Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi

Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 10: Chương 10



Cặp răng độc chứa đầy nọc kia, trong mắt ta chẳng khác gì chìa khóa vàng mở ra cánh cửa trở về nhà.

Ta bước lên, giật lấy bản mệnh kiếm của Lâm Vãn Nhi.

Nàng đã sợ ngây người, mặt trắng như tuyết, hoàn toàn không phản ứng gì, đứng gần còn nghe được tiếng răng va vào nhau cầm cập.

Kiếm rút khỏi vỏ, ta lao lên, chắn trước mặt Tống Cẩn Dư, nhằm thẳng miệng xà yêu, đ.â.m mạnh một nhát.

Trong lòng còn không quên niệm:

“Đêm nay, rốt cuộc ta cũng có thể đến thế giới nhiệm vụ thật sự, đi theo mạch truyện nữ chính thăng cấp rồi!”

14

Xà yêu bị đau, thân rắn hơi nới lỏng, Tống Cẩn Dư như một con ch.ó ướt sũng, bị quăng văng ra xa cả chục trượng.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Bị khiêu khích, xà yêu giận dữ quất mạnh đuôi xuống đất, nền đá dưới chân rạn nứt thành vô số khe dài.

Ta mừng rỡ nhìn nó.

Vừa rồi ta đã đ.â.m nó một kiếm, giờ nhất định nó sẽ thẹn quá hóa giận, quay sang nghiền nát ta thành tro bụi.

Ta âm thầm dâng lên ánh mắt hân hoan chờ mong.

Một bên là Trúc Cơ, một bên là Kim Đan, dù là yêu thú chưa mở linh trí, cũng biết nên nghiền ai trước.

Ai ngờ xà yêu lại do dự nhìn qua nhìn lại giữa ta và Tống Cẩn Dư.

Rồi dứt khoát uốn thân, lao về phía... Tống Cẩn Dư.

Ta ngẩn người mất một giây, sau đó gào lên với hệ thống:

【Nó có ý gì? Khinh thường ta – một tu sĩ Trúc Cơ?】

Hệ thống lật ra thiết lập thế giới, miễn cưỡng giải thích:

【Yêu thú ăn tu sĩ có tu vi cao thì hấp thu linh lực nhanh hơn. Ngươi chỉ là một Trúc Cơ “gà mờ”, bị xem thường cũng là chuyện thường tình.】

Ta nghiến răng.

Dựa vào đâu nó chỉ cắn Tống Cẩn Dư mà không cắn ta?

Ta kém chỗ nào?

Đều là tu sĩ, chẳng lẽ còn phải phân cao thấp sang hèn?

Tống Cẩn Dư lúc này đã đầy thương tích, m.á.u me đầm đìa, khi con xà yêu chuẩn bị nuốt sống hắn, ta xông lên chặn lại, cầm kiếm đ.â.m xuyên thân rắn.

Xà yêu cuối cùng cũng quay đầu lại, để lộ răng độc, lao thẳng tới cổ ta.

Đau đớn lan khắp từ cổ, độc tố nhanh chóng chảy khắp huyết mạch toàn thân.

Máu đặc sánh phun ra từ cổ, sinh mệnh nhanh chóng rút cạn.

Tay chân lạnh buốt, thần trí mơ hồ, hai chân không còn đứng vững, ta ngã nhào vào một vòng tay ấm áp phía sau.

Trong mắt Tống Cẩn Dư cuộn trào sóng dữ, chẳng biết lấy sức từ đâu, gắng gượng dùng đoạn kiếm bản mệnh còn lại, đ.â.m thẳng vào bảy tấc của xà yêu.

Trời đất chấn động, thân thể khổng lồ ngã rầm xuống.

Hệ thống theo dõi dữ liệu:

【Sinh mệnh đang tụt nhanh: 80%... 60%... 40%... 20%...】

Môi ta đã tím tái, mắt dần mờ đi, cảnh vật trước mặt m.ô.n.g lung nhòe nhoẹt.

Nhưng khi biết mình sắp c.h.ế.t thật, ta lại khó khăn nở một nụ cười, từ đáy lòng thì thào một câu:

“Cố sống… bao nhiêu ngày như vậy… cuối cùng cũng… cuối cùng cũng được c.h.ế.t rồi… Ta sắp… được gặp cha mẹ ta rồi…”

“Họ… đang chờ ta…”

15

Vòng tay ôm lấy ta bỗng siết chặt hơn, tiếng gào khóc xé lòng vang lên bên tai:

“Thanh Ngâm! Năm năm trước khi ngươi rơi vào hôn mê, cha mẹ ngươi đã sớm hao hết thọ nguyên, qua đời rồi!”

“Sao ngươi lại ngốc như vậy? Vì cái gì mà phải dùng tính mạng cứu ta?!”

Tiếng hắn như ong vo ve bên tai, khiến ta khó chịu nhăn mặt:

【Thống tử… ta còn bao lâu… mới thoát khỏi… cái thế giới tu chân c.h.ế.t tiệt này…】

【Sinh mệnh còn 5%, dự kiến thời gian tử vong: 1 phút.】

Ta càng cười rạng rỡ.

Nụ cười ấy khiến Tống Cẩn Dư đau đớn đến điên cuồng, gần như sụp đổ.

“Thanh Ngâm! Đừng ngủ! Ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa!”

“Linh Chi Tiên Thảo, đúng rồi! Ta có Linh Chi Tiên Thảo, chờ ta! Nó nhất định sẽ cứu được ngươi!”

Ba chữ “Linh Chi Thảo” khiến mi mắt ta đang sụp xuống cũng khẽ động.

Thần dược giải độc ở tu chân giới.

Dù chỉ còn 1% sinh mệnh, chỉ cần ăn nó vào là có thể sống lại, tiếp tục “hưởng” sự tươi đẹp của kiếp người.

Ta gom hết sức lực nắm lấy cổ tay Tống Cẩn Dư, cố gắng lẩm bẩm:

“Linh… Chi Thảo, giữ… lại cho sư muội…”

“Đừng cứu ta… ta… lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu…”

Ta đã ở tu chân giới sáu ngày, lãng phí sáu ngày quý giá của nhiệm vụ.

Mỗi một ngày sống thêm, là một nhát d.a.o c*m v** tim ta.

Trong đầu vang lên âm thanh đếm ngược:

【Tử vong đếm ngược bắt đầu: 59… 58… 30… 29… 10… 9… 8… phát hiện thuốc nhập thể.】

Ta đã chẳng còn sức cựa quậy, ngón tay cũng không thể co lại.

