Siêu Nhiên Tuyết Hồ Dạ Hành.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
396566601-256-k586347.jpg

Tuyết Hồ Dạ Hành.
Tác giả: MimijChan
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Có một truyền thuyết chưa từng được ghi bằng mực.

Chỉ được chép bằng tuyết rơi trên mái đền cổ, và máu nhỏ giữa đêm trăng lạnh.

Rằng ngày xưa,
Một vị thần ngự ở tầng trời thứ bảy đã đem lòng yêu một hồ yêu sống trong rừng tuyết.

Họ sinh ra một đứa con gái.

Tóc trắng như sương, mắt như hồ băng.

Nửa dòng máu là thần linh, nửa là yêu giới,
nhưng thế gian chỉ nhìn vào nửa vết nhơ.

Sinh ra đã mang một lời nguyền không thuộc về thế giới nào.

Thiên giới ruồng bỏ, Nhân giới lánh xa,
còn cõi yêu - thì thầm nàng quá thánh để là một trong số họ.

Và thế là bắt đầu.

Một ván cờ giữa yêu và thần,
giữa những gương mắt quen thuộc nhưng mang ánh mắt không còn là người.​
 
Tuyết Hồ Dạ Hành.
Chương 1 - Dưới tuyết một sợi chỉ đứt.


Giữa trời và đất có một sợi chỉ mảnh buộc bằng máu, gió và những lời chưa từng thốt.

Một sợ chỉ run rẩy theo nhịp mưa và đứt gãy....

Khi một vị thần quay lưng.

- Tứ Cõi -

- Takama-ga-hara - Cõi Trời -

Trên tầng mây cao nhất, nơi ánh sáng vĩnh hằng chưa từng tắt.

Thiên giới linh thiêng, nơi các vị thần cư ngụ với đôi mắt ngập trời xanh và y phục dệt từ nắng sớm.

Họ đi qua cung điện làm từ ánh sáng, chạm vào trống thiên để tạo nên mệnh người và chạm tay vào gió để phán xét càn khôn.

Công lý của họ là ánh sáng - nhưng tự bao giờ, ánh sáng chỉ còn là gươm bén giấu trong tay áo trắng.

- Ningenkai - Cõi Nhân Sinh -

Dưới tầng trời bậc thứ hai - nơi con người bé nhỏ vẽ bùa trong bóng tối, thắp nến dưới mái tranh và gửi hàng vạn lời nguyện cầu lên mây.

Con người sinh ra đã mang vết bứt, nửa thiện, nửa mưu, nửa yêu quý thần linh, nửa muốn trở thành họ.

Nhưng cũng chính họ những kẻ dâng máu đổi lấy lời tiên tri, những kẻ hận thù đủ mạnh để khiến yêu quái ra đời từ chính lời nguyền rít qua kẽ răng.

- Yokai-no-Yoru - Yêu Giới -

Khi đêm kéo dài quá ba nghìn nhịp thở.

Khi lời kinh lạc dấu trong rừng sâu.

Thì từ vùng tối dưới tầng sáng, những sinh vật không tên trỗi dậy.

Chúng không sinh ra từ bóng tối.

Chúng là câu chuyện con người kể về chính mình, khi họ không còn dám nhận mình đã từng tàn nhẫn.

Là tiếng vọng của bản ngã bị chối bỏ, là những khuôn mặt con người không muốn soi vào gương.

Mỗi móng vuốt, mỗi ánh mắt, mỗi dáng hình rợn ngợp…

đều là kết quả của những điều con người sợ hãi, rồi gán tên là "Quỷ Dữ" để khỏi phải đối diện.

- Yomi-no-Kuni - Cõi Chết -

Sau cùng của mọi ánh sáng và bóng tối, là vùng đất không lời.

Ở đó những oan hồn mang giọng nói hóa khói, đi tìm ký ức không còn tên.

Cõi chết không giết người - nó chỉ im lặng đến mức... chẳng còn ai nghe thấy tiếng mình van xin.

"Không phải ai có hào quang cũng là thần.

Không phải ai mang nanh vuốt cũng là quỷ.

Còn ta.....

Được sinh ra bởi ánh sáng, được nuôi dưỡng trong băng tuyết.

Nhưng ta đã chọn con đường tối nhất để sống sót."

Và rồi dưới tuyết rơi, nơi án phạt được thi hành.

Cầu Thiên Thủy - cây cầu nối giữa tầng giới và nhân giới.

