Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ

Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 30


9.

Anh ta biết phân thân à?

Thời gian không đợi người, phản ứng của tôi hơn chậm lại một chút, Trần Cường đã nhào tới.

"Cứu với! Có người đang cố giê't tôi!"

Giọng nói the thé của anh ta tựa như đến từ địa ngục.

Tôi vô thức giơ tạ tay lên đập.

Có thể quá mức vội vàng, lần đầu tiên không đập trúng.

Cả cơ thể anh ta áp sát vào tôi.

Nếu bị anh ta đè xuống đất, hôm nay tôi chắc chắm sẽ chê't.

"Đi chê't đi!"

Tôi lại giơ quả tạ lên và đánh mạnh vào đầu anh ta.

Kết quả dùng sức quá mạnh, quả tạ trượt khỏi tay, sượt qua đầu Trần Cường rồi bay tới cửa phòng đối diện.

“Uỳnh.”

Đèn hành lang bật sáng, khuôn mặt của Trần Cường hiện ra trước mặt tôi.

Trông anh ta chẳng còn hình dạng con người.

Khuôn mặt hung dữ đầy máu, một mùi hôi thối bốc ra từ cái miệng há rộng.

"Cút đi!"

Tôi dùng hết toàn lực, đẩy Trần Cường ra khỏi người tôi.

Vừa lăn vừa bò chạy về phía cầu thang bên cạnh, lao thẳng không thèm ngoái đầu lại.

Phía sau, là tiếng mở cửa.

Cùng với tiếng 303 Vương hét lên kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy! Mày là...Trần Cường! Mày định làm gì vậy? A…”

Những tiếng la hét như những bóng ma lảng vảng, đuổi theo tôi lên trên.

Chờ tôi chạy lên sân thượng, cả tòa nhà, lại khôi phục yên tĩnh.

303 Vương, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đi đến bên góc tường, tôi quỳ xuống đất chống đỡ, một lúc lâu sau cũng không ổn định được lại hơi thở.

Thời gian không còn nhiều, phải lập tức báo cảnh sát.

Vừa thò tay vào túi, điện thoại giống như động cơ không ngừng rung lên

Tất cả đều là tin nhắn từ 307 Lưu

[Cậu đang ở đâu?]

[Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Anh nghe thấy có người gọi tên Trần Cường, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.]

[Có phải bị Trần Cường giê't rồi không?]

[Máu, anh thấy máu...Cứu, cứu...]

Tôi vội vàng an ủi đàn anh.

[Đừng lên tiếng, chỉ cần không ra khỏi cửa, nó sẽ không làm anh bị thương, chờ một lát, em trở về cứu anh.]

[Làm ơn, làm ơn, anh tốt với cậu như vậy, cậu đừng có bỏ mặc anh một mình.]

Tôi không còn thời gian để lãng phí, lập tức gọi 110.

Không đợi đối phương hỏi, đầu tiên tôi nói địa chỉ, sau đó nói tình huống trước mắt.

“Có người chê't rồi, mọi người mau tới đây nhanh đi, nếu không, sẽ có càng nhiều người chê't!”

“Cậu tìm một chỗ an toàn trốn đi, chúng tôi lập tức phái người tới đó."

Cúp điện thoại, tôi giống như uống một viên thuốc an thần.

Chỉ mong, cảnh sát có thể nhanh chóng đến, đừng giống như trong phim, chờ chúng tôi chê't hết rồi mới xuất hiện.

Điện thoại vẫn không ngừng rung.

Tất cả đều là tin nhắn từ 307 Lưu.

Bình thường sao không phát hiện đàn anh cực kỳ nhát gan nhỉ?

Đúng, đàn anh rất tốt với tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải liều mạng để cứu hắn.

Người duy nhất có thể cứu hắn hiện giờ chỉ có thể là cảnh sát.

Hy vọng hắn có thể nghe lời tôi, giữ im lặng, đừng để Trần Cường phát hiện!

Đặt điện thoại xuống, tôi quyết định nghỉ ngơi một lát, chuyện của ai cũng mặc kệ.

Khó khăn lắm mới thoát được, ta cũng không muốn trở lại trong nguy hiểm.

Sân thượng rất lớn, cho dù Trần Cường có đuổi tới, cũng đủ để tôi đối phó với anh ta.

Đáng ghét, mình không tìm rắc rối thì rắc rối sẽ tìm đến mình.

Một khắc chuông điện thoại di động vang lên, thiếu chút nữa dọa chê't tôi.

Là một số lạ.

“Alo? Tống Khiên?”

Là Tiếu Nghị.

“Sao anh dám gọi điện thoại?”

"Không có thời gian giải thích, có phải vừa rồi cậu chạy lên tầng không? Mẹ nó, quản lý đang tìm cậu đấy, mau chạy đi!”

10.

Vừa mới lấy lại tinh thần đã lập tức tiêu tán.

Có thể thoát khỏi tay Trần Cường, ngoại trừ trong tay tôi có tạ tay, thì còn nguyên do là cơ thể gầy yếu của Trần Cường.

Nhưng quản lý ký túc xá thì khác, dáng người cao lớn, nặng chừng một trăm tám mươi cân. (2 cân = 1kg)

Tôi từng tận mắt nhìn thấy bác ấy xách mỗi tay một cái bình nước tinh khiết bốn mươi cân lên tầng sáu.

Chưa kể lúc này bác ấy còn bị nhập hồn, tôi lại không có vũ khí nên chắc chắn không phải là đối thủ.

Chạy mau.

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi hiện giờ.

Đúng rồi, phải hỏi Tiếu Nghị xem quản lý đi từ cầu thang nào đi lên.

“Alo, quản lý…”

Cuộc gọi đã kết thúc trong khi tôi đang mải suy nghĩ linh tinh.

Tôi ấn gọi lại nhưng không có ai trả lời.

Đã quá muộn rồi.

Phòng 209 ở gần cầu thang phía Đông, chỉ cần trốn vào cầu thang vừa lên là có thể né tránh quản lý.

Nhưng vừa chạy tới cầu thang thì tôi nghe thấy tiếng chuông.

Đến từ dưới chân tôi.

Ai đang tới?

Chắc chắn không phải Tiếu Nghị, anh ấy không dám khoa trương như vậy.

Kết quả, bên kia tiếng chuông vừa kết thúc, bên tai cũng truyền đến giọng nữ ngọt ngào.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Là điện thoại của Tiếu Nghị.

Không cần đoán cũng biết, người đi lên cầu thang chính là quản lý ký túc xá!

Nói cách khác, Tiếu Nghị, cũng bị hại......

Tôi quay đầu chạy về phía cầu thang phía đông.

Vừa chạy, tôi vừa tự an ủi mình, chỉ cần vào được cầu thang thì vẫn còn đường sống.

Thật không may, trái ngược với mong chờ, cầu thang phía đông đã bị khóa.

Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ.

Còn có cơ hội, chờ người đến, tôi có thể chạy ngược trở về để trốn thoát...

“Cạch.”

Ở phía xa, tiếng khóa cửa vô cùng lớn.

Quản lý ký túc xá, khóa cầu thang phía tây lại!

Chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 31


11.

Tôi không muốn chê't, tôi không muốn chê't!

Trong bóng tối, tôi không thấy rõ khuôn mặt của quản lý, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi của bác ấy.

Loẹt xoẹt…

Từng bước một đều như dẫm lên tim tôi, ép hết không khí ra ngoài.

Sự ngột ngạt dần dần bao trùm lấy tôi.

"Tôi nhìn thấy cậu rồi, đừng trốn nữa, cậu không có chạy được đâu."

Đó là giọng của quản lý.

Nhưng âm vực cao hơn nhiều, chắc chắn không phải giọng điệu thường ngày của bác ấy!

Sợ hãi, chưa hẳn là chuyện xấu, ví dụ như lúc này.

