Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ

Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 40


9.

Tôi không biết mình đã nằm dưới gầm giường bao lâu.

Sau khi nghe thấy tiếng họ đi ra ngoài, tôi chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, nhưng cổ lại hơi mỏi, vừa cử động đầu ngẩng lên thì nhìn thì thấy Trương Miễn đang cúi đầu nhìn tôi chằm chằm!

Anh chỉ đang trốn trên giường chờ tôi ra thôi!

Trên mặt anh ta hiện lên một loại vui mừng điên cuồng, "Cuối cùng thì em cũng đã ra ngoài."

Tim tôi chợt đập mạnh, chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã biết tôi trốn ở dưới gầm giường rồi sao?

"Tất nhiên là vì muốn em biết." Cả khuôn mặt của Trương Miễn đột nhiên dí sát gần tôi, vẽ ra một vòng cung xoắn mà người bình thường không thể làm được. "Nếu không, làm sao em biết được chính mình đã làm những loại chuyện bẩn thỉu nào?"

"Đồ khốn nạn!"

Anh ta nắm lấy tóc tôi, kéo tôi đến trước lò nướng, nơi có ánh đèn sáng và mùi thịt cháy tỏa ra.

Tôi gần như bị mê hoặc bởi mùi hương đó.

Lò nướng kêu ‘ding’ một tiếng, anh ta nhếch mép, vươn tay kéo cửa lò.

Tôi mở mắt kinh hoàng, chứng kiến cảnh tượng kinh khủng nhất trong đời.

Bên trong lò nướng lửa cháy đỏ rực, anh ta định đưa cả tôi vào đó!

“Tôi không muốn!” Tôi cố gắng giãy dụa.

“Ngoan.” Trương Miễn cười mỉa, “Vào đây nướng cho kĩ, rửa sạch tội lỗi, sau đó bệnh của em sẽ khỏi.”

Tất nhiên là tôi không đồng ý!

Anh ta liền đánh gãy răng tôi, bóp cổ rồi ép tôi vào lò nướng.

Tôi siết chặt cổ tay anh ta, nhưng dường như Trương Miễn không cảm nhận được, anh ta vẫn điên cuồng đẩy tôi vào. Lưng tôi chạm vào cánh cửa lò, đau đớn bất thình lình khiến tôi hét lên, nước mắt chảy dài trên má, gần như không thể thở được.Trong tầm nhìn dần trở nên mơ hồ của tôi, tôi nhận ra ngón tay của mình đã biến dạng và dài ra, cơ thể tôi bất ngờ trở thành một chiếc váy đỏ?

Tôi...... đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đứa bé quỷ đang trốn ở góc phòng phía xa, nó có vẻ cực kỳ sợ hãi Trương Miễn, nhưng cuối cùng nó vẫn lao tới và cắn vào tay anh ta!

Trương Miễn rít lên, buông cổ tôi ra.

Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi đôi bàn tay cứng như sắt đó, đổ gục xuống đất và thở hổn hển.

Đứa bé quỷ treo trên cổ tay Trương Miễn, miệng nó mọc đầy răng như giác m*t của đỉa, gần như ngay lập tức đã tạo ra một loạt vết thương đáng sợ trên tay anh ta.

Nhưng Trương Miễn lại cực kỳ vui sướng, “Con yêu, cuối cùng con đã có thực thể rồi ư?”

"Là cha đây, con nhìn này, là cha con đây!"

Anh ta thậm chí còn nhặt một con dao ở bên cạnh và chém mạnh vào cổ tay mình, máu chảy ra, bóng dáng mơ hồ ban đầu của đứa bé đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Nó từ từ mở miệng, thậm chí hình dáng con người của nó cũng trở nên rõ ràng hơn.

Quỷ nhỏ có chút bối rối nhìn Trương Miễn đang giữa nó trong tay, nghiêng đầu, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi từ từ lùi ra phía sau.

Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Trương Miễn đột nhiên đông cứng lại, hình dáng đứa bé trong tay anh ta dần dần tan biến. Trương Miễn điên cuồng la hét, quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, lao tới bóp cổ tôi, lắc qua lại. "Con khốn! Mau thả nó ra!”

“Mau thả đứa bé ra!”

……

Tôi không thở được, hai mắt tối sầm.

Tôi... sắp chế't rồi sao?

10.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, cổ họng tôi vẫn còn đau nhức dữ dội, Trương Miễn đang nhẹ nhàng đắp khăn lên trán cho tôi để hạ sốt, trên mặt đầy vẻ quan tâm.

“Bé cưng, sao em lại không biết tự chăm sóc bản thân như vậy? Anh mới ra ngoài có mấy ngày, lúc trở về đã thấy em ngất xỉu trên mặt đất, làm anh sợ chế't khiếp.”

“Đúng rồi.” Anh hỏi tôi: “Em định ra ngoài chơi à? Sao lại sắp xếp hành lý thế?” Hàm răng của tôi kịch liệt run lên, không nói được lời nào.

Trương Miễn ôm lấy tôi, tựa cằm l*n đ*nh đầu tôi, một cử chỉ dịu dàng và thư giãn.

"Em muốn ra ngoài chơi cũng được. Chờ em khỏe hơn, chúng ta đến chùa thắp hương nhé?"

“Anh muốn cầu nguyện điều gì à?” Cổ họng của tôi khàn đến mức chính bản thân cũng cảm thấy sợ hãi, đầu óc choáng váng, như thể tôi thật sự bị sốt.

Anh ôm mặt tôi, bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa mong đợi.

"Em yêu, sinh cho anh một đứa bé nhé?"

"Chúng ta tại sao phải đến chùa cúng bái?" Tôi trừng mắt nhìn anh ta, “Siêu độ cho con của tôi?” Động tác của Trương Miễn cứng đờ, từ vẻ mặt của anh ta tôi thấy được sự giãy dụa kịch liệt, cuối cùng anh ta thở dài nói, “Vẫn bị em phát hiện ra à?”

“Anh đang giấu tôi điều gì?” Tôi gần như không khống chế được giọng nói của mình, hàm răng run lên.

Anh nhìn tôi một lúc rồi nói: “Vợ ơi, em phải tin rằng, anh làm tất cả đều là bởi vì anh yêu em.” Sau đó, anh bò xuống gầm giường trước mặt tôi và mang thứ kinh khủng đó đi ra ngoài. “Đây là con của chúng ta.”

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh ta cùng khối th-i th-ể đáng sợ kia, tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, "Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại làm những thứ như vậy!"

Cuối cùng tôi không kiềm chế được mà hét lên, Trương Miễn ôm chặt lấy tôi, "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, em tỉnh táo một chút đi!"

Toàn thân anh ta lạnh buốt, tôi sợ hãi gào thét.

"Tránh ra, tránh ra! Đừng chạm vào tôi!"

Trong giọng nói của anh mang theo tiếng khóc nức nở, “Em mau tỉnh lại đi! Đây là con của chúng ta, là chính em không tin con chúng ta đã chế't, cho nên hết lần này đến lần khác đào th-i th-ể lên! Anh thật sự không còn cách nào khác!"

Động tác của tôi trong nháy mắt cứng đờ.

“Cái gì?”

Trên người Trương Miễn thoang thoảng mùi máu, anh ta xắn tay áo lên cho tôi xem vết thương trên người. “Em không thể chấp nhận chuyện đứa bé đã chế't, vì vậy mà mắc chứng rối loạn lưỡng cực."

Tôi không thể tin những gì anh ta nói.

Khoảnh khắc Trương Miễn xoay người đi lấy đồ, cổ tay áo bị vén lên, tôi phát hiện trên đó thật sự có mấy dấu móng tay đã khép lại.

Nhưng không phải tôi mới cào anh ta chảy máu sao?

Rốt cuộc cái nào mới là hiện thực, cái nào mới là ảo tưởng?

Tôi không thể phân biệt được.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 41


11.

Tĩnh Tĩnh hẹn tôi ra ngoài ăn tối.

Dường như trong khoảng thời gian này cô ấy sống không được tốt cho lắm, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hốc hác... thoạt nhìn quả thực giống như chim sợ cành cong.

Tôi không có cảm giác thèm ăn, dùng thìa khuấy latte art trên cà phê thành một đống hỗn loạn.

Vừa ngẩng đầu, tôi phát hiện Tĩnh Tĩnh đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.

Thấy tôi nhìn sang, cô ấy dường như đột nhiên phản ứng lại, vô thức rùng mình, nở một nụ cười gượng gạo với tôi.

“Nhiễm Nhiễm, gần đây cậu có khỏe không?”

