Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuế Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNsbVxASSZ9BMBT4TtBbN4MA2WmFgJsQiMzVfr6TdyC4PcJ302_F-LPloV0lR8XIPFNCDE1oj5svq2aA4x08Gwbsgdid1U1s1AxuBuuBKtGwKMnF43srznBuBKwrUzdO1sBVO4nTC08RCVPn-6jqsng=w215-h322-s-no-gm

Tuế Niên
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Sủng, Cưới Trước Yêu Sau, Dưỡng Thê

Team dịch: Công Túa Zá Đáo

Giới thiệu

Lục Mạnh Niên là người phụ thân ta mua về để xung hỉ, làm phu quân từ thuở ấu thơ cho ta. Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, ta từ nhỏ đã thích quấn quýt lấy hắn. Ta còn ỷ vào thân phận cao quý của mình mà muốn làm gì thì làm với hắn.

Cho đến một ngày, ta đột nhiên thấy giữa không trung xuất hiện những dòng chữ dày đặc:

"Cái đồ nữ phụ độc ác này có thể giữ chút thể diện, đừng đến dây dưa với nam chính nữa được không! Chẳng lẽ nàng ta không thấy mỗi lần nam chính nhìn thấy nàng ta đều ghét đến mức mặt mày lạnh tanh sao?"

“Nàng ta còn hạ nhục cả đôi nam nữ chính kia! Chẳng trách khi nam chính hồi kinh khôi phục thân phận Thái tử, liền vội vàng muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia!"

Đầu óc ta vốn chậm tiêu, nên chẳng hiểu gì cả. Ta bèn định đi hỏi Lục Mạnh Niên cho rõ. Nhưng không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ: "Điện hạ trước khi về kinh có muốn cho người Tạ gia biết thân phận thật không?"

"Không cần nói nhiều."

Lục Mạnh Niên khép hàng mi, thần sắc lạnh nhạt: "Chỉ cần mười ngàn lượng vàng, ta sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia."

Thì ra, ta đã ngớ ngẩn đến mức này.

Hóa ra, Lục Mạnh Niên chính là nam chính trong câu chuyện này.

Còn ta, lại là nữ phụ độc ác, người mà sau này bị nam chính căm hận đến diệt môn​
 
Tuế Niên
Chương 1: Chương 1



Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.

Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.

Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.

Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.

"Ai!"

Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.

Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.

Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.

"Ta, ta không cố ý mà."

Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm lại ngọc bội cho người!"

Nàng ta vừa nói vừa hướng về phía Lục Mạnh Niên thề thốt, ánh mắt không ngừng lấp lánh. Và khi Tang Dao Dao vừa xuất hiện, những dòng chữ kia lại càng biến đổi nhanh hơn.

"A a a a a, nữ chính rực rỡ như ánh mặt trời và nam chính u ám quả là một cặp trời sinh!"

"Một người là tiểu thư họ hàng sống nhờ dưới mái hiên người khác, một người là đồng dưỡng phu bị ép xung hỉ, huhu, cái Tạ gia đphụ thân đạp đôi nam nữ chính kia thật đáng chết!"

"Chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà! Nữ chính, nàng chỉ cần mỉm cười một cái, nam chính có thể dâng cả mạng cho nàng!"

Những dòng chữ đột ngột xuất hiện giữa không trung dường như không hề hay biết đến sự tồn tại của ta. Rất nhanh sau đó, ta đã biết được sự thật về việc mất ngọc bội.

Thì ra là Tang Dao Dao trong lúc ở sân vườn đã bị một con liêu (mèo hoang) cào bị thương,

Lục Mạnh Niên vì bảo vệ nàng ta, trong lúc hỗn loạn đã vô tình làm mất ngọc bội.

Chứng kiến mọi chuyện, lòng ta trĩu nặng. Không thể nhịn được mà phản bác lại những lời kia. Ta tuy không ưa Tang Dao Dao, nhưng tuyệt nhiên chưa từng làm điều gì sỉ nhục nàng.

Ta và Lục Mạnh Niên quen biết nhau đã nhiều năm, tận mắt chứng kiến hắn trân trọng miếng ngọc bội kia đến mức nào. Hắn luôn mang nó bên mình từ thuở ấu thơ.

Lục Mạnh Niên cũng là người biết quý trọng tính mạng mình, bởi vì hắn từng nói rằng hắn còn có những việc trọng đại cần phải làm. Vậy thì sao có thể dễ dàng đem mạng mình trao cho người khác được chứ?

Những lời kia, hoàn toàn không đúng!

“Không sao."

Giọng nói lạnh lùng kia đã kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn. Từ chỗ ta đứng, ta có thể thấy rõ Lục Mạnh Niên đang cúi đầu nhìn Tang Dao Dao.

Hắn khẽ thở dài rồi hỏi: "Vết thương của nàng đã được xử lý chưa?"
 
Tuế Niên
Chương 2: Chương 2



"Vẫn, vẫn chưa..."

