- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Tướng Môn Nữ Đế : Kiếp Này Không Tha
CHƯƠNG IX : BÙI TÚ TÀI
CHƯƠNG IX : BÙI TÚ TÀI
Một nam tử trẻ tuổi, độ chừng ngoài hai mươi, từ bên ngoài bước vào.
Hắn mặc một thân cẩm bào nhạt sắc, dung mạo ngay thẳng, tuy thân hình có phần gầy yếu nhưng khí độ lại thanh nhã, đủ để người ta nhìn ra phong thái quân tử.
Vừa bước vào, hắn liền khen ngợi: "Lời ấy nói rất hay.
Tình cảm vốn cũng có lễ nghĩa, há lại có thể trở thành trò cười cho thiên hạ?
Quang Văn Đường tuy là nơi đọc sách, nhưng cũng là nơi để tu dưỡng đức hạnh."
Khác với ban nãy bọn họ lần lượt chế nhạo, phỉ bán nàng, vậy mà giờ đây khi giọng nói này cất lên lại không ai dám thốt nửa lời, đám sĩ tử đều im thin thít, tựa như nam tử trước mặt là người không thể động đến được.
Thẩm Miêu chăm chú nhìn nam tử kia.
Người ấy tên là Bùi Lãng, là tiên sinh dạy toán số ở Quang Văn Đường.
Hắn nhân phẩm đoan chính, học vấn uyên thâm, lại là vị tú tài duy nhất trong học viện có thể giảng giải toán số.
So với những phu tử nghiêm khắc khác, Bùi Tú Tài tính tình ôn hòa, nhẫn nại, càng được đám học trò tôn kính, nhưng không vì quá ôn hòa mà khiến cho đám sĩ tử kia tùy tiện làm trái với đạo lý, trắng đen không rõ.
Dù là Thẩm Miêu – kẻ học lực kém cỏi nhất lớp – hắn cũng chưa từng trách mắng, chỉ kiên nhẫn giảng đi giảng lại.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, quả thực đây là một vị lương sư.
Nhân phẩm, học vấn đều hiếm có trong thiên hạ.
Nhưng Thẩm Miêu lại rõ ràng hơn ai hết, vì nàng biết được một thân phận khác của hắn.
Sau này, Phó Tu Nghi trọng dụng mưu thần, khi y đăng cơ xưng đế, đã phong Bùi Lãng làm Quốc Sư.
Quốc Sư Bùi Lãng, danh chấn triều đình ai ai cũng kính sợ, chỉ dưới một người mà trên vạn người. khi trở thành Quốc Sư, hắn quả thực đã làm rất tốt, Phó Tu Nghi khi có hắn phù trợ lại càng ngồi vững ngai vàng.
Trong mắt Thẩm Miêu, Bùi Lãng vốn là kẻ thông minh chính trực.
Nhưng khi Thái tử bị phế, hắn lại chọn cách im lặng không hé nữa lời nói giúp nàng.
Giữa nàng và Bùi Lãng từng có giao tình riêng.
Ban đầu, việc nàng phải sang Tần quốc làm con tin chính là do Bùi Lãng đề xuất.
Khi ấy hắn nói: "Vì xã tắc Đại Minh, nếu nương nương bằng lòng đi, ắt có thể giải cơn nguy khốn cho bệ hạ.
Mai sau quốc thái dân an khắp thiên hạ đều sẽ ghi nhớ ân đức của nương nương."
Nhưng kết cục, sau năm năm cuối cùng nàng cũng đợi được ngày quay trở về vương triều, hậu cung đã nhiều thêm một vị Mai phu nhân, còn những người thuộc hạ từng kính trọng nàng, đều trở nên dè chừng, chán ghét, những ngày trở về, nàng sống như bị đày vào lãnh cung.
Khi Thái tử bị phế, nàng từng quỳ xuống cầu khẩn Bùi Lãng giúp cho Thái tử, bởi hắn là tâm phúc bên cạnh Phó Tu Nghi.
Chỉ cần hắn mở miệng, Phó Tu Nghi tất nhiên sẽ nghe theo.
Nhưng Bùi Lãng lại đỡ nàng đứng dậy, thở dài: "Nương nương, chuyện đã được thánh thượng quyết, thần cũng lực bất tòng tâm."
"Bùi Lãng !
Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn Thái tử bị phế sao ?
Ngươi rõ ràng biết rằng chuyện này là không thể được!"
Nàng giận dữ chất vấn.
"Đã là đại thế cục, khó mà xoay chuyển được.
Xin nương nương thuận theo thiên mệnh đi."
Bùi Lãng đáp, giọng mang theo một tiếng thở dài, vẻ mặt như bất lực.
Thuận theo thiên mệnh?
Làm sao có thể thuận theo thiên mệnh?
Nếu có cơ hội trọng sinh mà vẫn cam chịu số mệnh, chẳng phải là quá đáng hận, quá đáng thương ư?
Ánh mắt Thẩm Miêu nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.
Hắn ngay thẳng, ôn hòa, nhưng đồng thời cũng là kẻ lãnh khốc vô tình, có thể khoanh tay đứng nhìn người khác dần đi đến cái chết mà không có chút mảy may cảm thương nào.
Hắn là trung thần, hành sự đều vì xã tắc, trong lòng chỉ có muôn dân nhưng chỉ cần còn đứng bên cho phò tá Phó Tu Nghi ngày nào, thì kiếp này hắn và nàng ắt không đội trời chung !
Lúc này, Phó Tu Nghi còn chưa hàng phục được Bùi Tú Tài.
Vậy nàng liệu có cơ hội lôi kéo hắn về phía mình hay không, còn nếu không... ngay từ đầu nàng có nên nhổ cỏ tận gốc?
Bùi Tú Tài vừa đặt sách xuống, bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.
Ngẩng đầu, hắn liền chạm phải ánh nhìn chất chứa thâm ý của Thẩm Miêu.
Tuy nàng ngồi cuối lớp, song vẫn kiên định không rời mắt khỏi hắn.
Cảm giác ấy khiến Bùi Tú Tài thấy lạ lùng, dường như trong ánh mắt kia có sự ai oán nhưng cũng, cân nhắc, phán xét, như thể nàng đang tính toán thiệt hơn, định đoạt một việc gì đó.
Hắn hơi dừng lại, muốn nhìn rõ biểu cảm của nàng.
Nhưng chỉ thấy vị tiểu thư kia lại cúi đầu, cầm bút lông viết chữ.
Bùi Lãng khẽ mỉm cười, lắc đầu.
Hẳn là hắn nhìn lầm, một tiểu cô nương làm sao có thể có thần thái cao ngạo, ánh mắt phán quyết như thế?
Thẩm Miêu còn chẳng phải là kẻ ngu dốt, nhút nhát nhất Quang Văn Đường sao?
Sau khi chỉnh trang lại giấy bút, hắn bắt đầu giảng dạy.
Học sinh trong nhị ban đều uể oải.
Toán số vốn dĩ đã khô khan, dù Bùi Tú Tài giảng giải tài tình đến mấy, chỉ là bọn trẻ mười bốn mười lăm tuổi kia nào có tâm trí mà nghe.
Tiết trời thu mát mẻ, khiến không ít kẻ gục xuống bàn lấy tay làm tựa mà gật gù ngủ.
Nếu đổi lại là phu tử khác, đã sớm dùng thước gõ bàn răn dạy, chê trách, nhưng Bùi Lãng tính tình hiền hòa, chưa từng trách phạt ai, dù cho gặp phải chuyện gì cũng đều lãnh đạm như mặt hồ tĩnh lặng.
Bởi thế, các sĩ tử này lại càng được thế nghịch ngợm, thờ ơ.
Ngoại trừ Thẩm Thanh – người luôn đứng đầu môn toán số – còn mấy ai chịu chuyên tâm học tập?
Nhưng hôm nay Thẩm Miêu lại khác hẳn.
Nàng chăm chú nhìn Bùi Tú Tài, ngồi ngay ngắn, lắng nghe không chớp mắt.
Với một người vốn rất ghét học, những bài toán số nhàm chán này kiếp trước đã trở thành nổi ám ảnh của nàng, lại thường khiến nàng ngủ gật ngay khi bắt đầu thính giảng, nay lại ngồi chăm chỉ, ai nghe qua cũng đều nghĩ là chuyện không thể tưởng nổi.
Người thiếu nữ cùng bàn với nàng mặc váy thêu cúc vàng, dáng vẻ kiêu kỳ.
