Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Uyển Ca

Uyển Ca
Chương 10: Chương 10



“Nghe nói Thái tử điện hạ đích thân bóc vỏ cua, gỡ xương cá cho Mộ tiểu thư, rồi dịu dàng đút nàng ăn.”

“Ngoài thành có một con cáo tuyết quý hiếm. Nghe nói Mộ tiểu thư yêu thích loài vật này, Thái tử điện hạ đã tự mình cưỡi ngựa đi săn, mang về tặng nàng làm áo choàng.”

“Thái tử điện hạ vốn rất thích môn mã cầu. Nhưng Mộ tiểu thư cảm thấy nguy hiểm và không thích, Thái tử điện hạ đã từ bỏ hẳn sở thích này!”

Khương Uyển Ca ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, lắng nghe những lời bàn tán xôn xao của đám gia nhân, lòng nàng chợt dâng lên một nỗi lạnh lẽo thấu xương.

Hắn thật sự yêu Mộ Thanh Tuyết đến mức này sao? Vì nàng, hắn sẵn sàng từ bỏ cả sở thích mà mình yêu thích nhất.

Năm xưa, khi hắn ngã ngựa trong một trận mã cầu, Khương Uyển Ca đã vô cùng lo lắng, hết lời khuyên can hắn từ bỏ môn thể thao nguy hiểm này, nhưng hắn đã nổi giận lôi đình.

Thì ra, không phải mã cầu khó bỏ, mà chỉ là nàng không đủ quan trọng trong lòng hắn mà thôi.

Ngày thứ hai trước khi lên đường, hoàng cung tổ chức yến tiệc, mời toàn bộ văn võ bá quan đến tham dự.

Mộ Thanh Tuyết dù đã được chỉ hôn cho Thẩm Từ Châu, nhưng hai người vẫn chưa chính thức thành thân, nên trong yến tiệc không ngồi cạnh nhau.

Tuy cách nhau vài chỗ ngồi, nhưng ánh mắt họ vẫn không ngừng trao nhau những cử chỉ tình tứ.

Giữa buổi tiệc, các tiểu thư dòng dõi lần lượt đến kính rượu Thái tử. Trong số đó, một vị không rõ vô ý hay cố tình, bất ngờ vấp ngã, cả người đổ nhào vào lòng Thẩm Từ Châu.

Xiêm y nàng ta xộc xệch, lộ ra bờ vai trắng ngần. Nàng ta chỉ biết xấu hổ nép mình vào lòng Thẩm Từ Châu.

Tiếng động bất ngờ thu hút sự chú ý của mọi người. Sau khi nhìn thấy vẻ lúng túng của cô gái, họ vội vàng dời mắt đi nơi khác.

Thẩm Từ Châu nhíu chặt mày, rõ ràng là vô cùng khó chịu. Giữa chốn đông người, hắn không tiện nổi giận, chỉ lặng lẽ cởi chiếc áo choàng của mình, khoác lên người cô gái kia.

Cô gái nọ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vã trùm áo choàng, nhanh chóng rời khỏi yến tiệc. Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Mộ Thanh Tuyết không khỏi tỏ vẻ bất mãn. Đặc biệt là sau khi mấy vị hoàng tử trêu ghẹo, bảo Thẩm Từ Châu nạp cô gái vừa rồi làm trắc phi, sắc mặt Mộ Thanh Tuyết hoàn toàn biến sắc.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, đứng dậy chạy vội ra ngoài. Nhận thấy động tĩnh của nàng, Thẩm Từ Châu cũng lập tức đuổi theo. Lúc này, Khương Uyển Ca đang ở ngự hoa viên để giải rượu, vô tình lại nghe thấy tiếng tranh cãi của hai người.

Mộ Thanh Tuyết vừa khóc nức nở vừa hất tay Thẩm Từ Châu ra, còn Thẩm Từ Châu thì kiên nhẫn dỗ dành nàng.

“Thanh Tuyết, tấm chân tình của ta dành cho nàng, lẽ nào nàng vẫn chưa hiểu sao? Trong lòng ta, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình nàng. Người khiến ta động lòng, trao trọn trái tim, chỉ có nàng mà thôi. Những nữ tử khác, chưa từng lọt vào mắt ta!”

Lòng Khương Uyển Ca chợt run lên một cách khó hiểu, rồi nàng lại nghe thấy tiếng Mộ Thanh Tuyết khóc nấc lên: “Nhưng như vậy thì sao chứ? Chàng là Thái tử, sau này khó tránh khỏi chuyện tam cung lục viện. Hôm nay chàng cưới trắc phi, ngày mai lại nạp thêm thị thiếp, cứ như vậy thiếp không thể chịu đựng được! Điện hạ, cả đời này của thiếp, chỉ mong có được tình yêu duy nhất, trọn đời trọn kiếp. Nếu chàng không thể làm được, xin chàng hãy buông tha cho thiếp!”

Thẩm Từ Châu lập tức hoảng hốt. Khương Uyển Ca chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy – một vẻ bàng hoàng, sợ hãi tột độ, như thể sắp mất đi tất cả.

“Ta không buông tay! Thanh Tuyết, nàng biết rõ ta không thể sống thiếu nàng mà!”

Dứt lời, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo về phía trước, ánh mắt kiên nghị: “Hôm nay ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, trong tim ta, vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.”

Một lát sau, hắn nắm tay Mộ Thanh Tuyết, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Phụ hoàng, nhi thần xin người ban cho một đạo thánh chỉ. Nhi thần nguyện sau này chỉ cưới Thanh Tuyết làm thê tử, trọn đời trọn kiếp chỉ có một người, tuyệt đối không nạp thêm thiếp. Xin phụ hoàng tác thành!”
 
Uyển Ca
Chương 11: Chương 11



Hoàng thượng biết rõ hắn hết mực yêu thương Mộ Thanh Tuyết, nhưng không ngờ hắn lại si tình đến mức này.

Ngài lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ hất tung chiếc chén trà trên bàn: “Hỗn xược! Ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”

Là một bậc quân vương, điều tối kỵ nhất chính là sự chuyên tình.

Hoàng hậu đứng bên cạnh càng thêm lo lắng, vội vàng khuyên nhủ: “Từ Châu, mẫu hậu biết con và Thanh Tuyết tình đầu ý hợp, nhưng con là Thái tử, sau này còn phải gánh vác giang sơn xã tắc của phụ hoàng, còn phải lo chuyện con nối dõi tông đường. Chỉ cưới một mình nàng sao được?”

Nhưng Thẩm Từ Châu vẫn một mực giữ vững quyết tâm nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu không cần khuyên nữa. Tâm ý nhi thần đã quyết!”

