Chương 11
Ngày hôm sau, thứ Bảy.Lúc năm rưỡi sáng.Tần Ý An đã sẵn sàng để thức dậy.Từ khi ba tuổi, nhóc đã không bao giờ thích nằm mòn trên giường nữa, bởi vì cuối tuần của nhóc luôn rất bận rộn.
Ngoài những khóa học cơ bản, nhóc còn phải học piano, học cưỡi ngựa, và mới đây là thêm đánh golf.Nhưng Tịch Bối bé nhỏ lại không như vậy.Từ hai đến bảy tuổi, bé luôn gọn gàng dưới chân xe ăn vặt của cha mẹ.
Thường là vào khoảng bốn giờ sáng, cậu bé được cha mẹ đưa lên xe, sau đó vui vẻ nằm lại ngủ thêm một chút, chính xác là ngủ đến lúc đi học — khoảng tám giờ đồng hồ, sau đó được cha đưa đến trường.Nhưng hôm nay dường như có chút khác thường.Khi Tần Ý An đang đi đôi dép lê nhỏ của mình sẵn sàng đi vào phòng tắm để rửa mặt, bỗng bị một người từ sau lưng gọi lại."
An An..."
Tịch Bối xoa mắt mệt mỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái: "Em không thể ngủ được nữa."
Từ khi tỉnh dậy vào khoảng bốn giờ sáng theo nhịp sinh học của mình, cậu bé không thể ngủ thêm được nữa.
Như có một người nào đó gọi mình từ sâu trong tâm hồn, lòng bắt đầu run rẩy không ngừng, cảm thấy khó chịu, đau đớn.Bé cũng không biết tại sao, chỉ biết rằng bây giờ mình rất muốn khóc, vất vả lắm mới kìm nén lại được, khi bé ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một giọt mồ hôi nhỏ xíu như hạt đậu từ trán rơi xuống, rơi trên những lông mi cong cong.Giống như những giọt nước mắt vậy.Tần Ý An ngay lập tức quay đầu lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tịch Bối, cởi ra đôi dép lê của mình và lên giường, lau đi mồ hôi trên trán Tịch Bối."
Tại sao không ngủ được?"
Tần Ý An nhíu mày: "Có phải là bị sốt hay bị ốm không?"
Tịch Bối lắc đầu, cậu bé nói nhỏ nhẹ: "Không phải bị ốm, chỉ là...
Chỉ là..."
Chỉ là cảm thấy có một điều quan trọng, những người quan trọng, sắp sửa biến mất khỏi thế giới của bé.Tần Ý An vẫn cảm thấy không thôi lo lắng.Từ sau lần Tịch Bối bị sốt vì mình không cẩn thận, nhóc luôn rất cảnh giác.
Một bên nghe Tịch Bối nói, một bên sờ vào trán bé, chỉ khi xác nhận nhiệt độ bình thường, Tần Ý Ăn mới gật đầu."
Không sao đâu."
Tần Ý An nói: "Cảm thấy không ổn thì nghỉ ngơi một chút...
Anh sẽ chơi đàn piano cho em nghe, được không?"
Tịch Bối cười ra một nụ cười ngốc nghếch: "Được...
Em cũng muốn kể chuyện cho An An nghe."
Tần Ý An gật đầu, nói với sự nghiêm túc: "Anh sẽ rất mong chờ."
Nhóc nhanh chóng bước xuống giường, dự định sẽ dẫn Tịch Bối đi rửa mặt rồi đưa vào phòng piano — mới rửa mặt xong thì nghe thấy cửa phòng mình đang bị gõ.Lúc này thì chỉ có quản gia Cố mới đến gõ cửa, có lẽ đang đưa thầy giáo dạy piano tới.Tần Ý An mở cửa, ngay lập tức nói:"Hôm nay buổi học piano cháu đổi lịch muộn một giờ, cháu còn việc khác phải làm."
Nhóc nói xong nhưng không thấy quản gia gật đầu đồng ý.Tần Ý An ngơ ngác nhìn một chút, rồi bỗng nhận ra.Sau lưng quản gia Cố không có thầy giáo dạy piano, chỉ có mình y, khuôn mặt không còn nhẹ nhàng và tươi cười như trước, mà thay vào đó trông hơi trầm mặc và nghiêm nghị."
Được thôi, thưa thiếu gia."
Quản gia nói: "Nhưng hôm nay tôi đến để đưa thiếu gia Tịch Bối ra ngoài."
"..."
Tần Ý An giật mình, hỏi: "Đi đâu ạ?"
