Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ

Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 20


2.

Sau khi nôn mửa, tôi ngồi trong nhà vệ sinh, nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Ngoài cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng "cạch, cạch, cạch".

Đó là tiếng Lục Minh đang gặm xương.

Chỉ nghe tiếng thôi đã thấy muốn ói rồi.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được trên đời này lại tồn tại một con quái vật như vậy.

Rõ ràng không khác gì người thường nhưng có thể tùy ý kéo dài thân thể, hơn nữa còn thích ăn thịt người.

Đợi đã.

Quái vật?

Quái vật ăn thịt người?

Đó không phải là chính xác những gì được đề cập trong các quy tắc sao?

Quái vật sẽ ăn thịt tất cả mọi người xung quanh chúng!

Thì ra con quái vật này ám chỉ Lục Minh.

Những người xung quanh?

Chẳng lẽ là... tôi?

Tôi toát mồ hôi lạnh, bị choáng váng bởi chính suy nghĩ của mình.

Không sao, miễn là tôi không chống lại Lục Minh khi anh ấy mặc quần áo màu đỏ.

Sẽ ổn thôi.

Tôi tự an ủi mình.

Lúc này, tôi đã hiểu hầu hết các quy tắc dưới gầm giường.

Phải tin vào các quy tắc hơn.

Bất kể ai là người viết ra các quy tắc, tóm lại, người đó đã đúng —

Tôi phải chạy trốn.

"Cộc cộc" là tiếng Lục Minh gõ cửa nhà vệ sinh.

“Tiêu Tiêu, em không sao chứ?” Lục Minh đã ăn uống no nê, thậm chí giọng nói còn lộ ra vẻ thỏa mãn.

Tôi vội đáp: “Em không sao, chỉ thấy bụng hơi khó chịu, anh đi trước đi.”

"Hì hì..." Lục Minh cười quái dị.

Hỏng rồi, tôi nói sai rồi!

Quả nhiên, giọng nói của Lục Minh không giấu được vẻ kích động: "Dạ dày khó chịu là do ăn uống không đầy đủ, chi bằng em ra ngoài ăn thêm chút đi?"

Lục Minh dò hỏi nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.

Nhìn màu đỏ thấp thoáng bên ngoài cánh cửa trong mờ của phòng tắm.

Tôi bỗng hiểu ra.

Lục Minh rõ ràng đang cố xúi giục tôi làm trái lời anh ta.

Bằng cách này, anh ta có thể ăn thịt tôi ngay.

Nhưng dường như anh ta bị hạn chế bởi một cái gì đó và không thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn.

Tôi hiểu rồi.

Hạn chế là yêu cầu của anh ta phải logic.

Ví dụ như vừa rồi đến giờ ăn, anh rủ tôi ăn "cơm".

Một ví dụ khác, khi tôi nói rằng dạ dày của tôi không thoải mái, anh ấy yêu cầu tôi ăn từ từ.

Vậy thì tôi nên...

"Em ăn nhiều nên khó chịu, lát nữa sẽ không sao." Tôi hướng cửa lớn tiếng nói.

Lục Minh hiển nhiên rất thất vọng, anh do dự một lúc, giống như không tìm được lý do để phản bác: "Được rồi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh đi làm đây."

Màu đỏ bên ngoài cánh cửa thoát ẩn thoát hiện một lúc.

Sau đó mới từ từ rời đi.

Tôi nhẹ thở ra, vậy là tôi đã đoán đúng.

Sau khi tôi rời khỏi phòng tắm, Lục Minh đã không còn ở trong nhà.

Tôi có một phỏng đoán khác.

Chẳng lẽ việc Lục Minh mỗi sáng và chiều đều phải đi làm cũng là một hạn chế đối với anh ta sao?

Vậy thì có thể giải thích được, tại sao mỗi lần ra ngoài, anh lại nhìn tôi một cách miễn cưỡng như vậy.

Nếu đúng như vậy thì khoảng thời gian này đối với tôi rất quý giá.

Bởi vì chỉ khi không có anh ấy bên cạnh, tôi mới có cơ hội trốn thoát khỏi đây.

Nghĩ đến đây, tôi vội chạy ra cửa.

Nhưng phát hiện cửa nhà có một ổ khóa kết hợp.

Đáng ghét, rõ ràng là không dễ dàng chút nào.

Sáng nay, tôi thậm chí còn không để ý rằng tất cả các cửa sổ trong phòng đều được bịt kín bằng song sắt.

Đừng nói là tôi, sợ rằng ngay cả ruồi nhặng cũng không bay ra ngoài được.

May mắn thay, tôi không thấy có camera giám sát.

Ít nhất hành động của tôi không bị theo dõi.

Vậy để thoát khỏi ngôi nhà này chỉ còn cách tìm ra mật khẩu, nhưng mật khẩu sẽ là gì?

Sẽ là ngày kỷ niệm của Lục Minh và tôi? Hay là sinh nhật của ai?

Thật tiếc là tôi bị mất trí nhớ và không nhớ được những ngày đặc biệt trước đây.

Tôi suy nghĩ rất lâu, cố gắng ghép lại một số manh mối từ những mảnh ký ức. Nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Quên nó đi, vẫn là nên cố gắng tìm kiếm manh mối trong nhà.

Nếu không tìm được, chỉ có thể theo dõi Lục Minh.

Phòng của tôi đã được kiểm tra từ sáng nay.

Nhà bếp, phòng khách, nhà vệ sinh.

Tôi mò tìm từng nơi một.

Không có gì.

Những nơi còn lại là phòng của Lục Minh và phòng chứa đồ

Rõ ràng, căn phòng của Lục Minh có khả năng kiếm được manh mối cao hơn.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Đã bốn rưỡi chiều.

Theo giờ làm việc hành chính, Lục Minh có thể quay lại bất cứ lúc nào sau năm giờ.

Tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Nếu không trốn thoát hôm nay, tôi sẽ không còn ký ức vào ngày mai.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 21


Tôi nhìn cánh cửa phòng Lục Minh, lòng chùng xuống, ngập ngừng ấn tay nắm cửa.

"Cạch", nó thực sự không bị khóa.

Tôi nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.

Phòng của Lục Minh rất ngăn nắp.

Nơi ẩn náu của con quái vật hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

Tôi đã nghĩ trong phòng của anh ta phải che giấu gì đó, ít nhất là một ít thịt người, nhưng không có, thậm chí không có một vết máu.

Tôi nhìn xung quanh một cách cẩn thận, và thực sự không có gì đặc biệt cả.

Ngoại trừ...

Một cuốn nhật ký trên bàn.

Đây là nhật ký của Lục Minh?

Tôi cầm nó lên và xem một cách cẩn thận.

Thật ngạc nhiên, từng trang, từng dòng đều viết về tôi.

"Kể từ khi cha mẹ của Tiêu Tiêu qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, trạng thái tinh thần của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ."

"Gần đây, trí nhớ của Tiêu Tiêu ngày càng kém, thậm chí còn không thể nhớ ngày kỷ niệm của chúng tôi."

"Tiêu Tiêu quên mất tôi rồi."

"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ mãi mãi bảo vệ công chúa nhỏ của mình."

Đọc xong từng chữ, mắt tôi dần nhòe đi.

Hóa ra tôi đã bị bệnh lâu như vậy.

Lúc này tôi đang chìm đắm trong u buồn, hoàn toàn không biết là trạng thái của bản thân rất không bình thường.

Cho đến khi tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào cổ.

"Tiêu Tiêu, em đang làm gì vậy?" Lục Minh hỏi một cách chậm rãi và tinh nghịch.

Giống như tỉnh dậy sau cơn mơ.

Vừa rồi tôi thực sự đã đắm chìm trong tình cảm trên nhật ký của Lục Minh.

Hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại của mình.

Trí nhớ của tôi thực sự rất tệ!

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là đối phó với Lục Minh.

Tôi giả vờ bình tĩnh quay người lại, đối mặt trực tiếp với Lục Minh.

Anh ấy rõ ràng đang đứng ở cửa, nhưng vừa rồi khuôn mặt của anh ấy rõ ràng ở ngay sau lưng tôi.