Sợ hãi tới cực điểm là phẫn nộ, phẫn nộ khiến con người có dũng khí lớn hơn bình thường.

Tôi cởi giày và ném vào người quản lý.

Lùi lại hai bước, tăng tốc, nhảy lên, nắm lấy nóc cầu thang.

Mặc dù chân bị đập đến đau nhức, nhưng tôi vẫn cắn răng trèo lên.

Nằm phía trên, tôi cẩn thận quan sát hành động của quản lý.

Dường như bác ấy bị đôi giày thu hút, đứng đó nhìn về phía đôi giày.

Nhưng hai giây sau, bác đột ngột quay lại, đầu vặn một góc độ quái dị.

Sau đó, mới xoay người, nhấc chân đi về phía tôi.

Quản lý đi rất chậm, có loại cảm giác còn chưa thích ứng được với thân thể.

Tôi vội cúi đầu xuống vì sợ bị nhìn thấy.

Chỉ có tiếng bước chân dần dần đến gần, cho đến khi chạm tới bức tường.

Ông trời phù hộ, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi......

Có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã có tác dụng, bởi vì quản lý thực sự chỉ đứng đó và không cử động nữa.

Nhưng không đợi tôi thở phào nhẹ nhõm, phía dưới truyền đến âm thanh khác thường.

Giống như có thứ gì đó đang cọ vào tường.

Bác ấy đang làm gì vậy?

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, "Bộp", một đôi tay bám lên tường.

Tránh ra! Tránh ra!

Tôi nắm chặt tay, đấm vào tay quản lý, nhưng bàn tay ấy y như một cái kẹp sắt, kẹp chặt vào thành tường, không có bất kỳ phản ứng gì.

Điều này đã đủ đáng sợ, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi chính là.

Tựa như đi thang máy, đầu quản lý ký túc xá dần dần nhô lên.

"Ah!"

Tôi hét lên, đưa tay ra vung vẩy xung quanh cho đến khi bắt được một hình trụ.

Cũng mặc kệ là cái gì, vội cầm lấy đập lên đầu quản lý ký túc xá.

“Đi chê't đi! Đi chê't đi!”

Cũng không biết dùng bao nhiêu sức, lại càng không biết đập mấy cái.

Tay quản lý ký túc xá rốt cục buông ra, người cũng ngã trên mặt đất.

Không có động tĩnh gì nữa.

“Hít… hà…”

Tôi dùng hết sức lực đánh bừa bãi, nhìn quản lý dưới đất, tôi vừa hổn hển vừa sợ hãi.

Nếu vừa rồi tôi không cầm được thứ gì thì giờ phút này người nằm dưới kia chính là tôi.

Không, tôi không thể đợi được, chẳng may bác ấy tỉnh dậy, tôi sẽ không còn sức để chống trả

Quản lý ký túc xá nằm rạp trên mặt đất, chùm chìa khóa kia rơi sang một bên.

Tôi nhảy xuống, cởi móc chìa khóa, bay tới bên cầu thang, bắt đầu mở khóa.

Có quá nhiều chìa khóa, ai biết là cái nào!

Trong lúc cố gắng tìm chìa, tôi vẫn chú ý đến tình hình phía quản lý.

Quỷ mới biết vận khí của tôi sao lại kém như vậy, đã thử được một nửa, còn chưa tìm đúng chìa khóa.

Trời ạ, cầu xin đừng vì tôi vội quá mà bỏ lỡ chìa.

Đây rồi!

Mới không để ý năm giây, quản lý đã đứng dậy.

Sau đó, bước về phía tôi.

“Nhanh lên, nhanh lên.”

“Cạch.”

Đây có lẽ là âm thanh êm tai nhất mà tôi nghe được trong đời.

Rủt khóa, kéo cửa, lao vào, đóng cửa, chốt lại, liền mạch lưu loát.

Gần như cùng lúc đó, quản lý ký túc xá bổ nhào tới cửa.

Phát ra tiếng va chạm nặng nề.

"Còn sống... vẫn còn sống..."

Kết quả của việc adrenaline tăng cao là toàn cơ thể bị suy nhược.

Tôi tựa lưng vào tường, hạ quyết tâm, cho dù trời có sập xuống, cũng chờ cảnh sát đến rồi nói sau!

Một lần nữa tiến vào trong hoàn cảnh tối đen, mắt cần thích ứng.

Mới thích ứng xong, tôi liền nhìn thấy một bóng đen, đứng ở giữa cầu thang.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 32


12.

“Tống Khiên?”

Cũng may, là Tiếu Nghị.

“Con mẹ nó, anh làm em sợ muốn chê't...... Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao điện thoại của anh lại ở trong tay quản lý?”

“Lão vừa đi thì tôi gọi điện cho cậu, nhưng bị lão ta nghe thấy. Sau đó tôi ngất đi… Vừa tỉnh lại, tôi liền đi tìm cậu.”

"Không có việc gì là tốt rồi, quản lý ký túc xá bị em nhốt ở bên ngoài, chúng ta tạm thời an toàn, chờ cảnh sát tới là được.”

"Cảnh sát? Được đó, cậu báo cảnh sát thì ổn rồi, nhưng... bọn họ vẫn còn ở dưới đó."

"Đã lúc nào rồi anh còn rảnh quan tâm bọn họ?”

Trước kia luôn cảm thấy anh ấy rất tà tính, không nghĩ tới bản tính lại là thánh mẫu.

"Không phải, nếu bọn họ thật sự chê't, tôi sợ đến lúc đó không giải thích được. Hơn nữa... bình thường bọn họ đối xử với tôi không tệ, tôi làm sao nhẫn tâm thấy chê't không..."

“Em hiểu, họ cũng chiếu cố cho em... Nhưng em thực sự rất mệt, bây giờ đi cũng chỉ có nước chịu chê't.”

Trong bóng tối, Tiếu Nghị trầm mặc mấy giây.

"Tôi có cách, cậu mở điện thoại lên..."

Qua ánh sáng của màn hình, tôi thấy anh ấy từ trong ngực lấy ra một con dao găm.

Hình dáng rất kỳ lạ, màu sắc cũng hơi xỉn, trong có vẻ lâu đời rồi.

Tiếu Nghị nói, đây là bảo vật trấn tà tổ truyền của nhà anh ấy, càng là yêu vật sát khí nặng, càng có tác dụng.

Chỉ cần đâm vào cơ thể.

Hơn nữa, bảo vật chỉ có thể tiêu diệt yêu quái, tuyệt đối sẽ không gây tổn hại đến cơ thể con người.

“Bảo bối như vậy, sao không lấy ra sớm?” Tôi bất mãn nói, "Được, vậy em đi cùng anh, anh tự đối phó với tiểu quỷ.”

“Không, tôi…” Dáng vẻ Tiếu Nghị có chút ngượng ngùng, "Cũng bởi vì tôi chưa kết hôn, đồ vật mới ở chỗ tôi... Nhưng hiện tại, tôi..."

Tôi không hiểu lắm.

"Anh đang nói cái gì vậy? Chuyện này có liên quan gì đến kết hôn?"

"Được rồi, cứ nói thế này nhé, tôi có bạn gái, cậu có bạn gái không?"

“......”

Tôi hiểu, anh ấy không còn là đồng tử (trai tân) nên không thể sử dụng bảo vật nữa.

Tôi đúng là vẫn còn, nhưng cũng muốn nói mình không phải đồng tử, nhưng 307 vẫn còn ở dưới, tôi có bảo vật này, thực sự không thể thấy chê't không cứu được.

"Được rồi, đưa nó cho em."

Con dao găm rất nặng, dường như phát sáng trong bóng tối.

Tôi cầm lấy nó, từng bước một đi xuống, mới vừa đi xuống tầng bốn, liền nghe được tiếng thét chói tai phía dưới.