Giờ đã nhuộm trắng bởi tuyết, nhưng nơi ấy không còn thanh khiết, chỉ có máu vừa đông lại.

Một cô gái bước đi giữa hai hàng thần binh, tay bị trói bởi sợi dây kết bằng linh lực, sợi dây ấy không thắt quanh cổ tay, mà thắt quanh hồn vía.

Khiến linh lực đông lại như sương sớm.

Mỗi bước đi là một lớp niêm phong nhẹ nhàng, nhưng không ai từng thoát ra.

Nàng bước qua ánh sáng như một vết nứt trên pho tượng vàng.

Nàng - Shirogitsuna Yukari - con gái của Thần Tenshou karyuu - một vị thần thuộc Thất Thiên Vệ và Shirogitsune Shiranami, một hồ ly huyền thoại.

Huyết mạch của nàng là giao giới giữa trời và yêu, ánh sáng và tuyết trắng.

Hôm nay, nàng bị dẫn đi vì tội giết chính anh trai ruột - Tenshou Riku, đứa con được chọn, người thừa kế ánh sáng.

Dưới ánh tuyết lạnh như tiếng rõ ngón tay của thần linh.

Nàng không khóc than.

Không chống cự.

Chỉ một mực giữ ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên tầng cao nhất, nơi bóng tháp Lưỡi Giáo Trắng đổ dài - chính là nơi ông từng huấn luyện anh trai nàng, từng đứng bên mẹ nàng, từng gọi nàng là "con" khi còn bé.

Giọng nói từ đám đông vọng đến: "Cáo tuyết sinh ra rồi cũng chỉ là cáo." người đàng ông đứng gần đó nhìn nàng bằng ánh mắt câm phẫn "Làm sao một con yêu quái có thể biết yêu thương ai ngoài bản thân nó?" vài người lại nói thêm "Con của kẻ bỏ trốn , bẩn thỉu từ máu."

Nàng không phản bác lại, cũng không ý kiến gì chỉ ngước lên nhìn người đàn ông nơi tầng cao đó, đôi mắt như phủ sương: "Cha từng dạy con rằng tuyết rơi là thứ đẹp nhất vì nó không biết dơ bẩn.

Giờ con mới hiểu hóa ra tuyết cũng có thể bị bôi nhọ, chỉ vì nó rơi nhầm nơi."

Cha nàng không nói một lời.

Chỉ quay mặt đi, như gió lướt qua một mùa đông không nhớ tên.

Từ trên cao, ông nhìn thấy con gái mình bước đi, mà ánh mắt ông lại giống như đang nhìn một đứa trẻ...của ai khác.

- Tư Thần Điện - Điện phán tội -

Nơi những kẻ từng được thờ phụng bị tuyên án như phản đồ, nhưng nay đã trở thành vết nhơ trong sử sách của thiên giới.

Nằm ở tầng thứ tư của Thiên Giới, sát rìa của giới Luật Pháp.

Tại Tư Thần Điện không mang hương trời, mà là mùi kim loại lạnh trộn lẫn tro tàn và lông vũ cháy khét.

Những bước chân vang vọng trên bậc đá băng.

Kẻ dẫn đầu đoàn áp giải không ai khác chính là Kurobane no Taka kẻ được mệnh danh là "Diều Hâu Đen của Luật Thiên".

Kẻ giết anh nàng, giờ đây hắn khoác trên mình chiếc chiến bào quyền lực, đưa nàng đi với danh nghĩa công lý.

Phiên xử không có tên.

Không công bố.

Chỉ một câu lệnh được ghi vào Thiên Tịch Ngoại Quyển - loại sổ chuyên dùng để xử lý các sinh thể "Không thuộc một cõi nào."

"Giam giữ vĩnh viễn tại Băng Lung Ngục.

Không được truyền tin.

Không được mở xét lại."

Sau khi rời Tư Thần Điện, Yukari bị áp giải đi qua tầng năm – nơi đặt Linh Lung Cảnh, nơi những phong ấn lớn của thiên giới được giữ.

Nhưng nàng không được nhìn thấy gì.

Cả đường đi bị bao phủ bởi khói trắng thần lực, cách âm, cách quang.

Và rồi… nàng bị ném xuống tầng sáu.

Không phải bằng tay người.

Mà bằng một nghi lễ vận chuyển bị cấm, chỉ dùng để gửi những thứ "không cần trở lại".

