Siêu Nhiên Đứa con yếu đuối nhà công tước

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
373291366-256-k243054.jpg

Đứa Con Yếu Đuối Nhà Công Tước
Tác giả: diep-diep
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lê Thanh chết vì bệnh tim, nhưng lại xuyên không thành một nhân vật qua đường chỉ được nhắc qua một, hai câu trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc.

Lê Thanh: Xuyên thì xuyên đi, tại sao lại để mình vào một nhân vật có cơ thể yếu đuối sống không quá hai mươi tuổi thế này.

Kiếp trước chết sớm thì thôi, kiếp này lại không thể sống thọ, số cậu cũng quá thảm rồi.

Vì quyết tâm có thể sống sót cậu phải tìm mọi cách để sống sót và an hưởng tuổi già.

Nhưng dường như mọi chuyện đang đi lệch với kịch bản gốc thì phải.

Nam chính mạnh mẽ, chính nghĩa, cứu vớt chúng sinh sao lại thích làm nũng thế kia.

Nữ chính xinh đẹp, diệu dàng sao lại trở thành một trở thành một bạo quân khát máu thế kia.

Sao nam chính và nữ chính đãng lý phải yêu nhau lại nhìn nhau như người dưng thế kia.

Nam phụ yêu say đắm nữ chính sao lại nhìn cậu với ánh mắt đó.​
 
Đứa Con Yếu Đuối Nhà Công Tước
chap 1: Cái chết và sự hồi sinh.


Tại một bệnh viện, trong một căn phòng bệnh VIP.

Một chàng thanh niên đang nằm trên giường bệnh.

Nắng ấm từ khung cửa sổ ghé qua làm hiện lên rõ hình ảnh gầy gò, thiếu sức sống của thanh niên ấy.

Tưởng chừng như chỉ một cơn gió nhẹ lay qua cũng khiến chàng trai ấy tan vỡ.

Đôi mắt cậu khép hờ, gương mặt tinh xảo nhưng nhợt nhạt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau bao lần phát bệnh.

Lê Thanh mệt mỏi mở mắt ra.

Trước mặt cậu vẫn là trần nhà màu trắng của bệnh viện như bao lần.

Căn bệnh tim quái ác đã hành hạ cậu quá lâu.

Đến nỗi bệnh viện đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu.

Dù sao thì đây cũng là căn bệnh đã đeo bám cậu từ lúc chào đời.

Cũng bởi căn bệnh này mà gia đình cậu đã gần như tuyệt vọng và vứt bỏ cậu tại bệnh viện.

Bởi lẻ họ nghĩ rằng cậu sớm muộn cũng sẻ rời bỏ họ mà đi.

Nên thay vì dành chút tình thương cho một kẻ không sống được bao lâu một cách đầy rủi ro như mình thì việc yêu thương đứa em trai khỏe mạnh hoạt bát hơn của cậu sẽ an toàn hơn nhiều.

Thế nhưng Lê Thanh lại chưa một lần cảm thấy đau buồn vì sự lạnh nhạt ấy từ gia đình mà lại dửng dưng chấp nhận sự lạnh nhạt mà sống tiếp với căn bệnh ấy.

Hẳn là vì cậu thừa hưởng sự máu lạnh đó của cha mẹ chăng.

Bản thân Lê Thanh cũng không rõ lắm.

Cho đến hiện tại, đối với cậu mà nói sống sót là điều duy nhất cậu muốn làm.

Cậu đã bao lần giành giật sự sống của chính mình với thần chết để được sống sót.

Sau một lúc mơ màng, đầu ốc Lê Thanh trở nhên tỉnh táo hơn.

Cậu nhìn khung cảnh ấm áp ngoài khung cửa sổ đối lập với sự lạnh lẻo của phòng bệnh.

Đột nhiên tim cậu lại bắt đầu đau.

Cứ nghĩ đó là cơn đau quen thuộc như mọi lần nên cậu không để ý mà tiếp tục nhìn ngắm những tia nắng ấm áp từ khung cửa sổ.

