Đào Nhã Xu không phải là người nịnh hót, Sở Lâm Lang gần đây quả thật gặp chuyện vui mà tinh thần sảng khoái, từ trong ánh mắt đã tỏa ra vẻ rực rỡ khác lạ.Sau một thời gian học tập ở nữ học, Lâm Lang đã nắm vững bí quyết phối đồ, nàng không còn chuộng sắc đỏ rực hay tím sậm như trước nữa, hơn nữa nàng và Tư Đồ Thịnh càng ngày càng tình nồng ý mật, chẳng phải từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ duyên dáng, ngọt ngào và hạnh phúc sao?Thế nhưng so với Lâm Lang, tiểu thư Nhã Xu vốn thân ở chốn cung đình, lẽ ra phải nên cùng muôn hoa tranh sắc khoe hương, vậy mà thoạt nhìn lại có phần giản đơn, nhạt nhòa...Dù là kiểu tóc hay cách trang điểm của tiểu thư Nhã Xu đều mang vẻ già dặn, tẻ nhạt, hoàn toàn không có sức sống tràn trề của một thiếu nữ.Sở Lâm Lang từng vào cung, nàng thấy các nữ quan khác trong cung đều ăn vận rực rỡ như hoa nở thành cụm, không kém cạnh gì các phi tần!Huống chi Nhã Xu lại là người được Thái hậu sủng ái, dẫu có phải mặc y phục theo chế định của nữ quan thì ở phương diện châu ngọc trang sức, phấn sáp điểm tô, chẳng phải vẫn có thể dụng tâm trau chuốt sao?"
Nghe Lâm Lang hỏi, Nhã Xu chỉ cười nhạt: "Ta không muốn lấy sắc phục người, càng không có tâm tư muốn được sủng ái, tô điểm diễm lệ để làm gì?"
Đào Nhã Xu bây giờ chỉ có một lòng muốn hầu hạ thái hậu thật tốt, tuyệt chẳng nghĩ tới việc lại gần trước mặt bệ hạ.Chỉ cần nàng không bị sắc phong làm phi tần, đợi thêm vài năm, khi tuổi tác đã lớn thì có thể xuất cung trở về nhà.
Chỉ là như vậy, e rằng sẽ làm lỡ dở chuyện hôn phối của nữ nhi gia mà thôi.Lâm Lang nghe vậy liền hiểu rõ tâm ý của Nhã Xu.
Chỉ là trong mắt nàng, e rằng nguyện vọng ấy của Nhã Xu khó mà thành đượcNhà họ Đào nóng lòng muốn củng cố sủng ái, mà bên Thái tử thì không mong lại xuất hiện một vị Tĩnh phi chắn lối.Còn bệ hạ giờ chỉ muốn ổn định triều cương, muốn trấn an Thái tử cùng các lão thần.
Nhất là trước đây vì chuyện của Phương Lương Đế mà Người đã hiểu lầm tiên hoàng hậu suốt một thời gian dài; nay nỗi oan của tiên hoàng hậu đã được rửa sạch, trong lòng hoàng đế cũng mang vài phần áy náy, tất nhiên là ông phải cho nhà họ Đào chút thể diện.Còn về cách cho thể diện thế nào thì Đào Nhã Xu "được sủng ái" là phương pháp thuận tiện nhất.Nhà họ Đào được vinh dự, chỗ dựa của Thái tử cũng càng vững chắc hơn.Mấy năm nay bệ hạ hiếm khi sủng hạnh phi tần, mà cũng chẳng có phi tần nào sinh hạ được long tự.
Bởi vậy, Nhã Xu dù có được phong làm hoàng hậu thì chung quy cũng chỉ như một cái hư danh tượng trưng.
Thái tử, với thân phận là trữ quân, sẽ không phải lo lắng chuyện biểu muội vì hài tử mình mà dấy lên sóng gió.Như vậy thì việc tiểu thư nhà họ Đào được lập làm hậu quả thực khiến ai nấy đều cảm thấy vừa lòng.
Tiếc là, không một ai hỏi đến ý nguyện của Đào Nhã Xu.Lâm Lang không nhịn được thay tiểu hữu của mình thở dài, sau đó nàng dứt khoát chuyển đề tài, tán gẫu sang chuyện khác.Đào Nhã Xu lần này đến ngoài việc thăm hỏi đồng môn ngày xưa, tiện thể mua chút đồ, kỳ thực còn đến để báo tin vui.Hoá ra từ sau lần Thái hậu lên tiếng, thanh danh của Sở Lâm Lang liền sa sút không ngừng.Khi ấy Đào Nhã Xu cũng có mặt, trong lòng nàng đương nhiên là âm thầm lo lắng.
Về sau, khi nghe tin Sở nương tử rời khỏi nữ học, nàng lại càng thêm bồn chồn, lo nghĩ chẳng yên.Thanh danh của nữ tử một khi đã bị vấy bẩn là điều khó gột rửa nhất.