Tống Cẩn Dư không nói không rằng, nhét trọn cây Linh Chi vào miệng ta.

Lạnh buốt, lan nhanh hơn cả độc tố.

Linh hồn ta vừa mới tách khỏi cơ thể đã bị kéo giật lại.

Hệ thống đếm đến “5” thì ngừng, giọng điện tử thay đổi:

【Sinh mệnh phục hồi: 10%... 20%... 30%... 40%... 45%...】

【Chúc mừng ký chủ, ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm.】

Một ngụm m.á.u đen nghẹn trong cổ họng rốt cuộc cũng phun ra, nhuộm đỏ ống tay áo Tống Cẩn Dư.

Trong tiếng hét tuyệt vọng của hắn, tim ta như bị bóp nghẹt, cuối cùng cũng ngất lịm.
 
Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 11: Chương 11



16

Chung quanh mờ mịt, ta như đang đứng trong hành lang bệnh viện.

Nhưng mũi lại chẳng ngửi được mùi sát trùng quen thuộc.

Phía sau bức tường, tiếng khóc mơ hồ vang lên, nhưng nghe không rõ.

Một âm thanh máy móc vang lên bên tai:

【Xin chào, hệ thống số hiệu 078 sẽ cùng bạn liên kết. Xin hỏi ký chủ có nguyện ý làm nhiệm vụ ở tiểu thế giới? Hoàn thành sẽ được phục sinh tại thế giới ban đầu.】

Ta gật đầu điên cuồng:

【Ta nguyện ý! Mau đưa ta đi!】

Hệ thống đưa cho ta một quyển sách, ta liếc nhìn tiêu đề bìa – 《Ngày Thường Được Cưng Của Tiểu Thế Thân》.

【Sẵn sàng chưa?】

【Thống tử, chúng ta sẽ đến đâu?】

【Vị trí truyền tống: Tu chân giới, băng quan sau núi Vân Lộng của Thái Hạo Tông.】

Một luồng khí lạnh ập tới, ta rùng mình, mở mắt.

Độc xà vẫn chưa tan hết, tứ chi lạnh buốt, như thể ta đang thật sự nằm trong băng quan phía sau núi.

Bên dưới run rẩy, như đang nằm trên lưng ai đó, lắc lư bước từng bậc thang đá.

Ta khẽ động, liền nghe tiếng vui mừng:

“Thanh Ngâm, ngươi tỉnh rồi? Linh Chi Tiên Thảo quả nhiên thần hiệu, chỉ nửa canh giờ đã tẩy được bảy tám phần độc.”

Hắn đang cõng ta, từng bước quay về Thái Hạo Tông.

Linh lực gần cạn, kiếm bản mệnh gãy vụn, linh hạc cũng sớm bỏ chạy mất hút.

Không còn cách nào, Tống Cẩn Dư đành dốc chút linh lực cuối cùng, đưa ta tới chân núi rồi gắng sức cõng ta về.

Hắn vừa đi vừa lảm nhảm:

“Thanh Ngâm, con xà yêu kia lợi hại như thế, ngươi lại dám liều mình chắn trước mặt ta! Ngươi không cần mạng nữa sao?”

“Ngươi vẫn luôn hy sinh vì người khác, chẳng khác gì lúc trước khi tế kiếm…”

“Mấy ngày qua, là ta sai rồi. Sau này, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an.”

Từ khi ta bị truyền nhầm vào thế giới này, ai nấy đều rối loạn nhân cách.

Bây giờ đến lượt Tống Cẩn Dư cũng ngáng đường ta về nhà.

Hệ thống từng nói rất rõ:

【Sau khi Diệp Thanh Ngâm bị Tru Hồn Trận nghiền chết, Tống Cẩn Dư vỗ tay vui mừng, nắm tay Lâm Vãn Nhi thề sẽ đời đời kiếp kiếp bảo vệ nàng ấy. Dù không có được cũng sẵn lòng làm người đứng sau.】

Ta gọi loại người như thế là – “chó ngoan”.

Con “chó ngoan” ấy giờ đây lại dốc hết lòng tự trách

“Thanh Ngâm, ta rất áy náy.”

“Có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi c.h.ế.t đâu.”

Câu cuối cùng chọc trúng tim ta.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Giá như lúc trên Quải Ngọc Sơn, ta bắt tay với xà yêu g.i.ế.c hắn trước, sau đó mới c.h.ế.t tử tế trong miệng rắn thì đâu đến nỗi này.

Vừa định nhảy khỏi lưng hắn, nhảy luôn xuống vực cho nhanh, thì bỗng nhiên bậc thang rung chuyển, trời đất sụp đổ, mây đen bao phủ trên đỉnh Thái Hạo Tông.

Hệ thống hét lớn:

【Ký chủ! Là ma khí!】

Ta kích động suýt rơi lệ.

Sau bao ngày lăn lộn khổ sở, cuối cùng cũng chờ được cơ hội tất sát.

Ma tộc cường đại, diệt một Thái Hạo Tông chẳng khác nào bẻ cành cây khô.

Nguyên chủ từng vì tế trận mà ngăn được một lần diệt môn.

Giờ đây, giữa cảnh hỗn loạn, ta – một Trúc Cơ nhỏ bé – c.h.ế.t đi chắc chắn không ai nghi ngờ.

17

Tiếng chuông chiều ngân dài vang vọng giữa núi non trùng điệp.

Tống Cẩn Dư đưa ta tới một căn nhà tranh dưới chân núi, còn không yên tâm mà niệm thêm mấy đạo chú, dặn dò:

“Thanh Ngâm, bên ngoài nguy hiểm lắm, ngươi ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi hắn vừa rời đi, ta liền len lén chuồn vào trong Thái Hạo Tông.

Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, ma tộc và tu sĩ cách năm ba bữa lại đại chiến một trận.

Mà con xà yêu bị ta và Tống Cẩn Dư g.i.ế.c trên Quải Ngọc Sơn, chính là yêu vật dưới trướng của Hữu Sứ Ma Tôn.

Nó yêu thích linh khí của Linh Chi Tiên Thảo, thường xuyên lén rời khỏi ma giới, ẩn thân trên đỉnh núi Quải Ngọc.

Hiện giờ, thân xà lạnh buốt đã biến thành t.h.i t.h.ể lạnh cứng, lại còn bị g.i.ế.c bởi đám tu sĩ mà nó luôn khinh thường.

