Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Tùy Ý Làm Bậy - Mễ Nháo Nháo

Tùy Ý Làm Bậy - Mễ Nháo Nháo
Chương 50: Sao Có Thể Giống Nhau Được


Đàm Tinh Úy rất thích cảm giác Tô Nhứ bám dính lấy mình.

Ví như ngay lúc này đây.

Thật hiếm khi chị ấy tỏ ra yếu đuối, cũng thật hiếm khi lại dính người như vậy. Giờ phút này, Tô Nhứ đúng là một người chị yểu điệu, đáng yêu.

Hai người đầu tựa vào nhau, hơi thở ấm nóng của Tô Nhứ phả nhẹ lên cổ Đàm Tinh Úy, một cảm giác vừa dễ chịu lại vừa đáng hưởng thụ.

"Chị A Nhứ." Ôm một lúc, Đàm Tinh Úy khẽ gọi.

Tô Nhứ dường như chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừm" nhẹ hẫng phát ra từ mũi.

Đàm Tinh Úy không nói gì thêm, thật ra nàng cũng chỉ muốn gọi một tiếng như vậy thôi, không cần chị ấy đáp lại.

Đương nhiên, khi Tô Nhứ đáp lại, lòng nàng cũng ngập tràn vui vẻ.

Huống chi, chị ấy còn nói thêm: "Bảo bối, em giỏi lắm."

Đàm Tinh Úy bất giác đỏ mặt: "Hả?"

Tô Nhứ không nói tiếp, chỉ mỉm cười.

Nhưng chị ấy không nói không có nghĩa là Đàm Tinh Úy không nghĩ.

Ha ha ha ha ha ha, ừm.

Tuy Tô Nhứ khen nàng rất biết cách, nhưng bản thân Đàm Tinh Úy lại không hài lòng với chính mình cho lắm.

Trước đêm nay, nàng đã nghiêm túc ngẫm lại những lời Tô Nhứ từng nói, những câu mà chị ấy đã biên soạn lại sau khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Kế hoạch và thực tế chung quy vẫn là hai chuyện khác nhau. Một mặt là vì trong lúc "lâm trận", Đàm Tinh Úy rất khó mở lời, mặt khác là vì nàng không còn tâm trí đâu nữa, nàng đã quá đắm chìm và quên béng mất chuyện này.

Vòng tay của Tô Nhứ hơi nới lỏng ra, vừa đủ tạo cơ hội để cả hai có thể ngẩng lên nhìn nhau. Đàm Tinh Úy thầm nghĩ hay là nhân lúc này tâm sự với chị một chút, thế là nàng ngẩng đầu lên.

Nhưng ngay khi ánh mắt chạm phải ánh mắt của Tô Nhứ, Đàm Tinh Úy liền quên hết mọi thứ. Đôi mắt chị ấy long lanh ngấn nước, hai má vẫn còn ửng hồng, và quần áo của chị ấy còn...

Đàm Tinh Úy vốn đã tỉnh táo, nhưng khi thấy dáng vẻ này của chị lại trở nên không tỉnh táo nữa.

Thế nên, câu buột miệng của nàng là: "Chị quyến rũ em."

Tô Nhứ đáp lại gần như không cần suy nghĩ: "Đúng thế đấy."

Giọng chị ấy mang theo ý cười, vẻ mặt quang minh chính đại, như thể đang nói với Đàm Tinh Úy rằng: "Đúng vậy đó, thì sao nào? Chị quyến rũ em đấy, làm sao?"

Đàm Tinh Úy mấp máy môi, cuối cùng chỉ cong mắt cười: "Được thôi."

Tô Nhứ bị dáng vẻ của Đàm Tinh Úy chọc cười. Chị ấy đưa tay lên, nâng niu gương mặt nàng rồi cúi xuống đặt một nụ hôn.

Một nụ hôn không dài cũng không ngắn. Hôn xong, Đàm Tinh Úy nói: "Chị trông khác quá."

Tô Nhứ hỏi: "Khác chỗ nào?"

Đàm Tinh Úy nở một nụ cười tinh quái: "Không nói cho chị biết đâu."

Tô Nhứ không hỏi dồn, chỉ im lặng nhìn Đàm Tinh Úy.

Đàm Tinh Úy cũng không nói, nàng cũng ngắm nhìn Tô Nhứ.

Nhìn nhau một lúc, Tô Nhứ là người hành động trước. Chị ấy kéo Đàm Tinh Úy lại gần, cúi đầu và cắn một cái lên vai nàng.

Một cái cắn hơi mạnh, nhưng lại mang đến cảm giác tê dại cực kỳ khoan khoái.

"A..." Đàm Tinh Úy rên lên một tiếng rất nhẹ.

Cắn xong vẫn chưa hết, Tô Nhứ còn lướt lưỡi một vòng trên dấu răng mới chịu ngẩng đầu lên.

"Giúp chị mặc quần áo vào đi," Tô Nhứ nói.

Nói rồi, chị ấy còn nhấc chân lên đạp nhẹ vào đùi Đàm Tinh Úy.

Đàm Tinh Úy cúi xuống nhìn chân Tô Nhứ, rồi lại ngẩng lên nhìn vào mắt chị: "Không cần."

Tô Nhứ nhướng mày: "Không cần?"

Đàm Tinh Úy cười: "Không cần."

Tô Nhứ lúc nũng nịu thật đáng yêu. Khi Đàm Tinh Úy nói không, chị ấy dường như cũng chẳng có cách nào khác, chỉ nhíu mày nhìn nàng một cái rồi tự mình với lấy dây thắt lưng.

Đương nhiên Đàm Tinh Úy không để chị tự mặc. Nàng nắm lấy cổ tay Tô Nhứ, ngăn cản động tác của chị rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay.

"Chị ơi," Đàm Tinh Úy nảy ra ý mới, nàng nhìn Tô Nhứ với ánh mắt mong chờ: "Chúng ta làm thêm lần nữa được không?"

Tô Nhứ ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt của Đàm Tinh Úy vô cùng kiên định, không hề né tránh.

Cuối cùng, Tô Nhứ bật cười: "Tham lam vậy sao?"

Đàm Tinh Úy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật: "Vâng."

Lần thứ hai, hai người trở lại giường. Chiếc giường đương nhiên là nơi tốt hơn để "phát huy", nó vừa rộng, vừa mềm, lại có cả chăn và gối.

Hơn nữa, nhờ rút kinh nghiệm từ lần đầu, Đàm Tinh Úy cảm thấy mình đã tiến bộ vượt bậc, nàng đã "biết cách" hơn rất nhiều.

Làm sao để biết ư? Đương nhiên là nhìn vào trạng thái của chị A Nhứ rồi.

Sau khi kết thúc, có người nào đó ngại ngùng ra mặt, không cho Đàm Tinh Úy nhìn mình, chỉ ôm chặt lấy nàng.

He he ha ha ha.

Chỉ tiếc là, Đàm Tinh Úy vẫn không thể nói ra những câu thoại đã chuẩn bị sẵn.

Thôi thì mỗi người một phong cách vậy. Biết đâu sau này luyện tập nhiều sẽ thành quen, chứ bây giờ thật sự là ngại quá, nàng không tài nào nói ra được.

Tương lai còn dài, không cần vội nhất thời, nàng và Tô Nhứ có rất nhiều thời gian.

.

Tô Nhứ sẽ đi công tác vào chiều ngày hôm sau, vì vậy buổi sáng hai người vẫn có thời gian ăn sáng cùng nhau.

Hậu quả của việc "vận động" quá khuya là sáng hôm sau cả hai đều uể oải, vật vờ. Lúc thức dậy không nói lời nào, đánh răng không nói lời nào, thay quần áo không nói lời nào, múc cháo cũng không nói lời nào.

Bầu không khí im lặng bị phá vỡ trong bữa sáng. Tô Nhứ đang ăn cháo thì đột nhiên bật cười.

Đàm Tinh Úy vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh, nghe tiếng cười liền lập tức tỉnh táo.

"Hả?" Đàm Tinh Úy ngơ ngác.

Tô Nhứ trước tiên lắc đầu, đồng thời xua tay, sau đó chị ấy đưa tay lên trán, cúi đầu che mặt mình đi.

Nhưng bàn tay thì che được bao nhiêu chứ, Đàm Tinh Úy vẫn thấy rõ Tô Nhứ đang cười.

"Hả?" Đàm Tinh Úy vẫn không hiểu: "Sao thế?"

Tô Nhứ nuốt cháo trong miệng xuống: "Không có gì."

Đàm Tinh Úy bĩu môi: "Không nói cho em biết?."

Tô Nhứ hít một hơi thật sâu, chị liếc nhìn Đàm Tinh Úy rồi mới nói: "Nghĩ đến chuyện tối qua."

Đàm Tinh Úy hơi nhíu mày, rồi ngay lập tức giãn ra.

Không khí im lặng vài giây, Đàm Tinh Úy phát ra một tiếng: "À."

Tô Nhứ lại hít một hơi nữa, đồng thời gắp một miếng trứng trên bàn bỏ vào bát của Đàm Tinh Úy.

"Tối qua làm sao ạ?" Đàm Tinh Úy vừa muốn ăn trứng, lại vừa muốn hỏi chuyện.

Tô Nhứ từ từ ngẩng đầu, chậm rãi ngước mắt: "Tối qua," chị ngừng lại một chút: "Thích lắm."

"Khụ khụ," Đàm Tinh Úy vội rút giấy ăn che miệng: "Khụ khụ khụ."

Tô Nhứ nở một nụ cười đắc ý, gắp miếng trứng còn lại vào bát của mình.

Đàm Tinh Úy vẫn là kém Tô Nhứ một bậc.

Nàng có chút hiểu Tô Nhứ rồi, chị gái này cần một khoảng thời gian đệm để xử lý những chuyện ngại ngùng. Chỉ cần khoảng thời gian đó qua đi, khi lòng chị ấy đã chấp nhận, chị sẽ hoàn toàn cởi mở.

Ví dụ như lúc ăn sáng này, hoặc ví dụ như buổi chiều.

Buổi chiều làm gì ư? Buổi chiều Tô Nhứ lên đường, chị ấy gửi cho Đàm Tinh Úy một tấm ảnh đã lên tàu, kèm theo một câu: "Ở nhà một mình phải ngoan nhé."

Đàm Tinh Úy: Sẽ ngoan ạ, sẽ ngoan ạ.

Tô Nhứ: Có nhớ chị không?

Đàm Tinh Úy: Đương nhiên có rồi!

Đàm Tinh Úy: Bây giờ đã nhớ chị rồi đây này.

Tô Nhứ: 【Hài lòng】

Một lát sau, Tô Nhứ lại nhắn: "Tối nay ngủ một mình nhé."

Đàm Tinh Úy: Vậy thì sẽ càng nhớ chị hơn.

Tô Nhứ: Nhớ ở đâu?

Người này ỷ mình đang rảnh rỗi trên tàu cao tốc mà cứ trêu chọc một người đang phải đi làm như nàng!

Đàm Tinh Úy: Đương nhiên là chỗ nào cũng nhớ.

Tô Nhứ: Ừm hửm?

Tô Nhứ: Nói chi tiết xem nào.

Đàm Tinh Úy cũng làm lại động tác của Tô Nhứ lúc sáng, đưa tay lên trán che mặt.

Xem kìa, chị A Nhứ của nàng lại là người như thế này đây.

Thôi khỏi phải nói, yêu chết đi được.

Đàm Tinh Úy gửi một nhãn dán ngại ngùng.

Đàm Tinh Úy: Không nói đâu.

Đàm Tinh Úy: Chị biết mà.

Tô Nhứ: Ồ?

Tô Nhứ: Chị biết á?

Đàm Tinh Úy lại gửi thêm một nhãn dán ngại ngùng nữa.

Câu tiếp theo của Tô Nhứ khiến nhiệt độ cơ thể Đàm Tinh Úy tăng vọt trong nháy mắt.

Tô Nhứ: Có người dù làm 1 hay làm 0 đều rất xuất sắc.

Đàm Tinh Úy tiện tay vơ lấy tập tài liệu trên bàn che mặt, dùng tay phải còn lại gõ bàn phím: "Chị ơi, em đang đi làm đó."

Tô Nhứ: Chị biết mà.

Thấy chưa, đã bảo là chị ấy cố ý mà.

Nhưng Đàm Tinh Úy lại rất thích trả lời.

Nàng còn trích dẫn lại lời của Tô Nhứ: "Có người dù làm 1 hay làm 0 đều rất xuất sắc."

Đàm Tinh Úy: Chị nói em à?

Tô Nhứ: Ừ hử.

Đàm Tinh Úy: He he.

Đàm Tinh Úy (gửi tín hiệu đôi bên cùng có lợi): Chị cũng vậy.

Tô Nhứ: Chị thì đương nhiên rồi.

Đàm Tinh Úy lại kéo tập tài liệu lên che mặt cao hơn một chút. Đang định gõ chữ tiếp thì một người đồng nghiệp đột nhiên đi tới. Đàm Tinh Úy nhanh như chớp dùng phím tắt ẩn cửa sổ WeChat đi.

