Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền

Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 20



Hắn đè chặt ta xuống giường, bàn tay hung hãn xé rách ngoại y của ta.

Ta chạm được chuôi đoản đao giấu trong tay áo, cắn răng hung hãn đ.â.m về phía hắn.

Ánh hàn quang lạnh lẽo lướt qua chân mày hắn, hắn cảnh giác tránh né.

Giành được tự do, ta lập tức co người rúc vào góc giường, đoản đao chĩa thẳng về phía hắn.

"Ngươi dám chạm vào ta lần nữa, ta liền g.i.ế.c ngươi."

Thân ảnh hắn khựng lại, nhưng ngay sau đó lại thản nhiên cười lạnh.

"Tình nhi, nàng đánh không lại ta."

Ta nghiến chặt răng, thu đoản đao về đặt ngang cần cổ: "Ta g.i.ế.c không được ngươi, chẳng lẽ lại không g.i.ế.c được chính mình?"

Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ âm trầm dừng trên người ta, thanh âm lạnh lẽo: "Nàng không để tâm đến nghiệt chủng trong bụng nàng nữa sao?"

"Nó sẽ hiểu cho ta. Nó sẽ biết, mẫu thân của nó đã hết sức bảo vệ nó rồi."

Lệ nóng thi nhau nhỏ xuống mu bàn tay ta, nóng bỏng đến tê dại lòng ta, thế nhưng bàn tay cầm đoản đao vẫn không chút run rẩy.

Tiêu Viễn Tễ khẽ khom người, ngón tay co lại rồi lại thả lỏng.

Đây là tư thế chuẩn bị ra tay.

Nhận ra ý đồ của hắn, ta hung hãn ấn mạnh đoản đao xuống cổ, m.á.u tươi lập tức chảy dài theo cần cổ.

Hắn bỗng hoảng thần, vội lùi lại mấy bước.

"Nàng buông đoản đao xuống, ta không động vào nàng..."

Cơn đau nơi cần cổ khiến đầu óc ta càng thêm thanh tỉnh, ta bình tĩnh nói:

"Tiêu Viễn Tễ, ngươi có thể giữ lại một kẻ chỉ muốn c.h.ế.t sao?"

"Ngăn cản một lần, hai lần, ba lần, nhưng ta chỉ cần thành công một lần duy nhất."

"Ngươi cho dù đoạt đoản đao của ta, ta vẫn còn trâm cài, kéo cắt, mảnh sứ vỡ, bất cứ vật sắc nhọn nào."

"Ngay cả khi ngươi cất giấu hết thảy những thứ đó, ta vẫn còn hàm răng. Ngươi đập nát răng ta, ta còn móng tay. Ngươi nhổ sạch móng tay ta, ta vẫn có thể tuyệt thực. Ngươi ép ta ăn, ta vẫn có thể moi ra!"

Nói đến đây, ta khựng lại một chút, rồi tiếp tục:

"Tiêu Viễn Tễ, ngươi thực sự muốn cùng ta đi đến bước này sao?"

Cuối cùng, hắn vẫn thoả hiệp.

Hắn cùng ta lập ước định, trước khi đứa nhỏ trong bụng ta ra đời, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào ta.

28

"Ôi!"

Thanh âm kêu đau này không phải do ta phát ra, mà là cung nữ Nhập Họa của ta.

Thế nhưng, tay nữ y đang thoa dược vẫn theo bản năng mà nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Bôi thuốc xong, nàng cẩn thận lấy băng gạc dán lên vết thương dữ tợn nơi cần cổ ta.

Nàng nhẹ giọng nói: "Vẫn là mong nương nương bảo trọng thân thể."

"Thần tuy không biết giữa nương nương và bệ hạ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận là lúc nào, chỉ khi bảo trọng được bản thân mới có thể đón lấy hy vọng."

Tay ta thoáng khựng lại giữa không trung, chậm rãi đặt tách trà xuống, rồi bảo Nhập Họa đi lấy thuốc.

"Ta có thể tin tưởng ngươi không?" Ta trịnh trọng hỏi nàng.

Thần sắc nàng trở nên nghiêm túc: "An phu nhân đối với thần có ơn tái tạo, nếu nương nương có gì phân phó, thần dù c.h.ế.t vạn lần cũng không từ nan."

