Tâm Linh [TXT] [SooKai/ YeonGyu] Magic Island

[Txt] [Sookai/ Yeongyu] Magic Island
XX - Hạnh phúc


Ngày qua ngày rồi cũng đến cuối tuần, cả năm bạn họp lại ở nhà Taehyun và quyết cùng nhau vào bệnh viện của ông hiệu trưởng cũ để hành động vào ngày mai là Chủ Nhật.

Theo kế hoạch của Taehyun, thì cậu và Huening Kai sẽ đi thăm dò tình hình bệnh của ông biến thái đó trước, sau đó ba anh họ Choi sẽ hành động.

- Được rồi, cứ như thế nhé, mai gặp lại!

- Huening Kai chào tạm biệt mọi người sau khi đã nắm rõ được kế hoạch.

Trên đường về, Huening Kai suy nghĩ rất nhiều thứ.

Sau khi tốt nghiệp cậu và Taehyun sẽ bỏ đi, nhưng mà dường như bây giờ lòng cậu có một sự thay đổi.

Trái tim cậu bây giờ lại khao khát hơn, vì nó đã tìm được nơi thuộc về rồi sao?

Cậu nhìn những con đường quen thuộc dẫn đến nhà mình, đã bao nhiêu năm Huening Kai gắn liền với nó, đã biết bao nhiêu bước chân của cậu tiếp xúc với lòng nó, khi nhẹ nhàng dạo quanh hay khi vội vã chạy đến quên lối về.

Nhưng đây là lần đầu tiên, Huening Kai cảm thấy bản thân cậu dù bên cạnh nó, nhưng không thuộc về nó...Về đến nhà, Huening Kai thấy bố mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa tối.- Kai à, tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con.

- Bố Huening Kai vừa thấy con trai đã mỉm cười hiền hoà.- Dạ.

- Huening Kai đáp nhưng chất giọng rất nhẹ nhàng, như thể cậu để cho những lời nói bay đi vào không khí nhẹ tênh.

Cả bố và mẹ Huening Kai đều thấy bất an, bèn đi theo con họ lên phòng.- Kai à, có việc gì sao?

Ở trường hôm nay không tốt à?

- Bố Huening Kai nắm lấy cổ tay con để kéo vào cuộc trò chuyện.

Nhưng vẫn là sự im lặng của Huening Kai cùng với tiếng thở dài của cậu.

Cuối cùng, Huening Kai ngước đôi mắt mình lên.- Nếu như không còn con trên thế giới này, bố mẹ cũng đừng đau lòng mãi được không?

Cả hai vợ chồng đều sững người trước câu này của đứa con trai.

Nếu là bình thường, có lẽ họ sẽ nhẹ nhàng mà khuyên nhủ hay hỏi han như bao người làm cha làm mẹ khác vẫn hay làm, nhưng cả hai vợ chồng nhận thấy ở Huening Kai, từ trong ánh mắt và lời nói, tất cả đều như tiếng chuông ngân vang liên hồi đánh thức họ cái gì đấy.

Bỗng chốc trong suy nghĩ của bố mẹ Huening Kai lại như không hẹn mà chuyển sang chiếc nhẫn cậu đeo trên tay.

Họ từng có cảm giác người trao chiếc nhẫn này sẽ là người mang Huening Kai đi, cả hai vợ chồng đã từng sợ hãi, run lên bần bật vì cái cảm giác mà chiếc nhẫn mang lại, họ sợ Huening Kai sẽ rời đi mãi mãi khỏi vòng tay họ và cho đến thời điểm này, khi nhìn vào mắt Huening Kai, cả hai vợ chồng liền lùi bước cho câu hỏi "Có nên thả chú chim nhỏ bé này bay đi?"

- Con thật sự tin tưởng đó là giải thoát cho mình sao?

Nếu như con hối hận thì phải thế nào?

Đừng vì suy nghĩ ngông cuồng mà dẫn đến hành động ngu ngốc Kai à!

- Mẹ Huening Kai dường như vẫn muốn con mình như đang vẫn như những đứa trẻ khác, chán đời chán học, ngán ngẫm tương lai thế thôi.- Con đã nghĩ rất nhiều rồi.

- Huening Kai vẫn ánh mắt tuyệt đẹp đó nhưng đầy nỗi lo, "Bố mẹ sẽ ra sao?" ...

Cả không khí bây giờ tĩnh lặng đến nỗi nếu như có một tiếng gió nhẹ thổi qua từ phía cửa sổ, ắt sẽ dễ dàng nghe thấy.

Bố Huening Kai cuối cùng liền ôm chằm lấy con trai mình, hai hàng nước mắt đã bắt đầu chảy dài nơi khuôn mặt có vài nếp nhăn của ông.

Cái siết chặt của bố Huening Kai như một lời xin lỗi, như một lời thú nhận cũng như muốn xoá bỏ sự thật rằng ông và vợ mình đã biết từ lâu, rằng đứa con của họ không thuộc về thế giới này, chính vì sợ nó sẽ biến mất mà gò bó nó, không cho nó làm theo bất kì sở thích nào mà đều đặt nó vào một cái khuông.

Họ sợ, nếu như để con họ làm theo ý thích thì cái thứ "không thuộc về thế giới này" sẽ mang con họ đi, nhưng dường như họ thua rồi, ngay từ đầu để Huening Kai vào cái lồng do chính họ tạo ra trong sợ hãi là họ đã thua hoàn toàn rồi.

- Kai à, nếu con cảm thấy quá khó khăn, thì hãy đi đi, nơi thuộc về con.

- Mẹ Huening Kai cũng bắt đầu rơi lệ ôm lấy con mình từ đằng sau khi chồng đang ôm chặt lấy con từ phía trước.

- Bố mẹ ổn, Kai à!

- Cuối cùng bố Huening Kai đã nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Bố và mẹ Huening Kai đã sợ hãi trước cảm giác của mình rằng con họ không thuộc về nơi đây.

Ông đã từng cố gắng để hai vợ chồng thoát ra khỏi linh cảm điên rồ đó, chỉ là linh cảm mà họ trói buộc con, chỉ là linh cảm phi lý không dựa vào hiện tượng gì kì lạ ở thằng bé, nhưng thật không ngờ linh cảm đó lại là thật.

Người ta nói, bố, mẹ và con thường có tương thông với nhau và nó hoàn toàn xảy ra với gia đình ông.

Những tưởng như ông càng sợ lại sợ hơn, nhưng khi nói ra được chữ "ổn" với Huening Kai, lòng ông đúng thật sự là đã nhẹ hẳn đi và ông biết vợ mình cũng thế khi nhìn thấy nụ cười nở trên khóe môi của bà.

