Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tương Phùng – Đã Là Lá Xăm Tốt Nhất

Tương Phùng – Đã Là Lá Xăm Tốt Nhất
Chương 10: Chương 10



Vừa nói, anh vừa xắn tay áo lên, trên đó là hai sợi dây đeo tay gần như giống hệt nhau hiện ra trước mắt tôi.

Thế nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ, Đan Phong dường như còn hơi căng thẳng, nói tiếp:

“Chiếc khuyên tai đá lam này là Tang Trúc tặng anh từ lúc còn bé. Đeo lâu thành thói quen. Còn chiếc em tặng, anh không nỡ đeo, vẫn luôn cất giữ kỹ.”

“Quà em tặng, anh sẽ không đưa cho ai khác.”

Giọng nói của Đan Phong như hòa tan cả bầu không khí, dịu dàng thấm vào tim người nghe.

Anh khẽ kéo cổ áo xuống, để lộ sợi dây chuyền được xâu từ đủ kiểu khuyên tai đá lam, vật anh luôn đeo sát bên mình.

Tất cả những hiểu lầm, đến đây đều đã có lời giải.

Tôi hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Tôi khẽ cười chua xót, không ngờ có một ngày, sự dịu dàng của anh lại thực sự thuộc về mình.

Từng lời anh nói vẫn cứ vang vọng trong đầu tôi không dứt.

Nếu nói rằng bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu tổn thương tôi phải chịu suốt thời gian qua… Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm nực cười. Vậy liệu tôi có thể quay lại như trước không?

Tôi tự hỏi chính mình.

Và ngay khi câu hỏi ấy vừa nảy ra trong đầu, tôi đã do dự.

Phía sau, Dư Hạn Đình im lặng rất lâu, không nói một lời.

Tình cảnh hiện tại, đối với bất kỳ ai trong số chúng tôi, cũng đều không dễ chịu gì.

“Vân Khê… Em sẽ đi với anh ta sao?”

Dư Hạn Đình lên tiếng, giọng nói đè nén và nghèn nghẹn.

Đan Phong và anh ấy nhìn nhau, rồi nhanh chóng né tránh, ánh nhìn cả hai đều đổ dồn vào tôi.

Hai người đàn ông, đều đang chờ đợi câu trả lời từ tôi.

Một bầu không khí nặng nề, không thể diễn tả bằng lời, như lan tràn giữa ba chúng tôi.

Sau một lúc lâu, ánh mắt tôi lảng tránh, dần dần cúi xuống.

“Cho em thêm thời gian suy nghĩ. Em muốn về trước.”

Trong đầu tôi lúc này rối tung, không còn cách nào suy nghĩ tỉnh táo được nữa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, tôi lại rơi vào một ‘mặt trận tình cảm’ căng thẳng như thế này.

Tôi vội vã cầm túi chạy thẳng ra ngoài, đến cả chuỗi vòng san hô trên tay chưa trả tiền cũng quên mất.

“Này! Cô gái! Vòng tay cô đeo chưa thanh toán tiền đâu!”

Ông chủ cửa hàng đứng ở cửa, gọi với theo bóng lưng tôi.

Lúc này, Dư Hạn Đình và Đan Phong gần như cùng lúc đưa màn hình thanh toán trên điện thoại ra.

“Bao nhiêu tiền? Để tôi trả thay cô ấy.”

Cả hai cùng đồng thanh.

Ông chủ nhìn hai chiếc điện thoại trước mặt, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, một lúc lâu cũng không biết nên chọn ai.

Ánh mắt hai người đều toát lên khí thế không thể từ chối.

Cuối cùng, sau một hồi lâu do dự, ông chủ quyết định… Thu mỗi người một nửa.

19.

Đan Phong không biết nhà tôi ở đâu, đành dùng cách ngu ngốc nhất, đi theo sau tôi.

Dù biết hành động này không hay chút nào, nhưng anh không muốn lại bỏ lỡ tôi thêm một lần nữa.

Anh còn rất nhiều điều muốn giải thích, còn chưa kịp nói rõ lòng mình với tôi.

Thấy Đan Phong đi theo tôi rời khỏi đó, Dư Hạn Đình vô thức cau mày, rồi cũng bám theo sau.

Cùng lúc đó, ở công ty, Trần Thanh Hạc đang tức đến mức suýt phát điên.

Anh ta không biết đã gọi cho Dư Hạn Đình bao nhiêu cuộc, nhưng đều không có ai bắt máy.

Không nhịn nổi nữa, cuối cùng anh ta gọi thẳng cho mẹ tôi.

“Thưa bác gái, hôm nay công ty cháu có chút việc gấp, thật xin lỗi vì không thể đến buổi xem mặt với con gái bác. Sau này nếu có dịp, cháu xin được bù lại.”

Mẹ tôi nhận được cuộc gọi thì hoàn toàn ngơ ngác.

Trời đã nhá nhem tối, con gái bà vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện về. Không lẽ xảy ra chuyện rồi?

Mẹ tôi hoảng hốt trong lòng, vừa định ra cửa tìm ba để đi tìm con gái thì tôi đẩy cửa bước vào.

“Mẹ, con về rồi. Buổi xem mặt hôm nay... Coi như cũng tạm ổn ạ.”

Tuy nói như thế, nhưng trông tôi như thể vừa đánh mất linh hồn.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn.

Không còn chút tâm trạng hay dáng vẻ vui vẻ như lúc bước ra khỏi nhà.

“Vân Khê, hôm nay cậu Trần Thanh Hạc có gọi nói với mẹ là vì công ty có việc nên không thể đến xem mặt. Con không cần phải nói dối để lừa mẹ đâu. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe mẹ mình nói vậy, bước chân tôi chững lại.

“Cái gì? Hôm nay người xem mắt với con không phải là Dư Hạn Đình sao?”

Vừa dứt câu, điện thoại tôi sáng lên, một tin nhắn được gửi đến từ ba phút trước.

Tôi mở khóa, thấy nội dung tin nhắn từ Dư Hạn Đình:

“Xin lỗi, hôm nay là anh đã lừa em. Vì muốn tạo cơ hội gặp lại em, nên anh đã cướp lấy buổi xem mặt của bạn mình.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cũng không còn đủ giận dữ để trách móc nữa.

Anh ấy đã nói rõ ràng. Hơn nữa, còn gửi lời giải thích trước cả khi tôi biết được sự thật.

Tin nhắn còn kèm theo ảnh và thông tin chi tiết về Trần Thanh Hạc, đối tượng thật sự tôi nên gặp hôm nay.

Tôi đọc qua tài liệu, là một người đàn ông xuất sắc, điều kiện tốt nhưng không phải mẫu người tôi thích.

Mẹ tôi lo lắng hỏi dồn: “Dư Hạn Đình? Sao lại là cậu ấy? Con buồn bã thế này, có phải vì cậu ta không? Con nói với mẹ đi, nếu con bị ấm ức gì, mẹ nhất định sẽ bênh vực con, không để con chịu thiệt thòi đâu!”

