Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczPJWcKw-KDPLFLPbxfv2BRgD1_gZdZTFu1ijXDqOFwTN9wFi1ZqMCMTFvloREq3PWmwq2b_sarVa8r26ae7HheBMEW5pGuJd_k5wQgN7-kOJd3fFivd9GgJRUEk2VeUxVzeHY-rSLZNc2LOlrORD87s=w215-h322-s-no-gm

Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Tác giả: Miss Kim Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vì yêu, nàng không ngại khó ngại khổ mà gả cho hắn lúc nghèo túng, mà khi hắn quyền cao chức trọng, hắn lại nở mày nở mặt nghênh thú một nữ nhân khác, nàng lấy cả đời làm tiền đặt cược, cuối cùng thua hai bàn tay trắng.

Ai yêu trước thì thua, đạo lý này nàng hiểu rõ, nhưng lại là khi quá muộn…​
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 1: A Vô



Tuyết lớn bay tán loạn, tịch mai điểm xuyết trời đông giá rét, trở thành một màu sắc duy nhất giữa băng thiên tuyết địa.

Trên nền tuyết, một thân hình đơn bạc vái ba vái, phía sau là dấu chân kéo dài không dứt.

Từ cổng thành đến cổng vương phủ, A Vô suốt một đường lễ bái tới đây, đã sớm bị đông lạnh đến nỗi cả người cứng đờ.

“Vương gia, ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta quỳ, ngươi sẽ nhất định phái binh cứu huynh trưởng của ta!”

A Vô quỳ gối ở cửa vương phủ, cho dù giọng nói phát run, nhưng nàng vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn thẳng Cố Vương gia hiện giờ dưới một người trên vạn người ở triều đình.

Cố Trường Quân bễ nghễ không liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời, xoay người bước vào cửa.

A Vô ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh là Tiểu Mai lập tức đỡ lấy, khoác áo choàng lên người A Vô, vừa khóc vừa nói: “Vương Phi, ngài cần gì phải làm như thế?”

A Vô lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến nỗi tím lại, mặt không biểu cảm gì nói: “Ta không sao.”

Ở một tiểu viện hẻo lánh.

A Vô cuộn tròn trong một góc, cái miệng nhỏ ngân nga bài ca dao mà huynh trưởng đã dạy nàng, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Nàng vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, đặt tên là A Vô, ý là hai bàn tay trắng.

Nhưng có một ngày, nàng đột nhiên có được mọi thứ, được phủ Thừa Tướng thu lưu, nàng có huynh trưởng yêu thương nàng. Cung yến năm mười sáu tuổi, nàng gặp gỡ nam nhân khiến cho trái tim nàng đập không ngừng.

Người nhà, tình yêu, nàng đều có.

Chỉ tiếc là, tất cả hạnh phúc này đều là âm mưu.

Thừa Tướng sở dĩ thu lưu nàng, là bởi vì không muốn gả nữ nhi của mình cho Cố Trường Quân tàn phế gãy xương, dung nhan bị huỷ.

Huynh trưởng giữ gìn nàng, chỉ là không muốn nàng phát hiện ra việc này.

Cố Trường Quân cưới nàng, chỉ là bởi vì hắn không cưới được người hắn yêu, mới có thể cưới nàng.

Hiện giờ, Cố Trường Quân đã khôi phục dung nhan, quyền cao chức trọng, sau khi hắn có khả năng có được tất cả mọi thứ hắn muốn, nàng lại một lần nữa trở thành A Vô

Tất cả đều rời xa nàng

Nàng lại một lần nữa hai bàn tay trắng…

Đêm.

A Vô nằm ở trên giường, buổi chiều đã lễ bái một thời gian dài, đầu gối bị tổn thương do giá rét, đại phu bảo nàng cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày này.

Tiểu mai bưng chén thuốc tiến vào, má trái thoa một lớp phấn thật dày.

“Vương phi, uống thuốc.”

