Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
Chương 90: Ngoại truyện 4



Một chuyến lưu diễn toàn cầu mất khoảng một năm rưỡi, mà danh tiếng của dàn nhạc Tố Trúc đã đạt đến một mức độ cao hơn.

Trong khoảng thời gian đó, Tất Chu tỏ tình với Giang Nhã Lộ trong buổi biểu diễn cuối cùng.

Toàn bộ dàn nhạc ngoại trừ Giang Nhã Lộ không rõ chuyện gì, những người khác đều bị Tất Chu sắp xếp.

Giang Nhã Lộ lớn hơn Tất Chu vài tuổi, vẫn tự cho mình là chị gái, ngày thường rất ít khi biểu hiện tình cảm của mình. Những mà đối xử với Tất Chu đặc biệt, mọi người cũng đều nhìn thấy ở đáy mắt.

Cho nên hành trình thổ lộ của Tất Chu coi như vững vàng. Giang Nhã Lộ sững sờ trên sân khấu, một lát sau mang theo nước mắt gật đầu đồng ý.

Thời điểm xem qua phỏng vấn, Giang Nhã Lộ cũng từng chua xót nghĩ người kia là ai, dù sao Tất Chu đối xử với các thành viên nữ trong dàn nhạc đều rất tốt.

Bây giờ cảnh này thực sự xảy ra với chính mình, cảm động nhiều hơn là may mắn, may mắn vì người mình thích cũng thích chính mình.

Tất Chu cầm micro, chậm rãi đi đến gần Giang Nhã Lộ, vươn tay về phía cô ấy: "Mấy năm trước vừa mới vào dàn nhạc, em nói anh còn là một đứa trẻ, hiện tại anh muốn trở thành một người đàn ông có thể cho em dựa vào, em có đồng ý không?"

Dưới sân khấu yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ Giang Nhã Lộ trả lời.

Giang Nhã Lộ không được tự nhiên quay đầu, lại không nỡ không nhìn người mình thích.

Quả thật lúc trước khi nhìn thấy Tất Chu vào lần đầu tiên, làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới sau này mình lại thích anh.

"...... Em đồng ý." Cuối cùng Giang Nhã Lộ cũng thì thầm một câu, âm thanh bị micro của người bên cạnh thu vào trong, bởi vậy Tất Chu trên sân khấu cùng khán giả dưới sân khấu đều nghe thấy rõ ràng.

Trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, Tất Chu dần dần đến gần Giang Nhã Lộ, nắm lấy tay cô ấy, hai ngón tay siết chặt, cuối cùng trái tim thấp thỏm bất an cũng có thể lắng xuống.

Cuối cùng trong sự mong đợi của mọi người, Tất Chu nâng mặt Giang Nhã Lộ lên hôn xuống.

Kết thúc chuyến lưu diễn, chói mắt nhất không phải Tạ Dịch Chi, mà là hai vị tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.

Trong chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu, tất cả khán giả đang xem đều được ăn cẩu lương của hai người bọn họ.

Đương nhiên Tạ Dịch Chi không quan tâm chuyện bọn họ nổi bật hơn, chẳng qua anh có chút ghen tị với Tất Chu. Hiện tại Tất Chu đã ôm được mỹ nhân về nhà, nhưng Thu Thu của anh không có ở đây.

Vừa vào hậu trường, Tạ Dịch Chi liền gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu, hẳn là lúc này cô đã rời giường rồi.

"Dịch Chi?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Ăn cơm chưa?" Tạ Dịch Chi lo lắng nhất là Hoàng Thu Thu không ăn cơm đúng giờ.

"Ăn rồi, bà nội Minh Liên làm sủi cảo." Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động, ngồi trên sô pha xem livestream của dàn nhạc Tố Trúc, "Em nhìn thấy rồi, cuối cùng Tất Chu cũng tỏ tình thành công."

Hoàng Thu Thu là biết Tất Chu thích Giang Nhã Lộ, hoặc là nói tất cả mọi người trong dàn nhạc đều rõ ràng, chỉ có Giang Nhã Lộ bị chính mình che mắt.

Con người luôn có hành động hoặc ánh mắt đặc biệt đối với người mình thích, Giang Nhã Lộ đối đãi với Tất Chu có chút không giống, Tất Chu cũng vậy, mặc dù đối xử với mọi người trong dàn nhạc đều rất tốt, nhưng thái độ đối với Giang Nhã Lộ lại hoàn toàn không giống.

Tạ Dịch Chi thấy Hoàng Thu Thu để ý tới người đàn ông khác, trong lòng có chút chua, lời nói không dấu vết chuyển đề tài: "Chuyến lưu diễn kết thúc, anh sẽ trở về tìm em."

"Được, đến lúc đó em ra sân bay đón mọi người." Hoàng Thu Thu là nghĩ Tạ Dịch Chi sẽ cùng người của dàn nhạc Tố Trúc trở về.

"Chỉ có một mình anh." Làm sao Tạ Dịch Chi có thể không biết suy nghĩ của cô, lập tức ngắt lời.

Quả nhiên Hoàng Thu Thu ngây ngẩn cả người: "Vì sao?"

Khóe môi Tạ Dịch Chi phác họa ý cười: "Anh đặt vé máy bay tối nay, chỉ có một mình anh."

Anh không thể chờ đợi mà muốn lập tức trở về gặp cô.

Hoàng Thu Thu vuốt ngón tay suy nghĩ một chút: "Vậy ... Có phải buổi chiều đã về đến nơi rồi không?"

Trước mắt Tạ Dịch Chi hiện lên vẻ mặt của Hoàng Thu Thu, nhịn không được cười khẽ: "Ừm."

Một lát sau lại thêm một câu: "Không thể để cho có vài người khoe ân ái ở trước mặt chúng ta."

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thu Thu đỏ mặt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cô biết ý của Dịch Chi.

"Thu Thu, buổi chiều ta và bà nội đi siêu thị, cháu có muốn đi cùng không?" Tô Lị đi đến nói chuyện với cô.

Hoàng Thu Thu ngượng ngùng lắc đầu: "Buổi chiều Dịch Chi trở về, cháu muốn đi đón anh ấy."

Nói là đón, kỳ thật chỉ là muốn sớm được gặp anh.

"Dịch Chi trở về?" Tô Lị kỳ quái nói, "Ngày hôm qua Thành Kính còn nói phải đến ngày mốt mới có thể về nước."

Hoàng Thu Thu gật đầu: "Nhạc trưởng bọn họ còn phải nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Dịch Chi đã mua xong vé máy bay trở về."

"Thằng nhóc này..." Tô Lị không tránh khỏi giật mình.

Mặc dù bà không phải người trong nghề, nhưng nhìn Cốc Thành Kính đi tới đi lui nhiều năm như vậy, cũng biết một buổi biểu diễn sẽ tốn bao nhiêu sức lực.

"Vậy cháu đi đón thằng bé, nhớ mang hoa quả trên bàn theo." Tô Lị cũng không tiện đi cùng với cô.

Nói là buổi chiều, kỳ thật ít nhất phải đến bảy giờ tối Tạ Dịch Chi mới có thể đến sân bay Định Thành.

