Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 173: Đại thần mỗi ngày đều cập nhật và cuộc sống hàng ngày của tôi (10)


Mạc Chi Dương bĩu môi, "Đau quá."

"Biết đau mà còn dám cầu tình thay cậu ta?"

Hàn Tĩnh Bạch thật ra muốn dùng tiên pháp, nhưng ở trước mặt Dương Dương lại không muốn chọc cậu không vui.Mạc Chi Dương không nhịn được cười, nhưng vẫn rất đứng đắn xụ mặt giải thích: "Nhưng cậu ta thực sự không cố ý mà.”

Cậu ta thực sự không cố ý, mà là cậu cố ý.Hệ thống cảm thấy những lời này rất đúng, nhưng không biết vì sao nghe rất kỳ quái.Trò hề này, cùng lắm là gán cho Mạc Chi Dương cái danh kẻ ngốc không biết xã hội hiểm ác, nhưng Cố Mị, bắt nạt một tên ngốc, vậy nhất định lại là một chuyện khác.Những kẻ ngốc chính là quần thể dễ bị tổn thương, và khi có người bắt nạt quần thể đó thì ánh sáng chính nghĩa trên Internet còn không đem bọn họ đánh chết sao.“Đau quá, đau chết mất.”

Mạc Chi Dương run rẩy xuống tay, "Nếu anh không dỗ em, em sẽ đau chết mất, em mặc kệ.”

Mạc Chi Dương ban đầu ngồi ở trên ghế sô pha, bắt đầu la lối khóc lóc, cả người đều nằm ngã nằm nghiêng trên ghế sô pha, “A, đau chết tôi rồi!

Không được rồi, người đàn ông của tôi còn mặc kệ tôi, huhuhu."

"Vậy phải dỗ thế nào đây?"

Hàn Tĩnh Bạch nhìn người đang tức giận nằm trên sô pha, khẽ mím môi, cũng không biết cậu đang muốn làm cái gì.Mắc câu!Đau đầu Mạc Chi Dương uất ức ngồi thẳng dậy, vươn tay ra sau đầu hắn, cởi dây buộc tóc giúp hắn, động tác cực kỳ ôn nhu, sau đó thừa dịp nói nhỏ vào tai hắn.Ai ngờ Hàn Tĩnh Bạch lại biến sắc, “Tuyệt đối không được.”

Thân là tiên đế, sao có thể làm ra chuyện khêu gợi như vậy, không được không được.“Anh không yêu em, em hiểu mà.”

Mạc Chi Dương rũ mí mắt xuống, một giọt nước mắt đọng trên mi chậm rãi rơi xuống, lướt qua gò má.Hệ thống đột nhiên hoảng sợ: Thì ra đã tiến hóa đến mức có thể khống chế tốc độ rơi nước mắt sao?

Tuyệt vời!“Anh, anh không có ý đó.”

Cậu vừa khóc, Hàn Tĩnh Bạch liền chịu không nổi, chỉ hận không thể moi trái tim ra cho cậu, nhưng việc này tuyệt đối không thể.“Em…..”

Mạc Chi Dương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng đáng thương nhìn hắn, nước mắt giàn giụa rơi xuống như hết tiền.Cậu như vậy khiến Hàn Tĩnh Bạch không biết làm thế nào, nhưng thật sự nghĩ không ra, "Tại sao nhất định bắt anh phải múa thoát y?"

Hắn hỏi, Mạc Chi Dương cũng không trả lời mà chỉ đáng thương nhìn hắn, nội tâm rít gào: Bởi vì em muốn xem nha!Hệ thống: Tôi cũng muốn xem!

Còn muốn ghi lại nó.Ngày hôm qua, trên trang web truyện người lớn cậu đã nhìn thấy những thứ kỳ lạ, ngẫm lại mà xem, một công* tóc dài lạnh lùng, uốn éo dáng người quyến rũ, Mạc Chi Dương cảm thấy mình có thể làm được!(*) Công thụ ấy (hay cũng được gọi là top bot, 01).Hàn Tĩnh Bạch quá hiểu Dương Dương, với cái tính nết không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không bỏ qua, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Em thật sự muốn xem đến vậy sao?"