A Vô đảo qua tiểu mai liếc mắt một cái, một ngụm uống cạn, khi tiểu mai xoay người rời đi, nàng mở miệng hỏi: “Ai đánh ngươi?”

Tiểu mai dừng bước chân, giọng nói hơi hoảng loạn, “Không có, ta không cẩn thận bị đụng.”

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một trận gió lạnh thấu xương tiến vào.

Nhìn thấy người ở cửa, Tiểu Mai sợ tới mức vội vàng thỉnh an, “Vương gia.”

Cả người Cố Trường Quân tản ra một luồng khí lạnh thấu xương, A Vô ngẩng đầu lên nhìn, tình yêu nồng nhiệt cũng không thể nào giấu đi được cảm giác ghét bỏ và hối hận.

“Ba ngày nữa, Tuyết Nhi sẽ trở thành bình thê vào Vương phủ, ngươi chuẩn bị cho tốt!” Ngữ khí ra lệnh, thái độ lạnh nhạt.

A Vô tự giễu mà cong môi: “Ta biết rồi!”

Gả vào vương phủ ba năm, ở bên cạnh Cố Trường Quân trong lúc hắn bất lực nhất, nàng vẫn luôn nỗ lực hết sức để chăm sóc hắn, lại vẫn không thể so được với ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Nàng không ngờ thua đến mức này!

Cố Trường Quân giống như bất mãn với thái độ của A Vô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Đừng gây chuyện gì, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”

A Vô quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi!”

Cố Trường Quân nhấp môi, phất tay áo rời đi, gió lạnh trong phòng gào thét, mang đi chút nhiệt độ cuối cùng trong phòng.

A Vô giơ tay, lau lau nước mắt trên khoé mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn.

Nàng vĩnh viễn không thể quên được ba năm trước, cảm xúc của Cố Trường Quân khi xốc lên khăn voan đỏ trên đầu nàng.

Phẫn nộ, hoảng sợ, rất giống như cưới nàng là một loại sỉ nhục.

Nàng cho rằng thời gian có thể thay đổi cái nhìn của Cố Trường Quân đối với nàng, nhưng đã ba năm rồi, sự chán ghét của hắn đối với nàng chỉ tăng không giảm.

Có lẽ, cho dù nàng có làm nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi được cái nhìn của nam nhân này đối với nàng.

Cuộc tình này, ngay từ đầu nàng đã thua rồi
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 2: Trúng độc



Trước tiệc cưới một ngày.

Thừa tướng phu nhân đột nhiên tới tìm A Vô.

“A Vô, voà thời điểm ngươi nghèo túng nhất, là chúng ta nhận nuôi ngươi, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi có thể đồng ý với ta một việc không?” Mẹ Lâm vừa mở miệng đã là áp đặt đạo đức.

A Vô ngồi trên giường, trong tay cầm danh sách khách khứa ngày mai, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Thừa tướng phu nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Cái gọi là ăn ngon mặc đẹp trong miệng của mẹ Lâm, chẳng qua là tốt hơn so với hạ nhân một chút mà thôi. Nếu nàng không có giá trị lợi dụng, mẹ Lâm căn bản khinh thường không muốn liếc nhìn nàng một cái.

Bắt đầu từ ngày nàng ở lại phủ Thừa Tướng, cách xưng hô của mẹ Lâm đối với nàng luôn luôn là: Kẻ ăn mày kia!

Nàng sống rất cẩn thận, nỗ lực lấy lòng tất cả mọi người xung quanh, trước kia cha Lâm gặp nguy cơ, chính là nàng đã bày mưu tính kế để giải quyết, hiện giờ huynh trưởng binh bại không đường lui, chính là nàng ở giữa trời đông giá rét quỳ từng bước để cầu xin Cố Trường Quân xuất binh.

Một miếng cơm nóng, đổi lấy sự bình an của Lâm phủ hiện giờ, bọn họ còn muốn ép nàng đến mức nào nữa?

“Ta hy vọng ngươi có thể nhường vị trí chính phi này ra, dù sao thì người năm đó Vương gia thích là Tuyết Nhi.” Lâm mộ nói với dáng vẻ đương nhiên.