Vẻ mặt cô ấy vẫn thể hiện sự quan tâm như mọi khi, tôi gần như nghĩ rằng những gì mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác. “Không tốt lắm.” Tôi mệt mỏi xoa mi tâm, “Gần đây mình luôn gặp ác mộng, buổi tối lúc Trương Miễn nấu canh…”

Giọng của Tĩnh Tĩnh đột nhiên trở nên kỳ lạ và sắc bén, “Cậu nói cái gì? Trương Miễn? Buổi tối anh ta còn nấu canh cho cậu?” Tôi bối rối ngước lên nhìn cô ấy, “Ừ, có chuyện gì vậy?”

Tĩnh Tĩnh nắm lấy tay tôi, sắc mặt trắng bệch, "Nhiễm Nhiễm, nhưng mà... Trương Miễn đã chế't rồi mà.” Lòng bàn tay cô ấy đổ đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp, cơn ớn lạnh dần dần bao trùm tôi.

Tĩnh Tĩnh nhìn tôi, giọng nói run rẩy, “Nhiễm Nhiễm, tay cậu lạnh quá... Cậu quên rồi sao, Trương Miễn đã chế't từ nửa năm trước rồi."”

Cả người tôi cứng đờ, không thể tin vào tai mình.

Vậy người sớm chiều bên cạnh tôi bây giờ là ai?

Tĩnh Tĩnh nói cho tôi biết, sau khi tôi nói cho Trương Miễn biết tin tức mang thai, anh lập tức chạy về nhà, nhưng trên đường trở về gặp phải tai nạn xe cộ. Kể từ lúc ấy, tinh thần của tôi đã bị rối loạn, đứa bé cũng không thể giữ được, bị sảy thai ở tuần thứ 30. Từ đó trở đi, tôi ít khi ra ngoài.

“Đây là lần đầu tiên mình gặp cậu sau nửa năm.” Cô lo lắng nói, ngón tay xoắn lại thành một cục, “Cậu… cậu nói thật đấy à, tối nào anh ta cũng hầm canh cho cậu à?”

Chẳng những nấu canh cho tôi, còn bảo tôi nhất định phải uống hết.

Nếu những gì Tĩnh Tĩnh nói là thật thì dòng chữ máu kia có thể giải thích được.

“Hắn muốn giê't cô.” ‘Hắn’, chính là chỉ Trương Miễn.

Tôi nhìn Tĩnh Tĩnh đang ngồi đối diện, , cô ấy vẫn tha thiết nhìn tôi như trước, nhưng ngay cả phấn nền của cô ấy cũng không che được sắc mặt xanh xám, mái tóc dài khô xơ, duy chỉ có đôi môi là đỏ tươi... đỏ như vừa ăn thịt người.

Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân tôi dâng lên, tôi nhớ lại câu chuyện về chiếc xe buýt tìm kiếm người thay thế. Tĩnh Tĩnh, cô ấy còn là người sống sao?

“Cậu nói anh ta ngày nào cũng quấy lấy cậu, mình tin điều này…” Tĩnh Tĩnh lo lắng l**m môi, tôi phát hiện môi cô ấy thậm chí còn có chút nứt nẻ, lộ ra một màu tím đáng ngại.

“Trong thời gian này mình không dám liên lạc với cậu vì anh ta cứ làm phiền mình.”

"Anh ta bị tai nạn xe... là vì mình." Sắc mặt Tĩnh Tĩnh trở nên rất xấu, "Anh ta ngoại tình, bị mình bắt được ngay tại chỗ. Ngày hôm đó mình đe dọa là sẽ nói với cậu, anh ta trở về giải thích với cậu. Mình không ngờ lại xảy ra tai nạn."

"Ngoại tình?" Tôi cảm thấy bản thân tựa như đã trở thành một con rối, chỉ biết lặp lại những từ đơn giản.

“Là một người phụ nữ mà mình không biết.” Tĩnh Tĩnh c*n m** d***, “Mình vô tình gặp họ trong bệnh viện. Trương Miễn đang cùng cô ta khám thai. Cô ta... cô ta cùng tháng với cậu.”

“Nhưng tại sao cậu lại đến khoa sản?” Tôi lẳng lặng nhìn cô ấy, “Cậu cũng có thai à?”

Tĩnh Tĩnh giống như bị bỏng buông tay ra.

"Không có!" Mặt cô đỏ bừng, gần như sắp khóc. "Bạn trai cũ của mình… bạn trai cũ đã lây bệnh cho mình. Mình đang định đi khám bác sĩ, lại vô tình gặp phải họ trong bệnh viện!"

“Chính là bởi vì chuyện này, cho nên anh ta muốn trả thù hai chúng ta.” Tĩnh Tĩnh nắm chặt tay tôi, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt tôi.

Nhưng tôi không thấy đau chút nào.

“Người phụ nữ đó bây giờ ở đâu?” Tôi hỏi cô ấy.

Tĩnh Tĩnh lo lắng lắc đầu, “Mình không biết, mỗi ngày Trương Miễn đều quấy rầy mình, cơ bản là không có cơ hội đi tìm.”

Tôi nắm chặt tay cô ấy, “Mình cùng cậu đến bệnh viện, chúng ta cùng đi tìm người phụ nữ kia ra.”

“Mình không muốn đi!” Tĩnh Tĩnh hét lên.

Tĩnh Tĩnh cúi đầu không nói gì, cả người khẽ run rẩy.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi không cẩn thận rơi xuống đất, khi nhặt lên lại vô tình phát hiện Tĩnh Tĩnh đã lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của tôi tràn đầy vui sướng phát ra từ nội tâm.

Cô ấy... đang cười à?

Tôi lập tức rùng mình.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 42


12.

Trương Miễn bỗng gọi điện thoại tới, Tĩnh Tĩnh nhìn thấy cuộc gọi thì biến sắc. “Vợ ơi, em đi đâu vậy, sao anh về nhà không thấy em?” Giọng Trương Miễn ở đầu dây bên kia vẫn hết sức dịu dàng, lộ ra sự quan tâm sâu sắc.

“Em đi ra ngoài với…”, trước khi kịp nói tên Tĩnh Tĩnh, tôi đã thấy cô ấy lắc đầu điên cuồng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Đi ăn cùng bạn bè, ở nhà chán quá.” Tôi dừng lại rồi nói tiếp.

"Với ai?" Trương Miễn ở bên kia kiên nhẫn hỏi tôi.

"Anh quản lắm vậy, em đi ăn với người khác lại còn phải cần sự đồng ý của anh à?"

Tôi thử nổi giận với anh ta, dù sao hiện tại cũng không biết đầu dây bên kia là thứ gì.

Anh có vẻ không vui, “Anh là chồng hợp pháp đã được nhà nước chứng nhận của em, em có chuyện gì mà anh không thể biết?”

"Được rồi, là với nữ đồng nghiệp cũ trước kia, ăn tối xong em sẽ về. Đừng làm loạn nữa.” Tôi dỗ dành một cách chiếu lệ.

“Không phải với đàn ông?” Anh ta vẫn cố chấp xác nhận lại lần nữa.

"Không phải."

"Vậy em chụp ảnh đi." Anh nghiêm giọng hỏi: “Anh đón em nhé? Em đang ở đâu? Đi với ai vậy?” Sau đó, giọng anh ta càng lúc càng gấp gáp, sắc mặt Tĩnh Tĩnh cũng càng ngày càng trắng bệch. Tôi thấy cô ấy lo lắng đến mức giống như sắp nôn ra.

Tôi rốt cục không nhịn được, “Trương Miễn! Anh còn chưa xong đúng không!”

Trương Miễn ở đầu dây bên kia dường như cảm nhận được tâm trạng của tôi không ổn, cuối cùng tức giận dừng lại,

"Được rồi được rồi, anh chỉ quan tâm đến em thôi. Về sớm chút nhé, anh ở nhà hầm canh cho em.” Sau khi cúp điện thoại, tôi và Tĩnh Tĩnh cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tầm mắt của cô ấy dừng lại trên điện thoại của tôi, đột nhiên cứng đờ.

“Nhiễm Nhiễm…” Cô run giọng nói, “Cậu, cậu có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi được không?”

Tôi cúi đầu nhìn, rõ ràng vừa mới nhận điện thoại, lúc này lại không có bất kỳ ghi chép lịch sử cuộc gọi nào.

Sắc mặt Tĩnh Tĩnh so với khóc còn khó coi hơn.

“Mình nói với cậu rồi, anh ta thực sự đã chế't.”

Để tránh “thứ kia” nghi ngờ, tôi và Tĩnh Tĩnh hẹn ngày hôm sau cùng đi bệnh viện.

Một mình tôi nơm nớp lo sợ về nhà, lại đụng phải bà hàng xóm quen biết trong thang máy.

“Ui cha.” vợ hàng xóm khoa trương kêu lên: “Nùng chuyển đi đâu rồi? Ngô đã lâu không gặp Nùng rồi.”

