Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỷ Tỷ Của Ta

Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 10: Chương 10



Ta khóc càng to hơn, nghẹn ngào không nói nên lời.

Tiểu Thúy tiến lên bẩm báo:

"Bệ hạ, nương nương leo lên cây ở phía đông điện, lại nghe thấy dưới chân tường có một đám người bàn tán xôn xao, nói nương nương là yêu nữ, phượng hoàng và mèo đen đều do nương nương dẫn đến. Nương nương không muốn làm hại Bệ hạ, cũng không muốn làm yêu nữ, thế nên mới…"

"Đồ khốn!"

Cảnh Diệp lập tức nổi giận, giữa hai hàng lông mày tràn đầy sát khí:

"Điều tra cho Trẫm, xem những lời khốn nạn này từ đâu mà ra! Truyền lệnh xuống, tất cả cung nhân lan truyền tin đồn này đều c.h.é.m hết! Nếu còn tái phạm, lập tức tru di cửu tộc!"

"Không!"

Ta vừa khóc vừa kéo tay áo Bệ hạ, không nói được lời nào khác, chỉ không ngừng lặp lại:

"Đừng c.h.é.m đầu, đừng c.h.é.m đầu…"

Cảnh Diệp ôm lấy ta, đau lòng khôn xiết, dịu giọng:

"Được, không c.h.é.m đầu, không c.h.é.m đầu… A Khải, truyền lệnh xuống, cứ nói Tuyết Phi mềm lòng, lần này bỏ qua, nếu lần sau còn có kẻ nào truyền những lời vô căn cứ này, thì chuẩn bị tru di cửu tộc đi."

A Khải lĩnh mệnh lui xuống,

Đầu ngón tay Cảnh Diệp khô ráo ấm áp, lau nước mắt cho ta:

"Trẫm chưa từng thấy phi tần nào ngốc như nàng, hồng nhan họa thủy gì chứ, lẽ nào Trẫm lại bị một nữ tử yếu đuối như nàng làm hại hay sao?"

Hắn gần như bật cười vì tức giận:

"A Tuyết, đây là cung đấu, là có người vu oan cho nàng! Trẫm lần đầu tiên thấy phi tần đến cả cung đấu cũng phải để Trẫm ra tay thay."

Ta ngơ ngác nhìn Cảnh Diệp.

Hắn thở dài, vuốt lại mái tóc rối của ta:

"Nàng không nghĩ ra cũng bình thường thôi. Cứ chơi đi, Trẫm sẽ xử lý."

Cảnh Diệp nói sẽ xử lý, và hắn đã thực sự làm được.

Hắn nhanh chóng tra ra nguồn gốc tin đồn——

Là Nghi Phi.

Cảnh Diệp lại một lần nữa vô cùng thất vọng về Nghi Phi.

Hắn hạ lệnh giáng Nghi Phi xuống làm tần, phạt bổng lộc ba tháng, cấm túc trong cung cho đến khi sinh.

Tin đồn cũng không thể lan ra khỏi hoàng thành, có thể nói là không có chút ảnh hưởng nào.

Lần này Nghi Phi đúng là đã tính sai.

Ả không ngờ ta không những không tự thanh minh mà còn đi chếc thẳng,

Ả cũng không ngờ, địa vị của ta trong lòng Cảnh Diệp đã cao đến vậy.

21

Trời dần trở lạnh, ta tính toán thời gian, đi gặp một người.

Thiên sư trẻ tuổi nhất của Khâm Thiên Giám, Hướng Sở.

Hắn đã từng yêu sâu đậm tỷ tỷ.

Vì vậy, ta cược rằng hắn sẽ liên thủ với ta, hoàn thành đòn cuối cùng của mình.

22

Vào ngày Đông Chí, trong cung xảy ra chuyện lớn.

Nghi Phi sảy thai.

Các thái y đều không nhìn ra manh mối, nghe nói rất kỳ lạ.

Ngược lại, có một vị thiên sư từ Khâm Thiên Giám đến, sau khi xem xét đã bẩm báo với Cảnh Diệp:

"Bệ hạ, xin thứ cho thần nói thẳng, triệu chứng này của Nghi tần nương nương, giống như là… phản phệ."

Cảnh Diệp nhíu mày: "Phản phệ?"

