- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Đuổi Gió
Chương 9
Chương 9
Cả tầng lầu lại quay trở về trạng thái yên tĩnh vốn có.Ôn Hành Chi ngồi trước bàn đọc sách, một bên mặt khuất trong mảng sáng tối đan xen, trông có phần u ám.Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.Phòng anh cách thư phòng không xa, phòng của em gái anh cũng nằm cùng tầng với anh.
Sau này, khi Ôn Toàn dọn vào, gia đình họ đã sắp xếp cho cô ta một căn phòng ở tầng khác, không phải ở đây.Đi ngang qua phòng ngủ của mình, anh không hề dừng bước mà đi thẳng đến căn phòng thứ hai, lúc này anh mới đặt tay lên tay nắm cửa rồi mở cửa ra.Năm Ôn Hi bị thất lạc, con bé chỉ mới ba tuổi.
Khi ấy, Ôn Hi vẫn còn ngủ cùng với ba mẹ, thỉnh thoảng lại ngủ với bảo mẫu.
Có mấy lần con bé đến phòng anh chơi rồi ngủ thiếp đi, sau đó cũng được anh bế lên giường ngủ cùng.Căn phòng này tuy đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, nhưng khi đó Ôn Hi còn nhỏ, cả nhà vẫn không nỡ để con bé ngủ một mình.Lúc đầu căn phòng còn khá trống trải, chưa được trang trí gì nhiều.
Giờ thì bên trong đã đầy ắp đồ đạc, tất cả đều là những món được gia đình họ sắm sửa dần qua các năm.Nếu không biết chuyện, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một căn phòng ấm cúng của một cô gái, chẳng ai nghĩ rằng căn phòng này đã lâu rồi không người ở.Ngoài dì giúp việc dọn dẹp hằng ngày, người trong nhà cũng thường xuyên lui tới.
Tuy không có ai ở, nhưng trong phòng vô cùng sạch sẽ, không dính một hạt bụi.Ôn Hành Chi đi dạo một vòng quanh phòng, giày da giẫm nhẹ lên sàn gỗ, bước chân chậm rãi, ung dung.Anh tiện tay cầm vài món đồ trên bàn hoặc trên tủ ở bên cạnh lên, ngắm qua một lúc rồi lại đặt trở về chỗ cũ.Mấy hộp blindbox cất trong hộc tủ này là do anh mang về trong một lần dạo phố.
Lúc ấy nhìn thấy mấy cô gái trẻ đang chọn mua, anh cũng dừng chân nhìn một lúc.
Đợi sau khi bọn họ mua xong, anh đã mua hết số blindbox còn lại.Anh rất ít khi đi dạo phố, từ lần đó đến bây giờ cũng đã hơn nửa năm.Thời gian như chó chạy ngoài đồng.Nán lại trong phòng một lúc, anh lấy một chiếc hộp nhung màu xanh đậm từ trong túi ra.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại mở một ngăn kéo khác, đặt nó vào."
Chúc mừng năm mới."
Một năm nữa lại sắp đến.Nhưng em vẫn chưa trở về nhà.Trong ngăn kéo đã chất đầy quà, nhưng chủ nhân của bọn chúng vẫn chưa trở về.Vừa đóng ngăn kéo lại, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Hành Chi ngước mắt nhìn lên.
Sau ba tiếng gõ đơn giản, Ôn Thừa Chương mới mở cửa bước vào.Trông thấy con trai lớn, ông hơi sững người, không ngờ anh cũng ở đây.Ôn Thừa Chương cầm một bó hoa trong tay, đi tới chiếc bình hoa trong phòng, "Ba đến thay hoa."
Lần trước là một bó mao lương Ba Tư, lần này đổi thành hoa thanh liễu mà bà Lê Nguyệt vừa mới mua về.Hoa đang nở rất đẹp, vì được thay thường xuyên, nên số hoa cũ cũng chỉ vừa mới bắt đầu héo.Những việc này có đôi khi do dì giúp việc lo liệu, nhưng hôm nay ông lại đang rảnh nên tự tay làm.Sau khi ông thay hoa mới xong, Ôn Hành Chi mới cùng ông đi ra ngoài.Hai cha con không hề ngạc nhiên khi thấy đối phương xuất hiện trong căn phòng ấy.Ôn Hành Chi khẽ khép cửa phòng lại.Như thể một lần nữa tự tách mình ra khỏi thế giới này....Buổi tối, sau khi tắm xong, Minh Ương vừa lau tóc vừa trao đổi công việc với trợ lý.Cô tiến lại gần anh.Thẩm Ký Niên đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính, thấy vậy bèn đặt laptop sang một bên, tìm máy sấy, cắm điện vào, "Lại đây."
