Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuế Niên

Tuế Niên
Chương 20: Chương 20



Nhưng chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi này của ta. Ta trơ mắt nhìn Lục Mạnh Niên bị ta tát đến mức đầu lệch sang một bên. Mái tóc đen rũ xuống che khuất gần hết biểu cảm trên gương mặt hắn.

Cũng may là Lục Mạnh Niên không để tâm đến điều đó. Ngược lại, hắn nhìn ta như thể ta mới là người bị hoảng sợ. Hàng mi dài rậm rạp của hắn buồn bã rũ xuống.

Hắn cố kìm nén giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng bảo: "Đừng sợ ta."

Ta hơi ngượng ngùng rụt tay về. Trong lòng thầm nghĩ, sợ thì cũng không đến nỗi, chỉ là ta quá kinh hãi thôi.

Sau một lúc im lặng. Lục Mạnh Niên lại đột nhiên hỏi: "Bộ y phục này hình như ta chưa từng thấy nàng mặc bao giờ."

"Ừ."

Ta cũng muốn lơ chuyện này đi cho xong, nên vội vàng đáp: "Y phục trước đây đều bị phụ thân ta vứt bỏ đốt hết rồi."

Lục Mạnh Niên có chút ngớ người. Nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Đốt thì đốt thôi, cũng chẳng phải đồ vật gì đáng giá."

Hắn có vẻ hơi mệt mỏi. Nên liền sai người dẫn ta xuống phòng nghỉ trước.

Nhưng ta vừa bước chân ra khỏi phòng chưa được mấy bước. Thì thính tai cực tốt của ta đã nghe được tiếng rên nho nhỏ của Lục Mạnh Niên. Thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng th* d*c đầy khó khăn.

Người này bị thương nặng đến vậy sao?

Ta không khỏi cảm thấy bất an. Mãi đến tối, có hạ nhân mang y phục mới đến cho ta.

"Các ngươi mang cả thợ thêu của Tạ phủ đến đây luôn sao?"

Nhìn bộ xiêm y với kiểu dáng quen thuộc đến lạ thường, ta ngơ ngác hỏi.

Đương nhiên chẳng nhận được hồi đáp nào. Đám thủ hạ của Lục Mạnh Niên đúng là một lũ câm như hến, y hệt chủ tử của bọn họ.

Ta cũng không lấy làm tức giận lắm. Dù gì thì hổ xuống đồng bằng cũng bị chó khinh thôi. Ngày mai ta còn phải nghĩ cách lấy lòng chủ tử của bọn họ nữa.

Ta thở dài một tiếng. Vốn dĩ ta nghĩ mình sẽ chẳng thể nào chợp mắt được. Nhưng vừa chợp mắt được một lát, ta đã thấy buồn ngủ rã rời. Trong cơn mơ màng, ta cứ ngỡ mình đã quay trở lại phòng ngủ ở khu tiểu viện của Tạ gia.

Vẫn là căn phòng quen thuộc trước kia. Khu viện mới tuy rộng lớn và đẹp đẽ hơn. Nhưng ta lại thấy không quen thuộc ở bất cứ chỗ nào. Thậm chí còn không thoải mái bằng nơi mà Lục Mạnh Niên đã sắp xếp cho ta.

Nếu phải chê trách điều gì, thì đó chính là nơi này có quá nhiều côn trùng. Đến sáng hôm sau, ta phát hiện trên người mình có thêm rất nhiều nốt mẩn đỏ.

Tay thì mỏi nhừ, nhấc lên cũng không nổi. Chắc là đêm qua trong giấc mơ ta đã phải vật lộn với lũ côn trùng suốt cả đêm.

Ta nghĩ vu vơ rồi cũng không để bụng lắm.

Chỉ là gương mặt của Lục Mạnh Niên sau một đêm đã sưng vù hơn rất nhiều. Cái dấu bàn tay đỏ chói kia khiến ta nhìn vào cũng thấy hơi chột dạ. Nhưng hắn ta thì có vẻ như đang vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là khi ta để ý thấy mình mặc bộ quần áo mới do người phủ hắn đưa tới. Như thể có một tia sáng lọt vào đôi mắt đen láy kia. Cả người hắn đều vui vẻ lên trông thấy.

Quả là cổ quái.

Ta có chút không hiểu ra sao. Lại càng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Nhất là khi ta vốn dĩ cho rằng mình bị bắt tới để chăm sóc Lục Mạnh Niênrồi bị hắn làm nhục một phen.

Thực ra, ở đây ta sống dường như còn thoải mái hơn cả khi ở phủ Tạ gia. Lục Mạnh Niên không hề gò bó, cấm đoán ta điều gì, ngược lại còn hết mực nuông chiều. Mọi việc cứ thế diễn ra, thật sự chỉ đơn giản như cái nghĩa đen của nó. Hắn chỉ cần ta ở lại đây bầu bạn cùng hắn, chỉ có vậy thôi.
 
Tuế Niên
Chương 21: Chương 21



Cảm giác khác lạ của ngày hôm ấy chắc là ta đã nghĩ quá. Lục Mạnh Niên mà ta gặp vào ban ngày vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng mọi yêu cầu của ta đều được đáp ứng. Ngay cả khi ta muốn viết thư cho phụ thân báo bình an, hắn cũng chu đáo tìm người đưa thư giúp.

Mọi thứ cứ như thuở nào. Có lúc ta thậm chí ngỡ ngàng tự hỏi, liệu Lục Mạnh Niên có thật sự oán hận ta và Tạ gia như lời người đời vẫn nói hay không.

Mãi cho đến khi ta gặp lại Tang Dao Dao. Nàng ta chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy ta ở đây, chỉ là ánh mắt nhìn ta đã không còn vẻ thù địch như trước. Mà thêm vài phần đồng cảm.