"Bệ hạ, thần thấy rất giống phản phệ sau khi sử dụng thuật vu cổ."

Sau sự việc mèo đen và tin đồn, lòng tin của Cảnh Diệp đối với Nghi Phi đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng hắn vẫn không muốn tin người phụ nữ mình từng yêu lại là kẻ tiểu nhân hèn hạ đi hạ độc người khác.

Cảnh Diệp trước tiên lắc đầu:

"Không thể nào! Nghi Nhi nàng…"

Sau đó Cảnh Diệp dường như nhớ lại những hành vi xấu xa của Nghi tần, nhắm mắt lại:

"Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, liên quan đến hoàng tự, Trẫm cần điều tra thêm… Ngươi lui xuống trước đi."

23

Đêm đó, ta đang ngủ trong lòng Cảnh Diệp bỗng đột ngột ngồi dậy.

Cảnh Diệp vốn ngủ nông, hắn lập tức tỉnh giấc, ngước mắt nhìn ta:

"A Tuyết?"

Nhưng ta lại như không hề hay biết, cứ thế xuống giường, đẩy cửa phòng, bước vào màn đêm vô tận.

Cảnh Diệp đứng dậy, mày nhíu chặt, đi theo sau ta.

Ta đi chân trần, không ngừng tiến về phía trước.

Cảnh Diệp kéo ta lại:

"A Tuyết!"

Ta bỗng trở nên khỏe lạ thường, giằng ra khỏi tay Cảnh Diệp.

Cảnh Diệp khựng lại.

Hắn nhận ra có điều bất thường, không kéo ta nữa, chỉ theo sát ta từng bước.

Ta cứ đi, cứ đi, đôi chân non mềm bị đá trên nền gạch cứa đến chảy máu.

Cảnh Diệp đau lòng đến mức không kìm được.

Hắn ôm chặt ta từ phía sau, bẻ quặt hai tay ta ra sau lưng, giữ chặt ta trong lòng:

"A Tuyết, nàng tỉnh lại đi!"

Ta không động đậy.

Chỉ ngây người ngẩng đầu, như đứa trẻ lạc đường, nhìn lên mặt trăng.

Ta mặc trung y, tóc đen xõa tung.

Dưới ánh trăng hoàng thành Trường An, gió đêm lồ ng lộng, bộ váy lụa mỏng màu trắng lấp lánh ánh sáng.

Ánh trăng lạnh lẽo, nhưng má ta lại ửng lên sắc đỏ bất thường.

Vị đế vương Cảnh Diệp ngạo nghễ không ai bì kịp ấy, đột nhiên vô cùng sợ hãi:

"A Tuyết! A Tuyết!"

Ta ngất đi trong vòng tay hắn.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 11: Chương 11



Đêm đó, Thái Y Viện và Tê Tuyết Cung suốt đêm đèn đuốc sáng trưng.

Trên đường trong hoàng thành đông nghịt thái y, y thị, cung nữ, thị vệ chạy tới chạy lui.

Cảnh Diệp triệu tập toàn bộ thái y trong Thái Y Viện, thay phiên nhau chẩn bệnh, cũng không tìm ra nguyên nhân.

Cảnh Diệp đ.ấ.m mạnh xuống bàn:

"Đồ vô dụng! Không chữa khỏi cho A Tuyết, Trẫm cho cửu tộc các ngươi lên trời!"

Các thái y sợ hãi liên tục dập đầu, cuối cùng có một vị thái y lấy hết can đảm, run rẩy mở miệng:

"Bệ hạ, theo ngu kiến của thần, Tuyết Phi nương nương không phải bị bệnh, mà giống như là… trúng thuật vu cổ."

Trong chớp mắt, Cảnh Diệp nhớ ra điều gì đó,

Hắn nghiêm giọng hạ lệnh:

"A Khải, đến Khâm Thiên Giám, tìm vị thiên sư lần trước đã chẩn bệnh cho Nghi tần đến đây!"

24

Thiên sư Hướng Sở sau khi chẩn bệnh xong, quỳ xuống đất bẩm báo:

"Bệ hạ, Tuyết Phi nương nương đã trúng thuật vu cổ! Nếu trong ba ngày không tỉnh lại, sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa!"

Cảnh Diệp đột ngột ngẩng đầu, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ đau đớn sâu sắc.