*xưng hô địa phương của người Ngô (bản chuyển ngữ không đảm bảo đúng câu văn địa phương nhưng bản dịch nghĩa chữ nghiêng đúng chuẩn theo raw tác giả phiên dịch)

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi ngập ngừng hỏi bà ấy: "Mấy ngày nay nhà cháu nấu nướng đêm muộn, có làm phiền đến hai người không?"

“Không có.” Bà ấy lắc đầu.

Tôi có chút kinh ngạc, tiếng chặt xương lớn như vậy lại không có ai nghe thấy?

“Vậy là tốt rồi, gần đây chồng chấu đang luyện tập tay nghề, cháu chỉ sợ anh ấy làm ồn đến hai người.”

“Nùng tiên sinh?” Bà cẩn thận suy nghĩ, “Trương tiên sinh là oa, Ngô đã lâu không gặp Y rồi.” (Chồng của cháu à? Có phải cậu Trương không? Đã lâu rồi ta không gặp cậu ấy.)

Lòng tôi chậm rãi chùng xuống, gượng cười nói: “Có... có lẽ là chưa chạm mặt nhau thôi.”

Bà ấy đột nhiên vỗ đầu: “Đúng rồi, hai ngày trước Y đã gửi tin nhắn cho Ngô, Nùng đang dưỡng thân, muốn A Lạp thấy thì giúp Y để ý.” (Đúng rồi, hai ngày trước cậu ấy đã gửi tin nhắn cho ta, nói rằng cháu đang phải dưỡng bệnh, muốn ta có gặp cháu thì báo lại với cậu ấy một tiếng.)

“Ai da, Nùng thân thể tốt hơn chưa? Đàn ông hiện giờ có giọng điệu như vậy cũng không dễ tìm, đến đây Ngô cho Nùng xem tin nhắn, Ngô còn cố ý lưu lại cho Ngô lão công nhìn.” (Ai da, cơ thể cháu đã khá hơn chưa? Hiện giờ kiếm được người đàn ông tốt như vậy khó lắm, mau tới đây ta cho cháu xem tin nhắn này, ta còn cố ý giữ lại để cho lão chồng ta xem cơ.)

“Kỳ quái, sao không tìm thấy tin nhắn? Ngô vẫn luôn không xóa tin tức nha.” (Kỳ lạ, sao không tìm thấy tin nhắn nhỉ? Ta không bao giờ xóa tin nhắn mà.)

Nhìn bà hàng xóm cằn nhằn tìm tin nhắn trên điện thoại, suy đoán của tôi càng chắc chắn hơn. Trương Miễn thực sự đang tìm người để nhìn chằm chằm vào tôi.

Chỉ sợ… anh ta đã sớm không còn là con người nữa rồi.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 43


13.

Tĩnh Tĩnh có việc phải làm nên phải trì hoãn đến tối, may mắn thay, buổi tối Trương Miễn tăng ca. Tôi và cô ấy cùng nhau đến bệnh viện, nhưng đúng như dự đoán, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về người phụ nữ.

Thời buổi này thông tin bệnh nhân đều giữ bí mật, làm sao chúng tôi có thể dễ dàng tra được?

Theo sự xúi giục của cô ấy, tôi lấy ra ghi chép bảo hiểm y tế của mình và Trương Miễn.

Thực ra.

Tôi đã không có ghi chép mua thuốc nào trong nửa năm nay.

Nếu như Trương Miễn đã là người chế't thì mọi chuyện đều có thể lý giải được.

Một người chế't thì mua thuốc cho tôi kiểu gì ?

“Nhiễm Nhiễm.” Tĩnh Tĩnh cẩn thận từng li từng tí nói với tôi, “Cậu nói xem, Trương Miễn có phải là đang tìm thế thân (người chế't thay) không? Nếu không, chúng ta đến chùa bái lạy một cái, nghĩ cách thu phục anh?”

Cô ấy khẩn trương nuốt nước miếng, “Mình nghe nói, chùa Phổ Đà rất linh nghiệm.”

Một câu đánh thức người trong mộng.

“Nhưng…” Tôi do dự, “Trước đây hắn còn nói, muốn cùng mình sinh một đứa con, muốn đến chùa lễ bái. Có khi nào hắn ta không hề sợ hãi những thứ này không?”

Giọng của Tĩnh Tĩnh bỗng chốc cao vút, “Sinh con? Cậu muốn cùng Trương... cùng một con quỷ sinh con?”

Vẻ mặt cô ấy đầy thù địch và điên cuồng, tôi giật mình ngơ ngác nhìn người trước mặt.

“Cậu làm sao vậy?”

Tĩnh Tĩnh lúc này mới nhận ra sự bất thường của mình, miễn cưỡng mỉm cười với tôi.

“Nhiễm Nhiễm, mình sợ lắm, chúng ta không thể tiếp tục bị anh ta dây dưa mãi như vậy được.”

“Cậu đồng ý chuyện lên chùa bái Phật đi, chúng ta cùng nhau diệt trừ anh ta.”

14.

Tôi cố gắng nói chuyện với Trương Miễn về chuyện đi chùa bái Phật.

Kỳ lạ là trước đây anh rõ ràng rất hào hứng với việc này, nhưng khi tôi chính thức đề cập đến vấn đề này thì anh ta lại bắt đầu tìm mọi cách từ chối.

Điều này càng khẳng định sự nghi ngờ của tôi.

Vốn dĩ làm gì có con quỷ nào lại không sợ đi chùa?

Tôi dùng mọi biện pháp năn nỉ anh ta.

Thái độ của Trương Miễn cũng dần trở nên nôn nóng, xen lẫn với sự thúc giục ngày càng thường xuyên từ Tĩnh Tĩnh, có mấy lần thậm chí Trương Miễn còn ở bên cạnh tôi, suýt nữa đã bị anh ta phát hiện.

Từng ngày trôi qua, áp lực của tôi cũng ngày càng lớn.

Trương Miễn mỗi ngày còn đúng giờ về nhà nấu cơm cho tôi, giống như bình thường dỗ tôi vui vẻ, mua cho tôi đủ loại quà cáp. Anh thực sự muốn tôi có con, nhưng tôi tìm đủ mọi cách để từ chối, lại càng thấy anh ta càng ngày càng u ám... Suốt ngày bị một thứ không phải con người nhìn chằm chằm.

Tinh thần tôi sắp sụp đổ rồi.

May mà "Trương Miễn" vì để duy trì hình tượng con người nên vẫn phải đi làm hàng ngày.

Tôi lặng lẽ mở máy tính của anh ta, dự định tìm kiếm ít manh mối.

Nhưng máy tính hoàn toàn bình thường, ngoại trừ... không thể tìm thấy lịch sử duyệt web của anh ta.

Tôi nghiến răng, đặt dịch vụ sửa chữa máy tính tại gia, hẹn một anh chàng đến tận nhà xem thử. Cậu ta vừa vào cửa liền rùng mình một cái.

“Điều hòa nhà chị để nhiệt độ thấp thế.”

“Thấp lắm à?” Tôi có chút bối rối, với tay lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị tăng nhiệt độ lên, lại phát hiện điều hòa căn bản không bật.

Chàng trai cũng không nói nên lời, giơ chiếc đồng hồ thông minh lên cho tôi xem.

“Hôm nay ngoài trời là 28°. Nhiệt độ trong nhà chị... Tôi nghĩ là khoảng 16°.” Nói xong liền rùng mình, vội vàng kéo tay áo xuống. Tôi có thể thấy rõ cánh tay người này nổi một tầng da gà.

Tôi nhìn vào bộ quần áo tay dài của mình, chẳng lẽ tôi mặc quá dày nên không cảm nhận được?

Thao tác của anh thợ rất nhanh đã giúp tôi phục hồi lịch sử duyệt web của máy tính.

Cậu ta vừa nhìn vừa líu lưỡi, đến cuối cùng sắc mặt đều trở nên hơi khó coi, cẩn thận quay đầu nhìn tôi,

“Chị gái, đây... là ghi chép duyệt web của ai thế, có cần tôi giúp chị báo cảnh sát không?”

“Không cần.” Tôi gượng cười, “Đây là máy tính của em gái tôi, em ấy học chuyên ngành pháp y, cho nên… những thứ con bé cần nắm vững khá kỳ lạ.”

Anh chàng rõ ràng là không tin, nhưng vẫn bị tôi kiếm cớ đuổi đi.

Lúc ra cửa, cậu ta dừng lại một chút, đặt một tấm danh thiếp ở cửa.

Quay đầu nói với tôi.

"Nếu chị cần giúp đỡ thì có thể gọi đến số này."

Tôi cất tấm danh thiếp đi, quay người lại và ngồi trước máy tính.

Khi nhìn rõ lịch sử tìm kiếm, ánh mắt tôi cứng đờ.

