- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
Tuý Quỳnh Chi - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Ongoing)
Chương 89: Mượn đao giết người
Chương 89: Mượn đao giết người
Tô thị có thể làm Đào Tuệ Như lung lay được cũng là có nguyên do.Đừng tưởng chức quan của Tạ Thắng không cao, kỳ thực ông ta là một kẻ lão luyện chốn quan trường kinh thành.Năm đó ông cũng từng là bộ tướng dưới trướng Dương Tuần.Dương Tuần chiến bại, cả nhà họ Dương bị tru di, không ai dám đứng ra lên tiếng cho nhà họ Dương.Nhưng điều này không có nghĩa là nhân mạch nhà họ Dương đứt đoạn.
Năm đó võ tướng được Dương Tuần nâng đỡ, còn có nhiều người bỏ võ theo văn, bây giờ cũng đảm nhiệm các chức vị lớn nhỏ.Bởi vậy trong triều những cựu thuộc hạ của Dương lão tướng quân cũng mơ hồ hình thành một phe cánh riêng.
Chỉ là sự kính trọng của bọn họ đối với Dương lão tướng quân không tiện bày tỏ ra ngoài, chỉ có thể giấu kín trong lòng mà thôi.Mà trong dân gian, uy danh của Dương Tuần chưa bao giờ suy yếu.Bao nhiêu năm nay, vì thi thể của Dương Tuần không thể hồi hương, dân gian còn diễn dịch ra nhiều truyền thuyết rằng Dương Tuần chưa chết, đến nay vẫn đang ở Bắc địa bảo vệ tổ quốc.Ngay cả dân binh tự phát kháng cự Kinh quốc xâm lược ở Bắc địa cũng mang cờ hiệu quân Dương gia năm xưa.Dương Tuần đã trở thành một niềm hoài cảm khó phai trong lòng bách tính Đại Tấn, nhất là vào lúc triều đình cùng Kinh quốc đang căng thẳng, càng khiến người ta thêm phần tưởng nhớ đến lão tướng quân.Ngay mấy ngày trước thôi, tên sứ thần Hà Sát kia uống say khướt trong dịch quán, không ngờ hắn lại thừa men rượu mà bóp chết ca cơ bồi rượu cho hắn rồi ném thẳng thi thể ra ngoài dịch quán trong tình trạng y phục xốc xếch.Để tránh ảnh hưởng đến việc nghị hòa giữa hai nước, sự kiện kinh hãi như vậy đã bị quan viên của dịch quán che đậy xuống.Loại nhẫn nhục này không khỏi lại khiến người ta hoài niệm về những tháng năm vinh quang khi Dương tướng quân còn tại thế.
Khi ấy quan viên Đại Tấn, nào đến mức phải khom lưng uốn gối trước nanh vuốt của Kinh quốc như ngày hôm nay?Bởi vậy, khi ấy gia quyến của những quan viên thuộc phe Dương Tuần đều cảm thấy đồng cảm sâu sắc.Mà Tô thị trong lòng ngấm ngầm oán hận Đào Tuệ Như, chẳng tránh khỏi sẽ đem chuyện nghị luận đến phẩm hạnh của tức phụ duy nhất còn lại trong Dương gia.Những lời ám chỉ ấy của bà cũng khiến không ít người cũ nhớ lại cảnh ngộ vi diệu khi xưa của Đào Tuệ Như, lúc ở giữa Dương gia và phe Thái tử cùng với những tin đồn mập mờ đâu đó về việc bà ta từng bán đứng Dương gia.Tóm lại, vào đúng thời điểm then chốt này, việc Đào Tuệ Như bị gắn liền với chuyện cũ năm xưa thật khiến lòng người sinh ra chán ghét, khó chịu!Đào Tuệ Như trong lòng cũng hiểu rõ, nhất định là Tô thị đã ở sau lưng nói điều gì đó về mình.Chỉ là vừa rồi bà một mạch đi theo tới đây, vốn không phải để giằng co cùng Sở Lâm Lang.Khi nãy vào lúc ăn cơm, bởi chẳng có ai cùng mình chuyện trò, bà ta liền nhân lúc rảnh rang mà lơ đãng quan sát Sở Lâm Lang ngồi chéo ở phía đối diện.Tiểu phụ nhân trẻ tuổi đang ở độ xuân thì đẹp đẽ nhất, bởi chưa từng sinh nở nên gương mặt vẫn căng mịn chẳng khác nào một tiểu cô nương.Thế nhưng khi ánh mắt Đào Tuệ Như rơi xuống cổ tay trơ trụi của nàng, đôi mắt liền bất giác nheo lại thật chặt.Bởi trên cổ tay ấy, dường như còn lưu lại dấu vết vừa tháo chiếc vòng sau một đêm tỳ ngủ.
