Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNli_pHoSAkh8UMXKsT8bkrFDVp_3o607ZJZztMdG-HO3PFaBLl-VTjnewUXPKOo7feLuWDwKDgxpM_DxPm9Vkz_M4ItKxapZsbWNB5-nRtl3I_aY1_FTuqBbyvhgthB5kZxhlwDLdI0Z9e7hwfdks9=w215-h322-s-no-gm

Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Tác giả: Thi Thi Đại Xọa Nữu
Thể loại: Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta.Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài.​
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 1



Ta vẫn còn nhớ rõ, cái ngày phụ thân và mẫu thân ta bỏ đi là một ngày nắng đẹp.Mặt trời lơ lửng trên cao, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống, còn ta chỉ dám co ro trong góc tường tối tăm, chẳng khác nào con chuột bị người đời khinh rẻ.Ta đói lắm, không chịu nổi nữa, cứ thế mà bước chân ra khỏi cửa nhà lúc nào chẳng hay.Ta tới chợ, lén lút nhìn người phụ nữ sau quầy bán thịt heo.Trước đây, ta và mẫu thân thường hay đến đó lén nhìn bà.Bà họ Tưởng, không con không cái, người trong chợ ai cũng gọi bà là Tưởng đại tẩu, nhưng sau lưng thì lại bảo bà là Tưởng đại trùng*.(*)Thường chỉ người hung dữ, thô lỗ, cộc cằn.Bà chính là chính thê của phụ thân ta, còn phụ thân thì ở rể trong nhà bà.Mẫu thân ta là người phụ thân lén lút qua lại bên ngoài.Kỳ thực, ngay cả danh phận ngoại thất cũng không có, bởi phụ thân ta là con rể đến nhà vợ ở rể, nào có tư cách mà lấy ngoại thất.Hai người họ lén tư tình với nhau, rồi sinh ra ta, sau đó là đệ đệ.Mẫu thân thường dẫn ta đi theo phụ thân, đứng nhìn phụ thân đến tìm bà ấy đòi tiền.Phụ thân ta là một Tú tài, trông yếu ớt như con gà con trước mặt bà, vậy mà lần nào cũng đòi được tiền.Người trong chợ thường bảo bà là kẻ ngốc, một người vừa cứng nhắc vừa thô lỗ mà lại đi yêu Tú tài.Bình thường bà hung hăng như con hổ cái, nhưng đứng trước phụ thân, bà lại chẳng có một chút khí thế nào.Giờ đây, trượng phu thì đã cùng nhân tình bỏ trốn, bà lại càng không ngẩng đầu lên được.Ta ngồi xổm cách quầy thịt của bà ba trượng, từ từ nhích lại gần hơn.“Phụ thân ngươi không phải đã bỏ trốn rồi sao? Sao ngươi còn ở đây?” Người trong chợ nhìn cảnh vui, buông lời trêu chọc ta.Ta chẳng nói gì, tiếp tục nhích dần đến gần quầy thịt của bà.Ban đầu bà trừng mắt nhìn ta đầy hung dữ, ta cúi đầu không dám nhìn lại.Sau đó, bà coi ta như không khí, chẳng thèm để ý tới nữa.Đôi khi bà cân nhầm tiền thịt, ta lên tiếng nhắc nhở, bà cũng chẳng bận tâm.Bà luôn giữ khuôn mặt lạnh tanh, tay cầm d.a.o lọc xương, không ngừng lọc từng miếng thịt.Hôm đó, có một con c.h.ó ghẻ chạy tới, ngoạm lấy khúc xương rồi lao đi.Không biết tại sao ta lại phát điên lên, hét to một tiếng rồi lao tới, đánh nhau với con c.h.ó.Người trong chợ trố mắt ngạc nhiên, rồi bật cười ha hả khi nhận ra sự việc.Bà nhíu đôi mày rậm lại, chửi một tiếng: “Cút!”Ta lang thang trên phố không mục đích, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ ăn mày cùng lứa với ta, không nhà không cửa, vô gia cư.Nghe nói phía trước đang có chiến tranh, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh đến chỗ chúng ta, vì thế nhiều người đã bỏ chạy.Nhà nào con cái đông đúc, chúng trở thành gánh nặng.Gánh nặng thì phải vứt bỏ.Ta đói cồn cào, nhưng vẫn không động vào khúc xương mà ta giành được.Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, ta đặt khúc xương lên thớt của bà.Vương tam nương bán đậu phụ bên cạnh dậy từ rất sớm, thấy vậy cũng không khỏi tặc lưỡi ngạc nhiên: “Con bé này sao chẳng giống phụ thân nó chút nào.”Chẳng mấy chốc, đã thấy bà ấy vác nửa tảng thịt heo, tay cầm d.a.o lọc xương đi tới.Ta có chút lo lắng, ánh mắt bà ấy dường như lướt qua khúc xương trên thớt, nhưng cũng chẳng để tâm.Suốt ngày hôm đó, bà ấy tiếp tục lọc thịt, cân thịt, bán thịt, đếm tiền... Còn khúc xương kia nằm yên đó, như một mảnh rác nhỏ bị lãng quên.Ta cúi đầu, ngày càng thấp hơn.Đến khi chiều muộn, bà ấy đã bán hết thịt. Trước khi rời đi, bà lạnh lùng nhặt khúc xương lên, ném vào giỏ.Ta lập tức ngẩng cao đầu, dõi theo bóng lưng như tháp sắt của bà dần xa, rồi “vút” một cái chạy thẳng ra ngoài chợ.Ở đó có một quán mì.Ta đứng bên, chờ đợi với ánh mắt như sói đói, lấp lánh tia hy vọng, chăm chú nhìn vào thùng đựng cặn nước mì bên cạnh.Ta biết, trong đó là nước mì thừa của những người đến ăn vào ban ngày, nếu may mắn, có thể sẽ còn sót lại vài sợi mì.Ta cũng biết, chỉ đến khi chủ quán dọn hàng, ta mới dám đến gần thùng nước đó, vì không thể quấy rầy việc kinh doanh của họ.Ta uống một bát nước mì, nhấp từng giọt dầu nhỏ trong đó, ngon lành biết bao.Sau đó, ta đi ra sông, rửa sạch sẽ cái thùng cặn, mang trả cho chủ quán.Chủ quán cũng chẳng giàu có gì, quán mì nhỏ bé đó phải nuôi sống năm miệng ăn trong nhà.Nhưng ông đã dặn người nhà sau này đừng ném giẻ lau bàn bẩn vào thùng cặn nữa.Đó là chút thiện ý nhỏ nhoi ông dành cho ta, một đứa bé năm tuổi.Đáng tiếc, ta không hưởng được thiện ý ấy bao lâu, thùng nước mì thừa đó đã bị mấy đứa trẻ ăn mày để mắt tới.Chúng giành giật với ta, đẩy ta ngã nhào xuống đất.Ta chỉ mới năm tuổi, dáng người không cao, sức lực không bằng bọn chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng chia nhau thùng nước mì.Chúng còn giơ nắm đ.ấ.m đe dọa, không cho ta xuất hiện nữa.Khắp người ta bầm tím, đau đớn vô cùng.Nhưng dù đau đến mấy cũng không thể thắng được cơn đói hành hạ, đêm về nằm trong căn nhà rách nát, bốn bề gió lùa lạnh lẽo, ta kéo một sợi rơm từ mái nhà rủ xuống, nhét vào miệng nhai.Không ngờ lại có vị ngọt.Ban ngày, ta vẫn thường đến xem bà ấy bán thịt.Khi còn nhỏ, ta không hiểu tại sao mình lại cố chấp đi một quãng đường dài như thế chỉ để đến đó.Sau này ngẫm lại, có lẽ là vì hình ảnh vung d.a.o mổ lợn mạnh mẽ ấy của bà, khiến ta—một đứa trẻ cô đơn—không còn cảm thấy sợ hãi thế gian rộng lớn này nữa.Bà luôn phớt lờ ta, còn những người xung quanh thì chỉ trỏ, nhưng chẳng ai muốn gần gũi với một đứa trẻ gầy còm như ta.Họ cũng sợ ta bám lấy họ.Thời buổi này, ai cũng khó khăn, thêm một miệng ăn chẳng phải chuyện nhỏ.Ta nhặt lên một cành cây, theo phản xạ bỏ vào miệng muốn nhai, nhưng không cắn nổi.Thế là ta dùng nó để vạch chữ trên mặt đất.Thực ra ta còn biết tính toán, đó là điều phụ thân dạy cho ta khi ông vui vẻ. Ta học rất chăm chỉ.Mỗi lần thấy ta viết chữ, ông lại cười và khen ta có năng khiếu.Đệ đệ thì ngốc nghếch hơn, cũng chẳng thích học viết chữ.Mỗi lần chỉ biết khóc lóc om sòm.Nhưng khi phụ thân và mẫu thân bỏ đi, họ vẫn chỉ mang theo đệ đệ vừa ngốc vừa lười, chẳng nghe lời.“Ồ, con bé này biết viết chữ đấy,” có người đi ngang qua ngạc nhiên thốt lên.Lúc đó, ta thấy Tưởng đại nương khẽ ngước mắt nhìn về phía ta, thế là ta càng chăm chú viết hơn.Điều đó còn thu hút một cô bé trạc tuổi ta lại xem. Đó là cháu gái của bà lão bán kẹo đường bên cạnh.Cô bé ngồi xổm bên cạnh ta, vừa ăn kẹo đường vừa nhìn ta viết.Cây kẹo đường trong tay cô bé ngọt lịm, toát ra mùi hương quyến rũ.Ta nuốt nước bọt liên hồi.Nếu được ăn một miếng, không, chỉ cần l.i.ế.m một cái thôi cũng đủ rồi.Trước đây, mẫu thân cũng từng mua kẹo đường cho đệ đệ. Mỗi lần, ta đều nhặt những que kẹo mà đệ đệ bỏ đi, rồi tỉ mỉ l.i.ế.m từng chút vị ngọt còn sót lại trên đó.Ngửi thấy mùi kẹo đường thơm ngọt, về nhà nhai rơm trên mái nhà, sao mà thấy khô khốc, nhai không nổi lại chẳng thể no bụng.Ta lại chạy đến quán mì.Tiếc thay, chủ quán đã dọn hàng, ta còn bị mấy đứa trẻ ăn mày phát hiện.Chúng nói đây là địa bàn của chúng, nếu ta đến, sẽ bị đánh.Lần này chúng đánh ta rất nặng.Mặt trời ngả về phía Tây, ánh sáng yếu ớt phủ lên nhân gian, ta co quắp bất động trên con đường nhỏ.Thân hình bé nhỏ, chẳng đáng chú ý.Có lẽ lúc này, chỉ cần một cỗ xe ngựa vô tình đi qua, ta sẽ giống như một con mèo hoang bị cán chec.Khi tia nắng cuối cùng gần tắt, một bóng dáng to lớn xuất hiện, ngược sáng bước tới từ đầu đường.Bà không nói một lời, nhấc bổng ta lên, đưa về nhà.Bà đút cho ta vài ngụm canh thịt, mùi thơm ngào ngạt, ta mở to mắt nhìn.Ba ngày sau, ta đã có thể xuống giường.Bà vẫn chẳng nói chuyện với ta, có lẽ bà không biết phải nói gì, hoặc cũng có thể bà vốn dĩ không phải là người thích nói chuyện. Khi mở miệng, bà toàn là chửi bới.Nhưng cơm bà nấu, thật sự rất ngon!Bà dùng mỡ heo rang gạo lứt vàng ươm, mềm dẻo, ta ăn đến mỡ chảy đầy miệng.Bà còn nướng bánh, rồi xé thành từng miếng nhỏ, ngâm trong nước canh xương heo đậm đà, ta có thể ăn đầy một bát nhỏ.Ta theo bà ra chợ bán thịt.Ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ phía sau bà, mỗi khi có khách đến mua thịt, bà cân xong, ta liền nhanh nhẹn báo số lượng bạc cần trả.Lúc đầu, bà còn không tin một đứa trẻ như ta biết tính toán, nhưng sau khi bà cẩn thận kiểm tra lại, phát hiện ta tính rất nhanh và chính xác.Từ đó, ta giúp bà tính tiền.Ngoài tính tiền, ta còn biết làm nhiều thứ khác.Trời nóng, bà dựng tấm phên che nắng bằng trúc và vải bạt, ta ở bên giúp bà giữ cây trúc.Ta cũng cầm một cây gậy, trên đó buộc một dải vải đỏ, mỗi ngày ta phất nó từ sáng đến tối để đuổi ruồi.Có khi trời đổ mưa, mưa lớn ào ào!May thay, nhờ có chút che chắn, bà kịp thời thu dọn hết thịt chưa bán xong, gói ghém lại.Còn ta và bà thì bị ướt sũng như chuột lột.Về nhà, bà nấu canh gừng, ta sợ cay không muốn uống, bà lớn tiếng quát mắng.Nhưng rồi bà cũng quay lưng lại, lặng lẽ lấy một thìa nhỏ đường đỏ cho vào bát của ta.Ta húp từng ngụm, cố tìm vị ngọt của đường trong hương cay nồng, chẳng biết chán.Từng ngụm từng ngụm, cả bát canh gừng rồi cũng cạn.Đêm đến, trời sấm chớp ầm ầm, ta ôm chăn, chạy sang phòng bà.Bà ngủ rất say, ta nằm nép vào một góc giường, cẩn thận nằm xuống.Bên ngoài mưa gió ầm ào, nhưng giữa tiếng ngáy đều đặn của bà, ta chẳng còn cảm thấy sợ hãi.Rất nhanh, ta ngủ say sưa.