Nơi đó là Băng Lung Ngục - không thuộc trung tâm thần giới, mà ở vực phong ấn dưới đáy tầng trời cao ấy.

Một khe lạnh bị cắt khỏi ánh sáng Thiên Đạo, một khoảng trầm lặng sâu hun hút, nơi từng dùng để niêm phong linh thể bất thường - nay đã bị lãng quên.

Dù nằm ở tầng sáu, gần đỉnh trời, nơi ấy lại lạnh hơn cả đáy vực, tối hơn cả đêm dài.

Không gian ấy được gọi là "Âm Băng Vực" nơi giam giữ những kẻ không thể gọi là Thần, cũng chẳng thể chết đi như Yêu

Được phong ấn bởi băng Thiên Nguyên Sinh, lạnh đến độ không thể truyền âm, nơi duy nhất có thể giam giữ sinh vật vừa mang thần lực lẫn yêu khí, nơi đây giam không bằng xiềng xích, mà bằng những tên người chết khắc vào tường nguyện, từng bị trừng phạt oan, khiến kẻ sống bị hút hết khí lực chỉ còn là một: "Phàm thể câm lặng có tội."

- mất đi danh xưng, lặng lẽ bị lãng quên bởi cả Sổ Thiên Đạo.

Nàng ngồi đó.

Câm lặng như một bức tượng cáo trắng được tạc bằng tro tuyết.

Không một vị thần nào hạ mình xuống tầng băng đá này, nơi họ giam "Thứ không nên tồn tại" nửa thần, nửa yêu.

- Cho Đến Đêm Thứ Ba -

Cánh cửa phong ấn bật mở.

Gió lùa vào cùng mùi hương xưa cũ, mùi của mực, thép và tùng xanh - mùi của cha nàng.

Ông dừng lại trước cửa không là một người cha, chỉ là một vị Thần đang nhìn kẻ từng gọi mình là cha.

Ông nói, giọng lạnh như sắt mài: "Nếu con còn một chút cốt cách của dòng máu ta, thì cúi đầu sám hối đi, ta sẽ xin giảm án."

Nàng ngẩng đầu.

Đôi mắt lạnh như băng: "Cốt cách của cha ư? cha muốn nói dòng máu đã giết mẹ con vì một chiếc ghế ngọc?"

"Hay là đôi tay từng nắm tay mẹ trong điện, rồi siết cổ bà trong rừng vắng bằng danh nghĩa thần giới?"

Ông khựng lại.

Gió rít qua khe đá như tiếng gào xiết của oan hồn.

Nàng cười nhẹ, giọng như sương trên lưỡi dao: "Cha biết mẹ chết đêm ấy" nàng nói tiếp "Nhưng cha để mặc người ta nói bà bỏ trốn theo nhân tình, để giữ thanh danh...

để giữ ghế ngọc, giữ thiên vị cho một đứa con mà cha chọn."

Lần đầu tiên, ánh mắt ông dao động.

"Riku - anh trai con giữ nguyên họ của cha, được kế thừa linh vị, được mọi người gọi là 'Ánh Sáng' vì anh là 'Con Của Thần' còn con là 'Con Của Yêu'.

Dù cả hai đều được sinh ra từ một bụng."

Ông siết chặt tay: "Riku là người thừa kế lý tưởng.

Nó giống ta.

Còn ngươi...

Mang đôi mắt của mẹ ngươi.

Yếu đuối.

Cảm xúc.

Nguy hiểm."

Nàng bật cười khẽ, giọng run như sương:

"Thì ra vì đôi mắt.

Cũng phải, ngày mẹ mất con đã nhìn cha rất lâu... nhưng cha không nhìn lại."

Ông im lặng.

"Lúc ấy, con nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn.

Học tất cả luật lệ thần giới, tập cười khi cha vui, tập im lặng khi cha mệt.

Con nghĩ rồi cha sẽ gọi tên con như đã từng."

Tuyết trong lòng nàng tan ra, lạnh buốt - không vì gió, mà vì thứ gì đó đã chết từ lâu.

"Nhưng cha chỉ nhìn con như nhìn một vết nhơ mang gương mặt của người đã chết."

Ông quay đi.

Tàn nhẫn như gió đông giữa núi.

Không có lời phủ nhận.

Không có lời xin lỗi.