Nhìn thấy Thẩm Miêu chăm chú nghe giảng, nàng ta kinh ngạc đến nhướn mày, lộ vẻ khó tin.
Vì sao Thẩm Miêu lại để tâm đến bài học như thế?
Thuở trước nàng chẳng hề hứng thú với sách vở, nhưng sau khi làm hoàng hậu, nàng mới hiểu rõ: muốn giữ vững ngôi vị, mọi chuyện trong hậu cung từ đại lễ đến việc thường ngày đều phải tự thân quản lý tài vụ, sổ sách rối rắm, từng món từng món đều cần phải tính toán tỉ mỉ.
Đến khi ấy nàng mới thấy, Ngồi ở Quang Văn Đường đọc sách, học toán số, cũng không quá khó khăn.
Lần này, nàng chỉ muốn nhìn thấu con người Bùi Tú Tài, xem hắn rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào và càng muốn hiểu rõ trong lòng hắn toan tính điều gì, có lạnh lùng vô tình như kiếp trước nàng đã từng chứng kiến không?
Có như vậy, nàng mới biết cách đối đãi với hắn cho đúng.
Đến khi khóa giảng kết thúc, Bùi Tú Tài rời đi, Thẩm Miêu mới thu hồi tầm mắt.
Người ngồi cùng bàn kéo tay áo nàng, ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Miêu, ngươi bị quỷ nhập à?"
"Sao lại nói vậy?"
Thẩm Miêu khó hiểu hỏi lại.
Người kia chính là Phong An Ninh, đích nữ của Lại Bộ Thượng thư.
Phong gia vốn là đại tộc gia thế hiển hách, tôn quý bật nhất chốn kinh thành, Phong An Ninh từ nhỏ được nuông chiều, tính khí kiêu ngạo, đối với Phong gia nàng chẳng khác gì cô công chúa nhỏ.
Nhưng đời trước, lão Thái gia nhà họ Phong chọn nhầm phe cánh, đến khi tân đế đăng cơ thì liền bị bãi quan, phế bỏ tước vị.
Để bảo vệ đích tôn nữ, lão Thái gia đành gả nàng cho một biểu huynh xa.
Sau này khi Phong gia suy sụp, cuộc sống của Phong An Ninh cũng chẳng có kết cục tốt là bao.
Người biểu huynh kia ngoài mặt hào hoa, phong nhã thực chất lại là kẻ đê tiện.
Chưa đầy một năm thành thân, hắn đã có con lưu lạc với thiếp thất bên ngoài, còn trách mắng nàng là gánh nặng do Phong gia để lại.
Không chịu nổi nhục nhã, Phong An Ninh thẳng tay dùng kéo đâm chết thiếp thất rồi tự vẫn.
Ký ức kiếp trước thoáng qua như mây bay.
Nhìn lại thiếu nữ trước mặt với vẻ kiêu kỳ, Thẩm Miêu bất giác thở dài cho kết cục bi thương mà nàng ta sẽ gặp sau này.
Bấy giờ, nhìn đám thiếu niên ở Quang Văn Đường, Thẩm Miêu cảm thấy như đang nhìn các hài tử Phó Minh, Vạn Ngọc, chẳng còn nỗi tức giận hay oán hận nào với họ.
Ngoại trừ Thẩm Thanh và Thẩm Nhã – hai kẻ tâm địa xấu xa – đa phần tính cách bọn họ cũng chỉ do được chiều hư.
Mười năm sau, bọn họ sẽ phải đối mặt với số phận tàn khốc.
Thấy Thẩm Miêu im lặng, Phong An Ninh không vui, lại nói: "Ngươi đang xem thường ta sao?
Thẩm Miêu, hôm nay ngươi chăm chỉ học hành, chẳng phải vì kỳ khảo thí của học viện tháng sau sao?
Nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngươi muốn nhân cơ hội này để tỏa sáng, khiến cho điện hạ...
để người ta chú ý đến ngươi."
Suy cho cùng nàng cũng là đứa trẻ lương thiện.
Nghe lời Bùi Tú Tài vừa nói lúc nãy, nàng đã không nhắc đến chuyện Thẩm Miêu si mê Đinh vương điện hạ nữa.
"Khảo thí học viện?"
Thẩm Miêu khẽ nhướn mày.