Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ

Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 50


4.

Tôi duy trì khoảng cách khá xa với họ, đi theo đến tận chân cầu vượt.

Ở đó có một ông lão đang xem bói cho người ta.

Hai người Trang Nhiễm đi tới trước quầy sạp, còn tôi trốn ở phía sau một cái cột, lấy điện thoại ra ghi hình.

Ba người họ không biết đang làm gì, đột nhiên ông lão đứng lên, bởi vì vấn đề khoảng cách tôi không nhìn thấy trong tay ông lão cầm thứ gì.

Một âm thanh nghe như tiếng chuông vang lên, tiếng chuông ngừng lại, nước sông nổi lên gợn sóng rất lớn, một người từ trong nước bò ra.

Tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhận thức của tôi lúc này gần như bị đảo lộn hoàn toàn.

Tôi phóng to camera, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình trạng người nọ, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, đầu cúi thấp, hoàn toàn không giống một người sống.

Ông lão bước tới gần thứ kia, ra dấu vài cái rồi quay lại nhìn đám Trang Nhiễm.

Khoảnh khắc này, tôi chắc chắn rằng cô gái kia là kẻ hạ nguyền khác, cũng không cần tìm vết thương kinh khủng gì.

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, hận không thể khiến con quái vật nổi điên và giếc chết tất cả.

Ba người nói chuyện một lúc, ông lão đi đến quầy hàng lấy mã QR, Trang Nhiễm lấy điện thoại ra quét mã.

Tôi tắt video và lặng lẽ rời đi.

5.

Tôi gửi đoạn video này cho Tần Duyệt, qua một lúc lâu sau cô ấy mới trả lời tôi.

[Cậu thật sự chỉ cãi nhau với Trang Nhiễm một trận thôi, chứ không phải hại chết cả nhà cô ta à?]

[Mình xin thề độc, trước khi lên đại học mình và Trang Nhiễm không hề quen biết, n đến tận bây giờ mình cũng không biết tên người bạn tốt của cô ta là gì.]

Tần Duyệt nói: [Bà mình nói loại nguyền rủa này gọi là ‘Đổi Thọ’, hai bên đều hiến tế một nửa dương thọ, trả giá cao để mời cái thứ bên dưới kia lên lấy mạng cậu, còn dùng tiền mời người bổ dưỡng, tăng cường thực lực của nó.]

[Cậu cảm thấy lời thề độc của mình có bao nhiêu độ tin cậy?]

Tôi thực sự cạn lời, cũng không biết tại sao, tôi và họ thật sự không quen, tôi không hiểu tại sao họ phải trả giá lớn như vậy để hại tôi.

Cha mẹ tôi mất sớm, bà tôi sống ở dưới quê, một mình tôi đi học ở đây, đến một người bạn thân cũng không có, lại còn phải gặp loại chuyện chết người này.

Tôi thực sự không muốn chết.

Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, mắt không kìm được mà đỏ hoe.

Tần Duyệt lại gửi tới một tin nhắn thoại: [Bà mình nói nếu như cậu thật sự không biết, vậy chúng tôi cũng không giúp được cậu. Thứ bọn họ muốn chính là mạng của cậu. Cho dù giải quyết xong thứ quỷ quái này, thì vẫn còn có người tiếp theo vì thù lao cao kia mà lấy mạng của cậu.]

[Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, cậu phải tìm hiểu xem tại sao bọn họ lại muốn hại cậu. Đến lúc đó có lẽ mình có thể nghĩ ra giải pháp khác.]

Sáu bảy giờ tối, Tần Duyệt trở lại, cô ấy ném cho tôi một lá bùa khác:

"Cho đấy, bà mình dùng máu của bản thân vẽ bùa, có thể bảo vệ cậu ba đêm. Trong khoảng thời gian này, cậu nhất định phải điều tra ra quan hệ của cậu với hai người kia có ẩn tình gì.”

Tôi cẩn thận dán lá bùa lên ngực, ngẩn người nhìn nó.

Sau vài giờ, tâm trạng của tôi đã bình tĩnh trở lại.

Bây giờ quan trọng nhất là biết tại sao Trang Nhiễm muốn hại tôi, nhưng làm thế nào để cô ta nói cho tôi biết?

Lúc này Trang Nhiễm đã trở lại, tôi nhìn cô ta, hạ quyết tâm đi tới trước mặt người này.

"Trang Nhiễm, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi, tôi cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”

Trang Nhiễm ngơ ngác một chút, sau đó đồng ý.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, tôi bảo cô ta gọi cô gái kia ra ngoài, Trang Nhiễm nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh nói: "Đi, đi tìm cô ấy."
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 51


6.

Tôi không biết liệu phương pháp này có khả thi hay không, chính bản thân tôi cũng không biết gì cả.

Điểm đột phá chỉ có thể được tìm thấy từ Trang Nhiễm, tôi muốn nói rõ với họ, ngay cả khi họ chỉ tiết lộ một chút cũng tốt hơn là không có gì cả.

Khi đến dưới tòa nhà ký túc xá, mọi người đã tập trung đầy đủ.

Tôi nhìn họ, hai người cùng hỏi tôi có vấn đề gì.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mình bị các cô hạ chú nguyền rủa.”

Hai người ngỡ ngàng một lúc, sau đó cười lớn: "Vậy nên mày muốn làm gì?”

"Cho dù bây giờ mày có giếc bọn tao ngay tại đây, lời nguyền cũng không được giải trừ đâu. Đây là quả báo của mày, con khốn đáng chết!"

Tôi siết chặt nắm đấm, quay người về phía bọn họ, cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không biết mình đã làm gì hai người. Tôi thành thật xin lỗi, các cô có thể nói cho tôi biết vì sao lại hận tôi như thế được không? Tôi sẵn lòng đền bù cho mọi người.”

Trang Nhiễm cười nhạo một tiếng: “Chỉ thế thôi sao?”

Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi quỳ xuống:

"Tôi không mong cầu được tha thứ, tôi chỉ muốn trước khi chết biết mình vì sao lại chết, tôi cũng muốn đền bù cho hai người."

Trang Nhiễm ngồi xổm trước mặt tôi, cười vui vẻ: "Nhìn phía sau kìa.”

Tôi chậm rãi quay người lại, một khuôn mặt tái nhợt không có mắt xuất hiện trong tầm nhìn, tôi hét lên, cơ thể không khống chế được lùi về phía sau.

Trang Nhiễm bóp mạnh mặt tôi: "Mày sợ cái gì, tao và Trang Tình còn từng gặp thê thảm hơn thế này, mày sợ cái gì chứ.”

Trang Tình búng tay một cái, thứ kia chậm rãi tới gần tôi.

Tôi bị họ giữ chặt không thể di chuyển, chỉ có thể liên tục van xin, nhưng đổi lại là tiếng cười chế nhạo của họ.

Nhìn thấy nữ quỷ càng ngày càng đến gần, mặc dù có lá bùa bảo vệ, tôi vẫn nhắm chặt mắt lại.

Đột nhiên có một giọng nam vang lên: "Mấy người đang làm gì vậy!"

Tôi mở mắt ra, nó đã biến mất, Lâm Chính chạy tới, túm lấy tôi bảo vệ ở phía sau.

Tức giận trừng mắt nhìn Trang Nhiễm: "Hai người dám bắt nạt bạn gái tôi!”

Họ phớt lờ Lâm Chính xoay người muốn đi nhưng bị Lâm Chính túm lấy.

“Không được đi. mau xin lỗi bạn gái tôi!”

Nói xong, lấy điện thoại di động ra chụp mặt Trang Nhiễm, tôi nhanh chóng phản ứng lại, lập tức ngăn cản Lâm Chính.

Tôi giải thích với anh ấy, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, Lâm Chính nghe xong càng tức giận hơn:

"Tôi tận mắt thấy mấy người đè mạnh không cho cô ấy không di chuyển, giờ lại còn đe dọa cô ấy. Báo cảnh sát, tôi nhất định phải báo cảnh sát.”

