Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt

Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 20: Chương 20



42

Thời gian trôi nhanh như chớp. Sinh nhật mười sáu của ta, trôi qua giữa cảnh xưởng thêu bận rộn như thiêu như đốt.

Bên này, ta bận tới mức chân không chạm đất. Bên kia, Nhị tỷ đưa đến một tin động trời. Mùng Hai tháng Hai, phú thương bao thuyền mở tiệc đãi khách.

Giữa chừng, nhị tỷ say khướt, ngủ gục ở khoang sau, mơ mơ màng màng nghe thấy phía đuôi thuyền phú thương đang thì thầm to nhỏ với ai đó. Nàng cảnh giác, len lén nhìn qua—

Người mà từ đêm Giao thừa đến giờ nàng tìm mãi không thấy, lúc này lại ở ngay trước mắt!

Nín thở, nàng cố trấn tĩnh.

“Các ngươi có biết ta đã nghe được gì không?”

Lầu hai xưởng thêu, Nhị tỷ cười lạnh.

“Ta nghe được—hắn đúng là một con ch.ó săn của nước Oa! Bọn công sai bến vận lương thích ăn tàu hũ ngọt của Đại tỷ, Hai tên lái tơ cùng Tiểu Hi làm tượng thêu Bồ Tát, Cả tên thương nhân muối bao cả thuyền hoa, vung tiền như nước… Tất cả, đều là giặc Oa ẩn nấp trong thành Nam Lăng!”

Ta và Đạy tỉ mặt tái xanh, Nhị tỷ hít sâu một hơi, nói tiếp:

“Bọn giặc Oa này cấu kết với đầu lĩnh hải tặc vùng Giang Chiết, mưu đồ trong ứng ngoài hợp. Chỉ cần bản đồ luồng tuyến thêu trên tượng Bồ Tát bị đưa ra ngoài, trong vòng nửa năm, bọn chúng sẽ đánh vào thành! Còn con ch.ó săn kia, chính là mắt xích liên lạc của chúng!”

Một ván cờ liên hoàn, một cuộc tru diệt toàn diện. Trong phòng lặng ngắt như tờ. Tin tức của nhị tỷ quá mức kinh hoàng, ta chưa kịp tiêu hóa đã định chạy đi tìm Tử Bạch.

Đại tỷ túm chặt lấy ta: “Đừng đi đường bộ, đi thuyền nhanh hơn!”

Tình thế cấp bách, ta bỏ qua thuyền chậm của Đại tỷ, chạy ra bến thuê thuyền nhanh.

Không ngờ vừa bước lên bậc đá đầu cầu. Một bóng người bất ngờ nhảy ra từ gốc cây khô bên cạnh. Một gậy đánh úp, ta hôn mê bất tỉnh.

43

Tỉnh lại, đầu óc choáng váng. Chiếc bao bố trên người bốc mùi hôi thối, vết m.á.u trên áo đã khô lại, chắc là đã qua lâu rồi.

Ta vùng dậy, phát hiện tay mình bị trói chặt.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Con nhãi, lâu rồi không gặp ha…”

Ta quay đầu lại, chứng kiến một cảnh khiến tóc gáy dựng đứng:

Tên cha khốn kiếp của ta, mất một bên tai, cụt một cánh tay, đang nhe răng cười âm hiểm với ta. Da đầu ta tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Cha…”

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu—hắn sao lại đến được Nam Lăng? Lại còn tìm được ta?

“Con nhãi, sống sung sướng rồi là quên cha hả? Nếu cha không tới, còn chẳng biết mày sống ngon thế nào! Nhìn xem quần áo mày mặc, đồ đeo trên người, chắc tốn không ít bạc nhỉ…”

Ta khóc òa lên:

“Cha, thả con ra trước đã, con có chuyện gấp…”

Cha thu lại nụ cười, ánh mắt âm u:

“Thả mày? Bọn tao liều mạng trốn vào thuyền buôn mới đến được Nam Lăng. Lại tốn bao công sức mới tìm ra mày. Giờ mày bảo tao thả mày?”

Ta vừa khóc vừa nói: “Cha, thả con đi, con sẽ quay lại đưa cha tiền…”

Hắn vung tay tát một cái.

“Đứa con bất hiếu, con đ* thối, mày tưởng tao còn tin mày à?”

Ta ngất lịm, lại bị nước lạnh tạt tỉnh.

“Nghe bảo mày không lấy phú thương? Nhưng nhìn mày, chắc cũng có khối tiền ha! Nói cho cha biết, tiền mày giấu ở đâu? Ta lấy được tiền, vẫn nhận mày là con gái tốt…”

Ta nhổ m.á.u nơi khóe miệng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

“Cha, con đúng là có tiền, nhưng nếu không có tín vật của con, cha sẽ không lấy được đâu.”

Hắn quả nhiên mắc câu.

“Phải làm sao?”

Ta bảo hắn tháo cây trâm trên đầu ta xuống.

“Cha cầm cây trâm này, đến hẻm Kho Thùng, tìm một người tên Tử Bạch, hắn sẽ đưa tiền cứu con.”

Cha nheo mắt nhìn ta, như đang dò xét xem ta có nói thật không.

“Mày tốt nhất là đừng lừa tao, chỗ này chỉ mình tao biết. Nếu tao không lấy được bạc, thì mày cứ chờ thối rữa ở đây đi!”

Ta liên tục gật đầu. Cha lấy trâm cài của ta, lảo đảo đi vào bóng tối.

44

Sau khi cha rời đi, ta gào thét thật lâu, cố gắng thu hút người đến cứu. Nhưng vô ích.

Trời lạnh như cắt, bao tải rách rưới thấm hơi lạnh vào từng kẽ thịt. Ta mê mê tỉnh tỉnh, lạnh đến run cầm cập, đói đến nỗi ruột gan kêu vang.

Trong cơn mê man, dường như thấy mẹ ta bưng bát cháo nóng bước đến.

“Hi Nhi, mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn cháo…”

Vừa định mở miệng, bỗng cánh tay đau nhói. Mở mắt ra thì thấy mấy con chuột nhảy xuống khỏi người ta, đôi mắt đen nhánh dán chặt vào ta. Ta không nhịn nổi nữa, hét lên rồi òa khóc.