A Vô ngừng lại, ánh mắt run rẩy, “Không thể được!”

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của mẹ Lâm lập tức trở nên ác liệt: “Đừng quên là ai đã nhận nuôi ngươi, nếu không có chúng ta ngươi đã sớm chết rồi!”

A Vô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua mẹ Lâm, gằn từng chữ: “Không có ta, Lâm phủ của các ngươi đã sớm bị tru di tam tộc từ hai năm trước rồi!”

Hai năm trước, cha Lâm theo Thái Tử phạm vào sai lầm rất lớn, Thái Tử bị phế, cha Lâm cũng có khả năng phải chịu liên luỵ cùng với Thái Tử, chính là A Vô nghĩ ra cách giải quyết.

Kể từ lúc ấy, cha Lâm thấy được tài hoa của A Vô, hắn cố ý gả A Vô cho con trai duy nhất của mình, mặt khác lại tìm một nữ nhân thay thế cho A Vô gả vào vương phủ, nhưng từ trên xuống dưới Lâm phủ đều không đồng ý.

Nói cho cùng, chỉ vì thân phận của A Vô thấp kém!

Mẹ Lâm bị ánh mắt của A Vô bức cho không dám ngẩng đầu, nhưng nghĩ đến việc A Vô chỉ là xuất phân từ một đứa ăn mày, trong lòng nàng không khỏi bốc lên một ngọn lửA Vô danh, rõ ràng chỉ là một đồ đê tiện, dựa vào cái gì có thể đứng trên đầu con gái nàng?

Cuộc nói chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Chiều tối.

Sau bữa tối, A Vô đột nhiên trúng độc, may mà đại phu tới kịp thời, người không sao, nhưng nàng bị hôn mê.

Sau khi Cố Trường Quân biết được chuyện này, phái người tra rõ, nhưng người hạ độc đã cắn lưỡi tự sát, cũng không tìm ra kết quả.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của A Vô trên giường, tâm trạng của Cố Trường Quân nặng nề mà ngồi trông suốt một đêm bên cạnh mép giường của nàng.

Ngày hôm sau là đại hôn.

Cố Trường Quân cho rằng sau khi cưới được người con gái mình yêu là một việc vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay trong lòng hắn vẫn hoảng hốt.

A Vô còn chưa tỉnh.

Tiệc cưới này mới nhìn có vẻ vô cùng phong quang, nhưng vẫn luôn cho người ta có một cảm giác làm cho xong.

Trong tân phòng, nến đỏ lung linh.

“Trắc Phi, Vương gia không tới được, ngài ấy dặn ngài nghỉ sớm một chút.” Nha hoàn ở ngoài cửa nói.

Lâm Khuynh Tuyết gỡ chiếc khăn choàng trên đầu, con ngươi xinh đẹp tràn đầy sự tức giận. Ngày đại hôn mà Vương gia lại không qua đêm trong phòng nàng, sẽ chỉ khiến cho nàng trở thành trò cười!

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết hận A Vô muốn chết!

Sớm biết kết quả là như thế này, nàng đã không xuống tay trước.

Suốt đêm này, vương phủ treo đầy đèn lồng màu đỏ lại có vẻ quá sức tịch liêu.

Giữa trưa ngày hôm sau.

A Vô tỉnh lại, Cố Trường Quân đã mang theo Lâm Khuynh Tuyết vào cung.

“Vương phi, ngài tỉnh rồi ư?”

Đẩy cửa ra, vẻ mặt của Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn A Vô ở trên giường, chạy vội tới.

A Vô nhẹ nhàng đập đập trán, hỏi: “Tiệc cưới của Vương gia thế nào?”

“Vương Phi, ngài vừa mới tình, đừng quan tâm đến chuyện ấy làm gì, ngài muốn ăn gì? Hiện tại Tiểu Mai sẽ làm cho ngài.”

Vì không muốn để Tiểu Mai lo lắng, A Vô muốn ăn một bát cháo trắng.