Hắn nhìn Hướng Sở chăm chú:

"Có cách nào hóa giải không?"

"Bệ hạ, chỉ cần trong vòng ba ngày tìm ra vật dùng để hạ độc Tuyết Phi nương nương, dùng lửa thiêu hủy là được."

Giọng Cảnh Diệp lạnh như sắt đá:

"Truyền lệnh xuống, lục soát toàn bộ cung cho Trẫm! Một tấc cỏ, một vũng nước cũng không được bỏ qua!"

"Trẫm muốn xem thử, kẻ nào dám dùng thuật vu cổ này với A Tuyết!"

Cảnh Diệp quay đầu, nhìn thị vệ thân cận A Khải của mình, ánh mắt sắc bén:

"Cung của Nghi tần, ngươi đích thân dẫn người đi lục soát."

"A Khải tuân mệnh!"

Ngày hôm sau, trong cung của Nghi tần đã tìm thấy một con rối vu cổ ghi bát tự ngày sinh của ta.

Đế vương nổi giận, hoàn toàn thất vọng về Nghi Phi.

Hắn hạ lệnh phế Nghi tần thành thường dân, đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài.

Từ đó, chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng về Phùng Bảo Nghi trong lòng Cảnh Diệp cũng tan thành tro bụi.

Phùng Bảo Nghi lại tuyệt thực, khóc lóc đến gặp Cảnh Diệp.

Ả quỳ trên đất, khóc nức nở:

"Bệ hạ, con rối vu cổ đó không phải của thần thiếp! Là… là Địch Ngạo Tuyết! Là ả hãm hại thần thiếp!"

Cảnh Diệp nghe vậy nổi giận:

"Nói bậy! Ngươi và A Tuyết, tâm địa ai độc ác hơn, ngươi nghĩ Trẫm không biết sao?"

"Muốn biết phẩm hạnh một người thế nào, phải xem cách nàng ta đối xử với kẻ yếu. Tỳ nữ trong cung A Tuyết, ai nấy đều tươi cười vui vẻ, đùa giỡn với nàng ấy, còn ngươi? Lần trước Trẫm chỉ đỡ một tỳ nữ bị ngã trong cung ngươi dậy, ngày hôm sau nàng ta đã rơi xuống giếng, ngươi nghĩ Trẫm không biết ngươi đã làm gì sao?"

Phùng Bảo Nghi sững sờ tại chỗ, trăm miệng không thể bào chữa.

Cảnh Diệp không nhìn nữa, xoay người rời đi.

"Ngươi hết lần này đến lần khác khiến Trẫm thất vọng, điềm xấu kia quả nhiên không sai."

Đám thị vệ đã dìu Phùng Bảo Nghi đi về phía lãnh cung.

Tiếng khóc gào của Phùng Bảo Nghi tan vào trong gió:

"Bệ hạ, Bệ hạ—— Thần thiếp thật sự không hạ độc, thần thiếp——"

Nhưng Cảnh Diệp không nghe nữa.

Con rối vừa bị thiêu hủy, ta liền tỉnh lại,

Lúc tỉnh lại, Cảnh Diệp đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Hắn thở phào một hơi:

"A Tuyết, nàng dọa chếc Trẫm rồi."

Ta ra vẻ không biết gì cả, chớp mắt, nở một nụ cười yếu ớt với hắn.

Cảnh Diệp lệnh cho Thái Y Viện kê cả núi thuốc bổ quý giá, ép ta uống suốt một thời gian.

Thấy ta hoàn toàn hồi phục, Cảnh Diệp mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, mấy ngày nay hắn vì lo lắng cho ta mà nóng vội trong lòng, rất nhanh đã đổ bệnh.

Đế vương vì ta mà phế Nghi Phi, còn vì ta mà đổ bệnh.

Từ đó thiên hạ đều biết, có một vị phi tần tên Tuyết, được sủng ái bậc nhất hậu cung, không ai dám tranh giành ánh hào quang của nàng.

Nơi nào ánh trăng Trường An có thể chiếu tới, đều có truyền thuyết về vẻ đẹp của ta.

Văn nhân mặc khách khắp thiên hạ đã vì ta mà sáng tác rất nhiều thơ từ, miêu tả dung mạo nụ cười của ta.

Ta chẳng hề để tâm, chỉ ngày đêm hầu hạ bên cạnh Cảnh Diệp.