Nhưng có lẻ cơn đau lần này nghiêm trọng hơn mọi lần.

Trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cơn đau quặng thắt trong tim như muốn nhấn chìm cậu trong tuyệt vọng.

Mắt cậu cũng bắt đầu mờ đi.

Tai cũng chẳng nghe được gì nữa.

Cứ thế mắt cậu bắt đầu nhắm nghiền mà buông xuôi trần thế ở tuổi hai mươi bảy.

Cái tuổi không được tính là đẹp đẻ của một đời người nhưng lại quá ngắn để kết thúc một kiếp nhân sinh.

Trước khi trút hơi hơi thở cuối cùng Lê Thanh thầm nghĩ cậu thật không cam lòng khi phải chết trong vô vọng thế này, nếu có kiếp sau ông trời hãy thương xót mà cho cậu một cơ thể khỏe mạnh để cậu tiếp tục sống sót.

Tại Đế quốc Roderick.Lãnh đại phía Đông, dinh thự công tước Baldric.Trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.

Gió lùa từng cơn nhẹ nhàng làm bay rèm che trên giường lộ ra một gương mặt của một cậu thiếu niên trông chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Thiếu niên xinh đẹp tựa như một như hoa bồ công anh thanh tao mà yếu ớt.

Chỉ cần một cơn gió lướt qua thì bông hoa ấy cũng bay theo gió.

Đẹp đẻ mà ngắn ngủi.

Hàng mi thiếu niên run nhẹ yếu ớt mở mắt.

Đó là một đôi mắt màu lục bảo lung linh mà lạnh nhạt, rực rỡ mà trầm lặng, những điều tưởng chừng như không bao giờ có thể đi đôi với nhau ấy thế mà lại hội tụ vào đôi mắt màu lục bảo xinh đẹp này.

Cùng với gương mặt như được chạm khắc một các hoàn mỹ của một người nghệ nhân vĩ đại và làn da trắng như bạch ngọc của thiếu niên tạo nên một vẻ đẹp say đắm lòng người, một vẻ đẹp tuyệt mỹ đến chói mắt mà lạimong manh làm người khác phải thương tiếc muốn bảo vệ che chở.Lê Thanh mơ màng mở mắt.

Cậu cứ nghĩ bản thân đã chết đi rồi, thế nhưng hóa ra cậu vẫn sống sót.

Lấy lại tinh thần cậu nhìn lại xung quanh mình.

Thế mà lại thấy bản thân đang ở một căn phòng xa lạ.

Nhìn vật dụng trang tria xung quanh có thể thấy căn phòng được trang trí theo phong cách châu âu và kèm theo một chút cổ kính.

Cậu thanh niên thong thả đi xuống giường nhìn ngắm đồ vật trang trí xung quanh.

Bỗng dưng cậu phát hiện trong chiếc gương treo trên tường là một cậu thanh niên với dung mạo Tây Âu xinh đẹp, mái tóc vàng xoăn nhẹ bồng bềnh.

Từ gương mặt có thể nhìn ra đây là một cậu thiếu niên xinh đẹp. xinh đẹp đến nỗi mà ai nhìn vào cũng thấy cũng phải thốt nên đây là một kiệt tác được thượng đế ưu ái tạo nên.

Thế nhưng thân hình cậu chàng lại quá đỗi gầy yếu.Ngay lúc còn đang không biết người trong gương là ai, Lê Thanh lại thấy trận đau đớn ập tới, lần này không phải là cơn đau tim như mọi khi mà là cơn đau đầu dữ dội ập đến.

Cơn đau làm cậu nhịn không được phải thét toáng lên.

Những hình ảnh chớp nhoáng không ngừng lướt qua trong đầu cậu, hay nói chính xác hơn là ký ức của chủ nhân cơ thể này.

Cơn đau không ngừng ập đến lại thêm những ký ức xa lạ kia đã làm Lê Thanh ngất xỉu một lần nữa.