Nàng thở dài: "Tạ Ngu, ngươi mau trốn đi."

Ta trong nháy mắt ngây ngẩn.

Tang Dao Dao nói, Lục Mạnh Niên từ lâu đã hứa cho nàng ta vị trí Thái tử phi.

"Nếu không thì ngươi cho rằng hắn vì sao lại mang theo ta, một nữ tử không thân không thích này cùng hồi kinh?"

Ta đột nhiên nhớ lại những lời này cũng từng được nghe. Lục Mạnh Niên từ lâu đã đưa tín vật định tình cho Tang Dao Dao.

Ta cau mày, hỏi: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc ta trốn hay không?"

"Ngươi sẽ không cho rằng điện hạ hiện tại đối với ngươi trăm điều thuận theo là bởi vì có tình ý với ngươi chứ?"

Tang Dao Dao kinh ngạc lắc đầu: "Tạ Ngu, ngươi vẫn là được phụ thân ngươi bảo vệ quá mức đơn thuần rồi. Hắn vẫn luôn cực kỳ chán ghét thân phận xung hỉ đồng dưỡng phu này, càng cảm thấy đó là sỉ nhục. Hắn muốn báo thù phụ thân ngươi, hắn muốn ngươi yêu hắn, tốt nhất là vì tình mà khốn đốn, tìm sống tìm chết."

T trầm mặc rất lâu. Ngẩng đầu kinh ngạc lại bi phẫn nhìn Tang Dao Dao: "Ta tuy rằng là ngốc nghếch chút, nhưng ngươi không thể thật sự coi ta là kẻ ngốc chứ!"

Chỉ cần nghĩ đến việc ta từng thích Lục Mạnh Niên đến mức nào là đủ hiểu mà. Chỉ cần hắn không đối xử với ta lạnh nhạt như vậy, hoặc chỉ cần hắn thể hiện chút gì đó thân mật với ta, ta đã có thể yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại rồi.

"Nhưng ngươi xem bộ dạng của hắn bây giờ xem, đến chạm vào cũng không cho chạm một cái. Ta thỉnh thoảng thấy hắn thay quần áo, hắn đều căng thẳng quấn chặt y phục, cứ như sợ ta nhìn thấy gì đó... Ngươi nói hắn đang quyến rũ ta, muốn ta yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại sao?"

Giọng điệu của ta đầy sự oán trách. Tang Dao Dao cũng im lặng theo.

Sau khi lẩm bẩm một câu "Thì ra không phải là đồ ngốc", nàng nghiến răng, rồi lại đưa ra một dụ hoặc lớn: "Ngươi không muốn biết sự thật về việc Tạ gia tan cửa nát nhà sao?"

Một câu nói. Đã thành công khiến ta bình tĩnh lại.

"Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?"

Những chữ đó đã rất lâu rồi không cung cấp bất kỳ thông tin hữu ích nào. Đến tận bây giờ, ta vẫn không biết Tạ gia sau này đã gặp phải chuyện gì. Càng không tìm được cách nào để tránh khỏi tai họa.

“Rất đơn giản," Tang Dao Dao nhếch mép cười tinh quái với ta: "Ngươi hãy bảo Lục Mạnh Niên theo ta về kinh."

Tang Dao Dao nói, Lục Mạnh Niên đối xử với ta khác biệt. Những thủ hạ của Lục Mạnh Niên cũng nói vậy. Lục Mạnh Niên là vì ta nên mới chần chừ không muốn về kinh. Cũng chỉ có ta mới có thể khuyên hắn rời đi.

Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Hôm nay sao lại là nàng mang thuốc đến?"

Giọng nói hơi khàn khàn kéo ta về với thực tại. Lục Mạnh Niên cau mày, theo bản năng nhận lấy bát thuốc từ ta: "Có bị bỏng tay không?"
 
Tuế Niên
Chương 22: Chương 22



Ta lắc đầu: "Đâu có yếu đuối đến vậy."

Nhưng Lục Mạnh Niên không tin. Thấy tay ta ửng đỏ, hắn liền vội vàng lấy thứ cao trân quý như vàng ngọc mà thoa cho ta một lớp thật dày.

Ta đã quen với sự chăm sóc của Lục Mạnh Niên rồi. Dẫu sao thì từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành cũng đều như vậy. Hắn tuy đối với ta có phần lạnh nhạt, nhưng khi chăm sóc ta lại vô cùng chu đáo, không gì không tới.

Thậm chí còn làm tốt hơn cả đám nha hoàn, bà tử bên cạnh ta. Nếu không phải sau này tuổi đã lớn, nam nữ cần giữ khoảng cách e dè—

Ta bỗng chốc thất thần.

Rồi lại cúi đầu nhìn Lục Mạnh Niên

Hắn mím môi, mày chau lại. Nâng niu lòng bàn tay ta một cách cẩn thận. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa thuốc, để cho cao tan ra hoàn toàn. Rồi lại lướt qua kẽ ngón tay. Từng chút từng chút đều không bỏ sót.

Cho đến khi vết đỏ kia hoàn toàn biến mất. Rõ ràng nên là một động tác hết sức đoan chính. Nhưng chẳng hiểu vì sao khi được Lục Mạnh Niên thực hiện lại khiến người ta mặt mày nóng bừng, tim đập loạn nhịp.

Ta chợt nhớ ra Lục Mạnh Niên đã phải chịu đựng vết bạt tai sưng đỏ trên mặt suốt mấy ngày liền. Một ý nghĩ táo bạo nhưng khó tin dần dần hiện lên.

Ta có chút hoang mang vội quay đầu đi. Nhưng khi liếc thấy vệt màu xanh quen thuộc trên giường bằng ánh mắt kì lạ, ta liền trợn tròn mắt. Kia, chẳng phải là chiếc túi hương xấu xí mà ta đã đưa cho Tiêu Hoài Phong sao?