Hoàng Thu Thu không đợi được nữa, ngồi tán gẫu với Cốc lão gia tử đến năm giờ, sau đó bắt đầu khởi hành đến sân bay.

"Trên đường cẩn thận, thật sự là, trễ một ngày cũng không chịu được." Cốc lão gia tử lẩm bẩm nói.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, lão gia tử thỏa mãn tiếc nuối năm đó, cũng có nhận thức mới đối với Tạ Dịch Chi, sau khi biết anh không nhiễm bệnh tham danh hảo lợi của Tần Chấn Khôn, thái độ thay đổi rất nhiều.

Ngồi trên xe taxi, Hoàng Thu Thu cúi đầu kéo một sợi dây chuyền từ cổ ra, trên đó treo một chiếc nhẫn. Vì muốn tránh những rắc rối không cần thiết nên cô vẫn chưa đeo nó lên tay.

Hoàng Thu Thu không tính là minh tinh, nhưng sau khi nổi tiếng ở nước ngoài, vẫn sẽ có người nhận ra cô. Có đôi khi còn có người chụp lén, cô nghĩ chuyến lưu diễn của bọn họ còn chưa kết thúc, nếu bởi vì loại chuyện này mà lại một lần nữa leo lên hot search, chắc chắn sẽ không phải là một chuyện tốt đối với sự nghiệp của Tạ Dịch Chi.

Cô hy vọng tất cả mọi người có thể tập trung vào trình độ chuyên môn của anh.

Cẩn thận quý trọng đem nhẫn đặt trở lại trong cổ áo, Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ có phải đối phương đã bay đến địa phận của Trung Quốc rồi hay không.

Thời điểm đến sân bay, máy bay còn chưa hạ cánh, Hoàng Thu Thu không tìm chỗ ngồi xuống, mà tựa vào một cây cột tương đối dễ thấy đứng chờ Tạ Dịch Chi.

Sân bay Định Thành được coi là một trong những sân bay có lượng khách lớn nhất trong cả nước, người đến người đi.

Hoàng Hi Nguyệt cũng đang ngồi ở chỗ này chờ máy bay.

Từ khi rời khỏi Phong Diệp, kỳ thật cuộc sống của cô ta cũng không tính là quá kém. Ít nhất vẫn có thể sống được cuộc sống của người bình thường.

Bởi vì có kinh nghiệm ở dàn nhạc Phong Diệp, hơn nữa trong khoảng thời gian này dàn nhạc Phong Diệp cũng dần dần đem thanh danh của mình đánh vang ra nước ngoài. Rất nhiều dàn nhạc nhỏ trong nước vẫn sẵn sàng thuê Hoàng Hi Nguyệt.

Nhưng mà hiện giờ hướng gió trong nước bắt đầu có biến hóa không nhỏ, những dàn nhạc nhỏ này cũng bắt đầu yêu cầu trình độ của các thành viên cần phải nâng cao.

Theo lý mà nói, lúc trước Hoàng Hi Nguyệt có thể đi tới dàn nhạc Phong Diệp, trình độ sẽ không quá kém, vẫn tốt hơn so với người của những dàn nhạc nhỏ khác.

Nhưng vấn đề là không hiểu sao lại xuất hiện một nhóm trẻ hơn, bọn họ cũng chen chúc vào dàn nhạc. Nhiều người, đương nhiên xác suất xuất hiện người có thiên phú tốt cũng lớn.

Sau khi chuyện Hoàng Hi Nguyệt bị loại khỏi dàn nhạc Phong Diệp bị lộ ra, những dàn nhạc khác cũng trở nên bài xích cô ta.

Kỳ thật nguyên nhân căn bản nhất là do vợ chồng nhà họ Hoàng cảm thấy Hoàng Hi Nguyệt gia nhập vào những dàn nhạc nhỏ kia sẽ làm mất mặt bọn họ, suốt ngày gọi điện thoại oanh tạc.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Hoàng Hi Nguyệt đã thay đổi vài dàn nhạc, sau đó bị các dàn nhạc kéo vào danh sách đen.

Dàn nhạc nhỏ thừa dịp đà phát triển trong nước, cũng muốn tìm kiếm cơ hội lớn để phát triển, mà những người thường xuyên rời đi như Hoàng Hi Nguyệt, có thể nói là một gánh nặng không nhỏ đối với dàn nhạc.

Dứt khoát liên hợp lại, đem Hoàng Hi Nguyệt tẩy chay.

Đợi đến khi Hoàng Hi Nguyệt phản ứng lại, cô ta đã không còn chỗ để đi.

Cuối cùng cô ta chuyển sang hướng đi làm giáo viên dạy violin, sau khi làm đẹp sơ yếu lý lịch, lập tức nhận được lời mời từ một trung tâm âm nhạc.

Hoàng Hi Nguyệt lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Thu Thu.

Cô đứng ở vị trí rõ ràng như vậy, muốn không nhìn thấy cũng khó, Hoàng Hi Nguyệt mang theo ánh mắt ghen tị đánh giá Hoàng Thu Thu.

Phát hiện cô và mấy năm trước cũng không có biến hóa gì quá lớn, vẫn là bộ dáng vô tội như vậy, duy nhất thay đổi chính là ánh mắt.

Trước kia khi Hoàng Thu Thu nhìn người, Hoàng Hi Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt của cô mang theo một cỗ hương vị trống rỗng, đây cũng là điểm Hoàng Hi Nguyệt không thích nhất.

Cô ta luôn cảm thấy chính mình bị Hoàng Thu Thu khinh miệt.

Sau khi rời khỏi dàn nhạc Phong Diệp, Hoàng Hi Nguyệt đã ở nhà suốt một thời gian. Khoảng thời gian đó, Hoàng Thu Thu đi nước ngoài, còn liên tục xuất hiện trên tin tức, rất nhiều người nói cô giành vinh quang cho Trung Quốc.

Nhà họ Hoàng lâm vào bầu không khí tương đối phiền não, mỗi ngày đều có người tâm tình không tốt, trước kia Hoàng Hi Nguyệt được nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ bắt đầu bị cha mẹ chỉ dâu mắng hòe.

Lúc trước nhà họ Hoàng thích khoe khoang Hoàng Hi Nguyệt lợi hại bao nhiêu, còn vào Phong Diệp. Sau khi đuổi Hoàng Thu Thu ra ngoài, không ít lần nói xấu cháu gái trước mặt người ngoài.

Bây giờ bọn họ đi ra ngoài, luôn cảm thấy những người khác đang nhìn vào trò đùa của nhà mình.

Cũng may trong một hai năm này Hoàng Thu Thu im lặng lại, nhân tài Hoàng gia không mất cân bằng như vậy, chỉ cho rằng trình độ của Hoàng Thu Thu không được, hiện tượng nổi danh lúc trước chỉ là nhất thời mà thôi.

Chuyến bay của Hoàng Hi Nguyệt bị chậm trễ, vẫn ngồi ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu, mãi cho đến khi một người đàn ông cực kỳ chói mắt từ lối ra sân bay đi tới.

Hoàng Hi Nguyệt sắp cắn nát một cái răng.

Bọn họ thật sự ở bên nhau.