Cả hai vợ chồng đặt Huening Kai vào cái lồng làm bằng những thanh sắt chông gai đã đủ rồi, giờ chỉ cần con họ được hạnh phúc, là đủ.

Huening Kai rơi lệ trước câu nói của bố, "Con xin lỗi vì sinh ra là một đứa ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân, con xin bố mẹ cái chữ "bất hiếu" này vậy."

Tối đó, Huening Kai tắm rửa và dù đã ăn tối nhưng có lẽ do khóc quá nhiều mà cậu lại đói, khẽ cựa quậy thì thấy kế bên như có người nằm kế.

"Không lẽ nào...", cậu nghĩ nghĩ và từ lúc nào đã không còn sợ sệt ma cỏ mà quay người lại để xem là ai.- Soobin!

Sao anh vào được đây?

- Huening Kai hết hồn trước cái người đang nằm kế mình lúc này.- Anh vào bằng cửa sổ phòng em.

Ngày đầu tiên, anh cũng vào bằng đường này.

- Soobin vừa giải thích vừa chạm vào đôi mắt đã sưng tấy vì khóc nhiều của Huening Kai.- Anh...nghe hết rồi đúng không?

- Ừ.- Nhất định em sẽ tạo ra phép màu, em sẽ đi với anh.

- Huening Kai ôm chầm lấy anh hệt như đó là thứ duy nhất cậu có thể bám víu.- Anh rất vui vì anh là nơi em thuộc về...nhưng em chắc chắn chứ?

- Em không biết, có thể sẽ không có phép màu nào, hoặc có thể có...dù cho có thế nào, dù cho bây giờ em không chắc chắn được cái gì cả, nhưng em biết chắc rằng quyết định này em sẽ không hối hận.

Soobin ôn nhu xoa lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên để đưa người thương vào giấc.

Ọt ọt.Nhưng chưa được bao lâu thì cái bụng của Huening Kai lại réo lên phá nát bầu không khí đầy mật ngọt này.

- Anh xuống kiếm đồ ăn cho em nhé!

- Soobin cưng chiều mà đề nghị.

- Không cần đâu, em tự xuống được rồi.Huening Kai rất sợ sẽ bị phát hiện, Taehyun mà biết được sẽ nắm đầu cậu mà quay trăm nơi.

- Anh xuống với em, cũng muốn xem kĩ bếp nhà em như thế nào.

Huening Kai cảm động khi thấy anh rất muốn hiểu rõ về bản thân mình, từ tính cách đến trái tim, cơ thể đến cả thói quen sinh hoạt trong nhà, vậy mà cậu hiểu về anh lại quá ít.

Thoáng buồn buồn, nhưng nhìn thấy nụ cười của anh, Huening Kai không nghĩ gì mà nắm lấy tay anh kéo xuống.

Đi đến nửa cầu thang Soobin mới nhìn vào cái tay đang được Huening Kai nắm kia, chợt phì cười, cả đời này chắc anh sẽ mãi bị cậu dắt đi như thế rồi.

- Em tính ăn mì gói ăn?

Vừa xuống bếp, Huening Kai đã mở tủ lấy gói mì ra và chuẩn bị nước sôi.

Cậu thật chất không biết nấu ăn, nhưng cũng không thể để anh biết được, qua hôm nay cậu có thể học nấu ăn mà.

- Anh thấy trong tủ lạnh còn trứng với thịt này, cũng còn cơm trong nồi.

Em ăn trứng chiên hay thịt kho đi, mì không tốt đâu.

Huening Kai bàn tay run rẩy, "Soobin ơi, em cũng rất muốn ăn trứng chiên, rất thèm thịt kho, nhưng em ăn kiểu gì đây?

Em không biết làm chúng."

Giấu đi sự căng thẳng, Huening Kai quay sang Soobin với nụ cười không thể nào méo hơn.- Em ăn mì được rồi, khuya mà bày vẽ sẽ mập đấy.

- Em mập tý anh ôm sẽ thích.

Vừa dứt lời, Soobin ôm lấy Huening Kai đang loay hoay với cái máy nấu nước.

Tay không yên phận mà siết chặt cậu rồi xoa xoa quanh eo.

Huening Kai cũng muốn tạo cảm giác thoải mái cho anh ôm mà, nhưng cậu không biết làm mấy món đó thì phải làm sao?

- Dù sao cũng nấu nước sắp xong rồi, em ăn mì là được rồi.

Soobin đang định nói thêm gì đó thì đèn bỗng chốc được bật lên.- Kai, con nãy giờ nói chuyện với ai vậy?

Huening Kai giật bắn người quay sang, là bố mẹ!

"Giờ mà cả hai vẫn chưa ngủ sao?

Đã nghe hết rồi sao?"

Nhưng chưa kịp phản xạ gì, mẹ cậu đã lấy ngay hủ muối bên cạnh mà tạt lia lịa vào xung quanh cậu.

- Mẹ!

Mẹ đang làm gì vậy?

Huening Kai hoảng hốt, tạt muối để trừ tà không phải sao?

Không phải họ nghĩ cậu bị ma nhập đấy chứ?

Cũng đúng, nửa đêm đi xuống bếp còn thì thầm một mình thì không phải hiện tượng lạ thì là gì?Mẹ Huening Kai cứ ném muối còn bố Huening Kai thì như đang tụng kinh thánh trừ tà, Huening Kai không biết là bố mẹ cậu lại tin vào những thứ tâm linh như thế.

- AAAAAAAA!

Là tiếng hét của Soobin, cậu quên mất anh là ma!

Còn đang đứng chắn đống muối cho cậu.

Giật mình, Huening Kai liền nắm lấy vai anh mà xoay người anh lại, cảnh tượng trước mắt khiến cậu đau lòng.

Soobin đang lấy tay che đi mặt của mình trong đau đớn, tay anh cũng có vết xước do những đường muối đi qua, cả khuôn mặt anh lại đang như bốc khói lên.

Cậu sợ hãi, run bần bật mà ôm lấy anh đang ngã quỵ xuống dưới đất, chỉ biết xoa xoa lưng anh để có thể giảm bớt cơn đau này.

Cả người anh đều như không còn sự lực mà ngã hoàn toàn vào cậu, tay không ngừng che đi chỗ đau trên khuôn mặt, Huening Kai hối hận, đều do cậu, đáng ra không nên để anh xuống dưới bếp cùng mới phải.

Trong cơn bàng hoàng thì cậu lại càng không biết làm gì khi bố mẹ nhìn chằm chằm vào cậu, những hành động của cậu nãy giờ đều đã bị bố mẹ nhìn thấy cả.

