Siêu Nhiên Đứa trẻ của rừng.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
314307470-256-k273566.jpg

Đứa Trẻ Của Rừng.
Tác giả: ZeusGaming123
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện về một thế giới đặc biệt.

Một chàng trai kì lạ muốn sống trong yên bình nhưng những sự việc kì lạ cứ liên tục xảy ra với anh Tags: dramafantasyromanceslideoflife​
 
Đứa Trẻ Của Rừng.
Chú thích


Lần đầu viết truyện nên có thể không hay nên nếu mọi người đọc thì chỉ đọc cho vui thôi.

Mình viết truyện vì mình rảnh thôi nên chẳng mong đợi gì cả

Nhân vật chính tên là : Liu

Tạm thời chỉ cần biết như vậy là được. 🙂)
 
Đứa Trẻ Của Rừng.
Chap 1: Chàng trai kỳ lạ


Hôm nay là ngày nhập học của tôi tại ngôi trường mang tên Eden.

Đúng như cái tên nơi này là nơi có thể nói là giống nhất khi nói về hình ảnh vườn địa đàng, ở đây có đầy đủ cơ sở vật chất mà một con người cần để sống.

Đương nhiên cái gì cũng đi cùng cái giá của nó để học được ở đây cần bỏ ra một số tiền không nhỏ nên hầu hết ở đây chỉ có những đứa con ông cháu cha mới vào được.

Nhưng cũng có những ngoại lệ như là có tài năng về lĩnh vực học tập hoặc thể thao, nhưng đấy chỉ là nếu bạn có khả năng thôi.

Còn theo tôi đấy lại là một canh bạc quyết định cả cuộc đời khi bạn cần phải đạt giải thưởng trong các cuộc thi để lấy học bổng.

Vậy thì sao à?

Có lẽ các bạn không hiểu rồi, trong thành phố này ai cũng muốn học ở đây cả nên sự cạnh tranh là rất lớn, cũng có nghĩa là bạn phải dẫm đạp lên những kẻ khác để đạt được học bổng đó.

Khi đang suy nghĩ bỗng chiếc xe chở tôi đi học phanh lại.

"Có chuyện gì vậy ông" - tôi hỏi ông quản gia đang ngồi ở ghế lái.

"Không sao đâu tiểu thư để tôi xuống xem cho" - ông ấy đáp trông rất bình tĩnh.

Ông ấy là Sebastian, người đã chăm sóc tôi từ nhỏ đến bây giờ, ông là một người tốt, luôn ăn cần nhẹ nhàng, đôi lúc lại nghiêm khắc nhưng chỉ là lúc tôi làm điều gì đó sai thôi.

Nhưng đáng buồn là gần đây chân ông đã không còn vững nữa rồi.

Thời gian thật tàn nhẫn.

Nhìn qua của kính xe, tôi thấy ông đang hỏi thăm một chàng trai trẻ có lẽ trạc tuổi tôi, cậu ta trông rất kỳ lạ bộ quần áo thì ướt sũng còn trên mặt lại đeo thứ gì đó để che đi đôi mắt.

Để ý kỹ hơn thì tôi thấy ký hiệu trường Eden, ngôi trường tôi sẽ học trên lưng áo của cậu ta.

Thấy vậy tôi liền xuống xe để xem.

"Xin lỗi" - khi tôi vừa bước xuống thì nghe thấy từ đó phát ra từ cậu.

"Không sao đâu, mà quan trọng hơn là cháu có bị thương không" - ông Sebastian hỏi thăm cậu ấy.

Nhưng cậu ấy chỉ im lặng.

Sau vài giây cậu bắt đầu nói.

"Người tốt ...

Bị thương?"

- Vừa nói cậu vừa chỉ vào cái chân đau của ông ấy.

"Hả?"

Tôi và ông Sebastian cùng lúc nói.

Tuy cậu ta nói chẳng liên quan gì tới nhau nhưng hành động của cậu là khiến cả hai bọn tôi đều hiểu.