"Em muốn xem."

Mạc Chi Dương gục đầu
xuống, cũng không nhìn hắn, nhưng giọng nói để lộ ra những cảm xúc mong đợi."

Anh sẽ không múa thoát y, nhưng anh múa kiếm rất giỏi, Dương Dương cũng có thể thưởng thức."

Hàn Tĩnh Bạch nói, trên khuôn mặt tuấn tú lây nhiễm ý cười.Cùng lắm thì, khiến hắn vừa múa vừa đem quần áo cởi ra là được rồi, ngày hôm qua đọc được một đoạn h văn, công bên trong múa thoát y trông rất ngon.Mạc Chi Dương giả vờ miễn cưỡng gật đầu, "Vậy cũng được.”

Hàn Tĩnh Bạch cũng không biết đang nghĩ cái gì, đặt miếng bông gòn i-ốt trong tay xuống, đứng lên đi đến chỗ giữa bàn trà và TV, tay phải nắm hư không, một thanh trường kiếm được ngưng tụ thành hình.“Dương Dương xem đi.”

Hàn Tĩnh Bạch nói, cầm kiếm hoa, đây mới chỉ là bắt đầu.Không thể không nói Hàn Tĩnh Bạch này lớn lên trông rất đẹp trai, một thân kỹ năng thậm chí còn xuất sắc hơn, tại căn phòng một mét vuông này, lại có con rồng uốn lượn uyển chuyển tiêu sái.Mạc Chi Dương nhất thời nhìn đến xuất thần, thanh kiếm kia đột nhiên đánh thẳng tới.Sửng sốt trong giây lát, liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống liền thấy chiếc áo phông trắng đột nhiên biến thành áo sơ mi, đó là do bị kiếm khí trực tiếp bổ ra, tùy tiện treo trên người.Mạc Chi Dương sợ đến mức nhanh chóng đưa tay kéo quần áo lại, "Anh, anh, anh!

Em là muốn xem anh cởi quần áo, không phải xem em cởi!"

"Đều là cởi quần áo, Dương Dương cởi sẽ đẹp hơn."

Hàn Tĩnh Bạch đem kiếm cất ở phía sau, lần này nếu không dạy cho cậu một bài học thì lần sau nhất định sẽ nghĩ ra chuyện kỳ quái gì đó.Vừa nói vừa buông bàn tay ra, thanh kiếm kia cũng hóa thành điểm sáng tán loạn tứ phía, "Muốn anh cởi quần áo, thì cũng là Dương Dương cởi cho anh."

Chậm rãi đi về phía cậu."

Đồ lưu manh!”

Đây chính là đang sờ mông hổ rồi, Mạc Chi Dương tiện tay túm một cái gối qua che ở ngực, rúc cả người vào góc sô pha, “Chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng phải từ từ."

"Vậy cũng là do Dương Dương chơi lưu manh trước, kiểu gì cũng phải bắt anh nhảy kiểu này."

Hàn Tĩnh Bạch đi tới trước mặt cậu, tay trái chống vào lưng ghế sô pha, tay phải chống vào tay vịn, theo động tác khom người, mái tóc dài xõa ra, "Hửm?"

Đây thật sự là tự đào hố cho mình nhảy.Mạc Chi Dương trề môi, cố gắng dùng gối ôm che thứ gì đó, “Hai nước giao chiến còn có thể đàm phán, anh cho em một cơ hội nha, sau này em không dám nữa.”

"Không dám?

Là không dám kêu anh khiêu vũ hay là thế nào đây?"

Hàn Tĩnh Bạch cúi người, đem người vây ở giữa hai tay, hé miệng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, "Anh đoán là Dương Dương đang cố ý dụ dỗ anh, phải không?"

"Đánh rắm, ưm, em không có!"