Da thịt của Sở thị vốn trắng mịn tựa tuyết, quá đỗi mẫn cảm nên hoa văn in hằn bên trong vòng vẫn chưa kịp hoàn toàn tan biến khỏi làn da trắng nõn kia.Hoa văn ấy trông có phần mờ nhòe, chẳng dễ nhận ra rõ ràng.Thế nhưng Đào Tuệ Như chỉ liếc mắt đã nhận ra đó chính là Phật chú "Bệ Ma", nghĩa là hoa sen.Dấu vết hằn của vòng tay như thế này, bà cũng từng nhìn thấy trên làn da trắng ngần nơi cổ tay của một người.Người đó chính là cố hữu Ôn thị.
Lúc đó bà ấy luôn thích khoe vòng ngọc gia truyền nhà họ Dương trước mặt Đào Tuệ Như.Bà rõ ràng còn nhớ, bên trong chiếc ngọc trâm ấy chính là khắc loại chữ như thế này.
Hơn nữa, trên chiếc vòng ngọc tổ truyền vốn dĩ không hề mang chữ khắc nào cả.Nhưng khi Ôn thị vừa mới tới kinh thành, trời xa đất lạ, khó lòng thích ứng nên đêm đến thường xuyên trằn trọc mất ngủ.Thế là Dương Nghị bèn mang vòng ngọc tổ truyền đến hoàng tự, cung thỉnh đại sư Linh Vân gia trì, khắc xuống chú ngữ hoa sen, lấy Phật liên để tịnh hóa phiền muộn trong lòng Ôn thị.Bởi mặt trong ngọc vòng rất khó để chạm khắc, sơ suất một chút liền có thể làm nứt vỡ bề mặt ngọc, nên Dương Nghị đã tốn một khoản hậu lễ để mời thợ khéo lành nghề, khắc ra được hai chữ như nụ hoa bao bọc.
Ấy cũng chính là tâm ý độc nhất vô nhị mà Dương Nghị khi ấy dành cho Ôn thị.Khi ấy, mỗi lần Ôn thị đem ra khoe, bên ngoài Đào Tuệ Như luôn mỉm cười vui vẻ nhưng trong lòng lại chua xót, khó lòng chịu đựng.Về sau, khi Ôn thị phát điên, bà như ý nguyện mà trở thành tức phụ của Dương gia.
Thế nhưng khi bà hỏi đến chiếc vòng ngọc tổ truyền vốn định ban cho trưởng tức, Dương Nghị lại chỉ hờ hững đáp rằng, vòng ngọc ấy đã bị Ôn thị làm rơi vỡ mất rồi.Đào Tuệ Như tuy trong lòng còn ít nhiều không cam tâm, nhưng rốt cuộc vẫn tin là thật.Thế nhưng bà tuyệt đối không ngờ rằng, có một ngày mình lại trông thấy dấu hằn tương tự trên cổ tay của một tiểu phụ khác!Khi ánh mắt của Sở Lâm Lang xoay chuyển nhìn sang, Đào Tuệ Như liền thản nhiên thu ánh mắt, kín đáo cụp mi xuống, không để lộ chút sơ hở nào.Thế nhưng trong lòng bà lại như rơi thẳng xuống tận đáy vực sâu.Bà dám khẳng định, lối chữ triện ấy tuyệt đối là độc nhất vô nhị, không thể có cái thứ hai giống hệt.
Nói cách khác, trong tay Sở Lâm Lang hiện đang nắm giữ chiếc vòng ngọc tổ truyền của Dương gia!Những nghi vấn từng khó nhọc chôn vùi ở Giang Khẩu, nay lại lần nữa cuồn cuộn trỗi dậy, điên cuồng sinh sôi trong lòng Đào Tuệ Như.Sở Lâm Lang và phụ nhân điên kia vốn là hàng xóm...
Chẳng lẽ thuở nhỏ, Sở thị vô tình có được vòng ngọc của vị phụ nhân ấy?Vậy nên sau yến tiệc, bà muốn tìm đến Sở thị để trò chuyện, thăm dò ý của nàng ta, nhân tiện hỏi cho rõ chiếc vòng ngọc mà nàng từng đeo lúc trước là gì.Nào ngờ lại vô tình nghe thấy Đào Nhã Xu hỏi Sở Lâm Lang về vị phu tử kia.Việc này vốn cũng chẳng có gì, bởi hai người không hề nói lời nào quá phận, chỉ là đồng môn hàn huyên bình thường, nhắc đến rồi có chút hỏi han đến vị phu tử từng dạy dỗ mình mà thôi.Thuở trước khi gặp nạn tại ốc đảo, Đào Tuệ Như đã từng trông thấy vị điệt nữ này ân cần hỏi han Liêu Tĩnh Hiên, còn tự tay đưa thuốc và thay thuốc cho y.Chỉ là khi ấy là cảnh binh hoang mã loạn, mọi người đều không câu nệ tiểu tiết, chỉ lo chăm sóc thương thế cho nhau, nào còn ai để tâm đến những việc ấy.Vì thế, Đào Tuệ Như cũng không mấy để tâm.Thế nhưng vị điệt nữ này xưa nay vốn chẳng bao giờ nói một lời vu vơ.
