Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOYvt1rOeajeF5XKAZut7hhINtv1lMJhALxPzm7B6oZGH1vPpC9txRgL2mc-4P75kM0J0zKDTh6LHU6i9_JdxwkEbNhH6P6T9lQvPNl6pTshadiVJSVm8iFq3VCqhkx7TbJPZOjcpkNAK8FaVa00n7o=w215-h322-s-no-gm

Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Tác giả: Cưu Sâm
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương.

Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.

Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.

Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.

Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.

Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng ta cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.

Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, ta với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như ta khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.

Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở ta, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho ta một lễ tang trọng thể, ân chuẩn ta với hắn chôn cùng huyệt.

Hợp táng chu phê (1) còn chưa hạ, Tôn cô cô, chưởng sự Kiêm Gia Cung đã cung kính quỳ gối ngoài điện, nói khi nương nương còn sống muốn cầu ân chuẩn.

Yến Lang đại khái đoán ra.

Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.

“Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại.​
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 1: Chương 1



Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương.

Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.

Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.

Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.

Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại quan từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.

Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng ta cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.

Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, ta với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như ta khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.

Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở ta, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho ta một lễ tang trọng thể, ân chuẩn ta với hắn chôn cùng huyệt.

Hợp táng chu phê (1) còn chưa hạ, Tôn cô cô, chưởng sự Kiêm Gia Cung đã cung kính quỳ gối ngoài điện, nói khi nương nương còn sống muốn cầu ân chuẩn.

Yến Lang có lẽ cũng đoán ra.

Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.

“Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại."

1.

Trước khi rời cung, ta còn có rất nhiều việc không an lòng.

Dặn dò Y Dược Ty năm nay mùa đông không lạnh, cần phải đề phòng dịch bệnh mùa xuân cùng với tai hoạ thường niên; báo cho nội vụ chớ có vì tang lễ của Hoàng Hậu mà quên mất việc cho các cung nữ xuất cung gả cưới.

Vừa đề bút xong hai phần di chiếu, ta cúi người lau nước mắt cho Đại hoàng tử, bảo với hắn sau này không được bẻ chân dế chơi nữa, quân tử cần phải thận trọng, đừng cho rằng việc ác nhỏ mà đi làm.

Đại Hoàng tử còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe không hiểu quân tử là có ý gì, chỉ cúi đầu vuốt hỏng cả một góc giấy đèn.

Chu công công ở bên cạnh đợi lệnh thật cẩn thận mà nhắc nhở.

“Nương nương, còn có chỗ bệ hạ, nô tài có phải nhắn nhủ điều gì không..”

Ta ngơ ngẩn, cẩn thận nghĩ lại.

Nửa tháng trước, ta cùng Yến Lang cãi nhau một trận lớn, chiến tranh lạnh đến tận bây giờ.

Hắn khăng khăng muốn phong muội muội của ta làm Quý Phi, thậm chí không tiếc mang tới cả chiếu thư phế hậu cùng với rượu độc ban chết, muốn ép ta hiểu chuyện mà cúi đầu.

Đội lại là trước kia, ta chắc chắn sẽ xé chiếu thư, ném rượu độc, rút kiếm xông vào trong điện, giáp mặt với Yến Lang hỏi cho ra lẽ.

Nhưng khi đã quyết tâm phải đi rồi, ta không nghĩ nữa, cũng lười náo loạn với hắn.

Tính toán ta còn không đủ ba ngày tuổi thọ, ta xoa xoa thái dương, nhẹ nhàng nói:

“Nói cho bệ hạ, bổn cung đồng ý, ba ngày sau sách phong Thôi thị làm Quý Nhân, đưa vào cung đi!”

Chu công công là lão nhân hầu hạ trong cung, hắn thấy ta vì bệnh mà sắc mặt tái nhợt, do dự mà vẫn khuyên hai câu:

“Nương nương, việc Thôi Thị ngũ nương vào cung ngài không cần để ý, hiện giờ chăm sóc sức khoẻ của mình mới quan trong”

“Huống chi ngài là mẫu của thiên hạ, cho dù là con của ai, nếu ngài thích đều có thể ôm tới Kiêm Gia Cung để nuôi.”

Đại hoàng tử nghe thấy giọng nói của Chu Công công, vui vẻ ló đầu từ phía sau ta, giơ chiếc đèn tròn trên tay lên:

“Đèn hỏng rồi, Đại Hỉ sửa đi…”

Chu công công vội buông phất trần trong tay xuống để dỗ dành hắn, vừa lơ đãng nhìn thấy di chiếu của ta trên án thư, cuống quýt quỳ xuống:

“Nương nương, những lời này của ngài không may mắn…”

“Nô tài xin cả gan không sợ chết mà nói một câu, năm đó bệ hạ vốn là có hôn ước với Thôi thị Ngũ Nương, nhưng bệ hạ thương nương nương ở Thôi thị quá gian nan, mới sửa lại mà cưới nương nương làm vợ.”

“Trước đó vài ngày, Y Dược Ty còn tuyển một đám Tân Y Hầu, ý của bệ hạ là chờ Thôi thị Ngũ Nương vào cung, ngài sẽ phái người kê thuốc để điều trị cho nương nương, tương lai nương nương sinh hoàng tử chính là Thái Tử…”

Chu công công nhắc tới thuốc và chuyện quá khứ, ta bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê tởm từ trong dạ dày.

Năm năm trước khi Yến Lang đăng cơ, các kiểu thuốc đắng điều trị sức khoẻ ta cũng uống năm năm rồi, vẫn không thấy có thai.

Các ngự y chỉ nói, nương nương khi còn trẻ ưu tư quá nhiều, lại bị hàn chứng, điều dưỡng thêm một chút sẽ có thai.

Ta cũng hiểu qua loa một chút y thuật, biết sức khoẻ của ta là không thể tốt lên được.

Ưu tư quá độ là lúc trước khi gả cho Yến Lang, hắn bị anh em vu hãm, vì bị tiên đế ghét bỏ, đừng nói là việc ăn uống bị cung nhân khắt khe, ngay cả khi sốt đến cả người nóng bỏng cũng không có ai thèm để ý.

_______________

(1) Chu phê: Lời phê chuẩn bằng chu sa (màu đỏ)
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 2: Chương 2



Ta cảm kích Yến Lang đồng ý cưới ta, có được danh hiệu Hoàng tử phi, khiến phụ thân nhận ta, đón ta vào kinh thành, dời mộ của mẹ ta vào Thôi gia, thực hiện di nguyện của mẹ ta.

Vì thế, ta còn chưa kịp c** đ* cưới đã cầm lấy con dao trong đống củi ở trong viện, ta lúc đó mới mười bốn tuổi, cố nhịn nước mắt cùng với cảm giác xấu hổ, đặt đao lên cổ mình, khiến cho nội giám ỷ thế h**p người sợ tới mức phải mời ngự y tới.

Sau đó, vì giúp cho Yến Lang điều dưỡng thân mình, ta tiết kiệm ăn uống, luôn là một bữa no lại một bữa đói.

Tiên đế ba ngày liên tiếp giết năm đứa con, lại khiến cho ta suốt ngày sợ hãi sầu lo, không thể điều dưỡng, ngay cả nguyệt tín cũng thường xuyên không đều.

Hàn chứng là trước đó Yến Lang bị hoàng huynh của hắn đuổi giết, ta mặc quần áo của Yến Lang, cưỡi bạch sư mã của hắn để đánh lạc hướng truy binh.

Khi Yến Lang tìm thấy ta, ta hôn mê ở trong nước tuyết dưới vực sâu ba ngày ba đêm.

Thái y tinh thông nhất về phụ qua trong thái y viện đã nói, nếu bệ hạ có thể nhanh hơn nửa ngày, sức khoẻ của nương nương cũng không đến mức xấu như vậy.