Quản gia Cố im lặng một lát.— Nghĩa trang.Y sẽ dẫn Tịch Bối đi trước khi cha mẹ Tịch Bối được chôn cất, để bé gặp họ một lần nữa.Tuy nhiên, trước khi quản gia kịp nói lời này, y bất ngờ cảm thấy có người kéo dây áo của mình."
Cháu biết rồi..."
Quản gia Cố và Tần Ý An đều ngơ ngác, cả hai cùng im lặng, họ cảm thấy như bị thứ gì kẹt ở cổ họng, không nói được lời nào.Tịch Bối nhòe nước mắt:
“Cháu biết rồi..."—Tần Ý An không đi học.
Nhóc đi cùng Tịch Bối, ngồi lên xe đến nghĩa trang.Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, thủ tục suôn sẻ, lễ đưa tang suôn sẻ, cả nghi thức cũng suôn sẻ.Tịch Bối không khóc lóc ầm ĩ, la hét, chỉ khi Tần Ý An quay đầu lại, nhóc mới có thể thấy Tịch Bối khẽ gọi "ba mẹ".Sau khi chôn cất, Tịch Bối chỉ mím môi, đứng yên tại chỗ.Bé là một đứa trẻ rất mạnh mẽ và ngoan ngoãn, tự mình lặng lẽ lau nước mắt, khuôn mặt rất nhợt nhạt.Chiếc xe nhỏ của cha mẹ sẽ không bao giờ đưa bé đi nữa.Cha sẽ không bao giờ tắm cho bé, chọc bé cười, đưa bé và mẹ đi ăn những món ngon nữa.Mẹ sẽ không bao giờ vá quần áo cho bé, đặt sữa bò nhỏ, hôn lên má bé và gọi bé là "bảo bối" nữa.“…”
Theo phong tục truyền thống, quản gia Cố đã mua một số tiền giấy, đặt trước mộ và kính cẩn cúi ba lần, rồi gọi Tịch Bối từ cơn thất thần trở lại:"Thiếu gia Tịch Bối."
Tịch Bối hoàn hồn.Bé thấy ngọn lửa bùng cháy, những tờ tiền giấy bay lượn theo gió, cháy thành tro đen nhẹ nhàng xoay tròn quanh cậu.Ngọn lửa, thiêu đốt, ánh lửa ngút trời.Trong cái lạnh của cuối thu, hơi nóng bỏng rát này làm cho Tịch Bối cảm thấy lạnh toát.Bé dường như lại nhìn thấy hiện trường tai nạn xe hơi tàn khốc lúc đó.Ngay khi nhận ra điều này, toàn thân bé đã run rẩy.Đồng tử mất tập trung.Môi tái nhợt.Cả não bộ tê liệt.Tịch Bối không thể thốt ra một lời nào, gần như ngả người về phía sau và sắp ngã xuống.Tần Ý An lập tức nhận ra điều bất thường của bé, gần như ngay lập tức tiến lên vài bước và ôm lấy Tịch Bối bằng thân hình nhỏ bé của mình để ngăn bé ngã xuống."
Lửa..."
Tịch Bối khó khăn lắm mới thốt ra được một từ, toàn thân đẫm mồ hôi.Vài người giúp việc xung quanh đều kinh ngạc, không kìm được kêu lên vài tiếng "Ôi chao", luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, cái lạnh của mùa thu khiến họ toát mồ hôi: "Làm sao bây giờ, chuyện gì thế này?!"
Quản gia Cố gần như ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân.Tần Ý An lập tức nói: "Đi thôi!"—Tịch Bối dường như mắc phải PTSD.Bé không thể nhìn thấy lửa.Lửa trong bếp, lửa đốt giấy, pháo hoa đẹp đẽ...
đều không thể."