Thấy hắn quá mức cố chấp, Hoàng thượng tức giận đến mặt mày tái mét. Ngài liên tục thốt ra mấy tiếng “tốt”, cuối cùng nghiến răng, nghiến lợi, từng chữ một vang lên: “Tốt! Rất tốt! Ngươi muốn một đời một kiếp một đôi người, trẫm sẽ tác thành cho ngươi! Nếu ngươi có thể chịu đựng hình phạt đinh, từ đầu đến cuối không một tiếng rên la, trẫm sẽ chấp thuận cho ngươi cả đời này chỉ cưới một mình Mộ Thanh Tuyết!”

Nói rồi, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang Khương Uyển Ca: “Uyển Ca, trẫm giao cho con giám sát việc thi hành hình phạt này!”

Cái gọi là hình phạt đinh, kẻ chịu tội phải lăn qua lăn lại hai lần trên tấm ván gỗ cắm chi chít chín nghìn cây đinh sắt sắc nhọn, hình phạt mới được xem là hoàn tất.

Từ khi khai quốc đến nay, số người từng phải chịu hình phạt đinh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và tất cả bọn họ, không một ai là không gào thét thảm thiết, xé gan xé ruột.

Khương Uyển Ca hiểu rõ, hành động này của Hoàng thượng chẳng qua chỉ là muốn ép Thẩm Từ Châu phải nhượng bộ.

Nhưng ngài không ngờ, Thẩm Từ Châu lại cố chấp hơn ngài tưởng rất nhiều. Hắn không nói một lời, lập tức chấp nhận yêu cầu nghiệt ngã này. Khi tấm ván gỗ cắm đầy những chiếc đinh sắt lạnh lẽo được đưa ra, tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình kinh hãi.

Vô số người quỳ rạp xuống đất, cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh. Những người còn lại thì vây quanh Thẩm Từ Châu, hết lời khuyên can.

“Thái tử điện hạ! Người làm vậy để làm gì cơ chứ? Hình phạt đinh này chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tim, nỗi đau đớn tột cùng, không thể nào chịu đựng nổi! Người là thân thể ngàn vàng, sao có thể vì một nữ tử mà tự hủy hoại bản thân như vậy! Xưa nay nam nhi đều năm thê bảy thiếp, ngài là Thái tử cao quý, hà cớ gì phải câu nệ vào những lời sáo rỗng về một đời một kiếp một đôi người!”

Khương Uyển Ca nhìn Thẩm Từ Châu trên điện đã cởi bỏ ngoại bào, ánh mắt kiên định như sắt đá. Nàng hiểu rõ, dù mọi người có khuyên can thế nào, cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.

Tính tình hắn vốn ngang bướng, cố chấp như vậy. Vì Mộ Thanh Tuyết, hắn có thể làm bất cứ điều gì.

Theo một tiếng hô lạnh lùng, hắn không chút do dự nằm xuống tấm ván gỗ nhọn hoắt.

Máu tươi nhanh chóng thấm đẫm y phục, nhuộm thành một màu đỏ thẫm kinh hoàng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó dữ dội, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nhưng hắn vẫn chặt răng, tuyệt nhiên không rên một tiếng.

Đây phải là một tình yêu sâu đậm đến nhường nào, mới có thể khiến hắn cam tâm chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng này.

Khương Uyển Ca lặng lẽ nhìn hắn, từ đầu đến cuối không thốt ra một lời nào. Khi hình phạt đinh kết thúc, hắn loạng choạng bước xuống, cả người bê bết máu. Lúc đi ngang qua Khương Uyển Ca, hắn đột nhiên dừng lại.

“Chuyện lần trước… ta thay Thanh Tuyết xin lỗi nàng. Nàng ấy làm như vậy, tất cả cũng chỉ vì quá yêu ta. Giờ đây, ta đã cho nàng ấy đủ cảm giác an toàn rồi, nàng ấy sẽ không còn như vậy nữa đâu.”

Nhìn theo bóng lưng hắn lảo đảo rời đi, Khương Uyển Ca khẽ nở một nụ cười buồn bã.

Vào ngày cuối cùng trước khi lên đường, Khương Uyển Ca nhờ Trương bá chuyển lời, muốn gặp Thẩm Từ Châu lần cuối.

Nhưng khi Trương bá trở về, vẫn chỉ có một mình ông.

Ông có chút khó xử mở lời: “Tiểu thư… Thái tử điện hạ nói… ngày mai là đại hôn của ngài ấy… trong phủ còn rất nhiều việc phải lo liệu… có gì người cứ nói với ngài ấy trong tiệc cưới vậy…”
 
Uyển Ca
Chương 12: Chương 12



Khương Uyển Ca hờ hững phất tay: “Vậy thì thôi.”

Vốn dĩ chỉ muốn nói lời từ biệt cuối cùng với hắn, muốn nói với hắn rằng, từ nay về sau hai người sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.

Nhưng giờ xem ra, cũng không cần thiết phải làm vậy nữa.

Khương Uyển Ca đem tất cả những vật kỷ niệm có liên quan đến Thẩm Từ Châu trong suốt những năm qua, gom góp lại, bỏ vào một chiếc rương lớn.

Trong đó có chiếc bút lông hắn tặng nàng thuở ấu thơ, bức tranh hắn vẽ tặng nàng, và cả chiếc ngọc bội nàng giật được từ thắt lưng hắn trong lần đầu tiên hai người triền miên.

Khi sắp xếp lại những kỷ vật này, Khương Uyển Ca mới giật mình nhận ra, hóa ra bọn họ đã quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi.

Họ đã từng chứng kiến những khoảnh khắc ngây ngô, vụng dại nhất của đối phương, cũng cùng nhau trải qua những năm tháng trưởng thành.

Khi còn bé, hắn là người tuấn tú nhất trong đám trẻ. Các công chúa và những tiểu thư con nhà dòng dõi đều rất thích chạy theo hắn để chơi đùa.

Khương Uyển Ca, xuất thân từ một gia đình võ tướng, có phần khác biệt so với họ. Chính hắn là người luôn ở bên cạnh, dạy nàng viết chữ, dạy nàng vẽ tranh.

Khi mọi người trêu chọc Khương Uyển Ca thô lỗ, chỉ biết múa đao múa kiếm, sau này sẽ chẳng có chàng trai tốt nào muốn lấy nàng, cũng chính hắn là người đứng ra bảo vệ nàng: “Ai nói không ai muốn lấy Uyển Ca? Ta muốn! Uyển Ca, sau này nàng sẽ gả cho ta, làm Thái tử phi của ta!”

Câu nói trẻ con năm nào, Khương Uyển Ca đã ghi nhớ suốt hơn mười năm. Đến tận bây giờ khi nhớ lại, nàng vẫn không khỏi mỉm cười.

Chỉ là từ nay về sau, giữa họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.

Khương Uyển Ca đưa chiếc rương gỗ cho Trương bá, dặn dò ông sau khi nàng rời đi, hãy giao chiếc rương này lại cho Thẩm Từ Châu.