Sau khi đóng cửa phòng lại, A Vô lại nằm xuống, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

Xem ra, tiệc cưới đã kết thúc rồi!
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 3: Thị uy



A Vô nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, thấm vào tóc đen.

Không ai biết, thật ra nàng biết y thuật, hơn nữa y thuật còn không kém. Bữa tối hôm đó, sau khi nàng phát hiện đồ ăn có độc, nàng không lập tức vạch trần, mà tương kế tựu kế.

Nàng không muốn tham gia tiệc cưới của tướng công, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của Lâm Khuynh Tuyết, ngoài cái đó ra, nàng càng muốn thông qua lần trúng độc này khiến cho Cố Trường Quân ý thức được có người muốn làm hại nàng, kết quả tạm được.

Nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì?

Một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong não của A Vô đã tái hiện ra tình cảnh nàng và Cố Trường Quân gặp nhau ba năm trước.

Một kẻ thân phận thấp kém, một người thân chịu tàn tật chịu đủ mọi coi thường.

Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn, nàng cho rằng bọn họ giống nhau.

Chỉ tiếc là, vận mệnh không do nàng…

Chớp mắt đã ba ngày qua đi, sức khoẻ của A Vô dần dần tốt lên. Đúng lúc này, Lâm Khuynh Tuyết tới cửa, nói lời dễ nghe là thỉnh an, trên thực tế là muốn A Vô nhường quyền quản lý hậu viện.

“Tỉ tỉ, dù sao ngươi cũng xuất thân từ một kẻ ăn mày, chưa từng đi học tư thục bao giờ, cũng không có kiến thức gì, vẫn nên để muội muội thay thế muội quản lý đi!

Từ trước tới nay Lâm Khuynh Tuyết khinh thường A Vô, càng hận A Vô vừa mới vào phủ Thừa tướng đã cướp đi ánh mắt của anh trai nàng, sau đó ngay cả cha nàng cũng khen A Vô không dứt miệng.

Rõ ràng chỉ là một kẻ ăn mày ti tiện, có tư cách gì để tranh đoạt với nàng?

A Vô không tranh không đoạt, lạnh nhạt nói: “Được, nhưng ngươi phải để Vương gia tới nói điều này với ta.”

Lâm Khuynh Tuyết lập tức tức giận, mở to hai mắt, mắng: “Đồ tiện nhân, ngươi dám cãi lời ta ư?” Trong quá khứ, A Vô chịu đánh chịu mắng, tạo thành sự khinh miệt của Lâm Khuynh Tuyết đối với A Vô, càng không thể nghe được A Vô phản kháng đối với nàng.

A Vô nhíu mày, đối với loại nữ nhân tự cho mình là đúng như Lâm Khuynh Tuyết, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.

“Nếu không có việc gì, ngươi lui ra đi!”

Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, giống như là bị ấm ức gì đó, căm giận rời đi.

Hoàng hôn.

Một mi nfh A Vô đi dạo trong hoa viên.

“Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, hôm nay thần thiếp đã đi thỉnh an tỉ tỉ, thế mà nàng lại cho rằng thần thiếp muốn đoạt quyền, không chỉ có nhục ma thần thiếp, còn nói thần thiếp định hại nàng.”

Vừa mới tới gần hoa viên, A Vô đã nghe lời nói đổi trắng thay đen.

Lâm Khuynh Tuyết với dáng vẻ hoa lê dính hạt mưa, dựa vào lòng ngực của Cố Trường Quân, giống như nàng thật sự bị ấm ức, cứ như thể A Vô thật sự không có lòng khoan dung với nàng chút nào.

“Nàng ấy tính cách hơi kỳ quái, nhưng làm người không tệ.”

Rõ ràng Lâm Khuynh Tuyết không ngờ Cố Trường Quân lại đứng về phía A Vô, lập tức khiếp sợ đến nỗi quên cả khóc.

A Vô khép lại áo choàng, xoay người rời đi.