Nàng hiếm hoi lắm mới được ra khỏi hoàng cung một chuyến, lại kéo Sở Lâm Lang trốn đi hàn huyên, vậy mà chỉ chăm chăm hỏi đến phu tử, hẳn là trong lòng vô cùng để ý đến người này...Nghĩ tới đây, Đào Tuệ Như bật cười ngộ ra, rốt cuộc náo loạn cả nửa ngày, hóa ra bấy lâu nay bà đi rỉ tai truyền lời vu vơ lại truyền nhầm người rồi.Vị điệt nữ kia của bà sạch sẽ đến cực điểm, vậy mà lại đem lòng ưng ý một gã nam nhân lôi thôi lếch thếch như cây chổi lau nhà rụng lông.Đào Tuệ Như không nhịn được bật cười một hồi, lúc này nhi tử bà là Đào Tán lại tìm tới: "Mẫu thân, người đang cười gì vậy?"
Đào Tuệ Như sửa lại vạt áo của nhi tử: "Không có gì, chỉ là nghe được vài chuyện buồn cười của người ta thôi.
Đúng rồi, ta đã xin ân chuẩn của Thái tử, để con đến hoàng tự quan miếu nhận một chức nhàn lo việc tế tự.
Tuy chức quan không cao nhưng giúp con quen thuộc trình tự tế lễ, cũng rất có ích cho việc đối nhân xử thế.
Vài ngày tới chớ ra ngoài chơi mà học thuộc các điều lệ và pháp hội tế tự đi."
Đào Tán vừa nghe liền cảm thấy không vui: "Mẫu thân, người đã nửa như xuất gia rồi, sao còn muốn đưa con đến cái chốn ngoại đạo ấy, mẫu thân là muốn bắt con xuất gia lần nữa sao?"
Đào Tuệ Như nghe vậy liền sầm mặt quát: "Nói bậy!
Chẳng lẽ quan lại lo tế tự trong quan tự đều là hòa thượng sao?
Chức sai nhàn nhã như thế, người thường cầu còn chẳng được!
Khổng Tử thuở xưa chẳng phải cũng từng vào Thái Miếu làm quan đó sao?
Đây là chuyện rất mực tao nhã!"
Lần trước bà vì nhi tử mà cầu quan lại bị Đào Quốc công quở trách.Tuy trong lòng Đào Tuệ Như có đôi phần phẫn hận nhưng bà cũng hiểu thân phận nhi tử mình là hàng tôn bối của Dương gia, quả thực là một cửa ải không thể vượt qua.Hơn nữa, trước mắt biên quan đang căng thẳng, chẳng ai biết tiếp theo có bùng nổ chiến sự hay không.
Cầu được một chức nhàn ở hoàng tự mới là kế sách thông minh để bảo toàn thân mình.Trong những năm dài từ khi Dương Nghị rời xa bà, Đào Tuệ Như dồn hết thảy ký thác vào nhi tử, nên đương nhiên bà phải vì hắn mà dốc hết tâm lực, suy tính tiền đồ sau này.Vì vô tình phát hiện tâm sự kín đáo của điệt nữ, Đào Tuệ Như cũng không tiện tiến lên hỏi Sở Lâm Lang nữa.Nghĩ vậy, Đào Tuệ Như bèn đưa nhi tử cáo biệt với gia chủ rồi bước ra khỏi đại môn Vương gia.Chiếc vòng ngọc ấy như tảng đá mài đè nặng lòng bà.
Đã không kịp hỏi Sở Lâm Lang thì bà vẫn còn cách khác, có thể đi hỏi chính đương sự.Thế là bà sai nhi tử về trước, còn mình thì quay người bảo tiểu thị đưa một tờ thiếp đến dịch quán rồi bà vào một trà lâu yên tĩnh trong thành, bao trọn lầu hai, kiên nhẫn chờ người đến.Chẳng bao lâu, một bóng người vạm vỡ xuất hiện nơi đầu bậc thang rồi nhấc chân bước vào nhã gian của phòng bao."
Không phải ta đã nói rõ rằng nếu không có việc gấp, ngươi không cần đến tìm ta sao?"