May thay Lâm Lang vốn chẳng phải tiểu thư nhà thế gia quyền quý, nếu không thì ai mà biết được nàng có trở thành một Nghi Tú quận chúa tiếp theo hay không?Nhưng ngay ngày hôm qua, trong cung đã xảy ra một hồi biến cố.Nếu muốn nói đến đầu đuôi ngọn ngành, thì phải kể từ lần phủ của Tế tửu Tề công mở trà yến thi xã, mời tới một nhóm quý phụ cùng tao nhân mặc khách.Mọi người vừa uống trà vừa ngâm vịnh đối thơ, thật là khoái lạc vui vầy biết bao.
Vốn dĩ khung cảnh đang hòa hợp và yên ổn như vậy, sau một hồi đàm luận thi từ ca phú lại có người nhắc đến việc hôn phối của nhi nữ trong nhà.Chuyện trò chuyện dần dần lại xoay sang những bậc tài tuấn chốn kinh thành còn chưa thành hôn, mà người được nhắc đến nhiều nhất tất nhiên là Tư Đồ Thịnh, vị Thị lang bộ Hộ vốn từng được nhà Vân gia để mắt tới.Lần này sứ thần Kinh quốc vào kinh, người được phép vào Thượng Thư Phòng đều là mấy đại thần có phẩm cấp từ nhị phẩm trở lên.
Vậy mà riêng Tư Đồ Thịnh chỉ mang chức quan tứ phẩm lại có thể cùng chư vị trọng thần ấy bước vào Thượng Thư Phòng nghị sự.Bệ hạ rất trọng dụng hắn, xem ý thì chắc qua không bao lâu nữa, khi Hộ bộ Thượng thư cáo lão hồi hương thì Tư Đồ Thịnh sẽ còn thăng tiến lên.Bậc tài tuấn có thể tự dựa vào bản lĩnh của mình mà thăng tiến như vậy, đặt ở triều đại nào đi nữa cũng đều là kẻ hiền sĩ xứng làm rể quý nơi vương môn.Vốn dĩ Tư Đồ Thịnh là người được Vân gia xem trọng, muốn kết duyên cùng Nghi Tú quận chúa.
Chỉ vì kiêng kỵ Tĩnh phi nương nương mà ai nấy đều chẳng dám nhúng chàm.Chỉ là giờ đây, cả hệ tộc Vân gia đều đã sụp đổ.
Còn vị Tĩnh phi nương nương kia thì gương mặt đã bị đánh nát, miệng cũng chẳng còn mấy chiếc răng, rõ ràng là khó lòng có ngày Đông Sơn tái khởi nữa rồi.Vân gia nghe nói dạo gần đây bởi việc cải cách ruộng chức điền mà vướng vào một vụ tham ô ruộng tốt của dân lành.
Vốn chẳng phải chuyện lớn, chỉ cần trả lại ruộng đất, bồi thường chút bạc là xong.Thế nhưng bệ hạ lại bất chợt nổi trận lôi đình, quở trách Vân gia từ trên xuống dưới đều tâm thuật bất chính, dung túng những chuyện dơ bẩn sau đó liền giáng chức Vân lão gia, thế rồi cả nhà bị lưu đày, gia sản cũng đều bị tịch thu.Còn Tứ hoàng tử thì lấy cớ là phong vương mà bị đày đến nơi không mọc cỏ, khô cằn sỏi đá, thê thảm rời khỏi Kinh thành, kiếp này e là khó có thể trở về.Thế là vị Tư Đồ đại nhân như miếng thịt tươi thơm phức này lại rơi lên bàn ăn, chỉ xem đũa ai có lực, có thể gắp đi vị rể rùa vàng này.Tuy rằng bản thân Tư Đồ Thịnh có phần nghiêm khắc, thanh danh ác quan hơi thối một chút nhưng tài năng của hắn lại được quần thần trong triều cùng nhau công nhận.
Một vị thanh niên thần tử như vậy, tiền đồ quả thật không thể lượng hết được!Chỉ có điều, điều duy nhất khiến các phu nhân này e ngại là tin đồn hắn và Liễu đại nhân Công bộ tranh giành ghen tuông mấy hôm trước.Chưa thú thê đã phong lưu như vậy, ai yên tâm mà gả nữ nhi qua chứ?Tạ Du Nhiên đang ngồi bên cạnh mẫu thân, nghe lời này liền không nhịn được hừ nhẹ một tiếng: "Tuy nói ruồi chẳng bu quả trứng lành nhưng phụ nhân phẩm hạnh bất chính như Sở thị, ngay cả thái hậu cũng từng quở trách.
Nữ học Dung Lâm chẳng phải cũng ra lệnh bắt nàng ta nghỉ học sao?