Tôi lập tức chạy lên ôm lấy cánh tay Lâm Chính, đám người Trang Nhiễm nhân cơ hội chạy về ký túc xá.

Tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Lâm Chính rằng mình không bị bắt nạt, tôi hỏi anh ấy tại sao lại đột nhiên đến tìm tôi.

Anh gãi đầu: “Mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau, anh nhớ em.”

Tôi nhịn không được ôm lấy Lâm Chính, sau khi biết bị nguyền rủa, tôi cố ý phớt lờ Lâm Chính, tôi không biết cuối cùng mình có thể sống sót hay không.

Tôi nghĩ chỉ cần mặc kệ Lâm Chính, nếu tôi thực sự phải chết thì anh ấy cũng không quá đau buồn.

Lâm Chính lo lắng vỗ vỗ lưng tôi: "Mạn Mạn, nếu có người bắt nạt em, đừng sợ gì hết, cứ trực tiếp báo cảnh sát, hoặc là gọi điện thoại cho anh.”

Tôi gật đầu.

Đột nhiên có tiếng đi xuống lầu, Tần Duyệt chạy tới.

Nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi tôi: "Mạn Mạn, đây là bạn trai cậu à?”

Tôi gật đầu, Tần Duyệt vỗ tay một cái: "Hai người đúng là trời sinh một đôi.”

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nhìn tôi và Lâm Chính với ánh mắt như đang nhìn đồ quý, Tần Duyệt kéo tôi qua một bên.

Nói với Lâm Chính, “Cho mượn bạn gái một chút ha.”

Tần Duyệt kéo tôi đến một nơi không có ai xung quanh, dùng hai tay ôm mặt tôi: “Sao cậu không cho mình gặp bạn trai cậu sớm hơn!”

Hả?

"Có hai đại bảo bối như hai người ở đây, còn lo không thể phá vỡ lời nguyền sao?"
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 52


7.

Ngày đó Tần Duyệt chỉ nói một câu không đầu không đuôi, ngày hôm sau liền cấp tốc đi đến nhà bà cô ấy, chỉ để lại một câu "Chờ mình".

Sau khi trở mặt với Trang Nhiễm, tôi rơi vào tình thế khó xử.

Tôi nghĩ cô ta sẽ dọn ra khỏi ký túc xá, nhưng không, cô ta vẫn nghênh ngang ở ký túc xá như cũ.

Cô ta ngày ngày nhìn tôi như nhìn kẻ thù, cảm giác như một giây sau sẽ ngay lập tức ăn thịt tôi.

Tôi chủ động bắt chuyện: “Trang Nhiễm, có ăn bánh chocolate không?"

Tôi cố gắng mỉm cười, tôi biết cô ta hận tôi, mà tôi cũng chỉ muốn lừa gạt cô ta.

Thay vì nhận lấy bánh của tôi, Trang Nhiễm hất tay làm đổ nó.

Tôi siết chặt nắm tay, cô ấy ghét tôi, nhưng tôi đã phạm tội gì, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết tại sao mình bị ghi thù.

Cúi mình cầu hòa với hung thủ, còn phải luôn luôn lo lắng mình còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.

Tôi không đáng thương sao?

Tôi ngồi xổm xuống từng chút một lau sạch chỗ bánh bị rơi, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Trang Nhiễm còm giẫm một cái khiến nó càng thêm thê thảm.

Tôi chỉ có thể nắm chặt tay, cắn răng nuốt cay đắng vào bụng.

Tôi trở lại chỗ ngồi gửi tin nhắn cho Tần Duyệt;

[Mình không ép cô ta nói chuyện được, đã dùng đủ mọi cách rồi mà Trang Nhiễm vẫn không chịu mở miệng.]

Tần Duyệt trả lời tôi ngay lập tức: [Bé cưng đừng buồn, chị đây đã tìm được cách cứu cưng rồi. Đợi mình quay lại.]

Tôi chán chường đặt điện thoại xuống, chôn mặt vào cánh tay, nước mắt rơi vào tay áo.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, tôi đang nằm trên giường với lá bùa trên ngực, lại nghe thấy có người gọi mình.

Lần này tôi không hoảng sợ như vậy nhưng vẫn không nhịn được mà trùm chăn kín cả người.

Có lá bùa ở đây, tôi không lo mình sẽ mất mạng, nhưng lần này những thứ đồ bẩn thỉu kia lại bắt chước giọng cha mẹ đã khuất của tôi.

Như thường lệ, lá bùa tỏa ánh sáng vàng nhạt và tà vật bỏ chạy tán loạn.

Tôi tắt điện thoại, vừa định nhắm mắt, Trang Nhiễm đột nhiên hỏi tôi: "Thế nào? Nghe có giống không?”

Tôi nghi hoặc nhìn về phía giường của cô ta, tôi có thể cảm giác được cô ta cũng đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hỏi: “Có ý gì?”

"Giọng này có giống giọng cha mẹ của mày không? Tao cố ý đi đào phần mộ của bọn họ, đem xương cốt mài thành bột, rắc ở trên người con quỷ kia. Nghe giọng đúng là giống y chang, đến mức tao muốn đứng dậy giếc chết họ!”

Tôi không thể tin những gì tôi nghe thấy, cô ta đào mộ cha mẹ tôi.

Trang Nhiễm cười nói: “Có phải mày cảm thấy cực kỳ oan uổng, cảm thấy tất cả những chuyện này không liên quan tới mày đúng không?”

“Hiện tại tao nói cho mày biết, mày chả có tí oan uổng gì cả, tất cả đều liên quan mật thiết đến mày, toàn bộ đều do mày tự làm tự chịu.”

Tôi ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Trang Nhiễm, cô nói rõ ràng đi, tôi không cảm thấy mình nợ cô cái gì, cô đừng giả thần giả quỷ nữa!"

Trang Nhiễm im lặng một lúc lâu mới trả lời tôi: "Muốn biết vì sao? Vậy hãy sớm xuống gặp cha mẹ mày đi, hỏi xem bọn chúng đã làm ra tội nghiệt gì!"

Tim tôi lỡ nhịp, xem ra là mẫu thuẫn của thế hệ trước, nhưng vì sao ân oán đời trước lại đổ lên đầu tôi?

Tôi muốn khiêu khích cô ta nói thêm, nhưng dù có làm thế nào, cô ta cũng không đáp lại tôi nữa.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 53


8.

Tần Duyệt vừa trở về liền lôi kéo tôi nói cách để giải lời nguyền.

Chỉ có một giải pháp duy nhất để phá giải ‘Đổi Thọ’, cần dùng hỗn hợp của bốn nguyên liệu: máu của người thuần âm, máu của người thuần dương, máu chó đen và tro củi mới đốt.

Sau đó để cho người bị nguyền rủa uống hết một nửa, lại đem một nửa khác vung lên trên người người hạ chú.

Một khi mọi việc hoàn tất, lời nguyền có thể được dỡ bỏ.

Nhưng khó ở chỗ là màu thuần âm và máu thuần dương cực kỳ khó kiếm.

Tôi hỏi cô ấy: "Không phải cậu nói phải tìm ra nguyên nhân bọn họ muốn hại mình mới có thể nghĩ ra biện pháp giải nguyền sao?"

Tần Duyệt cười duyên dáng: “Lừa cậu đấy, mình chỉ muốn cậu trước khi chết biết vì sao bản thân lại chết.”

“Không nghĩ tới cậu mèo mù vớ phải cá rán, số mạng vẫn chưa tận.”

Bàn tay siết chặt của tôi cuối cùng cũng buông lỏng.

Phương pháp giải nguyền này chỉ dựa vào một người thì không có khả năng làm được, Tần Duyệt nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

Tự tin vỗ ngực nói: "Người chị em đừng lo lắng, chị đây giúp cưng!”