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 2



Sáng hôm sau, khi bà tỉnh dậy, chúng ta nhìn nhau trân trối.Bà ngượng ngùng quay đi, rồi dậy nấu bữa sáng.Nhưng bà không đuổi ta về phòng, thế là ta cứ thế nán lại, ngủ chung với bà.Ta nhớ khi còn rất nhỏ, ta cũng thường ngủ chung với mẫu thân. Nhưng từ khi có đệ đệ, mẫu thân không cho ta ngủ cùng nữa.Dù vậy, mỗi tối khi mẫu thân kể chuyện cho đệ đệ nghe, ta vẫn được ngồi ở mép giường nghe theo.Chờ đệ đệ ngủ say, mẫu thân mới dừng lại, gọi ta dậy, bảo ta ra ngoài phòng khác ngủ.Giọng nói của mẫu thân luôn mềm mỏng, chẳng bao giờ to tiếng như bà ấy.Mẫu thân dịu dàng dặn ta phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, mọi chuyện đều phải ưu tiên đệ đệ.Mẫu thân bảo, sau này lớn lên, ta cũng phải hỗ trợ đệ đệ.Phụ thân cũng ôn hòa, ông nói đợi khi ông thi đỗ, cả nhà ta sẽ được ăn ngon, mặc đẹp!Sẽ không còn phải nhìn sắc mặt của mụ cọp c** ** mà sống nữa.Thế nhưng, chưa đợi đến khi phụ thân thi đỗ, cũng chưa đợi đến lúc ta trưởng thành, họ đã quyết định vứt bỏ ta, nói bỏ là bỏ.“Tưởng đại tẩu, ngươi thật sự muốn nhận nuôi con bé này sao?” Người trong chợ không kìm được, đến khuyên bà.“Ngươi chẳng lẽ đã quên cái gã đàn ông bạc tình đó đã vứt bỏ ngươi thế nào rồi à?”“Đúng đấy! Đây còn là con gái của con hồ ly kia, nuôi nó chẳng phải là tự cầm d.a.o đ.â.m vào tim mình sao?”Ta rụt cổ lại, không dám nhìn vào bóng lưng cứng ngắc toát ra hơi lạnh của bà.Thời gian qua, ta cứ ngỡ bà đã thực sự chấp nhận ta.Nhưng tiếng bà chặt xương ngày càng vang lên dồn dập, khiến ta có chút sợ hãi.Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bà thu dọn quầy hàng.Ta chẳng dám lên tiếng, chỉ đứng dậy giúp bà thu xếp, nhưng ngay lập tức bị bà giật lấy mọi thứ.Bà bước đi rất nhanh, sải chân lớn.Ta chạy theo, dùng hết sức lực để đuổi kịp và kéo tay bà lại.Nhưng bà thô bạo hất tay ta ra, chẳng nói lời nào, vội vã bỏ đi.Ta lại bị bỏ rơi nữa sao?Nồi canh xương thơm phức, chiếc chăn ấm áp, và cả tiếng ngáy đều chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi sao?Ta co ro thân hình nhỏ bé, bước đi vô định trong màn đêm buông xuống, không biết mình phải đi đâu.Khi bóng đêm dày đặc nhất, ta tìm được một chỗ.Đó là một hố chôn tập thể ở phía Bắc thị trấn, nơi người ta thường đẩy những xác chec mới đến.Ta nằm xuống, cuộn tròn người, chẳng màng đến chuyện có dậy được hay không.Dù sao, cũng chẳng ai cần ta.Ta không ngờ, trước khi kịp ngủ, bà đã tìm thấy ta.Dưới ánh trăng, mồ hôi đầm đìa trên trán bà, trông bà có vẻ hoảng loạn.Khi nhìn thấy ta, bà thở sâu mấy hơi liền, rõ ràng trút được một gánh nặng.Bà không nói lời nào, nhấc bổng ta lên, lại cõng ta về nhà.Ta nhắm chặt mắt, tưởng chừng đó chỉ là một giấc mơ.Nhưng không, lần này là thật.Sau khi tắm nước ấm và uống một bát canh thịt lớn, ta chẳng còn chút giận dỗi nào, lại vui vẻ theo bà ra chợ bán thịt.Vẫn có người khuyên bà đừng dại dột, nhưng lần này bà không nói một lời.Người ta thấy bà cứng đầu, dần dần cũng ít khuyên hơn, rồi lại chuyển sự chú ý sang ta.Ta trông thanh tú, giống phụ thân ta—một Tú tài—nên có người đồn rằng bà nuôi ta vài năm rồi sẽ bán ta đi để được giá tốt.Ý tưởng đó vừa lan ra, mọi người đều thấy đó là lý do hợp lý nhất.Họ bắt đầu ghen tị với bà. Dù thời buổi này khó khăn, nhưng nếu cô gái trông xinh xắn, bán vào thanh lâu ít nhất cũng được hai mươi lượng bạc.Ngay cả nếu bán vào nhà quyền quý làm nha hoàn, cũng được mười lăm hay mười sáu lượng bạc.Ta chẳng hiểu những gì người ta thì thầm to nhỏ là gì, nhưng mỗi ngày ta đều rất vui vẻ.“Lại đây cô bé, cho ngươi kẹo này.” Thôi Đào Hoa nheo mắt đầy vẻ tinh ranh, trêu chọc ta.Thôi Đào Hoa mở một quán rượu nhỏ ở ngõ sâu nhất của chợ, tầng trên thì kinh doanh thứ khác.“Bốp!” Một cái tát lớn giáng xuống, làm cây kẹo trong tay ta văng ra.Thôi Đào Hoa giận dữ rời đi.Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, lần sau đến mua thịt lại muốn kéo ta về quán rượu chơi.“Tưởng đại tẩu, giao con bé này cho ta, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ, đảm bảo ngươi không thiệt.” Thôi Đào Hoa cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng trong mắt đã đầy vẻ tinh ranh, toan tính.“Thứ đồ vô lại, miệng toàn phun phân, cút ngay cho ta!”Ta nhìn bà lớn tiếng chửi rủa, vung dao, mà không hề sợ hãi, liền nhón chân thu nhặt từng đồng xu Thôi Đào Hoa để lại trên thớt, bỏ vào túi vải.“Ai cho ngươi nhận tiền của đồ đê tiện đó hả, trả lại cho ả ngay! Thịt này ta không bán cho bọn bần tiện! Lần sau đứa nào dám có ý xấu, ta sẽ chặt nó ra ném cho c.h.ó ăn!”Bà chửi không bao giờ lặp lại một câu nào.Rồi bà quay lại, trừng mắt nhìn ta, ta vội vàng đổ mấy đồng xu ra, chạy tới giật lại miếng thịt trên tay Thôi Đào Hoa.Thôi Đào Hoa không ngờ Tưởng đại tẩu lại mắng chửi thẳng mặt như thế, có chút xấu hổ, lại có chút hối hận.Trên cả thị trấn này, chỉ có chỗ bà là bán thịt không bao giờ cân thiếu. Đắc tội với bà, sau này biết mua thịt ở đâu vừa ý?“Mụ cọp cái vẫn là mụ cọp cái, hung dữ chec đi được! Đứa bé này đâu phải do bà ta sinh ra, nuôi lớn rồi cũng không thật lòng với bà, sau này bà ta vẫn phải cô độc đến già thôi!”Thôi Đào Hoa rêu rao khắp nơi, những phụ nữ trong chợ nhìn thấy cô ta như nhìn thấy ruồi nhặng, chẳng thèm để ý.Chỉ có đám đàn ông độc thân là tụ tập quanh cô ta, cùng nhau chửi mụ Tưởng cọp cái.Thật không ngờ, cái miệng của Thôi Đào Hoa chẳng khác gì quạ đen.Mấy ngày sau, có người từ huyện đến.Là một mụ nha bà (kẻ buôn người), bà ta tìm đến, nhìn ta từ đầu đến chân rồi tỏ vẻ rất hài lòng, định dẫn ta đi.Bà ta nói phụ thân ta đã bán ta cho bà ta, đổi lấy mười lăm lượng bạc.Tưởng đại tẩu với thân hình to lớn như tháp chắn trước mặt ta.Dần dần, quanh quầy thịt đã có rất nhiều người vây lại.Mụ nha bà liếc nhìn Tưởng đại tẩu, từ tốn lấy ra một tờ khế ước bán thân, lắc lư trước mặt bà, rồi giơ lên trước đám đông.“Giấy trắng mực đen rõ ràng, trên đây có dấu tay của phụ thân con bé, không ai cản nổi đâu.”Một Tú tài viết thư thuê bên cạnh, chen qua đám đông, tiến lên xem tờ bán thân khế, rồi bảo rằng tờ giấy đó đúng là thật.Nha bà nói rằng, phụ thân và mẫu thân ta cần sinh sống ở huyện thành, đang thiếu thốn nên đã bán ta đi.Mọi người nhìn ta đầy thương cảm. Vất vả lắm mới được ăn bữa cơm nóng, cuối cùng lại bị chính phụ thân và mẫu thân mình bán đi.Nha bà kéo mạnh ta về phía xe ngựa, coi đám dân đen trong chợ chẳng khác gì rơm rác.Ta sợ hãi, nhưng không khóc, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay mụ.Mụ đau đến mức hét lên một tiếng, vung tay định giáng xuống đầu ta.Ta trợn to mắt, kiên quyết nhìn chằm chằm vào mụ, không hề lùi bước.Ta biết, mụ là kẻ đại ác, xấu xa chẳng khác gì phụ thân và mẫu thân ta!Nhưng cú đánh mà ta tưởng sẽ rất đau lại không đến, vì có một bóng dáng to lớn đã lao đến, chặn lấy cú đánh nhắm vào ta.Cùng lúc đó, ta được ôm vào lòng.“Con bé này chỉ là một đứa trẻ thôi, bà đánh thế có thể lấy mạng nó đấy! Bà thật là nhẫn tâm.”Người ôm ta là lão Trương, ông lão bán kẹo đường.“Đồ nha bà ác độc, không chec tử tế được đâu.” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm trong đám đông.Mọi người cũng bắt đầu xì xào lên tiếng.Dù họ có thể nói xấu Tưởng đại tẩu là mụ hổ già, gọi ta là kẻ ăn bám, nhưng khi đối diện với người ngoài, chúng ta vẫn là “người nhà.”Tưởng đại tẩu cầm dao, đứng chắn trước mặt mụ nha bà.Bà không giỏi nói lý lẽ, nhưng nghiến răng nói: “Ngươi muốn mang nó đi, ta sẽ chặt một cánh tay của ngươi, rồi tự c.h.ặ.t t.a.y mình để đền!”“Ai thèm cánh tay của ngươi, ngươi bị điên à? Đúng là khó nói lý!” Mụ môi giới giận điên lên, nước miếng văng tung tóe, nói rằng sẽ đi báo quan.Nghe đến báo quan, cả đám đông im lặng ngay.Dân thường sợ nhất là quan lại.“Báo cái gì mà báo! Tưởng đại tẩu, ngươi quên rằng tên Tú tài kia là ở rể nhà ngươi à? Ngươi mới là chủ nhà!” Thôi Đào Hoa uể oải tựa vào gốc cây liễu, hét lên.“Đúng rồi, con rể thì làm gì có quyền!” Mọi người xung quanh cũng đồng thanh phụ họa.Mụ nha bà không ngờ đám dân chợ này lại khó đối phó như vậy, nhưng mụ cũng đã sớm chuẩn bị, biết rõ chuyện của gia đình Tú tài.“Đứa bé này là do Tú tài và người phụ nữ bên ngoài sinh ra, chẳng liên quan gì đến nhà họ Tưởng. Nếu Tú tài muốn bán nó, đương nhiên là có quyền!” Mụ ngẩng cao đầu thách thức.Mọi người im lặng, quay sang nhìn Tưởng đại tẩu.Đúng vậy, bao năm nay Tưởng đại tẩu luôn từ chối thừa nhận người phụ nữ bên ngoài kia, đó là giới hạn của bà.Chính vì thế, đến lúc chec, người đàn bà đó vẫn chỉ có thể lén lút theo Tú tài một cách không danh phận.Sắc mặt Tưởng đại tẩu xanh mét, nghiến răng nói: “Người phụ nữ bên ngoài không phải ai xa lạ, mà là thiếp của hắn.”Nếu đã là thiếp của nhà họ Tưởng, thì con của thiếp đương nhiên cũng là con của bà.Đám đông lập tức nín thở, há hốc miệng.Lần này, Tưởng đại tẩu thực sự vì đứa trẻ này mà thừa nhận thân phận của người đàn bà kia!“Ngươi về nói với tên Tú tài ấy, chuyện con cái của ta, hắn đừng có lắm lời! Nếu chọc tức ta, ta sẽ báo quan, bắt hắn về đây!”Bà nói rằng ta là con của bà, ta hít mũi, muốn hét to một tiếng gọi “mẫu thân.”Nhưng cổ họng ta như bị nghẹn lại, chỉ còn cảm giác ướt át.Mụ nha bà bẽ mặt, dậm chân bỏ đi, vừa đi vừa chửi rủa rằng chuyến này đi công cốc, về sẽ bắt phụ thân ta phải trả cả vốn lẫn lời!