Chỉ e các nam tử vừa nghe đến tên đã vội vàng lánh xa, há còn ai chịu để mình bị dây dưa với loại người đó nữa?"
Lời ấy vừa thốt ra, Lục vương phi ngồi chếch đối diện liền không kìm được mà hung hăng trừng mắt quét về phía muội muội mình.Chẳng lẽ nàng không biết rõ thân phận mình sao?
Với tư cách tức phụ hiện Chu gia, sao có thể bình phẩm thê tử trước của Chu gia?Mẫu thân cũng thật hồ đồ, vì thương xót Nhị muội chẳng hòa thuận với bà bà là Triệu thị, trong nhà mỗi ngày đều gà bay chó sủa khó mà yên ổn, mà suốt ngày dắt nàng ra vào đủ loại trà yến lớn nhỏ, gây ra không ít thị phi.Chỉ có điều, lời của Tạ Du Nhiên vừa cất ra liền giống như mở tung chiếc hòm chuyện, khiến mọi người nhất thời đều thi nhau lên tiếng.Loại chuyện đứng ở nơi cao, lạnh lùng ngắm kẻ khác chật vật rồi còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, xưa nay vẫn là trò khiến người ta mải mê chẳng biết chán.Huống hồ như hạng dân phụ họ Sở kia, chỉ nhờ vận may chó ngáp mà có thể lẩn quẩn trong chốn phủ đệ thượng lưu bấy lâu, nay bị đem ra bàn tán cũng chẳng cần chút kiêng kỵ gì!Lúc ấy, lại có kẻ bày trò khôn vặt kiểu 'ngựa chạy rồi mới giơ roi', nói rằng nhìn Sở thị kia vốn đã mang vẻ phong tình nơi mày mắt, e là nhân lúc phụ trách việc trong phủ Thị lang mới thừa cơ quyến luyến cùng gia chủ.
Mà theo sự sáng suốt của đại nhân Tư Đồ, ắt chẳng bao giờ coi trọng hạng tiểu phụ hạ tiện như thế đâu.
Chuyện đồn đãi kia, hẳn chỉ là đôi phần hiểu lầm mà thôi.Có điều, nàng ta dám cả gan quyến rũ chính phu tử của mình ngay trong thư viện, quả thật là chuyện kinh động lòng người!May thay Thái hậu anh minh sáng suốt, đã giáng chức phụ nhân này.
Nếu không, để nàng ta cứ khoác cái hư danh An nhân mà thường xuyên ra vào trước mặt bệ hạ, chẳng phải sẽ làm vẩn đục thánh thính hay sao?Hoa thị vốn là nữ phu tử lúc trước của Sở Lâm Lang, xưa nay chẳng mấy ưa thích những đề tài như này, nàng đã mấy phen toan tìm cớ chuyển lời song lần nào cũng bị Tạ thị thỉnh thoảng chen ngang, đổ thêm dầu vào lửa kéo nàng trở lại câu chuyện.Tạ Du Nhiên quả thật sung sướng vô cùng!
Lâu lắm rồi nàng mới gặp được một đề tài vừa hợp ý lại vừa hả dạ đến thế, làm sao có thể cam lòng chỉ buông đôi ba câu đã cho qua chuyện?Hoa thị nhất thời không ngăn cản được, chỉ có thể ở bên cạnh giả vờ như không nghe thấy, nhẫn nhịn để cho họ nói xong là được.Vốn dĩ đây cũng chỉ là chuyện mấy phụ nhân dài lưỡi mà buông lời tán nhảm mà thôi.
Nào ngờ đúng vào lúc ấy, Hoa thị bỗng phát hiện ra công công của mình chẳng biết từ khi nào đã đứng sừng sững nơi cửa viện, đôi mày giương ngang, gương mặt âm trầm tựa hồ như hội tụ khí thế của mười vạn thiên binh thiên tướng.Cũng khó trách Tề công Tế tửu mặt mày sa sầm, khi trước đứng chứng hôn, ông chỉ nghe Tư Đồ Thịnh nhẹ nhàng, bâng quơ nói qua một câu, nào ngờ Sở Lâm Lang vì chuyện ấy mà phải chịu đến mức bị Thái hậu giáng chức, hơn nữa còn bị buộc phải thôi học.Mãi đến hôm nay khi ông vô tình đi ngang qua hậu hoa viên, nghe lời mấy phụ nhân kia mới hiểu tin đồn Tư Đồ Thịnh ngày đó nhẹ nhàng, bâng quơ nói đến lại khó nghe đến vậy!Cũng khó trách Tư Đồ Thịnh gấp gáp muốn đính hôn trong hiếu kỳ, cho Sở thị một sự săn sóc, bảo đảm.Hôm đó, Tư Đồ Thịnh vì cho lão đầu này thể diện mới không nói quá tỉ mỉ.Mãi đến hôm nay, khi vô tình nghe thấy trận thế náo nhiệt tại thi xã do tức phụ nhà ông chủ trì, ông mới thấm thía thế nào gọi là lời đồn giết người.Sở thị kia bị Thái hậu hạ chỉ giáng chức, còn bị ép đến mức phải thôi học ư?