Trên đó rõ ràng là:

[Bị ngạt thở mấy phút thì sẽ chế't]

[Cách xử lý xác chế't]

[Cách dùng dao bếp gia đình chặt thịt lợn nguyên con]

Và… chi tiết về các vụ án giê't vợ trong gần mười năm qua.

Răng tôi va vào nhau dữ dội.

Đúng lúc này, hộp thư điện tử của Trương MIễn trên máy tính vẫn chưa đăng xuất, ‘ting’ một tiếng, một email mới được gửi đến. Tôi không để ý, định tắt đi nhưng vô tình nhấp mở, đó là một đường link dài đến khó tin. Tôi suy nghĩ một chút, trước tiên đánh dấu email là chưa đọc, sau đó mở link đó lên.

Sau ba phút, tôi tắt video trong khi nôn mửa.

Hóa ra đó là đoạn video quay cảnh một người sống bị phân xác!

Thậm chí bên dưới còn có hướng dẫn chi tiết từng bước một cách cẩn thận, như thể sợ người xem không biết phải làm thế nào.

Trương Miễn xem những thứ này để làm gì?

Một ý nghĩ khó tin chợt hiện ra trong đầu.

Chẳng lẽ... anh muốn giê't tôi?

Đúng lúc này, Trương Miễn gọi điện tới.

“Nhiễm Nhiễm, có phải email ở nhà của anh vẫn chưa đăng xuất không?”

Tôi buộc mình phải bình tĩnh rồi nói: "Không có mà."

“Ồ, vừa rồi anh có một email chưa đọc mà lại hiển thị là đã đọc, anh tưởng là em vô tình mở ra.”

“Ai thèm xem email của anh chứ?” Tôi kìm nén răng run rẩy, cố ý nói, “Sao thế? anh sợ em thấy đơn hàng mua túi xách cho cô bồ nhí à?”

Trương Miễn ở bên kia bật cười: “Làm gì có, nhưng anh thấy LV có một chiếc túi hình bánh quy mới ra rất đáng yêu, phù hợp với bé con nhà mình, anh đã nhờ đồng nghiệp mua giúp rồi, tối nay sẽ mang về cho em.”

“Thật không! Em yêu anh quá đi mất!”

Anh ta đang thăm dò tôi.

Trương Miễn là một người đàn ông, làm sao có thể biết được sản phẩm mới của LV mùa này, huống hồ là một mẫu hot mà không tăng giá cũng không thể mua được?

Anh ta thực sự có người khác bên ngoài.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 44


15.

Tôi không thể tiếp tục chờ đợi. Tôi không thể ngồi đó chờ chế't.

Tôi sẽ tìm người phụ nữ đó.

Lúc đi ra ngoài, tôi nhìn trời, không hiểu tại sao trong khoảng thời gian này, bầu trời luôn luôn u ám, rõ ràng mới có ba giờ chiều, nhưng lại tối tăm như đã sáu bảy giờ tối.

Tôi nán lại trước cửa bệnh viện một lúc lâu, đang băn khoăn không biết làm cách nào để vào được thì đột nhiên có người chặn tôi lại.

“Cô... Chu Nhiễm?”

Tôi quay lại, thấy một bác sĩ nam đang gọi tôi với vẻ hoài nghi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, hắn nhịn không được nở nụ cười, “Mình là Tống Xuyên.”

Lại là bạn học cấp ba của tôi?

Trong ấn tượng của tôi, hắn là một cậu bạn mũm mĩm, làm sao lại trở thành một anh chàng đẹp trai rồi?

"Là mình." Tôi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng vai, “Sao cậu lại ở đây?”

“Mình làm ở khoa sản của bệnh viện này.” Hắn cười nhẹ, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Cậu đến đây vì…”

Một ý tưởng chợt đến trong đầu tôi.

“Chồng mình... ngoại tình.” Tôi cúi đầu, không giấu được nước mắt, “Người phụ nữ đó… đang khám thai ở đây.”

Tống Xuyên trở nên lúng túng. “Cậu… đừng khóc mà.”

Hắn từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi, trên viền khăn còn được một chữ R viết hoa.

Khóc trước cửa bệnh viện đông đúc người đến người đi như vậy đúng là không ổn chút nào nên Tống Xuyên đã đưa tôi đến phòng làm việc của mình. Tôi biết điều đó là trái với quy định… nhưng tôi vẫn lợi dụng hắn.

Hắn giúp tôi kiểm tra hồ sơ khám thai trong một năm qua, đặc biệt là những người có thời gian mang thai tương tự với tôi. Nhưng... không có ai phù hợp với những gì Tĩnh Tĩnh nói.

“Hả?” Giọng của Tống Xuyên đầy kinh ngạc, “Ngô...... Tĩnh?”

"Chu Nhiễm, cậu tới xem có phải là người này không?”

Nghe đến cái tên đó, tôi giống như bị người đánh một gậy vào đầu, nhìn thấy ghi chép, tầm mắt tôi tối sầm, cơn tức giận vốn đè nén trong lồng ngực chợt bùng phát.

Ngô Tĩnh?

Đó không phải là tên của Tĩnh Tĩnh sao?

Chẳng lẽ người phụ nữ bên ngoài của Trương Miễn chính là cô ấy?!

Vậy tại sao cô ấy còn nói cho tôi biết tin tức này, hướng dẫn tôi tìm đến đây?

Cô ấy không sợ tôi phát hiện sự thật sao?

Tôi chỉ cảm thấy như một mớ hỗn độn trong tâm trí.

Tĩnh Tĩnh là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, còn Trương Miễn là đàn anh của chúng tôi. Thậm chí tôi và Trương Miễn quen biết là qua lời giới thiệu của Tĩnh Tĩnh. Tại sao cô ấy làm vậy?

Nhưng tôi nhớ tới lúc nhìn thấy Tĩnh Tĩnh, cô ấy cũng không có mang thai, vì thế hỏi Tống Xuyên, “Nhưng hiện tại cậu ấy không có thai mà?”

“Cô ấy bị sảy thai.” Tống Xuyên nhìn vào hồ sơ khám thai, “Được khoảng 28 tuần thì tim thai đột ngột ngừng lại.”

Trước tôi?

Tôi nhớ lại những gì cô ấy kể với tôi về vụ tai nạn xe hơi của Trương Miễn.

Cho nên cô ta muốn lợi dụng đứa con trong bụng để leo lên, nên đã cùng Trương Miễn âm mưu hãm hại tôi? Nếu như Trương Miễn thật sự đã chế't, hơn nữa bởi vì chuyện này mà quấn lấy cô ta, thì mọi thứ có vẻ có lý rồi.

Vậy đứa trẻ kia, rốt cuộc là của tôi hay của Tĩnh Tĩnh?

16.

Tôi đến công ty của Tĩnh Tĩnh, hóa ra cô ta đã sớm từ chức.

Tôi lại đến căn hộ cô ta thuê, chủ nhà nói người phụ nữ này đã trả lại nhà từ ba tháng trước, vậy bây giờ cô ta đang ở đâu?

Buổi tối sau khi trở về nhà, Trương Miễn lại bưng ra một bát canh khác.

Làm sao tôi dám uống.

Vội lấy cớ đã cùng Tĩnh Tĩnh ở bên ngoài ăn rồi, quá no bụng nên uống không vô.

Tuy sắc mặt Trương Miễn vẫn khó coi, nhưng cũng không ép buộc tôi.

Không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác anh ta có chút sợ chọc tức tôi?

Tôi bỏ thêm thuốc ngủ vào sữa Trương Miễn uống trước khi đi ngủ, thừa dịp sau khi anh ngủ, tôi trộm lấy điện thoại di động rồi cẩn thận dùng mặt anh ta mở khóa điện thoại, nhưng không tìm được lịch sử trò chuyện nào với Tĩnh Tĩnh. Tôi suy nghĩ một chút, dùng ngón út tay kia của Trương Miễn thử một phen.

Quả nhiên, điện thoại đã chuyển sang giao diện khác.

Chắc chắn rồi, loại máy này được thiết lập có hai không gian hiển thị.

*các hãng điện thoại nội địa trung hay có kiểu này, ví dụ như Xiaomi có mục cài đặt không gian thứ hai.

Anh ta có một tài khoản WeChat mờ ám.

Tôi dùng các từ khóa như ‘em yêu’, ‘yêu em’ và ‘ngủ ngon’ tìm một lượt, và kết quả hiển thị khiến tay tôi run rẩy.

Những lịch sử trò chuyện và video ngắn kinh tởm đó đã được thu thập cẩn thận thành các danh mục. Từ những người phụ nữ khác nhau.

Ngay cả Tĩnh Tĩnh cũng chỉ là thành viên trong dàn người đẹp của anh ta.

Trương Miễn không thích xóa lịch sử trò chuyện, phải nói rằng anh ta coi đó như chiến tích thể hiện cho quá trình săn gái đẹp của mình.

Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta đã dây dưa với Tĩnh Tĩnh từ hồi học đại học.

Trước mặt Trương Miễn, Tĩnh Tĩnh giống như một con chó theo đuôi, không có phẩm giá.

Cô ta nói cho Trương Miễn tất cả sở thích của tôi, vị trí của tôi. Lúc chúng tôi cãi nhau thì ở giữa khuyên giải, để cho Trương Miễn hợp tình hợp ý nhận sai. Lúc này mới có cái gọi là tình nhân mẫu mực mà người người cực kỳ hâm mộ thời đại học, thần tiên quyến lữ.

Về phần Trương Miễn vì sao muốn kết hôn với tôi, đơn giản là muốn tôi kế thừa tài sản phong phú của cha mẹ. Lại bởi vì tôi không có họ hàng thân cận, chờ tôi vừa chế't, anh ta có thể thuận nước đẩy thuyền thừa kế toàn bộ.

Anh ta nhiều lần nói với Tĩnh Tĩnh rằng sẽ cưới cô ta ngay sau khi tôi chế't, và khi cầm được khối tài sản của tôi, hai người bọn họ sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ.

Một cặp mèo mả gà đồng.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 45


Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.

Người đàn ông tôi yêu hết lòng, thực ra ngay từ đầu chỉ muốn tôi chế't.

Và người được gọi là bạn thân nhất của tôi, ngay từ đầu đã là đồng phạm.

Về phần kẻ hi-ếp d-âm.

Người đó rõ ràng là Trương Miễn!

Trương Miễn là một người có d ục vọng khống chế rất lớn, cho dù là thứ anh ta bỏ đi, nhưng anh ta cũng không muốn có người khác chạm vào người tôi.

Buồn cười là Tĩnh Tĩnh vẫn nghĩ rằng bản thân đã trả tiền để tìm một người vô gia cư từ bên ngoài, chính cô ta là người liên tục gửi tin nhắn để k1ch thích tôi trong suốt thời gian mang thai!

"Đọc xong chưa?" Giọng nói âm trầm của Trương Miễn vang lên bên tai tôi.

Tôi ngay lập tức rùng mình.

Trong mắt anh ta tất cả đều là đồng tử đen kịt, một chút lòng trắng cũng không có.

"Tôi đã truyền vào em nhiều âm khí như vậy, hiện tại em cảm thấy thế nào?"

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao anh ta luôn quấy lấy tôi đòi là.m tìn.h!

Điều này chỉ đơn giản là làm cho tôi càng ngày càng lún sâu vào quỷ khí.

Cái gọi là canh thịt người, cũng chỉ để làm việc này hiệu quả hơn.

Tôi chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một hầm băng, ngay cả hàm răng cũng run lên đánh nhau lập cập. Tay của trương Miễn siết chặt quanh người tôi như một chiếc gọng kìm, tôi đang định hét lên kinh hãi thì bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại.

Tôi mở mắt ra, khuôn mặt của đứa bé quỷ áp vào mặt tôi.

Nó nói với tôi: "Chạy đi, chạy đi!"

Trương Miễn ở phía sau cười quái dị, bàn tay đặt trên cổ tôi càng siết chặt hơn, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta đang nói chuyện với quỷ nhỏ..

"Bắt được con rồi."

Trong tình trạng thiếu oxy trầm trọng, tôi lại ngất đi.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Đến khi tỉnh dậy, tôi hoảng sợ phát hiện mình đã ngồi trên xe.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao tôi lại ngủ như chế't như vậy?

Thấy tôi tỉnh lại, Trương Miễn vui vẻ nói với tôi:

"Em yêu, khoảng thời gian trước không phải em nói muốn đi chùa bái Phật sao? Hôm nay thời tiết đẹp nên chúng ta cùng đi nhé.”

Tôi nhìn bầu trời u ám bên ngoài, gần như đã tối rồi, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có gì đó nguy hiểm.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Xuyên.

"Cứu mạng!"

Gần như ngay lập tức, anh ấy đã trả lời bằng số 1.

Lúc trước, khi tôi rời đi, Tống Xuyên lo lắng nên đưa cho tôi một mặt dây chuyền có chức năng theo dõi để treo trên điện thoại.

Hắn cũng nói với tôi rằng nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gửi tin tức cho hắn, hắn sẽ cố gắng đến sớm nhất có thể.

Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đầu Trương Miễn lại chậm rãi xoay 180 độ. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười trên khuôn mặt dường như đông cứng lại, “Nhiễm Nhiễm, em đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”

“Cho Tĩnh Tĩnh.” Tôi miễn cưỡng giữ nụ cười.

“Đồ trang sức trên điện thoại của em nhìn hay đấy, mua lúc nào vậy?”

Giọng nói của Trương Miễn không hiểu sao luôn có vẻ có cảm giác dính dính mà lạnh như băng, giống như một con rắn.

“Sao lại có mùi thuốc khử trùng thế?” Anh ta nhăn mũi chán ghét.

Sau đó, trước khi tôi kịp phản ứng, anh ta đã đưa tay giật lấy điện thoại từ tay tôi và ném nó cùng với mặt dây chuyền ra ngoài!

“Trương Miễn!” Tôi tức giận nói, “Anh đang làm gì vậy!”

“Là thằng chó đấy à?” Trương Miễn cũng không nhìn phía trước, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm tôi, “Có người nói cho tôi biết, hôm qua em gặp mặt một người đàn ông ở bệnh viện, anh ta là ai?”

Làm sao anh ấy biết được tôi đã đi đâu?

Đầu óc tôi bối rối, miễn cưỡng nói: “Chỉ là em cảm thấy không khỏe, đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Ồ?” Anh ta chế nhạo: “Vậy tại sao lại phải đến khoa sản?”

Anh ta thực sự theo dõi tôi!

Càng đến gần chùa, tôi càng thấy choáng váng, “Cậu ấy là bạn học cấp ba của em, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Hy vọng là vậy,” Anh đưa tay chạm vào tôi. Tôi cố trốn về phía sau nhưng không tránh được, bàn tay đuổi kịp, ẩm ướt lạnh lẽo, giống như một cỗ th-i th-ể.

“Đừng lo lắng.” Anh ta quay lại nụ cười dịu dàng, “Anh chỉ quá quan tâm em thôi, em yêu.”

Nhưng tôi chỉ cảm thấy run rẩy, tại sao lúc trước tôi lại không nhận ra anh ta là một kẻ b**n th** như vậy?
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 46


17.

Khi còn cách chùa một đoạn, tôi cảm thấy hoàn toàn tê liệt.

Chẳng lẽ là mỗi ngày cùng ở chung với quỷ có âm khí nặng đã khiến tôi không còn được tính là người sống, cho nên mới có cảm ứng lớn như vậy đối với chùa miếu?

Nhưng Trương Miễn lại giống như cái gì cũng không cảm giác được, mạnh mẽ mang theo tôi tiếp tục đi vào bên trong.

Tôi chỉ cảm thấy cảm giác thiêu đốt ngày càng mạnh, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ngất đi.

Tống Xuyên… hắn có thể tìm thấy tôi không?

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong phòng dành khách của chùa.

Có trời mới biết hương khói trong chùa Phổ Giác hưng thịnh đến thế, vậy mà Trương Miễn vẫn có thể tìm được một căn phòng trong chùa. Tôi cố gắng đứng dậy dù toàn thân đau nhức, lại nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.

Lại là Tĩnh Tĩnh?!

Cô và Trương Miễn đang nhỏ giọng tranh chấp.

“Anh điên à? Tại sao anh lại đưa ả ta đến đây?” Tĩnh Tĩnh lo lắng nói.

Chẳng trách tôi không tìm được cô ta, hóa ra là đang trốn ở đây.

“Hiện tại ban ngày cô ta cũng bắt đầu chạy khắp nơi.” Giọng nói của Trương Miễn lộ ra vẻ sợ hãi, “Anh đã nghĩ biện pháp trấn áp cô ta rồi mới đưa lên đây.”

“Nơi này nhất định có thể bảo vệ chúng ta!”

Tại sao họ lại sợ tôi đến thế?

"Nhưng..." Răng của Tĩnh Tĩnh va vào nhau lập cập.

“Một lần nửa đêm, cô ta đã thấy,” giọng của Trương Miễn trở nên âm trầm, “Cô ta thật sự là một con quái vật.”

Giọng nói của anh ta hơi run rẩy, “Anh rõ ràng đã dùng rìu chặt đầu cô ta, nhưng ngày hôm sau, cô ta lại nằm ngủ trên giường.”

"Em sẽ giê't ả, nhất định phải giê't ả ta!"