Từ trước tới nay nghệ sĩ violin cũng có không ít scandal tình cảm, căn bản Hoàng Hi Nguyệt không nguyện ý tin tưởng Hoàng Thu Thu tốt số như vậy, cho dù đã từng nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau.

Bây giờ thì không thể không tin, làm gì có bạn bè nào hôn nhau.

Mà Hoàng Thu Thu đứng bên cạnh cột hoàn toàn không nhận ra mình đã bị người ta quan sát thật lâu. Cô một lòng nhìn ra ngoài cửa, muốn gặp Tạ Dịch Chi trước tiên.

Thời điểm máy bay hạ cánh, lồng ng.ực Hoàng Thu Thu đập nhanh hơn rất nhiều. Đợi đến khi người cuối cùng bắt đầu đi ra, Hoàng Thu Thu mím chặt môi.

Đang lúc cô nhíu mày muốn xem chuyến bay có bị chậm trễ hay không, Tạ Dịch Chi từ một lối khác đi ra.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, anh tuấn lạnh lùng, có vẻ cực kỳ chói mắt trong đám hành khách. Trái tim Hoàng Thu Thu đột nhiên đập lên, hai tay siết thật chặt.

Tạ Dịch Chi vừa đi ra, như có phát hiện, anh nhìn thẳng về phía vị trí của Hoàng Thu Thu.

"Dịch Chi..." Hoàng Thu Thu theo bản năng tiến lên.

Tạ Dịch Chi sải bước tới, vì muốn nhanh chóng trở về, anh không mang theo hành lý gì.

Mặc dù giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng khi ôm lấy Hoàng Thu Thu, trong lòng lại dâng lên một mảnh thỏa mãn.

"Anh đã về." Tạ Dịch Chi cúi đầu hôn lên môi Hoàng Thu Thu, anh phải khống chế tốt lực đạo trên tay mình, mới không đến mức làm tổn thương đến cô.
 
Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
Chương 91: Ngoại truyện 5



Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, danh tiếng của dàn nhạc Tố Trúc hoàn toàn đạt tới đỉnh cao

Các thành viên của dàn nhạc đều được công chúng biết đến, trong đó đám cưới của trưởng nhạc công nhóm violin còn được mọi người đưa ra để nói chuyện.

Lần này Hoàng Thu Thu không mời người nhà họ Hoàng tham gia hôn lễ.

Theo phong tục, khi kết hôn ít nhất nhà gái cũng phải xuất hiện, coi như gia đình mẹ đẻ.

Về phong tục này, Hoàng Thu Thu biết rất ít, thậm chí còn ở trong một mảnh mờ mịt. Cũng may còn có người Cốc gia, bọn họ tự nhiên coi mình là người thân của Hoàng Thu Thu, muốn tham dự với tư cách là người nhà mẹ đẻ của cô.

Dàn nhạc Tố Trúc ngoại trừ Tạ Dịch Chi, những người khác đều lựa chọn làm bạn tốt bên Hoàng Thu Thu. Tạ Dịch Chi không có phản đối, anh cũng không thèm để ý những thứ này.

Hôn lễ có người chuyên lên kế hoạch, mọi việc của Tạ Dịch Chi đều lấy ý nguyện của Hoàng Thu Thu, dù sao cũng phải để cho bọn họ đến hỏi Hoàng Thu Thu.

Hôn lễ được tổ chức rất lớn, người đến cũng tương đối nhiều, đầu tiên phải thỏa mãn không gian của cả dàn nhạc Tố Trúc, tiếp theo là người Cốc gia, còn có bạn tốt bên Tạ gia.

Toàn bộ quá trình đám cưới không được biết đến, chỉ có một đoạn video nhỏ được lưu hành rộng rãi trên mạng, khiến công chúng thán phục.

Video là một đoạn phim trên không, quay từ trên xuống dưới, bắt đầu từ những người phía sau, sau đó đến cặp cô dâu chú rể đang đứng trên sân khấu.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên không phải là bộ dạng ân ái của người mới, mà là mỗi gương mặt trên ghế ngồi.

Theo lời của người trong giới:【Toàn bộ lão đại trong giới âm nhạc cổ điển đều tới.】

Người bên trong đi ra dậm chân một cái, giới âm nhạc đều phải lắc lư một chút.

Cuối cùng đoạn video hôn lễ long trọng cũng được truyền ra.

Video vài phút bị mọi người lật qua lật lại, nếu là một cuốn vở, chỉ sợ là đã sớm rách.

【Người này không phải là bàn tay vàng của nước F sao? Bản nhạc mà anh ta sáng tác chính là đối tượng tranh giành của các dàn nhạc lớn.】

【Người ngồi bên cạnh chính là một trong những nhạc trưởng cao cấp nhất của nước A phải không?】

Cuối cùng chỉ có thể tổng kết lại bằng một câu: Đây không phải là đám cưới, mà là buổi tụ họp của các lão đại trong giới âm nhạc.

Ngay cả Tạ Dịch Chi cũng chưa từng nghĩ tới tràng diện này, anh muốn cho Hoàng Thu Thu một hôn lễ long trọng, cho nên mới chọn một địa điểm tương đối rộng rãi. Dựa theo người mình mời, cộng thêm dàn nhạc Tố Trúc cùng người Cốc gia, vẫn còn dư dả.

Ai có thể ngờ được tin tức bọn họ kết hôn vừa ra, nhiều người sẽ tới như vậy, thậm chí còn có không ít người cọ vào.

Làm cho người ta bất ngờ chính là không phải tất cả đều đến vì Tạ Dịch Chi, mà còn có rất nhiều người đến gặp Hoàng Thu Thu.

Trong chuyến lưu diễn của dàn nhạc Tố Trúc, Hoàng Thu Thu không nhàn rỗi, thường xuyên hoàn thiện và sửa đổi những bản nhạc mình viết ra, có khi còn tung ra ngoài.

Thực lực, thiên phú của cô đều được mọi người khẳng định. Phần lớn những bản nhạc mà cô sáng tác đều để lại cho Dàn nhạc Tố Trúc ra mắt, đây chính là một trong những lý do tại sao dàn nhạc Tố Trúc có thể thành công trong chuyến lưu diễn.

Chưa có dàn nhạc nào có thể biểu diễn một bản nhạc hoàn toàn mới như vậy, hơn nữa trình độ còn tương đối cao.

Đương nhiên chuyện này cũng là nhờ có một số bản nhạc do Hoàng Thu Thu cố ý viết cho dàn nhạc Tố Trúc.

Năm nay thứ thiếu không phải là nghệ sĩ violin, nghệ sĩ dương cầm, mà là thiếu loại âm nhạc có thể làm cho mọi người rung động.

Hoàng Thu Thu có tiềm chất này, cũng có thực lực này.

Chính vì vậy, thời điểm cô sắp kết hôn, không ít người đã cố ý đến tạo chút quan hệ tốt.

Lần này, váy cưới và lễ phục của Hoàng Thu Thu đều do chính tay Avida thiết kế.

Avida vô cùng yêu thích Hoàng Thu Thu, từ khi biết tin cô và Tạ Dịch Chi đính hôn, anh ta đã bắt đầu thiết kế. Sau khi làm xong thì nhanh chóng tặng cho cô trước khi đám cưới diễn ra.