Gương mặt Tang Dao Dao ửng hồng. Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt nàng ta lại trở nên do dự. Nàng ta cắn răng rồi nói tiếp: "Ta không cố ý nghe lén các người nói chuyện đâu. Nhưng mà Lục công tử, ta có thể nhờ người một việc được không? Khi người hồi kinh, có thể đưa ta đi cùng được không? Ta, ta sẽ trả thù lao cho người!"

Tang Dao Dao muốn cùng Lục Mạnh Niên về kinh?

Ta sững người. Không hiểu vì sao, lòng ta đột nhiên hoảng loạn tột độ. Theo bản năng, ta vội vàng quan sát phản ứng của Lục Mạnh Niên.

Ta không ngừng tự trấn an mình rằng Lục Mạnh Niên nhất định sẽ không đồng ý đâu. Ngay cả chuyện về kinh hắn cũng không muốn nói với ta, người đã cùng hắn lớn lên từ thuở ấu thơ, vậy thì sao hắn có thể đồng ý đưa cả Tang Dao Dao, một người mới đến phủ không lâu cùng về kinh chứ?

Cho đến khi ta tận mắt chứng kiến tên thuộc hạ áo đen kia muốn ra tay với Tang Dao Dao, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên ngăn cản.

Hắn khựng lại một chút, như thể vừa cười khẽ. Giọng nói cũng bớt đi phần nào lạnh lùng: "...Được."

Ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng ta nghe thấy rõ ràng hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của Tang Dao Dao. Thế là, cảm giác mất mát, đau buồn cùng với nỗi chua xót nghẹn ngào từng chút một giày vò trái tim ta.

Ta theo bản năng vội vàng bỏ chạy.

Trong cơn mơ màng, ta chợt nghĩ. Thì ra, tất cả những dòng chữ kia đều là sự thật.

Lục Mạnh Niên là người được phụ thân ta mua về để xung hỉ, cũng là phu quân tương lai của ta.

Ta từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật liên miên. Cuối cùng, phụ thân ta nghe theo lời một đạo sĩ lang thang, mua Lục Mạnh Niên về từ chỗ buôn người.

"Thực ra đã có người tốt hơn..."

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, giọng phụ thân ta lại chua xót: "Nhưng không hiểu sao con vừa nhìn thấy thằng nhóc bị đánh cho gần c.h.ế.t kia đã nhất quyết ôm lấy nó không buông, còn xông ra đỡ cho nó một roi. Đến khi phụ thân bị thương, con cũng chẳng khóc lớn như vậy!"

"Đương nhiên là vì A Lục đẹp trai hơn người rồi!"

Ta nghênh ngang đáp lại. Phụ thân ta tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, trợn mắt nhìn ta. Việc ta thích Lục Mạnh Niên, có thể nói là ai ai trong phủ cũng đều biết.

Có lẽ việc xung hỉ thật sự có hiệu quả. Kể từ khi Lục Mạnh Niên đến phủ Tạ gia, sức khỏe của ta ngày một tốt hơn. Cũng vì thế mà phụ thân ta tạm thời không nghĩ đến việc tìm kiếm ý trung nhân khác cho ta nữa.

Ta vẫn luôn đinh ninh rằng chẳng bao lâu nữa, ta và hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền nên duyên phu thê.

Cho đến khi ta nhìn thấy những dòng chữ kia...

Thế mà đến tận bây giờ, khi nghe tin Lục Mạnh Niên đã quyết định ngày hồi kinh mà vẫn không hề hé răng nửa lời với ta và phụ thân, lại cam tâm tình nguyện đưa cả Tang Dao Dao cùng rời đi.

Ta không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào, bàn tay vẫn nắm chặt lấy miếng ngọc bội. Những dòng chữ kỳ lạ kia vẫn không biến mất, chúng không ngừng xuất hiện, phần lớn đều là những lời lẽ ca ngợi Tang Dao Dao và Lục Mạnh Niên là một đôi trời sinh, còn ta thì bị chê trách là mặt dày mày dạn, cố tình chia rẽ đôi uyên ương.

Ta đọc mà thấy uất ức nghẹn lòng, Nhưng càng đọc lại càng thấy toàn thân lạnh lẽo. Bởi vì những dòng chữ kia nói rằng Lục Mạnh Niên thực ra vô cùng ghét bỏ ta, căm ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Tạ gia,
 
Tuế Niên
Chương 3: Chương 3



Cho nên sau khi hồi kinh khôi phục thân phận, hắn đã ngay lập tức đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia, thậm chí đến khi Tạ gia gặp phải tai họa diệt môn, hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ ta bị người tphụ thân đạp, nhục nhã đến chết.

Đây chính là báo ứng dành cho nữ phụ độc ác. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải là như vậy mà...

Lục Mạnh Niên chưa từng nói là không thích ta. Hắn rõ ràng là...

"A Anh nói hôm nay tâm trạng nàng không tốt."