Tôi kích động ôm lấy nàng, Tần Duyệt vỗ vỗ lưng ta cười hì hì nói:

"Nhưng mà thù lao phải tăng thêm một điều kiện, mình muốn thêm một lọ máu của bạn trai cậu!”

Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý:

"Vậy cậu có thể giúp mình điều tra một chuyện được không?”

"Giúp mình tìm hiểu xem giữa cha mẹ mình và cha mẹ Trang Nhiễm có mối hận thù gì."

Tần Duyệt nhìn tôi khó hiểu, tôi kể lại cho cô ấy nghe chuyện xảy ra ngày hôm trước.

Cô ấy gật đầu đồng ý.

Tôi có nghĩ tới chuyện ba mẹ mình đã hãm hại ba mẹ của Trang Nhiễm, nhưng điều tôi không ngờ tới là họ lại giếc chết hai người ấy.

Tần Duyệt nói, khi đó ba mẹ tôi ỷ vào trong tay có chút tiền nên luôn lên mặt ức h**p người khác, còn ba mẹ của Trang Nhiễm là đối tượng bị chèn ép thường xuyên của họ.

Có một lần sự việc đi quá xa, ba mẹ tôi liền tìm đại một mảnh đất chôn người ở đó.

Tần Duyệt ánh mắt phức tạp nhìn tôi: "Chị em à, cậu thật sự hại chết cả nhà người ta kìa.”

Tâm trạng của tôi rất phức tạp, không biết nói gì.

“Mấy người Trang Nhiễm vẫn luôn muốn báo thù, nhưng ba mẹ cậu mất sớm, nên mọi tội lỗi hận thù đều đổ lên đầu cậu.”

Tôi làm sao cũng không nghĩ tới, tình cảnh hiện giờ của tôi lại là do ba mẹ tôi tạo thành.

Đầu óc tôi vẫn còn đang suy nghĩ, Tần Duyệt nâng mặt tôi lên:

"Bé cưng đừng buồn, cậu còn có mình mà, chúng ta đã tìm được biện pháp giải được lời nguyền, bước tiếp theo chính là lập ra một kế hoạch hoàn hảo.”

“Mình nghĩ ra một kế rất hay, cậu dẫn bạn trai đi đến nhà bà mình làm thuốc giải trước. Sau đấy mình sẽ mời bọn họ ra ngoài, đến lúc đó mình sẽ cố gắng ngăn cản con quỷ kia, cậu nhân cơ hội đổ thuốc giải lên người họ. Cậu thấy kế hoạch này như thế nào?”

Kế hoạch này rất nguy hiểm, có thể còn liên lụy đến Lâm Chính, nhưng trước mắt tôi cũng không có lựa chọn nào khác.

Tôi và Lâm Chính tranh cãi rất lâu, anh ấy mới đồng ý với tôi.

Chúng tôi lập tức bắt xe về vùng nông thôn, Tần Duyệt đỡ bà nội cô ấy ra đón chúng tôi.

Bà nội rất hiền lành hiếu khách, nhìn thấy tôi liền giữ chặt tay tôi, cười híp mắt khen tôi.

Tôi kiếm cớ đuổi Lâm Chính đi, Tần Duyệt lấy một cái ghế nhỏ cho tôi ngồi.

Tần Duyệt cắn dưa chuột hỏi tôi: "Đã chuẩn bị xong máu của bạn trai cậu chưa?"

Tôi nhăn mặt lắc đầu.

Tần Duyệt tặc lưỡi: "Cậu trực tiếp nói với anh ta là được, mình không tin anh ta không đồng ý cho cậu máu.”

Tôi nhìn Tần Duyệt hỏi ngược lại: “Cậu làm cách nào để một chàng trai thích Ultraman tin tưởng thế giới này có ma quỷ?”

Tần Duyệt nghẹn họng nhìn tôi, cô ấy cắn thêm một miếng dưa chuột nữa:

"Mình không quan tâm, trước 12 giờ cậu phải lấy được máu của anh ta, nếu không... cậu sẽ chết.

Lời nói của Tần Duyệt bất giác khiến tôi rùng mình.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 54


9.

Đến giờ cơm tối, bà cụ vẫn cười tủm tỉm gắp thức ăn cho tôi.

Tôi xua tay nói: “Bà ơi, đủ rồi, con không ăn được nữa.”

Bà ân cần nhìn tôi: “Con gái phải ăn nhiều một chút, con càng ăn nhiều thì bà càng vui”.

“Nếm thử canh bà nấu này.”

Tần Duyệt cũng hùa vào góp vui, tôi bất đắc dĩ đành phải nhận canh bà đưa tới.

Ăn tối xong, Lâm Chính đã sớm rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ, tôi vừa định vào phòng thì Tần Duyệt đã kéo tôi lại, đưa cho tôi một con dao và một cái bát.

Tôi rót một ly nước đưa cho Lâm Chính:

“Anh uống chút nước rồi hẵng ngủ tiếp.”

Lâm Chính nhận lấy ly, uống một hơi cạn sạch.

Thời gian chớp mắt đã đến 11 giờ.

Tôi cầm dao và bát đi tới bên cạnh Lâm Chính, tôi đã cho anh ấy uống một lượng thuốc ngủ vừa đủ để không tỉnh dậy giữa chừng.

Tôi cầm dao và nhanh chóng hành động.

Băng bó cho anh ấy xong, tôi lại cắt đứt cánh tay của mình để máy chảy.

Sau khi lấy đủ máu, tôi bưng hai bát máu ra sân, Tần Duyệt và bà mình đã đợi sẵn ở đó.

Tần Duyệt nhận lấy hai cái bát trong tay tôi, bắt đầu trộn nguyên liệu.

Bát chất lỏng màu đen cuối cùng được đặt trước mặt tôi.

Chất lỏng trong bát có mùi rất khó chịu, tôi lấy hết dũng khí uống hết một nửa.

Vừa nuốt miếng cuối cùng, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sân.

Bà cụ cầm đèn pin chiếu qua, là con quỷ không có mắt kia, nó lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn mọi người.

Tần Duyệt quay đầu nói: "Trang Nhiễm, Trang Tình sắp tới rồi, cậu nhất định phải nhắm chuẩn thời cơ.”

Nói xong, Tần Duyệt bước ra khỏi sân, trong chốc lát, cả người lẫn quỷ đều biến mất.

Bà cụ từ từ quay vào nhà, quay đầu nói với tôi: “Cháu nhất định phải tập trung tinh thần.”

Trong sân chỉ còn mình tôi cầm một bát máu loãng, miệng còn đầy mùi máu tanh.

Gió đêm rất lạnh, đợi đến khi tay tôi dần dần tê cứng, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt.

Ngay sau đó, trong đêm tối xuất hiện hai bóng người.

Tôi lập tức xông lên, hắt chất lỏng trong bát ra ngoài.

Tôi lùi lại vài bước, lấy đèn pin ra soi, cả hai đều dính đầy chất lỏng.

Máu loãng từ trên quần áo họ chảy xuống, cả hai nhìn tôi chằm chằm.

Họ rút từ trong túi ra một con dao.

Trang Nhiễm hung ác nói: “Mày cho rằng giải lời nguyền là sẽ không sao sao, xuống địa ngục đền tội cho ba mẹ tao đi.”

Nói xong, cả hai như những con chó điên lao vào tôi, tôi lúng túng né tránh.

Tôi không dám kêu cứu, cũng không dám trốn vào trong nhà, bà nội Tần Duyệt và Lâm Chính còn ở trong đó.

Tôi không muốn hại họ.

Chỉ có thể liên tục né tránh, Trang Nhiễm đột nhiên vọt tới trước mặt tôi.

Một nhát dao đâm vào vai tôi, tôi đau đớn ngã xuống.

Đau đớn chiếm cứ đầu óc tôi, Trang Nhiễm cười đến điên cuồng:

"chết đi, chết đi!"

Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhặt thứ đồ bên tay trái và đánh vào cô ta, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trang Nhiễm ngã xuống đất bất động, Trang Tình chạy đến bên cạnh Trang Nhiễm, ả lắc lắc thân thể Trang Nhiễm.