- Kai à, ngoài ba người chúng ta ra...còn có ai đó khác nữa sao?

Con đang...ôm cái người nào khác sao?

- Bố Huening Kai cố lấy lại bình tĩnh mà hỏi thật nhẹ nhàng, ông không muốn nói rằng con trai cưng của mình bị điên đâu.Không biết nên trả lời như thế nào, Huening Kai chỉ gật đầu một cái rõ mạnh.

- Đầu đuôi mọi chuyện con sẽ kể sau, con đưa anh ấy lên phòng đã.

- Được, được, nhanh nhanh đi con.

Cả bố và mẹ vẫn bán tín bán nghi nhưng đều tỏ ra lo lắng mà hối thúc cậu, đồng thời cũng đi theo lên đến phòng.

Huening Kai vừa cố gắng mang anh lên vừa lấy làm lạ, "Sao cả hai lại nhiệt tình như thế?

Vì sợ hãi quá sao?

Sợ có lỗi với đấng tối cao nào hay là sợ bị ám?

Hay là muốn xem thử mình có bị điên không?"

Cuối cùng sau những chật vật vì cơ thể người thương quá nặng, Huening Kai cũng đã bưng được Soobin lên chiếc giường của mình.

Còn phần Soobin lúc này cũng đã hết đau, chỉ còn rát rát tý thôi, khói cũng không bốc lên nữa, anh cũng đã từ từ gỡ tay ra khỏi khuôn mặt nhưng sau đấy hoàn toàn thiếp đi.

Huening Kai thở phào nhẹ nhõm và lấy điện thoại ra gọi cho Taehyun kể lại sự việc, đương nhiên là cả việc bố mẹ Huening Kai đã biết rồi.

Taehyun ở đầu dây bên kia càng nghe càng thấy quyết định tăng giá cho Huening Kai rất đúng đắn nhưng khổ nỗi Soobin lại không chịu làm theo, giờ mọi việc như thế rồi cậu đành phải đi xem tình hình thôi.

- Giờ tớ qua cậu.Sau khi để lại một câu nhanh gọn, Taehyun liền vác ba lô mà cùng hai anh họ Choi nãy giờ lo lắng sốt vó cho chiến hữu có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia trong suốt 20 năm nếu không tính đến thời gian còn sống.

Trước khi ra khỏi nhà, Taehyun còn mang theo mấy cây nhang và bộ sách tâm linh phòng trường hợp của Soobin, đương nhiên không quên thẻ vì nhỡ phải đi gặp bà thầy lần nữa.

Yeonjun và Beomgyu hết sức bái phục với cái não vẫn hoạt động tinh anh của Taehyun dù đang là lúc gấp gáp nhất.

Lúc này, sau khi đã nói chuyện với Taehyun xong thì Huening Kai cũng ngồi kế bên giường trông chừng Soobin đang ngủ yên.

Thật sự cậu đã sợ đến hồn bay phách lạc, thấy anh không còn đau và những vết thương cũng đã lành hoàn toàn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

- Là cậu ấy đúng không?

- Mẹ Huening Kai nãy giờ ngồi kế bên, bây giờ quyết định lên tiếng.

Bà bây giờ đã tin rằng con mình vẫn bình thường khi thấy chiếc giường bị lún xuống, đồng thời cũng nhớ tới cái ghế sofa ở phòng khách cũng như có ai ngồi.

Huening Kai đương nhiên hiểu ý mẹ hỏi là gì, tay cậu vuốt vuốt chiếc nhẫn anh tặng đang sáng lấp lánh kia, cuối cùng cũng quyết định thừa nhận.- Dạ.- Nơi mà con muốn đến, nơi con cho rằng là thứ thuộc về con, là cậu ấy sao?

- Không phải là cho rằng, vốn anh ấy là thế giới của con.Huening Kai nhìn thẳng vào mắt mẹ mình để trả lời, sẵn sàng nhận thêm mấy câu chửi vây quanh.

Nhưng mẹ cậu chỉ im lặng mỉm cười, sau đó nhớ lại lời Taehyun nói, bà nhẹ nhàng nhìn đứa con trai mình.- Cậu ấy đúng là đặc biệt thật.

Huening Kai ngơ ngác, nhưng rồi cũng cười rõ tươi.

Thật tốt quá vì cả bố và mẹ đều hiểu cho cậu.

- Cậu ấy trông như thế nào?

Có vẻ to hơn con nhỉ?

- Bố Huening Kai tò mò hỏi, thật sự thì ông không thấy gì ngoài cái giường đang bị lún xuống.

- Anh ấy cao 1m85, to như thế này này.

- Huening Kai vừa nói vừa quơ tay múa chân diễn tả bằng tất cả những gì cơ thể cậu có.

Lòng cậu thầm than, giá như những tháng năm dài đằng đẵng cậu chuyên tâm môn văn hơn một chút thì đã tốt rồi.

Bố Huening Kai ngẫm nghĩ, nếu là 1m85 thì cái giường này là vừa đủ rồi, nhưng mà thật sự ông muốn xem mặt cơ, xem xem lưu manh hay trong sáng như thế nào, đẹp trai hay xấu xí ra sao.

Nghe Huening Kai diễn tả ông cũng không tin hết được, người yêu trong mắt hoá Tây Thi mà.

- Nó nhìn có như dân chơi không?

- Không đâu!

Ảnh nhìn rất thư sinh và đẹp trai!

- Huening Kai nhanh chóng trả lời, Soobin của cậu không phải dân chợ búa đâu!Bố Huening Kai dường như vẫn không chịu tin.- Không tin được cái miệng của con...nó cứ thế nào ấy...- Con yêu ảnh mà...thương lắm...- Ủa chứ bố mày có nói gì mày đâu?

Bố chỉ hi vọng ngoại hình dễ nhìn!

- Bố Huening Kai luôn rất tự hào vì có được vợ đẹp và bản thân cũng điển trai không kém, lại có thể sinh ra một thằng con xinh tươi, nếu như để cái đẹp tự nhiên chơi với cái xấu tạo hóa thì sẽ không có kỉ lục!

- Còn hơn cả dễ nhìn! mĩ nam đó!

- Huening Kai khẳng định chắc chắn.- Con mà cua được mĩ nam?

- Sẵn tiện bố liền trêu cậu một tí.

Huening Kai điên máu, sao lại như cậu rất tệ thế?

Cậu từ mặt tới dáng đều tuyệt phẩm đấy nhé, tuy tính nết hơi bán cá nhưng cũng đáng yêu mà!

