Tâm Linh Ước Hẹn Của Em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
342137734-256-k857438.jpg

Ước Hẹn Của Em
Tác giả: CutiiiBAnhhVyy
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nơi cô nàng sinh sống như muốn làm khó nàng, quá mệt mỏi nàng đã tìm đến nơi để mơ mộng.

Nào ngờ tai nạn ấy ập đến, cô đến với thế giới mới.

Buồn vui lẫn lộn nhưng cô đã có được các kí ức tuyệt đẹp của tuổi thơ và mối tình trong sáng.

Tác giả : Haris [ con quỷ quý's tộc's ]
Thể loại : Đang cập nhật
Hứa hẹn cái kết : Bad ending Tags: 1vs1chuyểnsinhngontinh​
 
Ước Hẹn Của Em
Oán than giời


- Cô ơi, em thật vui khi quen biết cô.

Một bé con trong đám nhóc đến nhà tôi chỉ mới lớp hai, bé con nói lời ngọt thay lời tạm biệt vì tụi nhỏ biết khi lên lớp sẽ chẳng còn hình bóng cô.

Có một nỗi buồn thoang thoảng trong tâm trí tôi khi nghe tụi nhỏ nói, cái nỗi buồn chẳng dứt được.

Khi tụi nhỏ về, bản thân đang nằm trên giường mơ mộng về tương lai mình có thể vô lo, chỉ là bà cô ba mươi tám tuổi tôi chẳng mong gì cao xa.

Cái độ tuổi chạc ba mươi tám, mấy cô trong làng tôi nở nang lắm, duyên dáng như mới bước vào giai đoạn xuân sắc, cái giai đoạn xinh đẹp của người con gái.

Thế nên, họ đều có bạn đời yêu chiều hết mực.

Cảm thấy ghen tị, bản thân lại chẳng có nỗi một người bạn trai, có vẻ do hình dáng tôi mộc mạc, giản dị quá nhưng bù lại cũng có vẻ chân thành.

Trong một hội bạn, tôi vẫn luôn giữ cái vẻ ngoài mờ nhạt tại vì tôi giống mấy cô dưới quê lên quá, tức quá lại vỗ đen đét vào chân để xả cơn giận.

Mặt thì đầy tàn nhan, luôn đeo cái kính dày cộp mà cái ngoại hình còn có vẻ luộm thuộm, chẳng trách họ được...

Tôi lại ngẫm đến một cô bạn thân tên Xuân, tôi ấn tượng vì cô luôn gọi tôi là ba mắt với cái gương mặt khó lòng mà ghét.

Ấy thế, tôi lại có 1 đứa bạn thân cũng hay lắm rồi.

Ngày ấy, chúng tôi cùng nhau chơi mấy cái trò đá gà, trốn tìm,..chơi đến sẫm tối, đến lúc bố mẹ vác cái roi mây đi tìm thì thôi.

Thế mà tôi lại phải lên thành phố kiếm việc, cô bạn khóc nức nở, hai bàn tay lau đi những giọt nước mắt long lanh lăn trên gò má.

Giờ liên lạc được với nhau, coi như cũng là phúc..suy tư mãi miết, tôi lại trách số mình khổ quá, giời ơi.

Năm tôi lớp tám, bố tôi vay nặng lãi đến lúc số tiền lớn quá và bố tôi bỏ nhà ra đi bỏ mặc mẹ và tôi phải gánh cái nợ nần.

Ấy vậy, ba tôi chưa mất,mẹ đã mang danh quả phụ goá chồng.

Sau này người phụ nữ đó mắc bệnh nan y mà chẳng ai chữa được chính là bệnh oán ghét con gái bà, chẳng trách bà được do số bà cũng khổ.

Ai lại nghĩ cho người khác trong khi bản thân có cái chân bị đau đâu cũng tại thế cái lòng tốt người ta bị sự ích kỷ lấn át mất, giờ bà ấy đang ở dưới quê cho người con trai chăm lo.
 
Ước Hẹn Của Em
Ước vọng


Đời tôi nó bạc bẽo lắm, giá như đời nó quý những người không nhan chẳng sắc như tôi thì tốt biết mấy.

Ấy thế, nó còn tặng kèm cái bạc phận.

Tôi tự buồn rồi tự bật khóc cho cái số của bản thân, thế là hai bàn tay tôi cũng khóc.

Hai bàn tay tôi như hai chú chim bồ câu, đem đi những giọt nước mắt tựa ngọc trai rơi rơi trên gió.

Cứ khóc thật to, thật lớn lúc đó bản thân như những đám mây trên bầu trời lúc mưa vậy, mưa thật nặng hạt rồi lại tạnh dần đến lúc tôi chỉ còn tiếng thút thít

Mưa nào chẳng tạnh, thời gian đó tôi sa vào cái thế giới tiêu cực mà còn tối mịt mù.

Cái ngày hè ấy, nắng chói chang khẽ qua lá sa vào cái ánh mắt còn ướt đẫm nhoà nước mắt của tôi.

Làn gió đầu hè nhẹ nhàng khẽ qua tai tôi như lời an ủi.

Xem lại những kỉ niệm của người đã nâng niu bản thân từ bé, tôi ghét bà nhưng cái tâm tôi lại chẳng cho phép.

Thật lòng muốn về quê thăm người mẹ ấy, nhưng lại sợ bà lại đuổi tôi đi.

Tôi muốn về quê lắm, mùa hè ở quê luôn có tiếng ve râm ran, mùa của những tia nắng chiếu xuống mọi nẻo đường.

Cái trời của mùa hè đẹp lạ thường, những đám mây trông mềm mại trên bầu trời xanh, mây dần khuất về sâu chân trời

Phượng đã nở, cảnh đẹp.

