Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tướng Môn Nữ Đế : Kiếp Này Không Tha

Tướng Môn Nữ Đế : Kiếp Này Không Tha
CHƯƠNG IX : BÙI TÚ TÀI


Một nam tử trẻ tuổi, độ chừng ngoài hai mươi, từ bên ngoài bước vào.

Hắn mặc một thân cẩm bào nhạt sắc, dung mạo ngay thẳng, tuy thân hình có phần gầy yếu nhưng khí độ lại thanh nhã, đủ để người ta nhìn ra phong thái quân tử.

Vừa bước vào, hắn liền khen ngợi: "Lời ấy nói rất hay.

Tình cảm vốn cũng có lễ nghĩa, há lại có thể trở thành trò cười cho thiên hạ?

Quang Văn Đường tuy là nơi đọc sách, nhưng cũng là nơi để tu dưỡng đức hạnh."

Khác với ban nãy bọn họ lần lượt chế nhạo, phỉ bán nàng, vậy mà giờ đây khi giọng nói này cất lên lại không ai dám thốt nửa lời, đám sĩ tử đều im thin thít, tựa như nam tử trước mặt là người không thể động đến được.

Thẩm Miêu chăm chú nhìn nam tử kia.

Người ấy tên là Bùi Lãng, là tiên sinh dạy toán số ở Quang Văn Đường.

Hắn nhân phẩm đoan chính, học vấn uyên thâm, lại là vị tú tài duy nhất trong học viện có thể giảng giải toán số.

So với những phu tử nghiêm khắc khác, Bùi Tú Tài tính tình ôn hòa, nhẫn nại, càng được đám học trò tôn kính, nhưng không vì quá ôn hòa mà khiến cho đám sĩ tử kia tùy tiện làm trái với đạo lý, trắng đen không rõ.

Dù là Thẩm Miêu – kẻ học lực kém cỏi nhất lớp – hắn cũng chưa từng trách mắng, chỉ kiên nhẫn giảng đi giảng lại.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, quả thực đây là một vị lương sư.

Nhân phẩm, học vấn đều hiếm có trong thiên hạ.

Nhưng Thẩm Miêu lại rõ ràng hơn ai hết, vì nàng biết được một thân phận khác của hắn.

Sau này, Phó Tu Nghi trọng dụng mưu thần, khi y đăng cơ xưng đế, đã phong Bùi Lãng làm Quốc Sư.

Quốc Sư Bùi Lãng, danh chấn triều đình ai ai cũng kính sợ, chỉ dưới một người mà trên vạn người. khi trở thành Quốc Sư, hắn quả thực đã làm rất tốt, Phó Tu Nghi khi có hắn phù trợ lại càng ngồi vững ngai vàng.

Trong mắt Thẩm Miêu, Bùi Lãng vốn là kẻ thông minh chính trực.

Nhưng khi Thái tử bị phế, hắn lại chọn cách im lặng không hé nữa lời nói giúp nàng.

Giữa nàng và Bùi Lãng từng có giao tình riêng.

Ban đầu, việc nàng phải sang Tần quốc làm con tin chính là do Bùi Lãng đề xuất.

Khi ấy hắn nói: "Vì xã tắc Đại Minh, nếu nương nương bằng lòng đi, ắt có thể giải cơn nguy khốn cho bệ hạ.

Mai sau quốc thái dân an khắp thiên hạ đều sẽ ghi nhớ ân đức của nương nương."

Nhưng kết cục, sau năm năm cuối cùng nàng cũng đợi được ngày quay trở về vương triều, hậu cung đã nhiều thêm một vị Mai phu nhân, còn những người thuộc hạ từng kính trọng nàng, đều trở nên dè chừng, chán ghét, những ngày trở về, nàng sống như bị đày vào lãnh cung.

Khi Thái tử bị phế, nàng từng quỳ xuống cầu khẩn Bùi Lãng giúp cho Thái tử, bởi hắn là tâm phúc bên cạnh Phó Tu Nghi.

Chỉ cần hắn mở miệng, Phó Tu Nghi tất nhiên sẽ nghe theo.

Nhưng Bùi Lãng lại đỡ nàng đứng dậy, thở dài: "Nương nương, chuyện đã được thánh thượng quyết, thần cũng lực bất tòng tâm."

"Bùi Lãng !

Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn Thái tử bị phế sao ?

Ngươi rõ ràng biết rằng chuyện này là không thể được!"

Nàng giận dữ chất vấn.

"Đã là đại thế cục, khó mà xoay chuyển được.

Xin nương nương thuận theo thiên mệnh đi."

Bùi Lãng đáp, giọng mang theo một tiếng thở dài, vẻ mặt như bất lực.

Thuận theo thiên mệnh?

Làm sao có thể thuận theo thiên mệnh?

Nếu có cơ hội trọng sinh mà vẫn cam chịu số mệnh, chẳng phải là quá đáng hận, quá đáng thương ư?

Ánh mắt Thẩm Miêu nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.

Hắn ngay thẳng, ôn hòa, nhưng đồng thời cũng là kẻ lãnh khốc vô tình, có thể khoanh tay đứng nhìn người khác dần đi đến cái chết mà không có chút mảy may cảm thương nào.

Hắn là trung thần, hành sự đều vì xã tắc, trong lòng chỉ có muôn dân nhưng chỉ cần còn đứng bên cho phò tá Phó Tu Nghi ngày nào, thì kiếp này hắn và nàng ắt không đội trời chung !

Lúc này, Phó Tu Nghi còn chưa hàng phục được Bùi Tú Tài.

Vậy nàng liệu có cơ hội lôi kéo hắn về phía mình hay không, còn nếu không... ngay từ đầu nàng có nên nhổ cỏ tận gốc?

Bùi Tú Tài vừa đặt sách xuống, bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.

Ngẩng đầu, hắn liền chạm phải ánh nhìn chất chứa thâm ý của Thẩm Miêu.

Tuy nàng ngồi cuối lớp, song vẫn kiên định không rời mắt khỏi hắn.

Cảm giác ấy khiến Bùi Tú Tài thấy lạ lùng, dường như trong ánh mắt kia có sự ai oán nhưng cũng, cân nhắc, phán xét, như thể nàng đang tính toán thiệt hơn, định đoạt một việc gì đó.