"Tốt."

Ta do dự chốc lát, rồi cất lời: "Ta muốn ngươi giúp ta một việc."

Tháng Chín, Đại Sở đã bước vào thu.

Trời cao trong vắt, không khí mát lành, đúng là tiết trời thoải mái nhất trong năm, hương quế lan tỏa, ngào ngạt vấn vương.

Ta dứt khoát ngồi dưới hiên, cầm một quyển sách mà đọc.

Gió hòa, nắng dịu, hương thơm vấn vít, thật thong dong khoan khoái.

"Nương nương, Dương đại nhân cùng Trương đại nhân cầu kiến."

Nhập Họa vội vã chạy tới, ghé sát bên tai ta, khẽ nói về tin tức nàng vừa dò hỏi được.

"Nghe nói hôm nay bệ hạ lại nổi giận lôi đình trong triều, còn đem phụ chính đại thần Vương đại nhân, Vương Tuấn hạ ngục rồi."

Lại?

Mấy tháng qua, Tiêu Viễn Tễ càng lúc càng cuồng loạn, cứng đầu tự phụ, không chịu để ai phản bác, hành sự lại càng vô pháp vô thiên.

Triều thần dâng lời khuyên can, hắn liền hạ ngục xử trảm.

Chỉ trong chín tháng ngắn ngủi, đã có hơn mười vị trọng thần bị giam cầm, liên lụy đến hàng vạn người.

Cả triều đình lẫn dân gian, ai ai cũng oán than dậy đất.

Nay Tiêu Viễn Tễ lại muốn g.i.ế.c phụ chính đại thần mà tiên đế để lại cho hắn, quả thực hoang đường đến cực điểm.

Tiên đế tổng cộng để lại ba vị phụ chính đại thần cho Tiêu Viễn Tễ, lần lượt là Vương Tuấn, cùng với hai người mà Nhập Họa vừa nhắc đến, Dương đại nhân và Trương đại nhân.

Ba vị phụ chính đại thần mà tiên đế đích thân đề bạt, sau lưng không có thế gia quyền quý chống lưng, đều là cô thần, cũng chính là lợi khí để Tiêu Viễn Tễ khống chế triều đình.

Ta trầm tư gật đầu, ra hiệu cho Nhập Họa mời người vào.

Dương Mục Chương và Trương Đình Ân vừa bước vào đã quỳ rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

"Hoàng hậu nương nương, cứu mạng! Bệ hạ muốn xử trảm Vương đại nhân!"

Ta ôn hòa bảo hai người đứng dậy, rồi hỏi rõ căn nguyên sự việc.

Chẳng qua chỉ là Tiêu Viễn Tễ muốn xử lý một vị ngôn quan dám thẳng thắn dâng lời khuyên can, Vương Tuấn đứng ra cầu tình cho người đó.

Tiêu Viễn Tễ đại nộ, đem cả hai người tống vào đại lao.

Ta nghiêm túc nói: "Hai vị đại nhân cứ yên tâm, Vương đại nhân làm quan đến nay vẫn luôn tận tâm tận lực, trung quân ái quốc, bổn cung tất nhiên không thể để một trọng thần như vậy c.h.ế.t oan uổng. Bổn cung nhất định sẽ khuyên nhủ bệ hạ, khiến người thả Vương đại nhân cùng vị ngôn quan kia ra."

Lời ta nói thản nhiên đánh giá các đại thần do tiên đế lưu lại, thậm chí còn vỗ n.g.ự.c nhận trách nhiệm.

Thế nhưng, những người trong điện vẫn mặt không đổi sắc, chẳng ai cho rằng có gì không ổn.

Ngay cả Dương, Trương hai vị phụ chính đại thần cũng không nhắc đến đại kỵ "hậu cung can chính".

Chỉ bởi vì dạo gần đây, chỉ có ta mới có thể khuyên được Tiêu Viễn Tễ.

Từ đêm đại hôn ấy, ta không muốn gặp lại Tiêu Viễn Tễ thêm lần nào nữa.

Sau này nghe nói hắn đại khai sát giới trong triều, ta mới chịu ra mặt khuyên can.
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 21



Có lẽ Tiêu Viễn Tễ cho rằng làm như vậy có thể khiến ta cam tâm tình nguyện gặp hắn.