Hơn nữa, tất cả những việc này lại đều xảy ra ngay dưới mí mắt Hoa thị!Nghe theo lời bọn họ kể lại, thì hôm ấy trước mặt Thái hậu, Hoa thị chẳng hề mở miệng biện giải lấy một câu cho Sở thị, dường như ngầm thừa nhận rằng nàng ấy phẩm hạnh không đoan chính, lại còn mặc nhiên để Sở thị phải thôi học trong cảnh ngộ ấy, càng thêm khẳng định lời đồn kia.Lão nhân như bị người ta bất ngờ vén tung đỉnh đầu, trong khoảnh khắc ấy ông liền ngộ ra, nào phải người ta mời ông chứng hôn mà là muốn tự chứng minh mình trong sạch ngay trước mặt ông!Tư Đồ Thịnh đã giải thích rõ ràng, hắn và Sở nương tử quả thật là có tư tình nhưng là nam nữ lưỡng tình tương duyệt, có thể nghiêm túc đưa ra lời ước hẹn hôn ước với nhau.Hai người bọn họ, một người là cô nhi không cha không mẹ, một người là tái giá nên không cần hỏi ý kiến người trong nhà nên tất nhiên là có thể tự đính hôn.Còn về phần Liễu phu tử thì cùng Sở nương tử hoàn toàn trong sạch, tuyệt chẳng hề có những chuyện nhơ nhớp như lời đồn.Không ngờ lời đồn ấy lại bắt nguồn ngay trong thư viện nữ học do chính nhi tử ông sáng lập.
Một thứ lời đồn bôi nhọ thanh danh của ba người như thế lại còn truyền tới tai Thái hậu.
Vậy mà tức phụ tốt kia chẳng hề biết phân rõ phải trái, chỉ khoanh tay đứng nhìn Sở nương tử bị ép phải thôi học, khiến cho lời đồn càng được chứng thực...Tề công lúc này thực sự cảm thấy hổ thẹn vô cùng!
Chỉ cảm thấy chính mình như vừa bị phu thê Tư Đồ Thịnh tặng cho một cái tát thật kêu mà mãi đến giờ mới biết đau.Đạo làm người vốn không nên như vậy, ông cũng chẳng muốn về sau phải cúi đầu không dám ngẩng mặt trước tiểu phu thê nhà Tư Đồ.Nghĩ đến đây, Tế tửu đại nhân liền như mang theo tiếng sấm chấn động càn khôn, thẳng một mạch tiến tới trước mặt mấy vị phu nhân.Ông cũng không để ý người khác, chỉ mang nét mặt hung dữ nói với tức phụ nhà mình: "Mấy hôm trước...
Tư Đồ đại nhân và Liễu đại nhân cùng đến tìm ta, cùng ta tỏ tưởng, đính chính mấy tin đồn ồn ào huyên náo mấy hôm nay ở Kinh thành.
Rõ ràng là Tư Đồ đại nhân và Liễu đại nhân bất hòa chính kiến, giữa ban ngày ban mặt tranh cãi ở cửa thư viện, Sở nương tử một mảnh hảo tâm, đứng ra khuyên giải, trong lúc giằng co mới có chút kéo đẩy, vậy thì phạm vào lễ số gì?
Dân phong Đại Tấn ta, xưa nay vẫn khuyến khích nữ nhi có thể cùng nam tử chơi mã cúc, săn bắn.
Từ bao giờ mà chỉ chạm vào vạt tay áo, cổ áo của nam nhân liền thành tội lỗi của phường cổ hủ?
Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trước cửa thư viện, sự việc sáng rõ rành rành thế kia, mà lại bị truyền thành những điều nhơ nhớp đến mức này!
Ngươi thân là nữ chủ nhân nơi đây, lại dung túng cho những lời đồn vô căn, hủy hoại thanh danh người khác mặc sức lan truyền!
Trong kinh thành những nữ tử bị lời đồn hại chết há còn ít sao?
Ngươi còn muốn dâng thêm một sợi dây thừng cho bọn họ thắt cổ à?
Nghĩ đến môn đình thanh bạch của Tề gia ta, từ khi nào lại biến thành hang ổ gieo rắc mấy lời dèm pha vậy?Lời mắng mỏ của ông vang như sấm động núi rung, khiến đám phụ nhân khi nãy còn hả hê say sưa chuyện thị phi phải đỏ mặt tía tai.
Dẫu bị lão nhân chĩa thẳng mặt quát mắng, chỉ thiếu chút là điểm thẳng mặt chỉ trích nhưng rốt cuộc vẫn chẳng một ai dám đứng ra nhận mấy lời mắng này.Tề công là người nào?