Đương nhiên phải ngày đêm hầu hạ rồi, vì ta cần xác nhận hương độc kia ngày đêm đều được đốt.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 12: Chương 12



25

Thời gian Cảnh Diệp hôn mê ngày càng kéo dài.

Trên triều đình, thế lực của Ôn Thân Vương ngày càng lớn mạnh, có xu thế muốn thay thế.

Ôn Thân Vương phẩm hạnh cao quý, văn thao võ lược không hề thua kém Cảnh Diệp, trong triều đình cũng không ít người ủng hộ hắn.

Nhưng những chuyện này, Cảnh Diệp đang hôn mê chẳng thể nào xử lý được.

Ta nhân lúc Cảnh Diệp hôn mê, đi gặp Phùng Bảo Nghi.

Tính toán thời gian, Phù Phong Tán chắc cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.

Ta vừa bước qua cổng Lãnh Cung, Phùng Bảo Nghi trên giường đã trừng mắt nhìn ta chằm chằm:

"Tiện nhân! Ngươi đến đây làm gì!"

Lãnh Cung thiếu ăn thiếu mặc, ngay cả một chiếc gương đồng tử tế cũng không có, Phùng Bảo Nghi tất nhiên không thể thấy bộ dạng hiện giờ của mình.

Ta cười vỗ tay, Tiểu Thúy lập tức bưng một chiếc gương đồng lên.

Ả nhìn vào gương đầy nghi hoặc.

Trong gương, ả gầy đến mức đáng sợ, trông chẳng khác nào một bộ xương khô.

Trông kinh hãi tột độ.

Ả hét lên một tiếng thất thanh:

"A —— Bổn cung, sao bổn cung lại..."

Ả ném vỡ gương, giơ tay định tát ta:

"Đây không phải sự thật! Cái gương này, cái gương này có vấn đề!"

Ta nắm chặt cổ tay ả:

"Đúng là có vấn đề, nhưng không phải cái gương."

Ta cười, ghé sát vào tai ả:

"Phù Phong Tán, uống ngon không?"

Ả cười khinh thường:

"Không thể nào! Bổn cung đã cho mấy vị thái y xem rồi, từng loại dược liệu trong Phù Phong Tán đó đều không có độc! Dùng chung cùng lúc cũng không độc!"

Ta nghiêng đầu cười, để lộ hàm răng trắng muốt, nhỏ xinh, ngây thơ như trẻ con:

"Có độc hay không, chúng ta vẫn còn khối thời gian để kiểm chứng mà."

"Mà này Nghi tỷ tỷ, xuất thân từ dòng dõi thư hương, có từng nghe qua một bài thơ chưa?"

Ta nhẹ nhàng đọc lên:

"Sở vương thích eo thon, cung tần nhiều người chếc đói... Nhưng mà, trong cung đâu thiếu lương thực, con người có bản năng sinh tồn, sẽ không tự bỏ đói mình. Vậy Nghi tỷ tỷ thử đoán xem, nếu những người đó không phải chếc đói, thì họ chếc như thế nào?"

Vẻ mặt Phùng Bảo Nghi thoáng một nét sững sờ.

Ta nở một nụ cười đẹp lạ thường, ghé vào tai ả:

"Bọn họ cũng giống như ngươi, đều uống Phù Phong Tán."

Ánh mắt Phùng Bảo Nghi đột nhiên thay đổi,

Ả nhận ra ta trông rất chắc chắn, không giống đang nói dối.

Ả nhìn ta kinh hãi:

"Ngươi! Tại sao ngươi lại hại ta như vậy? Đồ tiện nhân lòng lang dạ sói!"

Ta đứng thẳng người, nhìn ả chăm chú:

"Từng có một thợ kim hoàn vào cung tên là Kim Ngọc, nàng ấy chẳng làm gì sai cả, tại sao ngươi lại hại nàng ấy như vậy!? Tại sao ngươi lại đánh chếc A Nương của nàng ấy?!"

Trên gương mặt khô quắt của Phùng Bảo Nghi, sự nghi hoặc xen lẫn kinh ngạc.

Cũng phải, trong mắt ả, mạng của những kẻ thấp cổ bé họng đều rẻ mạt, chếc thì chếc thôi, chẳng cần phải nhớ.

Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi:

"Hiệu quả của Phù Phong Tán, ngươi cứ từ từ mà tận hưởng."

Phùng Bảo Nghi hét lên ai thảm thiết.

Ả đột ngột lao tới, nhưng bị ta một cước đá văng.

Tiết trời đông giá lạnh, ta khoác áo choàng lông thú.

Lớp lông xù che khuất nửa khuôn mặt ta, trông vẫn như một thiếu nữ chưa lớn hẳn còn nét trẻ con.

Chỉ là vẻ lạnh lùng giữa đôi mày ta sắc lẻm như dao.

Ta đứng trên cao nhìn xuống, giẫm lên tay ả:

"Phùng Bảo Nghi, tất cả đều là ngươi đáng phải nhận."

Mỗi một vị dược liệu trong Phù Phong Tán quả thực đều không có độc,

Những dược liệu này gộp lại, uống cùng lúc cũng không độc.

Chỉ là Nghi Phi không biết, Phù Phong Tán thực ra không phải là một vị thuốc.

Thứ thực sự có tác dụng trong Phù Phong Tán là vi khuẩn trên dược liệu, thứ này thái y không thể nào tra ra được.

Những vi khuẩn đó không sợ nhiệt độ cao, có thể ngủ đông trên dược liệu, nhưng một khi bị người uống vào, chúng sẽ ký sinh trong cơ thể người, ăn mỡ để sống và không ngừng sinh sôi.

Ăn hết mỡ rồi, chúng chỉ có thể ăn thịt máu.

Phùng Bảo Nghi sảy thai, không phải do thuật vu cổ phản phệ, mà là vì thai nhi đã bị vi khuẩn ăn mất.

Thái y tất nhiên không tra ra nguyên nhân.

Ta bất lão bất tử, đã sống hàng ngàn năm.

Trăm năm trước, khi các mỹ nhân trong cung Sở vương tự chế Phù Phong Tán, ta đang ngủ trên cái cây ngay trên đầu họ.

Còn về thuật vu cổ gì đó... con búp bê vu cổ kia là do ta tha vào cung của Phùng Bảo Nghi.

Ta vốn là yêu, không có lương tâm.

Sau này, tỷ tỷ trở thành lương tâm của ta.

Rồi sau nữa, tỷ tỷ chếc rồi.

Ta lại biến về thành yêu nghiệt vô tâm.

Cảnh Diệp bệnh nặng.

Hắn hôn mê triền miên, thỉnh thoảng tỉnh lại cũng là lúc nôn ra máu, có thể nói là đau đớn vô cùng.

Ta cho người hầu lui ra, đầu ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của hắn:

"Cảnh Diệp..."
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 13: Chương 13 - Hoàn



Gọi thẳng tên húy của đế vương là tội đại bất kính.

Nhưng Cảnh Diệp lại cười:

"Quên xưng Bệ hạ rồi sao? Khụ khụ... Nàng đó, trước nay luôn là người không giữ quy củ, không thích ràng buộc... Mấy ngày nay buồn chán lắm phải không? Đợi trẫm khỏe hơn sẽ đưa nàng ra khỏi cung đi săn."

Ta rụt tay về, lặng lẽ nhìn hắn:

"Ta không thích ràng buộc, không ưa quy củ, nhưng vẫn vào cung, Bệ hạ nghĩ là vì sao?"

Cảnh Diệp nắm lấy tay ta, đặt lên tim hắn.

Hắn như đang dỗ trẻ con, kiên nhẫn nói theo lời ta:

"Là vì sao nhỉ?"

Ta mạnh mẽ rút tay về, đứng dậy.

Ta mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của hắn, đứng trên cao nhìn xuống:

"Bởi vì Cảnh Diệp, ngươi đã tự tay giếc chếc người ta yêu nhất."

"Cho nên ta đến, ta muốn ngươi đền mạng."

Cảnh Diệp cứng đờ người, ngay cả động tác ho cũng ngừng lại.

Hắn khó khăn ngước mắt nhìn ta:

"Nàng..."

Ta cười lạnh thành tiếng:

"Lúc ngươi ngủ lại trong cung của ta, mỗi đêm hương xông đều có độc."

Độc là do yêu tộc đặc chế, thái y không thể kiểm tra ra.