Xem ra Lục Minh không còn ý định giấu diếm việc mình không phải người thường, hơn nữa cho dù anh ta giả vờ, tôi cũng sẽ không tin.

Ngược lại, anh ta xé nát mặt tôi thế này, tôi không biết phải đối phó như thế nào nữa.

Lúc này tôi đang đối mặt với anh ta, lưỡi anh ta dài đến nỗi gần như l**m hết mặt tôi.

Tôi cúi đầu, “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim”*, "Em… Em muốn giúp anh dọn phòng."

(*Nhãn quan tị, tị quan tâm (眼观鼻, 鼻观心 ): 1. Cúi đầu (vì xấu hổ, hổ thẹn) | 2. Tập trung tinh thần; chăm chú)

Lục Minh cười tinh quái. “Ồ?” Anh đưa lưỡi l**m môi tôi. “Cám ơn, vợ chưa cưới của anh.”

Thật kinh tởm!

Bởi vì từ khóe mắt của tôi có thể nhìn thấy một vệt đỏ, tôi chỉ có thể kìm lại ý muốn đấm anh ta, "Em mệt quá, em có thể đi nghỉ không?"

Lục Minh cười "hì hì" một tiếng. "Đương nhiên rồi, vậy anh đi nấu cơm cho em ăn."

“Chờ đã, hôm nay em không thấy ngon miệng, có thể ăn chút đồ chay được không?” Chuyện hồi trưa mà lại tiếp diễn lần nữa, tôi sẽ nôn vào mặt anh ta mất.

"Được. Anh nhất định sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của công chúa." Lục Minh nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Thật ngạc nhiên, Lục Minh không quấy rầy tôi nữa.

3.

Tôi không dám ở trong phòng Lục Minh nữa, vội vàng trở về phòng.

Cần phải suy nghĩ cẩn thận về nội dung của cuốn nhật ký.

Tôi có một phỏng đoán táo bạo.

Có lẽ con quái vật sống cùng tôi bây giờ, hoàn toàn không phải Lục Minh!

Lục Minh trong nhật ký không bao giờ rời xa tôi, anh ấy rõ ràng yêu tôi nhiều như vậy, sao có thể là người trước mặt tôi hiện tại chứ!

Mà tôi vừa mới chú ý tới, nhật ký của Lục Minh từ một năm trước đến giờ vẫn chưa từng ngừng viết nhưng mục cuối cùng lại là một tháng trước.

Có lẽ người viết nhật ký là Lục Minh thật.

Và con quái vật này đã sử dụng một số thủ đoạn nào đó để thay thế anh ấy và nhốt tôi ở đây.

Lục Minh.

Khi đọc cái tên này, không hiểu sao tôi lại muốn khóc.

Điều quan trọng nhất đối với tôi bây giờ là chiến đấu với quái vật và sống sót.

Nhưng tôi có thể làm gì đây?

Tôi đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, ai có thể giúp tôi?

Đợi đã, có lẽ có ai đó.

Người đã viết những thứ kia dưới gầm giường!

Nhưng làm thế nào để tôi tìm thấy người ấy?

Dường như tôi đã quên mất điều gì đó...

Quy tắc cuối cùng...

138xxxx1919!

Đó là một số điện thoại!

Nhưng tôi không có điện thoại, ở nhà cũng không có điện thoại bàn, lựa chọn duy nhất của tôi là trộm điện thoại của "Lục Minh".

Tôi chưa bao giờ nghĩ là có thể dễ dàng lấy được điện thoại của anh ta như vậy.

Nó nằm trong túi quần của "Lục Minh" trên giá treo đồ.

"Lục Minh" vẫn đang nấu ăn trong bếp, hoàn toàn không biết rằng tôi đã lấy trộm điện thoại của anh ấy.

Tôi trốn trong phòng tắm và khóa cửa phía sau lưng.

1, 3, 8, x, x, x, x, 1, 9, 1, 9, có tiếng chuông, tôi hồi hộp chờ đợi.

Nhưng sao không ai trả lời!

Chết tiệt!

Ngoài cửa có tiếng bước chân của "Lục Minh", hình như anh ta đã phát hiện ra, làm sao bây giờ!

“Cộc cộc cộc!” Người gõ cửa là “Lục Minh”.

Anh ta vừa đập vừa la hét. "Tiêu Tiêu, ra ngoài ăn cơm đi!"

Điện thoại còn chưa kết nối, nhưng màu đỏ bên ngoài cánh cửa trong mờ đột nhiên ngừng chuyển động, tôi không thể không quay lại nhìn.

Tôi vừa phát hiện ra rằng có một cái lỗ nhỏ trên cánh cửa và thứ màu trắng bên ngoài cái lỗ đó chính là...

Con ngươi của “Lục Minh”!

Nó trở nên hung ác và đang chăm chú theo dõi từng cử động của tôi.

Đồng tử màu xanh lục được bao trùm bởi màu máu đỏ tươi, ánh mắt thèm thuồng, dường như đang coi tôi là thức ăn.

Bíp… Điện thoại đã được kết nối!
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 22


“Xin chào?” Là một giọng nữ.

Khi giọng nói bên đầu dây kia cất lên, một cảm giác quen thuộc ùa đến khiến tôi không thể giải thích được, tôi nghĩ người phụ nữ đối diện nhất định là bạn thân của tôi trước khi mất trí nhớ?

Nhưng tôi không có đủ thời gian để nói nhiều với cô ấy. "Lục Minh" lại bắt đầu đập cửa lần nữa, âm thanh ầm ĩ đến chói tai.

Kính trên cửa không ngừng rung chuyển, tôi thật sự sợ giây tiếp theo Lục Minh sẽ phá cửa xông vào.

“Nói cho tôi biết, mật khẩu để thoát ra ngoài là gì!” Tôi hét về phía bên kia điện thoại.

Có lẽ chính giọng nói thô lỗ của tôi đã khiến người phụ nữ ở phía bên kia sợ hãi.

Cô ấy sửng sốt một chút. "Cậu là…Lý Tiêu Tiêu?"

Hỏi thừa, tôi không phải Lý Tiêu Tiêu thì còn có thể là ai nữa!

Mẹ kiếp, trong tình huống khẩn cấp như thế này, cô ấy còn muốn chào hỏi tử tế!

"Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết làm thế nào để thoát khỏi nơi này!"

Người phụ nữ ở bên kia mỉm cười, âm thanh "cười khúc khích" rất rõ ràng, không hiểu sao lại đem tới một cảm giác kỳ lạ khó tả.

"Cậu mà cũng có ngày hôm nay." Người phụ nữ chậm rãi nói. "Có cảm thấy tình huống này cùng cảnh tượng này rất quen thuộc không..."

Cô ấy nói rất nhiều những thứ mơ hồ khó hiểu, nhưng may mắn thay, cuối cùng cô ấy cũng trả lời câu hỏi của tôi.

“Vào phòng chứa đồ đi rồi cậu sẽ biết.” Nói xong cô lại cười. “Ha ha ha…”

Phòng chứa đồ?

Đúng rồi.

Tại sao tôi không bao giờ nghĩ đến việc đi vào phòng chứa đồ và tìm kiếm manh mối?

Tôi thậm chí còn không để ý rằng "Lục Minh" đã ngừng gõ cửa, cả phòng tắm tràn ngập tiếng cười của người phụ nữ.

"Ha ha ha ha..."

Tóc tai tôi dựng đứng và tôi rùng mình.

Tôi cúp điện thoại ngay trong tích tắc.

Vừa mở cửa ra, tôi đã muốn lao ngay vào phòng chứa đồ.

Nhưng "Lục Minh" đã nắm lấy cánh tay tôi, sức của anh ta mạnh đến khó tin, tôi hoàn toàn không thoát ra được.

“Tiêu Tiêu, đến giờ uống thuốc rồi.” Anh cầm viên thuốc màu đỏ, tỏ vẻ nếu tôi không uống thì sẽ không buông tha cho tôi.