Thấy mẹ sắp xúc động đến mức định lao ra khỏi nhà, tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Mẹ, con không sao, con không bị uất ức gì hết.”

Nói rồi, tôi còn xoay một vòng trước mặt mẹ.

Chỉ đến khi thấy tôi không bị thương gì, mẹ tôi mới yên tâm phần nào.

Nhưng mà, bao năm nay, chỉ có một người mới khiến tôi lộ ra biểu cảm như thế này.

Người đó chính là Đan Phong.

Mẹ tôi dò xét: “Là cậu Đan Phong kia khiến con buồn sao?”

Tôi im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Tôi không thể đổ lỗi cho anh, vì tất cả chỉ là hiểu lầm do chính tôi tưởng tượng mà ra.

Nhưng... Có thể quay lại như trước kia sao?

Có vẻ như giữa chúng tôi, đã không còn có thể quay lại nữa rồi.

Ngay khoảnh khắc tôi rời khỏi Vân Thành, tôi đã quyết tâm buông bỏ hoàn toàn.

Bởi tôi không muốn một lần nào nữa phải chịu cảm giác không nhìn thấu lòng anh, không hiểu nổi suy nghĩ của anh.

Nhưng… Hình như vẫn có thể trách anh.

Vì chưa bao giờ, anh nói với tôi dù chỉ một câu rõ ràng: “Anh thích em.”

20.

Tình yêu không thể cảm nhận được thì chẳng thể gọi là “yêu” được.

Trong ba năm qua, tôi đã từng cố gắng, có lẽ là tôi quá ngu ngốc, hoặc quá chậm hiểu, nên không cảm nhận được tình cảm của Đan Phong.

Tôi trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên như chẳng có chuyện gì xảy ra, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Mẹ, con không sao đâu. Chỉ là hôm nay con gặp lại Đan Phong, vì anh xuất hiện ở Bắc Kinh, nên tâm trạng con mới như vậy thôi.”

Mẹ tôi nghe xong cũng chẳng thấy yên lòng hơn được bao nhiêu.

Là người từng trải, bà lập tức hiểu được Đan Phong đến Bắc Kinh là vì điều gì.

Trong mắt mẹ tôi hiện lên một tia không hài lòng, ngày xưa con gái bà theo đuổi người ta suốt bao lâu, bà vốn đã không tán thành. Bây giờ anh ta lại quay đầu trở lại, bà càng không vui.

“Vân Khê, con không được quay lại với nó nữa! Với điều kiện nhà mình, con muốn chọn kiểu người nào mà chẳng được? Dù có cả đời không lấy chồng, mẹ với ba vẫn nuôi con được!”

Mẹ tôi khuyên nhủ, giọng đầy tha thiết.

Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.

Giữa tôi và anh, đã từng bước hụt một cách đáng tiếc, có lẽ là định mệnh đã không cho chúng tôi một chữ “duyên”.

Phật dạy rằng mọi sự đều do ‘duyên’, có lẽ ngay từ đầu giữa tôi và anh đã không có duyên.

Vậy thì sao phải miễn cưỡng níu kéo?

“Vâng, con đã sớm quyết định buông bỏ anh ấy rồi, sẽ không quay đầu lại nữa đâu, mẹ yên tâm.”

Tôi mỉm cười kiên định.



Đan Phong đi theo tôi đến tận bên ngoài khu biệt thự, thì bị bảo vệ chặn lại, không cho vào.

Nhìn khu biệt thự cao cấp, khung cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ, trong lòng anh bất giác dâng lên một cảm giác tự ti.

Trước nay, anh vẫn giữ lối sống khổ hạnh của một người tu hành, không bận t@m đến những điều vật chất.

Dù gia cảnh anh không tệ, nhưng so với nơi này, hình như vẫn có khoảng cách.

Giống như… Anh và tôi không thuộc cùng một thế giới.
 
Tương Phùng – Đã Là Lá Xăm Tốt Nhất
Chương 11: Chương 11



Đan Phong đứng ở cổng khu biệt thự, hồi lâu không rời đi.

Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên ngoài khu biệt thự Hồ Loan.

Vừa bước xuống xe, khí thế của người đó đã tạo ra khoảng cách với anh.

Dư Hạn Đình trông như thể mới là người cùng thế giới với tôi.

Đan Phong ngẩn người nhìn, trong mắt đen như mực thấp thoáng nét u sầu.

“Đan Phong, là anh phải không?” Dư Hạn Đình mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý. “Theo tôi được biết, Vân Khê đã theo đuổi anh suốt bao lâu nay, sao đến khi cô ấy buông bỏ rồi anh mới lên tiếng?”

“Nếu là tôi, tôi sẽ không nỡ thấy cô ấy đau lòng.”

Dù chỉ là vài lời thản nhiên, nhưng lại mang đầy thách thức.

Ánh mắt Dư Hạn Đình quét qua đối thủ trước mặt, lòng dậy lên ghen tuông và chua xót không thể nói thành lời.

Trước đây, biết bao lần Đan Phong né tránh tình cảm của tôi, đó chính là điều mà Dư Hạn Đình luôn khao khát có được.

Nghe vậy, Đan Phong cụp mắt, chỉ im lặng không đáp.

Anh theo thói quen định lần chuỗi Phật châu trên tay, chợt nhận ra đã sớm đứt mất rồi.

Ngón tay dài thon chững lại giữa không trung, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hối hận.

“…Tôi sẽ giải thích với cô ấy. Nhưng không cần thiết phải nói cho anh biết.”

Anh lạnh lùng đáp lại, không có ý định chia sẻ bất cứ điều gì trong lòng mình với Dư Hạn Đình.

Dư Hạn Đình không để tâm, chỉ khẽ cười một tiếng rồi lên xe.

Nụ cười của anh ấy vẫn nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Anh ấy khởi động xe, bảo vệ thậm chí không thèm chặn lại, trực tiếp cho qua.

Rõ ràng, Dư Hạn Đình cũng là một trong những người sống ở nơi này.

21.

Đan Phong cứ thế ngẩn ngơ đứng trước cổng khu biệt thự.

Anh không biết tôi khi nào sẽ ra ngoài, cũng không thể liên lạc được với tôi, chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch nhất, cứ chờ đợi ở đây, đợi đến khi tôi xuất hiện.

Không sao cả, tôi đã đợi anh suốt ba năm, anh cũng có thể đợi tôi.

Không ít người và xe qua lại đều liếc nhìn anh vài lần.

Chỉ vì khí chất của anh quá đỗi tách biệt trần thế, khiến anh càng trở nên siêu phàm thoát tục.

Rất nhiều người khi nhìn thấy anh đều vô thức sinh lòng kính sợ.

Cũng vì thế, chẳng ai dám tiến lại gần bắt chuyện hay làm phiền.

Ánh nắng dịu dàng rọi xuống người anh, như phủ lên một lớp kim quang thánh khiết.

Thế nhưng không biết từ đâu, một đám mây đen kéo tới, nhanh chóng bao phủ cả bầu trời trên đầu.