Trước khi ngất liệm đi cậu lờ mờ thấy được của phòng bị ai đó mở tung ra và nghe được một giọng nói:" Saint thiếu gia..."

Tỉnh dậy một lần nửa, Lê Thanh cảm thấy bản thân mình chắc đang nằm mơ nửa rồi.

Chứ ai đời chết đi sống lại rồi, thì lại phát hiện bản thân xuyên không rồi còn là xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà bản thân lúc nhàm chán không có gì làm lại đi đọc trong lúc trị liệu chứ.

Đang lúc cảm thán thì một giọng nói trầm ấm đầy vẻ lo lắng vang lên:"Saint, con trai à, con cảm thấy ổn hơn chưa?"

Kèm theo sau đó là tiếng khóc của một người phụ nữ:" Ôi Saint, đứa con trai tội nghiệp của tôi con có còn thấy đau ở đâu nửa không?"

Chỉ thấy đối diện là một đoàn người mà đứng đầu là một đôi vợ chồng trung niên có dung nhan đẹp đẽ, có thể thấy được đây hẳn là cha mẹ của chủ nhân cơ thể này hay nói đúng hơn là cha mẹ kiếp này của cậu.

Vợ chồng đại công tước Baldric.Đúng vậy, cậu trở thành con trai út của nhà công tước Baldric.

Không ai khác mà lại là đứa con trai út yểu mệnh sống không quá hai mươi tuổi của nhà công tước chỉ được nhắc vỏn vẹn vài câu trong cuốn tiểu thuyết " anh hùng Dempsey".

Ông trời cho cậu sống lại một lần nữa nhưng lại cho cậu vào một cơ thể yếu ớt bệnh tật sống không quá hai mươi tuổi.

Lê Thanh, hay nói chính xác hơn là Saint Eris Baldric đang thầm cảm thán thì lại bị tiếng khóc của phu nhân công tước cắt ngang.

Cậu đành phải quay sang an ủi nói:" Con không sao đâu, chỉ là sáng nay hơi đau dầu thôi.

Cha mẹ đừng quá lo lắng."

Thấy vợ chồng công tước vẫn còn đang lo lắng, cậu đành nói:" Con thấy đói bụng quá..."

Chưa kịp tiếp tục nói vị quản gia bên cạnh đã vội lên tiếng."

Nhanh lên mau chuẩn bị thức ăn cho tiểu thiếu gia.

Ngài ấy đang đói bụng".Saint suýt chút nữa thì quên chủ nhân cơ thể này có thể chất rất kém nên hầu như mọi thức ăn đối với cậu ta mà nói đều vô vị nên cậu chàng rất kén ăn và sức ăn của cậu ta cũng không nhiều lắm.

Bởi thế nên khi nghe Saint kêu đói bụng thì mọi người ở đay đều lộ rõ vẻ vui mừng và hạnh phúc.

Cậu thầm nghĩ thôi thì cứ để họ vui mừng vậy, con đỡ hơn là cả một đám người khóc lóc ỉ ôi trước mặt cậu.

Mà nói tới đây bản thân Saint cũng cảm thấy có chút đói bụng.Thế là khi đối diện với bàn ăn với hàng tá món ăn cao lương mỹ vị trên bàn cậu không ngại mấy hình tượng mà ăn ngấu nghiến trong ánh mắt hạnh phúc của vợ chồng công tước Baldric và những người hầu xung quanh.
 
Đứa Con Yếu Đuối Nhà Công Tước
chap 2: Anh trai cả Richard


Nhìn đứa con trai út ốm yếu của mình có thể ăn một cách ngon lành như thế.

Vợ chồng công tước Baldric khỏi phải nói có bao nhiêu hạnh phúc.

Đứa con trai tội nghiệp của họ từ nhỏ đã ốm yếu vì khi sinh cậu ra công tước phu nhân đang phải đối mặt với một cuộc ám sát dẫn đến Saint phải sinh non, nên từ lúc lọt lòng cậu đã yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều.