Tôi không thể chống lại anh ta vì vậy đã bỏ thuốc vào miệng và giả vờ uống nó.

May mắn thay, "Lục Minh" không kiểm tra.

Tôi bịa ra một số lý do ngẫu nhiên để đi đến phòng chứa đồ, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ ngăn tôi lại, nhưng anh ta không làm thế.

Tôi lao thẳng vào phòng chứa đồ.

Tôi thấy gì ở đó?

Một căn phòng tối tăm và chật chội.

Mùi sắt gỉ.

Máu.

Nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Tôi chợt thấy sau lưng có một ánh nhìn lạnh lùng.

Tôi quay lại.

"Lục Minh" đang từng bước tiến lại gần tôi với một cây roi nhuốm máu.

4.

Khi roi đầu tiên quất xuống người tôi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra mọi chuyện.

Tôi đã nhớ lại tất cả mọi thứ.

Tôi hoàn toàn không phải là Lý Tiêu Tiêu, tôi mới là Lục Minh thực sự.

Tất cả thông tin tôi có được trong ngày hôm nay là từ "Lục Minh" mà tôi thì lại chưa bao giờ nghi ngờ danh tính của mình.

Anh ta chắc chắn đã cho tôi uống thuốc gây rối loạn thần kinh khiến tôi không nhận ra sự thật rằng tôi là đàn ông, sao có thể là Lý Tiêu Tiêu được.

Và anh ta cố tình tiếp xúc thân mật với tôi, không chỉ để che giấu danh tính của mình với tôi mà còn để kiểm tra xem tôi có phát hiện ra hay không.

Thảo nào, tôi luôn có cảm giác kỳ lạ về cái tên "Lục Minh".

Thảo nào, trong tiềm thức tôi luôn không dám vào phòng chứa đồ.

Đó là nơi tôi đã bạo hành Lý Tiêu Tiêu trong nhà, tôi từng trói cô ấy ở đó bằng dây xích chó và để lại những vết sẹo trên người cô ấy bằng roi da.

Cô ấy thường la hét ở đó hàng đêm, điều đó trở thành cơn ác mộng của tôi, đến nỗi tôi không bao giờ muốn bước vào căn phòng này nữa.

Vết dao dưới gầm giường là do chính tôi khắc.

Chính tôi trước đây đã phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn với "Lục Minh" vì vậy tôi đã khắc nó để giúp mình trốn thoát.

Tôi hoàn toàn không bị mất trí nhớ nhưng tôi đã bị đánh thuốc đến mức không thể nhớ những gì đã xảy ra trước đó.

Họ chỉ muốn trả thù tôi, để tôi không thể nhớ được, để tôi trải qua tất cả những gì Lý Tiêu Tiêu đã gặp phải.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 23


Tôi sợ những người mặc đồ đỏ bởi vì Lý Tiêu Tiêu sợ màu đỏ. Là do tôi đã từng đánh cô ấy thậm tệ đến nỗi cả người bê bết máu và khiến chiếc váy trắng của cô ấy bị nhuộm máu đỏ tươi.

Tôi cũng đã khoan một lỗ nhỏ trên cửa phòng tắm để theo dõi nhất cử nhất động của Lý Tiêu Tiêu.

Còn nữa, số điện thoại kia là của Đồng Lộ, bạn thân nhất của Lý Tiêu Tiêu.

Sau khi cha mẹ của Lý Tiêu Tiêu qua đời, cô ấy nói rằng Lộ Lộ là người bạn duy nhất của cô ấy. Nhưng vì h@m muốn kiểm soát, tôi đã yêu cầu cô ấy lựa chọn giữa tôi và Đồng Lộ. Điều này khiến cô ấy mất đi người bạn thân nhất và sự kết nối với thế giới bên ngoài.

Lý Tiêu Tiêu luôn nói rằng tôi không thể hiểu được tình bạn giữa các cô gái.

Vậy thì sao, không phải tôi đã chia cắt tình bạn đó à?

Nhưng tôi không ngờ rằng con đ**m Lý Tiêu Tiêu này lại dám nói dối, rõ ràng cô ta nói với tôi rằng anh trai mình đã cắt đứt quan hệ với gia đình và định cư ở nước ngoài, sẽ không quay lại nữa.

Cô ta cứ nói rằng bản thân yêu tôi nhưng cô ta lại nói dối tôi.

Cô ta xứng đáng với những thứ kia!

Họ chỉ muốn trả thù tôi và muốn tôi trải qua cảm giác cô đơn và bất lực của Lý Tiêu Tiêu!

Nhưng giờ phút này, tôi đã biết tất cả.

"Chúng mày không thể kiểm soát tao nữa.!"

Tôi hét lên câu này với một nụ cười độc ác.

Nhân lúc anh ta chưa kịp chuẩn bị, tôi đã lao ra cổng, bấm "0520" lên ổ khóa số, cánh cửa mở ra chỉ sau một tiếng "cạch".

Đây là sự tự do mà tôi muốn!

Tự do đã gần trong tầm tay nhưng tôi lại ngã xuống?

Bằng cách nào?

Tôi rõ ràng không uống thứ thuốc màu đỏ đó!

"Lục Minh", không, anh ta nên được gọi là "Lý Huân", bước đến gần tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự lạnh lùng.

"Lục Minh, mày thật sự không thể thay đổi."

"Mày đã đoán đúng phần lớn mọi chuyện nhưng điều duy nhất đoán sai là, làm sao tao có thể trừng phạt mày đơn giản như thế trong khi mày đã giếc em gái tao?"

Anh ta thật sự biết?!

Tôi không thể tin được nhưng điều quan trọng hơn bây giờ là… "Thuốc đó không phải là ..."

“Đó chỉ là thuốc gây ảo giác mà thôi.” Lý Huân ra vẻ thương hại tôi, sẵn lòng cho tôi một câu trả lời.

Thảo nào anh ta không thèm quan tâm tôi có uống hay không nhưng...

"Vậy thì tại sao..."

“Tại sao dưới gầm giường lại có dòng chữ không được uống thuốc đỏ?” Lý Huân cười nói. “Chỉ có loại như mày mới tin người lạ hơn người ngày đêm chung chăn gối thôi.”

Tôi hiểu những gì Lý Huân muốn nói.

Tôi đã từng nổi trận lôi đình vì đồng nghiệp nam của Lý Tiêu Tiêu đã tỏ tình với cô ấy. Tôi điên cuồng chất vấn về lòng chung thủy của cô ấy với tôi.

Cô ấy tái nhợt vì đau và cầu xin tôi thương xót nhưng tôi đã để cô ấy chết cóng dưới trời tuyết trong suốt một giờ trong bộ đồ ngủ trước khi thả cô ấy ra.

"Bốp" Tôi choáng váng, là Lý Huân tát tôi.

"Đồ khốn! Em ấy còn đang mang thai đứa con của mày!" Hai mắt Lý Huân đỏ rực như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

KHÔNG! Anh ta sai rồi!

“Ai có thể chứng minh đứa bé là của tao mà không phải của người khác!” Tôi hét vào mặt Lý Huân.

Lý Huân quả nhiên im lặng, rõ ràng là em gái hắn có tội.

Tôi chỉ muốn đánh vỡ tinh thần anh ta. "Mày là anh của Lý Tiêu Tiêu, lẽ nào mày không biết con người cô ta ra sao à?"

Lý Huân dường như không còn tức giận nữa, anh ta chỉ mỉm cười, vẻ mặt buồn bã, dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. "Lục Minh, mày cho rằng mình rất thông minh à?"

"Tao đoán nhé, mày cho rằng tất cả những lời kia đều do chính mình viết?"

Không phải thế à?

Nếu không phải do tôi viết, có lẽ nào?!

“Phải, là tao đã viết nó!” Khuôn mặt của Lý Huân đến gần tôi trong ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt dữ tợn, giống như một con quỷ.

Tôi chợt hiểu ra.

Lần này tôi thực sự hiểu.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 24


Rất nhiều điều vô lý mà tôi chọn bỏ qua giờ đều đã có lời giải thích.

