Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Uyển Ca

Uyển Ca
Chương 20: Chương 20



Trong đại điện rộng lớn, một bầu không khí im lặng bao trùm, đến cả tiếng thở dường như cũng có thể nghe thấy.

Thẩm Từ Châu bước lên một bước, quỳ xuống trước ngai vàng: "Phụ hoàng, nhi thần xin chủ động lĩnh mệnh, dẫn quân ra biên cương, hộ tống lương thảo đến cho Khương tướng quân."

Hoàng đế nghe vậy, đôi mày khẽ chau lại, ánh mắt đầy vẻ suy xét và dò xét.

Ngài ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trầm ngâm hồi lâu, rồi từ tốn lên tiếng: "Con có biết con đường này hiểm nguy trùng trùng, không chỉ phải vượt qua sa mạc bao la, mà còn phải đề phòng sự dòm ngó và quấy nhiễu của các thế lực dọc đường. Huống chi, con thân là thái tử, gánh trên vai trọng trách truyền thừa dòng dõi hoàng thất, ổn định giang sơn xã tắc, việc con dễ dàng rời khỏi kinh thành, vạn nhất có sơ suất, trẫm làm sao ăn nói với tổ tiên?"

Thẩm Từ Châu dập đầu xuống đất, trán áp sát vào nền đá lạnh lẽo, giọng nói kiên định và dứt khoát: "Phụ hoàng, nhi thần hiểu rõ những khó khăn và nguy hiểm trong chuyến đi này. Nhưng Khương tướng quân vì bảo vệ bờ cõi nước ta mà đã hy sinh như thế, nay lại lâm vào cảnh khốn cùng, đạn dược cạn kiệt, lương thảo hết sạch. Nếu nhi thần vì sự an nguy của bản thân mà chùn bước, thì làm sao xứng đáng với sự hy sinh của Khương gia, làm sao đối diện với muôn dân thiên hạ? Nhi thần nguyện lấy thân phận thái tử, để cổ vũ sĩ khí ba quân, cũng là để góp một phần sức mọn vào chiến sự biên cương. Kính xin phụ hoàng chấp thuận!"

Hoàng đế nhìn sâu vào mắt Thẩm Từ Châu, thấy được sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt con trai, lòng không khỏi xúc động.

Ngài nhớ lại từ thuở nhỏ, Thẩm Từ Châu đã bộc lộ sự thông minh và quả cảm hơn người. Dù từng có lúc hồ đồ vì chuyện tình cảm, nhưng giờ đây có thể đứng ra gánh vác trách nhiệm, cũng không hổ là dòng dõi hoàng tộc.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hoàng đế cuối cùng cũng gật đầu: "Thôi được, nếu con đã quyết tâm như vậy, trẫm chuẩn tấu. Nhưng con phải ghi nhớ kỹ, chuyến đi này con phải đảm bảo lương thảo được vận chuyển an toàn đến nơi, đồng thời phải bình an trở về. Trẫm sẽ phái những tinh binh thiện chiến trong triều đi theo con, con phải hết sức cẩn trọng trong mọi hành động."

Thẩm Từ Châu vô cùng mừng rỡ, vội vã dập đầu tạ ơn Hoàng đế: "Nhi thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không phụ sự ủy thác của phụ hoàng!"

Ra khỏi Thừa Càn Cung, Thẩm Từ Châu lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị cho chuyến hộ tống lương thảo.

Hắn đích thân tuyển chọn một nghìn binh sĩ tinh nhuệ, tất cả đều là những người đã trải qua vô vàn trận chiến, võ nghệ cao cường.

Hắn cũng hạ lệnh chuẩn bị đầy đủ lương thực, vũ khí và các loại quân nhu cần thiết khác, đảm bảo cho chuyến đi lần này không gặp bất trắc.

Ngày lên đường, bên ngoài kinh thành, cờ xí tung bay phấp phới, tiếng ngựa chiến hí vang trời. Thẩm Từ Châu khoác trên mình bộ giáp bạc sáng ngời, oai phong lẫm liệt cưỡi trên lưng một con chiến mã đen cao lớn.

Ánh mắt hắn quét một lượt qua hàng quân sĩ dưới trướng, cất cao giọng nói: "Các tướng sĩ! Lần này chúng ta gánh trên vai trọng trách cứu nguy cho tướng sĩ biên cương. Khương tướng quân và các chiến binh nơi tiền tuyến đang đổ m.á.u chiến đấu vì quốc gia, vì nhân dân của chúng ta. Họ đang chờ đợi sự chi viện của chúng ta. Chúng ta nhất định phải vượt qua muôn vàn khó khăn, đưa lương thảo an toàn đến tay họ! Các ngươi có quyết tâm không?"

"Có!" Một ngàn tướng sĩ đồng thanh hô vang, tiếng hô như sấm rền vang vọng cả đất trời, khí thế hùng tráng.

Thẩm Từ Châu vung tay, đoàn quân hùng dũng tiến về phía biên cương xa xôi.

Trên đường đi, họ phải đối mặt với những trận bão cát dữ dội gào thét trong sa mạc, cát vàng mịt mù che phủ cả bầu trời, khiến người ta khó lòng mở mắt.

Các tướng sĩ giúp đỡ lẫn nhau, gian nan tiến bước. Không ít người vì bị cát bụi làm mờ mắt, sức lực cạn kiệt mà ngã xuống, nhưng không một ai bỏ cuộc, họ động viên nhau đứng dậy và tiếp tục hành trình.
 
Uyển Ca
Chương 21: Chương 21



Thẩm Từ Châu nhìn những người lính đang chật vật tiến bước giữa bão cát, trong lòng không khỏi hiện lên những gian khổ mà Khương Uyển Ca có lẽ đã phải trải qua.

Hắn nhớ lại những ngày trước khi Khương Uyển Ca lên đường, hắn đã đối xử với nàng lạnh nhạt đến nhường nào, thậm chí còn tin vào những lời vu khống của Mộ Thanh Tuyết mà trừng phạt nàng. Thế mà nàng chưa từng một lời oán thán, vẫn lên đường ra biên ải, chiến đấu để bảo vệ đất nước và nhân dân.

Giờ phút này, cuồng phong cuốn theo cát vàng như những lưỡi d.a.o sắc bén cào qua gò má, Thẩm Từ Châu nheo mắt, trước mắt hắn dường như hiện lên cảnh tượng Khương Uyển Ca dẫn dắt quân sĩ, hành quân trong điều kiện khắc nghiệt tương tự, thậm chí còn gian nan hơn nhiều.

Nàng có lẽ cũng giống như hắn lúc này, giữa gió cát gào thét vẫn lớn tiếng hô hào để cổ vũ sĩ khí, nhưng bên cạnh nàng lại không có những tinh binh thiện chiến được hoàng đế phái đến như hắn.