Sao lại ở chỗ Lục Mạnh Niên?

Có lẽ ánh mắt ta quá nóng rực. Lục Mạnh Niên dường như cảm nhận được điều gì, liền ngẩng đầu lên. Hắn khựng lại một chút, rồi sau đó làm như không có chuyện gì mà nghiêng người sang một bên. Vừa vặn che khuất tầm nhìn của ta: "Xong rồi."

"A Lục, huynh có thích ta không?"

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Lục Mạnh Niên cứng đờ người. Không nhúc nhích. Chỉ có đôi mắt đen thẳm chăm chăm nhìn ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi một lần nữa: "Chàng có thích ta không?"

Nếu không thích, cớ sao vẫn luôn như vậy với ta?

Nếu không thích, cớ sao lại chăm sóc ta tỉ mỉ chu đáo như vậy?

Nếu không thích, cớ sao lại lén lút cất giữ chiếc túi hương ta tặng cho người khác?

Ta chợt nhận ra một điều. Hình như kể từ khi ta có thể nhìn thấy những dòng chữ xuất hiện kia. Ta chưa bao giờ hỏi Lục Mạnh Niên rằng hắn nghĩ gì.

Ta tin vào những dòng chữ ấy. Rồi mặc nhận rằng Lục Mạnh Niên oán hận ta, oán hận Tạ gia. Thậm chí sau này sẽ làm ngơ trước tai họa của ta và Tạ gia.

Nếu là như vậy. Hình như ta cũng không thích Lục Mạnh Niên như ta vẫn nghĩ.

Nghĩ đến đây, ta có chú đau lòng. Mà Lục Mạnh Niên vẫn cứ trông chờ câu trả lời

Ta có chút ngượng ngùng gãi gãi má: "Nếu như khó nói..."

"Thích."

Thanh âm khàn khàn bị đè nén vang lên.

Lục Mạnh Niên gần như vội vã mở miệng:

"Tâm ta đã có A Ngu rồi!"

Nhưng nói xong dường như lại thấy không ổn. Hắn mím môi, lúng túng trượt nhẹ yết hầu. Lại có chút khó xử quay đầu đi. Nhưng lại để ta thấy rõ ràng vành tai ẩn dưới mái tóc đen đã đỏ đến mức gần như muốn chảy máu.

Lục Mạnh Niên thấp giọng lặp lại một lần: "Ta đã thích A Ngu."

Ta hỏi hai lần. Hắn trả lời hai lần. Thế là nơi lòng bàn tay chạm nhau trở nên nóng bỏng. Ta theo bản năng rụt tay về, chuyển chủ đề: "Thuốc sắp nguội rồi, A Lục chàng mau uống thuốc đi."

Lục Mạnh Niên ừ một tiếng. Nhưng không hiểu sao lại khiến ta nhìn ra vài phần ủy khuất. Nhất là khi nâng chén thuốc lên. Hắn khựng lại một chút, khẽ nói: "A Ngu muốn ta uống thuốc sao?"
 
Tuế Niên
Chương 23: Chương 23



Tim ta chợt thắt lại. Không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Mạnh Niên. Ta cụp mắt xuống, cố làm ra vẻ thoải mái cười cười: "Chàng phải uống thuốc, thân thể mới mau khỏe lại được."

"Được."

Lục Mạnh Niên không chút do dự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"A Ngu."

Trong lúc ta kinh ngạc nhìn hắn, người này đột nhiên cúi người xuống, hôn lên lòng tay trong của ta.

Đầu lưỡi ấm nóng ướt át….

Cảm giác tê dại chưa từng có từ trước tới nay theo đó chạy dọc đến tận đáy lòng. Ta theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên dùng sức mạnh không cho phép kháng cự nắm chặt.

Sau đó là một trận….

Cơn đau lần này vượt xa những gì ta từng trải. Ta vội vàng hít một hơi khí lạnh. Thế nhưng kẻ gây ra vết thương kia lại tỏ vẻ oan ức hơn cả người bị hại.

Lục Mạnh Niên nhẹ nhàng chạm vào tay ta, đôi mắt thâm thúy như biển sâu chẳng chứa một thứ d*c v*ng khiến người ta phải kinh sợ.

Hắn thì thầm: "Nàng hãy đợi ta."

Lục Mạnh Niên đã rơi vào hôn mê sâu và được đám thủ hạ đưa vào xe ngựa. Vậy mà còn dám nói là thích ta. Sau khi đã tính toán mọi thứ ổn thỏa, hắn cũng không quên sai người đưa cả Tang Dao Dao đi cùng. Nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Tang Dao Dao, lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Càng nghĩ, ta càng cảm thấy Lục Mạnh Niên có lẽ cũng giống như ta, tất cả chỉ là những lời nói thoáng qua đầu môi. Lúc chia tay, ta đã trả lại ngọc bội cho Lục Mạnh Niên. Bởi vì ngay đêm hôm trước, ta đã biết được ngọn nguồn của tai họa kia.

Tạ gia là một gia tộc giàu có bậc nhất trong vùng. Khối tài sản kếch xù của họ từ lâu đã trở thành miếng mồi ngon trong mắt viên huyện lệnh tham lam. Và thế là, chúng cấu kết với bọn đạo tặc, đẩy Tạ gia vào cảnh cửa nát nhà tan.

Ta vội vã trở về để kể lại chuyện này với phụ thân .Nhưng phụ thân lại không hề tỏ ra bất ngờ. Người chỉ mỉm cười xoa đầu ta, rồi cảm thán: "A Ngư của ta cuối cùng cũng đã lớn rồi.""

"Phụ thân!"

"Đừng lo lắng."