Tiếc rằng nhà thơ Nguyễn Du đã nói“ Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ“, ấy vậy giờ tôi buồn cảnh còn chẳng buồn đẹp trong mắt tôi nữa.

Tôi giận, tôi hờn.

Giận bản thân mà hờn cái số phận

Mong ước trở về cái tuổi thanh xuân, cái tuổi tươi đẹp của người con gái.

Được yêu, được học và được cưng chiều.

Cái ước vọng ấy đâm chồi vào tâm hồn tôi như cây mầm, bắt đầu lớn dần và cái rễ đã cắm sâu vào tâm hồn non nớt của tôi.
 
Ước Hẹn Của Em
Tin buồn


Ước vọng tôi lớn quá đâm ra tôi có một sở thích mới mẻ trong tâm trí tôi mà sở thích ấy lại là đọc tiểu thuyết.

Nhẹ nhàng nhưng đong đầy tình cảm, có lẽ tôi đã thích tiểu thuyết từ bao giờ.

Nó là nơi bản thân có thể mơ mộng, là nơi có rất nhiều điều kì diệu hiện hữu trong tâm tôi.

Tôi thích thể loại lãng mạn lắm, nhưng tôi chỉ yêu cái lãng mạn ấy theo bối cảnh học đường thôi.

Có lẽ tôi yêu những thứ tôi chẳng hề có, nó cứ mơ màng trong trái tim tôi.

Ngày qua ngày, nó cứ nhàn nhạt đối với tôi.

Cứ đọc tiểu thuyết rồi lại làm thêm để có vốn mà ăn rồi lại khẩn cầu cho trời thương lấy tôi, cho tôi có một đời được an nhàn, được đi học vẹn toàn như mọi người.

Biết rằng nó sẽ chẳng có thật, tôi chỉ mong mỏi việc đó thôi, dẫu rằng bề ngoài bản thân có vẻ chững chạc nhưng sâu trong tâm hồn tôi vẫn còn trẻ thơ.

Thế mà, cái tháng bảy.

Cái tháng vẫn trong hè, tôi đã nhận cái tin khiến tôi buồn rười rượi.

Mẹ tôi mất, bà ấy năm nay sáu mươi chín tuổi.

Hồi trước, tôi thấy bà còn có vẻ tươi tắn thông qua tấm ảnh người anh trai cả gửi, tất nhiên nếu tôi ở đó bà sẽ khó chịu ra mặt.Có lẽ bà mắc bệnh mà ra đi, tôi nghe người đời nói vậy chứ chẳng chứng kiến.

Cấp tiền cho người anh trai, để anh lo cỗ, áo quan và mọi thứ khác.

Tôi chẳng dám ghé mặt đến thăm, bởi nếu bà thấy mặt tôi chắc bà trên trời chẳng yên lòng.

Buồn thay, ngày hôm đó tôi chẳng rơi giọt nước mắt nào.-
 
Ước Hẹn Của Em
Trùng Tang


*lưu ý : Chương sử dụng ngôi thứ ba

* Mẹ của nhân vật "tôi" : Hạnh

*Nhân vật "tôi" : Quyên, chị ba, con bé ba Từ ngày cái Hạnh “rời xa mái ấm”.

Người ta bảo rằng cái Hạnh bị bệnh mà chết để giấu nhẹm việc bà mất tích mấy ngày chẳng tìm thấy xác.

Mục đích để giấu con bé ba, để nó khỏi đau thương.Nhà có ba anh chị em, hai người con trai và một đứa con gái.

Đáng nhẽ đứa con gái phải được nuông chiều, nhưng từ nhỏ người anh cả phải một mình chăm nuôi em.

Giờ cái Hạnh chết, mọi người trong làng ai cũng bảo “ giờ nó chết, ba anh em nó vẫn mưu sinh được..”

Đứa con trai cả năm nay bốn mấy tuổi vẫn chưa có vợ, cũng tại con Hạnh nó không thích người con trai lấy một người đàn bà nào.

Khiến nó vẫn cô đơn đến tận giờ.Đứa con gái lên thành phố kiếm việc đến tận giờ, vẫn chưa thấy về thăm quê lần nào mà cũng chẳng trách nó.

Nó ốm nhom, thân gầy yếu nên chẳng lấy nổi thằng chồng nào, thương nó.Chẳng hiểu sao lúc con Quyên lớp tám, bố nó bỏ nhà ra đi.

Vài năm sau tọt ra thêm đứa con trai một tuổi, cả làng đồn rằng con Hạnh nó tằng tịu với trai nhưng đâu biết con Hạnh thấy thương thằng nhỏ đó mới đem về nuôi.

Giờ chỉ lo cho cái thằng con trai út, nó được mẹ nó cưng chiều giờ mẹ nó mất.

Chắc giờ nó sụp đổ lắm giờ nó mới mười bảy tuổi, lại chẳng biết theo chị hay anh hai..Đầu đuôi cũng tại cái xã hội ác với gia đình nó quá.Ai ngờ từ ngày cái Hạnh mất, ngôi nhà âm u lạ thường.

Mấy ngày sau, đứa con trai cả qua đời vì ngã xuống suối khi đang mò cua, bắt ốc để mưu sinh.

Sau này, người ta nghe được tin con bé Quyên trên thành phố chết trong thang máy.Đứa con trai út thấy được, cả nhà liên tục mất đi.

Nó sợ và lo lắng lắm, nhưng cái làng chẳng nghĩ nhiều cũng an ủi nó thôi.Mấy tuần sau con trai út cũng qua đời, bí ẩn là cái chết của cả gia đình đều mất xác.Làng mới biết, gia đình nó bị trùng tang.
 
Ước Hẹn Của Em
Chuyện nhà nhỏ Xuân


*Ngôi thứ nhất.

*Lúc này, bối cảnh là lúc nhân vật chưa chết trong thang máy.