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 3



Ta đã trở thành con của bà.Bà dẫn ta đi khắp chợ, tặng trứng đỏ cho từng nhà. Mọi người đều bảo bình thường bà rất tiết kiệm, không ngờ lần này lại hào phóng như vậy.Thật ra, nếu không phải phụ thân ta—tên Tú tài rẻ mạt—cứ đòi tiền bà, thì bà đã tích góp được không ít bạc.Bà sống cả năm chỉ với hai bộ quần áo vải thô vá chằng vá đụp, thay phiên nhau mặc. Mùa đông chỉ khoác thêm một chiếc áo bông bên trong. Tóc bà được buộc bằng khăn vải xanh, không có lấy một món trang sức nào. Còn son phấn, đừng nói đến—cuộc sống của bà chẳng giống một người phụ nữ chút nào.Nhưng bà ăn uống cũng khá. Dù không có gạo trắng, hằng ngày vẫn có thịt để ăn.Còn ta, điều ta quan tâm nhất cũng chỉ là bữa ăn.Tuy vậy, bà vẫn may cho ta một bộ đồ bằng vải bông, còn cắt hai dải vải đỏ buộc thành hai búi tóc nhỏ trên đầu ta.Ta gọi bà là "mẫu thân," bà run lên, toàn thân cứng đờ!Mặt bà đỏ bừng, giọng thô lỗ bảo rằng: "Nhà này đâu phải nhà giàu có gì mà kêu mẫu thân."Ta đổi gọi "nương" bà cũng không đáp, nghĩ mãi rồi bảo ta gọi bà là "đại nương."Ta ưỡn thẳng ngực, theo sau đại nương ra quầy bán thịt, ngày tháng trôi qua thật nhanh.Năm nay ta đã sáu tuổi.Có mụ mai mối đến, nói muốn se duyên cho bà.Người được giới thiệu là Trương thợ rèn, thê tử ông ấy đã mất ba năm rồi, giờ ông quyết định tìm một người mới để cùng chung sống.Nhà Trương thợ rèn có một đứa con trai, tên là Thạch Đầu, lớn hơn ta hai tuổi.Từ khi mụ mai mối đến nhà, Thạch Đầu ngày nào cũng chạy sang nhà ta.Vì đại nương nấu ăn rất ngon, bà nấu canh xương hầm trên lửa nhỏ, hương thơm lan tỏa cả ba con ngõ.Thạch Đầu uống một cách thỏa mãn: “Nương, cho con thêm bát nữa.”Đại nương mắng cậu: “Thằng ranh con, còn dám léo nhéo, ta tống cổ ra ngoài bây giờ…”Nhưng bà chưa bao giờ đuổi cậu ra ngoài.Bà rất thích trẻ con.Tiếc là cuối cùng Thạch Đầu cũng không trở thành con của đại nương, vì Trương thợ rèn lại thay đổi ý định, ông cưới Vương tam nương bán đậu phụ.Ta nhìn Vương tam nương, thấy bà ấy cũng chỉ được mỗi làn da trắng hơn, cười nhiều hơn, dung mạo cũng không đẹp hơn đại nương là mấy. Thực ra, nếu nhìn kỹ, đại nương của ta không hề xấu.Thỉnh thoảng bà cười, khuôn mặt sáng bừng như mặt trời lớn, rực rỡ lấp lánh.Tiếng cười của bà vang dội như tiếng chuông lớn!Nhưng Trương thợ rèn bảo ông là nam nhi, không muốn cưới một người có sức mạnh còn lớn hơn mình.Ngay cả Tú tài viết thư thuê cũng lắc đầu bảo rằng, đàn bà phải dịu dàng, yếu ớt như liễu trước gió mới khiến người khác thương cảm.Ta nghe mà thấy thật buồn cười!Tối hôm đó, nhân lúc trời tối, ta lén múc một gáo phân heo, bôi đầy lên cổng nhà Trương thợ rèn.Đám cưới của đại nương không thành, khiến những lời bàn tán xì xào xung quanh cũng không tránh khỏi. Nhưng đại nương vẫn ngày ngày bán thịt, trên mặt không lộ chút thay đổi nào.Có người hay chuyện đến hỏi bà: “Vương tam nương đã lớn tuổi rồi, Trương thợ rèn cưới bà ta về chẳng khác nào cưới một bà mẹ để chăm sóc.”“Ta thấy Tưởng đại tẩu còn tốt hơn Vương tam nương nhiều, ít ra bà bán thịt còn kiếm được nhiều hơn bán đậu phụ.”“Thật tiếc quá, sao Trương thợ rèn lại không chọn bà, mà lại lấy Vương tam nương nhỉ?”Sao lắm kẻ lắm lời thế chứ!Ta đã sáu tuổi rồi, ở chợ này đủ lâu để hiểu được lời hay lẽ dở.Rõ ràng bọn họ đang cười nhạo rằng chẳng ai thèm lấy đại nương của ta!Ta tức giận chống nạnh…“Bốp!” Đại nương quăng mạnh con d.a.o lên thớt.“Từ đầu đến cuối ta có nói muốn cưới Trương thợ rèn à? Mặt hắn đen như đáy nồi, còn cái hàm răng vàng khè hôi thối đó, ai mà thèm chứ.”Ai bảo bà không biết nhìn mặt! Đừng nghĩ bà trông vậy mà không có gu, bà vẫn thích những người thư sinh trắng trẻo.Đặc biệt, bà rất ngưỡng mộ những người biết chữ.Suy nghĩ của bà bị phơi bày ra, trở thành câu chuyện cười mỗi khi người ta ngồi ăn uống tán gẫu.Họ còn bảo bà là đầu óc không bình thường, rõ ràng bị kẻ biết chữ bỏ rơi, mà vẫn không chịu bỏ cuộc.Bà nghiến răng làm một việc khiến ai nấy đều phải há hốc mồm.Bà gửi ta vào học viện.Bà thích người đọc sách, nhưng không chỉ là đàn ông đọc sách.Trong lòng bà, người đọc sách không có mùi hôi, trên người họ tỏa ra hương thơm của tri thức.Đó là một học viện dành cho nữ tử trong thị trấn, nơi dành riêng cho những tiểu thư con nhà giàu có.Bà đã vét sạch túi để nộp học phí cho ta, còn sợ ta bị bắt nạt nên mang thịt lợn đến nhà của trưởng học viện nhiều lần.Phu nhân của trưởng học viện cảm kích lòng thành của bà, hứa sẽ chăm sóc tốt cho ta.Thực ra, ta cũng không cần được chăm sóc đặc biệt, vì mỗi ngày ở học viện ta đều rất vui vẻ.Đọc sách vui, viết chữ vui, tính toán lại càng vui hơn…Những tiểu thư đó lúc nào cũng thơm phức, tài lớn nhất của họ cũng chỉ là chu môi, thốt ra vài lời chua chát đầy gai nhọn.Họ thậm chí còn không biết cách trợn mắt, ha ha ha.Hằng ngày ở chợ, ta nghe mấy vị tẩu tẩu cãi nhau mãi, đặc biệt là đại nương của ta, không ai địch nổi bà ấy.Sự ác ý của các tiểu thư đối với ta hoàn toàn vô hại.Chưa kể, ác ý của họ đối với một đứa con nhà nghèo như ta cũng nhanh chóng biến mất.Vì ta học rất giỏi, nổi bật, thu hút sự chú ý của các phu tử.Trưởng viện vuốt râu khen rằng, ta là đứa trẻ chăm chỉ và có năng khiếu nhất mà ông từng gặp.Ông còn bảo rằng nếu ta sinh ra trong một gia đình có chút thân phận, tương lai sẽ rất rộng mở.Chẳng hạn như hiện nay, người được sủng ái nhất là Tích Quý phi, năm xưa bà ấy nổi danh khắp kinh thành, với bút pháp nhỏ nhắn thanh tú đẹp tuyệt vời, mới khiến bệ hạ say đắm, cùng nhau viết nên một mối tình như thêu hoa trên gấm.Nhưng tiếc rằng, ta sinh ra ở chốn bần hàn, tất cả chỉ là ảo tưởng.Không ai biết tại sao đại nương lại cho ta đi học, mà còn học suốt năm sáu năm liền.Năm ta mười ba tuổi, những gì cần học ta cũng đã học xong, nhưng không thể tham gia kỳ thi.Ta nghĩ đến việc bàn với đại nương dừng học, muốn trở về cùng bà bán thịt, mổ lợn.Ta muốn trở thành một nữ đồ tể hiểu biết đầy mình.Không ngờ, hôm đó trưởng viện từ huyện về, mang theo tin tức: “Quý phi nương nương đang chọn đồng học cho tiểu Công chúa, không quan tâm xuất thân, chỉ cần là những cô gái chăm chỉ, có năng khiếu.”Dĩ nhiên, đồng học của Công chúa cũng không được quá xấu xí, dung mạo phải đạt yêu cầu.“Huyện chúng ta có một suất, chọn ngày đến huyện nha thi tuyển.”Tin tức về kỳ thi nhanh chóng lan truyền khắp nơi, đặc biệt là trong giới tiểu thư nhà giàu, ai nấy đều háo hức muốn tham gia.Ba ngày trước khi thi, đại nương đã nghỉ bán thịt, dẫn ta lên chiếc xe bò để đi đến huyện thành.Trước giờ thi, bà còn căng thẳng hơn cả ta.Ta nhe răng cười với bà, rồi như con khỉ, xoay người bước vào cổng sau huyện nha.Kỳ thi không khó, nhưng kéo dài cả một ngày.Không có thông báo trước, cũng không cho người nhà mang cơm vào, nên trưa hôm đó các thí sinh phải nhịn đói.Ta còn chịu đựng được, nhưng một số tiểu thư yếu ớt, đến chiều vừa đói vừa nóng, có người ngất xỉu tại chỗ.Tối thi xong, bước ra ngoài, đại nương dẫn ta đến một quán ăn nhỏ, gọi một mâm bánh bao bột trắng nóng hổi để ăn thật đã.Bà không hỏi ta thi thế nào, còn ta vừa nhai bánh vừa thao thao bất tuyệt kể lại tình hình. Đề thi không khó, ta đều làm được.Nhưng có một điều kỳ lạ là trước khi làm bài, bọn họ kiểm tra thân thể của thí sinh. Một bà mụ mặt đen ngó kỹ từng đứa từ trên xuống dưới, thậm chí còn kiểm tra răng, ngửi cả nách của chúng ta.Đại nương không biết chữ, cũng chưa từng trải qua chuyện thi cử, nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ là vì phải hầu hạ Công chúa, nên sợ người có mùi hôi nách sẽ làm Công chúa khó chịu.”Ta gật đầu lia lịa, thấy có lý.Sau đó, ta không quay lại học viện nữa, theo đại nương ra chợ bán thịt, chờ kết quả thi.Lạ thật, mấy ngày nay người đến mua thịt nhiều hơn hẳn.Nhưng đại nương không vui, mặt đen sì, vung d.a.o lọc xương, trừng mắt nhìn mấy gã tiểu nhân cứ liếc mắt nhìn ta.“Con bé trông thật xinh xắn, trong làng mình đứa nào cũng phải đứng sau nó về dung mạo rồi.”Vương tam nương đã sớm giảng hòa với đại nương, giờ đây hai người thường ngồi tán chuyện.“Thêm vài năm nữa sẽ dễ tìm nhà chồng thôi, tiếc là con trai nhà ta, thằng Thạch Đầu, chẳng xứng với nó.”Vương tam nương đã già, con trai và con gái bà với chồng cũ đều đã lập gia đình, giờ bà xem Thạch Đầu như con trai mà yêu thương.Đại nương cười vang như chuông: “Thạch Đầu nhà ngươi với con bé con nhà ta chẳng khác gì, trong đầu chỉ có mỗi chuyện ăn, cả hai đều là đám trẻ mãi không lớn!”“Nhưng thằng nhóc nhà họ Lâm kia thì không tệ, tiếc là mẫu thân nó…”Vương tam nương nhắc đến cặp mẹ con họ Lâm mới chuyển đến làng cách đây vài năm, nghe nói họ xuất thân từ một gia đình giàu có, giờ thì sa sút.Lâm công tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo tuấn tú, trẻ như vậy đã đỗ Tú tài.Mẫu thân của Lâm công tử làm nghề may thuê để nuôi sống hai mẹ con, nhưng bà không coi trọng dân buôn bán ở chợ.Dù quần áo cũ kỹ, nhưng bà luôn giặt sạch sẽ, khăn đội đầu lúc nào cũng gọn gàng.Mỗi chiều tối, bà ta lại xách giỏ, bước đi đầy kiêu hãnh, nhanh nhẹn đến chợ, nhặt rau thừa.Bà không nói chuyện với ai, dù có người hàng xóm đi ngang chào hỏi, bà ta cũng vờ như không nghe thấy.“Loại người mắt cao hơn đầu thế kia, chắc chắn không muốn kết thông gia với nhà ta rồi.” Đại nương nói chuyện với Vương tam nương, còn ta đứng sau lưng lắng nghe.