Nhưng quan trọng là sao cậu ta lại biết được.

"Làm sao cháu biết là ta bị đau chân?"

- trong khi vẫn chưa hết ngạc nhiên ông ấy hỏi.

"Âm thanh...tiếng bước chân...hơi thở."

- câu trả lời lại là thứ chúng tôi không ngờ đến nhất.

Làm sao cậu ta biết được bệnh tình chỉ bằng những thứ đó?

Thấy chúng tôi đang ngơ ngác không thốt nên lời cậu ta nói tiếp:"Âm thanh của xương, tiếng bước chân không đồng đều, hơi thở nặng nề khi cố gắng bước đi."

Cuối cùng cậu ta cũng nói đầy đủ được một lần.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Cậu ta biết được bệnh tình của ông Sebastian chỉ nhờ những thứ đó, chàng trai này là ai?

Khi đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ tôi bỗng dưng nghe tiếng"Oái ?!

Cháu làm gì vậy"

Khi quan sang tôi thấy cậu ta xắn chiếc quần âu của ông ấy lên và úp lòng bàn tay vào đó và ấn nhẹ một cái.

"Rắc" tiếng động đó làm tôi hoảng sợ, 'ông ấy gãy xương rồi à làm sao đây'

Trong khi đang lo lắng thì tự nhiên ông ấy lùi lại một bước rồi chạy một mạch về phía trước rồi quay lại.

"Ông ơi!?

Không phải chân của ông bị đau sao" - tôi bàng hoàng hỏi ông ấy.

"Thì đúng là vậy thưa tiểu thư, nhưng không hiểu sao tôi lại hết đau rồi."

Ông ấy trả lời với nụ cười trên môi và quay sang cảm ơn chàng trai kia.

"Bằng cách nào vậy??"

- tôi hỏi chàng trai bên cạnh với tâm trạng lo lắng vì đã rất nhiều lần mời rất nhiều bác sĩ để chữa nhưng chưa lần nào thành công.

Nhiều lúc cha tôi còn khuyên ông ấy nên nghỉ hưu dưỡng sức, nhưng ông không chịu.

Giờ đây chỉ với vài động tác đã chữa khỏi, thật khó tin.

"Chút kinh nghiệm sống thôi, không có gì quá to tát đâu" - cậu ta đáp lại với giọng điệu khá lạnh lùng

"Có lẽ đó là phương pháp bí mật của cậu ấy, ta không nên biết đâu.

Mà sao trước đó cháu lại chạy qua đầu xe vậy" - ông ấy cố ngăn tôi lại và hỏi cậu ta với khuôn mặt lo lắng.

"Là vì..."

- vừa nói cậu vừa quay đầu lại sau lưng, nhìn dưới chân, đó là một chú mèo con.

"Vậy là vì bé này à, mèo của cậu sao" - tôi hỏi, nhưng cậu ấy lại lắc đầu.

"Tôi đi tìm hộ thôi, giờ không còn gì nữa thì xin thứ lỗi" - nói rồi bế chú mèo con lên rồi quay đi, tôi để ý thấy rằng chân cậu đi hơi loạng choạng.

"Này cậu ổn chứ" - thấy cậu ấy sắp ngã tôi liền hỏi.

"Không cần quan tâm đến tôi, cậu nên đến trường đi, lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi."

- cậu ta đáp lại, tuy không thể hiện nhưng qua giọng nói tôi thấy giống như cậu ta đang cố tạo khoảng cách, không muốn có quan hệ gì tới chúng tôi.

"Không được, tuy không biết bằng cách nào nhưng cậu đã chữa cho đôi chân của ông sebastian, là người nhà Avantika tôi không thể vô ơn được" - tôi cố gắng để giữ cậu ấy lại nhưng có vẻ như không được, cậu ta vẫn cứ bước tiếp mặc kệ lợi tôi nói.

"Thôi được rồi, dù sao chúng ta cũng học cùng trường rồi sẽ gặp lại.

Nếu có chuyện gì thì cứ tìm người tên Martha Avantika nhé."