Khi nghe tin con Xuân cưới chồng trên thành phố, tôi đã mừng rỡ lắm.

Biết được tụi nó đang ở chung cư, tôi liền hỏi địa chỉ.

Có vẻ nó cũng vui lắm, tôi nhận thấy qua lời nói đầy phấn khích nhưng có phần lắp bắp.Tôi tìm thấy chung cư nó ở, tầm sáu đến tám tầng, đi mãi, đi mãi mới tới phòng của nó.

Cái phòng ở trên tầng ba, cái phòng nó được đánh dấu ba mươi ba.

Lúc tôi đến đã là tám giờ tối.Tôi gõ cửa, kêu lên câu nói ngày xưa tôi thường hay nói với nó " Xuân ơi, có nhà không?"

Cái giọng tôi không to, nhưng chắc rằng họ sẽ nghe thôi.Lúc đó, một người lạ mặt ra mở cửa.

Không hẳn là mở, hắn chỉ giống như bước từ nhà đi ra thôi.

Hắn che mặt đi bằng chiếc mũ lưỡi trai, quần áo lôi thôi lếch thếch.

Tay còn cầm cái bì màu đen, trông có vẻ nặng lắm.Tay hắn che đi thứ gì đó sắc nhọn, tôi chẳng buồn nhìn.

Lỡ hắn thấy tôi không vừa mắt, lại toi..Hắn đi chầm chậm đến lúc hắn khuất dần trong bóng tối.Từ lúc hắn đi mất, mọi thứ im lặng bất thường.

Dẫu tôi có gọi nhỏ Xuân thật lớn, trong đêm chẳng có lời hồi đáp.

Cái phòng cạnh bên, có hai người ra bảo tôi về đi.

Họ bảo rằng chắc nhỏ Xuân đã bận.Lúc này, tôi cảm thấy trống trải trong tim quá.

Chắc tại tôi nhớ nó mà chẳng được gặp, cái buồn cứ thế lấp đầy khoảng trống trong tim tôi.Tôi vẫn đợi, do sự cố chấp ăn sâu trong máu.

Đợi mãi đến mười giờ, tôi biết bản thân phải về thôi.
 
Ước Hẹn Của Em
Cái chết đến gần.


*ngôi thứ nhất

*bối cảnh nhân vật "tôi" chưa chết trong thang máyNhững nỗi sợ đều mang mỗi cái tội, mà cái tội “sợ ma” là cái tội nặng nhất.Sỡ dĩ tôi nghĩ bản thân không nên ở lại đợi nữa chỉ vì tôi sợ ma.

Ấy thế, hai người ở phòng cạnh bên còn hối tôi.

Trông khả nghi lắm, nhưng tôi nên nghĩ thoáng qua.Mới nãy, đường đi tới chung cư đông đúc lắm dẫu con đường dẫn đến là một cái hẻm.Lúc về, cái hẻm có vẻ vắng bóng quá.

Mọi thứ im bặt làm cho con người lạnh sống lưng.Tôi tưởng tượng những thứ kinh dị, bản thân không muốn vậy nhưng những thứ kinh khủng ấy cứ xâm lấn tâm trí tôi.

Thế mà, tôi đi vào cái ngõ cụt, tất cả tại tôi cứ suy nghĩ vu vơ.

Tiếng bước chân khẽ qua tai tôi, hình như có ai đó đang bước qua phía tôi đang đứng.Nhưng khi quay lại, mọi thứ im lặng.

Tiếng bước chân đã chẳng còn.Nếu ai ở hoàn cảnh như tôi chẳng sợ mà tôi còn sợ ma.

Muốn hét toáng lên, nhưng việc đó chỉ hại bản thân.Trong tay tôi chẳng có thứ gì phòng vệ ngoài cái bánh kem tôi định tặng cho nhỏ Xuân coi như là quà cưới.Tôi đứng đó, chẳng dám nhúc nhích.

Tự bản thân nhắc nhở mình phải kiên cường lên.

Tôi chạy một mạch, sắp rời khỏi con hẻm rồi.Tôi cảm thấy an toàn, chắc vậy.Bỗng tôi cảm thấy bụng có vẻ rát quá, nhìn xuống dưới mới thấy có con dao đâm qua.Lúc này, mới cảm thấy đau đớn, giọt nước mắt cứ thế rơi.

Chẳng để tôi phản ứng, cái kẻ bí ẩn kia bịt miệng tôi để tôi khỏi hét.

Nhưng dù tôi có hét toáng lên thì ai sẽ nghe đây?

Thế là toi đời tôi.Cái giây phút chốc đó tôi mới biết kẻ đâm tôi lại là kẻ bước ra từ nhà nhỏ Xuân, có lẽ hắn lo ngại tôi.

Tưởng chết sẽ chẳng đau đớn, nhưng nào ngờ như muốn xé toạc cả người tôi ra thành trăm, nghìn mảnh.
 
Ước Hẹn Của Em
Nguyên nhân.


*bối cảnh hiện trường ở thành phố khi nhân vật "tôi" chết.

*Ngôi thứ ba

*Nhân vật "tôi" : QuyênỞ thành phố, cái chết của con Quyên và hai cặp vợ chồng trở thành tâm điểm của các cuộc trò chuyện.Ai cũng tiếc con Xuân, người ta nhắc đến con Xuân qua danh " Trâm gãy bình rơi*"Con Xuân là bạn thân của con Quyên ấy thế, nó chỉ mới hai lămTiếc con Xuân mà thương con Quyên.

Người người bảo con Quyên hiền lại còn ngoan.

Nó không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng mọi người thấy nó cũng đẹp, chỉ do nó tự ti quá thôi.

Bọn họ chỉ trỏ, phỉ báng kẻ sát nhân khi bị bắt.