Tôi bị cảnh tượng này dọa sợ, liên tục lùi lại, thậm chí bỏ qua cảm giác đau đớn của cơ thể.

Trang Tình nằm sấp trên người Trang Nhiễm khóc lớn.

Tôi chộp lấy chiếc đèn pin trên mặt đất, ánh sáng chiếu vào người trước mặt, một chiếc rìu đâm vào người cô ta, bên dưới cơ thể có một chất lỏng từ từ chảy ra.

Tôi đã giếc người, tôi thực sự đã giếc người!

Nhưng rõ ràng tôi không muốn làm hại cô ta, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân và sống sót.

Tôi chỉ muốn sống thôi mà.

Nước mắt trào ra, tôi ngồi đó ngơ ngác.

Trang Tình run rẩy cầm dao đứng dậy, chĩa vào tôi:

"Mày trả lại chị cho tao, trả lại chị cho tao, tao phải giếc chết mày, mày đi chết đi!"

Tôi vừa lăn vừa bò tránh né công kích của Trang Tình, ả ta lại nhào tới.

Tôi cầm đèn pin, dùng sức đập vào đầu Trang Tình.

Cả hai người họ đều đã ngã xuống đất, còn tôi bất chấp cơn đau đứng dậy.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là rời đi, nếu tôi rời khỏi nơi này, sẽ không ai biết tôi là ai.

Tôi ôm vết thương vẫn đang rỉ máu, đi về phía cửa.

Tôi muốn mang Lâm Chính đi, Trang Tình nói không chừng sẽ xuống tay với Lâm Chính.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 55


10.

Tôi vừa mới vào nhà, liền nhìn thấy Lâm Chính bị người ta trói gông lại , đầu cúi xuống, cánh tay phải bị rạch một đường.

Máu tươi không ngừng chảy xuống, rót vào trong một cái bình thủy tinh rất lớn.

Mà bên cạnh Lâm Chính có một "người", bà ta không có chân bay trên không trung.

Cầm trong tay một con dao găm, đang thè lưỡi l**m cánh tay Lâm Chính.

Người phụ nữ quay đầu nhìn tôi, dùng đầu lưỡi đỏ tươi l**m môi, ánh mắt như thể tôi là thức ăn của bà ta.

Điều khiến tôi sốc hơn là, bà ta thế mà lại có khuôn mặt giống như bà cụ Tần, chỉ là ít nếp nhăn hơn nhiều.

Bà nội Tần đi về phía tôi: "Cháu gái đừng sợ, qua đây nào. Bà chỉ muốn lấy chút máu của cháu thôi, sẽ không làm cháu bị thương đâu.”

Tôi sợ đến mức quay người muốn bỏ chạy nhưng cổ tay tôi đã bị giữ chặt.

Tôi hoảng sợ nhìn bà ta, miệng lặp đi lặp lại "Đừng", "Đừng".

Bà ta vươn móng sắc nhọn, lướt trên khuôn mặt tôi:

"Đừng sợ, bà chỉ lấy một ít máu, lấy xong rồi mấy đứa sẽ không nhớ gì nữa."

Tôi nghe thấy ai đó gọi tôi, lần này là Tần Duyệt, cùng với sự rung chuyển dữ dội.

Âm thanh càng lúc càng lớn, tôi mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy và thở hổn hển.

Trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Tần Duyệt, vết thương trên người tôi đã được xử lý.

"Diệp Mạn, cậu cảm thấy thế nào?"

Tôi giật lấy đèn pin trong tay Tần Duyệt, Trang Nhiễm, Trang Tình ngã xuống phía sau Tần Duyệt.

Tần Duyệt nhìn theo ánh đèn, lắc đầu hồi lâu:

"Tội lỗi, đúng là tội lỗi mà.”

11.

Tôi hất tay Tần Duyệt ra, dùng đèn pin chiếu vào cô ấy: “Mình thấy bà nội cậu đột nhiên trở nên rất kỳ quái.”

Tần Duyệt không hiểu nói: "Cậu đang nói cái gì vậy, cái gì mà bà nội mình trở nên rất kỳ quái?"

“Cậu làm sao vậy, mình vừa trở về đã thấy ba người các cậu nằm ngã trên mặt đất. Gọi cậu thế nào cũng không chịu tỉnh, chỉ có thể dùng sức lắc mạnh."

"Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời đi?"

Tôi nghiêm túc nhìn Tần Duyệt, không nhìn ra vẻ mặt của cô ấy chút giả dối nào.

Sao có thể như vậy, điều này không thể xảy ra, tôi cầm đèn pin chiếu vào khung cửa.

Không có vết máu, làm sao có thể, rõ ràng là tôi ôm vết thương đi vào trong nhà, làm sao có thể không có vết máu?

Chẳng lẽ thực sự chỉ là một giấc mơ?

Tần Duyệt đỡ tôi đứng dậy, cô ấy nói rất nhiều nhưng đầu tôi đau đến mức không thể nghe rõ một chữ nào.

Trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh Lâm Chính bị lấy máu, đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Tôi đẩy Tần Duyệt ra rồi chạy vào nhà.

Tôi đến bên cạnh Lâm Chính, anh ấy trông vẫn bình thường nên tôi trực tiếp vén chăn lên.

Trên hai cánh tay Lâm Chính đều có vết thương, một vết do tôi cắt, một vết do bà nội Tần cắt.

“Chậc, vẫn bị phát hiện, tôi đã đánh giá thấp trí thông minh của cậu rồi.”

Tôi quay lại và thấy Tần Duyệt đang dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.

Càng kinh khủng hơn chính là Trang Nhiễm và Trang Tình nguyên vẹn không làm sao đứng ở phía sau Tần Duyệt, bà nội Tần cũng từ trong phòng khác bay ra.

Tôi đập vỡ cửa sổ chạy ra ngoài, mới vừa chạy chưa được mấy bước cả người tôi như nhũn ra, không dùng được lực, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Phía sau là giọng nói của Tần Duyệt: “Đừng vùng vẫy nữa, cậu không kháng cự được thuốc trong canh kia đâu.”

"Tần Duyệt, cậu... cậu... tại sao... tại sao!"

Tần Duyệt ngồi xổm trước mặt tôi: "Bé cưng, đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi đã để cậu sống lâu như vậy, còn chưa đủ tốt bụng sao?"

Ngoại truyện Tần Duyệt:

Tên tôi là Tần Duyệt, một thương nhân thực hiện giao dịch với ma quỷ, đồng thời tôi cũng là sinh viên của một trường đại học.

Hôm nay tôi nhận được một đơn đặt hàng lớn.

Hai người, mỗi người hiến tế một nửa dương thọ của mình, muốn lấy mạng một người, trùng hợp người này tôi cũng quen biết.

Là bạn cùng phòng của tôi, Diệp Mạn.

Tôi có ấn tượng khá tốt với cô gái này, hiền lành dễ thương lại lịch sự, trên người còn mang dòng máu thuần âm quý hiếm, chỉ tiếc rằng số mạng ngắn ngủi.

Tôi tiện tay bắt một con quỷ, để nó bắt chước giọng nói của bạn trai Diệp Mạn.

Chỉ cần Diệp Mạn đáp lại, cô sẽ chết ngay tại chỗ.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Diệp Mạn không có phản ứng.

Tôi đã suy nghĩ suốt đêm và nghĩ ra một kế hoạch thú vị.

Ngày hôm sau, tôi ra vẻ thần bí nói cho Diệp Mạn biết cô ấy bị người ta nguyền rủa, thật ra tôi không hề lừa dối cô ấy, dù sao cô ấy thật sự bị người ta treo giải thưởng.

Diệp Mạn hoảng hốt, kế hoạch rất thuận lợi.

Tôi yêu cầu cô ấy tìm người đã nguyền rủa mình, điều này là vì lợi ích cá nhân của tôi.