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 4



Ta nghĩ bụng, thực ra ta đã gặp Lâm công tử vài lần.Hắn quen biết trưởng viện của ta, nên thỉnh thoảng ta cũng gặp hắn ở học viện. Mỗi lần như thế, tai hắn đều đỏ ửng lên.Hắn chào ta bằng giọng nghiêm túc: “Tưởng cô nương,” ta cũng đáp lại: “Lâm công tử.”Mấy ngày sau, chính Lâm công tử mang về tin vui cho ta từ huyện thành.Kết quả kỳ thi đã có, ta đỗ đầu kỳ thi.Đại nương vui đến mức đập đùi, rồi chạy ra đầu phố đốt pháo, đốt giấy tiền để cảm tạ thần linh.“Ôi chao! Đây đúng là chuyện vui lớn!”“Chợ chúng ta xuất hiện một con phượng hoàng vàng rồi!”“Tưởng đại tẩu, ngày lành của bà đến rồi!”Nhà ta mở tiệc, mời cả xóm đến chung vui.Mọi người ai nấy đều chúc mừng đại nương có phúc lớn.Trước đây, ai cũng mặc định rằng bà không con không cái, sẽ phải sống cô độc cả đời. Sau này, bà lại nhận nuôi đứa con của người phụ nữ bên ngoài của chồng mình, thế nên nhiều người đồn rằng bà bị điên.Không ngờ, những ngày khổ cực cứ thế trôi qua, bà lại đón nhận ngày mà ai cũng phải ghen tị.Thậm chí cả Thôi Đào Hoa cũng đến chúc mừng, nhưng thấy trong nhà toàn là phụ nữ, sợ bị chê cười, cô ta rón rén nép sát vào tường. Đại nương thấy thế liền mời cô ta vào.“Ngày đó con bé còn nhỏ xíu, đã biết tính toán, thu tiền. Ta đã bảo mà, con bé này không tầm thường, ngươi nhìn xem, có phải vậy không?”“Đúng thế, nó gan dạ nữa chứ. Ngày ấy, con c.h.ó gần như cao bằng nó rồi, vậy mà nó dám giành khúc xương từ miệng c.h.ó, còn nhai một miệng đầy lông c.h.ó…” Thôi Đào Hoa vừa cười vừa kể.Mọi người cười ầm lên, ta xấu hổ, vùi mặt vào bát thịt lợn lớn mà ăn.Cả Lâm phu nhân cũng đến, trong bữa tiệc, có người dò hỏi chuyện kết thông gia giữa hai nhà Lâm và Tưởng.Lâm phu nhân nhìn con trai mình, mặt hắn đã đỏ bừng từ lâu. Mấy hôm sau, bà ấy thực sự đến đề cập chuyện hôn sự.“Nghe nói Công chúa năm nay mười lăm tuổi, chắc chỉ học trong ba năm nữa thôi. Đến khi đó, Tưởng cô nương rời cung, vừa khéo là tuổi thích hợp để gả đi.” Lâm phu nhân cười mỉm tính toán.Bà lại quay sang nhìn ta: “Con tính tình hiếu động, phải thay đổi dần đi. Vào cung rồi, nhớ phải giữ đúng bổn phận, hầu hạ Công chúa cho chu đáo. Biết đâu con còn kiếm được một món hồi môn đàng hoàng.”“Nhìn xa hơn nữa, nếu con sống tốt trong cung, có khi còn tìm được chỗ dựa tốt cho con trai của ta.”Bà ta cứ như thể đã tự coi mình là bề trên, trong khi ta nhìn sang đại nương, thấy bà rõ ràng đã bị chọc giận, mắt trợn trừng, thở hổn hển.Nhưng bà nhìn ta, rồi lại liếc sang Lâm công tử tuấn tú đứng bên cạnh, cuối cùng bà kìm nén, không nói gì.“Lâm phu nhân nói đùa hay nhỉ,” ta cười khúc khích, không chịu nhịn: “Chẳng phải ta tự tìm chỗ dựa được sao, cần gì phải tìm cho những người không thân không thích, ta đâu có ngốc.”“Ngươi!” Lâm phu nhân tức giận, đôi lông mày dựng đứng: “Không biết điều!” Bà không ngờ ta lại dám làm mất mặt bà.“Chờ khi con trai ta thi đỗ, ngươi đừng có khóc mà chạy đến cầu xin!” Trước khi đi, bà quay đầu lại, tức giận nhổ một bãi nước bọt.Lâm công tử đỏ bừng cả mặt, muốn rút tay khỏi tay mẫu thân mình, nhưng bị Lâm phu nhân trừng mắt, hắn không dám nhúc nhích.Tối hôm đó, đại nương lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Ta hỏi bà có chuyện gì, bà im lặng một lúc lâu, rồi tự nhủ: “Ngươi còn nhỏ, ta lo cái gì chứ?”“Tên Lâm công tử đó cũng chẳng ra sao, biết đâu lại là một tên Tú tài như phụ thân ngươi.” Bà lầm bầm: “Toàn là lũ khoác da người nhưng thực chất là c.h.ó!”Ta lặng lẽ nghe.Đây là lần đầu tiên ta nghe bà mắng phụ thân ta.Còn ta, từ năm năm tuổi, đã không còn nhắc đến phụ thân và mẫu thân. Ai nhắc đến họ, ta cũng coi như không nghe thấy.Thật không ngờ phụ thân ta lại quay về.Ngay trước ngày ta chuẩn bị lên đường vào kinh làm đồng học cho Công chúa.Giờ ông ta trông rất bảnh bao, đi trong chợ thịt như thể đang phô diễn sự giàu sang của mình.“Ô kìa, chẳng phải là con rể của nhà Tưởng đại tẩu sao, về rồi à!”Thôi Đào Hoa—người hiểu đàn ông nhất trong chợ—chỉ một câu đã vạch trần lớp vỏ bề ngoài của ông ta.Dù có hào nhoáng đến đâu, ông ta vẫn chỉ là một người ở rể của nhà họ Tưởng.Không thể tiếp tục ra vẻ được nữa, ông ta cúi đầu, rụt cổ lẻn vào quầy thịt.“Con đừng làm đồng học nữa, nhường suất đó đi.” Ông mở miệng yêu cầu ngay, và đó là một yêu cầu hết sức vô lý.Ta nhìn ông, bao nhiêu năm rồi gặp lại, ông không hỏi xem ta sống thế nào, lúc bị bỏ rơi ta đã sống sót ra sao.“Đại nương, ông ta là ai vậy?” Ta giả vờ ngây thơ quay sang hỏi đại nương.Tay đại nương nắm chặt con d.a.o từ lúc nhìn thấy ông ta, siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch.“Là một đống phân heo.” Đại nương nghiến răng nói.Nhiều năm qua, bà đã có ta là con gái, tâm tư của bà hoàn toàn dồn vào ta.Trong mắt bà, người đàn ông trước mặt từ lâu đã không còn tỏa ra hương thơm của tri thức, mà chỉ có mùi cặn bã.Ta chỉ “ồ” một tiếng, cúi đầu siết chặt túi tiền trong tay.Phụ thân ta chỉ tay mắng ta là đứa con bất hiếu, bô bô chữ nghĩa, rồi cứ thế ngồi lì trong quầy thịt không chịu đi.Sự xuất hiện của ông khiến hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao, ai cũng đến hỏi chuyện.“Chắc là ở ngoài không làm ăn được, không còn chỗ nương náu chứ gì?”“Hay lại về đòi tiền thê tử của mình à?”“Còn ả ngoại thất của ông đâu? Đáng lẽ ra phải đến đây dâng trà kính Tưởng đại tẩu mới đúng.”Mặt ông ta đỏ bừng rồi lại trắng bệch, cố nói mình vẫn đang sống tốt!Giờ ông ta là thư ký thân cận của Huyện úy, rất được trọng dụng.Sau đó, ông lại lấy danh nghĩa là phụ thân ta, yêu cầu ta từ bỏ việc vào kinh làm đồng học.Hóa ra, con gái của Huyện úy là người đứng thứ hai trong kỳ thi. Cô ấy không cam tâm, về nhà khóc lóc đòi cho bằng được.Phụ thân ta thấy thế, liền hiểu ngay đây là cơ hội thăng tiến của mình.“Nếu con không nhường suất đó, ta sẽ lên quan cáo con tội bất hiếu!”Ông ta dùng lễ hiếu để ép ta.Ta nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng, ông sinh ra mà không nuôi dưỡng ta, giờ lại muốn ta hiếu thuận sao?Thật nực cười.“Lão c.h.ó già, ông muốn lên quan cáo trạng phải không! Ta sẽ lên trước để tố cáo ông tội bỏ chính thê đi theo ngoại thất!” Đại nương lao tới, đẩy ông ngã nhào xuống đất.Phụ thân ta ngã phịch xuống, ngơ ngác.Ông không ngờ Tưởng đại tẩu lại đối xử với mình cứng rắn như vậy, còn dám ra tay, rõ ràng trước đây dù ông có quá đáng đến đâu, bà cũng nhẫn nhịn chịu đựng.Đừng nghĩ bà chỉ hung hăng với người ngoài như con cọp cái, trước kia, chỉ cần ông cười một cái, bà sẵn sàng đưa hết tiền bạc cho ông.Giờ thì sao đây?Phụ thân ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ bà vẫn còn oán giận việc ông bỏ đi?Ta nhìn ông với vẻ mặt đầy kinh ngạc, thấy thật buồn cười.Ông nghĩ rằng chỉ cần quay về, đại nương sẽ bỏ qua tất cả, và ta sẽ như khi còn nhỏ, lao vào lòng ông, quấn quýt gọi “phụ thân” sao?Ông lấy đâu ra sự tự tin đó.Rất nhanh, ông cũng nhận ra rằng mọi thứ ở đây đã không còn thuộc về ông nữa. Ta và đại nương đều không phải là những người ông có thể thao túng.Nhưng ông ta không vội, cứ ăn vạ ở nhà ta, đi đâu cũng kể lể rằng ngày xưa chính ông đã dạy ta đọc sách, viết chữ, nếu không có ông thì ta không thể có thành tựu ngày hôm nay.Ông còn định giúp đại nương bán thịt, khiến nhà ta sắp trở thành trò cười cho cả khu chợ.Chưa kể đến việc đêm xuống, ông còn mò vào phòng của đại nương, người trung niên rồi mà còn định dùng mỹ nam kế.Đại nương ta, người đã bao năm không biết ốm đau là gì, lại bị ông làm cho tức đến đổ bệnh.Ta tức giận, kéo ông ta ra ngoài, nhưng đại nương gọi ta lại, sợ rằng nếu ta làm vậy, ta sẽ bị mang tiếng bất hiếu, hủy hoại tương lai làm đồng học của mình.“Muốn gì thì nói ra đi.” Dù sao cũng đã từng là phu thê, đại nương biết rõ ông ta còn có mục đích khác khi quay về.Ông ta liền ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên: “Ngươi với ta sẽ hòa ly, từ nay ta sẽ không can thiệp vào chuyện của con gái nữa.”Mang thân phận ở rể, ông đã bị cười nhạo bao nhiêu năm, muốn vươn lên cũng khó.Đại nương nằm trên giường, ném vỡ bát thuốc: “Hòa ly thì không có cửa, nhưng ta sẽ viết thư bỏ ngươi!”“Ngươi mơ đi, chuyện đó không bao giờ xảy ra!” Ông đập bàn.Nếu tin này truyền ra ngoài, rằng một người đàn ông bị vợ bỏ, ông sẽ bị cười nhạo suốt quãng đời còn lại.“Để xem ai gan lì hơn ai! Có một người phụ thân như ta, ngươi nghĩ nó có thể yên ổn làm đồng học với Công chúa sao? Nếu ta tức giận, ta sẽ đến tận kinh thành, để cho mọi người biết nó có một người phụ thân là con rể ở rể nhà người khác!”Ông ta bắt đầu dùng chiêu "c.h.ó cùng rứt giậu."Đại nương suýt ngất đi vì tức.Cuối cùng, bà nhắm mắt lại, thở dài: “Được, vậy thì hòa ly.”Phụ thân ta mặt mày đắc ý.Đại nương bảo ta lấy giấy bút, ta mang thêm một tờ nữa: “Nhân tiện viết luôn văn thư cắt đứt quan hệ, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”“Ngươi!” Phụ thân ta nghiến răng, suy nghĩ một lúc rồi cười lạnh: “Được, được! Ta sẽ chiều ngươi!”Cầm lấy thư hòa ly và văn thư đoạn tuyệt quan hệ, ông ta đắc thắng ra đi, bảo rằng phụ thân thì vẫn là phụ thân, mẫu thân và đệ đệ ta không thể rời bỏ ông.Khi ra đi, ông ta còn nắm tay ta, trong mắt thoáng hiện vẻ hối hận.“Con gái à, đừng trách phụ mẫu. Mẫu thân con vốn dĩ cũng muốn quay về gặp con, nhưng bà không dám, sợ con oán trách bà…”“Thôi! Tất cả đều do số mệnh! Con cứ quên chúng ta đi, sống vui vẻ với đại nương của con là được.”