Minh Ương ngoan ngoãn bước đến, nằm gối đầu lên đùi anh.Anh giúp cô sấy tóc, còn cô tiếp tục bàn công việc, xác nhận lại lịch trình và tất cả công việc trong tuần tới với trợ lý.Anh kéo nhẹ tóc cô, luồng gió từ máy sấy nhẹ nhàng lan toả trong không khí.Thẩm Ký Niên nhìn lướt qua điện thoại của cô, hỏi: "Có công việc gì à?"
"Một buổi quay quảng cáo, và một sự kiện."
Cô ngập ngừng một lúc, không nói với anh sự kiện đó là triển lãm váy cưới.Nhưng buổi triển lãm lần này cũng khá đơn giản, chỉ là một buổi trình diễn thời trang, được gói gọn trong một ngày, không cần phải đi công tác.Trao đổi công việc xong, cô đặt điện thoại sang một bên.Anh sấy tóc cho cô một cách chăm chú, đôi mắt anh cụp xuống.
Cô có thể nhìn thấy đường mí mắt hơi sâu và rõ nét của anh.
Cảm nhận được ánh nhìn ấy, anh ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của cô.Một thoáng yên lặng lướt qua.Cô chống tay lên, khẽ rướn cổ hôn lên môi anh.Máy sấy đột ngột bị tắt đi.Âm thanh ồn ào cũng vụt tan trong khoảnh khắc.Tóc cô gần như đã khô, chỉ còn phần đuôi vẫn hơi ẩm.Nhưng cổ họng lại khô khốc.Anh ngậm lấy môi cô, thăm dò sâu vào bên trong.
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cô, kéo cô áp sát lại gần mình hơn.Anh vui vẻ đón nhận sự chủ động của cô, hoàn toàn không hề né tránh.Minh Ương nhớ đến mấy lời của thư ký hôm nay.
Trong lúc quấn quýt, cô hơi lùi lại, thỏ thẻ hỏi: "Mấy hôm nay anh không được vui sao?"
Thẩm Ký Niên rướn khoé môi.
Hiếm khi cô để ý đến điều này.Anh không trả lời ngay.
Nhưng bị cô gặng hỏi mãi, anh bèn rút tay ra khỏi lớp áo cô, chạm nhẹ vào vị trí trái tim cô."
Minh Ương à."
"Tự em tự ngẫm lấy đi."
Cô nhíu mày, nhìn anh vẻ khó hiểu, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì.Vài lọn tóc loà xoà rơi xuống bên má cô, anh lại cúi xuống ngậm lấy môi cô, khiến nụ hôn dần sâu thêm.Một bên áo ngủ của Minh Ương đã trượt xuống từ lúc nào.Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng, làm gián đoạn nụ hôn đang dang dở.Thẩm Ký Niên cau mày, quai hàm bạnh ra.Anh vuốt nhẹ eo cô, yết hầu dịch chuyển lên xuống.Minh Ương với tay cầm lấy điện thoại của anh, liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình.
Ngay khi anh định rút điện thoại khỏi tay cô ném sang một bên, cô vội vàng đẩy nhẹ vào vai anh: "Là ba anh..."
Hai má cô nóng bừng, ửng lên một màu đỏ rất đẹp.Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn lướt qua.Lúc này anh mới chịu đứng dậy, đi sang thư phòng nghe máy.Minh Ương ngồi dậy khỏi sofa, chỉnh lại cổ áo.
Cô khẽ thở hắt ra một hơi, vươn tay ôm lấy chiếc gối ôm vào lòng.Tự mình ngẫm lấy.Cô nhíu mày, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà trước mặt.Ngày nào cũng gây khó dễ cho cô.Cuộc gọi này của anh kéo dài khá lâu, đã qua được một lúc, nhưng có vẻ vẫn chưa thể kết thúc.Chiếc máy tính bảng đặt ngay bên cạnh, Minh Ương bèn cầm nó lên, mở khoá.