Trái tim Thẩm Từ Châu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn đến nghẹt thở. Hắn tự trách mình đã từng quá vô tri và tàn nhẫn. Khi nàng cần sự ủng hộ và thấu hiểu nhất, hắn lại trở thành người làm tổn thương nàng sâu sắc nhất.

Mỗi một tiếng gió cát rít gào, đều như đang không thương tiếc tố cáo những lỗi lầm mà hắn đã gây ra.

Giữa sa mạc mênh m.ô.n.g này, hắn ngày càng nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết, tình cảm mà Khương Uyển Ca dành cho hắn chân thành và sâu sắc đến nhường nào, còn hắn lại chính tay chà đạp và xé nát mối tình quý giá ấy.

Cuối cùng, cơn bão cát cũng dần qua đi. Thẩm Từ Châu nhìn những người lính mình đầy cát bụi nhưng vẫn kiên định tiến lên phía trước, lớn tiếng hô vang: "Tăng tốc lên! Chúng ta không thể để Khương tướng quân và anh em ở biên cương phải chờ đợi lâu hơn nữa!"

Nghe vậy, tinh thần các binh sĩ dâng cao, bước chân thêm phần mạnh mẽ và kiên định, hướng thẳng về phía biên cương.

Còn trong lòng Thẩm Từ Châu, ngoài sự kiên định với nhiệm vụ, còn có thêm niềm mong chờ và lo lắng khi nghĩ đến ngày trùng phùng với Khương Uyển Ca.

Ở một nơi khác, những ngày tháng nơi biên ải, chiến sự diễn ra căng thẳng, mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tử đầy rẫy nguy hiểm.

Khương Uyển Ca dẫn dắt các tướng sĩ, kiên cường chống trả trong từng trận chiến, kiên quyết bảo vệ tấc đất quê hương.

Một ngày nọ, sau một trận chiến ác liệt, Khương Uyển Ca dẫn theo vài binh sĩ đi tuần tra chiến trường, tìm kiếm những người bị thương.

Đột nhiên, Khương Uyển Ca nghe thấy một tiếng r3n rỉ yếu ớt phát ra từ phía sau một đống đá vụn.

Khương Uyển Ca vội vã tìm đến nơi phát ra tiếng động, phát hiện ra một người đàn ông bị thương rất nặng.

Nam nhân mặc trang phục dân thường, trên người dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Ngươi thế nào rồi? Còn cầm cự được không?"

Nam nhân yếu ớt đến mức mí mắt cũng không buồn nhấc lên: "Cô nương... ta e là không qua khỏi..."

Khương Uyển Ca trong lòng không khỏi xót xa, lập tức ra lệnh cho binh sĩ khiêng nam nhân kia về doanh trại.

Sau khi quân y tiến hành sơ cứu đơn giản, chỉ biết bất lực lắc đầu.

"Hắn bị thương quá nặng, lại bị thương đến tim mạch, khó lòng qua khỏi. Lão phu cũng không còn cách nào."

Nhìn bộ dạng hấp hối của nam nhân, lòng Khương Uyển Ca quặn thắt. Bất chợt, nàng nhớ ra rằng mình cũng từng học qua một chút y thuật đơn giản trong quân, liền quyết định tự mình thử cứu chữa cho nam nhân kia.

Sau một hồi nỗ lực của Khương Uyển Ca và các quân y, vết thương của nam nhân kia cuối cùng cũng tạm thời được ổn định.

Những ngày sau đó, Khương Uyển Ca mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm nam nhân kia, đích thân thay thuốc, đút cơm cho hắn.

Nam nhân kia tỉnh lại, nhìn nữ nhân đang ngủ say bên giường, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.

Khương Uyển Ca quen với việc chinh chiến, chỉ cần có chút động tĩnh là tỉnh dậy ngay lập tức.

Nam nhân chống tay ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy ý cười.

"Tại hạ Tô Nhiên, đa tạ cô nương đã cứu mạng."

Khương Uyển Ca nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười: "Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để bụng."
 
Uyển Ca
Chương 22: Chương 22



Thân thể Tô Nhiên dần dần hồi phục, Khương Uyển Ca kinh ngạc phát hiện, hắn không chỉ tinh thông y thuật, mà còn có những kiến giải độc đáo về binh pháp mưu lược.

Những lúc rảnh rỗi, Tô Nhiên thường giúp Khương Uyển Ca xử lý một số công việc trong quân, đồng thời đưa ra những kế sách hay cho nàng.

Đối với những bệnh tình khó chữa của binh sĩ, Tô Nhiên cũng luôn có thể dựa vào y thuật cao siêu của mình để chữa khỏi.

Một ngày nọ, Khương Uyển Ca trong lúc dùng bữa, không nhịn được hỏi: "Tô Nhiên, sao hôm đó ngươi lại bị thương nặng đến vậy?”

Sắc mặt Tô Nhiên thoáng tối lại, im lặng một lát rồi từ tốn mở lời: "Thật không dám giấu giếm, ta vốn là người ở kinh thành, từ nhỏ thân thể ốm yếu, nên được đưa đến một trấn nhỏ ở biên giới để điều dưỡng. Sau này, ta theo sư phụ học được chút y thuật. Mấy hôm trước, quân địch bất ngờ tấn công trấn nhỏ, chúng đốt phá, cướp bóc, làm đủ mọi chuyện ác. Ta vì cứu một đứa trẻ bị thương mà bị địch quân phát hiện, bị chúng ra tay tàn độc."

"May mà giờ thân thể ngươi đã khỏe mạnh, mới có thể vượt qua được. Nếu không thì..."

"Chuyện này vẫn phải đa tạ cô. Nếu không có cô và chư vị tướng sĩ ra tay cứu giúp, ta e rằng đã sớm bỏ mạng nơi suối vàng rồi."

Vừa nói, trong mắt hắn dâng lên một tia căm hận: "Bọn quân địch đó, thật sự quá tàn nhẫn. Dân lành ly tán, nhà tan cửa nát, ta hận không thể băm vằm chúng thành trăm mảnh!"

Khương Uyển Ca nghe vậy, trong lòng cũng dâng lên một nỗi phẫn uất, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: "Xin ngươi cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đánh đuổi chúng ra khỏi mảnh đất này, trả lại cuộc sống thái bình cho dân chúng!"

Khương Uyển Ca nhìn Tô Nhiên, trong ánh mắt có thêm vài phần khâm phục: "Ngươi chỉ là một thầy thuốc, mà trong tình huống nguy hiểm như vậy, vẫn luôn nghĩ đến việc cứu giúp người khác. Tấm lòng nhân hậu này thật đáng khâm phục."

Lại thêm vài ngày nữa trôi qua.