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 5



Không ngờ rằng, ngay hôm sau khi người phụ thân tồi tệ kia rời đi, trưởng viện vội vàng từ học viện đến nhà ta, vẻ mặt đầy lo lắng.Ông ngăn ta đang thu dọn hành lý, vẻ mặt khổ sở: “Không cần đi nữa, tư cách làm đồng học của con đã bị hủy bỏ rồi.”“Có thư từ huyện gửi đến, nói rằng tuy con học vấn xuất sắc, nhưng hành vi và cử chỉ lại thiếu đi dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.”“Tư cách làm đồng học đã được trao cho con gái của Huyện úy, người đứng thứ hai trong kỳ thi.”Ta nắm chặt túi hành lý trong tay. Đại nương nghe tin, lập tức phun ra một ngụm m.á.u, rồi ngất lịm đi.Lúc đó ta chẳng còn nghĩ gì về chuyện làm đồng học nữa, như điên cuồng lao ra ngoài, tìm đến vị thầy thuốc mù ở miếu Thành Hoàng phía Tây thành.Người ta đồn rằng ông lão mù này từng là ngự y trong cung, nhưng vì đắc tội với quyền quý nên bị làm mù mắt và đuổi ra khỏi cung. Sau đó, ông lang bạt khắp nơi và cuối cùng ở lại thị trấn của chúng ta.Ông thầy thuốc mù bắt mạch cho đại nương, nói rằng bà bị dồn nén cơn giận trong mấy ngày nay, lần này là tức giận đến mức tổn thương nội tạng.Tuy nhiên, thân thể bà vốn khỏe mạnh, chỉ cần uống vài thang thuốc và nghỉ ngơi tốt thì không đáng lo ngại.Ta không rời khỏi giường của đại nương, quấn lấy bà ngày đêm. Nhìn những sợi tóc bạc không biết đã xuất hiện từ bao giờ trên thái dương của bà, lòng ta quặn lại, nước mắt rơi lã chã.Những ngày đó, ta đã suy nghĩ thông suốt. Phụ thân tồi tệ của ta có lẽ đã biết từ trước rằng suất của ta sẽ bị cướp. Ông ấy cố ý gây rối một phen, mục đích cuối cùng chỉ là để thoát khỏi thân phận con rể ở rể.Người ngoài ức h.i.ế.p con gái ông, ông lại thừa cơ đục nước béo cò, có người phụ thân nào như thế sao?Với những bậc sinh thành như vậy, từ lâu ta không nên có bất cứ hy vọng nào. Trái tim ta lạnh dần, hóa thành băng.Họ đã phá hủy con đường thăng tiến của ta, nhưng ta quyết không chịu thua.Sau khi đại nương khỏe lại, ta nói với bà rằng ta muốn học y với thầy thuốc mù.Bà nhìn ta: “Vậy chúng ta học y! Con thông minh, đọc sách đã giỏi như vậy, học y chắc chắn cũng không thua kém!”Bà dẫn ta đến chỗ thầy thuốc mù để bái sư, mang theo nửa tảng thịt heo làm lễ vật.Ông lão mù khoát tay: “Ta đã già lắm rồi, cũng mong tìm một người kế nghiệp. Đứa trẻ này thông minh lanh lợi, lại biết chữ, có thể đọc được y thư, đúng là ta nhặt được báu vật.”Ông không chịu nhận lễ vật, nhưng đại nương nói có ơn phải báo, mỗi ngày bà đều nấu thêm một phần cơm để ta mang đến cho sư phụ.Mỗi sáng sớm, ta xách hộp cơm, bước chân nhẹ nhàng đến nhà sư phụ học y. Trên đường, gặp ai ta cũng chào hỏi.Ban đầu, ánh mắt mọi người nhìn ta đều đầy vẻ thương cảm và tiếc nuối.Ta mỉm cười chào họ, chẳng bận tâm chút nào đến việc mình bị người khác chiếm mất suất làm đồng học.Dần dần, họ cũng bắt đầu cười và hỏi ta: “Mỗi khi trời mưa là thúc thúc bị đau lưng, nghe nói con biết châm cứu rồi, châm cho thúc thúc một lát được không?”“Thằng bé nhà ta đêm qua bị hoảng sợ, gọi hồn mãi cũng không khá lên, có cách gì chữa không?”“Con ơi, mau đến nhà tam nương xem thử, Thạch Đầu ngã từ trên núi xuống, chân bị gãy rồi hay sao ấy, không bước đi được nữa!” Vương tam nương kéo ta chạy về nhà bà.Ta là một cô gái lớn lên ở chợ, khi đã học được tay nghề, ta bắt đầu thử chữa bệnh cho người dân trong chợ từ những bệnh đơn giản nhất.Những ca nào không chắc, ta hỏi sư phụ. Ban đêm, ta lấy y thư ra mà đọc.Nửa năm trôi qua, dần dần ta tìm thấy niềm vui chưa từng có từ những cuốn sách y khoa.Đúng lúc này, Lâm công tử lại mang về một tin chấn động.“Việc Công chúa chọn đồng học chỉ là một trò lừa!”Sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn ta như thể vừa thoát khỏi cõi chec.Thì ra ở kinh thành có một kẻ có quyền thế lớn, hắn đã lợi dụng chiêu bài chọn đồng học cho Công chúa để tìm những cô gái có dung mạo xinh đẹp và tài năng, nhưng xuất thân thấp hèn từ khắp nơi, đưa về cho mình làm trò vui.Kẻ đó chính là đệ đệ của Tích Quý phi, một tên hoang đàng trác táng, nổi tiếng mê mệt những cô gái yếu đuối, mảnh mai, thông minh tài giỏi như những kỹ nữ xinh đẹp của Dương Châu.Những cô gái được chọn, nói là đưa lên kinh thành, nhưng thực ra giữa đường đã bị bắt cóc đưa về Dương Châu.Những cô gái này, tuổi đời còn rất trẻ, bị đưa đến Dương Châu để chịu đựng những khóa huấn luyện đáng sợ, ai không nghe lời sẽ bị tra tấn tàn khốc.Trong số đó có một vị tiểu thư biết chút võ thuật, sau khi trải qua muôn vàn khổ cực, cuối cùng trốn thoát và vạch trần sự việc.Gia đình của cô rất quý trọng con gái, trong cơn phẫn nộ đã liều mạng vào kinh thành tố cáo.Giờ đây, thủ phạm chính đã bị xử tội, nhưng những cô gái đã chịu khổ thì thanh danh cũng bị vấy bẩn.Những người còn sống đang trên đường trở về nhà, nhưng những người đã chec thì sao?Nghe vậy, ta đứng ngây ra tại chỗ.Cảnh tượng thi tuyển tại huyện nha dần hiện lên trong đầu, chẳng trách bọn họ phải xem dung mạo, còn kiểm tra thân thể với những hành động ghê tởm như vậy.Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là hoàng gia chọn đồng học, chẳng phải kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư con nhà quyền quý, làm sao lại đến lượt chúng ta?Lúc đó, vì đã học hành nhiều năm, ta không cam tâm, cứ ngỡ rằng đây là cơ hội để tiến thân, ai ngờ trước mắt lại là một vực sâu đáng sợ.Ta hít thở thật sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà không hay biết.Đại nương sợ hãi đến mức tái xanh mặt, lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất.Mãi một lúc sau bà mới hoàn hồn, đứng dậy lấy giấy tiền rồi chạy như bay ra đường, vừa lạy vừa dập đầu cảm tạ các vị thần đã bảo vệ ta.Hàng xóm láng giềng lại tụ tập trong nhà ta, ai nấy đều như vừa thoát khỏi kiếp nạn, vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.“Đúng là sai lầm lại thành may mắn, ai mà ngờ được, đứa trẻ này lại có phúc lớn đến thế!” Lão Trương bán kẹo đường thở dài một hơi.“Ôi! Phúc gì mà phúc, chỉ mong sao những ngày này được bình an mà thôi.” Đại nương ta thở dài.Thời thế chẳng yên ổn, năm ngoái triều đình vừa đánh xong trận với man di, đầu năm nay mấy vị phiên vương lại nổi loạn.Hiện tại, nơi nơi đều không an toàn. Đại nương căn dặn ta phải cẩn thận mỗi khi đi qua nhà sư phụ.Không ngờ trên đường lại gặp lũ côn đồ.“Ê, nghe nói ngươi gặp may, làm y nữ rồi hả? Cái mụn nhọt trên m.ô.n.g đại gia đang hành hạ ta đây, chữa cho ta đi!”Ta nhận ra chúng, chính là mấy đứa ăn mày từng cướp phần cháo của ta hồi nhỏ.Giờ bọn chúng đã lớn, từ đám ăn mày hóa thành lũ du côn.“Ta đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi cứ kiếm chuyện?”Vừa nói, tay ta lặng lẽ thò vào hộp thuốc, định rút vài cây kim ra để “chữa bệnh” cho chúng.“Ta khinh! Đương nhiên là ngươi đắc tội với bọn ta, mối thù sâu nặng đó!”Nghe chúng mắng loạn xạ, ta cuối cùng cũng hiểu.Thì ra năm xưa, sau khi chúng đuổi ta khỏi quán mì, chúng lại uống phải phần nước mì bẩn, trong đó có vài miếng giẻ rách thối hoắc. Chúng nghi ngờ là ta đã giở trò trước mặt chủ quán...Ta nhổ mạnh một bãi: “Lúc đó ta mới có năm tuổi, đã biết phải đợi đến khi chủ quán dọn hàng mới dám đi xin ăn, ăn xong còn biết rửa sạch thùng. Các ngươi có làm được như thế không?”Chúng nhìn nhau ngượng ngùng, rồi cất giọng khinh bỉ: “Làm ăn mày mà còn kén cá chọn canh à!”Một tên giật mạnh tóc ta, nhưng ngay lập tức ta đã dùng kim bạc đ.â.m chính xác vào huyệt hổ khẩu của hắn.