Phụ thân nói rằng người đã sớm biết tất cả những chuyện này. Và cũng đã chuẩn bị sẵn những kế sách vẹn toàn. Ta nghe mà thấy lòng mình hoang mang quá. Phụ thân đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười tủm tỉm hỏi ta: "A Ngư có muốn một chuyến du ngoạn đến vùng Giang Nam không?”

Nhà của mẫu thân ở tận Giang Nam. Phuk thân từng nói người đã sớm muốn đến vùng đất này từ lâu rồi. Mọi chuyện cũng không có gì là không tốt đẹp. Tạ gia không gặp phải tai ương. Phụ thân và ta vẫn bình an vô sự.

Thỉnh thoảng, ta còn nhận được thư từ Tiêu Hoài Phong. Trong thư, hắn kể rằng viên huyện lệnh tham ô đã bị xử trảm. Vì tội cấu kết với bọn tham quan.

"[Cũng may là các ngươi đã rời đi từ sớm.]"

Tiêu Hoài Phong không khỏi cảm thán trong thư: [Nghe nói tên cẩu quan kia sau khi trừ khử xong sẽ tìm đến Tạ gia để tính sổ!]"

Mọi việc diễn ra đều trùng khớp với những dòng chữ kì bí kia. Điều duy nhất không được như ý muốn——Ta lắc nhẹ đầu, cố gắng không nghĩ đến Lục Mạnh Niên nữa.

Hắn đã trở về kinh đô và trở thành Thái tử cao cao tại thượng rồi. Thậm chí còn hạ chỉ hứa gả Tang Dao Dao làm Thái tử phi. Vậy thì chắc chắn hắn và ta sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa.

Còn về câu nói "hãy đợi ta" của hắn, ta cũng không để tâm đến nó.
 
Tuế Niên
Chương 24: Chương 24



Ta bắt đầu theo phụ thân học việc buôn bán. Nhưng kết quả không được tốt lắm. Những cửa hàng dưới tay ta cuối cùng chỉ còn lại một quán ăn nhỏ cầm cự được.

Phụ thân cũng đã từng cố gắng rất nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật phũ phàng. Ông quyết định tìm cho ta một chàng rể về ở rể.

Ta liền nói: "Dạ được, con thấy chàng thư sinh ở nhà bên cạnh cũng không tệ."

Kết quả là ngày hôm sau hắn đã chuyển đi nơi khác. Phụ thân thở dài, giọng buồn bã: "Đúng là số phận."

Ta cũng chẳng biết là ông ấy đang nói ai.

Về sau, ta lại thầm thương trộm nhớ anh chàng thủ quỹ đẹp trai mới đến tửu lâu Tạ gia. Nhưng chưa kịp mở lời, người ấy đã vội vàng từ chối ta: "Đa tạ tiểu thư đã để mắt đến, nhưng ta đã có thê tử rồi. Tuy rằng là thê tử chưa cưới từ thuở ấu thơ, nhưng ta cũng nhất định không thể trở thành kẻ bạc tình!"

Ta: "???"

Sao nghe cứ sai sai thế này?

Đúng lúc ta đang đau đầu tìm kiếm đối tượng thứ ba. Thì có một người lảo đảo chạy xộc vào quán ăn nhỏ của ta. Ôm chầm lấy chân ta mà khóc lóc thảm thiết: "Lạy trời, lạy phật, xin người tha cho ta đi!"

Là Tang Dao Dao mà ta đã lâu không gặp. Ta cứ tưởng Tang Dao Dao đã sống những ngày tháng vinh hoa phú quý ở kinh thành, trở thành Thái tử phi cao quý rồi.

"Thái tử phi cái gì chứ? Đồ bỏ đi!"

Nàng ta chẳng màng hình tượng, vừa gặm đùi gà vừa chửi rủa: "Ta sắp bị cái tên Lục Mạnh Niên khốn kiếp đó bóc lột đến không còn một giọt máu!"

Tang Dao Dao còn nói rằng nàng ta không phải là người của thế giới này. Mục đích mà nàng ta đến thế giới này là để hoàn thiện cốt truyện, trở thành nữ chính được sắp đặt để cứu rỗi nam chính hắc ám, đồng thời giúp hắn hoàn thành đại nghiệp.

"Đúng vậy, những dòng chữ trên không trung mà ngươi thấy, thật ra đều là do ta cố ý cho ngươi xem."

Khi thú thật, Tang Dao Dao trông rất áy náy. Nàng ta nói rằng chỉ muốn ta chủ động tránh xa Lục Mạnh Niên một chút. Như vậy thì nàng ta mới dễ dàng đưa Lục Mạnh Niên trở lại kinh thành, và cốt truyện mới có thể tiếp tục phát triển.

Tín vật đính ước là giả. Việc hứa hôn cho vị trí Thái tử phi cũng là giả nốt. Tất cả cũng chỉ là để ta và Lục Mạnh Niên chia lìa.

"Nhưng ai mà ngờ được cốt truyện đã sớm tan tành rồi chứ!"

"Vì sao lại tan tành?"

Ta có chút hoang mang: "Chẳng phải hắn đã chủ động đưa ngươi về kinh sao?"

"Chủ động á? Đương nhiên là chủ động rồi."

Tang Dao Dao cười thảm: "Hắn xem ta như một món đồ, một công cụ không hơn không kém! Hễ gặp nguy hiểm là lại đẩy ta ra làm bia đỡ đạn, còn ép ta tiết lộ những tình tiết tiếp theo của cốt truyện để hắn sớm dọn sạch những trở ngại ở kinh thành, tất cả cũng chỉ vì muốn sớm –"

Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên im bặt. Tang Dao Dao hít sâu một hơi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Muội muội tốt, coi như là ta đã giúp muội biết trước được nguy hiểm, vậy hãy giúp ta cầu xin hắn tha thứ cho ta đi!"

Người này khóc lóc quá thảm thiết. Khách khứa xung quanh cũng đều bị dọa chạy hết. Ta không thể rút tay ra được, chỉ đành thở dài: "Nhưng ta cũng có gặp được người đâu."

