Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi

Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 10



Tan học, hai người không về chung nữa, Quý Từ biết giữa cô và Khương Hình đã xảy ra chuyện rồi.

Vốn muốn hỏi Tần Yên, rồi nghĩ đi nghĩ lại, Tần Yên không ủng hộ mối quan hệ giữa cô và Khương Hình nên thôi. Vừa vặn mẹ cô tối nay trở về.

Quý Từ ôm gối, gõ cửa phòng mẹ, đứng ở cửa hỏi: “Mẹ, tối nay con ngủ cùng mẹ được không?”

Quý Từ nằm trên khuỷu tay của Phùng Mộng Nhã, giống như khi còn nhỏ rúc vào trong lòng mẹ.

Phùng Mộng Nhã nhẹ nhàng vuốt ve tóc Quý Từ, hiền từ hỏi con gái: “Làm sao vậy, Tiểu Từ?”

Quý Từ l**m l**m cánh môi, nói nhỏ với mẹ: “Mẹ, con yêu rồi.”

“Là anh chàng đẹp trai lúc con nằm viện thường xuyên đến thăm con, cao cao gầy gầy như con lai?”

“Vâng”. Cô sửng sốt hỏi: “Mẹ làm sao lại biết?” Phùng Mộng Nhã nở nụ cười ấm áp.

“Ánh mắt cậu ấy khi nhìn con giống hệt như ánh mắt trước đây cha con nhìn mẹ, hơn nữa Tiểu Từ khi nhìn cậu ấy cũng rất dịu dàng.”

Quý Từ không nghĩ tới, thì ra chính cô cũng nhìn Khương Hình như thế. “Có phải xảy ra vấn đề gì không?”. Mẹ cô tiếp hỏi.

Quý Từ nhớ tới khi Khương Hình trách móc mình, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho mẹ.

Không ngờ sau khi Phùng Mộng Nhã nghe xong, liền cưới phá lên, xoa xoa lỗ tai nhỏ của Quý Từ: “Con gái ngốc, đây là cậu ấy đang ghen.”

“Ghen?”

Quý Từ nằm ở trên giường suy tư nghĩ ngợi.

Cuối tuần, Quý Từ nghe theo lời mẹ, chủ động hẹn Khương Hình đi công viên giải trí.

Lần trước hai người chia tay không vui vẻ, đã mấy ngày rồi không gặp nhau.

Quý Từ nhìn Khương Hình gầy đi trông thấy, tóc cũng dài ra một ít.

Lúc trước nghe mẹ nói trông cậu rất đẹp trai, bây giờ Quý Từ vừa nhìn thấy Khương Hình tim đập càng nhanh.

Mẹ cô còn nói cô không phải bị bệnh, tim đập nhanh hơn là bởi vì cậu làm cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Khương Hình cầm cặp sách Quý Từ rồi đi theo sau như cái đuôi nhỏ, Quý Từ đi đâu, Khương Hình liền đi đó.

Trên đường có rất nhiều người lấy điện thoại ra làm bộ chụp ảnh, nhưng thật ra là chụp lén hai người họ.

Khương Hình một lòng muốn nhào vào người cô gái phía trước, nhưng Quý Từ không hay biết gì hết.

Đêm xuống, hai người tùy tiện ăn một chút gì đó, rồi ngồi ở giữa quảng trường ngắm nhìn ánh đèn nơi xa xăm.

Quý Từ khẩy khẩy hoa văn trên tay vịn, chủ động nói chuyện: “Khương Hình, xin…”

Quý Từ chưa nói hết, Khương Hình đã cắt ngang, giọng điệu lạnh lẽo: “Quý Từ, tôi biết hôm nay cậu hẹn tôi đến đây muốn nói chuyện gì, tôi cho cậu biết, tôi không đồng ý.”

Quý Từ không hiểu Khương Hình tại sao lại không nhận lời xin lỗi của cô: “Vì sao?”

Khương Hình siết chặt dây thắt lưng trong tay, toàn thân tỏa ra hung ác, nhìn Quý Từ, ngữ khí lạnh lùng.

“Cứ coi như tôi lợi dụng sự áy náy của cậu, ép buộc cậu làm bạn gái của tôi, cho dù cậu không hề để ý đến tôi thì tôi cũng không cho phép cậu hối hận, đã nghe rõ chưa, Quý Từ?”

“Mình không hối hận, Khương Hình, cậu đang nói gì vậy?”

“Hả? Nói gì, nói hôm nay cậu hẹn tôi ra đây không phải nói chia tay sao?”

Khương Hình bây giờ giống như con báo hung ác, nhìn chằm chằm Quý Từ, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng.

“Mình không chia tay cậu, là mình muốn tặng quà cho cậu.”

Quý Từ lấy món quà từ trong cặp sách ra, là một khăn quàng cổ màu xám đậm.

Khi lấy món quà ra trông cô có chút ngượng ngùng.

Cô nắm chặt khăn quàng cổ trong tay rồi mới ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt cứng đơ của Khương Hình.

“Khăn quàng cổ này mình đan từ khi chúng ta bắt đầu quen nhau. Vốn dĩ đến lễ Giáng Sinh mới tặng cho cậu, nhưng vì mấy ngày trước mình làm cậu tức giận, cho nên muốn dùng cái này tặng cậu nhận lỗi. Hy vọng cậu đừng giận mình nữa.”

Quý Từ không quan tâm đến Khương Hình đang đông cứng toàn thân, lại tiếp tục nói: “Khi làm chiếc khăn này không được gặp cậu nhưng khi mình làm mỗi đường đan mũi chỉ đều nghĩ về cậu. Chắc có lẽ là vì quá nhớ nhung cậu nên mới có thể hoàn thành trước thời hạn sớm như vậy.”

Bây giờ mới tháng Sáu, đến lễ Giáng Sinh còn những sáu tháng nữa. Đến lúc đó lại nghĩ đến món quà khác tặng cậu.

Thấy Khương Hình vẫn không nhận khăn quàng cổ trong tay, Quý Từ cho rằng cậu không thích.

Cô chậm chạp thu tay về, trong lòng khó chịu nhìn khăn quàng cổ nói: “Mình không biết cậu thích kiểu dáng gì, cái này là do bà chủ tư vấn, còn màu sắc, hoa văn là do mình tự chọn, nếu cậu không thích, mình…”

Khương Hình không để cô nói hết đã bế cô đặt lên đùi, che đôi mắt của Quý Từ lại.

Ánh mắt bỗng chốc tối đen, Quý Từ cảm nhận được nụ hôn ùn ùn kéo đến, cô bị người đối diện tập kích.

Khương Hình run rẩy, hôn cô một chút rồi nói. “Thích, rất thích”.

Sau khi hôn đủ rồi, Quý Từ tựa đầu vào vai Khương Hình, đôi mắt ngấn lệ, tiến gần đến tai cậu đáp lại một câu.

“Mình cũng thích cậu, thích nhất Khương Hình.”

Nếu không phải Quý Từ không chịu, Khương Hình còn muốn quàng khăn lên cổ rồi đi về.

Quý Từ sợ mất mặt, liền tịch thu lại.

Khi sắp phải chia tay, Khương Hình ôm Quý Từ hôn một hồi lâu.

Cô gái nhỏ nhắn thở dốc, chôn chặt ở trong lòng Khương Hình nói một câu: “Khương hình, đêm nay mình muốn ngủ cùng cậu.”

Khương Hình nghe thấy, buông Quý Từ ra, đôi mắt sáng bừng, cúi đầu ngắm cô gái nhỏ, hỏi: “Cậu chắc chắn?”

Quý Từ không do dự, lỗ tai ửng đỏ, nắm chặt lấy ngón tay Khương Hình. “Ừ.”

Khi Khương Hình đi cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng, Quý Từ đứng ở bên ngoài chờ.

Mẹ cô lại đi công tác.

Mẹ chỉ nói muốn cô cùng Khương Hình không còn giận dỗi, không nói cùng cậu về nhà.

Khi ở trên ghế, Khương Hình mãnh liệt hôn Quý Từ hết lần này đến lần khác, trong lòng cô âm thầm quyết định, hôm nay cô muốn ở cùng Khương Hình.

Trên đường về nhà, lòng bàn tay Quý Từ ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Khương Hình ý muốn bảo cậu bỏ tay ra một chút liền thấy khuôn mặt lạnh băng của Khương Hình, cô há miệng th* d*c, bỗng nhiên quên mất điều mình muốn nói.

- ------

Câu đầu tiên yêu thích trong toàn văn:

Vì quá nhớ nhung cậu

Nên mới có thể hoàn thành trước thời hạn sớm như vậy.
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 11



Hai người về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, vì Quý Từ không mang theo quần áo nên cô mặc áo ngủ của Khương Hình.

Quý Từ đang nằm ở dưới người Khương Hình, chỉ còn lại một cây đèn nhỏ trên đầu giường.

Đêm nay Khương Hình hôn thật dịu dàng nhưng cũng đủ làm toàn thân cô nóng lên, Quý Từ ở dưới người cậu khó chịu mà vặn vẹo eo nhỏ.

Làn da thiếu nữ dưới ánh đèn vô cùng mịn màng, đường cong cơ thể quyến rũ, ngọn đồi ưỡn cao phía trước căng tròn động lòng người.