Trên màn hình vẫn hiện lên những thông tin cô vừa tra cứu về vai diễn trong bộ phim mới.Cô chợt nhớ đến người mình đã gặp trong nhà hàng tối nay.Minh Ương liếc mắt nhìn về phía thư phòng, xác nhận anh vẫn còn đang bận, ngón tay lướt nhẹ trên trang tìm kiếm.Sau một thoáng ngập ngừng, cô nhập vào một cái tên.
Ở bên anh lâu như thế, cô cũng dần thấm nhuần, ít nhiều cũng quen thuộc với những người trong giới này, cũng như những mối quan hệ xung quanh họ.
Có những người tuy chưa từng tiếp xúc, nhưng cô cũng đã từng nghe đến tên.Vậy nên, vừa nãy dù chỉ nghe thấy một tiếng gọi, nhưng cũng đủ để cô liên hệ được với một cái tên ở trong lòng mình.Người nhà họ Mạnh.Chẳng mấy chốc, trên màn hình đã hiện ra một số thông tin liên quan.Ngay đầu trang là một bức ảnh chụp của đối phương tại một buổi hội nghị giao lưu, mặc một bộ vest trắng, trông gọn gàng và chỉn chu.Bên dưới còn có phần giới thiệu về lý lịch, cùng với chức vụ hiện tại trong tập đoàn, v.v...Gia tộc họ Mạnh, tập đoàn Mạnh thị.Môn đăng hộ đối, thế lực tương xứng với anh.Những lời nghe được tối nay dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.Cuộc gọi trong thư phòng không biết đã kết thúc từ lúc nào, tiếng bước chân từ từ tiến lại gần.Cô giật mình, lập tức chuyển màn hình về trang thông tin vai diễn vừa xem.Thẩm Ký Niên vừa hay đi đến sau lưng Minh Ương, chống tay lên lưng ghế sofa phía sau, cất giọng hỏi: "Em đang xem gì thế?"
"...
Một vài thông tin về bộ phim mới."
Cô tiếp tục lướt màn hình, giả vờ như đang xem một cách bình thường.Ánh mắt anh lướt qua màn hình trên tay cô, chợt khựng lại vài giây.Vừa nãy khi bước đến, anh trông thấy có vẻ như cô đang vội vàng chuyển đổi thứ gì đó.Giống như... vì phát hiện anh đang đến, nên cô mới chuyển trang.Nhịp tim của Minh Ương đập nhanh hơn, cô vội tắt máy tính bảng, ngẩng đầu nhìn anh: "Ba anh tìm anh có chuyện gì sao?"
Thẩm Ký Niên không hỏi nhiều, nương theo câu hỏi của cô mà đáp lời: "Một chút chuyện trong nhà."
Anh trở lại ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng: "Hình như ít khi nào thấy em gọi cho ba em."
Anh chỉ từng thấy cô liên lạc với mẹ.Minh Ương gật đầu: "Ít lắm."
Anh vẫn luôn quan sát rất tỉ mỉ.Mái tóc dài của cô vừa được sấy khô nên hơi rối, Thẩm Ký Niên vừa giúp cô chải lại tóc vừa nói chuyện phiếm với cô: "Là từ nhỏ đã thế, hay là lớn lên rồi mới dần xa cách?"
Minh Ương nhớ lại, hình như cũng không phải lúc nào cũng thế.Cô nhớ hồi mình còn bé, khi ấy ký ức vẫn còn mơ hồ, cô thường giơ tay ra đòi ba bế mình, và ba cũng sẽ dịu dàng bế cô lên ôm vào lòng.
Cảm giác yêu thương khi ấy là thật, không thể nào là giả được.Có lẽ là sau khi lớn lên mới dần xa cách.Có lẽ khoảng cách bắt đầu từ một biến cố xảy ra hồi đại học, từ đó cô và gia đình đã dần trở nên xa cách.Hơn nữa, cô không thích tính cách cổ hủ, cứng nhắc của ba mình, thế nên giữa hai người cũng rất dễ xảy ra xung đột.
Càng tiếp xúc nhiều thì càng dễ mâu thuẫn.Anh cúi đầu nhìn cô, "Năm nay có định về quê ăn tết không?"
Minh Ương lắc đầu: "Em ở lại đoàn phim ăn tết cũng được."