Hắn tên Cẩu, thế là ai ai cũng bảo " Nết như tên ".Hắn năm nay tròn hai mươi bảy tuổi, cái tuổi khoẻ mạnh đáng ra nên giúp ích cho cái xã hội chứ chẳng phải làm con sâu dưới đáy.

Hắn có mẹ già, người mẹ khi nghe tin thì khóc không ra tiếng.

Bà chẳng nghĩ người con trai bà luôn thương yêu lại làm việc trái pháp luật.

Ban đầu, hắn thầm thương trộm nhớ con Xuân, nhiều lần ngỏ lời yêu nhưng đều bị từ chối khéo bằng câu " Em xin lỗi anh ạ, em chỉ coi anh là bạn.

Hiện tại, em chưa có cảm xúc nào quá đặt biệt với anh.

Nhưng nếu anh đợi thêm chút có thể em sẽ tiến thêm một bước với anh".

Thế mà hắn đợi thật, đùng một cái Xuân cưới một người chồng giàu có.

Thế giới của hắn như sụp đổ, hắn đau lòng không tin vào cái lời yêu của phụ nữ nữa.

Thế mà tức quá lại lỡ lầm.

Nhất thời, ý định của hắn là chỉ giết bạn đời của cô thôi.

Ấy thế, cô thấy cảnh tượng đó.

Hai người cãi nhau, chửi rủa nhau đến một lúc thì hắn điên lên, hãm hiếp rồi lại cho cô đi chầu trời.Tức quá, giờ hắn mới ngợ ra.

Giấu hai cái xác to tướng là chuyện khó lòng mà làm, thế là bản thân hắn nghĩ là chuyện gì trót thì phải làm đến cùng.

Chặt cả hai cái xác ra từng khúc rồi nhét vào cái túi màu đen.Hắn nghe tiếng gọi, trong lòng có vẻ bồn chồn.

Khi ra mới biết đó là con Quyên, sợ nó biết chuyện hắn lén lút theo dõi rồi sát hại cô.

Sau đó, lấy xác cô vứt vào thang máy, giả hiện hiện trường bị người ta sát hại trong thang máy, dần về sau chuyện này mới bị lộ chân tướng.

Mà hai kẻ phòng kế bên cũng bị bắt, người ta bảo rằng họ là người gián tiếp giúp đỡ cho kẻ sát nhân.Dần dần cái chuyện này cũng lắng dần, nhưng vẫn còn người đời nhắc chuyện.*Trân gãy bình rơi : chỉ người con gái đẹp chết đi.
 
Ước Hẹn Của Em
Thế giới mới, cuộc đời mới


*ngôi thứ nhất

*Bối cảnh nhân vật “ tôi ” bị đâm chếtCơn đau không chỉ thoáng chốc, nó dài dẳng và đau đến tận xương tủy.

Cái đau nhói dần lên, nhưng khi tôi làm quen với nó, có vẻ nó đã đỡ rồi.Chẳng thể mở mắt, dẫu rằng đôi mắt vẫn có thể rơi những giọt lệ cuối cùng và bụng chảy máu không ngừng.Đến một lúc, cơn đau dịu đi và dừng hẳn.

Niềm vui thoáng chốc đã nở rộ, thế nhưng bản thân tôi tự nghĩ “ mình đã chết hay chưa?”.Thế mà, đến một lúc.

Đôi mắt bắt đầu mờ mờ nhìn được rồi lại nhìn rõ xung quanh.

Tôi tự nắm chặt bàn tay, mân mê cái bàn tay cỏn con ấy vì tôi biết thân thể này chẳng phải của bản thân.Đáng lẽ tôi nên vui, vì đây là thứ mình hằng mong mỏi chờ đợi như một tri kỷ của nhà văn.

Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt bản thân vẫn chứa nỗi cô đơn, chắc tại tôi nhớ nhà.Kì lạ thay, bản thân mình chẳng nhận được mảnh kí ức nào.

Tôi ngồi dậy khỏi chiếc võng, cảnh nhà trông thật túng thiếu.Trông cơ thể này xương mai quá, tôi mừng vì tóc ngắn ngang vai vì mái tóc này đã từng là ao ước cũ của một cô gái mới lớnNhìn xuống võng có một em bé má hồng nhìn thật xinh xắn, thật muốn véo.Tự cảm thấy thân hình này nhỏ nhắn quá, chắc chỉ tầm lớp năm thôi.Tôi nghe tiếng một người phụ nữ kêu“ Viên ơi, lừa em xuống võng rồi xuống ăn cơm”.

Chất giọng của cổ cứ mê hoặc tôi như nào ấy.Tôi lừa em bé vào võng, chạy lon ton xuống phòng bếp như bà nói.

Lúc đó, mình đã có suy nghĩ đó chính là mẹ tôi.Mâm cơm giản dị quá, nhưng khi nhìn vào tôi không nhịn được mà bật khóc vì xưa kia chưa bao giờ ăn cơm của mẹ nấu.

Bà thấy đứa con rơi nước mắt, không cầm lòng mà lấy tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên gò má lấm tấm tàn nhan của tôi.

Người mẹ đã nói với giọng điệu nhẹ nhàng như đang muốn an ủi tôi “ Sao vậy con? ” Ngày hôm đó, tôi cảm nhận được tình yêu thương của mẹ.
 
Ước Hẹn Của Em
Thằng Thiều


Một tuần trôi qua, tôi đã làm quen với mái ấm mới.

Thật tuyệt khi tôi có mẹ lẫn bố, một mái ấm hoàn thiện.

Từ ngày đến đây, tôi rong chơi lắm dẫu tính cách kì quặc nhưng cả làng chẳng ai đa nghi.Hôm nay, bu tôi ra ngoài đi chợ và dặn dò tôi trông nom em cẩn thận.