Khi Khương Hình nằm ở phía trên ngậm lấy một bên đỉnh đồi thì Quý Từ cảm thấy ở phía dưới có thứ gì đó đang chảy ra, cô ôm lấy đầu Khương Hình ngượng ngùng hỏi: “Khương Hình…mình giống như tè dầm rồi.”

Khương Hình ngẩng đầu, sờ lên mái tóc của Quý Từ, rồi lại v**t v* khuôn mặt cô, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Ngốc à, đây là cậu đang động tình vì tôi thôi.”

Khương Hình với tay lấy thứ đồ vừa mới mua, quỳ gối trên người Quý Từ rồi ở trước mặt cô đeo nó vào.

Quý Từ nghe người ta nói đàn ông mũi càng to thì đồ phía dưới ấy càng lớn, Quý Từ nhìn nơi ấy của Khương Hình rồi lại nhìn mũi cậu. Mũi Khương Hình vừa cao vừa thẳng, đặc biệt là khi nhìn nghiêng, khuôn mặt giống như tượng khắc.

Không khác so với những gì cô nghe nói trước kia lắm.

Khương Hình vùi đầu vào cổ Quý Từ hôn, lúc thì nhẹ nhàng cắn lúc thì mạnh bạo hơn, côn th*t phía dưới cọ vào huyệt nhỏ của Quý Từ, khiến mật dịch chảy ra nhiều hơn.

Đỉnh nhỏ côn th*t từng chút từng chút kiên nhẫn ra ra vào vào nơi h** h***t ướt át. Quý Từ cảm thấy toàn thân nóng rực như bị thiêu như đốt, không thể dập tắt được, chỉ có thể rầm rì r*n r*.

Khương Hình ghé sát vào vành tai Quý Từ, âm thanh mơ hồ mang theo sự thận trọng, như là đau khổ, như là vui mừng, hỏi: “Tiểu Từ, có thể không?”

Quý Từ có chút không chịu nổi nữa rồi.

Vừa rồi thân thể cô nóng bừng, bây giờ lại nghe Khương Hình trầm thấp gọi tên mình ‘Tiểu Từ’ thì phía dưới bắt đầu ngứa ngáy, khó chịu. Cô nhắm mắt lại vô thức gọi tên Khương Hình.

Giọng nói ấy làm chàng trai thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.

Khương Hình nhanh chóng lấy gối ở bên phải kê xuống dưới thắt lưng của Quý Từ, chầm chậm dùng côn th*t phá vỡ nụ hoa nhỏ, người cậu đầy mồ hôi đè trên người cô hỏi: “Còn sợ sao?”

Câu hỏi làm cho Quý Từ hốt hoảng nhớ đến, khi còn ở bệnh viện đêm nào cô cũng gặp ác mộng.

Sau khi Khương Hình chính thức làm bạn trai cô, hằng đêm cậu đều chuồn tới, nhẹ nhàng leo lên giường ôm cô ngủ. Chẳng qua lúc ấy quần áo hai người đều còn đàng hoàng, bây giờ thì đã tr*n tr** rồi.

Quý Từ vòng tay ôm cổ Khương Hình, lần đầu tiên chủ động hôn lên mạch đập ở cổ cậu, trong mắt thể hiện sự tín nhiệm.

“Không sợ, mình biết là cậu.”

Giây phút bị đâm vào trong, Quý Từ cắn lên bả vai Khương Hình đến chảy máu.

Nghĩ lại trước đây, cô cảm thấy tên cậu thật mạnh mẽ, bây giờ hiểu ra chỗ đó của cậu cũng rất cứng rắn.

Thứ ấy đang lấp đầy ở bên trong cô, nóng bỏng, thô cứng như sắt. Cúi đầu nhìn thấy máu tươi đang chảy ra từ h** h***t của cô, trong lòng Khương Hình càng như có lửa đốt.

Từ lúc bắt đầu thích ứng rồi đến khi từ từ rơi vào tiên cảnh, thân thể Quý Từ cực kỳ mềm mại, giống như dòng nước.

Quý Từ không biết khi “yêu” lại có nhiều tư thế như vậy.

Trên tivi đều chỉ chiếu đến cảnh diễn viên nam đè diễn viên nữ ra liền kết thúc rồi.

Khương Hình tuổi còn trẻ, tinh lực dồi dào nên một khi khai trai thì hoàn toàn không thể dừng được.

Quý Từ cảm thấy mình như con thuyền nhỏ phiêu bạt dập dờn trên biển cả bao la vẫn luôn nhấp nhô không biết điểm dừng.

Khương Hình bế Quý Từ lên rồi đi vào, gậy th*t mạnh mẽ c*m v** rút ra. Quý Từ bị đẩy nhíu mày, Khương Hình nghĩ cô bị đau nên để côn th*t lùi ra một chút, nhẫn nhịn đến khi dòng nước ra càng nhiều: “Đau sao?”

Quý Từ lắc đầu, mở miệng thì thầm: “Không đau…vừa rồi…rất tốt.”

Khương Hình khẽ cười, bộ dạng vừa lưu manh vừa ngang ngược. Cậu ôm Quý Từ dậy, để cô nằm sấp trên giường, bóp hai bên mông, hung hăng tiến vào h** h***t đầy mê hoặc của cô.

Quý Từ bị đâm mạnh, hai chân mềm nhũn, tiếng rên rỉ lắp bắp không liền mạch.

Côn th*t chôn ở bên trong tung hoành khám phá hang động kiều diễm ướt át, mỗi lần chạm đến nơi sâu nhất đều làm cho cả người Quý Từ như bị điện giật, run rẩy.

Hai túi thịt nặng trĩu theo chuyển động va chạm vào cửa h** h***t phát ra ấm thanh “bộp bộp bộp”.

Quý Từ quá mềm mại, mật dịch chảy ra ào ạt.

Khoái cảm dâng cao cùng nơi nóng bỏng của Quý Từ làm Khương Hình mất lý trí.

Cao trào tăng lên, Khương Hình từ phía sau n*n b*p cặp vú Quý Từ, côn th*t lập tức cắm vào trong hang động, khiến Quý Từ thoải mái mà nhíu mày.

kh*** c*m đạt được liền bại dưới tay Quý Từ. Toàn bộ bắn ra, Khương Hình đổi bao cao su khác.

h** h***t chưa kịp ngừng nghỉ thì Khương Hình quen đường quen lối một lần nữa c*m v**.

Quý Từ bị đâm vào có chút mơ hồ, nghiêng mặt nhìn thấy bóng chiếu của hai người trên tường, cảm giác giống như hai chú chó đang giao phối ở trong công viên.

Khương Hình trẻ tuổi, mạnh mẽ, cơ bụng cong sáu múi rắn chắc giống như máy đóng cọc, giữ lấy Quý Từ dũng mãnh chuyển động.

Hai người làm từ trên giường cho đến nhà tắm rồi lại từ nhà tắm quay về giường.

Quý Từ luôn ngoan ngoãn nghe lời, vừa mới bắt đầu Khương Hình còn dò hỏi Quý Từ, sau khi chuyển động, mạnh mẽ c*m v** rút ra liên tục thì

không thể nói thêm lời nào nữa.

Quý Từ rũ mắt nhìn xung quanh sàn nhà, khắp nơi là quần áo của hai người ném lung tung, trong không khí tràn đầy mùi ân ái còn có hương thơm nhàn nhạt của hoa dành dành.

Quý Từ nằm sấp trên người Khương Hình mà ngủ. Vừa tỉnh dậy cô cảm thấy có gì đó không đúng, kéo chăn lên xem.

d**ng v*t cứng rắn nổi đầy gân xanh của Khương Hình vẫn còn đang trong h** h***t cô. Quý Tự cọ cọ muốn đứng dậy thì cánh tay Khương Hình nhanh chóng nắm thắt lưng kéo người cô trở lại.

Cảm giác ở phía dưới vật kia lại đứng thẳng, thật rắn chắc, cô đành phải nũng nịu Khương Hình nói: “Rút ra đi.”

Khương Hình không mở mắt, khóe miệng không kiềm được mà vểnh lên.

Quý Từ ngọ nguậy, không thể thoát ra được, rồi nhẫn nại gọi một tiếng: “Khương Hình.”

Khương Hình mở mắt, ngón tay ái muội vuốt ve cặp mông bóng bẩy của Quý Từ, vẻ mặt lưu manh đàn áp.

“Gọi ‘anh’.”

“Cậu sinh sau mình đó.” Quý Từ không có ngốc.

Khương Hình xoa bóp khuôn mặt tủi thân của Quý Từ rồi nói: “Anh bây giờ đã mười chín rồi.”

Quý Từ bĩu môi cam chịu, bản thân trong tay lưu manh, lưu manh nói cái gì thì phải nghe cái đó.

“Anh.”

Khương Hình gãi gãi lỗ tai, cười vô sỉ: “Gì cơ?” Quý Từ nhỏ giọng gọi thêm lần nữa.

Khương Hình ngựa quen đường cũ. Quý Từ tức giận, liền ngẩng đầu cắn lên lỗ tai cậu, gọi lên một tiếng “anh”.

Khương Hình cười sung sướng, xoa xoa lỗ tai, vừa cười giỡn vừa đem gậy th*t rút ra.