Môi còn ở miệng người ta, Mạc Chi Dương không dám mắng quá mức mà đáng thương nhìn hắn, "Hôm qua em mới đọc một quyển truyện người lớn, liền thèm."

Xem hoàng văn*?(*) Truyện người lớn(h+).“Vậy thì phải trách anh không thoả mãn Dương Dương, nếu không làm sao có khí lực đi xem những thứ này.”

Đôi mắt phượng của Hàn Tĩnh Bạch híp lại, cậu vậy mà lại ở sau lưng hắn xem những thứ này.Mạc Chi Dương vừa muốn phản bác, “Em không có!”

Kết quả lại bị hắn khiêng lên vai, cũng cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, bắt đầu giãy giụa, “Người trẻ tuổi không nói lý, anh, anh thả em xuống!"

Người trên vai bắt đầu giãy giụa, Hàn Tĩnh Bạch lần này không dung túng cậu, vỗ vỗ mông cậu, "Thành thật một chút."

"Em sai rồi em thật sự sai rồi, ban đầu em không nên làm biên tập viên của anh, ai da ~” Mạc Chi Dương còn chưa nói hết lời thoại đã bị ném lên giường lớn, “Anh, anh đừng xúc động, xúc động là ma quỷ!”

Hôm nay Hàn Tĩnh Bạch quyết tâm dạy dỗ cậu, "Hôm qua Dương Dương xem truyện người lớn gì thế, anh cũng muốn nhìn một cái, vừa lúc học hỏi một chút, thế nào?"

"Không không không, chuyện này quá hại thân, em không được không thể!

" Mạc Chi Dương từ từ lui vào trong góc giường, ngày hôm qua xem đoạn văn có chút tục tĩu, nếu như....Mạc Chi Dương bây giờ đã hiểu thế nào gọi là tự vác đá nện vào chân mình.“Dương Dương, bên trong đoạn văn kia có thể vào sâu bao nhiêu?”

Hàn Tĩnh Bạch tham lam vuốt ve vòng eo thon thả, không biết vì sao nhưng hắn khẳng định Dương Dương là đẹp nhất."

Lại không phải phải, ưm ha~ làm sao em biết được bên trong thế nào....

Huhu, thật sâu, chậm một chút."

Mạc Chi Dương quỳ trên giường, nếu không phải được hắn đỡ thì chỉ sợ cả người cậu thực sự ngã xuống.Hàn Tĩnh Bạch không chịu buông tha cho cậu, “Dương Dương, bên trong đoạn văn kia thật sự sảng khoái như vậy sao?”

Vừa nói, vừa nắm chặt tay phải cậu, hai người mười ngón đan xen, không ai có thể tách hai người ra."

Ưm ha ~ anh, anh ~" Mạc Chi Dương há mồm cắn ga giường, thật sự quá xấu hổ rồi, bất luận thế nào cũng không chịu trả lời.Đêm nay, Hàn Tĩnh Bạch không ngừng đòi hỏi, thế mà lại ghen tuông vô cớ với một mảnh truyện người lớn, làm thật tàn nhẫn, còn đem người lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, ôm vào trong lòng ngực nhất quyết không chịu buông ra.Cuối cùng bị làm đến bất tỉnh mới thoát được một kiếp.Mạc Chi Dương tỉnh dậy với một suy nghĩ: Không làm thì không chết, sau này không làm nữa.Bên ngoài trời sáng, rèm cửa dày nặng lại vô tình đem ánh sáng chặn ở bên ngoài, khiến phòng ngủ rất tối, Mạc Chi Dương trở mình, thắt lưng đau nhức đến nỗi không buồn đứng dậy, đói bụng cũng không muốn động đậy.Hàn Tĩnh Bạch biết cậu đã tỉnh, bưng thức ăn đã chuẩn bị sẵn đi vào, "Dương Dương đói bụng, mau ăn đi."

“Ai, mệt quá mệt rồi.”

Mạc Chi Dương quay lưng về phía hắn, khẽ thở dài, “Chắc em sắp chết rồi.”