Thêm vào đó, mười năm trước, chính nguyên chủ thi triển trận pháp hồi linh, đẩy lùi đại quân ma tộc.

Nỗi nhục ấy, ma giới sao có thể nuốt trôi?

Khi ta trèo l*n đ*nh Thái Hạo Tông, nơi này đã bị ma khí dày đặc bao phủ.

Vô số tu sĩ thân mang thương tích, đang giơ kiếm liều mạng kháng cự ma vật.

Trận pháp hộ sơn đã sớm bị phá vỡ, trong mớ linh lực hỗn loạn ấy, ta trông thấy mấy gương mặt quen thuộc, toàn thân nhuộm máu, cố gắng chống đỡ từng hơi thở.

Còn tiểu thế thân Lâm Vãn Nhi được cả tông môn cưng chiều ngày nào, giờ đây m.á.u me đầm đìa, bị ma khí thôn phệ linh căn và kim đan.

Những người từng sủng ái nàng, lúc này chẳng ai chắn trước mặt nàng.

Đúng lúc một luồng ma khí xộc tới trước mặt Lâm Vãn Nhi, ta lập tức phi thân kéo nàng né sang một bên, kịp thời thoát hiểm.

Sau cơn nguy kịch, Lâm Vãn Nhi kinh ngạc nhìn ta, dường như không tin nổi, trong lúc hiểm nghèo thế này, lại chính là ta – vị sư tỷ “bất tài” mà nàng luôn xem thường – ra tay cứu giúp.

Nàng như muốn nói gì đó, khó khăn lắm mới thốt ra một câu nhỏ nhẹ:

“Diệp sư tỷ…”
 
Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 12: Chương 12



Ta vỗ nhẹ vai nàng, xem như an ủi, rồi cướp lấy thanh bảo kiếm trong tay nàng, rạch một nhát lên cổ tay mình.

Linh lực mà Thẩm Uyên để lại trong cơ thể ta nhanh chóng cản trở m.á.u tuôn ra, dù bảo kiếm trong tay Lâm Vãn Nhi là thần binh danh chấn tu chân giới – Phá Tiêu Kiếm – cũng chỉ khiến m.á.u nhỏ ra lấm tấm.

Không bằng răng nanh của xà yêu chút nào.

Nhưng… thế là đủ rồi.

Hệ thống ân cần hiển thị pháp quyết mở Hồi Linh Trận.

Lấy huyết tế trận, ánh sáng trận pháp bừng lên rực rỡ, tất cả tu sĩ bị thương nặng đều cảm nhận linh lực trong cơ thể tăng vọt, nhưng trên mặt lại không phải vui mừng mà là hoảng hốt.

Tất cả ngẩng đầu, sững sờ nhìn về phía ta – người đang đứng giữa mắt trận, giữa tầng tầng sương mù linh khí.

Hồi Linh Trận, có thể giúp toàn bộ tu sĩ trong trận tạm thời tăng mạnh tu vi.

Nhưng cái giá…

Là phải dùng một sinh hồn làm tế vật.

Gió trận gào thét thổi tung mái tóc rối bời của ta, vạt áo tung bay, ta vẫn bình thản, không chút sợ hãi.

Một màn năm xưa – khi nguyên chủ tế trận – lại hiện về.

Thẩm Uyên là người đầu tiên phản ứng lại, toàn thân run rẩy, vẻ kinh hoảng hiện rõ, suýt nữa ngã quỵ.

Hắn điên cuồng gào lên với ta đang ở trung tâm trận pháp:

“Thanh Ngâm! Ngươi đang làm gì đó? Mau quay lại!”

Ta làm như không nghe thấy.

Hồi Linh Trận dưới chân ta nhanh chóng mở rộng, ma khí dày đặc trên trời bị linh lực thanh tẩy, các vết thương trên người tu sĩ hồi phục nhanh đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Chỉ riêng vết m.á.u trên cổ tay ta, vẫn không hề thuyên giảm.

Hy sinh một người, đổi lấy an nguy của cả tông môn – là một cuộc mua bán quá lời.

Cho nên, một kiếm tu từng nguyện lấy thân tế trận như Diệp Thanh Ngâm, sao có thể trở thành “cơm nguội” như lời thiên hạ đồn?

Khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Thẩm Uyên giờ đây đã vỡ vụn thành tuyệt vọng, hắn ôm lấy thanh Huyền Thiết Kiếm vừa được sửa xong, khẩn thiết cầu xin:

“Thanh Ngâm! Dừng Hồi Linh Trận lại! Nếu cứ tiếp tục, ngươi sẽ mất mạng!”

“Kiếm của ngươi… vi sư đã sửa lại rồi… Chỉ cần ngươi sống… vi sư cái gì cũng đồng ý…”

“Đây là thanh Huyền Thiết Kiếm vi sư tặng ngươi ngày đầu nhập môn, ngươi không nhớ sao…”

18

Hắn nói đúng, ta thật sự không nhớ.

Những ký ức về nguyên chủ, ta chắp vá đến giờ cũng chỉ hiểu được phần đại khái.

Còn chuyện được tặng kiếm gì đó, là chi tiết quá nhỏ.

Ta không biết.

Cũng chẳng buồn biết.

Ta có cuộc đời của riêng mình, có thế giới mà ta thuộc về.

Một thế giới tươi đẹp hoàn toàn đối lập với cái tu chân giới này.

Ta bình tĩnh nhìn Thẩm Uyên:

“Thẩm tiên tôn, từ hôm nay trở đi, xin ngài hãy xem như chưa từng thu nhận ta làm đồ đệ.”

“Không!“

Thẩm Uyên điên cuồng lắc đầu, ngón tay run rẩy nắm lấy bản mệnh kiếm của ta – trên thân kiếm còn lờ mờ vết tích được sửa chữa.

“Mười tám năm trước, ngươi đã có tình cảm với ta. Thanh Ngâm, chúng ta bắt đầu lại được không?

“Tất cả đều là lỗi của vi sư… ta xin ngươi… mau rời khỏi Hồi Linh Trận đi…”

Giọng hắn đã mang theo khẩn cầu.

Ta lướt qua đôi mắt thống khổ của hắn, nhìn sang Tống Cẩn Dư đang đứng bên cạnh.

Đại sư huynh của nguyên chủ – kẻ được xem là “l**m chó số một” của quyển sách này.