Ngày nàng lên đường ra trận, cả kinh thành đều tràn ngập sắc đỏ hân hoan. Đông cung cử hành đại hôn, toàn bộ bá tánh trong thành đều đổ xô đến trước cổng hoàng cung để xem náo nhiệt.

Thẩm Từ Châu mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, cưỡi trên lưng tuấn mã, cùng với Khương Uyển Ca đang hướng về phía cổng thành, đi ngược chiều nhau.

Khương Uyển Ca nhìn những dải lụa đỏ giăng khắp các con phố, quay đầu nhìn về phía hoàng cung lần cuối.

Từ biệt lần này, vĩnh viễn không còn ngày trùng phùng.

Nguyện làm đôi chim liền cánh, trọn đời không chia lìa.

Thẩm Từ Châu, ta thật lòng chúc chàng hạnh phúc.

Trên tường thành, đàn nhạn cùng nhau bay lượn, đó là điềm báo tốt lành cho cuộc chinh chiến sắp tới. Khương Uyển Ca vung mạnh roi ngựa, dẫn theo đoàn quân sĩ phía sau, không hề ngoảnh đầu lại, hướng thẳng về phía biên ải xa xôi…

Thẩm Từ Châu ngồi trên lưng ngựa, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Hắn cứ nghĩ mãi về việc Khương Uyển Ca mấy ngày nay không hề tìm gặp mình, cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.

Còn nữa, nàng ấy hôm qua nói có chuyện muốn nói với mình, rốt cuộc là chuyện gì?

Không hiểu vì sao, cảm giác bất an và bồn chồn cứ như thủy triều dâng trào trong lòng hắn, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.

Giờ lành càng lúc càng đến gần, Đông cung trong ngoài giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn ngập không khí hân hoan, náo nhiệt.

Lụa đỏ thắm tươi giăng đầy khắp các cột trụ trong cung điện, những ngọn nến hỷ tinh tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Không khí tràn ngập hương hoa và mùi hương liệu nồng nàn.

Hắn mặc bộ hỷ phục lộng lẫy, đầu đội kim quan, vốn dĩ phải là một tân lang quan phong độ, ngời ngời khí phách, nhưng giờ đây, hắn lại nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, bồn chồn.

Ánh mắt hắn không ngừng đảo quanh, cố gắng tìm kiếm giữa đám đông bóng dáng quen thuộc ấy.

Tiếng chuông báo giờ lành cuối cùng cũng vang lên, âm thanh du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong cung điện, nhưng bóng dáng Khương Uyển Ca vẫn không hề xuất hiện.

Sắc mặt Thẩm Từ Châu trong nháy mắt trở nên u ám như mực.

Đúng lúc này, Trương bá tiến vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp sơn son thếp vàng: “Thái tử điện hạ, đây là món quà mừng mà tiểu thư nhà chúng ta chuẩn bị cho ngài. Xin ngài nhất định phải nhận lấy.”
 
Uyển Ca
Chương 13: Chương 13



Thần sắc Thẩm Từ Châu khẽ biến đổi: “Tiểu thư nhà ngươi đâu? Sao hôm nay không thấy nàng ấy?”

“Thái tử điện hạ vẫn chưa biết chuyện này sao? Hôm nay tiểu thư đã lên đường ra trận rồi.”

“Ngươi nói gì?!”

Thân thể Thẩm Từ Châu chấn động mạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

“Nàng ấy xuất chinh? Sao có thể không nói với ta một lời nào? Cả Khương gia đều là những người trung liệt, chỉ còn lại một mình nàng ấy, phụ hoàng làm sao có thể cho phép nàng ấy ra trận? Mà nàng ấy, tại sao lại rời đi mà không nói với ta một tiếng? Nàng ấy khi nào thì trở về kinh thành?”

Đối diện với vô số câu hỏi dồn dập, Trương bá chỉ khẽ thở dài, đáp: “Tiểu thư lần này xuất chinh, có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa đâu. Nàng ấy đã xin chỉ, suất quân trấn thủ biên cương, thề rằng vĩnh viễn không quay lại kinh thành nữa.”

Đầu óc Thẩm Từ Châu như nổ tung. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn, bàng hoàng: “Ta không tin! Nàng ấy nhất định đang lừa ta, đúng không? Chẳng phải hôm qua nàng ấy còn nói có chuyện muốn nói với ta sao? Rốt cuộc nàng ấy muốn nói gì?”

Trương bá bị phản ứng của hắn làm cho có chút bối rối: “Cái này… tiểu thư không nói với lão nô.”

“Không thể nào! Nàng ấy không thể nào cứ thế mà rời đi không một lời từ biệt! Tuyệt đối không thể!”

Vẻ mặt Thẩm Từ Châu có chút thất thần.

Vì sao nàng ấy lại chọn ngày hôm nay để xuất chinh?

Rốt cuộc nàng ấy có chuyện gì chưa kịp nói ra?

“Tiểu thư nhà ngươi đã ra khỏi thành chưa? Bây giờ đuổi theo có còn kịp không?”

Vẻ mặt Trương bá có chút khó xử: “Thái tử điện hạ, tiểu thư e rằng đã ra khỏi thành từ lâu rồi.”

Sắc mặt Thẩm Từ Châu lập tức tái nhợt, tim hắn đập loạn xạ không ngừng.

Đúng lúc này, vị thái giám chủ trì hôn lễ tiến lên, khẽ nhắc nhở: “Thái tử điện hạ, giờ lành đã đến rồi ạ. Xin ngài hãy nhanh chóng tiến hành các nghi thức tiếp theo thôi.”

Thẩm Từ Châu làm như không nghe thấy gì, hắn hoàn toàn không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Hắn hít sâu một hơi, trong đầu chỉ còn lại hình bóng của Khương Uyển Ca.

Vị thái giám kia lại lên tiếng, khẩn thiết nói: “Thái tử điện hạ, dù thế nào đi nữa, hôm nay là ngày đại hôn của ngài. Xin ngài đừng vì chuyện gì mà bỏ lỡ giờ lành.”

Thẩm Từ Châu bực bội gạt tay vị thái giám kia ra, giọng nói vang dội như chuông, vọng khắp đại điện: “Hủy bỏ hôn lễ!”

Câu nói đột ngột này, như một quả b.o.m nổ tung giữa đám đông, gây ra một sự chấn động lớn. Toàn bộ quan khách trong điện lập tức rơi vào trạng thái xôn xao, bàn tán không ngớt. Ai nấy đều ngơ ngác, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Tiếng xì xào, bàn tán vang lên không ngớt.

Mộ Thanh Tuyết vốn dĩ tràn đầy hoan hỉ chờ đợi ngày nên duyên cầm sắt với Thẩm Từ Châu. Nghe những lời ấy của hắn, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy, tựa hồ toàn bộ sinh khí đều bị rút cạn.