Bất chợt, không rõ từ đâu lóe lên ánh sáng, ban đầu chỉ là một chấm nhỏ, sau lan ra thành một mảng sáng rực.

Nhiều tiếng người đầy lo lắng từ xa vọng đến gần —

“Hi Nhi! Là muội sao? Muội có ở đó không?!”

Ta sững người, rồi lập tức hét lớn:

“Đại tỷ, Nhị Tỷ! Muội ở đây! Mau cứu muội!”

Cánh cửa bị đá tung, một bóng người lao vút đến, nhanh chóng c.h.é.m đứt dây trói ta rồi ôm chặt lấy ta vào lòng. Ta ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa: “Tô Huệ Minh, sao giờ huynh mới đến…”

Hắn lau nước mắt cho ta, giọng đầy áy náy và xót xa:

“Là ta không tốt, đến muộn rồi.”

Ta sụt sịt mũi, đ.ấ.m một cái vào n.g.ự.c hắn.

“Aiyo, tiểu tổ tông à, nhẹ tay chút, muốn ói m.á.u luôn rồi…”

“Huynh xạo, muội có dùng sức đâu.”

Nói xong, ta lại tối sầm mắt, ngất lịm.

Lúc tỉnh lại, ta đang nằm trên giường, xung quanh là một vòng người vây kín. Thấy ta mở mắt, mọi người lập tức luống cuống tay chân, người đưa thuốc, người bưng cháo, người cầm khăn.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Bà nội nước mắt ròng ròng, từng thìa từng thìa đút ta ăn. Cảm giác như cuối cùng ta cũng sống lại rồi, ta liền hỏi: “Cha ta đâu?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bà nội. Không khí có chút kỳ quái. Bà đút thìa cháo cuối cùng vào miệng ta, giọng nhàn nhạt:

“Chết rồi.”

Ta: “Hả?”

Mọi người: “Ừa.”
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 21: Chương 21



45

Ba ngày trước.

Cha ta cầm trâm cài tóc đến hẻm Kho Thùng tìm Tử Bạch.

“Ngươi là tình nhân của con tiện nhân đó chứ gì?”

Cha ta nhe hàm răng vàng cười hề hề.

“Khi nó ở với ngươi chắc vẫn còn là xử nữ nhỉ? Ta nghe nói ở Nam Lăng thành, xử nữ ít nhất cũng đáng trăm lượng bạc!

“Ta không tham đâu, ngươi đưa ta ít bạc là được, ta sẽ nói cho ngươi biết nó đang ở đâu. Bằng không—”

Tử Bạch hỏi: “Bằng không thì sao?”

Cha ta giọng dữ tợn: “Bằng không để nó c.h.ế.t ngoài hoang dã, cho chó hoang ăn xác cho xong!”

Tử Bạch nắm chặt tay, chưa kịp ra tay thì bên cạnh đã có một cú đá bay thẳng vào n.g.ự.c cha ta.

Tử Bạch quay lại nhìn: “Tô Huệ Minh? ngươi trở về rồi?”

Tô Huệ Minh không nói lời nào, lại đá thêm mấy phát nữa.

“Nói! Hi Nhi ở đâu?!”

Cha ta phun ra một ngụm m.á.u đặc, nhìn Tô Huệ Minh, sững sờ: “Là ngươi?”

Dường như hiểu ra điều gì đó, hắn cười đểu:

“Không đưa bạc, dù có đánh c.h.ế.t ta, ta cũng không nói!”

Tô Huệ Minh trói hắn lại rồi đưa đến cho bà nội. Thấy bà, cha ta liền chửi om sòm:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Đồ già không biết xấu hổ! Ngươi và con đ* kia cấu kết với nhau lừa ta à?!”

Bà nội không đáp, chỉ hỏi hắn: “Vợ kế và con trai con đâu rồi?”

Cha ta cười nhạt:

“Bán rồi, không bán lấy gì mà sống? Không bán, sao mẹ còn gặp được ta chứ? Chỉ tiếc, đám đó đều là hàng rẻ, chẳng bán được bao nhiêu…”

Bà nội đau lòng đến cùng cực: “A Phúc còn nhỏ thế, sao con nỡ lòng nào?”

Cha ta lảm nhảm như điên:

“Ta đói quá rồi… Bán nó đổi được hai mươi đồng, mua được năm cái bánh bao nhân thịt…”

“Súc sinh!” Bà nội vung tay tát mạnh vào mặt cha ta, nước mắt chảy dài.

Đêm đó, cha ta bị trói vào cột lớn giữa đại sảnh. Hắn vẫn không chịu nói ra tung tích của ta.

Bà nội bưng một bát canh thịt đến, dịu dàng xoa mặt hắn.

“Con bị mẹ đánh đau rồi phải không?”

Canh thịt nóng hổi, ánh lên lớp mỡ thơm ngào ngạt.

“Con à, nói đi, nói cho mẹ biết Hi Nhi ở đâu, mẹ cho con uống canh.”

Cha ta nuốt nước miếng, nhưng vẫn không nói. Bà lại dịu giọng:

“Hi Nhi giờ là chủ tiệm thêu, đợi con bé về, mẹ sẽ gả lại tiệm này cho con làm đại chưởng quầy.”

“Thật sao?” Mắt cha ta sáng lên.

“Dĩ nhiên rồi, mẹ từng lừa con bao giờ chưa?”

Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng. Bà nội từng thìa từng thìa đút hết canh thịt cho hắn.

“Con à, điều mẹ hối hận nhất đời này, là sau khi con cưỡng h.i.ế.p Xảo Nhi, mẹ không đưa con lên quan phủ, để con từng bước từng bước trượt dốc, chẳng thể quay đầu.

“Nếu mẹ sớm cho con uống thuốc c.h.ế.t đi, có lẽ đã không mất Xảo Nhi, không hại Hi Nhi, không ra nông nỗi như hôm nay.”

Cha ta trừng mắt, ho khan dữ dội: “Con mẹ nó… bà bỏ cái gì vào canh…”

Bà nội rơi lệ nhìn hắn.

“Mẹ đã hại con, sau này mẹ sẽ xuống A Tỳ địa ngục tìm con…”

Cha ta bắt đầu co giật, m.á.u chảy ra từ bảy khiếu.Chốc lát sau, thế gian yên tĩnh trở lại.

46

Nước mắt ta lưng tròng. Cười lớn vỗ tay: “Chết hay lắm, c.h.ế.t đáng lắm!” Chỉ hận hắn không c.h.ế.t sớm hơn một chút!

Thi thể của hắn bị ta chặt thành từng khúc, ném lên núi hoang. Lũ chó hoang gặm xương, trăm loài kiến bu vào tim gan.

Ta lại nhờ Tô Huệ Minh đi tìm mẹ kế và đệ đệ bị bán. Chẳng mấy ngày sau, hắn ôm về một đứa bé ăn xin tàn phế cả tay chân. Đám buôn người điên cuồng vô nhân tính, phế đi tay chân đệ đệ ta rồi vứt nó ra giữa chợ ăn xin. Mỗi ngày chỉ cho một chiếc bánh bao nguội để sống cầm hơi.

Đệ đệ ta đã hơn năm tuổi, vậy mà thân hình gầy yếu chẳng khác nào một đứa bé sơ sinh. Bà nội đưa tay bế nó, nó liền la hét kêu khóc, van xin chúng ta đừng đánh nó nữa.

Ta bỏ ra một số bạc lớn, mời đại phu giỏi nhất Nam Lăng đến chữa trị cho đệ đệ. May thay, xương tuy gãy nhưng chưa tổn hại đến gốc. Bà nội ngày đêm chăm sóc cẩn thận, rốt cuộc bệnh tình của đệ đệ cũng dần dần khá lên.

Còn mẹ kế ta, Tô Huệ Minh nói, đã c.h.ế.t trong hẻm Yên Liễu từ lâu. Những kẻ ta từng hận, nay đều đã c.h.ế.t cả. Ta lại chẳng có thì giờ để nếm vị vui sướng của trả thù thành công.

Giặc Oa mỗi ngày đều đến giục việc. Ta và bà nội cầm theo cao ô đầu mà Tô Huệ Minh mang về, mỗi đêm mắt đỏ ngầu, lén may thuốc độc vào trong tượng thêu Quan Âm.

Chẳng ngờ lại bị các nương tử trong xưởng phát hiện dấu hiệu khả nghi. Tối đó, ta đóng chặt cửa, kể hết đầu đuôi với họ. Rồi lấy hết bạc trong nhà chia cho các nàng.

“Nếu muốn g.i.ế.c giặc Oa thì mười phần c.h.ế.t chắc, ta không thể liên lụy mọi người.”

Nương tử quản sự tên Yên Chi đập bàn quát: “Ngươi nói cái gì mà như đánh rắm vậy! Giặc Oa không chết, quốc gia còn đâu? “Các ngươi liều mạng vì dân Nam Lăng yên ổn, “chẳng lẽ tụi ta đều là bọn ăn không ngồi rồi hả?”

Nàng nói dứt lời, các nương tử đồng loạt hô lên: “Tiểu Hi, dẫn bọn ta đi cùng! Bọn ta ở hẻm Goá Phụ, từ bao giờ sợ chuyện lớn chứ? Ngươi quên rồi sao? Chúng ta đã từng đồng lòng mà diệt c.h.ế.t mụ già môi giới ấy thế nào?”

Nước mắt làm ướt cả áo ta. Đúng vậy, sao ta có thể quên? Hẻm Goá Phụ, cốt thép như sắt, kiến nhỏ cũng có thể lay động đại thụ!
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 22: Chương 22



47

Khi chúng ta hoàn thành mẻ tượng thêu cuối cùng, Lưu đại ca dẫn theo đội dân binh cũng đã quay về thành Nam Lăng.

Mấy tháng trước, Tô Huệ Minh đã đến đất Thục. Tử Bạch ở lại Nam Lăng, lui tới lo liệu các phía. Việc điều binh giao cho Lưu đại ca xử lý.

Vừa gặp, huynh ấy đã hỏi Tô Huệ Minh: “Sao không g.i.ế.c luôn đầu lĩnh giặc Oa đi? Đỡ để bọn chúng làm loạn về sau.”

Đại tỷ giơ tay chọt vào trán huynh ấy: “Ngươi đúng là đồ đầu đất, g.i.ế.c vài tên giặc Oa thì ích gì? Huệ Minh là đang lấy kế trị kế, muốn bắt trọn ổ!”

Phải rồi, bọn giặc Oa tưởng mưu kế của chúng là thần bất tri quỷ bất giác, nào hay bọn chúng ngoài sáng, chúng ta trong tối.

Bọn chúng muốn dùng tượng thêu để chuyển bản đồ hàng hải, chúng ta thuận nước đẩy thuyền.

Nhờ có các nương tử trong xưởng giúp sức, tượng Quan Âm thêu xong sớm hơn dự định. Giặc Oa mừng rỡ, trong ngày đã đến nhận hàng.

Đêm đó, Tô Huệ Minh bám theo xe ngựa vào rừng sâu. Đêm đen sương dày, xe quẹo bên trái rồi lại bên phải, hắn suýt nữa thì mất dấu. Tô Huệ Minh lập tức trèo lên cây, nhờ vào địa hình mà nhanh chóng thấy được ánh sáng trắng mờ mờ ở nơi nào đó.

Là một vùng bột huỳnh thạch loang loáng ánh sáng — căn cứ giặc Oa lộ rõ dưới trăng.

Dân binh kháng giặc nhân đêm tối chôn thuốc nổ quanh nơi ấy. Chỉ chờ giặc Oa có động tĩnh tiếp theo.

Thanh Minh năm ấy, huyết nguyệt treo cao. Giặc Oa lại bắt đầu hành động.

Tượng thêu chứa bản đồ được chuyển khỏi căn cứ, thoát khỏi cuộc kiểm tra của ngự sử tuần sông, lên tàu buôn ra khơi.

Dân binh kháng giặc chia làm hai đường: một nhóm trà trộn làm phu tàu, một nhóm khác ẩn vào đội thuyền vận chuyển, bám sát theo sau.

Mười ngày sau, tàu buôn cập bến.

Bấy giờ ven biển đột ngột lan truyền quái bệnh, giặc Oa lần lượt c.h.ế.t một cách bí hiểm.

Dân binh kháng giặc nhân cơ hội trước sau giáp công, giặc Oa lập tức tan tác như đàn ong vỡ tổ.

Trong thành Nam Lăng, người ở lại là Tử Bạch châm lửa đốt nổ căn cứ giặc Oa. Núi rừng rung chuyển, ven biển đại loạn.

Tướng giữ Nam Lăng ngỡ là trời giáng điềm lành khiến giặc Oa náo loạn, liền vội vàng dâng tấu lên triều đình để cầu thưởng lập công.

Hoàn toàn không biết rằng dân chúng căm ghét giặc Oa đã đến mức bốc lửa thiêu tim! Tin mừng truyền về thành Nam Lăng. Ta và các nương tử hẻm Goá Phụ mỗi ngày đều canh chờ ở cửa sông.

Chỉ mong chờ được đón các anh hùng trở về, rửa bụi gió chiến trường.

( Đôi lời của team dịch: Truyện bị sạn ở phần bột huỳnh quang, không giải thích rõ được vì sao giặc Oa không phát hiện ra. Mình cũng không nghĩ được phải sửa làm sao cho hợp lí hơn. Loại bỏ chi tiết này ra thì truyện vẫn rất hay, hi vọng mọi người hoan hỉ bỏ qua nha .)

48

Một tháng sau, đội chống giặc quay về. Hẻm Goá Phụ mỗi nhà đều bốc lên mùi thịt thơm nức.

Đại tỷ dậy sớm chuẩn bị tiệc tẩy gió, dặn ta ra bến cảng đón người. Bến cảng đông đúc, ta đứng chen vào đám đông, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn.

Đang lo lắng, đột nhiên đám đông phía trước xôn xao. Có người bắt đầu thút thít khóc, có người kêu la không ngừng. Một cảm giác xấu đột ngột ập đến khắp người.

Một câu nói của nữ phu tử lại thoáng hiện trong đầu ta Dù trận chiến có hoàn hảo đến đâu, cũng sẽ kèm theo huyết vũ phong ba.

Đám đông mở ra một con đường nhỏ, ta nhìn thấy những người bị thương được khiêng ra, có người ôm chiếc bình gốm không nói một lời. Ta biết bên trong chiếc bình đó là gì.

Binh sĩ c.h.ế.t trận ngoài chiến trường, một ngọn lửa đưa hồn trở về quê cũ. Trái tim ta như muốn nhảy ra ngoài, cố gắng chen về phía trước.

Tô Huệ Minh, ta cầu xin ngươi, ngươi không thể chết, ngươi không thể gặp chuyện gì! Ngay lúc đó, có người từ phía sau nắm lấy tay ta.

Gió thổi lên. Ta quay lại nhìn hắn.

Ta nói: "Muội lạnh. , Tô Huệ Minh. ,Huynh có thể sưởi ấm cho ta không?"

Nhưng tay hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta lạnh buốt. Tô Hoài Minh không động đậy, ánh mắt ướt sũng.Ta nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn về phía sau.

Ở đó là một chiếc cáng. Nằm trên đó là người mà ta vô cùng quen thuộc. Không nhúc nhích, trạng thái như xác chết.

49

Khi ta đem tin này báo cho Đại tỷ. Bàn tay nàng đang múc canh bỗng dừng lại một chút.Rồi bà lấy chiếc bình thiếc, đổ canh vào đó. Cười hỏi ta:

"Hắn đâu? Hắn thích nhất là canh xương ta nấu."

Ta nghẹn ngào: "Tô Huệ Minh đã đưa hắn đến y quán."

Đại tỷ gật đầu, cầm theo hộp cơm và bình thiếc, từng bước một đi về phía y quán.

Trời nổi sấm, không lâu sau mưa bắt đầu đổ ào ào. Đại tỷ lấy chiếc áo ngoài, che kín đồ ăn trong tay. Mưa tức thì làm nàng ướt đẫm.

Nàng càng đi nhanh hơn, đột nhiên bật khóc nức nở. Không phân biệt được nước mưa hay nước mắt, nàng quẹt vội đi.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Y quán đã gần, Đại tỷ ngã xuống, nàng cuống cuồng nhặt chiếc bình thiếc lăn đi. Đôi tay nàng run rẩy cố gắng nhưng không thể nắm lấy.

Ta vội vàng nhặt lên: "A tỷ. để tacầm nhé."

Chúng ta nhanh chóng đến y quán. Nhưng đại tỷ lại không dám bước vào. Đứng trước cửa, nàng nghẹn ngào hỏi ta:

"Tiểu Hi, hắn còn sống phải không?"

Ta ôm chặt thân hình đang run rẩy: "Hắn còn sống. Hắn vẫn còn."

Nàng cười: "Vậy là tin tốt nhất rồi. Ta không thể cứ thế mà đi gặp hắn."

Đại tỷ chỉnh lại từng sợi tóc ướt. Rồi nàng mở cửa bước vào, người nằm trên giường vẫn nhắm chặt mắt.

Nàng ngồi cạnh giường, lấy bình thiếc ra, mở nắp. Mùi canh xương thơm ngào ngạt tràn ngập không gian.

"Lưu Sinh, ta đã nấu cho huynh món canh huynh thích nhất. Huynh tỉnh dậy, nếm thử một miếng nhé. Canh sắp nguội rồi."

Ta đóng cửa đi ra ngoài. Ngoài cửa sổ, một tia chớp đánh xuống. Cả căn phòng chói lòa.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 23: Chương 23



50

Tin Tam Nương sắp kết hôn với Lưu đại ca lan truyền khắp hẻm Goá Phụ. Liêu Oanh, nước mắt tuôn rơi, chạy tới mắng nàng điên rồi.

"Ngày xưa khi người còn sống, ta bảo ngươi trân trọng, ngươi cứng đầu giữ chặt cái danh tiết ngớ ngẩn, từ chối người ta như thể chạm vào lửa. Bây giờ người sắp c.h.ế.t rồi, ngươi mới tỉnh ra sao? Chẳng lẽ kiếp này. một lần làm góa phụ chưa đủ sao?!"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đại tỷ đỏ mắt, một cái tát giáng lên mặt Nhị tỷ.

"Huynh ấy vẫn chưa chết! Ngươi nói linh tinh cái gì!"

Nhị tỷ hất tay bỏ đi: "Ta cứ nghĩ là giúp đỡ, ai ngờ lại nuôi chó!"

Ba ngày sau, chiếc thuyền bơm treo đầy lụa đỏ. Bà cụ cầm chiếc lược đỏ, tỉ mỉ chải đầu cho Tam nương.

"Một lược chải đến đầu, phú quý không lo.

"Hai lược chải đến đầu, không bệnh không lo âu.

"Ba lược chải đến đầu, nhiều con nhiều tuổi thọ.

"Chải thêm một lần đến đuôi, nở nụ cười hòa thuận.

"Hai lược đến đuôi, sống đôi cánh, bay cùng nhau.

"Ba lược đến đuôi, vĩnh viễn đồng tâm."

Phụ nữ trong hẻm Goá Phụ cười trên môi nhưng mắt đầy lệ. Trống giong cờ mở, Tô Huệ Minh cõng Tam Nương mặc y phục cưới lên kiệu.

Kiệu di chuyển, đưa Tam Nương về nhà.

Lưu đại ca không có nhà. Những năm qua, nơi nào Tam Nương ở, đó là nhà của hắn. Chúng ta tìm một căn phòng nhỏ ở cuối hẻm, trang trí đầy vui tươi.

Đây sẽ là ngôi nhà mới của họ. Trên đường đi, thỉnh thoảng ta ngoái lại nhìn. Hình bóng đó chẳng còn chút dấu vết.

Kiệu dừng lại trước cửa phòng cưới, ta đưa tay giúp Đại tỷ. Nhưng có đôi tay đã đón trước một bước.

Ta ngơ ngác gọi: "Nhị tỷ."

Người dưới tấm khăn đỏ ngẩn người. Hai dòng lệ rơi trên y phục cưới. Liêu Oanh mỉm cười mắng:

"Ngày vui như vậy mà ngươi cứ khóc! Nước mắt, nước mũi thu lại đi! Hôm nay, cô dâu phải thật đẹp, vui vẻ ra mắt!"

Chúng ta mỗi người một bên, dắt Đại tỷ vào cửa. Lưu đại ca vẫn chưa tỉnh, ta nâng y phục của hắn, ba lạy trời đất.

Pháo nổ vang, Nhị tỷ vui mừng hô to:

"Đã xong, đưa vào động phòng!"

Mảnh giấy màu bay đầy trời; đường đầy kẹo vỡ. Lũ trẻ chạy khắp nơi cười đùa. Chẳng biết ưu phiền, Thì đâu có buồn.

51

Dù chiến thắng rực rỡ, nhưng Tô Huệ Minh vẫn mỗi ngày luyện quân. Ta không hiểu.

"Tướng giặc tổn thương nghiêm trọng, sao không nhân cơ hội này để mọi người nghỉ ngơi, hồi phục?"

Hắn vươn tay véo má ta.

"Trận này chúng thua vì cứng đầu, coi thường. Một khi họ chúng ra, việc quay lại là chuyện sớm muộn."

Hắn còn viết một bức thư ẩn danh gửi cho quan phủ. Cảnh báo triều đình phải phòng ngừa giặc Oa phục hồi phản công. Nhưng thư gửi đi như chìm vào đáy biển.

Bảo vệ Nam Lăng vui mừng, lại cưới thêm vợ thứ mười ba.

Giữa tháng Bảy, ta đến vườn Tô Huệ Minh, nhặt hoa phượng cuối cùng của mùa hè.

Bóng cây chập chờn, hoa rụng đầy đất. Hôm nay hắn có thời gian rảnh, ngồi cạnh ta, mỉm cười nhìn ta bận rộn.

Ta hỏi hắn cười gì. Hắn nói:

“ Muội giống mẹ ta quá, mẹ ta cũng rất đảm đang."

Ta chỉ "ồ" một tiếng, đứng dậy cầm giỏ, vỗ tay chuẩn bị đi.

Tô Huệ Minh túm lấy tay áo ta, mặt đầy vẻ hoang mang.

"Vừa mới đến đã muốn đi sao?"

Ta hỏi hắn: "Huynh thích ta không?"

Người đàn ông trước mặt bối rối, mắt đảo liên tục, nhìn đâu đâu trừ ta. Ta: " Huynh là đàn ông mà, thích hay không thì phải nói một câu chứ!"

Hắn ấp úng: "Đương, đương nhiên thích."

Ta bật cười:

"Vậy tiếc quá, ta không thể nhận ngươi. Bà nội ta nói, nam nhân chỉ biết nói miệng mà không giúp nương tử làm việc, không thể lấy.”

"Bà nội ta còn nói, nam nhân luôn nghĩ sẽ cưới thêm thiếp, càng không thể lấy."

Tô Huệ Minh mặt tái xanh. Khi ta muốn đi, hắn kéo ta không buông. Như một con ch.ó lớn, dụi vào người ta.

"Tiểu Hi , ta chưa từng thích ai, ta không hiểu, nhưng ta sẽ thay đổi. Nàng dạy ta đi."

Ta không nói gì, hắn cúi đầu, lông mi dài như có nước mắt.

"Tiểu Hi, ta không còn nhà nữa. Đừng bỏ ta."

Ta bỗng cảm thấy vô cùng áy náy. Hắn mười ba tuổi phải trưởng thành sớm, trong lòng chất chứa mối thù sâu đậm.

Mười năm uống nước đá, báo được thù. Nhưng người thân yêu nhất, mãi mãi không thể quay lại. Ta thở dài, xoa xoa đầu hắn, đưa giỏ cho hắn.

"Được rồi, cho huynh một cơ hội nữa."

Đột nhiên trời quay cuồng, ta bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Trước mắt là gương mặt tươi cười đầy mưu mô.

Ta ! Biết ngay mà!

"Tô Huệ Minh ! huynh đúng là đồ chó!"

Khi Tử Bạch xông vào sân, thấy cảnh tượng này, ta nằm trong lòng Tô Huệ Minh, hai người như hai quả cà chua chín mọng.

Hắn vội vàng che mắt, quay lưng giơ lên một bức thư.

"Huệ Minh ! Thư vừa đến, giặc Oa chuẩn bị quay lại!"
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 24: Chương 24



52

Tô Huệ Minh nhanh chóng đọc xong bức thư, vẻ mặt nghiêm trọng. Lần này, giặc Oa đến chuẩn bị kỹ lưỡng. Chúng đã liên kết với thủ lĩnh cướp biển vùng Giang Tô và Chiết Giang, Quảng Đông, tập hợp hơn 20.000 người.

Chỉ riêng chiến thuyền đã có hàng trăm chiếc. Chưa đầy nửa tháng, họ đã phá vỡ được tuyến phòng thủ ven biển và thuận lợi đổ bộ. Tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi.

Để trả thù cho thất bại lần trước, chúng đã sử dụng những thủ đoạn tàn ác vô cùng. Tại các làng mạc chúng đi qua, những người đàn ông khỏe mạnh bị biến thành mục tiêu sống để tập b.ắ.n tên; khi chết, đầu họ bị lấy làm "quả cầu đầu người" để đùa giỡn.

Phụ nữ bị hãm h.i.ế.p đến chết, sau đó bị khâu vào lưới đánh cá rồi thả xuống biển, gọi là "ngọc người trả về vỏ sò".

Trẻ em bị chúng chặt đi tứ chi, biến thành "cọc người" để tế biển... Quả thực là địa ngục trần gian.

Những người dân may mắn thoát được chỉ còn là những xác sống, mất hồn, bước đi như thây ma.

Thành Nam Lăngkhóc thương suốt ngày đêm, khắp nơi vang vọng tiếng kêu than. Vào lúc này, một tin đồn bắt đầu lan ra—

Người ta nói giặc Oa lần này sức mạnh như vũ bão, triều đình chắc chắn sẽ thất bại. Trong vòng một tháng nữa, quân giặc sẽ xâm nhập vào Nam Lăng, và những bi kịch xảy ra ở các làng ven biển sẽ trở thành tương lai của nơi này.

Trước nguy cơ đến gần, trưởng tộc Miêu uy tín nhất ở Nam Lăng đi tìm quan phủ để bàn bạc đối sách. Tuy nhiên, khi đến, ông phát hiện phủ đệ đã vắng tanh. Các quan chức trong thành đã bỏ mặc dân chúng mà tự chạy trốn!

Tin tức được truyền về triều đình.

Hoàng đế vô cùng tức giận và ra lệnh cho đội Ngự tiền thị vệ truy bắt. Lũ quan cải trang thành dân chạy nạn nhưng không chịu ăn cơm nghèo, lập tức bị nhận diện. Nghe nói khi chết, ông ta vẫn siết chặt trong tay một đống tiền bạc.

Một vị quan mới được bổ nhiệm nhanh chóng đến Nam Lăng. Nhưng dân chúng đã hoàn toàn mất niềm tin vào triều đình và bắt đầu chạy trốn lên phía Bắc.

Khi thành phố đang hỗn loạn như một nồi cháo, vị quan mới đột nhiên cử người đến tìm Tô Huệ Minh, mời huynh ấy đến phủ nói chuyện.

53

Khi Tô Huệ Minh trở về, Tôi đang ngồi dưới gốc cây muồng, làm giày mới cho huynh ấy.

Tô Huệ Minh lặng lẽ ngồi xuống, cùng tôi quấn chỉ. Sau một lúc lâu, huynh ấy mới lên tiếng.

"Quan phủ mới từng là đồng môn của cha ta. Ông ta đã điều tra rõ sự thật đằng sau cuộc hỗn loạn ven biển lần trước. Vì thế, ông ta đã cho ta một lựa chọn.”

"Một là đưa ta và bằng hữu lên phía Bắc, ông ta đảm bảo cho ta một đời bình an, giàu có. Còn hai là bỏ lại tình thân, dẫn quân ra biển Đông, tiếp tục chiến đấu với giặc Oa."

Mặc dù trong lòng ta đã có câu trả lời, tôi vẫn hỏi huynh ấy.

"Vậy huynh đã chọn thế nào?"

Tô Huệ Minh cúi đầu, "Tachọn phương án sau... Tiểu Hi, xin lỗi nàng..."

Huynh ấy chưa nói xong câu. Vì ta đã ngẩng đầu lên và dùng môi chặn miệng huynh ấy lại.

Tô Huệ Minh thật là ngốc. Huynh ấy chẳng hiểu gì về ta. Khi tổ quốc đã tan rã, làm sao gia đình có thể an toàn? Nếu đất nước mất, làm sao gia đình có thể yên ổn?

Ta dùng sức, cắn vào môi Tô Huệ Minh.

"Đây là hình phạt cho việc coi thường ta."

Huynh ấy đáp lại bằng một nụ hôn ngập tràn nước mắt. Nhưng khi ta muốn tiến xa hơn, Tô Huệ Minh vội vàng đẩy tra.

Ta hiểu Huynh ấy sợ hãi. Trận chiến lần trước, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, vẫn khiến bao nhiêu người c.h.ế.t và bị thương.

Lần này, giặc Oa đã chuẩn bị chu đáo, mà đi lần nữa chỉ là tự tìm cái chết. Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, Tô Huệ Minh vẫn muốn liều mình xông lên. Chết không hối tiếc, vì bình yên của dân chúng.

Ta yêu Tô Huệ Minh đến nhường nào.

Ta bò lên Tô Huệ Minh như một con rắn, lưỡi ta quấn chặt lấy đôi môi kia.

"Tô Huệ Minh, nếu chàng còn dám từ chối ta ngày mai tôi sẽ đến Phong Lâu tìm chàng trai đẹp. Dù sao chàng cũng không cần ta..."