Nếu không phải tại Quải Ngọc Sơn ta tranh với hắn quyền được c.h.ế.t trước miệng xà yêu, e là đến giờ ta cũng không nhận ra mặt hắn.

Tống Cẩn Dư vốn đã bị thương nặng, giờ gần như chỉ còn giữ được chút hơi tàn.

“Thanh Ngâm… nghe lời sư huynh… quay lại đi… ngày tháng sau này… huynh nhất định sẽ bù đắp cho muội…”

Ta thay nguyên chủ hỏi ra điều luôn canh cánh trong lòng:

“Ta vẫn luôn không hiểu… vì sao sau khi ta tỉnh lại, đại sư huynh lại lạnh nhạt với ta như thế?”

Sắc mặt Tống Cẩn Dư cứng lại, xấu hổ cúi đầu.

Ta liền hiểu rõ.

Ở Thái Hạo Tông, nguyên chủ nhập môn muộn Tống Cẩn Dư đến mười năm.

Vậy mà lúc hiến kiếm, nàng đã đạt tới Nguyên Anh.

Còn Tống Cẩn Dư – đại sư huynh – thì vẫn chỉ là một Kim Đan nho nhỏ.

Khoảng cách ấy làm sao không khiến hắn ghen tỵ?

Khi nguyên chủ vì tế trận mà tổn hao tu vi, hắn mới có thể xả được nỗi bất mãn trong lòng, mới có thể thỏa sức chỉ trích nàng vì "ganh ghét" người khác.

Nhưng kẻ ghen ghét duy nhất từ đầu tới cuối, luôn là Tống Cẩn Dư.

Ta thu ánh mắt lại, nhìn xuống Hồi Linh Trận dưới chân.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Vạn vật hồi sinh, linh khí cuồn cuộn dâng lên, nhưng đổi lại… là hồn phách bị nghiền nát, là xương trắng chất thành núi.

Một giọng nói quen quen vang lên, dè dặt gọi:

“Thanh Ngâm––”

Ta cau mày nhìn lại.

Lại một nam phụ nào nữa đây?

Tu chân giới này đúng thật là tang lễ đồng phục. Một đám mặt giống nhau, tóc buộc cao giống nhau, nam nữ còn khó phân, huống gì tên tuổi.

May là ánh mắt ta liếc qua được thanh bảo kiếm trong tay hắn – lạnh lẽo như băng – ta lập tức nhớ ra.

Là công tử nhà họ Lăng.

Ánh mắt hắn ánh lên vừa kinh diễm vừa hối hận, chống kiếm đứng dậy, nghẹn ngào thốt ra:

“Thanh Ngâm… ta hối hận rồi… ta hối hận vì đã từ hôn với nàng…”

“Chúng ta vốn có hôn ước phải không? Nàng là người cha ta chọn làm chính thất…”

“Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”

“Ta cũng có thể g.i.ế.c yêu thú, cũng có thể một kiếm trấn chín châu…”
 
Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 13: Chương 13



Mười năm trước khi ta tế trận, công tử nhà họ Lăng không có mặt ở Thái Hạo Tông.

Cảnh tượng huy hoàng ấy, hắn không được chứng kiến.

Giờ chính mắt thấy, ta nhìn thấu ánh mắt hắn đầy sùng bái đối với sự hy sinh vì đại nghĩa.

Ta hỏi hệ thống:

【Tên hắn là Lăng gì ấy nhỉ?】

【Ta cũng quên rồi, tên lắm thế ai nhớ cho nổi… ngươi đang trên đường đi chết, hỏi làm gì?】

Hồi Linh Trận ánh sáng đại thịnh.

Ta không chút lưu luyến, chuẩn bị nhảy vào trận nhãn.

Lúc này, Lâm Vãn Nhi vội vàng lao tới, bị trận pháp ngăn lại ngoài rìa, nước mắt giàn giụa:

“Sư tỷ! Tu vi của tỷ chỉ còn Trúc Cơ… vào trận… chắc chắn sẽ chết!”

“Ta không muốn tỷ chết…”

19

Tiểu thế thân khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, trông vô cùng đáng thương.

“Sư tỷ… tỷ không hận muội sao?

“Rõ ràng tỷ nên hận muội… là muội thay thế vị trí của tỷ… là muội cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tỷ…”

Ta khẽ lắc đầu.

Cách lớp trận pháp mờ ảo và phù văn đang chảy, giọng ta vang lên bình tĩnh mà kiên định:

“Lâm Vãn Nhi, khi bạch nguyệt quang và thế thân cùng tồn tại, vậy thì cả hai ta đều không có lỗi.

“Lỗi là ở bọn họ – những kẻ cầm quyền, đã đẩy chúng ta vào vòng vây trong chốn hậu cung chật hẹp.

“Lỗi là ở những kẻ cao cao tại thượng kia, nhìn hai nữ tử bị dồn đến bước đường cùng, cắn xé lẫn nhau vì một khúc xương mà họ cố tình vứt xuống.

“Họ coi đó là một màn kịch đặc sắc, còn ta thì không có hứng diễn cho họ xem.”

Từ khi sai lầm xuyên tới thế giới này, ta đã luôn âm thầm khâm phục Lâm Vãn Nhi.

Nàng xuất thân thấp hèn đến mức không nỡ nhắc đến – chỉ là một cô nương mồ côi ở thôn nghèo.

May mắn có được ba linh căn cấp thấp nhất, muốn bước chân vào tu đạo gần như vô vọng.

Vậy mà nàng mang khuôn mặt giống ta đến bảy phần, tiến vào Thái Hạo Tông, dùng mọi mưu kế lấy lòng người, đem pháp khí linh thảo nhét đầy cả một túi trữ vật.

Ngay cả linh căn, nàng cũng luyện đến đơn linh căn, tu vi vững bước lên Trúc Cơ viên mãn.

Tốc độ ấy, chẳng thua gì Tống Cẩn Dư – người xuất thân thế gia.

Hồi Linh Trận đã mở hoàn toàn, chờ đợi hiến tế sinh hồn.

Ta đến gần Lâm Vãn Nhi, ánh mắt dừng trên đôi mắt sưng đỏ nhưng vẫn thanh tú của nàng, tay xuyên qua trận pháp, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc:

“Không phải ai sinh ra cũng được vô số tài nguyên chống lưng.

