Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu

Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 5



Không ngờ rằng, ngay hôm sau khi người phụ thân tồi tệ kia rời đi, trưởng viện vội vàng từ học viện đến nhà ta, vẻ mặt đầy lo lắng.Ông ngăn ta đang thu dọn hành lý, vẻ mặt khổ sở: “Không cần đi nữa, tư cách làm đồng học của con đã bị hủy bỏ rồi.”“Có thư từ huyện gửi đến, nói rằng tuy con học vấn xuất sắc, nhưng hành vi và cử chỉ lại thiếu đi dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.”“Tư cách làm đồng học đã được trao cho con gái của Huyện úy, người đứng thứ hai trong kỳ thi.”Ta nắm chặt túi hành lý trong tay. Đại nương nghe tin, lập tức phun ra một ngụm m.á.u, rồi ngất lịm đi.Lúc đó ta chẳng còn nghĩ gì về chuyện làm đồng học nữa, như điên cuồng lao ra ngoài, tìm đến vị thầy thuốc mù ở miếu Thành Hoàng phía Tây thành.Người ta đồn rằng ông lão mù này từng là ngự y trong cung, nhưng vì đắc tội với quyền quý nên bị làm mù mắt và đuổi ra khỏi cung. Sau đó, ông lang bạt khắp nơi và cuối cùng ở lại thị trấn của chúng ta.Ông thầy thuốc mù bắt mạch cho đại nương, nói rằng bà bị dồn nén cơn giận trong mấy ngày nay, lần này là tức giận đến mức tổn thương nội tạng.Tuy nhiên, thân thể bà vốn khỏe mạnh, chỉ cần uống vài thang thuốc và nghỉ ngơi tốt thì không đáng lo ngại.Ta không rời khỏi giường của đại nương, quấn lấy bà ngày đêm. Nhìn những sợi tóc bạc không biết đã xuất hiện từ bao giờ trên thái dương của bà, lòng ta quặn lại, nước mắt rơi lã chã.Những ngày đó, ta đã suy nghĩ thông suốt. Phụ thân tồi tệ của ta có lẽ đã biết từ trước rằng suất của ta sẽ bị cướp. Ông ấy cố ý gây rối một phen, mục đích cuối cùng chỉ là để thoát khỏi thân phận con rể ở rể.Người ngoài ức h.i.ế.p con gái ông, ông lại thừa cơ đục nước béo cò, có người phụ thân nào như thế sao?Với những bậc sinh thành như vậy, từ lâu ta không nên có bất cứ hy vọng nào. Trái tim ta lạnh dần, hóa thành băng.Họ đã phá hủy con đường thăng tiến của ta, nhưng ta quyết không chịu thua.Sau khi đại nương khỏe lại, ta nói với bà rằng ta muốn học y với thầy thuốc mù.Bà nhìn ta: “Vậy chúng ta học y! Con thông minh, đọc sách đã giỏi như vậy, học y chắc chắn cũng không thua kém!”Bà dẫn ta đến chỗ thầy thuốc mù để bái sư, mang theo nửa tảng thịt heo làm lễ vật.Ông lão mù khoát tay: “Ta đã già lắm rồi, cũng mong tìm một người kế nghiệp. Đứa trẻ này thông minh lanh lợi, lại biết chữ, có thể đọc được y thư, đúng là ta nhặt được báu vật.”Ông không chịu nhận lễ vật, nhưng đại nương nói có ơn phải báo, mỗi ngày bà đều nấu thêm một phần cơm để ta mang đến cho sư phụ.Mỗi sáng sớm, ta xách hộp cơm, bước chân nhẹ nhàng đến nhà sư phụ học y. Trên đường, gặp ai ta cũng chào hỏi.Ban đầu, ánh mắt mọi người nhìn ta đều đầy vẻ thương cảm và tiếc nuối.Ta mỉm cười chào họ, chẳng bận tâm chút nào đến việc mình bị người khác chiếm mất suất làm đồng học.Dần dần, họ cũng bắt đầu cười và hỏi ta: “Mỗi khi trời mưa là thúc thúc bị đau lưng, nghe nói con biết châm cứu rồi, châm cho thúc thúc một lát được không?”“Thằng bé nhà ta đêm qua bị hoảng sợ, gọi hồn mãi cũng không khá lên, có cách gì chữa không?”“Con ơi, mau đến nhà tam nương xem thử, Thạch Đầu ngã từ trên núi xuống, chân bị gãy rồi hay sao ấy, không bước đi được nữa!” Vương tam nương kéo ta chạy về nhà bà.Ta là một cô gái lớn lên ở chợ, khi đã học được tay nghề, ta bắt đầu thử chữa bệnh cho người dân trong chợ từ những bệnh đơn giản nhất.Những ca nào không chắc, ta hỏi sư phụ. Ban đêm, ta lấy y thư ra mà đọc.Nửa năm trôi qua, dần dần ta tìm thấy niềm vui chưa từng có từ những cuốn sách y khoa.Đúng lúc này, Lâm công tử lại mang về một tin chấn động.“Việc Công chúa chọn đồng học chỉ là một trò lừa!”Sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn ta như thể vừa thoát khỏi cõi chec.Thì ra ở kinh thành có một kẻ có quyền thế lớn, hắn đã lợi dụng chiêu bài chọn đồng học cho Công chúa để tìm những cô gái có dung mạo xinh đẹp và tài năng, nhưng xuất thân thấp hèn từ khắp nơi, đưa về cho mình làm trò vui.Kẻ đó chính là đệ đệ của Tích Quý phi, một tên hoang đàng trác táng, nổi tiếng mê mệt những cô gái yếu đuối, mảnh mai, thông minh tài giỏi như những kỹ nữ xinh đẹp của Dương Châu.Những cô gái được chọn, nói là đưa lên kinh thành, nhưng thực ra giữa đường đã bị bắt cóc đưa về Dương Châu.Những cô gái này, tuổi đời còn rất trẻ, bị đưa đến Dương Châu để chịu đựng những khóa huấn luyện đáng sợ, ai không nghe lời sẽ bị tra tấn tàn khốc.Trong số đó có một vị tiểu thư biết chút võ thuật, sau khi trải qua muôn vàn khổ cực, cuối cùng trốn thoát và vạch trần sự việc.Gia đình của cô rất quý trọng con gái, trong cơn phẫn nộ đã liều mạng vào kinh thành tố cáo.Giờ đây, thủ phạm chính đã bị xử tội, nhưng những cô gái đã chịu khổ thì thanh danh cũng bị vấy bẩn.Những người còn sống đang trên đường trở về nhà, nhưng những người đã chec thì sao?Nghe vậy, ta đứng ngây ra tại chỗ.Cảnh tượng thi tuyển tại huyện nha dần hiện lên trong đầu, chẳng trách bọn họ phải xem dung mạo, còn kiểm tra thân thể với những hành động ghê tởm như vậy.Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là hoàng gia chọn đồng học, chẳng phải kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư con nhà quyền quý, làm sao lại đến lượt chúng ta?Lúc đó, vì đã học hành nhiều năm, ta không cam tâm, cứ ngỡ rằng đây là cơ hội để tiến thân, ai ngờ trước mắt lại là một vực sâu đáng sợ.Ta hít thở thật sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà không hay biết.Đại nương sợ hãi đến mức tái xanh mặt, lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất.Mãi một lúc sau bà mới hoàn hồn, đứng dậy lấy giấy tiền rồi chạy như bay ra đường, vừa lạy vừa dập đầu cảm tạ các vị thần đã bảo vệ ta.Hàng xóm láng giềng lại tụ tập trong nhà ta, ai nấy đều như vừa thoát khỏi kiếp nạn, vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.“Đúng là sai lầm lại thành may mắn, ai mà ngờ được, đứa trẻ này lại có phúc lớn đến thế!” Lão Trương bán kẹo đường thở dài một hơi.“Ôi! Phúc gì mà phúc, chỉ mong sao những ngày này được bình an mà thôi.” Đại nương ta thở dài.Thời thế chẳng yên ổn, năm ngoái triều đình vừa đánh xong trận với man di, đầu năm nay mấy vị phiên vương lại nổi loạn.Hiện tại, nơi nơi đều không an toàn. Đại nương căn dặn ta phải cẩn thận mỗi khi đi qua nhà sư phụ.Không ngờ trên đường lại gặp lũ côn đồ.“Ê, nghe nói ngươi gặp may, làm y nữ rồi hả? Cái mụn nhọt trên m.ô.n.g đại gia đang hành hạ ta đây, chữa cho ta đi!”Ta nhận ra chúng, chính là mấy đứa ăn mày từng cướp phần cháo của ta hồi nhỏ.Giờ bọn chúng đã lớn, từ đám ăn mày hóa thành lũ du côn.“Ta đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi cứ kiếm chuyện?”Vừa nói, tay ta lặng lẽ thò vào hộp thuốc, định rút vài cây kim ra để “chữa bệnh” cho chúng.“Ta khinh! Đương nhiên là ngươi đắc tội với bọn ta, mối thù sâu nặng đó!”Nghe chúng mắng loạn xạ, ta cuối cùng cũng hiểu.Thì ra năm xưa, sau khi chúng đuổi ta khỏi quán mì, chúng lại uống phải phần nước mì bẩn, trong đó có vài miếng giẻ rách thối hoắc. Chúng nghi ngờ là ta đã giở trò trước mặt chủ quán...Ta nhổ mạnh một bãi: “Lúc đó ta mới có năm tuổi, đã biết phải đợi đến khi chủ quán dọn hàng mới dám đi xin ăn, ăn xong còn biết rửa sạch thùng. Các ngươi có làm được như thế không?”Chúng nhìn nhau ngượng ngùng, rồi cất giọng khinh bỉ: “Làm ăn mày mà còn kén cá chọn canh à!”Một tên giật mạnh tóc ta, nhưng ngay lập tức ta đã dùng kim bạc đ.â.m chính xác vào huyệt hổ khẩu của hắn.“Á!” Tên đó hét lên đau đớn, buông tay ra ngay.“Ngươi...ngươi dám dùng vũ khí!”Chúng lùi lại mấy bước, sợ hãi hét lên: “Giống hệt đại nương cọp cái của ngươi, hung dữ!”Khi đang giằng co, Thạch Đầu chạy đến.“Muội muội, sau này đi đâu, ta sẽ đưa muội đi.” Hắn giơ nắm đ.ấ.m đen sì ra dọa, lũ côn đồ mắng chửi rồi lủi thủi chạy mất.Từ khi còn nhỏ, Thạch Đầu đã được ăn cơm của đại nương ta nấu, tuy giờ không còn ngốc nghếch gọi đại nương là nương nữa, nhưng vẫn luôn gọi ta là muội muội.Hắn cười ngây ngô cả ngày, còn ta là đứa con gái lớn lên ở chợ, nên ai cũng thấy chuyện chúng ta đi cùng nhau là điều bình thường, chẳng ai thắc mắc.Lũ côn đồ không đáng sợ bằng tin tức đến từ thị trấn: Thành Vương thua trận, trên đường tháo chạy đang đi qua vùng này.Thị trấn nhỏ của ta xa xôi hẻo lánh, binh lính không đủ, nếu Thành vương có ý tấn công vào, thì phiền toái vô cùng.Tin tức nhanh chóng lan ra, cả thị trấn trở nên hoang mang.Những gia đình có chút tài sản đều thu xếp hành lý chạy trốn trong đêm.Ngay cả Trương thợ rèn cũng đưa Thạch Đầu và Vương tam nương chạy trốn.“Tưởng đại tẩu, bà cũng nên đi đi, không thể ở lại đây nữa.” Vương tam nương khuyên chân thành.“Đúng đó, muội muội, chúng ta mau chạy thôi!” Thạch Đầu cũng kéo tay ta.Đại nương lo lắng, nhưng vẫn cắn răng: “Chúng ta sẽ không đi đâu cả, cứ ở đây chờ! Cùng lắm thì...”Bà định nói cùng lắm là chec, nhưng nghĩ đến ta, bà lại nghẹn lời.“Con cũng không đi, sẽ ở lại với người.” Ta nói.Trương thợ rèn đưa cả nhà ra ngoài thành trong đêm, nhưng không ngờ tai họa lại đến quá nhanh. Trương thợ rèn và Thạch Đầu mình đầy m.á.u, dìu nhau trở về.Thành Vương và binh lính bại trận của hắn mai phục bên ngoài cổng thành, chuyên ra tay với những gia đình có của cải đang chạy trốn.Và gia đình Trương thợ rèn không may gặp phải chúng. Vương tam nương không thể thoát, đã mất mạng.