- Con yêu cậu ấy nhiều đến coi là cả thế giới hay vốn là thế giới của con, đều tốt cả, miễn là con phải chắc chắn với cả bố và mẹ một điều, rằng con phải hạnh phúc.Huening Kai mỉm cười, ôm lấy mẹ mình, "Chỉ mẹ là tốt thôi!", đây người phụ nữ duy nhất trên thế giới này cậu yêu thương nhất.

- Con hạnh phúc và nhất định sẽ hạnh phúc.

Chỉ như thế thôi, là đủ rồi.

Huening Kai cảm thấy bây giờ cậu đã có thể cùng anh tiến thêm một bước, "Cứ như vậy mà xây dựng nên con đường hai ta đi, anh nhé!"
 
[Txt] [Sookai/ Yeongyu] Magic Island
XXI - Trả giá và Hưởng thụ


- Mọi chuyện là như thế ạ.

Taehyun sau khi cùng hai anh Yeonjun và Beomgyu đến nhà Huening Kai đã bị hai vợ chồng kéo đến phòng khách để kể hết mọi chuyện.

- Vậy là...kế bên cháu, còn có hai người nữa sao?

- Bố Huening Kai mơ hồ hỏi.- Vâng ạ.

Taehyun đã hoàn toàn thành thật với bố mẹ Huening Kai, lòng cậu lúc này cũng cảm thấy nhẹ hẳn đi, một cảm giác như được giải thoát.

Đúng thật là cứ giấu giếm thì lòng lại như có cục đá đè nặng, thật tốt vì bây giờ sự nặng nề đã dời đi để nhường chỗ cho sự dễ chịu.

Cuối cùng, cậu xin phép hai vợ chồng đang còn mơ màng trước sự thật.

- Vậy con lên phòng Kai nhé.

- Ừ,...con cứ đi đi.

- mẹ Huening Kai đáp khi trí não vẫn như bị mơ hồ.

Nhà bà đang có ba con ma sao?

- Anh ơi, hai bác bị ngốc hay gì mà đờ người ra vậy?

- Beomgyu lay lay cái tay Yeonjun đang nắm mình nãy giờ.

- Em đừng nói như vậy!

Nếu em mà còn sống thì cũng sẽ mơ màng thôi.

Mà cỡ em chắc khóc ngất vì sợ chứ mơ gì?

- Em không có nha!

Những bước chân lên cầu thang đầy vội vã, Yeonjun, Beomgyu và Taehyun lên phòng Huening Kai trong trạng thái hoang mang tột độ, "Cần phải xem tình hình của Soobin thế nào rồi."

Cạch.

Tiếng mở cửa rất nhẹ hàng của Taehyun không hề đánh thức được cậu bạn mình ngồi ngủ gật bên Soobin đang nằm trên giường, Huening Kai vẫn nắm chặt lấy tay Soobin.

Taehyun nhìn thấy cảnh này liền biết cậu bạn ngốc của mình đã sợ hãi đến như thế nào.

Khẽ ngồi xuống xem thử Soobin, lúc này Taehyun mới thở phào vì xem ra không có gì đáng lo ngại khi mắt anh mở thao láo nhìn chằm chằm vào Huening Kai đang ngủ.

- Anh thấy sao rồi?

- Taehyun dùng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để không làm bạn mình tỉnh giấc.

- Anh không sao rồi, không đau nữa.

- Soobin mỉm cười nhìn qua ba người bạn vì mình mà lo lắng.

Yeonjun và Beomgyu cũng kè kè kế bên mà dùng mắt lục soát hết người Soobin.- Thật sự là không sao rồi chứ?

- Yeonjun hỏi đầy ân cần.

- Để mọi người lo lắng rồi, còn nửa đêm như thế này nữa.

- Soobin thật sự thấy rất có lỗi.

- Không sao, chúng ta cũng ngủ ở đây luôn rồi mai tiến hành kế hoạch.

- Beomgyu mỉm cười trấn an Soobin.Huening Kai đột nhiên cựa quậy, cứ tưởng rằng cậu sẽ tỉnh giấc, nhưng thật chất lại là nói mớ.

Những âm thanh không rõ ràng cứ tuôn ra từ Huening Kai khiến ai nấy đều buồn cười nhưng không thể cười được.

Cuối cùng, Taehyun quyết định sẽ đánh thức cậu bạn mình dậy, ngủ ở tư thế này không thể thoải mái được, ngày mai mà mỏi thì lại kêu than ầm trời lên! ———————————Sau một buổi tối ngủ ngon lành thì trời cũng đã sáng.

Soobin, Yeonjun, Beomgyu, Taehyun và Huening Kai đều chuẩn bị sẵn sàng để đến bệnh viện hành động.

Khi xuống đến nhà thì cũng đã là 7 giờ sáng, cả năm bạn đều bắt gặp hai vợ chồng đang loay hoay dưới bếp cùng nhau, dù gì hôm nay cũng là Chủ Nhật nên chẳng ai đi làm cả.

- Các con dậy rồi à?

Ngủ có ngon không?

- Bố Huening Kai cố tình dùng từ "các" để chào hỏi luôn những đứa nhóc ông không thấy được hình hài.

- Mẹ có làm sandwich cho bữa sáng này, ăn đi rồi uống sữa.

Huening Kai nhìn xuống bàn, có 7 phần sandwich lận, lòng cậu thầm vui mừng mà cùng với Taehyun lấy thêm ghế cho ba anh họ Choi.

Sau đó là màn thắp nhang cực điêu luyện khiến bố mẹ Huening Kai trố mắt, "Xem ra là đã thắp nhiều lắm rồi."

Dùng bữa xong, cả năm bạn đều cúi chào bố mẹ để ra ngoài, Taehyun chỉ thưa là đi chơi vài chỗ cho ba anh mở mang tầm mắt thôi, cũng không nói gì thêm nên Huening Kai cũng gật gật theo.

Ngay tại bệnh viện, cả ba anh họ Choi phải trố mắt ngạc nhiên khi bệnh viện thời này sao lại có thể hiện đại và đẹp đến thế?

Những máy móc tiên tiến cứ bay nhau đập vào mắt các anh như muốn làm quen thế này..."

Thiệt muốn động thử", vừa nghĩ xong, Beomgyu đã nhân lúc không ai để ý mà chạm nhẹ vào cái máy đo huyết áp của một ông già đang được cô y tá chuẩn bị.

Rè rè rè.....bíp bíp bíp...Những âm thanh rè và các con số nhảy liên tục khiến Beomgyu lập tức phát hoảng mà rụt tay lại.

Soobin, Yeonjun, Taehyun và Huening Kai gần đó cũng nhanh chóng phát hiện ra mà kéo Beomgyu hoá ngốc đột ngột này ra khỏi khu vực cấp cứu kế bên quầy thu ngân.