Ầm ầm vài tiếng sấm vang rền, bầu trời ngày càng u ám, như đang tích tụ một cơn mưa lớn.

Đan Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định đi tìm chỗ trú mưa.

Cuối cùng, bảo vệ ở cổng thật sự không nhìn nổi nữa, tốt bụng tiến lại nhắc nhở:

“Ngài đây là… Cư sĩ, hay pháp sư ạ? Xin hỏi ngài tới đây tìm ai sao? Làm phiền ngài liên hệ với chủ hộ để họ báo với tôi một tiếng và ghi danh, chứ ngài đứng mãi thế này cũng không ổn đâu ạ.”

“Trời sắp mưa to rồi, hay là ngài về trước đi? Đợi hôm khác quay lại. Hoặc nếu ngài biết tên chủ hộ, cứ nói cho tôi số liên lạc, tôi sẽ giúp xác nhận xem có đúng người đó sống ở đây không.”

Đan Phong đang nhìn xa xăm, ánh mắt bỗng chuyển hướng, tập trung vào người bảo vệ.

“Tôi tìm bạn. Đây là số điện thoại của cô ấy, nhưng tôi gọi mãi không được, cô ấy không muốn nghe máy của tôi.”

Giọng anh khi nói câu ấy vô cùng bình thản.

Ngược lại, bảo vệ có phần ngạc nhiên.

Trong khu biệt thự Hồ Loan chỉ có một hộ họ Trình, con gái nhà họ Trình vừa mới về gần đây, ông cũng biết sơ sơ.

Trong mắt ông, người đàn ông trước mặt rõ ràng là một nhà tu hành thoát trần, vậy mà lại dính líu đến tiểu thư nhà họ Trình?

Nhưng ông không hỏi nhiều, chỉ ghi nhớ số điện thoại, rồi bấm máy thử gọi.

“A lô, xin chào, có phải cô Trình không ạ? Ngoài cổng đang có một người đàn ông chờ cô, trời sắp mưa to rồi, xin hỏi cô có quen người đó không? Có cần chúng tôi cho vào không ạ?”

Nghe điện thoại từ bảo vệ, tôi có chút ngạc nhiên.

Tôi liếc nhìn ra ngoài, mưa nhỏ đã bắt đầu rơi, liền dứt khoát lên tiếng:

“Chú Lý, chú khuyên anh ấy về đi, không cần tới tìm cháu nữa. Những chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, chẳng còn gì để nói đâu. Cứ vậy đi.”

Chú Lý bảo vệ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đem lời ấy nói lại với Đan Phong.

Anh mím chặt đôi môi mỏng, trong mắt hiện lên một tia buồn rõ rệt.

“Tôi… Có thể nói chuyện với cô ấy một chút được không?”

Anh đưa tay ra, muốn cầm lấy điện thoại của chú Lý.

Người bảo vệ theo bản năng đưa máy sang nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Hàm ý trong đó… Không cần nói cũng hiểu.

Tôi không muốn dây dưa gì thêm với anh nữa, cũng chẳng muốn nghe lời giải thích, tôi chỉ muốn đoạn tuyệt.

Đan Phong từ từ thu tay lại, trong lòng tràn đầy nỗi bi thương như lan khắp toàn thân.

Người bảo vệ cũng không biết phải làm gì hơn, chỉ có thể khuyên nhủ:

“Ngài vẫn nên về sớm một chút đi, mưa càng lúc càng lớn rồi.”

Đan Phong chắp tay trước ngực, cúi đầu cảm tạ:

“Cảm ơn. Nhưng không cần đâu, tôi đứng ở đây cũng tốt lắm rồi. Từ đây tôi vẫn có thể nhìn thấy nhà cô ấy.”

Nghe vậy, bảo vệ ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên, từ chỗ này có thể thấy rõ cổng biệt thự nhà họ Trình.

Ông thở dài thật sâu… Cũng không khuyên thêm nữa.

22.

Đan Phong đứng trong mưa, để những giọt nước mát lạnh trượt dài trên gò má, thấm ướt quần áo.

Bộ áo choàng rộng sau khi ướt đẫm, dính sát vào người, cổ áo lông ướt sũng, càng thêm nặng nề, nhưng anh dường như không cảm thấy gì.

Cảm giác lạnh lẽo này ngược lại khiến anh tỉnh táo hơn.

Anh nhìn về phía nhà họ Trình, trong lòng thầm niệm kinh, cầu nguyện rằng tôi sẽ mở cánh cửa đó trong giây phút tiếp theo.

Không biết đã đứng trong mưa bao lâu, Đan Phong chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, trước mắt dần mờ đi, cơ thể mềm nhũn không còn sức lực, cuối cùng loạng choạng ngã quỵ, bất tỉnh trong vũng nước.

Trong khoảnh khắc trước khi ngất đi, anh tự hỏi, từ khi nào cơ thể mình yếu ớt đến vậy?

Liệu cô ấy có đến đón anh đi không?

Đan Phong không biết.

Chứng kiến cảnh này, người gác cổng đang trực ban cảm thấy vô cùng bất lực, đành phải gọi điện cho tôi một lần nữa.

"Cô Trình, cô hãy nhanh chóng đến phòng bảo vệ đi, người đàn ông đó đã ngất xỉu, tôi không thể rời khỏi vị trí lúc này, anh ta cũng là người quen của cô, đừng nhẫn tâm như vậy, dù sao cũng là một mạng người!"

Nghe xong, tôi vô cùng bất lực, trong lòng vẫn còn ấm ức.

Tôi tưởng rằng anh đã nghĩ thông suốt và rời đi, không ngờ anh lại không biết yêu quý bản thân như vậy.

Với gương mặt u ám, tôi vội tìm một chiếc ô lớn, rồi vội vã chạy đến phòng bảo vệ.

Khi vừa bước ra khỏi cửa nhà, mẹ gọi tôi lại.

"Vân Khê, giúp đỡ người khác là tốt, nhưng đừng lại sa vào cùng một cái hố, ba mẹ vẫn đang đợi con về ăn cơm đấy."

Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của mẹ, vội vàng gật đầu.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ trở về ngay thôi."

Vừa dứt lời, tôi đã cầm ô chạy vào trong mưa.

Khi chạy đến phòng bảo vệ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Đan Phong trong tình trạng thảm hại như vậy.

Trước đây, anh luôn khoác trên mình bộ áo choàng tu sĩ, dù đứng giữa đám đông cũng đặc biệt rạng ngời.

Nhưng bây giờ, đóa hoa trên đỉnh cao ấy cũng đã rơi xuống trần gian, vướng bận chút khí chất phàm tục.

Có một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn sinh lòng nghi ngờ.

Ba năm qua tôi theo đuổi anh, đối với anh, có thật sự là chuyện tốt không?

Đối với cả hai chúng tôi, có thật sự là chuyện tốt không?

Nếu không có sự vướng bận của tôi, thì giờ đây anh vẫn được vạn người kính ngưỡng.

Chứ không phải như bây giờ, nằm thảm hại trong vũng nước, miệng không ngừng lẩm bẩm ba từ "Trình Vân Khê".

Tôi im lặng hồi lâu, đang định gọi xe cấp cứu thì Dư Hạn Đình đã xuất hiện phía sau tôi, tay cầm một chiếc ô đen.

"Đưa anh ta lên xe đi, anh đưa hai người đến bệnh viện."

Anh ấy nói một cách chu đáo, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng, lập tức xoa dịu tâm trạng bực bội của tôi.

"Được, cảm ơn anh nhiều."
 
Tương Phùng – Đã Là Lá Xăm Tốt Nhất
Chương 12: Chương 12



Tôi mỉm cười ngượng ngùng.

Dư Hạn Đình có tính tình tốt như thể không bao giờ nổi giận, nghe tôi đồng ý, anh ấy cười đến nỗi mắt cong lên thành hình trăng khuyết.

"Anh rất vui vì em chấp nhận sự giúp đỡ của anh."

Ánh mắt của anh ấy sáng rực, rơi trên người tôi, như thể muốn làm tôi tan chảy.

"Đáng... Đáng lẽ tôi mới là người phải cảm ơn anh, phiền anh giúp tôi đưa anh ấy lên xe."

Tôi nói lắp bắp, vội vàng cúi đầu chuyển đề tài.

"Được."

Anh ấy không trêu tôi nữa, vội vàng đỡ Đan Phong dậy, đặt lên ghế sau.

Quần áo ướt sũng khiến ghế xe cũng bị thấm nước, tôi muộn màng nhận ra điều này, vừa định mở miệng xin lỗi.

"Xin lỗi..."

Dư Hạn Đình mở cửa ghế phụ lái, ra hiệu cho tôi ngồi vào, lên tiếng trước:

"Không cần xin lỗi anh, chỉ là một chiếc xe thôi, sau này đem đi vệ sinh là xong."

Nghe vậy, tôi cũng không từ chối nữa.

23.

Chiếc xe lướt đi êm ái, hơi ấm từ máy sưởi dần lan tỏa, khiến Đan Phong ở ghế sau khẽ cựa mình tỉnh giấc.

Anh cố gắng ngồi dậy, nhìn mọi thứ xa lạ trong xe, trong lòng vô thức cảnh giác.

Cho đến khi nhìn thấy tôi ở ghế phụ lái, anh mới dần an tâm.

"Vân Khê..."

Giọng anh khàn đặc, hoàn toàn không còn trong trẻo như ngày thường, ngược lại còn thêm phần trầm thấp.

"Vân Khê, cuối cùng em cũng chịu gặp anh..."

"Xin lỗi, trước đây là lỗi của anh, anh quá chậm hiểu, không kịp thời nhận ra rung động trong lòng đối với em, không kịp thời giải thích mọi chuyện với em, mới khiến em có quá nhiều hiểu lầm."

"Anh biết nói những lời này bây giờ có hơi muộn, nhưng, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"

Đôi mắt đen sẫm của anh tỏa ra ánh sáng kiên định, nhìn chằm chằm vào tôi.

Rõ ràng mỗi khi nói một câu, cổ họng anh đều như có những lưỡi d.a.o nhỏ cắt qua, đau đớn vô cùng, nhưng anh vẫn nói từng chữ từng lời một cách nghiêm túc.

"Lần này, đổi lại là anh theo đuổi em, được không?"

Đan Phong thành khẩn xin lỗi, chiếc mặt nạ lạnh lùng kia không còn duy trì được nữa, khuôn mặt đầy vẻ không nỡ.

Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy rõ tất cả, nhưng mãi không đưa ra câu trả lời.

Tôi không ngờ, tôi thực sự đã kéo anh xuống khỏi bệ thờ của thần linh.

Giờ đây, anh chẳng khác gì những người bị tình yêu ám ảnh.

Chỉ là, tất cả sự tỉnh ngộ này, đến quá muộn rồi.

Rõ ràng trước khi tôi rời đi, anh đã có vô số cơ hội để giải thích mọi chuyện với tôi, để nói ra những suy nghĩ thật trong lòng, nhưng anh đã không làm.

Tôi thất vọng nhắm mắt lại, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thản nhiên nói một câu:

"Không cần đâu, Đan Phong, anh có con đường anh phải đi, chỉ là... trên con đường đó không có em."

"À, bệnh viện đã đến rồi."

Vừa dứt lời, xe của Dư Hạn Đình dừng lại.

Ánh mắt anh ấy trầm xuống, từ từ lên tiếng:

“Đan Phong, anh nên xuống xe rồi."

Mãi đến khi anh ấy lên tiếng, Đan Phong mới chợt nhận ra sự tồn tại của người này.

Mặc dù Dư Hạn Đình chưa từng thốt ra một lời khiêu khích nào, nhưng Đan Phong lại vô cớ cảm thấy một nỗi lo lắng trong lòng.

Anh sợ mất tôi, sợ rằng lá xăm phán đoán trước kia sẽ trở thành sự thật, sợ rằng tôi sẽ chọn Dư Hạn Đình!

Dư Hạn Đình và tôi ngồi ở phía trước, trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới, bầu không khí giữa chúng tôi vô cùng hòa hợp.

Liệu chúng tôi sẽ ở bên nhau chăng?

Ngày hôm đó chúng tôi đã mua một cặp vòng tay san hô đỏ, ý nghĩa trong đó, Đan Phong dường như không dám nghĩ sâu xa.

Một nam một nữ xuất hiện ở đó, không phải quan hệ họ hàng, lại liên kết với những gì mọi người đã nói, tôi trở về để xem mắt.

Vậy thì, rõ ràng, chúng tôi chính là đối tượng xem mắt của nhau.

Vậy bước tiếp theo là gì?

Anh hầu như không dám nghĩ tiếp, cảm giác ghen tuông và hối hận trong lòng gần như nhấn chìm cả con người anh.

Đan Phong cay đắng nhếch môi: "Vân Khê, đừng từ bỏ anh, được không?"

Giọng anh khàn đi, lời nói như một lời cầu khẩn, vẻ mặt hoang mang đến đau lòng.

Tôi cụp mắt xuống, nhưng vẫn nói ra câu giống như Dư Hạn Đình đã nói.

“Đan Phong, anh nên xuống xe rồi."

Câu nói vừa dứt, ánh sáng trong mắt Đan Phong tắt dần từng chút một.

"...Được.”

Anh không tiếp tục níu kéo, vô cùng chậm chạp mở cửa xe, lảo đảo lao vào trong mưa.

Khuôn mặt ẩn trong mưa đó, không biết là nước mưa, hay là nước mắt.

Khoảnh khắc ngất đi lần nữa, anh đau đớn tận tâm can.

Tôi nhìn Đan Phong đổ gục trong mưa, gần như vô thức muốn xuống xe để đỡ anh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bảo vệ ở cổng bệnh viện nhìn thấy, vội vàng đến đỡ anh dậy, đưa vào bệnh viện.

24

Nhìn bóng lưng Đan Phong biến mất hoàn toàn, tôi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói:

"Đi thôi, chúng ta về."