Những người làm giao dịch với ma quỷ chỉ nhận tiền làm việc, không gặp mặt người thuê, tôi thực sự rất tò mò xem ai muốn mạng của Diệp Mạn.

Điều khiến tôi khiếp sợ chính là, người muốn lấy mạng Diệp Mạn cũng là bạn cùng phòng của tôi, tên là Trang Nhiễm.

Tôi không có nhiều ấn tượng với cô ta, không ngờ người này lại giấu kín đến thế.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 56


Dựa vào video mà Diên Mạn gửi cho tôi, hai chị em họ thực sự căm hận cô, không tiếc tiền để bồi dưỡng ma quỷ.

Nhưng họ đã nhầm lẫn đối tượng bồi dưỡng, khiến tôi cảm thấy đau lòng một hồi.

Tôi càng tò mò về mối thâm thù giữa họ, nhưng Diệp Mạn rõ ràng không biết gì cả.

Tôi nói với Diệp Mạn phải tìm ra lý do tại sao người ta muốn nguyền rủa cô ấy, như vậy tôi mới có thể tìm được phương pháp phá giải.

Trên thực tế, nó hoàn toàn vô nghĩa, chỉ nhằm thỏa mãn sự tò mò của tôi.

Nhưng điều đó không ngăn cản tôi yêu cầu Diệp Mạn trả tiền thù lao, dù sao lá bùa tôi đưa cho cô ấy là thật, nên tôi đòi chút tiền công cũng không quá đáng ha.

Cuối cùng, tôi có được cả máu thuần âm và dương thọ quý giá, đúng là một mũi tên trúng hai con chim nhạn.

Vốn tưởng Diệp Mạn sẽ âm thầm điều tra, không ngờ cô gái này lại lựa chọn đối mặt trực tiếp.

Điều này dẫn đến chủ thuê thúc giục tôi hành động, không có biện pháp, cô ấy nhất quyết đòi chết, tôi có thể làm gì bây giờ?

Ngay lúc tôi đang điều khiển nữ quỷ lấy mạng thì bạn trai của Diệp Mạn đột nhiên xuất hiện, quỷ nô của tôi bỗng chốc trở nên xao động.

Ôi chao! Người này vậy mà lại mang dòng máu thuần dương, máu thuần âm và máu thuần dương cùng lúc xuất hiện, đúng là trăm năm khó gặp.

Cô gái này và bạn trai cô thực sự là bảo vật.

Tôi lập tức thay đổi kế hoạch, vì dòng máu thuần dương, chơi đùa với bọn họ thêm chút nữa cũng được.

Tôi lừa Diệp Mạn nói rằng có cách phá bỏ lời nguyền, tiện đà nhân cơ hội đòi tăng thù lao, yêu cầu cô đưa cho tôi lọ máu của bạn trai cô ấy.

Cô ấy đồng ý, nhưng đưa ra một yêu cầu, bảo tôi giúp cô ấy tìm hiểu quan hệ giữa ba mẹ cô và ba mẹ của hai chị em Trang Nhiễm.

Đứa nhỏ ngốc này vẫn không quên những lời tôi nói, thực ra tôi chỉ muốn cho cô ấy biết trước khi chết cô ấy đã chết như thế nào.

Nhưng tôi vẫn tốt bụng giúp cô ấy điều tra, chuyện xưa khá cẩu huyết, Diệp Mạn cũng rất oan uổng.

Không còn cách nào hết, ai bảo người ta muốn trút oán giận lên người cô ấy, mà tôi chỉ là một thương nhân nhận tiền làm việc.

Tôi không có lòng trắc ẩn, tất cả những điều này chỉ có thể trách cô ấy quá xui xẻo.

Tôi đề nghị để cô ấy đưa bạn trai về nhà bà ngoại để giải bùa.

Cô gái này quá thiển cận, trực tiếp đồng ý.

Thậm chí còn không nghĩ xem tại sao một người ngoài cuộc lại vất vả giúp đỡ cô ấy như vậy, tiếc thay cho một cô gái đáng yêu.

Tôi tìm đến hai chị em họ Trang và thú nhận danh tính, họ tức giận hỏi tại sao tôi không nhanh chóng hành động.

Tôi bày tỏ rằng tôi cần họ hợp tác đóng một vở kịch và họ đã đồng ý.

Tôi trốn trong bóng tối nhìn Diệp Mạn chật vật né tránh công kích của hai chị em nhà họ Trang.

Hai chị em này thực sự hận thù thấu xương, toàn ra đòn chí mạng, nhưng cũng không quên thỏa thuận giữa chúng tôi.

Sau khi ép Diệp Mạn vào vị trí chúng tôi đã ấn định, cô ấy thực sự lấy cái rìu giả đó để chém người.

Diệp Mạn bị dọa đến choáng váng, tôi vừa muốn lên sân khấu cứu cô ấy, thì thấy cô ôm vết thương vào trong nhà tìm bạn trai.

Tôi sững sờ tại chỗ, xong đời! Bà nội tôi đang lấy máu trong đó, cô ấy sẽ khiến bà trở nên điên dại mất.

Tôi kịp thời chạy tới cứu người, trấn an bà nội, lại rửa sạch vết máu, những vết máu này sẽ dẫn dắt bà mất kiểm soát.

Tôi nghĩ rằng cô gái này khi tỉnh dậy sẽ nghĩ đó là một giấc mơ.

Nhưng cô ấy vẫn đoán ra được.

Không sao hết, đằng nào cuộc đời cô ấy cũng phải chấm dứt ở đây thôi.

Hai chị em họ Trang mang Lâm Chính đi, anh ta sẽ không nhớ những trải nghiệm này, cũng sẽ không nhớ có người nào tên Diệp Mạn.

Trên đời này sẽ không còn ai nhớ tới Diệp Mạn nữa.

Đơn hàng của tôi đã hoàn thành suôn sẻ, đi nhận đơn tiếp theo thôi!

2. Ngoại truyện hai chị em Trang Nhiễm

Khi còn nhỏ, tôi và em gái Trang Tình đã phải chứng kiến ba mẹ chết thảm trong tay người khác.

Từ lúc đó, hai chị em chúng tôi đã quyết tâm trả thù cho hai người họ.

Chúng tôi nương tựa vào nhau để sống, cuối cùng đợi đến khi có năng lực báo thù thì lại nhận được tin kẻ thù đã chết.

Nhưng chúng tôi không cam lòng chấp nhận, tôi và em gái chịu nhiều đau khổ như thế, mà vào thời điểm quan trọng nhất hung thủ lại chết.

Vậy thì tội lỗi này sẽ do con cái của họ gánh chịu, tôi điều tra được bọn họ chỉ có một đứa con gái tên là Diệp Mạn.

Tình cờ là chúng tôi học cùng trường, tôi liền xin chuyển ký túc xá và trở thành bạn cùng phòng với cô ta.

Tôi và em gái, mỗi người đã hiến tế một nửa dương thọ để thuê thứ quỷ quái dưới địa ngục kia đến lấy mạng Diệp Mạn, nhưng không hiểu sao cô ta vẫn sống sót hết đêm này đến đêm khác.

Mãi cho đến khi cô ta đột nhiên đến nói chuyện với tôi, tôi mới nhận ra có người đang giúp đỡ cô ta.

Diệp Mạn ngớ ngẩn nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô ta biết lý do, còn nghĩ bản thân có thể bù đắp cho chúng tôi.

Chỉ bằng một câu nói đền bù làm sao có thể xóa tan những đau khổ mà hai chị em chúng tôi chịu đựng. Tôi muốn mạng của cô ta, muốn cô ta trả mạng cho ba mẹ tôi!

Tưởng rằng lần này có thể giếc được cô ta, không ngờ bạn trai người này đột nhiên xuất hiện.

Vốn định đem cả hai giếc luôn một thể, nhưng nữ quỷ đột nhiên biến mất nên tôi đành phải bỏ cuộc.