Trong một đêm trăng thanh gió mát, Khương Uyển Ca xử lý xong công việc quân sự, một mình đi đến ngọn đồi nhỏ bên ngoài doanh trại.

Khương Uyển Ca ngước nhìn bầu trời sao xa xăm, trong lòng không khỏi nhớ lại những chuyện đã qua. Những ký ức đau thương bị Thẩm Từ Châu làm tổn thương ùa về như một cơn sóng trào.

Đúng lúc Khương Uyển Ca đang chìm trong suy tư, bóng dáng Tô Nhiên xuất hiện phía sau lưng nàng.

"Khương tướng quân, đã muộn thế này rồi, sao cô lại một mình ở đây?" Tô Nhiên khẽ cất tiếng hỏi.

Khương Uyển Ca giật mình tỉnh giấc, khẽ quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt quan tâm của Tô Nhiên, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.

"Chỉ là trong lòng có chút phiền muộn, nên ra ngoài hít thở không khí một chút thôi."

Tô Nhiên bước đến bên cạnh Khương Uyển Ca, đứng sóng vai cùng nàng.

"Ta biết tướng quân đang gánh vác trách nhiệm vô cùng to lớn, tình hình chiến sự ở biên cương lại căng thẳng như vậy, cô nhất định rất vất vả. Nhưng cô phải tin rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi."

Giọng nói của Tô Nhiên trầm ấm và dịu dàng, tựa như mang đến cho người ta một cảm giác an tâm lạ kỳ.

Khương Uyển Ca nhìn Tô Nhiên, trong lòng dâng lên biết bao cảm xúc.

Nam nhân này xuất hiện vào thời điểm nàng khó khăn nhất, mang đến cho nàng sự giúp đỡ và ủng hộ, khiến Khương Uyển Ca cảm nhận được sự ấm áp mà nàng đã đánh mất từ lâu.

"Hiện giờ, hẳn là Hoàng thượng đã biết chuyện quân ta thiếu thốn lương thảo. Chỉ là không hiểu vì sao, đến giờ vẫn chưa có người đến chi viện."

"Khương tướng quân đừng quá lo lắng, có lẽ chỉ là chưa đến kịp thôi."

Ánh mắt Tô Nhiên hướng về phía xa xăm, dường như đang cố gắng tìm kiếm tia hy vọng xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.

"Hoàng thượng trước nay luôn coi trọng chiến sự ở biên cương. Biết rõ tình hình lương thảo đang rất khẩn cấp, ngài chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ do đường xá xa xôi, hoặc có lẽ trên đường đi gặp phải chút trở ngại nào đó, nên viện binh vẫn chưa đến được."
 
Uyển Ca
Chương 23: Chương 23



Khương Uyển Ca khẽ thở dài, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng: "Ta lo lắng chính là điều đó. Các tướng sĩ ngày đêm chiến đấu gian khổ, lương thảo lại thiếu thốn, sĩ khí khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, e rằng..."

Tô Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Khương tướng quân, chúng ta không thể chỉ biết chờ đợi viện binh. Ta nghĩ có thể trước tiên trưng dụng một ít lương thảo ở các thôn lân cận. Tất nhiên, phải mua của dân với giá cả hợp lý, tuyệt đối không được để họ chịu thiệt thòi."

Khương Uyển Ca khẽ cụp mắt, thầm suy ngẫm lời hắn nói.

"Đồng thời, chúng ta cũng có thể tổ chức binh sĩ khai khẩn đất hoang gần doanh trại, trồng một số loại cây trồng ngắn ngày. Tuy không thể giải quyết ngay lập tức vấn đề lương thảo, nhưng về lâu dài, có lẽ sẽ giảm bớt được phần nào áp lực."

Khương Uyển Ca nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, quay đầu nhìn Tô Nhiên, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

"Tô Nhiên, ngươi nói rất đúng. Chúng ta không thể đặt tất cả hy vọng vào viện binh, mà phải chủ động tìm cách. Hai ý kiến của ngươi đều rất hay, ta sẽ sắp xếp thực hiện ngay."

Nói xong, Khương Uyển Ca lập tức đứng dậy, chuẩn bị trở về doanh trại để sắp xếp mọi việc liên quan.

Về đến doanh trại, Khương Uyển Ca nhanh chóng triệu tập các tướng lĩnh, thông báo cho mọi người về kế hoạch trưng dụng lương thảo và khai khẩn đất hoang.

Các tướng lĩnh đều tỏ ý tán thành, sau đó mỗi người nhận lệnh rời đi, bắt đầu khẩn trương chuẩn bị.

Tuy nhiên, quá trình trưng dụng lương thảo diễn ra không hề suôn sẻ. Các thôn lân cận đều đã trải qua sự tàn phá của chiến tranh, dân chúng vốn đã nghèo khổ, lương thực còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.

Khương Uyển Ca nhìn những người dân gầy gò ốm yếu, trong lòng vô cùng đau xót, liền dặn dò binh sĩ, tuyệt đối không được cưỡng ép lấy dù chỉ một hạt gạo, mà phải tiến hành giao dịch trên tinh thần công bằng và tự nguyện.

Cùng lúc đó, công việc khai hoang cũng gặp phải vô vàn khó khăn. Đất đai biên cương vốn cằn cỗi, nguồn nước lại khan hiếm, việc trồng trọt để có thu hoạch không phải là một chuyện dễ dàng.

Thế nhưng, Khương Uyển Ca và các tướng sĩ không hề nản lòng. Họ tìm kiếm nguồn nước ở khắp nơi, đào kênh mương dẫn nước từ những con sông gần đó về tưới tiêu cho đất đai.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của mọi người, vùng đất hoang cằn cỗi quanh doanh trại dần dần có sức sống trở lại. Những hạt giống được gieo xuống, các tướng sĩ tràn đầy hy vọng chờ đợi chúng sớm ngày nảy mầm.

Ở một nơi khác, đoàn hộ tống lương thảo do Thẩm Từ Châu dẫn đầu đang ngày đêm không ngừng nghỉ lên đường tiến về biên cương.

Trên đường đi, họ cũng gặp phải sự quấy nhiễu của vài nhóm thế lực nhỏ, nhưng đều bị Thẩm Từ Châu và các tinh binh đánh lui.

Sau nhiều ngày gian nan vất vả, cuối cùng Thẩm Từ Châu cũng từ xa nhìn thấy doanh trại nơi biên ải. Trong lòng hắn vừa kích động vừa lo lắng. Nghĩ đến việc sắp được gặp lại Khương Uyển Ca, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn.

Khi đoàn hộ tống tiến đến gần doanh trại, các binh sĩ trong doanh trại phát hiện ra họ, lập tức reo hò vui mừng.

Khương Uyển Ca nghe thấy tiếng hoan hô, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.

Lương thảo cuối cùng cũng đến rồi!