Lửa" gắn liền với nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng bé.Mỗi khi nhìn thấy lửa cháy, bé như quay trở lại buổi sáng hỗn loạn ấy, chứng kiến những người quan trọng và yêu thương nhất của mình biến mất hoàn toàn.Sau khi quay về, quản gia Cố đã ngay lập tức nhấn mạnh quy định này với những người giúp việc trong nhà, yêu cầu họ không được sử dụng lửa trong nhà.Tần Ý An cũng yêu cầu tắt lò sưởi trong phòng mình và không bao giờ được sử dụng lại.Người ở tầng dưới lập tức nhận lệnh và bắt đầu chuẩn bị các thiết bị sưởi ấm khác, bận rộn không ngừng.Tần Ý An dẫn Tịch Bối vẫn còn đang run rẩy vào phòng piano, đặt bé ngồi trên ghế sofa túi đậu và nhắm mắt nghỉ ngơi.Sau đó, Tần Ý An bắt đầu chơi đàn piano cho bé nghe.Tiểu thiếu gia njà họ Tần cứ thế chơi piano liên tục không ngừng.Bởi vì chỉ cần tiếng đàn dừng lại, cơ thể Tịch Bối lại bắt đầu run rẩy khó nhận ra, như thể bé lại rơi vào cơn ác mộng.Tần Ý An chơi từ những bản buồn sang những bản vui, từ âm nhạc phương Đông đến phương Tây.Chơi đến mức ngón tay và cánh tay đều hơi tê liệt mà không ngừng lại.Cho đến khi lật qua lại hai ba cuốn sách nhạc, khoảng bảy giờ tối, quản gia Cố mới lên lầu cẩn thận hỏi họ có muốn ăn tối không.Tịch Bối vẫn cuộn tròn trong ghế sofa túi đậu.Vì bị quản gia Cố làm gián đoạn, bé cứ không yên cử động, như một con thú con nhỏ bé cô đơn lẻ loi sợ hãi mọi thứ xung quanh mà liên tục vùng vẫy.Tần Ý An hơi quay đầu nhìn Tịch Bối một chút.Quản gia Cố hỏi nhóc có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút không.Tần Ý An lắc đầu.
Y như điều quản gia Cố đã đoán được, y đã đoán rằng hai đứa trẻ có mối quan hệ tốt, Tần Ý An nhất định sẽ ở bên Tịch Bối nên y đã chuẩn bị sẵn sàng mang thức ăn lên cho chúng.Nhưng Tần Ý An bỗng nhiên đứng dậy.Như thể nhóc vừa nghĩ ra điều gì đó, vội vàng bỏ lại quản gia Cố, chạy ra khỏi phòng piano chỉ trong vài bước.“Két——”
Tiếng động lớn.“...
Thiếu gia!”
Quản gia Cố hoàn toàn không hiểu gì, quay đầu nhìn Tịch Bối đang ở một mình trong phòng piano, nhất thời có chút hoang mang lo lắng: “Cậu đang——”Chuyện này, chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ Tần Ý An đã hết kiên nhẫn, chơi đàn cả ngày, cảm thấy hết chịu nổi?*Tịch Bối cảm thấy mình thật tệ hại.Bé có thể nghe thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.Có thể cảm nhận được sự kinh hoàng bùng nổ khi nhìn thấy những tờ tiền giấy bay lượn cháy, cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau khổ đến tận linh hồn.Bé cũng biết rằng Tần Ý An và quản gia Cố rất tốt với mình, họ đã đưa bé về từ nghĩa trang, an ủi bé, và bảo mọi người dọn hết lửa ra khỏi nhà.Bé biết mình nên hồi phục nhanh chóng.
Nhưng bé không thể.Bé không làm được.Những ngày qua bé bình tĩnh và trưởng thành không giống một đứa trẻ vừa mất đi cha mẹ, có lúc thậm chí còn có thể cười.Có lẽ vì não bộ quá đau đớn nên đã che chắn cho bé khỏi một phần cảm giác đó.
Lúc này, chức năng che chắn này dường như đã quá đà.Mọi chuyện bên ngoài dường như bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng, dù bé có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.Chỉ có tiếng đàn piano của Tần Ý An như chạm vào linh hồn mới có thể xoa dịu ngọn lửa kinh hoàng trong lòng Tịch Bối, khiến bé bình tĩnh lại.Nhưng bây giờ, Tần Ý An cũng không ở bên cạnh bé.Tịch Bối không nghi ngờ rằng Tần Ý An chán ghét mình, bé tin tưởng Tần Ý An.Nhưng bây giờ, bé thực sự không thể thoát ra được.Bé gần như không thể tập trung để nghĩ xem tại sao Tần Ý An lại rời đi.—Lúc này đã khoảng tám giờ tối.Quản gia Cố không dám cưỡng ép nói gì với Tịch Bối, chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng bế toàn bộ ghế đậu lớn lên, đưa Tịch Bối trở lại phòng của bé và Tần Ý An.Đưa bé lên giường nhỏ, đắp chăn cho bé, và để lại một chiếc đèn nhỏ màu vàng nhạt trong phòng.Tịch Bối cứ thế cuộn tròn trong chăn một mình.Trên khuôn mặt bé không có bất kỳ biểu cảm nào, trông gần như đờ đẫn, nếu không phải lông mi cong vút đôi khi khẽ rung, có lẽ người ta còn tưởng bé là một búp bê nhỏ.“Cộc cộc" hai tiếng.Cửa phòng đột nhiên bị gõ.Không nhận được phản hồi từ Tịch Bối, người ở cửa cũng không giận.Tần Ý An tay cầm một cái gói nhỏ, có lẽ vì chạy quá gấp, lồng ngực nhóc phập phồng, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.Dưới ánh đèn vàng nhạt, nhóc từng bước tiến về phía trước.“Đoàn Đoàn."