Giọng của Tĩnh Tĩnh đột nhiên trở nên cao vút, đó là biểu hiện của sự sợ hãi tột độ, "Sao anh không đọc tin nhắn em gửi? Tối nay các sư thầy đều đi vắng, anh không biết à? Hôm nay là ngày giỗ của ả, anh muốn chúng ta đều chế't ở đây à!"

"Tin nhắn gì cơ?" Trương Miễn trở nên hoảng loạn. “Anh không nhận được tin nhắn gì mà?"

Một bóng người bước vào, tôi mở to mắt và nhận ra đó là Tống Xuyên.

Hai mắt hắn đỏ bừng, ngay khi thấy tôi, hắn liền quỳ xuống.

Tôi giật mình, không thể tin nổi, nhưng hắn lại nhét vào trong tay tôi một thứ, đó là một bộ hài cốt trẻ con nho nhỏ.

Trong nháy mắt cầm nó, cả người tôi giật mình, đột nhiên cái gì cũng nghĩ tới. Đúng vậy, tại sao đến bây giờ tôi mới phát hiện ra?

Tôi nhìn vào tay mình, cuối cùng nhận ra luồng tử khí xanh trắng đang toát ra.

Tôi nhớ lại.

‘Dang dang dang’, đây là tiếng xương của tôi bị chặt thành từng mảnh.

‘Click, click, click’, đây là âm thanh của những khúc xương lớn bị đút cho chó ăn.

Cuối cùng.

Tôi bị đổ xuống cống thoát nước từ phòng tắm, nhà bếp và nhà vệ sinh.

Rào một tiếng, bị cuốn đi sạch sẽ.

Hai tấn nước là đủ.

Hóa ra.

Tôi đã chế't từ lâu rồi.

Chẳng trách lần nào tôi cũng ngủ thẳng đến khi anh ta tan làm mới thức dậy

Chẳng trách bà hàng xóm chưa từng gặp tôi.

Chẳng trách thời gian duy nhất tôi có thể ra ngoài là vào ban đêm.

Chẳng trách… tôi dường như không có người bạn nào cả.

Người chế't thì cần mua thuốc làm gì?

Về phần mỗi lần đụng phải Trương Miễn đều cảm thấy lạnh như băng cứng ngắc, bởi vì người cứng nhắc đó chính là tôi. Còn về phần tin nhắn, làm sao có thể nhận được?

Tin nhắn đó đã bị tôi xóa từ lâu.

Ha ha.

18.

“Em đã nhớ hết rồi à?” Tống Xuyên lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi nặng nề gật đầu, nụ cười chậm rãi nhếch ra sau tai, lộ ra hàm răng sắc bén dữ tợn.

“Đừng ở đây.” Hắn lo lắng nắm tay tôi, “Anh giúp em bắt bọn họ. Ở đây, em sẽ bị hồn phi phách tán mất.”

“Không sao đâu, tôi đã chế't rồi.” Tôi rút tay lại, chân thành nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn đã cho tôi giữ lại một chút hy vọng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng với nhân tính. Nếu không có Tống Xuyên giúp đỡ, tôi cũng sẽ không nhớ tới mình đã chế't từ lâu rồi.

Ngoài việc kiểm tra hồ sơ khám thai của Tĩnh Tĩnh ngày hôm đó, thật ra còn kiểm tra hồ sơ của tôi nữa.

Một phụ nữ bị sảy thai ở tuần thứ 30, vậy mà tôi không có ghi chép tái khám nào thì có lạ quá không? Tôi kể chi tiết cho Tống Xuyên về tất cả những vấn đề tôi gặp phải trước đây, hắn đã đi khắp nơi để điều tra và thu thập bằng chứng, thậm chí còn xin nghỉ việc để làm nhân viên bảo vệ trong khu dân cư của chúng tôi.

Đáng tiếc đều không thu hoạch được gì.

Cho đến khi những mảnh ký ức ngắt quãng xuất hiện trong tâm trí tôi, cho đến khi phát hiện ra phản ứng luminol lớn trong phòng tắm của tôi.

Đó chắc chắn không phải là lượng máu mà một người sống có thể chảy được.

Sau đó tôi nhớ ra mọi chuyện.

Đại khái là bởi vì âm dương vốn không liên quan, tôi thường xuyên sẽ mất đi ký ức liên lạc với người dương gian. Bởi vì tôi không chấp nhận được thực tế là mình đã chế't nên tôi lựa chọn loại bỏ một cách có chọn lọc những thứ liên quan đến “cái chế't” của mình. Đây mới là nguyên nhân chính khiến trí nhớ của tôi xóa trộn.

Khi tôi chấp nhận rằng mình đã chế't, những ký ức hỗn loạn bị mất trước đó sẽ quay trở lại. Tôi bắt đầu để quỷ nhỏ hù dọa anh ta, đồng thời tìm mọi cách để Trương Miễn biết rằng tôi sắp nhớ lại mọi chuyện, nỗi sợ hãi tột độ khiến anh ta chủ động đưa tôi đến ngôi chùa nơi bản thân tự cho là có thể bảo vệ tính mạng.

Cũng là ngày chế't của anh ta.

Anh ta không biết rằng các cao tăng đã được Tống Xuyên mời đi làm việc ở những nơi khác từ lâu và họ sẽ không quay lại. Hiện tại chỉ còn lại một ít cá tôm nhỏ.

“Nhiễm Nhiễm.” Tống Xuyên thở dài, “Anh đã sớm biết em mất tích.”

“Mặc dù biết em đã kết hôn, anh vẫn luôn yên lặng chú ý đến em." Hắn cắn chặt răng, "Lúc Trương Miễn mang theo người phụ nữ kia đến kiểm tra, anh liền phát hiện không đúng, nhưng anh còn chưa kịp nói cho em biết, đã để cho tên súc sinh kia..."

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại anh. Là do tôi mắt mù, không biết nhìn người.”

Tôi cố tình làm cho mình biểu hiện như một ác quỷ không có lương tâm.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra hắn đã thầm thích tôi từ rất lâu rồi.

Nhưng mà, người và quỷ vẫn là có sự khác biệt, hắn đã vì tôi làm quá nhiều rồi, tôi không thể hại hắn thêm được nữa.

Tống Xuyên lo lắng li3m môi, "Anh cũng không sợ mấy cái khác, anh cũng không biết vì sao em lại biến thành như thế này, anh chỉ sợ em dính vào máu tanh thì không thể đi đầu thai được thôi.”

Tôi mỉm cười với hắn.

Tống Xuyên biết rằng tôi sẽ làm điều đó dù thế nào đi chăng nữa, vậy nên đã ngừng khuyên can.

“Không thể để bọn họ chế't nhẹ nhàng như vậy.” Tôi mỉm cười với Tống Xuyên, “Được rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh có thể rời đi ngay bây giờ.”

"Nhưng..." Tống Xuyên vẫn còn do dự.

“Đừng lo lắng, tối nay họ sẽ không chế't ở đây đâu,” Tôi mỉm cười, “Họ sẽ chế't một cách bi thảm hơn.”

Lúc Trương Miễn từ ngoài cửa trở về, đẩy cửa suýt nữa đụng vào mặt tôi.

Anh ta lập tức giật mình: "Nhiễm Nhiễm? Sao em lại ở cửa?"
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 47


Trong bóng tối, tôi quay đầu nhìn anh, giọng nói lạnh nhưng thả lỏngi: "Anh đi đâu vậy? Em nghe thấy anh đang nói chuyện với Tĩnh Tĩnh."

Trương Miễn quả nhiên sợ tới mức lùi lại vài bước.

Tại sao trước đây tôi không nhận ra rằng anh ta thực sự vô cùng sợ tôi?

Tốt hơn hết là nên sợ hãi.

Làm kẻ trộm sao có thể không chột dạ?

“Người em đau quá.” Tôi cố ý lảo đảo đi tới trước mặt anh, móng tay cố ý kéo dài phủ lên Trương Miễn, anh ta sợ tới mức cả người phát run.

Tôi cười khúc khích, đối diện với đôi mắt Trương Miễn vì hoảng sợ mà không ngừng mở to.

"Nhiễm Nhiễm...... Nhiễm Nhiễm, em muốn làm gì?”

Tôi cảm thấy cơ thể mình tràn trề sức mạnh, nhẹ nhàng đến gần, nắm lấy cổ anh ta.

Hoá ra người đàn ông này cũng có nhiệt độ?

"Em đau quá. Anh chém em nhiều lần như vậy, còn lấy đi cả con em..."

Trên người tôi xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi nhỏ xuống người Trương Miễn, dọa cho cả khuôn mặt anh ta đều biến thành màu xanh trắng. “Chồng ơi, em đau quá..."

Có tiếng tí tách vang lên, sau đó là mùi tanh nồng nặc.

Sắc mặt Trương Miễn trắng bệch, sợ tới mức tè ra quần.