Nếu tôi có tất cả manh mối, chẳng phải tôi đã trốn thoát từ lâu rồi sao? Làm sao tôi còn cần khắc những lời đó dưới gầm giường để nhắc nhở bản thân trong tương lai?

Thuốc gây mất trí nhớ và chất độc mãn tính thực sự có trong đồ ăn.

Không được chống lại người đàn ông mặc đồ đỏ, quy tắc này là để bắt tôi ăn cơm hoặc thuốc trong cơm.

Những bàn tay người mà tôi đã nhìn thấy hay quái vật "Lục Minh" đều là giả, bởi vì tôi đã uống thuốc gây ảo giác mà Lý Huân đưa cho tôi.

Màu móng tay đỏ tươi trên tay của người đàn ông là màu sơn yêu thích của Lý Tiêu Tiêu nhưng tôi đã nói rằng đó là vì cô ta muốn quyến rũ đàn ông nên mới cố tình ăn diện.

Tôi đánh vào tay cô ta cho đến khi nó sưng lên và hỏi xem trông có giống món chân giò kho mà cô yêu thích không.

Lý Huân thực sự biết tất cả những chi tiết này và thiết kế nó thành kế hoạch trả thù tôi!

Và với tư cách là Lục Minh, người không hề yêu Lý Tiêu Tiêu, làm sao tôi có thể nhớ được số điện thoại di động người bạn thân nhất của cô ta.

Hơn nữa Đồng Lộ cùng Lý Tiêu Tiêu đã cắt đứt liên lạc từ lâu, người phụ nữ kia làm sao có thể biết chuyện phòng chứa đồ?

Tất cả là do dòng chữ dưới gầm giường mà Lý Huân thiết kế từ lâu.

Anh ta cố tình đặt tấm bưu thiếp bên cạnh giường, để tôi tìm được những dòng chữ dưới gầm giường và khiến tôi tin vào những lời đó.

Việc tôi có thể lấy trộm điện thoại di động một cách dễ dàng cũng là do anh ta thiết kế, nếu không tôi sẽ không bao giờ tự mình vào phòng chứa đồ, cũng sẽ không thể nhớ ra tất cả những điều này.

“Tao không thiết kế để mày lấy trộm điện thoại.” Lý Huân nghe thấy tôi lẩm bẩm, “Không phải mày đối xử với em gái tao như vậy sao?” Anh ta nói rồi lại tát tôi một cái thật mạnh.

Mắt tôi hoa lên, choáng váng nhớ lại.

Một lần sau khi tôi đánh Lý Tiêu Tiêu một cách thô bạo, vì cô ta muốn gọi cảnh sát nên tôi đã lấy điện thoại di động đi.

Để dạy cho cô ta một bài học và dập tắt hoàn toàn hy vọng của cô ta, tôi đã cố tình đặt điện thoại di động của mình ở một nơi có thể dễ dàng lấy trộm.

Và khi cô ta muốn gọi cảnh sát lần nữa, tôi lôi cô ta ra khỏi gầm giường rồi đánh đập một cách dã man.

Đúng thế, dưới gầm giường.

Đó là nơi duy nhất mà Lý Tiêu Tiêu cảm thấy an toàn.

Mỗi lần bị tôi làm tổn thương, cô ta luôn trốn dưới gầm giường.

Bởi vì tôi đã từng nói với Lý Tiêu Tiêu rằng nếu có kẻ xấu đột nhập vào nhà, cô ta chỉ cần trốn dưới gầm giường rồi đợi cho đến khi tôi về đến nhà và đuổi kẻ đó ra ngoài.

Khi ấy, làm sao cô ta có thể biết được rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành lý do để cô ta phải trốn.

Ha ha, vị trí của chữ viết cũng được lựa chọn cẩn thận đấy.

Lý Huân, tôi thực sự ngưỡng mộ anh ta vì đã thiết lập một trò chơi lớn như vậy.

Chỉ để tôi trải nghiệm những gì em gái anh ta đã trải qua?

Đúng, Lý Huân đã tạo ra nó.

“Nhưng mà, mày thua rồi, em gái của mày đã bị tao đánh ch.ết đã lâu.” Tôi cười điên cuồng rồi đưa tay nắm lấy chân hắn.

Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là trả thù anh ta, người đàn ông này, giống như tôi đã trả thù Lý Tiêu Tiêu, con đàn bà lăng loàn ấy.

Lý Huân nhấc chân đá tôi ra xa, anh ta cười, nói. "Mày đúng là thằng hề, mày còn nhớ album ảnh lúc sáng không? Mày nghĩ nó được chụp khi nào?"

Album ảnh?

Album ảnh gì?

Tôi chợt nhớ ra.

Ảnh tốt nghiệp, ảnh du lịch, ảnh cưới... là những bức ảnh Lý Huân dùng để chứng minh thân phận "Lục Minh".

Đúng rồi! Người trong album ảnh đó không phải tôi và Lý Tiêu Tiêu mà chính là anh ta và Lý Tiêu Tiêu.

Không lẽ nào?

Làm sao có thể!

Lý Tiêu Tiêu vẫn còn sống!
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 25


"Đương nhiên, nếu em gái của tao đã ch.ết, tao sẽ khiến mày phải đau khổ gấp vạn lần bây giờ." Lý Huân hung ác nói.

Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, tôi như kẻ sắp chết đuối bất ngờ vớ được cọng rơm.

"Cô ấy vẫn còn sống mà, anh có thể ..."

Anh có thể để tôi đi không?

Lý Huân liếc mắt liền hiểu ý nghĩ của tôi. "Đương nhiên không, mày giam giữ trái phép em gái tao suốt một năm liền, làm sao tao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Hiện tại, tao đang trả thù theo cách của mình.”

Nhưng! Anh không có quyền bỏ tù tôi!

Tôi rất muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, dường như tôi càng ngày càng buồn ngủ, tôi không thể ngủ được!

Giọng điệu của Lý Huân rất nhẹ nhàng nhưng những lời anh ta nói đủ để nghiền nát tôi thành từng mảnh.

“Lục Minh, mày có thắc mắc vì sao ngôi nhà này như bị tách biệt, không có hàng xóm để ý đến không?” Lý Huân tinh nghịch nhìn tôi. “Mày thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán ra.”

Lần này tôi thực sự tuyệt vọng.

Tôi đã từng bạo hành Lý Tiêu Tiêu ở nhà cả ngày lẫn đêm. Để giải thích cho tiếng la hét của cô ta, tôi đã nói với hàng xóm rằng chúng tôi đã đính hôn và vợ chưa cưới của tôi là một bệnh nhân tâm thần. Tôi dùng hàng rào sắt bịt kín cửa sổ là để ngăn cản cô ta chạy trốn rồi làm tổn thương người khác.

Tôi viết nhật ký mỗi ngày để ghi lại tình cảm sâu sắc của mình dành cho Lý Tiêu Tiêu và viết rằng cô ta thỉnh thoảng tự hành hạ mình để ngăn chặn mọi tình huống xấu có thể xảy ra. Cho đến khi tôi bị Lý Huân khống chế một tháng trước.

Bây giờ, tất cả những điều này là do tôi tự chuốc lấy, là quả báo của tôi.

Tôi muốn hỏi anh ta, làm thế nào cô ấy có thể trốn thoát trong khi rõ ràng tôi đã ngộ sát Lý Tiêu Tiêu và ném cô ấy xuống biển vào đêm đó.

Tôi muốn hỏi anh ta, bây giờ cô ấy thế nào?

Tôi muốn hỏi anh ta, đứa con giữa tôi và cô ấy đã ra đời chưa?

Tôi muốn hỏi anh ta, làm sao lại biết chuyện của tôi và cô ấy?

Tôi muốn hỏi anh ta, khi nào anh ta có thể để tôi đi?

Tôi muốn hỏi anh ta...

Nhưng mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng tôi không thể kiềm chế cơn buồn ngủ của mình.

Trong giấc mơ, hình như tôi đang nói với một cô gái rằng ngày 20 tháng 5 là sinh nhật của cô ấy và là ngày kỷ niệm chúng tôi ở bên nhau, điều đó tượng trưng cho việc tôi sẽ mãi yêu cô ấy.