Trong tầm mắt ta bỗng xuất hiện một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng. Giọng nói lạnh nhạt của Lục Mạnh Niên từ trên đầu truyền xuống: "Hay là muốn ta cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chút?"

Vừa nãy ta ngồi trên giường suy nghĩ quá nhập tâm, đến cả lúc Lục Mạnh Niên vào phòng từ lúc nào cũng không hay biết. Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn.

Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, Lục Mạnh Niên khẽ cau mày một cách khó nhận ra: "Có chuyện gì vậy?"

Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhưng dù nói những lời mang ý quan tâm như vậy, đôi mày mắt sâu thẳm của Lục Mạnh Niên vẫn không hề gợn sóng.

Những dòng chữ lơ lửng trên không trung lại thay đổi:

"Thật hết cách với cái nàng nữ phụ lắm chuyện này! Nam nữ chính đang bàn chuyện về kinh, chỉ vì tâm trạng nàng ta không tốt mà nam chính phải đến dỗ dành, thật phiền phức!"

Vậy, Lục Mạnh Niên giận ta vì đã làm phiền họ sao?

Ta dời mắt đi, lòng chua xót vô cùng.

"Không có gì."

Ta lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Nếu huynh có việc bận, không cần đến đây với muội đâu."

Trước kia ta chưa từng để ý, đến giờ được nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra Lục Mạnh Niên mỗi khi gặp ta đều đặc biệt lạnh nhạt, dù có thân thiết cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Ta từng nghĩ hắn vốn dĩ là người như vậy, lại thêm phần giữ gìn lễ nghi, nhưng rõ ràng không lâu trước hắn đã từng cười với Tang Dao Dao, còn dịu dàng đến thế.

Ta nghĩ miên man, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang dâng trào. Cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà để ý rằng ngay khi ta vừa thốt ra câu nói kia, hàng mày của Lục Mạnh Niên đã nhíu chặt hơn vài phần.

Hắn mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại ở một chỗ trên giường.

Ta nhìn theo. Lập tức luống cuống tay chân vơ lấy một thứ giấu ra sau lưng, mặt mày nóng bừng.

Đó là chiếc túi thơm ta thêu được một nửa. Vốn dĩ định tặng cho Lục Mạnh Niên, nhưng vì tay nghề vụng về, đôi uyên ương thêu thành đôi gà rừng xấu xí, thật sự là không thể nào đem ra được.

Ta lại nhớ đến bức "Bách điểu triều phụng" mà Tang Dao Dao đưa ra hôm trước.

Ngày đó ta đã tận mắt nhìn thấy đáy mắt Lục Mạnh Niên thoáng qua một tia kinh ngạc. Cũng chính vì vậy, ta không cam lòng nên muốn thêu một chiếc túi thơm tặng hắn.

Chỉ là bây giờ xem ra, càng không thể nào đưa đi được nữa rồi.

Ta cố gắng giấu đi nỗi thất vọng trong đáy mắt, lại càng giấu chặt món đồ ra sau lưng.

Vờ như không có gì, ta nói: "Chỉ là một món đồ thủ công vụn vặt thôi, muội thêu lúc rảnh rỗi ấy mà."
 
Tuế Niên
Chương 4: Chương 4



Cũng may là Lục Mạnh Niên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn rồi thu hồi ánh nhìn.

Khẽ ừ một tiếng, Rồi như thể không để ý, hắn nói: "Hai ngày nữa ta có thời gian."

Hai ngày nữa?

Ta ngẩn người.

Đến lúc này mới nhớ ra hai ngày nữa chính là Tết Thượng Nguyên. Thời gian trước ta cứ quấn lấy Lục Mạnh Niên, nhất định bắt hắn dành thời gian cho ta vào ngày này.

Vốn dĩ ta định sẽ tặng hắn đèn hoa đăng và túi thơm do chính tay mình làm, sau đó sẽ chính thức bày tỏ lòng mình, rồi tiện thể bàn chuyện hôn sự.

Lúc ấy ta chỉ nghĩ Lục Mạnh Niên là "phu quân tương lai" của ta,

Hắn đương nhiên sẽ phải thành thân với ta. Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc Lục Mạnh Niên có thật lòng yêu ta hay không.

Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi. Ta hít sâu một hơi: "Hai ngày nữa..."

Tiếng đồ vật rơi xuống đất đánh "choảng" đã cắt ngang lời ta.

Lục Mạnh Niên cúi đầu, đột nhiên lên tiếng: "Ngọc bội của ta, sao lại ở chỗ nàng?"

Giọng nói không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Mạnh Niên trước kia vô cùng để ý đến chiếc ngọc bội này. Khi còn bé, ta thường hay giận dỗi với đồ vật vô tri, cảm thấy Lục Mạnh Niên coi trọng chiếc ngọc bội hơn cả ta.

Thế là ta lén giấu ngọc bội đi. Vốn dĩ chỉ định hù dọa hắn một chút, nhưng không ngờ ngày đó hắn lại nổi giận đùng đùng,

Mặt mày lạnh tanh tra hỏi ta xem ngọc bội ở đâu. Ta sợ hãi tột độ, Đúng lúc lại bị phụ thân bắt gặp cảnh này.