“Á!” Tên đó hét lên đau đớn, buông tay ra ngay.“Ngươi...ngươi dám dùng vũ khí!”Chúng lùi lại mấy bước, sợ hãi hét lên: “Giống hệt đại nương cọp cái của ngươi, hung dữ!”Khi đang giằng co, Thạch Đầu chạy đến.“Muội muội, sau này đi đâu, ta sẽ đưa muội đi.” Hắn giơ nắm đ.ấ.m đen sì ra dọa, lũ côn đồ mắng chửi rồi lủi thủi chạy mất.Từ khi còn nhỏ, Thạch Đầu đã được ăn cơm của đại nương ta nấu, tuy giờ không còn ngốc nghếch gọi đại nương là nương nữa, nhưng vẫn luôn gọi ta là muội muội.Hắn cười ngây ngô cả ngày, còn ta là đứa con gái lớn lên ở chợ, nên ai cũng thấy chuyện chúng ta đi cùng nhau là điều bình thường, chẳng ai thắc mắc.Lũ côn đồ không đáng sợ bằng tin tức đến từ thị trấn: Thành Vương thua trận, trên đường tháo chạy đang đi qua vùng này.Thị trấn nhỏ của ta xa xôi hẻo lánh, binh lính không đủ, nếu Thành vương có ý tấn công vào, thì phiền toái vô cùng.Tin tức nhanh chóng lan ra, cả thị trấn trở nên hoang mang.Những gia đình có chút tài sản đều thu xếp hành lý chạy trốn trong đêm.Ngay cả Trương thợ rèn cũng đưa Thạch Đầu và Vương tam nương chạy trốn.“Tưởng đại tẩu, bà cũng nên đi đi, không thể ở lại đây nữa.” Vương tam nương khuyên chân thành.“Đúng đó, muội muội, chúng ta mau chạy thôi!” Thạch Đầu cũng kéo tay ta.Đại nương lo lắng, nhưng vẫn cắn răng: “Chúng ta sẽ không đi đâu cả, cứ ở đây chờ! Cùng lắm thì...”Bà định nói cùng lắm là chec, nhưng nghĩ đến ta, bà lại nghẹn lời.“Con cũng không đi, sẽ ở lại với người.” Ta nói.Trương thợ rèn đưa cả nhà ra ngoài thành trong đêm, nhưng không ngờ tai họa lại đến quá nhanh. Trương thợ rèn và Thạch Đầu mình đầy m.á.u, dìu nhau trở về.Thành Vương và binh lính bại trận của hắn mai phục bên ngoài cổng thành, chuyên ra tay với những gia đình có của cải đang chạy trốn.Và gia đình Trương thợ rèn không may gặp phải chúng. Vương tam nương không thể thoát, đã mất mạng.
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 6



Thạch Đầu, thằng bé mới mười lăm, mười sáu tuổi, quỳ trên đường khóc lóc thảm thiết gọi “Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi, con lại mất mẫu thân rồi…”Trương thợ rèn ôm đầu, ngồi một bên khóc trong im lặng.Tiếng khóc vang vọng khắp chợ, khiến ai nghe thấy cũng phải nghẹn ngào. Ta cũng không kìm được, đưa tay quệt mạnh nước mắt.Mọi người đều hy vọng quân đội triều đình sớm đến cứu, quét sạch lũ tàn binh đói khát như bầy sói bên ngoài cổng thành.Nhưng chờ ba ngày vẫn không có tin tức gì.Đáng phẫn nộ nhất là tên Huyện úy, kẻ phụ trách binh lính và phòng thủ trong thành, lại đích thân mở cổng thành nghênh đón Thành Vương vào.Nghe nói khi mở cổng thành, hắn còn hét lên: “Ông trời bất công, triều đình vô đạo, khiến con gái ta chec oan mà chỉ c.h.é.m đầu kẻ tội đồ, còn ả Tích Quý phi đằng sau lại chẳng hề hấn gì!”Hắn mở cổng thành vì hận, nhưng cũng là vì tư thù, không màng đến sự sống chec của bách tính trong thành.Binh lính bại trận của Thành Vương, trong cơn điên cuồng, hễ thấy ai định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra khỏi thành thì giec ngay lập tức, không tha cho đàn ông, người già hay trẻ nhỏ.Phụ nữ trong thành thì bị bọn chúng nhục mạ, hành hạ thỏa thích.Sau khi mệt mỏi vì giec chóc, Thành Vương tuyên bố: “Chỉ cần mọi người trong thành đầu hàng, hắn sẽ đối đãi tử tế với tất cả.”Một số dân chúng trong thành tin tưởng, treo cờ, thậm chí dâng cả tiền của, ra ngoài quỳ lạy, cầu mong vị sát thần đó thực sự sẽ bảo vệ và đối xử tốt với họ.Ta và đại nương bàn bạc, dù binh lính có hứa hẹn tha mạng hay không, chúng ta cũng không thể lơ là.Ta thu xếp thuốc men, còn đại nương thì lặng lẽ thu dọn quầy thịt, đem mấy con d.a.o mổ lợn mài thật sắc.Chúng ta đào sâu hầm, đổi thịt lấy gạo và muối, dồn hết bạc để mua lương thực.Chỉ trong vài ngày, đường phố đã trở nên hỗn loạn. Thành vương chưa đến, nhưng đã có những tên du côn bắt đầu đập phá, cướp bóc.Các cửa hàng gạo và muối đều bị cướp sạch, chúng thậm chí còn dám giec người.“Chúng đến rồi! Lũ côn đồ đã xông vào chợ rồi!” Lão Trương bán kẹo đứng đầu ngõ, vội vàng giấu đứa cháu gái của mình – Nhân Nhân vào nhà khi thấy một đám người tiến đến.Chợ của chúng ta vốn là khu nghèo nhất thị trấn, ai cũng hiểu ở đây chẳng có gì giá trị. Vậy mà lũ côn đồ đến đây làm gì?Thạch Đầu chạy vào nhà ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta: “Muội muội, mau trốn đi, chính là bọn chúng, ta nhận ra bọn ăn mày hồi nhỏ rồi!”Thì ra là lũ ăn mày năm xưa, giờ nhân lúc loạn lạc quay lại tìm cách báo thù.Đại nương vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, ta mặt lạnh kể lại ân oán giữa ta và bọn chúng.“Bọn chúng đến để trả thù con.”Đang nói, cánh cửa nhà bị một cú đá mạnh từ bên ngoài đạp tung ra: “Con nhãi kia, mau lăn ra đây, hôm nay ông đây đến để trả thù!”Thạch Đầu chỉ vào hầm, bảo ta trốn vào, nhưng ta lắc đầu. Nếu bọn chúng không tìm thấy ta, chúng sẽ trút giận lên đại nương.Ta lục tìm trong hộp thuốc một lọ thuốc, rồi rút ra mấy cây kim bạc, nắm chặt trong tay.Khi ta vừa định ra ngoài, một bóng dáng nhanh hơn ta, đại nương đã cầm lấy con d.a.o mổ lợn, lao ra.“Lũ ranh con từ đâu đến đây, đã đến nhà ta thì đừng mong sống sót!”Bà hét lớn, vung d.a.o c.h.é.m thẳng vào cánh tay của tên cầm đầu, nhanh đến mức cánh tay hắn bị c.h.é.m rời ngay tức khắc.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả đều sững sờ.Ngay cả đại nương cũng ngây người trong giây lát, vì dù gì giec người và giec lợn cũng là hai cảm giác khác nhau.Ta bước ra, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bà, tiến nhanh về phía tên đang ôm cánh tay r*n r*, mắt ta lóe lên ánh lạnh lùng, cây kim bạc dài đ.â.m thẳng vào đầu hắn.Đại nương giec lợn, còn ta đã từng theo sư phụ chữa bệnh trên cơ thể người.Tên đó chec ngay tại chỗ.Hắn ngã xuống đất, thẳng đơ.“Các ngươi... các ngươi dám giec người!” Lũ côn đồ hét lên kinh hãi.Chúng vốn chỉ định bắt chước lũ côn đồ trên thành thị, nhân loạn lạc mà đập phá, cướp bóc, đồng thời trả thù. Lần này đến, cùng lắm cũng chỉ muốn cùng nhau làm nhục ta để dằn mặt, hoàn toàn không ngờ lại có kẻ mất mạng.“Chúng ta giec lợn thôi, Thạch Đầu ca, lát nữa giúp ta mổ con lợn nằm dưới đất này, hôm nay chắc chắn bán được giá tốt!” Ta cười, nụ cười đầy vẻ lạnh lẽo.Phải biết rằng, một cô bé mới mười ba, mười bốn tuổi, buộc dây đỏ trên tóc, đi giày vải đỏ, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người khác mà cười như thế, quả thật rất đáng sợ.Ngay cả Thạch Đầu cũng không dám nhìn ta, cứng nhắc gật đầu: “Đúng, đúng, giec lợn... giec lợn...”Lũ côn đồ nhát gan sợ hãi chạy mất, nhanh như thỏ. Trước cửa nhà ta, người dân tụ tập đông đúc.Nhìn xác chec dưới đất, ai nấy đều im bặt.Chân đại nương run rẩy, ta vội vàng đỡ bà, rồi quay sang nói với mọi người: “Mọi người giúp chúng ta chôn hắn đi, để ở đây chỉ thêm ô uế.”Mọi người tuy sợ hãi, nhưng Trương thợ rèn xắn tay áo bước lên.“Mọi người sợ gì chứ, sợ người chec sao! Giờ không phải lúc sợ hãi nữa, nếu không phải họ chec, thì là chúng ta chec!”Nhớ lại cảnh thê tử mình bị giec ngay trước mặt mà không thể làm gì, đôi mắt ông ta đỏ rực lên.“Đúng thế! Không sợ! Hoặc là bọn chúng chec, hoặc là chúng ta chec! Sợ gì chứ!”Mọi người bắt đầu cùng nhau khiêng xác đi, đào một cái hố và chôn hắn.Chuyện này không nhỏ, nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn.Người ta đồn rằng nữ đồ tể ở chợ lợi dụng lúc binh đao loạn lạc mà giec người, rồi bán thịt người như thịt lợn…Ai cũng nghĩ rằng đại nương ta hung hăng giec người như giec lợn, nhưng không ai biết kẻ thực sự giec người lại là ta, một cô gái nhỏ.Từ đó, ai nấy cũng đều tránh xa chúng ta, nhất là đám côn đồ, không bao giờ dám bén mảng đến chợ thịt nữa.Người ngoài đến tìm hiểu, nhưng những người trong chợ lại đồng thanh thừa nhận câu chuyện ấy.Tuy nhiên, khi có người khuyên chúng ta nên rời khỏi chợ tìm nơi khác sinh sống, họ nhất quyết lắc đầu, khăng khăng không chịu dọn đi.Nhân đó, ta cũng đưa sư phụ từ phía Tây thị trấn đến sống ở chợ. Lúc này, tai tiếng lại trở thành thứ bảo vệ chúng ta.Tinh thần của đại nương không tốt, bà không còn ngáy nữa, mà chỉ trằn trọc cả đêm không ngủ được.Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giống như hồi nhỏ bà từng vỗ về ta mỗi khi ta gặp ác mộng.Bà ngượng ngùng nói: “Ta không sợ, chỉ là mùi m.á.u người hôi hơn m.á.u lợn, ngửi vào thấy ta chóng mặt.”“Mai con sẽ kê cho đại nương một thang thuốc, uống xong sẽ không còn chóng mặt nữa.”“Được, được.”“Ngủ đi, thiếu ngủ không tốt cho sức khỏe đâu.”“Ừ.”Không biết từ khi nào, mọi chuyện lại thành ra bà nghe lời ta.So với chợ thịt, trong thành đã là cảnh tượng bi thảm, tiếng kêu than khắp nơi.Thành Vương quả nhiên thất tín, hắn lợi dụng danh nghĩa vì dân mà cho binh lính vào nhà dân, cướp bóc của cải và lương thực.Hắn muốn dựa vào tiền của dân chúng để phục hồi binh lực, sửa sang lại đội quân của mình.“Lũ khốn nạn!” Trương thợ rèn chửi thề: “Chúng không chỉ cướp của, mà còn làm hại người. Nếu gặp nữ nhân trong nhà thì chúng càng...”Quả thật, chẳng khác gì lũ cướp bóc.“Nghe nói ngay cả nhà của tên Huyện úy đã mở cổng cho chúng cũng bị chúng cướp sạch, thê tử của Huyện úy còn bị bắt làm thiếp cho Thành Vương.”“Đáng đời! Đúng là báo ứng!”Tâm trạng mọi người dâng cao, đồng thời ai nấy đều lo lắng. Tất cả đều thầm cầu mong rằng chợ thịt của chúng ta ở tận vùng ngoại ô sẽ không bị lũ cầm thú kia chú ý.Nhưng không ngờ, vào một buổi sáng yên bình, có kẻ dẫn ba tên lính cầm đao đến.Kẻ đó chính là Lâm phu nhân!Bà ta trốn chui trốn lủi khắp nơi trong thị trấn, cuối cùng bị ba tên lính phát hiện. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng bà vẫn có chút nhan sắc, khiến bọn cầm thú nảy ý đồ xấu.Trong cơn hoảng loạn, bà ta nói rằng mình quen biết một cô gái xinh đẹp như tiên nữ...“Quầy thịt nhà họ Tưởng ở ngay phía trước, không chỉ cô gái nhà đó đẹp, mà gia đình còn có của cải, chắc chắn giấu không ít lương thực!”Lão Trương bán kẹo ở đầu làng nghe thấy, sợ đến mức run rẩy, vứt luôn gánh kẹo và chạy về phía nhà ta.Ban đầu, ba tên lính không thèm để ý đến lão, cứ nghĩ rằng lão chỉ là kẻ nhát gan chạy trốn khi thấy chúng.“Bắt lão già đó lại! Chắc chắn lão định đến nhà họ Tưởng báo tin!” Không ngờ Lâm phu nhân lập tức hét lớn.Nghe thế, một tên lính lao tới, đá mạnh lão Trương ngã xuống đất. Dù đau đớn, lão vẫn cố ngẩng đầu lên hét: “Chạy đi, con ơi, mau chạy!”Tên lính khác chửi bới, rút đao ra và c.h.é.m thẳng vào đầu lão.“Gia gia!” Nhân Nhân từ sau cánh cửa lao ra, đứng chắn trước lão Trương.Phụ mẫu cô bé đã mất từ lâu, cô bé sống với gia gia, giờ đây cả người run rẩy, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn không rời khỏi ông một bước.“Ồ! Con bé này cũng khá đấy nhỉ!”Ba tên lính nhìn Nhân Nhân, ánh mắt hiện rõ sự d*m d*c, lập tức lao tới định bắt cô bé.Cả chợ thịt nghe thấy động tĩnh. Ta nắm chặt tay, định quay vào lấy kim bạc, nhưng đại nương đã kéo ta vào trong nhà, khóa chặt cửa.“Đây không phải lũ du côn, chúng ta không giec nổi chúng. Con mà ra ngoài cũng chỉ có chec thôi!” Đại nương nghiến răng, mắt đỏ hoe.Bà cầm lấy con d.a.o mổ lợn, định xông ra ngoài.Nhưng một bàn tay trắng muốt đã giữ bà lại.Đó là Thôi Đào Hoa. Cô ta ngăn đại nương lại, rồi uốn éo bước về phía ba tên lính.Ba tên lính nhìn thấy một yêu tinh quyến rũ giữa chợ nghèo này, mắt bọn chúng sáng lên, đờ đẫn nhìn theo.“Ba vị đại gia, để tiểu nữ hầu hạ các ngài, tha cho con bé kia đi, nó có gì mà vui vẻ với nó chứ?”Thôi Đào Hoa phóng một cái liếc đầy mê hoặc.“Được, được, ta thấy được! Chỉ cần ngươi hầu hạ chúng ta thật tốt thì tha cho con nhóc kia.”Bọn lính cười d*m đ*ng, kéo Thôi Đào Hoa về phía sau gốc cây.Thôi Đào Hoa nhìn Nhân Nhân đang sợ chec khiếp, ném cho cô bé một cái liếc đầy nghiêm khắc: “Còn không mau chạy về nhà!”
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 7



Mọi người đứng đó nhìn bóng lưng cô, tất cả đều im lặng, vài người phụ nữ rưng rưng quay đi khóc thầm.Ban đầu vẫn là tiếng cười khúc khích của Thôi Đào Hoa sau gốc cây, dần dần chuyển thành tiếng r*n r* đầy đau đớn, rồi là tiếng cô ấy chửi mắng và sau đó là những tiếng kêu thảm thiết.Mọi người run rẩy, mặt trắng bệch.“Ta sẽ giec chec lũ cầm thú này!” Đại nương không thể chịu đựng được nữa, cầm d.a.o xông ra ngoài.“Đừng mà, Tưởng đại tẩu, đó là quan binh đấy!”“Chúng ta không dám động vào đâu...”“Không giec chúng, chúng cũng không tha cho chúng ta.” Có người tuyệt vọng thì thầm.Đúng vậy, ác quỷ đã vào làng, làm sao chỉ hại một người mà thôi?Đại nương đã giec ba tên lính.Khi bà cõng Thôi Đào Hoa từ sau gốc cây đi ra, cả hai đều như vừa bước ra từ một vũng m.á.u.Lâm phu nhân sợ hãi chạy trốn mất dạng.Trên mặt đại nương bị c.h.é.m một vết sâu, thịt lòi ra.Quần áo của Thôi Đào Hoa rách tả tơi, da thịt lộ ra đầy m.á.u me.Mọi người lập tức chạy đến.“Con gái, con đã chịu khổ rồi.” Bà bán rau rơm rớm nước mắt, cởi áo choàng của mình phủ lên người Thôi Đào Hoa.Không còn ai buông lời mỉa mai hay chửi rủa cô ấy vì cơ thể tr*n tr** nữa.Thôi Đào Hoa bám chặt vào lưng đại nương, mặt mày bầm tím nhưng lại nở một nụ cười.Ta cố nén cơn run rẩy, băng bó vết thương cho đại nương, dùng chỉ tơ dâu khâu lại vết thương dài trên mặt bà.Giờ đây bà trông càng đáng sợ hơn, nhưng chẳng còn ai sợ bà nữa.Cả Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đều muốn dựa vào bà, những đứa trẻ khác trong chợ cũng vây quanh bà.Chúng thì thầm với nhau về vết sẹo khâu trên mặt bà, bảo nó trông như một chiếc lông chim."Chúng ta đã giec binh lính của Thành Vương, sớm muộn gì chúng cũng sẽ biết, rồi chắc chắn sẽ trả thù." Trương thợ rèn triệu tập mọi người lại, nhìn đám trẻ con trong các gia đình.“Chec thì chúng ta không sợ, nhưng con cái chúng ta không thể chec…”Cuối cùng, mọi người bàn bạc để đại nương ta đưa trẻ con và phụ nữ lên núi Bắc lẩn trốn, còn đám đàn ông sẽ ở lại, trực diện đón nhận cơn thịnh nộ của Thành Vương.Đại nương không nói một lời, ngay đêm đó cùng vài bà cô trong làng gói ghém lương khô, giắt d.a.o mổ lợn vào thắt lưng, dắt đám trẻ rời khỏi chợ thịt.“Con không đi đâu, con không còn là trẻ con nữa, con muốn ở lại với phụ thân và mọi người!” Thạch Đầu không chịu rời đi.Phụ thân hắn tức giận đá một cú: “Ngươi ở lại cũng chỉ là nộp mạng! Cút ngay!”“Ai nói con nộp mạng, con phải giec được vài tên lính rồi mới chec!” Thạch Đầu bướng bỉnh.Phải đến khi Trương thợ rèn tức đến rơi nước mắt, hắn mới miễn cưỡng theo chúng ta rời đi.Lên đến núi, tạm thời ổn định xong, ta nhờ sư phụ mù chăm sóc vết thương cho đại nương, sau đó cùng Thạch Đầu trao nhau ánh mắt, rồi lén quay trở lại thị trấn.Chợ thịt im lìm, chỉ còn lại những xác chec ngổn ngang.Ta và Thạch Đầu vừa khóc vừa chôn cất tất cả.“Phụ thân, mẫu thân, con nhất định sẽ trả thù cho mọi người!” Thạch Đầu quỳ trước một ngôi mộ, dập đầu bốn cái thật mạnh.Sau đó, ta và Thạch Đầu đóng giả làm những đứa trẻ ăn xin trong thị trấn, mỗi khi gặp một tên lính đi lẻ, Thạch Đầu sẽ dùng gậy đánh ngất hắn, rồi ta dùng kim bạc đ.â.m thẳng vào đầu hắn, khiến hắn chec mà không một tiếng động.Không ai ngờ rằng, trong lúc cả thành đang cầu xin tha mạng, lại có hai đứa trẻ gan dạ đến mức dám giec chec binh lính.Cùng lúc đó, một đội quân triều đình tiến vào thành.Họ đối đầu với Thành Vương, ta và Thạch Đầu mừng rỡ, hắn tham gia vào đội quân, còn ta theo sát đội ngũ để chăm sóc người bị thương.Không ngờ trong đội quân ấy, ta lại gặp một người quen, là Lâm công tử.Thì ra hắn đã giả vờ đầu quân cho Thành Vương, rồi chờ cơ hội ra ngoài cầu viện binh triều đình.Lâm công tử đỏ mắt gọi ta là “Tưởng cô nương,” nhưng ta không đáp lại, chỉ giả vờ không quen, cúi đầu băng bó cho binh lính.Chẳng mấy chốc, Thành Vương cùng tàn quân của hắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.Tên Huyện úy mở cổng thành cho giặc cũng bị xử tội lăng trì.Còn Lâm công tử, người đã ra ngoài cầu viện binh, trở thành anh hùng trong mắt dân chúng trong thành.Nhà nhà đều ca ngợi hắn, chỉ riêng những người sống sót ở chợ thịt chúng ta thì im lặng không nói một lời.Lâm công tử là ân nhân của cả thành, nhưng Lâm phu nhân lại là kẻ thù của chúng ta!Nghe nói, từ hôm bà ta hoảng hốt chạy khỏi chợ thịt, bà đã trốn chui trốn nhủi khắp nơi, gặp phải bọn côn đồ và bị cướp sạch, lại còn bị đánh vào đầu đến hôn mê bất tỉnh.Lâm công tử tìm khắp nơi chữa trị cho mẫu thân mình, nhưng không ai cứu được, tình hình càng lúc càng nguy cấp.“Tưởng cô nương, xin hãy cứu mẫu thân ta!” Không ngờ Lâm công tử lại tìm đến ta cầu xin.Hắn gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ van xin nhìn ta.“Mặc kệ mẫu thân ta đã làm gì, ta nguyện thay bà gánh hết, chỉ mong cô cứu lấy mạng bà!”Hắn trực tiếp kéo Lâm phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến trước cửa nhà ta.Những người hàng xóm sống sót đều tụ tập lại trước cửa, lặng lẽ nhìn.Ai nấy trên mặt đều hiện rõ sự căm hận kìm nén.