"Nói lời ngốc nghếch gì vậy?”

Hàn Tĩnh Bạch biết cậu sẽ tức giận nên đã chuẩn bị sẵn sàng để cậu đánh mắng một trận, đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, "Dương Dương, bánh bao chiên ăn với đậu phụ này là ngon nhất, còn có sợi mì nhỏ này cũng cay và ngon, gà rán còn giòn nữa, muốn thử không?"

Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.Mạc Chi Dương không muốn để ý đến hắn, lại sờ sờ bụng, thắt lưng chịu tội cả đêm, cũng không nỡ bạc đãi cái bụng của mình, muốn trở mình, “Nhưng em không bò dậy nỗi, eo đau."

Thấy cậu chịu nói chuyện với hắn, Hàn Tĩnh Bạch thở phào nhẹ nhõm, không uổng công hắn vất vả thu thập những món ngon này, sau khi ôm cậu đi rửa mặt xong liền để cậu ngồi ở trong lòng mình ăn, "Anh đã thấy những tin đồn nhảm nhí đó rồi.“"Vâng.”

Mạc Chi Dương biết hắn đang nói đến chuyện gì, chẳng qua là những lời trên mạng kia, trong miệng còn nhai bánh chiên, “Vậy anh định làm gì?

Em đều bị bắt nạt thành như vậy rồi.

"Như vậy, từng chút sợ hãi đau lòng dường như chỉ là một câu hỏi bâng quơ.“Bọn họ chẳng qua là ghen tị anh có được em, vì thế cho nên phải cho bọn họ thấy được em là của anh.”

Hàn Tĩnh Bạch chỉ có thể từ trong miệng nói ra, tựa cằm lên vai Dương Dương.Nếu là ở kiếp trước, nhất định phải nghiền xương những người đó thành tro mới có thể tiêu trừ hận ý trong lòng.Mạc Chi Dương cũng không cảm thấy có chuyện gì, chỉ là muốn giả vờ đáng thương trước mặt hắn, về việc xảy ra ngày hôm qua, Có Mị chắc chắn sẽ bị công ty cho một búa, cũng có thể nghỉ ngơi trong vài ngày.Quả nhiên sau khi Cố Mị trở về liền bị mắng máu chó đầy đầu, Trình Viện Viện cũng không giữ nổi.Không ngờ rằng bản thân lại bị lật thuyền trong rãnh, còn bị Mạc Chi Dương hại thành như vậy, vừa nghĩ đến người kia liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.Mấy ngày nay ngày nào cũng ở gần khách sạn quan sát, nhưng Mạc Chi Dương vẫn không xuống dưới, càng không có cơ hội trò chuyện riêng với Hàn Tĩnh Bạch.Cố Mị tự tin rằng chỉ cần cậu ta có thể nhìn thấy Hàn Tĩnh Bạch, thì nhất định sẽ có cách để cướp lấy hắn, nhưng bây giờ cậu ta cần một cơ hội.“Em phải đi đến nhà xuất bản một chút.”

Mạc Chi Dương thay quần áo, vừa mới nói xong, quả nhiên phát hiện lông mày hắn đang cau lại, liền cười hì hì thò lại gần, hôn hắn một cái, “Dương chủ biên có việc, em đi một chút sẽ trở về, ngoan nha."

Hàn Tĩnh Bạch hơi mím môi, "Khi nào thì trở về?"

"Trước bữa cơm tối nay, em muốn ăn bún thịt viên, trứng rán năm quả liễu và mì chua cay."