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 6



Thạch Đầu, thằng bé mới mười lăm, mười sáu tuổi, quỳ trên đường khóc lóc thảm thiết gọi “Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi, con lại mất mẫu thân rồi…”Trương thợ rèn ôm đầu, ngồi một bên khóc trong im lặng.Tiếng khóc vang vọng khắp chợ, khiến ai nghe thấy cũng phải nghẹn ngào. Ta cũng không kìm được, đưa tay quệt mạnh nước mắt.Mọi người đều hy vọng quân đội triều đình sớm đến cứu, quét sạch lũ tàn binh đói khát như bầy sói bên ngoài cổng thành.Nhưng chờ ba ngày vẫn không có tin tức gì.Đáng phẫn nộ nhất là tên Huyện úy, kẻ phụ trách binh lính và phòng thủ trong thành, lại đích thân mở cổng thành nghênh đón Thành Vương vào.Nghe nói khi mở cổng thành, hắn còn hét lên: “Ông trời bất công, triều đình vô đạo, khiến con gái ta chec oan mà chỉ c.h.é.m đầu kẻ tội đồ, còn ả Tích Quý phi đằng sau lại chẳng hề hấn gì!”Hắn mở cổng thành vì hận, nhưng cũng là vì tư thù, không màng đến sự sống chec của bách tính trong thành.Binh lính bại trận của Thành Vương, trong cơn điên cuồng, hễ thấy ai định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra khỏi thành thì giec ngay lập tức, không tha cho đàn ông, người già hay trẻ nhỏ.Phụ nữ trong thành thì bị bọn chúng nhục mạ, hành hạ thỏa thích.Sau khi mệt mỏi vì giec chóc, Thành Vương tuyên bố: “Chỉ cần mọi người trong thành đầu hàng, hắn sẽ đối đãi tử tế với tất cả.”Một số dân chúng trong thành tin tưởng, treo cờ, thậm chí dâng cả tiền của, ra ngoài quỳ lạy, cầu mong vị sát thần đó thực sự sẽ bảo vệ và đối xử tốt với họ.Ta và đại nương bàn bạc, dù binh lính có hứa hẹn tha mạng hay không, chúng ta cũng không thể lơ là.Ta thu xếp thuốc men, còn đại nương thì lặng lẽ thu dọn quầy thịt, đem mấy con d.a.o mổ lợn mài thật sắc.Chúng ta đào sâu hầm, đổi thịt lấy gạo và muối, dồn hết bạc để mua lương thực.Chỉ trong vài ngày, đường phố đã trở nên hỗn loạn. Thành vương chưa đến, nhưng đã có những tên du côn bắt đầu đập phá, cướp bóc.Các cửa hàng gạo và muối đều bị cướp sạch, chúng thậm chí còn dám giec người.“Chúng đến rồi! Lũ côn đồ đã xông vào chợ rồi!” Lão Trương bán kẹo đứng đầu ngõ, vội vàng giấu đứa cháu gái của mình – Nhân Nhân vào nhà khi thấy một đám người tiến đến.Chợ của chúng ta vốn là khu nghèo nhất thị trấn, ai cũng hiểu ở đây chẳng có gì giá trị. Vậy mà lũ côn đồ đến đây làm gì?Thạch Đầu chạy vào nhà ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta: “Muội muội, mau trốn đi, chính là bọn chúng, ta nhận ra bọn ăn mày hồi nhỏ rồi!”Thì ra là lũ ăn mày năm xưa, giờ nhân lúc loạn lạc quay lại tìm cách báo thù.Đại nương vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, ta mặt lạnh kể lại ân oán giữa ta và bọn chúng.“Bọn chúng đến để trả thù con.”Đang nói, cánh cửa nhà bị một cú đá mạnh từ bên ngoài đạp tung ra: “Con nhãi kia, mau lăn ra đây, hôm nay ông đây đến để trả thù!”Thạch Đầu chỉ vào hầm, bảo ta trốn vào, nhưng ta lắc đầu. Nếu bọn chúng không tìm thấy ta, chúng sẽ trút giận lên đại nương.Ta lục tìm trong hộp thuốc một lọ thuốc, rồi rút ra mấy cây kim bạc, nắm chặt trong tay.Khi ta vừa định ra ngoài, một bóng dáng nhanh hơn ta, đại nương đã cầm lấy con d.a.o mổ lợn, lao ra.“Lũ ranh con từ đâu đến đây, đã đến nhà ta thì đừng mong sống sót!”Bà hét lớn, vung d.a.o c.h.é.m thẳng vào cánh tay của tên cầm đầu, nhanh đến mức cánh tay hắn bị c.h.é.m rời ngay tức khắc.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả đều sững sờ.Ngay cả đại nương cũng ngây người trong giây lát, vì dù gì giec người và giec lợn cũng là hai cảm giác khác nhau.Ta bước ra, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bà, tiến nhanh về phía tên đang ôm cánh tay r*n r*, mắt ta lóe lên ánh lạnh lùng, cây kim bạc dài đ.â.m thẳng vào đầu hắn.Đại nương giec lợn, còn ta đã từng theo sư phụ chữa bệnh trên cơ thể người.Tên đó chec ngay tại chỗ.Hắn ngã xuống đất, thẳng đơ.