Sau khi nhận ra đó là tiếng của 307, tôi nhanh chóng tăng tốc.

Vừa xuống tầng ba quẹo vào, tôi đã thấy Trần Cường cùng 307 quấy thành một đoàn.

303 Vương nằm nghiêng trên mặt đất bất động.

Rõ ràng Trần Cường chiếm ưu thế, mỗi lần đánh đều có thể khiến 307 Lưu kêu gào thống khổ.

"Buông anh ấy ra!”

Tôi nhảy ra, định lao tới nhưng bị Tiếu Nghị giữ lại.

"Đừng lo lắng, tôi đi khống chế hắn, cậu tiến tới sau.”

Có Tiếu Nghị gia nhập, Trần Cường rất nhanh rơi vào thế hạ phong, bị Tiếu Nghị từ phía sau ôm chặt.

"Nhanh lên! Ngay bây giờ."

Tiếu Nghị hét lên.

“Nhắm thẳng vào trái tim hắn, đâm mạnh vào nó!”

Có lẽ vì nhìn thấy con dao găm trong tay tôi nên Trần Cường vùng vẫy dữ dội, mấy lần suýt xô ngã Tiếu Nghị.

"Mau lên! Tôi sắp không giữ được nữa rồi! Nếu không ra tay, chúng ta đều xong đời!”

Chê't tiệt!

Liều mạng đi!

Tôi cắn chặt răng, nắm chặt dao găm, đâm vào ngực Trần Cường.

Nhưng vì sợ xảy ra tai nạn nên tôi rất thận trọng.

Không chính xác lắm.

Nhưng con dao găm vẫn đâm vào ngực Trần Cường một cách trơn tru.

Giây tiếp theo, máu phun ra...

Gần như cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài tòa nhà.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 33


13.

Tôi bị đưa vào đồn cảnh sát.

Suốt hai ngày, không có ai nói chuyện khiến tôi phát điên.

Vào ngày thứ ba, phòng giam cuối cùng cũng được mở ra, một vị cảnh sát bước vào.

Câu đầu tiên.

“Cậu đã giê't người, cậu có biết điều đó không?”

Trong lòng tôi vốn đã có dự cảm, sau khi máu bắn đầy lên mặt, tôi đại khái đã đoán được mọi chuyện khác với những gì tôi tưởng tượng.

Nhưng tôi vẫn mạnh miệng.

"Tôi không giê't người, tôi đang cứu người."

"Cứu? Cứu ai? Ngoại trừ Trần Cường, ở hiện trường còn có ai cần cậu tới cứu?"

"307 Lưu, anh ấy suýt nữa đã bị Trần Cường giê't chê't, 303 Vương cũng đã chê't rồi…”

Cảnh sát ngắt lời tôi.

"Những lời vô nghĩa này tôi đã nghe đủ rồi, tôi nói cho cậu biết, 303 không sao cả. Theo lời khai của 307 Lưu, cậu muốn giê't Trần Cường còn anh ta ở đó để ngăn cậu lại!"

Đêm hôm đó tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng không có chuyện nào sốc bằng lời nói của cảnh sát lúc này.

Tôi ngồi đó rất lâu, há miệng vô số lần nhưng vẫn không nói được một lời.

Cảnh sát lạnh lùng nhìn tôi: "Còn có quản lý ký túc xá, ông ấy nhốt cậu trên sân thượng vì muốn ngăn cản cậu giê't người. Vậy mà cậu lại thiếu chút nữa giê't ông ấy.”

Cả người tôi run rẩy, vẫn cố chấp.

"Tiếu Nghị đâu, anh ấy biết, là anh ấy đem dao găm đưa cho tôi, để tôi..."

"Tiếu Nghị? Cái người bị cậu dọa cho ngất xỉu đấy hả?" Nói xong, cảnh sát cầm túi vật chứng, lấy ra con dao găm kia, "Đây chính là con dao mà cậu đang nói tới sao?"

Tôi gật đầu ngơ ngác.

“Năm ngày trước, có một cửa hàng đồ cổ cách nơi cậu làm việc không xa bị báo mất trộm, là con dao găm này. Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết chuyện này, cậu thường xuyên đến cửa hàng đó mà.”

Tôi hoàn toàn suy sụp.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, tất cả tội danh đều rơi lên đầu tôi.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy!

Chẳng lẽ ngoại trừ tôi và Trần Cường, bọn họ đều là một nhóm?

Không, không thể nào......

Chắc chắn phải có manh mối khác.

"Tôi có lịch sử trò chuyện và lịch sử cuộc gọi."

"Lịch sử trò chuyện? Còn ghi chép cuộc gọi, đó không phải là Tiếu Nghị gọi điện thoại muốn khuyên bảo cậu sao?"

"Vậy còn phòng 404, mọi người đã kiểm tra chưa? Có máu, rất nhiều máu!"

“Không có, cửa phòng 404 đã được khóa cẩn thận, bên trong không có vết máu.”

"Đúng rồi, tôi nghe thấy tiếng đứa bé khóc, tất cả bọn họ đều nghe thấy."

"Đoạn đó là do chính Trần Cường mở. Đoạn ghi âm gã tải xuống từ trên mạng, cả dấu vân tay trên loa cũng đều trùng khớp."

Cuối cùng tôi không thể ngồi yên được nữa.

Muốn đứng dậy nhưng bị còng tay.

Tôi hướng về phía cảnh sát hô to: "Anh nói tôi giê't Trần Cường, vì sao? Tại sao tôi phải giê't anh ta!"

Cảnh sát nhếch khóe miệng, tựa hồ mang theo vài phần khinh thường.

"Bởi vì Trần Cường mượn tiền không chịu trả, bởi vì gã dọa tiết lộ cậu là sinh viên nghèo, mà cậu thì cảm thấy nghèo khó cực kỳ đáng xấu hổ nên mới ôm hận!"

"Tôi không có, tôi không có. Trần Cường nói trong vòng một tuần sẽ trả lại tiền, còn nói sẽ kiếm được một ít tiền!"

Nghe vậy, cảnh sát đứng lên, lắc đầu.

"Cậu biết rõ Trần Cường là một tên nghiện cờ bạc, lời nói của gã không có giá trị... Gã lừa cậu, chê cười cậu là đồ nghèo hèn nên cậu mới ra tay giê't gã.”

14.

Nửa tháng tiếp theo.

Tôi gần như trở thành kẻ tâm thần, mặc kệ ai đến, mặc kệ gặp ai, tôi đều la hét.

Lý trí mách bảo tôi phải bình tĩnh lại.

Nhưng tôi không thể làm được, tôi không muốn chê't, tôi không muốn chê't, nhưng tôi lại không nghĩ ra được giải pháp nào.

Tất cả mọi thứ đều hợp lý.

Đáng lẽ tôi phải giê't Trần Cường.

Trần Cường nên chê't trong tay tôi.

Hôm nay, tôi lại bị đưa vào phòng thẩm vấn, lần này tới, là một nữ cảnh sát.

Tôi thậm chí không nghe thấy cô ấy nói gì và bắt đầu hét lên.

Nữ cảnh sát không ngăn cản mà đứng dậy, cầm cốc nước hắt thẳng vào mặt tôi.

"Nghe rõ đây! Trần Cường chưa chê't!"

"Tôi...gì cơ?"

"Trải qua hai mươi ngày cấp cứu, Trần Cường không chê't, hơn nữa đã tỉnh lại... Hiện tại, có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

"Có thể... có thể..."

"Được rồi, kể cho tôi nghe tất cả những gì cậu biết, từ đầu đến cuối."

Hai ngày sau, tôi được trắng án.

Thứ cứu tôi là sự cẩn thận lúc đó, bác sĩ nói nếu tôi đâm chệch một milimet hoặc đến bệnh viện muộn năm phút, Trần Cường sẽ không thể cứu được!