Bởi vậy, mỗi khi có đại thần nào khiến hắn bất mãn, hắn liền tống người vào ngục, đợi ta chủ động đến tìm hắn, rồi mới chịu thả người ra.

Cứ thế lặp đi lặp lại.

Trái ngược với hắn, danh tiếng ta lại càng lúc càng vang xa trong triều đình lẫn dân gian.

Tiễn Dương, Trương hai vị đại thần rời đi, ta cũng không lập tức đến tìm Tiêu Viễn Tễ, mà trước tiên gọi nữ y đến bắt mạch an thai.

"Sản kỳ đã cận kề, chỉ trong vòng hai ngày tới thôi. Nương nương cần cẩn thận, tránh mừng, tránh giận."

Ta trầm mặc hồi lâu, sau đó dặn Nhập Họa: "Đi thỉnh bệ hạ tối nay đến Khôn Ninh cung dùng thiện."

29

Trời chiều chầm chậm buông xuống.

Từng ngọn đèn lồng trong Khôn Ninh cung lần lượt được thắp sáng.

Tiêu Viễn Tễ tựa cằm lên tay, nhàn nhã nhìn ta rót rượu.

Ta đưa chén rượu đến trước mặt hắn: "Bệ hạ nếm thử đi, trong cung vừa mới tiến cống rượu quế hoa."

Hắn nhướng mày, tiếp lấy, một hơi uống cạn.

"Tình Tình hôm nay lại cầu tình cho vị đại thần nào đây?"

Ta cầm lấy bình rượu, tiếp tục rót đầy chén cho hắn, giọng có phần bất mãn:

"Bệ hạ hà tất phải hỏi rõ như vậy? Vị ngôn quan kia cùng Vương đại nhân một lòng trung thành với bệ hạ, mới dám can gián thẳng thừng như thế."

Tiêu Viễn Tễ lại cạn chén, lạnh lùng hừ một tiếng: "Trung ngôn nghịch nhĩ? Trẫm chỉ thấy bọn họ đang đội danh trung thần mà lớn mật càn rỡ!"

Dù sao cuối cùng bọn họ cũng sẽ được thả ra, ta cũng không muốn tranh luận thêm.

"Thôi được rồi, không nhắc tới bọn họ nữa."

Ta tùy ý nói một câu, ánh mắt chằm chằm nhìn bình rượu:

"Mùi thơm thật, nếu không phải thần thiếp đang mang thai, tất sẽ nếm thử một chén."

Tiêu Viễn Tễ bật cười, dứt khoát cầm lấy bình rượu tự mình rót.

"Hài nhi trong bụng nàng thế nào rồi? Thái y có nói bao giờ sinh không?"

Ta cúi đầu, trong mắt hiện lên chút nhu hòa:

"Nói là trong hai ngày tới."

"Tốt quá!"

Hắn nhìn chằm chằm vào bụng ta, trong mắt có kích động, có chờ mong, có vui sướng, nhưng...

Còn có một tia sát ý thoáng qua.

Ánh mắt ta lập tức lạnh đi, thấp giọng nói: "Ta cũng thấy quá tốt."

Tiêu Viễn Tễ không nghe rõ: "Nàng nói gì?"

Ta ngẩng đầu, khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng:

"Ta nói, quá tốt rồi, cuối cùng ta cũng có thể tiễn bệ hạ xuống hoàng tuyền!"

Sắc mặt Tiêu Viễn Tễ đột nhiên đại biến, lập tức đứng dậy: "Nàng đang nói cái g... Ưm..."

Chân hắn mềm nhũn, cả người mất hết khí lực, ngã xuống đất.

Hắn hé miệng, khó khăn phun ra vài chữ:

"... Vì... sao?"

Ta ngồi xổm xuống, nghiêng đầu, nhẹ giọng lặp lại: "Vì sao ư?"

"Ta muốn sống, cũng muốn con ta sống. Nhưng ta không muốn phải nhịn nhục khuất phục mà sống dưới chân ngươi."

"Ngươi không phải muốn đợi ta sinh hạ đứa bé này, sau đó dùng nó để uy h.i.ế.p ta sao?"

"Vậy thì ta đành phải tiễn ngươi xuống hoàng tuyền trước vậy."