Một người bạn cùng phòng khác của tôi là Tần Duyệt đột nhiên tìm tới cửa, tiết lộ rằng cô ấy chính là người nhận đơn hàng của chúng tôi.

Cô ấy cũng là người đã giúp đỡ Diệp Mạn sống sót cho đến bây giờ, người này nhờ chúng tôi hợp tác đóng một vở kịch.

Hai chị em tôi đã đồng ý.

Tôi dùng dao đâm vào vai Diệp Mạn, cười điên cuồng, cảm giác sắp giếc được kẻ thù này thật là sảng khoái.

Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục diễn, cho đến khi cuối cùng cô ta nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ta, tôi cảm thấy quá mỹ mãn.

Diệp Mạn biến mất, những kẻ ức h**p ba mẹ tôi cũng không còn.

Tôi và em gái đến mộ hai người, ở đó có hai chiếc quan tài đã được chuẩn bị sẵn.

Hai chị em tôi nhìn nhau mỉm cười rồi mỗi người nằm xuống quan tài.

(XONG)
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 57: Bộ 7: CHIÊU HỒN


Bạn cùng nhà của tôi nói rằng đêm nào cũng có một con ma hôn cậu ấy.

Tôi cười rồi nói chắc chỉ là gặp ác mộng thôi.

Ngày hôm sau, bạn cùng nhà t/ự sa't.

Đêm đó, đến lượt tôi cảm thấy có ai đó hôn mình.

1.

Người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn là bạn cùng nhà của tôi, Hạ Nguyệt.

Tôi vừa đi công tác về thì đã bị tóm lấy.

Hà Nguyệt ra vẻ bí ẩn nói với tôi, thời điểm tuần trước, vào mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, cậu ấy luôn mơ hồ cảm thấy có ai đó đang hôn mình.

Xét xém đến chuyện tuần trước tôi đi công tác không trở về, mà phòng thuê chung chỉ có ba người, cho nên người hôn cô nàng chỉ có thể là một người bạn cùng nhà khác của chúng tôi, Trâu Dung.

Tôi vừa nghe xong đã cảm thấy không có khả năng, Trâu Dung là người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, mỗi ngày đi sớm về trễ, toàn bộ tâm trí đều đặt ở việc học, làm sao có thể làm ra loại chuyện này được?

Tôi nói với Hà Nguyệt, chắc là cậu ấy gặp ác mộng thôi.

Hà Nguyệt lại kiên quyết khẳng định có người hôn mình.

Đêm đó khi Trâu Dung trở về, Hà Nguyệt tìm đến, muốn nói rõ chuyện này.

Trâu Dung vốn đang trong trạng thái cực kỳ áp lực, vừa nghe xong thì trực tiếp nổi giận, mắng Hà Nguyệt bị bệnh hoang tưởng.

Hai người cãi nhau kịch liệt, tôi khuyên thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng Hà Nguyệt ngay lập tức đi thu dọn hành lý, nói mình muốn dọn ra ngoài ở.

Trước khi rời đi, cậu ấy chỉ vào Trâu Dung rồi nói với tôi: "Lộ Lộ, mình khuyên cậu nên nhanh chóng chuyển ra ngoài. Đừng có ở chung phòng với loại người b**n th** này."

Nói xong, Hạ Nguyệt đóng sầm cửa rời đi.

Đêm đó, tôi trằn trọc trên giường.

Tính tình Hà Nguyệt có chút đỏng đảnh công chúa, tuy bình thường không dễ hòa đồng, nhưng cô nàng cũng không phải là kẻ nói dối.

Nhưng nhìn qua thì Trâu Dung cũng khá bình thường, cảm giác cô ấy sẽ không làm loại chuyện b**n th** khó hiểu này.

Cảm giác thì cũng chỉ là cảm giác, vẫn nên đề phòng thì hơn, tôi lấy chiếc DV dùng cho công việc ra để ở bên cạnh giường bấm ghi hình, sau đó mới chui vào chăn đi ngủ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm thức dậy, tôi vươn vai duỗi lưng một cái, trong lòng vừa cảm thấy thoải mái một chút thì cửa lại đột nhiên bị đẩy ra.

Người chạy vào là Trâu Dung, vẻ mặt như vừa thấy quỷ, khó khăn mở miệng hỏi tôi:

“Chị Lộ, tối hôm qua có phải chị vào phòng hôn em không?”

Tôi chợt nổi da gà.

2.

May mắn là tối hôm qua có quay video lại, tôi vội vàng lấy chứng cứ ra, chứng minh cả đêm tôi đều ngủ trên giường, tuyệt đối không rời khỏi phòng ngủ của mình.

Sắc mặt Trâu Dung lại càng trở nên khó coi.

Khẳng định lại rằng chắc chắn đêm qua có người đã hôn mình.

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, con ngươi sau mắt kính phóng to vì quá sợ hãi.

Trâu Dung hỏi tôi: "Chị Lộ, chị nghĩ thử xem, chẳng lẽ em và Hà Nguyệt sẽ gặp cùng một ác mộng sao?"

Lần này, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Trâu Dung lập tức liên lạc với Hà Nguyệt, nhưng dù có gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin thì cũng không nhận được hồi đáp.

Chúng tôi đoán là Hà Nguyệt vẫn hiểu lầm Trâu Dung, còn đang giận cô ấy.

Vậy nên chuyển qua tôi gọi cho Hà Nguyệt, nhưng vẫn không trả lời.

Sắc mặt Trâu Dung càng ngày càng tái nhợt, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vừa dọn dẹp, cô vừa lo lắng thì thầm: “Chị Lộ, căn nhà này không thể ở được nữa.”

Tôi nhanh chóng ngăn Trâu Dung lại và hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra.

Trước sự tra hỏi liên tục của tôi, Trâu Dung ngập ngừng kể lại một đoạn chuyện cũ.

Căn hộ này trước đó từng xảy ra chuyện.

Trước kia từng có một người cha đơn thân cùng với con gái ở nơi này, kết quả gặp phải trộm đột nhập vào nhà cướp bóc, hai người đều chê't oan chê't uổng, căn nhà này trở thành ngôi nhà ma không ai muốn ở.

Chủ nhà là dì của Trâu Dung, từ đó trở đi để trống nơi đó không dùng, cũng đã mười năm trôi qua.

Không nghĩ tới, sau khi Trâu Dung thi đại học, thấy căn nhà này gần trường nên kiên quyết muốn chuyển vào ở.

Cô không tin vào quỷ thần, cảm thấy mê tín dị đoan hại người. Vì vậy không chỉ sống một mình mà còn đem hai phòng ngủ còn lại cho thuê để kiếm thêm thu nhập.

“Chị Lộ, em thực sự xin lỗi, em nghĩ đó chỉ là mấy câu chuyện đùa mê tín thôi. Không nghĩ tới…” Trâu Dung sợ đến mức rơi nước mắt: “Em sẽ hoàn trả toàn bộ tiền thuê nhà cho chị, xin hãy nhanh chóng chuyển đi.”

Nói xong, Trâu Dung kéo vali ra ngoài, tựa như không muốn ở trong phòng này thêm một phút nào nữa, quay người bỏ chạy trối chê't.

Tôi đứng đực ở đó, cả người hoang mang.

Là một người từ nhỏ lớn lên dưới cờ đỏ, tự dưng nghe được một đống chuyện quỷ dị như thế, thật sự là tôi có chút không phản ứng kịp.

Nhưng chủ nhà như Trâu Dung cũng đã bỏ trốn rồi, xem chừng sau này cũng sẽ không cho tôi thuê căn nhà này nữa, hơn nữa một mình ở trong căn nhà đáng sợ như vậy, đúng là có chút dọa người.

Nghĩ tới đây, tôi cũng thu dọn đơn giản một chút, đựng trong một cái túi nhỏ, dự định đến chỗ bạn trai ở hai ngày.