Khi Quý Từ đứng dậy, Khương Hình còn không quên đùa giỡn bóp mông cô một cái.
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 12



Sau khi đã ngủ với nhau, tinh thần đều thay đổi.

Tất cả mọi người đều nhận thấy, Khương Hình và Quý Từ thực sự đang yêu nhau, mỗi ngày đều giống như còn đang trong thời kỳ tình yêu nồng nhiệt.

Mặc dù số lần đi cùng chung một không nhiều, nhưng vô thức lại làm người khác cảm thấy lần này là thật.

Tần Yên nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được, còn Trần Viễn nhạy bén vừa nhìn đã nhận ra.

Khương Hình sau khi khai trai thì mỗi lần hôn thân mật đều xoa bóp b** ng*c Quý Từ, còn cô thì không thể chống đỡ được sức lực chín trâu hai hổ của anh.

Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, Quý Từ bị Khương Hình vừa dỗ dành vừa lừa gạt, hay là dọa dẫm, dụ dỗ mà ngay ở trường học làm vài lần.

Hôm nay sau khi tan học, hai người đã giải quyết ngay phòng học khiến hai chân Quý Từ mỏi nhừ.

Đi ra cổng trường, Khương Hình buông tay Quý Từ ra xoay người cười trêu đùa, bỡn cợt hỏi: “Có đau sao?”

Quý Từ còn đang hoảng sợ, hiện tại hỏi gì đáp đó, gật gật đầu: “Đau.”

Khương Hình ngồi xổm xuống đưa lưng cho Quý Từ, giọng từ tốn: “Lên đây đi.”

Quý Từ nằm úp sấp trên lưng Khương Hình.

Cô thích mọi việc mà Khương Hình làm cho cô. Thích anh ôm, thích anh cõng, thích anh nhéo mặt cưng chiều, thích được anh chạm vào ngực.

Trên đường về, Quý Từ thấy trên tay còn bị dính bẩn cái gì đó, không suy nghĩ lau lau vào áo hoodie màu đen của Khương Hình, một lát sau ngón tay đã sạch sẽ.

Khương Hình dừng lại hỏi: “Gì vậy?”

Quý Từ lắc lư lắc lư chân giống như đang cưỡi ngựa, giọng nói lộ ra niềm vui sướng: “Không có gì.”

Phùng Mộng Nhã đi công tác về.

Quý Từ cố gắng hết sức giả vờ để tướng đi trông như bình thường nhưng mẹ cô vẫn nhận ra.

Mẹ cô trên bàn ăn trực tiếp hỏi Quý Từ, có phải cô đã phát sinh quan hệ với chàng trai kia không?

Quý Từ từ nhỏ đến lớn không thể nói dối mẹ, cắm mặt ở xuống chén cơm, sau đó thật lâu mới trả lời “vâng” một tiếng.

Từ đó không ai mở miệng nói chuyện.

Quý Từ dọn dẹp chén đũa, mẹ cô liền đoạt lấy đôi đũa trong tay cô, nghiêm khắc nói: “Quý Từ, con làm mẹ thật thất vọng.”

Quý Từ hốt hoảng.

Cô biết mình đã làm sai rồi, bây giờ bị mẹ nói như thế, trong lòng cô thực sự đau khổ.

Giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, tiếp tục nói những lời nói thấm thía:

“Con đã là người trưởng thành rồi, mẹ cũng không thể quản thúc con giống như khi còn nhỏ nữa. Nhưng con còn quá trẻ, có một số việc không phải tốt đẹp như con nhìn thấy, bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt, Quý Từ, mẹ sợ đến một lúc nào đó con sẽ hối hận.”

Nhìn bóng dáng mẹ quay người đi, hốc mắt Quý Từ bỗng đỏ lên.

Hôm sau đi học, Khương Hình phát hiện tâm tình Quý Từ có chút không thoải mái nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ có thể càng chiều chuộng cô hơn so với thường ngày.

Đến khi tan học cô đã bình thường trở lại, khi tạm biệt, cô vui vẻ cười với Khương Hình nói: “Tạm biệt.”

Khương Hình sờ đầu bạn gái nhỏ rồi đáp: “Tạm biệt.”

Nhưng hôm sau, Khương Hình không đi học. Quý Từ hỏi Tần Yên, Tần Yên nói không biết.

Đi hỏi Trần Viễn thì cậu lưỡng lự nói, mẹ anh về rồi. Cô không hiểu, hai chuyện này thì có quan hệ gì.

Quý Từ gọi điện thoại không ai nghe, tan học cô đi tìm anh, đợi thật lâu không ai ra mở cửa.

Suốt một tuần không gặp, đến thứ Năm tan học, Trần Viễn dẫn cô đến “Loạn Táng Cương.”

Quý Từ gặp Khương Hình ở đây.

Trên mặt chàng trai xuất hiện đầy vết thương lớn bé bầm tím, Quý Từ đau lòng nhíu mày, giọng nghiêm khắc trách mắng: “Sao anh lại thích đánh nhau như vậy?”

Khương Hình nhìn Quý Từ không nói gì, im lặng ôm cô vào lòng, Quý Từ cảm giác đau đớn khi cánh tay bị siết chặt.

Mặc kệ Quý Từ hỏi cái gì, Khương Hình đều không nói lời nào. Chỉ khi hỏi anh, có về nhà không.

Giọng nói khàn khàn của Khương Hình vang lên, không về.

Hai người ăn cơm ở bên ngoài sau đó Quý Từ dẫn Khương Hình về nhà mình.

Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, Quý Từ hỏi: “Anh có phải có chuyện muốn nói với em?”

Khương Hình nghe vậy, nhìn Quý Từ thật là lâu như muốn đem cô khắc sâu vào trong đáy mắt.

Sau một lúc lâu, anh ôm Quý Từ vào trong lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nhẹ nhàng thì thầm: “Ngủ thôi.”

Ngày hôm sau, Quý Từ đi học, Khương Hình vẫn không đi.

Giờ giải lao, Trần Viễn gọi Quý Từ lên sân thượng, kể cho Quý Từ mọi chuyện về Khương Hình.

Lê Ninh - mẹ của Khương Hình là một họa sĩ, trong xương tủy trời sinh là một người phụ nữ theo chủ nghĩa lãng mạn.

Người phụ nữ như vậy chỉ thích hợp làm một tình nhân, không thích hợp làm một người vợ bởi vì bà ta sinh ra chỉ vì tình yêu mà tồn tại.

Bà ta không thích hợp nhất là làm một người mẹ.

Nếu không phải bởi vì Khương Kiến Quốc yêu cầu phải có người thừa kế sản nghiệp, Lê Ninh sẽ không sinh Khương Hình.

Bà ta hoàn toàn không thương yêu Khương Hình, chỉ yêu Khương Kiến Quốc và chính bản thân mà thôi, may mắn là Khương Kiến Quốc rất tốt với Khương Hình.

Sau khi Khương Kiến Quốc bị tai nạn qua đời, Lê Ninh liền bắt đầu mắng chửi, ngược đãi Khương Hình.

Khương Hình đã mất đi cha, không thể lại mất luôn mẹ. Cậu yên lặng chịu đựng hết tất cả sự bạo hành và chửi rủa của bà ta, chỉ có Trần Viễn và anh

họ Hứa Thành biết chuyện này.

Khương Hình không cho phép ai nói chuyện này ra.

Bây giờ bà ta biết Khương Hình đang yêu đương, liền trở nên điên khùng hơn. Bà ta cảm thấy loại người như Khương Hình cả đời này phải sống trong đầm lầy, cái gì cũng không xứng.

Mấy ngày nay, bà ta nhốt Khương Hình lại vì muốn ép buộc phải chia tay cô. Chẳng trách thân thủ Khương Hình tốt như vậy mà lại bị thương. Chẳng trách vào ngày sinh nhật, trên mặt anh đầy máu ngồi trên ghế dài cạnh hồ.

Anh tự ti, giận dữ, nhạy cảm, nghi ngờ đều bởi vì anh cô độc lại hoang mang.

Đến khi Quý Từ chạy như bay về nhà, Khương Hình đã không ở nhà, gọi điện thoại thì vẫn luôn tắt máy.

Quý Từ suy sụp ngồi quỳ trên nền nhà lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, trái tim đau nhói.

Quý Từ không nghĩ rằng Lê Ninh sẽ hẹn gặp cô.

Ngồi trong phòng trà thoang thoảng hương thơm là một mỹ nhân có nét phương Tây, trên người bà cũng có mùi thơm hoa dành dành.

Ngửi thấy hương thơm này, trong lòng Quý Từ đau xót, trên mặt cô không cảm xúc nhìn đối phương, lễ phép chào một tiếng, "chào dì".

Lê Ninh đặt mạnh ly trà xuống, vẻ mặt cao quý nhưng lời nói lạnh nhạt, trào phúng nói: “Cô không xứng gọi tôi là dì.”

Bà ta đã không nể mặt, Quý Từ cũng không tiếp tục lễ phép, trực tiếp mở miệng hỏi: “Khương Hình đang ở đâu?”

Nghe thấy tên Khương Hình, mặt bà ta đổi sắc, giọng điệu thay đổi, móng tay sơn đỏ thẫm duỗi tay ra bóp chặt cằm Quý Từ.

“Quả thật có vài phần xinh đẹp, bằng không loại tiện nhân Khương Hình kia làm sao có thể vì gặp cô mà không muốn sống nhảy từ tầng hai xuống.”

Nhìn thấy đồng tử đối phương hốt hoảng co rút lại, Lê Ninh cực kì sảng khoái. Vẻ mặt độc ác càng thêm sâu, tàn nhẫn quăng ngã Quý Từ xuống đất.

Bà ta đem ly trà trên tay khi nãy đổ vào bàn tay Quý Từ, vừa đổ vừa nói: “Đến bây giờ cô còn quan tâm đến cái đồ nghiệt chủng kia, xem ra nó tới gặp cô nhưng không nói cái gì.”

Quý Từ cố gắng đứng thẳng dậy, chao đảo một trận bởi vì tinh thần bị đè nén căng thẳng.

Lê Ninh thong thả, ung dung lau khô tay, đón nhận ánh mắt lạnh băng của Quý Từ, chẳng thèm quan tâm, hé miệng nói: “Nó không nói cũng không sao, bây giờ tôi nói cho cô biết.”

Bởi vì hung thủ g**t ch*t chồng tôi chính là cha của cô.
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 13



Sinh nhật Quý Từ, Quý Minh - cha cô đặc biệt dẫn hai người đi du lịch nước ngoài. Xe chạy buổi tối quên tắt đèn chiếu xa làm xảy ra va chạm với một xe đi ngược chiều đang chạy với tốc độ cao.

Hai tài xế chết ngay tại chỗ.

Một là Quý Minh, một là Khương Kiến Quốc.

Vì muốn chúc mừng sinh nhật Khương Hình mà Khương Kiến Quốc vội vã về nhà.

Chính vì thế mà Lê Ninh vô cùng căm ghét Khương Hình, anh cũng vì thế mà nhẫn nhịn chịu đựng bà ta.

Trên người Khương Hình có mùi thơm hoa dành dành cũng là bởi vì Lê Ninh yêu thích, vì anh còn muốn lưu giữ tình yêu còn sót lại đối với người mẹ như thế.

Nhớ tới những lời Trần Viễn đã nói, mặc dù không khí bên ngoài khô nóng khó chịu, nhưng cả người Quý Từ lại lạnh băng.

Thực sự đau tận tâm can.

Quý Từ nghe thấy bản thân bình tĩnh hé miệng hỏi Lê Ninh.

"Bà có tư cách gì mà đem cái chết của cha Khương Hình áp đặt lên người anh ấy, có tư cách gì mà độc ác chửi rủa anh ấy, lại có tư cách gì mà nhận được sự khoan dung của anh ấy".

Bà căn bản…không có tư cách.

Cuối cùng, đôi mắt Quý Từ trừng trừng nhìn Lê Ninh, âm thanh run rẩy nói từng câu từng chữ.

“Bà căn bản không xứng làm mẹ của Khương Hình, bà không xứng làm mẹ của bất kì người nào.”

“Bốp.”

Quý Từ nhận một cái tát từ Lê Ninh.

Một bên mặt Quý Từ sưng đỏ, đứng lên, lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống Lê Ninh rồi nói:

“Đây là tôi thay cha tôi chịu tội một cái tát, từ nay về sau tôi và Khương Hình là người trong sạch, mối quan hệ giữa chúng tôi không liên quan gì đến bà nữa.”

Đóng cửa đi ra, Quý Từ nghe thấy bà ta bên trong điên cuồng chửi rủa.

“Cô là con gái của hung thủ giết người, tiện nhân cùng với tiện nhân sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho dù chết, ta cũng sẽ kéo nó xuống địa ngục…”

Khương Hình vẫn bặt vô âm tín, hằng ngày Quý Từ kiên trì gọi điện thoại, đến biệt thự ven hồ chờ anh.

Sau đó biệt thự bị bán.

Quý Từ nhắn tin cho Khương Hình: "Khương Hình, chúng ta bỏ trốn đi". Quý Tử kể cho mẹ mọi chuyện về Khương Hình, mẹ cô im lặng không nói.

Khi ôm mẹ vào lòng, Quý Từ cảm thấy cả người mẹ lạnh băng, khóc nức nở nói với Quý Từ, đây là định mệnh ….

Tốt nghiệp cao trung Quý Từ vẫn không nhận được tin từ Khương Hình.

Quý Từ lên đại học vốn muốn thi đi thi ngành Cảnh sát, nhưng mẹ cô không đồng ý, cô nhượng bộ chọn ngành Kiểm sát.

Tần Yên chia tay người đàn ông cặn bã kia, bắt Trần Viễn gọi lại là chị họ.

Nhà Tần Yên mở cho cô công ty du lịch, cô vừa là hướng dẫn viên du lịch vừa là giám đốc công ty, chu du khắp thế giới.

Trần Viễn tiếp quản sản nghiệp gia đình mở ra chuỗi siêu thị, mỗi ngày vất vả làm việc mệt như chó. Cậu ta quen được vài cô bạn gái nhưng đều bị Tần Yên dở trò phải chia tay, Trần Viễn bực bội, quyết định độc thân như vậy.

Tốt nghiệp năm thứ hai, Quý Từ đã có chút danh tiếng, biệt danh là ‘người đẹp rắn độc’.

Quý Từ không về Danh Khê làm việc mà chuyển tới Phong Giang.

Mẹ cô không đi công tác nữa, chỉ ở nhà trông nom tiệm hoa, Quý Từ mua cho mẹ một con chó giống Samoyed* để bầu bạn.

Đêm nay, như thường lệ Quý Từ dẫn theo đội kiểm tra quán bar khu vực Kim Hòa Phiến, Phong Giang.

Giám đốc trơ mặt đi tới chào hỏi, Quý Từ xem như không thấy, kiểm tra kỹ lưỡng, không sót chỗ nào. Đi đến khu vực phòng bao, bên trong toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, giám đốc có chút khó xử.

“Kiểm tra xong sẽ đi ngay, sẽ không ảnh hưởng gì đến khách của ông.” Giám đốc nhẹ nhàng thả lỏng, cười nịnh nọt.

Căn phòng cuối cùng vừa mở cửa, Quý Từ nói: “Xin hãy phối hợp, kiểm tra thường lệ, cảm ơn.”

Vừa trông thấy Quý Từ, người đàn ông ngồi ở giữa trung tâm bình tĩnh, nâng ly rượu. Ba cảnh sát vẫn như cũ kiểm tra khắp nơi trong căn phòng, không có vấn đề gì, Quý Từ mang đội trở về.

Thấy Quý Từ sắp dời đi, người đàn ông ngồi ở giữa mặc tây trang xám đậm đột nhiên mở miệng hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Cảnh sát bên cạnh Quý Từ mặt đầy chính khí trừng mắt đáp lại người kia: “ Ấn phẩm đồ trụy, đánh bạc, thuốc trái phép.”

Nghe thấy vậy người đàn ông khẽ cười, đặt ly rượu xuống, đôi mắt đen khẩn khiết nhìn chằm chằm Quý Từ, vẻ mặt côn đồ ngạo mạn há miệng nói.

“Vậy sao, kiểm sát Quý, anh lưu giữ ấn phẩm đồ trụy.”

Vừa rồi trong phòng bao rất yên tĩnh, bây giờ càng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mấy người đàn ông đang nói chuyện làm ăn với giám đốc, nhìn thấy giám đốc cách đó một mét đang trêu ghẹo một cô gái, ngoài miệng không nói, trong lòng thầm chửi rủa.

Đây chính là có ý không định bàn chuyện với mình sao? Tất cả bị dẫn về.

Kiểm tra kỹ một lượt nhưng không vấn đề, khuôn mặt trắng bệch của giám đốc mới khôi phục đôi chút.

Tiễn đoàn người này đi, một cảnh sát lặng lẽ hỏi Quý Từ: “Kiểm sát Quý, cô với người kia quen nhau sao?”

Khi đăng ký tên, người đàn ông đứng ở phía sau nói: “Hỏi cô đó.”

Quý Từ tay cầm túi, nhìn chăm chú vào hình bóng trên mặt đất, thấp giọng nói một cái tên.

Khương Hình.

Quý Từ nhìn xe chạy, âm thanh mơ hồ: “Là một người bạn cũ.”

Buổi tối nửa tỉnh nửa mơ, cầm điện thoại trên đầu giường xem giờ, có một tin nhắn từ dãy số lạ.

"Anh bị cảm".

Bên dưới là một địa chỉ.

Sau đó Quý Từ hoàn toàn không ngủ lại được.

Ngày hôm sau tan sở, Quý Từ về nhà nấu cháo trắng, mua thuốc cảm.

Cửa lớn không đóng, Quý Từ đi vào, một bên thay dép một bên nghĩ ngợi, một chút ý thức an toàn cũng không có.

Vào cửa nhìn bốn phía xung quanh, đập vào mắt là hồ tiểu cảnh, còn có cảnh sắc toàn bộ Phong Giang trong đêm.

Quý Từ cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hai tầng trên cùng không khóa cửa. Nhà bếp mới tinh, đồ dùng trong bếp cái gì cũng có, Quý Từ đun nước nóng, rửa chén rồi đổ cháo trắng ra, mang lên tầng hai.

Đặt đồ lên đầu giường, Quý Từ lên tiếng: “Uống thuốc.”