Họ đã tìm rất nhiều bác sĩ và chuyên gia hàng đầu nhưng vẫn không thể làm sức khỏe của cậu tốt hơn.

Phải nói viêc nuôi lớn được Saint đến hiện tại đối với họ mà nói đã là một điều kỳ tích.Việc ăn uống dưới những ánh nhìn kia làm Saint có chút áp lực.

Bỗng dưng " ầm" cách cửa đột ngột bị mở ra một cách thô bạo kèm theo đó là một giọng nói đầy lo lắng vang dội trong không gian rộng lớn của phòng ăn."

Saint, em trai của ta, em lại bị ngất xỉu nữa rồi ư".Chỉ thấy thân ảnh của một người đàn ông trẻ trung lịch lãm nhưng có lẻ anh ta chạy quá vội nên trông bây giờ có vẻ nhếc nhác.

Trông trang phục có vẻ anh ta là một hiệp sĩ hoàng gia.

Đó là anh trai cả của Saint, con trai cả nhà công tước Baldric- Richard Eris Baldric.Nhưng nhìn thế nào anh ta hiện tại cũng trông thật nhếc nhác, chẳng ai nghĩ được người này lại là tổng chỉ huy của quân đội kỵ sĩ hoàng gia.

Nhìn vào gương mặt điển trai đến độ cực phẩm kia Saint thầm cảm thán gen của nhà này quả là không đùa được đâu.

Có thể nhìn ra ngoại hình kia của người anh trai hờ kiếp này của mình là được di truyền hoàn toàn từ người cha công tước.

Đôi mắt đỏ như ánh hoàng hôn buổi xế chiều, xương quai hàm góc cạnh hoàn mỹ, mái tóc vàng được vuốt ngược tỉ mỉ ra phía sau.

Bộ trang phục kỵ sĩ vì chạy vội mà hơi nhăn nhúm.

Đây đích thị la gu của nhiều chị em đây mà.Trông thấy Saint trên bàn ăn Richard vội đến bên cậu nhìn ngắm soi xét qua một lượt, khi cảm thấy cậu hoàn toàn không sao mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Thấy thế, công tước Baldric kéo con trai cả qua một bên mà cho một cái cốc đầu."

Không thấy em trai con khó khăn lắm mới ăn được một bữa cơm à, đang làm cái gì thế hả, thằng nhóc này".Lúc này Richard mới chợt để ý tới bàn thức ăn trước mắt đang được Saint làm vơi đi một ít.

" Ôi đây quả là một điều kỳ tích đang đến với gia đình ta hay sao".Thế là lại thêm một người nữa đi vào trần doanh cảm động đến rớt nước mắt."

Em hãy ăn thật nhiều vào nhé, có muốn ăn thêm gì nữa không?

Để anh gọi nhà bếp làm thêm cho em nhé".

Nhìn thế này chả ai hình dung được đây là Tổng chỉ huy đội hiệp sỹ hoàng gia, người thừa kế tương lai của nhà đại công tước Baldric, tấm chắn của hoàng tộc lạnh lùng, sát phạt khiến bao kẻ phải khiếp sợ.

" Thôi em không ăn nữa đâu, em thấy nó rồi".Saint cảm thấy bản thân vẫn là nên nghĩ xem mình phải làm gì để tránh khỏi cái chết qua tuổi mười tám theo nguyên tác hơn là đối mặt với những con người đang trong trạng thái cảm xúc quá độ này.Mục tiêu cao cả hàng đầu ở kiếp này đối với cậu mà nói đó làm sao có thể sống sót qua kiếp nạn tuổi mười tám của mình và an hưởng tuổi già mà không còn bất cứ thứ gì có thể đe dọa đến tính mạng của cậu nữa.

Để thực hiện được mục tiêu đó đầu tiên cậu phải làm là để gia tộc Baldric ủng hộ nhân vật chính thành công leo lên vị trí đại công tước Dempsey.