“Nếu dùng sự yếu đuối để sống sót, để đổi lấy tài nguyên mà trưởng thành, thì ta cho rằng đó là một con đường khôn ngoan.

“Khi nào muội có thể tự mình chống đỡ bầu trời này, sư tỷ hy vọng được thấy muội vung kiếm c.h.é.m tan sơn hà, không còn phải nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.”

Ta phớt lờ tiếng khóc đứt ruột đứt gan của nàng ở sau lưng, phớt lờ tiếng nàng giơ kiếm c.h.é.m trận nhưng vô vọng.

Ta đè lại khóe miệng đang nhếch lên vì vui mừng, xác nhận lại lần cuối với hệ thống:

【Hệ thống, chỉ cần ta chết, nhiệm vụ sẽ hoàn thành, có thể quay lại thế giới thực?

【Thế giới này… vốn là thế giới nhiệm vụ, đúng không?】

Giọng ta kiên quyết.

Hệ thống như bị chấn động, lưỡng lự một lúc rồi mới mở giao diện nhiệm vụ ra trước mắt ta.

Thời gian nhiệm vụ trên đầu ta – từ một năm 358 ngày 15 giờ – giảm mạnh chỉ còn 1 năm 7 ngày 14 giờ.

【Ký chủ, tốc độ thời gian giữa thế giới nhiệm vụ và thế giới thật là 10:1.

【Ngươi chỉ còn một nhiệm vụ tử vong cuối cùng, hoàn thành là có thể truyền tống về thế giới ban đầu. 】

Nói xong, ta không chút do dự nhảy vào tâm trận.

Kim quang phủ lấy toàn thân.

Vạn vật hồi sinh.

Còn ta… rơi vào bóng tối vô tận.

20

Hương thuốc sát trùng quen thuộc quẩn quanh chóp mũi.

Ta gắng sức mở đôi mắt nặng trĩu, bên tai là tiếng khóc nức nở vui mừng:

“Thanh Ngâm tỉnh rồi! Con gái mẹ tỉnh rồi!”

Ta nghiêng đầu.

Bên cạnh là máy theo dõi kêu từng tiếng "tít… tít…" đều đều.

“Mẹ… con hôn mê bao lâu rồi?”

“Một tháng hơn rồi con ơi! Bác sĩ còn nói có khi cả đời này con không tỉnh lại được nữa, may mà ông trời thương, con mẹ phúc lớn mệnh lớn, tỉnh nhanh thế này rồi…”

Ta khẽ cong khóe môi.

Trước khi rời khỏi tu chân giới, thời gian nhiệm vụ của ta đã trôi qua hơn 300 ngày.

Tức là, để hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, ta đã sống gần trọn một năm ở thế giới đó.

May mà dòng thời gian không tương đồng.

Ở thế giới thực, chỉ mới hơn một tháng mà thôi.

Ta mỉm cười rạng rỡ, thì thào khe khẽ:

“Ba mẹ… con muốn về nhà…

“Con… nhớ hai người lắm… nhớ đến sắp phát điên rồi…”

Ngày xuất viện, bầu trời xanh đến lạ.

Cũng giống như lúc ta bước vào Hồi Linh Trận ở tu chân giới – hiếm có được ngày trời đẹp như vậy.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Ta sung sướng lăn lộn trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ, bật ra tiếng gọi:

【Hệ thống, ngươi còn ở đó không?】

Rất nhanh có tiếng đáp lại:

【Ta còn, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, ta không ở thế giới này lâu được nữa.】

【Thái Hạo Tông thế nào rồi? Có bị diệt môn chưa?】

Hệ thống kinh ngạc:

【Sao ngươi biết?】

Ta cười khẩy:

Dùng cái c.h.ế.t của bản thân để đổi lấy lương tâm của đám bạch nhãn lang kia? Ta chưa bao giờ làm loại chuyện hạ giá như thế.

【Hiến tế cần là hồn phách.

【Mà lúc ta chết, linh hồn đã rời thể xác quay về hiện thực rồi, Hồi Linh Trận còn có thể hoạt động sao?】

Dĩ nhiên là không.

Vậy thì lũ đệ tử Thái Hạo Tông sẽ làm gì khi ma tộc tiếp tục tràn đến?

Ta đã trở về được năm ngày.

Nghĩa là tu chân giới đã trôi qua năm mươi ngày.

Chắc hẳn mọi thứ đã ngã ngũ rồi.
 
Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 14: Chương 14



Hệ thống ân cần kéo ra một màn hình phát sóng trực tiếp.

Ta nghiến răng chịu đựng ba phút quảng cáo, rồi thấy được tình cảnh sau khi “ta chết”.

Hồi Linh Trận phát hiện tế lễ thất bại – không có sinh hồn – lập tức chấn động mạnh.

Công tử nhà họ Lăng chưa kịp thoát khỏi bi thương, liền hoảng loạn kêu lên:

“Tại sao lại thế? Thanh Ngâm tế trận sao lại thất bại?”

Thẩm Uyên không nói một lời.

Hắn ôm lấy bản mệnh kiếm của ta, ngã gục xuống đất.

Chủ nhân đã chết, kiếm cũng nát vụn, không thể ghép lại nữa.

Tống Cẩn Dư gào khóc tuyệt vọng:

“Thanh Ngâm trúng độc của xà yêu, sớm đã cận kề cái chết. Dù nàng có lòng tế lễ… Hồi Linh Trận cũng không thể vận hành…”

Ma tộc lại tràn tới, tế lễ là điều không thể thiếu.

Cuối cùng, tiểu thế thân Lâm Vãn Nhi bị đẩy ra làm vật hiến tế.

Đáng tiếc, lúc nàng bị quăng vào trận, phù văn trong trận lại càng chói sáng.

Rồi hung hăng đánh nàng bay xa hàng chục trượng.

Hồi Linh Trận không chấp nhận Lâm Vãn Nhi làm tế phẩm.

Ta bật cười lạnh.

Hệ thống ngơ ngác:

【Kỳ lạ thật, hiến tế mà còn kén chọn sao?】

Dĩ nhiên là có.

Thanh kiếm của Lâm Vãn Nhi dính đầy m.á.u của ta.

Khi ta c.ắ.t c.ổ tay bằng thanh kiếm ấy để kích hoạt Hồi Linh Trận, trận pháp nhận định người hiến tế là “ta”.

Mà ta không còn hồn phách – trận pháp đương nhiên từ chối.

Ta thấy vẻ mặt đầy thù hận của tiểu thế thân luôn giả vờ yếu đuối.