- Beom à, em đừng có đột nhiên quậy lên thế!

- Yeonjun khổ sở ôm chầm lấy người thương.

- Em chỉ tò mò một chút thôi....

Beomgyu trả lời rồi quay sang nhìn mọi người với đôi mắt rưng rưng, thôi rồi nhìn cảnh này còn ai dám trách phạt đây?

Soobin cũng từng bị cái ánh mắt đó đánh cho quật mặt, bay tim, lếch xác rời tứ chi nhưng không ngờ bây giờ vẫn bị chiêu này làm mềm nhũn khắp người.

Riêng Yeonjun đương nhiên dù Beomgyu không dở cái trò đó ra thì anh vẫn không thể nào tức giận quá 1 phút.

Cả Taehyun và Huening Kai - thành phần đầu tiên thấy và nếm được chiêu này, đương nhiên đều bị quật không thương tiếc, "Làm người đẹp thật có lợi, mình dở ra bộ dạng gì đều sẽ có được bộ dạng đó", Huening Kai nghĩ và nhìn lại bản thân, cậu mà dở cái chiêu này nhìn không khác gì mấy đứa điên.

- Tae à, nếu tớ mà làm như anh Beomgyu, cậu nghĩ có dễ thương không?

- Cậu đâu cần võ công nũng nịu trong khi đã có mồm mỏ thần chưởng chứ?

- Taehyun vẫn an tĩnh mà trả lời câu hỏi đầy tính hài hước nhưng không hề thú vị của cậu bạn mình.

Sau đấy, Taehyun và Huening Kai đi đến quầy thu ngân để hỏi số phòng của ông hiệu trưởng cũ.

Nắm được thông tin rằng ông ấy nằm ở phòng VIP số 3 trên tầng 15 thì hai cậu nhanh chóng cùng ba anh họ Choi vào thang máy.

Đến gần trước cửa phòng, cả năm đều thở phào khi ở đây hoàn toàn vắng vẻ.- Tụi em nghe nói rằng ông ấy vẫn ổn, vẫn đang tịnh dưỡng thôi, không hề nghiêm trọng.

- Taehyun nhìn ba anh nói.

Soobin, Yeonjun và Beomgyu sau khi nghe thấy liền không giấu được vẻ mặt căng lại cùng đôi mắt nảy lửa, "Lần này nhất định sẽ khiến ông ấy chết không yên."

Những ý nghĩ, nỗi hận cùng với sự tức giận cứ như thế cháy trong người ba anh không hề có điểm vụt tắt nào.

Trong lúc đó, Taehyun và Huening Kai đang len lén nhìn vào phần cửa sổ nhỏ của cánh cửa phòng.

- Hiện tại, không có ai trong phòng cả, các anh vào đi tụi em canh xung quanh.

- Taehyun lo lắng quay sang các anh.

- Ừ, các em cũng mau chạy đi đi chứ đừng nán lại nhé.

Tụi anh sẽ ổn thôi.

- Beomgyu đặt tay lên vai trấn an hai cậu bé.

Nhanh chóng hẹn nhau ở cổng chính, ba anh nhân lúc không ai đi lại thì mở cửa bước vào.

Taehyun và Huening Kai cũng chạy đi, "Thật may vì ở đây không có camera", Taehyun thầm nghĩ.

Phần Huening Kai lúc này rất lo cho các anh, đặc biệt là Soobin, cậu vẫn sợ đống muối hôm qua vẫn làm anh đau ở đâu đó.

Nhớ lại lúc anh chắn đống muối trong khi biết rõ nó tổn hại đến mình chứ không phải cậu, Huening Kai đau lắm, đến ruột gan cũng như thiêu đốt.

"Chỉ là đám muối thôi mà, cùng lắm là nhảy ào tới ôm ngăn mẹ lại thôi, nhưng anh lại như phản xạ, rất nhanh lẹ mà chạy đến trước để hứng hết."

Soobin thật sự là quá ngốc, ngốc đến làm cậu đau lòng.

- Uống nước gì không Kai?

Tiếng nói của Taehyun liền kéo Huening Kai về với máy bán nước tự động ngay sảnh.

- Mua nước rồi ngồi bên kia chờ mấy anh đi.

Huening Kai nhìn theo hướng chỉ của Taehyun, là một khuôn viên gần với cổng chính, có bàn và ghế, xung quanh đều đều những chậu hoa treo trông rất đáng yêu, "Có lẽ làm cái này để các bệnh nhân thư giãn".

Dù sao đây cũng là một lời đề nghị tuyệt vời nên Huening Kai nhanh chóng đồng ý.

- Taehyun à, bố mẹ nói chỉ cần tớ hạnh phúc là đủ.

- Huening Kai sau khi ngồi xuống, tay vừa khui lon nước Sprite vừa nói.

- Cậu đi đâu thì tớ đi đó.

- Taehyun mỉm cười ấm áp nhìn cậu bạn mình.

- Tớ biết hai ta cùng đường mà.

- Huening Kai cười vang rõ to.

Taehyun và Huening Kai sau đó ôn lại những kỉ niệm hồi bé đến lớn, như những lúc Huening Kai bị bắt nạt, Taehyun thân hình bé nhỏ nhưng có cái não to đã để tụi nó mặt mày và tấm thân dính bùn ra sao, hay những lúc Taehyun nhớ bố mẹ thì Huening Kai lại bày trò nhảy điên như thế nào.

Rồi lại đến lớn lên.

- Lúc biết hai đứa có thể vào cùng một trường cấp ba, cậu không biết tớ đã vui đến như thế nào đâu?

- Huening Kai tưng bừng mà hoài niệm.- Tớ cũng không ngờ người não ngắn như cậu lại có thể đủ điều kiện vào trường.

- Ê!

Huening Kai bạn cậu đây này, không cố gắng thì thôi, chứ một khi đã quyết ra trận là ai cũng phải nể đó nha!

Và cả hai lại nhớ đến lúc cùng nhau gặp ba anh họ Choi một cách thần kì, thật sự lúc đó Taehyun và Huening Kai sợ chết mất nhưng vẫn bị tò mò dẫn dắt hoặc là duyên phận dắt đi theo một cách nào đó.

Thời gian cứ trôi theo những kí ức buồn vui, thật tuyệt khi trong từng đoạn băng hồi ức ấy, họ luôn có nhau.Hết ôn kỉ niệm, cả hai bạn lại lấy bài ra ôn.- Lấy đề ra đi, chỗ nào không hiểu hỏi tớ.

Taehyun đúng là dù đi đâu cũng siêng năng, chăm chỉ, chịu khó và tinh anh.

- Đời người cứ tàn vì đống đề đó Tae...- Ừ.