Phụ thân ta hễ cứ đụng đến chuyện của ta là lại trở nên vô cùng vô lý. Cho nên rõ ràng là ta sai, Nhưng người lại trút giận lên Lục Mạnh Niên một trận nên thân.

Nhưng dù như vậy, Lục Mạnh Niên vẫn giữ cái tính bướng bỉnh của mình, không chịu cúi đầu xin lỗi ta trước. Đến khi bị đánh đến ngất xỉu, tay hắn vẫn nắm chặt lấy miếng ngọc bội không buông.

Từ đó về sau ta không dám tùy tiện chạm vào ngọc bội nữa. Giờ nghe Lục Mạnh Niên hỏi vậy, ta theo bản năng nhặt ngọc bội lên đưa cho hắn, rồi giải thích: "Ta tìm thấy nó trong sân, vốn định trả lại—"

Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên ngừng lại. Ta kinh ngạc nhận ra khi Lục Mạnh Niên nhận lấy ngọc bội, những dòng chữ không ngừng biến đổi trước đó bỗng chốc biến mất không tăm tích.

Chẳng lẽ chỉ khi ta cầm ngọc bội thì mới nhìn thấy chúng sao?

Để kiểm chứng giả thuyết này, bàn tay vừa thu về của ta lại lần nữa đưa ra, nhưng không ngờ lại chạm đúng vào đầu ngón tay của Lục Mạnh Niên.

Người hắn cứng đờ, Bóng tối trong đáy mắt dần dần đậm thêm: “Ngươi..."

Tphụ thânng bận tâm đến phản ứng của Lục Mạnh Niên, chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy những dòng chữ kia lại xuất hiện. Quả nhiên, chỉ khi cầm ngọc bội trên tay mới có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ này.

Nhưng đây là ngọc bội của Lục Mạnh Niên mà. Ta có chút lo lắng. Vốn dĩ ta muốn dựa vào những dòng chữ này để biết được vì sao Tạ gia ta lại bị diệt môn, xem có thể tìm ra cách nào để tránh được tai họa hay không.

Ta tuy lòng có thích Lục Mạnh Niên, nhưng xét cho cùng, phụ thân và Tạ gia vẫn quan trọng hơn đối với ta. Thế là ta cắn răng, ngập ngừng lên tiếng: "A Lục, ta có thể, có thể mượn chiếc ngọc bội này của huynh được không?"

Sợ Lục Mạnh Niên từ chối thẳng thừng chưa đợi hắn trả lời, ta vội vàng nói thêm: "Mấy ngày thôi! Chỉ mượn mấy ngày thôi là được!"

Lục Mạnh Niên im lặng.
 
Tuế Niên
Chương 5: Chương 5



Chỉ là ánh mắt hắn lại rơi vào bàn tay ta, bàn tay vẫn còn nắm lấy ngón tay hắn.

Nhẹ nhàng lướt qua. Ta tự giác buông tay ra. Nhưng khi tay ta vừa rụt về, hắn lại từ phía sau, xuyên qua lớp áo, nắm lấy nàng tay ta: "Nàng muốn ngọc bội của ta?"

Lục Mạnh Niên cúi mắt nhìn ta, đôi mắt trong trẻo u uẩn. Bàn tay ta dường như chỉ bị hắn hờ hững nắm lấy, Nhưng lại ẩn chứa một ý tứ không cho phép ta giãy giụa.

Ta không hề nhận ra điều này, chỉ kiên gan gật đầu. Lục Mạnh Niên lại im lặng.

Ngay lúc ta cho rằng hắn không muốn thì một vật đột nhiên được nhét vào tay ta. Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn khựng lại một chút, Rồi không chút động sắc thu tay về.

Giọng nói hắn trầm thấp: "Vậy thì nàng cầm lấy đi."

Ta ngạc nhiên. Không biết có phải là ảo giác hay không, Ta luôn cảm thấy Lục Mạnh Niên nói những lời này như có ẩn ý gì đó.

Đang định mở miệng thì liếc mắt thấy những chữ trên không trung lại biến đổi:

"Chờ đã! Sao nam chính lại đưa ngọc bội quan trọng như vậy cho nữ phụ độc ác kia chứ!"

Ngọc bội thân phận?

Khi biết được sự thật, ta đột nhiên cảm thấy vật trong tay mình nóng rực hẳn lên, lại có chút xấu hổ.

Đây chính là tín vật của Thái tử cơ mà!

Cho đến khi mấy dòng chữ khác hiện ra:

"Dù sao thì nam chính cũng sắp về kinh rồi, chiếc ngọc bội này cũng chẳng còn tác dụng gì, hơn nữa hắn đã đưa tín vật định tình cho nữ chính rồi, nữ phụ muốn thì cứ cho nàng ta cầm lấy vậy, cũng đỡ để nàng ta tìm cớ dây dưa với nam chính!"