Tôi đeo ba lô, mới vừa đi tới cửa tiểu khu, đã thấy một đống người vây quanh nơi đó, bên cạnh là xe cứu thương và xe cảnh sát.

Trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu.

Tôi bỗng thấy một vũng máu lớn màu đen trên mặt đất, bên cạnh là một vali hành lý bị xe nghiền đến chia năm xẻ bảy.

Mà đống hành lý kia, chính là của Trâu Dung.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 58


3.

Trâu Dung đã chê't.

Theo lời khai của những người chứng kiến, Trâu Dung giống như bị trúng tà, vừa ra khỏi cửa tiểu khu thì trực tiếp lao thẳng ra đường lớn.

Sau đó liền bị xe tải lớn tông trúng, đầu lìa khỏi cổ, t/ử von/g ngay tại chỗ.

Cả người tôi sợ đến choáng váng.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

Đầu bên kia là một giọng nói tiều tụy, bà ấy hỏi tôi có phải là bạn của Hà Nguyệt không?

Tôi vội vàng nói vâng.

Đối phương giới thiệu với tôi rằng mình là mẹ của Hạ Nguyệt. Bà ấy thấy tôi gọi nhiều cuộc cho Hạ Nguyệt nên gọi lại cho tôi.

Sau đó, mẹ của Hà Nguyệt nói cho tôi biết một tin tức khiến tôi khiếp sợ không thôi. —

Hà Nguyệt cũng đã chê't.

Giờ phút này, rõ ràng mặt trời đang chiếu rọi trên đỉnh đầu nhưng toàn thân tôi lại cảm thấy ớn lạnh.

Sau khi Hà Nguyệt rời khỏi căn nhà thuê của chúng tôi, cậu ấy đã trở về nhà.

Đêm đó, mẹ Hà Nguyệt nghe thấy bên cạnh có tiếng thét chói tai thê lương, vội vàng chạy tới.

Nhưng mà chờ bà đẩy cửa ra thì đã muộn, Hà Nguyệt đã dùng kéo đâm vào cổ họng mình.

……

Sau khi mẹ Hà Nguyệt cúp điện thoại, tôi đứng ở cửa tiểu khu, cả người phát run.

Điện thoại chợt của tôi vang lên.

Là bạn trai tôi, Diêu Huy.

“Lộ Lộ, anh lái xe tới đón em.”

Tôi ngẩng đầu, quả nhiên, xe Diêu Huy đang dừng ở bên kia đường.

Tôi giống như chê't đuối vớ được cành cây, lập tức chạy về phía anh.

Nhưng ngay khi tôi cách xe càng ngày càng gần, Diêu Huy giống như thấy rõ bóng dáng của tôi, điện thoại bên tai đột nhiên vang lên tiếng anh hét to: "Đứng yên!"

Tôi giật mình sững người.

Giọng của Diêu Huy cực kỳ nghiêm túc: "Lộ Lộ, đừng tới đây, em quay lại đi.”

Anh nói: "Lộ Lộ, phía sau em có thứ gì đó. Nếu em đi tiếp thì nó sẽ không vui."

4.

Tôi bị dọa đến mức choáng váng.

Nếu là người khác nói điều này, tôi cũng mặc kệ.

Nhưng người nói câu đó lại là Diêu Huy.

Bà của Diêu Huy là một Xuất Mã Tiên* nổi tiếng ở vùng Đông Bắc. Bản thân anh ấy từ nhỏ đã có nửa con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.

(*để giải thích kỹ Xuất Mã Tiên là gì thì khá rắc rối, đại khái cũng liên quan đến phong thủy. Nếu ai muốn biết thêm đến nhánh này thì có thể kiếm bộ truyện cùng tên để tìm hiểu thử.)

Lúc mới yêu đương, Diêu Huy nói với tôi những lời này, tôi đều cười trừ, chỉ coi như anh đang khoác lác.

Diêu Huy thấy tôi không tin những thứ này thì không tiếp tục nói, sau đó cũng không nhắc thêm lần nào nữa.

Nhưng thời khắc này, từng lời anh nói trở nên vô cùng đáng sợ.

“Diêu Huy…” Tôi run rẩy gọi tên anh, lúc này tôi tiến lên vài bước và đến trước cửa xe của Diêu Huy. “Ý anh là, muốn em quay lại đó à?”

Diêu Huy xuống xe, vẻ mặt cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Lộ Lộ, em không thể đi xa hơn được nữa, nếu không thứ đó sẽ tức giận rồi giê't chê't em mất.”

“Biện pháp duy nhất mà em có thể làm bây giờ là quay trở lại.”

Tôi biết, tôi phải nghe lời Diêu Huy.

Phán đoán của anh ấy rất có thể là sự thật.

Hà Nguyệt và Trâu Dung đều rời khỏi nhà ngay sau khi nhận thấy có điều bất thường.

Nhưng điều chờ đợi họ là cái chê't.

Đúng như Diêu Huy đã nói, thứ trong căn nhà ma đang tức giận, không cho phép có người rời đi, nếu không sẽ lấy mạng của chúng tôi.

Tôi đành phải lê lết quay lại nơi đó.

Căn nhà thuê vốn bình thường không có gì lạ, giờ lại trở nên âm u thâm trầm đến lạ.

Trong tai nghe truyền đến giọng Diêu Huy: "Lộ Lộ, em phải bình tĩnh, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp.”

“Em mở camera lên, đi một vòng quanh căn nhà này để anh xem qua một chút.”

Tôi làm theo lời Diêu Huy nói, sắc mặt anh ấy lập tức trở nên khó coi hơn rất nhiều.

“Căn nhà này là mộ thất nuôi xác, em gặp rắc rối lớn. "

Diêu Huy rơi vào trạng thái tự trách, lúc tôi thuê phòng thì đúng lúc anh đi công tác, không tới cùng tôi xem phòng, anh nói nếu như bản thân đến xem, chắc chắn sẽ không để tôi thuê chỗ này.

Nhưng lúc này nói gì thì cũng muộn rồi, tôi khóc hỏi anh: “Vậy em chỉ có thể chờ chê't thôi sao?”

“Cũng không hẳn.” Diêu Huy tỉnh táo lại, anh suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

“Đợt Thất Tịch lúc trước, anh có tặng cho em một chiếc khăn lụa, em còn giữ ở đó không?”

Tôi vội vàng gật đầu, đi tìm rồi cầm khăn lụa ra bên ngoài.

“Nó ở đây thì tốt rồi.” Diêu Huy thở phào nhẹ nhõm, “Khăn lụa này là do bà em làm phép. Ban đêm đi ngủ em lấy nó che mặt, ma quỷ sẽ không tìm thấy em.”

“Liên tục bảy ngày mà thứ đó vẫn không tìm thấy người, sẽ tưởng rằng căn nhà này không có ai. Khi đó em lại chạy ra ngoài, nó sẽ không đuổi theo."
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 59


5.

Đêm đó, sau khi đắp chăn xong, tôi lấy khăn lụa che mặt.

Tôi không ngủ được, nhắm mắt đếm số ép bản thân ngủ.

Cuối cùng, khi bắt đầu thấy mơ màng buồn ngủ, tôi đột nhiên cảm giác có thứ gì đó lướt qua mặt mình qua lớp khăn lụa.

Tôi ngay lập tức tỉnh táo lại, lông tơ khắp người dựng đứng.

Cơ người giống như bị bóng đè, không thể cử động được, tôi mở mắt nhìn trần nhà qua lớp khăn mỏng.

Không có gì cả.

Nhưng cảm giác kia vô cùng chân thực, tôi cảm nhận rõ ràng rằng có một người nào đó đang cúi đầu, mặt treo phía trên tôi, hơi thở xuyên qua lớp vải phả vào mặt tôi.

Tôi nghiến răng, kiềm chế không hét lên.

Không biết qua bao lâu, hơi thở kia biến mất.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, kiệt sức và hoàn toàn bất tỉnh.

