Ở quê tôi có một câu chuyện như này, ở làng tôi có một con ma lang thang dù ban ngày hay ban đêm nó cũng có thể xuất hiện hù người khác.
Chuyện này cũng khá lâu rồi tôi cũng không nhớ rõ, nên tôi cũng coi như một câu chuyện hư cấu, không có thật để dọa bọn con nít.
Ở đó cũng có nhiều kỉ niệm của tôi, và một người cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôiKhi đi vào làng trên đường tôi gặp được bé tuyết, bé là con của mợ út tôi năm nay chắc nó cũng tầm 10 tuổi rồi.
Mọi năm thì không thấy hai mẹ con về, tôi lân la lại gọi nó.- năm nay em về đấy à lâu rồi không gặp suýt anh không nhận ra đấy, sao đi lang thang ngoài này đấyCon bé nhìn tôi một lúc lâu, bất chợt nó cười rồi nhảy vào người tôi- a là anh Tuấn anh tuấn, anh cao quá à em không nhận ra, em được bà nội cho tiền mua kem nên em đi mua ạCon bé đòi tôi đi với nó, nhưng tôi thì đang vội nên cũng bảo nó là cứ đi đi, rồi tôi cũng bước đi nghĩ là ở đây ai cũng quen mặt nhau rồi nên cũng không lo lắm.
Tuấn thì cứ đi cứ đi, đằng sau con bé tuyết nhìn theo bóng lưng của Tuấn chằm chằm không rời mắt.Về đến nhà tôi thở hổn hển chảy cả mồ hôi, vừa mệt vừa thắc mắc tại sao cha mẹ có xe nhưng lại đi một mình báo hại tôi bắt xe về đây.
Khi đông đủ mọi người trong gia đình tôi lại thắc mắc là mợ út và cả con bé tuyết, từ lúc tôi về tới giờ cũng đã hơn 3 tiếng rồi nhưng không thấy đâu.
Tôi lại hỏi mẹ- mẹ ơi sao con không thấy mợ út với bé tuyết đâu hết vậyMẹ tôi nhìn tôi rồi nói- năm nay mợ mày không có về huống chi con tuyếtTôi ngạc nhiên bởi lời mẹ tôi nói tuy là không gặp được mợ nhưng tôi cũng đã gặp bé tuyết rồi, tôi nói với mẹ chuyện từ lúc đó rằng tôi đã thấy bé tuyết ra sao.
Mẹ nhìn tôi thở dài rồi nói chắc là tôi nhìn nhầm, nhưng mà nhầm sao được rõ ràng là vậy mà.
Đang giải thích thì mẹ bảo tôi về phòng nghỉ chút đi rồi bỏ lên nhà trên, tôi bực bội về phòng.- anh à thằng bé lại gặp nó nữa rồi Cha của Tuấn nhìn vợ thở dài- sau bao nhiêu năm tôi nghĩ là đã tránh được nó rồi, tại ông thầy đáng ghét đó, báo hại cả nhà phải về đây rồi ra cớ sự như vậy*Nhiều năm trước, khi còn nhỏ Tuấn thường không có bạn ngày nào nó cũng lanh quanh không ra bờ sông thì vào rừng chơi.
Cha mẹ nó cũng không muốn con mình ra ngoài nhiều vì sợ con vô tình sẽ bị Quỷ bắt hồn bắt đi.
Bỗng một ngày nó đi chơi ở đâu đến tối cũng không thấy nó nên cả nhà nháo nhào đi tìm, cầu cho nó bình an vô sự.
Khi tìm được nó thì nó đã nằm ở ngoài ruộng mắt trợn trắng, người thì rung lên dữ dội.
Hoảng lọan liền trở đi bệnh viện.
Từ khi từ viện trở về lúc nào nó cũng nhìn dáo dắt nói là có bạn kêu nó đi chơi rồi cười hơ hớ, nhìn như người mất hồn.
Mẹ thằng tuấn thì sợ con có chuyện nên cũng mời thầy về, thầy nói là thằng này bị quỷ ma dụ dỗ, thầy nói là bỏ nơi này rồi đi nơi khác đi không là thằng Tuấn nó bị bắt đi tầm 7 năm rồi về thầy sẽ làm phép.
Cha mẹ nó cũng nghe lời liền dọn đồ lên thành phố, nhưng không biết ông thầy đó là tên lừa đảo không biết gì về tâm linh.
Uỗn số tiền rồi mất tâm từ lúc đó, nay về là đúng thời hẹn 7 năm nhưng tìm lại không thấy ông thầy kia đâu cả nghe nói là đi từ lúc hai vợ chồng đi rồi.*Trời tối Tuấn nằm trong phòng trằn trọc không ngủ được, nên ra ngoài hóng gió.
Gió hiu hiu thổi đun đưa cành cây lẫn trong gió thì có tiếng một bé gái vang lên, anh tuấn anh ra ngoài hóng gió hả.
Tuấn giật mình quay lại tìm giọng nói ấy, đó là tuyết tôi nhìn một lượt rồi nói- đấy đã bảo là có ở đây rồi mà mẹ cứ sao ấy, mà em ở đâu đấy sao ở trong anh không thấy em- dạ em bên nhà nội đó ạNhà nội của tuyết ở bên một đoạn đường thẳng ở trong rừng, nên tôi nghĩ là mẹ không nói cho gia đình bên đây biết nên mới ra cớ sự hôm nay.
Nhưng hôm nay tuyết có gì đó lạ lắm da thì nhợt nhạt mắt thì đen ngòm.- em ở bên đó có gặp chị My không?- dạ có nảy em còn chơi với chị đó ạKhông vô lý, chị My đã chết cách đây 12 năm rồi Tuấn liền bước lùi về phía sau càn ngày càn xa- mà..y mày là ai mày không phải tuyếtNó đang cười nhưng khi nghe câu nói đó liền thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Tuấn đôi mắt giờ không còn là màu đen nữa.
Mà là một màu trắng dã, hình dạng méo mó biến dạng, nó hét lên một tiếng rất to.- SAO NGƯƠI BIẾT