Mạc Chi Dương buông những lời này xuống, buông người này xuống rồi đi ra ngoài.Nỗ lực đã được đền đáp, Cố Mị ngồi canh ba ngày cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ cửa đi ra, trong đôi mắt đào hoa lóe lên lửa giận, đột ngột giẫm chân ga, xe lao về phía người đó.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 174: Đại thần mỗi ngày đều cập nhật và cuộc sống hàng ngày của tôi (11)


'Kít---'Phía sau đột nhiên vang lên tiếng thắng xe chói tai khiến Mạc Chi Dương sợ hãi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc Mazda đậu cách mình năm mét, sau đó chiếc xe kia rẽ vào một góc cua, lái vào bãi đậu xe tầng ngầm.Đôi mắt hạnh nheo lại, hiểu rõ tất cả trong lòng bàn tay nhưng vẫn đi theo lộ trình ban đầu, khi vòng qua trạm xe buýt, bước chân đột ngột dừng lại.'leng keng'Người đi rồi, Hàn Tĩnh Bạch rốt cuộc không còn gõ được chữ nào nữa, chỉ khi có Dương Dương ở bên cạnh thì hắn mới có tinh thần viết, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.Thúc giục trái tim Hàn Tĩnh Bạch vui mừng khôn xiết, còn tưởng là Dương Dương vòng trở về, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy một vị khách không mời mà đến."

Hàn tiên sinh."

Cố Mị vừa thấy hắn hai mắt vô cớ phiếm hồng, giọng nói có chút run rẩy như bị ai đó bóp chặt yết hầu, "Xin hỏi, Tiểu Mạc có ở đây không?"

Tiểu Mạc?Trước đây những con kiến tu sĩ kia chỉ có thể cung kính gọi Dương Dương là Tiên Hậu, nhưng đến miệng người này lại trở thành Tiểu Mạc, thực sự rất buồn cười.Hàn Tĩnh Bạch nhìn cậu ta, thanh âm lạnh như băng, “Dương Dương không có ở đây, mời cút cho.”

Còn thêm một từ mời, hắn tự nhận bản thân đã đủ lễ phép."

Em chỉ là muốn đến xin lỗi cậu ấy, em thật sự không phải cố ý đẩy cậu ấy đâu, chỉ là nhất thời bất cẩn, mấy ngày nay em vẫn luôn bị bạo lực mạng, em..... em có chút chịu không nổi."

Cố Mị nói, đỡ lấy khung cửa từ từ trượt xuống, ngã ngồi trên mặt đất.Mang theo tiếng khóc nức nở và giọng mũi nồng hậu, "Là lỗi của em, mấy ngày nay em đều suy nghĩ về chuyện này, thật xin lỗi, nhưng mà mấy buổi tối rồi đêm nào em cũng không ngủ được, em.... muốn xin lỗi."

"Cậu không ngủ được thì liên quan gì đến Dương Dương?"

Người này tại sao lại đi ăn vạ với Dương Dương, Hàn Tĩnh Bạch nói xong liền muốn đóng cửa lại.Thấy hắn muốn đóng cửa lại, Cố Mị vội vàng chống ván cửa, "Thật xin lỗi, là do em mất bình tĩnh, em chỉ muốn xin tiểu Mạc đừng truy cứu chuyện này nữa, có thể cho em vào để em tự mình xin lỗi cậu ấy được không?"

Này thật kỳ lạ, Dương Dương từ đầu đến cuối đều không nói một câu bậy bạ nào, cũng chính cậu ta là người cố ý đẩy người ta xuống đất, thế nào bây giờ lại khóc lóc giả làm nạn nhân, muốn cầu xin cái gì."

Dương Dương vẫn chưa truy cứu, từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cậu thế nào lại đột nhiên tới đây khóc lóc kể lể?"

Hàn Tĩnh Bạch nói, cũng không tránh ra, "Dương Dương không có ở đây, mời về."

Khó có lúc Cố Mị không dây dưa, "Được."

Nghẹn ngào bò dậy, nhưng chân lại không cẩn thận mà mềm nhũn, lao về phía cửa phòng.Mạc Chi Dương trốn ở cửa thang máy, dùng điện thoại di động lặng lẽ quay đoạn video này: "Tên gia hoả này được lắm, cách câu dẫn này thực sự không có một chút tiêu chuẩn, tôi sẽ không mắc câu đâu."