Nghe câu hỏi của nam nhân, lửa giận trong lòng bà bốc lên ngùn ngụt nhưng bà cố đè nén rồi bất thình lình hỏi thẳng: "Chiếc vòng ngọc tổ truyền của Dương gia các ngươi vốn không vỡ mà là đã trao cho nhi tử của ả, đúng không!"
Người tới chính là Dương Nghị.
Lúc này y gỡ chiếc mũ trùm đen xuống, để lộ đôi mắt sắc bén thâm sâu, song vì câu hỏi đột ngột của Đào thị mà khẽ nheo lại.Y vừa định mở miệng nói rằng chiếc vòng ấy đã vỡ từ lâu, thì Đào thị đã vội vàng cắt lời: "Dương Nghị, tín nhiệm giữa ta và ngươi nay như giẫm lên băng mỏng.
Ta không phải hạng phụ nhân ngu xuẩn như Ôn thị, không chịu nổi kẻ khác hết lần này đến lần khác dối gạt.
Bởi vậy trước khi trả lời, tốt nhất ngươi hãy nghĩ cho kỹ, chớ phá nát chút tín nhiệm cuối cùng ta còn dành cho ngươi."
Dương Nghị vốn không biết Đào Tuệ Như đang thăm dò mình, cũng chẳng rõ vì sao bà lại đưa ra câu hỏi như vậy.Tuy vậy, lời bà nói không sai.
Hiện giờ y đang ở kinh thành, không muốn sinh chuyện rắc rối.
Hơn nữa, Đào thị vẫn còn chỗ hữu dụng, y cũng không muốn sớm trở mặt với bà.Vì thế y nghĩ ngợi một lát, rồi thành thật đáp: "Hẳn là vậy..."
Đào Tuệ Như nghe Dương Nghị sửa miệng mà giận đến mức huyết khí cuồn cuộn dâng trào.Hóa ra chiếc vòng ngọc ấy quả nhiên vẫn còn.
Vậy thì năm xưa y không chịu đưa cho bà là có ý gì đây!Bà cố đè nén uất khí trong lòng sau đó hỏi một câu như đã khẳng định: "Về sau chiếc vòng ngọc ấy nằm trong tay nhi tử của ả, có phải không?"
Dương Nghị nheo mắt không lên tiếng, xem bộ dạng thì e là khó moi thêm lời nào từ miệng y nữa.Thế nên Đào Tuệ Như bèn liều một phen thăm dò: "Nhi tử của ả đã còn sống, lần này ngươi hồi kinh có cố ý đi gặp nó không?"
Dương Nghị vẫn nheo mắt, không mở miệng, dường như đang cân nhắc xem vị thê tử trước này rốt cuộc biết được bao nhiêu.Đến nước này, trong lòng Đào Tuệ Như đã hoàn toàn sáng tỏ.Nếu nhi tử được đồn là đã ốm yếu mà yểu mệnh kia không còn, hoặc hắn không ở kinh thành thì phản ứng của Dương Nghị đã chẳng phải như vậy.Nghĩ đến đây, tâm tư Đào Tuệ Như chuyển động rồi dứt khoát nghiệm chứng nỗi nghi hoặc đã chôn giấu bấy lâu trong lòng: "Sao?
Tư Đồ Thịnh trông thấy ngươi chẳng lẽ lại không vui mừng ư?"
Dương Nghị quả thật không ngờ Đào Tuệ Như lại nhận ra Tư Đồ Thịnh là cốt nhục của Ôn thị, y không khỏi nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Đào Tuệ Như cũng không ngờ, một phen thăm dò này lại xác nhận hết thảy.Nghĩ tới việc Tư Đồ Thịnh chính là đứa con ngoài giá thú mà Dương Nghị cùng Ôn thị lén lút sinh ra sau khi y đã thành hôn với mình, ngọn lửa uất hận bị đè nén bao năm liền bùng phát dữ dội.Bà lập tức lao tới, vung tay tát Dương Nghị một cái rồi nghiến giọng giận dữ nói: "Đồ khốn kiếp!
Ngươi có coi ta là chính thất của Dương gia hay không?
Dám đem vòng ngọc truyền gia trao cho nghiệt chủng kia!
Ngươi khinh người quá đáng lắm rồi đấy!"
Bà nói đến đây vẫn chưa hả giận, thuận tay còn định tát Dương Nghị thêm một cái, nào ngờ Dương Nghị lại hất tay đáp trả một bạt tai: "Ngươi cũng xứng gọi hắn là nghiệt chủng sao?
Hắn là đích trưởng tử của Dương gia, vòng ngọc của mẫu thân hắn, sao hắn không thể nhận!"