Khi ông bước tới cửa, nàng nói, không to, không nhỏ, nhưng vọng ra như tiếng chuông trong đêm tuyết.

"Con sẽ nhận tội.

Nếu tội lỗi là vì đã sống với khuôn mặt của mẹ."

Khi ông rời đi, lúc ấy trong bóng tối của Băng Lung Ngục, đôi mắt nàng lần đầu không còn trắng như tuyết.

Mà như màu đen của mặt hồ buổi đêm, như yêu quái sắp tỉnh dậy giữa đêm rằm.

Nàng là Shirogitsuna Yukari - Được sinh ra không phải để được yêu, mà để chứng minh rằng, kẻ bị ruồng bỏ vẫn có thể khiến cả bầu trời phải cúi đầu trước ánh mắt của mình.

Và tội lỗi lớn nhất của nàng - không phải giết người.

Mà là tồn tại.

- Đêm Thứ Mười -

Kurobane no Taka bước vào.

Hắn không mặc chiến bào, chỉ khoác hắc y.

Trông như một cái bóng biết cười: "Ta không ngờ, con gái của kẻ được mệnh danh là 'Ngọn Giáo Trắng trấn giữ vùng trời thứ bảy' lại nằm gọn trong ngục như vậy. không gào, không rít. khác với giống yêu thường." hắn nói, mắt liết qua sợi dây phong ấn linh lực trói quanh nàng.

Nàng vẫn ngồi đó, ánh mắt nàng giờ là gương vỡ.

"Thất vọng à, Kurobane no Taka?

Ngươi nghĩ cáo sẽ tru khi bị thương ư?"

Hắn nhếch môi, bước một bước nữa:

"Ta tưởng kẻ giết người sẽ nói nhiều hơn."

"Vậy sao?

Ta lại tưởng kẻ giết người sẽ không đến thăm nạn nhân của mình."

Lời nàng nhẹ như khói, nhưng rơi xuống đất bỗng hóa chuông lạnh giữa đêm ngàn tuyết.

Hắn thoáng khựng, rồi cười như

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt không còn là ánh tuyết, mà là gương vỡ "Anh trai ta biết bí mật của ngươi.

Về cánh cổng Urasen, về nghi lễ máu ở tầng thứ năm.

Anh của ta đã kể cho ta đêm trước khi bị giết."

Không khí trong ngục chùng xuống.

Ánh mắt nàng sắc lại như băng tan để lộ lưỡi dao: "Ngươi không biết vì ngươi tưởng hắn là một thằng ngốc chỉ biết đọc sách."

Kurobane khựng một nhịp - đôi mắt hắn dường như lóe lên thứ ánh sáng không thuộc về một vị thần: "Ngươi sẽ bị xét xử vào sáng mai - ta đích thân đóng cửa.

Ngươi tưởng có thể mặc cả với ta sao?"

Nàng khẽ gật, môi tái đi vì lạnh nhưng ánh mắt vẫn kiên định: "Ta có một món để trao đổi.

Ngươi cho ta tự do, ta cho ngươi biết bí mật về cái chết mà cha ta đã giấu."

Hắn dừng lại.

Mắt hơi nheo, đầy cảnh giác:"Ngươi muốn gì?"

Nàng nghiêng đầu, mái tóc trắng như hoa mai trong gió:

"Ngươi cho ta thoát, ta cho ngươi biết... cha ta không giết mẹ ta bằng kiếm - mà bằng sự im lặng."

Giọng nàng trầm lại, khô và lạnh như tro bay giữa tuyết: "Bằng cách để người ta nói rằng bà bỏ đi cùng một người đàn ông khác.

Nhưng ta biết.

Bà đã chết trong đêm bị triệu đến Phủ Thẩm Thần."

"Họ không tìm được xác, phải không?

Vì bà bị thiêu bằng Hỏa Linh - thứ chỉ có ở kho vũ khí Thất Thiên Vệ.

Và chỉ có một người giữ chìa khóa."

Hắn nhíu mày: "Ngươi có bằng chứng gì?"

Nàng nhìn thẳng vào hắn, như xuyên qua lớp hắc y hắn đang mặc: "Bà ấy - Shirogitsuna Shirannami, từng là cựu tộc trưởng của Bạch Hồ Tộc, huyết mạch thuần chủng từ Cửu Vĩ phương Bắc, người cuối cùng còn giữ được năng lực Tiên Tri Bạch Ảnh đã thất truyền từ thời Nguyệt Thần."