- dù có vậy cậu ta vẫn không thèm quay đầu lại, đúng là một người kỳ lạ.

"Tiểu thư, chúng ta phải đi thôi" - trong khi vẫn đang suy tư Sebastian gọi tôi lên xe.

"Ông ơi, thế rốt cuộc là làm sao chân ông lại khoẻ lại vậy" - tôi tò mò hỏi.

"Tôi cũng không biết nữa thưa tiểu thư, khi cậu ấy chạm vào chân tôi mọi cảm giác đau đớn dường như biến mất hết đi vậy" - ông trả lời trong khi nhìn xuống chân mình.

"Vậy ạ?

Thế ông thấy cậu ta là người như thế nào" - tôi hỏi, cậu ta rất kỳ lạ, từ lời nói đến cử chỉ, có thể nói là không giống một người bình thường.

"Tiểu thư hứng thú sao, cậu ấy có vẻ là một người ít nói, có vẻ cậu ấy rất yêu thương động vật, trên đời không ai lại dám nhảy ra cứu một chú mèo sắp bị tông nhất là khi còn không phải mèo của mình.

Tuy cậu ấy trông kỳ lạ và nguy hiểm nhưng có thể nói cậu ta là người tốt."

- ông ấy nhận xét khá kỹ về con người cậu ta.

"Mà này ông gia đình cháu không lẽ lại chẳng có chút tiếng tăm nào sao, khi cậu ấy nghe đến tên gia đình cháu lại chẳng phản ứng gì cả" - đó là điều tôi phân vân nhất hiện tại, việc cậu ta thờ ơ như vậy không khác nào sỉ nhục danh tiếng của gia đình tôi.

"Sao lại có chuyện dó được gia đình tiểu thư cùng với nhà Charlotte là tập đoàn lớn nhất tại đất nước này, cũng chính vì thế mà tôi mới nói chàng trai kia kì lạ" - ông ấy nói đúng, nhưng vì sao cậu ta lại không bất ngờ khi biết tên tôi, thật kì lạ
 
Đứa Trẻ Của Rừng.
Chap 2: Cứu thoát


"Cuối cùng cũng đến trường."

- tôi mệt mỏi nói, nếu biết trường xa như vậy tôi đã đi xe rồi.

Mới ngày đầu nhập học thôi mà tôi đã thấy số mình nó đen như vậy rồi.------------------------------------------------------- "Diesel !

Chạy chậm thôi !"

- Tôi hét lên khi nhìn chú chó đang kéo tôi đi, không biết ai mới là chủ nữa.

Mỗi sáng dậy tôi đều dắt Diesel đi từ sáng sớm, dù đã làm như vậy từ lâu nhưng thật sự tôi không thể theo kịp sự hiếu động của nó.

Có lẽ bởi vì tôi không giỏi thể thao, tôi từ khi sinh ra đã có sức khoẻ khá yếu dù đã được cải thiện nhưng so với các bạn đồng trang lứa thì tôi vẫn khá kém, tôi không thể leo núi cũng chẳng biết bơi, đôi khi nhìn mọi người vui vẻ với những hoạt động như vậy tôi lại thấy mình cô đơn.

Mải mê suy nghĩ tôi không để ý rằng Diesel đã dẫn tôi đến một ngọn đồi, sát với nó là một cái hồ lớn, vì hôm qua vừa mưa nên cây cỏ xung quanh đây lấp lánh nhờ những hạt mưa đó.

Đối với một nơi như thành phố này thì đây là một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng lạ thay xung quanh chẳng có ai cả có lẽ vì còn khá sớm.

Diesel thì vẫn như vậy cứ đi xong quanh ngó tới ngó lui, rồi khi đền mép ngọn đồi bỗng chỗ nó đứng sụt xuống, có lẽ trận mưa hôm qua đã ngấm vào đất làm đất mềm hơn.

"Diesel !!"

- Tôi chỉ kịp hét lên lúc chỗ đất nó đang đứng sập xuống, nắm chặt sợi dây dắt chó tôi cố kéo nó lên.