Cú đánh ấy chẳng hề nương lực, Đào Tuệ Như bị đánh mà loạng choạng lùi lại, ngã phịch xuống đất, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Hắn... là đích trưởng tử của Dương gia các ngươi?
Vậy Tán nhi của ta tính là gì?"
Dương Nghị vốn không biết Đào Tuệ Như hiểu lầm rằng Tư Đồ Thịnh là hài tử Ôn thị sinh ở Giang Khẩu, chỉ tiếp tục nói: "Hắn do phụ thân ta nuôi nấng trưởng thành, cớ sao lại không phải là đích trưởng tử?
Chẳng lẽ chỉ có hài tử do vị kế thất thân phận tôn quý như ngươi sinh ra mới xứng làm đích trưởng tử?"
Đào Tuệ Như không còn tâm trí để ý tới lời mỉa mai của y, trong khoảnh khắc ấy, bà trừng to mắt: "Hắn... hắn là Dương Giới Hành?
Hắn chưa chết ư?"
Dương Nghị lúc này cũng nghe ra chỗ không ổn, y nhíu mày nói: "Chẳng phải ngươi nhận ra hắn rồi sao?
Nếu không phải Dương Giới Hành thì còn là ai?"
Đến lúc này, oán hận vốn dâng trào trong lòng Đào Tuệ Như bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.Nếu Tư Đồ Thịnh là con ngoài giá thú, bà dĩ nhiên có lý do để cùng Dương Nghị làm ầm lên.
Nhưng hắn lại là Dương Giới Hành, là trưởng tử mà Ôn thị sinh trong lúc còn hôn phối, là đích tôn danh chính ngôn thuận của Dương gia.Thế nhưng dẫu là như vậy, Dương Nghị cũng dám động thủ đánh bà ư?
Chẳng lẽ y không biết, chỉ cần bà muốn, lập tức có thể khiến phụ tử bọn họ cùng bị tống vào ngục sao?Khi bà còn đang nghĩ vậy, Dương Nghị đã bước tới trước mặt, ngồi xổm xuống: "Lần trước ta đã cùng ngươi phân tích lợi hại can hệ.
Ta không truy cứu lỗi lầm năm xưa ngươi câu kết với thái tử, rút củi dưới đáy nồi hại Dương gia ta, nhưng ngươi cũng nên giữ miệng kín như bưng, an phận mà sống cho yên.
Rốt cuộc một khi chuyện của ta vỡ lở, ắt sẽ dấy lên một hồi phong ba vô ích.
Nếu ngươi vạch trần hài tử Giới Hành, chẳng lẽ không sợ liên lụy cả Tán nhi của ngươi ư?
Suy cho cùng, nếu tên cẩu hoàng đế kia lần ra rằng nhi tử của ta vẫn luôn nằm vùng bên cạnh hắn bấy lâu nay, hắn sẽ đêm đêm đều gặp ác mộng, ắt phải diệt cỏ tận gốc tất cả cốt nhục của ta cho bằng sạch!"
Mối nhân duyên giữa y và bà là do Đào thị lợi dụng mâu thuẫn giữa y với Ôn thị mà khổ tâm mưu toan tính toán mới nên, vốn dĩ chẳng có bao nhiêu phần ôn tình.Mà nay phu thê xưa gặp lại, đôi bên đều nôn nóng truy tìm nhược điểm trên người đối phương để nắm đằng chuôi.Điểm yếu của Đào Tuệ Như chính là nhi tử Đào Tán của bà ta.Dương Nghị nói không sai.
Nếu thân phận của Tư Đồ Thịnh bại lộ thì rất có thể Tán nhi cũng sẽ bị bệ hạ sinh lòng nghi kỵ, rước lấy họa sát thân!Nghĩ đến đây, bà âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh một tiếng: "Là đích trưởng tử thì đã sao?
Ngươi có biết hắn đem vòng ngọc tổ truyền của nhà các ngươi cho ai không?"
Thấy bộ dạng Dương Nghị dường như không hay biết, Đào Tuệ Như cười lạnh nói: "Nay hắn dan díu với một thương phụ họ Sở từng hoà ly, còn đem cả chiếc vòng ấy trao cho ả...
Quả không hổ là nhi tử của ngươi, con mắt chọn nữ nhân chẳng khác gì ngươi, môn đăng hộ đối thì không lấy, cứ nhất quyết phải tìm đến chỗ hạ tiện.
Trưởng tức của Dương gia các ngươi, quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!"