"Trong đêm trước khi bị gọi đi, bà để lại một lời sấm, khắc lên lưỡi gươm của anh trai ta - Tenshou Riku.

Gươm ấy, mang tên HiKari no Yuki, có chuôi chạm khắc hình vầng trăng lật ngược - là dấu ấn duy nhất của huyết hệ Tiên Tri trong tộc hồ."

"Anh ta đã nói cho ta nghe những lời đó... vào đêm trước khi bị giết."

Giọng nàng rơi xuống như tiếng chuông chùa giữa tuyết.

"Lời tiên tri nói rằng 'Người giữ chìa khóa là kẻ không bao giờ tra tay vào ổ khóa, nhưng luôn đứng nơi ánh lửa thiêu người khác.'"

Nàng khẽ nhích về phía trước, mỗi bước hơi thở như tỏa sương mang mùi máu lạnh.

"Thanh gươm đó...

đang ở trong tay ngươi."

Không khí chùng xuống.

Một khoảng trống vô hình bóp nghẹt cả gió.

Kurobane đứng đó, như bị đóng băng giữa tầng băng vốn không dành cho thần linh.

Ánh mắt hắn bỗng mất đi cái vẻ giễu cợt quen thuộc.

Nàng hơi nghiêng đầu, nụ cười nhẹ như một bóng hồ trong tranh cổ cựa mình khỏi nét mực:

"Ta không phải con của một hồ ly thường.

Ta là hậu duệ của Nguyệt Huyết Bạch Hồ, người từng được các vị thần mượn mắt để soi vận trời."

Giọng nàng thì thầm như gió đêm xuyên qua tầng tuyết trắng:

"Thứ đang chảy trong ta... không chỉ là yêu khí mà còn là ký ức chưa kịp cháy hết của một người mẹ bị thiêu sống vì không chịu quỳ gối trước thần linh".

Nàng dừng lại.

Không khí như đông lại.

Và trong lớp băng ấy, một giọng nói nhẹ như khói, vang lên lần cuối:

"Chọn đi, Kurobane.

Công lý - hay sự thật."
 
Tuyết Hồ Dạ Hành.
Chương 2 - Hồ yêu giả tử.


Từ thuở đất trời còn chưa định danh, khi mây chưa phân thành tầng, khi sông chưa đổ về biển, con người được tạo ra từ ba cõi: thần linh, yêu dị, và cái chết.Họ mang ánh sáng từ thiên giới – lòng hướng thiện, niềm tin mơ hồ vào điều cao cả.Họ ôm trong tim dục vọng của yêu giới – bản năng, khát vọng, những điều không gọi được thành tên.Và họ bị ràng buộc bởi luật tuần hoàn của cõi chết – sinh ra, lớn lên, rồi lụi tàn như bụi tro rơi vào vực tối.Người – vốn dĩ là sinh vật phức tạp nhất.

Họ không nhớ nguồn gốc mình, nhưng trong vô thức, vẫn cầu khẩn, vẫn sợ hãi, vẫn nguyền rủa điều mình không hiểu.Dẫu không ai biết có thần linh thật hay không, họ vẫn ngước mắt lên trời trong những đêm tuyệt vọng.

Dẫu không ai chắc yêu quái tồn tại, họ vẫn run rẩy khi nghe tiếng gió hú trong rừng tre, vẫn rải muối nơi ngưỡng cửa, vẫn tránh gọi tên “thứ ấy” sau hoàng hôn.

Dẫu chẳng ai quay về từ cõi chết, họ vẫn tổ chức tang lễ, cúng rằm, rút quẻ, đốt giấy – như thể để xoa dịu điều gì đó họ không hiểu được.Con người không cần chứng cứ.

Họ chỉ cần lý do để tin.

Tin để sống, tin để an tâm, tin để đổ lỗi cho vận mệnh mỗi khi bất hạnh ập đến.Và cũng chính bởi niềm tin đó… ba cõi không dám khinh thường nhân giới.Bởi vì, khi một người tin vào thần, thần ấy mạnh lên.

Khi một người sợ yêu quái, yêu đó được hình thành.

Khi một người chết trong oán hận, linh hồn ấy sẽ rơi về cõi chết, kéo theo một cánh cửa u minh mở hé.Thần linh không tạo ra người.

Nhưng người khiến thần linh bất tử.

Yêu quái không nuôi dưỡng người.