Trong giấc mơ, hình như tôi đã hứa sẽ đưa cô gái này đến hòn đảo cô ấy yêu thích để chụp ảnh cưới vì cô ấy từng kể với tôi rằng nghe nói chụp ảnh ở đó sẽ giúp các cặp đôi ở bên nhau mãi mãi.

Trong giấc mơ, tôi như quay trở lại lần đầu tiên nhìn thấy cô gái ấy, tay trong tay với một cô gái khác, nở nụ cười thật tươi cảm giác như nó như có thể chữa lành nửa đầu đời bất hạnh của tôi.

Trong giấc mơ, tôi hối hận vô cùng, giá như lúc trước tôi dịu dàng hơn một chút...

5.

"Ring ring" là tiếng điện thoại di động của "Lý Huân" vang lên.

Anh ta liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, sau đó cầm điện thoại lên, "Lộ Lộ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ."

Bên kia dường như hỏi anh điều gì đó.

Anh ta do dự một chút. "Anh sẽ không ném Lục Minh xuống biển, trừng phạt như này đối với Lục Minh đã đủ nặng rồi, chúng ta không thể thả hắn đi sao?"

Tôi không biết những gì được nói ở phía bên kia của điện thoại.

"Lý Huân" khẩn thiết nói. "Anh biết, anh không thể hiểu được tình bạn giữa các cô gái. Nhưng giếc người sẽ phải đền mạng đó, dù sao Tiêu Tiêu cũng chỉ là bạn của em thôi."

"Cả hai chúng ta đều đã đính hôn, tại sao em không chịu sống tốt cuộc sống của mình? Em quên rằng chúng ta thậm chí đã chụp ảnh cưới trên hòn đảo yêu thích của em rồi sao?"

Sau một lúc.

"Lý Huân" đột nhiên ngồi xổm xuống, anh ta không nhịn được ôm đầu, khóc lóc cầu xin người bên kia điện thoại: "Lộ Lộ, làm ơn, hãy giữ đứa trẻ lại, anh thề, anh thề sẽ không bao giờ đánh em nữa.”

6. Lời cuối

Một người luôn nói mình phản đối bạo lực gia đình không có nghĩa là người đó không biết bạo lực gia đình mà tùy thuộc vào việc người đó đã làm.

Một người tốt với gia đình chưa chắc đã tốt với bạn, điều đó phụ thuộc vào việc anh ấy (cô ấy) có coi bạn như người nhà hay không.

Người lên tiếng nói giúp cho kẻ xấu, có lẽ đang cố biện minh cho việc mà họ muốn làm (hoặc đã làm).

Đừng bao giờ đánh mất gia đình và bạn bè vì một người nào đó, người thực sự yêu bạn sẽ không để bạn mất tất cả trừ anh ấy (cô ấy).

Bạo lực gia đình, chỉ có không lần hoặc là vô số lần nên một khi đã gặp phải thì đừng bao giờ chấp nhận tha thứ.

Và cuối cùng, xin bạn hãy luôn yêu thương bản thân mình.

(Hết)
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 26: Bộ 4: KÝ TÚC XÁ RÙNG RỢN


Vào buổi sáng sớm của kỳ nghỉ hè, tiếng trẻ con khóc đột nhiên vang lên trong ký túc xá nam.

Một đàn anh nhắn vào trong nhóm ký túc xá: [Cứu với, phải xử lý đứa nhỏ mới sinh như thế nào?]

Có người cho rằng đây là một trò đùa, bất mãn trả lời: [Thằng điên! Mày cứ bóp chê't nó, rồi cũng đi chê't luôn đi!]

Vài giây sau, tiếng khóc của đứa bé biến mất.

Đàn anh lại đăng một đoạn video vào trong nhóm.

Trong video là cảnh đứa bé được bọc trong nước ối, mặt mũi xanh xao và rõ ràng là đã tắt thở…

1.

Khi tỉnh dậy, tôi không biết đứa bé đã khóc được bao lâu.

Tôi chộp lấy điện thoại, lập tức xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, hiển nhiên tôi không phải là người đầu tiên bị đánh thức.

303 Vương: [Ai vậy? Nửa đêm không đi ngủ đi, mà làm cái trò điên gì thế?]

307 Lưu: [Nghe thanh âm hình như ở trên tầng, không đúng, không phải tầng trên không có người ở sao?]

Đọc đến đây, tôi cũng choáng váng.

Đúng rồi, tầng trên làm gì có ai nhỉ?

Hiện giờ đang trong kỳ nghỉ hè, tất cả sinh viên đều đã về nhà nghỉ lễ.

Ngoại trừ tôi phải đi làm thêm hè để kiếm học phí ra, chỉ còn lại mấy anh khóa trên là nghiên cứu sinh.

303 Vương: [Mẹ nó, vẫn còn ầm ĩ, không được, ông đây phải lên xem thử.]

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng khóc nỉ non của trẻ con trở nên cực kỳ đáng sợ.

Có lẽ vì sợ hãi nên sau vài giây, 303 Vương lại bổ sung một câu.

[Ai đó đi cùng đi? @307 Lưu.]

307 Lưu: [Tôi không có thời gian, đang bị tiêu chảy, cậu tìm người khác đi.]

Ai lại bị tiêu chảy lúc hai giờ sáng chứ, khẳng định là sợ rồi.

Tất nhiên, trong tình huống này, đổi lại ai sẽ cũng sợ hãi thôi.

Có người đề nghị tìm người quản lý ký túc xá.

303 Vương: [Ừ nhỉ, tự dưng lại quên mất, đợi chút, tôi đi gọi điện cho ông ấy.]

Quản lý ký túc xá ở tầng một nên chắc chắn không nghe thấy tiếng ồn ở tầng trên, nếu không theo tính tình của ông ấy, đã sớm mắng chửi ở trong nhóm.

Đúng lúc này, trong nhóm lại xuất hiện một tin nhắn khác.

[Cứu với, phải xử lý đứa nhỏ mới sinh như thế nào?]

2.

Là tin nhắn từ 404 Trần Cường.

Trần Cường hiện là nghiên cứu sinh năm hai, một người vui tính, bình thường hay làm mấy trò quỷ trong phòng ngủ.

Mặc dù không ở lại trường trong kỳ nghỉ hè nhưng anh ta có thể dùng thiết bị điều khiển từ xa bằng wifi để tạo âm thanh nhằm hù dọa mọi người.

307 Lưu: [Trần Cường, thằng chó nhà mày vẫn chưa chơi đủ đúng không? Chờ mày quay lại trường học, xem tao xử lý mày như thế nào!]

303 Vương: [@404 Trần Cường, mày vừa mới sinh con? Mày bóp chê't nó, rồi cũng đi chê't luôn đi! Tao đã báo lại cho quản lý ký túc xá rồi, cứ đợi bị xử phạt đi.]

Đừng trách các đàn anh khác nói chuyện khó nghe.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, sinh viên còn ở lại đều là mỗi người một phòng riêng.

Bất cứ ai gặp phải trò đùa đáng sợ như vậy đều sẽ tức giận.

Không ngoài dự đoán, sau khi quản lý ký túc xá bị điện thoại đánh thức, lập tức nổi giận trong nhóm.

[@404 Trần Cường, cậu làm cái quái gì vậy? Không muốn tốt nghiệp à? Chẳng phải phòng ký túc xá bị mất điện sao? Làm sao cậu tạo được tiếng ồn đó?]

303 Vương: [@Quản lý, các thiết bị âm thanh bây giờ đều có thể sạc tích điện trước.]

307 Lưu: [Chờ chút, đã hơn một tháng rồi, thiết bị gì mà có thể giữ pin lâu thế? Tôi nhớ thằng đó có một cái loa bluetooth, nhưng không có người ở đây thì nó kết nối âm thanh kiểu gì?]

303 Vương: [Loa bluetooth cũng có thể cắm thẻ nhớ mà, thằng chó này đã sớm nhịn không nổi rồi!]

Nhìn hai đàn anh thảo luận về vụ âm thanh, tôi có cảm giác họ đang đi sai hướng.