- Taehyun thật sự không hề quan tâm tới cái than vãn này.

Đây là chuyện quá đỗi quen thuộc rồiÔn xong môn Văn lại đến môn Hoá.

Suốt cả buổi, Huening Kai rất chăm chỉ, bỗng cậu thấy mấy cái này đâu khó đâu, chỉ cần tâm trí có động lực là lập tức sẽ có thể học được dễ dàng.

- Thấy chưa Tae, chỉ cần tớ cố gắng là đều nên chuyện!

- Ai mà chẳng thế.- Cậu không thể khen tớ dù một chút hay gì....?Taehyun liền phì cười.- Tốt!

Huening Kai hết hồn nha!

"Lần đầu tiên Taehyun khen mình á, nghe sướng ghê!"

Thế là Huening Kai liền tiếp tục phát huy để được nhận cái khen từ cậu bạn sáng giá này, gì chứ muốn được Taehyun khen không dễ đâu nha!

Nhưng Taehyun và Huening Kai đã làm hết 5 đề của môn Toán mà các anh vẫn chưa về, đã là 11 giờ trưa rồi.

- Chúng ta cứ đợi đi, có khi các anh ấy bị lạc rồi.

- Taehyun nhẹ nhàng trấn an.

- Không phải thấy cô y tá nào đẹp rồi đi theo đó chứ.

- Huening Kai miệng thì như nói ba anh họ Choi nhưng Taehyun thừa biết lời lẽ chỉ ám chỉ một người.- Cậu thừa biết ảnh không như vậy.

- Taehyun lắc đầu bật cười trước người bạn ngốc đang ghen tuông này.

Cứ thế thời gian trôi nhanh đến tận 3 giờ chiều, lần này Taehyun và Huening Kai thật sự lo lắng rồi, mặc kệ cái bụng từ trưa chưa ăn gì, hai cậu định lên lại kiếm ba anh họ Choi thì thấy ông thầy hiệu trưởng hiện tại đang đi vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

- Chúng ta chờ thêm tí nữa đi, có thể mọi việc mới kết thúc thôi.

Chẳng phải các anh ấy muốn ông biến thái đó chết không yên sao?

Giờ này vẫn là quá nhanh đó.

- Taehyun chậm rãi nói với Huening Kai, sau đó kéo theo cậu bạn mình ngồi xuống.Huening Kai đưa tay xoa nhẹ lên chiếc nhẫn, cũng phải, nhiêu đây tiếng đồng hồ làm sao bằng những thời gian các anh đau khổ, Huening Kai bỗng thấy mừng hơn là lo lắng, mối hận của các anh đang dần được giải quyết, xong vụ này cậu nhất định sẽ đem đến cho ba anh sự hạnh phúc tuyệt vời, nhất là Soobin của cậu.

Mỉm cười ngắm nhìn thứ sáng lấp lánh, Huening Kai cười đầy chói lọi làm Taehyun bỗng nhớ đến câu nói mình đã được đọc trong một cuốn sách nào đó: "Cười vu vơ ngắm nhìn vật định tình", lúc này cậu bạn của cậu đang miêu tả rất thật câu nói này.

- Tae à, tớ ngủ ở nhà cậu hôm nay được không?

- Huening Kai với đôi mắt long lanh mà hỏi.

- Ừ, để tớ nhắn mẹ cậu.

Taehyun biết rõ, tên này đến nhà cậu mà hỏi han xin phép là thừa khi mà câu trả lời luôn là "Được", chẳng qua muốn nhờ Taehyun xin giúp bố mẹ thôi.

Nhưng Taehyun cũng không thấy phiền hà gì, căn nhà rộng như vậy, thêm vài người cũng chẳng sao.

Vì cậu cảm thấy mình thật may mắn, khi có thể gặp được Huening Kai, sau đó là Soobin, Yeonjun và Beomgyu, cuộc sống của cậu bây giờ là những người bạn này thôi không cần gì nữa cả.

Họ là cả thế giới của cậu, vì thế Taehyun đây dù có thế nào cũng sẽ bảo vệ thế giới ấy.

Để bản thân trôi lạc mình vào dòng suy nghĩ riêng, Taehyun cũng từ từ uống hết lon Sprite giữa tiết trời nắng nóng này.

Nhìn sang Huening Kai, mới đây mà đã quay lại với bịch bánh snack, Taehyun còn không biết Huening Kai đã rời đi lúc nào.

Cả hai cậu bạn lại tiếp tục cuộc trò chuyện từ thứ này sang thứ kia khi nhăm nhi bịch bánh, đến khi hết bánh vẫn ngồi tán gẫu, những đóa hoa trong khuôn viên cứ thế vô tình nghe được những thứ thú vị phát ra từ hai cậu bé đầy chân thành này.

6 giờ tối, các anh vẫn chưa quay lại.

Lòng Taehyun và Huening Kai lúc này cực kì sợ sệt, bao nhiêu thứ lo lắng cùng câu hỏi thúc giục hai cậu phải nhanh chóng đi lên lại.

Khi những bước chân đang chuẩn bị hành động thì bóng dáng ba anh họ Choi xuất hiện.

Taehyun và Huening Kai mừng rỡ, nhưng nhìn ba anh rất đuối sức tuy nụ cười vẫn nở trên môi.- Các anh không sao chứ?

- Huening Kai lo lắng hỏi.Soobin lắc đầu, vươn hai tay ôm chầm lấy Huening Kai - người anh thương nhất.

- Tụi anh làm được rồi, thật sự đã làm được rồi.

- Soobin nước mắt bỗng chảy dài, anh thật sự đã trả được mối thù rồi.

Taehyun lấy khăn tay lau mồ hồi cho ba anh, xem ra các anh rất mệt rồi, người bơ phờ cả nhưng ánh mắt thì tràn đầy nhẹ nhàng, niềm vui ẩn hiện nơi đáy mắt.

Một lần nữa, Taehyun và Huening Kai đồng thanh.- Soobin, Yeonjun, Beomgyu, chúng ta về nhà thôi.

Tối đó, mặc cho kẻ thù chết trong tức tưởi, chết trong lạnh lẽo, đến hình hài cũng không thể gọi là con người thì bên này, những trái tim đã từng bị đâm cắt nay lại được khâu vá lại cẩn thận và cùng nhau ấm áp bên bàn ăn.

Mặc cho hắn ra đi và có bao nhiêu nước mắt đưa tiễn, thì bên này sẽ nở nụ cười khiến hắn thành ma cũng không can tâm.

Chết không phải là kết thúc, hắn sẽ còn trả giá cho những gì hắn làm, bây giờ là việc hưởng thụ hạnh phúc của những người từng bị hắn đưa vào cái chết.