Đường đường là nguyên lão ba triều, tài cao bát đẩu (*), môn sinh trải khắp thiên hạ.
Đừng nói là bệ hạ bây giờ, ngay cả tiên đế lúc còn sống đối với lão nhân Tề công này cũng nể nang ba phần!(*Tài cao bát đẩu: có nghĩa là tài năng văn chương xuất chúng và thường được dùng để miêu tả một người có tài, có học thức.)Hoa thị thấy phụ thân nổi giận, liền cuống quýt quỳ xuống giải thích: "Phụ thân, người hẳn hiểu rõ con là người thế nào, sao có thể lén nói lời thị phi sau lưng người khác?
Khi ấy... là con cùng mẫu tử Tô phu nhân cùng Vong Trần cư sĩ nhìn thấy.
Đúng như lời phụ thân vừa nói, dường như chỉ là tranh cãi mấy câu mà thôi.
Con lại đứng cách khá xa, vốn chẳng rõ họ tranh cãi vì điều gì, sao có thể vô cớ bịa đặt ra thứ lời đồn thái quá như vậy?Hôm nay Vong Trần cư sĩ có việc không đến nhưng mẫu tử Tô thị đều có mặt.Ý của Hoa thị cũng rất đơn giản, chính là nhanh chóng đẩy cái nồi tội lỗi nóng hổi này đi, ngoài nàng ra thì còn có một đôi mẫu tử có thù riêng với Sở thị, nếu mấy lời này chỉ là hư cấu vô căn thì cũng không phải do nàng, một là người ngoài cuộc không oán không thù với Sở nương tử truyền ra.Thế nhưng Tế tửu đại nhân lại chẳng đếm xỉa đến điều ấy, chỉ sa sầm nét mặt nhìn chằm chằm đám phu nhân khi nãy còn say sưa bôi nhọ người khác rồi cất tiếng hỏi: 'Ngoài mấy người các ngươi, còn có ai từng tận mắt thấy Sở nương tử cùng Liễu phu tử có tư tình?'"Mấy vị phu nhân còn lại nhìn nhau rồi không ai chịu tiếp lời.Nói cho cùng thì mấy chuyện này cũng chỉ là nghe đồn, hơn nữa bây giờ nghĩ lại, hai vị thanh niên tài tuấn, giữa ban ngày ban mặt vì một tiểu phụ hạ đường mà cãi cọ đến thất thố, quả thật cũng có chút hoang đường...Tề công vẫn giữ sắc mặt âm trầm rồi tiếp tục nói: "Từ khi thư viện của nhi tử ta được thành lập đến nay, hầu như chưa từng có mấy học trò bị buộc thôi học.
Huống hồ Sở nương tử lại là nữ tử, dẫu xuất thân thấp kém nhưng thanh danh cũng phải được trong sạch, sao có thể để người ta tùy ý chà đạp?
Huống chi nguyên do việc này chính là bởi Hoa thị ngươi không thể vì học trò mà nói lời công bằng, để mặc cho lời đồn lan truyền khắp nơi!
Đi, lát nữa ngươi cùng ta vào cung, đứng trước mặt Thái hậu phải đem tình cảnh ngày hôm đó nói cho rõ ràng minh bạch!"
Hoa thị nhất thời hoảng loạn vô cùng, cảm thấy công công mình có chút điên mất rồi.Dẫu việc này có chút quanh co ẩn tình, nhưng sao có thể để ầm ĩ đến trước mặt lão nhân gia thái hậu?
Mẫu tử Tô thị thì càng như ngồi trên đống lửa, cảm thấy như ánh mắt mọi người dường như đều dồn về phía mình, ngờ rằng chính hai mẫu tử bịa đặt lời đồn, hãm hại thê tử trước của Chu Tùy An.Lão nhân quở trách tức phụ, lại tiện thể nói lời châm chọc cả đám phụ nhân có mặt.
Ai nấy đều ngồi chẳng yên, liền thi nhau kiếm cớ thoái thác, phút chốc đã tản đi sạch sẽ như chim thú vỡ bầy.Khi Tế Tửu sai người chuẩn bị xe ngựa, ông thì đi thay một thân quan phục, Hoa thị mới hiểu, công công thật sự muốn kéo nàng đến trước mặt thái hậu.Nàng nhất thời cuống đến mức muốn khóc, chỉ có thể đi tìm trượng phu mình, hy vọng chàng có thể khuyên nhủ phụ thân đại nhân.Thế nhưng Tề Cảnh Đường nói chuyện với phụ thân một hồi rồi cũng bị mắng đến mặt mày xám tro ra ngoài.Chàng bất đắc dĩ nói với thê tử mình: "Phụ thân nổi cơn cố chấp, nói mấy lời như có lỗi với tiểu hữu.