Khi Khương Uyển Ca bước ra khỏi lều, nhìn thấy Thẩm Từ Châu, cả người nàng sững

Thẩm Từ Châu nhìn thấy nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong, như phát điên lao tới, ôm chầm lấy Khương Uyển Ca.

"Uyển Ca, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!"

Khương Uyển Ca lập tức đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt lạnh lùng như băng: "Thái tử điện hạ không ở bên Thái tử phi, đến biên cương này làm gì?"

Bị đẩy ra, Thẩm Từ Châu không hề để ý, chỉ si tình nhìn Khương Uyển Ca, trong mắt ngập tràn vẻ thâm tình và hối lỗi.

"Uyển Ca, ta đã đoạn tuyệt hoàn toàn với Mộ Thanh Tuyết. Ta đã biết rõ mọi hành vi độc ác của nàng ta. Ta đến đây, một là để hộ tống lương thảo, giúp nàng giải quyết khó khăn trước mắt, hai là để tạ tội với nàng, cầu xin nàng tha thứ cho những lỗi lầm mà ta đã gây ra."
 
Uyển Ca
Chương 24: Chương 24



Khương Uyển Ca cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: "Thái tử điện hạ, giờ nói những lời này còn có ích gì? Chuyện quá khứ, ta đã sớm buông bỏ. Giữa ngài và ta, đã không còn khả năng."

Thấy thái độ của Khương Uyển Ca vô cùng kiên quyết, Thẩm Từ Châu trong lòng càng thêm hoảng loạn.

"Uyển Ca, ta biết ta đã làm nàng tổn thương sâu sắc, nhưng ta thực sự đã tỉnh ngộ rồi. Ta đã nhận ra rằng, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có nàng, đối với Mộ Thanh Tuyết chỉ là chấp niệm mà thôi. Trước kia ta hồ đồ, bị Mộ Thanh Tuyết che mắt, làm ra bao nhiêu chuyện tổn thương nàng, ta hối hận khôn nguôi. Cầu xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa."

Lúc này, Tô Nhiên nghe thấy tiếng động liền chạy đến. Khi nhìn thấy Thẩm Từ Châu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Uyển Ca, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi.

"Khương tướng quân, đây là ai vậy?"

Thẩm Từ Châu thấy Tô Nhiên, trong ánh mắt thoáng qua một tia địch ý.

"Cô là Thái tử đương triều Thẩm Từ Châu, ngươi là ai? Vì sao lại thân cận với Khương tướng quân như vậy?"

Tô Nhiên thần sắc không chút gợn sóng: "Thì ra là Thái tử điện hạ, đã sớm nghe danh. Chuyện giữa ta và Khương tướng quân, không cần phải bẩm báo với Thái tử điện hạ nhỉ?"

Thẩm Từ Châu khẽ hừ một tiếng, không đáp lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Khương Uyển Ca, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Khương Uyển Ca tránh ánh mắt hắn, nói với Tô Nhiên: "Tô Nhiên, ngươi đến thật đúng lúc, Thái tử điện hạ đã đưa lương thảo đến, chúng ta mau chóng sắp xếp binh sĩ vận chuyển, chớ nên chậm trễ."

Tô Nhiên gật đầu, dẫn theo binh sĩ đi vận chuyển lương thảo.

Thẩm Từ Châu còn muốn nói thêm điều gì đó, Khương Uyển Ca đã xoay người đi về phía doanh trại, không để ý đến hắn nữa.

Đêm đó, để ăn mừng lương thảo được vận chuyển thuận lợi, trong doanh trại đã tổ chức một bữa tiệc mừng công đơn giản nhưng náo nhiệt.

Đống lửa trại bừng bừng cháy, các tướng sĩ quây quần bên nhau, chia sẻ niềm vui hiếm có, tiếng cười nói vang vọng trong màn đêm.

Thẩm Từ Châu ngồi một bên, nhìn Khương Uyển Ca bận rộn, ánh mắt không rời nàng một khắc.

Rượu qua ba tuần, mọi người đều đã có vài phần say. Thẩm Từ Châu càng không chống nổi hơi men, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

Hắn loạng choạng đứng dậy, bước về phía Khương Uyển Ca. Lúc này, Khương Uyển Ca đang cùng Tô Nhiên bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Từ Châu đang đến gần.

" Uyển Ca..." Giọng nói của Thẩm Từ Châu mang theo vài phần say khướt, lại ẩn chứa sự quyến luyến nồng đậm.

Hắn đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Khương Uyển Ca. Khương Uyển Ca khẽ nghiêng người, né tránh cái chạm tay của hắn.

Thấy vậy, Tô Nhiên liền đứng dậy, chắn ngang trước mặt Khương Uyển Ca, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Thẩm Từ Châu.

“Thái tử iện hạ, ngài đã quá chén rồi, xin hãy giữ ý tứ.”

Giọng Tô Nhiên thoáng chút không hài lòng. Thẩm Từ Châu dường như chẳng nghe thấy, hắn mạnh tay đẩy Tô Nhiên sang một bên, rồi lại lao về phía Khương Uyển Ca.

“Uyển Ca, sao nàng vẫn không thể tha thứ cho ta… Ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi…”

Giọng Thẩm Từ Châu nghẹn ngào, hai tay siết chặt lấy vai Khương Uyển Ca, mạnh đến nỗi nàng cảm thấy nhói đau.

“Thẩm Từ Châu, ngươi buông tay!”

Khương Uyển Ca cố sức giằng co, trong lòng trào dâng cơn giận dữ.

Tô Nhiên làm sao có thể đứng nhìn Khương Uyển Ca bị hắn quấy nhiễu như vậy, bèn tiến lên, muốn kéo Thẩm Từ Châu ra.

“Thái tử điện hạ, xin ngài đừng làm ầm ĩ ở nơi này!”

Giọng Tô Nhiên cũng lớn hơn mấy phần. Thẩm Từ Châu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tựa như một con thú dữ bị chọc giận: “Ngươi là thứ gì! Dám xen vào chuyện của ta và Uyển Ca!”

Thẩm Từ Châu bất ngờ vung nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Tô Nhiên mà đánh tới.

Tô Nhiên phản ứng mau lẹ, nghiêng mình tránh được cú đấm, rồi nhanh tay túm lấy cổ tay Thẩm Từ Châu, vặn mạnh.

Thẩm Từ Châu đau điếng, nhưng vẫn không buông tha, hắn vung chân định đá Tô Nhiên.

Hai người tức khắc giằng co, các tướng sĩ xung quanh vội vã xúm lại, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, không biết phải làm sao.

Ánh lửa trại bập bùng chiếu lên những gương mặt đang méo mó của họ, làm nổi bật thêm sự đột ngột và gay gắt của cuộc xung đột này.