Thì ra là vật vô dụng sao?

Chẳng trách Lục Mạnh Niên lại hào phóng đến vậy. Ta hiểu ra, vô thức siết chặt các ngón tay. Cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng,

Ta hướng về Lục Mạnh Niên cười nói: "Cảm ơn A Lục. Ngày kia chính là Tết Thượng Nguyên rồi, buổi tối còn có hội đèn, A Lục có muốn đi xem không?"

Lục Mạnh Niên nhìn ta không chớp mắt. Một lúc sau khẽ ừ một tiếng. Những dòng chữ kia nói rằng Tang Dao Dao sẽ bị rơi xuống nước vào đêm Thượng Nguyên, mà Lục Mạnh Niên vì bị ta quấn lấy nên không thể thoát thân, không kịp thời cứu Tang Dao Dao. Dẫn đến việc nàng ta bị thương và để lại di chứng bệnh tật về sau.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Lục Mạnh Niên vô cùng oán hận ta sau này. Đã như vậy, chi bằng cứ để hai người họ cùng nhau đi xem hội đèn.

Biết đâu Lục Mạnh Niên vui vẻ, khi hồi kinh sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của Tạ gia, cũng không đến nỗi sau này lại khoanh tay đứng nhìn. Ta nhếch mép cười nhạt, nhưng lại biết rõ chuyện này khó khăn đến mức nào.

Thật ra, trước đây ta từng oán hận Lục Mạnh Niên, oán hận hắn lạnh lùng, vô tình vô nghĩa. Tạ gia đã cứu hắn, vậy mà hắn lại vong ân bội nghĩa. Mãi cho đến khi ta biết được mỗi lần ta bị bệnh lúc nhỏ, phụ thân đều sẽ nghiêm khắc trách phạt Lục Mạnh Niên, Bởi vì người cho rằng Lục Mạnh Niên đã không chăm sóc ta chu đáo.

Thế là giữa mùa đông giá rét, Lục Mạnh Niên bé nhỏ chỉ mặc manh áo đơn bạc, bị phạt quỳ gối trong tuyết, cho đến khi ta hạ sốt mới được vào nhà. Ta chịu khổ, hắn cũng phải cùng chịu.
 
Tuế Niên
Chương 6: Chương 6



Lục Mạnh Niên vốn dĩ được mua về làm "phu quân xung hỉ",

Địa vị trong phủ cũng chỉ hơn người ở một chút. Mà hắn vốn dĩ cũng có thể sớm quay về kinh thành, nhưng đều bị phụ thân giữ lại, Bởi vì người lo lắng Lục Mạnh Niên rời đi, ta sẽ lại trở về bộ dạng ốm yếu, bệnh tật như trước kia.

Vậy mà ta chưa từng biết đến những chuyện này. Tất cả bọn họ đều giấu diếm ta.

Chẳng trách Lục Mạnh Niên lại không thích ta, chẳng trách Tang Dao Dao lại đỏ mắt mắng ta là đồ tai họa, hại thảm Lục Mạnh Niên, chẳng trách Lục Mạnh Niên lại thích Tang Dao Dao đến vậy.

Nụ cười gượng gạo cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa. Ta không muốn biết hai người họ ra ngoài xem hội đèn đẹp đôi đến mức nào, tình cảm sâu đậm ra sao, dứt khoát ném chiếc ngọc bội sang một bên rồi nằm sấp xuống bàn, ngẩn ngơ nhìn chiếc túi thơm vẫn còn dang dở trên tay.

Sống mũi đột nhiên cay xè. Ta nhớ phụ thân rồi. Những chuyện phụ thân đã làm với Lục Mạnh Niên, suy cho cùng cũng là vì ta, nhưng cũng chính vì ta mà người mới rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Đợi phụ thân trở về, ta nhất định phải—

"Nàng đây là... đang khóc nhè sao?"

Chiếc túi thơm trong tay ta đột nhiên bị giật mất. Người vừa đến cẩn thận quan sát một lượt rồi bật cười.

“Ta hiểu rồi, nàng là bị cái túi thơm xấu xí này làm cho khóc đúng không?"

"Tiêu Hoài Phong!"

Cảm xúc bi thương trước đó tan biến. Ta nhìn tên khách không mời mà đến vừa trèo tường vào, ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Hoài Phong từ nhỏ đã ở cạnh nhà ta. Quan hệ giữa hai đứa rất tốt. Trước kia khi sức khỏe ta khá hơn một chút, cũng chỉ có Tiêu Hoài Phong là chịu dẫn ta trèo cây, xuống sông nghịch nước.

Nhưng không hiểu vì sao, hắn và Lục Mạnh Niên luôn không ưa nhau. Tiêu Hoài Phong luôn miệng nói là Lục Mạnh Niên nhằm vào hắn. Nhưng lúc ấy ta lại thiên vị Lục Mạnh Niên, nên luôn cho rằng là Tiêu Hoài Phong không đúng.