Sau khi nghe Cố Trường Quân nói lời này, nàng không có chút cảm giác nào.

Nàng yêu Cố Trường Quân ba năm, làm nô làm tì mà hầu hạ hắn ba năm, đổi lại một câu làm người không tệ.

Đối với người khác có lẽ là đủ, nhưng đối với nàng, Cố Trường Quân đã tổn thương nàng sâu sắc.

Hắn vẫn luôn chờ đợi Lâm Khuynh Tuyết, mà nàng vẫn luôn đợi hắn.

Hắn chờ được Lâm Khuynh Tuyết, nàng chờ được một câu làm người không tệ của hắn.

Nàng thua thật rồi!

Ngày tháng tựa thoi đưa, mùa đông này rất nhanh đã qua đi.

Đầu mùa xuân, huynh trưởng Lâm gia chiến thắng trở về.

Ngày hắn chiến thắng trở về, người khắp thành đều ra nghênh đón, chỉ có A Vô, suốt một mùa đông nàng chỉ may một chiếc áo mỏng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lâm Vân Hiên vội vàng ứng phó xong cung yến và ban thưởng xong, ra roi thúc ngựa chạy tới Vương phủ.

Nhưng A Vô không gặp hắn, chỉ sai người gửi lại cho hắn một câu: Năm đó huynh cứu ta một mạng, hiện giờ ta đã trả lại một mạng cho huynh, đủ rồi.

Năm đó, người nhặt nàng về phủ Thừa tướng là Lâm Vân Hiên, ai cũng không biết, mẹ Lâm đã từng ném nàng ra ngoài thành ba lần, lần nào cũng là Lâm Vân Hiên nhặt nàng về.

Cuối cùng, Lâm Vân Hiên thất vọng rời đi.

Vì chúc mừng chiến thắng, Hoàng đế hạ chỉ, hai ngày sau tổ chức tiệc chúc mừng trong cung.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 4: Không tin



Trong viện.

A Vô vừa mới thêu xong một đoá hoa, Lâm Khuynh Tuyết đột nhiên vọt vào, đột nhiên đẩy nàng một cái, mũi kim nhọn đâm vào đầu ngón tay của A Vô, bông hoa đã thêu xong bị nhiễm vết máu, trở thành sản phẩm thất bại.

Tâm trạng tốt đẹp của A Vô không còn nữa, thật vất vả mới thêu được một đoá hoa vừa lòng, thế mà lại bị Lâm Khuynh Tuyết huỷ hoại.

“Con khốn này! Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, đã gả chồng rồi mà vẫn khiến anh trai ta nhớ mãi không quên!”

Lâm Vân Hiên thắng trận, Lâm Khuynh Tuyết cũng thơm lây, nhưng nàng lại biết được rằng anh trai của nàng từ chối các loại yến hội chỉ vì chạy tới gặp A Vô một lần, điều này khiến cho nàng ghen ghét vô cùng.

Anh trai của nàng, Cố Vương gia, đều nên yêu thương một mình nàng mới đúng!

A Vô không nói gì, mà đứng lên, tát một cái.

Lần đầu tiên Lâm Khuynh Tuyết mắng nàng, nàng đã nhịn, chỉ là nàng không ngờ sẽ không có não đến mức này, từng bước từng bước vượt qua ranh rới của người khác, sẽ đặt mình vào tuyệt cảnh, vì sao Lâm Khuynh Tuyết lại không hiểu rõ điều này? Có lẽ là nàng ta căn bản không muốn hiểu, trẻ con từ nhỏ đã lớn lên trong ổ vàng, muốn cái gì có cái đó, nhận hết yêu thương thiên vị của người khác, Lâm Khuynh Tuyết xem thường nàng hơn bất kỳ ai!

Ông trời cũng không công bằng, có một số người vừa sinh ra đã là người thắng.

Lâm Khuynh Tuyết không ngờ A Vô dám đánh nàng, đứng sững ở bên cạnh rất lâu, sau đó khi A Vô cho rằng nàng muốn đánh trả, Lâm Khuynh Tuyết đột nhiên làm ra một hành động mà nàng không thể nào tưởng tượng được.