“Ngươi thay bà ta trả nợ? Ngươi trả thế nào?” Thạch Đầu cầm d.a.o chỉ vào Lâm công tử, khuôn mặt trẻ thơ đã mất đi, thay vào đó là nét hung tợn.“Bà ta nợ chúng ta mười bảy mạng người ở chợ thịt, ngươi trả thế nào!” Thạch Đầu hét lớn.Lâm công tử cúi đầu thật sâu, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Nhưng lương y như từ mẫu, sao có thể thấy chec mà không cứu!” Hắn dùng lý lẽ của y đạo để ép buộc ta.“Không cứu.”Ta mở miệng chậm rãi, không biện minh gì cả, chỉ đơn giản là không cứu.Cứ xem như ta không phải một thầy thuốc tốt cũng được.Ta tu luyện chưa đủ, không thể cao thượng mà cứu kẻ có huyết hải thâm thù với mình.Thế gian này, ai ai cũng chịu khổ.Ta không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, ta chỉ là một cô gái tầm thường, bị phụ mẫu bỏ rơi từ nhỏ, được nuôi lớn bởi những người hàng xóm ở chợ thịt này.Lâm phu nhân đã chec, không ai đến nhà họ Lâm để viếng, mọi người đều đến mộ của người thân mình, khóc một trận thật lớn.Ta, Thạch Đầu, Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đứng quanh đại nương.“Mẫu thân!” Thạch Đầu mắt đỏ hoe, gọi một tiếng.“Ừ ừ!” Đại nương vừa cười vừa khóc, vết sẹo trên mặt bà cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.“Con gái, đây là đại ca của con.” Đại nương kéo ta lại.“Đại ca!” Ta lớn tiếng gọi.“Ừ, muội muội.”“Con cũng muốn nhận người làm mẫu thân.” Nhân Nhân tiến đến ôm lấy eo bà, nước mắt chảy đầy trên áo bà.“Được, được, con gái ngoan.”Nhân Nhân lau nước mắt, quay lại nhìn ta, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tỷ tỷ!”Ta xoa đầu Nhân Nhân, cô ấy bằng tuổi ta nhưng thấp hơn cả một cái đầu, trông như một con búp bê may mắn.Thôi Đào Hoa gãi gãi đầu, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói lời nào.“Đào Hoa tỷ, tỷ cũng làm con gái của mẫu thân ta đi.” Nhân Nhân tiến tới nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.Thôi Đào Hoa có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn, nhưng ta không xứng…”Chưa nói xong, đại nương đã vỗ vào đầu cô: “Từ nay ngươi chính là đại cô nương nhà ta!”“Gì cơ?” Thôi Đào Hoa tròn mắt ngạc nhiên.“Nhưng có một điều kiện, công việc cũ không được làm nữa. Sau này theo ta mổ lợn bán thịt, ngươi là con gái lớn, phải thừa kế nghề của ta.”“Được!” Lần này, Thôi Đào Hoa trả lời dứt khoát, nước mắt không ngừng rơi, cô liên tục quay đầu lau nước mắt.Chúng ta đã cúi đầu ba lần trước mẫu thân, sau đó cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên.Ngày hôm sau, ta và đại ca tạm biệt mẫu thân, đại tỷ và muội muội, thu dọn hành lý rồi theo đội quân lên đường.Sư phụ tặng ta một cuốn y thư mà ông đã giữ gìn bao năm. Ông cũng chuyển đến chợ thịt, cùng bà con xây dựng lại nhà cửa.Thời gian trôi nhanh, danh tiếng của ta trong quân doanh cũng dần nổi lên.Chẳng mấy chốc, ta trở thành một y nữ nhất đẳng, luôn theo bên cạnh Tướng quân, phụ trách điều trị các vết thương lớn nhỏ cho ông.Năm năm đã trôi qua kể từ khi cuộc phản loạn của các phiên vương bị dẹp yên.Tướng quân cảm kích ta nhiều lần cứu mạng, đề nghị muốn nạp ta làm thiếp, khiến ta giật mình, vội vàng từ chối.“Tại sao? Theo ta, ngươi ấm ức lắm sao?” Ông nheo mắt hỏi.“Ta sợ sẽ làm ấm ức các vị phu nhân khác,” ta cười ngượng ngùng, rồi giơ mấy chiếc kim bạc trong tay ra khoe: “Ta xuất thân thôn quê, từng giec người, e rằng sau này sẽ ghen tuông lắm.”“Hừ!” Ông cười khinh khỉnh, nhưng cũng không nhắc lại chuyện nạp ta làm thiếp nữa.Ông đã từng chứng kiến ta dùng kim bạc giec tên lính của phiên vương tấn công bất ngờ, động tác cực kỳ gọn gàng.Vào ngày khải hoàn hồi kinh, Tướng quân nghiêm túc hỏi ta muốn được ban thưởng gì.“Ta muốn về quê mở một y quán,” ta nghĩ một lúc rồi đáp.“Ngươi xem thường ta quá rồi!” Ông hơi giận, yêu cầu như vậy chẳng khác nào xem nhẹ ân huệ cứu mạng mà ông đã dành cho ta sao?“Nhưng ta là phụ nữ, mở y quán không dễ.” Ta giải thích thêm.Ông phất tay, không nói gì thêm.Ngay hôm đó, trong cung ban xuống một đạo thánh chỉ dành cho ta.Thì ra Hoàng thượng đã biết về công lao của ta trong quân, ban cho ta danh hiệu “Nữ Ngự Y” và còn tặng thêm một tấm biển lớn lấp lánh ánh vàng.Nhìn thấy tấm biển, ta vui mừng khôn xiết.Đây chính là "chỗ dựa" vững chắc của ta trong nửa đời còn lại!Ta từ biệt Tướng quân, ông tặng cho ta một xe đầy vàng bạc, nói rằng danh hiệu là do Hoàng thượng ban, còn tiền bạc là do ông thưởng.Ta đã thực sự vinh quy bái tổ rồi!
 
Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu
Chương 8: Hết



Gia đình ta mọi thứ đều tốt đẹp.Thạch Đầu ca ca từng lập được chiến công trong quân đội, giờ đã trở thành Huyện úy mới nhậm chức.Mẫu thân ta đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng gọi một tiếng “lão phu nhân”. Bà luôn bảo rằng nghe tiếng gọi đó khiến bà nổi da gà, nhưng khóe miệng lại chẳng thể kìm nén nụ cười.Muội muội Nhân Nhân đã xuất giá, bây giờ còn có một bé con tròn trĩnh ba tuổi, ngày nào cũng dẫn bé về nhà mẹ đẻ làm nũng, đòi ăn nhờ.Nói đến đây, ta cũng thấy thèm đồ ăn mẫu thân nấu. Nhất là món canh xương hầm, chỉ cần húp một ngụm, cả người như tan chảy.Hiện tại mẫu thân ta không còn mổ lợn nữa, công việc đó giờ do đại tỷ Đào Hoa đảm nhiệm. Đừng nhìn tỷ ấy xinh đẹp, dáng vóc thướt tha mà coi thường, tỷ ấy giờ đã trở thành "nữ dạ xoa" mới của chợ thịt, nổi tiếng là hung hãn. Chỉ cần không hợp ý, tỷ ấy có thể cầm d.a.o đuổi người chạy ba con phố.Vào ngày khai trương y quán của ta, có người đến dạm hỏi. Người đó là Lâm công tử, người đã đỗ Cử nhân. Cùng với bà mối, không ai khác còn có cả tên phụ thân tệ bạc của ta.Trong cuộc nổi loạn của Thành Vương năm xưa, ông ta đã bỏ lại thân mẫu cùng đệ đệ mà chạy trốn khỏi phủ Huyện úy, lẩn trốn khắp nơi. Đến khi loạn lạc qua đi, ông ta trở lại thì mẫu thân và đệ đệ ta đã chỉ còn là bộ xương trắng.Ông ta một thân một mình, ngoài mấy câu thơ chua chát thì chẳng có gì đáng giá. Ông ấy đã già, thân thể phát phì, dung mạo tuấn tú năm nào giờ không còn, muốn dựa vào gương mặt mà tái giá vào nhà người khác thì cũng bị ghét bỏ.Cuối cùng, ông ta phải làm ăn mày.Bây giờ, nghe danh ta lừng lẫy, ông ta bám lấy như ruồi bâu.“Con ơi! Phụ thân khổ quá!” Ông ta lao tới trước mặt ta, kể khổ đủ điều, nói mãi chẳng ai thèm để ý. Cuối cùng đành tự mình lau nước mắt: “May mắn thay con đã có tiền đồ, sau này phụ thân cũng thoát khổ rồi.”“À phải, Lâm Cử nhân tốt lắm, bao năm nay vẫn chờ con đấy. Năm xưa con không chịu cứu mẫu thân hắn, mà hắn vẫn không hận con, thật là phúc lớn cho con! Mau đồng ý đi, để phụ thân đi tìm con rể ăn mừng…”Ta khẽ xoay xoay cây kim bạc trong tay, cười như không cười nhìn ông.Đợi ông nói xong, ta lấy từ trong hòm ra một tờ giấy, vẫy vẫy trước mặt ông.Đó là văn thư đoạn tuyệt quan hệ.“Đi mạnh giỏi, không tiễn!”Thực ra chẳng còn gì để nói với ông ta nữa. Hồi nhỏ, ta từng yêu thương, kính trọng ông ấy, sau lại hận ông ấy, trách móc ông ấy, lòng đầy những ấm ức, chỉ cần mở miệng là không kìm được nước mắt…Nhưng rồi đến sau cùng, tất cả đều tan biến.Ông ta vẫn không từ bỏ, còn đến vài lần nữa, nhưng ông biết rằng ta không phải kẻ hiền lành, trong tình huống khắc nghiệt, ta có thể trở thành kẻ giec cha.Ông ta bị gia nhân đuổi thẳng hai lần, suýt gãy cả xương già, lúc đó ông mới hiểu ra tìm ta chẳng được gì.Nhìn ta có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra trái tim đã cứng rắn như sắt đá.Người thực sự tốt bụng, mềm lòng nhất trên đời này chỉ có một người.Người đàn bà có vẻ ngoài dữ dằn, chẳng giống phụ nữ chút nào.Mẫu thân ta, Tưởng đại tẩu.Hắn đến trước mặt mẫu thân ta, nước mắt giàn giụa cầu xin được quay lại sống yên ổn, từ nay sẽ không làm chuyện bậy bạ nữa.Lúc này mẫu thân ta đã mặc lụa là, bên cạnh có bốn nha hoàn hầu hạ, thỉnh thoảng lại ngáp dài vì buồn ngủ. Bà nghe người ta nói con cháu mình giờ đã thành đạt, thậm chí còn tìm một ma ma dạy quy củ, mỗi ngày bà học cách trở thành một lão phu nhân hiền từ, phúc hậu, giàu lòng nhân ái.Nhưng khi nghe những lời của tên phụ thân khốn nạn kia, bà liền quên hết quy củ đã học.Bà bật dậy khỏi ghế, tiện tay với lấy con d.a.o mổ giấu dưới ghế từ bao giờ không biết.“Con c.h.ó điên này sao mãi không chec, còn dám đến đây gây phiền hà! Ta thấy ngươi bị mỡ heo che mất lòng, mắt dính đầy phân lợn, để xem ta có chặt ngươi ra làm trăm mảnh không!”Nói rồi, bà cầm d.a.o đuổi ông chạy vắt chân lên cổ.Động tác ấy gọi là nhanh như gió, cực kỳ oai hùng dũng mãnh.Hết.
 
Back
Top Bottom