"Ngươi có thể gặp được!"
 
Tuế Niên
Chương 25: Chương 25



Tang Dao Dao lập tức ngừng khóc, mắt sáng lên như sao, đưa cho ta một cái túi hương: "Ngươi chỉ cần đặt nó dưới gối khi ngủ tối nay là được!"

Tang Dao Dao nói rằng ta có thể gặp Lục Mạnh Niên vào buổi tối. Nhưng ta đợi mãi đến khi buồn ngủ díu cả mắt cũng chẳng thấy bóng dáng một ai.

Lại bị lừa rồi. Ta tức giận nghĩ bụng. Nhưng đến nửa đêm, ta mơ mơ màng màng chợt cảm thấy bên giường mình có thêm một người.

Ta giật mình kinh hãi. Nhưng còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào. Hắn ta đã quen hơi bén tiếng trèo lên giường ta, động tác thuần thục ôm lấy eo ta. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: "Nương tử..."

Ta: "???"

Trước đây toàn gọi "tiểu thư", "Tạ Ngu".

Mãi mới dụ dỗ được hắn gọi một tiếng "A Ngu", vừa gọi xong thì mặt đã lạnh tanh, môi mím chặt như thể ta đã chiếm được món hời lớn lắm vậy. Kết quả là tối nay lên giường ta lại gọi "nương tử" hết lần này đến lần khác?

Rốt cuộc là ai mặt dày mày dạn!

Ta nén cơn giận, muốn xem thử Lục Mạnh Niên rốt cuộc muốn giở trò gì. Nhưng không ngờ hành động của hắn càng lúc càng quá đáng. Cọ tới cọ lui còn chưa đủ. Thậm chí còn muốn dùng cả tay ta?!

Nhớ lại lúc trước ở chỗ Lục Mạnh Niên, mỗi tối ta đều ngủ say như chết, sáng dậy thì tay lại vô cùng mỏi. Ta vốn dĩ cho rằng là do đánh nhau với sâu bọ nên bị vậy.

Không ngờ –

"Nương tử hư hỏng, rõ ràng đã hứa đợi ta, vậy mà lại chẳng nói chẳng rằng đã rời đi. Giờ còn muốn đi tìm người khác sao? Bọn họ có hầu hạ nương tử tốt như ta không?"

Khác hẳn với vẻ trầm mặc ít nói ban ngày. Lục Mạnh Niên càng nói càng cảm thấy ấm ức. Nhưng rất nhanh sau đó, giọng điệu của hắn lại trở nên hung ác: "Nhưng không sao, bọn họ sẽ không sống được đến ngày thành thân với nương tử đâu."

"Chàng nói ai sẽ không sống được?"

Thật sự là không thể nghe lọt tai nữa. Ta nắm lấy bàn tay đang càng lúc càng quá đáng của Lục Mạnh Niên, giọng điệu u uất.

Thân thể phía sau ta bỗng chốc cứng đờ: "A, A Ngu?"

Hắn lại trở về vẻ lạnh nhạt như ban ngày. Ta tức đến bật cười: "Chàng dám giả vờ thêm lần nữa xem?"

Việc Lục Mạnh Niên leo lên giường ta vào buổi tối không phải là chuyện gì mới mẻ. Trước kia, khi còn ở phủ Tạ gia, hắn ta đã thường xuyên làm như vậy rồi.

Những người xung quanh ta từ lâu đã bị Lục Mạnh Niên mua chuộc hết rồi. Chẳng trách mà khi phụ thân trở về lại tức giận đến vậy.

Ta miên man suy nghĩ. Nhưng người hầu đều là người của Lục Mạnh Niên cả. Vậy còn những y phục, trang sức kia thì sao?

Ta chợt nhớ lại cái ngày Lục Mạnh Niên bị người ta áp giải đi một cách vội vàng. Rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp thu dọn. Ví dụ như bộ y phục trên giường kia, nhìn rất giống với y phục hỉ sự. Những hoa văn thêu trên đó vô cùng quen mắt.

Lúc trước ta thậm chí còn tưởng rằng Lục Mạnh Niên đã bắt cóc thợ thêu của Tạ gia về. Mà phụ thân lại tức giận đến mức muốn đốt đi mấy bộ y phục đó. Lục Mạnh Niên lại vui mừng như vậy khi thấy ta mặc chúng.

Ta khựng lại một chút, ánh mắt bất giác rơi vào đôi bàn tay trắng trẻo thon dài của Lục Mạnh Niên. Đột nhiên ta hỏi: "Y phục của tôi đều là ai làm?"
 
Tuế Niên
Chương 26: Chương 26



Các ngón tay hắn khẽ co lại một cách không tự nhiên. Giọng nói của Lục Mạnh Niên vô cùng khó khăn: "... Là ta."

Sau khi nhận được câu trả lời không mấy bất ngờ này. Phản ứng đầu tiên trong đầu ta chính là –

Lục Mạnh Niên tên này bị thương nặng nằm liệt giường mà cũng không quên thêu y phục hỉ sự sao?

Bộ y phục đó ta đã thử qua rồi. Ta mặc vừa vặn. Ta còn nói Lục Mạnh Niên chưa từng tặng cho ta thứ gì.

Ai ngờ những bộ y phục mặc sát người này, còn có mỗi một vật dụng trong phòng ngủ đều là do Lục Mạnh Niên đích thân chuẩn bị!

Khó trách ta đã từng nói ở chỗ đó sao mà thoải mái đến vậy! Trong lòng nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận. Ta giận dữ nói: "Vậy tại sao ban ngày ngươi luôn đối xử với ta lạnh nhạt như vậy?"