Tạ Dịch Chi so sánh với những chiếc váy cưới khác, cuối cùng anh và Hoàng Thu Thu quyết định lựa chọn váy cưới của Avida.

….

"Em là của anh." Sau khi hai người cúi đầu trao nhẫn cho nhau, Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng đến gần bên tai Hoàng Thu Thu thấp giọng nói.

Tiếng nam trầm thấp khàn khàn ở bên tai, trong giọng nói lộ ra bá đạo cùng sung sướng không thể nghi ngờ, làm cho chóp tai Hoàng Thu Thu nổi lên ửng đỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, đáy mắt lóe lên ánh sáng, khẽ kiễng chân nhẹ nhàng dán môi lên, vừa chạm vào đã tách ra.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ vì cặp đôi này.

Khách khứa quá nhiều, hơn nữa còn có khách không mời mà đến, cho nên Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi phải kính rượu rất lâu, mặc dù nồng độ không cao, nhưng uống như vậy cũng đủ say lòng người.

Tạ Dịch Chi cố gắng ngăn rượu cho Hoàng Thu Thu, nhưng hôm nay cô vô cùng vui vẻ, gần như kính một chén thì uống một chén.

Không có gì bất ngờ xảy ra, kính đến ly cuối cùng, ánh mắt của Hoàng Thu Thu đã bắt đầu tan rã, rõ ràng là say.

Tạ Dịch Chi đỡ cô, nói lời xin lỗi với mọi người rồi mang theo người trở về phòng.

Mọi người lập tức cười vang, đưa mắt nhìn đôi vợ chồng mới cưới rời đi.

Hoàng Thu Thu còn mặc váy cưới, Tạ Dịch Chi không có biện pháp đỡ cô đi lên, chỉ có thể ôm người lên cầu thang.

"Dịch Chi..."

"Ừm." Tạ Dịch Chi cẩn thận ôm cô, không để Hoàng Thu Thu đụng phải tay vịn.

"Dịch Chi." Gương mặt trắng nõn của Hoàng Thu Thu đã sớm đỏ bừng, say đến rối tinh rối mù.

"Ừm." Tạ Dịch Chi kiên nhẫn đáp, chú ý bậc thang dưới chân.

"Dịch Chi..." Dường như Hoàng Thu Thu cảm thấy rất thú vị, vẫn gọi tên Tạ Dịch Chi.

"Thu Thu ôm anh được không?" Tạ Dịch Chi nửa mang theo người đến phòng muốn mở cửa, sợ cô ngã xuống.

"Được...", Hoàng Thu Thu đặc biệt ngoan ngoãn kéo dài giọng, cả người lại không nhúc nhích, chỉ cần Tạ Dịch Chi buông tay cô liền bắt đầu trượt xuống.

"Nghe lời." Tạ Dịch Chi không có biện pháp buông tay mở cửa, một lần nữa cúi đầu nhìn về phía cô.

"Được, nghe lời." Hoàng Thu Thu mơ mơ hồ hồ, mở to ánh mắt mờ mịt nhìn Tạ Dịch Chi, thỉnh thoảng còn lấy tay đi chọc anh, trong miệng lẩm bẩm nói, "Mềm nhũn."

Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ, trong ánh mắt lộ ra mềm mại, chỉ có thể kéo tay cô đặt lên eo mình, động tác mở cửa nhanh chóng, thời điểm cô sắp trượt xuống, nhanh chóng kéo người lên.

Có lẽ hôm nay quá vui vẻ, trên mặt Hoàng Thu Thu vẫn mang theo nụ cười, ngồi ở trên giường không quá an phận, túm lấy váy cưới của mình cười, có đôi khi còn có thể dừng lại gọi Tạ Dịch Chi.

Chờ Tạ Dịch Chi đáp, cô lại bắt đầu không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn anh cười cười.

Tạ Dịch Chi không có nửa điểm không kiên nhẫn, vừa đáp lại cô vừa không ngừng tay, rót nước ấm thêm chút mật ong, bưng tới đút cho Hoàng Thu Thu uống.

"Ngọt." Hoàng Thu Thu uống vài ngụm, ngẩng đầu híp mắt cười.

"Ừm, ngọt." Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng lau sạch vết nước bên môi cô, dịu dàng đáp.

Lúc này, đột nhiên Hoàng Thu Thu kéo tay Tạ Dịch Chi xuống, hôn lên môi anh, thuận tiện còn vươn đầu lưỡi sợ hãi liế.m li.ếm.

Nhìn ánh mắt Tạ Dịch Chi dần dần thâm sâu, Hoàng Thu Thu không có một chút ý thức nguy hiểm nào, cô ngây ngốc cười: "Có phải rất ngọt không?"

"Ừm." Tạ Dịch Chi thấp giọng nói, "Rất ngọt."
 
Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
Chương 92: Ngoại truyện 6



Một ly nước mật ong giúp Hoàng Thu Thu tốt hơn một chút, không còn quá khô nóng, ửng đỏ trên mặt cũng dần biến mất một chút.

Trên mặt cô còn mang theo nụ cười, mơ mơ màng màng đẩy ly rỗng cho Tạ Dịch Chi: "Dịch Chi uống đi."

Cô cảm thấy nước mật ong rất ngon, muốn Tạ Dịch Chi cùng uống, lại không nhớ ra mình đã uống hết nước.

Tạ Dịch Chi đáp một tiếng, đem ly nước đặt trở lại tủ đầu giường, xoay người hôn Hoàng Thu Thu đang chờ anh uống nước.

"À..." Bàn tay đặt trước ngực Tạ Dịch Chi dần dần mềm nhũn, thậm chí khóe mắt còn có một chút nước.

Qua một hồi lâu, Tạ Dịch Chi mới buông người ra, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy mang theo d.ục v.ọng.

Trong lúc nhất thời Hoàng Thu Thu vừa mê mang vừa khiếp sợ, cô đưa tay sờ sờ môi mình: "Ở đây có nước sao?"

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu là người đơn thuần, sau khi say rượu tâm trí đột nhiên giảm xuống, lời nói ra giống như một đứa trẻ.

Yết hầu Tạ Dịch Chi giật giật: "Thu Thu..."

"Hả?" Hoàng Thu Thu buông tay ngẩng đầu lại nhìn Tạ Dịch Chi cười cười, dù sao vừa nhìn thấy anh trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ.

"Còn nhớ hôm nay là ngày gì không?" Tạ Dịch Chi ôm người nhẹ giọng hỏi.

"Ngày gì?" Hoàng Thu Thu thật sự say hoàn toàn.

Tạ Dịch Chi cũng không tức giận, ôm lấy người cầm ngón tay cô nói: "Hôm nay chúng ta kết hôn, sau này em chính là của anh."

Giống như ôm món đồ yêu quý, trong miệng Tạ Dịch Chi nói những lời dụ dỗ, anh đã muốn làm như vậy từ rất sớm.

Đặc điểm lớn nhất của tình yêu chính là độc chiếm, lúc nào Tạ Dịch Chi cũng muốn đem Hoàng Thu Thu nhét vào trong lòng.

Hoàng Thu Thu nhìn chằm chằm Tạ Dịch Chi hồi lâu. Khi anh cho rằng cô tỉnh táo lại, Hoàng Thu Thu khẽ nhúc nhích ngón tay, cong mắt cười nói: "Ừm, em là của anh."