Nghe lời ấy, Dương Nghị bất giác lại nheo mắt, lúc này y mới hiểu ra Đào Tuệ Như đã nhận ra Tư Đồ Thịnh bằng cách nào.Nghĩ đến dáng vẻ khi trướcTư Đồ Thịnh ra sức phủi sạch quan hệ với phụ nhân kia, y vậy mà còn tin là thật, Dương Nghị bất giác không kìm được lửa giận.Huyết hải thâm cừu của cả Dương gia còn chưa báo, thế mà tên tiểu tử ấy lại đắm chìm nơi ôn nhu hương, còn tìm một nữ tử hèn hạ như thế!Nhìn thấy nét phẫn nộ ẩn hiện trên khuôn mặt Dương Nghị, cảm giác đau nhức trên mặt Đào Tuệ Như dường như cũng vơi đi đôi phần.Bà đứng dậy, tao nhã phủi sạch bụi trên người, làm như vô tâm mà nói: "Ta thấy tính khí của hài tử kia cũng giống ngươi như đúc, hễ đã nhìn trúng nữ nhân nào, không đụng đến tường Nam thì quyết chẳng quay đầu.
Ngươi nếu đích thân ra mặt ngăn cản, e là sẽ phản tác dụng.
Chẳng qua cũng chỉ là một thương phụ có đôi phần tư sắc, so với ca cơ mấy hôm trước chết ở dịch quán thì có gì khác nhau đâu, đều là hạng nữ tử hạ tiện chết rồi cũng chẳng để lại dấu vết mà thôi, ngươi thấy có phải lẽ này không?"
Nghe vậy, Dương Nghị lạnh lùng ngoảnh đầu nhìn bà, tựa hồ đang suy đoán ẩn ý trong lời nói của bà.Đào Tuệ Như giờ cũng lười giả vờ làm hạng hiền phụ trước mặt y.
Bao năm u uất chốn khuê phòng đã sớm hóa hết thảy tình ái bà dành cho Dương Nghị thành một trái tim rắn rết, độc địa như bùa yểm.Bà dứt khoát chọc thủng thêm một tầng, mỉm cười ghé sát bên tai Dương Nghị nói: "Chư vị sứ thần Kinh quốc của các ngươi khi hồi quốc cũng chẳng mang tay không trở về đâu.
Ả phụ nhân ấy mở một cửa hiệu trong kinh thành, ban ngày tới đó trông coi cửa hàng.
Ngươi cũng nên tận chút tình nghĩa gia chủ, dẫn bọn họ mua ít thổ sản mang về chứ?"
Tên Hà Sát kia háo sắc bạo ngược, nếu trông thấy tư sắc như Sở Lâm Lang thì làm sao dễ buông tha?
Nếu Sở thị không thuận theo, e rằng kết cục cũng chẳng khá hơn là bao."
Mà theo thế cục Đại Tấn hiện nay cũng đang nóng lòng muốn cùng Kinh quốc hóa giải đao binh, chỉ e dẫu Sở thị bị Hà Sát hại chết cũng sẽ có kẻ đứng ra đè nén cho êm chuyện.Dương Nghị đột ngột đẩy bà ta ra, trong mắt lộ vẻ chán ghét khôn tả: "Trước đây ta sao lại không nhận ra, tâm địa ngươi ác độc đến thế?"
Đào Tuệ Như lạnh lùng cười nói: "Ta chẳng phải đang bày mưu cho ngươi đó sao?
Dùng hay không, đều tùy ở ngươi.
Huống hồ, kẻ tâm tư không độc sớm đã bị hạng phụ lòng như ngươi bức đến phát điên rồi!
Ta một lòng vì lợi ích của phụ tử các ngươi, chớ có không biết điều.
Suy cho cùng, Tư Đồ Thịnh rốt cuộc cũng là huynh trưởng cùng phụ thân của Tán nhi nhà ta.
Hắn ta nếu quan vận hanh thông, lẽ nào lại không nâng đỡ thân đệ đệ của mình?"