Hắn hơi dừng lại, muốn nhìn rõ biểu cảm của nàng.

Nhưng chỉ thấy vị tiểu thư kia lại cúi đầu, cầm bút lông viết chữ.

Bùi Lãng khẽ mỉm cười, lắc đầu.

Hẳn là hắn nhìn lầm, một tiểu cô nương làm sao có thể có thần thái cao ngạo, ánh mắt phán quyết như thế?

Thẩm Miêu còn chẳng phải là kẻ ngu dốt, nhút nhát nhất Quang Văn Đường sao?

Sau khi chỉnh trang lại giấy bút, hắn bắt đầu giảng dạy.

Học sinh trong nhị ban đều uể oải.

Toán số vốn dĩ đã khô khan, dù Bùi Tú Tài giảng giải tài tình đến mấy, chỉ là bọn trẻ mười bốn mười lăm tuổi kia nào có tâm trí mà nghe.

Tiết trời thu mát mẻ, khiến không ít kẻ gục xuống bàn lấy tay làm tựa mà gật gù ngủ.

Nếu đổi lại là phu tử khác, đã sớm dùng thước gõ bàn răn dạy, chê trách, nhưng Bùi Lãng tính tình hiền hòa, chưa từng trách phạt ai, dù cho gặp phải chuyện gì cũng đều lãnh đạm như mặt hồ tĩnh lặng.

Bởi thế, các sĩ tử này lại càng được thế nghịch ngợm, thờ ơ.

Ngoại trừ Thẩm Thanh – người luôn đứng đầu môn toán số – còn mấy ai chịu chuyên tâm học tập?

Nhưng hôm nay Thẩm Miêu lại khác hẳn.

Nàng chăm chú nhìn Bùi Tú Tài, ngồi ngay ngắn, lắng nghe không chớp mắt.

Với một người vốn rất ghét học, những bài toán số nhàm chán này kiếp trước đã trở thành nổi ám ảnh của nàng, lại thường khiến nàng ngủ gật ngay khi bắt đầu thính giảng, nay lại ngồi chăm chỉ, ai nghe qua cũng đều nghĩ là chuyện không thể tưởng nổi.

Người thiếu nữ cùng bàn với nàng mặc váy thêu cúc vàng, dáng vẻ kiêu kỳ.

Nhìn thấy Thẩm Miêu chăm chú nghe giảng, nàng ta kinh ngạc đến nhướn mày, lộ vẻ khó tin.

Vì sao Thẩm Miêu lại để tâm đến bài học như thế?

Thuở trước nàng chẳng hề hứng thú với sách vở, nhưng sau khi làm hoàng hậu, nàng mới hiểu rõ: muốn giữ vững ngôi vị, mọi chuyện trong hậu cung từ đại lễ đến việc thường ngày đều phải tự thân quản lý tài vụ, sổ sách rối rắm, từng món từng món đều cần phải tính toán tỉ mỉ.

Đến khi ấy nàng mới thấy, Ngồi ở Quang Văn Đường đọc sách, học toán số, cũng không quá khó khăn.

Lần này, nàng chỉ muốn nhìn thấu con người Bùi Tú Tài, xem hắn rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào và càng muốn hiểu rõ trong lòng hắn toan tính điều gì, có lạnh lùng vô tình như kiếp trước nàng đã từng chứng kiến không?

Có như vậy, nàng mới biết cách đối đãi với hắn cho đúng.

Đến khi khóa giảng kết thúc, Bùi Tú Tài rời đi, Thẩm Miêu mới thu hồi tầm mắt.

Người ngồi cùng bàn kéo tay áo nàng, ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Miêu, ngươi bị quỷ nhập à?"

"Sao lại nói vậy?"

Thẩm Miêu khó hiểu hỏi lại.

Người kia chính là Phong An Ninh, đích nữ của Lại Bộ Thượng thư.

Phong gia vốn là đại tộc gia thế hiển hách, tôn quý bật nhất chốn kinh thành, Phong An Ninh từ nhỏ được nuông chiều, tính khí kiêu ngạo, đối với Phong gia nàng chẳng khác gì cô công chúa nhỏ.

Nhưng đời trước, lão Thái gia nhà họ Phong chọn nhầm phe cánh, đến khi tân đế đăng cơ thì liền bị bãi quan, phế bỏ tước vị.

Để bảo vệ đích tôn nữ, lão Thái gia đành gả nàng cho một biểu huynh xa.

Sau này khi Phong gia suy sụp, cuộc sống của Phong An Ninh cũng chẳng có kết cục tốt là bao.

Người biểu huynh kia ngoài mặt hào hoa, phong nhã thực chất lại là kẻ đê tiện.

Chưa đầy một năm thành thân, hắn đã có con lưu lạc với thiếp thất bên ngoài, còn trách mắng nàng là gánh nặng do Phong gia để lại.

Không chịu nổi nhục nhã, Phong An Ninh thẳng tay dùng kéo đâm chết thiếp thất rồi tự vẫn.

Ký ức kiếp trước thoáng qua như mây bay.

Nhìn lại thiếu nữ trước mặt với vẻ kiêu kỳ, Thẩm Miêu bất giác thở dài cho kết cục bi thương mà nàng ta sẽ gặp sau này.

Bấy giờ, nhìn đám thiếu niên ở Quang Văn Đường, Thẩm Miêu cảm thấy như đang nhìn các hài tử Phó Minh, Vạn Ngọc, chẳng còn nỗi tức giận hay oán hận nào với họ.

Ngoại trừ Thẩm Thanh và Thẩm Nhã – hai kẻ tâm địa xấu xa – đa phần tính cách bọn họ cũng chỉ do được chiều hư.

Mười năm sau, bọn họ sẽ phải đối mặt với số phận tàn khốc.

Thấy Thẩm Miêu im lặng, Phong An Ninh không vui, lại nói: "Ngươi đang xem thường ta sao?

Thẩm Miêu, hôm nay ngươi chăm chỉ học hành, chẳng phải vì kỳ khảo thí của học viện tháng sau sao?

Nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngươi muốn nhân cơ hội này để tỏa sáng, khiến cho điện hạ...

để người ta chú ý đến ngươi."

Suy cho cùng nàng cũng là đứa trẻ lương thiện.

Nghe lời Bùi Tú Tài vừa nói lúc nãy, nàng đã không nhắc đến chuyện Thẩm Miêu si mê Đinh vương điện hạ nữa.

"Khảo thí học viện?"

Thẩm Miêu khẽ nhướn mày.
 
Tướng Môn Nữ Đế : Kiếp Này Không Tha
CHƯƠNG X : TẠ TIỂU HẦU GIA


Khoa khảo thí của Quang Văn Đường được cử hành vào tháng mười hằng năm.

Đây là Khoa khảo đối với toàn thể sĩ tử trong học viện, đặc biệt là nơi để những kẻ xuất chúng phô bày tài học, tranh tài với nhau.

Điều trọng yếu hơn cả, ngày ấy còn có nhiều trọng thần trong triều đến quan sát, thậm chí chư vị hoàng tử cũng đứng bên ngoài xem xét.

Nếu như có vị học tử nào xuất sắc, ắt sẽ mở ra đường tiến thân.

Nói tóm lại, đây chính là dịp để khoe tài cùng thiên hạ, cầu cho danh lưu muôn đời.

Bởi thế mà mỗi khoa khảo, những kẻ sĩ đều dốc hết tâm huyết, mong cầu đoạt được danh thứ.

Trong hàng sĩ tử ở nhị ban, có Thẩm Nhã tài học uyên thâm, luôn vượt trội hơn người trong các kỳ khảo thí.

Dẫu Thẩm Thanh chẳng thể sánh bằng Thẩm Nhã về thi phú kỳ nghệ, song về tính toán lại thuộc hàng bậc nhất không kẻ đọ kịp, thường có tên trong số hạng đầu.

Còn kẻ kém cỏi nhất, chính là Thẩm Miêu.

Nàng chẳng thông tỏ tứ nghệ, số học lại vô cùng tệ hại, ngay cả khi tìm đại một học tử khác cũng có thể giỏi hơn nàng vài phần.

Mỗi lần khảo thí đều tự chuốc lấy nhục nhã.

Đừng nói tới chuyện phô trương tài năng, ngay cả khi muốn vượt qua khảo hạch cũng gian nan vạn phần.

Ở tiền thế, Thẩm Miêu khiếp sợ nhất chính là khoa khảo của học viện, bởi nàng phải tận mắt chứng kiến Thẩm Nhã, Thẩm Thanh ngẩng cao đầu với thành tích rạng rỡ, còn bản thân chỉ biết ôm mối đố kỵ trong lòng.

Song nay ngoảnh lại, nàng chỉ thấy đó chẳng qua là sự ganh ghét của trẻ con.

Một kẻ từng trải qua phong ba chiến trận, từng đến nước địch làm tin, nào còn coi mấy cuộc khảo thí nơi học viện này ra gì.

Nàng đưa mắt nhìn Phong An Ninh, khẽ nói:
"Khoa khảo thì đã sao?

Ta chưa từng nghĩ muốn tranh đoạt cao hay thấp, ta cũng chẳng cầu lấy hư danh.

Có gì đáng để lo sợ?"

Phong An Ninh thoáng ngạc nhiên, bởi nàng không ngờ Thẩm Miêu lại thản nhiên mà nói thẳng ra chân ý như vậy.

Nàng chăm chú nhìn Thẩm Miêu, hỏi:
"Chắc hẳn ngươi đã từng chịu nhiều tổn thương, bằng không sao lại thay đổi tính khí nhiều đến thế?"

Quả nhiên, Thẩm Miêu tựa như chỉ sau một đêm đã đổi thay, từ một kẻ nhu nhược, mờ nhạt không ai để mắt tới, trở thành một người hào sảng, tự tin.

Tư thái ấy vốn chẳng hợp với tuổi còn thơ, vẫn còn bao bọc của phụ mẫu.

Vì ngồi cùng bàn, sự biến đổi này nàng dĩ nhiên càng nhận ra rõ ràng hơn.

"Phải."

Thẩm Miêu khẽ cười, chẳng nói thêm gì, cũng ngầm cảm khái trong lòng vì những gì mình đã trải qua.

Có lẽ bởi tuổi tác còn trẻ, bản năng lòng dạ nữ nhi sẽ hoặc là tôn kính hoặc là ghen tị với kẻ trưởng thành hơn mình.

Cử chỉ của Thẩm Miêu khiến thái độ của Phong An Ninh đối với nàng bất giác trở nên hòa nhã.

Sau khi khóa giảng toán số đã hết, học trò đều ra hoa viên ngoài Quang Văn Đường tiêu khiển.

Những nữ tử hoặc đánh cờ, hoặc tán gẫu, cho đến khi nghe tiếng vó ngựa lướt qua.

"Đó là gì?"

Di Phỉ Lan quay đầu nhìn.

"Ra ngoài xem thử đi."

Giang Thái Huyền đề nghị, kéo theo Thẩm Nhã đi ra phía ngoài.

Thẩm Miêu vốn không có ý chen vào náo nhiệt, nhưng Phong An Ninh đi được vài bước lại quay đầu, do dự một thoáng rồi nắm tay nàng kéo đi:
"Đi xem thử nào!"

Thẩm Miêu lấy làm lạ, bởi thường ngày Phong An Ninh chẳng mấy ưa nàng nếu không nói là ghét, sao nay lại thân mật như vậy, khiến nàng có chút không phản ứng kịp.

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị kéo ra ngoài cửa học viện.

Bên ngoài, những sĩ tử đã tụ tập đông đủ trước cổng Quang Văn Đường, bàn luận xôn xao.

Thấy Phong An Ninh nắm tay Thẩm Miêu, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc chưa từng gặp.

Đôi mắt Thẩm Nhã lóe lên tia sáng khó lường, nội tâm chán ghét vô cùng, song chẳng thốt một lời.

Thẩm Thanh thì khẽ hừ một tiếng.