Trong mắt Dư Hạn Đình thoáng qua một tia hài lòng khó nhận thấy, vội vàng đáp: "Được, chúng ta về."

Khi những từ này thốt ra, anh ấy vô cớ cảm thấy có chút ngọt ngào, như thể chúng tôi là một đôi, giờ đang cùng nhau về nhà.

Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa nhà họ Trình, tôi mở cửa xe vừa định xuống, đột nhiên quay đầu nhìn anh ấy một cái.

"Dư Hạn Đình, mẹ em nấu bữa tối rồi, bà muốn gặp anh, anh có tiện không?"

Đồng tử Dư Hạn Đình khẽ co lại, rõ ràng mang theo chút kinh ngạc.

Ý nghĩa trong câu nói của tôi không cần nói cũng hiểu.

Có lẽ, tôi thực sự muốn cho chúng tôi một cơ hội bắt đầu.

Lần đầu gặp ba mẹ người mình thương, vẫn phải coi trọng một chút.

"Thật sao? Tất nhiên là tiện rồi, chỉ là, em vào trước đi, anh bảo người gửi chút quà tới, rồi mới vào."

Anh ấy vội vàng lên tiếng, trên mặt là niềm vui không kìm được.

Tôi nhìn anh ấy như vậy, bất chợt sững người một lúc, sau đó cũng vô thức mỉm cười theo.

Nhân vật huyền thoại từng sánh vai với tôi thời học sinh, làm sao tôi có thể không nhớ gì?

Người xuất sắc và hoàn hảo như vậy, ngay cả tôi lúc đó, cũng sẽ rung động vì anh ấy.

Chỉ là, lúc đó tôi hiểu rất rõ mình muốn gì.

Thời đại học, mặc dù thường xuyên tình cờ gặp nhau, nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ thực sự thích mình.

Nếu không phải Dư Hạn Đình thổ lộ tất cả, có lẽ cả đời tôi cũng không biết còn có một người như vậy, đang âm thầm yêu tôi.

Tôi đã quyết định mở ra cuộc sống mới, vừa hay cũng có chút cảm tình với anh ấy, không hề phản đối, thử một lần cũng không tệ.

Vừa bước vào nhà, tôi vô thức đưa tay che mặt, cảm giác nóng ran lan khắp mặt khiến tôi vội áp bàn tay mát lạnh lên, thỉnh thoảng còn quạt vài cái để hạ nhiệt.

Mẹ thấy tôi như vậy, cảm thấy hơi lạ, vội đưa tay sờ trán tôi.

"Cũng không sốt mà?"

Mẹ tôi nghi hoặc hỏi.

"Mẹ, con hẹn Dư Hạn Đình đến nhà mình, một lát nữa sẽ tới, mẹ và ba có thể gặp anh ấy, xem thử anh ấy là người thế nào."

Tôi nói thẳng.

Nhưng mẹ lại chăm chú quan sát tôi, trong lòng có chút lo lắng.

"Vân Khê, con đừng vì để cho mẹ và ba an tâm, mà tùy tiện tìm một người đến đối phó với mẹ nhé!"

"Không đâu, lần này con nghiêm túc."

Thấy tôi cười rạng rỡ, mẹ tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.

Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, mẹ vội vàng để người giúp việc làm tiếp món ăn trong nồi, chỉnh trang bản thân một chút, rồi đi ra mở cửa.

“Con chào dì ạ, đây là quà con mang đến cho dì và chú."

Dư Hạn Đình trong lòng hơi căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như thường.

Thấy anh ấy xuất chúng như vậy, mẹ tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Món quà anh ấy chuẩn bị cũng đúng ý mẹ tôi, vài bộ trang sức ngọc bích hiếm có, lập tức chinh phục được lòng bà.

Ba tôi trở về, nhìn thấy quà trên bàn, lại không mấy vui vẻ.

Cho đến khi ông kéo Dư Hạn Đình vào phòng đọc sách cùng chơi vài ván cờ, cuối cùng mới tươi cười hớn hở, lộ vẻ ngưỡng mộ.

Phong cách đánh cờ của Dư Hạn Đình, dịu dàng nhưng không yếu đuối, thậm chí còn ẩn chứa phần mạnh mẽ.

Anh ấy không nhường ba tôi, nhưng có thể thấy, thái độ của anh ấy tiến thoái có độ.

25.

Khác với không khí vui vẻ hòa thuận bên bàn ăn này, trong phòng bệnh lần đầu tiên Đan Phong rơi vào cơn ác mộng.

Trong mơ, hết lần này đến lần khác anh từ chối tình cảm của tôi, khiến trái tim tôi tan nát hoàn toàn.
 
Tương Phùng – Đã Là Lá Xăm Tốt Nhất
Chương 13: Chương 13



Cuối cùng, tôi từ bỏ anh, trở về Bắc Kinh, chọn kết hôn với Dư Hạn Đình.

Mãi đến ngày cưới, anh mới chợt tỉnh ngộ, nhận thức rõ ràng về trái tim mình, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi lấy người khác.

"Không! Đừng! Vân Khê... Anh... Yêu em!"

Gương mặt vốn điềm tĩnh của Đan Phong giờ đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt ngập tràn hoảng loạn.

Anh đột ngột tỉnh giấc, vội ngồi dậy, rút kim truyền trên tay rồi định đi ra ngoài.

Chỉ trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, anh mới nói ra suy nghĩ thật lòng.

Thực ra, anh đã sớm rung động vì tôi, chỉ là bản thân không nhận ra thôi.

Hoặc có lẽ đã nhận ra, nhưng vì đức tin và kiên trì, nên lần này đến lần khác cố đè nén nó.

Nếu không phải Tang Trúc gọi anh tỉnh lại, khiến anh kiên định với suy nghĩ thật sự trong lòng, có lẽ cảnh tượng trong mơ thực sự sẽ xảy ra!

Kinh Phật từng dạy rằng, mộng do tâm sinh, cảnh tượng và sự kiện trong mơ phản ánh ước muốn và cảm xúc trong lòng con người.

Anh đã sớm yêu tôi rồi!

Đan Phong không muốn cảnh tượng trong mơ trở thành hiện thực!

Anh mặc đồ bệnh nhân, lảo đảo đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy.

Y tá đi ngang qua thấy anh như vậy, vội vàng ngăn lại:

"Thưa anh! Anh vẫn chưa khỏe, không thể rời khỏi bệnh viện!"

"Tôi không sao." Anh lạnh lùng nói, còn linh hoạt tránh y tá đang chặn anh lại.

Y tá hoảng lên, vội vàng gọi thêm mấy y tá nữa cùng vây lại.

Đan Phong bệnh chưa khỏi, dù thể chất không tệ, nhưng vẫn bị chặn lại.

Khi trở lại phòng bệnh, ánh mắt anh trống rỗng nhìn dịch truyền trong chai, lặng lẽ đếm thời gian.

Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên sáng lên.

"A Ca, ngày cưới của em và Đức Cát đã định rồi, anh và chị Vân Khê khi nào về vậy? Nói không chừng chúng ta còn có thể cưới cùng lúc đấy!"