Thẩm Từ Châu vì say xỉn mà đánh mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, ra tay loạn xạ, nhưng lại đầy vẻ hung hãn.
 
Uyển Ca
Chương 25: Chương 25



Tô Nhiên vì muốn bảo vệ Khương Uyển Ca, buộc phải dốc toàn lực ứng phó, chiêu thức phòng thủ nhưng vẫn ngầm chứa sức phản công.

Khương Uyển Ca ruột gan như lửa đốt, thấy rõ nắm đ.ấ.m của Thẩm Từ Châu nhắm thẳng vào mặt Tô Nhiên, Tô Nhiên không kịp tránh, khóe miệng liền rướm máu. Khương Uyển Ca chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, xông tới, dốc hết sức bình sinh tách hai người ra.

“Đủ rồi!” Khương Uyển Ca đứng giữa hai người, đôi mắt giận dữ: “Thẩm Từ Châu, ngươi là thái tử, sao lại có thể mất kiểm soát đến như vậy, còn ra thể diện gì nữa!”

Thẩm Từ Châu thở d ốc nặng nề, đôi mắt đã ửng đỏ nhìn thẳng vào Khương Uyển Ca, giọng run rẩy: "Uyển Ca... ta chỉ... chỉ là quá đỗi kinh sợ việc phải vĩnh viễn mất đi nàng."

Thanh âm hắn nghẹn lại, bước chân xiêu vẹo, tựa hồ không còn chút sức lực để đứng vững.

Tô Nhiên khẽ lau vệt m.á.u nơi khóe môi, ánh mắt đầy vẻ quan ngại nhìn Khương Uyển Ca, cất tiếng hỏi: "Khương tướng quân, ngài có ổn không?"

Khương Uyển Ca hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc đang trào dâng, rồi lạnh nhạt nói với Thẩm Từ Châu: "Lương thảo đã được chuyển đến, vậy ngày mai ngươi hãy rời khỏi đây đi."

Nghe những lời ấy, Thẩm Từ Châu tựa như bị một đòn nặng giáng xuống, thân thể chao đảo mấy phen, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ cùng sự van nài khẩn thiết.

"Uyển Ca, xin nàng đừng xua đuổi ta. Ta đã trải qua bao gian nan mới có thể gặp lại được nàng, ta chỉ mong được ở lại bên cạnh nàng, dùng cả quãng đời còn lại để chuộc lại những lỗi lầm mà Khương Uyển Ca đã gây ra."

Giọng hắn khàn đi, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng thêm phần thê lương, ai oán.

Khương Uyển Ca vội vã quay mặt đi, không dám nhìn dung nhan thống khổ của hắn, nhưng trái tim nàng lại quặn thắt đến nghẹt thở.

"Thẩm Từ Châu, những chuyện đã qua tựa như nước chảy hoa trôi, không thể nào vãn hồi. Giữa chúng ta đã định sẵn không còn đường lui. Ngươi mang trên vai trách nhiệm lớn lao, chốn biên ải này vốn dĩ không phải là nơi ngươi nên dừng chân."

Thẩm Từ Châu còn muốn giãi bày thêm điều gì đó, nhưng đã bị Tô Nhiên lạnh lùng cắt lời: "Thái tử điện hạ, lời Khương tướng quân nói quả không sai. Nơi đây là biên cương hiểm yếu, các tướng sĩ còn phải một lòng chiến đấu vì sự an nguy của quốc gia, thật không nên để những chuyện riêng tư của ngài làm phân tán ý chí."

Lời lẽ của Tô Nhiên tuy không hề kiêu ngạo hay khúm núm, nhưng mỗi chữ đều sắc bén như dao, đ.â.m trúng chỗ yếu hại.

Thẩm Từ Châu giận dữ trừng mắt nhìn Tô Nhiên, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự bất lực, không thể phản bác.

Hắn hiểu rõ, giờ phút này dù hắn có nói thêm bao nhiêu lời, cũng khó lòng lay chuyển được quyết tâm đã như sắt đá của Khương Uyển Ca.

"Uyển Ca, nàng quả thật đã hạ quyết tâm đuổi ta đi, chẳng lẽ đến giờ phút này vẫn không thể tha thứ cho ta sao?"

Khương Uyển Ca im lặng không đáp, lạnh lùng xoay người, định cất bước rời đi. Đúng vào khoảnh khắc ấy, Thẩm Từ Châu đột ngột quỳ rạp xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.

“Nếu nàng đã không dung thứ, ta nguyện quỳ nơi này đến khi nào nàng nguôi giận mới thôi."

Đêm đen như mực tàu, những tàn lửa trại còn sót lại lay lắt ánh sáng yếu ớt trong không khí lạnh lẽo, kéo dài cái bóng cô độc quỳ gối của Thẩm Từ Châu, càng thêm phần thê lương.

Các tướng sĩ xung quanh nhìn nhau ngơ ngác, không dám tự tiện tiến lên đỡ, nhưng cũng chẳng nỡ lòng nào mà bỏ đi.

Tô Nhiên thấy cảnh ấy, liền bước tới, khẽ khàng nói: "Khương tướng quân, đêm đã khuya lắm rồi, ngài nên sớm nghỉ ngơi, nơi này cứ giao lại cho thuộc hạ."

Khương Uyển Ca khẽ gật đầu, nặng nề lê bước trở về trướng bạt của mình.

Nằm trên giường, Khương Uyển Ca trằn trọc không yên, những ký ức xưa cũ với Thẩm Từ Châu cứ chập chờn hiện ra trong tâm trí nàng như một thước phim quay vội.

Không biết bao lâu sau, nàng mơ màng thiếp đi, rồi lại giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng sấm rền vang. Thẩm Từ Châu vẫn quỳ giữa doanh trại, cơn mưa trút nước như thác đổ xuống, trong khoảnh khắc đã thấm ướt toàn thân hắn.

Mưa xối xả theo mái tóc, gò má hắn không ngừng tuôn rơi, thấm đẫm cả y bào, nặng trĩu dính vào da thịt.

Nhưng hắn dường như chẳng mảy may cảm nhận được cái lạnh lẽo và vẻ thảm hại này, đôi mắt vẫn kiên định hướng về phía trướng bạt của Khương Uyển Ca, tựa hồ chỉ cần như vậy, hắn có thể xuyên thấu qua lớp vải kia, nhìn thấu tận đáy lòng nàng.
 
Uyển Ca
Chương 26: Chương 26



Khương Uyển Ca vẫn nằm im, cuộn tròn mình trong lớp chăn dày.

"Khương tướng quân sợ sấm sao?"

Giọng của Tô Nhiên đột ngột vang lên, khiến Khương Uyển Ca giật thót mình.

"Ngươi... đến từ bao giờ vậy?"