Tĩnh Tĩnh nghe tiếng động nên quay lại, lại nhìn thấy cảnh tôi giơ Trương Miễn lên thật cao, ném mạnh xuống đất. Cô ta ngay lập tức hét lên, xoay người muốn chạy!

Làm sao được, một tay tôi bắt lấy cô ta, cũng ném mạnh xuống đất.

Một cái xương gãy từ bắp chân của cô ta chọc thủng ra ngoài, một tiếng thét đau đớn vang lên.

Trương Miễn và Tĩnh Tĩnh giống như hai con chó hoang chật vật run rẩy trên mặt đất, buồn nôn không nói nên lời. Họ điên cuồng cầu xin tha thứ.

Tôi cười khúc khích, "Không sao, tôi chỉ giê't một người thôi. Mấy người xem xem, là ai ta?”

Trương Miễn quả nhiên đem ánh mắt chuyển hướng sang Tĩnh Tĩnh, “Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, em yêu anh đúng không, em cũng sợ anh chế't đúng không..."

Tĩnh Tĩnh không tin được nhìn chằm chằm anh ta: “Trương Miễn, anh đang nói cái lời khốn nạn gì vậy!”

"Tôi đã vì anh hy sinh nhiều như vậy, phá thai, nhìn anh cưới người khác, làm bao nhiêu điều vô lý vì anh. Bây giờ anh lại nói muốn tôi chế't vì?"

“Anh đang nói tiếng người đấy à?”

Cô ta điên cuồng nhào tới, lại bị Trương Miễn mượn cơ hội bắt lấy, sau đó bóp cổ cô ta. Ánh mắt Tĩnh Tĩnh hoảng sợ mở to, hai chân yếu ớt đạp trên đất, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, móng tay cào xước vô số lỗ máu trên tay Trương Miễn, nhưng có ích gì chứ?

Tôi nhìn cô ta vùng vẫy ngày càng yếu đi cho đến khi tắt thở.

Trương Miễn cười nịnh nọt với tôi, "Nhiễm Nhiễm, em xem, anh giê't cô ta rồi, anh yêu em nhất, đời này anh yêu cậu nhất.”

"Em... Em có thể thả anh đi được không?"

"Tôi quên mất, đây không phải là lần đầu tiên anh làm điều này." Tôi chế nhạo Trương Miễn, "Lần trước, tôi cũng nắm lấy mu bàn tay và cổ tay của anh như thế này, anh đã nói gì với tôi?"

Trương Miễn cứng họng, nào dám nói gì.

Đúng vậy, dấu vết màu trắng lần đó tôi nhìn thấy trên tay Trương Miễn, căn bản không phải là đứa bé quỷ gì, đó là vết thương tôi để lại khi giãy dụa trước lúc sắp chế't.

Nhưng anh ta đã nói gì với mọi người?

Chu Nhiễm phát điên vì mất con, đó là vết sẹo mà tôi để lại khi anh ta cố gắng ngăn cản tôi tự làm hại chính mình. Tạo nên một hình tượng người chồng tốt biết bao.

Qua vài ngày nữa, ngay cả bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn của tôi cũng được hợp pháp hóa.

Cái chế't của Tĩnh Tĩnh chỉ là bước đầu tiên.

Tôi từng bước đến gần Trương Miễn, anh ta sợ hãi đến mức ném xác Tĩnh Tĩnh sang một bên và điên cuồng quỳ lạy trước mặt tôi. “Nhiễm Nhiễm, em nghe anh nói, anh không muốn hại em, thật sự.” Anh ta đau khổ cầu xin, “Đều là do con khốn Tĩnh Tĩnh kia! Là cô ta nói với anh, chỉ cần giê't em.”

“Ồ? Vậy anh cũng xử lý cô ta như cách xử lý tôi.” Tôi lẳng lặng nhìn, “Đêm nay tôi sẽ không giê't anh.”

Trương Miễn do dự một hồi lâu

Sau đó, anh ta thực sự đã làm được.

Dưới sự quan sát của tôi, anh ta thuần thục làm mọi thứ, y hệt như lúc tôi chế't.

Sau khi hoàn thành, 110 đã dừng lại bên ngoài.ngôi chùa.

Trương Miễn kinh hoàng hét lên, nhưng anh ta đã bị bắt giữ bởi cảnh sát 110, những người đến sau khi nhận được tin nhắn báo động. Vinh quang và sự giàu có mà anh ta mơ ước, tất cả mọi thứ….

Tất cả đều đột ngột kết thúc trước mặt kẻ sát nhân này.

Mọi người nghĩ đây là kết thúc?

Tất nhiên là không rồi.

Sau khi Trương Miễn bị giam, mỗi ngày tôi đều ôm đứa nhỏ xuất hiện bên giường bệnh của anh ta, đe dọa và tra tấn, chỉ sau một đêm, anh ta đi đại tiểu tiện mất kiểm soát, người ngợm không ra gì.

Đêm đầu tiên, trong trạng thái tỉnh táo, anh ta tự cắt đứt chân mình.

Ngày hôm sau, đến lượt cánh tay.

……

Không thể không nói, Trương Miễn thật sự rất tiếc mạng

Mãi cho đến tối ngày thứ năm, anh ta mới dùng bên tay phải còn lại mài nhọn bàn chải đánh răng, đâm vào cổ họng của mình. Cùng lúc đó, dòng chữ "Em là của anh" trên tờ giấy chấm dứt thai kỳ trong nhà vệ sinh bỗng nhiên bốc cháy. Tôi nhìn chằm chằm tờ bệnh án kia, như trút được gánh nặng nở nụ cười.

Về phần Tống Xuyên?

Chắc chắn không phải là tình cờ

Tôi đã biết hắn làm việc ở bệnh viện đó từ lâu.

Thiện và ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo, sau tất cả những điều này, có lẽ đã đến lúc tôi phải ra đi.

(Hết)
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 48: Bộ 6: ĐỔI THỌ


Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng bạn trai vang lên ở dưới ký túc xá, liên tục gọi tôi xuống lầu.

Tôi bực bội khó chịu, cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại mắng anh một trận, sau đó vứt máy sang một bên, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi nhìn bạn trai tôi gửi tới một chuỗi dấu hỏi chấm:

[Em đang nói cái gì vậy? Không dưng nửa đêm anh tới dưới ký túc xá gọi em làm gì, em gặp ma đấy à?]

Tay tôi run lên, bạn cùng phòng nhìn tôi: "Oan có đầu nợ có chủ, nó tới tìm cậu.”

1.

Nửa đêm, tôi nghe thấy Lâm Chính gọi tôi, liên tiếp mấy câu liền, tôi bực bội cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn thoại mắng anh một trận.

Sau đó vứt máy sang một bên, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Chính gửi tới một chuỗi dấu hỏi chấm:

[Em đang nói cái gì vậy? Không dưng nửa đêm anh tới dưới ký túc xá gọi em làm gì, em gặp ma đấy à?]

Tôi sửng sốt, Lâm Chính có ý gì, anh ấy không tới tìm tôi, vậy giọng nói tôi nghe thấy là gì?

Tần Duyệt lại gần nhìn thoáng qua, vỗ vỗ bả vai tôi: “Cậu may mắn đấy.”

Tay tôi run lên, bình thường Tần Duyệt thích xem bói gì đó, câu này của cô ấy không đầu không đuôi khiến tôi có chút hoảng hốt.

Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Cô ấy không trả lời tôi, tự mình nói: "Oan có đầu nợ có chủ, nó tới tìm cậu.”

Tôi đứng dậy phản bác: "Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì thế? Cho dù thật sự có ma quỷ, oan có đầu nợ có chủ, tôi cũng không giếc người, có khi còn chả biết đấy là ai, nó tới tìm tôi làm gì?"

Tần Duyệt không nói gì, lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, bên trong túi chứa một xấp giấy màu vàng, rất giống loại giấy phù chú trong phim truyền hình.

Cô ấy rút ra một tờ, dán lên ngực tôi.

"Đừng xé lá bùa xuống. Buổi tối nó còn có thể đến đây giả mạo giọng nói của người nhà bạn bè của cậu, cứ giả vờ như không nghe thấy. Thứ kia không tìm thẳng tới cửa, có nghĩa là mối quan hệ giữa cậu và nó không sâu, không trực tiếp tham dự vào cái chết của nó. Cậu nghĩ kỹ lại xem gần đây có người quen nào mới qua đời không?"

Tôi nhìn lá bùa trên ngực, dù bản thân hoài nghi nhưng vẫn làm theo, thiếu điều đem tất cả ký ức cuộc đời này nhớ lại một lần, tôi không nhớ ai đã mất gần đây.

Sắc mặt Tần Duyệt rất không tốt, cô nghiêm túc nói: "Nếu cậu xác định không có người quen qua đời, vậy chỉ có thể là cậu bị người ta nguyền rủa rồi.”