Khương Hình không nhúc nhích, đắp chăn đưa lưng về phía Quý Từ. Quý Từ nhấp miệng, hé miệng gọi: “Khương Hình, dậy uống thuốc.”

Khương Hình lúc này mới chậm chạp xốc chăn, rời giường xoay người, nửa gục mí mắt xuống nhìn Quý Từ: “Tay anh đau.”

Một chén cháo ăn đã thấy đáy, Khương Hình lại nằm xuống, Quý Từ đi xuống rửa chén.

Ngước lên nhìn đồng hồ, vừa vặn 30 phút sau khi ăn phải uống thuốc. Lần này Khương Hình không dám làm nũng.

Uống thuốc xong, anh nhìn Quý Từ hỏi: “Em ăn cơm chưa?” Quý Từ trả lời: “Ăn rồi.”

Đã đến 8 giờ, Quý Từ đứng dậy chỉnh lại chăn, cầm túi, nói với Khương Hình: “Em phải về đây.”

Khương Hình duỗi tay giữ chặt tay Quý Từ, si mê nhìn đôi mắt cô, giọng nói trầm khàn: “Ở lại đi.”
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 14



Quần áo của Quý Từ bị Khương Hình mạnh mẽ xé rách, nửa trên Khương Hình cũng đã tr*n tr**.

Trên người Quý Từ không mảnh vải, trơn bóng như con tôm luộc ngồi trên đùi Khương Hình, ngoan ngoãn nghiêm túc giúp Khương Hình cởi khóa quần.

Đôi mắt của Khương Hình rất sâu, ánh mắt băn khoăn nhìn từng đường nét nhỏ trên cơ thể Quý Từ.

Quý Từ bị Khương Hình đẩy ngã, ánh mắt mơ màng mở to nhìn trần nhà, đầu lưỡi của người đàn ông l**m m*t từng chỗ từng chỗ trên cơ thể làm cho cả người cô nóng bừng.

Khi đầu lưỡi chui vào trong khu vườn hoa, ngón chân tinh tế xinh đẹp của Quý Từ cuộn chặt lại. Cô khó mà nhịn được cong chân lên thì bị Khương Hình mạnh mẽ trấn áp, nắm lấy.

Quý Từ cảm nhận được h** h***t ngày càng ướt át, mật dịch càng ngày càng nhiều. Cô bị âm thanh l**m m*t của người đàn ông làm cho càng ngứa ngáy khó chịu hơn.

Cả người Quý Từ mơ mơ màng màng không chút sức lực như áng mây đang rớt xuống, trái tim trống rỗng bỗng nhiên loạn nhịp rộn ràng.

Nhìn thấy Khương Hình lấy bao từ ngăn kéo tủ, Quý Từ quay mặt không nhìn Khương Hình mà hỏi: “Anh mang phụ nữ về nhà?”

Khương Hình mang vào xong rồi một lần nữa đè lên người Quý Từ, véo véo cằm cô làm cho cô đối mặt với anh, giọng điệu trêu đùa: “Quý Từ, em có thể không tin tưởng anh, nhưng em biết rõ ”

Bàn tay to lớn lần sờ đến nụ hoa nhỏ chớm nở, cửa động co rút, ngón tay thon dài lạnh lẽo cắm thẳng vào, quậy phá h** h***t.

Sau khi hài lòng nhìn Quý Từ nhăn mày thì anh mới ghé sát vào lỗ tai Quý Từ bổ sung câu còn thiếu: “Ăn qua hương vị này rồi, từ đó về sau anh rất kén chọn.”

Đã lâu lắm rồi không làm, hai người đều có cảm giác mới lạ. Khương Hình điên cuồng từng giây từng phút cho dù trước đây Quý Từ và Khương Hình đã từng làm vô số lần.

Thời gian trôi qua quá lâu, bây giờ Quý Từ hoàn toàn giống như trinh nữ căng chặt, hơn nữa người đàn ông của cô đã trưởng thành lên rất nhiều. Quý Từ thấy anh lại cao lớn hơn rồi, sức lực đè lên cơ thể cô rồi đâm vào khác hẳn so với trước kia anh làm.

Cô vuốt ve từng vân da sau lưng anh, vui sướng trượt dọc theo đường cong sống lưng, Quý Từ ước tính bờ vai rộng lớn của Khương Hình.

Gậy th*t Khương Hình ở bên trong hang huyệt không hề náo động, đâm vào làm Quý Từ có chút đau đớn, cho tới khi đỉnh gậy chạm vào khối thịt mềm mềm thì cô bắt đầu r*n r* yêu mị.

Khương Hình biết Quý Từ đã l*n đ*nh rồi.

Quý Từ nghe tiếng nước chảy ‘róc rách’, vươn tay sờ đến nơi giao thoa của hai người, vừa ê ẩm vừa tê dại.

Trên ngón tay tất cả đều là chất tanh nhầy. Quý Từ thấy Khương Hình ngậm cắn núm hoa đào không nỡ buông ra.

Đuôi mắt người đàn ông đỏ bừng, trước kia anh rất thích nơi này, hiện tại vẫn như thế.

Ở trường học, Khương Hình mỗi lần hôn môi nhất định cũng sẽ xoa bóp ngực cô.

Không lâu sau đó, Quý Từ cảm thấy ngực sưng đau khó chịu. Khương Hình một bên nhè nhẹ sờ lên, một bên nói với Quý Từ, chúng nó to lên rồi.

Bây giờ chắc là cỡ D rồi.

Cao trào tới rất nhanh, Quý Từ giống như cá mất nước nằm ở trên giường.

Khương Hình đứng dậy thay bao cao su mới, lật người Quý Từ lại cưỡi lên người cô, tiếp tục mạnh mẽ chuyển động.

Hai chân tách ra, từ phía sau nhìn thấy cặp mông căng mẩy no đủ, dáng vẻ đầy mê hoặc.

Chiếc eo thon nhỏ phía trên cực mê người, lưng trần thẳng tắp giống như dòng suối nhỏ nhập vào cùng với khe mông nối liền vào cửa hang huyệt. Vì vậy nên phía dưới nước d*m d*ch không ngừng chảy tí tách.

Khương Hình nâng mông Quý Từ lên, dùng côn th*t từ phía sau cắm vào rút ra. Anh từ phía sau cắm đầu nấm nhỏ vào, đầu tiên chậm chạp tiến vào rút ra chỗ nông mấy lần, tiếng r*n r* Quý Từ mê người, làn da dưới lòng bàn tay mềm như miếng đậu hũ, h** h***t mềm mại co giãn, co rút như càng muốn nuốt vật kia vào thêm sâu.

Khương Hình cúi đầu nhìn thấy điểm hồng trên đỉnh côn th*t của bản thân giống như khi còn vị thành niên trước kia. Làn da dưới lòng bàn tay quá trơn bóng quá trắng mịn, làm Khương Hình càng thêm hưng phấn, đem chất dính nhầy lên trên mặt Quý Từ, lưu lại dấu vết ân ái.

Người đàn ông càng đâm càng mạnh mẽ, Quý Từ bắt đầu lắc lư cái mông nhỏ phối hợp với chuyển động của côn th*t đang bên trong hang huyệt.

Cửa h** h***t co rút cực nhanh, mỗi một lần càng thêm căng chặt, mỗi lần bị cắm đến hoa tâm tê dại, Quý Từ đều nhắm mắt hưởng thụ.

Trên mông trắng ngần chi chiết vệt đỏ, bàn tay to lớn đùa giỡn cửa hoa nhỏ, Quý Từ thực sự chịu không nổi. Cô cắn môi, cố hết sức co rút cửa h** h***t như muốn hút chặt vật kia vào để anh nhanh chóng b*n r*.

Quả nhiên người đàn ông phía sau thở dốc gợi cảm, bắt đầu gia tăng tốc độ. Ai ngờ giây tiếp theo, người nào đó nắm một chân Quý Từ nâng lên đổi tư thế.

Đỉnh côn th*t nóng bỏng mãnh liệt hung hăng rút ra cắm vào nơi đỉnh thịt mềm mại, Quý Từ sắp không thở được, kh*** c*m tăng cao làm cho linh hồn cô nghẹt thở, muốn bay lên.

Ở trên giường vận động ba lần, sau đó Khương Hình vế Quý Từ đến phòng tắm dưới vòi sen tiếp tục làm thêm hai lần.

Dùng nước ấm cọ rửa cửa hoa nhỏ lại là một kiểu k*ch th*ch khác, nước thủy triều dâng cao, Quý Từ r*n r* nỉ non. Ngồi trong bồn tắm, Khương Hình cũng không buông tha, gậy th*t lại cắm vào trong hang huyệt. Anh bôi sữa tắm trên tay giúp Quý Từ tẩy rửa sạch sẽ cơ thể, trên ngực đều là các vết cắn đỏ.

Phía dưới hút chặt lấy gậy th*t, chàng trai duỗi tay nâng eo nhỏ hướng lên xuống, hòa lẫn trong làn nước.

Nụ h** h***t sưng đỏ, cửa động bị thao sưng lên, chạm vào nước ấm cảm giác đau rát, hơn nữa d**ng v*t trong cơ thể còn cứng rắn, cô bị kích thích như điện giật.

Quý Từ thoải mái, khóc thút thít.

“Khương…Hình…em…” Quý Từ vốn muốn quay đầu lại nói với Khương Hình ‘không muốn’. Nhưng Khương Hình không cho cô nói hết, anh ngậm lấy đôi môi anh đào, dịu dàng hôn lên chưa từng có.

Sau đó Khương Hình nhanh chóng muốn gì được đó.

Khương Hình giúp Quý Từ tắm rửa sạch sẽ, mặc một áo choàng tắm dài, bao bọc cô lại giống như em bé Nga, bế đặt lên sofa.

Toàn bộ quá trình Quý Từ không mở mắt, chờ Khương Hình đổi một bộ chăn nệm mới rồi ôm cô qua. Giọng anh nhẹ nhàng nói với Quý Từ đang trong lòng ngực: “Ngủ ngon, Tiểu Từ.”

Quý Từ tỉnh dậy khi đang nằm trên khuỷu tay Khương Hình, kéo chăn lên che thân thể thê thảm không dám nhìn của bản thân.

Người đàn ông phía sau cử động, dán chặt lên người Quý Từ, một tay đặt lên nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo thon, một tay đặt lên dào nặn ngực Quý Từ không thành hình dạng.

Quý Từ có chút ngứa ngáy, muốn chạy trốn nhưng Khương Hình không cho, còn càng thêm làm càn trên người Quý Từ, khiến cô giống như cá chạch vặn vẹo qua lại.

“Chuyển đến đây, được không?”

Quý Từ không quay người lại.

Khương Hình lại hôn lên vành tai cô, vật dưới thân có dấu hiệu đứng thẳng dậy.

Phía dưới công phá hang huyệt, phía trên nhẫn nại dò hỏi Quý Từ. "Được không?"

Giọng nói giống như chàng trai năm đó ở bệnh viện nỉ non. Quý Từ nhắm mắt, một lần nữa đón nhận người đàn ông này, mở miệng nói nhỏ.

"Được".
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 15



Hai người ở trên giường quấn lấy nhau nửa ngày, sau đó sửa soạn rồi ra ngoài ăn cơm, cuối cùng Khương Hình lại đưa Quý Từ về nhà.

Trên đường đi, Quý Từ nhìn Khương Hình đang lái xe, hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Khương Hình trả lời: “Hôm nay là thứ Bảy.”

Quý Từ ồ một tiếng, trầm tư suy nghĩ nhìn quần áo đang mặc trên người.

Khi chuẩn bị ra ngoài, Khương Hình lấy từ phòng để quần áo một cái áo, vẫn còn mới, size của cô, đôi dép hôm qua cô đi cũng còn mới giống như đôi dép thời cấp ba của cô đi.

Căn nhà cũ của mẹ con cô khi chuyển về Danh Khê đã bán đi rồi.

Bây giờ Quý Từ thuê một căn nhà nhỏ ở khu nhà bình dân nhưng môi trường sống rất tốt, lại gần chỗ cô làm việc.

Đối lập với căn nhà to rộng của Khương Hình, cô lại phát hiện nơi ở của Khương Hình cũng gần chỗ này khiến cô càng nghĩ ngợi nhiều hơn.

Khương Hình giúp cô thu dọn một số đồ dùng cơ bản, số còn lại đều không lấy.

Khương Hình nói căn nhà này không cần hủy hợp đồng thuê nhà, thậm chí anh còn hỏi có muốn mua luôn căn nhà này không.

Quý Từ nhanh chóng lắc đầu giống như trống bỏi, nói với anh rằng cô không muốn mua, cũng không muốn thuê nó nữa.

Khương Hình xoa đầu cô nói được.

Đồ của Quý Từ rất ít. Những đồ không dùng đều đem tặng cho một dì hàng xóm thường xuyên chăm sóc cho Quý Từ.

Dì cảm thấy không nỡ khi biết Quý Từ sắp chuyển đi. Nhưng vừa nhìn thấy Khương Hình đứng phía sau cô thì vừa cười vừa nói: “Bạn trai của cháu?”

Quý Từ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Chuyện này làm dì ấy càng tươi cười hơn, nói là Quý Từ có mắt nhìn tốt, bạn trai còn đẹp trai hơn minh tinh màn ảnh.

Quý Từ bối rối, gãi gãi đầu rồi nói với dì: “Cảm ơn dì.”

Sau khi hai người chính thức ở chung, hằng ngày Khương Hình đưa cô đi làm. Quý Từ thử từ chối một lần, bên ngoài Khương Hình không nói gì, nhưng ngay lập tức bế Quý Từ lên giường chiến đấu.

Buổi sáng, khi đánh răng, cô thoáng nhìn những dấu hôn đỏ sau tai, cuối cùng im lặng thỏa hiệp.

Quý Từ cảm thấy Khương Hình rất thích, thật sự rất rất thích dính lấy cô, hơn nữa còn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Thậm chí còn có ý nuông chiều Quý Từ vô hạn.

Sau khi lăn lộn trên giường xong, liên tiếp mấy ngày sau đó Khương Hình không dám đụng lên người Quý Từ.

Sau này là do Quý Từ chủ động nên sinh hoạt đêm khuya mới được tiếp tục.

Nửa đêm, bất kể Quý Từ tỉnh giấc trễ cỡ nào đều thấy Khương Hình đang nhìn cô chăm chú, nhưng khi bị cô phát hiện lại giả vờ nhắm mắt ngủ.

Khi cô thể hiện một chút không vui vẻ hạnh phúc, Khương Hình ngay lập tức thay đổi thái độ.

Nếu cuối tuần Quý Từ ở nhà hoặc đến công ty cùng Khương Hình sẽ khiến anh hăng hái cả ngày.

Nếu như thỉnh thoảng buổi tối Quý Từ phải tăng ca hoặc là ra ngoài gặp bạn thì anh sẽ thấy mất mát.

Khương Hình dường như cũng biết như vậy là không tốt, khuyên cô ra ngoài đi chơi khi thấy cô cứ ngây ngốc ở nhà, nhưng khi Quý Từ ra ngoài thì anh lại không vui. Nhưng mà anh sợ Quý Từ sẽ không vui nên chuyện này cứ thế lặp lại vài lần.

Người đàn ông này giống như mỗi giây phút đều căng thẳng đến cùng cực.

Quý Từ nghĩ nên nói chuyện lại với anh, nhưng Khương Hình luôn cố tình né tránh.

Khi giúp anh dọn dẹp phòng làm việc, Quý Từ đều thở dài khi nhìn thấy gạt tàn đã đầy tàn thuốc. Cứ thấy Khương Hình hoảng loạn lo âu như vậy, cô cũng không thể làm gì được.

Sau khi biết hai người đã quay lại với nhau, trùng hợp cuối tuần Trần Viễn đi công tác ở Phong Giang, nên muốn cùng Khương Hình ăn một bữa cơm.

Tần Yên sau khi biết cũng muốn đến, khổ nỗi bận phải dẫn một đoàn khách nên không thể đến được.

Trần Viễn nói, có thể để điện thoại lên bàn rồi gọi video tới. Tần Yên vừa nghe vừa mắng Trần Viễn ngu ngốc. Trần Viễn lại nghĩ làm như vậy không được thì đặt một tấm hình bàn luôn. Lần này Tần Yên không mắng mà cúp máy ngay lập tức.

Trần Viễn bối rối, quay lại nói với Quý Từ, cô ngẩn người nói Tần Yên chắc không thích nhìn người khác ăn.

Khương Hình không nói gì, chỉ mỉm cười.

Lúc đang ăn thì Khương Hình ra ngoài nghe điện thoại.

Đến khi trở lại liền thấy khuôn mặt Quý Từ tái nhợt, lo lắng hỏi cô: “Em bị ốm sao?”

Quý Từ khẽ cười nói: “Dạ dày hơi khó chịu.”

Trong hai năm qua, Quý Từ vất vả làm việc nên bị đau dạ dày nhẹ.

Khương Hình đứng ngồi không yên khi nhìn Quý Từ bị đau, Trần Viễn thấy thế liền nói đợi Tần Yên rồi cùng hẹn một bữa nữa.

Khương Hình đồng ý nói, được.

Quý Từ không đi bệnh viện, về nhà uống thuốc giảm đau nhưng Khương Hình vẫn không yên tâm.

Quý Từ lắc đầu nói: “Em không sao.”

Buổi tối Quý Từ không thể ngủ, cứ quay đi quay lại. “Khương Hình.”

“Hửm?”

“Anh ôm em đi.”

Khương Hình nghĩ cô lại không thoải mái nên muốn bật đèn lên xem thử.

Quý Từ nắm lấy tay anh, dùng sức cắn môi dưới, sau một lúc lâu kiềm chế cảm xúc mới chậm rãi hé miệng: “Em không sao, chỉ là ác mộng, anh ôm em là được rồi.”

Nghe thấy giọng nói khác lạ của Quý Từ, Khương Hình muốn sờ lên mặt Quý Từ nhưng lại bị nắm lấy, nghe Quy Từ lặp lại một lần nữa: “Ôm em đi, Khương Hình.”

Khương Hình đưa tay ôm chặt cô, rồi vỗ vỗ lên lưng Quý Từ, giọng nói ấm áp.

“Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”

“Vâng.”

Trong bóng đêm, khuôn mặt Quý Từ đầy nước mắt, cô cố gắng kìm nén xúc động, không để thân thể run rẩy.

Trong bữa ăn gặp mặt, khi Khương Hình ra ngoài nghe điện thoại, Trần Viễn hỏi về tình hình của cô và Khương Hình.

Quý Từ cũng đem mọi chuyện của Khương Hình nói hết cho Trần Viễn biết.

Sau khi nghe xong Trần Viễn châm một điếu thuốc, rồi lại nói với cô bằng giọng điệu chua xót, van nài: “Quý Từ, sau này đừng chia tay Khương Hình nữa.”

Quý Từ nghe vậy, ngay lập tức giật mình rồi lại giả vờ bình tĩnh cầm ly trái cây lên uống. Giọng nói khô khốc hỏi: “Tại. sao?”

Trần Viễn chăm chú nhìn dòng sông xa xăm, hít một hơi thuốc, thả ra làn khói mờ mịt, rồi tiếp tục nói.

Thời cấp ba, anh Hình biệt vô âm tín và không liên lạc với cậu là vì anh ấy bị bắt ép lên máy bay riêng rồi đưa ra nước ngoài, còn cưỡng chế tịch thu mọi thứ liên quan đến cậu. Sau đó Lê Ninh cho người canh giữ ngày đêm, bà ta còn đánh chửi nguyền rủa nhưng anh Hình không chống cự một lần nào.

Cả người như cái xác không hồn.

Lê Ninh mất hứng vì anh ấy không phản ứng gì cả, liền nói cho anh ấy biết việc cậu đã hiểu rõ chuyện liên quan giữa cha cậu và cha anh ấy. Bà ta cho anh ấy xem đoạn video cậu bị tát và nói rằng cậu đã quyết định chia tay rồi. Sau khi nghe điều này anh ấy như phát điên lên, muốn về nước tìm cậu.

Nhưng anh ấy hoàn toàn không thể.

Trước đây, anh ấy không thể nào hút thuốc nhưng thời gian đó anh ấy hút thuốc nhiều như muốn chết. Sau này, anh ấy rốt cuộc cũng trốn thoát được, muốn về nước gặp cậu. Nhưng vì mọi giấy tờ tùy thân đều bị lấy đi nên anh ấy cũng không về được. Anh ấy không dám nghe tin tức của câu vì sợ Lê Ninh lại kích động thêm nữa.

Khi nhận được tin, mình liền ra nước ngoài tìm anh ấy.

Thời điểm tìm được cậu ấy ở phía sau con phố, anh ấy người không ra người, quỷ không ra quỷ, cả người hoàn toàn là một vũng nước lặng, ánh mắt không chút sáng sủa, ho dữ dội, trên người đầy những vết sẹo và máu.

Lúc này, Trần Viễn hít một làn khói nhẹ, kìm nén cảm xúc, nhìn chằm chằm Quý Từ, giọng nói tuyệt vọng.

Điều kinh khủng nhất là…anh ấy nghiện m* t**.

Nghe thấy điều này, tay chân Quý Từ lạnh toát như rơi vào hầm băng, không nghe thấy âm thanh gì cả, cơ thể run rẩy.

Cơn đau tê lạnh khiến cô nghẹt thở, muốn nói gì nhưng phát hiện không thể mở miệng, bụng đau dữ dội.

Ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, rất lâu sau đó cảnh vật xung quanh mới rõ ràng trở lại.

Toàn thân cô cứng lại, thấp giọng bình tĩnh hỏi: “Sau đó….thì sao?” Trần Viễn nhìn ánh đèn bên khung cửa sổ, môi run rẩy mấp máy.

Sau khi mang anh ấy về nhà chính là lúc cơn nghiện ma túy phát tác, mình liền đưa tấm hình của cậu mà mình đã lấy trộm từ trường cho anh ấy xem.

Từng là một chàng trai không sợ trời không sợ đất, bây giờ toàn thân là vết thương, trên mặt đầy nước mắt, quỳ trên mặt đất mà cầu xin mình, nói....

Trần Viễn cũng nghẹn ngào, nghe thấy âm thanh run rẩy, anh ấy khóc lóc cầu xin: “Nói với mình hãy giữ tấm hình này lại, anh ấy không muốn gặp cậu, không thể để cậu nhìn thấy hình dạng ghê tởm này của anh ấy.”

Từng câu từng chữ trừng phạt trái tim Quý Từ, một mùi thơm ngọt trong cổ họng như để cô có thể lừa dối chính bản thân rằng không có đau đớn.

Một khi chia lìa, toàn thân sẽ đau xót.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt như ma của Quý Từ, giọng nói của Trần Viễn giả vờ nhẹ nhàng hơn. Không nói về những chuyện đau buồn này nữa.

Sau đó, anh ấy cai nghiện, và nói tất cả các hành động của mẹ anh ấy trong nhiều năm qua cho cậu và ông ngoại nghe.

Đầu óc của bà ta đã không bình thường, bị ông ngoại đưa vào một viện điều dưỡng.

Anh Hình bị giữ lại nước ngoài học đại học.

Đầu năm nay anh ấy mới về nước. Về nước rồi nhưng vẫn chưa dám đến gặp cậu, nói là đợi khi bản thân tốt hơn sẽ gặp.

Nói đến đây, Trần Viễn nhìn Quý Từ vui vẻ cười nói: “Kết quả như cậu thấy, hai người đúng là duyên phận của nhau, anh ấy không đi tìm cậu thì cậu đã tìm đến.”

Kể xong mọi chuyện, điếu thuốc cũng cháy hết. Khương Hình nghe điện thoại cũng trở lại.
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 16



Buổi sáng, Khương Hình đưa Quý Từ đi làm, sau khi cô đi thì Khương Hình xuống xe hút thuốc.

Điếu thuốc vừa đưa lên liền bị một bàn tay trắng ngần giật khỏi môi.

Quý Từ ném điếu thuốc vào thùng rác, cầm luôn cái bật lửa trên tay Khương Hình, nghiêm túc nhìn anh và nói: “Em không thích anh hút thuốc.”

Ngay lập tức, Khương Hình sửng sốt, đến khi phản ứng lại thì cũng không nói gì, vươn tay nhéo mặt Quý Từ, giọng điệu ngoan ngoãn vâng lời: “Nghe lời em.”

Buổi tối, Khương Hình lại đón Quý Từ về nhà.

Xe chạy vào nhà để xe, Quý Từ tháo dây an toàn. Ngay khi Quý Từ chuẩn bị mở cửa xe đi xuống thì Khương Hình nắm lấy tay cô. Quý Từ quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Khương Hình nhẹ nhàng bỏ tay ra rồi nhìn về phía trước, ngón tay gõ gõ lên vô lăng, giọng trầm thấp hỏi: “Em...có phải cầm ví tiền của anh?”

Lần đầu tiên Quý Từ nhìn thấy Khương Hình ngại ngùng như thế.

Quý Từ chân dài bước một bước, ngồi lên đùi Khương Hình, choàng tay qua cổ anh, chớp chớp mắt hỏi: “Anh mất đồ hay là mất tiền?”

Khương Hình hơi bối rối, lúng túng trả lời: “Không phải.”

Vào đêm đầu tiên khi hai người quay lại bên nhau, Khương Hình đã lén lút nhét tấm thẻ chính của anh vào ví của Quý Từ, còn anh sử dụng thẻ phụ.

Nếu thực sự Quý Từ lấy hết thẻ thuộc sở hữu của anh, Khương Hình sẽ cực kỳ hạnh phúc.

“Chỉ là...” “Chỉ là cái gì?

Vẻ mặt Quý Từ bình tĩnh, không lộ một chút dấu vết của việc nói dối.

Thấy vậy, Khương Hình bắt đầu suy nghĩ lại, lẽ nào mình thực sự làm mất rồi.

Thấy anh không hỏi nữa, Quý Từ đưa tay sờ vào tấm lưng lớn của Khương Hình rồi nói thẳng: “Tấm hình đó em đã ném đi rồi.”

Khương Hình nghe thấy vậy liền lớn tiếng hỏi: “Tại sao?”

Quý Từ học theo những động tác thường ngày của anh, nhéo khuôn mặt có làn da láng mịn giống như của cô.

“Em đã ở bên cạnh anh rồi thì sao phải giữ tấm hình đó nữa. Hay là đàn ông đều thực sự thích phụ nữ trẻ trung, lẽ nào mỗi lần chúng ta thân mật, anh đều nhìn tấm hình em trẻ trung, xinh đẹp thì mới có thể cứng lên chứ?”

Khương Hình đen mặt, không khách khí mà bóp mông cô, trách mắng. “Em nói vớ vẩn gì thế?”

Quý Từ giả vờ đau rít ~ lên một tiếng. Khương Hình đau lòng, vội vàng xoa xoa giúp cô.

Mặt mày của Quý Từ đều hiện lên ý cười. Cô ôm lấy Khương Hình, ngoan ngoãn nằm tựa đầu trên vai anh rồi nghiêm túc nói.

“Khương Hình.” “Ừm.”

“Quý Từ thích Khương Hình, Quý Từ thích nhất Khương Hình, đã trở lại rồi.”

Khương Hình dừng động tác lại, cứ ôm Quý Từ không nói lời nào.

Quý Từ ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay Khương Hình tự đặt lên mặt mình v**t v*, rồi lại đặt tay Khương Hình lên ngực mình, vừa hành động, vừa nói.

“Anh xem, em đã thực sự trở lại rồi, không phải giả, không phải mơ, cũng không phải ảo giác. Quý Từ của trước kia Khương Hình thích, Quý Từ của

hiện tại Khương Hình thích, Quý Từ của tương lai Khương Hình cũng thích, Quý Từ chỉ thuộc về một mình Khương Hình, thực sự trở lại rồi.”

Tối nay là lần đầu tiên Quý Từ nói nhiều lời như vậy kể từ sau khi hai người bên nhau.

Thêm chuyện diễn ra vào buổi sáng, Khương Hình hiểu cô đã biết rõ mọi chuyện rồi.

Khương Hình ôm lấy Quý Từ, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô. Anh ngượng ngùng nói: “Em không cảm thấy anh ghê tởm.”

Quý Từ cười rộ lên, mạnh mẽ hôn chụt lên mặt Khương Hình một cái, vui vẻ nhìn Khương Hình.

“Sao có thể chứ, Khương Hình của Quý Từ, bất luận đi đến nơi nào xa xôi, đi đoạn đường dài bao nhiêu, vĩnh viễn là người thuần khiết nhất.”

Cổ họng Khương Hình như có gì đó chặn lại, tựa hồ có một dòng nước ấm đang chảy qua tim, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: “Quý Từ, anh đã từng nói chưa?”

“Chuyện gì?”

“Anh yêu em, Quý Từ.”

Câu thứ hai yêu thích trong toàn văn: Khương Hình của Quý Từ

Bất luận đi đến nơi nào xa xôi Đi đoạn đường dài bao nhiêu

Vĩnh viễn là người thuần khiết nhất.
 
Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 17: Ngoại truyện



Quý Từ có một kỳ nghỉ dài, Khương Hình liền dẫn cô đi du lịch nước ngoài.

Hai người sống ở nhà cậu của Khương Hình, là một căn biệt thự nhỏ bằng gỗ nằm bên cạnh hồ.

Nghe nói Khương Hình dẫn bạn gái đến nên cậu của anh liền đưa cho hai người mượn. Đổi lại là bắt anh trong năm nay giúp trong nhà có thêm thành viên mới.

Khương Hình biểu thị đồng ý.

Sau khi đến đây, Quý Từ thực sự sống như một thi thể trên giường, mọi thứ đều được một tay Khương Hình xử lý.

Bao gồm cả việc tắm rửa và ăn uống.

Ăn cơm tối xong, Khương Hình đưa cho Quý Từ một quyển sách để giết thời gian và nói rằng anh đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về.

Quý Từ ngoan ngoãn gật đầu, Khương Hình không nỡ, trước khi đi còn cho cô một nụ hôn thật dài mới thôi.

Sau đó, Khương Hình dùng một dải lụa che đôi mắt Quý Từ lại, dẫn cô đi đến bên hồ.

Đến bờ hồ, Khương Hình nắm tay Quý Từ dẫn lên thuyền, anh nhỏ giọng nhẹ hỏi: “Sợ không?”

Giọng nói của Quý Từ lộ sự tò mò,vui vẻ đáp: “Không sợ.”

Quý Từ cảm giác xung quanh rất sáng, nhưng bây giờ hẳn là 9 giờ tối. Chờ đến giữa hồ, Khương Hình cởi tấm vải lụa trên mắt Quý Từ xuống.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô chính là một vùng sáng như sao trời lấp lánh.

Đến khi tầm mắt rõ ràng hơn, Quý Từ mới phát hiện đó là những đèn hoa đăng nhỏ ấm áp trên mặt hồ, trên mỗi đèn hoa đăng đều có một tờ giấy nhỏ.

Phóng tầm mắt nhìn thì thấy vô cùng bất ngờ. Ước tính có hàng vạn ngọn đèn, màn đêm được nhuộm bằng ánh sáng lung linh ấm áp dễ chịu, không chân thật.

Quý Từ ngẩng đầu, bầu trời đêm xanh thẫm cũng đang tỏa sáng với những ngôi sao lấp lánh, rồi cô quay đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, ánh mắt cũng giống như đang phát sáng.

Quý Từ thích những đồ vật lấp lánh. Tất cả những cây bút cô sưu tập, trên đầu bút đều có viên kim cương nhỏ.

Bây giờ Khương Hình lại tập hợp tất cả những thứ lấp lánh, bao gồm cả đôi mắt lấp lánh của anh, đưa đến trước mặt cô.

Mặt mày Quý Từ tươi cười, khóe miệng cong lên đều thể hiện sự vui sướng, cô nhìn Khương Hình hào hứng hỏi: “Tất cả đều do anh chuẩn bị sao?”

Khương Hình giơ tay lên cài nút áo len của cô, dịu dàng nhìn cô: “Em thích không?”

Quý Từ nhanh chóng cao giọng đáp: “Thích!”

Khương Hình quỳ trên một gối rồi nở nụ cười, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương hồng cùng bộ với chiếc vòng cổ đã tặng cô trước đây.

Giọng điệu ngang ngược hỏi Quý Từ: “Những thứ này đều do anh sắp xếp, để báo đáp, em có đồng ý lấy anh không?”

Khuôn mặt nhỏ của Quý Từ ửng đỏ vì xấu hổ và vui mừng, mạnh mẽ gật gầu đáp: “Đồng ý.”

Khi cùng Khương Hình hôn môi, cô nhìn thấy sao băng xẹt qua, trái tim ngọt ngào giống như ăn mật.

Sau khi cầu hôn thành công, Khương Hình chầm chậm chèo thuyền trở về còn Quý Từ đang nghịch nước và đèn hoa trên hồ.

“Nước hồ rất lạnh, đừng nghịch nữa.” “Em biết rồi.”

Cô nhanh chóng trả lời nhưng tay vẫn tiếp tục chơi đùa.

Khương Hình đành chịu, nhìn cô hiếm khi mới vui vẻ như vậy nên anh không nói gì thêm.

Quý Từ cầm lấy một đèn hoa, phát hiện bên trên đèn hoa đều có một tờ giấy nhỏ, cô mở ra xem thì thấy nét chữ của Khương Hình.

Cô lại cẩn thận xem, thế nhưng tất cả đều viết những lời yêu thương. Đèn thứ nhất, Quý Từ hai chữ là hết thảy tất cả anh yêu nhất.

Đèn thứ hai, những bông hoa nở rất đẹp, anh thực sự sợ nó cướp đi sự chú ý của em dành cho anh.

Đèn thứ ba, anh yêu mọi thứ của em, rất mong sẽ bên em mãi mãi, hy vọng em cũng như vậy.

Mới xem đến đèn thứ ba thì mặt của Quý Từ đã nóng bừng lên rồi, cô không dám quay đầu, giọng nói khe khẽ: “Tất cả… đều do anh tự tay viết?”

Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Khương Hình nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Quý Từ, thấp giọng đáp: “Ừ.”

Cả người cô nóng bừng lên, nhiều đèn hoa như vậy chẳng phải là hàng vạn lời yêu thương sao.

Quý Từ không bao giờ biết rằng Khương Hình căng thẳng và lo lắng.

Khuôn mặt Quý Từ vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, nhưng cô không thể không nhìn thêm vài cái.

Đèn thứ tư, tất cả những chuyện anh gặp phải trước đây, sau khi có được em, anh nghĩ nó đáng giá, thậm chí còn tốt đẹp.

Đèn thứ năm, sức nặng của mọi thứ trên thế giới đều không nặng bằng giọt nước mắt của em rơi vào tim anh, như vậy khiến người ta thêm nặng nề.

Đèn thứ sáu, hy vọng em mãi mãi cho anh thật nhiều yêu cầu, như vậy anh mới có cơ hội thần phục em cả đời.

Đèn thứ bảy, anh thích em gọi tên anh khi chúng ta làm tình.

Da mặt Quý Từ quá mỏng, sau khi thấy câu này thì không dám nhìn lại.

Khương Hình thấy cô không nhìn lại, mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Không thích sao?”

Quý Từ đổi tư thế ngồi xếp bằng, cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Thích.” “Vậy sau này, mỗi ngày anh đều viết cho em được chứ?”

Quý Từ cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, đáp: “Vâng.”

Quý Từ chơi đến khuya mới trở về, đọc được rất nhiều tờ giấy và tờ giấy trên cái đèn cô xem cuối cùng viết:

Nếu anh biết sẽ yêu em nhiều như vậy, thì ngay lần đầu gặp mặt anh nhất định sẽ đối với em thật dịu dàng.

Quý Từ nhớ đến những đoạn trích về tình yêu của Tần Yên có một câu tương tự.

Nó viết là anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Quý Từ hỏi Khương Hình tại sao anh không viết yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Khương Hình hôn lên chóp mũi cô, cưng chiều giải thích: “Ngốc à, anh không thích dùng lời của người khác.”

Quý Từ nằm trên lưng Khương Hình, ngơ ngác ‘ồ’ một tiếng.

Cảm nhận được sức nặng ấm áp trên lưng, Khương Hình trong lòng thầm nghĩ.

Nếu lúc đó yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Thì đã đối với em dịu dàng hơn

Nên bây giờ mới cầu nguyện cho những hối tiếc ngày xưa đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back