Loa gì thì cũng cần phải kết nối mạng, ký túc xá mất điện, lấy mạng ở đâu ra mà kết nối?

Hơn nữa, mặc dù Trần Cường thích làm mấy trò quỷ chọc người, nhưng anh ta vẫn biết giữ đúng mực, có bị phát hiện thì cũng nhanh chóng đi xin lỗi.

Điều kỳ lạ là sau khi nhắn xong câu kia, anh ta không nói gì nữa.

Không lẽ uống nhiều rượu quá nên ngủ quên rồi?

Quản lý: [@404 Trần Cường, trả lời đi! Chẳng phải ba ngày trước cậu đã yêu cầu quay lại trường sớm sao? Hiện tại đang ở đâu? Cậu lẻn vào ký túc xá mà không báo cáo với tôi à?]

Ngay khi tin tức từ người quản lý ký túc xá truyền ra, cả nhóm chợt im lặng.

Mà tiếng khóc nỉ non vừa rồi còn chói tai vô cùng, đang nhanh chóng yếu dần, trở nên như có như không.

Không lâu sau, Trần Cường gửi một video vào nhóm.

Trong đoạn video mờ mịt là hình ảnh đứa bé vừa mới sinh, trên người vẫn còn vương nước ối, thậm chí dây rốn còn chưa được cắt.

Chỉ là, sắc mặt đứa bé trắng bệch, ngực không còn phập phồng nữa.

Rõ ràng là đã chê't.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 27


3.

Tiếng khóc nỉ non đã biến mất, nhưng bên tai tôi lại vang lên tiếng gầm rú.

Ba ngày trước, Trần Cường xin về trường sớm, nhưng không tìm quản lý ký túc xá báo danh.

Ba ngày sau, anh ta đột nhiên xuất hiện trong ký túc xá, còn làm những việc kỳ lạ như vậy.

Có vẻ như vấn đề không hề đơn giản là một trò đùa nữa.

Qua nửa phút, trong nhóm không có bất cứ tin nhắn nào.

Người phá vỡ sự im lặng chê't chóc này là quản lý ký túc xá.

[Các cậu đều ở yên trong phòng rồi đóng kỹ cửa lại, tôi đi lên xem.]

303 Vương: [Nếu không… chúng ta gọi cảnh sát trước đi.]

307 Lưu: [Đúng vậy, giao cho cảnh sát đi, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Trần Cường không phải là người tàn nhẫn như vậy.]

Quản lý: [Bảo các cậu chờ thì cứ ở yên chờ đi, chả nhẽ tôi lại bị một thằng oắt con dọa sợ à?]

Sự chờ đợi khiến người ta lo lắng, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại.

Tôi xuống giường và đi đến bên cạnh cửa, áp tai vào cửa rồi cẩn thận lắng nghe tình huống bên ngoài.

Nửa phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi lên từ cầu thang bên cạnh, một tia sáng lóe lên ở dưới cửa.

Tôi biết, đó là đèn pin của quản lý.

Sau đó, tiếng bước chân không hề dừng lại, đi thẳng lên trên, cuối cùng dừng ở trên đầu tôi.

Đúng vậy, tôi ở ngay tầng dưới.

Cộc cộc. “Trần Cường! Cậu có ở trong đó không? Nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ…”

Tiếng ồn ào của quản lý ký túc xá dừng lại.

Tôi không phải là người duy nhất chú ý đến động tĩnh của quản lý.

303 Vương: [Đại ca thế nào rồi?]

Quản lý trả lời gần như ngay lập tức.

[Cửa đóng, không có người, nhất định là Trần Cường lại giở trò.]

Trong lúc mọi người đang gõ phím mắng Trần Cường, da đầu tôi lại tê dại từng đợt.

Bởi vì, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.

Đi vào 404 và cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng vệ sinh. Tiếp đó, có người mở cửa phòng vệ sinh...

Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.

Phải đến một phút sau, quản lý ký túc xá mới gửi tin nhắn cho cả nhóm.

[Được rồi, có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói. Mọi người đi ngủ trước đi... Đúng rồi, người nào ở ký túc xá đêm nay thì nhắn một câu đi.]

303 Vương: [Có mặt, ngủ trước nhé. @404 Trần Cường, mày cứ đợi đấy.]

307 Lưu: [Tôi cũng ở ký túc xá, có gì thì tôi với cậu cùng đi xử lý thằng đấy.]

[......]

Các đàn anh lần lượt trả lời, tất cả đều cho rằng đây chỉ là một trò đùa.

Dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng tôi vẫn quyết định trả lời để không khiến mọi người nghi ngờ.

Mới gõ xong hai chữ, điện thoại chợt rung lên.

Có người gửi lời mời kết bạn với tôi, kèm theo mấy chữ.

[Đừng trả lời, đừng trả lời, đừng trả lời.]

4.

Tôi nhanh chóng chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Là 209 Tiếu Nghị.

Tôi biết Tiếu Nghị, tuy rằng cũng là đàn anh, nhưng chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất, không cùng một khóa với các đàn anh khác.

Tôi đã kiểm tra qua lịch sử trò chuyện, anh ấy thực sự không trả lời.

[Đàn anh, có chuyện gì vậy?]

[Cậu không nhận ra quản lý ký túc xá có gì không đúng à?]

Anh ấy cũng phát hiện ra?

Tôi vừa mới chuẩn bị nói chuyện tiếng bước chân vừa rồi thì anh ấy gửi nhắn tin tới.

[Cậu đã bao giờ thấy quản lý nói chuyện nhẹ nhàng như vậy chưa? Trò đùa khó chịu như vậy, nếu là bình thường thì bác ấy đã mắng chửi ầm ĩ trong nhóm chat rồi.]

[Đúng vậy, chả nhẽ đổi quản lý rồi à?]

[Không có đổi người, có thể quản lý đã bị giê't, người đang sử dụng điện thoại là người khác.]

Lời của Tiếu Nghị giống như một tia chớp lóe lên trong đầu tôi.

Tôi lập tức nhớ đến tiếng bước chân vừa nghe thấy, quản lý bước vào phòng 404 và nhận thấy điều gì đó bất thường, cẩn thận bước đến gần và cuối cùng bị tấn công trong phòng tắm.

Sau đó, hung thủ lấy điện thoại của quản lý và gửi tin nhắn trấn an mọi người.

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng, tại sao?

Nếu thực sự có kẻ giê't người thì chả phải hắn nên chạy trốn ngay sau khi gây án à?

Giống như biết được sự nghi ngờ của tôi, Tiếu Nghị giải thích.

[Thứ tấn công quản lý không phải là con người, mà là quỷ.]

[??? Đàn anh à, giờ không phải là lúc nói giỡn.]

[Không phải nói đùa đâu, cậu mới chỉ là sinh viên năm ba, không trải qua chuyện năm đó. Khi ấy tôi học năm hai…]

Anh ấy kể với tôi, vào tháng mười một năm thứ hai anh học, có một nữ sinh đã sinh em bé trong ký túc xá.

Sợ tiếng khóc bị phát hiện, cô ta đã bịt miệng và mũi đứa bé lại.

Không ngờ đứa bé lại bị nghẹt thở đến chê't.

Sau đó, cô gái phát điên, nhảy từ tầng bốn xuống và chê't ngay tại chỗ.

Cái phòng ký túc xá đó chính là phòng 404, cũng chính là phòng ở trên đầu tôi.

[Không phải chứ đàn anh, đây là ký túc xá nam mà.]

[Ừ, ký túc xá nam, lúc đó cô gái kia đến gặp bạn trai.]

[Cái này…sao em chưa từng nghe đến nó nhỉ.]

[Thì bị nhà trường ép xuống, không ai biết chuyện gì xảy ra, sau đó bạn cùng phòng của cậu bạn trai kia đều được bảo đảm học nghiên cứu sinh.]

Bảo đảm?