Lục Mạnh Niên mím chặt môi không nói gì. Khuôn mặt hắn tái nhợt. Một lúc lâu sau hắn mới thấp giọng nói: "A Ngu đừng ghét ta..."

Tình trạng của hắn có gì đó không ổn. Ta cau mày, mạnh tay nắm lấy cằm Lục Mạnh Niên ép hắn ngẩng đầu lên. Thì mới phát hiện ra vành mắt hắn đỏ ửng.

Hắn lặng lẽ nhìn ta. Chỉ chớp mắt một cái, nước mắt đã rơi xuống từng giọt. Rơi trên mu bàn tay ta. Nóng bỏng vô cùng.

Ta lập tức luống cuống tay chân: "Chàng, chàng khóc cái gì chứ?"

Ta là con gái mà còn không khóc giỏi như hắn!

"A Ngu không thích người quá dính người..."

Những ngón tay dưới lớp áo run rẩy không thể kiểm soát được. Giọng nói của Lục Mạnh Niên rất nhẹ, giống như đang chìm trong ác mộng: "Con li miêu kia, A Ngu không thích."

Ta sững người.

Li miêu...

Ta đã từng nuôi một con li miêu, nhưng sau này ta đã không thích nó nữa.

Nhưng điều này thì liên quan gì đến việc ta có thích người dính người hay không?

Lục Mạnh Niên nói rằng, lúc mới được đưa đến, con li miêu đó chẳng thèm để ý gì đến ta. Ta lại vô cùng yêu thích nó.

"Sau này khi con li miêu đó trở nên quấn quýt, A Ngu lại không thích nó nữa. Nếu như A Ngu phát hiện ra ta lại là một người si tình như vậy, nhất định sẽ cảm thấy chán ghét..."

Trong giọng nói của hắn có sự run rẩy không thể kiềm chế. Ta vạn lần cũng không ngờ rằng lý do lại là như vậy.

"Vậy ngươi có biết con li miêu đó đã sớm có chủ nhân khác, thậm chí vì người khác mà làm ta bị thương? Cái gọi là quấn quýt kia cũng chỉ là do con vật xảo quyệt, muốn lợi dụng chuyện này để lấy lòng ta mà thôi."

Ta tức đến bật cười. Lục Mạnh Niên cũng ngẩng phắt lên, ngây người nhìn ta. Người ngày thường thanh cao thoát tục như hắn giờ đây lại ngơ ngác nhìn ta. Trên hàng mi của hắn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô.

"Vậy nên A Ngu..."

Các ngón tay của hắn đột nhiên siết chặt lại. Lục Mạnh Niên khàn giọng hỏi: "Vậy A Ngu không hề ghét bỏ hành động này của ta sao?"

Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giơ tay ngăn ta lại: "A Ngu khoan đã."
 
Tuế Niên
Chương 27: Chương 27



Lục Mạnh Niên không nhìn ta nữa, giọng nói cũng ngày càng bình tĩnh hơn. Nhưng từng chữ từng chữ hắn nói ra lại giống như xé toạc vết sẹo đã lên da non, mặc cho m.á.u tươi chảy ròng ròng: "Ta muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên A Ngu, cùng A Ngu làm tất cả những điều thân mật nhất. Ta muốn trong mắt A Ngu, trong lòng A Ngu đều chỉ có một mình ta. Thậm chí có đôi khi, ta nhìn thấy A Ngu cùng người khác nói cười, ta đều hận không thể khiến người đó biến mất khỏi thế gian này. Như vậy, A Ngu sẽ sợ sao? Sẽ... ghét bỏ ta sao?"

Câu cuối cùng hắn nói rất khẽ. Khẽ đến mức giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay nó đi. Nhưng ta nhận thấy Lục Mạnh Niên đang run rẩy.

Run rẩy không thể kiểm soát. Hắn không dám nhìn ta. Ta suy nghĩ một lát rồi đưa tay nắm lấy tay Lục Mạnh Niên: "Là thân cận như vậy sao?"

"... Không, còn phải thân cận hơn nữa."

"Vậy nếu như ta không thích, chàng sẽ ép buộc ta sao?"

“Tuyệt đối sẽ không!”

Hắn đột ngột ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói năng vô cùng nghiêm túc: "Ta vĩnh viễn sẽ không ép buộc A Ngu làm những điều nàng không thích."

"Vậy ta việc gì phải sợ chàng?"

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao không gọi là nương tử nữa? Ta nghe cũng thấy hay mà."

Thế là mọi chuyện lại yên bình. Ánh mắt chăm chú đến gần như si luyến kia một lần nữa trở lại trên người ta. Không hề che giấu. Chỉ là gương mặt trắng trẻo tuấn tú kia lại vụt chốc đỏ bừng.

Cứ như là ta đang trêu chọc hắn vậy. Ta thấy buồn cười, liền kéo lấy cổ áo Lục Mạnh Niên muốn hôn hắn. Nhưng lại bị hắn hoảng hốt né tránh về phía sau: "A Ngu, không... không được!"

"Vì sao không thể!"

Ta khí thế hung hăng.

Lục Mạnh Niên đáy mắt khôi phục một tia lý trí. Hắn khó xử quay đầu đi, thấp giọng: "Nếu như nàng hối hận... như vậy không tốt."

Cho nên dù nhịn đến khó chịu, Lục Mạnh Niên cũng chỉ hôn lên nàng tay ta.

"Nhưng hiện tại chúng ta ở trên cùng một giường, người khác sẽ tin chúng ta trong sạch sao? Ngươi vừa rồi đã nói những lời như vậy, người khác còn tin chúng ta trong sạch sao?"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lục Mạnh Niên đã trắng bệch vài phần. Hắn ấp ú ấp úng xin lỗi ta. Ta nghe không quen, dứt khoát gan lớn ngồi vào lòng hắn.

Cười híp mắt nói: "Hay là chàng thật sự muốn nhìn ta gả cho người khác?"