Đôi mắt nàng mở to, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Như người mất hồn, nàng vội vã lao tới, nắm chặt lấy tay áo Thẩm Từ Châu, giọng lạc đi vì nghẹn ngào: "Từ Châu, chàng đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, sao chàng có thể coi chuyện trọng đại này như trò trẻ con!"

Ngọn lửa giận dữ trong lòng Thẩm Từ Châu đang bừng bừng cháy, hắn dùng sức hất mạnh tay Mộ Thanh Tuyết ra.

"Cô đã đổi ý!"

Mộ Thanh Tuyết bị hắn đẩy mạnh đến nỗi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào. Nàng cố gắng giữ vững thân mình, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Từ Châu, chàng có biết ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi không? Sao chàng có thể dễ dàng nói lời hối hận như vậy!"

Thấy tình cảnh đó, thị vệ vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Từ Châu, khẽ khuyên nhủ: "Thái tử điện hạ, giờ phút này hủy bỏ hôn lễ e rằng không ổn..."
 
Uyển Ca
Chương 14: Chương 14



"Có gì mà không ổn?" Thẩm Từ Châu lạnh lùng ngắt lời thị vệ.

Mộ Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt vô tình của Thẩm Từ Châu, trong lòng vừa căm hận vừa đau xót.

Nàng nghiến răng, từng chữ một thốt ra: "Từ Châu, chàng đừng quên, từ đầu chí cuối người chàng muốn cưới chính là ta! Chàng đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến việc đặt ta vào vị trí nào sao?"

Lúc này, Thẩm Từ Châu mới như bừng tỉnh, nhìn về phía Mộ Thanh Tuyết. Thế nhưng, trong ánh mắt hắn không còn chút dịu dàng, ân cần của ngày xưa, thay vào đó là sự lạnh lẽo và xa cách đến đau lòng: "Thanh Tuyết, chuyện giữa chúng ta, tạm thời hãy gác lại, đợi ngày khác rồi bàn."

Không màng đến những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hắn nhấc chân bước đi, dứt khoát rời khỏi nơi đó.

Mộ Thanh Tuyết thấy vậy, bất chấp tất cả lao lên, nắm chặt lấy tay áo Thẩm Từ Châu, giọng nói hạ thấp đến mức chỉ đủ hai người nghe thấy: "Từ Châu, những chuyện giữa chàng và Khương Uyển Ca ta đều đã tường tận. Chàng không muốn ta vạch trần mọi chuyện trước mặt bá tánh trong thành đấy chứ?"

Sắc mặt Thẩm Từ Châu lập tức trở nên xanh mét: "Nàng muốn gì?"

"Chỉ cần hôm nay chàng thuận thành hôn lễ với ta, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Bằng không..."

Thẩm Từ Châu cả đời này không hề sợ hãi sự uy h.i.ế.p của bất kỳ ai, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng: "Nàng muốn nói gì cứ việc nói, nhưng hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không cưới nàng."

Mộ Thanh Tuyết tức giận đến run người, nàng cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ: "Từ Châu, ta cầu xin chàng, trước đây bất kể chuyện gì, chỉ cần ta mở lời cầu xin, chàng đều sẽ chấp thuận."

Thẩm Từ Châu không chút do dự đẩy mạnh nàng ra: "Từ nay về sau, sẽ không còn chuyện đó nữa!"

Mộ Thanh Tuyết lảo đảo lùi lại vài bước, rồi đột nhiên bật cười cay đắng: "Chàng thật sự nghĩ ta không dám phơi bày chuyện giữa chàng và Khương Uyển Ca sao?"

Giọng nàng trong trẻo vang lên, những người dân đang vây quanh đều nghe thấy rõ mồn một, lập tức xôn xao bàn tán: "Thái tử điện hạ và Khương cô nương sao lại có mối quan hệ ám muội như vậy? Chẳng lẽ là chuyện tình trai gái? Còn chưa thành thân, vậy... Khương cô nương chẳng phải là hạng nữ nhân lẳng lơ sao?"

...

Thẩm Từ Châu thấy cảnh tượng đó, trong đáy mắt ngùn ngụt lửa giận: "Mộ Thanh Tuyết, nàng đừng có làm ầm ĩ nữa!"

"Ta làm ầm ĩ? Lúc chàng và Khương Uyển Ca @n ái trên bãi cỏ ngoài thành, sao chàng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay!"

Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

"Ta còn luôn ngưỡng mộ Khương cô nương, nghĩ nàng là con gái nhà tướng, khí phách hơn người, xem ra..."

"Thảo nào Thái tử điện hạ thành thân mà Khương cô nương không dám đến chúc mừng, hóa ra trong lòng có điều khuất tất!"

...

Những lời bàn tán đó văng vẳng bên tai Thẩm Từ Châu, hắn cảm thấy chói tai đến khó chịu.

Nhìn bộ dạng điên cuồng của Mộ Thanh Tuyết, Thẩm Từ Châu vừa tức giận vừa bất lực.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Hắn biết, giờ phút này không thể để Mộ Thanh Tuyết tiếp tục làm loạn, nếu không thanh danh của Khương Uyển Ca sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

"Đủ rồi! Chuyện hôm nay đều là lỗi của một mình ta, không liên quan gì đến Khương Uyển Ca."

Thẩm Từ Châu lớn tiếng nói, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình. Thế nhưng, sự tò mò của đám đông đã bị khơi gợi đến cực điểm, họ vẫn xì xào bàn tán, những lời chỉ trích nhắm vào Khương Uyển Ca không ngừng vang lên.

"Mọi người nói có gì sai đâu, ả Khương Uyển Ca chính là một nữ nhân lẳng lơ, chàng lại vì ả mà không muốn cưới ta!"

Lời Mộ Thanh Tuyết còn chưa dứt, đã bị Thẩm Từ Châu giáng cho một cước ngã nhào xuống đất. Mặt Mộ Thanh Tuyết đầm đìa nước mắt, trông thật đáng thương. Nhưng Thẩm Từ Châu thậm chí không liếc nhìn nàng lấy một cái, phất mạnh tay áo, sải bước rời đi.

Vừa về đến Đông cung, Nguyên công công, người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, đã vội vã chạy tới trước mặt hắn: "Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có chỉ triệu kiến."

Thẩm Từ Châu đến Thừa Càn Cung, cung kính quỳ xuống hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm nhi thần có điều chi sai bảo?"

Hoàng đế ngồi uy nghiêm trên long ỷ, giận dữ ném mạnh chiếc chén trà trong tay xuống. Chiếc chén không chút sai lệch mà đập trúng chính giữa trán Thẩm Từ Châu, rồi trượt xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh trên nền đá lạnh lẽo.

Nhìn những vệt m.á.u đỏ tươi trên trán con trai, giọng Hoàng đế đầy phẫn nộ: "Ngươi còn mặt mũi nào hỏi trẫm? Khương gia một nhà trung liệt, Khương Uyển Ca lại là đứa trẻ trẫm mắt thấy lớn lên, sao ngươi dám phụ bạc nó! Còn làm náo loạn đến mức không thể chấp nhận trong ngày đại hôn!"
 