Là Tang Trúc gửi tin nhắn thoại đến.

Đan Phong chậm chạp cầm điện thoại lên, trả lời một câu:

"Anh và cô ấy... có lẽ không về được nữa, cô ấy không còn yêu anh, cô ấy thực sự...đã từ bỏ anh..."

Một câu nói nghẹn ngào và tuyệt vọng.

Ngay cả Tang Trúc khi nhận được tin nhắn thoại ấy cũng im lặng rất lâu, mới gọi điện đến.

"Chị Vân Khê, chị ấy thích anh nhiều như vậy, sao lại thế này? Anh đã giải thích rõ những hiểu lầm đó chưa? Anh đã nói em và Đức Cát sắp cưới chưa?"

Tang Trúc lo lắng, sợ rằng vì mình mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Đan Phong và tôi.

"Hay là em đến tìm chị ấy nhé, nếu chị Vân Khê không tin, em sẽ giải thích rõ cho chị ấy, chắc là do anh vụng về, chắc là..."

"Không cần đâu." Đan Phong lên tiếng ngắt lời cô ấy.

"Là anh không tốt, khiến cô ấy quá thất vọng."

"Nhưng anh và cô ấy vẫn có thể bắt đầu lại, Tang Trúc, em gửi cho anh một thiệp mời cưới nhé, anh muốn mời Vân Khê về dự."

Biết đâu, sau khi trở về Vân Thành, sẽ có chuyển biến.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, tôi sẵn lòng trở về.

Đan Phong cúp máy, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà trắng tinh.

Mùi thuốc khử trùng vương vấn nơi chóp mũi, khiến anh có chút bất an.

Luôn cảm thấy dường như có chuyện gì đó bất ổn đang xảy ra.

Y tá đến đo nhiệt độ, xác nhận anh hết sốt, cuối cùng đồng ý cho anh xuất viện.

26.

Sau khi khỏi bệnh, Đan Phong đợi được thiệp mời cưới của Tang Trúc, chỉnh trang bản thân, thay một bộ vest đặt may vừa vặn, đến biệt thự Hồ Loan.

"Hóa ra là cậu! Chàng trai Vân Thành đó."

Lần này, bác bảo vệ Lý thấy anh ăn mặc như vậy, có chút ngạc nhiên, vắt óc suy nghĩ một lúc.

Nếu không phải vì mái đầu quen thuộc đó, vừa mới mọc một lớp tóc ngắn ngủn, có lẽ bác Lý không dễ nhận ra như vậy.

Cởi bỏ bộ áo choàng đó, Đan Phong mặc vest cũng không hề mất đi vẻ phong độ, mái tóc húi cua gần như sát da đầu càng tăng thêm vài phần khí chất hoang dã.

Chỉ là không thể che lấp được vẻ lạnh lùng toát ra từ người anh.

Bác Lý cảm thấy e ngại, cũng không muốn lại xảy ra chuyện như lần trước, liền cho anh vào.

"Cảm ơn."

Đan Phong vô thức chắp hai tay cảm ơn, sau đó như nghĩ ra điều gì, vội vàng hạ tay xuống.

Khi anh đi đến trước cửa nhà họ Trình, trong lòng lại có chút bồn chồn.

Tay vừa mới đặt lên cửa, chưa kịp gõ, cửa đã từ bên trong mở ra.

"Vân Khê..."

Giọng anh càng lúc càng nhỏ, bởi vì người mở cửa không phải tôi, mà là mẹ tôi.

"Cậu là ai?" Khi câu hỏi vừa thốt ra, mẹ tôi đã đánh giá anh từ trên xuống dưới, rồi lập tức nhớ ra, sắc mặt tối sầm.

"Cậu chính là Đan Phong phải không."

Không phải vì lẽ gì khác, bởi vì đàn ông có nốt ruồi đỏ giữa trán, tóc lại ngắn như vậy không nhiều, khí chất của anh cũng rất khác thường.

Thấy mẹ tôi nhận ra mình, Đan Phong vừa định trả lời, mẹ tôi lại tiếp tục lên tiếng.

Bà mỉm cười dịu dàng đúng mực, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh đến cực điểm:

“Đan Phong, con gái tôi theo đuổi cậu là không đúng, nó đã hiểu ra và từ bỏ cậu rồi, cậu cũng không cần tiếp tục quấn lấy nữa."

"Hơn nữa, Vân Khê đã có hôn phu, cậu vẫn nên sớm quay về đi, nơi này không thích hợp với cậu, cậu cũng không cần vì Vân Khê mà miễn cưỡng hòa nhập vào cuộc sống của chúng tôi."

"Xét cho cùng, ngay từ đầu, hai người đã không phải là người của cùng một thế giới, cố gắng xích lại gần nhau, chỉ khiến cả hai cùng bị tổn thương."

Món quà trong tay Đan Phong, không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Dù bên trong là một số dược thảo và trang sức quý, mẹ tôi cũng hoàn toàn không quan tâm.

"Xin lỗi, trước đây là lỗi của cháu, cháu chỉ... muốn xin một cơ hội để bắt đầu lại."

Anh cố gắng nói ra những lời này, trong lòng đắng chát đến cực điểm.

Khi nghe đến việc Vân Khê có hôn phu, trước mắt anh tối sầm lại.

Dù trong lòng không tin, nhưng anh không thể lừa dối bản thân.

Tôi và anh đã sớm không thể quay lại, và bây giờ, ngay cả cơ hội bắt đầu lại, cũng sắp biến mất.

Đan Phong cố tình bỏ qua lời mẹ tôi nói về hôn phu, chỉ kiên định nhìn vào bên trong nhà.

"Dì, cháu muốn gặp Vân Khê một lần, đưa cô ấy một món đồ, chúng cháu... không thể kết thúc như thế này."

Vừa dứt lời, mẹ tôi chưa kịp từ chối, tôi đã khoác tay Dư Hạn Đình, chậm rãi đi tới.

“Đan Phong, chúng ta đã kết thúc, anh còn muốn nói gì thì nói hết một lần đi, sau này... Đừng gặp mặt nữa."

Tôi nghiêm túc nói, tay bên cạnh đan chặt vào tay Dư Hạn Đình, cho anh ấy cảm giác an toàn.

Đan Phong nhìn chằm chằm vào tay chúng tôi, đôi mắt gần như đỏ ngầu.

"Vân Khê, Tang Trúc sắp cưới rồi, đây là thiệp mời cưới của em ấy, em cùng anh về dự được không? Em ấy hi vọng nhận được lời chúc phúc của em."

27.

Trên tấm thiệp cưới đỏ rực đầy sắc là tên của Tang Trúc và Đức Cát.

Tôi không do dự, trực tiếp nhận lấy.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Đan Phong bỗng bùng lên một tia hy vọng.

Thế nhưng, câu nói bật ra ngay sau đó của tôi lại khiến trái tim anh hoàn toàn tan nát.

“Hạn Đình, anh có muốn cùng em đi dự đám cưới của một người bạn không?”