Hai năm đầu tiên, mỗi lần uống thuốc kia vào ta vẫn luôn nôn, nôn đến nỗi cuối cùng suy yếu đến nỗi chỉ có thể uống một chút nước cơm.

Yến Lang đau lòng nắm lấy bàn tay gầy yếu của ta, đôi mắt đỏ lên, tràn đầy áy náy:

“Chưởng Châu, chúng ta không uống nữa, đắng quá!”

“Trách ta, nếu tới sớm một chút, nàng cũng sẽ không…”

Hắn quá mức tự trách, cho nên cho ta một ý chỉ, nói là sẽ từ dòng bên quá kế một đứa trẻ, hắn thà rằng không cần có con, cũng không muốn ta tiếp tục phải chịu tội.

Trong lòng ta khổ sở, cho nên mỗi ngày vẫn chịu đựng cảm giác ghê tởm uống hết thuốc đắng, chờ mong trời cao rủ lòng thương.

2.

Cho đến một năm trước, muội muội mới goá chồng của ta là Thôi Minh Xu mặc tang phục lại to bụng.

Trong tộc cho rằng đó là một việc đáng sỉ nhục, hỏi gian phu là ai, đêm khuya Yến Lang không màng mưa to giục ngựa mà đến, ôm vào ngực Thôi Minh Xu còn đang mặc áo tang trước linh cữu, tàng kiều ở hành cung.

Quần thần sôi nổi dâng gián ngôn.

Nhưng đều bị một câu của Yến Lang chắn trở về bằng một câu nói nhẹ nhàng: “Hậu cung không người, Hoàng Hậu không con.”

Chỉ có một cái xương cứng khó gặm là Lý Ngự Sử, hắn cho dù phải nhận đình trượng nhưng vẫn quỳ gối ngoài điện.

Bị Yến Lang mắng là cục đá ở hầm cầu, lưu đày tới Lĩnh Nam, bị biếm chức làm một tiểu quan nhỏ như hạt vừng.

Có tiền lệ là Lý Ngự Sử, các thần tử đầu bắt đầu cân nhắc phong hào Quý Phi, là Huệ hay là Thục.

Khi ta biết đến tin tức, rút kiếm xông vào hành cung, cách một bức rèm châu, trong lòng không ngờ lại cảm thấy sợ hãi do dự.

Mấy năm nay ta nghe một ít tin đồn.

Nói là công tử Vương thị chưa từng viên phòng với Thôi Minh Xu, cũng không dám nạp thiếp, hiện giờ sau khi Yến Lang đăng cơ hắn lại chết một cách ly kỳ.

Thấy ta ngơ ngẩn, Thôi Minh Xu kiêu ngạo mà chạm tay vào bụng nhỏ, dùng khăn che miệng cười.

Cười ta sợ hãi, cười ta thật lòng, lại càng cười ta không hay biết gì mà mấy năm nay làm áo cưới cho nàng.

“Tỉ tỉ, thật ra người mà A Lang muốn cưới vẫn luôn là ta, nhưng lúc trước đoạt đích mạo hiểm đến mức nào chứ, hắn nuối tiếc trợ lực của Thôi gia, lại nuối tiếc không muốn lấy ta ra để đánh cuộc.”

“Vì thế mới để ta gả vào Vương thị để tránh hoạ, lại chọn loại con hoang do ngoại thất sinh ra như ngươi che chắn phía trước.”

Dứt lời, nàng khinh miệt mà nhìn thanh kiếm trên tay ta, vừa liếc mắt đã nhìn thấu ta đang giả vờ hung hãn.

“Tỉ tỉ, ngươi có biết không, thật ra ngươi vốn có thể sinh con.”

“Đáng tiếc, ngày ngươi ngâm mình trong nước đá đó, lại là sinh nhật của ta.”

“Ta nói ta muốn ăn bánh hoa táo trong cung, A Lang ra roi thúc ngựa đưa tới cho ta, khi đó bánh vẫn còn nóng.”

“Chỉ là ta lại không thích ngọt, chẳng ăn một miếng nào.”

Năm năm uống thuốc đắng bỗng nhiên túm chặt lấy tim phổi của ta, mùi tanh ngọt chua xót đột nhiên ùa lên cổ họng.

Chờ đến khi ta lấy lại tinh thần, kiếm trên tay đã chém đứt rèm châu.

Ngọc châu viên to viên nhỏ lăn xuống cùng với tiếng thét chói tai, máu trào ra từ g*** h** ch*n của Thôi Minh Xu.

Nàng không nghĩ là kiếm kia của ta thật sự chém xuống, khi né tránh lại vô ý bị ngã.

Yến Lang vội vàng tới, đột nhiên một bàn tay tát lên mặt ta, đánh đến nỗi ta lảo đảo.

Ta không chịu cúi đầu rơi nước mắt, chỉ ngửa đầu bình tĩnh nhìn hắn, trong nụ cười có nước mắt, gằn từng chữ một:

“Yến Lang, lần sau nhìn thấy nàng, ta nhất định sẽ giết nàng.”

Nghe ta nói như vậy, vẻ xấu hổ trong mắt Yến Lang nháy mắt tiêu tán:

“Người đàn bà điên! Lời nói việc làm điên khùng, lợi dục huân tâm! (2) Chính ngươi không thể sinh con, chẳng lẽ không thể chấp nhận một đứa trẻ hay sao?”

Ta muốn cười to, lại cười đến nỗi từng giọt nước mắt thật lớn lăn xuống:

“Yến Lang, ngày hôm đó ngươi thật sự tới tìm ta ngay ư?”

Hắn ngạc nhiên nhìn ta, lại không dám nói một chữ nào.

________

(2) Lợi dục huân tâm: Vì lợi ích mà mê hoặc tâm can
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 3: Chương 3



Chân tướng tới muộn giống như thanh đao đầy rỉ sắt, day dứt trong lòng.

Kể từ đó về sau, trừ bỏ việc hiến tế, cứu trợ thiên tai, ta không gặp Yến Lang, cũng không uống thuốc đắng khiến ta nhíu mày buồn nôn nữa.

Cho đến nửa năm trước, vào sinh nhật của ta, Yến Lang đem Hằng Nhi lúc đó mới sáu tuổi tới chỗ ta.

Tháng tám nóng như lửa, khi ta cho rằng hắn xin lỗi chịu thua, cho rằng đứa nhỏ này là đứa con của mệnh phụ nào đó.

Yến Lang đẩy Hằng Nhi lo lắng sợ hãi tới trước mặt ta, giống như là đã chịu đựng đủ sự lạnh nhạt của ta.

“Đứa nhỏ này là huyết mạch dòng bên, sẽ được ghi lại dưới danh nghĩa của ngươi, sau này ngươi không cần phải lo lắng người khác phê bình ngươi không thể sinh con, cũng không cần phải sợ hãi quyền hành sa sút, cho dù Xu Nhi vào cung, ngươi cũng vẫn luôn là Hoàng Hậu của trẫm, sẽ không dễ dàng bỏ ngươi.”

Ta buông thẻ tính trong tay, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Yến Lang, một tấc cũng không chịu thua:

“Bệ hạ muốn nạp phi tần, cho dù là trăm người hay ngàn người ta đều không để bụng, nhưng nếu muốn Thôi Minh Xu vào cung, trừ phi ta chết.”

Thấy ta hùng hổ doạ người, rốt cuộc Yến Lang cũng mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, phất tay áo bỏ đi, khi đi còn ném lại một câu.

“Thôi Chưởng Châu, hiện giờ con ngươi cũng có rồi, trẫm không còn nợ ngươi nữa.”

Gió thổi khiến cho chín nhánh đèn run rẩy, tiếng ve kêu tiếng côn trùng cùng tiếng khóc của trẻ con ồn ào ầm ĩ.

Hằng Nhi ở bên cạnh vừa lau nước mắt lại vừa dùng sức đánh ta:

“Bọn họ đều nói bà là người xấu, bà không sinh con được nên cướp ta khỏi mẹ ta.”