Một khắc kia. Hung ác và d*c v*ng chiếm hữu trong mắt Lục Mạnh Niên hoàn toàn không thể che giấu được nữa. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của ta thì tan biến sạch sẽ. Ta đột nhiên nhớ tới lời đánh giá của Tang Dao Dao về người này vào ban ngày: “Ngụy quân tử."

Quả nhiên là vậy. Đuôi mắt dần dần cong lên vẻ phi ý. Yết hầu Lục Mạnh Niên lăn lộn, dường như đang thở dài: "A Ngu lại đang trêu chọc ta rồi."

"Vậy ta đi tìm người khác!"

Ta làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Lục Mạnh Niên giữ chặt nàng tay. Hắn hiếm khi hung dữ nói: "Không cho phép!"

Động tác quá mạnh. Có một vật từ trong tay áo rộng lớn của hắn rơi ra. Ta mắt nhanh tay lẹ nhặt lên: "Dây xích?"

Sắc mặt Lục Mạnh Niên cứng đờ. Ta phản ứng lại: "Chàng tối nay định trói ta về?"

Nói đến cuối giọng lớn hơn. Ta nghĩ thầm Lục Mạnh Niên nếu thật sự làm vậy, vậy ta nhất định sẽ tức giận.

Loại dỗ cũng không dỗ được!

Nhưng không ngờ Lục Mạnh Niên có chút khó xử nhắm mắt lại: "......Không phải."

"Cái gì?"
 
Tuế Niên
Chương 28: Chương 28



Ta có chút không hiểu ra sao.

Lục Mạnh Niên mím môi. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ta cúi đầu. Ngậm lấy dây xích, từng chút từng chút trói hai tay mình lại.

Vừa vặn. Lại có chút khó xử mở miệng giải thích: "Không phải chuẩn bị cho A Ngu."

Ta hít một ngụm khí lạnh.

Thầm nghĩ Lục Mạnh Niên đi một chuyến kinh thành rốt cuộc đã học được gì trở về vậy!

"Thù đã báo xong, hiện tại ta cũng không phải là Thái tử nữa."

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ta. Một đầu dây xích đã được nhét vào tay ta. Cùng với nó là một tờ bán thân khế vô cùng quen mắt. Thanh niên dừng lại một chút, bên môi nở một nụ cười dịu dàng như nước.

Hắn vô cùng nghiêm túc nói: "Hiện tại chỉ có Lục Mạnh Niên của Tạ gia."

Lần này đến lượt ta ngơ ngác nhìn Lục Mạnh Niên. Ta vẫn luôn biết người này sinh ra đã đẹp mắt. Nhưng không ngờ hắn cười lên lại, lại…

Ta không nhịn được cúi người xuống. Mổ nhẹ vào khóe môi hơi căng thẳng của Lục Mạnh Niên sau khi hắn nói xong câu đó.

Bỗng nhiên ta cười rộ lên: "Vậy chàng hiện tại còn có sính lễ để cưới ta không? Phụ thân đã nói rồi, cho dù là con rể tới cửa, sính lễ cũng không thể thiếu!"

Người Tạ gia, từ xưa đến nay đều bá đạo như vậy. Đuôi mắt cong lên lại ửng hồng.

Nhưng lần này. Ánh sáng rơi vào bóng tối vô tận. Nhưng vẫn không hề bị dập tắt.

Lục Mạnh Niên ngửa đầu lại cười cười , mặc cho ta hồ đồ làm bậy.

"A Ngu."

Hắn thấp giọng gọi ta hết lần này đến lần khác. Tiếng th* d*c tràn ra từ bên môi. Cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài thỏa mãn: "Ta tâm duyệt nương tử, đã lâu rồi."

Tiêu Hoài Phong nói, Lục Mạnh Niên đã cướp đi rất nhiều thứ của hắn. Còn đánh bị thương rất nhiều hộ vệ của hắn. Tiền luyện tay hồi nhỏ cũng còn nợ chưa trả.

Hắn phải trở về…trả sạch.

"Đều đã là Thái tử rồi, chẳng lẽ còn có thể thiếu nợ không trả sao?"

Tiêu Hoài Phong ngữ khí ác độc. Mà phụ thân sau này cũng không từng giấu diếm ta. Ông nói lúc đầu quả thật là Lục Mạnh Niên đã nhắc nhở ông về ác tâm của huyện lệnh.

"Cùng lắm ta cũng cùng hắn diễn một màn kịch vỡ nát, giúp hắn thanh trừ một số kẻ địch, ta không nợ con sói con kia cái gì cả!"

Lời tuy nói như vậy. Nhưng ta biết phụ thân luôn chê người ta tìm không được. Ông không chỉ một lần lạnh lùng chê bai: "Trong nhiều người như vậy mà lại không chọn ra được một người nào tốt hơn con sói con kia, thật sự là vô dụng!"

Ta rụt cổ lại, thầm nghĩ dù sao Lục Mạnh Niên cũng chỉ có một người mà thôi. Ta biết bọn họ đang đợi Lục Mạnh Niên. Ta cũng biết mình đang đợi. Cũng may, ta vẫn đợi được.

Ngoại truyện Lục Mạnh Niên

Lục Mạnh Niên rất không thích cái nha đầu tên Tạ Ngu kia.

Ồn ào.

Phiền phức.

Còn yếu đến mức muốn chết.

Mặc dù hắn biết mình được Tạ Ngu cứu. Hắn cũng biết mình bị mua về làm đồng dưỡng phu xung hỉ cho Tạ Ngu. Nhưng hắn vẫn rất ghét Tạ Ngu.

Hắn ác độc nghĩ, dựa vào cái gì trên đời này có người còn có thể sống ngây thơ vui vẻ như vậy chứ?

......