Đồng nghiệp tìm nàng để lấy một tài liệu, Đàm Tinh Úy phải mất vài giây mới kéo hồn mình về lại với công ty. Giải quyết xong việc của đồng nghiệp, nàng thoát hẳn WeChat trên máy tính.

Dùng điện thoại nhắn là được rồi.

Đàm Tinh Úy: Vậy tối nay chị có nhớ em không?

Tô Nhứ: Đương nhiên.

Đàm Tinh Úy (hoàn toàn bị dạy hư): Nhớ ở đâu ạ?

Tô Nhứ: Những nơi đã được hôn qua.

Tô Nhứ: Cộng thêm cả trái tim chị nữa.

"Ha... khụ khụ khụ."

Oa, sến quá, nhưng mà thích.

Đàm Tinh Úy cố nén cơn ho, úp điện thoại xuống bàn, cầm cốc nước lên uống, vừa uống vừa liếc nhìn xung quanh.

May quá, sếp không có ở đây, mọi người đều đang lén lút làm việc riêng, không ai để ý đến nàng.

Uống nước xong, nàng cầm điện thoại lên, trả lời Tô Nhứ bằng một nhãn dán: 【Bắn tim】

Thường ngày trong giờ làm việc, luôn là Tô Nhứ bận rộn hơn Đàm Tinh Úy. Hôm nay thì hiếm có dịp Đàm Tinh Úy bận tối mắt tối mũi, còn Tô Nhứ lại rảnh rỗi có thể trả lời tin nhắn ngay lập tức. Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, Đàm Tinh Úy liên tục nhận được những tin nhắn như "Em gái bận rộn quá nhỉ", "Em gái ơi em gái ơi", "Bảo bối của chị biến mất nửa tiếng rồi", "Em gái ơi trả lời chị đi" từ Tô Nhứ.

Tất cả những lời Đàm Tinh Úy từng dùng để trêu chọc Tô Nhứ, giờ đây lại như những chiếc boomerang quay ngược lại găm vào tim nàng, khiến nó vỡ tan thành trăm mảnh, mà mảnh nào cũng mang hình bóng của Tô Nhứ.

Thôi được rồi, thật khó để nói rốt cuộc ai sến súa hơn ai.

.

Tô Nhứ không có ở nhà, nên thứ Sáu sau khi tan làm, Đàm Tinh Úy đương nhiên là về thẳng nhà mình.

Tám giờ tối, Đàm Tinh Úy đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Nàng bắt đầu cảnh giác. Quả nhiên, Đàm Ngân Thanh vừa bước vào, nhìn thấy Đàm Tinh Úy liền cất giọng châm chọc đầy mỉa mai: "Ồ, đây là ai thế nhỉ."

Đàm Tinh Úy vừa nhai bim bim vừa chờ đợi đợt công kích tiếp theo.

Quả nhiên, đi thêm hai bước nữa: "Khách quý hiếm có ghê, trời ạ."

Vẫn chưa xong đâu.

Thêm hai bước nữa, Đàm Ngân Thanh lại nói: "Sao lại nỡ lòng nào về nhà thế này."

Đàm Tinh Úy lười biếng liếc mắt nhìn Đàm Ngân Thanh: "Sao nào?"

Đàm Ngân Thanh cười: "Không sao," chị gái nàng giả vờ kêu lên một tiếng rất rõ ràng: "À, mới nhớ ra là em đi làm rồi, lâu không về nhà cứ tưởng em vẫn còn học đại học cơ đấy."

Đàm Tinh Úy cũng hùa theo: "Ai nha, người ta tốt nghiệp rồi mà."

Đàm Ngân Thanh nhìn Đàm Tinh Úy với vẻ mặt chán ghét, nhưng cũng bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à? Sao lại về nhà?"

Đàm Tinh Úy: "Chị gái đi công tác rồi."

Đàm Ngân Thanh buột miệng: "Chị đi công tác hồi nào?"

Nhưng rất nhanh sau đó, Đàm Ngân Thanh: "..."

Đàm Tinh Úy bật cười.

Đàm Ngân Thanh: "Chị cũng phục em thật," chị gái nàng lập tức mất bình tĩnh: "Được, bây giờ trong mắt em chỉ có một mình A Nhứ là 'chị gái' thôi chứ gì."

Đàm Tinh Úy bĩu môi, không những không phản bác mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Không thể nào," Đàm Tinh Úy làm bộ đưa tay che miệng: "Chị A Nhứ đi công tác mà chị không biết à? Em cứ tưởng hai người thân nhau lắm chứ, ai nha, đúng là hiểu lầm mà."

Đàm Ngân Thanh nhe răng nhìn Đàm Tinh Úy: "Chị méc mẹ!"

"Đi đi," Đàm Tinh Úy thản nhiên: "Tiện thể giúp em công khai luôn."

Đàm Ngân Thanh không thèm mắng nữa: "Mơ đi cưng."

Đúng lúc này, điện thoại của Đàm Tinh Úy có tiếng chuông báo tin nhắn. Là tin nhắn thoại của Tô Nhứ.

Đàm Tinh Úy bấm mở nghe trực tiếp.

Tô Nhứ: "Bảo bối, chị đến khách sạn rồi."

Tin nhắn thoại của Tô Nhứ vừa dứt, bên này liền vang lên một tiếng "Chậc".

Đàm Tinh Úy cười quay đầu lại, đối diện ngay với vẻ mặt "Hai người được lắm" của Đàm Ngân Thanh.

Nàng gõ chữ trả lời Tô Nhứ: "Đàm Ngân Thanh về rồi, chị ấy nghe thấy tin nhắn thoại đó."

Đàm Tinh Úy: Giờ mặt chị ấy đang đầy vẻ chán ghét này.

Tô Nhứ: Vậy à.

Nói xong, Tô Nhứ lại gửi một tin nhắn thoại nữa.

Đàm Tinh Úy chuyển nó thành văn bản trước, thấy trên màn hình hiện ra dòng chữ: "Bảo bối có nhớ chị không".

Đàm Tinh Úy hiểu ý, nàng liền bật tin nhắn thoại đó lên.

"Bảo bối có nhớ chị không."

"Á!"

Đàm Ngân Thanh hét lên. Chị ấy nhận ra Tô Nhứ và Đàm Tinh Úy đang cố ý trêu mình, liền chỉ vào mặt Đàm Tinh Úy và la lớn: "Hai người!"

Đàm Tinh Úy đương nhiên là nhấn giữ nút ghi âm, gửi cho Tô Nhứ: "Nhớ chị lắm ạ."

Trong phòng khách lại vang lên tiếng hét thứ hai của Đàm Ngân Thanh: "Á!"

Hét xong, Đàm Ngân Thanh giằng lấy điện thoại từ tay Đàm Tinh Úy, cũng nhấn vào nút ghi âm: "Tớ chịu hết nổi rồi!"

Đàm Tinh Úy cười rất vui vẻ.

Đàm Ngân Thanh cũng ghi âm một đoạn: "Cậu! Nhắn tin cho cậu cả buổi không thèm trả lời, hóa ra là đang ở đây chim chuột với Đàm Tinh Úy phải không."

Bên kia, Tô Nhứ trả lời rất nhanh: "Bạn gái và bạn thân sao có thể giống nhau được."

Đàm Ngân Thanh nghiến răng nghiến lợi đến mức mặt không còn cảm xúc, cuối cùng bình tĩnh gật đầu: "Được."

Đàm Ngân Thanh đang định làm gì đó thì trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn từ người khác.

Điện thoại đang ở trên tay Đàm Ngân Thanh, nên cả hai người đều nhìn thấy.

Người gửi tin là Trần Chính, cậu ta hỏi Đàm Tinh Úy: "Cậu check-in chưa? Ngồi ở ghế nào thế?"

Đàm Ngân Thanh nhướng mày: "Trùng hợp vậy, hai người đi cùng chuyến bay à?"

Đàm Tinh Úy nhún vai.

Đàm Ngân Thanh lại hỏi: "Em có trả lời không?"

Đàm Tinh Úy ban đầu định nói: "Không trả lời," nhưng nghĩ lại rồi vẫn nói: "Trả lời."

Nói rồi, nàng mở tin nhắn của Trần Chính ra.

"Oa," Đàm Ngân Thanh cảm thán: "Em không thèm trả lời tin nhắn mà nó vẫn mò tới hỏi à."

Đàm Tinh Úy vừa gõ chữ vừa nói: "Chị có biết làm sao cậu ta biết chuyến bay của em không?"

Đàm Ngân Thanh nghĩ một lúc: "Không phải là bố nói đấy chứ?"

Đàm Tinh Úy nở một nụ cười như không cười với chị gái.

Đàm Ngân Thanh tỏ vẻ bất lực: "Bố phiền thật đấy," chị ấy liếc nhìn tin nhắn Đàm Tinh Úy gửi đi: "Hả? Em cho nó số ghế của em à?"

Đàm Tinh Úy: "Em có ngồi ghế đó đâu."

Đàm Ngân Thanh giơ ngón tay cái tán thưởng, rồi hỏi: "Thế lỡ nó mua vé ngồi cạnh số ghế đó thì làm sao?"

Đàm Tinh Úy đóng cuộc trò chuyện với Trần Chính lại: "Đó là chuyện của cậu ta."

Đàm Ngân Thanh cười phá lên: "Cũng được," chị ấy lại "Ồ" một tiếng: "Em làm thế thì đến cả xác suất tình cờ ngồi cạnh nhau Trần Chính cũng không có."

Đàm Tinh Úy thờ ơ "Ừm" một tiếng, quay lại giao diện trò chuyện với Tô Nhứ.

Tiếp theo đó, Đàm Tinh Úy đã hoàn toàn biểu diễn thế nào là từ mặt không cảm xúc chuyển sang lòng nở hoa.

Đàm Ngân Thanh cũng bị cô em gái của mình chọc cho cười không ngớt.

Tin nhắn mới của Tô Nhứ là: "Đúng rồi, mùng 5 tháng sau là sinh nhật mẹ chị, em có muốn đi không? Mẹ chị 50 tuổi rồi."

Đàm Ngân Thanh nghe xong liền "Oa" một tiếng: "Thế này là ra mắt phụ huynh rồi à?"

Đàm Tinh Úy vặn vẹo người, lại bắt đầu diễn: "Ai da ai da."

Đàm Ngân Thanh huých vào tay Đàm Tinh Úy: "Em hỏi A Nhứ xem, nếu em đi thì sẽ đi với tư cách gì."

Đàm Tinh Úy đã nhấn nút ghi âm, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Ngân Thanh, nàng lại vuốt lên để hủy.

Đàm Tinh Úy ngơ ngác: "Chị đùa hay là bảo em hỏi thật đấy?"

Đàm Ngân Thanh: "Đương nhiên là thật rồi."

Đàm Tinh Úy: "Hả?"

Đàm Ngân Thanh cũng: "Hả?" Chị ấy hỏi lại Đàm Tinh Úy: "Em không biết A Nhứ đã come rồi à?"
 
Tùy Ý Làm Bậy - Mễ Nháo Nháo
Chương 51: Ngọt Đến Sủi Bọt


A Nhứ đã come out.

Mấy chữ này vô cùng xa lạ với Đàm Tinh Úy.

Vì vậy, sự kinh ngạc lúc này không chỉ đến từ việc nàng nhận ra mình không hiểu rõ Đàm Ngân Thanh, mà còn vì nàng không hiểu rõ cả Tô Nhứ.

"Chị ấy công khai rồi? Khi nào vậy?" Đàm Tinh Úy hỏi.

Đàm Ngân Thanh nghĩ ngợi: "Khi nào nhỉ? Chị chỉ nhớ là cậu ấy từng nói bố mẹ cậu ấy biết cậu ấy thích con gái thôi."

Đàm Tinh Úy nhướng mày.

Đàm Ngân Thanh ghé sát lại gần Đàm Tinh Úy: "Em không phải vì chuyện này mà giận Tô Nhứ đấy chứ?"

Đàm Tinh Úy lại tỏ ra khó hiểu: "Hả? Chuyện này thì có gì mà phải giận?"

"Không giận là tốt rồi," Đàm Ngân Thanh cười cười: "Chị còn tưởng em sẽ giận A Nhứ vì đã không nói cho em biết chuyện này chứ."

"Chỉ là không nói cho em biết, chứ đâu phải cố tình lừa dối em," Đàm Tinh Úy tỏ ra vô cùng thấu hiểu: "Hơn nữa đây không phải là chuyện từ rất lâu rồi sao."

Đàm Ngân Thanh "Ồ" một tiếng: "Biết điều quá nhỉ, em gái."

Đàm Tinh Úy "Xì" một tiếng: "Sao thế, trông em dễ nổi giận lắm à?"

Đàm Ngân Thanh: "Là ai vì người ta không đến điểm hẹn mà chặn người ta luôn nhỉ?"

Đàm Tinh Úy: "..."

Đàm Tinh Úy: "Đó cũng là chuyện của rất lâu rồi."