Chu công công lo lắng đến nỗi che miệng nó, ta lắc đầu, bảo Chu công công buông nó ra.

Ta cũng không biết dỗ dành trẻ con, lại đúng giờ Lĩnh Nam gửi tới một hộp vải khô.

Chu công công là lão nhân trong cung, từ trước tới giờ quen với việc chơi đùa với các Hoàng tử bướng bỉnh.

Hắn bảo đồ đệ là Tiểu Thông Tử đưa tới một cái hộp dế màu vàng, quỳ rạp trên mặt đất cho Hằng Nhi xem dế.

Hằng Nhi ăn vải khô, chơi mệt thì ngủ rồi.

“Chờ nó tỉnh, đưa nó về đi, mẹ nó có lẽ nhớ nó lắm!”

Ta thu lại hộp vải khô kia, bỗng nhiên nhớ ra lúc trước khi uống thuốc đắng, dường như luôn có một phần mứt quả như vậy.

Chữ trên lồng sắt xinh đẹp bay bổng, từng nét ngang nét móc, nét phẩy nét xổ, trông rất là quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu rồi.

“Chớ lấy thân hữu hạn, thường cung vô tận sầu.”

Câu thơ này lại khiến cho xúc động một chút tâm sự của ta, ta hỏi thị nữ bên cạnh là Đồng Nhi:

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ bao nhiêu của bổn cung?”

Đồng Nhi ngẩn ra, vội cười nói.

“Nương nương thiên thu, hiện giờ mới có hai mươi ba.”

Mười bốn tuổi ta đã gả cho Yến Lang, ba năm bị cầm tù ở Vĩnh Hạng, năm năm uống thuốc đắng ngắt, còn lại một năm đấu đến ngươi chết ta sống với Thôi Minh Xu.

Ta cười cười, nâng má nhìn cái lồng vàng kia, Thường Thắng tướng quân đấu thắng nhưng bị gãy chân đang nằm trong góc, hư trương thanh thế mà giương nanh múa vuốt.

Bỗng nhiên cảm thấy nó hơi giống ta.

Đáng thương một chút, lại buồn cười một chút.

Hiện giờ phục hồi tinh thần lại, bên ngoài tuyết rào rạt rơi xuống.

Chu công công thấy sắc mặt ta tái nhợt, ho không ngừng, vội đưa mắt lên ra hiệu Tiểu Thông Tử lặng lẽ mang chút than tới.

Từ trước còn chưa bất hoà với Yến Lang, hắn biết ta hàn chứng, đến mùa đông sẽ phát tác rất mạnh, cho nên chuẩn bị thuốc ở Kiêm Gia Cung, đốt địa long, mang rất nhiều than tới, mùa đông cũng ấm như giữa hè.

Ta rõ ràng là, hắn không cho thuốc, cũng giảm than lửa là ý của Yến Lang, muốn mài bớt góc cạnh xương cốt của ta, để ta cúi đầu nhận sai.

Ta vốn không đành lòng để Chu công công phải khó xử, cũng không muốn nhìn thấy cung nhân phía dưới lại vì ta mà chịu trách phạt.

Chỉ là khi hàn chứng phát tác, khắp người ta đều giống như mọc ra gai băng, khiến cho ta đau đến nỗi nước mắt và mồ hôi lạnh cũng có thể tẩm ướt quần áo.

Khi đau nhức, toàn bộ cơ thể lẫn trái tim không thể kiểm soát nổi,khiến cho ta chật vật muốn cúi đầu nhận sai.

Lò lửa hoà thuận vui vẻ, uống một chén thuốc xua đi khí lạnh, vải khô cũng xua tan những cảm giác chua xót trong miệng.

Trước kia khi muốn chạy trốn, ta cũng nhiều khi do dự và lo lắng

Thiên hạ to lớn như vậy, ta nghĩ nửa năm trời lại không biết đi đâu.

Nhưng hôm nay ôm chén thuốc, cúi đầu nhìn thấy tấm giấy ố vàng trên lồng sắt đựng hộp vải khô, ta nhấp một chén thuốc, nhẹ giọng hỏi:

“Chu công công, ở Lĩnh Nam có lạnh không?”

“Nơi đó mùa hạ rất dài, không có mùa đông, nóng chảy mỡ, nóng ghê người, nương nương hỏi cái này làm gì?”

Không có gì.

Lĩnh Nam ấm áp, vậy thì đi Lĩnh Nam đi.

Nơi đó nếu không có tuyết rơi, có lẽ cơ thể cũng sẽ không đau.

Cũng không tới mức khiến cho ta vì một sọt than mà phải chịu đựng số phận nhận sai lầm, khiến cho bản thân ta cũng xem thường chính mình.
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 4: Chương 4



3.

Đặt phượng ấn lên chiếu thư cho phép Thôi thị Ngũ nương vào cung, đặt vào tay Yến Lang.

Yến Lang không

Chiếu thư cho phép Thôi thị Ngũ Nương vào cung đã đóng phượng ấn, đặt vào tay yến lang.

Yến Lang không để ý mà nhìn lướt qua, cũng không ngoài ý muốn:

“Cuối cùng cũng cúi đầu rồi sao? Ngươi thuyết phục nàng thế nào? Nói trẫm bảo vệ hậu vị của nàng, hay là tương lai sẽ lập con của nàng làm Thái Tử?”

Tóm lại là vinh hoa phú quý, thể diện tôn vinh.

Bởi vì từ trước Thôi Chưởng Châu đã rất coi trọng danh hiệu Hoàng tử phi.

Lúc trước hắn bị hoàng huynh hãm hại, cũng không nỡ để Minh Xu phải đánh cuộc với mình.

Vì thế mới chọn trúng Thôi Chưởng Châu mới nhận thân của Thôi gia.

Một đứa con gái ngoại thất vẫn còn nghi ngờ về huyết mạch, có thể có cơ hội bay lên đầu cành làm hoàng tử phi, dĩ nhiên sẽ vui vô cùng, miệng đồng ý ngay.

Đêm đại hôn, nội giám mắt chó xem người thấp khắt khe Yến Lang, thấy hắn bị sốt cao cũng không chịu để người ra ngoài mời thái y.

Khi sốt đến mơ mơ màng màng, Yến Lang nhìn Chưởng Châu vội vàng kéo khăn voan xuống, đi ra ngoài lý luận với nội giám trông cửa.

Mặc kệ nàng nhét chiếc trâm bạc, lại khép nép ăn nói mà cầu xin, nội giám kia chỉ ngoáy ngoáy tai, mặc kệ không thèm để ý.

Chưởng Châu khó thở rút ra dao chẻ củi bên dưới đống củi, đặt lưỡi dao rỉ sét loang lổ trên cổ, ánh mắt dữ dội.

“Hiện giờ ta là Tứ Hoàng tử phi, nếu công công không thông báo giúp ta, ngày mai bệ hạ sẽ biết Tứ Hoàng tử phi không chịu nổi khinh nhục của điêu nô, một đao cứa cổ.”

Yến Lang bị bệnh nửa tháng, Trưởng tử Vệ Ngạn của Hộ Quốc Công thường ngày giao hảo rất tốt với hắn cũng không có cách nào đưa y hầu vào cửa.

Thế mà nàng lại làm được.

Uống một liều thuốc vào, Yến Lang hạ sốt rồi mới cẩn thận đánh giá nàng.

Dáng vẻ giống Thôi Minh Xu bảy phần, mặt mày lại quật cường hơn Thôi Minh Xu nhiều.

Yến Lang không nhịn được mà cong cong khoé môi.

“Khi uy h**p thì phải chĩa dao vào người khác, ngươi làm cho bản thân mình bị thương như thế thì có nghĩa gì?”

Bị phu quân trêu chọc như thế, nàng nhấp môi, mặt bỗng nhiên đỏ lên.