Nhưng người khiến yêu quái có hình hài.

Cái chết không lựa chọn người.

Nhưng người tạo ra chính cõi chết - bằng chính nỗi oán thù trong mình.Từ thuở sơ khai, thế giới vẫn hòa bình như thế – mỗi cõi một luật lệ, một ranh giới vô hình.Nhưng rồi, niềm tin dần vơi cạn.

Lời cầu nguyện trở thành thói quen vô hồn.

Những câu chuyện cổ bị xem là trò mê tín, những nghi lễ trừ tà trở thành điều cười cợt, những người tin – bị gán là lạc hậu.Cân bằng bắt đầu rạn nứt.

Và một người...

đã thấy trước điều đó.Nàng là cáo tuyết bước giữa gió.

Là tội nhân bị giam trong tầng băng.

Là người đã chọn con đường tối nhất để sống sót, để nhìn rõ hai phía ánh sáng và bóng tối...

đều đã thối nát.Gió tan vào hư vô và giấc mộng thần thoại ấy giờ chỉ còn vang vọng... nơi không ai còn gọi tên.Một nơi như thế... vẫn tồn tại.

Nơi cuối cùng trước khi chạm đến rìa vực trời.

Nơi ánh sáng đã mỏi cánh.

Nơi ngay cả những vị thần cũng không ngoái đầu.

Trong vùng ranh giới lạnh nhất...

Khí lạnh từ bốn bức tường Băng Lung - tầng rìa thứ sáu của Thiên giới, vẫn cứ rỉ rả chảy như máu bị đông đặc.Tĩnh lặng.Một loại tĩnh lặng chỉ tồn tại ở những nơi đã bị các vị thần lãng quên.

Ở tầng biên giới thứ sáu - nơi ánh sáng vĩnh hằng không còn chiếu tới, nơi ngay cả lũ quạ thiên cũng không dám bay ngang.- Ngục Băng Lung -

Thứ được dựng lên bằng kết giới đông cứng từ kỷ nguyên khởi thủy - khi một vị thần phản bội thiên mệnh bị phong ấn trong giấc mộng bang trắng vĩnh viễn không tan.Không tường giam.

Không xiềng xích.

Chỉ là một chiếc lồng kết bằng sương lạnh và lời nguyền cổ - giữ chặt linh hồn như giam giữ tiếng thở cuối cùng của kẻ phản đồ.Chỉ những kẻ từng kết huyết thệ dưới ánh trăng thiên mới có thể mở cánh cửa ấy.

Nơi đó không có lính canh.

Bởi vì... chưa từng có kẻ nào ra được để báo động.Ánh đèn xanh leo lét dọi lên khuôn mặc nàng - tái nhợt, nhưng không vỡ vụn.Giọng nàng vang lên lền nữa, chậm, đều như búa gõ vào chuông đá:"Lựa chọn đi, Kurobane.

Công lý - hay sự thật."

Im lặng một hồi dài.

Không phải vì hắn do dự.

Mà vì hắn đang thưởng thức từng chữ nàng nói... như thể một vị thần đang nghe tiếng gió nổi lên từ vực sâu."

Sự thật..." hắn nói, rồi cười nhẹ "... luôn là thứ không được phép tồn tại ở những nơi gọi là 'thiên giới'."

Hắn bước lại gần.

Đôi mắt đen như cánh quạ lấp lánh một thứ gì đó không phải tham vọng - mà là thù hận có hình."

Ta sẽ không nói ta tin ngươi.

Ta chỉ tin vào thứ gì có thể phá hủy luật lệ mục nát này."

Một luồng khí đen như khói lặng lẽ trườn quanh xiềng xích băng.

Yukari không nhúc nhích.

Nhưng nàng nhận ra - lớp niêm ấn ba tầng đang dần rạn."

Ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi vì thương hại sao?" kurobane nói sát tai nàng, giọng đầy giễu cợt "Không.

Ta muốn ngươi trở thành một con dao ta ném xuống trần gian."

Yukari cười khẽ.

Đó không phải tiếng cười của một người yếu đuối được ban ơn.

Mà là tiếng cười của kẻ biết rõ mình sẽ phản lại tất cả những kẻ tưởng rằng họ đang điều khiển mình."

Dao à..?

Ngươi sẽ hối hận vì nắm lưỡi dao bằng tay trần đấy, Kurobane."

Hắn không trả lời chỉ tiến lên vung tay.Một kết giới được mở.