Tội ác phải trả giá, tổn thương phải hưởng thụ.
 
[Txt] [Sookai/ Yeongyu] Magic Island
XXII (End) - Magic Island


- Kai à, dậy đi em.

Vẫn là âm thanh đầy thân thương, Huening Kai yêu mãi âm thanh ấy.

Soobin, anh có biết ngay từ lần đầu gặp anh, em đã rất sợ anh không?

Sao bây giờ có thể thương nhiều đến thế?

Nhẹ nhàng mở mắt, Huening Kai mỉm cười.- Soobin à, em yêu anh.

Vừa dứt lời, Soobin đã phì cười ôm lấy Huening Kai, anh đang rất hạnh phúc.

Cậu là cả thế giới của anh, anh cả đời này nhất định là của cậu và chỉ riêng mình cậu thôi.

- Hai người đừng quên đây là phòng khách đấy nhé.

Giọng nói của Taehyun làm cả hai giật mình.

À Huening Kai quên mất, tối qua sau khi ăn uống no nê mọi người đều lăn đùng ra phòng khách mà ngáy như luyện giọng cho giai điệu tình ca bất hữu.

Soobin trông không có vẻ gì là xấu hổ cả, anh chỉ làm bộ mặt xin lỗi rồi lại tiếp tục ôm lấy cậu mà nhắm mắt lại như muốn ngủ thêm.

Trái ngược lại, Huening Kai thật sự đang rất ngượng, nhưng bản thân cũng không muốn đẩy anh ra, thật là khó khăn mà!

Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, cậu lúc này bất chợt hết hồn mà đẩy Soobin ra không thương tiếc, đã 8 giờ sáng rồi sao?

Còn gì là trường với lớp?

Lạ lùng hơn là Taehyun vẫn không có ý định gì là đi học cả, cậu bạn tinh anh này vẫn áo thun quần short dù nhìn là biết đã dậy từ lâu rồi.

- Tae à, không phải hôm nay phải đi học sao?

- Huening Kai lơ mơ hỏi trước tình cảnh diễn ra hết sức kì quặc này.- Mọi người hồi tối đã bàn rằng hôm nay lên rừng chơi rồi mà, em quên rồi hả?

- Yeonjun như đứa trẻ sợ mất ngày chơi mà làm đúng cái vẻ càu nhàu.

Đúng rồi, hôm qua mọi người đã bàn như thế.

"Huening Kai ơi là Huening Kai, hôm qua mày uống nước ngọt chứ có uống rượu đâu mà sáng ra lại lơ mơ như thế?"

- Tớ định là để ăn trưa xong rồi đi, đến đó là chiều rồi mình cắm trại tối luôn cho vui.

Sáng nay cứ nghỉ ngơi đi.

- Taehyun trầm tĩnh nói, trên tay lướt lướt điện thoại xem tin tức trong ngày.

Huening Kai gật gù rồi mò mò ngồi dậy, đi thẳng đến nhà vệ sinh làm những việc cần thiết.

Soobin cứ thế mà đi theo cậu đến tận trong nhà vệ sinh, Taehyun nhìn tình cảnh trước mắt liền nghĩ, "Duyên âm nặng thật!"

Huening Kai đang đánh răng thì cảm nhận được hơi ấm bao quanh mình, vòng tay quen thuộc siết chặt lấy cậu.

- Anh đã ôm em ngủ suốt cả buổi tối rồi, tay không mỏi sao.

- Huening Kai mỉm cười hỏi.

- Không.

Anh cảm thấy hạnh phúc.

- Soobin dụi mặt vào cổ Huening Kai, mùi hương anh đã quá quen nhưng lại luôn khao khát cứ thế xoa dịu lên anh.

- Em không làm gì xấu lúc ngủ đấy chứ?

- Huening Kai thật sự sợ mình làm gì khiến anh bất tiện đêm qua.

- Kai của anh ngủ rất ngoan.

Vừa nghe câu nói đấy mặt Huening Kai đã đỏ bừng, nhưng thật ấm áp.

Cậu đã quyết định sẽ trao anh cả tấm chân tình của cậu, là cậu sẽ làm, sẽ chăm chút cho tình yêu hai đứa ngày một nảy nở như cái vườn hoa lung linh nhà Taehyun!

- Soobin à, em sẽ mãi mãi bên cạnh anh.

Em hứa.

Huening Kai sau khi đánh răng rửa mặt xong liền mặt đối mặt với anh, ánh mắt đầy chân thành cùng lời lẽ chắc chắn.

Cậu đã muốn hứa với anh điều này lâu lắm rồi, bằng cả con tim này và tận sâu trong cậu.

Bây giờ, không còn thứ gì có thể ngăn cách anh và cậu nữa, nên Huening Kai nhất quyết phải nói ra.

Soobin nghe xong liền cảm động mà mạnh bạo kéo cậu vào nụ hôn sâu tràn đầy chiếm hữu và mãnh liệt.

Tay anh giữ chặt lấy đầu cậu để nụ hôn càng sâu hơn.

Huening Kai thả lỏng mình ra để bản thân thuận theo sự dẫn dắt của anh, cậu muốn nói cho anh biết cậu là của anh và chỉ thuộc về anh thôi.

Cậu cảm nhận được anh yêu cậu nhiều đến mức nào, khao khát cậu mãnh liệt ra sao qua sự chiếm hữu của anh và điều này khiến cậu càng đê mê và thích thú.

Soobin hôn cậu đến thần chí điên đảo, đầu óc cậu bây giờ quay cuồng.

Trong chốc lát, anh bế cậu lên và nhanh chóng đem cậu vào phòng của cả hai trên lầu trước sự bàng hoàng của Yeonjun, Beomgyu và Taehyun.

Im lặng kéo dài trong thời gian ngắn ngủi thôi nhưng trong khoảng thời gian đó cả Yeonjun, Beomgyu và Taehyun đều cùng ý nghĩ, "Duyên âm nó nặng quá rồi."

- Kệ hai đứa nó đi, mình làm bánh đi, cái bánh gì hôm bữa em nói ấy.

- Beomgyu phấn khởi với các dụng cụ mình tìm được trong bếp.

Vì hôm nay Taehyun cho bác quản gia và các cô giúp việc nghỉ nên Beomgyu mới có cơ hội nghịch nghịch xung quanh thôi.

- À là bánh Flan đó anh.

- Taehyun nhẹ nhàng đi tới bếp với cuốn sách hướng dẫn làm các loại bánh.

- Hồi đó anh được mệnh danh là đầu bếp của lớp đó, danh bất hư truyền nha.