"Được rồi, được rồi, không giận là tốt," Đàm Ngân Thanh cười: "Nếu hai người vì chị mà cãi nhau thì tội chị lớn lắm, chị sẽ áy náy vô cùng."

Đàm Tinh Úy gật đầu: "Em hiểu rồi, xem ra đây là chuyện rất đáng để tức giận, em đi kiếm chuyện cãi nhau ngay đây."

Đàm Ngân Thanh: "... Sao chị lại trở thành một phần trong trò chơi của hai người thế này."

Đàm Tinh Úy nhướng mày với Đàm Ngân Thanh: "Cảm ơn chị gái."

Nói xong, nàng liền gửi cho Tô Nhứ một tin nhắn: "Chị đã come out với gia đình rồi à?"

Bên kia, Tô Nhứ hiển thị "đang nhập...", một lúc lâu sau, chị ấy mới gửi lại hai chữ: "Nói rồi."

Đàm Tinh Úy: Sao bây giờ em mới biết.

Tin nhắn vừa gửi đi, gần như ngay lập tức, điện thoại của Đàm Tinh Úy liền đổ chuông.

Nàng nhìn bốn chữ "Tỷ Tỷ Yêu Dấu" trên màn hình, cố tình huơ huơ chiếc điện thoại trước mặt Đàm Ngân Thanh: "Không phải là có người sắp dỗ em đấy chứ."

Đàm Ngân Thanh tỏ vẻ chán ghét: "Tránh ra, tránh ra."

Đàm Tinh Úy rất đắc ý: "Em đi nghe điện thoại đây."

Đàm Ngân Thanh: "Biến, biến, biến đi."

Dù sao thì làm nũng làm nịu trước mặt Đàm Ngân Thanh vẫn có chút ngượng ngùng, thế nên nàng vội xỏ dép lê về phòng mình, đóng cửa, bật đèn, nhận cuộc gọi rồi ngả người ra ghế.

"Hello ạ." Giọng Đàm Tinh Úy ngọt ngào.

Bên kia, Tô Nhứ cười nhẹ: "Không giận à."

Đàm Tinh Úy lập tức: "Ồ."

Cái đầu óc này, quên mất cuộc gọi này là vì lý do gì rồi.

"Giận chứ." Giọng điệu của Đàm Tinh Úy thay đổi đột ngột.

Điều này khiến Tô Nhứ càng bật cười, còn diễn theo: "Bảo bối đừng giận, là chị không tốt."

Đàm Tinh Úy hừ một tiếng: "Sai ở đâu?"

Tô Nhứ: "Chị không nên không nói cho em biết, chị không nên để em biết chuyện này từ miệng người khác."

Đàm Tinh Úy kéo dài một tiếng "Ồ": "Ra là góc độ này à," nàng lại "Ừm" một tiếng: "Vậy thì đúng là rất đáng giận thật."

Tô Nhứ: "Thật à?"

Đàm Tinh Úy không nhịn được cười: "Sao em giận mà chị lại có vẻ phấn khích thế?"

Giọng Tô Nhứ ôn tồn: "Chị có sao?"

Đàm Tinh Úy nói quá lên: "Có quá đi chứ."

Tô Nhứ: "Ngân Thanh nói ở nhà em tính tình nóng nảy lắm, chị chưa từng cảm nhận được."

Đàm Tinh Úy nói: "Đó là do họ vô lý," nàng vừa đấm vừa xoa: "Còn chị thì rất biết điều."

Tô Nhứ nói: "Là do em nhường chị thôi."

Đàm Tinh Úy: "Em nhường chị?"

Cách nói này thật mới mẻ. Chưa nói đến việc hai người đến giờ vẫn chưa cãi nhau bao giờ, Đàm Tinh Úy cảm thấy cho dù có cãi nhau thì với cái tính khí khó chiều của nàng, chắc chắn cũng là Tô Nhứ phải nhường nàng.

"Là chị nhường em chứ." Đàm Tinh Úy nói.

Tô Nhứ vẫn khăng khăng: "Là em nhường chị."

Đàm Tinh Úy đặt câu hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"

Bên kia, Tô Nhứ im lặng một lúc rồi mới nói: "Em đối với chị không hề l* m*ng, luôn biết lùi bước, không có tính công kích và rất có ý thức về ranh giới."

Đàm Tinh Úy theo bản năng muốn hỏi lại "Em là người như vậy sao?", nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như nàng đúng là như vậy thật.

Đàm Tinh Úy "Oa" một tiếng: "Nghe có vẻ em cũng tốt phết."

Tô Nhứ cười: "Bây giờ em mới biết sao?"

"Làm sao bây giờ, còn không phải vì em quá thích chị sao," Đàm Tinh Úy vừa nói vừa diễn, giọng nũng nịu: "Em sợ em mà cứ như vậy, chị sẽ thấy em gây sự vô cớ rồi không cần em nữa, lúc đó thì phải làm sao đây."

Tô Nhứ lại một lần nữa bị chọc cười: "Sao chị lại không cần em được chứ, chị cần em nhất."

Đàm Tinh Úy ngay lập tức đổi giọng: "Cái đó thì đúng, chị thích em lắm."

Tô Nhứ lại bị phong cách thay đổi chóng mặt của Đàm Tinh Úy làm cho bật cười: "Phải rồi, phải rồi."

"Là vì chị là chính chị mà," lúc này Đàm Tinh Úy mới nghiêm túc trở lại: "Chị A Nhứ, ở bên cạnh chị, em cảm thấy rất an toàn."

"Tinh Tinh này." Bên kia, Tô Nhứ gọi một tiếng.

Đàm Tinh Úy: "Em đây."

Tô Nhứ: "Đôi khi em cũng rất tình cảm."

Đàm Tinh Úy đắc ý 'hừ' một tiếng: "Em rất biết yêu đương đúng không."

Quá hài hước, đầu dây bên kia Tô Nhứ trực tiếp cười thành tiếng.

"Đúng vậy, đúng vậy," giọng Tô Nhứ tràn ngập ý cười: "Bị em gái yêu dấu câu dẫn đến không biết mình là ai nữa, ngọt quá đi mất."

Đàm Tinh Úy càng hừ mũi: "Yêu chết đi được."

Tô Nhứ: "Yêu chết đi được."

"Vậy nên," Đàm Tinh Úy kéo chủ đề về lại mạch chính: "Chị công khai từ khi nào thế?"

Tô Nhứ cười cười: "Chắc là không lâu sau khi thi đại học xong."

Đàm Tinh Úy kinh ngạc: "Oa, sớm vậy ạ? Sao lại công khai thế?"

Tô Nhứ chìm vào hồi tưởng: "Trước đây bố mẹ chị rất nghiêm khắc với chị, họ luôn hy vọng chị có thể đi theo con đường họ đã vạch sẵn, đặc biệt là sau khi em gái chị qua đời, họ lại càng quản lý chị chặt hơn."

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Đàm Tinh Úy nghe Tô Nhứ nhắc đến em gái của mình.

Đàm Tinh Úy rất nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Tô Nhứ dường như nhận ra sự không tự nhiên của Đàm Tinh Úy, liền nói: "Không sao đâu, có thể nói chuyện này."

Đàm Tinh Úy: "Vâng ạ."

Tô Nhứ tiếp tục: "Trước đây chị vẫn còn là học sinh, cuộc sống ngoài trường học ra thì chỉ ở nhà. Sự quản giáo của họ nói chung đều là chuyện nhỏ, không có mâu thuẫn hay xung đột gì lớn. Sau khi thi đại học xong, vì kỳ nghỉ rất dài, tương lai lại sắp vào đại học, sự ràng buộc của họ đối với chị dần dần nhiều hơn," chị ấy dừng lại một chút: "Xung đột xảy ra là vì sinh nhật một người bạn học. Hôm đó chị đã báo trước là sẽ về nhà muộn, nhưng đến tối, quá 10 giờ mà họ quy định, họ bắt đầu gọi cho chị rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng còn tự ý đến đón chị về," Tô Nhứ ngừng lại nửa giây: "Chị đã rất tức giận."

Bên kia Tô Nhứ đang tức giận, còn bên này Đàm Tinh Úy nghe xong lại bật cười.

Nàng vội vàng bịt miệng lại.

Tô Nhứ đương nhiên phát hiện ra: "Ừm? Chị đang tức giận đó."

Đàm Tinh Úy không che nữa: "Tưởng tượng một chút, chị đáng yêu quá đi."

Tô Nhứ cũng cười, nhưng vẫn nói: "Lúc đó thật sự rất giận, còn nhỏ mà, về nhà là nổi cáu ngay."

Đàm Tinh Úy "Oa" một tiếng: "Chị cũng biết nổi cáu à."

Tô Nhứ: "Đương nhiên."

Đàm Tinh Úy: "Sau đó thì sao ạ?"

Tô Nhứ nghĩ nghĩ: "Nói rất nhiều, bao nhiêu bất mãn dồn nén đều nói ra hết, cãi qua cãi lại với họ, trong cơn tức giận liền nói luôn cả chuyện mình thích con gái."

Đàm Tinh Úy lại "Oa" một tiếng nữa: "Rồi sao nữa ạ?" Nàng suy nghĩ: "Họ có nghĩ là chị chỉ đang nói dỗi, nói lung tung không?"

"Có lẽ vậy, ban đầu họ đúng là không tin," Tô Nhứ nói: "Cho nên mấy năm sau đó, mỗi khi có chủ đề tương tự, chị lại củng cố thêm cho họ."

Đàm Tinh Úy hỏi: "Vậy bây giờ họ tin chưa?"

Tô Nhứ nói: "Không biết."

Chị ấy lại nói: "Đưa em về nhà chắc là họ sẽ tin."

Rồi Tô Nhứ lại hỏi: "Em có đi không?"

Lúc này Đàm Tinh Úy mới có thể hỏi câu mà Đàm Ngân Thanh muốn nàng hỏi: "Em đi với tư cách gì ạ?"

Tô Nhứ: "Bạn gái."

Đàm Tinh Úy dứt khoát: "Đi!"

Những ngày không có Tô Nhứ bên cạnh, Đàm Tinh Úy sống một cuộc sống vô cùng nhàm chán. Nàng xem những bộ phim nhạt nhẽo, đi dạo một cách vô vị, tập yoga cho có lệ, nửa đêm nửa tỉnh còn theo thói quen đưa tay sang bên cạnh mà không thấy ai, khiến bản thân tỉnh cả ngủ.

May mắn là cuộc sống như vậy không kéo dài lâu. Nàng ở nhà vài ngày rồi bay đến thành phố A.

Chuyến bay của Tô Nhứ sớm hơn Đàm Tinh Úy một chút, vì vậy ngay khi máy bay hạ cánh và có tín hiệu trở lại, Đàm Tinh Úy đã nhận được tin nhắn từ Tô Nhứ.

Chị Yêu Dấu: Sắp gặp nhau rồi bảo bối ơi.

Chị Yêu Dấu: Bảo bối bảo bối bảo bối.

Chị Yêu Dấu: Còn hai mươi phút nữa là tới rồi đó.

Chị Yêu Dấu: Chị ở dưới đợi em nhé.

Từ khi biết Đàm Tinh Úy thích kiểu nói chuyện dính người như thế này, Tô Nhứ thỉnh thoảng lại "tấn công" nàng một chút.

Vô cùng hiệu quả. Đàm Tinh Úy đang chán chường vì phải ngồi hơn một giờ đồng hồ mỏi cả mông, lập tức vui vẻ ra mặt.

Đàm Tinh Úy: Em tới rồi!

Đàm Tinh Úy: Chị đợi em!

Tô Nhứ: Đợi em!

Xuống máy bay, đi theo dòng người một đoạn, vừa đến sảnh chờ, Đàm Tinh Úy đã nhìn thấy Tô Nhứ ngay lập tức.

Chị ấy mặc một chiếc váy yếm dài màu xám nhạt, xinh đẹp đến mức thu hút mọi ánh nhìn.

Dưới ánh mắt của Tô Nhứ, bước chân của Đàm Tinh Úy bất giác nhanh dần.

"Váy mới này," đến trước mặt chị, Đàm Tinh Úy khoác tay Tô Nhứ: "Em chưa thấy bao giờ."

Tô Nhứ nói: "Đẹp không?"

Đàm Tinh Úy: "Rất đẹp, đẹp chết đi được, hợp với chị lắm."

Tô Nhứ: "Vì để cho người thương của mình ngắm nên sáng nay mới mua đó."

"Oa," Đàm Tinh Úy trong nháy mắt bị dỗ ngọt đến ngây người, tiếng cười nghe cũng ngốc nghếch: "He he, được ạ, được ạ."

Hành lý của Tô Nhứ đã có trên tay, còn của Đàm Tinh Úy thì chưa tới. Trong lúc chờ đợi, Tô Nhứ liếc nhìn phía sau Đàm Tinh Úy, hỏi: "Đó là hàng xóm của em à?"

Đàm Tinh Úy vốn định nhìn theo hướng mắt của Tô Nhứ, nhưng nghe câu này thì không cần nhìn cũng biết: "Đúng vậy."