Lúc đi ra cổng cục cảnh sát, tôi nhìn thấy đám Tiếu Nghị từ trên xe bước xuống.

Đêm đó, tất cả mọi người trong phòng đều có mặt.

Mọi người đều bị còng tay.

Tôi muốn xông tới, lại bị nữ cảnh sát ngăn lại.

“Bọn họ chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

"Trừng phạt thế nào? Trần Cường chưa chê't, nhiều nhất sẽ chỉ bị giam cầm mấy năm."

"Không, còn có hai vụ giê't người nữa."
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 34


15.

Tiếu Nghị không gạt tôi, bốn năm trước, quả thật có nữ sinh nhảy lầu mà chê't.

Cũng có trẻ sơ sinh bị nghẹt thở đến chê't.

Nhưng, hung thủ thực sự lại là đám người Tiếu Nghị.

Cô gái đó bị thiểu năng trí tuệ, thường xuyên quanh quẩn trong trường, cộng thêm bề ngoài xinh đẹp.

Tiếu Nghị thấy sắc nảy lòng tham, tìm cơ hội hãm h**p đối phương, không chỉ có hắn, còn có quản lý ký túc xá lúc đó, cùng với hai gã đàn anh cùng phòng ngủ.

Có lẽ họ đã không dùng biện pháp an toàn nên cô gái kia đã có thai.

Bọn họ sợ bị phát hiện nên không dám đưa người đi phá thai, lại trông thấy bụng cô ấy càng ngày càng lớn.

Vì muốn ép cô gái sảy thai, một đám trói cô vào ký túc xá rồi liên tục đánh đập.

Đám cầm thú này thực sự đã ép đứa bé ra ngoài bằng vũ lực.

Lũ máu lạnh chúng nó không chỉ siết đứa bé đến chê't mà còn đẩy cô gái đang hấp hối xuống dưới lầu...

Dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một người bị chậm phát triển trí tuệ, lại chê't trong trường nên nhà trường đã trực tiếp coi như không có chuyện gì, đem mọi thứ xử lý đơn giản.

Mà mấy tên súc sinh này, không chỉ không bị trừng phạt, ngược lại bởi vì trường học lo lắng mọi chuyện làm lớn, còn bảo đảm danh ngạch học nghiên cứu sinh cho bọn chúng.

Tiếu Nghị thậm chí còn tìm cơ hội xin nghỉ học một năm.

Cả đám cho rằng, chuyện này trời không biết đất không biết.

Nhưng lại không nghĩ tới, chuyện này vẫn bị người ta biết.

Trần Cường.

Anh chàng này lén lút chụp ảnh khắp nơi, tìm ra điểm yếu của người khác rồi tống tiền.

Anh ta lắp camera trong phòng của đám người Tiếu Nghị, vốn định chụp lén mấy người c**ng b** nữ sinh thiểu năng trí tuệ, không nghĩ tới, lại quay được quá trình giê't người.

Con bài thương lượng lớn như vậy giống như tấm vé ăn cả đời, anh ta làm sao có thể buông bỏ được.

Hết lần này đến lần khác, ngày càng cần nhiều tiền hơn.

Đám sinh viên còn tốt, gia cảnh cũng không tệ, nhưng quản lý ký túc xá không được như vậy, căn bản gánh không nổi.

Ông ta bỏ trốn về quê nhưng Trần Cường vẫn không buông tha.

Quản lý ký túc xá chịu không nổi, liền đem mọi chuyện nói cho em trai của mình.

Vì thế, hai năm trước, em trai ông ta trở thành quản lý ký túc xá mới.

Họ thảo luận rất lâu về cách loại bỏ Trần Cường, bàn tới bàn lui, cuối cùng phát hiện, thiếu một người chịu tội thay.

Đợi hai năm, rốt cục đợi được người thích hợp nhất, chính là tôi.

16.

Tôi nghèo lại còn dễ tự ti, là ứng cử viên hoàn hảo nhất cho vai kẻ sát nhân b**n th**.

Càng tuyệt hơn nữa là tôi cũng bị Trần Cường tống tiền...

Khi tôi tìm Trần Cường đòi tiền, Trần Cường cũng quay đầu tìm bọn họ.

Nếu như trước đây, bọn họ sẽ trả tiền ngay, nhưng lần này thì khác.

Ngay thời điểm Trần Cường xuất hiện trong ký túc xá vào ba ngày trước, anh ta đã bọn họ nhốt lại.

Đêm đó, tiếng khóc của em bé, ghi chép cuộc trò chuyện trong nhóm, bao gồm cả hình ảnh của Trần Cường ngã trong vũng máu.

Tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.

Mọi việc đều nhằm vào mục đích khiến tôi tin rằng có ma quỷ, cuối cùng sẽ chủ động cầm con dao giê't chê't Trần Cường.

Tuy nhiên, kế hoạch của họ đã thất bại.

Trần Cường trốn thoát, không có điện thoại di động, không thể báo cảnh sát, anh ta ngay lập tức muốn tìm tôi cứu.

Chỉ là bị bắt cóc ba ngày, cổ họng của anh ta đã trở nên khô khốc, tôi mới không nhận ra.

Thật ra, chỉ cần tôi kiên trì không ra ngoài, họ cũng không có cách nào khác, nhưng tôi nhút nhát, cuối cùng vẫn chạy ra ngoài.

Cuối cùng, tôi vẫn theo kế hoạch của họ, đâm con dao vào ngực Trần Cường ......

Tuy nhiên, họ không đoán được suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi, cũng không ngờ rằng cảnh sát lại đến kịp thời như vậy.

Một tháng sau, tôi đến bệnh viện thăm Trần Cường.

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Tôi đặt bó hoa cạnh giường anh ta rồi mỉm cười nói.

"Cảm ơn anh vì đã phúc lớn mạng lớn như vậy, để báo đáp, tôi sẽ không ép anh trả lại số tiền kia nữa.”

Trần Cường còn xấu hổ hơn cả tôi.

Bởi vì, anh ta vừa xuất viện, đã phải đối số phận lao ngục.

"Không cần, chờ tôi ra tù, nhất định sẽ trả lại cho cậu."

Thôi xin, tin lời anh ta thà tin lợn biết bay còn hơn.

Chút tiền ấy, tôi không cần, chúc anh vĩnh viễn không được ra tù.

(XONG)
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 35: Bộ 5: NGƯỜI THƯƠNG


Đêm nào tôi cũng nghe thấy tiếng chồng chặt xương nấu canh, trong không khí luôn tràn ngập mùi thịt kỳ lạ.

Tôi nghi ngờ anh ấy đã giê't người.

Quái lạ, tại sao tôi lại biết đó là thịt người nhỉ?

1.

Ba giờ sáng, tôi lại bị tiếng chặt xương đánh thức.

Tôi thở dài, ở trên giường trở mình, lo lắng về việc ngày mai phải giải thích với hàng xóm như thế nào.

Chồng tôi Trương Miễn là một đầu bếp. Trong khoảng thời gian này anh ấy phải tham gia một cuộc thi nấu ăn nên thường phải tan tần muộn, về đến nhà lại còn chăm chỉ luyện tập đến nửa đêm.

Thời buổi này muốn lấy sao Michelin đều phải liều mạng thế à?

Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, Trương Miễn từng bước đi vào, nhẹ nhàng không phát ra tiếng, bước đi cứng ngắc. “Nhiễm Nhiễm…” Anh thì thầm gọi tôi trong bóng tối.

Cùng với mùi thịt nồng đậm, tôi chợt cảm thấy đói cồn cào.

Nhưng trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, tôi xoay người sang một bên, nhắm mắt lại, cố gắng giả vờ như mình đang ngủ. Xung quanh không vắng lặng không tiếng động, sau một lúc, tôi tưởng anh ấy đã rời đi nên ngập ngừng mở mắt. Nhưng vừa mở mắt ra, liền đối diện trực tiếp với một cặp mắt đen láy.