Ánh mắt Tô Nhiên dịu dàng như nước: "Hãy ngủ yên đi, có ta ở đây canh giữ cho cô."

Chẳng hiểu vì sao, những lời ấy lại mang đến cho Khương Uyển Ca một cảm giác an tâm kỳ lạ.

Không lâu sau, nàng lại chìm sâu vào giấc mộng mị.

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, Thẩm Từ Châu vẫn quỳ gối bất động tại nơi cũ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tái mét vì lạnh giá.

Các tướng sĩ khi đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn với ánh mắt vừa lo lắng vừa kinh ngạc, nhưng không một ai dám tiến lên khuyên can.

Tô Nhiên từ sớm đã vội vã đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mày hắn lập tức nhíu chặt lại.

Hắn bước đến bên cạnh Thẩm Từ Châu, giọng lạnh lẽo cất lên: "Thái tử điện hạ, ngài còn muốn làm đến bao giờ? Tự mình giày vò bản thân như thế này, liệu có thể nào cứu vãn được trái tim của Khương tướng quân hay không?"

Thẩm Từ Châu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vừa trống rỗng vừa kiên định: "Cô biết nàng hận cô, nhưng cô chỉ muốn nàng hiểu rằng, tấm chân tình của cô dành cho nàng chưa bao giờ thay đổi."

Đúng lúc ấy, Khương Uyển Ca vừa bước ra khỏi trướng bạt, nàng khẽ cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt như mặt hồ thu không gợn sóng: "Thái tử điện hạ, quân doanh là nơi trọng yếu, không phải chỗ để ngài tùy hứng làm loạn. Thỉnh ngài sớm ngày hồi cung."

Nghe những lời ấy, thân thể Thẩm Từ Châu khẽ run lên, tựa như bị người ta tước đoạt toàn bộ khí lực. Hắn gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu, đôi chân đã tê dại, một bước đi khẽ loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào.

Tô Nhiên thấy vậy, trong đáy mắt thoáng qua một tia thương cảm, nhưng nghĩ đến những tổn thương sâu sắc mà Thẩm Từ Châu đã gây ra cho Khương Uyển Ca, chút thương cảm ấy liền tan biến, nhường chỗ cho sự lạnh lùng.

Hắn bước lên một bước, đỡ lấy Thẩm Từ Châu, giọng băng giá: "Thái tử điện hạ, xin hãy đứng dậy đi. Hành động tự hành hạ mình như thế này, thực sự không xứng với thân phận trữ quân của một quốc gia."

Thẩm Từ Châu dùng sức hất tay Tô Nhiên ra, vẫn cố chấp quỳ xuống đất lần nữa, giọng nói khẽ run nhưng vô cùng kiên quyết:

"Uyển Ca, ta sẽ không đi. Trừ phi nàng tha thứ cho ta, bằng không dù c.h.ế.t ta cũng không rời khỏi nơi này."

"Thẩm Từ Châu, ngươi đừng ép ta!" Khương Uyển Ca nhắm nghiền đôi mắt, hít một hơi thật sâu, giọng nàng lạnh lẽo như băng: "Giữa chúng ta, mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu rồi. Ngươi là thái tử, trên vai gánh vác trọng trách giang sơn xã tắc. Còn Khương Uyển Ca, chỉ mong có thể bảo vệ tốt mảnh biên cương này, bảo vệ bình an cho những người dân nơi đây. Con đường của chúng ta, ngay từ đầu đã định sẵn là không cùng lối."

Trong đôi mắt Thẩm Từ Châu thoáng hiện một tia tuyệt vọng, hắn ngước nhìn Khương Uyển Ca, nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa, lặng lẽ lăn dài trên gò má.

"Uyển Ca, ta biết mình đã sai rồi. Ta nguyện dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra. Xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa thôi, chỉ một lần này thôi."

Lúc này, các tướng sĩ xung quanh dần dần tiến lại gần, họ nhìn vị thái tử đang quỳ gối dưới đất và Khương Uyển Ca với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự kinh ngạc và nghi hoặc.

Trong thâm tâm họ, thái tử và Khương Uyển Ca đều là những nhân vật cao quý, không thể chạm tới, vậy mà giờ đây lại chứng kiến một màn kịch khiến người ta chấn động đến nhường này.

"Giải tán hết! Mỗi người trở về vị trí của mình!"
 
Uyển Ca
Chương 27: Chương 27



Khương Uyển Ca cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn về phía mình, đôi mày nàng khẽ nhíu lại, cất giọng lạnh lùng quát lớn.

Các tướng sĩ nghe thấy mệnh lệnh của Khương Uyển Ca, dù trong lòng còn đầy những nghi vấn, nhưng vẫn tản ra, chỉ còn lại Thẩm Từ Châu, Tô Nhiên và Khương Uyển Ca.

Tô Nhiên nhìn Khương Uyển Ca, rồi lại liếc nhìn Thẩm Từ Châu, trong lòng có chút do dự.

"Khương tướng quân, thuộc hạ xin phép đi chuẩn bị chút điểm tâm cho ngài."

Nói rồi, hắn nhìn sâu vào mắt Thẩm Từ Châu một cái, rồi xoay người bước đi.

Trong doanh trại, chỉ còn lại Khương Uyển Ca và Thẩm Từ Châu đối diện nhau.

Mưa vẫn rơi tí tách không ngừng, những hạt mưa nhỏ bé rơi xuống mặt đất, b.ắ.n lên những giọt nước li ti.

Thẩm Từ Châu vẫn quỳ gối trong màn mưa, bất động như một pho tượng đá lạnh lẽo.

Ngay lúc ấy, một tiếng hô lớn vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng: "Không hay rồi! Có địch quân tập kích!"

Tiếng hô đột ngột như sấm giữa trời quang, trong nháy mắt phá vỡ sự căng thẳng đang bao trùm doanh trại.

Mọi ánh mắt đang đổ dồn vào Thẩm Từ Châu và Khương Uyển Ca, lập tức chuyển hướng sang tình huống khẩn cấp của cuộc tập kích bất ngờ.

Khương Uyển Ca không chút do dự xoay người, lao nhanh về phía âm thanh phát ra, giọng nàng vang vọng: "Các doanh tướng sĩ, mau chóng tập hợp, chuẩn bị nghênh địch!"

Thẩm Từ Châu cũng gắng gượng đứng dậy, dù đôi chân còn tê dại, hắn Uyển Can răng chịu đựng, cố gắng theo kịp bước chân vội vã của Khương Uyển Ca.

Tô Nhiên không biết từ đâu xuất hiện, trong ánh mắt hắn vừa lộ vẻ lo lắng, vừa ánh lên sự kiên định.

"Khương tướng quân, thuộc hạ xin cùng người ra trận!"