Sau khi lưu lại một màn vừa rồi xong mới đem điện thoại cất đi, ấp ủ một chút cảm xúc.Cố Mị này rất nhanh tay, nhưng Hàn Tĩnh Bạch lại né càng nhanh hơn, cơ hồ trong nháy mắt khi cậu ta vồ tới liền lắc mình né sang bên trái, trơ mắt nhìn cậu ta ngã xuống như chó ăn cứt.Buổi biểu diễn bắt đầu."

Các người đang làm gì vậy?"

Mạc Chi Dương đứng ở cửa thang máy, nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này nước mắt không kìm chế được mà rơi xuống."

Dương Dương!"

Hàn Tĩnh Bạch theo ánh mắt cậu nhìn Cố Mị đang nằm liệt giữa đường, lập tức có chút luống cuống, sợ Dương Dương hiểu lầm, "Em nghe anh giải thích, mọi chuyện không phải như những gì em nhìn thấy đâu."

"Huhuhu, hóa ra các người thừa dịp tôi không ở đây mà lén lút với nhau!"

Mạc Chi Dương nắm chặt điện thoại, không kiềm chế được mà nghẹn ngào, "Nếu anh không thích tôi thì cứ việc bảo tôi đi, vì sao lại phản bội tôi, nhục nhã tôi."

Hàn Tĩnh Bạch luống cuống: "Dương Dương, anh không có nhục nhã em, cũng không có ghét bỏ em!"

Đưa mắt nhìn về phía người đang vội vàng bò dậy.Mạc Chi Dương chỉ vào cậu ta, nghiến răng nghiến lợi, tay đều run rẩy.

“Vậy anh nói cho tôi biết tại sao cậu ta lại ở đây, các người thừa lúc tôi không ở đây mà cấu kết làm bậy không phải sao?”

"Dương Dương, em hay nghe anh giải thích, anh thật sự không có.”

Hàn Tĩnh Bạch nhất thời không biết phải giải thích thế nào, "Mới vừa rồi anh còn tưởng người gõ cửa là em, anh cũng chưa từng qua lại gì với cậu ta cả."

"Là lỗi của em, đáng lẽ em không nên đến gặp anh lúc này, em....

Em đi trước, chuyện của chúng ta về sau lại nói."

Cố Mị đột nhiên ngắt lời hắn, chỉ bằng những lời này cũng đủ để làm mọi chuyện càng rối tung lên, "Tĩnh Bạch, em...."

Trước khi rời đi còn ngập ngừng nói ra câu này, sau đó lại xấu hổ liếc nhìn Mạc Chi Dương, "Tiểu Mạc, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Tĩnh Bạch, các người nói chuyện vui vẻ nhé."

Nói xong liền rời đi."

Dương Dương, anh!"

Hàn Tĩnh Bạch hận không thể xé xác người kia ra, rõ ràng không có xảy chuyện gì nhưng qua lời cậu ta vừa nói lại khiến hai người thật sự có gì đó.Mạc Chi Dương giơ tay muốn tát một cái, nhưng cậu vẫn nhịn xuông, hai mắt đỏ bừng, “Trở về rồi nói, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“Dương Dương, em nghe anh nói, vừa rồi thật sự không xảy ra chuyện gì cả, em tin anh!"

Cố Mị trốn bên trong thang máy nghe tiếng hai người cãi nhau, còn có tiếng cửa bị đóng sầm lại, lúc này mới thò đầu ra khỏi thang máy.Hai người đã đi vào, cửa bị đóng lại, Cố Mị thận trọng lẻn tới, muốn nghe động tĩnh bên trong."

Có phải anh đang lừa dối tôi không?

Tại sao anh lại muốn mập mờ với cậu ta, anh xem tôi là cái gì đây, Hàn Tĩnh Bạch, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!"

"Anh không có, em còn vô cớ gây rối như vậy nữa thì anh sẽ tức giận đó!"

"Tôi vô cớ gây rối?

Cậu ta thấu hiểu lòng người như vậy nên anh mới thích chứ gì?

Vậy anh đi tìm cậu ta đi, đừng ở đây nói nhảm với tôi!