Không còn bóng dáng của đóa bạch liên ngày nào.

Cuối cùng, một tiểu sư đệ quen mặt bị lôi ra tế trận.

Lúc sắp c.h.ế.t còn kêu lên:

“Diệp sư tỷ vẫn chưa nhớ được tên ta mà…”

【Có phải tên tiểu tử hò hét đòi kéo ta ra tế ở Tru Hồn Trận hôm trước không?】

【Đúng rồi! Còn là người cho ngươi thuê linh hạc ấy, tên cậu ta là—】

【Dừng!】

Ta lạnh giọng cắt ngang.

【Kẻ như hắn, không xứng có tên trong trí nhớ của ta.】

21

Cuối cùng thì tế lễ vẫn muộn một bước, Hồi Linh Trận tan vào trời đất.

Ma vật như bầy sói đói nhào lên đệ tử tu chân, ta nhìn thấy Thẩm Uyên bị ma khí ăn mòn, linh căn hoàn toàn bị hủy, tu vi rớt một mạch xuống Trúc Cơ sơ kỳ mới dừng lại được.

Ở tu chân giới nơi Trúc Cơ như chó, Kim Đan đầy đất, hắn đã không còn đủ tư cách làm phong chủ.

Còn vị hôn phu cũ của ta – công tử họ Lăng, kiếm Lăng Sương bị ăn mòn đến mức tan rã, bản thân cũng bị ma vật móc mất kim đan, trở thành một phế nhân không thể cầm kiếm nữa.

Khi bị ném văng ra ngoài, hắn rơi trúng một thi thể.

Tống Cẩn Dư – c.h.ế.t không nhắm mắt.

Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, đồng tử hắn tán loạn, giọng nói yếu ớt thì thào:

“Thanh Ngâm… đây là kết cục… của sự đố kỵ năm xưa sao?

“Thanh Ngâm… ta đến… tìm nàng rồi…”

Ta nhét một quả nho mọng nước vào miệng.

Cái c.h.ế.t của hắn là kết thúc.

Còn cái c.h.ế.t của ta là tái sinh.

Suốt đời này, ta sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa.

Hệ thống ân cần tua thời gian thêm một tháng nữa.

Thái Hạo Tông nguyên khí đại thương, đang trong thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thẩm Uyên đã không còn là phong chủ.

Tu chân giới tôn sùng sức mạnh, hắn chỉ còn là một trưởng lão hữu danh vô thực, ngày ngày ru rú ở hậu sơn đỉnh Vân Lộng, sống trong căn phòng cũ từng là nơi ta ở, ngẩn người nhìn thanh kiếm đã vỡ nát.

Kiếm bị gãy, vết rạn chi chít, biểu thị chủ nhân đã chết.

Thanh sắt phế liệu ấy chẳng còn giá trị gì, nhưng Thẩm Uyên vẫn coi như báu vật, thường xuyên tự nói chuyện với nó:

“Thanh Ngâm, thì ra mười tám năm trước, ngươi đã thầm yêu ta.

“Chỉ tiếc… ta biết thì đã quá muộn rồi.

“Ngươi từng là đệ tử khiến ta kiêu ngạo nhất… là ta bị u mê nhất thời, thấy ngươi sau khi tỉnh lại thiên phú không còn, liền nảy sinh chán ghét…

“Giờ đây, ta cũng rơi vào kết cục như thế này…”

Giọt lệ rơi xuống, rơi trên kiếm gãy.

Đây mới là kết cục mà bọn họ xứng đáng.

Không phải là ta c.h.ế.t để tế trận, ban cho họ đường sống.

Kết cục của nguyên chủ đã nói rõ – bọn họ không xứng.

【Ký chủ, ngài đã ở tu chân giới tròn một năm. Có muốn khôi phục lại ký ức không?】

【Không cần. Với ta, chỉ cần nhớ bảy ngày từ lúc bị truyền nhầm đến Tru Hồn Trận là đủ rồi.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

【Bọn họ với ta… chỉ là khách qua đường tầm thường trong cuộc đời. Không cần thiết phải nhớ.】

Ta duỗi người, vừa đứng dậy thì hệ thống thần thần bí bí nói:

【Tiểu sư muội của ngài – Lâm Vãn Nhi – gửi cho ngài một món quà.】

【Ở tu chân giới… nàng ta còn có gì để gửi ta?】

Đinh đông!

Ta nhìn chằm chằm điện thoại, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Alipay báo về 5 triệu.

Dãy số 0 dài ngoằng nằm gọn trong tài khoản, khiến kẻ đã nghèo suốt 23 năm như ta lập tức trở nên phú quý.

Hệ thống tự hào kéo ra màn hình lớn, trong lúc ta đập đầu vào tường vì ba phút quảng cáo, hình ảnh hiện ra như sau:

Lâm Vãn Nhi cầm pháp bảo Thánh Vật – Đăng Chiêu Hồn – nhiều lần cố gắng triệu hồn ta.

Nhưng ta vốn không phải người tu chân giới, làm gì có hồn phách ở đó?
 
Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 15: Chương 15



Sau nhiều lần thất vọng, sợ thế giới nhỏ rối loạn, hệ thống đành giả làm linh thể của Đăng Chiêu Hồn, nghiêm túc nói:

“Kẻ đã khuất đã trở về nơi vốn thuộc về nàng ấy. Nếu ngươi còn nhớ, hãy gửi chút gì đó làm kỷ niệm.”

Lâm Vãn Nhi rưng rưng nhìn lên:

“Nơi nên trở về? Sư tỷ… sau khi rơi vào Tru Hồn Trận dường như thay đổi hoàn toàn, chẳng lẽ tỷ ấy thật sự là một linh hồn từ thế giới khác?”

Hệ thống gật đầu.

“Ngươi muốn gửi gì thì gửi, nhưng chỉ có một ngày thôi.”

Tu Cục có thể kết nối hai thế giới, quy đổi vật phẩm thành tiền gửi đi – như tỷ giá ngân hàng vậy.

Ánh mắt Lâm Vãn Nhi trở nên kiên định, chẳng còn vẻ yểu điệu ngày nào:

“Sư tỷ vì ta mà chịu khổ ăn cát, còn âm thầm chuẩn bị cho ta đường lui. Ngay cả ngày tế trận cũng là tỷ âm thầm giúp ta.

“Ta nhất định phải giúp tỷ ấy một tay.”