Nói đến đây, Đào Tuệ Như cũng lười phí lời với Dương Nghị, bà ta mang nửa bên mặt sưng đỏ, ưỡn thẳng cổ, giữ lấy kiêu ngạo của một đích nữ Đào gia rồi cứ thế tự mình xuống lầu.Sau khi nhà họ Dương xảy ra biến cố, bà chỉ có thể dắt theo nhi tử chen chúc sinh tồn trong khe hở, nếu là kiểu người nhu nhược để người ta ức hiếp thì làm sao có thể nuôi nấng nhi tử mình trưởng thành được?Thật tưởng rằng bà không có chỗ dựa, có thể mặc sức giày xéo lên đầu mẫu tử bà hay sao?Phàm kẻ nào có lỗi với bà, bà sẽ không bỏ qua một ai!Dương Nghị nay được Kinh quốc làm hậu thuẫn, vì sợ sẽ làm liên lụy đến nhi tử của bà, bà cũng chỉ có thể đối với y và Tư Đồ Thịnh mà như ném chuột sợ vỡ bình.Dựa vào đầu óc của Tô thị, nếu không phải Sở Lâm Lang chọc thủng mọi chuyện thì bà ta há có thể trở mặt với Đào Tuệ Như được?Nghĩ đến nỗi nhục bị mọi người lạnh nhạt tại hỷ yến ngày hôm nay, Đào Tuệ Như quyết không đời nào bỏ qua cho Sở Lâm Lang, kẻ khởi xướng chuyện này!Theo hiểu biết của bà về Dương Nghị, y tuyệt sẽ không cho phép tên nhi tử kia thoát ly khỏi sự khống chế của y.Hơn nữa, Dương Nghị vẫn hằng mong Kinh quốc cùng Đại Tấn khai chiến để thẳng tiến hoàng thành, giết tên cẩu hoàng đế, báo huyết thù diệt môn của Dương gia.Vậy nên y còn mong hai nước không nghị hoà hơn bất kỳ ai khác.
Nếu như Hà Sát lại tiếp tục gây sự, làm tổn hại đến tâm can bảo bối của Tư Đồ Thịnh, chỉ e rằng Tư Đồ Thịnh cũng sẽ không để cho tên Hà Sát kia còn sống mà bước ra khỏi Đại Tấn.Cứ như vậy, chuyện hoà đàm tan vỡ, Dương Nghị vừa hay được toại nguyện.Đào Huệ Như quá đỗi am hiểu người từng đầu gối tay ấp với mình.
Cho dù y chưa sinh sát niệm với Sở thị kia thì cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để châm ngòi mối quan hệ giữa hai nước!Nghĩ đến đây, Đào Huệ Như ngồi trong cỗ xe ngựa lắc lư lại khẽ bật cười thành tiếng.Bà thậm chí còn nóng lòng muốn nhìn xem, Sở thị khéo mồm khéo miệng kia sẽ đối phó thế nào với lũ hổ lang kéo tận đến cửa!Lại nói đến Sở Lâm Lang, hôm ấy sau khi dự hôn lễ của tiểu thư Quan Kim Hoà , nàng quyến luyến không rời mà cáo biệt với Đào Nhã Xu.Nghe nói dưới sự thúc đẩy của Đào gia, gần đây quần thần dâng tấu xin lập hậu lên bệ hạ không ngớt.Tất nhiên, đây cũng là để trên triều đình lại tạo ra một thanh thế lớn, giúp Đào gia lại có thêm một vị hoàng hậu.Đào Nhã Xu không có cách nào né tránh, chỉ có thể nhân lúc ra khỏi cung mà tranh thủ được đôi chút phút giây được hít thở.
Chỉ là nàng cũng đã dứt bỏ hẳn những vọng tưởng trước kia, rằng có thể nhờ thân phận nữ quan mà gắng gượng cho đến ngày được xuất cung.Thân là đích nữ của Đào gia, đây chính là số mệnh của nàng, có muốn trốn cũng không thể.Đào gia đã bỏ ra nhiều tâm huyết đến thế, sao có thể để cho quân cờ quan trọng như nàng thoát khỏi vị trí được chứ?Đào Nhã Xu không đem những tâm tư vô vọng của mình làm phiền đến khuê mật tri giao, nhưng cũng nhắc nhở nàng ấy phải để mắt đến Tư Đồ Thịnh.
Bởi yến hỉ vốn là chỗ náo nhiệt nhất để kéo người mai mối, dường như bên cạnh Tư Đồ đại nhân khi ấy vây quanh không ít phu nhân ở kinh thành giỏi việc làm mai.Sở Lâm Lang chỉ khẽ mỉm cười, nàng cũng không nói với Đào Nhã Xu về việc nàng đã cùng Tư Đồ Thịnh định hôn.Cũng không phải là nàng không tin Đào Nhã Xu, chỉ là nàng cảm thấy chuyện này càng ít người biết thì sau này càng có thể lưu lại cho Tư Đồ Thịnh một cơ hội để xoay chuyển.Nếu như một ngày nào đó, chí hướng trong lòng hắn có thể thi triển, thân phận cũng được sáng tỏ với thiên hạ, chẳng còn vướng bận bởi xuất thân của mình.