Thân thể hắn co giật, cổ họng phát ra những tiếng "hô hô", tựa như một con cá sắp chết.

Ta nhẹ nhàng vuốt bụng mình, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng:

"Rất nhanh thôi, hài nhi này sẽ ra đời. Nó sẽ là tân quân của Đại Sở."

Hai mắt Tiêu Viễn Tễ trợn lớn.

Ta nói xong, lại một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim hắn:

"Chuyện này còn phải cảm tạ bệ hạ. Không những khăng khăng muốn cướp lấy cốt nhục của kẻ khác làm của mình, lại còn g.i.ế.c hại trung thần, giúp ta có cơ hội thi ân với bá quan, trải đường cho ta sau này buông rèm nhiếp chính."

"Ngươi cứ yên tâm, loại độc mà ngươi trúng là bí dược của tiền triều, dù có tra xét, thái y cũng chỉ có thể kết luận rằng ngươi bạo tử mà thôi."

Bí phương của loại độc này là chiến lợi phẩm mà đời đầu Vinh Quốc công theo Thái Tổ Đại Sở công phá hoàng cung tiền triều mà lấy được.

Giờ khắc này, ta vô cùng may mắn vì thuở nhỏ vì tò mò mà ghi nhớ lại phương thuốc này.

"Ta sẽ quang minh chính đại trở thành Thái hậu."

"Dù có thái y nhận ra bí dược này cũng chẳng sao, bởi vì bá quan, con dân của ngươi, không một ai mong ngươi còn sống."

Mỗi một câu nói, giọng ta càng lạnh lùng hơn.

"Hô... hô..."

Tiêu Viễn Tễ thở gấp từng hơi một, bởi vì độc phát lâu, hắn đã không thể thốt nên lời.

Hắn dốc hết chút sức lực cuối cùng, run rẩy vươn tay về phía ta, ánh mắt chấp niệm…

Tình Tình, ôm ta đi.

Ta đọc hiểu ý trong mắt hắn, nhưng chỉ thờ ơ đứng nhìn hắn giãy giụa trong tuyệt vọng.

Ánh mắt hắn dần dần mất đi tiêu cự.

Mãi đến khi tia sáng cuối cùng trong mắt hắn tan biến, ta mới đứng dậy.

Trước mắt như phủ một tầng sương mỏng, tầm nhìn trở nên mơ hồ, ta đưa tay chạm vào má mình, mới phát hiện nước mắt đã chảy dài.

"Người đâu, mau truyền thái y, bệ hạ không ổn rồi!"

30

Chính Hy năm thứ hai, mùa thu, Hoàng đế Đại Sở, Tiêu Viễn Tễ đột ngột băng hà tại Khôn Ninh cung.

Cùng ngày, Hoàng hậu An thị bi thương hạ sinh Hoàng tử, đặt tên là Tiêu Bá Chí.

Giữa cơn hỗn loạn, ba vị phụ chính đại thần Dương, Trương, Vương khẩn cấp tế cáo trời đất cùng liệt tổ liệt tông, tôn lập Đại hoàng tử Tiêu Bá Chí làm tân quân, sang năm sau đổi niên hiệu thành Tuyên Hòa.

Từ đó, Đại Sở chính thức bước vào thời kỳ Thái hậu buông rèm nhiếp chính.

Tây Man nghe tin ngôi vị Hoàng đế Đại Sở thay đổi, lập tức xé bỏ hòa ước, xuất binh xâm phạm biên cương.

Thái giám tổng quản Tằng Lương vừa trở về Đại Sở liền được lâm thời phái đi, nhận lệnh làm khâm sai đại thần, thân chinh tới Đại Yến cầu viện binh.

Cùng năm đó, Đại Yến và Đại Sở chính thức ký kết hiệp ước hỗ trợ lẫn nhau.

Yến Đế đích thân suất lĩnh đại quân, từ Tây Cương tiến nhập lãnh thổ dị tộc, cùng quân đội Đại Sở tạo thế giáp công.

Bị đánh từ hai mặt, Tây Man nhanh chóng rơi vào thế nguy nan.

Tuyên Hòa năm thứ nhất, mùa đông, Tây Man bại trận, lãnh thổ bị Đại Yến và Đại Sở phân chia làm hai.