Từ khi biết Thẩm Miêu cũng để tâm ý đến Hoàng tử Đinh, nàng đã chẳng thèm che giấu sự khinh miệt, nàng thấy Thẩm Miêu là đang mơ mộng hão huyền.

Nhưng bất ngờ chưa phải ở đó.

Thái Lâm chen ra khỏi đám đông, cất tiếng gọi:
"Tạ tiểu Hầu gia!"

Tạ tiểu Hầu gia?

Thẩm Miêu đưa mắt nhìn.

Ngoài cánh cửa đỏ son của Quang Văn Đường, một con tuấn mã đỏ nâu đứng sừng sững.

Bộ lông ngựa sáng bóng, mượt mà, vừa thoạt nhìn đã biết là ngựa quý giá nghìn vàng.

Ngựa hất vó kiêu hãnh, thân hình uyển chuyển khiến bao người phải đắm mắt nhìn.

Song, vẫn chẳng thể sánh bằng kẻ ngồi trên lưng ngựa.

Thiếu niên ấy khoác cẩm bào thêu đen, bên ngoài phủ áo lông chồn tía thẫm.

Tay phải chàng lười nhác vung roi ngựa, đường nét tuấn tú tựa chạm khắc, khóe môi hơi nhếch, tựa tiếu phi tiếu, song ánh mắt lạnh tựa sương băng.

Trong đám đông, một thiếu nữ đỏ bừng mặt, bất chấp ánh nhìn thiên hạ, cả gan ném ra chiếc khăn lụa xếp thành hoa, hy vọng chàng đón lấy khăn tay, cũng như đón lấy tình cảm nàng ta.

Minh Khởi vốn là quốc phong khoáng đạt, chẳng quá câu nệ nam nữ.

Khăn lụa rơi vào tay thiếu niên, chàng khẽ xoay trong lòng bàn tay, khóe môi cong lên nụ cười tà mị.

Thiếu nữ kia mặt đỏ như lửa, tâm hồn đã ngây ngất, chìm đắm trong dung nhan hoàn mỹ trước mắt.

Chẳng mấy chốc, nụ cười trêu hoa kia vụt tắt.

Khăn lụa rơi xuống đất, lập tức bị vó ngựa nhàu nát, chẳng còn hình dạng.

Chàng nam tử ngồi thẳng dậy, cả người toát ra khí chất lánh đời, song bởi dung mạo tuyệt luân, lại càng khiến người khó rời mắt.

Thiên phú bẩm sinh là khiến kẻ khác chỉ biết ngây người nhìn theo, dù chàng làm gì cũng sẽ có những ánh mắt mê mẫn dõi theo.

"Thật là kẻ lạnh lẽo, bạc tình không đáng lưu tâm."

Di Phỉ Lan thì thào.

"Ấy chính là Tiểu Hầu gia của Tạ gia."

Thẩm Miêu khẽ nhướng mày.

Tiểu Hầu gia họ Tạ — Tạ Kính Thành.

Các gia tộc công hầu lâu đời ở nước Minh Khởi phần nhiều đều theo tiên đế khai quốc, lập được công huân, lưu danh hưởng hoàng ân ngút trời.

Qua vài đời, phần nhiều danh hiệu đã thành hư danh.

Song cũng có gia tộc càng thêm hưng thịnh, phú quý vô song.

Như Phong thị vốn là văn quan; Thẩm thị thì trung liệt chinh chiến sa trường.

Nếu nói Thẩm gia mang huyết mạch võ tướng, là bởi từ xưa đều lĩnh binh nơi chiến địa, nổi danh chính trực, trung thành phò tá.

Còn Tạ gia, tuy nắm trong tay binh quyền, song hành sự luôn bất kham, cao ngạo khó đoán.

Đến cả bệ hạ cũng chẳng thể chế ngự.

Hẳn trong cốt tủy Tạ gia đã có sẵn tính phản nghịch.

Việc họ làm đều khiến thiên hạ kinh hãi: chẳng thèm nghe chiếu chỉ triều đình, bỏ lệnh rút lui, vẫn truy sát kẻ địch đến ngàn dặm.

Sau cùng, lại đường hoàng nói: "Tướng quân dụng binh, tất phải tùy cơ ứng biến, há có thể răm rắp theo mọi mệnh lệnh."

Hoàng thất đành bất lực, bởi Tạ gia bách chiến bách thắng.

Thẩm gia cùng Tạ gia trước nay đối nghịch.

Đây là ý chỉ của tiên đế trước lúc băng hà, nhằm để cân bằng thế lực , giữ cho triều cục ổn định.

Thẩm Tín và Tạ Hầu từ trước đến nay đã chẳng đồng quan điểm: Thẩm Tín bài xích lối binh pháp kỳ dị của Tạ Định còn Tạ Định lại chê Thẩm Tín chỉ biết ôm khư khư sách vở, thủ cựu cứng nhắc.

Hai nhà ngoài việc tranh chấp nơi triều đình, chưa từng có qua lại.

Tiên đế lại lấy đó làm thú vui, bởi vậy mà đôi bên mãi kình chống.

Sau khi chính thất của Tạ Định khuất núi, ông không tái giá, chỉ có một trắc thất sinh hạ hai hài tử.

Bởi thế, Tạ Kính Thành có hai huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Có lẽ Tạ Định vì thương tiếc nương tử mất sớm nên dốc lòng bù đắp cho đích tử, khiến Tạ Kính Thành từ nhỏ đã được sủng ái, dưỡng thành tính tình phóng túng, tùy ý, khó mà kiềm chế.

Dẫu vậy, Tạ Kính Thành quả thực rất xuất chúng.

Ngoại trừ tính cách lạnh nhạt, chàng học vấn tinh thâm, dung mạo quý hiển, danh vọng lẫy lừng khắp Minh Khởi, bằng không sao khiến vô số nữ tử thầm thương trộm nhớ, mong cầu tình cảm.

Đáng tiếc thay — Thẩm Miêu than thở trong lòng — một thiếu niên tài hoa như vậy, cuối cùng lại bỏ mạng bi thảm: bị một mũi tên tên xuyên qua tâm, da thịt bị lột, thi thể treo bên ngoài.

Có lẽ ý niệm trong ánh nhìn của nàng quá rõ ràng, khiến thiếu niên kia bỗng ngoảnh sang.