Uyển Ca
Chương 15: Chương 15



Nhắc đến Khương Uyển Ca, trái tim Thẩm Từ Châu như bị hàng ngàn mũi kim sắc nhọn đ.â.m vào, đau đớn khôn nguôi.

"Phụ hoàng, chuyện này đều là lỗi của nhi thần, xin phụ hoàng hạ tội."

Giọng Hoàng đế càng thêm băng giá: "Khương Uyển Ca làm thái tử phi của ngươi vốn rất xứng đôi, vậy mà ngươi cứ khăng khăng đòi cưới Mộ Thanh Tuyết. Trẫm biết rõ tâm ý của ngươi, cũng không hề ngăn cản. Nay ngươi lại ngang nhiên hủy hôn, rốt cuộc là muốn thế nào hả?"

Thẩm Từ Châu im lặng hồi lâu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: "Phụ hoàng, nhi thần trước giờ vẫn mơ hồ về tình cảm của mình. Giờ ngẫm lại, người nhi thần luôn yêu thương là Khương Uyển Ca. Nàng vừa đi, nhi thần mới nhận ra lòng mình trống trải, nhi thần không thể sống thiếu nàng."

Hoàng đế thở dài một tiếng: "Muộn rồi! Khương Uyển Ca đã dẫn binh ra trận rồi! Vốn dĩ con cứ một mực muốn cưới Mộ Thanh Tuyết, trẫm không muốn can thiệp nhiều. Nhưng giờ trẫm buộc phải nhắc nhở con, Mộ Thanh Tuyết không phải là người tâm cơ đơn thuần như con vẫn nghĩ."

Thẩm Từ Châu sắc mặt căng thẳng: "Phụ hoàng có ý gì?"

"Nếu con muốn biết những việc nàng ta đã làm, chỉ c ần sai người điều tra sẽ rõ."

Thẩm Từ Châu cũng không nhớ rõ mình đã thất thần trở về Đông cung như thế nào. Việc đầu tiên hắn làm sau khi về đến nơi, chính là sai người âm thầm điều tra về Mộ Thanh Tuyết.

Đêm xuống, Thẩm Từ Châu chậm rãi mở hộp quà mừng mà Khương Uyển Ca đã gửi đến. Bên trong là một đôi ngọc bội chạm hình rồng phượng vô cùng tinh xảo.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt v3 bề mặt ngọc bội, chợt nhận ra một chỗ hơi nhô lên. Hắn cúi xuống nhìn kỹ, trên đó khắc một chữ "Châu".

Hắn vốn nghĩ nửa kia của ngọc bội sẽ khắc chữ "Uyển", nhưng khi cầm lên xem, lại hiện ra chữ "Tuyết" rõ ràng.

Trong hộp còn có một mảnh giấy nhỏ, nét chữ thanh tú như chim sa:

【Chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm】

Rõ ràng là một món quà cưới vô cùng chân thành và tỉ mỉ, vậy mà sao lòng hắn lại trĩu nặng đến thế này?

Thẩm Từ Châu nhìn chằm chằm vào đôi ngọc bội long phượng, chỉ cảm thấy tim như có ngàn vạn mũi kim đâm, đau đớn khôn nguôi, tựa như có một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim hắn.

Lời chúc phúc trên mảnh giấy kia, giờ đây trong mắt hắn chẳng khác nào những lưỡi d.a.o sắc nhọn, từng nhát cứa vào tim hắn.

"Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này..."

Thẩm Từ Châu lẩm bẩm một mình, giọng nói nghẹn ngào, chất chứa đầy sự đau khổ và khó hiểu.

Trong tâm trí hắn không ngừng hiện về những hình ảnh, giọng nói và nụ cười của Khương Uyển Ca ngày xưa. Những khoảnh khắc tươi đẹp họ từng cùng nhau trải qua giờ đây ùa về như cơn lũ, nhấn chìm hắn trong biển ký ức.

Nửa đêm hôm sau, Thẩm Từ Châu cô độc ngồi trong thư phòng ở Đông cung, đôi tay siết chặt đôi ngọc bội long phượng, lòng nặng trĩu ưu tư, mãi không thể dứt ra.

Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của hắn.

"Vào đi." Thẩm Từ Châu trầm giọng ra lệnh.

Cánh cửa từ từ mở ra, một thị vệ nhanh chóng bước vào, quỳ một gối xuống, cung kính bẩm báo: "Thái tử điện hạ, chuyện ngài phân phó điều tra, đã có kết quả."

Thẩm Từ Châu đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ nóng vội: "Mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Vụ ám sát đêm Thượng Nguyên tiết lần trước, chính là do Mộ Thanh Tuyết đứng sau chủ mưu."

"Ngươi nói cái gì!"

Mắt Thẩm Từ Châu trợn trừng, trong đôi con ngươi dường như bốc cháy hai ngọn lửa giận dữ ngút trời. Hắn như một con sư tử nổi cơn thịnh nộ, bất ngờ túm chặt lấy cổ áo tên thị vệ.

Lúc này, giọng hắn run rẩy dữ dội vì phẫn uất, từng chữ một thốt ra từ kẽ răng nghiến chặt: "Ngươi... ngươi có chắc chắn không? Chuyện này... tuyệt đối không được sai sót!"

Giọng nói hắn lạnh lẽo như băng giá, khiến không khí xung quanh tức khắc trở nên rét buốt.

Tên thị vệ bị cơn giận dữ bất ngờ này làm cho mặt cắt không còn giọt máu, thân mình run rẩy không ngừng như tàu lá run trước gió.

Mồ hôi túa ra như tắm trên trán hắn, từng giọt lớn nhỏ thi nhau lăn dài trên má.
 
Uyển Ca
Chương 16: Chương 16



"Điện... điện hạ, thần... thần đã điều tra rõ ràng, tuyệt đối không sai. Thuộc hạ đã tìm được thích khách hôm đó, sau khi dùng hình tra tấn nghiêm khắc, hắn... hắn mới khai ra toàn bộ sự thật."

Thẩm Từ Châu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng l3n đỉnh đầu, trước mắt tối sầm lại. Thân thể hắn chao đảo mấy lần, rồi lảo đảo buông thõng tay đang nắm chặt cổ áo tên thị vệ.

Trước đây, khi biết Mộ Thanh Tuyết đốt phá mộ phần phụ mẫu Khương Uyển Ca, hắn chỉ cho rằng đó là hành động điên cuồng do ghen tuông mù quáng của nàng ta gây ra.

Nhưng giờ đây xem ra, tâm địa nàng ta quả thực vô cùng độc ác.

