Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng

Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 10: Chương 10



Hắn bắt lấy tay ta, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú: “Nàng chẳng phải đã xem qua tranh vẽ của ta sao?”

Ta sững sờ, cẩn thận quan sát hắn, nắm lấy mấy bím tóc nhỏ trên ngực hắn: “Là… ngươi? Ngươi là Khả Hãn… ư?”

Hắn sờ mũi, cười khẽ: “Có chút chỉnh sửa cho đẹp hơn thôi.”

“Có chút chỉnh sửa?” Ta bất giác nâng cao giọng.

Hắn cau mày, cúi người xuống, chạm nhẹ vào eo ta: “Còn nàng? Tranh vẽ nàng đầy đặn hơn hẳn. Nhưng ta chính là người mạnh mẽ nhất Tây Hạ.”

Ta không nói nên lời, chỉ im lặng. Ta hiểu ra rằng, chuẩn mực cái đẹp của Tây Hạ đã gây hại không ít cho người nhìn.

Từ phía sau, tiếng hét đau đớn của Triệu Hi Chân vang lên.

“A Ngu! Tại sao nàng lừa ta? Tại sao chứ?”

Hắn ngã ngựa, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng. Triệu Hi Chân giơ roi quất mạnh, điều khiển ngựa đuổi theo.

Khả Hãn Tây Hạ nhìn hắn, hỏi ta: “Hắn là ai? Sao cứ đuổi theo nàng như vậy?”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi chẳng phải người mạnh mẽ nhất Tây Hạ sao? Nếu bị đuổi kịp, ngươi sẽ mất cả thể diện đấy.”

Khả Hãn híp mắt, liếc nhìn ta, ánh mắt đầy thách thức. Hắn kéo căng dây cung, đưa cung đến trước mặt ta: “Ta nghe nói, nữ nhân Trung Nguyên coi trọng danh tiết. Nàng có muốn thử không?”

Ta cầm lấy dây cung, nhìn bóng dáng Triệu Hi Chân đang tiến đến gần, khẽ do dự rồi buông tay.

Mũi tên lao đi, nhưng Khả Hãn khẽ điều chỉnh tay ta, khiến mũi tên hạ thấp xuống một chút. Nó trúng vào chân con ngựa của Triệu Hi Chân, khiến con ngựa gục xuống.

Triệu Hi Chân bị hất khỏi yên ngựa, ngã mạnh xuống đất, lăn nhiều vòng rồi mới dừng lại. Hắn gượng đứng dậy, thân mình đầy máu, ánh mắt đau khổ nhìn ta.

“A Ngu, nàng lừa ta. Nàng thật tàn nhẫn.”

Hắn gào lên, đôi môi run rẩy, nước mắt tuôn trào. Hắn nói tiếp, giọng vỡ òa: “Sao nàng có thể làm thế với ta? Nàng đã để ta tận mắt tiễn nàng đi lấy chồng. Nàng đúng là nữ nhân tàn nhẫn nhất trên đời.”

Hắn ôm ngực, máu từ miệng trào ra, gục ngã xuống đất.

Những binh lính bảo vệ ta tới Tây Hạ vội vàng ngăn cản hắn. Hắn cố gắng giằng co để lấy ngựa tiếp tục đuổi theo, nhưng bị trói chặt và bị đưa trở lại kinh thành.

Hắn hét lên, giọng đầy điên cuồng: “A Ngu! Ta không thể để nàng rời xa ta! Ta phải cứu nàng!”

Ta lặng lẽ quay đầu, nhìn hắn lần cuối cùng.

Tạm biệt, Triệu Hi Chân.

Khả hãn Tây Hạ giữ chặt dây cương bằng cả hai tay, ôm lấy ta trong vòng tay, tiếp tục thúc ngựa lao nhanh về phía trước.

Hắn khẽ cúi đầu, gò má áp vào mặt ta, giọng nói vang lên bên tai: “Lúc trà trộn vào đoàn sứ thần tiến cung, ta đã nhìn thấy nàng. Đám nữ nhân ấy đều nói ta không ra gì, chỉ có Công chúa Trường Nghi khí phách oai phong, làm ta vô cùng hài lòng.”

Hắn lấy ra một chiếc ngọc bội hình song ngư từ trong áo, đặt vào lòng bàn tay ta.

“Làm sao lại ở chỗ ngươi?” Ta kinh ngạc không thốt nên lời.

Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Nữ nhân trông rất khó ưa kia nói đây là của nàng, rồi ném xuống hồ. Ta đi ngang qua nên nhặt lại.”

“Ngươi ‘tình cờ’ đi ngang qua Đông Cung sao?”

Hắn ôm ta càng chặt hơn, thúc ngựa phi nhanh, ngẩng cao cằm cười sảng khoái: “Ha ha ha, ta đến đó là để đánh ả ta.”

Tiếng cười từ lồng ngực hắn truyền qua lưng ta, khiến ta cũng bật cười theo.

Ta ngẩng đầu, để gió thổi qua mặt, ngắm nhìn cánh đồng cỏ chạy lùi về phía sau. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bao phiền muộn như tan biến, cả người trở nên khoan khoái.

Từ nay về sau, trời hồ mây nhạn, lưng ngựa mái tóc tung bay, gửi thân nơi chân trời.
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 11: Chương 11



Triệu Hi Chân trở về kinh thành.

Nhìn Đông Cung được trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng đỏ rực rỡ treo cao, hắn đứng lặng hồi lâu.

Bỗng nhiên, hắn như phát điên lao tới, xé nát những dải lụa đỏ, đập vỡ những chiếc đèn lồng.

“Điện hạ! Điện hạ! Người làm sao vậy?”

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế bản thân, đôi tay run rẩy. Cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào thốt ra: “Nàng đi rồi… nàng đi rồi… sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.”

Các cung nhân bối rối, nhìn nhau không biết phải làm sao.

“Mạo muội hỏi, phải chăng Điện hạ đang nói tới Mạnh tiểu thư? Ngày mai nàng ấy sẽ vào Đông Cung mà.”

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Hi Chân đột nhiên lạnh đi: “Mạnh Lan Từ?”

Hắn đã biết về cuộc cá cược giữa Hoàng đế và A Ngu.

Hắn từng có vô số cơ hội để nhận ra người được chọn đi hòa thân chính là A Ngu của hắn. Nếu không phải Mạnh Lan Từ cản trở hắn xem bức họa…

A Ngu sẽ không thể rời xa hắn.

Hắn nhớ lại ngày hôm đó, A Ngu đã tự mình đến Đông Cung, trao tận tay hắn bức họa. Nàng muốn hắn biết, muốn hắn giữ nàng lại.

Nhưng chỉ một chút thôi, hắn đã bị nữ tử ấy lừa dối.

Ngày đại hôn, kiệu hoa của Mạnh Lan Từ dừng trước cổng Đông Cung. Nàng ta bước ra với vẻ đầy mong đợi.

Trước đó, nàng ta không biết đã đắc tội với ai, bị người ta trùm bao tải đánh một trận tơi bời. Nhưng may mắn, những vết thương đã gần lành.

Nghe nói Công chúa Trường Nghi đã gả sang Tây Hạ.

Còn nàng ta, nàng ta sắp được gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi, tương lai là Hoàng hậu. Không còn nữ nhân nào có thể mãi chiếm giữ trái tim của Triệu Hi Chân nữa.

Từ nhỏ, nàng ta đã được gia tộc rèn luyện, thấu hiểu rằng kiểu nữ nhân nào là mối đe dọa lớn nhất.

Triệu Hi Chân nhìn tân nương trước mặt, nhưng trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh lúc hắn nhìn vào chiếc xe ngựa của A Ngu.

Khi ấy, hắn vẫn chưa hiểu tại sao khi nhìn thấy một cung nữ xa lạ, trong lòng hắn lại nghĩ đến A Ngu.

Mãi về sau, hắn mới nhận ra, bởi hắn quá quen thuộc với A Ngu, phản ứng cơ thể còn nhanh hơn suy nghĩ.

Nếu lúc đó, hắn kéo chiếc khăn che đầu kia xuống, hắn sẽ nhìn thấy A Ngu mà hắn luôn nhung nhớ.

Nàng mặc hỉ phục, ngẩng đầu lên, nở nụ cười và nói với hắn: “Triệu Hi Chân, là ta đây. Ta không trách chàng nữa.”

Đôi mắt hắn cay xè, nhòa đi. Hắn từ từ giơ tay, kéo chiếc khăn đỏ xuống.

“A Ngu…”

Nhưng trước mắt hắn, không phải là A Ngu. Là Mạnh Lan Từ.

“Thái tử điện hạ.”

Hắn như bị dội một gáo nước lạnh, tỉnh khỏi giấc mộng. Hắn một tay kéo mạnh cổ tay của Mạnh Lan Từ, lôi nàng ta bước loạng choạng về phía trước vài bước.

“Ngươi biết, đúng không? Ngươi từ đầu đến cuối đều biết A Ngu sẽ đi hòa thân!”

Mạnh Lan Từ cũng hoảng hốt: “Thiếp không biết, Điện hạ.”

Nàng nhanh chóng nghĩ cách: “Là Hoàng thượng, chính Hoàng thượng không muốn cho ngài biết!”

Khuôn mặt Triệu Hi Chân lộ rõ vẻ chấn động, bàn tay giơ cao, tát mạnh vào mặt nàng ta một cái.

“Ngươi còn dám nói dối! Phụ hoàng chưa từng cấm ta xem bức họa. Ta đã tin ngươi như vậy, ngươi lại lừa dối ta, lừa ta làm chủ cho ngươi!”

Mạnh Lan Từ bị tát ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, vây quanh nàng ta mà không biết phải làm sao.

Ai có thể ngờ rằng, lễ đại hôn của Đông Cung lại biến thành như vậy.

“Ta cầu cưới ngươi, đã nói rõ ràng rằng ta muốn lập A Ngu làm trắc phi. Chỉ cần nàng trước mặt ngươi, giữ chút thể diện mà thôi.”

Triệu Hi Chân đẩy đám người đang vây quanh Mạnh Lan Từ, dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo nàng ta, kéo nàng ta từ dưới đất lên một cách thô bạo.

“Ngươi nói, nàng có vứt vòng tay của ngươi không? Nàng có bắt nạt ngươi trước mặt mọi người không? Nàng tại sao lại phạt ngươi quỳ? Ngươi nói đi, ngươi đã làm gì?”

Ánh mắt hung dữ đầy căm ghét của hắn, rõ ràng là hận nàng ta đến tận cùng.

“Mạnh Lan Từ, nếu không phải vì xuất thân của A Ngu không cao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để mắt tới ngươi sao?”

Trong mắt Mạnh Lan Từ thoáng qua sự kinh ngạc tột độ, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm không rời.

“Điện hạ, đây là tính sổ sau sao? Chính ngài muốn đè nén tính khí của nàng, chính ngài muốn dày vò nàng!”

Nàng ta lau đi máu ở khóe môi, cười lạnh một tiếng.

“Ta chẳng làm gì cả. Là ngài bắt nàng xuống nước giữa trời đông giá rét, là ngài ép nàng chép sách đến bệnh nặng, cũng là ngài trước mặt mọi người đem xuất thân của nàng ra để nhục mạ! Kẻ làm nàng đau lòng tuyệt vọng, từ đầu đến cuối đều không phải ta, mà là ngài!”
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 12: Chương 12 [Hết]



Lời của Mạnh Lan Từ khiến Triệu Hi Chân như bị kí.ch th.ích đến máu nóng dồn lên, khuôn mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu.

“Ngươi chẳng ngây thơ, chẳng yếu đuối. Ngươi chính là kẻ đã giày xéo nàng như vậy!”

Hắn thở d.ốc, ánh mắt hoang mang, buông lỏng tay. Hắn nhanh chóng bước tới cửa đại điện, rút thanh kiếm từ eo của một thị vệ.

Khi hắn tỉnh táo lại, Mạnh Lan Từ đã chết, trên khuôn mặt còn vương nét không thể tin nổi. Tiếng hét kinh hoàng vang lên khắp nơi.

Hắn đứng ngây người tại chỗ, nhìn thi thể nằm trên mặt đất, hoảng loạn ném thanh kiếm đi.

“A Ngu, ta không định giết nàng ta. Ta chỉ muốn giữ nàng ta lại, từ từ hành hạ thôi.”

Hắn tự lẩm bẩm.

“Nhưng thôi, như vậy cũng tốt.”

A Ngu không muốn thấy nhất chính là cảnh hắn và người khác thành thân.

Triệu Hi Chân cúi đầu, tháo bỏ lễ phục cưới và ném xuống đất: “Ta sẽ không thành thân nữa.”

Trước cửa Đông Cung, những người có mặt đã hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Đêm giao thừa, trên con đường vắng vẻ trong cung, chỉ còn lại chiếc kiệu hoa bị bỏ rơi và thi thể nằm nghiêng của tân nương.

Mạnh Lan Từ trước khoảnh khắc chết, trong đầu nàng ta hiện lên rất nhiều điều hối tiếc. Nhưng điều đầu tiên hiện ra là: nàng không nên yêu nam nhân này.

Hắn không xứng với A Ngu, cũng không xứng với nàng.

Triệu Hi Chân đóng cửa lại, tự giam mình trong thư phòng, lấy ra những bản Nữ giới do A Ngu chép tay, lật xem từng tờ một cách lặng lẽ.

Đêm đó, hắn nhìn thấy bóng dáng của nàng thoáng hiện lên. Thực ra, hắn chưa từng đưa những bản viết tay của nàng lên đèn Khổng Minh cho Mạnh Lan Từ xem.

Đó chỉ là bản sao do thuộc hạ vẽ lại, còn bản gốc đều được hắn cất giữ ở đây. Hắn vốn định giữ lại, đến ngày thành thân với nàng sẽ đưa ra, tạo cho nàng một bất ngờ.

“A Ngu, tất cả đều là để cho người khác xem, trong lòng ta chỉ có nàng.”

Hắn trải từng tờ giấy trên sàn thư phòng, rồi nằm xuống, mơ màng thiếp đi.

Trong giấc mơ, hắn nhớ lại: Ngày trời đổ tuyết, trong ngôi miếu đổ nát, hắn ôm lấy A Ngư, cùng nhau dựa vào nhau sưởi ấm.

Ngày xuân nắng nhẹ, dưới bóng chiều ở trên điện, hắn cúi đầu, đẩy chiếc xích đu, nhân cơ hội nắm lấy tay nàng.

Ngày thu trời xanh, ở cổng phụ của hoàng thành, A Ngu đội mũ che mặt, bước lên xe ngựa.

Nàng quay đầu lại, làn voan trắng tung bay, đôi môi khẽ mỉm cười: “Chờ ta từ Hộ Quốc Tự về, ta sẽ mang quà về cho chàng.”

Cho đến khi hắn dần dần mơ thấy, nàng ngồi trên lưng ngựa, tựa vào lòng người khác, xa xa giương cung nhắm vào hắn.

Nàng thực sự không yêu hắn nữa.

Hắn giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Hoàng Đế đẩy cửa bước vào: “Ngươi định suy sụp đến bao giờ? Mạnh Quốc Công mất con gái, dẫn đầu quần thần yêu cầu trẫm lập Thái tử khác! Nếu ngươi không muốn làm Thái tử nữa, thì hãy tự xin phế vị đi.”

“Ngươi đừng quên, A Ngu đang ở Tây Hạ, nàng vẫn đang cố gắng củng cố mối bang giao hai nước. Nàng từ nhỏ đã phải phiêu bạt, thân là nữ nhi mà còn có chí lớn như vậy, còn ngươi thì sao?”

Lời của Hoàng Đế làm hắn bừng tỉnh.

Hắn quyết tâm làm một Thái tử tốt, sau này trở thành một Hoàng đế tốt, để có thể bảo vệ cho A Ngu nơi xa xôi ở Tây Hạ.

Hắn dùng hết sức lực, tìm cách cầu xin sự tha thứ của Mạnh quốc Công, sau đó dồn toàn tâm toàn ý vào các cuộc đấu tranh chính trị.

Bảy năm sau, Triệu Hi Chân đăng cơ làm đế, đặc biệt mời Khả hãn Tây Hạ và Trường Nghi Công chúa đến kinh thành.

Hắn cho người mở lại Đông Cung tu sửa cả trong lẫn ngoài, trồng đầy những kỳ hoa dị thảo.

Ngay cả chiếc xích đu, hắn cũng dỡ xuống. Bởi vì A Ngu không thích cái khác, nàng thích thứ mà hắn tự tay làm.

Hắn làm như năm xưa, lên núi thu hoạch dây leo, mỗi ngày sau khi lâm triều, cẩn thận dùng tay bện lại, tự mình làm một chiếc xích đu.

Ngay cả chiếc Song Ngư Bội năm xưa bị thất lạc, hắn cũng làm lại một cái y hệt, rồi đưa đến Hộ Quốc Tự để dâng lễ khai quang.

Triệu Hi Chân đến cổng thành kinh đô từ hai canh giờ trước, đứng đợi. Hắn thỉnh thoảng cúi đầu, cẩn thận nắm lấy miếng ngọc bội Song Ngư Bội treo bên hông.

“Chắc nàng không nhận ra đâu.”

Hắn đã hỏi rất nhiều người, ai cũng nói nhìn không ra.

“Nàng sẽ không biết được ta đã làm mất.”

Nhưng điều không ngờ đến là, đoàn sứ thần Tây Hạ đã tới, nhưng A Ngu không xuất hiện.

“A Ngu đâu rồi?”

Úc Thời Vu đã hiểu rõ, đối mặt với ánh nhìn của hắn, khẽ nhếch môi: “A Ngu có thai rồi, nàng bảo ta thay mặt nàng tạ lỗi với bệ hạ.”

Hy vọng suốt bảy năm, hóa thành hư không. Triệu Hi Chân thất vọng quay người, đột nhiên lại quay đầu nhìn.

Hắn đứng sững sờ rất lâu.

Trước ngực của Úc Thời Vu treo một miếng Song Ngư Bội, chính là miếng mà năm đó A Ngu cầu được ở Hộ Quốc Tự.

Hóa ra trên đời, thật giả lại dễ phân biệt đến vậy. Hắn dùng lực siết chặt miếng ngọc giả bên hông mình.

Úc Thời Vu cũng đánh giá hắn, ánh mắt hạ xuống, khẽ nhếch môi, mỉa mai cười.

Ánh mắt đó như lưỡi dao đâm sâu vào tim Triệu Hi Chân, đau đớn đến nỗi hắn lập tức ngã quỵ, hôn mê tại chỗ.

[HẾT]
 
Back
Top Bottom