[Bảo đảm học nghiên cứu? Nếu như theo anh nói, mấy người kia sẽ không phải là…]

[Đúng vậy, mấy người vừa nói chuyện, bao gồm cả Trần Cường, đều ở cùng một ký túc xá, còn có quản lý, năm đó cũng có mặt nữa.]

Vài giây sau, đàn anh Tiếu Nghị gửi cho tôi một tin nhắn cuối cùng.

[Hôm nay, tiểu quỷ đến báo thù, mặc kệ như thế nào, không được trả lời, không được lên tiếng, càng không được để cho bất cứ ai biết cậu đang ở trong phòng.]
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 28


5.

Đọc xong tin nhắn, tôi sững người mất hai phút.

Mặc dù bình thường tôi khá to gan, sau lưng hiện tại cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Kỳ lạ, thế giới này thật sự có ma quỷ à?

Nếu như lời này là người khác nói, tôi cũng không thèm quan tâm, nhưng Tiếu Nghị......

Nhà anh ấy ở phía Nam, gần Đông Nam Á, làm gì cũng một mình, quanh người luôn phảng phất cảm giác người lạ chớ gần.

Nghe nói rằng nhiều thế hệ trong gia đình anh ấy đã từng tiếp xúc với quỷ thần, cực kỳ tà tính.

Người như thế nói chuyện, thà rằng tin những gì anh ấy nói còn hơn là không tin.

Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là đi lên tầng kiểm tra, nhưng tôi thật sự không có can đảm.

Không thì dứt khoát báo cảnh sát đi.

Nhưng nếu muốn gọi cảnh sát thì sẽ phát ra âm thanh, chẳng may tiểu quỷ ở ngoài cửa...

Tôi giật mình bởi những suy nghĩ của chính mình.

Nhanh chóng chắp tay trước ngực.

“Thật xin lỗi, tao không phải cố ý quấy rầy mày, oan có đầu nợ có chủ, mày đi tìm kẻ thù của mày đi, đi tìm cha mày ấy…”

Nói đến đây, tôi choáng váng….

Tiếu Nghị vừa rồi còn chưa nói xong, ai là cha của tiểu quỷ? Tiểu quỷ muốn tìm ai báo thù?

Trần Cường, sẽ không thật sự ở ký túc xá đấy chứ?

Nghĩ đến đây, điện thoại lại rung lên.

Tôi tưởng là tin tức của Tiếu Nghị, không nghĩ tới lại là quản lý ký túc xá.

[Cậu vừa rồi không trả lời, còn ở trong phòng không?]

Ừng ực, trong bóng tối yên tĩnh, tiếng tôi nuốt nước miếng nghe cực kỳ rõ ràng.

Tiểu quỷ này có ý gì? Tại sao lại hỏi thế? Muốn giê't hết mọi người trong ký túc xá thật à?

Tôi chưa kịp trả lời thì quản lý lại gửi một tin nhắn khác.

[Trên tầng xảy ra chuyện, tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới là được.]

Lời của quản lý khiến CPU của tôi cháy rụi.

Tiểu quỷ sẽ chủ động báo cảnh sát à?

Mặc kệ, tôi bất chấp trả lời.

[Đã xảy ra chuyện gì?]

[Trần Cường chê't rồi.]

6.

[Sao lại thế? Không phải bác vừa nói đó là trò đùa của Trần Cường sao?]

[Khi thấy cửa ký túc xá mở ra, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên mới nhắn tin để xoa dịu mọi người. Sau khi bước vào, tôi phát hiện Trần Cường đã chê't trong phòng tắm, bị người ta cắt cổ.]

Nói xong, quản lý ký túc xá gửi tới một tấm ảnh.

Trong bức ảnh lờ mờ, khắp nơi đều là máu tươi, một người đàn ông nằm rạp trên mặt đất, nửa khuôn mặt ngâm trong vũng máu.

Gương mặt trắng bệch kia, là Trần Cường, tuyệt đối không thể nào sai được.

Tôi sợ đến mức suýt ném bay điện thoại.

Thở gấp nửa ngày, tôi mới lấy lại được bình tĩnh.

Trần Cường thực sự đang ở trong ký túc xá, đã thế còn bị người ta giê't chê't.

[Ai đã giê't anh ấy? Có đứa bé nào ở gần đó không?]

[Không có trẻ con, ai giê't thì tôi không biết, nhưng khẳng định là người trong ký túc xá. Cho nên tôi mới kêu các cậu điểm danh số người, muốn nhìn xem ai không nói chuyện. Được rồi, cậu chú ý khóa kỹ cửa, tôi đi tìm Tiếu Nghị, cậu ta cũng không trả lời.]

[Khoan đã.]

Sau khi nói chuyện với bác quản lý, tôi vẫn còn choáng váng, cảm thấy dung lượng não không đủ dùng.

Rốt cuộc nên nghe Tiếu Nghị, hay là quản lý ký túc xá?

Suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn cảm thấy lời của quản lý ký túc xá hợp lý hơn, dù sao thì nó cũng hoàn toàn khớp với tiếng bước chân tôi nghe được.

[Tiếu Nghị vừa rồi nói với cháu, chuyện này là tiểu quỷ đến báo thù, còn nói chuyện năm đó bác cũng có liên quan…]

Sau đó, tôi kể lại những gì Tiếu Nghị đã nói.

Quản lý không ngắt lời, cũng không trả lời cho đến khi tôi nói xong.

[Nói bậy, bốn năm trước tôi còn ở trong Nam làm việc, mới chuyển đến trường này được hai năm thôi. Tiếu Nghị này khẳng định có vấn đề, tôi đi xem xem, cậu ở trong ký túc xá, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không mở cửa, nghe rõ chưa?]

[Vâng ạ, bác cũng chú ý an toàn.]

Sau khi tắt điện thoại, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang bên cạnh đi xuống.

Chắc chắn là quản lý đã đi tìm Tiếu Nghị.

Xem ra đêm nay không ngủ được rồi, tôi trực tiếp ngồi bên cạnh cửa.

Mặc kệ là tiểu quỷ hay hung thủ giê't người, chỉ cần cảnh sát nhanh chóng đến, bắt đi là xong việc.

Ngồi được một lúc, thời gian làm chậm lại nỗi sợ hãi, cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc tôi vô thức suy nghĩ lung tung.

Tôi không muốn làm thêm hè nữa, muốn về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ là không biết ông chủ có trả lương cho tôi không...

“Khụ khụ.”

Không biết ai đột nhiên ho khan một tiếng.

Đèn hành lang bật sáng.

Sau đó, tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Dưới cánh cửa, xuất hiện hai cái bóng, chính là một đôi chân.

Người này đứng ngoài cửa từ khi nào?

Tôi thề là tôi không nghe thấy gì cả!

Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi vừa lăn vừa bò lui về phía sau vài bước.

Khe cửa rất lớn, tôi lại nhìn thấy hai cái đế giày.

Cả hai đã dính đầy máu và không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của chúng.

Tôi gần như cắn nát đầu lưỡi mới ngăn không cho tiếng hét thoát ra ngoài.

Tôi nắm lấy quả tạ của bạn cùng phòng, lấy hết can đảm, đứng dậy và đi về phía cửa.

Liều mạng với hắn!

Cho dù là ma, cho dù hắn có thể xuyên qua cánh cửa, cũng phải để tôi đánh một cái!

Chỉ là, khoảnh khắc tôi dán vào mắt mèo nhìn ra ngoài, mọi dũng khí mà tôi gom góp được đã ngay lập tức bị xóa sạch.

Tôi bị dọa đến hồn phi phách tán, ngã nhào xuống đất.

Ngoài cửa, đấy là...
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 29


7.

Trần Cường.

Ngoài cửa đúng là Trần Cường!

Không phải anh ta đã chê't rồi sao? Tại sao lại xuất hiện bên ngoài cửa phòng của tôi?

Tôi sợ đến mức không dám phát ra âm thanh.

Đúng lúc này, đèn hành lang vụt tắt.

Trước mắt chợt tối sầm, hai chiếc giày dưới chân cửa cũng biến mất trong bóng tối.