Hàn Tĩnh Bạch, tôi nhìn thấu anh rồi.”

Giọng nói bên trong vừa dứt, theo sau là một loạt âm thanh sứ vỡ vụn, tiếng tranh cãi xen lẫn tiếng đập vỡ đồ đạc.Cố Mị trong lòng thở phào một hơi, cuối cùng cũng hoà nhau một ván còn có thể chia rẽ tình cảm của hai người, lúc trước hi vọng cậu đi mở họp nhưng vốn dĩ đó là lời khách sáo, lại lộ ra cậu dùng sắc đẹp để dụ dỗ Noãn Dương nên mới có thể trở thành biên tập viên, cuối cùng công bố lên mạng dùng dư luận áp đảo cậu.Tốt nhất là có thể bị bạo lực mạng khiến cậu tự sát, chỉ cần người này biến mất khỏi thế giới thì sẽ không có ai cạnh tranh với cậu ta nữa.Không ngờ tới lại bị chơi một vố, ngược lại bị chụp cho cái mũ bắt nạt người mới, còn bị áp bức nơi làm việc, hiện tại có thể coi như là hoà nhau một ván.“Nếu anh cảm thấy cậu ta tốt thì đi đi!”

Mạc Chi Dương treo trên người Hàn Tĩnh Bạch, hai chân quấn quanh vòng eo rắn chắc của hắn, gân cổ lên hét với bên ngoài."

Em thật sự cho rằng tôi không dám?"

Hàn Tĩnh Bạch ôm người, áp vào tường, ngoài miệng phụ hoạ xong liền tiến đến nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Anh không dám."

Mạc Chi Dương mở miệng cắn lên hầu kết của hắn, lại không dám dùng sức, dùng hàm răng nghiến nhẹ, “Nếu anh dám, em liền đánh gãy chân anh trước, sau đó dùng dây xích trói lại bên người.”

Người ngoài phòng còn chưa rời đi, tức là cảnh diễn này vẫn sẽ tiếp tục để cậu ta nghĩ rằng hai người thật sự không hợp nhau, như thế Cố Mị sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc."

Anh cái tên khốn này, Hàn Tĩnh Bạch cái đồ khốn nạn!"

Cố Mị lỗ áp tai vào cửa, bỗng nhiên vang lên một tiếng rầm, tưởng có vật gì đập vào cửa, sợ hãi rụt vai lại, nhưng lại không muốn rời đi như thế nên liền ngồi xổm xuống nghe lén."

Không phải em luôn bảo tôi đi tìm cậu ta sao?

Vậy tôi sẽ đi tìm cậu ta, em cũng đừng có mà hối hận!"

Nghe vậy, Mạc Chi Dương liền nhịn không được mà nhéo eo hắn một cái, hạ giọng, "Anh dám!"

"Anh không dám."

Hàn Tĩnh Bạch nịnh nọt liếm vành tai cậu, hai người cách cánh cửa giả vờ cãi nhau, "Không phải em muốn tôi làm như vậy sao?"

Trong phòng dần dần yên tĩnh, Cố Mị cũng Không biết xảy ra chuyện gì, đang cố dán tai nghe lén thì đột nhiên nghe thấy một tiếng phịch, như thể có thứ gì đó va vào nhau.Sau đó là tiếng mắng chửi của Mạc Chi Dương, "Hàn Tĩnh Bạch, tên khốn kiếp!"

Bên trong vang lên tiếng vỗ bạch bạch bạch, chắc hẳng là đang đánh nhau rồi.Nghe đến đó Cố Mị mới hoàn toàn yên tâm, hai người đã cãi nhau nếu thêm một chút dấm* nữa thì có lẽ sẽ chia cắt được hai người, lúc này mới hài lòng rời đi.(*) kiểu làm cho ghen tuông ý."