22

Thái Hạo Tông đã lụi tàn, sớm muộn sẽ có tông môn mới thay thế.

Đỉnh Vân Lộng thương vong vô số, Lâm Vãn Nhi nắm trong tay hàng loạt pháp khí, tu vi viên mãn Độ Kiếp, bước vào Kim Đan – trở thành nhân vật trọng yếu.

Đến cả Thẩm Uyên suy sụp kia cũng không phải đối thủ của nàng.

Tại đại điện trên đỉnh núi, Lâm Vãn Nhi lau mồ hôi, vác từng chồng sách đưa cho hệ thống:

“Đây, đều đổi thành tiền hết đi.”

Tiên thú linh thảo sau núi bị nàng bán sạch, con linh hạc không nghe lời cũng bị tát ngất rồi bán, đổi được cả túi linh thạch, dứt khoát ném cho hệ thống:

“Còn nữa, tất cả cái này.”

Sau cùng, nàng đỏ cả mắt vì bán quá nhiều tài sản.

Hệ thống gào thét:

“Tha mạng! Ngươi ngay cả quần áo của Thẩm Uyên cũng không tha sao?”

Lâm Vãn Nhi đá một cú:

“Ta để lại cho hắn cái q**n l*t rồi mà!

“Nếu không phải kỹ viện không nhận tu sĩ, ta đã bán hắn đi hầu rượu lâu rồi!”

Sau khi vét sạch mọi thứ, nàng lại xuống núi tìm công tử họ Lăng.

Lăng Hạc Chi đã bị nhà họ Lăng bỏ rơi, héo úa như tôm khô.

Thấy Lâm Vãn Nhi mang kiếm đến, chỉ cười khổ:

“Vãn Nhi, bây giờ ta mới biết, người ta yêu là Thanh Ngâm… một người dám hi sinh thân mình tế trận… trái tim chân thành như thế… sao ta lại mù mắt mà hủy hôn chứ?

“Ngươi đi đi, ta sẽ không yêu ngươi đâu.

“Ngươi không bằng nàng ấy.”

Mặt Lâm Vãn Nhi lạnh tanh như băng.

Nàng giống như một nữ kiếm tu chân chính, hành lễ nhẹ nhàng, rồi nói đầy sát khí:

“Ta đến đây không phải để nghe ngươi sám hối.

“Ta đến để cướp hết pháp khí và tài sản trên người ngươi.

“Lâm mỗ… thất lễ rồi.”

Vài phút sau, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của công tử họ Lăng:

“Ta chỉ còn chút ít pháp khí thôi! Trả lại cho ta!

“Lâm Vãn Nhi, ngươi là độc phụ! Ngươi… ngươi… sao lại lột cả quần áo ta?!”

Hình ảnh gương mặt méo mó ấy dần biến mất khỏi màn hình.

Dù ta không hiểu sao ai cũng nghĩ ta ăn cát, nhưng thấy 5 triệu chảy vào tài khoản, ta vẫn hưng phấn lăn lộn trên giường.

Hệ thống hỏi:

【Chúng ta đã hủy liên kết. Sau này sẽ không gặp lại.

【Ký chủ có muốn gửi lời nào cho Lâm Vãn Nhi không?

【Ví dụ như: "tu luyện chăm chỉ", "đừng quên đạo tâm", "diệt yêu trừ ma không quên bản ngã"…】

Ta nước mắt lưng tròng, ôm lấy hệ thống:

【Nói với nàng ấy: Ta mê tiền.

【Đồ lót của Thẩm Uyên – không cần chừa cái nào, đổi hết ra tiền giùm ta!】

【???】

Hệ thống đứng đơ vài giây, rồi… biến mất vĩnh viễn.

20 phút sau, Alipay báo thêm: "Tài khoản nhận: 2.5 tệ."

Ta vung tay hào sảng, mở cửa hét xuống dưới nhà:

“Mẹ ơi, tối nay khỏi nấu cơm!

Con đi ăn tối trên cơ bụng tám múi đây!”

…….

Ngoại truyện – kết thúc

Lúc ta từ trong băng quan bò ra, xung quanh lạnh đến mức khiến ta nổi da gà, chậm rãi đón lấy phần kịch bản mà hệ thống đưa cho.

【Ký chủ, nhiệm vụ lần này là diễn vai bạch nguyệt quang đã bị thay thế.

Ngài chỉ cần dây dưa không dứt với mọi người, thể hiện sự đố kỵ với tiểu sư muội được cưng chiều là đủ.】

Ta xoa xoa tay vì lạnh, cau mày lật qua toàn bộ kịch bản.

【Hệ thống, ta không hiểu... Tại sao một người từng hy sinh vì đại nghĩa như bạch nguyệt quang lại bị viết thành nhân vật ác độc đến vậy? Cô ấy chẳng qua chỉ là một con rối bị kịch bản trói buộc.】

【Nhưng cô chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể trở về nhà.】

Ta lặng im không nói.

Với ta, về nhà là điều quan trọng nhất.

Ta học cách cầm lấy thanh kiếm mà mình chưa từng dùng đến, cố gắng hòa nhập vào Thái Hạo Tông.

Nguyên chủ vì tế kiếm mà từ Nguyên Anh rơi xuống Trúc Cơ, vinh quang năm xưa chẳng còn.

Phong chủ lại nhận thêm một tiểu sư muội mới, cô gái rụt rè đứng bên mọi người, mở miệng nói:

“Đại sư huynh, giờ sư tỷ trở về rồi… mấy huynh có định đuổi muội đi không?”

Tống Cẩn Dư ngay lập tức quát lớn:

“Diệp Thanh Ngâm, đừng hòng đuổi Vãn Nhi đi!

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Mười năm qua, chính Vãn Nhi đã luôn ở bên chúng ta, khiến cho đỉnh phong thêm phần ấm áp.”
 
Tuyệt Lộ Hoa - Gió Thổi Qua Lòng Ngươi
Chương 16: Chương 16 (HOÀN)



Đó là ngày đầu tiên ta đặt chân đến tu chân giới.

Hệ thống tức tối:

【Cái tiểu thế thân này thật đáng ghét, chỉ biết giả vờ đáng thương, rõ ràng ngươi mới là—】

【Không,】 ta cắt lời, 【ta nghĩ Lâm Vãn Nhi làm rất đúng. Ngươi không thấy sao? Trong đám đệ tử này, nàng ta sống chật vật giữa kẽ hở mà vẫn tu luyện đến Trúc Cơ đại viên mãn.