“Các ngươi... các ngươi dám giec người!” Lũ côn đồ hét lên kinh hãi.Chúng vốn chỉ định bắt chước lũ côn đồ trên thành thị, nhân loạn lạc mà đập phá, cướp bóc, đồng thời trả thù. Lần này đến, cùng lắm cũng chỉ muốn cùng nhau làm nhục ta để dằn mặt, hoàn toàn không ngờ lại có kẻ mất mạng.“Chúng ta giec lợn thôi, Thạch Đầu ca, lát nữa giúp ta mổ con lợn nằm dưới đất này, hôm nay chắc chắn bán được giá tốt!” Ta cười, nụ cười đầy vẻ lạnh lẽo.Phải biết rằng, một cô bé mới mười ba, mười bốn tuổi, buộc dây đỏ trên tóc, đi giày vải đỏ, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người khác mà cười như thế, quả thật rất đáng sợ.Ngay cả Thạch Đầu cũng không dám nhìn ta, cứng nhắc gật đầu: “Đúng, đúng, giec lợn... giec lợn...”Lũ côn đồ nhát gan sợ hãi chạy mất, nhanh như thỏ. Trước cửa nhà ta, người dân tụ tập đông đúc.Nhìn xác chec dưới đất, ai nấy đều im bặt.Chân đại nương run rẩy, ta vội vàng đỡ bà, rồi quay sang nói với mọi người: “Mọi người giúp chúng ta chôn hắn đi, để ở đây chỉ thêm ô uế.”Mọi người tuy sợ hãi, nhưng Trương thợ rèn xắn tay áo bước lên.“Mọi người sợ gì chứ, sợ người chec sao! Giờ không phải lúc sợ hãi nữa, nếu không phải họ chec, thì là chúng ta chec!”Nhớ lại cảnh thê tử mình bị giec ngay trước mặt mà không thể làm gì, đôi mắt ông ta đỏ rực lên.“Đúng thế! Không sợ! Hoặc là bọn chúng chec, hoặc là chúng ta chec! Sợ gì chứ!”Mọi người bắt đầu cùng nhau khiêng xác đi, đào một cái hố và chôn hắn.Chuyện này không nhỏ, nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn.Người ta đồn rằng nữ đồ tể ở chợ lợi dụng lúc binh đao loạn lạc mà giec người, rồi bán thịt người như thịt lợn…Ai cũng nghĩ rằng đại nương ta hung hăng giec người như giec lợn, nhưng không ai biết kẻ thực sự giec người lại là ta, một cô gái nhỏ.Từ đó, ai nấy cũng đều tránh xa chúng ta, nhất là đám côn đồ, không bao giờ dám bén mảng đến chợ thịt nữa.Người ngoài đến tìm hiểu, nhưng những người trong chợ lại đồng thanh thừa nhận câu chuyện ấy.Tuy nhiên, khi có người khuyên chúng ta nên rời khỏi chợ tìm nơi khác sinh sống, họ nhất quyết lắc đầu, khăng khăng không chịu dọn đi.Nhân đó, ta cũng đưa sư phụ từ phía Tây thị trấn đến sống ở chợ. Lúc này, tai tiếng lại trở thành thứ bảo vệ chúng ta.Tinh thần của đại nương không tốt, bà không còn ngáy nữa, mà chỉ trằn trọc cả đêm không ngủ được.Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giống như hồi nhỏ bà từng vỗ về ta mỗi khi ta gặp ác mộng.Bà ngượng ngùng nói: “Ta không sợ, chỉ là mùi m.á.u người hôi hơn m.á.u lợn, ngửi vào thấy ta chóng mặt.”“Mai con sẽ kê cho đại nương một thang thuốc, uống xong sẽ không còn chóng mặt nữa.”“Được, được.”“Ngủ đi, thiếu ngủ không tốt cho sức khỏe đâu.”“Ừ.”Không biết từ khi nào, mọi chuyện lại thành ra bà nghe lời ta.So với chợ thịt, trong thành đã là cảnh tượng bi thảm, tiếng kêu than khắp nơi.Thành Vương quả nhiên thất tín, hắn lợi dụng danh nghĩa vì dân mà cho binh lính vào nhà dân, cướp bóc của cải và lương thực.Hắn muốn dựa vào tiền của dân chúng để phục hồi binh lực, sửa sang lại đội quân của mình.“Lũ khốn nạn!” Trương thợ rèn chửi thề: “Chúng không chỉ cướp của, mà còn làm hại người. Nếu gặp nữ nhân trong nhà thì chúng càng...”Quả thật, chẳng khác gì lũ cướp bóc.“Nghe nói ngay cả nhà của tên Huyện úy đã mở cổng cho chúng cũng bị chúng cướp sạch, thê tử của Huyện úy còn bị bắt làm thiếp cho Thành Vương.”“Đáng đời! Đúng là báo ứng!”Tâm trạng mọi người dâng cao, đồng thời ai nấy đều lo lắng. Tất cả đều thầm cầu mong rằng chợ thịt của chúng ta ở tận vùng ngoại ô sẽ không bị lũ cầm thú kia chú ý.Nhưng không ngờ, vào một buổi sáng yên bình, có kẻ dẫn ba tên lính cầm đao đến.Kẻ đó chính là Lâm phu nhân!Bà ta trốn chui trốn lủi khắp nơi trong thị trấn, cuối cùng bị ba tên lính phát hiện. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng bà vẫn có chút nhan sắc, khiến bọn cầm thú nảy ý đồ xấu.Trong cơn hoảng loạn, bà ta nói rằng mình quen biết một cô gái xinh đẹp như tiên nữ...“Quầy thịt nhà họ Tưởng ở ngay phía trước, không chỉ cô gái nhà đó đẹp, mà gia đình còn có của cải, chắc chắn giấu không ít lương thực!”Lão Trương bán kẹo ở đầu làng nghe thấy, sợ đến mức run rẩy, vứt luôn gánh kẹo và chạy về phía nhà ta.Ban đầu, ba tên lính không thèm để ý đến lão, cứ nghĩ rằng lão chỉ là kẻ nhát gan chạy trốn khi thấy chúng.“Bắt lão già đó lại! Chắc chắn lão định đến nhà họ Tưởng báo tin!” Không ngờ Lâm phu nhân lập tức hét lớn.Nghe thế, một tên lính lao tới, đá mạnh lão Trương ngã xuống đất. Dù đau đớn, lão vẫn cố ngẩng đầu lên hét: “Chạy đi, con ơi, mau chạy!”Tên lính khác chửi bới, rút đao ra và c.h.é.m thẳng vào đầu lão.“Gia gia!” Nhân Nhân từ sau cánh cửa lao ra, đứng chắn trước lão Trương.Phụ mẫu cô bé đã mất từ lâu, cô bé sống với gia gia, giờ đây cả người run rẩy, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn không rời khỏi ông một bước.“Ồ! Con bé này cũng khá đấy nhỉ!”Ba tên lính nhìn Nhân Nhân, ánh mắt hiện rõ sự d*m d*c, lập tức lao tới định bắt cô bé.Cả chợ thịt nghe thấy động tĩnh. Ta nắm chặt tay, định quay vào lấy kim bạc, nhưng đại nương đã kéo ta vào trong nhà, khóa chặt cửa.“Đây không phải lũ du côn, chúng ta không giec nổi chúng. Con mà ra ngoài cũng chỉ có chec thôi!” Đại nương nghiến răng, mắt đỏ hoe.Bà cầm lấy con d.a.o mổ lợn, định xông ra ngoài.Nhưng một bàn tay trắng muốt đã giữ bà lại.Đó là Thôi Đào Hoa. Cô ta ngăn đại nương lại, rồi uốn éo bước về phía ba tên lính.Ba tên lính nhìn thấy một yêu tinh quyến rũ giữa chợ nghèo này, mắt bọn chúng sáng lên, đờ đẫn nhìn theo.“Ba vị đại gia, để tiểu nữ hầu hạ các ngài, tha cho con bé kia đi, nó có gì mà vui vẻ với nó chứ?”Thôi Đào Hoa phóng một cái liếc đầy mê hoặc.“Được, được, ta thấy được! Chỉ cần ngươi hầu hạ chúng ta thật tốt thì tha cho con nhóc kia.”Bọn lính cười d*m đ*ng, kéo Thôi Đào Hoa về phía sau gốc cây.Thôi Đào Hoa nhìn Nhân Nhân đang sợ chec khiếp, ném cho cô bé một cái liếc đầy nghiêm khắc: “Còn không mau chạy về nhà!”
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 7



Mọi người đứng đó nhìn bóng lưng cô, tất cả đều im lặng, vài người phụ nữ rưng rưng quay đi khóc thầm.Ban đầu vẫn là tiếng cười khúc khích của Thôi Đào Hoa sau gốc cây, dần dần chuyển thành tiếng r*n r* đầy đau đớn, rồi là tiếng cô ấy chửi mắng và sau đó là những tiếng kêu thảm thiết.Mọi người run rẩy, mặt trắng bệch.“Ta sẽ giec chec lũ cầm thú này!” Đại nương không thể chịu đựng được nữa, cầm d.a.o xông ra ngoài.“Đừng mà, Tưởng đại tẩu, đó là quan binh đấy!”“Chúng ta không dám động vào đâu...”“Không giec chúng, chúng cũng không tha cho chúng ta.” Có người tuyệt vọng thì thầm.Đúng vậy, ác quỷ đã vào làng, làm sao chỉ hại một người mà thôi?Đại nương đã giec ba tên lính.Khi bà cõng Thôi Đào Hoa từ sau gốc cây đi ra, cả hai đều như vừa bước ra từ một vũng m.á.u.Lâm phu nhân sợ hãi chạy trốn mất dạng.Trên mặt đại nương bị c.h.é.m một vết sâu, thịt lòi ra.Quần áo của Thôi Đào Hoa rách tả tơi, da thịt lộ ra đầy m.á.u me.Mọi người lập tức chạy đến.“Con gái, con đã chịu khổ rồi.” Bà bán rau rơm rớm nước mắt, cởi áo choàng của mình phủ lên người Thôi Đào Hoa.Không còn ai buông lời mỉa mai hay chửi rủa cô ấy vì cơ thể tr*n tr** nữa.Thôi Đào Hoa bám chặt vào lưng đại nương, mặt mày bầm tím nhưng lại nở một nụ cười.Ta cố nén cơn run rẩy, băng bó vết thương cho đại nương, dùng chỉ tơ dâu khâu lại vết thương dài trên mặt bà.Giờ đây bà trông càng đáng sợ hơn, nhưng chẳng còn ai sợ bà nữa.Cả Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đều muốn dựa vào bà, những đứa trẻ khác trong chợ cũng vây quanh bà.Chúng thì thầm với nhau về vết sẹo khâu trên mặt bà, bảo nó trông như một chiếc lông chim."Chúng ta đã giec binh lính của Thành Vương, sớm muộn gì chúng cũng sẽ biết, rồi chắc chắn sẽ trả thù." Trương thợ rèn triệu tập mọi người lại, nhìn đám trẻ con trong các gia đình.