Anh ta vẫn còn đó chứ?

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, định soi đèn dưới cửa nhưng lại vô tình trượt nó vào ứng dụng trò chuyện.

Vừa vặn mở nhật ký trò chuyện của tôi và Trần Cường.

Tin nhắn thứ hai đếm ngược từ cuối lên là tin nhắn tôi gửi.

Thời gian là bảy ngày trước.

[Nếu trong vòng một tuần tôi không thấy tiền, đừng trách tôi không nể tình cũ.]

Tôi nhắn như vậy, đều do Trần Cường nói chuyện không giữ lời.

Cách đây một năm trước, khi tôi vừa nhận được trợ cấp cho sinh viên nghèo, anh ta tìm tôi hỏi vay tiền.

Tôi từ chối nhưng anh ta nhất quyết đòi mượn, thậm chí còn dọa “tiết lộ tôi là sinh viên nghèo”.

Nghèo khổ, nhục nhã, tôi không muốn bị người ta biết đến.

Rơi vào đường cùng, tôi cho Trần Cường, anh ta cũng cam đoan một tháng sau sẽ trả lại.

Nhưng một tháng sau, anh ta không những không trả lại mà còn lấy lý do tương tự để lấy đi một nghìn tệ khác của tôi.

Trong một năm này, Trần Cường “vay” một sinh viên nghèo như tôi hơn năm nghìn tệ.

Hơn năm nghìn tệ, đủ trang trải chi phí sinh hoạt của tôi trong một năm!

Một năm qua, tôi luôn phải đi vay tiền để sống qua ngày, làm thêm hè cũng chính là vì để lấp khoản nợ này.

Đó là lý do tại sao tôi đưa ra tối hậu thư vào bảy ngày trước.

Tôi cũng không tính làm gì căng hết, chỉ là chuẩn bị tốt để bị mọi người biết tôi là sinh viên nghèo, sau đó đem hành động của Trần Cường báo cáo lên trường học mà thôi.

Tin nhắn cuối cùng là câu trả lời của Trần Cường bảy ngày trước.

“Không phải chỉ là mấy ngàn đồng thôi sao? Trong vòng bảy ngày, tao sẽ kiếm được một khoản tiền nhỏ. Mày cứ chờ đi, thằng nghèo hèn.”

Bảy ngày... hôm nay không phải là ngày cuối cùng sao?

Đại ca, nếu anh nói thật lòng thì đáng lẽ anh nên trả lại tiền cho tôi từ sớm rồi.

Chứ không phải như bây giờ, biến thành quỷ chạy đến cửa phòng hù dọa tôi!

Tôi không dám lên tiếng, đành phải gõ chữ trên điện thoại.

[Anh ơi, em sai rồi, em không cần tiền của anh nữa, đừng giê't em, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật...]

Tôi viết dòng này chỉ để tìm sự an ủi về mặt tâm lý.

Gửi đi, cũng không hy vọng có thể nhận được hồi âm.

Không ngờ, ngay lúc tôi đang định cầu nguyện thì một dòng chữ hiện lên trên màn hình.

[Đang nhập tin nhắn...]

Trần Cường xuất hiện trước cửa ký túc xá của tôi sau khi chê't vì bị người ta cắt cổ.

Đã vậy, nhìn thấy tin nhắn của tôi còn muốn trả lời?

Tôi trợn ngược hai mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn xem anh ta sẽ nói gì.

Nhưng đợi bao lâu cũng chỉ thấy hiện đang nhập tin nhắn…

Tin tức không đợi được, lại nghe được ngoài cửa có một giọng nói khàn khàn chói tai đang gọi tên tôi.

“Tống Khiên, cứu mạng…”

8.

Âm thanh ở ngay ngoài cửa.

Tuy rằng tôi nghe không ra là ai, nhưng tuyệt đối không phải Trần Cường.

“Tôi biết cậu biết ở bên trong, mở cửa đi, có người muốn giê't tôi, muốn nghẹn chê't tôi…”

Có người muốn nghẹn chê't hắn... Đây không phải là chuyện đã xảy ra bốn năm trước sao?

Tiếu Nghị không gạt tôi, chính là tiểu quỷ đến báo thù!

Giờ này khắc này, chỉ có Tiếu Nghị mới có thể cứu tôi, tôi vội vàng gửi tin nhắn cầu cứu anh ấy.

Rất nhanh, bên kia đã trả lời.

[Bây giờ tôi không ra được, cậu tuyệt đối đừng lên tiếng, đừng để nó phát hiện ra, tìm cơ hội chạy đi.]

Tôi nên chạy đi đâu?

Tiểu quỷ ở ngoài cửa, phòng này ở tầng ba, tôi cũng không thể nào nhảy lầu được?

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì Tiếu Nghị đã gửi một bức ảnh tới

Ảnh chụp từ khe hở, hình ảnh rất mơ hồ, nhưng có thể nhìn thấy một bàn tay, cùng với đèn pin cầm trên tay.

Thời điểm này, ở trong tòa nhà này, trong tay còn cầm đèn pin.

Ngoại trừ quản lý ký túc xá ra thì còn có thể là ai nữa?

[Quản lý ký túc xá không phải người xấu, vừa rồi bác ấy đã báo cảnh sát, còn dặn em khóa kỹ cửa nữa.]

[Người tốt sẽ cầm trong tay một sợi dây thừng sao?]

[Cầm một sợi dây có nghĩa là gì?]

[Năm đó, đứa bé kia chính là bị dây thừng siết chê't.]

Vài giây sau, Tiếu Nghị lại gửi tới một tin nhắn.

[Đừng quên, năm đó không chỉ có mình đứa bé chê't... Các nàng ghi hận tất cả mọi người, tất cả mọi người trong phòng ký túc xá, đều phải chê't!

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, cơ thể Trần Cường bị tiểu quỷ bám lấy, còn quản lý ký túc xá thì bị cô gái kia chiếm đoạt.

Quản lý hỏi mọi người có ở ký túc xá không là vì muốn nhắm vào người không trả lời trước.

Mọi người đều phải chê't...

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã lui về phía cửa sổ.

Bây giờ, có vẻ như cách duy nhất để trốn thoát là nhảy khỏi tòa nhà.

KHÔNG!

Thay vì ngã chê't, còn không bằng liều mạng với tiểu quỷ.

Tôi đứng dậy bám vào cửa sổ, bước từng bước về phía cửa, vừa mới nắm lấy tay nắm cửa.

Trong nhóm hiện lên thông báo tin nhắn.

307 Lưu: [Ai trong số mấy người ở bên ngoài hành lang vậy? Sao tôi nghe thấy có người gọi tên mình?]

Giờ phút này, người duy nhất đứng ngoài cửa và có thể gọi tên người khác chính là Trần Cường.

Anh ta tới phòng 307?

Không được, chẳng may đàn anh mở cửa, khẳng định sẽ gặp nguy hiểm.

Cứ dặn trước một tiếng rồi chạy sau cũng được.

Tôi vội vàng mở khung thoại riêng với đàn anh: [Đừng mở cửa, đừng lên tiếng, bên ngoài là Trần Cường, anh ta đã bị nhập vào người.]

[Cậu đang nói gì vậy? Trần Cường bị cái gì nhập thể? Không phải nó không ở ký túc xá sao?]

Nếu là người khác, tôi cũng mặc kệ.

Nhưng bình thường đàn anh đối xử với tôi rất tốt, nhất là kỳ nghỉ hè này, không chỉ giúp tôi tìm được việc làm, còn thường xuyên mời tôi ra ngoài ăn cơm.

Tôi phải đáp lại ân huệ này.

[Đừng hỏi nữa, đừng lên tiếng, cứ nghe lời em là được.]

[Ừ.]

Sau khi tin nhắn trả lời, tôi lại nắm lấy tay nắm cửa.

Bên ngoài, vẫn không hề có động tĩnh.

Tôi bình tĩnh lại, làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng khi mở cửa ra, thứ tôi nhìn thấy vẫn là một bóng đen.

Đúng hơn là Trần Cường!
 
Back
Top Bottom