"Ngươi là con nhỏ thấy sắc quên bạn!"

Mỗi lần như vậy, Tiêu Hoài Phong lại chỉ vào trán ta, hận không thể biến ta thành sắt thép mắng: "Sao nàng lại bị hắn ta mê hoặc đến mức này? Nếu sau này Lục Mạnh Niên không cần nàng nữa, xem nàng khóc lóc thế nào!"

"A Lục sẽ không bỏ rơi ta đâu!"

Ta tức giận phản bác. Nhưng không ngờ, lời nói ấy giờ lại thành sự thật.

"Ngươi về khi nào vậy?"

Ta giật lấy chiếc túi thơm rồi hỏi. Tiêu Hoài Phong thích ngao du bốn phương, Ta đã rất lâu rồi không gặp hắn.

"Mấy ngày trước."

Hắn ngồi phịch xuống, cầm lấy bánh ngọt trên bàn gặm. Rồi đột nhiên cười như một con cáo: "Hôm nay ta vừa về, nàng đoán xem ta đã nhìn thấy ai trên phố?"

Ta liếc xéo hắn một cái, không lên tiếng. Tiêu Hoài Phong nghi hoặc nheo mắt: "Ngươi không để ý, hay là đã biết Lục Mạnh Niên cùng Tang Dao Dao đi—"

"Tử Giản."

Ta cắt ngang lời Tiêu Hoài Phong, nghiêm túc nói: "Lục Mạnh Niên không thích ta, hắn cũng sẽ không thành thân với ta."
 
Tuế Niên
Chương 7: Chương 7



"Sao hắn lại không— ưm!"

"Không được hỏi!"

Ta cầm lấy bánh ngọt bịt miệng Tiêu Hoài Phong lại, vẻ mặt cáu kỉnh. Tiêu Hoài Phong quả nhiên im lặng, Nhưng cũng không im lặng được bao lâu lại nói: "Vậy cái túi thơm làm nàng khóc xấu xí này từ đâu ra?"

"..."

"Nàng tự làm?"

"..."

Một lúc sau, Tiêu Hoài Phong thở dài nặng nề: "A Ngu à, Tiêu ca ca của nàng không nhìn lầm người, nàng thật sự là không làm được chuyện tương phu giáo tử, chi bằng theo ta ngao du thiên hạ, bốn biển là nhà đi."

Ta liếc xéo hắn: "Chuyện này ngươi đã thương lượng với phụ thân ta chưa?"

Tiêu Hoài Phong im lặng. Cuối cùng, hắn lại gượng gạo nói về chiếc túi thơm: "Thôi được, vì có người không biết trân trọng ngọc trai mà lại coi thường nó như mắt cá, vậy thì Tiêu ca ca ta sẽ làm người thức thời này. Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng tấm chân tình của Ngu muội muội đâu!"

Tiêu Hoài Phong là người vốn dĩ không đáng tin, miệng lưỡi không kiêng nể ai, Ta cũng chẳng nàng tam trạng nào mà giải thích với hắn nhiều. Cũng chẳng biết phải giải thích thế nào về những dòng chữ đột nhiên xuất hiện kia. Chi bằng cứ ném chiếc túi thơm cho hắn: "Ngươi muốn thì cứ cầm lấy đi."

Lục Mạnh Niên không để ý. Nhưng cũng không thể lãng phí công sức của ta trong khoảng thời gian này.

Nhưng lời còn chưa dứt. Ta mơ hồ cảm nhận được một ánh nhìn đang khóphụ thânt lấy ta. Ánh mắt ấy đầy tính xâm lược và nguy hiểm, trực giác khiến ta cảm thấy bất an. Ta cau mày nhìn lại, đột nhiên sững người: "A, Lục Mạnh Niên?"

Lục Mạnh Niên không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa viện, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ta. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn như vô tình lướt qua chiếc túi thơm trong tay Tiêu Hoài Phong, Rồi dừng lại vài giây trên chiếc ngọc bội bị Tiêu Hoài Phong vô ý làm rơi xuống đất.

Ánh mắt hắn tích tụ những cảm xúc ngày càng nồng đậm, như núi mưa sắp đến. Khung cảnh này thật sự có một sự kỳ quái khó tả.

Cuối cùng, vẫn là Tiêu Hoài Phong khẽ cười khẩy, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc này: "Đã về rồi à?"

Ngón tay thon dài cố ý móc vào dây tua của túi thơm lắc lư. Tiêu Hoài Phong chắn trước mặt ta, hướng về phía Lục Mạnh Niên cười như có d.a.o găm trong nụ cười: "Quả không hổ danh là Lục đại tài tử, nhanh như vậy đã vì người trong lòng giành được đèn vương?"

Thế là ta lúc này mới để ý trên tay Lục Mạnh Niên còn cầm một chiếc đèn hoa đăng.

"Lục công tử!"