Nàng à, thôi cứ chịu chút ấm ức mà đi theo phụ thân đi.
Chỉ là gặp thái hậu mà thôi, lão nhân gia nhất định cũng có thể thông cảm với nỗi khổ của nàng.
Người bảo nàng làm gì thì nàng cứ làm là được."
Phu thê Tề Cảnh Đường này đều có tiếng hiếu thuận.
Thấy Tề công nổi giận, Hoa thị chỉ có thể theo công công đi gặp thái hậu.Thái hậu nghe nói nguyên lão ba triều Tế Tửu đại nhân dẫn theo tức phụ đến gặp mình cũng ngơ ngác, bà còn hỏi Đào Nhã Xu có phải Tề công muốn xin sắc phong cho tức phụ nhà mình hay không?Mãi đến khi Tề công vào yết kiến, bảo tức phụ mình phải quỳ xuống, hướng Thái hậu tạ tội, nói rằng tức phụ này lười nói lời tranh luận, chẳng biết phân biện thật giả, để mặc thanh bạch của học trò bị miệng lưỡi kẻ khác giày xéo, che mắt lấp tai của Thái hậu, xin Thái hậu giáng tội.Thái hậu rốt cuộc cũng hiểu ra cớ sự lão gia Tề gia đến đây ầm ĩ một phen, thì ra lại chỉ là để minh oan rửa sạch thanh danh cho một Sở nương tử nhỏ nhoi tầm thường.Bà không khỏi có chút cứng họng, nhịn không được mà cau mày: "Lão Tề à, cho dù Sở nương tử kia trong sạch, nhưng ông làm khổ tức phụ mình như vậy để làm gì?
Nàng ấy có nói lời thị phi gì về Sở nương tử đâu!"
Tế Tửu đại nhân trong lòng thầm nói: Ta đúng là muốn nói là thái hậu ngài hồ đồ, một gậy đã đánh cho sự trong sạch của kẻ khác rơi xuống tận bùn đất, nhưng ta há có thể mở miệng nói vậy được!
Đành chỉ còn biết lôi tức phụ nhà mình ra mà trách phạt, coi như dâng cho người một bậc thang bước xuống.
Dù sao ở trước mặt đôi tân nhân kia, ta đã chẳng còn giữ được thể diện, thì thôi, cứ quỳ lâu một chút tỏ rõ chí hướng lòng mình vậy!Nghĩ vậy, Tế Tửu đại nhân lại làm bộ như không nghe thấy lời thái hậu hỏi, chỉ lặp đi lặp lại mấy lời ấy, dẫn kinh dẫn điển, bày tỏ, biện luận hùng hồn.
Đến mức ông còn kéo thẳng đề tài sang chuyện bè đảng tiền triều che lấp thánh thính, khiến bao văn sĩ kêu oan chịu khuất, thậm chí là mất mạng.Thái hậu nghe đến mức đầu cũng cảm thấy ong ong, bà vốn cũng không cảm thấy lời mình quở trách Sở thị có gì quá đáng, thậm chí còn quên mất hôm đó mình đã nói gì.Nhưng lão nhân cứng đầu này ép tức phụ ở trước mặt bà lặp đi lặp lại lời thỉnh tội như một con ruồi già bám riết mãi không đi.Thái hậu định nổi giận nhưng người trước mặt bà là Tế Tửu Tề công, là thể diện của sĩ tử Đại Tấn!Cho dù bệ hạ có nổi giận trước lời can gián thẳng thắn của ông cũng chỉ có thể mỉm cười để mặc nước bọt trên mặt tự khô!Đúng lúc đang đau đầu bất lực thì Đào Nhã Xu ở bên cạnh lại nhẹ giọng nhắc nhở: "Tế Tửu đại nhân lần này đến chẳng qua là hối hận chuyện tức phụ mình không bảo vệ tốt học trò, để Sở nương tử phải chịu oan ức, thậm chí còn liên lụy đến cả thanh danh Liễu phu tử của thư viện bị vấy bẩn, tổn thương phong nhã.
Chi bằng thái hậu giúp Hoa phu nhân xoay chuyển một chút, ban một đạo dụ chỉ minh oan cho Sở nương tử, để nàng quay về nữ học tiếp tục đèn sách là được."
Nhưng thái hậu lại cảm thấy vì một nữ tử xuất thân thương hộ nhỏ nhoi mà sáng ban tối đổi, quả thật không đáng.Đào Nhã Xu che miệng nhắc khẽ: 'Tế tửu Tề công là bậc đại hiền, sau này tất sẽ viết sách lập truyện lưu danh.
Hôm nay người mang tức phụ nhập cung để chính danh cho một phụ nhân nhỏ nhoi, ấy chính là một mẩu giai thoại về sự thanh chính công trực!
Mai sau nếu được ghi vào truyện ký, ắt cũng lưu phương thiên cổ.