- Yeonjun nhân cơ hội này mà khoe mẽ tài năng đáng tự hào của mình.

Thế là dưới bếp mặc cho trên kia đang mãnh liệt với lửa tình vẫn ung dung làm bánh Flan cùng nhau.

Lúc này Taehyun mới công nhận rằng Yeonjun không phải khoe chơi, cách anh dùng những dụng cụ bếp và thực hiện những bước làm rất điêu luyện.

Những chiếc bánh rất ngon, mà ngon nhất là của Yeonjun, anh đọc qua một lần mà đã hiểu được mức độ và canh thành phần trong bánh như thế nào rồi, chứng tỏ có kinh nghiệm vào bếp!

Thoáng chốc cũng đã đến trưa, sau khi ăn trưa và bỏ những hủ bánh vào trong cặp, cả năm bạn cùng nhau lên đường.

Trên đường đi, Huening Kai nhận được tin nhắn từ bố và mẹ, cả hai đều cùng một tin: "Kai à, hạnh phúc con nhé!".

"Gì thế này?", cậu nghĩ thầm, không phải là biết cậu nghỉ học đi chơi đấy chứ, đây thật sự là một lời chúc hay là lời đe dọa đây?

Thôi kệ, cũng đã lỡ đi rồi, hưởng thụ đã rồi về nhà tính tiếp thôi.

Soobin cả buổi cứ ngồi bóp bóp xoa xoa eo cho cậu, lần này anh không có mạnh như lần trước nhưng cũng đủ để làm cậu đau, nhưng Huening Kai không để ý đâu, ai lại trách chuyện đó bao giờ!

Đến nơi trời cũng đã dần dần chuyển sang tối, cả năm bạn cùng nhau vào sâu trong rừng, dĩ nhiên đây là khu vực mà Taehyun và Huening Kai đăng kí.

Cùng nhau trải thảm rồi đốt lửa lên, Soobin, Yeonjun, Beomgyu, Taehyun và Huening Kai ngồi lại thành một vòng tròn.

Ngọn lửa cháy bừng lên đầy sức sống, ánh lên ấm áp như che chắn cho tất cả năm bạn.

- Mọi người còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?

- Taehyun mỉm cười hỏi khi nhìn ánh lửa cứ bập bùng.- Lúc đó là một phép màu.

- Beomgyu trả lời khi đôi mắt vẫn nhìn vào ánh lửa đang cháy kia.

Ngồi ôn lại nhiều thứ với nhau, ăn uống, trêu đùa hũ bánh Flan của Beomgyu sao mà méo mó, rồi lại bị Beomgyu hờn cho một cái lườm xuyên ngang 4 người.

Tuy vậy, ánh lửa vẫn làm xao nhãn tâm trí của cả năm bạn trẻ.

Nếu chỉ dừng lại ở tuổi 18 thì sao?

Phép màu có thể đưa ta đến với nhau?

- Choi Soobin, Choi Yeonjun, Choi Beomgyu, tụi em đi với các anh được không?

Taehyun và Huening Kai nhìn ba anh họ Choi bằng ánh mắt chân thành và đầy tin tưởng.

Hai cậu đã biết được thế giới của cả hai là ở đâu rồi, là các anh thôi chứ không là nơi nào xa xôi.

Phép màu chúng ta cùng nhau xây nên liệu có thể xuất hiện chưa?- Chúng ta sẽ bên nhau, hôm nay và ngày mai.

- Soobin mỉm cười đầy chắc chắn.Beomgyu liền chia cho mọi người những cây pháo mà Taehyun đã mua từ trước, thế là những ánh lửa cứ thế liên tiếp có thêm những ánh lửa nữa, chúng nhảy múa cùng nhau, bao trọn như một vòng tròn như che chắn cho cả năm bạn.

Soobin nắm chặt tay Huening Kai mỉm cười đầy hạnh phúc.- Sẽ không ai có thể chia cắt chúng ta đâu.

Anh hứa.

- Anh ôm chặt lấy Huening Kai và thì thầm trong niềm hân hoan khó tả.

Cậu bây giờ và sau này chắc chắn là của anh, và chỉ riêng anh thôi.

Soobin bây giờ mới thật sự tự tin để sở hữu lấy cậu.Mọi người bắt đầu quây quần lại với nhau cùng với những tia lửa đỏ rực cháy.

"Chúng ta đi thôi, nơi khởi đầu của chúng ta."

Đêm đó, khu vực rừng nơi năm bạn nhỏ vui chơi bị cháy cả, không ai biết rõ nguyên nhân, cũng không thấy xác của hai bạn trẻ nào dù cả hai là người đăng kí nơi ấy.

Mọi người nghĩ có lẽ hai bạn đã đi trước khi đám cháy diễn ra, hoặc là người gây ra đám cháy nhưng cả hai phương án hoàn toàn không có căn cứ khi cảnh sát kết luận rằng rừng cháy là do khí hậu đột nhiên nóng lên và đã bắt đầu từ trưa, vì lơ là nên đội tuần tra không phát hiện.

Vậy có thật sự là đội tuần tra lơ là?

Hay vì một phép màu nào đó khiến họ không phát hiện ra?

Hai đứa trẻ ấy đã thật sự đi vào trong đám cháy?

Các nhân viên đều xác nhận có hai cậu bé đi vào từ chiều khi trời dần tối, không phải lúc trưa là rừng đã cháy sao?

Làm sao hai cậu bé ấy lại có thể tự đi vào đám cháy?

Nếu thế sao không tìm thấy xác hai cậu bé ấy?Bí ẩn hoàn toàn đều được khép màn ở đây, cũng vì điều này mà khách đến đây cắm trại cũng nhiều hơn nên có thể xem đây là vận may?

Soobin, Yeonjun, Beomgyu, Taehyun và Huening Kai đã đi đến nơi mà họ có được niềm hạnh phúc, một hòn đảo của ma thuật nào đó do chính họ xây nên.

Có thể họ đã đi quá vội vàng, chưa kịp đọng lại gì thì đã ra đi, nhưng vì bắt đầu của họ không ở đây, mọi thứ của họ bắt đầu từ nơi hẹn ước.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và khép lại trong bí ẩn.

Vì đây là hạnh phúc của riêng năm bạn trẻ, nên ta chỉ có thể biết đến đây thôi.

Đâu đó những vì sao, ta sẽ thấy được nụ cười hạnh phúc của họ.

"Khi mọi thứ quá mệt mỏi...

Những bài ca mà chúng ta đã từng hát với nhau...Những lời hứa khi chúng ta vẫn là những vì sao...

Nơi đây là khởi đầu của chúng ta...đừng quên nhé!"
 
Back
Top Bottom