Sau khi mở rộng bờ cõi, đế đô cũ của Đại Yến không còn thích hợp làm quốc đô nữa.
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 22: Hoàn



Yến Đế có ý dời đô, chọn vùng biên thành Bắc Cương, nơi vốn là khu vực tiếp giáp Đại Sở, làm kinh đô mới.

Tin tức này vừa truyền ra, triều đình Đại Sở lập tức dậy lên một hồi lo lắng.

Nếu muốn cai quản lãnh thổ hiện tại, rõ ràng Trì Châu của Đại Yến thích hợp làm kinh đô hơn hẳn biên thành Bắc Cương.

Từ biên thành Bắc Cương trực tiếp tiến thẳng vào kinh đô Đại Sở, chỉ mất mấy ngày lộ trình.

Triều thần đồng lòng cho rằng Yến Đế lòng lang dạ sói, có ý đồ thống nhất thiên hạ.

Tuyên Hòa năm thứ năm, Tiểu Hoàng đế vừa tròn sáu tuổi.

Vừa sang năm mới, Thái hậu lập tức vì Tiểu Hoàng đế mà chọn lựa văn thần võ tướng để làm giảng quan.

Đây cũng là đại sự đầu tiên sau năm mới của triều đình.

Dù sao thì người được phong Đế sư, ngày ngày bầu bạn bên quân vương, một bước đắc sủng, tiền đồ vô lượng, có thể ghi danh vào sử sách, trở thành vinh sủng muôn đời.

Những ai có tâm tư và tự thấy bản thân có năng lực, sau khi hạ triều cũng chẳng còn tâm trạng tới thanh lâu kỹ viện nữa, ai nấy đều hăng hái tự mình làm thêm giờ.

Kẻ thì lui về võ trường rèn luyện võ nghệ, người thì tụ tập ở Hồng Văn quán đàm luận kinh nghĩa.

Ngay cả thơ từ ca phú cũng chẳng còn là phong hoa tuyết nguyệt như ngày thường, mà đều là những bài văn sục sôi chí khí báo quân trị quốc, tận trung vì chủ, c.h.ế.t cũng không tiếc thân mình.

Nào là:

"Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vị quân tử." (Báo đáp bệ hạ trên lầu vàng, xách kiếm ngọc sẵn sàng vì bệ hạ mà chết.)

"Đầu thân báo minh chủ, thân tử vi quốc thương." (Quyết dốc thân mình báo đáp minh chủ, c.h.ế.t đi cũng là vinh quang của quốc gia.)

"Lưu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh." (Giúp quân vương hoàn thành thiên hạ đại sự, đổi lấy danh thơm lưu truyền muôn đời.)

Thái hậu không do dự quá hai ngày, liền dứt khoát chọn ra hai vị đại nhân là Cố Lễ và Thồ Phong Niên, phân biệt đảm nhiệm dạy Tiểu Hoàng đế văn lược và võ lược.

Cố Lễ là trạng nguyên của khoa thi ân khoa đầu tiên sau khi Hoàng đế đăng cơ, cũng là nhân vật mới nổi được phái Thanh Lưu đề cử.

Còn về Thồ Phong Niên, lý lịch lại càng trong sạch.

Năm xưa, dưới triều Long Khánh Đế, phụ hoàng của Tiên đế, ông ta từng là Võ Trạng nguyên, đến khi tân đế lên ngôi, Tây Man xâm lược, cũng chính ông ta là người đón đánh đợt tấn công đầu tiên.

Về sau, trong cuộc viễn chinh Tây Man, ông ta lại lập được đại công hiển hách.

Có thể nói, cả hai người này đều là những nhân tài trác việt được Thái hậu bồi dưỡng và trọng dụng trong suốt thời gian nhiếp chính, đều là tâm phúc cận thần của Thái hậu.

Sau đó, Thái hậu còn chọn thêm nhiều Kinh diên giảng quan và Nhật giảng quan, toàn bộ đều là quan viên tại triều hoặc danh sĩ tiếng tăm lẫy lừng.

Việc này cũng đồng nghĩa với việc Thái hậu muốn cùng Tiểu Hoàng đế dùng chung một nhóm quan lại, không có ý chiếm giữ quyền lực mãi mãi.