Bút mực văn nhân sắc như đao, thái hậu ngàn vạn lần chớ để mấy tên văn nhân cay nghiệt nắm được cớ mà chê bai, bàn tán...Một câu này đã nhắc nhở thái hậu.Đúng vậy!
Tề công sau khi mất nhất định sẽ để lại sách truyện lưu danh.Hôm nay nếu bà không nể mặt Tề công, để thành một giai thoại 'biết sai biết sửa, gia phong thanh chính', thì e rằng sẽ bị coi là một mụ già hồ đồ, không biết đúng sai mất thôi!Lão đồ này làm khổ tức phụ nhà mình là việc nhỏ, hại bà bị người ta viết thành bà lão khắc nghiệt, ác độc, ngược đãi bình dân thì không được!
Như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời mất thôi!Nghĩ đến đây, Thái hậu thầm nghĩ: Chẳng trách bệ hạ thường than, đám người dùng dao bút kia đáng ghét còn hơn cả lũ sâu mọt tham quan!Hôm nay bà xem như đã hoàn toàn được lĩnh giáo!Nghĩ vậy, thái hậu liền thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, theo lời Đào Nhã Xu mà làm người hòa giải, ôn tồn cầu tình giúp Hoa thị, nói mình không bị Hoa thị lừa dối rồi hứa hẹn sẽ viết một đạo dụ chỉ minh oan cho Sở thị chịu oan ức.Tề công liền rèn sách khi còn nóng, nói muốn giúp thái hậu chỉnh sửa, xem dụ chỉ này có cần phải chỉnh sửa không.Thái hậu cũng đã chán ghét lão già được đằng chân lân đằng đầu này rồi, lười chẳng thèm cãi lý với ông, chỉ nói với Đào Nhã Xu ở bên cạnh: 'Ngươi đưa bút cho ông ấy!
Bảo ông ấy tự viết đi!Nói xong lời này, thái hậu cũng chẳng buồn tiếp chuyện nữa, mang sắc mặt lạnh lùng đứng dậy rồi quay về tẩm cung để ngủ bù.Tóm lại, Tế Tửu đại nhân đã xin được một đạo dụ chỉ, đại khái là ngày mai trong cung sẽ có người đến tuyên chỉ, minh oan cho Sở nương tử!Sở Lâm Lang nghe Đào Nhã Xu nói những lời này thì ngẩn cả người.
Nhưng nàng vô cùng cảm kích sự thẳng thắn, nghĩa khí của Tế tửu đại nhân.Nếu thật sự có dụ chỉ của thái hậu thì lời đồn nhảm chui ra từ cống rãnh kia cũng sẽ tự sụp đổ mà thôi!
Dù sao thì nếu còn có kẻ dám buông lời gièm pha, tức là ngang nhiên chống lại ý chỉ của Thái hậu.Hơn nữa Sở nương tử có thể trở lại nữ học lại càng tự chứng minh mình trong sạch, bịt mấy cái miệng thối của mấy phụ nhân kia lại.Nhưng Sở Lâm Lang biết dụ chỉ này có thể được ban ra, ngoài việc cảm ơn Tế Tửu đại nhân, nàng càng phải cảm ơn Đào Nhã Xu.Nếu không phải nàng ấy ở bên cạnh thái hậu nói tốt cho nàng thì dụ chỉ này sao có thể được hạ thuận lợi như vậy?Nghe lời cảm kích của Sở nương tử, Đào Nhã Xu liền thẳng thắn nói: 'Ta không chỉ làm vì ngươi, mà còn vì Liễu phu tử.
Ngài ấy làm quan nhiều năm, nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại chút thanh danh chưa đến nỗi mục ruỗng.
Nếu có thể rửa sạch thanh danh cho ngài ấy thì cũng không uổng một phen ta từng là học trò của ngài ấy."
Sở Lâm Lang biết Đào Nhã Xu nói không sai.Trước đây mỗi lần nàng vào cung gặp Đào Nhã Xu, Đào Nhã Xu luôn cố ý vô tình từ miệng nàng hỏi ra tình hình gần đây của Liễu phu tử.Nói thật lòng, nàng không cảm thấy Liễu phu tử là lương phối của Đào tiểu thư.
Không chỉ xuất thân, dung mạo của hai người mà ngay cả tuổi tác cũng không hợp.Tuy Liễu phu tử chưa thành hôn nhưng đối với Đào Nhã Xu mà nói, tuổi tác có chút quá lớn.Thế nhưng tình cảm của con người cũng như ăn uống thưởng trà vậy, làm sao có thể giống nhau hết được?