Đôi mắt sâu thẳm như tinh hà thoáng lóe sáng, đây vốn đâu phải ánh nhìn của thiếu nữ đem lòng mến mộ, chàng tựa hồ chẳng hiểu vì sao nàng lại nhìn mình với ánh mắt thương cảm như thế.
 
Tướng Môn Nữ Đế : Kiếp Này Không Tha
CHƯƠNG XI : KẾT CỤC CỦA TẠ GIA


Thẩm Miêu cúi đầu, dáng vẻ trông như có chút e lệ.

Tạ Kính Thành, tuổi vừa hai mươi sáu, đã tử trận nơi sa trường.

Hoàng thất Minh Khởi theo năm tháng ngày càng trở nên mê muội vô năng, chẳng nghĩ đến việc cường thịnh quốc gia, cả ngày chỉ lo khư khư giữ lấy một mẫu ba thước quanh mình, đề phòng các thế gia phiên vương mà bọn họ coi là mối họa.

Theo như Phó Tu Nghi, Thẩm gia chỉ muốn an phận thủ thường, còn Tạ gia coi thường thánh chỉ, tự nhiên trở thành chiếc gai trong mắt Tiên Đế, khiến ngài sớm có ý muốn xử trí.

Khi Hung Nô xâm phạm biên cảnh, Tạ Định thống lĩnh quân Tạ gia xuất chinh.

Nào ngờ trong trận chiến này, quân Tạ gia gần như bị diệt sạch toàn quân.

Khi ấy, Tạ Kính Thành không hề hay biết thảm họa sắp đến, y ở tại kinh thành toàn tâm toàn ý đợi phụ thân khải hoàn trở về, sau cùng lại chỉ đợi được một cỗ quan tài lạnh lẽo đầy thê lương.

Cái chết của Tạ Định chưa phải là kết thúc.

Lúc tổ chức tang lễ, dân chúng Định đô đồng loạt đưa tiễn, khắp nơi thương tiếc khóc than, chuyện này lại thành đại kỵ trong mắt hoàng thất.

Vì thế, chẳng bao lâu sau, thiếu niên Tạ Kính Thành lại nhận được một đạo thánh chỉ, chỉ định y thay cha cầm quân ra trận.

Đây không phải là lần đầu y cầm quân xuất chinh.

Có lẽ là do huyết thống Tạ gia đang chảy trong người, tài năng chinh chiến của y xưa nay chưa từng khiến người ta phải thất vọng, kẻ địch ngàn dặm nghe danh cũng phải khiếp sợ kinh hồn.

Dù rằng biết rõ cái chết của cha có uẩn khúc, Tạ Kính Thành vẫn phụng chỉ ra trận, sau cùng lại không may bại trận.

Chỉ vì một đạo thánh chỉ vô tình của đế vương đã đẩy y bước lên con đường vạn kiếp bất phục.

Ngày hôm đó, y trở thành mục tiêu giữa hàng ngàn hàng vạn quân thù, kết cục sau cùng là vạn tiễn xuyên tâm mà chết.

Không những vậy, không rõ vì sao thi thể y lại bị Hung Nô đoạt lấy, bị lột da, treo lên tường thành thị uy.

Lại thêm một màn bi kịch đầy thê lương, cả nước Minh Khởi lại ngập chìm trong cảnh tang thương mất mát.

Phụ tử cùng bỏ mạng nơi sa trường, bá tánh chỉ thấy Hung Nô tàn bạo, tướng quân anh hùng, lại không thấy âm mưu thủ đoạn ngấm ngầm phía sau.

Khi đó, Tiên Đế đã gần đất xa trời, Phó Tu Nghi tiếp quản triều chính.

Để tỏ lòng thương tiếc, hắn truy phong tước hiệu cho phụ tử Tạ gia.

Dẫu tước vị đối người đã khuất chẳng còn nghĩa lý gì, vẫn có thể trấn an triều thần cùng dân chúng cả nước, vô tình lại khiến thiếp thất cùng hai vị Thứ công tử hưởng hết lợi ích.

Thẩm Miêu còn nhớ rõ vẻ đau đớn nơi ánh mắt Thẩm Tín ngày ấy khi nghe tin Tạ Kính Thành tử trận.

Thuở ấy nàng vẫn luôn nghĩ quan hệ giữa Thẩm gia và Tạ gia như nước với lửa, Tạ gia lâm vào cảnh khốn cùng, phụ thân hẳn chẳng mảy may thương xót.

Nay ngẫm lại, e rằng khi ấy phụ thân đã thấu nỗi "cáo khóc thỏ chết".

Cán cân cân bằng đã bị phá vỡ từ khi Tạ gia sụp đổ, tiếp đó sẽ đến Thẩm gia nàng lâm vào cảnh nguy nan.

Nực cười thay, khi đó nàng lại ngây ngốc dốc lòng đưa Thẩm gia vào vũng lầy tranh đoạt hoàng vị.

Thẩm Miêu không hề có cảm tình với Tạ gia, ban đầu chỉ thấy tiếc cho số mệnh thiếu niên kia.

Một nhân tài kiệt xuất như thế lẽ ra nên để lại tiếng thơm trong sử sách Minh Khởi, ai lại ngờ được sau cùng lại có kết cục thảm khốc đến vậy.

Y biết rõ thánh chỉ là bản án tử, vậy mà vẫn cam lòng đi chịu chết.

Có lẽ là để giữ trọn uy danh Tạ gia, chứng minh lòng trung với quốc gia đến hơi thở cuối cùng.

Biết trước không thể tránh khỏi, vẫn kiên định tiến bước – người ngang tàng như Tạ Kính Thành quả chẳng phải hạng thường.

Y chính là một bậc quân tử cương trực khiến người ta phải nể phục.

Trong lúc Thẩm Miêu còn suy nghĩ, Thái Lâm đã chen ra khỏi đám đông, cung kính dâng cho Tạ Kính Thành một túi vải nhỏ:
"Tiểu Hầu gia, đây là y thư ngài dặn dò tìm kiếm, nay đã được tìm thấy."