Không bằng pháp lực, mà bằng... một vết rạch mảnh nơi cổ tay.

Máu hắn chạm vào băng - và lớp băng tan ra trong tĩnh lặng."

Đây là máu của ta.

Cũng là lời thề mà ta từng lập với tầng trời... giờ trở thành chiếc chìa khóa phản bội nó."

Yukari không hỏi vì sao hắn giúp nàng.

Nàng chỉ liếc nhìn bầu trời đen trên cao - nơi từng có ánh trăng soi xuống."

Ngươi sẽ bị coi là phản thần."

"Chúng ta đều là phản thần" hắn mĩm cười ánh mắt thẫm tối "Chỉ là có kẻ giỏi che giấu hơn thôi."

Yukari không đáp.

Nàng chỉ đứng dậy, ánh mắt liếc qua những vết máu còn đọng lại trên xiềng xích băng, rồi lặng lẽ bước ra sau lưng hắn.Cổng băng mở - không có âm thanh, chỉ là hơi lại rút ngược vào lòng đất như tiếng thở cuối cùng của một giấc mộng.Nàng biến mất trong sương khói.

Không một bước chân.

Không một vệt bóng.Kurobane đứng lại.

Không đuổi theo.

Không ngoảnh đầu.

Chỉ có tro băng, huyết thệ và một câu chuyện đang dần được dựng nên.- Ba canh giờ sau -

Trong Ngục Băng Lung.

Không còn ai sống.

Không còn ai bị giam.

Chỉ còn Kurobane và một kế hoạch đã ngấm ngầm thối rữa từ chính bên trong thiên giới.Hắn rút từ tay áo ra một chiếc bùa đen - loại bùa tạo ra thể xác giả, bị cấm tuyết đối trong tất cả nghi lễ thần giới.Hắn nhúng bùa ấy vào chính giọt máu nàng từng rơi trên băng, rồi đặt nó vào giữa xiềng xích vừa vỡ vụn."

Ngươi đã chết, Yukari."

"Một cái chết đẹp đẽ.... và không ai nghi ngờ."

Ngọn lửa bùng lên.

Không phải lửa nhân gian - mà là Hắc Hỏa: lửa thiêu hồn và khí, nhưng giữ lại xác khô y hệt thật.

Cái xác bị cháy - cùng linh khí từ bùa - mang cả vết gãy nơi xương sườn từng bị đánh, vết máu nơi cánh tay từng rỉ.

Thậm chí... còn có dư âm khí tức của Yukari.Khi các Thần Vệ ập đến, tất cả chỉ còn là tro tàn lãnh lẽo, và một câu chuyện tuyệt vọng mà ai cũng dễ tin:"Nàng ấy... không chịu nổi giam cầm.

Đã tự thiêu chính mình.

Dù là yêu hay thần... cũng không ai đáng bị giam như thế."

Kurobane cúi đầu, chạm trán lên bức tường băng đã cháy xám - ra vẻ tiếc thương.

Nhưng đáy mắt hắn... lặng như hồ chết."

Hãy xóa tên nàng khỏi thiên sách.

Vì ngay từ đầu... thiên giới này vốn chẳng có chỗ cho một kẻ như nàng."

Cả Thất Thiên Vệ không ai nghi ngờ.

Vì tất cả đều tin Yukari là đứa trẻ bất hạnh, tự vẫn vì danh dự mất, người thân phản bội.

Vì ngay cả khi nàng còn sống - chẳng ai dám đứng về phía nàng.

Là vì ai cũng muốn quên nàng đi cho nhẹ lòng."

Hãy đóng hồ sơ.

Xóa tên nàng khỏi Thiên Sách."

"Từ nay, thiên giới không còn một kẻ tên Yukari."

Và như thế... cái chết giả tạo trở thành niềm thương xót, sự giải thoát, cái kết êm đềm mà thiên giới mong muốn.

Không ai biết... một con cáo tuyết đang rời khỏi tầng trời, mang theo mùi máu, gió băng và hận thù chưa gọi tên.Khi thân xác cháy rụi trong ngục lạnh, hồn phách Yukari - được Kurobane dẫn đi bằng một con đường cổ xưa, xuyên qua biên giới tầng sáu, rơi xuống nhân giới, tìm một võ hồn phù hợp, và tái sinh trong thân thể hoàn toàn khác...
 
Back
Top Bottom