Năm ngoái Minh Ương cũng từng đón tết trong đoàn phim, cô thấy chẳng có vấn đề gì cả.
Thật ra, Tết cũng chỉ có ý nghĩa vào một hai ngày đầu, mùng Hai tết vừa qua thì không khí tết cũng dần phai nhạt.Một thoáng yên tĩnh lướt qua.Anh bỗng lên tiếng: "Năm nay anh sẽ đón tết cùng em."
Cô ngạc nhiên nhìn về phía anh.Quen nhau bao nhiêu năm, thế nhưng hai người chưa từng đón tết cùng nhau lần nào.Minh Ương hơi hé môi, gần như lạc giọng: "Anh không ăn tết với gia đình mình sao?"
Khác hẳn với những dịp lễ khác, vào những ngày lễ Tết thế này, chắc chắn anh sẽ về nhà, quây quần đoàn tụ cùng với gia đình.Những năm trước cũng đều như thế.Cô chưa từng nghĩ đến chuyện đón tết cùng anh, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đến thăm nhà anh hay gì đó.Biết chừng mực, hiểu tiến lui.Cô chưa bao giờ nuôi tham vọng gì hơn trong phương diện này.Thẩm Ký Niên giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ lại hình dáng đôi mắt cô, anh cất giọng trầm thấp: "Ừ."
"Anh sẽ sắp xếp ổn thoả."
Anh nói.Cô có hơi nghi ngờ, nhưng nếu anh đã nói thế, cô cũng không hỏi thêm.Cô biết, anh sẽ xử lý mọi chuyện ổn thoả, sẽ không để bất kỳ tình huống nào vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.Đó chính là Thẩm Ký Niên.Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, cô uể oải ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng ập đến, nhưng cô lại không muốn động đậy, cứ dựa vào người anh như thế.Minh Ương không nói với anh về người mà mình đã gặp hôm nay.Nhưng trong lòng cô có một dự cảm.Chuyện giữa bọn họ... dường như đã bắt đầu vào giai đoạn đếm ngược.Thẩm Ký Niên bế cô lên đưa về phòng.
Khi đứng dậy, đôi mắt phượng khẽ liếc qua chiếc máy tính bảng mà cô đặt trên bàn....Hôm sau, Minh Ương và Tông Diễn cuối cùng cũng đã có một bữa hẹn ăn tối với nhau.Địa điểm là do Thẩm Ký Niên chọn, khá kín đáo, không gian cũng rất dễ chịu.Lâu lắm rồi hai người bọn họ mới có dịp gặp lại, lần gần đây nhất cũng chỉ tình cờ chạm mặt trong một bữa tiệc, cả hai chỉ khẽ gật đầu chào xã giao.
Còn những cuộc gặp mặt riêng tư thế này thì đã là chuyện từ lâu lắm rồi.Tông Diễn đến sớm hơn cô một lúc.
Khi trông thấy cô từ xa, anh ta bèn đứng dậy, gương mặt lạnh lùng khẽ hiện lên một nụ cười: "Lâu rồi không gặp."
Năm đó khi quen nhau, cả hai chỉ mới ngoài hai mươi.
Chớp mắt một cái, anh ta dường như vẫn là chàng trai trẻ năm nào, chứ không phải người đàn ông trưởng thành như bây giờ.Minh Ương ngồi xuống đối diện anh ta, "Lâu rồi không gặp."
Cô chưa từng đến nhà hàng này bao giờ.
Nhưng Thẩm Ký Niên đã đặt trước mọi thứ, bọn họ không cần phải bận tâm điều gì cả.Hai người ngồi vào bàn rồi bắt đầu dùng bữa.Tông Diễn tặng cô mấy quyển sách, "Đây là vài tài liệu chuyên môn liên quan đến vai diễn của em.
Tình cờ nhìn thấy nên tôi mua luôn.
Hy vọng chúng sẽ có ích với em."
Dạo gần đây Minh Ương đang tập trung nghiên cứu về vai diễn này.
Cô có hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại chu đáo đến thế."
Cảm ơn anh."
Cô lật xem sơ qua từng cuốn, cười đáp, "Thật sự rất hữu ích."
Anh ta vẫn còn nhớ rõ thói quen nghiên cứu vai diễn của cô - luôn tìm hiểu trước về bối cảnh, xuất thân và nghề nghiệp của nhân vật trước khi quay phim.Tống Diễn cầm ly nước chanh lên nhấp một ngụm, "Em thích thì tốt rồi."
Năm ấy, sau khi bộ phim đầu tiên đóng máy, rồi bất ngờ trở nên nổi tiếng, hai người bọn họ phối hợp với đoàn làm phim để quảng bá, quan hệ cũng vì thế mà thân thiết hơn.Về sau, dù hoạt động quảng bá kết thúc, hai người vẫn luôn giữ liên lạc.Mãi cho đến khi cô gặp chuyện.Tông Diễn hơi cụp mắt, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Năm ấy... vốn dĩ tôi cũng muốn giúp em, nhưng cuối cùng lại không thể giúp được gì cho em.
Thành thật xin lỗi."
Minh Ương sửng sốt vài giây, mới nhận ra anh ta đang nhắc đến sự kiện kia.
Cô khẽ cong môi cười, cũng không để trong lòng: "Đều đã qua cả rồi."
Trong cái giới này, tự bảo vệ bản thân là điều quan trọng nhất.
Huống hồ năm đó anh ta cũng chỉ là một nghệ sĩ mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, anh ta có lòng như vậy cũng đã quý lắm rồi.Cô rót một ly rượu, nâng ly với anh ta.Tông Diễn khẽ mím môi, cụng ly với cô.Trước khi phim bấm máy, bọn họ hiếm khi có thời gian ngồi xuống ăn một bữa cơm rồi chuyện trò vài câu với nhau.
Suốt bữa ăn, cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ, cũng dần quên đi chuyện cũ năm xưa.Giữa chừng, điện thoại của Minh Ương chợt sáng lên, là tin nhắn của anh.Thẩm Ký Niên: [Chừng nào em xong?]Bọn họ mải nói chuyện đến quên mất cả thời gian.
Minh Ương nhìn thoáng qua, đáp: [Còn sớm mà.]Thẩm Ký Niên lại hỏi tiếp: [Cần anh đến đón em không?]Cô trả lời rất nhanh: [Không cần đâu.]Tắt màn hình điện thoại, bọn họ lại tiếp tục trò chuyện.
Đều là người trong ngành, lại còn là người quen cũ, thế nên hai người họ có quá nhiều chuyện để nói.Khi nhắc đến một đạo diễn kỳ cựu từng hợp tác trước kia, khoé môi Tông Diễn khẽ cong cong, mang theo ý cười nhẹ nhàng.Minh Ương chợt nghĩ, mấy năm qua, anh ta nhanh chóng vụt lên thành sao cũng không phải không có lý do.
Nụ cười của anh ta quả thật có thể khiến người ta đắm chìm trong đó.Chẳng mấy chốc, một tiếng nữa lại trôi qua.Bọn họ đã dùng xong bữa tối, còn nhâm nhi thêm vài ly rượu.Mải mê chuyện trò rôm rả, Minh Ương cũng chẳng để ý màn hình điện thoại phía sau có còn sáng lên nữa hay không.Thấy đã không còn sớm, bọn họ mới chuẩn bị rời đi.Nhân viên phục vụ bước đến thanh toán, Tông Diễn lại hỏi cô: "Bao giờ em vào đoàn phim?"
"Vẫn chưa biết.
Tôi vẫn chưa chuẩn bị hành lý."
"Đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé?"
Nhân viên phục vụ vẫn im lặng đứng đợi một bên.Đến khi hai người nói xong, nhân viên mới lên tiếng: "Thưa cô Minh, bữa ăn này đã được thanh toán rồi ạ.
Ngoài ra, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một phần tráng miệng theo đúng khẩu vị của cô.
Hy vọng cô sẽ thích."
Tông Diễn đang định thanh toán chợt khựng tay lại.
Anh ta hơi nhấc mí mắt, nhìn về phía nhân viên phục vụ.Ý trên mặt chữ, gần như đã rõ ràng.Bọn họ không hề biết bữa ăn đã được thanh toán, nói cách khác, còn có sự tồn tại của người thứ ba.Vừa nãy khi ăn cơm, cô cũng đã nói đây là lần đầu tiên cô đến đây.Thế nên, người kia biết rất rõ khẩu vị của cô, mới có thể chuẩn bị sẵn một phần tráng miệng như vậy.***
Tác giả:Tôi không nói là người nào đó "có lòng" đến thế đâu.