Không ngờ anh ấy vẫn đang ghé vào cạnh giường nhìn tôi chằm chằm, nụ cười trên môi cứng đờ như tranh vẽ.

“Anh biết em đang giả vờ ngủ. Canh nấu xong rồi, em có muốn uống một bát không?”

Trong bóng tối mờ mịt, khuôn mặt anh trở nên tái nhạt một cách bất thường.

“Không... Em không ăn.” Tôi cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, “Ăn muộn như vậy sẽ tăng cân đấy.”

“Ai bảo thế, em mập một chút, thịt nhiều một chút thì mới đáng yêu hơn.” Trong giọng nói của anh có chút gì đó nhớp nháp khiến tôi khó chịu.

"Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh để trên bàn cho em một bát, sáng mai thức dậy em nhớ uống nhé."

“Nhất định phải uống đấy.”

“Chồng.” Tôi khẽ rùng mình, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh có thể đừng nấu ăn muộn như vậy được không? Làm phiền đến hàng xóm sẽ không tốt đâu.”

"Em yên tâm." Anh quay lại mỉm cười với tôi, "Anh đã nói với họ trước rồi."

Một cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, trời đã sáng hẳn.

Là một bệnh nhân mắc chứng ám ảnh xã hội lâu năm, không có gì tuyệt hơn khi không phải đối mặt với những lời phàn nàn giận dữ từ hàng xóm, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Trương Miễn đã đi làm từ sớm.

Nhưng động tác của tôi bỗng khựng lại.

Lạ thật, tại sao chăn gối bên cạnh vẫn còn gọn gàng chỉnh tề vậy, chẳng lẽ đêm qua Trương Miễn không đi ngủ à?

2.

Trên bàn có một bát canh thịt màu đỏ tươi, trên đó nổi lên một lớp màng dầu dày đặc, vốn đã nguội lạnh. Nghĩ tới mùi ngọt ngào tối qua, tôi cầm lên tính uống nhưng vừa kề gần miệng đã ngửi thấy mùi tanh đáng sợ xộc lên mũi.

Tôi chỉ cảm thấy một trận buồn nôn ghê tởm dâng lên cổ họng, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh nôn sạch sẽ. Tôi nôn đến trời đất quay cuồng, muốn dựa vào bồn cầu đứng lên đi uống nước, không ngờ trượt tay một cái, cả người nặng nề ngã trên mặt đất.

Tay tôi vô tình chạm vào khe hở phía sau bồn cầu, một chiếc túi nilon màu đen bị tôi lôi ra.

Bởi vì tò mò, tôi đưa tay ra chọc chọc mấy cái, dường như là cái gì đó rất mềm mại.

Cảm giác sợ hãi của đêm qua lại trỗi dậy, tôi run rẩy mở túi nilon ra.

Một mùi hôi thối nồng nặc xông tới, bên trong rõ ràng là một xác thai nhi xanh tím còn chưa thành hình lẫn nhau thai! Tại sao trong nhà lại có thứ này!?

Tôi hoảng sợ kêu lên một tiếng, ném thứ đó ra xa.

Từ đống thịt bốc mùi rơi ra một tờ giấy được bọc lại cẩn thận.

Tôi run rẩy với tay mở ra, phát hiện bên trong là một bức ảnh siêu âm 4D của thai nhi.

Trên đó ghi chú rõ ràng, kết thúc thai kỳ, 30 tuần.

Khoảnh khắc lật sang mặt sau của tấm ảnh, một lời nhắn đỏ chói mắt đập vào mắt tôi. "Hắn muốn giê't cô!"

"Chạy mau!"

Cả tấm ảnh được phủ kín bởi những dòng chữ viết tay dày đặc, và rõ ràng là nó được viết bởi tôi.

Điều đáng sợ hơn nữa là.

Bên trên còn có người tỉ mỉ dùng hỗn hợp đỏ đen viết ra bốn chữ.

"Em là của tôi."

Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, trước mắt tôi mơ hồ hiện ra hai vạch đỏ.

“Anh yêu, em có thai rồi!” Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói vừa vui mừng vừa ngượng ngùng của chính mình.

Trương Miễn...... Trương Miễn có nói gì không nhỉ?

Không nhớ rõ nữa.

Vô số âm thanh và hình ảnh ùa về phía tôi, chẳng biết từ khi nào đèn điện xung quanh bắt đầu nhấp nháy. Tôi cuối cùng cũng không thể chịu được nữa mà hôn mê bất tỉnh.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 36


3.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã nằm trở lại trên giường.

Mùi thức ăn bay khắp nhà, Trương Miễn đã tan tầm, đang ở phòng bếp nấu cơm, cảm giác giống như cảnh tượng kinh hãi vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ vừa rồi mình ngủ mơ?

“Nhiễm Nhiễm, bé heo lười, mau dậy đi nào!” Trương Miễn cười híp mắt, mở cửa đi vào, bế tôi lên nói: “Đưa heo con đi giê’t thịt làm cơm thôi!”

Tôi nhịn không được giãy dụa kịch liệt, hét toáng lên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Trương Miễn giật nảy mình, vội vàng đặt tôi xuống, "Sao vậy? Em gặp ác mộng à?" Tôi vẫn còn run rẩy, chưa kịp rút lui lại bị anh ôm chặt, giọng nói của anh đầy tự trách.

“Đều là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên dọa em. Tối nay anh đã làm món steak mà em thích, còn mua cho em một miếng bánh red velvet. Em có thể đừng tức giận được không?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, cơ thể luôn ấm áp của anh lại lạnh như băng, cánh tay ôm tôi cứng như hai miếng thịt đông lạnh, tôi lập tức rùng mình.

Đợi đến khi ngồi đối diện với Trương Miễn trên bàn ăn, tôi không kìm được hỏi anh, “Chồng ơi, canh sáng nay anh để lại cho em…”

Anh ấy nhìn tôi bối rối, "Canh gì cơ?"

Tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, "Một bát canh đỏ đỏ, em ngửi thấy mùi rất tanh..."

Vẻ mặt anh càng trở nên bối rối hơn, anh đưa tay sờ lên trán tôi.

“Hôm qua nhà hàng đột ngột nhận được một đơn hàng lớn, anh sợ về muộn làm phiền đến em nên ngủ lại ở chỗ làm, có phải em nằm mơ rồi không?”

"Đừng có lừa em!" Giọng của tôi trở nên hơi khác thường, "Tối hôm qua rõ ràng không phải anh đang nấu ăn sao?" Vẻ mặt của Trương Miễn rõ ràng sửng sốt trong giây lát rồi ngay lập tức giống như nhớ ra điều gì đó, anh nở một nụ cười gượng gạo với tôi…. “Ừ, ừ, đúng rồi, anh chỉ đùa với em chút thôi. Tối qua anh ở nhà."

Sự nghi ngờ của tôi ngày càng lớn.

Sau khi cơm nước xong, anh cố ý muốn thân mật với tôi, tôi chạm vào cơ thể đã ấm lên của anh ấy, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Bây giờ đang là mùa đông, có lẽ anh ấy từ bên ngoài về bị lạnh cóng nên ôm tôi mới cảm thấy lạnh như vậy.

Trong lúc tắm, tôi còn cố ý s* s**ng phía sau bồn cầu một chút, không có gì cả.

Lúc này tôi mới hoàn toàn thả lỏng.

Có lẽ, thật sự là do tôi ngủ nhiều đến mức mơ hồ rồi.

Tôi và Trương Miễn đã yêu nhau từ thời đi học, sau khi kết hôn ai cũng khen chúng tôi là thần tiên quyến lữ.

Anh ấy yêu tôi đến mức thậm chí còn từ chối có con, nói rằng nếu có con, tôi sẽ không còn yêu anh như trước nữa.

Cư xử y hệt một đứa trẻ, tôi không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.