Thế nên khó khăn trước mắt đó là làm sao thuyết phục được công tước Baldric ủng hộ Vincent Mercy Dempsey- nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này để anh ta thành công trở thành đại công tước Dempsey.

Điều khó nhằn nhất là hai gia tộc Baldric và Dempsey mặc dù không phải hai gia tộc đối đầu nhau trong chính trị nhưng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện thừa kế của nhau, đây cũng được coi là thỏa thuận ngầm của hai gia tộc này từ bao đời.

Vì mạng nhỏ của mình, cậu phải tìm mọi cách để ông cha hờ kiếp này của mình ủng hộ Vincent Mercy Dempsey lên làm chủ gia tộc Dempsay."

Cha à, con muốn ra ngoài đi dạo được chứ"."

Không được đâu con ơi, sức khỏe của con còn chưa ổn định mà, để hôm khác cha sẽ đưa con ra ngoài nhé".

Chỉ nghe tiếp theo là giọng nó của Richard: " Đúng rồi đó em Saint à, em còn chưa khỏe mà, hôm qua ngất xỉu một lần, sáng nay lại ngất xỉu một lần nữa, khi nào em khỏe hẳn rồi em muốn đi đâu anh trai sẽ đưa em đi nhé".Nghe tới đây Sanit vội vàng nói: " Em khỏe thật rồi mà, mọi người có thể gọi bác sĩ kiểm tra thêm một lần nữa, em cảm thấy bản thân đang rất khỏe".

Nói tới đây cậu khẽ cúi đầu nói: "Em chỉ muốn đi đạo nhìn ngắm thế giới xung quanh mình.

Đã rất lâu rồi em không được ra ngoài rồi. em muốn kịp nhìn mọi thứ khi có thể."

Đây cũng là lời nó thật tâm trong lòng cậu.

Vì dù là kiếp này hay là kiếp trước cà cậu hiếm khi có thể được tự do đi lại ở đâu đó một cách thoải mái.

Phần là vì công việc kinh doanh trong gia đình rất bận rộn làm cậu gần như là cỗ máy làm việc không cảm xúc, phần là vì bệnh tật nên kiếp trước trừ nhà và công ty thì nơi duy nhất cậu có thể đến là bệnh viện, đó cũng là một phần ngyên do làm cậu và gia đình có ngăn cách nhất định.

Đến cả chủ nhân thân thể này-Saint cũng vì sức khỏe yếu kém và bệnh tật triền miên nên hiếm khi có thể ra ngoài.

Bởi vì nguyên do này mà trong giới quý tộc trừ hoàng tộc và những gia tộc cấp cao ra ít ai biết được gia tộc Baldric có một người con thứ tư, thâm chí lần gần nhất cậu có thể ra ngoài là hơn năm năm trước."

Vậy, hay là để anh đưa em đi nhé"."

Không đâu, em không muốn, anh chỉ cần đưa hai kỵ sỉ có kỹ thuật giỏi nhất theo em là được rồi".

Nhìn ánh mắt lo lắng của Richard cậu khẽ nói:" Nếu anh thấy không an tâm thì có thể cho thêm vài người nữa, nhưng em không muốn anh đi cùng em đâu, kể cha mẹ nữa đó".

Nói rồi cậu quay sang nhìn vợ chồng công tước đang muốn lên tiếng phản đối.

" Con muốn tự đi nhìn ngắm thế giới mà bấy lâu nay con đã bỏ lỡ".Nghe tới đó vợ chồng công tước Baldric và Richard không còn phản đối nữa.Thế là trong ánh mắt "lo lắng cho đứa con lần đầu bước vào đời" của vợ chồng công tước Baldric và Richard cậu và đoàn kỵ sĩ đã cải trang bước ra khỏi dinh thự để đi tìm nhân vật chính Vincent Mercy Dempsey.
 
Back
Top Bottom