Tô Nhứ hỏi: "Trên máy bay cậu ta ngồi ở đâu?"

Nghe là biết ngay Đàm Ngân Thanh lại đi kể chuyện này cho Tô Nhứ rồi, nhưng Đàm Tinh Úy cũng không để tâm: "Chắc là ở phía sau, em không để ý."

Tô Nhứ cười cười: "Chị gái của em nói em từ chối người khác rất cao tay."

Đàm Tinh Úy: "Cũng tàm tạm thôi."

Tô Nhứ lại hỏi: "Còn có người theo đuổi nào khác không?"

Đàm Tinh Úy đáp: "Không có."

Tô Nhứ phát ra một tiếng tỏ rõ: "À..."

Đàm Tinh Úy cười: "Sao thế?"

Tô Nhứ: "Không có gì."

Đàm Tinh Úy nghiêng đầu nhìn Tô Nhứ: "Nếu em có người theo đuổi thì chị có ghen không?"

Tô Nhứ: "Có chứ."

Lại một điều mới mẻ, đặc biệt là lúc nói câu này, biểu cảm của Tô Nhứ vô cùng nghiêm túc, khiến mắt Đàm Tinh Úy sáng lên: "Thật ạ?"

Tô Nhứ: "Ừm."

Đàm Tinh Úy: "Chị không lừa em chứ?"

Tô Nhứ bật cười: "Chị lừa em làm gì?"

Đàm Tinh Úy: "Dỗ em vui đó."

"Em sẽ vui vì chuyện này à?" Tô Nhứ hỏi câu này trước, nhưng rất nhanh chị ấy tự trả lời: "Đúng là sẽ vui thật."

Niềm vui của Đàm Tinh Úy hiện rõ ra mặt, nàng cọ cọ vào người Tô Nhứ: "Không ai theo đuổi đâu, không ai đâu, chị yên tâm."

Tô Nhứ: "Thật không?"

Đàm Tinh Úy khẳng định: "Thật."

Tô Nhứ gật gật đầu.

Đàm Tinh Úy cười: "Sao thế? Trông chị có vẻ không tin lắm."

Tô Nhứ: "Tin mà, tin mà."

Đàm Tinh Úy nghĩ một lát: "Hay là thế này, nếu bị chị phát hiện ra," nàng ghé vào tai Tô Nhứ nói nhỏ: "Thì chị cứ hung hăng mà @#% em."

Tô Nhứ từ từ quay đầu nhìn Đàm Tinh Úy.

Đàm Tinh Úy từ từ quay đầu đi, tránh ánh mắt của Tô Nhứ.

A? Ai đang nói chuyện vậy?

Không ai nói gì cả.

Oa, đèn ở sân bay sáng quá đi.

"Bây giờ em ghê gớm thật đấy, Tinh Tinh." Một câu nói lướt qua bên môi Tô Nhứ.

Đàm Tinh Úy vẫn không nhìn Tô Nhứ, lẩm bẩm: "Học hư rồi."

Tô Nhứ: "Là học hư rồi."

Hành lý của Đàm Tinh Úy rất nhanh đã ra, hai người kéo vali rồi lên xe.

Đi làm mấy tháng, trên người Đàm Tinh Úy đã nhiễm khí chất của người đi làm. Gần đến ngày tựu trường, nhóm chat bạn cùng phòng trở nên sôi nổi, lúc này nàng mới dần có cảm giác mình vẫn còn là sinh viên.

Trong bốn người cùng phòng, ngoài Đàm Tinh Úy ra thì ba người còn lại đều là người ở tỉnh này. Họ đã đến trường sớm hơn nàng một chút. Đàm Tinh Úy và Tô Nhứ cất hành lý ở khách sạn, sau đó mang những thứ cần thiết đến trường và trở về ký túc xá.

Lúc vào cửa, ba cô bạn đang vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu, thấy Đàm Tinh Úy đến thì vô cùng vui mừng.

"Cậu đến rồi!" Cô bạn ngồi gần nhất reo lên.

Đàm Tinh Úy: "Ở xa ơi là xa đã nghe thấy tiếng cười của các cậu rồi."

Một cô bạn khác nói: "Bọn tớ vừa mới nói xong, không phải cậu đến sân bay từ sớm rồi sao."

Đàm Tinh Úy đáp: "Tớ về khách sạn trước."

Không đợi các bạn cùng phòng hỏi tại sao phải về khách sạn, Đàm Tinh Úy đã né người sang một bên, để Tô Nhứ từ phía sau bước tới.

"Chị gái của tớ." Đàm Tinh Úy giới thiệu.

Các bạn cùng phòng đồng loạt "Oa" lên, rối rít chào hỏi: "Chào chị ạ, chào chị ạ."

Rồi lại nói: "Chị của Tinh Tinh chị xinh quá, gen nhà cậu tốt thật đó, ai cũng xinh đẹp."

Lại nói: "Chị ơi chị với Tinh Tinh không giống nhau lắm nhỉ."

Và còn: "Oa, chà, nhà cậu chuyên sản sinh ra các ngự tỷ à?"

Đàm Tinh Úy bật cười: "Có khả năng nào đây không phải là chị ruột của tớ không."

Các bạn cùng phòng "Ồ" một tiếng, rồi lại thắc mắc: "Hả? Không phải vừa rồi cậu nói là chị gái cậu sao?"

Đàm Tinh Úy: "Thì lớn hơn tớ mà."

Vấn đề không lớn, người chị gái lớn hơn nàng giây tiếp theo đã xách đồ ăn vặt mang đến cho các bạn cùng phòng, khiến họ la hét ầm ĩ và cùng nhau reo lên: "A a a a chị gái tốt, chị gái tốt!"

Mọi người xúm lại nhận đồ ăn vặt, đồng thời rất hiếu khách mà nhường cho Tô Nhứ chiếc ghế tựa tốt nhất trong ký túc xá, không ai dám tranh.

Vừa ăn vừa trò chuyện, mọi người liền chuyển chủ đề sang Đàm Tinh Úy, mở lời đã hỏi: "Tinh Tinh, gần đây có phải cậu đang yêu không?"

Đàm Tinh Úy vẫn luôn giấu kín xu hướng tính dục của mình, nghe thấy câu hỏi này tự nhiên theo phản xạ né tránh một chút: "Sao lại hỏi vậy?"

Một cô bạn khác: "Gần đây cậu đăng nhiều trạng thái trên trang cá nhân lắm."

Thêm một cô bạn nữa: "Trông ngọt đến sủi bọt luôn."

Đàm Tinh Úy nhướng mày: "Rõ ràng vậy sao?"

Ba người đồng thanh: "Siêu rõ ràng!"

Một cô bạn bổ sung: "Hoàn toàn không phải phong cách của cậu."

Đàm Tinh Úy cười: "Có lẽ vậy."

"Có lẽ?" Hóng hớt mấy chuyện này luôn khiến người ta phấn chấn, giọng của cô bạn kia cũng cao lên mấy tông, cô ấy lập tức nắm được trọng điểm: "Ý gì đây? Vẫn còn trong giai đoạn mập mờ à?"

Hai người còn lại: "Ồ?"

Đàm Tinh Úy liếc nhìn Tô Nhứ một cái.

Cô bạn kia lại ngay lập tức bắt được ánh mắt này: "Sao thế? Chị gái cũng biết à?"

Một cô bạn khác hỏi theo: "Bọn tớ có biết không?"

Cô bạn ban đầu lại hỏi: "Là người trường mình à? Hay là người cậu quen lúc đi làm gần đây?"

Đàm Tinh Úy nhướng mày, sao tình tiết này lại quen thuộc thế nhỉ.

"Các cậu," vậy thì cứ nói thế này: "Chắc là cũng tính là quen biết đó."

Ba cô bạn lập tức kích động: "Bọn tớ quen á? Ai vậy, ai vậy?"

Đàm Tinh Úy quay lại đối mặt với Tô Nhứ, chị ấy đang cười nhàn nhạt, hiển nhiên cũng cảm thấy tình tiết này quen thuộc.

Nhưng Đàm Tinh Úy đâu phải là Tô Nhứ, lúc này nàng vô cùng tự tin, nàng còn bày trò: "Các cậu đoán xem."

Ba cô bạn quả nhiên đúng như ý của Đàm Tinh Úy, người này nhìn người kia, vẻ mặt trống rỗng, hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Ha, không giống như buổi tối hôm đó, ba chị gái kia một giây là có thể đoán ra một người mới.

Vì thế, Đàm Tinh Úy ném cho Tô Nhứ một ánh mắt đắc ý kiểu "Chị thấy chưa".

Tô Nhứ đương nhiên biết ý của Đàm Tinh Úy, chị ấy còn biết cách lảng tránh, cầm ly nước lên né tránh ánh mắt của nàng rồi uống một ngụm.

Huống chi, một cô bạn còn nói thêm một câu: "Thật sự không nghĩ ra nổi, cậu đối với người theo đuổi nào cũng lạnh nhạt như băng."

Câu này Đàm Tinh Úy không cảm thấy có gì, nhưng Tô Nhứ lại đặt ly nước xuống.

"Nhiều người theo đuổi vậy à?" Tô Nhứ ngồi thẳng người hơn một chút: "Kể chị nghe xem nào."

Lúc này Đàm Tinh Úy mới đột nhiên bừng tỉnh.

Không ổn rồi.
 
Tùy Ý Làm Bậy - Mễ Nháo Nháo
Chương 52: Thật Nhớ Nhung


Những người này ăn đồ ăn vặt của Tô Nhứ quả thật khác hẳn, mấy cô bạn này cứ người này nối tiếp người kia mà "bổ sung" thông tin, hoàn toàn mặc kệ sống chết của Đàm Tinh Úy.

Kể những chuyện gần đây thì thôi đi, họ còn lôi ra cả những chuyện cũ rích từ hồi năm nhất đại học. Đơn giản là vì Tô Nhứ cứ hỏi: "Còn nữa không?"

Sau một hồi liệt kê, Tô Nhứ rơi vào một khoảng lặng khó tả.

Ba cô bạn cùng phòng thì cúi đầu ăn hoa quả do chính tay Đàm Tinh Úy gọt cho, vẻ mặt có chút đờ đẫn, không biết là đang cố nghĩ xem còn chuyện gì để kể thêm, hay là đã cạn vốn rồi.

Người duy nhất khác biệt ở đây là Tô Nhứ. Vị trí của chị ấy hơi ngả về phía sau, nên chỉ có Đàm Tinh Úy mới thấy được vẻ mặt của chị ấy.

Vẻ mặt Tô Nhứ trông thế nào ư? Chính là đang nhìn chằm chằm Đàm Tinh Úy với nụ cười như không cười. Rõ ràng chị ấy không hề mở miệng, nhưng Đàm Tinh Úy vẫn đọc được ba chữ rất to trong ánh mắt đó: Em cứ chờ đấy.

Đây rốt cuộc là phúc hay là họa của Đàm Tinh Úy đây.

Bầu không khí im lặng dần tan biến trong lúc mọi người ăn hoa quả, và cuối cùng cũng có người nhớ ra câu chuyện đã bắt đầu như thế nào.

"À đúng rồi," cô bạn nhớ ra đầu tiên liền hỏi Đàm Tinh Úy: "Vậy rốt cuộc bạn trai của Tinh Tinh là ai thế? Tớ thật sự không nghĩ ra nổi."

Hai cô bạn còn lại cũng hùa theo: "Tớ cũng không nghĩ ra."

Tinh Tinh của các cậu cũng hết cách rồi.

Đàm Tinh Úy trao đổi ánh mắt với Tô Nhứ, sau đó quay lại nói: "Có khả năng nào, không phải là bạn trai không?"

Giây trước có người còn chưa hiểu rõ lắm: "Không phải bạn trai thì là gì?" Cô ấy còn tự mình suy luận: "À, là đối tượng mập mờ, vẫn chưa phải bạn trai."

Nhưng rất nhanh sau đó, đã có người phản ứng lại: "Chẳng lẽ là bạn gái?"

Ngay giây tiếp theo, một người khác vỗ tay: "A, tớ hiểu rồi, Tinh Tinh cậu thích con gái!"

Người đoán là bạn trai cũng sửa lại ngay: "Bạn gái, bạn gái."

Đến đây, không khí vẫn còn rất vui vẻ, giọng điệu của mọi người rõ ràng là có phần đùa giỡn.

Nhưng rất nhanh sau đó, họ đã thật sự tin là như vậy.

Bởi vì Đàm Tinh Úy đã hôn Tô Nhứ một cái.

Đúng vậy.

Một quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng: nàng đứng dậy, nàng nghiêng người tới, nàng cúi xuống, nàng hôn lên môi Tô Nhứ, nàng quay người lại, rồi nàng ngồi xuống.

Ba người đối diện như bị điểm huyệt, hóa thành một bức tranh tĩnh.

Hình ảnh dừng lại trong ba giây, và sau đó.

"A a a a!!!"

"Cái gì thế này a a a!"

"Oa a a a!!"