“Chec thì chúng ta không sợ, nhưng con cái chúng ta không thể chec…”Cuối cùng, mọi người bàn bạc để đại nương ta đưa trẻ con và phụ nữ lên núi Bắc lẩn trốn, còn đám đàn ông sẽ ở lại, trực diện đón nhận cơn thịnh nộ của Thành Vương.Đại nương không nói một lời, ngay đêm đó cùng vài bà cô trong làng gói ghém lương khô, giắt d.a.o mổ lợn vào thắt lưng, dắt đám trẻ rời khỏi chợ thịt.“Con không đi đâu, con không còn là trẻ con nữa, con muốn ở lại với phụ thân và mọi người!” Thạch Đầu không chịu rời đi.Phụ thân hắn tức giận đá một cú: “Ngươi ở lại cũng chỉ là nộp mạng! Cút ngay!”“Ai nói con nộp mạng, con phải giec được vài tên lính rồi mới chec!” Thạch Đầu bướng bỉnh.Phải đến khi Trương thợ rèn tức đến rơi nước mắt, hắn mới miễn cưỡng theo chúng ta rời đi.Lên đến núi, tạm thời ổn định xong, ta nhờ sư phụ mù chăm sóc vết thương cho đại nương, sau đó cùng Thạch Đầu trao nhau ánh mắt, rồi lén quay trở lại thị trấn.Chợ thịt im lìm, chỉ còn lại những xác chec ngổn ngang.Ta và Thạch Đầu vừa khóc vừa chôn cất tất cả.“Phụ thân, mẫu thân, con nhất định sẽ trả thù cho mọi người!” Thạch Đầu quỳ trước một ngôi mộ, dập đầu bốn cái thật mạnh.Sau đó, ta và Thạch Đầu đóng giả làm những đứa trẻ ăn xin trong thị trấn, mỗi khi gặp một tên lính đi lẻ, Thạch Đầu sẽ dùng gậy đánh ngất hắn, rồi ta dùng kim bạc đ.â.m thẳng vào đầu hắn, khiến hắn chec mà không một tiếng động.Không ai ngờ rằng, trong lúc cả thành đang cầu xin tha mạng, lại có hai đứa trẻ gan dạ đến mức dám giec chec binh lính.Cùng lúc đó, một đội quân triều đình tiến vào thành.Họ đối đầu với Thành Vương, ta và Thạch Đầu mừng rỡ, hắn tham gia vào đội quân, còn ta theo sát đội ngũ để chăm sóc người bị thương.Không ngờ trong đội quân ấy, ta lại gặp một người quen, là Lâm công tử.Thì ra hắn đã giả vờ đầu quân cho Thành Vương, rồi chờ cơ hội ra ngoài cầu viện binh triều đình.Lâm công tử đỏ mắt gọi ta là “Tưởng cô nương,” nhưng ta không đáp lại, chỉ giả vờ không quen, cúi đầu băng bó cho binh lính.Chẳng mấy chốc, Thành Vương cùng tàn quân của hắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.Tên Huyện úy mở cổng thành cho giặc cũng bị xử tội lăng trì.Còn Lâm công tử, người đã ra ngoài cầu viện binh, trở thành anh hùng trong mắt dân chúng trong thành.Nhà nhà đều ca ngợi hắn, chỉ riêng những người sống sót ở chợ thịt chúng ta thì im lặng không nói một lời.Lâm công tử là ân nhân của cả thành, nhưng Lâm phu nhân lại là kẻ thù của chúng ta!Nghe nói, từ hôm bà ta hoảng hốt chạy khỏi chợ thịt, bà đã trốn chui trốn nhủi khắp nơi, gặp phải bọn côn đồ và bị cướp sạch, lại còn bị đánh vào đầu đến hôn mê bất tỉnh.Lâm công tử tìm khắp nơi chữa trị cho mẫu thân mình, nhưng không ai cứu được, tình hình càng lúc càng nguy cấp.“Tưởng cô nương, xin hãy cứu mẫu thân ta!” Không ngờ Lâm công tử lại tìm đến ta cầu xin.Hắn gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ van xin nhìn ta.“Mặc kệ mẫu thân ta đã làm gì, ta nguyện thay bà gánh hết, chỉ mong cô cứu lấy mạng bà!”Hắn trực tiếp kéo Lâm phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến trước cửa nhà ta.Những người hàng xóm sống sót đều tụ tập lại trước cửa, lặng lẽ nhìn.Ai nấy trên mặt đều hiện rõ sự căm hận kìm nén.“Ngươi thay bà ta trả nợ? Ngươi trả thế nào?” Thạch Đầu cầm d.a.o chỉ vào Lâm công tử, khuôn mặt trẻ thơ đã mất đi, thay vào đó là nét hung tợn.“Bà ta nợ chúng ta mười bảy mạng người ở chợ thịt, ngươi trả thế nào!” Thạch Đầu hét lớn.Lâm công tử cúi đầu thật sâu, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Nhưng lương y như từ mẫu, sao có thể thấy chec mà không cứu!” Hắn dùng lý lẽ của y đạo để ép buộc ta.