Một kẻ ngang ngược như Thái Lâm mà lại cung kính với y như vậy, khiến mọi người trông thấy mà phải kinh ngạc đến há hốc mồm.

Có điều nghẫm kỹ lại thì, Tạ Kính Thành là bá chủ kinh thành, Tạ gia đằng sau y lại chính là bá chủ trong các bá chủ, Thái Lâm này cung kính với y như thế cũng là lẽ thường tình.

Phong An Ninh khẽ thì thầm bên tai Thẩm Miêu:
"Ngươi thấy Tiểu Hầu gia so với Định Vương điện hạ thì thế nào?"

Thẩm Miêu cảm thấy hơi ngột ngạt mất tự nhiên, hẳn là còn chưa quen với việc Phong An Ninh đột nhiên đối xử hòa nhã.

Nàng nghiêm túc đáp:
"Ta cảm thấy bất luận là phương diện nào thì Tiểu Hầu gia cũng đều hơn hẳn."

Không chỉ hơn hẳn, trong mắt nàng, kẻ lòng dạ hiểm độc như Phó Tu Nghi chẳng thể so với Tạ Kính Thành.

Trước kia, khi Vạn Ngọc và Phó Minh đọc đến sử sách Minh Khởi, đến đoạn ghi chép về Tạ gia, cũng thường khẽ cảm thán rằng Tạ Kính Thành là người tốt, tiếc thay bạc mệnh.

Ngay cả con cái nàng cũng ca ngợi về thiếu niên này, đủ thấy hắn quả là bậc hiền tài.

Phong An Ninh ngạc nhiên, hồi lâu mới nói:
"Xem ra ngươi thật sự là đang đau lòng."

Thẩm Miêu không buồn giải thích.

Nàng chỉ thấy Tạ Kính Thành thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, tay nắm dây cương, y nhấc mắt liếc Thái Lâm một cái.

Sau đó không nói thêm lời nào, dùng lực kéo dây cương, xoay người tiêu sái rời đi.

Vó ngựa hất tung gió bụi mịt mù, cũng chẳng che khuất được phong thái bất phàm trên người thiếu niên kia.

Như vầng thái dương chói lọi giữa trời, thật là rực rỡ đến chói mắt.

Thái Lâm thoáng ngẩn người, đám tiểu thư xung quanh cũng không che giấu được vẻ thất vọng, trong lòng các nàng đều chỉ mong y ở lại lâu hơn một chút.

Có lẽ khắp Đinh đô này, Tạ Kính Thành là người duy nhất khiến các công tử trẻ không sinh lòng ghen ghét vì được nhiều nữ tử ái mộ.

Chẳng bàn về vẻ ngoài anh tuấn, chỉ riêng về khí chất cùng cách hành xử của y cũng hơn hẳn người thường, khiến ai nấy đều phải kính trọng.

Đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh được nàng nguỵ trang cẩn thận, trong lòng Thẩm Miêu cũng đang thầm cân nhắc lại.

Sau khi Tạ gia bị diệt, Thẩm gia ắt cũng sẽ gặp tai họa ngập trời.

Hai nhà vốn có liên quan mật thiết với nhau, cớ sao không nhân đó mà hóa giải thế cục?

Hoàng thất muốn nhúng tay vào, trước tiên cũng phải cân nhắc xem thực lực bản thân đến đâu.

Cứu Tạ gia, cứu Tạ Kính Thành, như vậy Thẩm gia mới có thêm một quân át chủ bài.

Thẩm gia nhân hậu chính trực, Tạ gia kiêu ngạo bá đạo.

Hoàng thất tất sẽ ra tay với Tạ gia trước, còn nàng, có lẽ sẽ có cơ hội cùng Tạ gia làm một cuộc giao dịch.

Tạ Kính Thành giục ngựa đi xa, cuối cùng dừng lại trước cửa một tửu lâu.

Y tung người nhảy xuống ngựa, sải bước vào tận sâu bên trong.

Trong phòng là một nam tử vận bạch y có dung mạo tuấn mỹ đang ngồi.

"Tam đệ."

"Cầm lấy!"

Tạ Kính Thành tỏ vẻ ghét bỏ tùy tiện ném túi nhỏ trong tay sang:
"Về sau đừng nhờ ta tìm mấy thứ vớ vẩn này nữa."

Nếu không phải Cao Dương nhờ y tìm y thư, y đã chẳng đến gặp Thái Lâm, cũng chẳng bị vây quanh ở Quang Văn Đường hệt như kẻ ngốc dở hơi.

Nghĩ đến đóa hoa lụa kia, y lại thấy ghê tởm, vội vàng phủi phủi y phục.

Cao Dương biết vị sư đệ này tính khí cổ quái, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đùa rằng:
"Có thời gian thì nên ra ngoài nhiều hơn một chút.

Ta thấy đám học trò ấy ai nấy đều cùng lứa tuổi cùng tuổi với đệ đấy, hoạt bát sinh động, đệ cũng nên học theo người ta chút ít đi."

Hắn dừng một chút, mỉm cười trêu:
"Có khi còn gặp được một tiểu cô nương đáng yêu cũng không chừng.

Tuổi đệ nay cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao mà suốt ngày cứ một mình thế kia?"

Tạ Kính Thành vốn đã quen với phong thái thẳng thắn của sư huynh, chỉ nhíu mày bỏ ngoài tai, trong đầu lại hiện lên đôi mắt của Thẩm Miêu.

Đó là một đôi mắt trong trẻo, mang nét thương cảm và bất lực tựa như thú nhỏ lạc đàn.

Ánh mắt ấy khiến y thoáng sững sờ, còn chủ nhân của nó thì cúi đầu, tựa hồ đang e thẹn.

Nhưng Tạ Kính Thành là ai?

Từ nhỏ y đã theo phụ thân chinh chiến bốn phương, kinh qua giết chóc vô số, sự tinh tường trong mắt y được hoàn cảnh rèn đúc mà thành, vậy nên bất luận là nhìn người hay nhìn vật đều vô cùng chuẩn xác.

Cô nương kia rõ ràng là chỉ giả vờ ngưỡng mộ y mà thôi.

Tiếc là nàng chẳng hay, mắt nàng tĩnh lặng như giếng cổ, không nổi một gợn sóng.