Lồ|\|g n.g.ự.c Thẩm Từ Châu phập phồng dữ dội, hắn thở d ốc từng hồi nặng nhọc, như muốn trút hết mọi cơn giận dữ chất chứa trong lòng ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn giáng một cú đá mạnh như trời giáng vào chiếc bàn gỗ đặt bên cạnh. Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, chiếc bàn bị đá văng ra xa, chén đ ĩa, sách vở trên bàn rơi vãi tán loạn khắp nơi, phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai.

Hắn gầm lên giận dữ: "Cút! Tất cả cút hết cho ta!"

Tên thị vệ như trút được gánh nặng, vội vã lăn lộn bò ra khỏi thư phòng.

Thẩm Từ Châu đứng im tại chỗ, thở d ốc từng hồi, cố gắng trấn tĩnh lại dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Một lúc lâu sau, hắn mới gắng gượng đè nén cơn giận dữ ngút trời, tựa như muốn thiêu đốt cả người, quay người sải bước nhanh về phía nơi ở của Mộ Thanh Tuyết.

Đến sân viện của Mộ Thanh Tuyết, Thẩm Từ Châu không chút do dự tung chân đạp mạnh cánh cửa phòng. Một tiếng "ầm" vang lên chấn động, cánh cửa gỗ nặng nề đập mạnh vào tường, tạo ra âm thanh trầm đục.

Mộ Thanh Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm, thong thả chải mái tóc dài đen mượt như thác đổ, miệng khẽ ngân nga một điệu hát nhỏ.

Nghe thấy tiếng động bất ngờ, nàng giật mình, chiếc lược trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Đến khi nhìn rõ người xông vào là Thẩm Từ Châu, nàng vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên: "Sao vậy, Thái tử điện hạ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đến tìm ta để xin lỗi sao?"

Thấy Thẩm Từ Châu không đáp lời, Mộ Thanh Tuyết tiếp tục nói: "Cũng được thôi, nếu chàng mang chút châu báu trang sức đến dỗ dành ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này. Vài ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ."

Thẩm Từ Châu khẽ cười lạnh một tiếng, rồi như một cơn gió lốc lao đến trước mặt nàng, giơ tay lên giáng một cái tát như trời giáng.

Cái tát này hắn dồn hết sức lực toàn thân, mang theo vô vàn phẫn nộ và hối hận.

Một tiếng "chát" vang lên chói tai, Mộ Thanh Tuyết bị đánh bay cả người, ngã mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo. Khóe miệng nàng lập tức rỉ ra một vệt m.á.u tươi đỏ thẫm, nổi bật đến nhức mắt trên làn da trắng nõn.

"Đồ tiện nhân! Sao ngươi dám sai người ám sát vào đêm Thượng Nguyên tiết!"

Mắt Thẩm Từ Châu đỏ ngầu như máu, tựa một con thú dữ nổi điên, hận không thể xé xác người đàn bà trước mặt thành trăm mảnh.

"Trước kia ngươi đốt mộ phụ mẫu của Khương Uyển Ca, ta còn tưởng do ngươi quá yêu ta nên mới làm ra chuyện điên rồ đó. Ai ngờ, ngươi lại nhắm vào Khương Uyển Ca đủ điều, đến cả chuyện thuê thích khách ngươi cũng dám làm!"

Giọng hắn khàn đặc vì giận dữ.

Mộ Thanh Tuyết ôm chặt gò má nóng rát, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng: "Từ Châu, sao chàng lại đánh thiếp? Thiếp làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ? Nhất định là có hiểu lầm!"

Vừa nói, nàng vừa cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, mong lay động được lòng thương xót của Thẩm Từ Châu: "Hiểu lầm? Bọn thích khách hôm đó đều đã bị ta tống vào ngục cả rồi. Chúng không chịu nổi cực hình, đã khai hết mọi chuyện."

“Tên thích khách đó nhất định là bị người khác mua chuộc, nếu không sao lại vu oan giá họa cho thiếp?"

Mộ Thanh Tuyết khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ hoe._Thẩm Từ Châu giận đến cực điểm lại bật cười, tiếng cười khàn khàn, đầy vẻ chế giễu cay độc: "Hay! Hay cho một kẻ bị mua chuộc! Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn dám ngoan cố chối tội!"
 
Uyển Ca
Chương 17: Chương 17



Hắn cúi người xuống, hai bàn tay siết chặt vai Mộ Thanh Tuyết như gọng kìm sắt, mạnh đến nỗi tưởng chừng như muốn nghiền nát xương cốt nàng: "Nếu ngươi không chịu nói thật, thì chỉ còn cách tống ngươi vào đại lao, xem thử hình cụ trong ngục cứng rắn hơn, hay cái miệng xảo quyệt của ngươi cứng rắn hơn!"

Mộ Thanh Tuyết lập tức hoảng loạn tột độ: "Từ Châu, thiếp yêu chàng đến nhường này, chàng nỡ lòng nào tống thiếp vào ngục tối sao?"

Ánh mắt Thẩm Từ Châu lạnh lẽo như băng giá ngàn năm: "Người đâu! Giải ả nữ nhân này vào đại lao, thẩm vấn cho ta thật kỹ!"

Mộ Thanh Tuyết điên cuồng lắc đầu, van xin: "Từ Châu, cầu xin chàng... xin chàng đừng mà..."

Thấy tình thế không còn đường xoay chuyển, Mộ Thanh Tuyết liều mạng giãy giụa, thoát khỏi sự kìm kẹp của đám thị vệ.

"Thì sao chứ? Ta làm thì sao? Ta tìm thích khách, chẳng qua chỉ muốn cho Khương Uyển Ca thấy, khi nguy hiểm ập đến, chàng sẽ là người bảo vệ ta trước tiên!"

Nghe vậy, Thẩm Từ Châu càng thêm phẫn nộ đến cực điểm: "Hay lắm! Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận!"

Ngọn lửa giận dữ trong mắt hắn dường như muốn thiêu rụi Mộ Thanh Tuyết thành tro bụi.

"Ngươi, một ả nữ nhân lòng dạ rắn rết, dám làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, còn mặt mũi nào dám xưng là yêu ta?"

Mộ Thanh Tuyết đột nhiên bật cười, vẻ mặt trở nên quỷ dị đến đáng sợ: "Chàng còn chưa biết đúng không? Khi chàng giao thiếp cho Khương Uyển Ca, bảo nàng ta bảo vệ thiếp, thiếp đã cố ý làm mình bị thương, để chàng đau lòng, rồi nổi giận với Khương Uyển Ca. Chỉ tiếc là, thiếp không ngờ chàng lại dùng hình phạt roi đối với nàng ta."

Nghe những lời này, Thẩm Từ Châu lập tức cứng đờ người, m.á.u huyết trong cơ thể như chảy ngược, khiến hắn nghẹt thở, không thể thốt nên lời.

"Ngươi... đồ nữ nhân độc ác! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!"

Thẩm Từ Châu giáng một cú đá mạnh, Mộ Thanh Tuyết ngã ngồi xuống đất, mái tóc đen huyền rối tung, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút sợ hãi, ngược lại ánh lên vẻ kiên quyết đến điên cuồng.

"Chẳng phải tất cả đều do chàng sủng ái thiếp, chính chàng đã trao cho thiếp cái quyền hành này sao! Chàng hết lời nói giờ đã nhìn rõ trái tim mình hướng về đâu, giờ lại bảo yêu Khương Uyển Ca, nhưng chàng yêu nàng ta được bao nhiêu? Chàng vẫn luôn làm tổn thương nàng ta!"

Giọng Thẩm Từ Châu khẽ run rẩy: "Ta... ta không có!"

Mộ Thanh Tuyết cười lạnh một tiếng: "Thật sao? Chuyện giữa hai người các ngươi ta chẳng phải không biết. Chàng và nàng ta thân mật đến vậy, rồi lại quay sang cầu hôn ta, cho nàng ta hy vọng rồi lại đẩy nàng ta vào tuyệt vọng. Chàng có tư cách gì mà trách cứ ta! Hơn nữa, chính chàng là người hạ lệnh dùng hình phạt roi đối với nàng ta!"

Thân thể Thẩm Từ Châu chợt run lên dữ dội, lời của Mộ Thanh Tuyết như một lưỡi d.a.o găm sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào sâu thẳm trái tim hắn.

Trong tâm trí hắn tức khắc hiện lên ánh mắt đầy tuyệt vọng và đau thương của Khương Uyển Ca. Những tổn thương hắn từng gây ra cho nàng giờ đây như thủy triều dâng trào, nhấn chìm hắn trong biển hối hận.

Hối hận, phẫn nộ, đau khổ đan xen, giày vò, hoàn toàn nuốt chửng lý trí ít ỏi còn sót lại trong hắn.

Hắn bước lên một bước, mạnh tay rút chiếc trâm cài tóc trên đầu Mộ Thanh Tuyết xuống. Chiếc trâm dưới ánh nến lung linh ánh lên vẻ lạnh lẽo đến rợn người, tựa như trái tim hắn lúc này đã nguội lạnh đến tột cùng.

"Ngươi đã tàn độc đến vậy, thì phải trả giá!"

Theo sau tiếng gầm phẫn nộ, chiếc trâm xé gió, cắm thẳng vào mắt phải Mộ Thanh Tuyết.

"Á!" Mộ Thanh Tuyết thét lên một tiếng kêu thảm thiết xé gan xé ruột, hai tay ôm chặt lấy mắt. Máu tươi từ kẽ ngón tay nàng ồ ồ tuôn ra, chảy dọc cánh tay xuống, loang ra trên nền nhà thành một vũng đỏ tươi kinh hoàng.

Thế nhưng, nỗi đau tột cùng ấy không những không khiến nàng khuất phục, mà trái lại còn khơi dậy sự điên cuồng trong nàng đến tột độ.

Nàng bất chấp vết thương, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười quái dị, điên loạn vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
 
Uyển Ca
Chương 18: Chương 18



"Ha ha ha ha, Thẩm Từ Châu, ngươi tưởng mọi chuyện chỉ có thế này thôi sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không chỉ sắp xếp vụ ám sát đêm Thượng Nguyên tiết, mà còn cố ý ngã nhào sau khi ngươi trừng phạt Khương Uyển Ca! Chính là muốn ngươi hiểu lầm Khương Uyển Ca, chính là muốn ngươi trách mắng nàng ta! Từ đầu đến cuối, ngươi đều bị ta nắm trong lòng bàn tay, đồ ngu xuẩn!"

Thẩm Từ Châu như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ như tượng đá, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Hắn nhìn khuôn mặt vặn vẹo, méo mó của Mộ Thanh Tuyết, cơn giận dữ trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm chưa từng có.

"Người đâu! Người đâu!"

Thẩm Từ Châu điên cuồng gào thét, giọng khản đặc đến mức gần như không thể nghe rõ vì cơn giận dữ tột độ.

Rất nhanh, một đám thị vệ nghe tiếng liền xông vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me kinh hoàng trong phòng, tất cả đều tái mét mặt mày, thân thể khẽ run rẩy, cúi gằm đầu, đến thở mạnh cũng không dám.

"Đánh c.h.ế.t ả nữ nhân độc ác này cho ta! Hôm nay nếu không đánh c.h.ế.t ả, tất cả các ngươi đừng hòng sống sót!"

Giọng Thẩm Từ Châu lạnh lẽo như băng giá từ địa ngục vọng lên, mang theo sát khí vô tận.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Mộ Thanh Tuyết, tựa hồ muốn dùng ánh mắt xé nát nàng thành trăm mảnh.

Các thị vệ nhìn nhau, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi và sự do dự. Dù sao Mộ Thanh Tuyết cũng là thiên kim tiểu thư của Quốc công phủ, ngày thường trong mắt bọn họ vẫn là một sự tồn tại cao quý, không thể chạm tới.

Nhưng giờ đây, cơn thịnh nộ của Thái tử điện hạ như sóng thần cuồn cuộn, khiến bọn họ không dám mảy may trái lệnh.

Sau một thoáng chần chừ, tên thị vệ dẫn đầu nghiến răng, vung tay ra hiệu cho những người còn lại động thủ.

Đám thị vệ nhất loạt xông lên, không thương tiếc đ.ấ.m đá túi bụi vào người Mộ Thanh Tuyết.

Mỗi một quyền đ.ấ.m đều mang theo nỗi kinh hoàng trước cơn giận dữ của Thái tử, mỗi một cú đá đều ẩn chứa sự ghê tởm đối với ả nữ nhân độc ác này.

Thân thể Mộ Thanh Tuyết dưới những đòn tấn công liên tiếp của đám thị vệ không ngừng lăn lộn, vặn vẹo, phát ra những tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn.

Ban đầu, nàng còn không ngừng gào thét, giọng đầy oán hận và không cam tâm: "Thẩm Từ Châu, ngươi sẽ hối hận! Ta làm tất cả đều là vì yêu ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như thế này!"

Nhưng khi những đòn tấn công kéo dài, tiếng kêu la của nàng càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng r3n rỉ đứt quãng trong đau đớn.

Thẩm Từ Châu đứng lặng một bên, nhìn cảnh tượng tàn nhẫn ấy, trong lòng lại không hề cảm thấy một chút hả hê nào.

Ánh mắt hắn ngập tràn đau khổ và hối hận, tựa như bị một màn sương mù dày đặc bao phủ.

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên bóng hình Khương Uyển Ca, những khoảnh khắc tươi đẹp họ từng có bên nhau, cùng với vô vàn tổn thương mà hắn đã gây ra cho nàng.

Những ngọt ngào, ấm áp của ngày xưa, giờ đây hóa thành những lưỡi d.a.o sắc bén, cứa sâu vào trái tim hắn hết lần này đến lần khác.

"Dừng tay cho ta!" Thẩm Từ Châu đột ngột hét lớn, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và bất lực sâu sắc.

Nghe vậy, đám thị vệ lập tức dừng tay, đứng sang một bên, đến thở mạnh cũng không dám.

Mộ Thanh Tuyết co quắp trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, toàn thân đầy rẫy những vết thương, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh nàng.

Mái tóc nàng rối bời xõa xuống mặt, che đi nửa khuôn mặt đã bị hủy hoại, chỉ còn lộ ra một con mắt đầy oán độc, trừng trừng nhìn Thẩm Từ Châu.

Thẩm Từ Châu chậm rãi bước tới, nhìn xuống Mộ Thanh Tuyết từ trên cao, ánh mắt không hề có một chút thương xót nào.

"Đây là cái giá ngươi phải trả! Từ nay về sau, cứ ở trong ngục mà hưởng thụ những gì ta đã chuẩn bị cho ngươi đi!"

Nói xong, hắn quay người, sải bước rời khỏi căn phòng.

Gió đêm mang theo hơi lạnh se buốt, thổi nhẹ trên khuôn mặt Thẩm Từ Châu, nhưng không thể nào xoa dịu được ngọn lửa giận dữ vẫn còn hừng hực cháy trong lòng hắn.

Hắn một mình bước đi trên hành lang dài hun hút của Đông cung, mỗi bước chân đều nặng nề và chậm chạp.
 
Uyển Ca
Chương 19: Chương 19



Những chiếc đèn lồ|\|g treo dọc hành lang lay động nhẹ nhàng trong gió, ánh sáng vàng vọt hắt xuống kéo dài cái bóng cô độc của hắn, càng làm tăng thêm vẻ cô liêu và thê lương.

Trong trái tim hắn lúc này chỉ còn lại nỗi day dứt khôn nguôi và niềm nhớ thương da diết dành cho Khương Uyển Ca.

Hắn biết, dù có làm bất cứ điều gì, hắn cũng không thể nào bù đắp được những tổn thương sâu sắc mà hắn đã gây ra cho nàng.

Bước chân Thẩm Từ Châu chợt loạng choạng, tựa như bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh trúng.

Hắn vội vàng đưa tay vịn lấy cây cột hành lang lạnh lẽo bên cạnh, các ngón tay siết chặt đến trắng bệch, dường như muốn trút hết nỗi đau khổ đang giày vò tâm can lên phiến đá vô tri vô giác này.

Ký ức xưa cũ như một cơn lũ dữ dội ập về, những khoảnh khắc tươi đẹp hắn từng có với Khương Uyển Ca, giờ đây lại trở thành những lưỡi d.a.o sắc bén nhất, từng nhát cứa vào trái tim hắn, gây ra những vết thương rỉ máu.

Hắn nhớ lại thuở ấu thơ, khi Khương Uyển Ca bị đám trẻ trong cung chế giễu, hắn đã dũng cảm đứng ra che chở, còn ngây ngô hứa hẹn sẽ cưới nàng làm thái tử phi. Ánh mắt nàng lúc ấy sáng ngời và lấp lánh đến nhường nào, một vẻ đẹp thuần khiết lay động lòng người.

Rồi những buổi chiều tà họ cùng nhau nô đùa trong khu vườn thượng uyển, những ngày tháng rong ruổi trên những cánh đồng cỏ xanh mướt ngoài thành, tiếng cười trong trẻo của nàng, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao, từng chi tiết nhỏ nhặt ấy giờ đây hiện lên rõ ràng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng giờ đây, những ký ức ngọt ngào ấy đã hoàn toàn đổi vị, trở nên đắng chát và xót xa. Hắn thấy rõ ràng chính mình đã vì Mộ Thanh Tuyết mà tàn nhẫn xé nát tấm chân tình của Khương Uyển Ca.

Khoảnh khắc hắn lạnh lùng thốt ra những lời lẽ cay nghiệt, nhìn ánh sáng trong đôi mắt nàng lụi tàn dần, đó là giây phút mà cả đời này hắn không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.

Hắn dường như có thể hình dung ra cảnh nàng một mình gục đầu khóc nức nở trong bóng tối, sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy nàng, và tất cả những điều đó, đều là do chính tay hắn gây ra.

Hốc mắt Thẩm Từ Châu dần ướt nhòe, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, rơi xuống nền đá lạnh lẽo rồi tan biến không dấu vết.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống thiếu vắng Khương Uyển Ca lại đau khổ đến nhường này. Nỗi đau ấy như một bóng ma dai dẳng, bám theo hắn không rời, khiến hắn nghẹt thở, không thể nào trút bỏ.

Hắn bắt đầu chìm đắm trong những ảo mộng hão huyền. Nếu như ngày ấy hắn đủ dũng cảm để đối diện với tình cảm thật của mình, nếu như hắn biết trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên Khương Uyển Ca, nếu như hắn không bị sự phù phiếm và d*c vọng che mờ đôi mắt, thì có lẽ giờ đây, họ đã có một kết cục hoàn toàn khác.

Có lẽ, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau ở một góc khuất nào đó trong hoàng cung, hắn sẽ ngắm nhìn nàng cười tươi giữa những khóm hoa rực rỡ, nhẹ nhàng tô điểm đôi mày thanh tú cho nàng, che chở nàng khỏi những giông tố cuộc đời.

Thế nhưng, tất cả đã quá muộn màng, không thể nào cứu vãn được nữa.

Vai Thẩm Từ Châu khẽ run lên, thân thể hắn dường như không còn sức lực để gánh chịu nỗi đau khổ nặng nề này.

Hắn chậm rãi khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi không ngừng.

Đêm đến, hắn trằn trọc trên chiếc giường đơn, hết trở mình bên này lại lật sang bên kia, mãi không thể nào chợp mắt được.

Sáng sớm hôm sau, hắn mơ màng tỉnh giấc, chợt thấy một tên thị vệ đứng bên cạnh giường, vẻ mặt lộ rõ sự do dự, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì thì cứ nói."

Tên thị vệ ấp úng mở lời: "Thái tử điện hạ, chiến sự ở biên cương đang vô cùng khẩn cấp, quân ta đã cạn kiệt lương thảo và đạn dược. Cần phải nhanh chóng tiếp tế, nếu không Khương tướng quân và mấy ngàn tinh binh e rằng sẽ không thể cầm cự được nữa."

Thẩm Từ Châu nhíu chặt đôi mày rậm: "Sao ngươi không báo cáo việc này sớm hơn?"

"Biên cương vừa mới báo tin về vào sáng nay. Bệ hạ vì chuyện này đã khẩn cấp triệu tập các đại thần để bàn bạc đối sách."

Thẩm Từ Châu vội vàng xuống giường, mặc y phục chỉnh tề rồi nhanh chóng đi đến Thừa Càn Cung.
 
Back
Top Bottom