Dư Hạn Đình mỉm cười gật đầu, bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi cũng siết lại nhẹ, như đang thầm tuyên bố chủ quyền.

“Tất nhiên rồi. Em muốn đi đâu, anh sẽ theo em tới đó.”

“Anh cũng muốn tận mắt nhìn thử xem, nơi đã giữ chân em suốt ba năm… Có gì đặc biệt.”

Sắc mặt Đan Phong lập tức trắng bệch, nụ cười gượng gạo đến đáng thương.

“Vân Khê…”

Anh không nói hết câu, chỉ khẽ thì thầm gọi tên tôi.

Cuối cùng, anh vẫn khó khăn thốt ra một chữ: “Được.”

Tôi nhìn Dư Hạn Đình, rồi bất ngờ mở miệng nói:

“Sau khi dự đám cưới của Tang Trúc xong, có lẽ chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị chuyện cưới hỏi rồi nhỉ?”

“Ừ, anh đang xem ngày đây.” – Dư Hạn Đình đáp.

Nghe vậy, trái tim Đan Phong như bị d.a.o cắt, đau đớn đến mức gần như không thở nổi.

“Vân Khê… Có thể… Đừng lấy anh ta được không?”

Anh gần như thì thầm ra câu ấy bằng giọng khản đặc, nhưng tôi không nghe rõ, chỉ nghi hoặc liếc nhìn anh một cái:

“Anh vừa nói gì cơ?”

Đan Phong chậm rãi lắc đầu: “Không có gì.”

Trước kia, tôi luôn ghi nhớ từng lời anh nói, còn anh thì cố tình làm ngơ.

Bây giờ, mọi thứ đã đảo ngược.

Năm ngày sau, tôi chuẩn bị xong quà cáp, cùng Dư Hạn Đình đến sân bay để hội ngộ với Đan Phong.
 
Tương Phùng – Đã Là Lá Xăm Tốt Nhất
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



Trước đây, tôi luôn có vô số chuyện muốn kể cho Đan Phong nghe, lúc nào cũng muốn chia sẻ mọi điều thú vị trong cuộc sống.

Còn bây giờ, hai chúng tôi lại hoàn toàn im lặng.

Tôi chỉ thi thoảng trò chuyện vài câu với Dư Hạn Đình, bầu không khí giữa chúng tôi hài hòa đến lạ, như thể không còn chỗ cho người thứ ba chen vào.

Thậm chí chúng tôi còn không để ý rằng Đan Phong đã im lặng rất lâu rồi.

Có lẽ tôi có nhận ra, nhưng chỉ nghĩ anh vẫn như xưa, không quan tâm tôi nói gì, chỉ để t@m đến những trang kinh văn trước mắt.

Trên máy bay, tôi ngồi sát cửa sổ, bên cạnh là Dư Hạn Đình, còn Đan Phong thì ngồi cách chúng tôi một đoạn.

Anh vừa định gọi tiếp viên mang chăn cho tôi thì Dư Hạn Đình đã nhanh tay hơn.

Dư Hạn Đình hiểu rõ sở thích của tôi, chăm sóc chu đáo từng li từng tí.

Đan Phong ngồi không xa, nhưng chỉ biết lặng lẽ nhìn chúng tôi, ánh mắt thẫn thờ.

Anh thậm chí không nhớ nổi tôi thích gì nữa, lại càng không thể chăm sóc tôi được như thế.

Trái lại, chính tôi lại luôn ghi nhớ rõ những thói quen nhỏ nhặt nhất của anh.

Đan Phong thấy lòng mình trống rỗng chưa từng có.

Khi máy bay hạ cánh, Tang Trúc và Đức Cát đã đợi sẵn ở sân bay.

Đây là lần đầu tiên Dư Hạn Đình đến Vân Thành, tuy thể chất không tệ, nhưng vẫn có triệu chứng thiếu oxy nhẹ.

Tôi vội vàng đi mua hồng cảnh thiên và bình oxy, dáng vẻ lo lắng chăm sóc anh ấy từng chút.

“Hạn Đình, anh có sao không? Lẽ ra chúng ta nên đi tàu hỏa, như vậy sẽ dễ thích nghi hơn.”

Dư Hạn Đình mặt mày tái nhợt, dựa vào tôi không còn sức, chỉ khẽ lắc đầu:

“Anh không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, nghỉ chút là ổn. Đừng lo.”

Dù anh nói vậy, tôi vẫn không ngừng quan sát tình trạng của anh ấy.

Đan Phong lặng lẽ đứng bên cạnh hai người, nhưng trông chẳng khác nào một cái bóng nhỏ bé, khiêm nhường.

Tang Trúc và Đức Cát chứng kiến cảnh ấy, cũng trầm mặc rất lâu.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi quan tâm người khác ngoài A Ca của cô ấy đến mức này.

Tang Trúc lặng lẽ nhìn về phía Đan Phong, trong lòng thầm lo lắng.

28.

Đan Phong chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì cả.

Suốt quãng đường này, anh đã chứng kiến đủ những quan tâm chúng tôi dành cho nhau.

Đó là sự dịu dàng mà anh và tôi chưa từng có.

Có lẽ, Dư Hạn Đình mới thật sự là người phù hợp với tôi…

Tôi đã rời khỏi trường học, nên tất nhiên không thể tiếp tục ở ký túc xá.

Ngay khi tôi chuẩn bị bỏ tiền thuê khách sạn, Tang Trúc chủ động lên tiếng: “Chị Vân Khê, ngày mai em cưới rồi, em còn nhiều điều muốn nói với chị lắm, hay là chị ở với em nhé, còn anh Dư thì tới nhà A Ca ngủ đi ạ!”

Thấy tôi thoáng lo lắng nhìn Dư Hạn Đình, Tang Trúc làm nũng lắc lắc tay tôi: “Chị Vân Khê, mai là ngày em cưới mà, chị ở với em một đêm thôi nha~”

Dư Hạn Đình thấu hiểu, khẽ gật đầu: “Yên tâm, em cứ đi đi, anh sẽ không sao đâu.”

Nói xong, anh ấy liếc nhìn Đan Phong bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khóe môi khẽ nhếch lên.

Anh ấy đã nói vậy rồi, tôi đành phải đồng ý.

Tôi để mặc Tang Trúc kéo mình về nhà.

Vừa đặt hành lý xuống, Tang Trúc lập tức hăm hở lôi ra một quyển album ảnh.

“Chị Vân Khê, chị xem nè, đây là ảnh em với A Ca từ nhỏ tới lớn đó, hồi nhỏ tụi em có giống nhau không?”

Hai đứa trẻ trong ảnh đáng yêu như tuyết ngọc, quả thật có vài phần giống nhau.

“Ừ, đúng là giống thật.” Tôi gật đầu.

Nghe vậy, Tang Trúc càng kích động hơn, lôi cả ảnh của cha mình và nhật ký ngày trước ông viết ra.

Từ trong đó, quả thật có thể nhìn ra được, họ có quan hệ huyết thống.