“Ta chưa từng giết người, không dám.”

“Ngươi không sợ là bọn họ sẽ không chịu nghe ngươi sao?”

Chưởng Châu xấu hổ cười, trong mắt lại có vẻ đắc ý giảo hoạt:

“Ta là Hoàng tử phi đó, bọn họ không dám.”

Yến Lang cảm thấy hơi buồn cười, ngay cả một Hoàng tử đã mất đi thánh ân như hắn cũng không có ai để vào mắt, một Hoàng tử phi như nàng lại đề cao bản thân như thế.

Chu công công cẩn thận mà lau mồ hôi mỏng trên trán:

“Nô tài nói tới hậu vị, cũng nói lập Thái Tử. Nói vài lời nói mềm lòng, nương nương cũng không chịu nhận sai.”

“Nhưng Kiêm Gia Cung không đủ than, khi hàn chứng phát tác vô cùng đau đớn, nương nương chịu không nổi, đau muốn rơi nước mắt…”

Tay của Yến Lang dừng lại, bút chấm chu sa đột nhiên ném trên án:

“Ai cho các ngươi ngừng than hoả của nàng?”

Một năm trước, khi nương nương trở về từ hành cung không ngồi chung với bệ hạ, đám người bên phủ nội vụ đã nhìn ra nương nương không được thánh tâm, cho nên tết nhất cái gì ban thưởng hạ lễ, Kiêm Gia Cung có, hành cung thương được không chỉ gấp đôi.

Một đám cung nhân vội vàng quỳ rạp trên đất, chỉ cảm thấy lòng đế vương khó dò, không biết đêm nay Diêm Vương canh mấy sẽ đi tới nội vụ điểm danh.

“Bệ hạ có muốn đi Kiêm Gia Cung thăm nương nương không?”

Thăm nàng làm cái gì?

Phu thê từ thời niên thiếu đi tới hôm nay, gặp mặt chỉ còn khắc khẩu và nhục mạ lẫn nhau.

“Thôi!” Yến Lang buông tấu chương trong tay, bỗng nhiên giãn mày, “Cung điện sửa chữa cho Ngũ Nương đến đâu rồi? Nàng thích xem kịch, tuyển chọn vài con hát tới mua vui cho nàng, lại mang chút cung nhân hoạt bát một chút tới hầu hạ nàng.”

Đã quen nhìn những người trẻ tuổi phía sau tường đỏ sống chết vinh nhục, phúc hoạ trước mắt, Chu Công Công Chu Đại Hỉ thường có một loại trực giác chuẩn xác vô cùng.

Ai kêu hắn ở nơi đầu sóng ngọn gió lần lượt đối phó với các chủ nhân, bảo toàn tính mạng và phú quý.

Hiện giờ, loại trực giác này lại nổi lên trong lòng ngực, khiến cho Chu công công muốn nói một câu, hôm qua trong tay nương nương có thấy di chiếu:

“Hôm qua nô tài ở Kiêm Gia Cung nhìn thấy…”

Yến Lang không kiên nhẫn mà xua tay:

“Sau khi Ngũ Nương tiến cung, tất cả sự vụ ở Kiêm Gia Cung đều không cần tới báo.”

Chu công công cúi đầu, Vệ tướng quân Vệ Ngạn người điện cầu kiến.

Vệ Ngạn năm mười tuổi đã làm thư đồng của Yến Lang, phú quý nghèo túng cũng chưa từng ruồng bỏ Yến Lang.

Yến Lang tự mình chấp chính đa nghi mẫn cảm, lại trước sau như một, chưa từng sinh ra nghi ngờ đối với Vệ Ngạn.

“Lần này tiến cung, nhất định phải giữ ngươi ở trong cung vài ngày.”

“Ngày mai Ngũ Nương vào cung, cũng là chuyện tốt đáng ăn mừng, trẫm muốn uống với ngươi một trận, không được từ chối.”

Vệ Ngạn kinh ngạc vài phần.

“Nàng chịu ư?”

Thôi Chưởng Châu dù sao cũng là vợ của Yến Lang, Vệ Ngạn không dám lui tới nhiều với nàng.

Chỉ biết thù hận giữa Thôi Chưởng Châu và Thôi Minh Xu, là mẹ đẻ của Thôi Minh Xu, chủ mẫu Thôi gia đã bức tử mẹ đẻ của Thôi Chưởng Châu, một ngoại thất vô quyền vô thế, Thôi phụ một món nợ phong nguyệt khi Thôi phụ ở Giang Nam.
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 5: Chương 5



Thủ đoạn của chủ mẫu ở gia đình giàu có giải quyết những oanh oanh yến yến vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Hắn nhớ rõ khi mình phụng mệnh Yến Lang đi tìm Thôi Chưởng Châu, thiếu nữ mười bốn tuổi kia một thân đồ tang trắng toát, giống như một con thú nhỏ mất chỗ nương nhờ, nằm trên người mẹ tuyệt vọng gào thét.

Thi thể của mẹ nàng không có tiền thu liệm, đặt ở nghĩa trang, sắp sinh dòi bọ.

Hắn nói là Tứ Hoàng tử Yến Lang ra mặt, hứa sẽ an táng mẫu thân của nàng vào phần mộ tổ tiên Thôi gia.

Vệ Ngạn còn chưa kịp nói ra điều kiện là muốn nàng gả cho Yến Lang, nàng đã lau khô nước mắt, trong mắt đầy lòng cảm kích:

“Vậy Tứ hoàng tử muốn ta làm cái gì? Chỉ cần hắn mở miệng, Chưởng Châu muôn lần chết cũng không từ chối.”

Nàng nói như vậy, cũng thật sự làm như vậy.

Khi Yến Lang bị giam cầm, nàng tự mình nếm thuốc thử độc, lại nhờ Vệ Ngạn mượn sách y, học điều trị thân mình cho Yến Lang.

Bởi vì biết chữ, nàng cũng giúp bọn cung nhân thái giám viết thư nhà, còn gây chuyện chê cười.

Thư sinh viết thay ngoài cung cho rằng nàng là vị cung nữ thiện tâm nào đó, cuối thư nhà còn hỏi nàng có hôn phối hay chưa.

Biết Yến Lang thích Thôi thị Ngũ Nương, cho nên Vệ Ngạn cũng không có nói với người khác, thật ra trong lòng hắn vô cùng kính nể cách làm người của Chưởng Châu.

“Mau tới đây giúp ta chọn một chút, ngày mai đưa cho Ngũ Nương phấn mặt màu gì.”

Vệ Ngạn tự nhận trung quân hầu chủ, có vài lời nói không thể nói rõ:

“Bệ hạ, Đế hậu hoà thuận là gương tốt cho thiên hạ, chớ có để người phê bình ngài vô tình bạc nghĩa.”

Lời này khiến cho Yến Lang mất đi hứng thú chọn phấn mặt.

Trên cung điện đều đè nặng mây đen bao phủ, Chu công công thức thời mà dâng bàn cờ lên, lại sai cung nữ hầu trà:

“Trà mới được tiến cống, bệ hạ vẫn luôn chờ Vệ tướng quân tới để cùng nhau uống đó.”

Bàn cờ trước mắt này giống như năm đó hắn bị ba vị hoàng huynh vây khốn, Chưởng Châu mặc quần áo của hắn, bước lên ngựa Bạch Sư Tử.

Nàng không đánh phấn, không trang điểm, đôi mắt sáng như ngọn đuốc trong tay, trong đêm đen, trong lòng của hắn cùng Vệ Ngạn đồng thời nóng lên một chút.

Nàng nói: “Điện hạ, ta có thể đi tìm chết vì ngài.”

Khi nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, có thể vì hắn mà đi tìm chết.

Mà mấy năm nay, hắn tự nhận rằng mình đối xử với Chưởng Châu cũng rất tốt.

Thậm chí còn đồng ý chờ nàng năm năm để sinh con nối dõi, mới đưa Ngũ Nương vào cung.

Thậm chí, ngay cả thuốc giả chết mà Hà thuật sĩ của Bồng Lai Sơn dâng lên, hắn cũng đưa cho nàng tránh hoạ.

“Cho dù trẫm đồng ý, nhưng làm gì có bậc thang mà xuống đâu?”

Vệ Ngạn buông một quân cờ, thở dài: “Vừa rồi chọn phấn mặt, có lẽ nàng cũng thích.”

“Triệu hồi Lý ngự sử về kinh thành đi, dù sao kia cũng là người nàng chọn, là một thần tử không nịnh trên đạp dưới.”

Yến Lang đứng dậy, phân phó Chu công công:

“Thôi, đi Kiêm Gia Cung.”

Đêm khuya vắng vẻ, tiểu thái giám báo tang hốt hoảng chạy nhanh, không đề phòng bị ngã đập đầu.

Tiếng báo thang bốn tiếng, tiểu thái giám bất chấp nước tuyết trên người, vội vàng bò lên kêu:

“Nương nương hoăng rồi!”

Tiếng báo tang truyền vào trong điện, hộp phấn mặt kia đột nhiên rơi xuống đất.

“Bệ hạ?”

“Bệ hạ cẩn thận tuyết trơn”

Ngoài điện tuyết rơi như bông vải.

Yến Lang nghiêng ngả lảo đảo mà chạy trong tuyết.

Trời đất một mảnh trắng xoá, giống như quân đen trên bàn cờ thua hết cả bàn cờ.

“Không phải hôm qua nàng vẫn còn khoẻ sao? Sao bỗng nhiên…”

Hằng Nhi cũng không hiểu chuyện, bị khoé mắt đỏ ngầu muốn nứt ra của Yến Lang làm cho sợ đến nỗi khóc ầm lên:

“Không biết, cái gì Hằng Nhi cũng không biết…”

Trên án có ba di chiếu.

Dặn dò Y Dược Ty năm nay mùa đông không lạnh, phải đề phòng dịch bệnh mùa xuân cùng thiên tai thường niên.

Báo cho nội vụ chớ có vì tang lễ của Hoàng Hậu mà quên cho các cung nữ xuất cung gả cưới.

Đưa Hằng Nhi trở về bên người mẫu thân của nó, không cần hại mẫu tử bọn họ chia lìa.

Không có lời nào dành cho hắn.

Khi toàn bộ cung điện bi thương.

Chỉ có Yến Lang cũng không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.

Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.

Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.

Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại quan từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.

Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng nàng cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.

Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, nàng với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như nàng khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.

Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở Thôi Chưởng Châu, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho nàng một lễ tang trọng thể, ân chuẩn nàng với hắn chôn cùng huyệt.
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 6: Chương 6



Yến Lang có lẽ cũng đoán ra.

Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.

“Không phải! Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, xin được táng vào phi lăng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại.

4.

“Nương nương, ngài nhất định bảo trọng.” Đồng Nhi đặt bản vẽ phi lăng ở dưới gối.

“Huynh trưởng đã chuẩn bị hết rồi, còn dặn dò Đồng Nhi cảm tạ nương nương ơn cứu mạng ngày đó.”

Huynh trưởng của Đồng Nhi là thợ thủ công xây dựng lăng tẩm, dựa vào luật lệ, thợ thủ công sau khi xây xong lăng tẩm đều xử tử, phòng ngừa kẻ cắp và thợ thủ công có ý định trộm mộ.

Ngày hôm đó, Đồng Nhi chải đầu cho ta, ta nhìn trong gương đồng, nàng ở phía sau lặng lẽ lau nước mắt, hỏi ra mới biết là lo cho tính mạng của huynh trưởng.

Quan tài có ám môn, phía dưới phi lăng có đường thông tới sông ngầm, có thể trốn đi.

Ta cẩn thận vạch ra kế hoạch từ rất lâu rồi, nhưng vào đông đóng băng, ta lại bị hàn, vô ý bị sặc hai ngụm nước.

Khi bị dòng nước cuốn đi, ta còn tưởng rằng mình thật sự phải chết.

Sau đó, khi tỉnh lại, lại phát hiện mình đang ghé vào lưng của một con lừa.

Con lừa đen chở ta cùng với hòm thuốc nhảy nhót mà đi, vừa lúc nước bị sặc cũng đều phun ra.

Ông lão dắt lừa đội mũ cói, cõng theo sọt cá, thản nhiên tự đắc mà nắm lấy con lừa đi về phía trước, thấy ta tỉnh thì cười nói.

“Lão già ta đây mới bốc một quẻ, ở đây hôm nay có thể câu một con cá lớn, quả nhiên câu được một con cá chép vàng.”

Ta nghi hoặc nhìn vào sọt cá rỗng tuếch của hắn, lễ phép hỏi:

“Tạ ơn cứu mạng của lão tiên sinh, xin hỏi ngài muốn đi về hướng nào?”

“Lão già ta đây muốn đi Ngô Châu cứu tế.”

Cứu tế ư?

Ta nhớ rõ trước kia Lý Ngự Sử Lý Thận chính là bị biếm đi Ngô Châu Lĩnh Nam, nhưng ngày lễ tết quan viên điều trần, lại chưa nghe nói Lĩnh Nam có tai nạn gì.

“Bước đi trong sương thì biết có băng, khi vào trong hang động thì biết trời sắp mưa, học sinh của ta nói năm ngoái vào đông không lạnh lại ít mưa, khó bảo toàn ngày mùa thu không có dịch bệnh, nhất định ta phải đi Ngô Châu để giúp trị bệnh cứu người.”

Ông lão nói đến việc trị bệnh cứu người, ta mới phát hiện ra ta đã bị ngâm trong nước đá lâu như vậy, khi tỉnh lại cũng không bị lạnh.

Vô cùng kính nể đối với y thuật của ông lão, ta vội hỏi:

“Lão tiên sinh mang ta cùng đi Lĩnh Nam được không? Ta biết một chút y thuật, trên đường nhất định sẽ không gây phiền phức cho ngài.

Ông lão liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ của ta, vẫy vẫy tay.

“Gọi ta là Hà lão được rồi, ngươi đi theo cũng được, nhưng ta cũng không phải sợ già, hiện giờ đã đến tuổi dưỡng già rồi, vẫn phải lo lắng cho học sinh.”

Dứt lời, Hà lão quăng cho ta một cái mũ cói và một hộp thuốc dán:

Mang mũ cói lên, bôi mặt đen vàng một chút, ăn vào viên thuốc đổi giọng này, giả trang thành cháu trai của ta, miễn cho người khác để ý.

Việc này đúng là hợp ý ta.

Yến Lang sau khi đưa Thôi Minh Xu vào cung, nhất định không còn nghĩ đến ta nữa, nhưng mà vì bảo toàn khả năng nào đó, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Đường tới Ngô Châu rất xa, đợi khi chúng ta đến, thời tiết đã ấm đến nỗi có thể mặc được áo đơn.

Từ xa nhìn thấy hai bên cửa thành Ngô Châu, đã có người ở bên xe ngựa đợi mấy ngày.

“Đó là đệ tử của ta, Lý Thận Chi.”

Năm đầu tiên Yến Lang khai ân danh sách thí sinh thi đỗ, tự mình chọn Thám Hoa Lang.

Lý ngự sử, Lý Thận Chi.

Ta đã gặp hắn hai lần.

Lần đầu tiên là khi Yến Lang khăng khăng sách phong Thôi Minh Xu làm Quý Phi, bọn quan viên cũng không để ý tới hậu cung tranh đấu gay gắt, chỉ muốn bo bo giữ mình.

Chỉ có Lý Ngự Sử quỳ gối ngoài điện, cho dù bị phạt trượng cũng không chịu nhượng bộ.