“Không cứu.”Ta mở miệng chậm rãi, không biện minh gì cả, chỉ đơn giản là không cứu.Cứ xem như ta không phải một thầy thuốc tốt cũng được.Ta tu luyện chưa đủ, không thể cao thượng mà cứu kẻ có huyết hải thâm thù với mình.Thế gian này, ai ai cũng chịu khổ.Ta không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, ta chỉ là một cô gái tầm thường, bị phụ mẫu bỏ rơi từ nhỏ, được nuôi lớn bởi những người hàng xóm ở chợ thịt này.Lâm phu nhân đã chec, không ai đến nhà họ Lâm để viếng, mọi người đều đến mộ của người thân mình, khóc một trận thật lớn.Ta, Thạch Đầu, Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đứng quanh đại nương.“Mẫu thân!” Thạch Đầu mắt đỏ hoe, gọi một tiếng.“Ừ ừ!” Đại nương vừa cười vừa khóc, vết sẹo trên mặt bà cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.“Con gái, đây là đại ca của con.” Đại nương kéo ta lại.“Đại ca!” Ta lớn tiếng gọi.“Ừ, muội muội.”“Con cũng muốn nhận người làm mẫu thân.” Nhân Nhân tiến đến ôm lấy eo bà, nước mắt chảy đầy trên áo bà.“Được, được, con gái ngoan.”Nhân Nhân lau nước mắt, quay lại nhìn ta, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tỷ tỷ!”Ta xoa đầu Nhân Nhân, cô ấy bằng tuổi ta nhưng thấp hơn cả một cái đầu, trông như một con búp bê may mắn.Thôi Đào Hoa gãi gãi đầu, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói lời nào.“Đào Hoa tỷ, tỷ cũng làm con gái của mẫu thân ta đi.” Nhân Nhân tiến tới nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.Thôi Đào Hoa có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn, nhưng ta không xứng…”Chưa nói xong, đại nương đã vỗ vào đầu cô: “Từ nay ngươi chính là đại cô nương nhà ta!”“Gì cơ?” Thôi Đào Hoa tròn mắt ngạc nhiên.“Nhưng có một điều kiện, công việc cũ không được làm nữa. Sau này theo ta mổ lợn bán thịt, ngươi là con gái lớn, phải thừa kế nghề của ta.”“Được!” Lần này, Thôi Đào Hoa trả lời dứt khoát, nước mắt không ngừng rơi, cô liên tục quay đầu lau nước mắt.Chúng ta đã cúi đầu ba lần trước mẫu thân, sau đó cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên.Ngày hôm sau, ta và đại ca tạm biệt mẫu thân, đại tỷ và muội muội, thu dọn hành lý rồi theo đội quân lên đường.Sư phụ tặng ta một cuốn y thư mà ông đã giữ gìn bao năm. Ông cũng chuyển đến chợ thịt, cùng bà con xây dựng lại nhà cửa.Thời gian trôi nhanh, danh tiếng của ta trong quân doanh cũng dần nổi lên.Chẳng mấy chốc, ta trở thành một y nữ nhất đẳng, luôn theo bên cạnh Tướng quân, phụ trách điều trị các vết thương lớn nhỏ cho ông.Năm năm đã trôi qua kể từ khi cuộc phản loạn của các phiên vương bị dẹp yên.Tướng quân cảm kích ta nhiều lần cứu mạng, đề nghị muốn nạp ta làm thiếp, khiến ta giật mình, vội vàng từ chối.“Tại sao? Theo ta, ngươi ấm ức lắm sao?” Ông nheo mắt hỏi.“Ta sợ sẽ làm ấm ức các vị phu nhân khác,” ta cười ngượng ngùng, rồi giơ mấy chiếc kim bạc trong tay ra khoe: “Ta xuất thân thôn quê, từng giec người, e rằng sau này sẽ ghen tuông lắm.”“Hừ!” Ông cười khinh khỉnh, nhưng cũng không nhắc lại chuyện nạp ta làm thiếp nữa.Ông đã từng chứng kiến ta dùng kim bạc giec tên lính của phiên vương tấn công bất ngờ, động tác cực kỳ gọn gàng.Vào ngày khải hoàn hồi kinh, Tướng quân nghiêm túc hỏi ta muốn được ban thưởng gì.“Ta muốn về quê mở một y quán,” ta nghĩ một lúc rồi đáp.“Ngươi xem thường ta quá rồi!” Ông hơi giận, yêu cầu như vậy chẳng khác nào xem nhẹ ân huệ cứu mạng mà ông đã dành cho ta sao?“Nhưng ta là phụ nữ, mở y quán không dễ.” Ta giải thích thêm.Ông phất tay, không nói gì thêm.Ngay hôm đó, trong cung ban xuống một đạo thánh chỉ dành cho ta.Thì ra Hoàng thượng đã biết về công lao của ta trong quân, ban cho ta danh hiệu “Nữ Ngự Y” và còn tặng thêm một tấm biển lớn lấp lánh ánh vàng.Nhìn thấy tấm biển, ta vui mừng khôn xiết.Đây chính là "chỗ dựa" vững chắc của ta trong nửa đời còn lại!Ta từ biệt Tướng quân, ông tặng cho ta một xe đầy vàng bạc, nói rằng danh hiệu là do Hoàng thượng ban, còn tiền bạc là do ông thưởng.Ta đã thực sự vinh quy bái tổ rồi!