Khi tôi mở mắt lần nữa, trời đã gần trưa.

Điện thoại hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ của Diêu Huy.

Tôi cố gắng đứng dậy, gọi lại cho anh ấy.

Diêu Huy nghe được tình huống của tôi, thở phào nhẹ nhõm, anh nói cứ kiên trì như vậy bảy ngày thì tôi sẽ được cứu.

Tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lập tức thấy bụng rỗng đói meo nên đặt đồ ăn bên ngoài.

Vì không muốn liên lụy nhân viên giao hàng, tôi bảo đối phương đem đồ ăn đặt ở cửa là được rồi, tôi tự mình ra ngoài lấy.

Kết quả lúc tôi mở cửa, lại phát hiện nhân viên giao hàng không đi.

Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dì ấy cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn chằm chằm vào bên trong cửa.

Ánh mắt đó khiến tôi có chút khó chịu, nhưng khi tôi chuẩn bị đóng cửa thì người kia lên tiếng.

“Dưỡng thi chiêu hồn?” Dì ấy lẩm bẩm.

Tôi choáng váng. Nhân viên giao hàng đã đi vòng qua tôi và bước vào nhà. Dì bước thẳng đến bên giường tôi rồi cầm chiếc khăn lụa lên.

Tôi vội bước tới: "Này, bà đang làm gì vậy? Trả lại cho tôi!"

Sắc mặt người phụ nữ trở nên khó coi, trầm giọng hỏi: "Thứ này là ai đưa cho cô?"

Tôi nói, đây là chiếc khăn lụa mà bạn trai tặng tôi.

Dì ấy lắc đầu nói, đây là Chiêu Hồn Phiên (cờ gọi hồn).

“Chiêu Hồn Phiên ở đâu, ma quỷ có thể tìm được nơi đó.” Người phụ nữ nói, “Cô gái à, cô cầm thứ này, ma quỷ tìm đến cô, dễ như cá mập ngửi thấy mùi máu bơi tới vậy.”

Tôi đứng yên như bị sét đánh, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Người phụ nữ nhìn vẻ mặt mất hồn của tôi rồi thở dài. Dì lục túi và đưa cho tôi một chiếc gương trang điểm nhỏ.

“Treo nó ở đầu giường, mặt gương hướng vào trong. Có thể cứu cô một mạng.”

6.

Sau khi nhân viên giao hàng rời đi, tôi ngồi ngây người hồi lâu, không thể phục hồi tinh thần.

Trong lòng nghẹn một đống đến mức ăn không vô, tôi đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh, sau đó trở lại phòng ngủ, bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc giữa tôi và Diêu Huy.

Tôi chợt nhớ tới một chi tiết khiến tôi vô cùng hoảng sợ.

Chính Diêu Huy là người đã tìm thấy thông tin căn nhà cho thuê này trên mạng rồi chia sẻ lại cho tôi nên tôi mới thuê nơi này.

Đây là sự trùng hợp hay...

Việc tôi sống trong căn nhà này vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của Diêu Huy từ trước?

Lý trí mách bảo tôi không nên mất lòng tin vào bạn trai chỉ vì một người phụ nữ xa lạ.

Nhưng trong lòng lại có cảm giác có gì đó không ổn, càng ngày càng mạnh mẽ.

Thật ra tôi và Diêu Huy cũng mới chỉ ở bên nhau được ba tháng, bởi vì công việc của anh ấy bận rộn, thường xuyên đi công tác, nên chúng tôi ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Anh ấy là đàn anh ở trường đại học của tôi, kiêm chủ tịch hội sinh viên và đội trưởng đội bóng rổ, đẹp trai lại nhiều tiền, là đối tượng được nhiều cô gái yêu mến.

Mà tôi lại là đàn em vô hình cùng chuyên ngành với anh ấy, tình cờ thêm WeChat với anh trong một buổi tọa đàm, nhưng chúng tôi hầu như không liên lạc với nhau.

Kết quả sau khi tốt nghiệp, Diêu Huy đột nhiên bắt đầu thường xuyên thích cái bài đăng trên ‘khoảnh khắc’ của tôi, còn tìm tôi nói chuyện phiếm trên WeChat.

Sau đó hẹn ra ngoài ăn cơm xem phim, mỗi lần đều mang theo các món quà nhỏ được chuẩn bị cẩn thận.

Ba tháng trước, Diêu Huy giống như làm ảo thuật lôi ra một bó hoa hồng lớn, hỏi tôi có chấp nhận làm bạn gái của anh ấy hay không.

Lúc đó tôi giống như bị tình yêu sét đánh, vội vàng gật đầu rồi chìm đắm trong ngọt ngào.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chi tiết lộ ra sự không hợp lý.

Ví dụ như, tại sao lúc trước Diêu Huy hoàn toàn không có hứng thú với tôi, mà sau khi tốt nghiệp lại đột nhiên bắt đầu mãnh liệt theo đuổi tôi?

Nghĩ tới đây, tôi gửi tin nhắn cho người bạn đại học Mạch Quảng của mình, nhờ cô ấy giúp tôi điều tra chuyện trước đó của Diêu Huy.

Sau đó, tôi bắt đầu sử dụng kỹ năng Sherlock Holmes để tìm kiếm thông tin của Diêu Huy trên nhiều nền tảng xã hội khác nhau.

Tôi vẫn biết tài khoản Weibo của Diêu Huy, nhưng anh không cập nhật thường xuyên nên tôi cũng hiếm khi xem nó.

Sau khi lướt qua những bài cập nhật cũ, tôi mở danh sách theo dõi của anh ấy.

Danh sách theo dõi của Diêu Huy có gần một nghìn người, tôi kéo xuống một đoạn.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một người mà tôi không bao giờ ngờ tới - Trâu Dung.

Nếu không cố ý xem qua, tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra Diêu Huy có follow Trâu Dung, bởi vì Trâu Dung gần như nằm ở cuối danh sách theo dõi của anh.

Nói cách khác, từ bảy tám năm trước, lúc Diêu Huy mới đăng ký Weibo này, anh đã follow Trâu Dung.

Trâu Dung cũng ấn follow ngược lại Diêu Huy.

Hai người này có quen biết, hơn nữa biết nhau từ nhiều năm trước.

Cho nên Diêu Huy căn bản không phải vô tình nhìn thấy thông tin cho thuê phòng kia.

Anh ấy rõ ràng là...... cố ý để tôi ở căn nhà này!

Nghĩ đến đây, tay chân tôi lạnh buốt, gần như không ngăn được cơ thể mình run rẩy.

Trước đây, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bạn cùng nhà của mình lại là người quen cũ của bạn trai.

Nhưng hiện tại Trâu Dung đã chê't ở bên ngoài tiểu khu, dù tôi có muốn tra hỏi thì cũng không có khả năng.

Mà Diêu Huy... Tôi đương nhiên còn có thể hỏi Diêu Huy, nhưng lời anh nói có thể tin được hay không?!

Đúng lúc này, Diêu Huy gọi video call tới.

Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước: "Lộ Lộ, em thế nào rồi? Em nhớ tiếp tục làm theo phương pháp anh đã dạy, đi ngủ cứ dùng khăn lụa che mặt lại."

Không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không, dù vẻ mặt và giọng điệu của Diêu Huy vẫn giống như thường ngày, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy anh ấy cực kỳ xa lạ.

Răng tôi va vào nhau lập cập, phải mất một lúc lâu mới thì thào nói "Vâng."

Diêu Huy chú ý đến sắc mặt của tôi tái nhợt, nhưng sống trong căn nhà kh ủng bố như này, tôi sợ cũng là bình thường.

Vì vậy anh không suy nghĩ nhiều mà chỉ nhẹ nhàng an ủi tôi: “Lộ Lộ, chỉ cần em làm theo những gì anh dạy, sáu ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Sau khi cúp máy, tôi run rẩy cầm chiếc gương người phụ nữ để lại cho mình.
 
Back
Top Bottom