Tang Dao Dao từ phía sau ta vội vàng chạy tới, xách váy. Thấy ánh mắt ta rơi vào chiếc đèn hoa đăng kia, sắc mặt nàng ta thay đổi, cảnh giác chắn trước chiếc đèn, như thể lo lắng ta sẽ mở miệng đòi lấy. Ta nhìn mà thấy buồn cười, nhưng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ.

Đèn vương của tiết Thượng Nguyên phải liên tục giải được hết các câu đố đèn lồng trên cả con phố dài mới có thể hái được. Những năm trước ta nhìn mà phát thèm.

Nhưng ta thật sự không nàng tai cán gì trong việc giải đố, nên chỉ muốn bỏ tiền ra mua luôn. Kết quả suýt chút nữa đã bị mấy người bán hàng tức giận đuổi đi.

"Sao lại không thể mua bằng tiền chứ?"
 
Tuế Niên
Chương 8: Chương 8



Ta lầm bầm, rất không phục: "Người ta bày rphụ thânng phải là để thu hút khách hàng sao? Ta mua sớm thì họ cũng có thể về sớm, sao lại không biết điều như vậy chứ!"

Càng nói càng thêm tức giận. Lục Mạnh Niên bị ta kéo ra ngoài đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên lên tiếng: "Có phải nàng cảm thấy chuyện gì cũng có thể dùng tiền mua được không?"

Dưới tán cây đèn lồng lung linh, Ta không nhìn rõ vẻ mặt của Lục Mạnh Niên. Khi ngơ ngác nhìn hắn thì lại nghe thấy Lục Mạnh Niên bật ra một tiếng cười khẽ.

Hắn nói: "Ta đi hái đèn cho nàng."

"Nhưng không phải huynh vừa nãy đã—"

Chẳng phải là một câu đố đèn lồng cũng không đoán trúng sao?

Lời muốn nói còn nghẹn lại ở cổ họng, Ta đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lục Mạnh Niên nhẹ nhàng giải được hết câu đố này đến câu đố khác, cuối cùng thành công hái được chiếc đèn vương kia.

Thiếu niên tuấn mỹ thoát tục xách đèn lồng không nhanh không chậm bước về phía ta, rồi trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, trao chiếc đèn lồng cho ta.

Khi cúi mắt xuống, hàng mi hắn như dãy núi lớm sau cơn mưa: "Gió nổi rồi, về sớm thôi."

Thế là ta cảm thấy lâng lâng vui sướng, Đến cả những lời muốn hỏi trước đó cũng quên sạch. Trong lòng chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng khi Lục Mạnh Niên hái đèn vương cho ta.

Ta từng cho rằng đó là biểu hiện hắn có tình ý với ta, nhưng giờ nghĩ lại kỹ càng. Lục Mạnh Niên hẳn là không muốn hái đèn cho ta, nên trước đó cố tình giấu tài,

Sau này lại bằng lòng đi giải câu đố, chẳng qua cũng chỉ vì hắn lo lắng ta sẽ giận dữ, trút giận lên người vô tội. Cũng giống như những dòng chữ đột nhiên xuất hiện kia đã nói, trong lòng Lục Mạnh Niên, ta luôn là một tiểu thư kiêu căng, hống hách, ỷ mình có chút tiền tài mà muốn làm gì thì làm, lại không biết xấu hổ cứ bám llấy hắn.

Hắn không thích ta, Nhưng vì cảnh sống nhờ vả nên đành phải nhẫn nhịn mọi điều.

Nghĩ đến đây, ta mím môi, vừa định mở miệng nói ta sẽ không tranh giành với Tang Dao Dao thì Lục Mạnh Niên đã xách đèn lồng, đi thẳng về phía ta.

Cũng giống như đêm Thượng Nguyên mấy năm về trước. Chỉ là bây giờ hắn chắn ngay trước mặt ta, không để lại một khe hở nào, hơi thở áp bức mãnh địa ập đến.

Nhưng rồi khi mở miệng, ý định ấy lại nhanh chóng tan biến.

"Năm nay vừa hay đến lượt Trần sư phụ làm đèn vương, không phải nàng vẫn luôn muốn đèn do ông ấy làm sao?"

Lục Mạnh Niên dừng một chút rồi khẽ nói: "Giờ thì còn thích không?"

Đèn hoa đăng rất đẹp, ta vừa nhìn đã thích ngay. Nhưng bàn tay trắng bệch đang cầm đèn hoa đăng kia lại nổi gân xanh, như thể đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó. Rõ ràng là bộ dạng cực kỳ không tình nguyện, chắc là không muốn ta mượn cơ hội làm khó Tang Dao Dao nên mới đưa cho ta thôi.

Ta bĩu môi, nghĩ bụng ta cũng chẳng cần nữa.

"Đương nhiên là thích rồi."

Nhưng vì nể nang thân phận của Lục Mạnh Niên, ta đành giả cười nhận lấy. Nhìn ngắm vài lần rồi đi về phía Tang Dao Dao.

"Ngươi đến đây làm gì? Muốn khoe khoang sao?"