Say rượu cũng không cho người ta chiếm tiện nghi.

Tạ Dịch Chi ngẩn người, cười ra tiếng, lồng ng.ực chấn động truyền đến trên người Hoàng Thu Thu: "Được, em là của anh."

Hoàng Thu Thu tò mò cúi đầu nhìn một chút, còn đưa tay sờ, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dịch Chi, giống như đang hỏi anh vì sao nơi này lại động đậy.

Tạ Dịch Chi chịu không nổi ánh mắt đơn thuần như vậy, theo bản năng dùng bàn tay to che đi đôi mắt của cô.

Hoàng Thu Thu không khỏi vươn hai tay kéo bàn tay đang che mắt mình ra.

Không có gì chống đỡ nên cả người dần dần bắt đầu ngã về phía sau.

Tạ Dịch Chi dứt khoát theo cỗ lực đạo này ngã xuống giường cùng cô.

Nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu vẫn còn hồn nhiên vô tư, khóe môi Tạ Dịch Chi cong lên, thở dài một tiếng.

......

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tạ Dịch Chi giao phần kết thúc cho người phụ trách, ngày hôm sau liền dẫn Hoàng Thu Thu đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.

Để cho một đám người Cốc gia muốn tới tìm Hoàng Thu Thu, còn có bọn Tất Chu đều nhào vào khoảng không.

"Hưởng tuần trăng mật mà cũng gấp như vậy!" Cốc lão gia tử hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

"Ít nhất phải để cho Thu Thu nói chuyện với chúng ta một chút." Tất Chu ở bên cạnh oán giận với Giang Nhã Lộ.

Giang Nhã Lộ chỉ cười không nói, người khác có thể không phát hiện, nhưng ngày hôm qua trong lúc vô tình cô ấy đã nhìn thấy ánh mắt Tạ Dịch Chi nhìn về phía Thu Thu, thật sự không biết anh đã chờ thời khắc này bao lâu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Nhã Lộ nhịn không được dời về phía Tất Chu còn đang lẩm bẩm.

"Được rồi được rồi, đều trở về đi." Cốc Thành Kính đứng một bên nói với mấy thành viên trong dàn nhạc, một bên đỡ người ba đang tức giận đùng đùng của mình rời đi.

Cốc lão gia tử thật sự coi Hoàng Thu Thu như cháu gái ruột của mình, thái độ đối đãi Tạ Dịch Chi cũng soi mói không ít.

Lão gia tử đã đi, những người khác càng không có lý do gì để ở lại chỗ này.

Tất Chu đi đến bên cạnh Giang Nhã Lộ, vẻ mặt cười hì hì không nói lời nào.

Cuối cùng Giang Nhã Lộ chịu không nổi, lườm anh ta một cái: "Có chuyện thì mau nói."

Nếu không phải ở đây chờ Tất Chu nói chuyện, cô đã bắt taxi về từ sớm.

Tất Chu thu lại tươi cười, tiếp theo vẻ mặt nghiêm túc nắm tay Giang Nhã Lộ: "Lộ tỷ, chị cảm thấy sau này hôn lễ của chúng ta có thể có nhiều người lợi hại như vậy tới hay không?"

Trước kia Tất Chu đều gọi 'Lộ tỷ', hiện tại nhất thời chưa kịp đổi. Giang Nhã Lộ nghe vào tai thì cảm thấy chói tai khó hiểu, giống như anh ta đang nhắc nhở cô lớn tuổi hơn.

Giang Nhã Lộ không có đem cảm xúc trong lòng biểu hiện ra ngoài, thản nhiên nói: "Tôi nói sẽ kết hôn với cậu khi nào?"

Sắc mặt Tất Chu ngưng tụ, dừng bước nặng nề hỏi: "Ngoại trừ anh, em còn muốn kết hôn cùng ai?"

Giang Nhã Lộ nhẹ nhàng nhìn Tất Chu một cái: "Chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè nam nữ, cách hôn nhân còn rất sớm."

Lời này vừa nói ra, Tất Chu nóng nảy: "Lúc ấy ở trên sân khấu em đã đồng ý với anh, không thể đổi ý!"

Nói xong anh ta gắt gao bắt lấy cổ tay Giang Nhã Lộ.

Giang Nhã Lộ bị bộ dáng này của anh ta làm cho sửng sốt, không khỏi theo bản năng nói lảng sang chuyện khác: "Sau này nói sau, về nhà trước."

Khác với Tất Chu chỉ biết nhìn mặt tốt, Giang Nhã Lộ sẽ phân tích cụ thể một mối tình đơn giản, cô luôn cho rằng Tất Chu chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ, vừa vặn bắt kịp làn sóng yêu đương trong dàn nhạc.

"Không trở về." Tất Chu hít sâu một hơi, bảo trì trấn định, "Giang Nhã Lộ, có phải ở trong lòng em anh chỉ là một người ham vui hay không."

Tất Chu chưa bao giờ gọi thẳng tên đầy đủ của Giang Nhã Lộ như vậy, Giang Nhã Lộ trực tiếp ngơ ngác tại chỗ, nhìn về phía Tất Chu.

"Tôi không có nghĩ như vậy." Giang Nhã Lộ quay đầu, né tránh ánh mắt của Tất Chu.

"Em chính là cho rằng như vậy." Lồng ng.ực Tất Chu phập phồng vài cái, cuối cùng rít ra từng chữ từng chữ từ kẽ răng, "Không chừng còn cho rằng ở cùng một chỗ với em cũng là chơi đùa mà thôi."

Giang Nhã Lộ trầm mặc nhìn trên mặt đất.

Dòng người xung quanh như dệt, không ai dừng bước, đây chẳng qua chỉ là đôi tình nhân cực kỳ bình thường đang cãi nhau mà thôi.

Sắc mặt Tất Chu càng ngày càng khó coi, đột nhiên, vẻ mặt u buồn bực của anh ta bị quét sạch, thậm chí còn gợi lên một nụ cười.

Giang Nhã Lộ cẩn thận quan sát Tất Chu không khỏi kinh ngạc.

"Nếu biết chẳng qua anh chỉ ôm tâm tính chơi đùa, vậy mà em cũng đồng ý." Tất Chu nói tiếp, "Giang Nhã Lộ, em thích anh bao nhiêu?"

Giang Nhã Lộ không ngờ Tất Chu lại có thể liên tưởng đến tình trạng này, nhưng ai bảo cô ấy vô lực phản bác.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tất Chu, cô ấy đã rơi vào tay giặc.

"Anh biết mà." Tất Chu híp mắt, cẩn thận quan sát tất cả biểu cảm của Giang Nhã Lộ, một chút cũng không buông tha, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn xác nhận kết luận này.

"Em thích anh như vậy, không kết hôn với anh thì kết hôn với ai?" Tất Chu một lần nữa nắm tay Giang Nhã Lộ, "Sẽ không phải là kết hôn với Huy Khuê chứ?"

Giang Nhã Lộ nhíu mày: "Nói bậy cái gì vậy?"

"Vậy anh không nói nữa, em chỉ có thể kết hôn cùng anh." Tất Chu một lần nữa vui vẻ nói, "Anh đã vụng trộm đặt xong nhẫn rồi, hắc hắc, chúng ta sẽ trở thành đôi vợ chồng thứ hai trong dàn nhạc."

Vụng trộm đặt còn nói ra, Giang Nhã Lộ không nói gì nhìn thanh niên bên cạnh đang vui sướng, nhưng lại không thể xem nhẹ lồng ng.ực đang kịch liệt nhảy lên.

"Buông tay." Giang Nhã Lộ nhíu mày muốn rút tay ra.

"Không buông." Dù sao trong lòng Giang Nhã Lộ anh ta vĩnh viễn là người ngây thơ, vậy thì dứt khoát ấu trĩ đến cùng.

Hai người làm chuyện tán tỉnh bình thường nhất lại ấm áp nhất trên thế giới, dần dần đi xa.

......

Sau khi trải qua tuần trăng mật, Tạ Dịch Chi cùng Hoàng Thu Thu trở về quê một chuyến, trước mộ ba mẹ Hoàng, Hoàng Thu Thu Thu kéo một khúc nhị hồ hoàn chỉnh.

Cô cười nói với ba mẹ trong di ảnh: "Ba mẹ, con đã học được nhị hồ."

Tạ Dịch Chi ở một bên yên lặng cúi đầu trước bia mộ, bái chào ba mẹ vợ đã mất sớm của mình.

Anh ôm Hoàng Thu Thu vào trong lòng, trịnh trọng nói: Con sẽ chăm sóc cho Thu Thu cả đời, sẽ không để cho cô ấy chịu một chút uất ức nào.

Tiếp theo Tạ Dịch Chi còn đi gặp lão sư của Hoàng Thu Thu, hai người bị giữ lại ăn cơm. Trong thời gian đó, lão sư cũng khẳng định thành tích hiện tại của Hoàng Thu Thu.

"Ta biết sau này chắc chắn Thu Thu có thể làm được chuyện lớn, hiện tại còn được lên tin tức." Lão sư sắp nghỉ hưu, nhắc đến chuyện này vẫn là vẻ mặt tự hào, "Bọn họ đều nói ta đã dạy ra một nhạc sĩ lớn."

"Thầy, bọn họ phóng đại rồi." Hoàng Thu Thu có chút xấu hổ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đụng vào những nhạc cụ kia, nhưng không thể chuyên môn lợi hại như Tạ Dịch Chi.

Giáo viên đột nhiên bật cười: "Cho dù em không phải, vậy chồng em thì sao?"

Hoàng Thu Thu đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Sư nương dùng đũa gõ vào bát chồng mình, ý bảo ông ấy im miệng ăn cơm.

Sau khi đi ra, không ngoài dự liệu trên tay hai người đều mang theo đầy đồ ăn, đều là đặc sản địa phương.

Tạ Dịch Chi tiếp xúc với những gì có liên quan đến quá khứ của Hoàng Thu Thu, trong lòng có đau lòng cũng có may mắn.

Đau lòng cô không có người nhà che chở, chỉ có một mình, may mắn là còn có người nguyện ý giúp đỡ cô, để cho cô có thể khỏe mạnh, sống một cuộc sống bình thường.

"Sau này chúng ta có thể đến gặp thầy nhiều hơn." Tạ Dịch Chi cất đồ đạc xong, ôm người nhẹ giọng nói.

"...... Ừm." Hoàng Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật cô vẫn đang do dự rốt cuộc có nên thường xuyên trở về hay không.

Mảnh đất này mang theo ký ức thời niên thiếu của cô, đồng thời còn có nhà họ Hoàng đối xử lạnh lùng với cô, trước khi đến kỳ thật trong lòng ít nhiều có bóng ma. Nhưng mà hiện tại có Tạ Dịch Chi đi cùng, cô còn có thể đến thăm thầy.

Thời điểm tâm trạng thay đổi, cảm hứng dễ dàng xuất hiện hơn.

Trên đường trở về Định Thành, Hoàng Thu Thu không nghỉ ngơi như thường lệ, mà cầm bút viết xuống một đoạn giai điệu trong đầu.

Tạ Dịch Chi vừa đau lòng cô không được nghỉ ngơi, vừa sợ quấy nhiễu cô đang sáng tác. Ngồi bên cạnh ngăn cản tiếp viên hàng không, không cần bọn họ đi tới đi lui, phòng ngừa quấy rầy đến Hoàng Thu Thu, cả người còn khẩn trương hơn rất nhiều so với người đang sáng tác.

Từ nhỏ Tạ Dịch Chi đã phát huy thiên phú của mình trên sân khấu thế giới, từ trước đến nay không biết khẩn trương là cái gì, cho đến bây giờ lại có một điểm yếu, tư vị gì trên thế gian cũng đã nếm thử một lần.

Nhưng mà, anh cam tâm tình nguyện.

Mãi cho đến khi xuống máy bay, khó khăn lắm Hoàng Thu Thu mới có thể thu bút. Cô cầm lấy cuốn sổ trực tiếp đưa cho Tạ Dịch Chi: "Cho anh xem."

Tạ Dịch Chi cầm lấy cuốn sổ nhưng không có mở ra trước tiên. Mà là rút ra một tờ khăn ướt, kéo tay Hoàng Thu Thu, nhẹ nhàng lau sạch mực trên tay cô.

Hoàng Thu Thu mím môi cúi đầu nhìn anh lau tay cho mình, trong lòng nổi lên ngượng ngùng.

Chẳng qua một màn này rơi vào trong mắt tiếp viên hàng không lại là một phen tư vị khác.

Cách đây không lâu bởi vì khách mời hôn lễ hoành tráng chưa từng có mà cặp đôi này lên hot search, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

Lúc đầu còn có tiếp viên hàng không muốn tới đây đưa đồ để nhìn thêm đôi tình nhân này một chút. Kết quả vừa định tới đã bị Tạ Dịch Chi dặn dò không được đi qua quấy rầy bọn họ.

Bây giờ xuống máy bay, tiếp viên hàng không đến nhắc nhở khách quý xuống máy bay, lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiếp viên hàng không nhìn Tạ Dịch Chi đẹp trai cực hạn, lại nhìn thoáng qua Hoàng Thu Thu đang cúi đầu, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Tại sao bản thân lại không được bạn trai chăm sóc cẩn thận như vậy? À không đúng, hai người kia đã kết hôn.

Trong lòng tiếp viên hàng không rơi nước mắt, cảm khái cuộc sống cẩu độc thân hơn hai mươi năm của mình, trên mặt còn phải duy trì nụ cười dịu dàng, thể hiện tố chất nghề nghiệp của người trong ngành dịch vụ.

Hoàng Thu Thu bị nửa ôm vào trong ngực đi ra ngoài. Cô đã quen với sự thân mật của Tạ Dịch Chi, khi ở nhà Tạ Dịch Chi cũng thích ôm cô đi.

"Thu Thu, có phải em gầy rồi không?" Vừa đi được mấy bước, Tạ Dịch Chi đã nhíu mày nói.

Không biết vì sao anh luôn lo lắng Hoàng Thu Thu ăn không ngon, ngủ không tốt.

Có lẽ là do anh quá yêu thương cô đi.
 
Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
Chương 93: Ngoại truyện 7



Tạ Hồng là con trai duy nhất trong gia đình, nhưng rõ ràng cậu bé cảm thấy cha mình không hài lòng với giới tính của mình, theo ông nội Cốc gia, là bởi vì ba luôn muốn có một cô con gái.

Là một cậu bé, Tạ Hồng không có cách nào thay đổi giới tính của mình. Nếu ba không thích mình, vậy thì bám lấy mẹ thôi.

"Mẹ, cái này nóng." Tạ Hồng bốn tuổi bĩu môi giả vờ thổi, trong mắt còn nổi lên nước mắt.

Quả nhiên Hoàng Thu Thu bị lừa, ôm Tạ Hồng đặt ở trên đùi mình, thổi cháo củ cải đường trong thìa cho tiểu Tạ Hồng ăn.

"Ngon~" Đuôi lông mày tiểu Tạ Hồng đều phiếm vui vẻ, cậu bé liếc mắt nhìn sắc mặt không đẹp lắm của ba, lại quay đầu nhìn mẹ đang đút cháo cho mình, cuối cùng đem ngực nhỏ ưỡn cao cao.

Hừ, mặc dù ba không thương, nhưng mẹ rất thương cậu nha ~"Mẹ, mẹ cũng ăn cái này đi." Tạ Hồng vội vàng gọi đồ ăn, thỉnh thoảng còn muốn Hoàng Thu Thu cùng ăn.

"Tạ Hồng, nói chuyện không nên hàm hồ." Tạ Dịch Chi nhìn không quen bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào của con trai mình.

"Nhưng mà..." Tiểu Tạ Hồng đã trở nên quen thuộc đối với việc bị ba gây phiền toái.

Ánh mắt Tiểu Tạ Hồng ùng ục chuyển động: "Đầu lưỡi của con bị nóng nha~"

Tạ Dịch Chi hoàn toàn không động đậy đối với vẻ mặt bán manh của con trai, anh đứng lên ôm lấy tiểu Tạ Hồng, nhận lấy thìa, giọng điệu khi đối diện với Hoàng Thu Thu lại nhẹ nhàng hơn vài phần: "Em ăn cơm trước, để anh cho con ăn."

Tiểu Tạ Hồng nào ngờ mình sẽ được ba tiếp nhận, cậu cứng ngắc thân thể nhỏ bé, ánh mắt ùng ục xoay chuyển không ngừng, muốn đứng xuống tự mình ăn.

"Đừng làm loạn." Tạ Dịch Chi không giống Hoàng Thu Thu, một bàn tay liền trực tiếp đè lại tất cả cử động của tiểu Tạ Hồng.

"Ba, con có thể tự ăn." Tiểu Tạ Hồng còn không dám ngồi trên đùi ba ăn cơm, càng đừng nói là để ba đút.

"Không phải là bị bỏng sao?" Tạ Dịch Chi mang theo lạnh lùng, múc một muỗng cháo từ trong chén, lại cẩn thận đặt ở trước mặt thổi lạnh, sau đó mới đút cho tiểu Tạ Hồng.

Tiểu Tạ Hồng không thể không ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba mình, 'hưởng thụ' ba hầu hạ.

Từ nhỏ khi Tạ Hồng bắt đầu có ký ức, Tạ Dịch Chi không lộ nụ cười với tiểu Tạ Hồng, nhưng lại chưa từng buông lỏng chuyện chăm sóc cho cậu bé.

"Baba, ăn cái này." Tiểu Tạ Hồng do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên dùng phương thức tương tự để đối đãi với ba.

Mặc dù ba không thích cậu bé, nhưng cậu lại không thể không thích ba mình.

Trong mắt Tạ Dịch Chi hiện lên một nụ cười cực nhanh, ôm con trai mình lại nói: "Im miệng, ăn của con đi."

Lại bị ghét bỏ...

Tiểu Tạ Hồng tức giận, ăn từng miếng cháo do ba đút, không để ý tới ba nữa.

......

Trải qua thời gian dài tìm hiểu, cuối cùng Tiểu Tạ Hồng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao ba lại ghét mình.

Hóa ra trước kia khi mẹ mang bầu, ba vẫn luôn nghĩ rằng trong bụng mẹ là một cô công chúa xinh đẹp giống như mẹ.

Kết quả lại sinh ra cậu bé, không chỉ diện mạo không giống mẹ, ngay cả tính cách cũng không giống.

Tiểu Tạ Hồng bị ghét bỏ quyết định phải rời khỏi nhà để chống lại sự thiên vị của ba.

Dựa vào cái gì chỉ thích con gái, rõ ràng cậu bé cũng rất đáng yêu nha. Mỗi lần mẹ đưa cậu ra ngoài, các cô chú đều ở bên cạnh nói cậu đáng yêu, rất nhiều người còn muốn chụp ảnh với cậu.

Nói đi là đi, Tiểu Tạ Hồng thừa dịp mẹ còn đang ngủ, ba ở trong phòng bếp, vụng trộm đeo cặp sách muốn chuồn ra ngoài.

Trong túi sách có đồ ăn, nước, còn có tiền tiêu vặt mà ông nội cho, những thứ này đều là Tiểu Tạ Hồng bỏ vào từ đêm qua.

"Tạ Hồng, dậy sớm như vậy làm gì?" Giọng nói của ba từ trong bếp truyền ra.

"..... Đi tiểu ạ." Tiểu Tạ Hồng nghẹn nửa ngày mới lấy ra được một cái cớ, cậu bé còn không có dũng khí trực tiếp nói muốn bỏ trốn rời khỏi nhà.

Không nghe thấy giọng nói của ba nữa, Tạ Hồng nhón mũi chân chạy ra ngoài.

Trên đường có rất nhiều chú dì nhìn thấy cậu, hơn nữa còn có ý định muốn đi lên sờ cậu một chút.

Tiểu Tạ Hồng không chịu nổi quấy nhiễu, lấy ra mũ nhỏ từ trong ba lô đội lên đầu mình, cuối cùng lần này cũng yên tĩnh rồi đi.

Tiểu Tạ Hồng tự cho là như thế.

Nhưng lại không biết ánh mắt chung quanh không hề giảm bớt một chút nào, một cậu bé ăn mặc giống như một du khách, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.

Tiểu Tạ Hồng đi quanh tiểu khu nhà mình một vòng, cuối cùng ngửi được mùi thơm, dừng lại ở một quầy hàng.

Cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt cười hỏi chủ quán: "Bà nội, cái này có ngon không ạ?"

Chỉ cần là phụ nữ, bất kể tuổi tác bao nhiêu, đều không thể chống lại những đứa trẻ dễ thương như vậy.

Chủ quán cười tủm tỉm đưa một cái bánh kếp tới: "Cháu nếm thử là biết."

Cứ như vậy Tiểu Tạ Hồng được cho một chiếc bánh nhỏ, ăn đến no bụng.

Sau đó cậu lại rút tiền ra mua một túi bánh lớn, muốn mang về cho ba mẹ cùng nếm thử.

"Phải nhanh chóng trở về, bằng không để lạnh sẽ không ngon." Bà chủ cười tủm tỉm nói.