Tần Ý An gọi.Tịch Bối không trả lời."
Anh biết, em đã rất cố gắng.”
"Mẹ anh rời đi trong một khoảng thời gian, anh cũng giống như em.
Anh không hiểu tại sao mẹ rời đi mà không thể mang anh theo.
Anh rất buồn, anh không muốn ăn, không muốn ngủ.
Mọi lời nói anh đều không hiểu."
"Nhưng những đêm đó, anh đã có một giấc mơ."
Nói đến đây, Tần Ý An cởi dép, nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên giường, rồi từ từ trèo lên bên cạnh Tịch Bối.Bên ngoài là màn đêm đen thăm thẳm như mực, bóng cây xao động run rẩy, bên trong là một ánh đèn vàng nhạt dịu dàng, chiếu lên hai đứa trẻ.Tịch Bối dường như cuối cùng cũng cử động, như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Ý An."
Em biết anh đã mơ thấy gì không?"
Tịch Bối ngây ra một lúc, rồi lắc đầu.Đôi mắt đen láy của bé giống như trái nho đen, ngoan ngoãn.Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ý An tan chảy, giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi:"Mẹ anh mặc áo choàng trắng, sau lưng có đôi cánh rất đẹp.
Bà nói với anh rằng bây giờ bà rất hạnh phúc.
Vì anh nhớ đến bà nên bà có rất nhiều hoa, một ngôi nhà lớn và những nàng tiên nhỏ ở bên cạnh."
Tịch Bối chớp mắt.Giọng bé khàn khàn: "Vậy ba mẹ của em thì sao..."
"Họ cũng sẽ có hoa ở bên cạnh.
Họ sẽ sống rất vui vẻ ở bên đó, miễn là em nhớ đến họ."
"Em còn nhớ anh đã nói với em điều gì không?"
Tần Ý An nhẹ nhàng hỏi.Tịch Bối gật đầu:
"...
Họ luôn ở bên em."
"Đúng vậy.
Em là cậu bé mạnh mẽ nhất, đã rất nỗ lực.
Sợ lửa là lỗi của lửa, không phải lỗi của em."
"...”
"Mẹ anh rời đi trong một khoảng thời gian, anh cũng giống như em.
Anh không hiểu tại sao mẹ rời đi mà không thể mang anh theo.
Anh rất buồn, anh không muốn ăn, không muốn ngủ.
Mọi lời nói anh đều không nghe không hiểu."
"Nhưng những đêm đó, anh đã có một giấc mơ."
Nói đến đây, Tần Ý An cởi dép, nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên giường, rồi từ từ bò tới bên cạnh Tịch Bối.Cuối cùng Tần Ý An cũng mở cái gói nhỏ đó ra.Đó là chiếc áo len nhỏ mà Tịch Bối đã mặc trước đây.Nó đã cũ, trước đây bị rách một lỗ và mẹ bé đã vá lại bằng một bông hoa nhỏ.Sau đó, khi Tịch Bối chạy trong mưa, bé không may ngã xuống, áo len bị bẩn và rách thêm một lỗ mới, có lẽ không thể mặc được nữa.Nhưng lỗ rách mới trên áo len đã được vá lại bằng những mũi kim xiêu vẹo, tạo thành một bông hoa kỳ quặc.Khi áo len được trải ra trước mặt Tịch Bối, bé ngây ra trong hai giây.Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đã chảy ra.Ngón tay của Tần Ý An bị thương, nhóc vô tình bị kim đâm chảy máu nhiều lần.Nhưng cũng giống như đã đâm thủng lớp màng ngăn cách Tịch Bối với thế giới."...
An An."
Bé nghẹn ngào, khóc không thành tiếng: "An An."
"Họ sẽ mãi mãi ở bên Đoàn Đoàn."
Tần Ý An đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé bảy tuổi Tịch Bối, dựa vào gần nhóc, rất gần."
Nhưng Đoàn Đoàn phải tiến về phía trước, phải nhìn về phía trước."
Tịch Bối khóc nức nở, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu."
Sau này chúng ta ngủ cùng nhau, được không?"
Tần Ý An nói: "Chúng ta sẽ mãi mãi không chia xa."
Tịch Bối nức nở gật đầu.Bóng cây lay động bên ngoài và màn đêm đen đặc đều lùi xa, trong đêm thu sâu lắng, luôn có một ngọn đèn sáng, hai đứa trẻ ngây thơ tựa vào nhau, hứa hẹn một lời hứa trang trọng."
Em muốn ngủ cùng An An."
"...
Mãi mãi không chia xa.”
🌷