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 8: Hết



Gia đình ta mọi thứ đều tốt đẹp.Thạch Đầu ca ca từng lập được chiến công trong quân đội, giờ đã trở thành Huyện úy mới nhậm chức.Mẫu thân ta đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng gọi một tiếng “lão phu nhân”. Bà luôn bảo rằng nghe tiếng gọi đó khiến bà nổi da gà, nhưng khóe miệng lại chẳng thể kìm nén nụ cười.Muội muội Nhân Nhân đã xuất giá, bây giờ còn có một bé con tròn trĩnh ba tuổi, ngày nào cũng dẫn bé về nhà mẹ đẻ làm nũng, đòi ăn nhờ.Nói đến đây, ta cũng thấy thèm đồ ăn mẫu thân nấu. Nhất là món canh xương hầm, chỉ cần húp một ngụm, cả người như tan chảy.Hiện tại mẫu thân ta không còn mổ lợn nữa, công việc đó giờ do đại tỷ Đào Hoa đảm nhiệm. Đừng nhìn tỷ ấy xinh đẹp, dáng vóc thướt tha mà coi thường, tỷ ấy giờ đã trở thành "nữ dạ xoa" mới của chợ thịt, nổi tiếng là hung hãn. Chỉ cần không hợp ý, tỷ ấy có thể cầm d.a.o đuổi người chạy ba con phố.Vào ngày khai trương y quán của ta, có người đến dạm hỏi. Người đó là Lâm công tử, người đã đỗ Cử nhân. Cùng với bà mối, không ai khác còn có cả tên phụ thân tệ bạc của ta.Trong cuộc nổi loạn của Thành Vương năm xưa, ông ta đã bỏ lại thân mẫu cùng đệ đệ mà chạy trốn khỏi phủ Huyện úy, lẩn trốn khắp nơi. Đến khi loạn lạc qua đi, ông ta trở lại thì mẫu thân và đệ đệ ta đã chỉ còn là bộ xương trắng.Ông ta một thân một mình, ngoài mấy câu thơ chua chát thì chẳng có gì đáng giá. Ông ấy đã già, thân thể phát phì, dung mạo tuấn tú năm nào giờ không còn, muốn dựa vào gương mặt mà tái giá vào nhà người khác thì cũng bị ghét bỏ.Cuối cùng, ông ta phải làm ăn mày.Bây giờ, nghe danh ta lừng lẫy, ông ta bám lấy như ruồi bâu.“Con ơi! Phụ thân khổ quá!” Ông ta lao tới trước mặt ta, kể khổ đủ điều, nói mãi chẳng ai thèm để ý. Cuối cùng đành tự mình lau nước mắt: “May mắn thay con đã có tiền đồ, sau này phụ thân cũng thoát khổ rồi.”“À phải, Lâm Cử nhân tốt lắm, bao năm nay vẫn chờ con đấy. Năm xưa con không chịu cứu mẫu thân hắn, mà hắn vẫn không hận con, thật là phúc lớn cho con! Mau đồng ý đi, để phụ thân đi tìm con rể ăn mừng…”Ta khẽ xoay xoay cây kim bạc trong tay, cười như không cười nhìn ông.Đợi ông nói xong, ta lấy từ trong hòm ra một tờ giấy, vẫy vẫy trước mặt ông.Đó là văn thư đoạn tuyệt quan hệ.“Đi mạnh giỏi, không tiễn!”Thực ra chẳng còn gì để nói với ông ta nữa. Hồi nhỏ, ta từng yêu thương, kính trọng ông ấy, sau lại hận ông ấy, trách móc ông ấy, lòng đầy những ấm ức, chỉ cần mở miệng là không kìm được nước mắt…Nhưng rồi đến sau cùng, tất cả đều tan biến.Ông ta vẫn không từ bỏ, còn đến vài lần nữa, nhưng ông biết rằng ta không phải kẻ hiền lành, trong tình huống khắc nghiệt, ta có thể trở thành kẻ giec cha.Ông ta bị gia nhân đuổi thẳng hai lần, suýt gãy cả xương già, lúc đó ông mới hiểu ra tìm ta chẳng được gì.Nhìn ta có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra trái tim đã cứng rắn như sắt đá.Người thực sự tốt bụng, mềm lòng nhất trên đời này chỉ có một người.Người đàn bà có vẻ ngoài dữ dằn, chẳng giống phụ nữ chút nào.Mẫu thân ta, Tưởng đại tẩu.Hắn đến trước mặt mẫu thân ta, nước mắt giàn giụa cầu xin được quay lại sống yên ổn, từ nay sẽ không làm chuyện bậy bạ nữa.Lúc này mẫu thân ta đã mặc lụa là, bên cạnh có bốn nha hoàn hầu hạ, thỉnh thoảng lại ngáp dài vì buồn ngủ. Bà nghe người ta nói con cháu mình giờ đã thành đạt, thậm chí còn tìm một ma ma dạy quy củ, mỗi ngày bà học cách trở thành một lão phu nhân hiền từ, phúc hậu, giàu lòng nhân ái.Nhưng khi nghe những lời của tên phụ thân khốn nạn kia, bà liền quên hết quy củ đã học.Bà bật dậy khỏi ghế, tiện tay với lấy con d.a.o mổ giấu dưới ghế từ bao giờ không biết.“Con c.h.ó điên này sao mãi không chec, còn dám đến đây gây phiền hà! Ta thấy ngươi bị mỡ heo che mất lòng, mắt dính đầy phân lợn, để xem ta có chặt ngươi ra làm trăm mảnh không!”Nói rồi, bà cầm d.a.o đuổi ông chạy vắt chân lên cổ.Động tác ấy gọi là nhanh như gió, cực kỳ oai hùng dũng mãnh.Hết.
 
Back
Top Bottom