Có lẽ khi ấy hắn sẽ phát hiện mình có quá nhiều lựa chọn, chứ không còn bị giới hạn ở cô nương hàng xóm từng cùng hắn tri ngộ trong những tháng ngày khốn khó.Sở Lâm Lang không hề hối hận khi đính hôn cùng Tư Đồ Thịnh, nhưng nàng lại muốn để cho hắn một cơ hội hồi tâm chuyển ý.Giữ vững tâm tư như vậy, cho dù biết bên cạnh Tư Đồ Thịnh có không ít bà mai vây quanh, Sở Lâm Lang vẫn gắng không để những chuyện ấy chiếm cứ quá nhiều suy nghĩ của mình.Bởi vừa khéo gặp lúc cuối tháng phải thu xếp sổ sách nên thường ngày phần lớn thời gian nàng đều quay về cửa hiệu trong kinh thành để đối soát chi thu.Hôm nay việc buôn bán dường như rất tốt, người ra kẻ vào nườm nượp không dứt.Đúng lúc Sở Lâm Lang đang gảy bàn tính trong hậu đường, bỗng nghe tiền sảnh ồn ào khác thường, tựa hồ có rất nhiều người đồng loạt ùa vào.Nàng không kìm được mà đứng dậy, hướng mắt ra ngoài rèm cửa nhìn.
Mấy kẻ đi đầu y phục đều mang dáng dấp người Kinh quốc, lời lẽ thô tục ồn ào, mang theo vẻ ngang tàng cục mịch của kẻ đến từ quan ngoại.Bọn chúng thậm chí còn xua đuổi những khách nhân khác, nói rằng không cho phép ai quấy rầy việc thủ lĩnh của chúng mua đồ.Sở Lâm Lang không bước ra nghênh tiếp mà để cho chưởng quỹ dẫn theo gia nhân ra tiếp đãi khách nhân.Còn nàng thì bước lên lầu hai nhìn xuống, vừa liếc mắt đã nhận ra cỗ xe ngựa bọn họ ngồi là từ dịch quán trong thành.
Xem ra những kẻ này chính là sứ thần Kinh quốc vào thành để nghị hoà.Nghe ý tứ bọn họ, dường như định nhân lúc chưa rời kinh thành mà chọn mua thêm ít vải vóc châu báu, mang về ban cho các cơ thiếp.Sở Lâm Lang từng nghe Tư Đồ Thịnh nhắc qua, lần này bọn họ đến đây chẳng khác nào du sơn ngoạn thủy.
Nghe nói ngoài thời gian nghị bàn cùng triều đình thì những lúc khác đều ở trong dịch quán suốt đêm yến ẩm, ca cơ nối nhau không ngớt.Còn có một vị sứ giả tên Hà Sát là kẻ cực kỳ háo sắc, tàn bạo.Nghe nói mấy hôm trước, Hà Sát trong cơn say rượu lại dám hành hạ một ca cơ hầu rượu đến chết.
Không rõ trong đám người này có hắn hay không.Lâm Lang ẩn mình sau rèm cửa, lặng lẽ quan sát bọn họ sau đó nhận ra đám thị vệ Kinh quốc hầu như đều vây quanh một nam nhân có thân hình cao lớn vạm vỡ.Kẻ hán tử cao lớn ấy mang dung mạo điển hình của người Kinh quốc, lưng hùm vai gấu, mắt báo mũi rộng, khuôn mặt mang vẻ dữ tợn.Hắn sốt ruột khó chịu nhìn hàng hóa trong cửa tiệm rồi hầm hừ quay sang quát vị thống lĩnh thị vệ bên cạnh: "Không phải ngươi nói là đi tửu lâu gần đây uống rượu hay sao?
Tại sao lại dẫn ta đến chỗ này?"
Vị thống lĩnh thị vệ vội vàng giải thích: "Là Hổ Đô Liệt thống lĩnh đặc biệt căn dặn, khi đến tửu lâu thì thuận đường ghé qua cửa hiệu này xem thử, nhân tiện mua thêm ít lễ vật mang về cho thân quyến trong nhà."
"Hừ, quả nhiên là tên phế vật chỉ biết dựa vào ngủ với nữ nhân để giữ mạng, đi đến đâu cũng chỉ lo nghĩ cách lấy lòng vị công chúa kiêu sa yếu ớt của chúng ta..."
Đúng lúc ấy, nam nhân kia bỗng im bặt, dùng đôi mắt hau háu dâm đãng nhìn chằm chằm vào Đông Tuyết vừa bước vào từ bên ngoài cửa tiệm.Đông Tuyết khi nãy vừa sang con phố đối diện để mua rượu nếp ngọt cho Sở Lâm Lang, nào ngờ lúc quay về lại đúng lúc chạm mặt một đám người như thế này.Khi Sở Lâm Lang từ trên lầu bước xuống, qua rèm cửa thoáng trông thấy tên người Kinh quốc cầm đầu kia đang nhìn chằm chằm đánh giá Đông Tuyết, nàng liền thầm kêu một tiếng không xong rồi.____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko