Siêu Nhiên Túc mệnh chi hoàn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
388141669-256-k731772.jpg

Túc Mệnh Chi Hoàn
Tác giả: KhnhHunhBo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

@@@@ Tags: phươngtây​
 
Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 1 : Người ngoài thôn


"Ta là một kẻ thất bại."

Lời nói ấy vang lên trong đầu, lặp đi lặp lại, như một câu thần chú trớ trêu.Ta chẳng còn bận tâm ánh mặt trời rực rỡ hay u ám ra sao, vì ta không có thời gian để ngẩng nhìn nó.

Cha mẹ không thể hỗ trợ ta, bản thân lại không có trình độ gì đáng kể.

Cô đơn lẻ bóng, ta lang thang trong thành phố để tìm kiếm một tương lai không rõ hình dạng.Công việc?

Ta đã tìm rất nhiều, nhưng chẳng ai thèm thuê một kẻ không giỏi nói chuyện, không biết giao tiếp, cũng chẳng thể hiện nổi năng lực gì.

Ba ngày liên tiếp, ta chỉ ăn vỏn vẹn hai chiếc bánh mì.

Cơn đói cồn cào làm ta trằn trọc cả đêm.

Thật may, tiền thuê nhà đã được trả trước một tháng, ta vẫn còn được ở trong tầng hầm tăm tối ấy, tránh khỏi cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông bên ngoài.Cuối cùng, ta cũng tìm được một công việc — gác đêm ở bệnh viện, trong phòng chứa xác.Ban đêm ở bệnh viện lạnh lẽo hơn ta tưởng.

Hành lang hầu như không có ánh sáng, chỉ một chút le lói từ những căn phòng lẻ loi.

Không gian đặc quánh bởi mùi hôi khó chịu.

Thỉnh thoảng, thi thể được đưa vào trong túi vải rồi chuyển đến.

Chúng ta phối hợp để đưa chúng vào phòng chứa xác.Đây chẳng phải công việc tốt, nhưng ít nhất nó đủ để ta mua bánh mì.

Ban đêm nhàn rỗi, ta có thể tranh thủ học tập.

Dù vậy, tiền mua sách vẫn nằm ngoài tầm với, và ta không biết khi nào mình mới tiết kiệm được đồng nào.Ta nên cảm ơn người đồng nghiệp cũ, nếu không nhờ anh ta đột ngột từ chức, ta có lẽ còn không nhận nổi công việc này.Ta luôn hy vọng được đổi ca sang ban ngày, nhưng hiện tại, giấc ngủ của ta bị đảo lộn hoàn toàn.

Mỗi lần mặt trời mọc, ta mới lên giường.

Thói quen đó khiến cơ thể ta suy nhược, đầu óc thỉnh thoảng đau nhức.Một ngày nọ, người ta chuyển đến một thi thể mới.

Nghe nói đó chính là đồng nghiệp đã từ chức trước đây.Ta không thể ngăn được sự tò mò.

Khi mọi người rời đi, ta lặng lẽ mở túi chứa xác ra.Đó là một lão già, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao, đầy nếp nhăn, trông thật đáng sợ dưới ánh đèn mờ nhạt.

Tóc ông ta lưa thưa, bạc trắng.

Người ta đã lột hết quần áo của ông ta, ngay cả một mảnh vải cũng không để lại.Ta để ý đến một vết ấn kỳ lạ trên ngực ông ta, màu xanh đen, hình dạng quái dị mà ta không thể diễn tả được.

Khi chạm tay vào, ta chẳng cảm nhận được gì đặc biệt.Đứng trước thi thể ấy, ta bỗng nghĩ: Nếu tiếp tục sống như thế này, liệu đến khi già, ta có giống ông ta không?Ta nói với ông ta: "Ngày mai, tôi sẽ tự tay đưa ông đi hỏa táng, rồi mang tro của ông đến nghĩa trang công cộng.

Ít nhất, ông sẽ không bị quẳng xuống một con sông hay bị chôn vùi ở đâu đó hoang vu."

Nói xong, ta đóng túi lại, nhét nó vào ngăn tủ.

Nhưng ngay lúc ấy, ánh đèn trong phòng bỗng trở nên tối hơn...Kể từ hôm đó, mỗi khi ngủ, ta đều mơ thấy một màn sương mù dày đặc.

Ta có linh cảm rằng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, rằng thứ gì đó — không biết có còn là con người hay không — sẽ tìm đến ta.

Nhưng ai sẽ tin ta chứ?

Họ chỉ nghĩ rằng làm việc trong môi trường ấy đã khiến tinh thần ta không bình thường, rằng ta cần đi gặp bác sĩ.Ở quầy bar, một người đàn ông nhìn chằm chằm người kể chuyện:

"Sau đó thì sao?"

Người kể chuyện, một chàng trai trẻ dáng người thẳng tắp, mái tóc đen ngắn và đôi mắt xanh, khẽ thở dài:

"Sau đó à?

Sau đó ta từ chức và trở về nông thôn, để kể chuyện cười với các ngươi."

Câu trả lời khiến cả quán bar bùng lên tiếng cười.Tiếng cười trong quán bar kéo dài một lúc rồi lắng xuống.

Một người đàn ông trung niên, vóc dáng thon gầy, khẽ nhấp một ngụm rượu rồi quay sang nhìn vị khách lạ vừa hỏi:"Người xứ khác, ngươi thật sự tin câu chuyện của Lumian sao?

Hắn mỗi ngày đều kể một phiên bản khác nhau!

Hôm qua, hắn nói mình là một kẻ bị hôn thê bỏ rơi vì nghèo khó.

Hôm nay, hắn lại biến thành gã gác xác bệnh viện."

"Đúng vậy!"

Một nông dân khác chen ngang.

"Hắn còn nói cái gì mà 'ba mươi năm bên đông sông Sorenzo, ba mươi năm bên tây sông Sorenzo'.

Chỉ toàn là nói nhảm thôi!"

Chàng trai tóc đen tên Lumian chống tay lên quầy bar, từ từ đứng dậy, nở một nụ cười tinh quái:

"Đừng có đổ oan cho ta.

Các ngươi biết rõ mấy chuyện đó không phải do ta bịa ra.

Tất cả đều là do tỷ tỷ của ta viết ra.

Nàng là một tác giả chuyên viết chuyện xưa trên tờ Tiểu Thuyết Báo Tuần."

Hắn nghiêng người, nhìn vị khách lạ vừa hỏi chuyện, nụ cười càng thêm rực rỡ:

"Thấy không?

Nàng viết hay đến nỗi khiến ngươi cũng tưởng thật.

Thật xin lỗi đã để ngươi hiểu lầm."

Người đàn ông khách lạ, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác len thô màu nâu và quần dài vàng nhạt, mỉm cười đáp lại:

"Câu chuyện rất thú vị.

Ta có thể gọi ngươi là gì?"

Lumian hất cằm:

"Hỏi người khác trước khi giới thiệu bản thân là không đúng phép tắc đâu, ngươi không nghĩ vậy sao?"

Người đàn ông gật đầu:

"Ta là Ryan Koss.

Đây là đồng bạn của ta, Valentine và Leah."

Anh ta khẽ nghiêng đầu, giới thiệu hai người bạn đang ngồi phía sau.Valentine là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mái tóc vàng nhạt điểm chút phấn, đôi mắt màu xanh nước hồ đậm.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác ngoài là áo jacket màu xanh lam và quần dài đen.

Cả người toát lên vẻ chững chạc, lạnh lùng.Người phụ nữ tên Leah lại hoàn toàn khác biệt.

Nàng ta trẻ hơn, mái tóc dài màu xám tro búi cao và phủ mạng che mặt trắng.

Đôi mắt cũng mang màu xám nhạt, ánh lên nét tinh nghịch khi nhìn Lumian."

Ta là Lumian Lee," chàng trai đáp lại, giọng điệu thoải mái.

"Gọi ta Lumian là được."

Leah nhíu mày, buột miệng hỏi:

"Lee sao?"

"Thế nào, họ của ta có vấn đề gì sao?"

Lumian nghiêng đầu, tò mò.Ryan là người lên tiếng giải thích:

"Không phải vấn đề.

Chỉ là cái họ này... khiến người ta liên tưởng đến một nhân vật đáng sợ.

Ngũ hải có lời đồn: Thà gặp những tên cướp biển khét tiếng, còn hơn chạm mặt một người mang tên Frank Lee."

Lumian nhấp một ngụm rượu, nhướn mày hỏi:

"Hắn đáng sợ đến thế sao?"

Ryan nhún vai:

"Ta không rõ.

Nhưng có một lời đồn như thế, chắc chắn hắn không phải người bình thường."

Hắn không nói thêm về chủ đề đó, chỉ nhìn về phía Lumian, nở nụ cười thân thiện:

"Cảm ơn câu chuyện của ngươi.

Nó đáng giá một ly rượu.

Ngươi muốn uống gì?"

"'La Fée Verte'!"

Lumian đáp không chút ngần ngại.Ryan hơi cau mày:

"Absinthe sao?

Rượu này không tốt cho sức khỏe.

Nó có thể gây rối loạn tinh thần, thậm chí khiến ngươi gặp ảo giác."

Lumian phá lên cười:

"Vậy à?

Đối với chúng ta, cuộc sống đã đủ khắc nghiệt.

Một chút tổn thương nhỏ này thì có đáng là gì?

Ngươi có nghĩ vậy không?"

Ryan gật đầu, gọi thêm một ly Absinthe cho Lumian.Khi đồ uống được mang tới, một người trung niên trong quán bar cười khẩy:

"Người xứ khác, ngươi quá dễ tin.

Tiểu tử này là kẻ thích đùa ác nhất trong thôn.

Đừng tin bất cứ lời nào hắn nói."

"Đúng vậy," một người khác chen vào.

"Hắn đến đây năm năm trước.

Trước đó, hắn còn chẳng có cái tên 'Lumian'.

Tất cả là do tỷ tỷ của hắn đặt."

Leah hứng thú hỏi:

"Tỷ tỷ của ngươi?

Sao nghe như có nhiều chuyện thú vị vậy?"

Người trung niên gật đầu:

"Aurore là chị của hắn.

Sáu năm trước, nàng chuyển đến Cordu định cư, sống yên ổn trong hơn một năm.

Sau đó, nàng rời đi một thời gian và mang theo tiểu tử này về.

Nàng nói nhặt được hắn trên đường — một đứa trẻ lang thang sắp chết đói."

Lumian cười cợt, nhấc ly rượu:

"Nguyên bản ta tên gì, ta cũng quên mất rồi.

Nhưng giờ ta là Lumian Lee.

Chỉ vậy thôi."

Quán bar lại tràn ngập tiếng cười, nhưng bầu không khí bắt đầu ngả nghiêng về một điều gì đó khó định hình — như thể có thứ gì đó trong không gian đang thay đổi.
 
Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 2 : Đùa ác


"Không có ý tứ, ta không biết sẽ là tình huống như vậy."

Ryan rất lễ phép xin lỗi Lumian.Lumian cười khẩy, nói:"Đây có phải là giá trị của một chén 'La Fée Verte' không?"

Không đợi Ryan trả lời, hắn chuyển đề tài:"Người xứ khác, các ngươi đến Cordu làm gì?

Thu mua lông cừu, da thuộc?"

Cordu có không ít cư dân sống nhờ vào chăn cừu.Ryan thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội này nói:"Chúng ta đến thăm giáo hội 'Vĩnh Hằng Liệt Dương' của cha xứ Guillaume Benet nhưng hắn không có ở nhà, cũng không tại giáo đường."

"Không cần phải nói là giáo hội nào, Cordu chỉ có một giáo hội."

Pierre, người đang uống rượu Absinthe miễn phí, hảo tâm nhắc nhở.Xung quanh quầy bar, những người dân địa phương khác đều im lặng, không ai trả lời Ryan.

Có vẻ như cái tên này đại diện cho một sự cấm kỵ hoặc quyền lực mà không ai dám tùy tiện nhắc đến.Lumian uống một ngụm rượu, suy nghĩ vài giây rồi nói:"Ta đại khái có thể đoán được cha xứ đang ở đâu.

Cần ta dẫn các ngươi đi không?"

"Vậy làm phiền ngươi."

Leah không khách khí.Ryan nhẹ nhàng gật đầu:"Chờ ngươi uống xong chén này."

"Được rồi."

Lumian nâng chén lên, uống một hơi hết cạn màu xanh nhạt rượu.Hắn đặt chén xuống, đứng dậy:"Đi thôi."

"Thật sự rất cảm tạ."

Ryan vừa cùng Valentine và Leah đứng dậy, vừa quay sang Lumian nói lời cảm ơn.Lumian cười đáp:"Không sao, các ngươi nghe chuyện của ta, ta lại uống rượu các ngươi, mọi người coi như bạn bè, đúng không?"

"Đúng thế."

Ryan nhẹ gật đầu.Nụ cười trên mặt Lumian trở nên tươi sáng hơn, hắn giơ tay ra, như muốn ôm lấy đối phương.Cùng lúc đó, hắn nhiệt tình nói:"Rất hân hạnh được gặp các ngươi, những cây cải bắp của ta."

Ryan, vốn chuẩn bị đáp lại cái ôm, khựng lại:"Cây cải bắp?"

Hắn cảm thấy bối rối và hơi xấu hổ.Valentine và Leah cũng vậy."

Đây là cách chúng ta gọi bạn bè thân mật ở vùng Dariège, ai cũng biết, mấy trăm năm qua đều vậy."

Lumian giải thích vô tội, "Tin ta đi, những cây cải bắp của ta."

Leah không nhịn được mà nhìn xung quanh, có chút bối rối.Pierre và những người khác lần lượt nhẹ gật đầu, ra vẻ đồng tình với Lumian, nhưng trên mặt họ lại hiện lên một nụ cười như thể đang vui mừng trước sự ngượng ngập của người ngoài.Lumian xoa cằm:"Không vui sao?"

"Vậy ta đổi cách gọi khác, cũng là để gọi bạn bè thôi."

"Hãy gọi các ngươi là thỏ, gà, vịt, hay cừu non?

Các ngươi thích cái nào?"

Ryan càng thêm bối rối, Valentine nhíu mày.Leah vừa bực mình vừa buồn cười đáp lại:"Vẫn là cây cải bắp đi, chí ít nghe có vẻ bình thường hơn."

Ryan thở dài nhẹ nhõm, ấn nhẹ khuỷu tay Valentine, khẽ vuốt cằm nói:"Nghe như mấy thứ quý giá trong nhà."

Không đợi Lumian đáp, hắn quay sang bartender:"Tính tiền."

"2 Felkin."

Bartender quét mắt nhìn các chén trên quầy.Ryan thanh toán, Leah nhanh chóng chuyển đề tài:"Lumian quả thật là một cái tên ít gặp."

"Chí ít còn hơn Pierre và Guillaume."

Lumian cười, "Nếu ngươi gọi Pierre ở đây, chắc chắn có một phần ba người sẽ đáp lại.

Gọi Guillaume thì cũng có một phần ba, còn tên này..."

Hắn chỉ vào người đàn ông trung niên gầy gò đang uống rượu miễn phí:"Hắn tên đầy đủ là Pierre Guillaume."

Leah cũng cười theo, dường như muốn chuyển qua một chủ đề dễ chịu hơn.Ra khỏi quán rượu, Lumian quay đầu nhìn xung quanh."

Thế nào?"

Leah tò mò hỏi.Lumian như có điều suy nghĩ đáp:"Hôm nay không chỉ có ba người các ngươi đến đây, trước đó còn có một người, nhưng không biết khi nào đã rời đi."

"Đặc điểm thế nào?"

Ryan mặt nghiêm túc.Lumian nhớ lại:"Là một nữ sĩ, rất có khí chất, có vẻ như đến từ thành phố lớn.

Hình dáng thế nào ta không thể nói rõ, nếu không thì ta có thể vẽ cho các ngươi."

"Ngươi biết vẽ sao?"

Leah cảnh giác hỏi lại.Lumian cười:"Không biết."

"Vậy thôi, đi tìm cha xứ đi."

Ryan ngắt lời, không muốn nói tiếp chủ đề này.Thôn Cordu ban đêm không có đèn đường, nhưng cũng không tối tăm hoàn toàn, bầu trời láp lóe sáng nhờ ánh sao, mang đến một làn ánh sáng mờ ảo, kết hợp với ánh đèn vàng le lói từ một số cửa sổ của các ngôi nhà hai bên đường, tạo ra một khung cảnh yên tĩnh và thanh bình.

Nhóm bốn người đi trên con đường đất, bước đi vững vàng.Chẳng bao lâu, họ đã đến trước một tòa giáo đường lớn khác của thôn, "Vĩnh Hằng Liệt Dương".

Vào ban đêm, tòa nhà này, với kích thước đồ sộ, dường như hòa vào bóng tối, chỉ còn lại những nét mơ hồ của kiến trúc."

Chúng ta đã đến đây, nhưng không có ai."

Valentine, người vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhíu mày nói.Lumian mỉm cười đáp:"Cửa chính không có ai không có nghĩa là chỗ khác không có người."

Trong khi nói, hắn dẫn nhóm Ryan vòng ra phía sau giáo đường, đến gần khu vực mộ viên.Ở đây, có một cánh cửa gỗ màu nâu đậm.Ryan định gõ cửa nhưng chưa kịp làm gì thì Lumian đã đưa tay ra, xoay chìa khóa trong ổ khóa, phát ra một tiếng cọt kẹt, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa."

Đây... không phải là quá thiếu lễ phép sao?"

Ryan nhíu mày.Leah cũng có vẻ không thoải mái:"Chúng ta đến để tìm cha xứ, không phải để gây phiền phức cho ông ấy."

"Tốt thôi."

Lumian hoàn toàn có thể chấp nhận ý kiến của người khác.

Hắn kéo cánh cửa ra, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa gỗ."

Uy, có ai ở đây không?

Không trả lời thì tôi sẽ vào nhé."

Lumian nói với giọng thấp, gần như tự nói một mình giữa đêm.Im lặng.Một giây sau, hắn đẩy cửa ra, chỉ vào trong:"Vào đi."

Ryan vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy bóng tối sâu thẳm phía sau cánh cửa, hắn trầm tư một lúc rồi cùng các đồng đội trao đổi ánh mắt.

Sau đó, hắn ra hiệu, gật đầu:"Được rồi."

Hắn bước vào đầu tiên, chậm rãi nhưng kiên định.Leah và Valentine theo sát phía sau.Lúc này, Leah đôi giày và phần vải che mặt của cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Trong bóng tối u ám, nhóm người đi vào phía trong.Bất ngờ, Ryan dừng lại, khẽ thì thầm:"Tựa như có tiếng gì đó?"

"Đúng vậy."

Lumian tỏ vẻ đồng tình.Ngay khi hắn vừa dứt lời, hắn đẩy một cánh cửa bên cạnh, tạo ra một tiếng loảng xoảng, rồi mở ra.Cánh cửa dẫn vào một căn phòng tối, có ánh sáng mờ ảo chiếu vào từ cửa sổ, vừa đủ để thấy một chiếc giường đơn giản và một người đàn ông trẻ khỏe nằm trên đó, với một người phụ nữ khỏa thân nằm dưới thân.Cảnh tượng này làm mọi người đều sững sờ, bao gồm cả người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ dưới hắn.Chỉ vài giây sau, người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu, nhìn thấy nhóm Ryan rồi giận dữ gào lên:"Đồ khốn!

Các ngươi đang phá hủy hành động thiêng liêng trong giáo hội!"

Tiếng la hét vang vọng, nhưng Lumian từ phía sau vẫn bình thản vẫy tay, rồi cười nói rất nhanh:"Xem ra chúng ta đã tìm được cha xứ, những cây cải bắp của ta.

Ngày mai gặp lại!"

Hắn nói đến một nửa thì quay người chạy về phía cánh cửa bên hông, lúc này chiếc áo khoác của hắn bay theo gió, tiếng cười càng lúc càng thấp dần.Lúc này, Leah, Ryan và Valentine đồng thời nghĩ đến một câu:Tên người đàn ông trung niên, Pierre.

Guillaume, đã nói trước đó:"Chú nhóc này là kẻ hay trêu đùa nhất trong thôn.

Các ngươi phải tránh xa hắn ra, đừng để hắn quấy rầy."...Dưới ánh sao lấp lánh, Lumian thổi lên một tiếng huýt sáo.Hai tay hắn đút vào túi, đi từng bước thong dong trên con đường trở về nhà."

Bản đường cha xứ quả nhiên đang vụng trộm yêu đương với phu nhân Pualis."

"Những người xứ khác nhìn có vẻ cũng khá có thân phận, cha xứ chắc chắn không dám làm gì bọn họ.

Hắn nhất định phải trả giá rất lớn để ngăn chặn chuyện yêu đương vụng trộm này truyền ra ngoài."

"Hừ, ai bảo hắn lại có ý đồ với Aurore, chúng ta đã chờ đợi cơ hội này từ lâu rồi..."

Trong lòng lẩm bẩm, Lumian về đến ngôi nhà ở thôn xóm biên giới.Đây là một tòa nhà hai tầng, tầng một kiêm chức phòng khách và phòng bếp, với một chiếc lò nướng và một lò lớn."

Aurore!

Aurore!"

Lumian vừa đi lên cầu thang vừa gọi.Không có ai trả lời.Tầng hai có ba phòng ngủ và một phòng tắm, lúc này tất cả đều mở cửa.Lumian lần lượt nhìn qua, không thấy bóng dáng chị gái.Hắn nghĩ nghĩ, rồi đi đến cuối hành lang, leo lên chiếc thang gỗ dẫn lên mái nhà.Trên mái nhà, bị bóng tối bao phủ, một hình dáng ngồi đó, ôm hai đầu gối, lặng lẽ nhìn về phía bầu trời đầy sao.Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc vàng dài và dày, đôi mắt xanh nhạt, các đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo.Lúc này, cô nàng đang nhìn chăm chú vào bầu trời, đôi mắt hướng về những ánh sao lấp lánh, vẻ mặt tĩnh lặng như một bức tượng.Lumian không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, nghe tiếng gió thổi qua những tán cây.Không biết qua bao lâu, cô gái ấy duỗi tay ra, vươn vai một cái."

Aurore, ta không hiểu cảnh vật này có gì đáng để ngươi xem, sao ngươi cứ lên đây nhìn nó?"

Lumian lên tiếng."

Gọi tỷ tỷ !"

Aurore giơ tay, nhẹ nhàng gõ đầu Lumian.Nhận lấy, nàng thở dài, thần sắc tối lại:"Đã có một triết gia nói rằng, trên thế gian này chỉ có hai thứ đáng kính sợ, một là đạo đức trong lòng, hai là tinh không trên trời."

Lumian nhìn vẻ mặt có chút u buồn của tỷ tỷ, cố ý cười nói:"Đó là câu nói của Đại Đế Russel!"

"Phốc..."

Aurore bật cười.Sau đó, cô thở hắt ra, rồi nói:"Lại uống rượu sao?"

"Đây gọi là giao tiếp."

Lumian nói về sự việc vừa rồi, "Ta đã gặp ba người xứ khác..."

Aurore không thể nhịn cười:"Ta thật sự sợ cha xứ sẽ bị ngươi dọa thành bệnh mất."

Một giây sau, sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc:"Lumian, đừng đùa giỡn với cha xứ nữa, hắn sẽ không làm gì ta đâu, nhưng nếu đổi người khác thì lại là phiền phức."

"Nhưng ta nhìn thấy hắn là chán ghét..."

Lumian chưa dứt lời, Aurore đã đứng dậy.Nàng cúi đầu nhìn em trai, cười cười nói:"Được rồi, đi ngủ đi, tiểu tử tửu quỷ của ta."

Nói xong, nàng tiện tay vẩy ra một chút bụi bạc.Rồi cả người nàng nhẹ nhàng bay lên, như một chú chim nhỏ, bay xuống từ nóc nhà, nhẹ nhàng vào cửa sổ tầng hai.Lumian lẳng lặng nhìn theo, rồi hô lên:"Vậy còn ta thì sao?"

"Leo xuống đi!"

Aurore từ trong phòng vọng ra không chút khách sáo.Lumian bĩu môi, nụ cười trên mặt biến mất.Hắn nhìn vào bóng tối, thấy ánh sáng bạc dần tắt, nhẹ nhàng thở dài, tự nhủ:"Không biết khi nào ta mới có thể có được sức mạnh siêu phàm này..."
 
Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 3 : Mộng


Lumian ngồi trên mái nhà, không vội vã xuống dưới.

Trên khuôn mặt hắn, những biểu cảm đã hoàn toàn thu lại, thay vào đó là sự nghiêm túc, trầm tĩnh, khác xa so với gương mặt yêu đùa, nghịch ngợm trong quán rượu.Từ khi vô tình phát hiện Aurore sở hữu những năng lực kỳ lạ, Lumian đã khao khát được sở hữu chúng.

Tuy nhiên, Aurore liên tục cảnh báo hắn rằng những sức mạnh này không phải là thứ đáng mơ ước, mà ngược lại, tràn ngập nguy hiểm ,đau đớn và thống khổ.

Nàng sẽ không bao giờ đồng ý cho Lumian bước vào con đường này, dù biết rõ phương pháp kiểm soát sức mạnh siêu phàm mà cô sở hữu..Đối với lời từ chối ấy, Lumian chỉ biết tìm cách thuyết phục, nài nỉ, nhưng không thể ép buộc.

Hắn chỉ có thể hy vọng, rằng một ngày nào đó, Aurore sẽ thay đổi suy nghĩ.Mười giây sau, Lumian đứng dậy, mạnh mẽ tiến về phía mái hiên, rồi xuôi theo thang gỗ để lên lầu hai.

Hắn bước nhẹ nhàng đến ngoài phòng Aurore, nhìn vào qua cánh cửa gỗ màu nâu đang mở rộng.Aurore, trong bộ váy lam, đang ngồi bên cửa sổ bàn đọc sách, ánh đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt, nàng chăm chú viết gì đó.Muộn như vậy còn đang viết gì?

Vu thuật chăng?

Lumian đưa tay kéo cửa, đùa giỡn hỏi."

Viết nhật ký sao?"

"Người đứng đắn ai lại viết nhật ký a?"

Aurore không quay đầu lại, vẫn tiếp tục cầm bút viết trên giấy., đáp lại: "Russel đại đế không phải cũng có rất nhiều nhật ký lưu truyền sao?"

Russel là hoàng đế cuối cùng của nước cộng hòa Entis, người đã chấm dứt sự thống trị của vương tộc Sauron, Ông là một trong những người sáng lập nên nhiều phát minh quan trọng, bao gồm cả máy hơi nước, đồng thời cũng mở ra con đường thủy giao thông của Nam Đại Lục, thúc đẩy sự phát triển ở vùng duyên hải.

Hơn một thế kỷ trước, ông chính là biểu tượng của thời đại ấy.Đáng tiếc, lúc tuổi già Russel tao ngộ phản bội, cuối cùng bị ám sát tại Bạch Phong Cung ở Trier.Sau khi vị đại đế này qua đời, nhiều cuốn nhật ký của ông đã được lưu truyền, nhưng tiếc thay, tất cả chúng đều rất khó hiểu.

Những ghi chép này, mặc dù được nhiều người cố gắng nghiên cứu, lại dường như không thể giải mã, như thể không tồn tại bất kỳ văn tự nào thực sự mang lại ý nghĩa rõ ràng.

"Thế thì Russel cũng chẳng phải là người đứng đắn gì."

Aurore bật cười."

Vậy tỷ đang viết gì?"

Lumian tiếp tục hỏi."

Thư."

Aurore đáp ngắn gọn."

Thư cho ai?"

Lumian nhíu mày hỏi.Aurore ngừng viết, cầm bút lướt qua những dòng chữ trước mặt, rồi trả lời: "Một người bạn qua thư."

"Bạn qua thư?"

Lumian cảm thấy hơi mơ hồ.Đó là thứ gì vậy?Aurore mỉm cười, vừa thuận tay vẩy sợi tóc vàng óng về phía sau tai, vừa bắt đầu giải thích cho đệ đệ:"Cho nên ta mới nói, phải đọc nhiều báo, nhiều sách, đừng suốt ngày chỉ biết chơi đùa bên ngoài, thậm chí uống rượu!"

Nàng nhìn Lumian, giọng điệu có chút trách móc: "Ngươi nhìn ngươi kìa, hiện tại chẳng khác gì mù chữ là mấy."

Aurore nở nụ cười, vừa buộc lại sợi tóc vàng óng, vừa giải thích: "Bạn qua thư là hình thức giao lưu qua báo chí, các chuyên mục, tạp chí, nơi mọi người chưa từng gặp mặt, nhưng lại có thể kết bạn và trao đổi qua thư từ," Aurore giải thích.

"Bằng hữu kiểu này có ý nghĩa gì?"

Lumian cảm thấy tò mò về điều này.Hắn không kìm được mà thu tay lại khỏi cánh cửa, chạm nhẹ vào cằm, suy nghĩ."

Ý nghĩa?"

Aurore suy nghĩ một lúc, rồi nói, "Đầu tiên là cảm xúc giá trị.

Được rồi, ta biết ngươi không hiểu cảm xúc giá trị là gì.

Con người là loài động vật có tính xã hội, cần giao lưu, cần chia sẻ cảm xúc và sự kiện.

Ta chắc chắn sẽ không kể chuyện cho người trong thôn, cũng không thể nói cho ngươi nghe, mà phải tìm một cách bí ẩn để giải tỏa.

Cái này là bạn qua thư, vì ta không bao giờ gặp mặt họ.

Hơn nữa, ngươi đừng có coi thường nhóm bạn qua thư của ta, trong đó có mấy người rất lợi hại, có kiến thức uyên bác đặc biệt.

Ví dụ như chiếc đèn này, sử dụng pin, chính là một người bạn qua thư tặng ta.

Đèn dầu hay ngọn nến đều làm đau mắt, không thích hợp để sáng tác vào ban đêm..."

Chưa để Lumian kịp hỏi tiếp, Aurore vẫy tay về phía hắn: "Đi ngủ đi, đừng làm phiền tôi nữa, đệ đệ say rượu của ta."

Lumian thở dài, nhưng vẫn không hỏi thêm, chỉ khép cánh cửa lại như lời cô dặn.

Hắn chậm rãi quay lại phòng mình, cởi giày, ngồi lên giường.

Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng mờ từ cửa sổ chiếu vào, khiến hắn chìm vào suy tư.Hắn biết Aurore luôn giấu mình rất nhiều điều, và những bí mật đó có thể mang lại nguy hiểm cho cô.

Nhưng hắn không thể làm gì để bảo vệ cô, hắn chỉ là một người bình thường, dù có thân thể khỏe mạnh, nhưng không có sức mạnh siêu phàm.

Những suy nghĩ ấy không ngừng lởn vởn trong đầu, nhưng Lumian biết mình không thể bỏ cuộc.

Hắn cần phải tìm hiểu mọi thứ, và tìm kiếm sức mạnh để bảo vệ Aurore.Hắn thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó leo lên giường chuẩn bị ngủ.

Nhưng giấc mộng kỳ lạ vẫn tiếp tục quấy rầy hắn.Trong giấc mơ, sương mù xám bao phủ khắp nơi, mọi thứ trở nên mờ nhạt.

Lumian đi mãi trong đám sương mù đó, bất kể hắn đi đâu, cuối cùng vẫn trở về phòng ngủ của mình.

Hắn tỉnh dậy trong mơ hồ, cảm giác như mình không còn biết đâu là thực tại.Lumian tỉnh dậy, ánh sáng sớm xuyên qua lớp màn cửa màu xanh lam chiếu vào phòng, làm sáng lên một nửa căn phòng.

Hắn ngồi dậy, nhìn quanh, cảm giác như mình vẫn còn đang mơ.

Giấc mơ ấy, với làn sương mù xám vĩnh viễn không tan, lại một lần nữa ám ảnh hắn.Hắn đưa tay day mạnh vào hai bên thái dương, lẩm bẩm: "Gần đây càng ngày càng thường xuyên, hầu như ngày nào cũng mơ thấy..."

Nếu không phải giấc mơ này không mang lại bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, Lumian chắc chắn đã không thể bình tĩnh như vậy.

Đương nhiên, giấc mơ cũng không mang lại điều gì tốt đẹp.

Hắn thầm nghĩ: "Hy vọng nó ẩn giấu điều gì đó kỳ diệu..."

Hắn thở dài, lật người xuống giường.

Hắn bước ra khỏi phòng, đi vào hành lang, rồi nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng Aurore.

Thật trùng hợp, Lumian mỉm cười, nhưng ngay lập tức một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn lùi lại một bước và đứng yên bên cửa phòng.Cửa phòng Aurore mở, Lumian nhanh chóng đặt tay lên thái dương, trên mặt xuất hiện một biểu cảm giống như đang chịu đau đớn."

Có chuyện gì vậy?"

Aurore từ trong phòng nhìn ra.Thành công rồi!

Lumian trong lòng reo lên, nhưng cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh."

Hôm qua ta lại mơ thấy giấc mơ đó."

Hắn trầm giọng nói.Aurore quay lại, tóc vàng óng xõa xuống, nét mặt nàng hơi trầm tư, đôi mày nhíu lại vài phần lo lắng: "Lần trước phương pháp không hiệu quả...

Có lẽ... nên tìm một Thôi Miên sư, một người thật sự giỏi về thôi miên, để xem nguyên nhân là gì."

Lumian khẽ gật đầu, đôi mắt lóe lên tia tò mò: "Có phải là một người trong nhóm bạn qua thư không?"

Aurore không trả lời trực tiếp, chỉ vờ như không nghe thấy và tiếp tục nói: "Chuyện này không quan trọng.

Lo giải quyết chuyện của mình đi."

Lumian thầm nghĩ: "Đúng vậy, hắn cũng đang suy nghĩ cách giải quyết..."

Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: "Aurore, nếu ta trở thành một vu sư, nếu ta có thể sở hữu sức mạnh siêu phàm, ta chắc chắn sẽ có thể giải quyết giấc mơ này, giải mã bí ẩn ẩn sau nó."

Aurore nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy kiên quyết, trả lời ngay lập tức: "Đừng nghĩ tới chuyện đó."

Cô thở dài, nét mặt trở nên ôn hòa: "Lumian, ta không lừa đâu.

Con đường này rất nguy hiểm, rất đau khổ.

Nếu không phải vì không còn lựa chọn khác, nếu không phải thế giới này càng ngày càng trở nên nguy hiểm, ta tình nguyện sống một cuộc đời bình thường, làm một phổ thông tác giả,thật vui vẻ sinh hoạt."

Lúc này, Lumian cuối cùng cũng thốt lên lời mình luôn nghĩ trong lòng: "Vậy để ta gánh chịu những nguy hiểm và đau khổ đó.

Ta sẽ bảo vệ tỷ, để tỷ chỉ cần sống vui vẻ, làm những gì mình muốn."

Những lời này, hắn đã nghĩ trong lòng rất nhiều lần.Aurore im lặng trong giây lát, rồi bỗng dưng nở một nụ cười:"Ngươi đang kỳ thị nữ tính à?"

Chưa để Lumian có cơ hội đáp lại, nàng nghiêm mặt nói tiếp:"Vô dụng thôi, đã chọn con đường này thì không có đường quay lại."

"Được rồi, được rồi, ta muốn đi rửa mặt.

Ngươi hôm nay ở nhà học hành cho tốt, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào trường trung học tháng sáu!"

Lumian thầm nghĩ: "Ngươi nói thế giới này ngày càng nguy hiểm, vậy sao còn thi thố gì?"

Hắn cảm thấy hiện tại điều quan trọng nhất là thu thập sức mạnh, chứ không phải làm bài kiểm tra.Aurore khẽ cười:"Tri thức chính là sức mạnh, đệ đệ mù chữ của ta à."

Lumian không biết đáp lại sao, chỉ có thể im lặng nhìn Aurore đi vào phòng tắm.Xế chiều, quảng trường thôn Cordu:Reimund Greg từ xa đã nhìn thấy Lumian đang ngồi dựa vào gốc cây du, khuôn mặt đầy suy nghĩ."

Không phải cậu phải học bài à?"

Reimund bước lại gần, giọng nói mang theo chút đùa cợt, có phần ghen tị.Reimund là bạn thân của Lumian, cao khoảng một mét bảy, mái tóc xoăn màu nâu, dáng vẻ khá bình thường, với làn da hơi ửng đỏ.Lumian ngẩng đầu, cười nói: "Aurore không nói sao?

Làm việc quá nhiều cũng phải nghỉ ngơi chứ!Học mãi rồi, giờ phải thư giãn một chút."

Sáng nay, Lumian còn đang băn khoăn liệu mình có thể tìm được sức mạnh siêu phàm mà không cần sự giúp đỡ của Aurore.

Điều đó cần thời gian, cần khám phá, cần tìm manh mối, và hắn biết rằng mình cần phải chủ động điều tra.Nghĩ đến đây, hắn nhìn Reimund và hỏi: "Reimund, kể lại cho tớ nghe về câu chuyện lần trước, về vu sư trong thôn."

Reimund hơi mơ hồ, không hiểu tại sao Lumian lại quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn kể lại: "Vu sư á?

Trước kia có một người vu sư trong thôn.

Sau khi ông ta chết, vào ngày chôn cất, một con cú bay đến từ bên ngoài, đậu trên nóc quan tài, mãi đến khi thi thể được khiêng đi mới bay đi.

Lạ lùng lắm."

"Câu chuyện đó là từ bao lâu rồi?"

Lumian hỏi thêm.Reimund nhíu mày: "Cậu hỏi tớ sao?

Tớ chỉ nghe người nhà kể lại thôi.
 
Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 4 : Người chăn cừu


"Vậy chúng ta đi tìm ngươi ba ba."

Lumian đứng dậy, quyết đoán.Hắn từ trước đến nay luôn hành động mạnh mẽ, và rõ ràng là đã điều tra kỹ trong thôn về truyền thuyết này.

Càng để lâu, chuyện này càng dễ bị phát hiện, mà tỷ tỷ Aurore của hắn chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục.Trong mắt Aurore, việc truy tìm siêu phàm lực lượng là hành vi cực kỳ nguy hiểm.Lumian hiểu rõ điều đó.

Dù biết việc này nguy hiểm, hắn vẫn muốn tiến lên.

Dù phía trước có thể là đao núi lửa hay biển lửa, hắn cũng không thể để Aurore một mình đối mặt với mọi chuyện.

Khi đứng dậy, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Lumian.Mỗi lần Aurore nhắc đến thế giới ngày càng nguy hiểm, là mỗi lần vẻ nghiêm túc, sầu lo của cô không thể nào gạt được hắn!Reimund, Greg càng thêm bối rối:"Tìm hắn làm gì?"

"Hỏi về truyền thuyết về vu sư, xem nó đã xảy ra từ bao lâu rồi."

Lumian liếc nhìn Reimund, không hiểu sao hắn lại không hiểu điều này.

Có lẽ đã đến lúc kiểm tra trí thông minh của gã bạn này.Reimund vẫn chưa hiểu, nhìn Lumian hỏi:"Vậy hỏi để làm gì?"

Lumian suy nghĩ một chút.

Có nên nói thẳng ra lý do, hay cứ tiếp tục tìm lý do để lừa gạt gã?

Hắn lập tức suy nghĩ một cách nhanh chóng.Hắn biết rằng việc điều tra này sẽ không thể giấu giếm được lâu với bạn bè của mình, nhưng lý do về truyền thuyết thực sự dễ bị nghi ngờ, nếu lan truyền ra ngoài cũng chẳng ai tin.

Vì vậy, Lumian quyết định tìm ra lý do thuyết phục nhanh chóng.Hắn nở một nụ cười gạt người như thường lệ."..."

Reimund lùi lại hai bước, vẻ mặt lộ rõ sự nghi ngờ: "Ngươi thật dễ nói chuyện!"

Lumian chỉnh lại bộ đồ vét của mình, lén lút cười nói:"Ta nghĩ truyền thuyết về vu sư rất đáng để suy nghĩ."

"Đáng suy nghĩ ở chỗ nào?"

Reimund nghĩ một lúc rồi hỏi."

'Trước đây trong thôn có một vu sư,' câu này rất đáng chú ý," Lumian nghiêm mặt nói.

"Ngươi thử nghĩ xem, nếu ta chỉ đang kể chuyện gạt người, sao lại nói rõ ràng như vậy?

Nếu đó là hoang đường, thì sao không dễ dàng bị người ta vạch trần?"

"Nhưng đó là chuyện đã xảy ra lâu rồi," Reimund phản bác."

Chuyện xưa vừa mới bắt đầu lưu truyền, mọi người chắc chắn có thể xác nhận trong thôn có một vu sư từng xuất hiện," Lumian mỉm cười.

"Nếu câu chuyện này vẫn được lưu truyền đến nay, có nghĩa là nó rất có thể là thật."

Lý do này không thuyết phục được Reimund:"Nhưng khi ngươi kể chuyện xưa, ngươi cũng thường hay nói 'Hơn một trăm năm trước', 'Mấy trăm năm trước', hoặc 'Chuyện đã rất lâu rồi' để mọi người không thể chứng thực được."

"Vì thế ta mới cần đi tìm ngươi ba ba để xác nhận."

Lumian tạo ra vẻ mặt 'bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?'"Cũng được..."

Reimund đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.Hai người rời khỏi quảng trường, đi sâu vào thôn.

Cuối cùng, Reimund cũng bắt đầu nhận ra vấn đề:"Nhưng sao ngươi lại muốn xác nhận truyền thuyết đó là thật hay giả?"

"Vu sư à, chính là vu sư đó!

Nếu chúng ta xác nhận được ông ấy từng ở một ngôi nhà nào, sau đó tìm thấy nơi ông ấy được mai táng, có thể chúng ta sẽ phát hiện ra bí mật của ông ta và thu được siêu việt sức mạnh."

Lumian nói như thể đó là điều đương nhiên.Reimund nhìn hắn, vẻ mặt không tin tưởng:"Những câu chuyện đó đa phần là để dọa trẻ con, sao có thể là thật?"

"Và hơn nữa, truy tìm vu sư sẽ bị tòa án xét xử đấy!"

Nước cộng hòa Entis nằm ở vùng Bắc đại lục của thế giới này, nơi thần linh chính thống là 'Vĩnh Hằng Liệt Dương' và 'Hơi Nước và Máy Móc Chi Thần', hai giáo hội này kiểm soát phần lớn dân chúng, không cho phép tín ngưỡng các thần linh khác, như 'Hắc Dạ Nữ Thần', 'Phong Bạo Chủ', 'Đại Địa Mẫu Thần', hay các thần khác của các quốc gia khác.Giáo hội 'Vĩnh Hằng Liệt Dương' luôn có sự kiểm soát mạnh mẽ, rất nhiều tín đồ của các dị giáo bị bắt và đối xử tàn nhẫn.Lumian cười lớn:"Ngươi lo lắng cái gì?

Chính ngươi cũng nói, những truyền thuyết kia chỉ là chuyện bịa, mà kể cả có tìm thấy vu sư, chúng ta cũng không cần phải sử dụng sức mạnh của ông ấy.

Chỉ cần giao cho giáo hội, lấy thưởng thì sao?

Hơn nữa, nếu tìm được vật chôn cất của vu sư, chắc chắn sẽ có tài bảo đấy."

Lumian nhắc đến giáo hội 'Vĩnh Hằng Liệt Dương', vì đây là giáo hội duy nhất trong thôn Cordu.

Các giáo hội khác như 'Hơi Nước và Máy Móc Chi Thần' chỉ có mặt ở các thành phố lớn, nơi có nhà máy.Reimund nghe xong, mặt có vẻ bối rối, nhưng Lumian nhân cơ hội mỉm cười thêm một câu:"Ngươi không muốn làm người chăn cừu chứ?"

Trong miệng Lumian, người chăn cừu không phải là loại làm việc nhàn hạ trong thành phố, mà là những người vất vả và cô độc sống trong thôn Cordu, vùng Riston, tỉnh Dariège.

Họ không chỉ chăm sóc bầy cừu, mà còn phải di chuyển hàng trăm con cừu từ núi cao xuống đồng cỏ, thậm chí đôi khi vượt biên để chăn thả ở các quốc gia khác.Reimund trầm tư một lúc, rồi do dự nói:"Nghe ngươi nói, công việc này nghe có vẻ thú vị, có thể giải trí được lúc rảnh rỗi."

Thông thường, khi trong nhà có con cần đi làm người chăn cừu, gia đình sẽ cho cậu bé học việc từ 15 đến 18 tuổi.

Ba năm sau, cậu bé đó sẽ trở thành người chăn cừu thực thụ.Năm nay, Reimund 17 tuổi, đã tìm cách trì hoãn chuyện này hơn hai năm rồi.

Nếu không có thay đổi, năm sau hắn sẽ phải bắt đầu làm người chăn cừu."

Đi thôi."

Lumian vỗ vỗ bả vai Reimund, hỏi tiếp: "Ba ba ngươi có phải đang làm việc ngoài đồng hay ở trong nhà?"

"Gần đây không có công việc gì đặc biệt.

Lễ Tứ Tuần sắp đến rồi, ông ấy không ở nhà thì là ở tửu quán."

Reimund thở dài, "Ngươi không biết sao?

Ngươi đúng là không phải nông phu, tỷ tỷ ngươi thật là may mắn."

Lumian không đáp lại, chỉ lặng lẽ đi tiếp.Họ sắp đến gần tửu quán thì bỗng thấy một người đang đi trên con đường gần đó.Người này mặc áo dài nâu đậm, đội mũ trùm đầu, mang giày da mới, nhìn có vẻ rất khang trang."

Pierre Berry nhà Pierre ?"

Reimund ngạc nhiên lên tiếng.Lumian dừng lại, nhìn về phía người lạ."

Đúng tôi đây."

Pierre Berry mỉm cười, vẫy tay.Anh ta hơi gầy, mắt sâu, tóc đen hơi dầu, khuôn mặt phủ râu dài, rõ ràng là lâu không cạo."

Ngươi sao lại về đây?"

Reimund khó hiểu hỏi.Pierre là một người chăn cừu, vào mùa này anh ta lẽ ra đang ở ngoài đồng cỏ để chăn cừu, sao lại xuất hiện trong thôn?Pierre cười vui vẻ:"Lễ Tứ Tuần sắp đến rồi, ta đã lâu không tham gia, năm nay nhất định không thể bỏ qua!"

"Yên tâm, ta có người bạn giúp trông coi bầy cừu, làm nghề chăn cừu thật tốt, không có ai quản lý, chỉ cần tìm được người hỗ trợ là có thể đi bất cứ đâu."

Lễ Tứ Tuần là một lễ hội lớn của Entis, người dân chào đón mùa xuân và cầu mong một năm bội thu.

Cái này không có liên quan gì đến "Vĩnh Hằng Liệt Dương" hay "Hơi Nước và Máy Móc chi thần" giáo hội, nhưng lại trở thành một phần của truyền thống, không hề chứa đựng sự sùng bái các thần linh dị giáo.

Vì vậy, nó đã nhận được sự đồng ý ngầm từ các nhóm chính thống."

Ngươi muốn xem năm nay ai sẽ được chọn làm Mùa Xuân Tinh Linh à?"

Lumian cười, trêu ghẹo.Trong lễ hội Mùa Bốn Mươi của thôn Cordu, mọi người sẽ chọn ra một thiếu nữ xinh đẹp để đóng vai Mùa Xuân Tinh Linh.

Đây là một phần của buổi lễ lớn.Pierre tiếp tục cười nói:"Ta hy vọng tỷ tỷ ngươi Aurore sẽ được chọn làm mùa xuân Tinh Linh, nhưng nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa tuổi tác cũng không phù hợp."

Lumian mỉm cười:"Ngươi là muốn xem ai sẽ được chọn làm mùa xuân Tinh Linh, phải không?"

Pierre cười lại:"Ta đã lâu không tham gia, năm nay không thể bỏ qua."

Hắn ta quay đầu chỉ về phía tửu quán, tiếp tục:"Ta đi đến giáo đường cầu nguyện, sau đó mời các ngươi uống rượu."

Reimund bất ngờ trả lời:"Không cần, ngươi chẳng có tiền."

Pierre cười lớn:"Thần linh dạy bảo chúng ta, 'Dù chỉ có một đồng, cũng phải chia sẻ với các huynh đệ.'"Lumian lặng lẽ mỉm cười, nói:"Pierre phát tài rồi, chắc chắn sẽ mời chúng ta uống rượu!"

Pierre hài lòng gật đầu:"Lần này có khách hàng tốt, được một vài con, pho mát và da cừu."

Những người chăn cừu được trả lương bằng đồ ăn, tiền bạc và phần chia từ vật nuôi, pho mát, lông cừu, da thuộc...Pierre tiếp tục đi vào thôn, và Lumian nhìn theo anh ta với ánh mắt trầm ngâm, đầy nghi vấn.Hắn thầm lẩm bẩm:"Chỉ vì tham gia Lễ Tứ Tuần mà bỏ ra một đến hai tuần, thậm chí cả tháng để gấp gáp trở về?"

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lumian thu ánh mắt lại, tiếp tục bước về phía tửu quán cùng Reimund.Tửu quán không có tên, vì đây là quán duy nhất trong thôn, dân làng thường gọi nó là "quán rượu cũ."

Vừa mới tiến vào tửu quán, Lumian theo thói quen nhìn quanh một vòng.Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại, tựa như bị cuốn hút vào một điểm nào đó trong không gian.Hắn nhận ra ngay đó là cô gái mà tối hôm qua đã rời đi sớm, người từ xứ khác.

Cùng với Ryan, Leah, và Valentine, rõ ràng cô ấy không thuộc cùng một nhóm người.

Nhưng điều này không làm Lumian mất cảnh giác; ngược lại, nó càng khiến anh tò mò hơn.Cô gái ấy mặc chiếc váy dài màu cam, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo của quán.

Tóc nâu hơi cuộn lên, buông lơi một cách lười biếng, như thể không hề quan tâm đến những người xung quanh.

Đôi mắt màu lam nhạt của cô đang chăm chú quan sát trong tay, nơi có một ly đồ uống cồn màu đỏ nhạt, nhẹ nhàng xoay xoay.Vẻ đẹp của cô thật sự nổi bật, nhưng lại không hòa hợp với bầu không khí cũ kỹ và tối tăm của tửu quán.

Cô như là một thực thể lạ lùng, không thuộc về nơi này, giống như một giấc mơ, một ánh sáng lạ lẫm giữa bóng tối của thế giới cũ.Lumian không thể không tiếp tục quan sát.

Mỗi cử động của cô đều đầy sự mơ màng và bí ẩn, như thể đang che giấu một điều gì đó sâu thẳm.

Trong khoảnh khắc ấy, Lumian cảm thấy như mình đang đứng trước một câu đố chưa được giải.
 
Back
Top Bottom