"Á!!!!!!"

...

Ba người căn bản không thể ngồi yên, tất cả đều đứng bật dậy, vừa nhảy vừa la hét.

"Chuyện gì thế này?"

"Thật hay giả vậy?"

"Không phải chứ, tình hình gì đây a a."

...

Sau khi xác định Đàm Tinh Úy không hề nói đùa, và hiểu ra chị gái bên cạnh chính là đối tượng mập mờ, hoặc thậm chí đã là bạn gái của Đàm Tinh Úy, ba cô bạn cùng phòng càng trở nên kích động hơn, họ còn ôm chầm lấy nhau.

Rồi họ bắt đầu màn "tớ đã biết ngay mà".

"Tớ đã nói mà, Tinh Tinh sao có thể..."

"Trước đây tớ đã nghi ngờ xu hướng tính dục của Tinh Tinh rồi."

"Tớ cũng thế, tớ cũng thế, mấy cái trạng thái trên mạng mà thay vào là con trai tớ cũng thấy kỳ cục."

...

Họ cũng không phải là người vô lương tâm. Nói xong những điều đó, họ vẫn nhớ ra mình vừa kể những gì trước mặt Tô Nhứ, thế là bắt đầu nói đỡ cho Đàm Tinh Úy.

"Chị ơi, em lấy đầu em ra đảm bảo, Tinh Tinh nhà em chưa từng để ý đến mấy người đó đâu."

"Chị ơi, Tinh Tinh bốn năm nay không hề có một đối tượng tai tiếng nào, ngoan lắm ạ."

"Chị ơi, Tinh Tinh ở trường nổi tiếng là cao lãnh khó gần, không ai lọt vào mắt xanh của cậu ấy đâu."

...

Ban đầu Đàm Tinh Úy nghe còn có chút xấu hổ, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Tô Nhứ đang cười.

Vậy thì không xấu hổ nữa, Tô Nhứ vui là được.

Đàm Tinh Úy cũng vui lây.

Tuy các bạn cùng phòng tiếp thu rất nhanh, nhưng rõ ràng vẫn còn có chút không thể tin được. Chốc chốc lại cảm thấy "trời ơi thần kỳ quá", chốc chốc lại thấy những gì Đàm Tinh Úy nói dường như cũng rất hợp lý.

Sau khi mối quan hệ được làm rõ, chủ đề của mọi người lại càng xoay quanh Đàm Tinh Úy hơn.

Lúc này, tiếng "chị" không chỉ đơn thuần là vì Tô Nhứ lớn tuổi hơn Đàm Tinh Úy nữa, mà giờ đây chị ấy đã là nửa người nhà rồi. Khi biết Tô Nhứ hoàn toàn không biết gì về cuộc sống đại học của Đàm Tinh Úy, các cô bạn lại càng hăng hái kể chuyện.

Ban đầu, họ kể những chuyện vui gần đây trong ký túc xá, ví dụ như chuyện nửa đêm có con sâu bò vào phòng và Đàm Tinh Úy đã bình tĩnh xử lý nó như thế nào; hay chuyện cả phòng cùng nhau xem phim ma, mọi người đều trốn sau lưng Đàm Tinh Úy, để một mình nàng chống đỡ tất cả; hay những lúc ký túc xá cần đứng ra giải quyết việc gì, đều là Đàm Tinh Úy ra mặt.

Đàm Tinh Úy luôn là người bình tĩnh nhất trong ký túc xá, nàng rất có năng lực giải quyết vấn đề, vì vậy trong tình hình chung, mọi người có vấn đề nan giải gì, người đầu tiên họ nghĩ đến chắc chắn là Đàm Tinh Úy.

Nói đến đây, một cô bạn đột nhiên "A" lên một tiếng: "Sao tớ lại quên mất chuyện hồi năm hai nhỉ."

Hai cô bạn còn lại lập tức hiểu ra: "À, đúng rồi!"

Tô Nhứ tò mò: "Chuyện gì vậy?"

Cô bạn từ từ kể lại: "Lúc đó có một em khóa dưới, em ấy có chút mâu thuẫn với một người ở khoa bên cạnh. Ban đầu chỉ là ân oán cá nhân, nhưng chuyện này lại ầm ĩ lên trong nhóm chat, dần dần leo thang thành mâu thuẫn giữa hai khoa. Có một buổi chiều, một người bên khoa đó nổi điên, viết một bài dài trong nhóm để chửi bới. Đúng lúc này, Đàm Tinh Úy xuất hiện, cậu ấy lên tiếng trong nhóm để bảo vệ em khóa dưới, bảo vệ cho khoa mình. Lời lẽ nói ra, nghe thì có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất lại vô cùng thâm thúy, cao tay hơn người kia rất nhiều," cô bạn nghĩ lại mà vẫn thấy buồn cười: "Bên kia đuối lý, liền kéo một đám người qua đây. Lúc đó tụi em vừa tan học, bọn họ một đám vây quanh ở cửa la hét, 'Ai là Đàm Tinh Úy'."

"Các bạn trong lớp em thực ra đã vây thành một bức tường người vững chắc ở cửa rồi, không hề sợ hãi. Cho nên khi cậu ta hỏi, tụi em liền rẽ ra một lối đi," cô bạn vừa khoa chân múa tay, kể lại một cách sống động: "Tinh Tinh lúc đó ngồi ở hàng thứ ba, lối đi được rẽ ra rất nhanh, người cầm đầu bên kia ngay lập tức đối mặt với Tinh Tinh."

Hai cô bạn còn lại đã che miệng cười khúc khích.

"Tinh Tinh siêu ngầu, cậu ấy dựa vào ghế, rồi làm thế này," cô bạn làm động tác khoanh hai tay trước ngực, cằm hơi hất lên: "Có việc gì?"

Hai cô bạn kia đã vỗ tay rần rần.

"Người kia rõ ràng đã sững lại một chút, cái khí thế hừng hực của cậu ta, chà, biến mất trong nháy mắt," cô bạn chỉ vào một cô bạn khác, bắt chước một dáng vẻ rất hèn nhát: "'Sau này nói chuyện cẩn thận với tôi một chút'."

Nói xong, cô bạn trở lại với giọng điệu của mình: "Sau đó thì bỏ đi, ha ha ha ha ha."

Mọi người cùng nhau bật cười.

"Tớ còn có ảnh nữa này," một cô bạn khác rất tích cực: "Chị ơi để em tìm cho chị xem."

Nói là tìm liền tìm ra ngay, mọi người đều ghé đầu lại xem.

Tô Nhứ "Oa" một tiếng: "Ngầu thật."

Đó là một bức ảnh chụp từ góc nhìn đối diện, trong phòng học, hai bên là các sinh viên đang trong thế giằng co, ở giữa là một cô gái mặc áo đen ngồi với dáng vẻ siêu ngầu.

Nghe nói sau khi người kia tiu nghỉu quay về, đã bị chế nhạo rất nhiều ngày. Hai khoa cũng vì cùng nhau chế nhạo người này mà không còn thù địch như trước nữa, và bức ảnh này vì thế mà được lan truyền rộng rãi.

Cô bạn nói: "Tấm này là nổi nhất, đẹp không chịu được, có một thời gian rất nhiều người lấy nó làm ảnh đại diện đấy."

Một cô bạn khác hỏi: "Hồi đó mọi người gọi Tinh Tinh là gì ấy nhỉ?"

Cô bạn kia đáp: "Nữ thần băng đao!"

"Đúng đúng đúng!"

Đàm Tinh Úy xoa trán: "Cảm ơn các cậu."

...

Mọi người trò chuyện cho đến khi mặt trời lặn, đợi đến lúc bên ngoài không còn nóng nực nữa mới cùng nhau đi ăn cơm.

Ăn uống xong xuôi, ai về nhà nấy, ba cô bạn trở về ký túc xá, Đàm Tinh Úy thì đưa Tô Nhứ đi dạo quanh sân trường.

Đàm Tinh Úy từng cho rằng bốn năm đại học của mình trôi qua một cách bình thường, nhưng khi đi qua mỗi một nơi, nàng đều có thể kể ra rất nhiều câu chuyện.

Kỳ quân sự và những tiết thể dục trên sân vận động, chạy hai nghìn mét thật sự rất mệt. Tòa nhà đa năng nơi tập kịch. Tòa nhà khoa xã hội nơi học các môn tự chọn, và tòa nhà khoa tự nhiên nối liền với con phố ẩm thực bên ngoài trường.

"Em đưa chị đến một nơi." Khi đi ngang qua thư viện, Đàm Tinh Úy nắm lấy tay Tô Nhứ, dẫn chị ấy rẽ vào một con đường nhỏ.

Đi hết con đường nhỏ là một tòa nhà khác, cho dù là ban đêm, vẫn có thể thấy một bức tượng Khổng Tử khổng lồ trước tòa nhà.

"Quả nhiên là có," Đàm Tinh Úy lại kéo Tô Nhứ qua và chỉ: "Chị có thấy đồ ăn vặt trước tượng Khổng Tử không?"

Tô Nhứ lập tức hiểu ra: "Linh lắm sao?"

Đàm Tinh Úy trước tiên thì thầm: "Không thể nói là không linh," rồi lại nói lớn: "Linh."

Tô Nhứ tiến lại gần hơn một chút, ngẩng đầu lên nhìn: "Ra là ông ấy to như vậy à."

"Ra là?" Đàm Tinh Úy thắc mắc: "Ra cái gì cơ ạ?"

Tô Nhứ nói: "Chị có một người bạn học ở trường A."

Đàm Tinh Úy kinh ngạc: "Thật ạ, trùng hợp vậy."

Tô Nhứ: "Cô ấy cũng giới thiệu cho chị về tượng Khổng Tử ở trường các em, nói là linh lắm."

Đàm Tinh Úy cười: "Đúng không."

"Lúc đó cô ấy cho chị xem ảnh của bức tượng này," Tô Nhứ lại ngẩng đầu lên nhìn: "Chị đã nghĩ, không biết Tinh Tinh có đến đây cầu nguyện không nhỉ? Nếu có, em ấy sẽ cúng cho Khổng Tử món gì ăn đây?"

Khóe miệng Đàm Tinh Úy lại cong lên: "Thừa nhận đi, chị ở Anh cũng rất nhớ em," nàng nói rồi lại bổ sung một câu: "Chị ở Anh rất nhớ em."

Tô Nhứ im lặng.

Đàm Tinh Úy mím môi: "Em xin lỗi, chị báo cảnh sát đi."

Tô Nhứ bật cười.

"Em cúng cho ông ấy sơn tra," Đàm Tinh Úy kéo chủ đề trở lại: "Chua chua ngọt ngọt, ăn cho đỡ ngấy."

Tô Nhứ nhướng mày: "Chị cũng đoán là sơn tra."

Đàm Tinh Úy ngạc nhiên: "Thật ạ?"

Tô Nhứ: "Ở nhà chị, món ăn vặt em ăn nhiều nhất chính là sơn tra."

Đàm Tinh Úy: "Thế thì em yêu nó lắm."

Không đợi Tô Nhứ nói gì, Đàm Tinh Úy lại nói thêm một câu: "Đương nhiên, yêu nhất vẫn là chị A Nhứ."

Tô Nhứ hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể véo nhẹ lên má Đàm Tinh Úy.

Đừng xem thường việc đi dạo sân trường, một vòng như vậy đã tốn của họ gần hai tiếng đồng hồ.

Trở về khách sạn, tắm rửa xong đã là 11 giờ.

Đàm Tinh Úy kéo rèm ra, ngồi trước cửa sổ sát đất. Khung cảnh trước mắt chính là sân trường của nàng, trong sân trường có một hồ nước rất lớn, ven hồ được bao quanh bởi một vòng đèn, uốn lượn như một chiếc lá không đều.

Chỉ là, giữa cảnh đêm xinh đẹp như vậy, Đàm Tinh Úy lại đang nghĩ đến chuyện khác.

Nàng nghĩ đến những lời bạo dạn mà mình đã nói với Tô Nhứ ở sân bay.

Đáng sợ là, giờ phút này nàng không hề có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn có một tia mong đợi.

Trong lúc đang mong chờ, Tô Nhứ cũng từ trong phòng tắm bước ra.

Đàm Tinh Úy tiếp tục nhìn xuống dưới, Tô Nhứ lập tức đi tới, cả hai đều không nói lời nào. Tô Nhứ lặng lẽ kéo rèm lại.

Kín mít, không còn cảnh đẹp nữa.

Đàm Tinh Úy ngước mắt nhìn Tô Nhứ, thấy chị ấy bước trên thảm đi tới, sau đó chống tay lên thành ghế sofa đơn của Đàm Tinh Úy.

Tô Nhứ cúi đầu nhìn Đàm Tinh Úy, Đàm Tinh Úy ngẩng đầu nhìn Tô Nhứ.

"Cười cái gì?" Tô Nhứ nghiêng đầu.

Đàm Tinh Úy mím môi nín cười: "Không cười ạ."

Tô Nhứ "A" một tiếng, rồi hỏi: "Có nhớ chị không?"