Diesel giờ cũng đang rất hoảng loạn.

"Diesel bình tĩnh chị sẽ kéo em lên nên hãy bình tĩnh nhé."

- Dù là vậy những có lẽ nó không hiểu và tôi thì đang dần hết sức thì bỗng.

"Aaaa!!"

- Tôi trượt chân do độ trơn của cỏ, cùng với đó là sức nặng của Diesel tôi dần bị kéo về phía mép đồi.

Tôi cố bám vào đất nhưng không được, rồi tôi và Diesel rơi xuống nước.

Tôi cố giãy giụa để không chìm xuống nhưng không được, Bên cạnh Diesel cũng cố để giúp tôi không chìm nhưng có vẻ là không được.

Không lẽ tôi sẽ chết đúng ngày nhập học của mình sao ?

Buồn thật đó.

Khi đang chìm dần xuống tôi bỗng thấy một bóng người lao xuống nước.

Người đó nhanh chóng đưa tôi và Diesel vào bờ.

"Khụ khụ !"

- tôi cố gắng đẩy nước ra khỏi thanh quản, rồi tôi bỗng nghe thấy.

"Có sao không ?"

- Người đó đang hỏi thăm tôi sao?

Tôi vẫn không thể thấy gì do nước vẫn còn đọng lại trong mắt, nhưng có vẻ đó là một cậu trai tầm tuổi tôi.

"Không sao đâu, cảm ơn cậu. khụ!"

- tôi chả lời trong khi vẫn còn đang ho.

"Vậy à.

Thôi nào đừng liếm chứ."

- "liếm" ?

Cái gì cơ, tôi rụi mắt quay sang thì thấy.

"Thôi mà đừng liếm, bẩn quá đó" - cậu trai đó đang nói chuyện với Diesel trong khi đang bị đè ra liếm vào mặt.

"À..ừm" - giờ tôi đang rất hoang mang tại sao cậu ấy lại hỏi thăm Diesel mà không phải tôi chẳng lẽ tôi không có sức hút bằng một chú chó sao.

Ừ thì đúng là Diesel dễ thương thật nhưng tôi cũng có phải xấu đâu.

"Thôi, nếu không sao rồi thì tao đi nhé" - nói rồi cậu ấy đứng lên, với tay xách cái cặp lên rồi đi còn không thèm nhìn tôi.

Cậu trai đó có mái tóc màu xám bạc, mặc đồng phục của trường Eden với logo ở lưng áo, cà vạt màu xanh 'Vậy là cậu ấy cùng trường lại còn cùng là năm nhất'.

Cậu ấy đeo một thứ gì đó che đi đôi mắt của mình.

"Này cậu ơi, cảm ơn vì đã cứu tớ, tớ có thể làm gì để tạ ơn không?"

- tôi chạy đến túm lấy phần tay áo cậu ấy.

Thấy cậu ấy quay đầu lại tôi liền cúi đầu cảm ơn, quay sang thì thấy Diesel cũng ở bên cách cúi đầu làm tôi khá bất ngờ.

"Hả?"

- cậu ấy nói.

"...Hả?"

- tôi hoang mang hỏi.

"Cô đang nói gì vậy, tôi đâu có cứu cô, tôi nhảy xuống là cứu Diesel."

- cậu ấy nói rồi cúi xuống xoa đầu Diesel.

"Hả ???

Thế sao cậu lại đưa tớ vào bờ ??

Mà khoan sao cậu biết tên của nó ?"

- càng lúc tôi càng khó hiểu nếu là cứu Diesel thì với tôi là tại sao.

"Lý do tôi biết là tại nó nói cho tôi, còn cứu cô thì cũng là do nó bảo tôi đó" - cậu ta nói

"Hảảảảả ??"

- thật khó hiểu cậu trai này đối với một chú chó lại thân thiện như vậy còn với tôi, một cô gái thì lại chẳng lộ ra một chút hứng thú gì cả.