Triều thần cũng nhờ đó mà tận tâm tận lực, nghiêm túc xử lý triều chính, mong rằng có thể bình an vượt qua những năm tháng này, thuận lợi phụ tá Thái hậu giao lại quyền lực vào tay Tiểu Hoàng đế.

31

Cùng lúc đó, tại tân đô của Đại Yến.

Văn Nhân Dữ lật xem phong thư ta gửi cho y.

Hoặc có lẽ không thể coi là thư, mà chỉ là những dòng ghi chép vụn vặt về sự vụ thường nhật.

Ta viết cực kỳ tùy ý, nghĩ gì viết nấy.

[Ngày Hai mươi tám tháng Chín, Chí nhi ra đời.]

[Lúc ta ôm nó tế cáo trời đất, triều thần vây quanh đông đúc, nó lại chẳng hề bận tâm, chỉ lo ngủ say.]

[Nghe nói dân gian hay đặt tên tục cho con trẻ, như vậy dễ nuôi lớn hơn. Ta cũng đặt cho Chí nhi một cái tên tục, gọi là “Tiểu Chúc Chúc”, so với mấy cái tên như Ngưu Đản, Cẩu Đản thì dễ nghe hơn nhiều. Quả nhiên, Chí nhi vô cùng đáng yêu, lại khỏe mạnh vô cùng. Ta quả thật thông minh.]

[Nghe nói chàng muốn chọn biên thành làm tân đô, có phải là vì ta không? Hẳn không thể là vì Chí nhi chứ? Một tiểu oa nhi mũi chưa sạch, lẽ nào còn đáng để Cửu Điện hạ bận lòng hơn cả mẫu thân nó?]

[Chí nhi đã biết đi rồi, loạng choạng lảo đảo, đi chẳng vững mà lại thích đi, thật khiến người ta nhức đầu!]

[Dạo này Chí nhi rất thích ăn đồ ngọt, cháo nếp, táo đỏ nghiền đều chẳng lừa được nó nữa. Mỗi lần ta không cho nó ăn nhiều, nó lại rưng rưng nước mắt, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến ta mềm lòng vô cùng.]

[Chí nhi ngày càng đẹp hơn, mắt mũi giống chàng, miệng giống ta. Nhưng ta không hề lấy đó làm tự hào, chỉ mong nó chịu ngủ nhiều một chút, tốt nhất là ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn.]

[Dạo gần đây, Chí nhi thường xuyên lén ăn quà vặt, béo lên không ít. Ta sai thái giám dắt nó đi chơi, nó mới đi được hai bước đã lăn ra đất đòi nằm.]

[Chí nhi gần đây đã khai các đọc sách, Cố Lễ khen nó thiên tư thông tuệ, tứ thư kinh sử đều lĩnh hội một cách dễ dàng. Điểm này ta rất tán đồng.]

[Một hôm tan học, ta cho phép nó ở lại Ngự thư phòng chơi nửa canh giờ, vậy mà nó lại cầm tấu chương vẽ một con rùa! May mắn thay, đó chỉ là tấu chương thỉnh an của Tri phủ Lâm Châu. Ta đành sai người chuẩn bị một ít dê con vùng Tái Bắc làm quà tặng cho Tri phủ Lâm Châu, mong rằng khi nhận được lễ vật, hắn sẽ quên mất chuyện tấu chương.]

[Dạo này nghe tin Trương đại nhân bệnh nặng, ta bảo Chí nhi đến thăm hắn. Chí nhi liền bắt một con cóc trong Ngự hoa viên mang theo. Chí nhi nhiệt tình quá mức, Trương đại nhân bất đắc dĩ, đành tìm một cái chum để nuôi nó.]

[Chính vụ quá nhiều, muốn trốn! Con trai chàng bao giờ mới lớn đây hả!!!]

[Nhớ chàng, nhớ chàng, nhớ chàng.]

Văn Nhân Dữ đọc xong, cẩn thận đặt bức thư mới nhất vào hộp, thu giữ cẩn thận.

Hắn bước ra khỏi đại điện, bầu trời xanh thẳm vô biên vô tận, từng đàn nhạn lớn bay về phương Bắc.

Hắn nghĩ…

Dạo gần đây triều chính yên ả, hẳn là lúc nên đi thăm người trong lòng rồi.

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom