Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng

Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 60: Chương 60



“Ta thật sự chưa từng nghe tới, đừng nói là Lương gia, ngay cả chức Đô ngự sử là làm gì ta cũng không biết.” Ánh mắt Phượng Hòa chợt lóe, bỗng nhiên mỉm cười, lộ ra dáng vẻ ngây thơ: “Nhưng uống rượu thì ta biết, chỉ là không rõ phải uống rượu với Vương gia thế nào? Có ai chịu dạy ta không?”

Mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh.

Phượng Hòa nhìn Lương Thăng, khóe môi cong lên đầy quyến rũ, đôi mắt sáng như nước, pha thêm chút bối rối vừa đủ.

Nàng khẽ cười, đuôi mắt cong lên như hồ ly, ánh nến phản chiếu lên gương mặt trắng sứ, mắt ngọc mày ngài, trời sinh mị thái, nét cười nơi mắt mày như phủ một lớp ánh sao, mê hoặc lòng người.

Nam tử trong sảnh ai nấy đều khựng lại, suýt quên cả hô hấp.

Lăng Kiến Triệt giật nhẹ khóe mắt, mày nhíu chặt.

Lệ Vương nhìn dung nhan khuynh thành kia, càng hứng thú nhếch môi: “Mỹ nhân cười, quả thật là hoạt sắc sinh hương.”

Ánh mắt Lương Thăng thất thần, như bị hút hồn, lảo đảo bước xuống đài: “Nếu Vương nữ không hiểu, chi bằng để ta đích thân dạy, cũng coi như giúp Vương nữ hầu rượu Vương gia thế nào cho đúng.”

“Được đó!” Giọng Phượng Hòa ngọt như mật, đôi mắt hồ ly quyến rũ như thể yêu tinh mê hồn.

Lăng Kiến Triệt khẽ “chậc” một tiếng, lông mày giãn ra, thu tay khỏi chuôi kiếm, trực giác mách bảo hắn có trò hay để xem rồi.

Lương Thăng cúi xuống bên cạnh nàng, vừa ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người nàng đã như mê muội, trong lòng nổi lên khát khao không thể tả.

Hắn ta đã sớm để mắt đến vị Vương nữ Đàm Âm này, chỉ chờ nàng bị mọi người bẻ gãy cái vẻ kiêu ngạo, hắn ta liền có thể tùy ý chà đạp, thật không ngờ hắn ta lại thành kẻ đầu tiên được âu yếm giai nhân!

Kích động đến mức đôi tay hắn ta khẽ run rẩy.

Lệ Vương không ngăn cản Lương Thăng, chỉ lặng lẽ đợi hắn ta chỉnh đốn Phượng Hòa cho thuần phục rồi dâng lên hầu hạ mình.

Lương Thăng cầm bình rượu trên bàn rót đầy, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Phượng Hòa, từ khoảng cách gần quan sát làn da mịn màng như ngọc của nàng.

Hắn ta kinh ngạc phát hiện gương mặt nàng không thấy lấy một lỗ chân lông, quả thực là tinh tế không tỳ vết, tựa như sứ trắng trơn láng, chưa kịp chạm tay đã tưởng tượng được xúc cảm tuyệt hảo ra sao.

Hơi thở Lương Thăng trở nên dồn dập, rượu tràn khỏi chén cũng không hay biết.

Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười khẩy, Lương Thăng bối rối hoàn hồn, vội lau vết rượu trên bàn rồi đưa bình rượu cho Phượng Hòa.

Hắn ta cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng như hoa đào của nàng, giọng khàn khàn: “Vương nữ, có cần ta đút nàng uống không?”

Phượng Hòa đẩy bình rượu trở lại, rồi áp miệng bình lên môi hắn ta, mỉm cười: “Để ta đút ngươi uống, thế nào?”

Đám nam tử xung quanh hưng phấn reo hò, ánh mắt thi nhau nhìn Lương Thăng đầy ghen tỵ, hận không thể đổi chỗ với hắn ta; đám tiểu thư khuê các lại đưa mắt khinh miệt, ánh nhìn dành cho Phượng Hòa toàn là chê bai chẳng chút che giấu.

Lý Nhụy lười nhác phe phẩy quạt tròn, cảm thấy chẳng có gì hay ho để xem, lại là một kẻ mềm yếu, bị dọa dẫm một chút liền tự hạ thấp phẩm giá, chẳng có trò gì vui.

Cổ họng Lương Thăng chuyển động kịch liệt, chẳng nghĩ ngợi gì đã ngửa đầu uống cạn rượu, trong lòng như có lửa thiêu đốt.

Rượu ngấm đầu, hắn ta đắc ý quên mình, vươn tay định ôm lấy vòng eo mềm mại đang ở ngay trước mặt.

Vòng eo ấy mảnh dẻ chưa đầy một nắm tay, trông cực kỳ mềm mại, nếu có thể ôm vào lòng hẳn sẽ là một phen mất hồn.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 61: Chương 61



Phượng Hòa khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng kiều mỵ, cặp mắt đen láy không còn nét hoảng hốt run sợ mà trong khoảnh khắc hắn ta áp sát, ánh mắt nàng bỗng sắc như dao, sát ý cuồn cuộn.

Cổ tay nàng lật nhanh, con dao nhỏ giấu trong tay áo chuẩn xác đâm vào bụng dưới Lương Thăng, xuyên qua da thịt, máu tươi phụt ra bắn lên mặt nàng, như giọt lệ máu rơi dưới mắt, dung nhan diễm lệ tuyệt trần.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của tất cả mọi người đều đông cứng, như từng chiếc mặt nạ bất động đeo trên gương mặt bọn họ.

Lương Thăng khẽ rên một tiếng, bình rượu rơi xuống đất vỡ tan, hắn ta cúi đầu nhìn vết máu thấm đỏ áo, cả người chấn động không tin nổi, cơ thể dần dần lạnh đi.

Tiếng la hét kinh hoàng vang lên bốn phía, mọi người hoảng hốt kêu to, đại sảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Phượng Hòa nhìn thẳng vào mắt Lương Thăng, ánh mắt lạnh buốt như băng, gằn từng chữ từng chữ rõ ràng: “Đáng tiếc thay, thế gia quyền quý giả nhân giả nghĩa cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Không ai ngờ lại có biến cố như vậy. Người hát hí trên đài đã sớm bỏ chạy không còn bóng dáng, các tiểu thư vốn yểu điệu nay sợ đến tái mặt, ngay cả Lý Nhụy cũng ngẩn người, đứng bật dậy.

Những công tử vừa nãy còn bị sắc dục che mờ mắt lúc này da đầu tê rần, chỉ cảm thấy nhát dao đó như đâm vào chính thân thể mình, ai nấy đều sợ hãi tái mặt, hứng thú phong hoa tuyết nguyệt tan biến sạch.

Hàn Tuyết Kiều lùi mấy bước, trốn sau cột, kinh hãi đến không thốt nên lời.

Phượng Hòa lại dám đâm người ngay trước bao nhiêu ánh mắt như thế? Nàng ta ăn gan hùm mật báo chắc? Đúng là điên rồi! Một kẻ điên không hơn không kém!

Lăng Kiến Triệt trông thấy con dao quen thuộc kia, khóe miệng khẽ co rút.

Lương Thăng hai mắt trợn trắng, suýt nữa ngất lịm.

“Yên tâm, không chết được đâu. Ta ra tay rất khéo, cho dù đâm thêm mười nhát tám nhát cũng đảm bảo giữ mạng cho ngươi.” Khóe môi Phượng Hòa cong nhẹ, cứ như đang nói chút chuyện nhỏ chẳng đáng để tâm, mắt liếc qua vết đâm: “Chỗ này không có tim gan phèo phổi, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Đám người nghe xong đều lạnh toát sống lưng. Phượng Hòa giờ đây điên cuồng quái gở, khác hẳn dáng vẻ hiền lành ngốc nghếch lúc trước, khiến tất cả đều rợn tóc gáy.

Lương Thăng trợn mắt kinh hoàng, cố sức lùi về sau, nếu lúc nãy Phượng Hòa là thiên tiên quyến rũ lòng người, thì giờ chính là yêu tinh khát máu, vừa mỹ lệ vừa tà ác, có thể khiến người ta mê đắm, cũng có thể gϊếŧ người vô hình.

“Nếu ngươi không tin, ta rút dao ra để ngươi cảm thụ thêm lần nữa nhé?” Phượng Hòa nở nụ cười dịu dàng, tay vươn ra.

“Đừng!” Lương Thăng hoảng hốt thét lên, tay ôm chặt lấy vết thương không ngừng chảy máu, hoảng sợ gào thét: “Độc phụ! Ngươi là đồ độc phụ!”

Nụ cười trên mặt Phượng Hòa chợt tắt, tay cầm dao lại ấn sâu vào thêm vài phần: “Mắng thêm một câu thử xem.”

Đám người đều trố mắt há hốc mồm, bất giác rùng mình, rồi tán loạn lùi về bốn phía.

Lưu Cảnh Tường và Thất hoàng tử đứng gần đó, rúc lại một chỗ run như cầy sấy, nuốt nước bọt ừng ực.

Mặt Lương Thăng mặt bệch, đau đến muốn chết đi sống lại, muốn lùi cũng không lùi nổi, chỉ còn biết quay đầu hét lớn: “Còn không mau lại đây gϊếŧ chết con độc phụ này!”

Cuối cùng cũng có người phản ứng, thị vệ lập tức xông tới vây kín lấy Phượng Hòa, tiền tới gần nàng.

Lăng Kiến Triệt lặng lẽ bước đến che chắn bên cạnh nàng, vẻ mặt cảnh giác.

Phượng Hòa nhìn quanh một vòng, vẻ mặt sợ hãi đưa tay vỗ nhẹ lên ngực: “Các vị đừng dọa ta, nhỡ tay ta run một cái, đâm chết hắn thì sao?”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 62: Chương 62



Vừa dứt lời, tay nàng khẽ động, con dao lại đâm sâu vào thêm một chút nữa.

Lương Thăng đau đớn kêu gào thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, sợ hết hồn hết vía hét lớn: “Các ngươi đừng qua đây!”

Phượng Hòa vẫn mỉm cười, song trong mắt nàng chẳng hề có chút cảm xúc nào.

Nàng vốn chẳng phải loại người cam chịu nhẫn nhịn. Trước đây không động thủ là vì chưa dò rõ tình hình Đại Úc, càng ít gây chú ý càng tốt. Nay bọn họ đã dồn nàng đến đường cùng, nàng cũng chẳng cần nhịn nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ còn biết hướng về phía Lệ Vương. Dù sao bữa tiệc hôm nay là do Lệ Vương chủ trì, giờ xảy ra chuyện lớn thế này, e là khó mà kết thúc êm đẹp được.

Ánh mắt Lệ Vương âm trầm nhìn Phượng Hòa, cố giữ bình tĩnh mở lời: “Vương nữ, có gì từ từ nói, mọi người chỉ là đùa giỡn một chút thôi, cớ sao lại làm to chuyện đến mức này? Ngươi thu dao găm lại trước đã…”

“Được thôi.” Khóe môi Phượng Hòa khẽ nhếch, một tay rút phắt con dao ra.

Máu tươi từ bụng Lương Thăng lập tức phun như vòi phun nước.

Trái tim tất cả mọi người đều suýt nữa thì nhảy vọt lên tận cổ họng.

Phượng Hòa đưa tay che miệng, nhìn vết thương trào máu, giả vờ vô tội kinh hô một tiếng: “Ôi chao! Vương gia bảo ta rút, ta rút liền mà.”

Lương Thăng rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.

Lệ Vương nghẹn lời.

… Hắn ta bảo rút ra? Hắn ta bảo nàng rút kiểu đó à!

Một hơi nghẹn lại nơi cổ họng, sắc mặt đen như đít nồi.

Phượng Hòa chậm rãi đứng dậy, những viên ngọc châu trên búi tóc nhẹ nhàng dao động theo động tác của nàng, trên chiếc váy trắng tuyết vương vài giọt máu, tựa như hồng mai điểm xuyết.

Toàn thân nàng mang theo một khí cốt kiên cường, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, đuôi mắt đỏ ửng như điểm son, vài lọn tóc đen như mực vương vất trên cần cổ trắng ngần, môi son nhuốm máu, ngẩng đầu nhìn chúng nhân, chậm rãi nở một nụ cười lạnh. Dung mạo rực rỡ tựa phù hoa, diễm lệ gần như yêu mị.

Đích thị là một mỹ nhân độc ác.

Đám người nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng cùng dao găm lóe hàn quang trong tay, bất giác lùi về sau nửa bước, trong ánh mắt vừa có vẻ khϊếp sợ, lại vừa là khát vọng không thể che giấu.

Chỉ có Lăng Kiến Triệt vẫn ung dung đứng bên cạnh nàng, ánh mắt sâu thẳm đặt trọn nơi nàng.

Phượng Hòa thu dần ý cười nơi khóe môi, thong thả lau máu trên lưỡi dao, ánh mắt tĩnh lặng nâng lên: “Ta là con tin, ai ai cũng có thể chà đạp, nhưng chớ quên, Hoàng thượng sẽ không gϊếŧ ta. Ta dám lấy mạng đánh cược cùng các ngươi.”

Nàng, một con tin tuy chẳng chút quan trọng nhưng Huệ Đế sẽ không để nàng chết. Bằng không về sau còn ai dám đưa con tin tới Đại Úc? Nàng có thể chết trên đường tới đây, nhưng tuyệt đối không thể chết dưới chân thiên tử. Chỉ cần không phạm trọng tội tày trời, Hoàng đế sẽ không động đến mạng nàng.

Hai mắt Phượng Hòa đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn về phía Lệ Vương, từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Nếu khơi mào chiến sự giữa Đại Úc và chư quốc, các ngươi có gánh nổi hay không?”

Sắc mặt Lệ Vương cứng lại, biết rõ lời này là nhắm vào hắn ta.

Nếu hắn ta có dã tâm tranh đoạt ngôi vị thì càng không thể khiến Hoàng đế sinh lòng chán ghét.

Nếu hôm nay chuyện này làm ầm ĩ dẫn đến việc ảnh hưởng tới bang giao giữa Đại Úc với Đàm Âm và Vụ Đô, Hoàng đế tất sẽ trách tội hắn ta. Khi đó chính là được chẳng bù mất.

Lăng Kiến Triệt từ tốn cất lời: “Đại Úc và Đàm Âm tuy thắng một trận, song nguyên khí đại thương, quốc khố trống rỗng. Lúc này mà dấy binh khởi chiến, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ nổi giận.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 63: Chương 63



Không khí đột nhiên đông cứng lại, không một ai dám gánh lấy cơn thịnh nộ của thiên tử.

Phượng Hòa quét mắt đảo qua đám người, khẽ nâng cằm: “Ta chẳng qua cũng chỉ là một cái mạng hèn, dám đem sinh tử ra đặt cược! Còn các ngươi, những công tử tiểu thư kim chi ngọc thực, có mấy người dám chết? Nếu còn kẻ nào giở trò bẩn thỉu, ta chỉ có thể đồng quy vu tận với các ngươi, cùng lắm thì đừng hòng có ai mong được sống!”

Tất cả mọi người đều câm như hến.

Lệ Vương tái xanh mặt, trầm mặc hồi lâu rồi lạnh giọng: “Đưa Lương Thăng về Lương phủ chữa trị. Chuyện hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được truyền ra ngoài. Nhớ kỹ, là do hắn ta uống rượu say, lỡ tay tự làm mình bị thương.”

Dứt lời, hắn ta vung tay áo bỏ đi, tức giận ngùn ngụt.

Đám người không ai dám lên tiếng, vội vàng lũ lượt theo sau. Lý Nhụy trước khi rời đi còn liếc nhìn Phượng Hòa thật sâu, hiếm khi chẳng nói thêm lời nào.

Chốn hí lâu vừa náo nhiệt vui vẻ, thoáng chốc đã trở nên tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại vết máu loang lổ và mùi tanh thoang thoảng trong không khí.

“Buông tay, đã không sao rồi.”

Giọng nói trong trẻo mà trầm ổn của Lăng Kiến Triệt vang lên. Phượng Hòa lúc này mới buông lỏng thân thể, nhận ra ngón tay nắm dao găm đã sớm cứng ngắc.

Nàng từ từ buông tay, con dao rơi xuống đất. Hàng mi dài rũ xuống, che đi sóng gió nơi đáy mắt. Bình ổn lại một lát, khi nàng ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt u tối sâu thẳm.

Hạ Văn Diễn đứng trong góc, ánh mắt u ám nhìn nàng, thân thể gầy gò tựa cây trúc lay động trước gió.

Phượng Hòa thậm chí còn không nhận ra hắn ta đến từ khi nào, có lẽ hắn ta luôn ở đó, chỉ là hắn ta đã quá quen với việc giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, khiến nàng không hề chú ý tới hắn ta.

Bọn họ cùng là thân phận con tin, nhưng rốt cuộc chẳng cùng đường đi.

Người người lần lượt rời đi, Hạ Văn Diễn cũng lặng lẽ lui đi.

Trong hí lâu vắng lặng, chỉ còn lại Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt.

Lăng Kiến Triệt nhìn vết máu còn đọng trên đầu dao, vẻ mặt phiền muộn nói: “Ngươi gọi đây là ngu xuẩn hay là nhát gan?”

Phượng Hòa nghiêng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một cái: “Còn ngươi chẳng phải là công tử lụa là phong lưu ngang ngạnh?”

“Phong lưu ngang ngạnh là thật.”

“Nhát gan cũng là thật.”

Ánh mắt Lăng Kiến Triệt sâu như vực: “Ồ? Ta lại không nhìn ra ngươi nhát gan chỗ nào đấy.”

Phượng Hòa hơi cong khóe môi: “Gặp phải mũi tên của Lăng công tử, chẳng phải là ta rất sợ đó sao?”

“Yên tâm, dung nhan như hoa như nguyệt của Vương nữ, ta đây không nỡ làm tổn thương. Mũi tên của ta là tên đa tình.”

“Tiếc thay, tên hữu tình, người lại vô tình. Vậy phải làm sao?”

Lăng Kiến Triệt khựng lại, nhìn nàng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu Vương nữ là nam tử, với miệng lưỡi này, nhất định có thể đi làm một biện thần.”

Phượng Hòa mỉm cười, tâm tình cũng dần dịu lại.

Lăng Kiến Triệt nhặt dao găm lên, búng nhẹ lưỡi dao một cái: “Cái con dao găm được mỗi cái mã này của ngươi không ngờ lại thực sự có ích.”

Phượng Hòa cười giễu cợt: “Bọn họ xem ta là món đồ chơi. Mà món đồ chơi bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn trả.”

Lăng Kiến Triệt nghiêm túc nói: “Sau này, bất kể ai nhân danh người nhà ta tới mời đều không cần đi. Nếu nhà ta thật sự muốn mời, ta sẽ đích thân tới rước.”

Phượng Hòa khẽ gật đầu: “Chuyện hôm nay, ngươi trở về định giải thích thế nào? Trước mặt Lệ Vương mà dám đánh cữu cữu hắn ta, e rằng hắn ta không dễ nuốt trôi cơn tức này.”

Lăng Kiến Triệt cười khẩy, giọng trầm mà lạnh: “Muốn đá thì đá. Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, chẳng lẽ phải thực sự làm cháu cho lũ hèn hạ đấy.”

Ánh mắt Phượng Hòa khẽ lay động.

Nàng và hắn, tính tình thực ra cũng có vài phần giống nhau.

Đều là loại người nếu bị ép đến đường cùng, sẽ chọn cách liều chết phản kháng, chẳng thà ngọc nát còn hơn ngói lành, càng có thể hiểu được tâm trạng của nhau.

Ánh mắt Lăng Kiến Triệt sâu thẳm như mực nước mà trông qua, môi nhếch lên mang theo chút tà khí: “Thế gian này, không có chiếc l*иg nào có thể nhốt được ta.”

Phượng Hòa ngẩn ra, rồi khẽ cười, lau sạch máu trên lưỡi dao, cất dao vào vỏ: “Lòng người kiên định, ắt phá muôn ngàn xiềng xích.”

Giống như lời nàng từng nói với Tôn Ngọc Diên, rào chắn là phải tự mình bước ra, vậy thì l*иg giam cũng phải tự mình phá bỏ.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 64: Chương 64



Bóng đêm đen kịt như mực tàu đổ ra, một vầng trăng sáng, trong vắt chiếu xuống mặt đất, rắc lên đất một tầng ánh bạc lấp lánh.

Hộ vệ bên ngoài hí lâu đều đã lui xuống.

Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt từ trong hí lâu bước ra, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nhóm tùy tùng đang dìu Lệ Vương lên xe ngựa. Đêm nay Lệ Vương uống không ít rượu, bước đi xiêu vẹo, phía sau còn có mấy nữ tử yểu điệu thướt tha đi cùng hắn ta lên cỗ xe ngựa rộng lớn. Chẳng bao lâu bên trong đã truyền ra tiếng cười đùa mập mờ, tiếng chim oanh én hót, ngọt ngào kiều mỵ tựa như sóng nước dập dìu.

Phượng Hòa ngẩng mắt liếc nhìn thoáng qua, đột nhiên thoáng thấy Y Nhĩ Mã, nàng định thần nhìn kỹ, quả nhiên thấy Y Nhĩ Mã cũng chui vào trong xe ngựa của Lệ Vương. Mày liễu nàng khẽ nhíu lại: “Những nữ tử kia là ai?”

Lăng Kiến Triệt thoáng nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt: “Là thị thϊếp của Lệ Vương, toàn là do quan viên dưới trướng hắn ta dâng lên. Người có thể hầu hạ bên cạnh hắn ta đều là những người được sủng ái.”

Phượng Hòa trầm tư, Y Nhĩ Mã lại trở thành thị thϊếp của Lệ Vương ư?

Bỗng một tỳ nữ lao tới trước mặt, quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên hồi với Phượng Hòa: “Vương nữ! Rốt cuộc người cũng ra rồi! Cầu xin người cứu lấy nương tử nhà nô tỳ!”

Phượng Hòa giật mình, nhận ra là tỳ nữ thân cận của Tôn Ngọc Diên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nương tử nhà nô tỳ sắp sinh rồi! Từ trưa đến giờ đã vật vã mấy canh giờ, mấy lần ngất đi vì đau đớn, đại phu nói là khó sinh, e rằng mẫu tử đều không giữ được! Phu nhân cho nô tỳ đến mời người, nô tỳ đã đứng chờ ngoài hí lâu mấy canh giờ rồi nhưng không vào được.”

Phượng Hòa chau mày: “Lúc trở về phủ, chẳng phải nàng ấy vẫn còn khỏe mạnh hay sao?”

Tỳ nữ khóc không thành tiếng: “Tất cả là tại cô gia! Nương tử vừa về đã vào phòng nghỉ ngơi, dặn không cho ai làm phiền. Ai ngờ cô gia lại không biết, đưa ngoại thất về phủ, còn đưa thẳng vào phòng của hai người! Không biết bọn họ nói gì hay làm gì trong đó nhưng nương tử nghe rõ từng lời từng tiếng, sau đó liền cãi nhau kịch liệt với cô gia. Hắn ta đẩy nương tử một cái, nương tử ngã xuống đất rồi bắt đầu chảy máu…”

Sắc mặt Phượng Hòa thay đổi hẳn: “Đến Hàn phủ trước!”

Nàng thoáng liếc xe ngựa đằng xa, trong lòng do dự. Từ hí lâu đến Hàn phủ đường xá xa xôi, không biết đi xe ngựa có kịp không.

Gió đêm lướt qua, Lăng Kiến Triệt huýt sáo một tiếng, Viêm Hà từ góc hí lâu chạy đến. Lăng Kiến Triệt tung mình lên ngựa, đưa tay về phía nàng: “Ta đưa ngươi đi.”

Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, do dự một thoáng rồi đặt tay vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay của Lăng Kiến Triệt rộng lớn, ấm áp, đầu ngón tay lạnh giá của nàng khẽ run lên.

Lăng Kiến Triệt nắm chặt bàn tay mềm mại ấy, dùng sức kéo nàng lên ngựa.

Hắn kéo căng dây cương, thúc ngựa phi như bay về phía Hàn phủ.

Viêm Hà phi nước đại, theo quán tính, Phượng Hòa đυ.ng vào lưng Lăng Kiến Triệt.

Gió đêm lướt qua hai người, tóc họ rối tung quấn lấy nhau, thân hình họ khoác ánh trăng, y phục phấp phới bay theo gió.

Giọng nói của Lăng Kiến Triệt trầm thấp, vang lên giữa đêm tĩnh mịch: “Ngươi thật sự biết y thuật?”

Phượng Hòa khẽ gật đầu: “Ta chưa từng lừa ngươi.”

Lăng Kiến Triệt trầm mặc một lát: “Người ngươi định cứu là thiếu phu nhân Hàn gia?”

“Ừm.”

“Có biết nàng ấy là nữ nhi của Tôn Kế Cương không?”

“… Biết.” Phượng Hòa dừng một chút rồi nói: “Những gì phụ thân nàng ấy làm không liên quan đến nàng ấy.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 65: Chương 65



Lăng Kiến Triệt khẽ cười, không nói thêm lời nào, thúc ngựa chạy như bay đến Hàn phủ.

Nàng có thể không chút do dự phản kích kẻ làm tổn thương mình, cũng có thể vất vả ngược xuôi đi cứu nữ nhi của kẻ thù. Nàng không bao giờ liên lụy người vô tội, nàng luôn yêu ghét rõ ràng.

Giờ sửu, phố xá tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập phá tan màn đêm. Viêm Hà phì phò thở mạnh, dừng trước cổng lớn Hàn gia.

Hàn phủ đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu khóc náo loạn bên trong.

Phượng Hòa xuống ngựa, gia đinh canh cửa đã được dặn trước, thấy nàng liền vội vàng dẫn vào phủ.

Lăng Kiến Triệt buộc ngựa ngoài cửa, suy nghĩ một lát rồi cũng cất bước theo sau.

Người Hàn gia và Tôn gia đều đã có mặt, đứng tụ tập trước cửa phòng của Tôn Ngọc Diên. Tôn Kế Cương người từng bị Lăng Kiến Triệt đá một cước cũng buộc phải đến, mặt đầy bất mãn ngồi bên bàn đá trong sân.

Hàn Thư quỳ trong viện, nghe tiếng la hét thảm thiết truyền ra từ phòng, mặt đầy hoảng sợ. Ngoại thất của hắn ta quỳ rạp dưới đất, run lẩy bẩy không dám hé răng.

Hàn Tuyết Kiều vừa từ hí lâu trở về, ngẩng đầu thấy Phượng Hòa liền ngạo nghễ hất cằm: “Ngươi tới nhà ta làm gì?”

Phượng Hòa không để ý đến nàng ta, lướt qua rồi bước thẳng vào phòng.

Hàn Tuyết Kiều còn định gây chuyện nhưng nhìn thấy vết máu trên vạt áo Phượng Hòa, lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra ở hí lâu, trong lòng chột dạ. Nàng ta do dự một chút, cuối cùng không dám nói thêm lời nào.

Nàng ta thấy Lăng Kiến Triệt đi phía sau, ánh mắt liền sáng lên, vội vã chỉnh lại tóc mai rồi mỉm cười e thẹn ngẩng đầu: “Lăng công tử, sao chàng lại đến đây?”

Lăng Kiến Triệt như không thấy nàng ta, đi tới hành lang, khoanh tay ôm kiếm tựa vào cột, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàn Tuyết Kiều nhìn gò má sắc sảo của hắn, tim đập liên hồi, ánh mắt gần như mê mẩn.

Tức giận đến mức lửa bốc đầy ngực, Tôn Kế Cương khẽ xoa vết thương ở ngực, hận không thể xông tới đấm Lăng Kiến Triệt mấy quyền giải hận.

Phượng Hòa bước vào trong phòng, Võ thị và Hàn phu nhân đều đã ở đó, hai nhà gần như đã mời hết những danh y nổi tiếng trong kinh thành tới, các đại phu chen chúc đứng ngoài phòng, ai nấy đều bó tay bó chân, không ai có cách.

Võ thị gục bên giường khóc lóc đau đớn, vừa thấy Phượng Hòa đến thì như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, run rẩy nắm lấy tay nàng, nước mắt giàn giụa.

“Vương nữ, cuối cùng người cũng tới rồi! Xin người cứu lấy Ngọc Diên, con bé còn chưa tròn đôi mươi, các đại phu đều nói không thể cứu được nữa, nhưng ta, một người làm mẹ sao có thể trơ mắt nhìn con mình chết như vậy!"

Mọi người xung quanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, chẳng ai hiểu vì sao Võ thị lại cầu cứu Vương nữ Đàm Âm, chỉ nghĩ bà ấy bị nỗi đau làm mờ lý trí, nói năng hồ đồ.

Phượng Hòa không để tâm đến ánh mắt của người ngoài, bước thẳng vào trong.

Sau lớp màn sa mỏng, Tôn Ngọc Diên nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục, tóc tai rối bời dính bên má, mắt vô thần, hơi thở yếu như tơ, chẳng còn bao nhiêu khí lực.

Phượng Hòa ngồi xuống bên giường, đặt tay lên cổ tay nàng ấy để bắt mạch, rồi sờ thử vị trí thai nhi trong bụng.

Cơ thể Ngọc Diên lạnh ngắt, ánh mắt ngấn lệ, khàn giọng nức nở:

“Vương nữ… Lời người nói ban sáng, ta về đã suy nghĩ kỹ rồi. Ta vốn đã quyết tâm sau này sẽ sống cho chính mình. Hắn ta muốn nuôi ngoại thất thì cứ để hắn ta nuôi, ta đường đường chính chính, không làm điều gì sai trái, ta không sợ…”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 66: Chương 66



Nàng ấy cố gắng nói từng lời nhưng giọng càng lúc càng yếu: “Nhưng bọn họ lại dám ở ngay trong phòng ta… hành sự… ta thật sự cảm thấy ghê tởm... Giờ e rằng ta không sống nổi nữa, nhưng ta không cam tâm… Cả đời này của ta, chưa có một ngày nào được sống thoải mái. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, sau khi thành hôn thì hiếu thuận với công bà, lo toan mọi việc trong nhà, sống đúng chuẩn mực, chưa từng làm điều gì sai trái...”

Phượng Hòa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng ấy, dịu giọng: “Giữ lại sức lực, chưa đến đường cùng đâu.”

Ánh mắt Ngọc Diên bừng lên một tia hy vọng, nắm chặt lấy tay nàng: “Ta muốn sống… Ta thật sự muốn sống tiếp!”

Phượng Hòa khẽ gật đầu.

An ủi Ngọc Diên xong, nàng vòng qua bình phong, dặn dò ngắn gọn: “Chuẩn bị lại nước nóng, rồi theo đơn ta kê mà sắc thuốc.”

Võ thị ánh mắt lộ rõ kích động, vội vàng đứng lên: “Người có cách cứu con bé sao?”

Mọi người trong phòng kinh ngạc, chẳng lẽ Vương nữ Đàm Âm thật sự tinh thông y thuật?

Chưa kịp để Phượng Hòa lên tiếng, một vị đại phu ngoài phòng liền nói: “Với tình trạng hiện giờ của thiếu phu nhân, cho dù có thần y ra tay, e là cũng chỉ cứu được một người, hoặc mẹ, hoặc con.”

Sắc mặt Hàn gia lập tức biến đổi, ngay cả Hàn Thư đang quỳ ngoài sân cũng hoảng loạn đứng bật dậy, ánh mắt người Hàn gia nhìn nhau, toàn là tính toán và mưu lược.

Phượng Hòa bước đến bên bàn, viết ra phương thuốc, giao cho nha hoàn, dặn dò sắc thuốc theo đúng đơn, cứ nửa canh giờ lại sắc một thang, mỗi thang có lượng và thời gian sắc khác nhau.

Mọi người trong phòng im lặng một hồi lâu, rồi lặng lẽ sai các đại phu và bà đỡ ra ngoài.

Hàn lão gia hạ quyết tâm, dùng giọng điệu ra lệnh: “Cứu đứa nhỏ trong bụng.”

Võ thị nghe vậy thì lập tức cuống lên: “Không được! Phải cứu người mẹ trước!”

Hàn lão gia mặt lạnh như tiền, phất tay: “Ngọc Diên đang mang trong bụng trưởng tôn của Hàn gia ta, nhất định phải giữ lấy huyết mạch của Hàn gia!”

Võ thị tức đến đỏ mặt: “Ngọc Diên là nữ nhi ta! Ông không có quyền quyết định thay!”

Hàn lão gia tay chắp sau lưng, hừ lạnh: “Nó đã gả vào Hàn gia, là dâu Hàn gia, chuyện này không đến lượt bà lên tiếng!”

Võ thị ôm ngực, giận đến run người, giọng nghẹn ngào hét lớn: “Dù nó là dâu Hàn gia thì cũng mãi mãi là nữ nhi của ta!”

Hàn lão gia hừ lạnh một tiếng, không đáp.

Võ thị tức giận đến mức gần như ngã quỵ, gắng gượng lấy hơi, quay đầu kéo Tôn Kế Cương vào: “Ông cũng nói một câu đi!”

Tôn Kế Cương vẻ mặt khó xử, khẽ giọng: “Hàn đại nhân, việc này…”

Hàn lão gia không buồn để ý, lạnh nhạt nói: “Phụ thân ta năm nay đã hơn bảy mươi rồi, lão nhân gia chỉ mong trước khi lâm chung có thể nhìn thấy tôn tử một lần, là phận tiểu bối, ta phải làm tròn chữ hiếu. Mong Tôn đại nhân lượng thứ cho tấm lòng của ta.”

Võ thị nghe thế, giận đến bật cười: “Thật là nực cười! Lòng hiếu thảo của ông cớ sao lại phải dùng mạng nữ nhi ta mà đổi lấy?!”

Giọng của Võ thị khàn đặc, mỗi lời thốt ra đều run rẩy: “Ông nói thì nghe thật đường hoàng, vừa được danh hiếu thuận, lại chẳng cần trả giá điều chi, chỉ há mồm hai câu đã muốn đoạt mạng nữ nhi của ta. Lợi lộc đều để ông chiếm cả!”

Hàn lão gia hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Tôn Kế Cương, giọng đầy uy hϊếp: “Tôn đại nhân, ông nghĩ cho kỹ, hài tử trong bụng nó cũng là ngoại tôn của ngươi. Tới khi hai nhà chúng ta có huyết mạch tương thông, tất nhiên sẽ đời đời giao hảo. Chuyện lần này là Hàn gia ta đắc tội với Tôn gia, tương lai ắt sẽ bồi thường. Ta với ông có thể tương trợ lẫn nhau trên điều đình, cùng dốc sức vì Lệ Vương điện hạ. Bằng không, e là sẽ làm tổn thương hòa khí hai nhà! Đại phu vừa rồi cũng nói, thân thể Ngọc Diên đã tổn hại, sau này khó mà mang thai lại!”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 67: Chương 67



Tôn Kế Cương đảo mắt, cuối cùng cười hòa nhã nói: “Ngọc Diên là mẫu thân, tất phải hy sinh vì hài tử. Ta nghĩ bản thân nó cũng muốn giữ lấy con. Lời thân gia nói rất đúng.”

Chỉ cần Lệ Vương điện hạ thuận lợi đăng cơ, vinh hoa phú quý ông ta hưởng chẳng hết. Lúc này lại càng cần Hàn gia ra sức trợ giúp. Ông ta gả nữ nhi vào Hàn gia vốn là để kết thân, giành lấy chỗ dựa, tuyệt đối không thể vì một nữ nhi mà làm trái lại.

Sắc mặt Hàn lão gia có phần dịu lại.

Võ thị đơn độc đứng đó, vừa giận, vừa uất, vừa hận!

“Đúng là hoang đường! Ngọc Diên là mẫu thân nhưng nó cũng là nữ nhi của ông! Tôn Kế Cương, ông là phụ thân của nó, sao ông không hy sinh vì con mình, xả thân vì con mình? Dựa vào đâu bắt nó phải hy sinh vì một đứa trẻ chưa ra đời?!”

Tôn Kế Cương tránh ánh mắt bà ấy, gắt gỏng nói: “Ngươi là phụ nhân, biết gì mà nói!”

Phượng Hòa chẳng buồn chen lời, rửa tay trong chậu đồng, thong thả lau khô tay rồi mới nhàn nhạt mở miệng: “Giữ mẹ hay giữ con, các người nói chẳng tính, ta là đại phu, lời của ta mới tính.”

Tiếng cãi vã bỗng dưng lắng xuống.

Võ thị ánh mắt sáng lên, khẩn thiết nhìn Phượng Hòa: “Vương nữ, xin người nhất định phải cứu lấy Ngọc Diên!”

Sắc mặt Hàn lão gia trầm xuống.

“Ngươi dựa vào đâu mà làm chủ!” Hàn Thư tức đến xanh mặt, nghiến răng nói: “Nếu ngươi dám tổn hại đến mạng nhi tử ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Hắn ta đã nghĩ kỹ, chuyện hôm nay khiến tình nghĩa giữa hắn ta và Tôn Ngọc Diên tan vỡ, dẫu nàng ta sống được cũng thành phu thê ly tán. Thà bỏ mẹ giữ con rồi cưới người mới, chẳng phải sướиɠ hơn sao?

Phượng Hòa khẽ cười: “Ai nói với ngươi là nàng ấy mang thai nhi tử?”

Hàn Thư ngẩng đầu, giọng chắc như đinh đóng cột: “Đại phu nói rồi, thai lần này là nhi tử!”

“Nhi tử?” Phượng Hòa bật cười, không chút lưu tình: “Là nữ nhi.”

Mọi người như nín thở trong thoáng chốc.

Sắc mặt Hàn lão gia tối sầm, không cần suy nghĩ liền quát: “Không thể nào! Nhất định là nhi tử!”

Hàn Thư cũng cứng đầu không nhận: “Ngươi cố tình lừa bọn ta, muốn khiến ta giữ mẹ bỏ con! Đừng mong bọn ta mắc mưu!”

Phượng Hòa chẳng buồn đôi co.

Tôn Kế Cương lúc này đang hận nàng nghiến răng, lập tức quát lớn: “Ngươi thì biết gì về y thuật, bớt ở đây giả thần giả quỷ! Nữ nhi ta không cần ngươi trị, cút ngay cho ta!”

Võ thị đỏ ngầu hai mắt, tát cho ông ta một bạt tai: “Tất cả đều tại ông! Nếu không phải ông nhờ Vương gia nhốt Vương nữ trong hí lâu, sao có thể trì hoãn đến mức này! Nếu nữ nhi ta có mệnh hệ gì, ta liều mạng với ông!”

Hai người xông vào đánh nhau.

Thân thể Tôn Kế Cương đã sớm bị tửu sắc bào mòn, chỉ có thể ôm đầu mà chạy trốn.

Một nha hoàn bưng thuốc vào, thấy cảnh tượng trong phòng, sợ tới đứng chết lặng ở cửa.

Phượng Hòa lãnh đạm nói với mọi người: “Ra ngoài hết đi.”

Hàn gia đứng lì bất động.

Hàn Thư trừng mắt nhìn Phượng Hòa, mặt dày vô sỉ nói: “Nếu ngươi không giữ con, bọn ta không đi! Cũng đừng mong tiếp tục đỡ đẻ cho Ngọc Diên! Hàn gia bọn ta thà chuẩn bị sẵn hai cỗ quan tài, an táng cả mẹ lẫn con cho đẹp mặt!”

“Hàn Thư!” Võ thị tóc tai rối bời, mắt như bốc lửa, chỉ tay vào hắn ta mắng: “Ngươi muốn Ngọc Diên chết sớm để tiện nhân của ngươi danh chính ngôn thuận vào cửa đúng khôngg! Đừng có nằm mơ!”

Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng khóc thê lương tan nát cõi lòng.

Giọng của Tôn Ngọc Diên khản đặc, vang lên giữa đêm như kim đâm vào tai.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 68: Chương 68



Trong phòng lặng như tờ.

“… Chà! Náo nhiệt quá nhỉ!”

Lăng Kiến Triệt từ ngoài bước vào, phá vỡ sự tĩnh lặng như chết trong phòng.

Hắn ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phượng Hòa khó coi, bật cười một tiếng, hỏi: “Lại có kẻ nào không có mắt chọc giận Vương nữ của chúng ta vậy?”

Khóe môi Phượng Hòa hơi cong, thản nhiên đáp: “Tối nay gặp phải quá nhiều súc sinh nên hơi khó chịu.”

Sắc mặt đám người trong phòng xanh một chập, trắng một chập, như bị đổ cả chậu thuốc nhuộm lên mặt. Dẫu biết nàng đang mắng mình là súc sinh nhưng lại chẳng ai dám nhận, chỉ đành nghẹn khuất trong lòng.

Lăng Kiến Triệt cười nhìn Phượng Hòa một cái, trong mắt có vài phần cưng chiều mà chính hắn cũng không nhận ra rồi quay sang nha hoàn còn đang ngơ ngác bên cửa: “Mau mang thuốc vào trong.”

Nha hoàn cúi đầu cẩn thận, không dám nhìn những khuôn mặt tức giận của Hàn gia, vội vàng mang thuốc vào trong.

Phượng Hoà và Lăng Kiến Triệt liếc nhau rồi cũng bước vào. Không biết tại sao, dường như Phượng Hoà đã hiểu ý trong ánh mắt của Lăng Kiến Triệt, biết rằng chỉ cần có hắn ở đây, nàng có thể yên tâm chữa trị.

Võ thị cũng lo lắng đi theo vào trong.

Hàn gia mở miệng định ngăn cản.

Lăng Kiến Triệt liền lấy một chiếc ghế, chắn ngay trước cửa, quyết đoán ngồi xuống.

“Ta xem ai dám vào.”

Vừa nhìn thấy Lăng Kiến Triệt, Tôn Kế Cương tức giận đến mức máu nóng bốc lên nhưng lại vì vết thương ở ngực đang đau mà không dám đối đầu.

Hàn lão gia không vui hỏi: “Lăng phó thống lĩnh, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Lăng Kiến Triệt nhẹ nhàng gõ ngón tay lên ghế, vẻ mặt “Ý của ta chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.” Ánh mắt sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người.

Hàn Tuyết Kiều xiết chặt khăn tay, giọng nói mềm nhẹ: “Lăng công tử, vì sao chàng lại làm vậy?”

Nàng ta nhớ lại ánh mắt Lăng Kiến Triệt và Phượng Hoà nhìn nhau hồi nãy, trong lòng bất giác cảm thấy lo sợ. Rõ ràng ai cũng nghĩ rằng họ phải đối đầu nhưng nàng ta lại cảm thấy không phải như vậy.

Mọi người cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Lăng Kiến Triệt lại xen vào việc này, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Lăng Kiến Triệt liếc nhìn một cái, giọng lạnh lùng: “Hôm nay Hàn gia các người mượn danh mẫu thân ta để lừa dối, lại còn hành động hèn hạ. Các người nghĩ rằng Lăng gia ta sẽ làm ngơ sao?”

Hàn Tuyết Kiều bặm chặt môi, trong lòng có chút hối hận.

Thật ra nàng ta đã biết việc này từ lâu, chỉ là lúc đó nghĩ mình có thể làm khó Phượng Hoà nên không chú ý đến những điều khác. Không ngờ Lăng Kiến Triệt lại tức giận như vậy.

Hàn phu nhân nuốt một ngụm nước bọt, đổ lỗi cho Tôn Kế Cương: “Là thân gia bảo bọn ta làm vậy, bọn ta cũng không biết ông ta định làm gì!”

“Ta không quan tâm các người có biết hay không, dù sao làm sai thì phải trả giá.” Lăng Kiến Triệt lắc đầu, giọng điệu không vội vã: “Hôm nay ta sẽ không để các người được toại nguyện.”

Hàn lão gia giật giật râu: “Ngươi chỉ có một mình, ngươi tưởng là ngươi có thể đánh lại mấy chục hộ vệ của Hàn phủ ta hay sao?”

Lăng Kiến Triệt đặt ngang đao trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo: “Thế thì phải hỏi đao của ta.”

Thái độ của hắn vô cùng rõ ràng.

Hôm nay ai dám gây rối, chắc chắn sẽ phải đổ máu.

Hàn lão gia do dự một lúc, cuối cùng không dám hành động bừa bãi.

Trong kinh thành, ai mà không biết Lăng gia tam nhi tử là một tên vô pháp vô thiên, nếu thật sự chọc giận hắn, ai mà biết hắn sẽ làm gì!

Nếu chuyện này mà truyền ra, là Hàn gia họ không có lý, nếu làm lớn chuyện thì chỉ có Hàn gia mất mặt.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 69: Chương 69



Hàn lão gia đột ngột ôm mặt khóc, giả vờ than thở: “Chẳng lẽ trước khi nhắm mắt phụ thân ta lại không được gặp tôn tử sao? Là chúng con bất hiếu!”

Hàn Thư siết chặt nắm tay, tức giận nhìn Lăng Kiến Triệt: “Ngươi không sợ kết thù với Hàn gia sao?”

“Kết thù?” Lăng Kiến Triệt bật cười một cách kiêu ngạo: “Đưa mắt nhìn khắp cả kinh thành này, kẻ thù của ta nhiều không đếm xuể, Hàn gia các người chẳng là cái thá gì cả.”

Hàn gia: “…” Hắn lại còn tự mãn!

Lăng Kiến Triệt ngồi chễm chệ trên ghế, ánh mắt sắc bén như sói đi trong đêm, không nói một lời, chỉ im lặng đối mặt với họ.

Hàn gia do dự một hồi, cuối cùng không dám xông vào.

Trong phòng, Tôn Ngọc Diên đã ngất xỉu vì đau đớn. Phượng Hoà mở mắt nàng ấy ra kiểm tra, rút một cây kim bạc châm xuống khiến nàng ấy tỉnh lại, sau đó cho nàng ấy uống thuốc.

“Nếu chậm trễ thêm, đứa trẻ trong bụng sẽ ngừng thở. Ta đã cho ngươi uống một loại thuốc mạnh, kết hợp với châm cứu, ngươi phải kiên cường, nhất định phải sinh đứa trẻ này ra, nếu không cả hai sẽ mất mạng.” Phượng Hoà dừng lại một chút, nhìn vào mắt nàng ấy rồi nói: “Ta tin ngươi có thể kiên trì được.”

Tình trạng của Tôn Ngọc Diên rất nguy cấp, nếu không phải nàng ấy có ý chí muốn sống mạnh mẽ thì có lẽ Phượng Hoà cũng không thể đến kịp. Phượng Hoà cảm nhận rõ ràng sự quyết tâm muốn sống sót của nàng ấy.

Tôn Ngọc Diên yếu ớt gật đầu: “Người vừa nói đứa bé trong bụng ta là nữ nhi?”

Những lời lúc trước nàng ấy nghe rất rõ ràng, từng chữ từng câu, kể cả những lời muốn lấy mạng nàng ấy.

Phượng Hoà gật đầu.

“Nữ nhi… thực ra ta rất thích nữ nhi, nữ nhi tốt, mềm mại dễ thương, ta có thể tự tay làm những chiếc váy xinh đẹp cho con mặc.” Tôn Ngọc Diên mỉm cười dịu dàng nhưng nước mắt lại chảy xuống: “Nhưng cứ nghĩ đến việc phải để con chịu đựng đau khổ giống ta, ta lại sợ…”

Phượng Hoà trong lòng xúc động, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng ấy.

Tôn Ngọc Diên ngước lên nhìn trần nhà, mồ hôi lạnh chảy dài trên má, bụng đau đớn như bị sét đánh, từng cơn đau đớn dữ dội, nàng ấy có thể cảm nhận được đứa trẻ đang cố gắng chui ra ngoài.

Một lúc lâu sau, nàng ấy hét lên trong cơn đau đớn: “Vương nữ, hay là thôi… Ta biết người muốn cứu ta nhưng để ta bỏ con ta thực sự không nỡ, để nó một mình ra đời chịu khổ thì ta không đành lòng, thôi thì chúng ta cùng ra đi, cũng không uổng một kiếp mẹ con.”

Võ thị ôm lấy mép giường, khóc lóc thảm thiết.

Phượng Hoà đâm một cây kim vào huyệt đạo của Tôn Ngọc Diên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta chưa từng nói chỉ có thể cứu một người.”

Tôn Ngọc Diên và Võ thị đều ngẩn người, rồi bừng tỉnh nhận ra rằng những đại phu ngoài kia đã nói rằng cho dù là đại phu giỏi nhất cũng chỉ có thể cứu một người nhưng Phượng Hoà chưa bao giờ nói vậy.

Võ thị xúc động, nước mắt tràn mi.

“Cuộc sống này thế nào, phải để đứa trẻ đến thế giới này trải nghiệm, có đắng cay ngọt bùi là do nó tự chọn.” Phượng Hoà vỗ nhẹ tay Tôn Ngọc Diên: “Cả hai mẹ con phải sống sót, ngươi phải cho nó biết nữ tử sống như thế nào là tốt, ngươi phải làm gương cho nó.”

Tôn Ngọc Diên ngơ ngẩn nhìn Phượng Hoà.

Mái tóc Phượng Hoà có chút rối, giọng nói có hơi lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu dàng ấm áp như chứa đựng vô vàn sức mạnh.

Tôn Ngọc Diên hai hàng nước mắt tuôn rơi, nắm chặt tay Phượng Hoà, gật đầu thật mạnh.

Dù sống hay chết, nàng ấy đều rất may mắn khi gặp được Vương nữ, người ngoài lạnh nhưng trong nóng.

Phượng Hoà lại cho nàng ấy uống một bát thuốc kí©h thí©ɧ sinh nở rồi bảo bà đỡ vào để giúp nàng ấy sinh. Còn nàng thì dùng kim bạc bảo vệ mạch máu của Tôn Ngọc Diên, cố gắng giảm bớt nỗi đau cho nàng ấy.

Thuốc nhanh chóng có tác dụng, Tôn Ngọc Diên đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, y phục ướt đẫm mồ hôi, nàng ấy nắm chặt chăn dưới thân, cắn răng chịu đựng cơn đau như xé ruột, trên môi để lại dấu răng sâu, máu chảy thành vệt.

Phượng Hoà cầm khăn lau mồ hôi cho nàng ấy: “Kêu lên đi, không cần nhịn nữa.”

Tôn Ngọc Diên mắt cay, nhẹ nhàng sờ bụng, chậm rãi nhắm mắt.

Đúng vậy, nàng ấy phải kêu lên, phải để đám người kia thấy nàng ấy đã phải đau đớn thế nào, để họ nhớ mãi nỗi đau của nàng ấy trong đêm nay.

A ——.

Tôn Ngọc Diên hét lên, buông bỏ tất cả những giáo dưỡng mà nàng ấy luôn gìn giữ… Những điều đã trói buộc nàng ấy bấy lâu nay.

Từ giờ trở đi, nàng ấy không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
 
Back
Top Bottom