Trên gương mặt tôi vốn còn chút nụ cười, nhưng dần dần đã phai nhạt.

“Tang Trúc, việc chị và Đan Phong không đến được với nhau, không liên quan đến em.”

“Lẽ ra chị nên buông bỏ từ lâu rồi. Hơn nữa, bây giờ chị rất hạnh phúc, em sẽ chúc phúc cho chị… đúng không?”

Tang Trúc im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu.

Vào ngày cưới, Tang Trúc khoác lên mình bộ váy cưới đỏ ánh kim, lớp trang điểm tinh xảo tôn lên vẻ đẹp vô cùng rực rỡ của cô ấy.

Trên eo cô ấy đeo đầy những món trang sức bằng vàng ngọc, khiến cả người như phát sáng.

Khi Tang Trúc hồi hộp bước ra, tôi đặt vào tay cô ấy một cặp kết đồng tâm do chính tay mình đan.

Đan Phong bước vào, ánh mắt dừng lại trên người tôi trong chốc lát, rồi mới chuyển sang Tang Trúc.

“Lễ cưới bắt đầu rồi, có thể xuất phát.”

Tôi giả vờ như không thấy ánh nhìn ấy, đi cùng mọi người dâng khăn hồng chúc phúc cho Tang Trúc.

Tang Trúc đứng cạnh Đức Cát, hai người nhìn nhau mỉm cười ngọt ngào.

Lấy được người mình yêu, quả nhiên là chuyện vui vẻ.

Vậy thì, hôn lễ của tôi, liệu cũng sẽ vui như vậy chứ?

Tôi thầm nghĩ.

Lúc này, một bàn tay rộng lớn bao bọc lấy tay tôi, từng ngón tay nhẹ nhàng đan xen.

Tôi ngẩng đầu theo phản xạ, quả nhiên là Dư Hạn Đình.

Anh ấy ghé sát tai tôi thì thầm: “Hôn lễ của chúng ta sẽ còn long trọng và hạnh phúc hơn thế này.”

Tôi thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt anh ấy, cũng mỉm cười gật đầu.

Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, mọi người cùng ca hát nhảy múa.

Tôi cũng kéo tay Dư Hạn Đình, nhập vào vòng người đang nhảy múa, cười rạng rỡ.

Đan Phong ngồi ở một góc xa lánh, lặng lẽ nhìn chúng tôi hạnh phúc.

Tất cả những điều ấy, từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về anh.

Đan Phong nắm chặt cặp kết đồng tâm trong tay, rồi đặt lên ngực, tự xem như tôi và anh cũng đã từng làm lễ cưới rồi vậy.

Đêm khuya, đám đông náo nhiệt lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mình Đan Phong.

Tôi mang theo chút men say, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Dù trở lại nơi này, nhưng lòng tôi đã hoàn toàn khác.

Tuy nhiên, tôi không hề biết, cả một đêm ấy có một tiếng sáo xương trầm buồn vang mãi không dứt, như kể lại một câu chuyện bi thương.

Hai ngày sau, Đan Phong không còn xuất hiện.

Khi tôi và Dư Hạn Đình thu xếp hành lý rời đi, Tang Trúc vẫn lưu luyến không muốn chúng tôi về.

“Có thể ở chơi thêm mấy hôm nữa không? Còn nhiều cảnh đẹp chị vẫn chưa xem mà! Em dẫn hai người đi chơi nhé?”

Tôi bất lực lắc đầu: “Tang Trúc, bọn chị còn phải làm việc nữa, sau này có cơ hội sẽ lại đến chơi.”

Tôi nắm tay Dư Hạn Đình, cùng bước về phía cổng kiểm tra an ninh.

Lúc này, Tang Trúc bồn chồn, liên tục ngó về phía sau.

Ngay khi tôi sắp bước vào kiểm tra, Tang Trúc vội kéo tay tôi lại: “Chị Vân Khê, đợi thêm chút nữa được không? A Ca vẫn chưa tới! Anh ấy nhất định còn muốn gặp chị lần cuối! Chị đợi thêm một chút thôi, một chút thôi mà!”

Vừa nói, cô ấy vừa không ngừng nhìn ra phía ngoài.

Dư Hạn Đình xem đồng hồ, khẽ nhíu mày.

“Vân Khê, Tang Trúc, không thể chờ thêm nữa rồi, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại mà, chúng ta còn phải lên kịp chuyến bay.”

Tôi cũng gật đầu theo, Tang Trúc không còn cách nào, đành buông tay.

……

- NGOẠI TRUYỆN -

Cho tới khi máy bay cất cánh, Đan Phong vẫn không xuất hiện.

Nhưng chúng tôi không biết rằng, trong ngôi chùa có mái ngói đỏ và tường trắng, Đan Phong đang quỳ trước tượng Phật, lặp đi lặp lại lời sám hối về tội lỗi của mình.

Không rõ đã qua bao lâu, một vị tăng nhân khoác áo đỏ lại lần nữa xuống tóc cho anh.

Lần nữa khoác lên mình chiếc áo cà sa, Đan Phong đã thật sự cắt đứt hồng trần, buông bỏ mọi vướng bận nhân gian.

Anh nhắm mắt, lần chuỗi Phật châu trong tay, miệng niệm kinh cầu phúc cho Trình Vân Khê.

Từ nay về sau, mọi vui buồn giận hờn của tôi đã không còn liên quan đến anh nữa rồi.

Tôi vẫn sống tốt, chỉ là từ nay, không còn cần đến tình yêu của anh nữa.

Hai tháng sau, tại Bắc Kinh cách Vân Thành hàng ngàn dặm, lễ cưới giữa nhà họ Trình và nhà họ Dư được tổ chức long trọng, phát trực tiếp trên vô số nền tảng.

Ngay cả trong điện Phật, Đan Phong cũng nghe thấy.

Như có cảm ứng gì đó, anh bỗng dừng lại động tác lần chuỗi hạt.

Cặp kết đồng tâm được buộc bằng sợi chỉ đỏ nơi cổ anh bỗng rơi xuống đất.

Sợi chỉ đỏ…đứt rồi.

Một cơn gió thổi qua, hai chiếc kết đồng tâm bị cuốn lên, rồi rơi vào trong chiếc đèn bơ của về anh.

Đan Phong theo phản xạ đưa tay muốn giữ lại, nhưng hoàn toàn bất lực.

Nhìn hai chiếc kết đồng tâm thoáng chốc cháy rụi, gương mặt anh thoáng hiện vẻ đau thương bị đè nén, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ điềm tĩnh như không màng thế tục.

“Chính là như phượng rời lầu Tần, mây tan núi Vu.”

Anh khẽ lẩm bẩm câu ký văn ấy, như đang nói lời từ biệt với một người nào đó.

Nhưng chẳng ai nghe thấy.

Một vài tín đồ thành tâm bước vào, còn anh thì lặng lẽ rời khỏi ngôi chùa, một mình nhìn lên bầu trời xanh thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Trình Vân Khê… Chắc hẳn đang rất hạnh phúc rồi…

[HẾT]
 
Back
Top Bottom