Đứa em tên Lê, nó mới hai tuổi trong nó cưng lắm.

Bởi trước kia, tôi cũng có em trai nhưng chẳng chạm mặt nhau lần nào nên tôi càng muốn yêu thương em trai hiện giờ của tôi nhiều hơn.Thầy tôi đang ngồi ngoài sân cùng với lão Sơn trên một tấm chiếu, hai người rít thuốc lào.

Thầy tôi vừa thở khói, vừa gà gà đôi mắt của người say nhìn lão.

Sau một điếu thuốc lào, thầy tôi đang hưởng thụ chút khoái lạc cỏn con ấy.Tôi chán quá lại bồng em qua nhà thằng Thiều chơi.

Nhà thằng Thiều cạnh nhà tôi, chúng tôi còn chung lớp nên hễ làm bài tập xong, nó qua nhà tôi hoặc tôi qua nhà nó.

Có lúc, hai đứa còn bắt gặp nhau giữa đường.Qua nhà Thiều, thấy nhà trống vắng quá tôi chỉ thấy bu nó đang ở trên khung cửi.

Bu nó thấy tôi bồng em qua liền hỏi :

- Con tìm Thiều hả?

Tôi đáp lại :

- Dạ, bạn Thiều có nhà không cô?

Lúc đó, người mẹ trẻ đắn đo nên suy nghĩ một chút rồi mới trả lời :

- Thiều ở sau nhà đó con.

Nghe câu trả lời, tôi có vẻ phấn khởi hẳn ra chắc tại tôi đang chán.Sau nhà thằng Thiều có bãi đất trống nó rộng tới mức lấn át sang sau nhà tôi.

Bãi đất đó có nhiều sỏi đá nhọn hoắt bên lề đường, nhìn vào có mà lạnh gáy.

Đặc biệt là nơi đó là nghĩa trang, có những cái mộ lâu đời đến mức đã có trước khi bu tôi sinh ra.
 
Ước Hẹn Của Em
Ném Đá


Tôi đứng dưới bóng cây nhìn Thiều và em của nó.

Em của nó là thằng An, mặt mày sáng sủa tiếc là nó không được đi học mà phải ở nhà phụ giúp bố mẹ lẫn anh hai.

Thế mà lúc nào nó cũng lạc quan lắm lúc mẹ sai đi mua này nọ thì nó có ý nghĩ như mẹ nó là “ để cho anh trai học”.

Nó lại rất thích đọc sách nên lúc nào cũng có cuốn sách nhét ở túi quần hay trên tay.

Thằng Thiều thấy tôi đang bồng em đứng ở bóng cây, nó vẫy tay ra hiệu và bảo tôi :

- Viên ơi, chơi ném đá với tao không?

Tôi đáp bằng câu nói lẫn vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi lắm :

- Eo ôi, có mà lỗ đầu như chơi.

Mình sợ lắm, bu mình sẽ mắng đấy.

Với mình đang trông em mình sợ em mình bị thương.

Thiều lộ ra vẻ mặt thất vọng tràn trề, nó quay ra hỏi em nó.

Em nó cũng lắc đầu, không chịu chơi.

Thằng Thiều nài nỉ một chút thì An nó cũng mềm lòng mà chơi..Hai đứa nó cách xa một quãng ngắn, mấy hòn đá sắt nhọn tụi nó cầm làm tôi sởn gai óc.

Lúc đầu, tụi nó có vẻ vui lắm nhưng càng về sau thằng Thiều càng sôi máu lên vì chẳng lần nào ném trúng mà còn bị dính “đạn” của em nó.

Dẫu hòn đá rơi trên cao mà từ từ rơi trúng, chẳng đau nhưng trông vẻ mặt nó cay lắm.Đến lúc, vẻ mặt nó hăng lên.

Ném hòn đá thật xa, An nó đứng trước tôi một quãng.

Thằng Thiều nó muốn ném trúng An, nhưng sắp trúng đầu An thì nó né đi.

Sau đó, tụi nó nghe một tiếng “ oái ” từ phía tôi.
 
Ước Hẹn Của Em
Cãi Vã


*Thầy : anh Vịnh

*Bu : chị Viển

Tụi nó quay qua, thấy tôi bị chảy máu ngay trán.

Trông tụi nó sốc lắm, tôi chóng gọi nó :

- Thiều ơi, bạn lại coi thử trán mình với.

Mình đau quá.

Nó lo lắng lắm, miệng luôn lẩm nhẩm câu “ không sao đâu ”.

Thằng An thấy vậy, lại bồng em tôi để thằng Thiều dìu tôi vào nhà.

Bu nó thấy, bảo thằng Thiều dìu vào giường cho tôi nằm để bu kiếm đồ cầm máu.Chóng lát, tôi lại thiu thiu ngủ.

Nghe tiếng cãi nhau, trời đã chập tối.

Hình như thầy và bu tôi cãi nhau.

Thấy tôi dậy, thầy tôi chửi té tát :

- Cho mày ăn với ở, không yên trong nhà lại chạy đi chơi.

Giờ tốn cả đống tiền thuốc, đúng là đứa ngu...

Nghe tiếng chửi, thằng em trong võng thét lên, chị bu phải vào rước nó miệng chửi :

- Gớm mồm với chả miệng, oang oang như con ngỗng đực.

Làm thằng bé dậy.

Bu phải lừa thằng em ngủ, còn thầy cầm cây roi mây đánh vào lưng tôi khiến tôi điếng người mà mặc tôi khóc nức nở.Đánh tôi xong, thầy tôi lăn ra sân ngủ như chết, bu tôi lặng lẽ khóc trong khi cọ xát muối vào lưng đầy vết lằn.

Tôi lại võng nằm với em, còn bu thì nằm trong giường.Đêm đó, trời nổi giông.

Mấy hạt mưa phất phơ qua người của anh Vịnh.

Tỉnh ngủ, anh lại đứng trước võng mà anh lại đứng tần ngần một lúc rồi đưa võng một cái, cái Viên chẳng biết gì coi chừng ngủ mệt.Anh lại giường chị Viển đang nằm mà ngủ chung.Thoáng chốc, trời sáng.

Chị Viển chợt tỉnh dậy bởi tiếng chửi ché chát ở nhà hàng xóm; chị nghe được người đàn bà hét :

- Mày có giỏi mày đánh chết bà mày đi.

Chị Viển lay người anh Vịnh, bảo :

- Sáng rồi dậy đi, ra chõng kia mà nằm.

Chỉ thấy anh Vịnh nhếch môi một cái, bảo :

- Ngủ thêm chút nữa đi.

Lần này, chị Viển nói càng về sau càng nhỏ :

- Đi ra chõng kia mà nằm không cái Viên nó thấy nó lại cười cho trò trẻ.

Mới giận nhau chập tối, nửa đêm đã lành...

Thấy vậy, chị bu lại lay cái Viên, bảo :

- Con gái con lứa, ngủ đã nửa ngày còn chưa chán mắt

Con Viên ngủ mệt, chẳng hay biết chuyện gì.
 
Ước Hẹn Của Em
Cuộc tình của chú Vươn


Có lẽ, trong mấy người chú thì tôi thấy thương nhất là chú Vươn.

Chú năm nay hai ba, nhưng lại chẳng có nỗi một mối tình vắt vai chắc tại ham chơi quá, bà nội tôi bảo khi chú lớp mười một đã nghỉ học.Chú tôi có dáng dấp của một thư sinh, mảnh khảnh nhưng với tám cái hoa tay chú luôn tạo ra các “ kiệt tác ”.

Cái diều nào được tạo ra từ đôi bàn tay ấy đều bay thật cao, bài vẽ nào từ tay chú tôi đều đạt điểm tuyệt đối.Có khi, chú còn tới chơi cùng với chúng tôi mấy trò như : bịt mắt bắt dê, bắn bi, banh đũa.., Nhưng thế là trước kia, giờ chú thương cô Sen.

Chắc tại cô Sen giản dị và còn chân thành mà chắc chắn rằng cô rất đẹp mới khiến người ta rơi vào lưới tình, từ khi biết yêu ngày nào chú cũng ngâm nga câu nói “ tôi đã phạm tội bằng đôi mắt và cả tâm hồn chỉ khi nhìn thấy em”.

Có khi còn hát bài yêu em dài lâu, hình như chú đã đắm chìm trong thế giới của bản thân.Sáng cô đi dạy, tối về luôn phải đi làm thêm để kiếm sống.

Chú Vươn chẳng có mấy thời gian gặp cô thế mà cái phép màu xảy ra chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.Chỉ có chú thương cô Sen, tôi nghĩ vậy.

Vì khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi đã biết đôi mắt của kẻ si tình.Vì cô là chủ nhiệm của lớp tôi, hễ họp phụ huynh là tôi ba chân bốn cẳng đến nhà chú bởi tôi sợ bố tôi đi họp, ông lại lấy cây roi mây vắt trên vách ra mà đánh đòn.

Bởi chú tôi yêu cô, họp thì chẳng bao giờ nghe gì cả chỉ lo ngắm cô thôi.

Đến lúc về, bố tôi hỏi chú tôi thì cứ ầm ừ.

Ba tôi xách cây roi đuổi đánh đòn chú, cứ chạy vòng vòng đến lúc bố tôi thở hồng hộc thì thôi.Cô ấy, cứ mãi để lại dấu ấn sâu đậm trong tim.

Có lúc, cô thân mật với người đàn ông khác thì hễ tối đó chú lại hát bài em theo người ta.
 
Ước Hẹn Của Em
Cô Sen theo chồng


Ấy thế, mỗi lần chú Quân đi qua chú tôi lại bảo :

- Tình địch của chú đó.

Lúc đó, tôi ngây thơ hỏi :

- Tình địch là gì vậy chú?

Chú cóc đầu tôi một cái rồi mới giải thích :

- chú thích cô Sen mà chú ấy cũng thích cổ, nên chú ấy là tình địch của chú.

Con hiểu chưa?

Tôi ngơ ngác đáp :

- Dạ, chưa hiểu.

Chú Vươn bất lực nhìn tôi.

Chẳng thèm giải thích cho tôi nghe nữa.

Sau này, tôi biết được cô Sen chẳng yêu ai trong hai người vì cô luôn thân mật với chú và những người khác.

Thế mà, mấy tháng sau cô Sen cưới chồng mà chồng lại là chú Quân.

Cả làng há hốc mồm khi nghe đến cái đám cưới của hai người, chắc hẳn ai cũng đau lòng mà người đau lòng nhất lại là chú tôi.

Người ta kể, khi đi làm thêm cô bị kẻ biến thái quấy rối, chú Quân đi ngang qua giải cứu giống như trong mấy cái cảnh anh hùng cứu mĩ nhân vậy, từ đó cô Sen xiêu lòng trước sự dũng cảm của chú Quân.

Cô Sen mơ mộng lắm, cô thấy được đây là dây tơ hồng kéo hai người đến gặp nhau cũng như cái định mệnh nên đã đồng ý cưới chú Quân thế là cô theo chồng qua bên kia sông.

Với lại, chú ấy cũng khá giả, chẳng trách..Mỗi tối, chú tôi vẫn kể chuyện về cô Sen chắc tại chú chẳng dứt được mối tình đầu.

Chú không còn ngân nga mấy bài vui vẻ nữa, giờ chú hát bài Tiễn em theo chồng.Tôi thấy chú cứ buồn bã, buột miệng bảo :

- Chú ơi, chú đừng hát nữa.

Buồn quá chú ơi.

Lúc nhận ra thì đã quá muộn, chú không hát nữa lại nhát ma tôi.

Chú kể câu chuyện rùng rợn về nghĩa trang sau nhà, chú kể về chuyện chiếc áo dính máu.

Chú kể mọi thứ trên đời khai sáng tâm hồn tôi.
 
Ước Hẹn Của Em
Tình mới


Chú vẫn vậy, vẫn kể về cô Sen.

Vẫn nhìn theo đường cô lựa chọn và mãi đợi cô.Đến khi nghe cô Sen đang chứa đựng một sinh mệnh mới, ý là có bầu.

Cô Sen vẫn có trong câu chuyện giữa chúng tôi nhưng lảng bóng dần đến khi chẳng xuất hiện nữa.

Sau này, chú lại gặp được tình yêu mới.

Là cô Huyền, mối tình này đỡ hơn bởi cô Huyền biết chú yêu cô và cô cũng đáp lại cái tình cảm mông lung đó.

Tôi được gọi với danh “ Bồ câu đưa thư ” vì tôi là phần quan trọng gắn kết hai người qua những dòng thư ấm áp.

Cô Huyền nghỉ học từ năm lớp mười để ở nhà phụ bố mẹ, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi.

Không xinh đẹp nhưng cô vừa đáng yêu lại dễ mến, thế nên chú tôi mê điếu đổ cô.Có lần, lúc giao thư.

Tôi lén nhìn xem nội dung, như một tên trộm tôi liếc qua liếc lại xem có ai quanh đây không rồi mới mở ra xem.Nét chữ thật đẹp, chú chưa bao giờ viết như thế trước tôi có lẽ chú đã dành hàng giờ để nắn nót viết từng chữ trao cho người thương.Những lời mật ngọt từ trang giấy như rót vào tai tôi, cái lời ngọt ngào trao tặng cho cô thật chân thành mà giản dị.

Nhưng tôi chỉ đọc lỏm được một đoạn ngắn :

“cái tình yêu anh dành cho em nó mộc mạc lắm, anh nhớ những chiếc áo em mặc, anh nhớ những thứ em từng đeo.

Đối với anh nó là tình yêu”Lúc nào tôi đưa thư đều đứng trước nhà kêu tên cô, lúc mượn chai xì dầu; lúc xin trái chanh; lúc xin một chút tiêu.., Nhưng chú chim bồ câu cũng có ngày bị “ tên bắn trúng ”, tôi gọi tên cô như mọi lúc thế mà bu của cô ra hỏi tôi :

- Đến kiếm chị Huyền làm gì vậy con?

Lúc đó tôi sởn gai óc, chắc tại lúc trước chẳng nhìn kĩ nhưng nhìn mẹ của chỉ trông dữ và đáng sợ quá, tôi muốn són ra quần ngay.
 
Ước Hẹn Của Em
Trắc trở


Lúc đó, giọng tôi run lắm, như thể bị bắt quả tang khi đi ăn trộm vậy :

- Dạ, con tìm chị Huyền xin trái chanh.

Giờ nghĩ lại tôi hối hận quá, vụ này đã trót lọt nếu như cái ánh mắt của tôi không bán đứng tôi bằng cách nhìn vào túi áo.

Có lẽ, cô đã nhìn được ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và bồn chồn và cô đã lần vào túi áo tôi.

Lấy đi bức thư đó khỏi túi áo, và đi phắt vào nhà.

Lúc đó, bản thân tôi sợ hãi trước ánh mắt đó.

Tia nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua mặt tôi, thì lúc đó tôi mới bừng tỉnh mà nhận mình đã đứng ở đây một lúc lâu.Tôi chạy một mạch đến trước nhà chú Vươn, chú đã chờ sẵn như chờ tin vui từ chim bồ câu nhưng chú nào biết bồ câu gặp “ nạn ”Ban đầu, tôi nhìn thấy từ xa thấy chú vui vẻ lắm mà tôi còn nghe thoang thoảng chú ngân nga bài “ anh yêu em ” Thế mà, khi đến gần chú đã nhận thấy sắc mặt tái nhợt của tôi.

Chú đã ân cần lại ôm và an ủi.

Đến lúc sắc mặt tôi đã nhuộm hồng trở lại, chú đã không còn ôm tôi và bảo :

- Chú biết chuyện gì xảy ra rồi, về đi con.

Hình như, chú đã rõ sẽ có ngày hôm nay.

Tôi chỉ còn cách chào tạm biệt và chứng kiến cảnh chú ngâm mình vào nỗi buồn, dù cố cười nhưng đôi mắt đã làm sáng tỏ mọi thứ.Ấy mà, tôi bực lắm.

Tôi bực bu của cô Huyền đã ngăn cản việc họ đến với nhau, lý do cũng tại nhà chú nghèo họ sợ con gái họ khổ mà chính bây giờ, họ đã làm khổ con gái họ bằng cách đau đớn nhất chính là ngăn cản cô đến với tình yêu.

Bố mẹ cô đã định gả cho một người đàn ông trên thành phố mà cô chưa gặp lần nào.Tối đó, với cái danh gắn kết hai người đến với hạnh phúc.

Điều đó đổ vỡ khiến tôi bực tức đến ăn cơm mà chẳng ngon, ngủ còn mơ đến viễn cảnh cô Huyền cưới chồng bỏ chú Vươn bơ vơ.

Chỉ trách cái vận của chú Vươn trên đường tình duyên trắc trở mà còn gian nan.
 
Ước Hẹn Của Em
Cái kẹo


Ấy mà, từ ngày tôi bị thương ngay trán thì vẫn không thấy bóng dáng thằng Thiều đâu.

Chắc nó bứt rứt lắmBuổi chiều, lũ trẻ con vẫn kéo nhau ra sau nhà tôi chơi thả diều bởi vì sau cái nghĩa trang bên nhà thằng Thiều lấn át qua thì là một mảnh đất toàn cỏ dại mà chằng thấy cái cây nào sinh sống ở nơi đó.

Lúc còn các tia nắng, nó là một khu vui chơi cho lũ trẻ nhưng khi trời chập tối, tôi lại tưởng tượng ra cái bóng chập chờn ở nơi hoang vắng làm người ta nhìn vào phải lạnh sống lưng.Thường thì thằng Thiều sẽ là một trong những đứa qua sau nhà tôi chơi nhưng mấy bữa nay đều không thấy mặt, tưởng chừng nó giận bản thân nó lâu lắm nhưng chiều hôm đó nó qua nhà tôi, cầm cái kẹo rồi đưa cho tôi.

Giọng áy náy lắm :

- Ê Viên, tao xin lỗi mày vụ trước.

T..Tại lúc đó tao bất cẩn quá, mày đừng giận tao nha Viên.

Cho mày cái kẹo nè.

Nói xong nó lại chạy thật nhanh về mặc tôi đang chưa tiếp nhận kịp, tôi không giận nó đến vậy.

Tự nhiên tôi thấy nó cũng dễ thương.Từ ngày đó, nó không còn lảng tránh như trước mà vẫn đến nhà tôi chơi, vẫn chờ tôi đi học về.

Lũ bạn và tôi mê trò bịt mắt bắt dê lắm, chắc hẳn là nghiện luôn rồi đấy.

Cái trò đó vẫn cho chúng tôi một sự kịch tính vừa phải nhưng hình như thằng Hy không thấy vậy.

Nó bảo trò đó thật tẻ nhạt, không đáng để chơi.Thằng Hy là cái thằng khó tính và đáng ghét nhất trong hội bạn.

Nhà nó cũng khá giả, được cưng chiều hễ mà nó bị thương một tẹo bởi ai đó là ba mẹ nó la làng, ăn vạ ngay.

Trời sinh người chẳng sinh tính, thằng Hy lúc nhỏ trông thật dễ mến nhưng theo thời gian nó sống với các lời mật ngọt của bố mẹ thì tính tình nó chẳng còn như trước mà nó thì không sợ ma nên hay vênh váo với tụi tôi lắm.Thằng Hy bảo cách chơi như răn dạy bọn tôi bởi cái giọng khinh bỉ :

- Lũ ngu với nhát mới chơi trò đó, mày phải chơi ở đâu đó như nghĩa trang, vườn, các khu vực toàn cây nhiều tuổi.., mà phải vào ban đêm mới kích thích.

Nói xong nó cười khanh khách, nhìn muốn đấm ghê.
 
Ước Hẹn Của Em
Bịt mắt bắt dê


Nhóm tôi có tổng cộng có sáu người : tôi, thằng Thiều, em An, thằng Hy, con Quỳnh, nhỏ Hoa.

Gọi là nhóm bạn bởi chúng tôi thân nhau lắm.Con Quỳnh nghe thằng Hy rủ chơi trò bịt mắt bắt dê, tôi thấy người nó run run được một lát nó lại bảo :

- Thôi, bạn chơi mình đi.

Mình ứ thèm chơi, chơi có mà bị ma bắt.

Thấy con Quỳnh lên tiếng nên mấy đứa tôi trừ thằng Hy cũng lấn tới.Hy thấy thế mình yếu, liền nói một cách bình thản :

- Bọn mày bị gì vậy?

Ma với cỏ có thật đâu.

Tin tao, chơi một chút cũng chẳng hại gì với lại chơi sau nhà thằng Thiều.

Một đứa biệt tăm biệt tích thì mấy đứa còn lại đi nói cho người lớn, chả sao..Ngẫm đi ngẫm lại thấy nó nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn còn cảm giác rờn rợn.

Thằng Thiều nghe Hy nói vậy nên nổi tính bốc phét :

- Thế thì tao chẳng sợ, lỡ có ma tao liền đấm nó là nó bỏ chạy ngay.Nghe vậy, đám chúng tôi cười phá lên mặc cho vẻ mặt thằng Thiều có vẻ ửng đỏ, chắc tại trời nắng.

Khi tụi nó về và hẹn nhau mười giờ tối đến sau nhà thằng Thiều, cái cảm giác bất an cứ nổi dậy nhưng cũng có phần mong chờ.

Tối đấy, tôi đã ăn thật nhanh và xin mẹ qua ngủ nhà thằng Thiều một hôm.

Tất nhiên mẹ tôi chẳng để ý lắm bởi bà đã rõ cứ một tuần tôi lại xách gối với chăn qua nhà thằng Thiều để tổ chức tiệc ngủ.

Nghe mẹ đồng ý, tôi lật đật chạy qua nhà thằng Thiều.

Tôi gặp bu nó, bu nó chỉ nhìn tôi và mỉm cười như đã chứng kiến cảnh này nhiều lần.Lúc đấy chỉ mới chín giờ tối là cái thời gian lũ bạn còn ở nhà nhưng tôi thì đã qua, trong khi chờ đợi tôi mượn sách của em An để đọc nốt trang hôm trước đang đọc dang dở.Thời gian trôi qua nhanh như gió thổi, nhóm bạn đã tới ở sau nhà thằng Thiều ý là nghĩa trang vì nơi đó rất thích hợp.

Mới chiều, mấy thằng con trai còn to mồm, mạnh miệng thế mà giờ đã im ắng mà trông tụi nó có phần sợ sệt.Xui mỗi cái, tôi lại làm người phải đi bắt.

Mấy đứa nó biết tôi yếu bóng vía nhất nhóm vậy mà vẫn để tôi làm.
 
Back
Top Bottom