Lâm Khuynh Tuyết đâm đầu vào cột gỗ, A Vô vội vàng duỗi tay ra kéo.

Lúc này, Cố Trường Quân vào cửa.

Hành động này của A Vô rất dễ bị người khác nhìn thành nàng đẩy Lâm Khuynh Tuyết. Sắc mặt của Cố Trường Quân lập tức lạnh lẽo, hắn kéo Lâm Khuynh Tuyết lại, ôm nàng vào trong ngực, đồng thời phát hiện trên mặt nàng có dấu bàn tay.

“Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?”

Lần này Lâm Khuynh Tuyết không khóc, mà cắn chặt môi, khi nước mắt sắp chảy xuống, nàng lại cố sức lau đi, dáng vẻ ấm ức mà không dám nói này sẽ chỉ làm người khác càng đau lòng.

Cố Trường Quân ôm chặt nàng, trên mặt đều là vẻ đau lòng, ngay cả an ủi cũng dịu dàng hơn.

Cách đó không xa, A Vô đứng im tại chỗ, hoá ra Cố Trường Quân cũng sẽ dịu dàng, cũng sẽ chân thành, cũng sẽ thâm tình.

Trái tim không thể khắc chế mà run rẩy.

Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi bàn tay của Cố Trường Quân rơi lên mặt của A Vô, nàng mới lấy lại được tinh thần.

Nhìn khoé miệng cong lên của Lâm Khuynh Tuyết, A Vô đột nhiên rõ ràng một điều.

Trong ánh mắt của mọi người, cho dù hiện giờ nàng có là Vương Phi, nhưng bên trong nàng vẫn chỉ là một kẻ ăn mày thô bỉ xấu xa, mà Lâm Khuynh Tuyết là bảo bối được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, vì thế, lời nói của Lâm Khuynh Tuyết càng dễ dàng được người khác tin tưởng.

Cho nên, Cố Trường Quân không cần nghe nàng giải thích, trực tiếp phán xử nàng chính là kẻ ác.

Cảm giác đau rát trên mặt, A Vô há miệng, nhưng trong cổ giống như bị chặn lại, một tiếng cũng không nói nên lời.

Đợi đến khi Cố Trường Quân xoay người, A Vô bước nhanh lên, túm chặt tay của Cố Trường Quân.

“Ta dạy dỗ Lâm Khuynh Tuyết là bởi vì nàng ta liên tiếp làm nhục ta, nhưng ta tuyệt đối không đẩy!”

Ánh mắt lạnh băng của Cố Trường Quân dừng lại trên mặt A Vô, lạnh giọng nói: “Có phải ngươi vẫn luôn nghi ngờ lần trước ngươi trúng độc là do Tuyết Nhi làm không? Ta nói cho ngươi biết, nàng không làm!”

Không ngờ hắn cho rằng nàng đang trả thù Lâm Khuynh Tuyết?

Trong nháy mắt, A Vô buông tay.

Nàng không còn muốn giải thích nữa.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của A Vô, lời nói tiếp theo của Cố Trường Quân cũng không nói được nữa.

Chờ đến sau khi hai người rời đi, sức lực toàn thân của A Vô tan biến. Nàng ngã trên mặt đất, che miệng lại khóc lớn.

Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ kiên cường, vất vả chờ đợi ba năm, nàng nói cho bản thân mình sẽ có báo đáp. Khi nàng bôn ba vì Lâm gia, nàng nói cho bản thân mình là người Lâm gia rồi sẽ có một ngày coi nàng là người nhà. Khi nàng không cha không mẹ, khi nàng sắp chết đói, nàng nói cho bản thân mình số phận có thể thay đổi…

Nhưng hôm nay, cái gì cũng chưa thay đổi.

Nàng vẫn như cũ không có nơi nương tự, như cũ hai bàn tay trắng.

Mệt, thật sự quá mệt mỏi…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back