"Vâng ạ~" Tiểu Tạ Hồng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rõ, cất bước đi về phía trước.

Trẻ nhỏ nhanh quên, chỉ một cái bánh lại thêm một chén canh, bụng đã trướng lên, trong đầu đã sớm đem chuyện bỏ nhà ra đi vứt ra sau đầu.

Thẳng đến khi đi tới cửa nhà, Tiểu Tạ Hồng mới nhớ tới mình đang muốn rời khỏi nhà.

Nhìn nhìn bánh kếp nóng hổi trên tay, Tiểu Tạ Hồng hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định về nhà.

Lúc này Tạ Dịch Chi đã phát hiện không thấy Tạ Hồng đâu, anh nói một tiếng với Hoàng Thu Thu đang đứng ở cửa, tính toán muốn đi tìm con trai.

"Sao lại không thấy Tiểu Chuyển đâu?" Hoàng Thu Thu cầm theo áo khoác, cũng muốn đi ra ngoài tìm.

"Anh xem camera giám sát, thấy thằng bé đeo cặp sách đi ra ngoài, không biết muốn làm gì." Tạ Dịch Chi nhíu mày, trên mặt cũng lộ ra lo lắng.

Tính cách của Tạ Hồng hoàn toàn không giống với hai người bọn họ. Khi còn nhỏ Hoàng Thu Thu là người ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời cha mẹ. Mà từ nhỏ Tạ Dịch Chi đã có bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, cực kỳ nghiêm túc.

Tiểu Tạ Hồng lại ngây thơ hồn nhiên, tính tình hoạt bát, còn thích đi nhận chú dì ở khắp nơi.

"Em ở nhà chờ Tiểu Chuyển, anh ra ngoài tìm." Tạ Dịch Chi đi tới cửa lại quay đầu nói thêm một câu,"Đừng lo lắng, Tiểu Chuyển ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không chạy xa."

Nhũ danh của Tạ Hồng chính là Tiểu Chuyển, cậu bé đứng ở ngoài cửa nghe rõ ràng lời nói của ba, hít hít mũi, đứng ở cửa chờ ba mở cửa.

"Tiểu Chuyển?" Quả nhiên Tạ Dịch Chi vừa mở cửa đã nhìn thấy Tạ Hồng, đầu tiên anh nhíu mày, sau đó ôm người lên.

"Đi đâu cũng không nói với ba một tiếng?" Tạ Dịch Chi ôm con trai nhà mình, không dấu vết đánh giá cậu bé một lượt từ trên xuống dưới, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Ba, con xin lỗi." Tiểu Tạ Hồng xách túi bánh kếp quấn lấy cổ Tạ Dịch Chi, "Con mang bánh kếp về cho ba mẹ, rất ngon."

"Sáng sớm bạn đi mua bánh kếp làm gì?" Hoàng Thu Thu nghe thấy âm thanh thì đi ra, có chút tức giận.

Từ trước đến nay tính tình của cô rất tốt, đặc biệt là đối với tiểu Tạ Hồng, mỗi lần nhìn thấy cậu bé, Hoàng Thu Thu liền nhớ tới bộ dáng khi còn bé của Tạ Dịch Chi, trong lòng cũng mềm đi vài phần.

Đây là lần đầu tiên cô nặng như với Tạ Hồng vậy.

Tiểu Tạ Hồng bĩu môi, thật vất vả mới đem nước mắt đ.è xuống, ghé vào bả vai ba nói lời xin lỗi: "Con xin lỗi."

"Được rồi, mẹ chỉ lo lắng cho con, sau này ra ngoài phải báo trước, biết không?" Tạ Dịch Chi v.uốt ve lưng con trai, dỗ dành nói.

Anh đã xem qua video, sao có thể không biết Tiểu Tạ Hồng cố ý trộm chạy ra ngoài, trước khi đi còn thò đầu dò xét đứng ở cửa nhìn một hồi lâu.

Nhưng mà hiện tại chủ yếu nhất không phải là tính sổ, mà là để cho mẹ con bọn họ bình tĩnh lại.

"Bánh kếp..." Tiểu Tạ Hồng bị ôm vào phòng khách rồi được thả xuống, cậu đem bánh kếp đưa cho Hoàng Thu Thu, "Mẹ, rất ngon."

Hoàng Thu Thu nhìn thoáng qua đứa con trai trắng nõn mềm mại, trong lòng buồn bực, nhưng lại không tiện gây áp lực cho con trai, cuối cùng chỉ có thể nói: "Sau này đi đâu nhớ nói với mẹ."

"Vâng ạ." Tạ Hồng thấy mẹ không có lộ ra nụ cười, chính mình lại cười khanh khách, trong nháy mắt quên đi bầu không khí nặng nề vừa rồi. Nửa nằm sấp trên đùi Hoàng Thu Thu, ríu rít không ngừng nói vừa rồi bà chủ quán cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon.

"Bà chủ khen con rất đáng yêu đấy." Tiểu Tạ Hồng liếc mắt nhìn ba mình một cái, như có ý chỉ, "Trên đường có rất nhiều chú dì đều nhìn con, chắc chắn bọn họ cũng cảm thấy con đáng yêu."

Không biết vì sao Tiểu Tạ Hồng lại lăn qua lộn lại ở hai chữ 'Đáng yêu' này một lúc, nhất định phải nhấn mạnh vài lần.

Hoàng Thu Thu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con trai mình, nhịn không được nở nụ cười: "Đúng vậy, con là đáng yêu nhất."

Quỷ tự luyến.

Hoàng Thu Thu nhìn Tạ Dịch Chi đang đứng bên cạnh, rất khó tưởng tượng con của bọn họ lại có tính tình hoạt bát như vậy.

"Được rồi, đừng làm phiền mẹ con ăn sáng." Tạ Dịch Chi lại khôi phục biểu tình mặt lạnh, kéo tiểu Tạ Hồng ra.

"Bánh kếp, hai người mau ăn." Tiểu Tạ Hồng cong mắt cười, trên mặt có hai má lúm đồng tiền lớn vô cùng ngọt ngào.

Hiện tại Tiểu Tạ Hồng đã không còn sợ biểu tình mặt lạnh của ba nữa. Vừa rồi chính tai cậu nghe thấy ba khen cậu ~ nhất định là do bình thường ba ngại ngùng khi nói trước mặt cậu.

Mặc dù tiểu Tạ Hồng còn nhỏ tuổi, nhưng trong đầu có cả đống suy nghĩ.

Cậu nằm trong vòng tay của ba, đút cho mẹ ăn một miếng bánh kếp, lại quay đầu đút cho ba ăn, thật sự là vô cùng bận rộn.

Đợi đến khi thu dọn xong bát đũa, Tiểu Tạ Hồng đang muốn trở về phòng lại bị ba xách lấy.

"Ba~" Tiểu Tạ Hồng hoàn toàn không biết chuyện tiếp theo là gì, cười đến vui vẻ, cho rằng ba muốn chơi trò chơi cùng mình.

"Đến phòng sách nói chuyện." Thừa dịp Hoàng Thu Thu lên lầu viết nhạc, Tạ Dịch Chi xách đứa con trai chỉ mới năm tuổi đến phòng sách để tâm sự.
 
Back
Top Bottom