Đêm nay Trương Miễn đặc biệt quấn lấy tôi, đòi hỏi tôi giống như thường lệ, không tìm ra chỗ nào không thích hợp. Tôi không khỏi tự cười nhạo chính mình, có vẻ như hôm nay tôi thực sự ngủ quá nhiều nên mới nghĩ linh tinh.

4.

Nửa đêm, tôi chợt giật mình tỉnh giấc vì tiếng dao băm thịt từ trong bếp truyền đến. Cảm giác kinh hoang quen thuộc lại bao trùm cả cơ thể, tôi nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, chân trần lặng lẽ đi tới.

Trương Miễn quay lưng về phía tôi, chặt xương một cách máy móc, toàn bộ mặt bếp đã loang lổ vết máu đỏ đen. Từ vị trí của tôi nhìn sang, tôi thấy anh đang chặt thứ gì đó, những miếng thịt trong chậu inox chất thành một ngọn núi nhỏ, tỏa ra một mùi khủng khiếp.

Nước trong nồi hầm canh đã sôi sùng sục, khi Trương Miễn nhấc nắp lên, một thứ hình tròn lập tức nổi lên.

Tôi vội che miệng lại, kìm nén tiếng hét sắp thoát ra khỏi cổ họng.

Trương Miễn đổ thịt xương vào nồi hầm cách thủy, lại rắc thêm một ít gia vị, một lúc sau, mùi thơm quen thuộc nhanh chóng lan tỏa.

Tôi trợn trừng mắt, từ từ lùi về phía sau.

Nhưng đúng lúc này, mắt cá chân của ta bị một đôi tay nhỏ bé lạnh như băng bắt được.

Tôi cúi đầu một cách cứng ngắc, đối diện với một em bé toàn thân xanh tím.

Nó túm chặt lấy tôi, cái miệng há hốc đầy những chiếc răng chi chít chi chít.

Sau đó, nó chậm rãi mở miệng, phát ra tiếng cười khúc khích đáng sợ.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà hét toáng lên!

Động tĩnh này quá lớn, kích động tới Trương Miễn, anh từ từ quay người lại, phần trên tr*n tr** dính đầy máu tươi đã bắt đầu đông lại. Đôi mắt chỉ còn lòng trắng, nụ cười quái dị kéo đến khóe miệng.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trên tay cầm một con dao róc xương sắc nhọn, mỉm cười bước về phía tôi.

"Nhiễm Nhiễm, sao em lại thức rồi?"

Tôi cúi đầu nhìn xuống, đứa bé đã biến mất.

Tôi ngồi phịch xuống đất, dùng cả tay và chân bò về phía sau, giữa cơn hoảng loạn tột độ, trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất. Trương Miễn...... Trương Miễn có còn là con người không?!

Tôi giãy dụa bò dậy, vừa lăn vừa bò về phía cửa lớn.

Nhưng vừa quay đầu! Khuôn mặt Trương Miễn không biết từ lúc nào đã dán lên cổ tôi.

Miệng anh phả ra mùi thịt hôi thối, nụ cười gần như kéo tới tận mang tai.

“Anh vẫn bị em phát hiện à.”

Anh cúi đầu lại gần tôi, mùi máu tanh gay mũi đáng sợ phả vào mặt tôi.

Tôi sợ đến mức hét lên, liều mạng đá người trước mặt nhưng cảm giác lại giống như đang đá vào một tấm sắt lạnh, căn bản là không thể thoát được.

Máu tươi dọc theo mũi dao từng giọt từng giọt rơi xuống đất, anh nhìn thẳng vào tôi:

“Nhiễm Nhiễm, em đi làm bạn với con của chúng ta được không?”

Con?

Con nào?!

Nụ cười của anh cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt hung dữ, đôi mắt trắng dã chỉ toàn là tơ máu. “Là cái đứa con hoang kia của em đó!”

“Em phản bội tôi, cùng người đàn ông khác sinh ra đó!”

Anh giơ dao lên rồi chém xuống!
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 37


5.

Tôi hét lên, từ trên giường ngồi dậy, cơ thể như được nhấc lên khỏi mặt nước, cả người run rẩy.

Trương Miễn vẫn không ở nhà.

Trên người toàn là mồ hôi lạnh, tôi đưa tay sờ điện thoại di động, phát hiện WeChat có thông báo tin nhắn của Trương Miễn gửi đến.

"Cục cưng à, anh đi công tác ba ngày rồi mà em cũng không nhớ anh. Không tính đến chuyện em cài hạn chế bài đăng không cho anh xem, em nỡ lòng nào mà đến một cái tin nhắn WeChat cũng không chịu gửi cho anh vậy.”

“Nói mau! Có phải em đi lêu lổng với thằng trai bao nào khác không!”

“Con cáo nhỏ cảm thấy khó chịu.jpg”

Giây tiếp theo, con cáo nhỏ dễ thương đột nhiên biến thành khuôn mặt bị xẻ đôi đến mang tai của Trương Miễn, cả mặt đầy máu dán lên màn hình, như thể sắp bò ra khỏi đó!

Cả người tôi run lên, ném di động ra thật xa, bình tĩnh một hồi lâu mới run rẩy mở máy tính, đăng nhập iCloud của Trương Miễn.

Tôi muốn xem anh ấy đã ở đâu trong thời gian này!

Trên ảnh anh rõ ràng đang cùng đồng nghiệp đi công tác ở nơi khác, cách thành phố S hàng nghìn dặm. Vậy người tôi nhìn thấy trong khoảng thời gian này là ai?

Tôi đè nén sự sợ hãi của mình và nhấc điện thoại lên, may mắn thay thứ vừa rồi đã không còn trong đó, tôi run rẩy nhanh chóng gọi cho người bạn thân nhất của mình.

"B-B-B-"

Thời gian chờ đợi kết nối sao lại dài như thế, tôi lo lắng cắn ngón tay, không ngừng niệm chú giục cô ấy mau chóng nghe điện thoại. Không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt tôi nhận điện thoại, có một âm thanh nhiễu điện nhẹ. Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Nhiễm Nhiễm! Sao hôm nay cậu lại chịu gọi điện thoại cho mình vậy?”

Vừa định lên tiếng trả lời, trong đầu tôi ánh lên một cảm giác kỳ lạ, lời đến bên miệng tự nhiên biến thành, “Hôm nay ở nhà, mình chợt nhớ đến em họ đẹp trai của cậu ở trường đại học.”

“Đã lâu rồi cậu không liên lạc với mình.” Cô ấy hờn dỗi nói: “Vừa gọi điện thoại cũng chỉ biết hỏi em họ, đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, giờ mình đến tìm cậu, tiện thể kéo nó qua nhé?”

Một luồng lạnh lẽo dâng lên trong lòng, từ khi nào mà cô ấy lại có em họ vậy?

Người trả lời điện thoại là ai?

"Tĩnh Tĩnh" bên kia vẫn đang liên tục hỏi tôi.

“Nhiễm Nhiễm, cậu làm sao vậy?”

“Mau nói chuyện đi.”

“Cậu làm sao vậy!”

……

… Càng về sau, tiếng ồn ào trở nên ngày càng thê lương, dù không biết thứ đó là gì, nhưng chắc chắn không thể nào yên ổn.Tôi loay hoay định cúp điện thoại, chưa kịp thở một hơi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng khách.

Giọng của “Tĩnh Tĩnh” vang lên phía ngoài cửa, “Nhiễm Nhiễm, mở cửa đi.”

“Mình là Tĩnh Tĩnh, mình biết cậu ở bên trong…”

……

Thấy tôi không trả lời, tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như điên cuồng đập cửa. Bụi trên cửa rơi xuống như mưa, may mắn cái cửa đủ chắc chắn, nó chỉ có thể gào thét cuồng loạn ở bên ngoài.