Khương Uyển Ca khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, giờ khắc này thời gian vô cùng cấp bách, mỗi một giây đều quyết định sự an nguy của toàn bộ doanh trại.

Khi chúng ta vừa đến rìa doanh trại, quân địch đã ồ ạt xông vào, tiếng hô g.i.ế.c người, tiếng binh khí va chạm nhau chan chát vang vọng khắp nơi.

Khương Uyển Ca rút thanh kiếm bên hông ra, không một chút do dự lao thẳng vào hàng ngũ địch, Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Thẩm Từ Châu vung thanh trường kiếm trong tay, mỗi đường kiếm đều mang theo một khí thế sắc bén, hắn dường như muốn dùng trận chiến này để chứng minh quyết tâm và lòng dũng cảm của mình.

Tô Nhiên thì ở bên cạnh hiệp trợ, hắn tận dụng sự linh hoạt của thân thủ, khéo léo tránh né những đòn tấn công của địch quân, đồng thời nhanh chóng tìm kiếm những sơ hở của đối phương.

Sự xuất hiện của hắn, tựa như một sự hỗ trợ vô hình, khiến Khương Uyển Ca thêm vững tâm trong trận chiến.

Trận chiến đã bước vào giai đoạn ác liệt nhất, thế công của địch quân mạnh mẽ như sóng thần ập đến.

Tướng sĩ dưới trướng Khương Uyển Ca dù đã liều c.h.ế.t chống trả, nhưng dần lộ rõ vẻ mệt mỏi, phòng tuyến lung lay sắp đổ trước những đợt tấn công như vũ bão của địch.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Uyển Ca chợt nhận ra một bóng đen như sói đói lao thẳng về phía mình.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là một viên mãnh tướng của địch, hắn tay lăm lăm thanh đao dài, lưỡi đao lóe lên ánh hàn khí lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập sát ý. Khương Uyển Ca lập tức nghiến chặt răng, cơ bắp toàn thân căng cứng, hai tay siết chặt chuôi kiếm, dồn hết tinh thần chuẩn bị nghênh đón đòn chí mạng này.

Ngay khi thanh đao mang theo tiếng gió rít gào, sắp sửa c.h.é.m trúng Khương Uyển Ca, một bóng hình quen thuộc vụt qua như một tia chớp.

Tô Nhiên không biết từ đâu đã phi thân tới, thanh trường kiếm trong tay hắn chuẩn xác đỡ lấy nhát đao mạnh như trời giáng kia.

Kim loại va chạm, tóe ra những tia lửa đỏ rực.

"Khương tướng quân, cẩn thận!"

Tiếng hô của hắn xuyên qua sự hỗn loạn của chiến trường, rõ ràng truyền đến tai Khương Uyển Ca.

Thẩm Từ Châu thấy cảnh tượng ấy, lòng nóng như lửa đốt, bất chấp tất cả lao nhanh về phía Khương Uyển Ca.

"Uyển Ca, nàng có sao không?"

Khương Uyển Ca nhanh chóng lau vệt m.á.u tươi vừa tràn ra nơi khóe miệng, cố tỏ ra bình thản đáp: "Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
 
Uyển Ca
Chương 28: Chương 28



Nhưng thực tế trong lòng nàng hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là sự yên bình ngắn ngủi trước khi cơn bão táp thực sự ập đến.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, quân địch như thủy triều không ngừng tràn đến, binh sĩ trong doanh trại dưới làn mưa tên và đao kiếm dữ dội của địch, dần dần rơi vào cảnh chiến đấu vô cùng gian khổ. Trong đôi mắt Thẩm Từ Châu lóe lên một tia lo lắng khôn nguôi, hắn đột ngột giơ cao thanh trường kiếm trong tay.

"Các tướng sĩ, hãy theo ta xông ra ngoài, quyết không thể để quân địch đạt được mưu đồ!"

Tiếng hô hùng tráng như tiếng chuông lớn, vang vọng khắp chiến trường khốc liệt.

Lời vừa dứt, hắn liền hóa thân thành một con hổ dữ điên cuồng, không chút do dự lao thẳng vào giữa hàng ngũ địch.

Chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay hắn vung vẩy kín như bưng, mỗi đường kiếm đều mang theo khí thế khai sơn phá thạch, nơi hắn đi qua, quân địch lũ lượt ngã xuống như rạ. Tô Nhiên thì luôn luôn bảo vệ chặt chẽ bên cạnh Khương Uyển Ca, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự quan tâm và lo lắng.

"Khương tướng quân, ngài đã bị thương rồi, xin hãy lui xuống nghỉ ngơi trước, nơi này xin giao lại cho thuộc hạ và thái tử điện hạ."

Khương Uyển Ca kiên quyết lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào chiến trường đang rực lửa: "Không, ta không thể lui. Các tướng sĩ đều đang tắm m.á.u chiến đấu, ta thân là tướng quân, sao có thể bỏ trốn trước trận?"

Nói xong, Khương Uyển Ca cố gắng chịu đựng cơn đau từ vết thương, một lần nữa nhấc thanh trường kiếm lên, kiên nghị xông thẳng về phía quân địch.

Trên chiến trường, ánh đao bóng kiếm đan xen chằng chịt, tiếng hô g.i.ế.c người vang vọng như sấm bên tai.

Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên ra vào trận địch một cách tự do, thân ảnh của họ thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, mỗi lần ra tay đều mang theo tiếng kêu thảm thiết của kẻ địch.

Khương Uyển Ca cũng không hề nao núng, những vết thương trên người nàng ngày càng nhiều thêm, m.á.u tươi đã nhuộm đỏ cả chiến bào.

Ngay khi chúng ta dần cảm thấy sức cùng lực kiệt, rơi vào cảnh tuyệt vọng, thì đột nhiên, từ phía xa vọng lại một hồi tiếng kèn hiệu hùng tráng vang dội.

Tiếp đó, một đội kỵ binh như một dòng lũ đen cuồn cuộn, nhanh như gió cuốn chớp giật ập đến.

Trường đao trong tay họ vung vẩy, ánh hàn quang lạnh lẽo lóe lên, như vào chốn không người, với khí thế không thể ngăn cản xông thẳng vào trận địa địch.

Quân địch bị đòn tấn công bất ngờ này đánh cho trở tay không kịp, đội hình vốn chỉnh tề trong nháy mắt trở nên rối loạn.

Chúng ta thừa cơ phản công, binh sĩ sĩ khí tăng cao ngút trời, như hổ thêm cánh, trong một lần ra quân đã đánh tan tác quân địch.

Chiến sự kết thúc, trên chiến trường ngổn ngang một cảnh tượng hoang tàn, xác c.h.ế.t la liệt khắp nơi, khói thuốc s.ú.n.g vẫn còn mịt mù bao phủ.