Cảnh Diệp không thể tin nổi:

"Không thể nào! Nếu, nếu thật sự là vậy, tại sao nàng lại không sao! A Tuyết, nàng sẽ không hạ độc đâu, sao nàng lại có thể..."

Hắn lại bắt đầu ho dữ dội,

Ta lạnh lùng đứng nhìn hắn ho đến xé lòng, ho ra cả máu:

"Bởi vì ta không phải người, độc của nhân loại không làm hại được ta."

"Cảnh Diệp, điểm này, ái phi Phùng Bảo Nghi của ngươi còn nhìn rõ hơn ngươi. Những lời đồn nàng ta tung ra, tuy là vô tình nhưng lại đúng từng chữ."

Phượng hoàng, mèo đen, yêu nữ, họa thủy.

Đều là ta.

Cảnh Diệp không hổ là người đã trải qua tranh đấu hoàng quyền,

Hắn kinh ngạc tột độ, ngược lại còn bình tĩnh lại.

Hắn nhìn ta thật sâu.

Ta cứ nghĩ, Cảnh Diệp sẽ nguyền rủa ta, đòi tru di cửu tộc nhà ta, hoặc chất vấn ta về con phượng hoàng có mắt không tròng, con mèo đen đến đi không dấu vết trong lời đồn, hay là hỏi ta rốt cuộc là yêu quái gì.

Nhưng ngoài dự đoán của ta.

Cảnh Diệp khó khăn mở miệng, lại hỏi một câu ta không ngờ tới:

"A Tuyết, nàng nói, nàng nói trẫm đã giếc người nàng yêu nhất..."

"Khụ... Người nàng yêu nhất... là ai?"

Ta sững sờ tại chỗ, ngước mắt nhìn vào mắt Cảnh Diệp,

Ta im lặng rất lâu.

Cảnh Diệp, ngươi vậy mà lại thật sự yêu ta rồi,

Bậc đế vương thiên tử, cũng khó qua ải tình sao.

Đáng tiếc, từ xưa đa tình lại bị vô tình làm phiền muộn.

Ta nhắm mắt lại.

Ngày hôm đó ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, ta lại nhìn thấy hoa đào.

Ta lẩm bẩm thành tiếng:

"Gặp gỡ phút giây, tình nồng say đắm, hơn vạn niềm vui, chốn trần gian này... Nàng ấy tên là Kim Ngọc."

Ta bất lão bất tử, đi lại giữa nhân gian ngàn năm, đọc vô số thi từ, nhưng lại luôn nhớ đến câu này.

Cảnh Diệp nhìn ta chăm chú.

Hơi thở của hắn đã yếu như sợi chỉ:

"Nhưng, nhưng trẫm và nàng, nào có khác gì... kim phong ngọc lộ... Tại sao..."

Cảnh Diệp dường như còn muốn nói gì đó, nhưng độc dược tích tụ lâu ngày đã phát tác.

Hắn nhắm mắt lại.

Cảnh Diệp chếc rồi.

Ta hóa thành hình dạng chồn, xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Ta rời khỏi hoàng cung, đến Xuân Phong Lâu.

Tỷ tỷ hôm đó đã nói, đợi nàng ấy từ trong cung về, chúng ta sẽ đến Xuân Phong Lâu ăn một bữa thật ngon.

Chỗ ngồi của ta cạnh cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng ca nữ hát rong, giọng hát du dương:

"Năm ngoái ở chốn này, gương mặt người đẹp, đào hồng thêm tươi.

Nay người đâu vắng bóng, đào xưa vẫn nở, cười đón gió xuân——"

Hoa đào là đôi mắt của tỷ, gió xuân là tửu lầu chúng ta hẹn nhau sẽ đến.

Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu.

Ta e là mình say rồi, gục xuống bàn thiếp đi, lại thấy được gương mặt của tỷ tỷ.

Mày cong mắt biếc, đẹp như tranh vẽ, như hoa đào tháng ba:

"A Tuyết, ta từng nói với muội, ta không thành thân là vì muốn trở thành thợ kim hoàn giỏi nhất thành Trường An... Nhưng đó chỉ là lý do thứ nhất. Thật ra còn một lý do nữa, ta chưa nói cho muội biết."

"Tỷ tỷ, lý do thứ hai là gì?"

Tỷ tỷ cười:

"Là ta yêu muội.

HẾT
 
Back
Top Bottom