Tôi tựa lưng vào cửa, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp và chân run.

Đợi khi thứ đó bên ngoài cuối cùng lặng yên, đã là hai giờ sau đó.

Giữa trưa mặt trời nhợt nhạt, tôi không dám ra ngoài, run rẩy gọi điện cho ban quản lý, yêu cầu họ đến kiểm tra, nói rằng vừa nãy có người đập cửa của tôi.

Mọi người đến rất nhanh, một ông chú trung niên và một chàng thanh niên, khi nghe tôi mô tả về việc có người đập cửa bên ngoài, họ nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.

"Chị Trương," họ nói với tôi, "Chúng tôi liên hệ với anh Trương được không? Suốt khoảng thời gian này, không ai ra vào tòa nhà của chị cả. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát."

Sao lại thế được?

Tôi muốn chỉ cho họ đống tro bụi mà thứ đó vừa đập xuống, nhưng tôi phát hiện sàn nhà lại sạch sẽ. Tôi không kìm được mà hét lên, toàn thân run lên vì sợ hãi.

Điều đáng sợ hơn nữa là ngay sau khi mở cửa, ở góc cầu thang phía sau nơi họ đang đứng...

Đầu của Tĩnh Tĩnh dần lộ ra, và cô ấy nở một nụ cười nham hiểm với tôi.

Người bảo vệ trẻ tuổi nhìn ra tôi thực sự sợ hãi, cố gắng tỏ ra thân thiện.

"Nếu không thì… chị có muốn đến chỗ chúng tôi ngồi một chút không?" Cậu ta cứng rắn chống lại áp lực từ người bảo vệ trung niên, "Chị cảm thấy ở nhà một mình quá đáng sợ thì đến chỗ chúng tôi đi, ít nhiều gì cũng đông người hơn một chút.”

Tôi gần như không do dự đã gật đầu.

Phòng bảo vệ thực sự tốt hơn nhiều, tôi không ngừng nhìn camera giám sát, hai người bảo vệ sợ làm tôi khó chịu, đứng ở xa cửa hút thuốc.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng người bảo vệ trung niên phàn nàn.

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, anh Trương đã báo trước với chúng ta là vợ anh ấy có vấn đề về tâm thần. Cậu đem cô ấy ra ngoài như thế này, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"

Có vấn đề?

Sao tôi không biết mình có vấn đề về tâm thần nhỉ?
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 38


6.

Có trời mới biết đầu bên kia điện thoại là thứ gì.

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó đi thẳng đến chỗ bác sĩ tâm lý của mình.

Đúng rồi, thực ra tôi... không phải hoàn toàn bình thường.

Trời đã tối, Vương Sâm đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy tôi, anh ta tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên: "Cô Chu? Sao bây giờ cô lại ở đây? Gần đây cô cảm thấy thế nào rồi?"

Anh ta rót cho tôi ly nước, nhưng tôi không thể uống bất cứ thứ gì.

“Sao vậy?” Vương Sâm cẩn thận quan sát tôi, “Trông cô không được khỏe.”

Tôi im lặng một lúc, cuối cùng ngập ngừng nói: “Tôi… nghĩ là tôi nhìn thấy ma.”

Vương Sâm kiên nhẫn nghe tôi nói, cuối cùng mỉm cười với tôi,

"Chắc là ảo giác, anh Trương đã lâu không đến chỗ tôi kê thuốc,như vậy đi, tôi kê cho cô một ít thuốc, cô uống tạm trước đi."

Anh ta không tin tôi.

“Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon giấc” Tôi nói với anh ta, “Luôn mơ thấy một đứa trẻ kêu khóc gọi ‘mẹ’.” Tôi nhìn thấy ở góc phòng sau lưng bác sĩ, đứa bé toàn thân xanh tím từ từ lỏ ra.

Đôi mắt của nó không có lòng trắng, con ngươi đen kịt nhìn thẳng vào tôi, sau đó chỉ vào Vương Sâm, chậm rãi lắc đầu với tôi.

Nó muốn ám chỉ điều gì?

Vương Sâm không đáng tin sao?

“Tôi muốn lên chùa thắp hương cầu siêu cho đứa bé đó.” Tôi muốn thăm dò anh ta.

“Sự việc đó đã khiến cô bị tổn thương quá lớn.” Vương Sâm không hề biết sau lưng mình đang tồn tại một thứ đáng sợ, tiến tới vỗ vỗ an ủi tôi: “Tốt nhất là cô cố gắng đừng nghĩ nhiều về chuyện đó.”

Chuyện gì cơ?

Tại sao tôi không nhớ gì cả?

“Lần uống thuốc trước đó có thể đã ảnh hưởng một phần trí nhớ của tôi.” Tôi nói với Vương Sâm. “Tôi không nhớ mình từng mang thai.”

Vương Sâm lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Trương Miễn lừa gạt tôi, nói tôi là người có lỗi.” Tôi nhìn chằm chằm Vương Sâm chậm rãi nói: “Anh là bác sĩ tâm lý của tôi, người anh cần trực tiếp chịu trách nhiệm là tôi. Xin hãy nói cho tôi biết, trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với tôi? Tôi nghi ngờ rằng Trương Miễn đã thông qua việc điều chỉnh liều lượng thuốc khiến cho trí nhớ của tôi trở nên hỗn loạn, Anh biết đấy, giờ có biết bao nhiêu người phải viết di chúc trong thời gian chờ ly hôn, tôi lo hắn có thể có ý định không tốt với tôi.”

"Đó là một cơ chế bảo vệ chấn thương." Cuối cùng, Vương Sâm cũng lên tiếng, anh ấy lo lắng nhìn tôi, “Cô đã từng bị xâm phạm và không may mang thai. Sự việc này đã gây k*ch th*ch lớn tới cô, đến mức xuất hiện chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, cần một thời gian dài mới hồi phục được.”

“Nhưng đúng là thuốc có ảnh hưởng đến trí nhớ của cô, điều này có thể khiến cô cảm thấy bối rối. Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nói đến cuối cùng, Vương Sâm thở dài, “Anh Trương thực sự rất yêu cô, Nhiễm Nhiễm, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Anh ta dừng lại.

“Anh ấy muốn cô ngừng uống thuốc, có lẽ là hy vọng cô sẽ mang thai lần nữa. Anh ấy đã tham khảo tôi trước đó rồi."

Ba mươi tuần?

Tại sao tôi lại mang thai đứa con của kẻ h**p dâm tận ba mươi tuần?

Nhưng tôi nhớ rõ rằng bản thân đã vui vẻ báo cho Trương Miễn tin vui rằng mình có thai.

Sau một cơn đau đầu dữ dội, trí nhớ của tôi trở nên càng hỗn loạn hơn.

Đôi khi, sau khi kết thúc công việc, anh ấy tựa đầu vào bụng tôi một lúc, vẻ mặt dịu dàng và đầy mong đợi.

Nhưng vào một lúc khác, nửa đêm anh ấy đang đứng bên giường với vẻ mặt vô cảm, nhìn tôi chằm chằm.

Rốt cuộc, người có vấn đề với trí nhớ là ai?

Sau khi lấy được thuốc, tôi tra cứu thì thấy rõ ràng đây là thuốc chữa chứng hoang tưởng.

Chẳng lẽ những gì tôi nhìn thấy trước đây chỉ là ảo giác của tôi?

7.

Trương Miễn nói rằng anh sẽ trở lại vào ngày mai.

Tôi đã gửi tin nhắn WeChat cho anh ấy, nói tôi sợ ở nhà một mình nên tối nay sẽ qua nhà bạn một đêm. Anh ấy trả lời với vẻ buồn bã, nói rằng tôi nhớ phải quay lại vào ngày mai và hứa rằng khi tôi trở về, cơm sẽ ở trong nồi và anh ấy sẽ đợi tôi trên giường——

Vừa ngoan lại vừa biết nịnh nọt.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ vui vẻ nói vài câu tán tỉnh.