Tang Dao Dao ngữ khí cứng ngắc, đáy mắt mang theo vẻ đề phòng. Thực ra ta vẫn luôn không hiểu rõ lắm về sự thù địch của Tang Dao Dao đối với ta từ đâu mà ra.
 
Tuế Niên
Chương 9: Chương 9



Mẫu thân ta và mẫu thân Tang Dao Dao là tỷ muội thân thiết, cho nên sau khi biết Tang Dao Dao mất phụ mẫu, lại bị cô dì thúc bphụ thân đạp, phụ thân liền nghĩ cách đưa người từ Giang Nam trở về.

Phụ thân vốn cũng định tìm cho ta một người bạn chơi cùng, nhưng Tang Dao Dao sau lưng người khác lại rất ít khi cho ta sắc mặt tốt. Nghĩ đến lúc còn sống, di mẫu và di phụ đối xử với ta cực kỳ tốt, ta cũng không so đo những điều này.

Chỉ là số lần phải nhận mặt lạnh quá nhiều, ta cũng không vui vẻ gì. Những người bên dưới vốn quen thói nhìn gió đổi chiều. Thấy ta không thích Tang Dao Dao, bọn họ đương nhiên cũng trở nên khắc nghiệt hơn.

Có lần ta bắt gặp một đám người đang chế giễu, mỉa mai Tang Dao Dao, Ta đi qua huấn xích bọn hạ nhân. Nhưng không ngờ Tang Dao Dao lại trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng nói một câu "giả nhân giả nghĩa" rồi rời đi, cứ như thể ta là người sai khiến bọn họ đi bắt nạt nàng ta vậy.

Ta tức đến muốn chết.

Nhưng khi nhìn thấy Tang Dao Dao giữa trời đông giá rét mà vẫn mặc phong phanh, ta lại không đành lòng tìm người làm quần áo mới cho nàng ta, cuối cùng tức giận đùng đùng sai nha hoàn đưa y phục ta không mặc nữa qua.

Nhưng không ngờ điều này lại trở thành một trong những tội trạng ta sỉ nhục Tang Dao Dao. Nhưng ai bảo nàng ta là nữ chính chứ?

Ta hít sâu một hơi, đưa đèn hoa đăng cho Tang Dao Dao, luyến tiếc nhìn thêm vài lần rồi nói: "Ta tuy thích nhưng cũng biết không thể chiếm đoạt đồ người khác. Đèn hoa đăng này vốn dĩ là của ngươi, trả lại cho ngươi."

Đèn hoa đăng và Lục Mạnh Niên, ta đều không cần nữa. Ta chỉ muốn phụ thân ta bình yên vô sự, muốn Tạ gia bình an. Còn những chuyện khác, ta cũng không dám nghĩ nhiều.

Ta không quay đầu lại, Nên cũng không nhận thấy lúc ta đưa đèn hoa đăng đi, Lục Mạnh Niên đột nhiên cứng đờ người, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

Tang Dao Dao cũng ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh lại cảnh giác: "Ngươi lại đang có ý đồ gì?"

Người này luôn cảm thấy ta muốn hãm hại nàng ta, thế là chút luyến tiếc cuối cùng cũng tan biến. Ta bực bội nhét đèn hoa đăng vào tay nàng ta, gọi Tiêu Hoài Phong rồi định ra ngoài dạo chơi, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên gọi lại: "Tạ Ngu."

"Làm gì?"

Ta quay đầu lại, thấy hắn đang khom người nhặt chiếc ngọc bội trên mặt đất. Chiếc ngọc bội dính bụi bẩn được người này lặng lẽ, cẩn thận lau đi lau lại, sau đó mới đưa cho ta: "Nàng không cần đèn hoa đăng."

Trong đôi mắt u ám ẩn chứa một loại cảm xúc căng thẳng đến cực điểm, Lục Mạnh Niên khẽ hỏi ta: "Cũng không cần ngọc bội sao?"

Ngọc bội đương nhiên là vẫn cần. Nhưng khi chú ý đến ánh mắt mà Tang Dao Dao ném tới. Ta lập tức lắc đầu, vội vàng nói: "Ta không có muốn ngọc bội của huynh. Đây là ta mượn của huynh, đợi dùng xong ta sẽ trả lại."

Đợi ta tìm được cách tránh khỏi tai ương này, ta mới không muốn dây dưa gì với cái gọi là nam nữ chính này nữa!

Bàn tay nắm lấy ngọc bội dùng sức đến các đốt ngón tay trắng bệch.

Lục Mạnh Niên ngẩn ngơ nhìn ta. Ánh mắt mờ mịt, lại ẩn chứa một nỗi ủy khuất khó nhận ra.

Ta không để ý đến sự khác thường của Lục Mạnh Niên, cũng không dồn hết tâm tư vào Lục Mạnh Niên nữa. Ban đầu còn có chút không quen, cũng may Lục Mạnh Niên không biết đang bận rộn gì, cả ngày không thấy bóng dáng người đâu.
 
Back
Top Bottom