Người này, nói thì cứ nói đi, ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào môi Đàm Tinh Úy.

Mắt Đàm Tinh Úy cong xuống: "Nhớ."

Tô Nhứ ngước lên liếc nhìn đôi mắt của Đàm Tinh Úy, rồi rất nhanh lại rũ mắt xuống, dừng lại trên môi nàng: "Nhớ nhiều không?"

Đàm Tinh Úy nói: "Rất nhớ."

Tô Nhứ kéo dài giọng: "Rất nhớ à."

Nói xong, Tô Nhứ cúi đầu xuống một chút.

Nhưng không nhiều lắm, ở khoảng cách còn vài centimet với Đàm Tinh Úy, chị ấy dừng lại.

Hơi thở của Đàm Tinh Úy trở nên nặng nề.

"Nói gì ấy nhỉ?" Ánh mắt Tô Nhứ vẫn ở trên môi Đàm Tinh Úy, cũng chậm rãi chớp mắt: "Nếu có người theo đuổi, thì sẽ, ừm?"

Đàm Tinh Úy cũng: "Ừm?"

Tô Nhứ lại: "Ừm?"

Đàm Tinh Úy không nhịn được nữa, nàng nắm lấy cổ áo Tô Nhứ, kéo chị ấy lại gần, đồng thời nàng cũng ngẩng đầu lên, nghiêng mũi đi, và hôn lên.

Nhiệt độ điều hòa rất thấp, nụ hôn lại ướt át và nóng bỏng.

Tô Nhứ đặt tay lên gáy Đàm Tinh Úy, lúc nhẹ lúc sâu.

Chị ấy cũng chen vào, đầu gối quỳ lên ghế.

Cọ xát vài cái, Tô Nhứ đột nhiên dừng lại, Tô Nhứ rời đi một chút, nhướng mày nhìn Đàm Tinh Úy.

Mặt Đàm Tinh Úy đỏ bừng.

Đúng là học hư rồi, không có mặc gì bên trong.

Tô Nhứ khẽ dịch chân, cúi đầu liền để Đàm Tinh Úy nhìn thấy một mảnh xuân quang thấp thoáng bên dưới.

"Ừm?" Tô Nhứ cười cười nhìn Đàm Tinh Úy.

Đàm Tinh Úy làm vẻ mặt vô tội: "Chị ơi~"

Tô Nhứ hít một hơi thật dài, rồi lại lần nữa cúi đầu.

Tô Nhứ nâng cằm Đàm Tinh Úy lên hôn, giọng nói khàn khàn: "Chị cũng nhớ em."

Từ ghế sofa đến giường, nói sao làm vậy. Khó mà nói Đàm Tinh Úy có phải cố ý hay không, tóm lại cả hai đều rất hài lòng.

Bốn ngày thật sự rất dài, thật nhớ nhung.
 
Tùy Ý Làm Bậy - Mễ Nháo Nháo
Chương 53: Em Là Đồ Ngốc


Sự thay đổi trong tâm trạng của Đàm Tinh Úy nằm ở chỗ, khi không chịu nổi, nàng thầm nghĩ sẽ không bao giờ đặt cược kiểu này nữa. Nhưng khi qua cơn rồi, nàng lại cảm thấy mình vẫn có thể, lần sau vẫn có thể chơi, chơi thật vui.

Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Tô Nhứ và Đàm Tinh Úy đã có mặt ở ký túc xá.

Mọi người đều đã thức dậy, đang chuẩn bị trang điểm. Thấy hai người bước vào, họ đột nhiên hét lên, không vì điều gì khác, đơn giản là vì:

"Hoa!"

Cô bạn cùng phòng gần nhất cầm gương đứng dậy, nàng nhìn hai bó hoa trên tay mỗi người của Tô Nhứ và Đàm Tinh Úy: "Bọn tớ cũng có sao?"

Đàm Tinh Úy giơ bó hoa trên tay lên: "Đương nhiên rồi," nàng nói thêm: "Là chị ấy mua đó."

Mọi người vui sướng reo lên: "Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!"

Mỗi bó hoa đều khác nhau, bó nào cũng rất đẹp. Mọi người ngắm nghía từng bó một rồi hỏi: "Bó nào là của Tinh Tinh thế?"

Đàm Tinh Úy đáp: "Của tớ bó nào cũng được."

Một cô bạn khác lại hỏi: "Sao trông bó nào cũng na ná nhau vậy, của Tinh Tinh phải đặc biệt hơn một chút chứ."

"Em ấy nói không cần," Tô Nhứ đứng một bên giải thích: "Em ấy muốn giống như các em."

Ba cô bạn cùng phòng đồng thanh ré lên: "Cảm ơn Tinh Tinh, Tinh Tinh tốt nhất thế giới!"

Đàm Tinh Úy gật đầu: "Được rồi, được rồi."

Mọi người đều do dự không biết chọn bó nào, vì vậy Đàm Tinh Úy phụ trách phân phát hoa cho cả nhà.

Lần này Tô Nhứ mang theo rất nhiều thiết bị: gimbal, máy ảnh, Polaroid. Vì vậy, từ lúc bắt đầu trang điểm trong ký túc xá, Tô Nhứ đã đảm nhận vai trò trợ lý.

Không khí trong ký túc xá của Đàm Tinh Úy rất tốt. Một người trang điểm chỉ cần mười phút, nhưng bốn người trang điểm thì kéo dài thẳng một tiếng đồng hồ.

Dưới ống kính của Tô Nhứ, Đàm Tinh Úy đã trả lời phỏng vấn của chị về những cảm nghĩ khi tốt nghiệp. Đàm Tinh Úy dùng ống kính như đôi mắt của Tô Nhứ để hỏi xem đường kẻ mắt đã vẽ đẹp chưa. Đàm Tinh Úy mặc vào bộ lễ phục cử nhân, Đàm Tinh Úy tạo đủ mọi tư thế ở ban công, Đàm Tinh Úy cùng các bạn cùng phòng cười đùa vui vẻ.

Theo sau ống kính, mọi người đến thư viện chụp ảnh tập thể, tung mũ cử nhân lên rồi ngẫu nhiên chọn một chiếc đội lên đầu.

"Chị có nóng không?" Chụp ảnh xong, Đàm Tinh Úy liền chạy đến bên cạnh Tô Nhứ.

Tô Nhứ chĩa chiếc quạt nhỏ trong tay về phía Đàm Tinh Úy: "Em mới nóng đó."

Đúng là Đàm Tinh Úy hẳn là nóng hơn. Nàng mặc bộ đồ dày cộp và cứ đứng mãi dưới nắng.

Nhưng Đàm Tinh Úy lại nói: "Cũng tàm tạm," nàng khoác lấy tay Tô Nhứ: "Em muốn chụp ảnh với chị, hôm nay chúng ta vẫn chưa chụp chung tấm nào cả."

Tô Nhứ đáp: "Được thôi."

Vừa lúc các bạn cùng phòng đi tới, Đàm Tinh Úy liền đưa máy ảnh cho một cô bạn.

Mấy tấm đầu còn rất nghiêm túc, nhưng mấy tấm sau Đàm Tinh Úy càng dựa lại gần hơn, cuối cùng trực tiếp hôn lên môi Tô Nhứ, khiến các bạn cùng phòng ở đầu kia máy ảnh la hét ầm ĩ.

"Hai người xinh quá đi," nhiếp ảnh gia rất hài lòng, và còn nói thêm: "Một Tinh Tinh thật xa lạ, cậu dính người quá đi."

Đàm Tinh Úy không nói gì, chỉ thầm nghĩ, thế này đã là gì đâu.

Lúc này là thời gian tự do, tức là thời gian chụp ảnh. Các bạn cùng lớp, cùng khoa quen mặt gặp nhau là kéo lại chụp chung một tấm. Vừa lúc gặp tiết học thứ hai tan, rất nhiều đàn em khóa dưới lục tục kéo đến xem náo nhiệt, chụp ảnh chung, đám đông dần dần trở nên đông đúc.

Bên cạnh Đàm Tinh Úy cũng có một vài người vây quanh.

Và đều là con gái.

"Chị ơi em nói chị nghe," một cô bạn cùng phòng cầm quạt đứng dưới bóng cây nói với Tô Nhứ: "Tinh Tinh ở trường rất được các em khóa dưới yêu quý."

Tô Nhứ nhìn Tinh Tinh đang mỉm cười chụp ảnh ở đằng xa: "Vậy à."

Một cô bạn khác bổ sung: "Đúng vậy, chị xem cô bé mặc áo xanh kia kìa, chính là cô bé khóa dưới mà hôm qua bọn em kể là được Tinh Tinh lên tiếng bênh vực trong nhóm chat đó."

Nhìn sang, cô bé khóa dưới đó đang đứng bên cạnh chờ được chụp ảnh.

Cô bạn lại bổ sung: "Quen biết Tinh Tinh đối với các em ấy là một chuyện rất đáng tự hào đấy."

Mắt Tô Nhứ cong cong, cười nhìn Đàm Tinh Úy ở cách đó không xa.

Các em khóa dưới cuối cùng cũng gọi tất cả các chị khóa trên lại, mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh tập thể lớn.

Ai là người chụp tấm ảnh tập thể này ư? Đương nhiên là chị A Nhứ của chúng ta rồi.

Chụp ảnh xong, phần này cũng kết thúc, Đàm Tinh Úy tự động đi đến bên cạnh Tô Nhứ.

"Nóng không?" Đến lượt Tô Nhứ hỏi.

Đàm Tinh Úy không giống Tô Nhứ, người này giây trước còn là đàn chị cao lãnh, giây sau đã lập tức làm nũng: "Nóng chết đi được."

Tô Nhứ bật quạt lên mức gió lớn hơn, rồi nói: "Được yêu thích ghê nhỉ, nhiều em gái khóa dưới thích thế."

Đàm Tinh Úy theo bản năng định mở miệng nói gì đó, nhưng rất nhanh nàng đã nghĩ ra một chuyện.

"Fan hâm mộ đó," Đàm Tinh Úy nhìn Tô Nhứ, ánh mắt khiêu khích: "Em có rất nhiều fan hâm mộ."

Tô Nhứ giơ chiếc quạt nhỏ lên, gõ nhẹ vào trán Đàm Tinh Úy.

"Ái da."

Ngày hôm đó, Tô Nhứ đã chụp cho Đàm Tinh Úy rất nhiều ảnh, và cũng quay rất nhiều video. Trên những con đường trong sân trường, trước tượng Khổng Tử, trên thảm cỏ xanh mướt, bên hồ nước sóng sánh. Chị cũng ghi lại khoảnh khắc Đàm Tinh Úy ném tua mũ, ghi lại màn hợp xướng lớn của mọi người vào buổi tối, ghi lại cảnh dọn dẹp ký túc xá, và ghi lại cảnh chia tay các bạn cùng phòng vào ngày hôm sau.

Ghi lại khoảnh khắc rơi lệ tuyệt đẹp của Đàm Tinh Úy.

Hai người đáp chuyến bay vào lúc chạng vạng. Họ đã dọn dẹp, đóng gói và gửi đi tất cả mọi thứ trong ký túc xá, đến sân bay vừa kịp giờ.

"Vui quá đi," bạn cùng phòng nói đúng, Đàm Tinh Úy đúng là rất dính người: "Chị đã cùng em tốt nghiệp đó."

Sự dính người nằm ở chỗ, chỉ cần nghĩ đến việc nàng chưa từng dự đoán sẽ có Tô Nhứ ở bên cạnh, mà bây giờ chị ấy lại ở đây, nàng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tô Nhứ khẽ nâng cằm Đàm Tinh Úy: "Về chị sẽ cắt vlog cho em."

Đàm Tinh Úy gật đầu lia lịa: "Được ạ, được ạ."

Chỉ là niềm hạnh phúc tốt nghiệp thoáng chốc đã tan biến. Tâm hồn Đàm Tinh Úy còn chưa kịp nghỉ ngơi, con người còn chưa thoát khỏi trạng thái sinh viên thì ngày hôm sau đã phải đi làm.

Cuộc sống lại quay về như trước: ăn cơm, đi làm, tan làm, chơi game, làm chuyện ấy, ngủ, rồi thức dậy.

Vlog của Tô Nhứ ra lò một tuần sau khi tốt nghiệp. Một người chị rất biết cách cắt ghép, kết hợp với phụ đề giống như đang xem một thước phim quay chậm, có cảnh Đàm Tinh Úy cười, Đàm Tinh Úy đùa nghịch, và cả cảnh Đàm Tinh Úy khóc.

Đàm Tinh Úy xem xong cảm xúc dâng trào, tiện tay chia sẻ cho các bạn cùng phòng, cho Tuyết Phù, và cho một vài người bạn khác.

Vẫn chưa đủ, nàng lại gửi nó vào nhóm chat gia đình.

Kèm theo một câu: "Là chị A Nhứ quay, chị A Nhứ cắt đó ạ."

Video dài mười lăm phút, Đàm Tinh Úy căn bản chưa xem xong đã trả lời: "Oa, thật là tuyệt vời."