Khương Uyển Ca mệt mỏi rã rời ngồi bệt xuống đất, nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lúc này, Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên lê bước nặng nề đến bên cạnh Khương Uyển Ca, trên gương mặt họ lấm lem bụi đất và m.á.u tươi, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên niềm vui mừng khôn xiết vì đã thoát khỏi cơn ác mộng.

Tô Nhiên vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Khương Uyển Ca, vội vàng hỏi: "Khương tướng quân, ngài có sao không? Vết thương có nặng lắm không?"

Khương Uyển Ca khẽ lắc đầu, dùng giọng nói yếu ớt đáp: "Không có gì đáng ngại."

Vừa định ngồi dậy, Khương Uyển Ca chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, rồi nàng hoàn toàn mất đi tri giác.

Khi nàng từ từ tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong trướng bạt, những vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận.

Thẩm Từ Châu thấy Khương Uyển Ca tỉnh giấc, cảm xúc trong lòng hắn như vỡ òa, vội vàng ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói run rẩy: "Uyển Ca, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Khương Uyển Ca theo bản năng giơ tay đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ xin tự trọng."

Đúng lúc này, Tô Nhiên bưng bát thuốc bước vào trướng. Thấy Thẩm Từ Châu ở đó, hắn khẽ nhíu mày, nói: "Trời đã khuya rồi, thái tử điện hạ nên trở về nghỉ ngơi thôi, nơi này có thuộc hạ chăm sóc."

Ánh mắt Thẩm Từ Châu vẫn chăm chú nhìn Khương Uyển Ca, trong đáy mắt ánh lên vẻ cố chấp, dường như còn muốn nói điều gì đó.
 
Uyển Ca
Chương 29: Chương 29



Khương Uyển Ca hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Thái tử điện hạ, xin ngài hãy rời khỏi đây."

Lần này, Thẩm Từ Châu không còn cố chấp nữa, hắn lặng lẽ xoay người, chậm rãi bước ra khỏi trướng bạt.

Những ngày sau đó, Thẩm Từ Châu dường như đã hạ quyết tâm, vẫn cứ nấn ná lại trong doanh trại không chịu rời đi.

Hắn mỗi ngày đều vắt óc tìm đủ mọi lý do để tiếp cận Khương Uyển Ca.

Có khi hắn tỉ mỉ chuẩn bị một phần cơm nước nóng hổi, mang theo bao nhiêu mong đợi đến trước mặt nàng.

Mà Tô Nhiên thì vẫn luôn tận tâm ở bên cạnh Khương Uyển Ca, giúp nàng giải quyết mọi công việc lớn nhỏ trong quân doanh.

Hắn dựa vào trí tuệ và y thuật cao minh của mình, giúp đỡ binh lính giải tỏa những nỗi lo lắng và khó khăn, giành được sự kính trọng nhất mực của tất cả mọi người.

Theo dòng chảy của thời gian, mối quan hệ giữa Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên ngày càng trở nên căng thẳng, trong không khí dường như đã tràn ngập mùi đao kiếm nồng nặc.

Một buổi trưa, Khương Uyển Ca đang ở trong trướng bận rộn nghiên cứu bản đồ tác chiến, Tô Nhiên bước vào cùng nàng bàn bạc về vấn đề phòng trị thương bệnh cho binh sĩ.

Ánh nắng xuyên qua những khe hở của trướng bạt, nhẹ nhàng rọi xuống, tạo nên một bầu không khí yên bình và hài hòa.

Đúng lúc này, Thẩm Từ Châu đột ngột xông vào, nhìn thấy cảnh tượng hai người đang trò chuyện vui vẻ, sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám.

"Các ngươi đang làm gì?" Giọng Thẩm Từ Châu lạnh lẽo như băng, mang theo một chút ghen tuông rõ rệt.

Khương Uyển Ca ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: "Thái tử điện hạ, chưa được phép mà tự tiện xông vào trướng của người khác, e rằng điều này không hợp với lễ nghi thì phải."

Tô Nhiên đứng dậy, chắn trước người Khương Uyển Ca, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Thái tử điện hạ, chúng ta đang bàn bạc việc quân cơ trọng yếu, xin ngài đừng làm phiền."

Thẩm Từ Châu hừ lạnh một tiếng: "Thương thảo yếu sự? Ta thấy các ngươi là đang tình chàng ý thiếp thì có!"

Lời vừa thốt ra, Khương Uyển Ca và Tô Nhiên đều sững người, ngay sau đó, một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Khương Uyển Ca.

"Thẩm Từ Châu, ngươi quá đáng lắm rồi! Tô Nhiên và ta chỉ đang giải quyết công việc quân sự, ngươi đừng vô cớ suy đoán!"

Thẩm Từ Châu dường như bị cơn ghen tuông làm choáng váng đầu óc, hắn rút thanh kiếm đeo bên hông ra, chỉ thẳng về phía Tô Nhiên.

"Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ lai lịch bất minh, dựa vào cái gì mà cả ngày ở cùng Uyển Ca? Hôm nay nếu ngươi không rời khỏi đây, đừng trách ta không khách khí!"

Tô Nhiên cũng không cam chịu yếu thế, rút kiếm của mình ra, ánh mắt kiên định đáp trả: "Thái tử điện hạ, Khương tướng quân cần sự giúp đỡ của ta, ta sẽ không rời đi. Hơn nữa, ngài thân là thái tử, hành sự như vậy, thực sự làm tổn hại đến uy nghiêm của hoàng gia."

Hai người kiếm tuốt khỏi vỏ, cung đã giương lên, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng đến cực điểm, không gian trong trướng dường như cũng đông cứng lại.

Khương Uyển Ca thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản họ: "Mau bỏ kiếm xuống! Đây là quân doanh, không phải nơi để các ngươi làm loạn!"

Tuy nhiên, Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên đều đang chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình, căn bản không nghe thấy lời của Khương Uyển Ca.

Thẩm Từ Châu bất ngờ vung kiếm đ.â.m về phía Tô Nhiên, Tô Nhiên nghiêng người tránh được, sau đó hai người liền giao chiến với nhau.

Không gian trong trướng vốn đã chật hẹp, động tác của hai người lại vô cùng quyết liệt, những chiếc bàn chiếc ghế xung quanh bị xô đổ nghiêng ngả, tấm bản đồ cũng bị giằng xé rơi xuống đất.

Khương Uyển Ca lòng nóng như lửa đốt, lớn tiếng hô hoán bảo họ dừng tay, nhưng cả hai đều bịt tai làm ngơ.

Mắt thấy thanh kiếm của Thẩm Từ Châu lần nữa đ.â.m về phía Tô Nhiên, mà Tô Nhiên không kịp tránh né, Khương Uyển Ca không hề nghĩ ngợi, liền xông lên chắn trước người Tô Nhiên.
 
Back
Top Bottom