"Dù sao cậu cũng cứu tớ dù là bất đắc dĩ, nhưng tớ vẫn nợ cậu một mạng, cậu còn cứu cả chó cưng của tớ nữa.

Chúng ta cùng trường nên có lẽ sẽ còn gặp lại, có gì khó khăn thì cứ tìm tớ.

- tôi cúi đầu cảm ơn một lần nữa, mong rằng cậu ta sẽ chấp nhận nhưng.

"......."

- một lúc lâu trôi qua, không có tiếng phản hồi.

Tôi liếc lên thì thấy.

"Cái gì??"

- tên đó đã biến đi đâu mất.

Trước mặt tôi chỉ còn có Diesel với vẻ mặt ngáo ngơ thường gặp.------------------------------------------------------- 'Thôi không nghĩ nữa vào thôi' - tôi bước qua cánh cổng trường rộng lớn, tôi đi đến chỗ bảng thông báo để tìm lớp của mình.

'Đâu rồi nhỉ' - tôi đang rất háo hức đến mức muốn nổ tung lên liệu tôi có cùng lớp với người bạn của tôi, liệu tôi có gặp được những người bạn mới không...liệu cậu trai đó có cùng lớp không.

'Đây rồi !

Clara Charlotte lớp 1S, và Martha Avantika cũng cùng lớp với mình yayy!' - đang tìm thì bỗng dưng tôi nghe thấy.

"Nàyyyyy Claraaaaaa!!"

- có ai đó gọi tên tôi, tôi quay lại thì thấy đó là Martha đằng sau là quản gia của cậu ấy đang xách đồ.

"Martha à đúng lúc quá tớ vừa xem tờ chia lớp xong tớ và cậu cùng lớp đó" - tôi đi đến chỗ cậu ấy vui mừng nói.

"Thật hả ??

Tốt quá rồi!"

- cậu ấy vui mừng ôm lấy tôi.

"Thật là, ngại quá đó Martha à" - tôi ngán ngẩm nói, Martha vẫn vậy chẳng để ý xung quanh gì cả.

"Từ khi nào cậu lại thấy ngại khi bị nhìn vậy ?"

- cô ấy hỏi với chất giọng tinh nghịch.

"Vậy từ khi nào mà cậu bỏ cái tính tiểu thư đó rồi vậy ?"

- tôi đáp lại

"Thưa tiểu thư sắp đến giờ vào lớp rồi ạ" - Sebastian cắt ngang đoạn hội thoại tuy có vẻ thô lỗ nhưng cũng là ý tốt của ông.

"Thôi được rồi vậy cháu đi trước đây, còn đồ thì ông mang đến kí túc xá cho cháu nhé."

- Martha nghe lời rồi bảo ông ấy đi cất đồ, Sebastian gật đầu rồi đi.

"Cậu cũng thật là ông ấy bị đau ở chân mà, sao cậu lại bắt ông ấy mang nhiều đồ nặng như vậy chứ" - tôi chỉ biết nói vậy khi nhìn ông ấy bước đi

"À nhắc đến việc đó, cậu không tin được đâu ông ấy được chữa khỏi chân rồi đó và người chữa cho ông ấy là một chàng trai cùng trường với ta."

- cậu ấy giải thích.

"Thật vậy sao?"

- tôi ngạc nhiên hỏi, bệnh của ông ấy ở cả thành phố này không có bác sĩ nào chữa được, nay lại được chữa bởi một cậu trai tầm tuổi tôi.

'Cậu trai tầm tuổi sao?

Có khi nào là cậu ấy không"

"Thật đó, mà tay cậu bị làm sao vậy" - cậu ấy trả lời rồi hỏi khi để ý thấy vết thương trên tay tôi.

"À không có gì đâu, sáng nay khi dắt Diesel đi dạo gặp chút chuyện thôi.

Thôi lên lớp nào" - tôi cố đánh trống lảng vì nếu cậu ấy biết tại sao thì sẽ to chuyện to mà xem
 
Back
Top Bottom