Nếu bàn về chuyện xứng đôi thì nàng cũng chẳng tính là lương phối với Tư Đồ Thịnh đâu!Hơn nữa, lúc này Liễu phu tử đối với Đào tiểu thư mà nói, cũng chỉ là một giấc mộng ban ngày xa vời nàng từng tự dệt ra trong những tháng ngày chịu đựng nơi thâm cung.Vì vậy, Sở Lâm Lang cũng không nỡ chọc thủng giấc mơ của người khác, chỉ thành thật nói: 'Ngươi cũng biết, sứ thần Kinh quốc đã đến, chiến sự biên ải e là sẽ căng thẳng hơn.
Liễu đại nhân đã trở về Công bộ để báo cáo công việc, chẳng bao lâu nữa sẽ lên biên ải tiếp tục giám sát việc xây dựng công trình phòng thủ."
Đào Nhã Xu nghe xong liền im lặng gật gật đầu, không hỏi nữa.Giống như Đào Nhã Xu nói, thái hậu không phải tùy tiện ban dụ chỉ mà là triệu "Tân Mai an nhân" vào cung, trước mặt Hoa phu nhân tự mình nói ra lời an ủi, khuyên giải.Không còn cách nào khác, chỉ cần nghĩ đến việc đoạn chuyện này sẽ được ghi chép vào sách truyền lại đời sau, thái hậu liền cảm thấy việc mình làm tuyệt đối không thể để người ta chê trách.Triệu Tân Mai an nhân vào cung là cách làm chu toàn nhất, còn tiện thể cho Hoa thị chút thể diện, biểu thị ở đây cũng có một phần công lao của Hoa thị, tránh cho nàng ta lại bị Tế Tửu đại nhân làm khó.Sở Lâm Lang tất nhiên giả vờ như mình không biết ngọn nguồn, kính sợ biểu thị thái hậu và Hoa phu nhân lại nhớ đến nàng như vậy, thật sự khiến một dân phụ cảm kích đến mức rơi lệ.Tóm lại mấy lời sáo rỗng này, ai nấy đều tỏ ra khéo léo, chừng mực, khiến Thái hậu cũng có thể yên tâm rằng sau này được ghi chép vào truyện ký sẽ không mất thể diện.Nhưng có người an tâm, tất nhiên cũng sẽ có người lo lắng.Hôm ấy, Tề công bề ngoài thì như đang quở trách tức phụ, nhưng người tinh mắt đều nghe ra được, thì ra lời đồn về Sở thị vốn là do mẫu tử Tô thị bày ra.Dù sao thì Vong Trần cư sĩ cũng không phải người vô duyên vô cớ bịa đặt lời đồn.Mà ân oán giữa mẫu tử Tô thị và Sở thị thì ai cũng biết.Hôm đó sau khi bị Tề công quở trách rồi rời khỏi phủ, Tô thị cảm thấy nóng ran cả mặt, bà trừng mắt hỏi nữ nhi Tạ Du Nhiên: 'Ngươi xem dáng vẻ của ngươi ở trà yến kìa!
Chuyện của Sở thị thì liên quan gì đến ngươi?
Có cần phải nhảy lên nhảy xuống mà nhiều lời như thế không?
Chẳng lẽ... những chuyện này là do ngươi tung ra?Tạ Du Nhiên lập tức ôm bụng, trừng mắt nói: 'Vì chuyện của Tĩnh phi mà con mới bị phụ thân mắng thậm tệ, sao con còn có thể đi nói về Sở thị nữa?
Lần này thật sự không phải do con truyền ra!
Hơn nữa, lúc nãy cũng chẳng phải con khơi chuyện, con chỉ thuận miệng nói theo lời người khác mấy câu thì đã sao...
ái da, ôi chao, sao bụng con lại co thắt từng cơn thế này?Đang lúc nói chuyện, Tạ Du Nhiên bỗng đau đến mức chịu không nổi, nàng ta lập tức khóc lóc kêu la lại càng khiến bụng siết chặt đau nhói.Theo lý thì nàng ta tháng này vốn nên an tâm ở nhà chờ sinh, không nên ra ngoài đi lại.Nhưng vì Tạ Du Nhiên trước đó hại Hồ thị sẩy thai, quan hệ với bà bà Triệu thị cũng trở nên căng thẳng, đến mức trong nhà chướng khí mù mịt vì chuyện cầu thần, nửa khắc cũng ở không nổi.Nàng cũng không nghe lời khuyên răn, lúc này còn theo mẫu thân ra ngoài tham gia yến tiệc.Bây giờ Tạ Du Nhiên vỡ ối sắp sinh, xe ngựa lại vừa khéo đang ở giữa đường, cách Tạ phủ còn rất xa, lại vì hôm nay là ngày họp chợ mà xe ngựa mắc kẹt trên đường đông đúc.Dẫu cho Tô thị từng sinh nở rồi, gặp phải cảnh tượng không có nước nóng, không có kéo thế này cũng luống cuống cả thần trí, chỉ còn biết vội vã sai bà tử đi theo xe đến y quán gần đó mời bà đỡ cùng lang trung tới.____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko