Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ

Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ
Chương 30



Ta liếc sang bình ngọc đặt trên bàn ở trước mặt nàng ta, mỉm cười nói với nàng ta:“Ngươi muốn biết Lý Tĩnh Hàng đã chết như thế nào sao? Uống hết thuốc trong bình đó, ta sẽ kể cho ngươi.”Lý Tĩnh Huy nghe vậy, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn một trận, cười đến rơi nước mắt, mừng rỡ nói:“Thật là chuyện tốt! Tiện nhân ấy từng tính kế ta một phen, cuối cùng vẫn phải chết trước ta! Mẫu thân ơi, con gái đã báo được đại thù rồi, cuối cùng ta cũng ép chết được tiện nhân ấy!”Nói xong, nàng ta dường như đã hoàn thành được tâm nguyện, ngả người trên ghế, cười khẽ một hồi, rồi chộp lấy bình ngọc kia, ngửa đầu uống cạn. Uống xong, bình ngọc lăn xuống đất, nàng ta run rẩy nhìn về phía ta, giống như đang thúc giục ta nhanh chóng mở lời.“Quý phi nương nương, sau khi xảy ra binh biến, ta đã tìm cách đưa Lý Tĩnh Hàng rời khỏi cung Cam Tuyền. Bây giờ nàng ta đã thay tên đổi họ, chờ Hứa Lục Lang đến cưới. Về phần xác chết rơi xuống giếng kia, chỉ là một cung nữ tự vẫn do ta thay mận đổi đào mà thôi.”Nói xong, ta nắm chặt tay Thấu Vân, lùi về sau mấy bước.“Còn về cái chết của Lý Tĩnh Hàng, có lẽ nhiều năm sau, phu thê ân ái, con cháu đề huề, thọ chung mệnh tận.”Lý Tĩnh Huy nghe xong, hai mắt lập tức đỏ ngầu như toé máu, gào thét, vung hai tay muốn đánh về phía ta, Thấu Vân vội vàng xông lên phía trước giữ chặt nàng ta, trên tay hơi dùng sức, nàng ta đã ngã nhào xuống đất.Nàng ta còn muốn vùng dậy nhào tới nhưng chất độc kia phát tác quá nhanh, bụng nàng ta đau đớn dữ dội, chẳng bao lâu đã không còn sức lực, co quắp trên nền đất, rê.n rỉ không dứt.Ta không dám, cũng chẳng muốn nhìn thêm, chỉ bảo Thấu Vân đỡ ta, nhanh chóng ra khỏi phòng, rời Dịch đình không ngoảnh đầu lại, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, tâm trí hoảng loạn.Ta vừa về đến Đông cung ngồi xuống chưa đầy một nén nhang, bên phía Dihch đình đã truyền tin tức Lý Tĩnh Huy, đã chết.47Mấy ngày gần đây, bệnh tình của Hoàng thượng càng lúc càng trầm trọng. Trước kia ông ta còn có thể tỉnh táo đôi chút, bây giờ thì suốt phần lớn thời gian trong ngày đều mê man, mỗi ngày nhiều lắm cũng chỉ tỉnh táo được hai canh giờ.Minh Diễn cũng không thể phân thân, cuối cùng vẫn là Đỗ Hiền phi tới khuyên hắn, bảo hắn nên giữ gìn sức khỏe. Dù gì thì Hoàng thượng cũng thường xuyên ngủ say, để các phi tần trong hậu cung luân phiên hầu bệnh cũng chẳng phải chuyện không thể.Minh Diễn đã vất vả quá độ,cơ thể cũng dần không chống đỡ nổi, chàng suy nghĩ mấy ngày, sau khi ta khuyên nhủ thêm vài lần, chàng cuối cùng cũng đồng ý.Những ngày này, ta lại rất nhàn nhã. Ta không còn động đến kim chỉ, có thời gian thì chép kinh Phật thay cho cô cô, ngoài ra cũng chỉ đưa Nguyệt Cơ đi thăm Đỗ Hiền phi.Đỗ Hiền phi cũng đã lâu không gặp Nguyệt Cơ, mỗi lần Nguyệt Cơ đến điện Chiêu Dương, nàng ấy đều hận không thể đưa tất cả mọi thứ ở điện Chiêu Dương cho Nguyệt Cơ cầm về Đông cung, thậm chí có mấy lần còn khiến Minh Hồng ghen tỵ ra mặt.Nguyệt Cơ rất nhanh đã tròn hai tuổi, bởi vì vẫn còn trong thời gian để tang cô cô, Hoàng thượng lại bệnh nặng, nên không tổ chức lớn, chỉ bảo Ngự thiện phòng gửi ít đào thọ đến các cung. Đỗ Hiền phi cầu cho Nguyệt Cơ một tấm bùa hộ mệnh, mẫu thân của ta cũng cho người chuẩn bị vài bộ y phục nữ hài đưa vào cung. Chuyện ấy coi như tạm xong.Sau sinh nhật Nguyệt Cơ, có một hôm, ta đang đưa con bé chơi đùa trong điện Chiêu Dương thì đột nhiên có người từ điện Tuyên Thất đến truyền gọi, nói Hoàng thượng đã tỉnh, muốn gặp Tiểu công chúa một lần, lại còn dặn rõ ràng, muốn Vệ lương đệ cùng đi theo Tiểu công chúa.Nghe xong, ta và Đỗ Hiền phi liếc nhìn nhau một cái, quả nhiên nàng ấy cũng khẽ chau mày.Bên cạnh có Thái giám đứng đợi, ta không thể kháng chỉ, chỉ có thể gọi Nguyệt Cơ lại. Đỗ Hiền phi giả vờ chỉnh trang áo ngoài cho Nguyệt Cơ, ghé sát bên tai ta, lén nói nhỏ:“Hôm nay đến lượt Vệ Tiệp dư vào điện Tuyên Thất hầu bệnh, ngươi phải cẩn thận đấy."Nghe nàng nói, trong lòng ta trở nên căng thẳng, là Nhược Đàn...“Thỉnh cầu nương nương, để Tề vương báo tin cho Thái tử một tiếng."Lúc đưa tay nhận lấy Nguyệt Cơ từ trong tay Đỗ Hiền phi, ta thì thầm một câu bên tai nàng ấy, Đỗ Hiền phi khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nặng nề, đầy lo âu nhìn ta và Nguyệt Cơ dẫn theo đám cung nhân đi về hướng điện Tuyên Thất...Vừa bước vào cửa lớn điện Tuyên Thất, ta đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc khó chịu, đi thêm vài bước nữa, trong phòng càng tràn ngập mùi tanh hôi bẩn thỉu phát ra từ cơ thể người bệnh. Nguyệt Cơ cũng cảm thấy khó chịu, nằm trong lòng ta vùng vằng đòi mở cửa sổ. Ta nhỏ nhẹ dỗ dành con bé, bảo rằng hoàng tổ phụ bệnh rồi, trong phòng có mùi thuốc, mở cửa sổ làm bay đi mùi thuốc sẽ không tốt cho bệnh tình của hoàng tổ phụ. Nguyệt Cơ tuy vẫn còn mơ màng chưa hiểu nhưng cũng không đòi mở cửa sổ nữa.Ta bế con gái đến trước giường bệnh của Hoàng thượng, chỉ thấy Hoàng thượng đang nửa nằm nửa ngồi, tinh thần xem ra cũng không đến nỗi tệ. Ông ta nhìn thấy Nguyệt Cơ đí vào thì rất vui vẻ, vội vàng bảo con bé đến gần.Ta nhìn Nguyệt Cơ ngồi bên cạnh cười đùa với tổ phụ của con bé nhưng sau lưng lại không kiềm chế nổi mồ hôi lạnh toát ra khắp người. Ta giả vờ ho khan, quay lưng lại, hít sâu một hơi, lén mở túi thơm bên hông, qua lớp khăn tay, lén lút đeo lên tay vòng san hô mà cô cô để lại cho ta.Không bao lâu sau, Hoàng thượng quả nhiên đã cho gọi nhũ mẫu vào bế Nguyệt Cơ đi. Ta cũng định hành lễ lui xuống nhưng ông ta lại quát một tiếng giữ ta lại, ta đành phải dừng bước.“Uyển Nhi, lại đây, đến bên giường trẫm.”Nghe vậy, ta chỉ có thể gắng gượng tiến lên vài bước, đứng trước giường Hoàng thượng. Ông ta thấy vậy liền bực mình vẫy vẫy tay, bảo ta tiến về phía trước thêm bước nữa. Hoàng thượng đã ra lệnh, ta chỉ có thể dằn lòng, cố kìm nén nỗi sợ hãi và cơn buồn nôn đang không ngừng dâng trào trong lòng, lại bước thêm hai bước đến bên giường ông ta.Ngay sau đó, ông ta liền vươn tay nắm lấy cổ tay của ta, kéo mạnh ta lên giường của mình. Trong khoảnh khắc ấy, mùi cơ thể quen thuộc lại ghê tởm của ông ta xộc thẳng vào mặt khiến ngực ta nghẹn lại, suýt nữa đã nôn ra đầy giường ông ta.Ông ta đã là kẻ nỏ mạnh hết đà, hành động kéo ta dường như đã dùng hết phân nửa sức lực, giờ phút này chỉ còn nằm th* d*c, nhìn thẳng vào người ta, trong ánh mắt đầy tham lam dơ bẩn, dáng vẻ tràn ngập d.ục v.ọng ấy hoàn toàn không còn chút khí chất nào của một đế vương.“Uyển Nhi thật xinh đẹp, đúng là không ai sánh bằng. Ngày hôm đó, trẫm không nên qua loa như vậy, không nên vội vàng ban hôn cho nàng và Minh Diễn."Ông ta vừa nói, bàn tay nóng hổi vừa vu.ốt ve khuôn mặt của ta. Ta theo bản năng nghiêng đầu né tránh nhưng hành động đó dường như lại càng k.ích thí.ch thú tính của ông ta. Ông ta đưa tay ép ta nằm xuống giường, một tay còn lại liền kéo mạnh cổ áo ta. Ta giãy giụa chống cự nhưng lại bị ông ta giữ chặt cổ tay.Bàn tay ông ta vừa vặn đặt ngay lên vòng san hô nơi cổ tay của ta.Hoàng thượng nhìn ta, cười nham nhở nói:“Uyển Nhi, giống như cô cô của nàng, gọi trẫm một tiếng Duệ ca ca đi.”Ta khựng lại, rồi lập tức cảm thấy cổ mình nóng ran, ông ta đã luồn tay vào bên trong cổ áo của ta, sắp sửa sờ so.ạng xuống phía dưới. Ta dốc hết sức lực giãy giụa, không thể nhịn nổi nữa, cũng chẳng còn màng đến đạo lý quân thần, luân thường đạo lý. Trong cơn hoảng loạn, ta ngẩng đầu, hung hăng nhổ thẳng một ngụm nước bọt vào khuôn mặt già nua xấu xí của ông ta.Ông ta không xứng. Ông ta không xứng làm vua, không xứng làm phu quân, càng không xứng làm phụ thân.Ta đã là Lương đệ của Thái tử, đã sinh con gái cho Thái tử, còn ông ta đã là người bệnh nặng quấn thân, gần đất xa trời, vậy mà ông ta vẫn không chịu buông tha cho ta, vẫn muốn hủy hoại danh tiết của ta.Hôn quân. Nghịch phụ. Gian phu.Ông ta bị ta nhổ nước bọt, vô thức nhắm mắt lau mặt, khi mở mắt ra lại còn có vẻ thỏa mãn, vô cùng hèn mọn thè lưỡi l**m lòng bàn tay, cứ như rất thích nước bọt mà ta nhổ lên mặt ông ta.Ông ta hoàn toàn hề không hay biết, bàn tay ấy vừa chạm vào vòng san hô của ta.Chỉ trong chớp mắt, nụ cười hèn mọn kia như đông cứng lại trên mặt ông ta, hai mắt ông ta trợn trừng, tay chân rũ xuống, dường như không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Ta nhân lúc ấy liều mạng vùng ra khỏi người ông ta, vừa cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn, vừa luống cuống tay chân kéo lại cổ áo bị ông ta kéo ra.Ta nghe thấy tiếng ông ta giãy giụa trên giường, trong cổ họng phát ra những âm thanh kỳ quái, giống như sắp ngạt thở. Nhưng chỉ một lúc sau, âm thanh ấy liền im bặt, cả người ông ta cũng không còn động đậy gì nữa.Ta cố nén sợ hãi, tháo vòng san hô trên cổ tay xuống, nhét lại vào túi thơm. Trong góc tẩm điện có một chậu nước, ta như vớ được cứu tinh, chạy như vay đến rửa sạch cổ tay và hai bàn tay mình, dùng hết xà phòng, chỉ hận không thể kỳ cọ sạch cả một lớp da.Đến khi hai tay đỏ bừng, ta mới ngừng lại, lặng lẽ đem chậu nước ấy đổ vào mấy chậu hoa lan dưới cửa sổ.Làm xong tất cả những việc này, ta mới lấy hết can đảm, quay lại bên giường xem xét.Ông ta vẫn nằm nghiêng ở trên giường, trên mặt vẫn còn nụ cười dữ tợn, khóe miệng trào ra một dòng máu đen. Ta cố gắng lấy hết dũng khí, vươn tay thăm dò hơi thở của ông ta.Ông ta thực sự đã chết rồi.48Tiếng kêu thất thanh của ta nhanh chóng kinh động đến các thái y và nội thị ở bên ngoài. Khi bọn họ xông vào trong phòng, chỉ nhìn thấy ta ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa gào lên mau cứu lấy phụ hoàng.Chỉ tiếc rằng, tất cả đã quá muộn, Hoàng thượng đã cưỡi rồng về trời.Minh Diễn vốn đang trên đường đến điện Tuyên Thất, vừa bước chân vào phòng đã nhìn thấy ta đang quỳ rũ rượi dưới đất, lại nhìn sang phụ hoàng nằm bất động trên giường, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.Thái y và nội thị thấy chàng tới, vội vàng quỳ xuống, đồng thanh nói Thái tử nén bi thương.Minh Diễn đã lao lực nhiều ngày, nay lại nghe được những lời này, thân thể chàng lảo đảo, lập tức ngất lịm dưới đất.Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, lập tức xúm lại, luống cuống khiêng Minh Diễn sang Thiên điện của điện Tuyên Thất. Sau khi Thái y bắt mạch xong mới thở phào một cái, nói rằng Minh Diễn chỉ vì quá lao lực quá độ, lại đột ngột nghe tin dữ phụ hoàng băng hà, khí huyết nhất thới tắc nghẽn, bất tỉnh nhân sự, chỉ cần để chàng ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.Ta nghe xong lời này mới yên tâm, lập tức sai Thái y đi sắc thuốc, lại ra lệnh phong tỏa toàn bộ điện Tuyên Thất, trước khi Minh Diễn tỉnh dậy, tuyệt đối không được để lộ nửa chữ ra ngoài.Nội thị nghe vậy còn chần chừ, ta bèn cười lạnh nói: “Nếu còn do dự, cứ để Thái y lại đi cứu Hoàng thượng thử xem, nếu cứu sống được, tất cả công lao đều thuộc về ngươi.”Ta nói đến đây, nội thị kia mới gật đầu lui xuống, dứt khoát phong toả điện Tuyên Thất.Nhân lúc Minh Diễn còn ngủ mê, ta lén tháo túi thơm xuống, đưa cho Thấu Vân, dặn dò nàng ấy tìm một chỗ không người, đốt sạch sẽ, sau khi đốt xong phải tắm rửa sạch toàn thân.Có lẽ Minh Diễn thật sự quá mệt mỏi, lần ngủ này kéo dài tận hai canh giờ. Đến khi Thái y nói nếu không uống thuốc sẽ ảnh hưởng sức khỏe, ta mới đánh thức chàng dậy.Sau khi Minh Diễn uống thuốc, liền cho người hầu trong phòng lui ra ngoài hết. Ta thấy vậy cũng đặt bát thuốc xuống, đi đến ngồi bên giường chàng. Minh Diễn nhìn ta một cái, rồi đưa tay ôm chầm lấy ta vào lòng, ôm rất lâu, không chịu buông ra.Trong vòng tay chàng vẫn ấm áp như cũ, vẫn tỏa ra hương ngọc như lan. Không biết đã bao lâu rồi ta chưa được chàng vu.ốt ve an ủi như vậy, giờ phút này, ta càng thêm tham luyến. Hai người chúng ta cứ thế ôm nhau thật lâu, mãi đến khi Minh Diễn buông ta ra, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, rồi hỏi ta, trong điện Tuyên Thất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Ta hít sâu một hơi, chỉ nói Hoàng thượng kéo ta lên long sàng, xé cổ áo ta, định giở trò với ta.Minh Diễn nghe xong, vẻ mặt lập tức kinh hoảng, sợ rằng chàng cũng không thể tin nổi, rõ ràng chàng đã sống lại một đời, dốc lòng ngăn chặn tất cả những người những việc gây tổn hại đến ta, thế mà lại không ngờ, chính phụ hoàng chàng lại là kẻ không hề có chút liêm sỉ nào, ngay cả Lương đệ của Thái tử, mẫu thân của hoàng tôn mà ông ta cũng muốn chiếm đoạt.Minh Diễn nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, sau đó cười lạnh một tiếng.“Phụ hoàng hoang dâm vô đạo như vậy, chết đi cũng chẳng có gì đáng tiếc.”Chàng nói xong lại ôm ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, hỏi ta có bị dọa sợ không. Ta nhẹ nhàng đáp, phụ hoàng chàng chưa kịp thực hiện được ý định, lúc ta cầu xin ông ta buông tha, đã nói với ông ta một việc. Sau khi nghe xong, ông ta vừa kinh sợ vừa xấu hổ, trong cơn xúc động, ngực nghẹn khí, cuối cùng không chịu nổi, cứ như vậy chết vì hổ thẹn.Minh Diễn dịu giọng hỏi ta, rốt cuộc ta đã nói chuyện gì với phụ hoàng chàng. Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng, đặt lên bụng mình, khẽ nói:“Tiểu Diễn, ta lại có thai rồi, đã bốn tháng.”Minh Diễn nghe xong, ngây người hồi lâu, rồi cuối cùng cũng nở nụ cười. Chàng nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng ta như đang chạm vào báu vật nhân gian, khi ngẩng đầu lên, ta cuối cùng lại nhìn thấy ánh sao rực rỡ trong ánh mắt chàng.Đây là lý do ta đã nghĩ sẵn khi chàng còn đang mê man, cho dù ta làm theo lời căn dặn của cô cô nhưng đến cuối cùng ta vẫn không đành lòng để Minh Diễn biết phụ hoàng chàng chết không bình thường. May mắn thay, trong bụng ta thật sự có đứa trẻ này, chính đứa trẻ này đã cứu ta, cũng cứu rỗi Minh Diễn.Mùng một tháng bảy năm Long Đức thứ hai mươi hai, Minh Diễn chính thức đăng cơ xưng đế, ngay trong tháng đổi quốc hiệu thành Trinh An.Sau khi đăng cơ, Minh Diễn sắc phong ta làm Trung cung Hoàng hậu, chuyển vào sống ở điện Tiêu Phòng.Ngày cử hành lễ sắc phong Hoàng hậu, Minh Diễn đứng trên đại điện, mỉm cười nhìn ta, khẽ nói bên tai: “Vệ gia cuối cùng cũng có vị Hoàng hậu thứ hai.”Ta mỉm cười đáp lại chàng, bỗng dưng rất muốn được chàng ôm chặt trong lòng..Cuối tháng tám năm Trinh An nguyên niên, vụ án Lý Bật mưu phản đã hoàn toàn kết thúc, triều đình có rất nhiều người bị liên lụy. Cho dù Minh Diễn đã nhiều lần ra lệnh miễn tội liên đới, vẫn có không ít triều thần vì bị buộc tội mà bị giáng chức hoặc bãi miễn chức vụ.Triều chính khó khăn, Minh Diễn liền triệu phụ thân ta, Vệ Hoài Quân, hồi triều lần nữa, phong làm Quảng Dương hầu, phụ tá đại sự. Quân thần phối hợp nhiều năm, không chút nghi kỵ, trở thành giai thoại trong dân gian. Sau khi phụ thân nhập triều, đã mở rộng chiêu mộ hiền tài khắp nơi, chẳng bao lâu, một nhóm người mới tiến vào triều đình, lên tiếng phê phán thói xấu, cải cách chính sự, quét sạch tệ nạn từ tiền triều để lại, mang lại thái bình thịnh trị, giang sơn vững bền.Tết Trung thu năm Trinh An nguyên niên, cữu mẫu của ta dẫn theo biểu tỷ Tùy gia vào cung diện kiến. Biểu tỷ của ta tên là Tùy Hàng, từ nhỏ thể chất yếu ớt, rất ít khi gặp người ngoài nhưng khi ta gặp nàng ta lại cảm thấy vô cùng hợp ý, hôm ấy ta giữ nàng ta lại nói chuyện rất lâu. Không lâu sau khi Tùy Hàng hồi phủ, ta liền chủ động làm chủ, ban hôn cho nàng ta và tân nhiệm Chấp Kim ngô Hứa Lục lang.Đoạn đường này tuy vô cùng khó khăn nhưng cuối cùng, ta và Minh Diễn cũng không phụ nhau, trở thành một đôi uyên ương trọn vẹn.Mùng mười tháng chạp năm Trinh An nguyên niên, ta sinh hạ một Hoàng tử tại điện Tiêu Phòng, Minh Diễn vô cùng vui mừng, không chỉ ban thưởng vô số cho điện Tiêu Phòng mà còn ra lệnh đại xá thiên hạ.Có lẽ do khi ta mang thai đứa trẻ này đã trải qua quá nhiều gian nan, nên lúc chào đời, đứa trẻ ấy giống hệt Vệ Dĩ Từ, rất thông minh, lại rất nhạy cảm, hơi một tí là khóc rống lên nhưng lại biết nhận thức sớm hơn hẳn những đứa trẻ khác.Minh Diễn vô cùng yêu thích đứa con này, vừa sinh ra đã đặt tên cho con là Minh Gia.
 
Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ
Chương 31



49Sau khi Tiên hoàng băng hà, theo lệ cũ, các phi tần trong cung đều phải chuyển vào Vĩnh Hạng nhưng ta không đành lòng, dù sao thì Minh Diễn cũng chẳng có phi tần nào khác, nên ta chỉ ra lệnh cho bọn họ tạm thời ở lại nơi cũ. Các phi tần nghe vậy, tự nhiên đều vô cùng cảm kích.Chỉ có một mình Vệ Tiệp dư vì Tiên hoàng băng hà, thương tâm quá độ nên đã trở nên điên loạn, thường nói năng lung tung.Hôm đó, sau khi ta rời khỏi điện Tuyên Thất, liền cho gọi nội thị hầu hạ ngày hôm ấy đến tra hỏi kỹ càng.Nội thị nói rằng, khi Vệ Tiệp dư hầu bệnh, quả thực có nhiều lần nhắc đến tên ta nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng ta lại nói rất nhỏ, ngoài Tiên hoàng ra, không ai biết Vệ Tiệp dư đã nói gì. Chỉ là hôm đó Vệ Tiệp dư rời đi rất sớm, sau khi nàng ta vừa đi, Tiên hoàng liền nói muốn gặp Công chúa và ta.Trước khi sinh Minh Gia, ta không muốn vướng vào những chuyện xui xẻo, nên chỉ kể lại sơ qua những chuyện xảy ra cho Minh Diễn nghe. Sau khi Minh Diễn nghe xong, cũng giống như kiếp trước, chàng đã giam cầm Nhược Đàn trong cung tahats, mặc kệ nàng ta ngày ngày phát bệnh điên loạn.Ta hỏi Minh Diễn, chàng có từng hối hận vì ngày đó đã đưa Nhược Đàn vào cung không. Minh Diễn mỉm cười, hỏi ngược lại ta, trong kiếp này, chàng có từng bạc đãi Nhược Đàn điều gì không.Ta nghẹn lời. Phải rồi, nếu năm xưa Nhược Đàn chịu an phận đợi ở Đông Cung, không có nảy ra những suy nghĩ lệch lạc, thì đến hôm nay, nàng ta cũng đã là phi tần của Minh Diễn rồi. Có lẽ, đây chính là số phận trêu ngươi, con người chẳng thể nào định đoạt nổi.Sau khi Minh Gia chào đời, ta bắt đầu tiếp quản việc trong cung. Đỗ Hiền phi nay đã là Đỗ Thái phi. Ta luôn ghi nhớ sự trợ giúp của nàng ấy, nên hiện tại điện Chiêu Dương còn vinh hiển hơn cả lúc Tiên hoàng còn sống. Chỉ là nàng ấy đã sớm than mệt, không muốn quản lý cung vụ nữa, bây giờ được như ý nguyện, vui vẻ sống an nhàn, mỗi ngày đều có nhiều thời gian ở bên cạnh bọn trẻ.Cuối cùng Minh Diễn cũng đưa Minh Dật từ Phượng Lăng trở về. Đứa bé còn quá nhỏ, sống một mình ở đó chẳng thể lớn lên bình yên. Minh Diễn đã tìm một phi tần cũ có phẩm hạnh đoan chính làm dưỡng mẫu cho cậu ta, nuôi dạy trong cung, mong rằng sau này cậu ta có thể trở thành trụ cột quốc gia.Tính cả Minh Nhuận, trong cung nay đã có năm đứa trẻ. Hình như trong ký ức của ta, hoàng cung chưa từng náo nhiệt như vậy.Mùa xuân năm Trinh An thứ hai, có người trong cung đến bẩm báo, nói rằng Vệ Tiệp dư ngày càng phát điên nặng hơn, không chỉ nói nhảm mà còn đánh người. Đám cung nhân khổ không thể tả, đã có mấy người bị thương, ba nội thị hợp sức mới miễn cưỡng khống chế được nàng ta.Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đến lúc phải kết thúc mọi chuyện, liền sai người trói nàng ta lại, đưa đến lầu Trích Tinh.Minh Diễn từng nói, không cho ta lại gần lầu Trích Tinh nữa, nên ta cũng không đi lên đó. Chỉ sai Thấu Vân lên, cởi trói cho Nhược Đàn, rồi truyền lại một câu nói cho Nhược Đàn, nói rằng: “Đêm động phòng năm đó của Hoàng thượng và Vệ Lương đệ, suốt cả đêm, ngài chỉ gọi tên một mình ngươi.”Câu nói ấy chính là muốn gi.ết ch.ết trái tim của Nhược Đàn. Cho dù bây giờ nàng ta có tỉnh táo trở lại, Minh Diễn cũng không thể nào chấp nhận nàng ta nữa. Vì khi phát điên, nàng ta từng vu khống rằng ta và Minh Diễn cấu kết hại chết Tiên hoàng. Những lời điên dại này đã lan truyền khắp nơi, khiến Minh Diễn rất khó xử.Sau khi nói xong lời cần nói, Thấu Vân rời khỏi lầu Trích Tinh, không bao lâu sau, ta liền thấy Nhược Đàn lao xuống từ trên lầu Trích Tinh giống như một miếng giẻ rách rơi nhanh từ trên cao.Năm đó, khi ta nhảy xuống, cũng thảm hại như vậy sao? Có lẽ là thế.Kiếp trước, cũng là vì một lời nói dối của Nhược Đàn, khiến ta ngỡ rằng bản thân không còn vướng bận, cam tâm nhảy lầu.Nàng ta từng nói với ta, nhất định sẽ bảo vệ đứa con của ta khôn lớn, sẽ yêu thương con của ta giống như chính con ruột mình.Nhưng kết cục thì sao? Thi thể ta còn chưa lạnh, nàng ta đã cướp đi mạng sống của đứa bé. Mối thù của ta có thể không báo, coi như là do số phận của ta nghiệt ngã. Nhưng con ta thì sao? Hai đứa trẻ đã làm gì sai? Mối thù của chúng, cho dù sống lại một trăm kiếp, ta cũng phải đòi lại từ chỗ Nhược Đàn.“Rốt cuộc, ta vẫn bước lên con đường oan oan tương báo, không có lối về.”Ta cười, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Không biết biểu cảm trên khuôn mặt ta lúc ấy có phải cũng trở nên dữ tợn hay không.“Uyển Nhi, không phải lỗi của nàng, đừng tự trách bản thân nữa.”Giọng nói của Minh Diễn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng ta. Ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị chàng ôm chặt vào lòng. Hình như chàng vội vàng chạy đến, ngực vẫn còn phập phồng, trong miệng th* d*c không ngừng.“Nhược Đàn không phải vì nàng hay ta ép đến phát điên.”Minh Diễn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, không ngừng an ủi ra, cuối cùng, chàng lại rút từ tay áo ra hai cuộn chiếu thư, bảo ta mở ra xem kỹ.Đó là di chiếu của Tiên hoàng, lệnh cho Thái tử để Vệ Tiệp dư tuẫn táng cùng mình.Minh Diễn nói, không lâu trước khi phụ hoàng của chàng qua đời, ông ta đã để lại chiếu thư này, sai người dặn dò chàng sau khi ông ta chết thì tuyên đọc. Có lẽ ông ta sợ Minh Diễn còn vương vẫn tình cũ, sau khi ông ta chết, chàng sẽ nạp Nhược Đàn làm phi.Sau khi Nhược Đàn biết được chuyện này, một mặt cố gắng khơi lại hứng thú của Tiên hoàng đối với ta để ông ta không còn quan tâm đến nàng ta nữa, mặt khác lén lút trộm bản gốc của chiếu thư từ điện Tuyên Thất, giấu trong cung của mình. Mãi đến mấy ngày trước, khi nàng ta phát điên đập phá hộp gấm cất di chiếu, đám cung nhân mới phát hiện ra.Minh Diễn đã tìm được bản sao chiếu thư tại chỗ Thượng thư phòng, chứng thực là thật.“Nàng ta phát điên, nàng ta chết, đều là vì trong lòng vẫn luôn lo sợ di chiếu bị phát hiện. Uyển Nhi, Nhược Đàn là loại người vô tình tàn nhẫn như vậy, nàng nghĩ chỉ một câu nói thôi đã khiến nàng ta đi đến đường cùng sao?”Ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt Minh Diễn, chỉ thấy trong mắt chàng tràn đầy lo lắng, bất an nhưng lại hoàn toàn không hề có lấy một chút hối lỗi vì đã nói dối. Chàng thật sự là từng giờ từng khắc đều muốn bảo vệ ta.Ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng ôm chặt lấy Minh Diễn.“Tiểu Diễn, ác mộng của chúng ta cũng nên kết thúc rồi phải không?”Minh Diễn cũng thở phào, nhẹ nhàng nói vào tai ta:“Kết thúc rồi, tất cả ác mộng đều đã kết thúc rồi, Uyển Nhi, từ nay về sau, chúng ta sẽ chỉ còn bình yên.”Ta vẫn luôn nghĩ, khi người ta vui mừng tột độ, sẽ rơi nước mắt. Nhưng có lẽ, qua hai kiếp người, ta đã rơi quá nhiều nước mắt rồi. Hiện giờ, ta chỉ còn cảm nhận được niềm hân hoan ngập tràn, chẳng muốn rơi thêm giọt lệ nào nữa.

50Cả một đời này của Minh Diễn, ngoài ta ra, chàng chưa từng thu nhận bất kỳ nữ nhân nào khác.Ban đầu, trong triều hoàng thân quốc thích còn có lời oán trách, nói Trung cung ghen tuông, sợ rằng con nối dõi sẽ không hưng thịnh. Nhưng Minh Diễn không để tâm, chỉ bác bỏ hết những tấu chương ấy.Ta cũng chưa từng khiến Minh Diễn phải khó xử. Từ khi gả cho Minh Diễn, ta đã sinh cho chàng bốn trai hai gái, còn nhiều hơn so với tất cả các phi tần của Tiên hoàng cộng lại.Trong cung có nhiều con cái như vậy, luôn vô cùng náo nhiệt.Ba đứa trẻ Minh Hồng, Minh Dật và Minh Nguyệt Cơ tuổi tác xấp xỉ nhau, lúc vỡ lòng cũng là cùng nhau nhập học. Minh Gia dù tuổi còn nhỏ nhưng bởi vì sớm thông minh, cho nên cứ nằng nặc đòi đi theo bọn chúng vào thư phòng. Ta không cản nổi Minh Gia, chỉ đành đồng ý cho thằng bé đi theo.Vệ Dĩ Từ được ta tuyển vào cung, làm thư đồng cho Minh Hồng. Nhưng có lẽ tính tình thằng bé hợp với Minh Gia hơn, hai đứa trẻ này luôn luôn vô cùng thân thiết, chuyện gì cũng chia sẻ với nhau.Ngay từ khi chào đời, Minh Gia đã được lập làm Thái tử, đến năm mười ba tuổi thì chuyển vào Đông cung. Vệ Dĩ Từ vỗ ngực cam đoan, nói rằng sau này thằng bé nhất định sẽ làm thần tử phò tá Thái tử giữ vững xã tắc.Lời ấy khiến Minh Hồng rất không vui, nói Vệ Dĩ Từ rõ ràng là thư đồng của mình, sau này phải cùng mình chu du giang sơn tươi đẹp mới đúng.Minh Nhuận bước vào triều đình từ sớm, thằng bé đúng là có nét giống Lý Bật, xử lý chính sự vô cùng kỹ lưỡng, mỗi lần trình lên lời can gián đều rất chu đáo. Nhưng thằng bé cũng coi như đã từng tận mắt chứng kiến toàn tộc Lý gia diệt vong, nên chưa từng kết bè kết phái, chỉ làm một thần tử cô độc.Những năm gần đây Tùy gia cũng được trọng dụng, trong triều gió thuận nước xuôi. Về sau Minh Hồng cưới đích nữ của Tùy gia làm Vương phi. Việc này cũng không phải do ta cố ý sắp đặt, mà là Đỗ Thái phi đích thân xem xét rồi chủ động đến xin ta.Nguyệt Lân cũng đã thành thân. Không lâu sau khi ta sinh hạ Minh Gia, đã xóa thân phận nô tì cho Nguyệt Lân, gả cho một người đường ca họ hàng xa trong Vệ gia. Người đường ca ấy có chí tiến thủ, lại rất yêu thương Nguyệt Lân, bây giờ nàng ất cũng là chủ mẫu của một gia đình, đã sinh được mấy đứa con nhưng mỗi lần mở miệng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngây thơ vụng về ngày trước, vừa đáng yêu vừa lơ ngơ.Hứa Lục Lang giữ chức Chấp kim ngô mấy chục năm, Tùy Hàng và hắn ta phu thê hòa thuận, con cháu đầy đàn. Trưởng nữ của hai người ấy sau này gả cho Minh Dật làm phi.Phụ thân ta phò tá Minh Diễn trong triều đình mười mấy năm. Cuối cùng, ông ấy cảm thấy mình đã già, bèn từ chức Thừa tướng, an tâm trở về làm lang quan, an nhàn dưỡng lão ở kinh thành. Hàng năm mỗi khi hè về, phụ thân vẫn thích mặc bộ áo thêu tiên hạc hay áo cá chép năm xưa ta tự tay khâu cho ông ấy, dù trên áo đã có miếng vá, ông ấy cũng chẳng bận tâm.Ta vẫn luôn nói sẽ may cho phụ thân một bộ áo mùa hè mới nhưng mỗi năm cứ cầm kim chỉ lên là lại bận bịu chuyện vụn vặt, chẳng thể nào may ra nổi một bộ áo ra hồn. Sáu đứa con, thực sự quá nhiều, cho dù trong cung còn có Đỗ Thái phi giúp ta trông nom, ta vẫn không đủ sức xoay sở.
 
Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ
Chương 32: Hết



Cuối cùng, đợi đến khi đứa con gái út cũng vào thư phòng học, ta mới có chút thời gian tiếp tục thêu thùa may vá. Nhưng ta cũng không còn trẻ nữa, thường cả một năm chỉ đủ may cho phụ thân một bộ áo mùa hè, rồi thêm cho Minh Diễn một bộ thường phục. Thời gian cứ như thế trôi qua, Thấu Vân vẫn hay bảo ta quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.Thấu Vân đã nói với ta từ lâu, nàng ấy không muốn xuất cung, đối với nàng ấy, chuyện thành thân sinh con chỉ là một dạng khổ ải, nàng ấy chỉ muốn ở bên cạnh ta, bên mấy vị Tiểu Hoàng tử và Tiểu Công chúa. Ta khuyên nàng ấy không được, cũng chỉ có thể thuận theo nàng ấy vậy.Vật đổi sao dời, thay đổi khôn lường nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Minh Diễn chưa từng thay đổi. Bất kể là lúc nào khi chàng nhìn về phía ta, trong mắt cũng luôn ánh lên những vì tinh tú. Mỗi lần nằm trong vòng tay chàng, ta vẫn luôn có cảm giác ấm áp và dịu dàng, như hương ngọc lan bao bọc lấy ta.Còn đôi tay của chàng vẫn luôn lạnh lẽo, một năm rồi lại một năm, không biết ta đã thử bao nhiêu phương thuốc bổ và thức ăn bồi dưỡng cho chàng nhưng vẫn vô ích, tay của chàng mãi mãi lạnh lẽo khiến ta lo lắng.Minh Diễn luôn phản bác ta, nói cũng có lúc tay chàng không lạnh. Nghe xong, ta ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, mắng chàng không đứng đắn. Minh Diễn vội vàng gật đầu, nói đúng đúng, chỉ khi chàng đứng đắn thì tay mới không lạnh.Ta vừa đuổi theo đánh chàng vừa nhớ lại đêm tân hôn của hai ta. Đêm ấy, tay của chàng đúng là không hề lạnh chút nào.Kể từ khi bọn trẻ vào thư phòng, ngày tháng lại trôi qua rất nhanh.Chớp mắt, Minh Nguyệt Cơ đã chuẩn bị xuất giá, lại chớp mắt lần nữa, Minh Gia đã cao hơn cả phụ hoàng của thằng bé, bên cạnh còn có Thái tử phi bằng tuổi thằng bé. Ta không hay không biết mà đã có đứa cháu ngoại đầu tiên, rồi tiếp đó là đứa cháu nội đầu tiên.Đêm xuống, ta cùng Minh Diễn chung gối, nhẹ nhàng hỏi bên tai chàng, có sợ rằng khi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng hay không. Minh Diễn nhíu mày, an ủi ta đừng suy nghĩ nhiều, nói rằng chàng vĩnh viễn là Tiểu Diễn của ta, mà ta cũng vĩnh viễn là Uyển Nhi của chàng.Mùa đông năm Trinh An thứ hai mươi sáu, Minh Diễn không may nhiễm phong hàn. Ban đầu ta tưởng không có gì nghiêm trọng nhưng dường như chàng đã linh cảm được điều gì đó, giao toàn bộ chính sự cho Minh Gia, lại ngày ngày năn nỉ ta ở bên cạnh chàng.Vài ngày sau, ta cảm thấy có điều bất thường, liền hỏi chàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Minh Diễn ngồi trên giường, nắm tay ta, giọng có chút run rẩy. Chàng hỏi ta, kiếp sau, có thể đừng tìm chàng, cũng đừng đợi chàng, hãy sống tốt một đời được không.Nghe xong lời chàng nói, trong mắt ta đột nhiên không kìm được mà tuôn trào nước mắt. Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng khóc, vậy mà lần này lại khóc dữ dội đến không thể ngừng lại.Ta không thể hứa với chàng được.Kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều muốn ở bên chàng.Minh Diễn nghe xong lời ta, cổ họng nghẹn lại, cũng rơi nước mắt. Chàng ôm chặt lấy ta vào lòng, khẽ nói:“Uyển Nhi, xin lỗi nàng... Tiểu Diễn... có lẽ sẽ không còn kiếp sau nữa.”51Sau khi trọng sinh, ta vẫn luôn nghĩ rằng là trời cao thương xót, không nỡ nhìn kiếp trước của ta bi thương đến thế, nên mới cho ta và Minh Diễn một cơ hội sống lại.Ta chưa từng nghĩ đến, lần trọng sinh này lại là Minh Diễn dùng mệnh số của chàng để đánh đổi lấy.Ở kiếp trước, sau khi ta chết, Minh Diễn đăng cơ xưng đế. Chàng biết ta đã không còn, vốn định cố gắng quên ta nhưng rồi lại tình cờ biết được, trước khi ta chết Nhược Đàn đã lừa ta. Ta cứ ngỡ mình ra đi không hối tiếc nhưng thực chất lại chẳng hề hay biết, sau lưng ngoài phản bội và lợi dụng, chẳng còn lại điều gì.Cả đời ta chỉ có một mình Minh Diễn.Nếu là vậy, làm sao chàng có thể quên được ta.Sau khi Minh Diễn kế vị, chàng luôn dốc lòng tìm người tinh thông thuật pháp, không cầu trường sinh, chỉ cầu nghịch thiên cải mệnh.Dưới sự trị vì của chàng, mặc dù giang sơn yên ổn nhưng trong triều vẫn có nhiều người dị nghị về việc chàng say mê thuật pháp. Chàng cũng chưa từng bận tâm, vẫn một mực cầu tiên hỏi đạo. Cuối cùng, năm bốn mươi lăm tuổi, chàng tìm được một phương sĩ tên là Công Thâu Khanh, có thể giúp chàng thực hiện tâm nguyện.Sau khi Công Thâu Khanh nhập cung, Minh Diễn tự tay viết di chiếu truyền ngôi cho Thái tử, rồi theo Công Thâu Khanh vào điện Tuyên Thất bế quan.Công Thâu Khanh nghe Minh Diễn kể lại mọi chuyện xong, tự nói mình có một pháp trận, chỉ cần sinh thần bát tự của Minh Diễn và Vệ Dĩ Uyển là có thể giúp hai người quay về quá khứ. Nhưng pháp trận này không thể xóa ký ức của người được quay về, mà giới hạn tối đa chỉ có thể quay lại ba mươi ba năm.Minh Diễn hỏi, kích hoạt trận pháp thì phải trả giá gì. Công Thâu Khanh đáp: nghịch thiên cải mệnh, tất chuốc lấy trừng phạt của thiên đạo. Sau khi trọng sinh, Minh Diễn sẽ không thể sống quá số tuổi hiện tại, sau khi chết, thần hồn của chàng sẽ bị thiên đạo đánh nát, tan biến khắp nơi trong tam giới, vĩnh viễn không thể luân hồi chuyển thế.Minh Diễn lại hỏi, hình phạt này có rơi xuống Vệ Dĩ Uyển không. Công Thâu Khanh nói, Vệ Dĩ Uyển đã chết, người kích phát trận pháp chỉ có Minh Diễn, nên Vệ Dĩ Uyển sẽ không có chuyện gì.Nghe phương sĩ nói ta không bị ảnh hưởng, Minh Diễn liền không hề do dự mà kích phát trận pháp.Khi mở mắt ra lần nữa, chàng đã quay trở lại năm Long Đức thứ mười lăm, quay về thân thể mười hai tuổi. Nhưng chàng lại không biết ta có trọng sinh hay không. Lúc này chàng lập tức muốn chạy đến Quảng Dương Hầu phủ dò xét nhưng lại sợ phụ hoàng sinh lòng nghi ngờ. Đúng lúc Quảng Dương Hầu phủ nói ta bị bệnh, chàng càng không tiện mạo muội ghé thăm.Cho đến ngày hôm đó, chàng nhìn thấy món trang sức mà ta làm cho cô cô và chuyện ta nhờ mẫu thân truyền lời đến Hà Thục phi, lúc này mới chắc chắn trận pháp kia thật sự đã có hiệu quả.Nghe Minh Diễn kể hết những chuyện này, ta đau đớn không kìm được nước mắt, nắm tay Minh Diễn, vừa khóc vừa nói:“Tiểu Diễn, thế nhưng nếu Uyển Nhi tham lam thì sao? Có được một kiếp này, ta vẫn thấy chưa đủ, ta còn muốn đời đời kiếp kiếp ở bên chàng.”Minh Diễn nghe xong, chỉ mỉm cười lắc đầu, nói với ta:“Uyển Nhi ngoan, có được kiếp này, ta đã mãn nguyện rồi. Kiếp sau, dù Uyển Nhi gặp được người khác, cũng sẽ sống rất hạnh phúc.”Ta còn muốn nói thêm vài lời nhưng nhìn thấy Minh Diễn đã mệt, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại.Lúc chàng thiếp đi, ta vẫn còn chút ảo tưởng, hy vọng đây chỉ là một câu chuyện chàng bịa ra để trêu chọc ta, hy vọng khi mở mắt, chàng sẽ bật cười vì ta lại tin là thật.Nhưng ta không ngờ, ta lại không đợi được chàng mở mắt ra lần nữa.Hoàng thành lại một lần nữa phủ đầy sắc trắng, có tuyết đông, có cờ tang.Chàng dịu dàng ở bên cạnh ta, che chở ta cả một đời, ta lại không ngờ chàng lại ra đi đột ngột như thế. Ta thậm chí vẫn chưa biết nên khóc như thế nào.Sau lễ tang của Minh Diễn, Minh Gia kế thừa hoàng vị, thiên hạ vẫn thái bình, ta chẳng còn điều gì vướng bận, chỉ dốc toàn lực sai người đi tìm kiếm vị phương sĩ tên Công Thâu Khanh kia.Cuối cùng, tròn một năm sau khi Minh Diễn rời đi, ta gặp được Công Thâu Khanh tại điện Tiêu Phòng.Lão già đó nhìn ta, mỉm cười nói:“Thần hồn của bệ hạ đã tan biến, không thể nghịch thiên cải mệnh được nữa.”Ta nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi:“Phương sĩ còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện sao? Bao gồm cả kiếp trước à?”Công Thâu Khanh nghe xong vẫn cười, nói rằng trận pháp này do ông ta sáng tạo, đương nhiên không bị ảnh hưởng. Kể từ khi trận pháp ra đời đến nay, thời gian đã vô tình bị quay ngược hàng trăm ngàn năm, người đời không ai hay biết, chỉ có ông ta là người siêu thoát khỏi thế tục.Nghe vậy, ta lạnh lùng cười hỏi, vậy có phải gọi là trường sinh bất tử không?Công Thâu Khanh vẫn cười, gật đầu bảo, nương nương nghĩ như vậy cũng được.Ta không muốn lãng phí hơi sức đôi co với ông ta, chỉ hỏi, còn cách nào để tái tụ thần hồn của Minh Diễn hay không. Công Thâu Khanh định mở miệng từ chối nhưng nhìn thấy sát khí trong mắt ta, rồi lại thấy ngoài điện Tiêu Phòng có tầng tầng lớp lớp binh lính canh gác, cuối cùng đành nuốt lời định nói, miễn cưỡng đồng ý giúp ta thử xem sao.Ông ta lập trận pháp trong điện Tiêu Phòng suốt mười ngày, mệt mỏi đến kiệt sức, lúc xuất quan, trông như già thêm cả chục tuổi. Ta gấp gáp hỏi kết quả, ông ta đã khát đến không nói nên lời, phải uống liền mấy chén mật lộ mới nói được. Trong mười ngày đó, ông ta đã xuất thần chu du khắp các ngõ ngách trong tam giới, miễn cưỡng tìm được vài mảnh hồn của Minh Diễn. Nhưng mảnh hồn quá rời rạc, cho dù cố gắng chắp vá lại cũng chỉ được một hồn.Người sống có ba hồn bảy vía, Minh Diễn chỉ còn một hồn, vẫn không thể nào vào được luân hồi đạo. Nếu như ép buộc tiến vào, cũng không thể đầu thai làm người, chỉ có thể thành hoa cỏ chim thú.Nghe ông ta nói như vậy, ta chỉ thản nhiên đáp:“Nhân gian khổ sở, nếu được làm hoa cỏ chim thú thì có gì là không tốt?”Công Thâu Khanh nghe vậy, vội vàng hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì. Ta nhìn ông ta, trả lời chắc chắn:“Xin đại sư làm phép cho ta và Minh Diễn, chỉ cần kiếp sau chúng ta có thể vĩnh viễn sinh tử không rời, chi dù là hoa cỏ hay dã thú, ta cũng không ngại.”Công Thâu Khanh nghe xong vội vàng gật đầu, nói chuyện này đơn giản nhưng lại nhắc nhở ta phải suy nghĩ thật kỹ, một khi phép này thành, sẽ không có đường quay lại.Ta khẽ gật đầu, ngẩng nhìn về phía tuyết lớn ngoài khung cửa, chỉ nhẹ giọng nói: “Không sao cả.” Rồi dặn ông ta, sang năm đúng vào lúc này, hãy quay lại kinh thành tìm ta.Sau khi Công Thâu Khanh đi rồi, ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cảm thấy mình lại có hy vọng.Trong một năm ấy, ta đến thăm phụ thân và mẫu thân. Hai người bọn họ đã lớn tuổi nhưng phu thê Vệ Dĩ Từ chăm sóc họ rất chu đáo. Quảng Dương Hầu phủ cũng thêm vài cháu chắt, phụ mẫu ngày ngày vui vầy với con cháu, sống an nhàn vui vẻ.Ta dành rất nhiều thời gian ở bên Minh Gia và các con cháu của ta. Ta dặn dò Nguyệt Cơ, nếu sau này ta ra đi trước Thấu Vân, hy vọng con bé có thể thu nhận Thấu Vân, chăm sóc nàng ấy đến lúc cuối đời. Nguyệt Cơ không nghi ngờ gì liền đồng ý.Khi tuyết mùa đông lại rơi, Công Thâu Khanh trở lại kinh thành như đã hẹn. Ta viết một bức thư cho Minh Gia, nói rõ cho thằng bé biết chuyện sắp xảy ra, dặn dò thằng bé đừng quá đau lòng, cũng đừng liên lụy người vô tội.Ta nhờ Thấu Vân chuyển giao bức thư đó cho Minh Gia. Sau khi nàng ấy đi rồi, ta liền xuất cung, cùng Công Thâu Khanh leo lên lầu Trích Tinh.Công Thâu Khanh nhanh chóng bày trận trên lầu, lại nói cho ta biết cách kích hoạt pháp trận. Làm xong những việc này, ông ta vội vã đi xuống khỏi lầu các.Ta nhìn bóng lưng ông ta khuất dần, lặng lẽ cầm lấy cây nến, giống như kiếp trước, bình tĩnh châm lửa đốt rèm.Ngọn lửa dần bùng lên, ta bước vào tâm trận pháp, mỉm cười thúc động trận pháp.Đêm nay, lầu Trích Tinh lại một lần nữa cháy thành tro tàn.Nhưng giờ phút này, trong lòng ta không thể vui mừng hơn được nữa. Ta biết, chỉ cần mở mắt lần nữa, ta sẽ lại được gặp Minh Diễn. Lần này là đời đời kiếp kiếp không phải chia xa.Hôm nay, mộng Triều Phổ, uyên ương quấn quýt.Ngày mai, sen nở, liền cành một đôi.Gió đêm thổi nhẹ, én vàng trước ngõ,Mưa xuân rơi xuống, mây trắng cùng bay.Tình sâu đôi cánh, chẳng sợ khổ đau,Hóa thành cá mắt, chẳng vướng thế gian.Sớm sớm chiều chiều, kiếp kiếp đời đời,Chỉ mong nguôi nỗi tương tư kiếp này.HẾT
 
Back
Top Bottom