Anh ưm~"Mạc Chi Dương giống như bị đóng đinh vào cửa, toàn bộ lồng ngực đều rơi vào trong nanh vuốt của hắn, bị tra tấn chà đạp thì thôi đi lại còn bị cắn.Hàn Tĩnh Bạch dùng sức đỉnh vào, nhìn đôi mắt hạnh đẹp đẽ đang ửng đỏ của Dương Dương, hắn liền nghiêng người liếm đi giọt nước mắt trên khóe mắt cậu, “Dương Dương khóc, là vì quá sung sướng à?”

Hắn ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng lại không cho cậu cơ hội trả lời, cúi người hôn lấy cậu, ấn người vào khung cửa không ngừng thao làm.Sau lưng đau quá, Mạc Chi Dương muốn kêu lên nhưng lại bị hắn nuốt hết xuống cổ họng.Bản thân còn chưa ăn cơm mà đã làm bữa tối cho hắn trước rồi.Mạc Chi Dương bị cơn đói đánh thức, xoa xoa bụng ngồi dậy liền nhìn thấy hắn đang gõ phím bên cạnh, ôm chăn lăn một vòng đến bên cạnh hắn: “Tối nay anh định đăng truyện lên mạng à?”

Noãn Dương chủ yếu là đăng truyện lên internet, nghe nói trang web bên kia cho đủ mặt mũi, liên tục tạo đề cử trong ba ngày, thậm chí còn mua account marketing quảng cáo tuyên truyền.Sau chuyến này cũng nhìn ra sự lo lắng, nhưng trên thực tế, bộ truyện《 tiên sư 》 này thật sự không tồi, cho dù không tuyên truyền mà chỉ cần đưa lên bất kỳ trang web nam tần nào cũng đều có thể hot.“Ừ.”

Hàn Tĩnh Bạch không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần đúng giờ gửi bài văn 6000 chữ đi là được, những biên tập viên khác sẽ giúp hắn xử lý.Chờ đến khi cuốn sách này xuất bản xong, Dương Dương cũng sẽ có được bản quyền xuất bản, đây là một điều kiện bổ sung đã được thỏa thuận trước với trang web."

Truyện《 tiên sư 》 là nói về nội dung gì?”

Mạc Chi Dương dựa vào vai hắn, nhìn tác giả phía sau hậu trường, trước đó chưa từng đọc qua nội dung, nhưng đọc xong phần mở đầu lại thấy tò mò.Văn của Noãn Dương dường như có sức mạnh kỳ diệu, có thể thu hút người một cách vững chắc và khiến họ phải ngày đêm suy nghĩ."

Nói về vị tiên giả đầu tiên do hỗn độn tạo ra, vì cứu thế mà tiên lực bị phong ấn.

Trải qua đủ loại chuyện xưa cuối cùng cũng gặp được người mình yêu thương và vô tình cởi bỏ phong ấn, đưa hắn trở về tiên giới.

Kết cục thì anh còn chưa nghĩ tới."

Hàn Tĩnh Bạch nói, đầu ngón tay không dừng lại, ấn đăng tải.Ngay khi nhìn thấy dấu đăng tải, Mạc Chi Dương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuốn sách ban đầu do Cố Mị xuất bản đã trở lại với danh nghĩa Noãn Dương, vậy mọi thứ có phải đang diễn ra theo chiều hướng tốt không đây.Thuận tay giật lấy notebook hắn, bắt đầu giúp hắn nhìn xem có lỗi chính tả nào không, chương đầu tiên có 6000 chữ, Mạc Chi Dương đọc một cách thích thú.Nhưng khi xem đến cuối cùng thì sắc mặt liền biến đổi, "Hàn Tĩnh Bạch, anh mẹ nó đang viết cái quái gì vậy!"

"Không hay sao?"

Hàn Tĩnh Bạch liếc nhìn màn hình, nhưng lại không cảm thấy có gì sai trái.Mạc Chi Dương tùy ý ném máy tính vào góc giường, lật người đè Hàn Tĩnh Bạch xuống dưới người, nắm lấy cổ áo hắn, "Anh mẹ nó còn biết xấu hổ không hả, xóa nó ngay cho em!"
 
Back
Top Bottom