Vẫn là mẹ chân thành nhất, bà xem xong mới trả lời: "Rất tuyệt vời [like]"

Mẹ: Tinh Tinh thật xinh đẹp, A Nhứ chụp rất đẹp, cả hai đều rất giỏi.

Mẹ: Sao A Nhứ cũng đến thành phố A thế? Đi chơi cùng con à?

Đàm Tinh Úy: Chị ấy chuyên môn đi cùng con, tham dự lễ tốt nghiệp của con.

Mẹ: A Nhứ tốt quá.

Mẹ: Con đừng làm lỡ dở công việc của người ta nhé.

Đàm Tinh Úy: Cái đó thì đúng là có làm lỡ dở thật.

Đàm Tinh Úy: Không có cách nào cả, chị ấy yêu con mà.

Mẹ: Con còn không biết xấu hổ mà nói câu này.

Đàm Tinh Úy: Con không biết xấu hổ đó.

Đàm Tinh Úy: Con cũng yêu chị ấy.

Chủ đề trong nhóm chat kết thúc ở đây. Bên ngoài, tin nhắn riêng của Đàm Ngân Thanh hiện lên.

Đàm Ngân Thanh: Em ngầu thật.

Đàm Ngân Thanh: Chị toát cả mồ hôi lạnh.

Đàm Tinh Úy: Ha ha, cũng tàm tạm thôi.

Đàm Tinh Úy: Mẹ vừa nhìn là biết không nghĩ nhiều rồi.

Đàm Ngân Thanh: Chị thấy em chỉ mong mẹ nghĩ nhiều thì có.

Đàm Tinh Úy: Mẹ mà nghĩ thông được thì em bắn pháo hoa ăn mừng.

Đàm Ngân Thanh: Khi nào công khai thì báo cho chị một tiếng, chị rời nhóm.

Đàm Tinh Úy: Ha ha ha ha làm gì mà hèn thế! Không được phép!

Đàm Tinh Úy: Chị phải kiên định ủng hộ em.

Đàm Ngân Thanh: Vốn dĩ họ chỉ đánh một mình em thôi.

Đàm Tinh Úy: Cùng em gái đồng cam cộng khổ thì sao nào!

Đàm Ngân Thanh: Em thì đồng cam với chị quá rồi.

Đàm Tinh Úy ở nhà mình thì có thể ngang ngược như vậy, nhưng ở nơi khác thì khó nói.

Gần đến sinh nhật mẹ của Tô Nhứ, Đàm Tinh Úy dần dần trở nên căng thẳng.

Ba ngày trước sinh nhật, Đàm Tinh Úy đã kéo Tô Nhứ đi trung tâm thương mại mua quà. Mua quà xong lại mua quà ra mắt, rồi lại chọn hoa, chọn chậu hoa, bận rộn một hồi.

Hai ngày trước sinh nhật, Đàm Tinh Úy quấn lấy Tô Nhứ kể cho nàng nghe những câu chuyện hồi nhỏ của chị, cố gắng tìm hiểu tính cách của hai vị phụ huynh qua quá khứ.

Một ngày trước sinh nhật, Đàm Tinh Úy được Tô Nhứ đưa về thành phố T.

Nhà của Tô Nhứ là một tòa nhà mấy tầng, tầng dưới cho người khác thuê làm mặt tiền cửa hàng. Đàm Tinh Úy đã xem ảnh trước khi đến nên rất quen thuộc.

Xe chạy đến dưới lầu, Tô Nhứ mở cửa, liền nghe thấy tiếng cô bán hàng trong tiệm gọi: "A Nhứ về rồi à."

Tô Nhứ: "Con về rồi ạ."

Cô bán hàng cười đi ra: "Mẹ con vừa mới ra ngoài, nói là con đưa bạn về nên ra chợ mua ít hải sản tươi."

Cô ấy vừa nói vừa ngó về phía chiếc xe, dường như đang mong chờ điều gì đó, nhưng rất nhanh khi nhìn thấy Đàm Tinh Úy, cô ấy lại phe phẩy quạt rồi ngồi xuống.

Đồ đạc Đàm Tinh Úy mua vừa đủ cho hai người xách, thêm một món nữa là không thể nào xách nổi.

Đi vào từ cửa sau, rồi vào nhà, tâm trạng của Đàm Tinh Úy đã không thể dùng từ "căng thẳng" để hình dung nữa rồi. Nàng không chắc mình đang hoảng loạn, hay là đã nghĩ thông suốt rồi.

Nàng nghĩ đến tin nhắn mà Tô Nhứ đã gửi trong nhóm chat ba người của gia đình ngày hôm qua: "Ngày mai con đưa bạn gái về nhà."

Rất thẳng thắn, nhưng không có ai trả lời.

"Chị nói xem họ có cầm dao chờ chém em không?" Trên cầu thang, Đàm Tinh Úy hỏi.

Tô Nhứ nhẹ giọng nói: "Phòng khách ở tầng hai, họ nghe được đó."

Tuyệt vời, Đàm Tinh Úy suýt nữa thì chân mềm nhũn.

Tô Nhứ thấy vậy bật cười: "Trêu em thôi, không nghe được đâu, cửa đóng rồi."

Đàm Tinh Úy không cười nổi.

Tô Nhứ lại nói: "Muốn chém em thì phải bước qua xác chị trước đã."

Đàm Tinh Úy: "Ha ha."

Thông tin của cô bán hàng không chính xác, Tô Nhứ mở cửa phòng khách ra, trên sofa bên trong là bố mẹ của chị.

Dựa vào những câu chuyện hồi nhỏ mà Tô Nhứ kể, Đàm Tinh Úy có thể lờ mờ đoán được, người làm chủ trong gia đình Tô Nhứ phần lớn là mẹ, người nghiêm khắc là mẹ, mà người mềm lòng cũng là mẹ. Hồi nhỏ, hai chị em có nhiều kỷ niệm với mẹ hơn.

Vì vậy, khi đối mặt lúc này, Đàm Tinh Úy chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, và ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Hai người lớn dường như đang xem TV, nhưng thực chất khi cửa có động tĩnh, ánh mắt của họ đã dời sang.

"Về rồi à," mẹ của Tô Nhứ đồng thời cũng đi tới: "Sao lại mua nhiều đồ thế này."

Tô Nhứ "Ừm" một tiếng: "Tinh Tinh mua đó ạ, một ít cho mẹ, một ít cho bố, một ít cho cả nhà."

"Khách sáo quá," mẹ chị ấy cười bất đắc dĩ, liếc nhìn Đàm Tinh Úy một cái: "Đến thì đến thôi, thật là, tốn kém quá."

Đàm Tinh Úy nở nụ cười tươi nhất có thể lúc này: "Chúc mừng sinh nhật cô ạ."

Mẹ của Tô Nhứ gật đầu: "Được được, cháu cũng vui vẻ nhé."

Có lẽ phụ huynh nào cũng vậy, Đàm Tinh Úy ngồi xuống không bao lâu, mẹ của Tô Nhứ đã bắt chuyện với nàng, hỏi về công việc, về trường đại học, về nhà cửa, và cả tuổi tác.

Khi biết Đàm Tinh Úy nhỏ hơn Tô Nhứ bốn tuổi, hai trưởng bối dường như có một thoáng thất thần, nhưng rất nhanh họ đã lấy lại bình tĩnh và tiếp tục trò chuyện với nàng.

Nói thêm vài câu thì bị Tô Nhứ cắt ngang.

"Mẹ, mẹ cũng biết hỏi quá đi," Tô Nhứ nói: "Tinh Tinh còn chưa ăn xong miếng xoài trên tay nữa kìa."

Mẹ chị ấy cúi đầu nhìn, rồi cũng cười: "Xin lỗi nhé, cháu ăn đi."

Đàm Tinh Úy cuối cùng cũng đưa được miếng xoài vào miệng.

Rõ ràng mẹ của Tô Nhứ có xu hướng muốn nói chuyện tiếp, vì thế lại bị Tô Nhứ cắt ngang: "Đâu phải chỉ gặp một lần này."

Mẹ chị ấy nhìn Tô Nhứ: "Không cho hỏi à?"

Tô Nhứ: "Mẹ hỏi nhiều quá rồi."

Bất kể mẹ chị ấy nói gì nữa, Tô Nhứ đứng dậy: "Con đưa em ấy lên phòng con xem."

Đàm Tinh Úy đương nhiên cũng đứng dậy theo.

Mẹ chị ấy nói: "Trên đó nóng lắm."

"Bật điều hòa," Tô Nhứ vẫy tay với Đàm Tinh Úy: "Đi thôi."

Nói đi là đi, Đàm Tinh Úy cười với hai bác rồi rời đi cùng Tô Nhứ.

Đóng cửa phòng khách lại, cơ thể luôn căng cứng của Đàm Tinh Úy cuối cùng cũng thả lỏng.

"Vẫn ứng phó được chứ?" Tô Nhứ hỏi Đàm Tinh Úy.

Đàm Tinh Úy vừa lau mồ hôi vừa nói: "Vẫn ổn."

Vẫn có thể diễn, chứng tỏ vấn đề không lớn. Tô Nhứ dắt tay Đàm Tinh Úy, phàn nàn một câu: "Không cần để ý đến họ, kỳ lạ thật, trước đây rõ ràng không có hứng thú với em, gặp mặt lại nói nhiều như vậy."

Đàm Tinh Úy cười cười: "Họ thương chị mà."

Tô Nhứ cũng cười, chị véo nhẹ lên má Đàm Tinh Úy: "Phải rồi."

Đàm Tinh Úy lại nói: "Em phát hiện ra ở nhà chị cũng ngang ngược ghê," nàng nhìn Tô Nhứ: "Chị còn nói em."

Tô Nhứ cười: "Đứa trẻ biết làm nũng thì có kẹo ăn."

Đàm Tinh Úy gật đầu: "Không sai, không sai."

Không bao lâu thì đến phòng của Tô Nhứ. Gió điều hòa chưa kịp mát, Đàm Tinh Úy ngồi xuống lười biếng không muốn động, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên giá sách, đung đưa chân, rồi lại liếc nhìn Tô Nhứ, và rất nhanh thu lại tầm mắt.

"Sao thế?" Tô Nhứ nhanh chóng bắt được khoảnh khắc đó: "Muốn nói gì à?"

Đàm Tinh Úy "Hắc" một tiếng cười rộ lên: "Sao chị biết em có chuyện muốn nói."

Tô Nhứ rất tự tin: "Bây giờ chị đã nắm rõ những biểu cảm nhỏ của em trong lòng bàn tay rồi."

Nếu đã vậy, Đàm Tinh Úy lập tức nhíu mày.

Tô Nhứ: "Giả vờ."

Đàm Tinh Úy lại nghiến răng nghiến lợi.

Tô Nhứ: "Diễn."

Đàm Tinh Úy ha ha cười rộ lên, nàng lại ho khan hai tiếng: "Vừa rồi lúc nói em nhỏ hơn chị 4 tuổi, vẻ mặt của bố mẹ chị có chút không đúng, chị có phát hiện ra không?"

Tô Nhứ gật đầu: "Thấy rồi."

Đàm Tinh Úy hỏi: "Họ có phải là đang nghĩ đến em gái của chị không?"

Tô Nhứ: "Chắc vậy."

Đàm Tinh Úy: "Ồ."

Tô Nhứ: "Sao thế?"

Đàm Tinh Úy ấp ủ một lát: "Em có một câu hỏi nhỏ."

Tô Nhứ: "Ừm hửm."

Đàm Tinh Úy ngước mắt nhìn Tô Nhứ: "Chị có bao giờ," nàng nghĩ nghĩ rồi sửa lại: "Trước đây chị có bao giờ, coi em như em gái của chị không?"

Giọng nói vừa dứt, Tô Nhứ bất đắc dĩ cười một tiếng: "Chị tưởng em muốn nói gì," chị ấy rất khẳng định: "Đương nhiên là không có," chị ấy cũng hỏi: "Tại sao em lại có ý nghĩ này?"

Biết là không có, Đàm Tinh Úy ngồi thẳng người lên: "Không phải em, là Đàm Ngân Thanh, chị ấy nói như vậy."

Tô Nhứ: "Em tin."

Đàm Tinh Úy lại không ngồi thẳng nữa: "He he."

Tô Nhứ véo má Đàm Tinh Úy: "Đồ ngốc."

Nói đến Đàm Ngân Thanh, vẫn còn một chuyện khác.

"Chị ấy còn nói với em, trước đây chị ấy từng nói với chị, là em lúc đầu dính chị như vậy," Đàm Tinh Úy như đang mách tội, càng nói càng tức giận: "Là vì em coi chị như chị gái."

Đàm Tinh Úy lôi chuyện này ra, là định giải thích cho rõ ràng.

Nhưng Tô Nhứ nghe xong, lại phát ra một âm thanh không mấy để tâm: "Có nói qua," chị lại nói tiếp: "Chị không tin."

Ngàn vạn lời của Đàm Tinh Úy hóa thành một chữ: "... Ồ."