Y quả thật chẳng tìm thấy chút ngưỡng mộ nào từ trong mắt nàng.

Thật là thú vị.
 
Tướng Môn Nữ Đế : Kiếp Này Không Tha
CHƯƠNG XII : QUÝ MỤ MỤ


Khi Thẩm Miêu ra khỏi học viện, mặt trời đã sớm ngả về tây.

Trở về Thẩm phủ thì bầu trời đã bắt đầu tối dần.

Thẩm Nhã và Thẩm Thanh không cùng nàng trở về, mà Thẩm Miêu cũng chẳng buồn để tâm đến bọn họ.

Lão phu nhân Thẩm thị hiện tại đã bắt đầu nghỉ ngơi, thế nên nàng cũng không cần đi thỉnh an mà trực tiếp trở lại Tây viện.

Vừa đến Tây viện, nàng liền nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên:
"Tiểu thư cuối cùng cũng đã về.

Lão nô nghe nói tiểu thư ngã xuống nước, trong lòng lo lắng vô cùng.

Giờ đây thấy tiểu thư bình an, lão nô xem như là an tâm được rồi."

Quay đầu sang, Thẩm Miêu liền trông thấy một phụ nhân tuổi tác trung niên đang mỉm cười thân thiết bước tới.

Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người có chút tròn trịa, làn da hơi trông ngăm đen, mặc một bộ y phục xanh, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạc dày.

Nhìn sơ qua trông có vẻ bình thường nhưng chất liệu thì không hề rẻ.

"Quý mụ mụ."

Thẩm Miêu nhàn nhạt đáp lời.

Người phụ nhân kia một mực không hề thấy mình có chỗ nào không đúng, vẫn thản nhiên tiếp tục nói:
"Lão nô vốn định tới sớm hơn, nhưng Nhiễm nhi bị bệnh.

Sau nhiều phen vất vả, không còn cách nào khác, chỉ đành giao Nhiễm nhi cho mẫu thân nó, lập tức quay lại phủ ngay.

Nay thấy tiểu thư không sao, trong lòng lão nô mới được an ổn phần nào."

Ý chính trong lời nói này là muốn ám chỉ địa vị của Thẩm Miêu trong lòng bà ta còn quan trọng hơn cả cháu ruột.

Trước kia, mỗi khi nghe thấy những lời này, Thẩm Miêu chắc chắn sẽ cảm động mà thưởng cho Quý mụ mụ ít bạc để mời đại phu trị bệnh cho cháu bà ta.

Nhưng sau khi trọng sinh, khi đối diện với người phụ nhân trước mặt, Thẩm Miêu chỉ cảm thấy sự ngây thơ của chính mình ngày trước thật sự là buồn cười đến tột cùng.

Ban đầu, nàng đã mù quáng đến mức nào mới cho rằng người như thế này sẽ tồn tại lòng trung thành dành cho nàng?

Không lâu sau khi Thẩm phu nhân sinh hạ Thẩm Miêu, bà đã theo Thẩm Tín xuất chinh.

Vì Thẩm Miêu khi ấy còn quá nhỏ, không thể chịu nổi gian khổ đường xa, Thẩm phu nhân đành để con gái ở lại Thẩm phủ.

Bà thuê một bảo mẫu để lo liệu chăm sóc cho nàng, chính là Quý mụ mụ hiện giờ.

Quý mụ mụ vốn sinh ra ở một nông trang thuộc sản nghiệp nhà họ Thẩm.

Ban đầu Thẩm phu nhân thấy bà ta chăm chỉ, thật thà, về sau lại thấy bà ta đối xử tốt với Thẩm Miêu, nên mới yên tâm giao nàng cho Quý mụ mụ nuôi dưỡng và dạy dỗ.

Nhưng trên đời này có mấy ai vẫn giữ được sơ tâm vẹn nguyên trước sau không đổi?

Hay là lòng dạ con người sớm muộn rồi cũng thay đổi theo thời gian?

Ở Tây viện vốn đã ít người, quyền hành lại nằm cả trong tay hai phòng khác và lão phu nhân ở Đông viện.

Quý mụ mụ ban đầu còn chăm sóc Thẩm Miêu tận tâm, nhưng về sau nhìn rõ thế cục, liền không chút do dự mà ngả về phía Đông viện.

Khi Thẩm Miêu một lòng muốn gả cho Phó Tu Nghi, Quý mụ mụ còn thêm dầu vào lửa bằng những lời nịnh hót.

Điều đáng giận nhất là năm xưa, khi lão phu nhân đưa người cháu gái từ nơi xa của bà đến nương nhờ nhà họ Thẩm, nàng ta lại không biết an phận thủ thường, dùng thủ đoạn hạ lưu hãm hại thanh danh đại ca Thẩm Khưu của nàng, rồi một hai nhấn mạnh rằng đại ca của nàng làm nhục nàng ta, sống chết buộc huynh ấy phải chịu trách nhiệm.

Cuối cùng nàng ta cũng như mong muốn mà trở thành tẩu tử của nàng, từ đó khiến hậu viện của đại ca rối tung lên.

Mà trùng hợp thay, Quý mụ mụ lại chính là "nhân chứng" cho vụ nhục nhã mà Thẩm Khưu bị mưu hại năm ấy.

Nay nghĩ lại, chẳng qua chỉ là một màn kịch vụng về mà thôi.

Kẻ đã bất trung một lần thì tuyệt không thể dùng thêm lần nào nữa.

Huống chi người như Quý mụ mụ, đã bất trung cả trăm lần, Thẩm Miêu tự nhiên cũng phải thanh lý môn hộ.

Đối phó với một con chó đã chạy theo người khác, chi bằng giết bỏ còn hơn tiếp tục nuôi dưỡng.

Quý mụ mụ đợi mãi không nghe Thẩm Miêu thưởng gì, nụ cười ôn hòa trên mặt bắt đầu cứng đờ.

Bà ta không kìm được mà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Miêu vẫn thản nhiên như cũ, hệt như không có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng bà ta bỗng vang lên một tiếng "keng" nặng nề.

Không biết vì sao, đột nhiên bà ta cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, ba ta liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của Thẩm Miêu chậm rãi vang lên:
"Ồ.