Nhưng bây giờ.

Tôi chỉ muốn tránh xa anh ấy...càng xa càng tốt.

Tôi không dám ở nhà nữa, có trời mới biết tối nay tôi sẽ còn thấy gì nữa.

Tôi định dọn đồ, đi ra ngoài vài ngày, rồi tìm người kiểm tra hồ sơ bệnh nhân của tôi. Cha mẹ tôi mất sớm, các mối quan hệ của tôi rất hời hợt và tôi chỉ có một vài người bạn thân…

Đợi đã, ngoài Tĩnh Tĩnh, tôi còn có người bạn nào nữa à?

Tại sao tôi không thể nhớ tên của họ?

Lúc này, một thứ gì đó nhanh chóng bò xuống dưới giường, như có một loại lực hấp dẫn vô hình, khiến tôi từ từ nằm xuống và bò vào gầm giường.

Tại sao tôi không biết dưới gầm giường lại rộng đến vậy?

Như thể bị thứ gì đó làm cho mê muội, tôi từ từ bò vào bên trong, cho đến khi đụng phải một thứ vừa lạnh vừa nhớp nháp.

Tôi loay hoay lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi sợ đến mức ngừng thở.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy th-i th-ể đứa bé kia đang nở nụ cười quái dị với tôi, vô số bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo tóm lấy tôi.

Nó gọi tôi.

Mẹ ơi

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, đập mạnh vào ván giường, cơn đau dữ dội khiến tôi gần như ngất đi.

Tôi có thể mơ hồ cảm thấy hộp sọ của mình bị lõm xuống, máu nhuộm đỏ tầm nhìn của tôi. Cuối cùng tôi lại ngất đi.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 39


Khi tỉnh dậy, tôi vẫn còn ở dưới gầm giường.

Điện thoại rung lên cách đó không xa, trên màn hình hiển thị tên Trương Miễn.

Tôi vươn tay với lấy điện thoại, thấy anh ấy đã gọi cho tôi hàng chục cuộc.

Tôi chưa kịp nhấc máy, tiếng mở cửa phòng khách vang lên.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Trương Miễn.

Không.

Anh ấy không phải là người duy nhất.

8.

“Nhiễm Nhiễm?” Trương Miễn nhẹ nhàng gọi tôi.

Anh ấy có lẽ đã thấy chiếc vali trong phòng khách, và bắt đầu tìm kiếm xung quanh, tôi co ro dưới gầm giường, không dám nhúc nhích. Tiếng bước chân của anh ấy càng lúc càng gần, dừng lại bên cạnh giường.

Từ góc nhìn của tôi, thậm chí có thể thấy được mũi dép của anh, trái tim tôi lập tức nhảy lên cổ họng. chế't tiệt, dép của tôi có phải vẫn còn ngoài kia không?

Ngay khi tôi tưởng anh sẽ cúi xuống để kiểm tra dưới gầm giường, đôi dép lại từ từ đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy nói với người khác trong phòng khách.

“Cô ấy không ở đây."

Sau đó, anh ấy dường như đã gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau, cuộc gọi được kết nối.

Tiếng của một người đàn ông từ trong điện thoại vang lên từ, cả người tôi dựng tóc gáy, nếu không phải là bác sĩ Vương thì còn ai vào đây nữa?!

"Anh Trương, anh đã tìm thấy cô Chu chưa?" Giọng bác sĩ Vương đầy lo lắng, “Khi cô ấy đến tìm tôi, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi nghĩ có thể do việc ngừng thuốc để chuẩn bị mang thai đã khiến cô ấy xuất hiện ảo giác. Anh nhất định phải chú ý đến trạng thái tinh thần của cô ấy.”

“Cám ơn bác sĩ.” Trương Miễn nói: “Ngay khi tôi nhận được tin nhắn của anh đã lập tức trở về, cô ấy nói với tôi muốn ra ngoài ở vài ngày, tôi chuẩn bị đi cùng cô ấy.”

“Thuốc anh kê cho cô ấy vẫn như cũ phải không?”

“Ừ.” Bác sĩ Vương do dự một lát, “Anh vẫn không định nói cho cô ấy biết sự thật về đứa trẻ đó à?”

“Nhiễm Nhiễm hiện giờ đã như vậy, tôi làm sao dám nói với cô ấy về đứa trẻ, tôi đã hy vọng sự ra đời của sinh mệnh mới có thể thay thế những ký ức không tốt trước đây của cô ấy…” Trương Miễn thở dài, đầy bất lực, "Cô ấy gặp ác mộng cả đêm, lại còn xuất hiện ảo giác. Tôi không dám để cô ấy ra ngoài một mình, đã nhờ cả bạn bè xung quanh giúp đỡ.”

"Tôi thậm chí… tôi còn nhờ bảo vệ trông chừng cô ấy giúp tôi!"

Giọng nói của anh nghẹn ngào, nhưng tôi chắc chắn anh ấy không hề rơi lệ, bởi vì người bên cạnh lại cười một tiếng.

“Thực ra điều này không có gì, điều đáng sợ nhất là,” tôi nghe anh nói với bác sĩ Vương, “Tôi phát hiện mỗi đêm cô ấy đều thức dậy, lén lút dùng xác trẻ sơ sinh và nhau thai nấu canh uống.”

"Tôi nghi ngờ Nhiễm Nhiễm... có thể đã hoàn toàn không bình thường.”

Trương Miễn đi khắp nơi và nói với mọi người rằng tôi điên?

Đây là muốn làm gì?

Tôi chợt nghĩ tới, tôi thực sự dường như… ngoại trừ lần này đến gặp bác sĩ Vương, đã rất lâu tôi không ra khỏi nhà.Tại sao tôi không có ý định ra ngoài?

Bàn tay nhỏ màu xanh đen nắm lấy tôi, đứa bé quỷ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Lần này nó không còn dữ tợn, ngược lại còn mang theo vài phần lưu luyến, nó kéo tay tôi, nũng nịu ôm lấy cánh tay tôi.

Tôi nghe thấy tiếng nó thì thầm.

"Mẹ ơi, con đau quá..."

Cho đến lúc này, người kia mới mở miệng, giọng điệu rất kỳ lạ.

“Cô ta có phát hiện ra không?”

"Tôi không biết, tôi không thể đợi được nữa. Ngày nào cô ấy cũng đi loanh quanh trong nhà, thật đáng sợ." Trương Miễn ném mạnh điện thoại xuống đất, giọng nói đầy tức giận.

"Hiện tại cô ấy đã bắt đầu có thể ra ngoài rồi. Nếu không phải tôi nói với bác sĩ tâm lý rằng khoảng thời gian này cô ấy thường xuyên gặp ảo giác, đồng thời nhờ bảo vệ ngăn lại... Lỡ như cô ấy đến công ty của tôi thì sao?"

“Đừng nóng vội.” Người kia cười kỳ quái, “Mọi việc đã bắt đầu, không bao lâu nữa quỷ nhỏ sẽ bị kiểm soát, cơ thể của người mẹ sẽ không còn quan trọng nữa.”

“Hiện tại chỉ có sự oán hận của linh hồn trẻ sơ sinh là chưa đủ,” Người đó tiếp tục nói, “Cậu không định nói cho cô ta biết, người đã c**ng h**p cô ta là ai?”

"Không cần vội." Giọng nói của Trương Nhiễm đầy chán ghét, "Không phải ông đã nói với tôi, nhất định phải là máu mủ của mình, còn phải mang theo sự oán hận mãnh liệt mới được à?”

“Đứa trẻ này, là tôi tự tay lấy ra từ bụng cô ấy.”

“Cả đời này của cô ấy không thể mang thai được nữa.”

……

Cả người tôi run lên dữ dội.
 
Back
Top Bottom