Yến Lang tức giận đến nỗi ném tấu chương của Lý Thận Chi trình lên rơi đầy đất, mắng hắn là đồ nhà quê.

Khi đó, ta và Yến Lang vẫn chưa ầm ĩ như vậy, ta chải búi tóc đơn giản, thay đổi váy lụa màu lục, làm một phần tô sơn mà ta làm ngon nhất, muốn cầu xin Yến Lang đừng để Ngũ Nương vào cung, đừng khiến cho ta khó xử.

Ngày đó nắng gắt như lửa, ve kêu râm ran.

Nhưng Yến Lang cũng không thèm gặp ta.

Ta ở bên ngoài điện lau nước mắt, Lý Thận Chi cúi đầu quỳ trên mặt đất, cũng không nhìn ta khó chịu.

Lần thứ hai là Yến Lan lưu đày Lý Thận Chi.

Đó là tháng mười, toàn bộ cung điện đều là mùi gỗ, mà quan hệ giữa ta với Yến Lang đã xấu đến nỗi không thể tốt.

Ngày Lý Thận rời kinh, ta làm điểm tâm, lại bảo Đồng Nhi cầm chút vàng bạc và đồ trang sức, bảo hắn chuẩn bị đi đường.

Khi Đồng Nhi trở về, lại nói là Lý đại nhân tính tình kỳ lạ, chỉ cảm ơn nương nương nhớ đến, cái gì cũng không nhận.

“Hắn không cần, nô tì đương nhiên không nghe, nhân dịp hắn không chú ý vội vàng nhét điểm tâm và tiền bạc vào trong túi của hắn. Nô tì cho rằng một chồng thật dày kia là ngân phiếu, nhưng nhìn kỹ thì hoá ra là thư nhà.”

Có lẽ là mấy năm hắn nhập kinh làm quan này, thư nhà còn quý hơn cả tiền bạc.

Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi Lý Thận Chi, vì sao bị biếm cũng vẫn muốn nói giúp ta một câu.
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 7: Chương 7



Nhưng mấy năm nay, đừng nói là nói chuyện, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy.

Không thấy cũng tốt, đỡ phải gây phiền phức cho hắn.

Ta muốn dừng lại ở Ngô Châu cùng Hà lão đạo, Hà lão lại cười nói: “Ở lại đi, chờ lão nhân giúp ngươi chữa khỏi bệnh cũ rồi đi sau.”

Con lừa tiểu hắc cũng cắn ống tay áo của ta, kéo ta tới bên cạnh Lý Thận Chi.

Lý Thận Chi sờ sờ cổ của lừa tiểu hắc, cười nói: “Tiểu Bạch đi theo sư phụ du lịch, cũng chắc nịch hơn nhiều.”

Một con lừa đen như thế không ngờ lại tên là Tiểu Bạch?

Ta không dám hỏi gì nhiều, chỉ cúi đầu, sợ hắn sẽ nhìn ra.

Nhưng Lý Thận Chi cũng không nhìn ta, hắn mặc một thân vải bố màu trắng, trên cánh tay có buộc khăn tang.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu: “Đang để tang cho một vị cố nhân.”

5.

Hà lão mở y quán ở Ngô Châu, ta dùng tên giả là Thôi Hoành, giúp đỡ Hà lão một tay.

Lý Thận Chi vốn đã không nhạt không mặn với ta, nhưng nghe nói ta họ Thôi, lại nghe thấy khẩu âm kinh thành của ta, hắn nhíu mày.

Hà lão lắc đầu: “Ai chẳng biết Thôi thị ở kinh thành nghiệp quan tương hộ, rắc rối khó gỡ, lại có Thôi thị Ngũ nương đang được thịnh sủng chứ. Nếu ngươi không phải họ Thôi, cũng không tới từ kinh thành, có lẽ hắn cũng không chán ghét ngươi như thế.”

Ngô Châu ẩm ướt mưa nhiều, người ở nơi ẩm ướt thường phát bệnh.

Xuân có bệnh đau đầu, hè có các loại bệnh ngứa.

Thu có bện sốt rét, đông có bệnh ho và khó thở.

Hiệu thuốc của Hà lão hầu hết là người nghèo tới khám, chịu nợ nhiều, sau này lại trả nợ bằng lương thực và vải thô.

Nếu mà hết quý, Lý Thận Chi lại sử dụng bổng lộc của mình để bù hết vào nợ, cũng không đòi nợ người nghèo, cũng không để hà lão trợ cấp.

Mà ta cùng với Hà lão phải tự mình lên núi hái thuốc phơi thuốc, tiết kiệm tiền thuốc.

Ngày hôm đó, có một người phụ nữ ôm theo một đứa nhỏ tới cửa xem bệnh, không có Hà lão ở nhà.

Ta tự nhận là đã xem rất nhiều sách thuốc cung đình, lại đi theo Hà lão học chút y mộc.

Khi xem bệnh cho người phụ nữ bị bệnh thiếu cân đối sau sinh, ta kê đơn thuốc, lại thêm một mặt.

“Thêm một liều A giao bổ thân mình.”

Con lừa tiểu hắc ngoài cửa bất mãn mà phun ra một hơi.

Lý Thận Chi nghe xong câu này, vén mành tiến vào, không vui mà nhíu mày: “A giao sang quý, sao người nhà bình thường có thể dùng được?”

Nhìn người phụ nữ kia xấu hổ, ánh mắt lại thấp thỏm.

Ta ngẩn người, mới ý thức được trước kia trong cung dùng thuốc, vạn vật đều tốt nhất, những người ở trên tầng chóp lấy dùng đều không quan tâm tới giá cả, chỉ cần là tốt nhất.

Trong lòng ta cảm thấy xấu hổ, vội vàng sửa lại phương thuốc, liên tục xin lỗi.

Lúc đi, Lý Thận Chi lạnh nhạt liếc nhìn ta một cái, cũng không che giấu vẻ chán ghét và khinh miệt trong mắt.

“Y thuật của Thôi công tử lợi hại, nơi nhỏ bé như Ngô Châu này không dám giữ được đại phật như ngài.”

“Tới đây xem bệnh phần lớn là người nghèo khổ, nếu ngươi muốn thay mặt Thôi gia tới đây cầu lợi ích, nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi!”

Ta nghĩ tới lúc trước Yến Lang vừa mới đăng cơ, muốn sửa sang cung điện miếu thờ.

Lại bị Thám Hoa Lang Lý Thận do hắn tự chọn dâng tấu chương châm chọc khiến hắn thẹn thùng xấu hổ, khiến cho Yến Lang tức giận đến nỗi muốn giết hắn cho hả giận.

“Đồ nhà quê vô tri! Phí công trẫm lúc trước thi đình yêu quý hắn.”

“Người trẫm chọn, không làm tai mắt tiếng nói của trẫm, lại dùng lời nói thẳng can gián trước mặt cựu thần, thể diện của trẫm ở đâu?”

Khi đó, Yến Lang vẫn còn nghe lời khuyên nhủ của ta, nghe thấy ta nói về điển cố Nguỵ Chinh cùng với Đường Thái Tông Hoàng Đế, mới chuyển giận làm vui.

Hiện giờ thật sự bị hắn chế nhạo, ta cũng muốn giống như Yến Lang hắn mắng một tiếng “Cục đá dưới hầm cầu! Vừa xấu vừa cứng.”

Hà Lão hái thuốc trở về, vừa kịp thấy ta bị Lý Thận nói cho xấu hổ, cúi đầu không hé răng.

Ông ấy thèm tô sơn ta làm, cười tủm tỉm mà nhìn sắc mặt của ta: “Nhóc con, chiều nay làm tô sơn đường phèn không?”

Không làm, tức no rồi còn đâu!

“Đừng có tức giận với đồ nhà quê kia, thật ra các ngươi là người giống nhau.”

Giống nhau chỗ nào?

Ta còn lâu mới giống hắn, lần đầu tiên thấy người ta đã không vừa mắt, nói chuyện không giữ mặt mũi cho người khác.

Hà lão ngồi xuống rót một chén trà, cho lên miệng.

“Cũng không nên oán hắn, ngươi có nhớ đại dịch bảy năm trước ở Phương Nam không, Thôi thị cấu kết với mấy nhà bán thuốc, nâng giá thuốc lên tới một lượng vàng, đã chết bao nhiêu người.”

“Hiện giờ ngươi vô duyên vô cớ tới Ngô Châu, tất nhiên là hắn phòng bị ngươi.”

Dứt lời, Hà lão cười hì hì, móc từ trong bao ra một bình rượu nếp, bỡn cợt, “Ngươi không biết, Lý đại nhân có chuyện mà người khác không biết.”

“Để ta dạy cho ngươi cách trị hắn, đảm bảo sau này hắn sẽ trốn tránh ngươi…”

Cơm chiều đã xong, ta mang một hộp đồ ăn tô sơn rượu nếp đi tới chỗ ở của Lý Thận Chi.

Chỗ ở của Lý Thận Chi rất đơn sơ, trong nhà là các loại dược liệu, còn trồng một cây tường vi.

Đáng chú ý nhất là một cây vải mới kết quả trong viện, ta nhịn không được mà chạm vào, to như quả trứng gà, thật là đáng yêu.
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 8: Chương 8



“Đừng có hái trộm.”

Ta vừa định phản đối, Lý Thận Chi cười lạnh nói: “Thôi công tử, gốc mận không chỉnh mũ” (3)

Thôi bỏ đi, hắn đã nghĩ ta xấu như thế rồi, làm gì cũng sai.

“Mắt thấy quả chín lại không hái để ăn, ngươi giữ làm gì?”

“Mai thời tiết tốt, làm vải sấy khô.”

Ta ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ tới trước kia uống thuốc thường xuyên ăn vải sấy khô, cũng là do Lĩnh Nam gửi tới.

Nhưng mà sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

“Ngươi tới làm gì?”

“Hà lão bảo ta tới đưa thức ăn cho ngươi ăn nhanh đi, không sẽ tan mất.”

Lý Thận Chi buông sách, không ngờ lại hào phóng một lần, chia cho ta một nửa phần tô sơn.

Ta ăn tô sơn, đánh giá sắc mặt của Lý Thận Chi.

Hà lão đã nói với ta Lý Thận Chi uống rượu vào là ngã, tô sơn dùng rượu nếp than pha với chút hoa lê trắng cũng đủ khiến hắn nằm mơ màng nửa ngày, ngươi thấy vẻ say rượu của hắn cũng đủ thành nhược điểm nắm bắt hắn một thời gian.

Khó trách, trước kia cung yến hoặc đồng liêu đưa thiếp mời, Lý Thận Chi đều cáo ốm từ chối.

Ta nghĩ là do tính tình của hắn cô độc thẳng thắn, không chịu quan hệ với mọi người.

Không ngờ là vì uống rượu vào là say.

Buổi chiều mưa một trận, chiều tối, gió đêm thổi tới một loạt mùi hương tường vi thơm ngát, Lý Thận Chi ăn tô sơn vẫn chưa phát hiện có gì khác lạ.

Ta nâng má, nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh đèn ửng đỏ, giống như đoá hoa tường vi sau mưa đã bị nước mưa tẩy một lượt.

Nhịn không được mà than thở, Thám Hoa mà Yến Lang đã chọn này cũng được khá xứng đáng.

Ta đã nghĩ Lý Thận Chi khi uống say sẽ phát điên, sẽ gào khóc, sẽ có rất nhiều hành vi không tốt.

Nhưng mà chẳng có gì cả.

Hắn chỉ là ngốc nghếch mà ngồi ở đó, không còn chút dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén ngày thường khi châm chọc ta.

“Lý Thận Chi, ngươi say rồi hả?”

“...Uhm”

Lý Thận Chi uống say không ngờ lại yên tĩnh ngoan ngoãn như thế, giống như một đứa trẻ nghe lời hỏi gì đáp nấy.

“Việc hôm nay là ta có sai trước, nhưng ngươi cũng không nên nói ta như thế.”

“...Xin lỗi.”

Dễ dàng xin lỗi như thế, khiến ta cũng cảm thấy hơi ngại ngùng:

“Vậy thì chuyện hôm nay bỏ qua, còn nữa, ta cũng không muốn trộm vải của ngươi, ngươi không cần khắc nghiệt như thế.”

“...Xin lỗi.”

Ta vỗ vỗ góc áo, chuẩn bị đi.

Lý Thận Chi ngồi quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên bước một bước về phía trước, cuống quýt bắt lấy ống tay áo của ta:

“Những quả vải đó, ngươi muốn ăn thì hái đi thôi…

Dù sao nàng cũng không còn nữa…”

Ta sinh ra lòng hiếu kỳ, cố ý trêu hắn: “Ai không còn nữa?”

Lý Thận Chi mơ màng nhìn ta, hắn nghĩ thật lâu, ngay cả ống tay áo của ta hắn vừa nắm lấy cũng trượt xuống.

Hắn bỗng nhiên gục đầu xuống, rất khổ sở mà nhỏ giọng nói một câu:

“...Nương nương không còn nữa..”

Một câu nương nương này khiến cho lòng ta sấm sét nổi lên.

Đột nhiên ta nhớ tới lần đầu tiên mới gặp, khăn tang trên tay của Lý Thận Chi.

Nhớ tới Đồng Nhi nói, khi Lý Thận Chi rời kinh có một túi là thư nhà.

Ta vội vàng đứng dậy, vội vàng tìm kiếm kệ sách của hắn, lại vô ý chấn động rơi xuống đầy đất thư tín.

Đều là những lá thư trước kia ta viết cho các cung nhân.

Trước kia ta cũng đã hỏi các cung nữ thái giám, nếu thư gửi về nhà, người nhà không biết chữ thì phải trả lời thế nào?

Bọn cung nữ thái giám lại nói, bên ngoài cung có người đọc sách tốt bụng cũng giống như hoàng tử phi, giúp người nhà bọn hắn viết thư, không cần tiền của bọn họ.

Ta cuối cùng cũng nhớ ra, vì sao chữ trên lồng sắt lại quen mắt như thế.

Không đợi ta nghĩ kỹ những chuyện xưa, bỗng nhiên cổ chợt lạnh.

Bội kiếm của Lý Thận Chi đã đặt trên cổ ta, hắn gằn từng chữ một:

“Ai sai ngươi tới đây? Là Thôi gia hay là Thôi Minh Xu?”

Ta không ngờ Lý Thận Chi lại tỉnh rượu nhanh như thế.

Đang nghĩ không biết đối sách thế nào, lại nghe thấy tiếng cười của Hà lão ngoài cửa:

“Thôi Hoành là học sinh của ta, tâm tư không xấu, Thận Chi ngươi không cần đối xử với hắn như thế, nếu không chỉ sợ sau này ngươi hối hận.”

Kiếm trên cổ thu hồi, ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Hà lão lại cười ha ha mà hoà giải: “Thận Chi, Thôi Hoành cũng có bí mật trên tay ta, ngươi không cần phải sợ hắn.”

Nhớ tới Hà lão lúc trước cười nói cá chép vàng, sau lưng ta đột nhiên chợt lạnh, nói lắp:

“Ta cùng với Thôi thị cũng không quan hệ với nhau, lần này tới Lĩnh Nam cũng là vì tìm đại phu trị bệnh, sau này cũng không rời khỏi Lĩnh Nam.”

Nghe Hà lão và ta nói như vậy, Lý Thận Chi lạnh nhạt thu kiếm vào vỏ:

“Nếu ngươi dám làm ô danh nàng, ta nhất định sẽ để ngươi phải đền mạng.”

___________

(3) Gốc mận không sửa mũ: Đầy đủ là “Ruộng dưa không sửa giày, gốc mận không sửa mũ” Trong ruộng dưa mà khom xuống cột lại dây giày thì rất dễ khiến người nghi ngờ mình trộm dưa; ở dưới gốc mận mà giơ tay sửa mũ rất dễ khiến người nghi ngờ mình trộm mận. Do đó mà bảo người trong ruộng dưa đừng nên cột lại dây giày, và ở dưới gốc mận đừng nên sửa lại mũ
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 9: Chương 9



Trên đường trở về, Hà lão xách theo đèn lồng, hắn đã râu tóc bạc trắng, trông giống như một lão già thành tinh, khám phá tất cả những điều còn mơ hồ:

“Lúc trước ta làm nghề y ở Lĩnh Nam, học sinh này của ta lại muốn ta vào cung xem bệnh cho một người.”

“Ta đành phải tính một quẻ cho cô nương này, trị được bệnh, không trị được mệnh, mới tặng cho nàng một viên thuốc giả chết, cùng với vải sấy khô.”

“Lão già ta đây cũng không có ý gì khác, chỉ là không đành lòng đứa học sinh này của ta ủ một vò rượu đắng, bản thân say.”

“Nhóc con, ngươi nghe thì biết vậy, đừng suy nghĩ nhiều, trước kia đều là chuyện quá khứ.”

6.

“Thôi Chưởng Châu nàng cho dù là phu thê cùng hoạn nạn với bệ hạ, cũng chỉ là một nắm đất vàng, một câu chuyện cũ”

“Hiện giờ người bệ hạ yêu thương nhất là ta, để phụ thân mẫu thân của ta cầm tiền thanh toán, chẳng qua mấy cái mạng rẻ tiền của đám nạn dân, còn có thể tạo ra sóng gió gì?”

Ngày mùa hè phương nam hạn hán, hiện giờ đã qua thu, lại truyền tới tin tức dịch bệnh.

Bạc cứu tế triều đình gửi xuống, chủ quản cứu tế Thôi gia tham ô năm phần, Thôi Minh Xu cầm đi ba phần làm trang sức xiêm y.

Còn lại hai phần là ở trong tay quan viên bên dưới, lại lấy mất gần hết.

Đến trong tay nạn dân lĩnh nam, chỉ còn trấu cám và dược liệu mục nát.

Mới đầu chỉ là những tấu chương nhỏ lẻ, chết một vài bá tánh nghèo khổ.

Sau đó dịch bệnh mở rộng, không ít người thân tích của quan viên cũng mất mạng.

Tình hình tai nạn như một mồi lửa, rốt cuộc Thôi gia cũng không che được nữa.

Yến Lang quăng tấu chương trần tình ở phương Nam trước mặt Thôi Minh Xu.

Thôi Minh Xu vẫn còn muốn giải thích cho bản thân, vuốt hộ giáp điểm thuý trên tay ậm ừ:

“Chết đều là tiện dân phía dưới, cùng lắm thì gọi các tướng sĩ tới doạ nạt, ở bên ngoài, mặc kệ bọn họ đi tìm chết, chết hết rồi thì không còn dịch bệnh nữa. So với cái này, A Lang chàng mau nhìn xem đại điển phong hậu ta nên mặc bộ lễ phục nào thì đẹp? Có hợp với tai hoa phỉ thuý không?”

Chu công công nghe được thì lặng lẽ nhíu mày.

Cũng không thể trách được Thôi Minh Xu, nàng là bị Thôi gia và Yến Lang nâng trong lòng bàn tay mà che chở nuôi lớn.

Tính mạng của tiện dân đau khổ, liên quan gì tới nàng đâu?

Nhìn Thôi Minh Xu đầy mặt đầy mắt là vui mừng, Yến Lang lần đầu cảm thấy nữ nhân trước mắt này nông cạn đến nỗi khiến hắn đau đầu phát điên.

“Ngươi có biết bốn năm trước, nạn đói phương Bắc, tỉ tỉ của ngươi Thôi Chưởng Châu đã làm gì không?”

Yến Lang nhớ rõ, lúc đó Chưởng Châu mặc áo vải đơn giản, trang sức hoa nhung, quyên tiền lương hàng năm, lại tự mình phát thuốc, phát cháo, các mệnh phụ quý nhân phía dưới đều sôi nổi noi theo.

Bá tánh cảm nhớ lòng nhân đức của nương nương, trong ngày của hoa năm thứ hai, nâng nương nương làm Hoa Thần, ngoài cung đưa tới vô số hoa tươi quả tươi, khiến cho ngự mã khoẻ nhất cũng chạy mệt.

Khi đó Yến Lang cùng nàng xem lễ trên tường thành, hắn kinh ngạc sao Chưởng Châu lại được dân tâm như thế.

Chưởng Châu cúi đầu, ngượng ngùng cười một cái: “Khi ta cùng điện hạ bị giam cầm, cũng đã từng mắc bệnh, cũng đã từng đói bụng. Khi đó ta nghĩ, nếu trên đời này có một nương nương thần tiên, nàng sẽ cứu khổ cứu nạn như thế nào.”

Thôi Minh Xu cảm thấy đơn giản là từ trước Thôi Chưởng châu nắm phượng ấn trung cung, lại ỷ vào ân tình cùng chung hoạn nạn với Yến Lang mới có thể áp nàng.

Hiện giờ Yến Lang hỏi nàng một câu này, khiến cho nàng sợ hãi đến đỏ vành mắt.

“A Lang đừng tức giận, ta từ bỏ quần áo và trang sức, chỉ để lại ba bộ được không?”

Khi Yến Lang phất tay áo bỏ đi, không giấu được sự chán ghét trong lời nói:

“Gọi Vệ Ngạn cầm ý chỉ của trẫm, áp Thôi Thực của Thôi gia hồi kinh hỏi tội!”

“Thôi Minh Xu, trẫm đúng là mắt mù, chỗ nào ngươi cũng không bằng nàng.”

Thôi Minh Xu lo lắng đến nỗi nước mắt rơi lã chã, vội cầm lấy một nắm hạt dưa vàng nhét vào trong tay công công:

“Chu công công, ngươi giúp bổn cung một chút, giúp bổn cung khuyên bệ hạ…”

Chu công công nhớ lại bản thân mình vào cung là bởi vì nạn hạn hán, mùa vụ không có gì thu hoạch, trong nhà thật sự không có cơm ăn, mẹ lại bị bệnh ở trên giường chờ ngụm cơm ăn, cùng đường mới phải nhận một đao mà vào cung.

Chu công công cười nịnh lại đẩy hạt dưa vàng trở về, lời nói lại bình tĩnh như giọt nước đọng.

“Bệ hạ sao có thể sẽ tức giận với nương nương, chẳng qua là tình hình tai nạn ở phương Nam khiến bệ hạ phiền lòng thôi.”

Thôi Minh Xu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nhìn Chu công công:

“Bệ hạ thật sự không tức giận sao?”

Chu công công chu đáo cẩn thận cười tươi, giống như một vệt sáng trên mặt nạ, khiến người không nhìn ra tia sơ hở nào:

“Nương nương không cần sầu lo.”

Nghe Chu công công nói như vậy, Thôi Minh Xu mới thoáng yên lòng.

“Đúng rồi, rốt cuộc A Lang cho tiện nhân kia đồ chôn cùng cũng nhiều hơn cả những gì mà Thôi gia ta lấy.”

Đêm lạnh như nước, gió đêm gợi lên rèm trướng Kiêm Gia Cung, chiếu đến hình ảnh thướt tha của hương nghe trong điện.

Giống như chủ nhân của nó còn ở, nửa đêm không ngủ, nàng sẽ buông mái tóc dài, đi chân trần xuống giường, đặt vào đó một nắm hương.
 
Back
Top Bottom