Vất vả cho mụ mụ rồi."

Cố Hạ khẽ hừ một tiếng, liếc Quý mụ mụ đầy khinh miệt.

Từ trước tới nay nàng vẫn coi thường bà ta, rõ ràng chỉ là một kẻ giỏi xu nịnh, dựa vào thân phận nhũ mẫu của tiểu thư để tác oai tác quái ở Tây viện.

Nhưng tiểu thư nhà nàng trước kia lại bị Quý mụ mụ dỗ ngọt đến mức nghe lời bà ta răm rắp, khiến cho quan hệ với nhiều người trong Tây viên trở nên căng thẳng.

Giờ thì hay rồi.

Từ sau khi tiểu thư rơi xuống nước tỉnh lại, cứ như đã thấu tỏ hồng trần, dường như nàng đã nhìn rõ được rất nhiều chuyện, thái độ lạnh nhạt đối với Quý mụ mụ khiến Cố Hạ cảm thấy rất hả lòng hả dạ.

Quý mụ mụ vẫn cố duy trì nụ cười gượng gạo trên môi, không hiểu vì sao hôm nay Thẩm Miêu lại lạnh nhạt với mình đến thế.

Nghĩ rằng có lẽ nàng đang buồn phiền vì chuyện ngã xuống nước hỏng bét thanh danh, bà ta bèn nhanh chóng an ủi:
"Lão nô xin được nói một câu chân thật từ tận đáy lòng: Tiểu thư không nên quá đau lòng, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất.

Tiểu thư xinh đẹp như hoa, Định Vương điện hạ nhất định sẽ yêu thích người thôi, nhất định sẽ có một ngày..."

Những lời ngon tiếng ngọt như vậy bà ta vẫn luôn thường hay nói để dỗ dành nàng, lại còn thường hay tìm hiểu về sở thích của Thẩm Miêu để lấy lòng nàng, lần nào nói xong cũng khiến nàng vui đến quên trời quên đất.

Nhưng lần này bà ta vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt Thẩm Miêu thay đổi.

"Mụ mụ nói những lời này, là muốn bôi nhọ thanh danh của ta sao?"

Thẩm Miêu lạnh lùng nói: "Dù phụ mẫu hiện tại không ở phủ Tướng quân, ta chung qui vẫn là đích nữ của phủ Tướng quân, là chủ nhân của Tây viện này.

Danh dự của một nữ tử khuê các, mụ mụ nói như vậy, chẳng phải cố ý đẩy ta vào cảnh lửa bỏng dầu sôi hay sao?"

Quý mụ mụ ngẩn người, theo bản năng đáp:
"Sao tiểu thư lại nói như vậy?

Lão nô chỉ vì lo cho tiểu thư..."

"Vậy theo ý mụ mụ, tức là nói ta sai rồi sao?"

Thẩm Miêu cười lạnh: "Hay là ta nên đích thân đi hỏi Lão phu nhân một chuyến, xem thử danh dự của đích tiểu thư phủ Tướng quân có rẻ mạt như cải trắng ngoài chợ kia không?

Cho dù là cải trắng cũng đáng giá vài đồng.

Quý mụ mụ, bà thật thà quá nhỉ.

Theo như lời bà, vậy thì ta đây chẳng phải là kẻ quá đỗi không biết xấu hổ, còn chẳng bằng cả cải trắng ngoài chợ ư?"

Có lẽ không ngờ Thẩm Miêu sẽ nhân cơ hội trút giận lên mình, Quý mụ mụ vốn quen thói lấn lướt ở Tây viện, ngày thường luôn dễ dàng khống chế tiểu thư trong lòng bàn tay, nên hôm nay bị ép xuống mặt mũi trước mặt Cố Hạ và Cảnh Triêu, bà ta thấy rất khó chịu, không kìm lòng được mà nói:
"Tiểu thư nói vậy là đang hắt nước bẩn lên người lão nô.

Lão nô đi theo tiểu thư hơn mười năm nay, sao tiểu thư lại nghĩ lão nô cố tình hại người?"

"Vô lễ!"

Cảnh Triêu quát lớn: "Tiểu thư là chủ tử, Quý mụ mụ sao lại dám nói chuyện với tiểu thư như thế?"

Quý mụ mụ bị dọa đến mức tái mặt, cũng vì quá kích động mà lỡ lời.

Nhưng lời đã nói ra tựa như nước đổ khó hốt lại, hơn nữa xung quanh còn có nhiều hạ nhân đang nhìn chằm chằm, bà ta chỉ đành nhắm mắt coi Thẩm Miêu là một tiểu cô nương dễ dỗ như trước đây, vội vàng nhỏ giọng:
"Tiểu thư, lão nô thật sự lo lắng cho người.

Bao năm nay hầu hạ người, lão nô đã coi người như con ruột.

Vừa rồi lời nói không thỏa đáng, xin tiểu thư đừng tức giận mà hại đến thân thể."

Coi nàng như con ruột ư?

Trong lòng Thẩm Miêu cười lạnh.

Quý mụ mụ quả thật giỏi đóng kịch: nhận bạc của Tây viện không ít, nhưng sâu trong lòng bà ta, Đông viện mới là chủ nhân chân chính.

Cuối cùng lại khiến đại ca nàng phải chịu thiệt lớn đến vậy.

Nếu là đời trước khi nàng ở trong cung, loại nô tài này đã sớm bị đánh chết.

Nhưng giờ... nếu bà ta đã có lòng về phe Đông viện, vậy chi bằng mượn tay bà ta khiến bên kia chịu thiệt nặng một phen.

Nàng nhướng mày, giọng nhàn nhạt:
"Đã vậy thì niệm tình bao năm hầu hạ, hôm nay chỉ phạt mụ mụ ba tháng bổng lộc."

Sắc mặt Quý mụ mụ cứng lại, khóe môi Thẩm Miêu khẽ cong lên nụ cười.

Không còn tiền, Quý mụ mụ sẽ làm gì đây?

Tự nhiên là sẽ càng tận trung với Đông viện.

Vừa hay lại hợp với ý nàng.
 
Back
Top Bottom