Khi bạch nguyệt quang và thế thân cùng tồn tại, điều đó chỉ chứng minh sự đa tình và bạc bẽo của đám nam nhân kia – chẳng liên quan gì đến các cô gái cả.】

Ta thậm chí còn có chút khâm phục tiểu thế thân này.

Trong thế giới của ta, nếu có ai như Lâm Vãn Nhi, chăm chỉ đến cùng cực như một “Chiêu Đệ” vùng núi, thì có thể ngẩng đầu bước vào đại học danh giá, nghịch thiên cải mệnh.

Nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.

Ta bắt đầu bám riết lấy tất cả nam nhân trong truyện, cố tạo ra hình ảnh “kẻ bám riết không buông”, chỉ mong họ ngoái lại nhìn ta một cái.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Tất cả đều nhìn ta bằng ánh mắt giễu cợt.

Họ thích thú với việc có thể biến một thiên chi kiêu nữ năm xưa trở thành chim sẻ trong lồng, để mặc họ sai bảo, nhìn ta đánh mất cao ngạo, khom lưng cúi đầu.

Họ tận hưởng cảm giác khống chế ấy.

...

Ta bị đuổi vào tiểu phòng ở.

Đã kiên trì suốt hơn ba trăm ngày.

Chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng để rời khỏi thế giới này.

Theo kịch bản, ta sẽ chết, còn thế thân tiểu sư muội sẽ được tất cả yêu thương.

Nhưng ta lật đến phần ngoại truyện, lại phát hiện — Lâm Vãn Nhi cũng không sống lâu.

Ma tộc tấn công, nàng lại giống như ta năm xưa, tự hiến thân tế trận để bảo vệ tông môn.

Hai cô gái từng tranh giành sự yêu thích của mọi người…

Cuối cùng đều trở thành bệ đỡ cho con đường vinh quang của đám người kia.

Bình minh xuyên qua sương mù phủ kín đất trời, ta đột nhiên bật dậy.

【Hệ thống, ta muốn viết lại kết cục của quyển sách này!】

【Sao viết lại được? Ngươi nhất định phải c.h.ế.t mà.】 hệ thống kinh ngạc

【Theo kịch bản, ngươi sẽ vì ghen tị mà hạ độc Lâm Vãn Nhi, rồi bị xử tử trong Tru Hồn Trận vào sáng mai.】

Ta ngồi trầm mặc trong phòng, bóng sáng nơi cửa sổ dịch dần theo ánh nắng.

Toàn tông môn đã sớm quên hi sinh của ta mười năm trước.

Ta ở đây gần một năm, không một ai luyện đan giúp ta chữa thương.

Bọn họ, một lũ chó qua cầu rút ván, đứng trên cao mà rao giảng đạo lý với kẻ rơi vào bùn lầy.

Nguyên chủ đã hi sinh vì đại nghĩa như thế…

Nàng xứng đáng là ánh trăng sáng treo cao, không nên bị viết thành một nhân vật ác độc, rồi bị kết án bằng danh “ghen ghét độc ác”.

Khi trời chiều lụi tàn, ta đứng dậy.

Lúc bí mật bỏ thuốc vào bữa tối của Lâm Vãn Nhi như kịch bản yêu cầu, hệ thống nhắc ta:

【Thuốc sắp phát tác. Sáng mai, ngươi sẽ bị bắt xử trong Tru Hồn Trận.】

Ta bình tĩnh dặn dò:

【Một năm ở đây, ta đã hiểu rất rõ bọn họ rồi. Sáng mai, khi ta bị treo lên Tru Hồn Trận, hãy xóa sạch ký ức ta có được tại thế giới này.】

【Tại sao? Mất ký ức thì được gì?】

【Đừng hỏi.】 Ta ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi hỗn loạn, nơi Tống Cẩn Dư đang hô to:

“Chắc chắn là do Diệp Thanh Ngâm làm!”

Bởi vì—kể từ khi ta bị truyền nhầm tới thế giới này, nhiệm vụ đã bắt đầu đếm ngược.

【Nếu có thể sống sót sau Tru Hồn Trận, làm rối loạn cốt truyện này, hãy chỉ cho ta biết một chút thôi.】

Hệ thống kinh ngạc gật đầu.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên – họ đến bắt ta đi thẩm tra.

【Ta làm nhiệm vụ – để được về nhà.

Ta không làm theo – để trả lại công bằng cho nguyên chủ.

Nhiệm vụ yêu cầu “chết rời đi”, nhưng không nói phải c.h.ế.t như thế nào. Đây là điểm yếu duy nhất mà ta có thể lợi dụng.】

【Thẩm Uyên gần đây có được viên đan nói thật, hắn chắc chắn sẽ cho ta uống. Nếu hắn muốn nghe sự thật… vậy thì ta sẽ cho hắn một sự thật hoàn toàn ngoài mong đợi.】

……

Bình minh lên, ánh sáng đầu tiên chiếu qua đỉnh núi.

Tay ta bê bết máu, bị treo lơ lửng trên Tru Hồn Trận.

Một giọng nói già cỗi, phai tàn theo năm tháng thì thầm bên tai ta:

【Sau khi ta chết, đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn người xuyên đến đây, lặp lại đúng con đường mà ta từng đi.

Bọn họ lần lượt đến, rồi lần lượt rời đi, mang theo tiếng xấu, chưa từng có ai nghĩ đến việc thay đổi kết cục này.

Nhưng chỉ khi có người giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta mới có thể thực sự siêu thoát, thoát khỏi gông cùm của cốt truyện, quay về vòng luân hồi.

Vậy thì — chúc ngươi thành công.】

Ta còn chưa kịp hỏi thêm, toàn bộ ký ức về tu chân giới đã hóa thành bụi mù, tản mác vào hư vô.

Gió lốc từ Tru Hồn Trận gào thét, khiến ta nhíu mày.

Một giọng mắng nghiêm khắc vang lên bên tai:

“Diệp Thanh Ngâm, ngươi có nhận tội không?!”

Ta ngơ ngác quan sát xung quanh.

Hệ thống hoảng hốt la lên:

“Ký chủ! Chúng ta truyền nhầm chỗ rồi! Mau rút lui khỏi đây!

Ta sẽ đưa ngươi — đến thế giới nhiệm vụ thật sự!”

(HOÀN)
 
Back
Top Bottom