Tạ Ngu hình như rất thích hắn. Nàng luôn muốn hắn ở bên cạnh. Còn ép hắn ăn rất nhiều đồ.

Người ta nói ăn uống đầy đủ thì mới không dễ bị bệnh. Nhưng mà nàng ta rõ ràng đã ăn rất nhiều rồi, chẳng phải vẫn là bộ dạng ốm yếu đấy sao?

Lục Mạnh Niên cảm thấy Tạ Ngu thật sự rất phiền phức.
 
Tuế Niên
Chương 29: Chương 29 (Hoàn)



Hơn nữa còn là một tên lừa đảo nhỏ.

……

Tạ Ngu lại bị bệnh nữa rồi. Hắn lại bị đánh. Vậy nên Tạ Ngu tại sao không c.h.ế.t đi cho xong?

Như vậy hắn cũng có thể sớm được giải thoát. Dù sao sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. ……Tạ Ngu đã đánh đám trẻ con hay ức h.i.ế.p hắn.

Nàng ta nói hắn đáng lẽ nên đánh trả lại. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì nàng ta sẽ gánh. Tên lừa đảo nhỏ. Rõ ràng vừa nãy còn sợ đến nước mắt lưng tròng.

Vậy mà lại nói muốn giúp hắn đánh trả.

Kết quả là vừa nhấc gậy lên đã bị chính mình làm cho vấp ngã. Vừa đau đến khóc vừa phải an ủi hắn. Vẫn là một kẻ ngốc.

……

Vừa nãy hình như đã bị té vào đầu rồi, chẳng lẽ sẽ càng ngốc hơn sao? Hắn mới không muốn bị đồ ngốc quấn lấy.

……

Tạ Ngu nói nàng ta có thể cho hắn đi thư viện. Hắn thật ra cũng không quá muốn đến thư viện. Chỉ là không muốn ở cùng với nha đầu này mà thôi.

Nghe nàng ta lải nhải thật sự rất vô vị. Nhưng mà Lục Mạnh Niên nghe người ta nói, Tạ Ngu để cho cha nàng ta đồng ý, đã đáp ứng làm rất nhiều chuyện mà nàng ta không thích làm.

Ví dụ như luyện chữ. Ví dụ như thêu thùa. Cô nương nhà ai mà thêu thùa lại có thể chọc ngón tay mình thành củ cải thế chứ?

Tạ Ngu lại khóc lóc chạy đến tìm hắn. Nói là muốn hắn thổi cho thì mới khỏi. Lục Mạnh Niên thật sự không muốn làm loại chuyện ấu trĩ này.

Thế là hắn nhìn về phía thủ phạm. Nhíu mày nghĩ, thêu thùa thật sự khó vậy sao?

……

Chỉ là do Tạ Ngu quá ngốc. Ngốc c.h.ế.t đi được. Hắn đều đã học được rồi.

……

Sách bị đốt rồi. Hắn lại bị phạt. Nhưng mà Lục Mạnh Niên lần đầu tiên không ác độc nghĩ Tạ Ngu c.h.ế.t đi thì tốt.

Hắn chỉ ngơ ngác nhìn ánh lửa. Trong lòng nghĩ. Thì ra Tạ Ngu lại không thể rời xa hắn như vậy. Sau này hắn lại nhận được sách.

Còn có lão tú tài không màng báo đáp mà giải đáp thắc mắc cho hắn. Ngốc c.h.ế.t đi được. Nàng ta thật sự cho rằng hắn không biết là ai đưa tới sao?

Nhưng mà Lục Mạnh Niên rất phiền.

Chỉ vì chuyện mua sách tìm người mà Tạ Ngu lại đi lại rất gần với thằng nhóc nhà họ Tiêu kia.

Hắn ta một chút cũng không thích Tiêu Hoài Phong!

……

Lục Mạnh Niên nằm mơ một giấc mơ. Trong mơ hắn là nam chính của thế giới này.

Còn Tạ Ngu chỉ là một nữ phụ. Trong mơ hắn không thích Tạ Ngu. Thậm chí sau này còn lạnh mắt nhìn Tạ Ngu bị tra tấn đến chết.

Sao có thể như vậy được?

Lục Mạnh Niên cảm thấy giấc mơ này thật sự rất hoang đường. Bởi vì Tạ Ngu một chút cũng không xấu.

Vừa ngốc vừa đẹp. Hắn sao có thể ghét Tạ Ngu được chứ?

Mãi cho đến sau này Tang Dao Dao vào Tạ phủ. Mà trong giấc mơ kia, cũng có một nữ chính tên là Tang Dao Dao. Lục Mạnh Niên sẽ yêu Tang Dao Dao.

Tạ Ngu sẽ chết.

Ha.

Thật là chuyện cười. Lục Mạnh Niên lạnh lùng nghĩ. Sau đó mặt không đổi sắc mà hung hăng đ.â.m một d.a.o vào cánh tay mình.

Xem như là trừng phạt cho việc mất khống chế sau khi gặp Tang Dao Dao hôm nay. Hắn mới là chủ nhân của thân thể này!

……

Việc lén giấu y phục của Tạ Ngu bị phát hiện.

Tạ Minh giận dữ. Suýt chút nữa đã đánh c.h.ế.t hắn.

Nhưng Lục Mạnh Niên quỳ thẳng tắp. Rồi từ từ, từ từ mà hướng về phía Tạ Minh dập đầu.

Hắn ác độc nghĩ. Chuyện còn quá đáng hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Lục Mạnh Niên mắc phải chứng nghiện. Chỉ đối với Tạ Ngu. Hắn không thể kiềm chế được d*c v*ng muốn chạm vào nàng.

Muốn ôm Tạ Ngu. Muốn mỗi giây mỗi phút đều dính lấy Tạ Ngu.

Muốn Tạ Ngu chỉ nhìn thấy một mình hắn…
 
Back
Top Bottom