Tôi khiếp sợ, cảm thấy Tần Duyệt đang muốn hù dọa tôi, nhưng biểu cảm của cô ấy không hề giả dối.

Cô ấy lại hỏi tôi gần đây kết thù với ai, tôi yên lặng nhìn về phía vị trí của một người bạn cùng phòng khác là Trang Nhiễm.

Trang Nhiễm và tôi có quan hệ bình thường, cô ta có một thói quen cực kỳ xấu tính, thích tạo ra tiếng ồn lớn khi dậy sớm để chuẩn bị, trong khi tôi lại dễ gắt ngủ.

Mới hôm kia chúng tôi còn cãi nhau về chuyện này.

Tuy rằng không thể bởi vì chuyện này mà nghi ngờ người ta, nhưng gần đây tôi chỉ có mâu thuẫn với cô ta.

Nghe tôi nói xong, Tần Duyệt suy nghĩ một lúc, lại từ trong túi nhỏ rút ra một lá bùa:

"Cậu cầm lá bùa này đi, nó sẽ đổi màu khi tới gần người hạ nguyền. Cậu âm thầm tiếp cập Trang Nhiễm, nếu nó thực sự đổi màu, ngay lập tức rời khỏi đó và đến tìm mình."

Tôi gật đầu, cầm lá bùa nhìn trái phải, trong lòng vẫn có chút không tin tưởng.

Nhưng sự việc này thực sự kỳ lạ, nếu lời nguyền là giả thì lá bùa này chắc chắn là giả, cho nên tôi chẳng bị tổn thất, cũng không mất mát gì cả.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 49


2.

Tám giờ tối, Trang Nhiễm trở về, cô ta vừa tẩy trang, vừa đeo tai nghe gọi điện thoại cho người khác.

Lúc này Tần Duyệt không ở ký túc xá, trong phòng chỉ còn lại ba người, tôi lấy bánh ngọt từ trong ngăn kéo ra.

Trước tiên tôi đưa người bạn cùng phòng khác một miếng, sau đó đi tới bên cạnh Trang Nhiễm, hỏi cô ta có ăn bánh ngọt hay không.

Một tay tôi cầm hộp bánh ngọt, tay kia đặt ở trong túi cầm lá bùa, Trang Nhiễm nhìn chiếc bánh, mỉm cười cầm lấy một miếng.

Tôi liếc nhanh lá bùa, chữ viết và tranh vẽ trên đó trong nháy mắt biến thành màu đỏ, nhưng kỳ lạ thay, chỉ có một nửa số trong chúng chuyển từ đen sang đỏ.

Thế này nghĩa là sao?

Tôi cầm lấy bánh rồi trở về chỗ ngồi, vẻ mặt không thay đổi, lấy lá bùa ra muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lá bùa đã biến trở lại trạng thái ban đầu.

Tôi nói với Tần Duyệt về những biến hóa trên giấy bùa, nhưng cô ấy không trả lời tin nhắn của tôi.

Cô ấy trở về cũng không nhìn tôi một cái, cho đến khi ký túc xá tắt đèn cũng không nói gì.

Tôi nhìn thoáng qua cô ấy, Tần Duyệt đang nhắn tin với ai đó.

Tôi không biết chỉ một nửa lá bùa đổi màu là có ý gì, tôi rất muốn hỏi cô ấy, nhưng không biết phải hỏi thế nào.

Tần Duyệt vốn không có nghĩa vụ giúp tôi, tôi hỏi nhiều nói không chừng sẽ chọc giận cô ấy, chỉ có thể bất an ôm điện thoại, thi thoảng lại kiểm tra WeChat.

Mãi cho đến 12 giờ đêm, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên tôi.

Trong nháy mắt toàn thân tôi nổi da gà, vội vàng dùng chăn che toàn thân, gửi tin nhắn cho Tần Duyệt, nhưng chờ trái chờ phải, cô ấy vẫn không trả lời tôi.

Giọng nói ngày càng rõ ràng hơn, lần này tôi nghe rõ ràng ai đang gọi mình, đó là giọng của bà tôi.

Nhưng bà ngoại đang ở dưới quê mà.

Nghĩ vậy, tôi quấn chặt chăn, lại gửi tin nhắn cầu cứu cho Tần Duyệt, cô ấy vẫn không trả lời tôi.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân rất nhẹ, lúc đầu tôi tưởng mình nghe lầm.

Vì thế tôi tập trung lắng nghe.

“Mạn Mạn, Mạn Mạn, tại sao con lại không trả lời bà ngoại thế?”

Những lời này cực kỳ giống như dát sát vào tai tôi nói, tôi suýt chút nữa bị dọa hét lên thành tiếng.

Tôi bịt chặt miệng, tay còn lại nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Duyệt, gửi liên tiếp mấy tin nhắn [Cứu mình với], nhưng tất cả đều như đá chìm dưới đáy biển.

Tôi sợ đến mức không dám chớp mắt, luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên lá bùa trên ngực tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, lần này khác biệt ở chỗ từ gần thành xa, điều kỳ lạ hơn là chữ viết và tranh vẽ trên bùa chú đã biến mất.

Tôi đang nghi ngờ, điện thoại reo lên.

[An toàn rồi.]

3.

Tần Duyệt trả lời tin nhắn, tôi hỏi cô ấy vì sao lúc trước không để ý tới tôi.

Cô trả lời: [Sự tình có chút vượt quá phạm vi chịu đựng của cậu, mình không dám tùy tiện trả lời.]

Tôi gửi đi một loạt dấu chấm hỏi.

[Cậu đừng làm mình sợ có được không!]

[Cậu nói rằng chỉ có một nửa lá bùa chuyển sang màu đỏ khi ở gần Trang Nhiễm. Điều này có nghĩa là có nhiều hơn một người đã hạ nguyền rủa. Lá bùa mình đưa cho cậu có thể được sử dụng ba lần, mà giờ mới ngăn được một lần đã thành đồ bỏ đi. Người chị em đỉnh đấy, có thể làm cho nhiều người không tiếc trả giá lấy mạng cậu.]

Lời nói của Tần Duyệt khiến hai mắt tôi tối sầm, trong lòng hoảng hốt:

[Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ngày mai nó còn đến không?]

[Chắc chắn rồi, hơn nữa mình muốn nói cho cậu một tin tức xấu, thứ đó bị bùa phép làm tổn thương, chắc chắn sẽ đi kiếm người hút khí dương. Khi sức mạnh của nó tăng lên, phù chú sẽ không còn tác dụng với nó nữa.]

Tôi bị dọa sợ chết khiếp, run rẩy gõ chữ: [Tần Duyệt, cầu xin cậu! Cứu mình với! Cậu muốn cái gì mình đều cho cậu, mình không muốn chết.]

[Cũng không phải không có cách nào cứu cậu, chỉ cần cậu đồng ý trả mười vạn cùng một bình máu của bản thân, mình sẽ tìm biện pháp cứu cậu.]

Tôi đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ.

Cô ấy trả lời: [Ngày mai mình phải về nhà một chuyến. Thường thì khi hạ chú nguyền rủa người khác, bản thân kẻ đó cũng sẽ bị cắn trả, trên người cũng sẽ có những vết sẹo rất kinh khủng. Cậu có thể tận dụng điều này để tìm ra người hạ nguyền khác. Hãy cẩn thận chú ý kỹ Trang Nhiễm và người bên cạnh cô ta.]

Tôi thức suốt đêm ôm điện thoại, Tần Duyệt rời đi lúc sáu giờ sáng.

Tôi nằm trên giường quan sát Trang Nhiễm, cô ta đang trang điểm, bây giờ tôi chỉ hận không thể cầm dao giếc chết cô ta.

Rõ ràng là chính mình sống không ra gì, ngược lại còn hạ chú hại tôi, nhưng hiện giờ không thể xé mặt nhau, mạng của toi còn nắm ở trong tay cô ta.

Trang Nhiễm đột nhiên quay đầu cười với tôi: "Diệp Mạn, bánh ngọt ngon lắm, cám ơn nhé.”

Tôi cũng cười đáp lại rồi quay đi, Trang Nhiễm mặc áo dài tay, quần dài nên không thể nhìn ra trên người có vết sẹo hay không.

Làm sao bây giờ, ngay khi tôi trầm tư suy nghĩ, Trang Nhiễm đứng dậy cầm túi rời đi.

Tôi lập tức rời khỏi giường, nhanh chóng thu dọn rồi đuổi kịp Trang Nhiễm.

Trang Nhiễm vừa rời khỏi ký túc xá, liền có một cô gái khoác tay cô ta, hai người cùng rời đi

Tôi đã gặp cô gái này vài lần, chỉ biết quan hệ giữa người này và Trang Nhiễm rất tốt.

Không biết cô nàng có vấn đề gì không.
 
Back
Top Bottom