Tô Nhứ khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ nhìn Đàm Tinh Úy.

Đàm Tinh Úy hai tay đan vào nhau, đầu cúi xuống: "Em xin lỗi, em là đồ ngốc."
 
Tùy Ý Làm Bậy - Mễ Nháo Nháo
Chương 54: Chương Kết


Trong hai ngày sinh nhật của mẹ Tô Nhứ, Đàm Tinh Úy lại được khám phá thêm một phiên bản mới của Tô Nhứ.

Đó là một Tô Nhứ trong vai con cháu, một Tô Nhứ biết nói những lời khách sáo trước mặt họ hàng, một chị A Nhứ được đám trẻ con vây quanh đòi chơi cùng, và một cô con gái A Nhứ bận rộn trước sau trong bữa tiệc.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Nhứ, Đàm Tinh Úy cũng dần thả lỏng hơn. Nàng cảm nhận được ý trong câu nói của Tô Nhứ: "Bố mẹ chị tuy không chấp nhận, nhưng cũng không phản đối."

Nói là "không phản đối" nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng thực tế họ đối xử với Đàm Tinh Úy rất tốt.

Ở nhà hai ngày, lúc về mẹ chị ấy tỏ ra rất lưu luyến. Trước khi đi, bà dặn dò Tô Nhứ đủ điều, bảo hãy đưa Tinh Tinh về nhà chơi thường xuyên, rằng huyện T vẫn còn nhiều nơi hay ho mà hai đứa chưa đi.

Không chỉ vậy, bà còn khuân rất nhiều đồ đạc chất vào cốp xe của Tô Nhứ.

Tình tiết này nghe quen quá nhỉ? Vậy thì chúng ta hãy cứ coi đêm nay là đêm tân hôn nhé.

Mẹ của Tô Nhứ đứng ở cửa nhìn theo hai người rời đi. Đàm Tinh Úy ghé đầu ra cửa sổ xe vẫy tay tạm biệt bà, đợi đến khi bóng mẹ khuất khỏi tầm mắt, nàng mới kéo cửa kính lên.

"Bố mẹ chị rất thích em." Tô Nhứ mở nhạc lên.

Đàm Tinh Úy cong môi: "Em cũng cảm thấy vậy."

Tô Nhứ: "Dù sao thì họ cũng mang gen của chị mà."

Đàm Tinh Úy cười đến hở cả răng, huống chi Tô Nhứ lại nói thêm một câu: "Ai mà lại không thích Tinh Tinh nhà ta cơ chứ."

Đàm Tinh Úy đưa tay lên cố nén khoé miệng, bắt đầu diễn: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ngại chết đi được."

Ở bên cạnh Tô Nhứ lâu như vậy, kỹ năng tàn nhẫn nhất mà Đàm Tinh Úy học được chính là trở nên vô cùng tự mãn.

Tự mãn một mình đương nhiên là không đủ, không khoe ra trước mặt người khác thì chẳng khác nào tự mãn suông.

Nàng đã tìm được nạn nhân duy nhất của chuyện này từ đầu đến cuối: Đàm Ngân Thanh.

Đàm Tinh Úy gửi cho Đàm Ngân Thanh tấm ảnh chụp trộm chiếc cốp xe đầy ắp đồ, kèm theo một câu: "Từ nay có hai người mẹ."

Đàm Tinh Úy: Mẹ của chị A Nhứ yêu em quá thì phải làm sao bây giờ?

Đàm Ngân Thanh: ...

Đàm Ngân Thanh: Em không có bạn bè nào khác à?

Đàm Tinh Úy mắc phải cái tật là cứ bị Đàm Ngân Thanh dỗi càng phũ phàng thì nàng lại càng thấy khoái chí.

Đàm Tinh Úy: Chị chính là người bạn tốt nhất của em mà.

Đàm Tinh Úy: Bắn tim.

Đàm Ngân Thanh sao chép lại hình ảnh của Đàm Tinh Úy, khoanh đỏ một vòng.

Đàm Ngân Thanh: Hộp sô-cô-la này cho chị.

Đàm Ngân Thanh: Coi như bồi thường vì đã làm hại chị.

Đàm Tinh Úy: Cho sô-cô-la thì không chỉ dừng lại ở mức độ này đâu nhé.

Đàm Ngân Thanh: Đừng cho nữa.

Đàm Ngân Thanh: Bỏ đi.

Đàm Tinh Úy: Mai sẽ gửi đến.

Đàm Tinh Úy: Ngân Thanh tỷ tỷ sẽ yêu chúng ta cả đời đúng không.

Bên này Đàm Ngân Thanh không thèm để ý đến Đàm Tinh Úy nữa, nhưng trên màn hình xe hơi lại hiện lên tin nhắn chị gái gửi cho Tô Nhứ.

Đàm Ngân Thanh: Có thể quản lý vợ cậu một chút không.

Đàm Ngân Thanh: Tớ phục thật sự.

Đàm Tinh Úy lập tức bật cười.

Tô Nhứ hỏi: "Em lại làm gì cậu ấy rồi?"

Đàm Tinh Úy: "Không làm gì cả."

Đây không phải là lần đầu tiên Đàm Tinh Úy làm chuyện này, Tô Nhứ đương nhiên chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ra ngay: "Em lấy điện thoại của chị trả lời đi."

Đàm Tinh Úy vốn đã dẹp đi tâm địa xấu xa, bị Tô Nhứ nói một câu lại trỗi dậy.

Nàng chỉ vào Tô Nhứ: "Chị xấu tính thật đó."

Tô Nhứ nhướng mày ra hiệu "sao cũng được".

Thế là Đàm Tinh Úy mở khóa điện thoại của Tô Nhứ, bấm vào cuộc trò chuyện với Đàm Ngân Thanh.

Tô Nhứ: Đoán xem ta là ai.

Đàm Ngân Thanh: ?

Đàm Ngân Thanh: ...

Đàm Ngân Thanh: .

Hương vị mùa hè ngày một nồng đậm, lại một quý nữa trôi qua, con đường đang sửa đã sửa xong, người đi đường cứ đến rồi lại đi.

Đối với người khác, ngày 25 tháng 7 chỉ là một ngày thứ Sáu bình thường, nhưng đối với cặp đôi Tô Nhứ mà nói, hôm nay lại là một ngày trọng đại.

Là sinh nhật của Tinh Tinh!

He he.

Thứ Năm lặng lẽ trôi qua, thứ Sáu lặng lẽ đến.

Tô Nhứ vốn định lén lút làm một chiếc bánh kem nhỏ cho Đàm Tinh Úy, không ngờ vì một cuộc điện thoại của cửa hàng mấy ngày trước mà bị Đàm Tinh Úy phát hiện ra kế hoạch này.

Thế là cuối cùng, hai người cùng nhau xin nghỉ buổi chiều, cùng đi làm bánh kem.

Một trải nghiệm thật mới mẻ, bắt đầu từ việc trét kem lên bánh, hoàn toàn là con số không, làm từ đầu đến cuối.

Ban đầu hai người còn có thể ngoan ngoãn nghe lời giáo viên, làm một cách nghiêm túc. Nhưng sau khi đã quen tay không bao lâu, cả hai liền bắt đầu nghịch ngợm, giống như trong phim truyền hình, bôi bột mì lên mặt đối phương.

Dần dần không chỉ giới hạn ở bột mì, có nguyên liệu mới nào là bôi thứ đó.

Cuối cùng khi chiếc bánh hoàn thành, hai khuôn mặt cũng đã nhem nhuốc.

Nhưng nhân vật chính của ngày sinh nhật lại rất hài lòng. Một Tô Nhứ trông thảm thương như chú mèo hoa nhỏ hiếm thấy đã bị Đàm Tinh Úy kéo lại chụp rất nhiều ảnh.

Trét kem xong, Đàm Tinh Úy lại cùng Tô Nhứ vẽ lên bánh hình người que đơn giản của cả hai, rồi viết ngày tháng hôm nay.

Cả hai đều rất hài lòng với chiếc bánh kem ngày hôm nay, đặc biệt là Đàm Tinh Úy. Nàng cứ bày ra bày vào, chụp tới chụp lui, loay hoay một lúc lâu mới cho vào hộp.

Cuối cùng, thắt một chiếc nơ lên hộp, hoạt động hôm nay đến đây là kết thúc viên mãn.

Thời gian vẫn còn, hoạt động tiếp theo vẫn theo kế hoạch: đi siêu thị.

Tô Nhứ con người này, cái hay là ở chỗ chị ấy làm món gì cũng ngon, mà cái dở cũng là ở chỗ chị ấy làm món gì cũng ngon. Điều này khiến Đàm Tinh Úy hôm qua đã phải đắn đo rất lâu, xóa đi giảm lại, thêm vào bớt ra mãi mới chốt được thực đơn cuối cùng.

Theo danh sách, hai người mua rất nhiều đồ ăn, thức uống và hoa quả, còn mua cả rượu.

Rượu là do Tô Nhứ mua, ai nha, không biết người này định làm gì nữa, khó đoán thật đó.

Mùa hè nóng nực, ở ngoài trời thêm một phút cũng là một cực hình. Mua đồ xong, hai người nhanh chóng về nhà, nhanh chóng lên lầu.

Tô Nhứ đã bật sẵn điều hòa từ trước, Đàm Tinh Úy xách theo hoa quả và bánh kem.

"Vào nhà là em cắt dưa hấu ngay lập tức," Đàm Tinh Úy nóng nực vừa nói vừa dùng vân tay mở khóa: "Khát chết em rồi, oa!"

Mở cửa ra, Đàm Tinh Úy kinh ngạc kêu lên.

Trên chiếc bàn ở huyền quan, những chùm bóng bay nhỏ màu sắc tươi đẹp được sắp xếp xen kẽ, lớn nhỏ không đồng nhất. Dưới những quả bóng bay là hai bức tượng nhỏ 3D của hai người, giống hệt như hình vẽ trên bánh kem.

Ánh đèn bàn màu vàng nhạt chiếu vào, tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng yêu và ấm áp.

Đàm Tinh Úy cười với Tô Nhứ rồi bước vào trong.

Không ngờ vừa bước vào, những quả bóng bay lại chuyển động. Hai quả bóng màu đỏ và màu xanh cao nhất đột nhiên di chuyển sang hai bên, để lộ ra một dải băng nhỏ ở giữa, trên đó viết: "Tinh Tinh lấp lánh, sinh nhật vui vẻ!"

Đàm Tinh Úy phát ra một tiếng "Oa" đầy cảm động, quay đầu lại liền nhào vào lòng Tô Nhứ.

"Chị làm lúc nào vậy?" Đàm Tinh Úy hỏi.

Tô Nhứ nói: "Sáng nay chị đã xin nghỉ rồi."

Đàm Tinh Úy lại nhào vào lòng Tô Nhứ: "Em sắp khóc rồi, cảm ơn chị."

Tô Nhứ xoa đầu Đàm Tinh Úy: "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối."

Đàm Tinh Úy: "Vâng ạ, vâng ạ."

Đi vào trong còn có nữa, trên bàn trà phòng khách có bóng bay, trên kệ TV cũng có bóng bay, và trên bàn ăn lại càng có nhiều bóng bay hơn.

Mọi thứ đã được sắp đặt sẵn sàng. Hai bên chiếc bàn vuông, những chùm bóng bay rực rỡ đủ màu sắc được bày trí cao thấp khác nhau.

Tô Nhứ nắm tay Đàm Tinh Úy đi tới, đặt chiếc bánh kem vào giữa rồi bảo nàng ngồi xuống.

Tô Nhứ: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Đàm Tinh Úy lập tức hiểu ra: "Nhớ ạ, nhớ ạ."

Tô Nhứ xoa mặt Đàm Tinh Úy: "Cảm ơn em của năm 18 tuổi đã quen biết chị."

Đàm Tinh Úy cũng nói: "Cảm ơn chị đã đến dự sinh nhật 18 tuổi của em."

Dứt lời, Tô Nhứ tắt đèn, thắp nến lên.

Vậy thì bắt đầu thôi.

Đàm Tinh Úy nhanh chóng ngồi ngay ngắn, hai tay chắp lại trước ngực. Tô Nhứ ngồi đối diện cũng bắt đầu hát, chúc mừng sinh nhật em, chúc mừng sinh nhật Tinh Tinh.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ ~" Tô Nhứ nói thêm: "Hãy nói ra điều ước thứ ba đi."

Đàm Tinh Úy vẫn còn đang suy nghĩ xem nên ước gì, Tô Nhứ vừa nói, nàng đã biết.

"Em hy vọng," khóe miệng Đàm Tinh Úy nở nụ cười: "Sẽ có một chị gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, yêu đương với em!"

Đàm Tinh Úy nói xong liền mở mắt ra, nàng kinh ngạc nhìn Tô Nhứ, nhìn chị ấy cười và nói với mình: "Em gái Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ."

Đàm Tinh Úy hỏi: "Chị là ai?"

Tô Nhứ đáp: "Là chị gái xinh đẹp đến để yêu đương với em."

(Hoàn chính văn)
 
Back
Top Bottom