Trời đất như đảo ngược, người trên người ta đổ xuống, miệng lầm bầm nói:

"Tiểu Hi, nàng dám!"

54

Tô Huệ Minh đi rồi Dân chúng Nam Lăng cũng rời đi hơn nửa.

Ta không đi. Những người phụ nữ trong hẻm Goá Phụ cũng không đi. Nơi này là nhà của chúng ta, ta phải bảo vệ nó.

Vị quan phủ mới họ Ngô thực sự không giống như vị viên quan trước. Để ngăn giặc Oa xâm lược, hắn đã có những bước chuẩn bị từ trước ở Nam Lăng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Củng cố lại tường thành, áp dụng lệnh giới nghiêm, thiết lập các đài quan sát, nghiêm ngặt canh giữ các cửa ải quan trọng...

Hắn còn thuyết phục bộ tộc Miêu đứng ra, kêu gọi sĩ phu, thương nhân quyên góp mua vũ khí, thành lập đội nghĩa binh...

Tất cả những biện pháp này đều được dân chúng nhìn thấy. Họ không bỏ chạy nữa.

Nhiều người tự nguyện gia nhập quân đội. Vô số gia đình nhường lại tất cả quần áo, vải vóc. Chỉ để quân giữ thành có đủ ăn đủ mặc, có sức lực chiến đấu với kẻ thù.

Ta và các tỷ muội may quần áo cho các chiến sĩ. Tam Nương mỗi ngày mang đậu hũ đi đến trại lính, không lấy một đồng.

Trên sông Hoài, vô số thuyền yểu điệu đã thành bệnh viện lưu động, thuyền Ngọc Bích của các cô gái lả lướt cũng nằm trong số đó. Những người ở lại, không phân biệt gia cảnh, không có kẻ sang người hèn. Tất cả đều mang trong mình một ngọn lửa cháy rực.

Đêm đó, ta cầm chiếc khóa đồng âm mà Tô Huệ Minh để lại, quỳ xuống cầu Phật. Cầu mong hắn chiến thắng, cầu mong hắn bình an.

Bà nội hỏi ta: "Tiểu Hi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Bà đã nhìn thấy mái tóc ta buộc lên, nhưng chưa bao giờ trách móc ta vội vàng. Ta gật đầu: "Bà nội , đời này con chỉ lấy hắn thôi."

Bà nội lau nước mắt ôm ta vào lòng.

"Con là đứa trẻ tốt. Trời sẽ phù hộ cho những đứa trẻ tốt."
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 25: Chương 25



55

Không lâu sau khi Tô Huệ Minh rời đi, một nhóm giặc Oa ngầm phục ở Nam Lăng bắt đầu động đậy.

Trước đó chúng bị đàn áp, không thể lộ mặt. Nhưng lần này, có lẽ vì thấy Tô Huệ Minh dẫn theo một đội quân lớn rời đi.

Chúng nghĩ rằng trận đánh bên bờ biển chắc chắn sẽ thành công. Vì vậy định tranh thủ trước khi quân giặc tấn công Nam Lăng, giành lấy một công lao lớn cho bản thân.

Chúng đã phá hủy cổng Đông, định tấn công vào trong thành. Quan tri phủ họ Ngô lập tức điều động quân lính, rất nhanh chóng ổn định được tình hình, đẩy lùi lũ giặc ra ngoài thành, bảo vệ cổng Đông.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Đám quân tấn công thành này có vẻ quá dễ bị đánh bại.

"Không ổn, đã trúng kế rồi!"

Lúc này, lính canh ở cổng Tây chạy ngựa tới, trước khi c.h.ế.t hét lên:

" Giặc Oa đã phá vỡ phòng thủ cổng Tây, đang xâm nhập vào thành!

Tân tri phủ mắng to: "Đám giặc chó má này, còn biết dùng thủ đoạn giương đông kích tây!"

Đài canh báo động đỏ. Lửa cháy ngập trời trong thành. Đám giặc này số lượng không nhiều, cũng không có chiến thuật, như thể chỉ là hành động trả thù, thấy ai là giết. Tiếng khóc, tiếng la hét vang lên xé tan trời đất.

Tại hẻm Goá Phụ.

Những người phụ nữ đều tụ tập tại đầu ngõ. Mỗi người đều cầm trong tay một vũ khí.

Lý đại nương một tay cầm đuốc, tay cầm d.a.o chặt xương, nhìn về phía mọi người:

"Phu quân của chúng ta, bao nhiêu người đã c.h.ế.t dưới tay quân giặc, trở thành vong hồn không siêu thoát! Trước đây không có cơ hội báo thù, giờ chúng tự đến cửa! Ta hỏi các ngươi, g.i.ế.c hay không giết?"

Những người phụ nữ khác mắt đỏ ngầu, đồng thanh hét lên:

"Giết! Giết! Giết!"

56

Không lâu trước đây. Nữ phu tử đã chuẩn bị từ trước. Nàng nói: "Tô Huệ Minh đi rồi, mặc dù Ngô tri phủ đã làm rất nhiều công tác phòng thủ. Nhưng nếu quân giặc thực sự xâm nhập vào thành, cuối cùng chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình."

Vì vậy, nàng đã kết hợp địa hình của hẻm Goá Phụ và các nguồn lực hiện có, thiết kế ra một chiến lược đặc biệt để đối phó với giặc Oa. Nàng gọi chiến lược này là: "Hẻm giả dụ địch, hẻm thật diệt địch."

Rất nhanh, một nhóm giặc Oa hô to tiếng chim đến. Hẻm giả đầy tiền đồng, bạc vụn, trang sức, trâm cài.

Quân giặc mắt sáng ngời, hò hét nhặt không ngừng. Không hề hay biết, họ đã bước vào con đường hoàng tuyền mà chúng ta đã bày sẵn.

Cuối hẻm giả là miệng hẻm thật. Ở đó, phủ đầy lưu huỳnh có thể nổ ngay khi đốt.

Ở giữa hẻm thật, chúng ta đã cài bẫy gậy tre, dây trói ngựa.

Mỗi góc tối trong hẻm thật đều giấu một thanh d.a.o sắc bén.

Nếu quân giặc có thể may mắn thoát khỏi hẻm thật, phần thưởng dành cho chúng sẽ là những thanh đao dài của các goá phụ trong hẻm Goá Phụ!

Khi giặc Oa bước vào hẻm thật, Tam Nương nhanh nhẹn châm lửa vào lưu huỳnh. Những quân giặc phía sau bị nổ tung, m.á.u thịt văng tứ tung.

Trong tiếng mắng chửi ầm ĩ, giặc Oa nhận ra rằng chúng không còn đường thoát, chỉ có thể dồn sức tiếp tục chạy về phía trước.

Từng bước, từng đoạn. Tất cả bẫy đều không bỏ sót.

Chúng ta nhìn chúng c.h.ế.t thảm, mắt ánh lên niềm hứng thú.

Cuối cùng, có người chạy đến cuối hẻm, Trong bóng tối dày đặc, các goá phụ nắm chặt những thanh đao dài….Chờ đợi con mồi cuối cùng đến.

Cuối cùng— cuối cùng—

Chúng đến rồi!

"Giết— g.i.ế.c sạch bọn súc sinh này!"

"Trả thù cho những linh hồn uổng mạng! để họ được yên nghỉ!"

57

Một lúc lâu sau. Ánh sáng bình minh mờ mờ. Mặt trời ấm áp xuyên qua làn khói thuốc, rọi xuống từng khuôn mặt đầy phấn khích sau trận g.i.ế.c chóc.

Khi Ngô tri phủ dẫn quân đến.

Chúng ta hát bài, nhảy điệu vũ, đang ném từng t.h.i t.h.ể của giặc Oa vào đống lửa.

Liêu Oanh thậm chí còn bắt được một tên. Tối qua, hắn đã cùng nhóm quân giặc xâm nhập vào thành.

Ban đầu đám giặc Oa không định đến hẻm Goá Phụ.

Là tên này đã nói, Ở đó, các goá phụ đông đảo, mỗi người đều biết cách phục vụ đàn ông. Sao không thử một lần?

Bị phát hiện, hắn van xin Nhị tỷ tha cho hắn một mạng. Hắn cúi đầu dập đầu xuống đất, m.á.u dính đầy mặt.

Nàng nghe vậy cười lớn, nước mắt lăn dài, dùng d.a.o găm cắt từng miếng thịt hắn. Mắt Nhị tỷ mắt đỏ ngầu, hưởng thụ tiếng kêu la thảm thiết, từng chữ, từng chữ nói:

"Ngươi muốn ta tha cho ngươi? Ngươi đã từng tha cho ta khi ta cầu xin ngươi đừng giao ta cho lũ súc sinh kia làm nhục chưa? Ngươi đã từng tha cho ta khi ta cầu xin ngươi đừng g.i.ế.c đứa con trong bụng ta chưa? Khi ngươi muốn bịt miệng ta, đẩy ta vào chỗ chết, ngươi đã từng tha cho ta chưa?"

Tên thư sinh năm nào sợ đến tiểu ra quần. Mọi thứ đều bẩn thỉu.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nàng ghét ghét bỏ, nhổ một ngụm nước bọt.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng. Ngươi đã bán mạng cho quân giặc lâu rồi, chắc hẳn còn biết nhiều bí mật của bọn chúng đúng không?"

Nàng đưa một chiếc kéo thép nung đỏ đến trước mặt hắn. Chưa kịp tra tấn, hắn đã dập đầu khai ra tất cả những gì biết.

...

Ngô tri phủ mang quân đến, đạp vỡ cửa chùa Thanh Lương. Bắt sống mười mấy tên giặc Oa mặc áo tu sĩ.

Nếu không phải tên phản bội đó khai ra, ai mà nghĩ được nơi thanh tịnh của Phật môn này lại là nơi ẩn náu của quân giặc?

Không hiểu sao, ta lại nhớ đến tên giặc Oa bị Tô Huệ Minh chặt đứt gốc con cháu. Lúc đó, hắn chẳng phải đã được một sư phụ tốt bụng cứu thoát sao...

Ha ha….Thì ra là vậy.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 26: Chương 26 (Hoàn)



58

Sau trận chiến này, Nam Lăng lại yên bình. Vào tháng thứ tư sau khi Tô Huệ Minh rời đi,

tuyết đầu mùa rơi xuống Nam Lăng. Không biết giờ này chàng ấy có lạnh không, có ăn uống đầy đủ và mặc ấm đúng giờ không.

Trong những tháng này, nhờ có Tô Huệ Minh, ta có thể nhanh chóng nghe tin tức từ vùng biển.

Ban đầu, quân lính chống giặc liên tục thất bại, tổn thất nặng nề. Sau đó, ta nghe nói có một vị tướng họ Tô đã đưa ra bốn chiến lược, thành công xoay chuyển tình thế.

Bước đầu tiên: mưu kế mỹ nhân.

Tìm một mỹ nhân tuyệt sắc, hằng đêm đến bên tai thủ lĩnh hải tặc tên Phù Đông, khuyên hắn ta đầu hàng triều đình và sống một cuộc sống yên bình cùng nàng.

Bước thứ hai: Máu mủ tình thân.

Các tướng quân tìm được người thân của Phù Đông ở quê, đãi họ với lễ trọng, rồi kể cho mẹ Phù Đông về việc hắn hợp tác với quân giặc, tàn sát dân làng ven biển.

Mẹ hắn đau lòng viết một bức thư dài, mắng hắn ta bất hiếu, vô trung, làm nhục tổ tông.

Bước thứ ba: kế phản gián.

Giả mạo một lá thư mật giữa Phù Đông và triều đình, cho quân Nhật bắt được. Rồi sắp xếp để Phù Đông bắt gặp cảnh thủ lĩnh hải tặc nhóm khác lăng nhục mỹ nhân. Hai người đánh nhau kịch liệt, từ đó, Phù Đông ly tâm.

Đến lúc này, chỉ còn lại bước cuối cùng: tạo ra cái có từ cái không.

Tổng đốc Chiết Giang giả nói đã nhận được chỉ dụ của hoàng đế, hứa hẹn rằng nếu Phù Đông đầu hàng, quá khứ sẽ được tha thứ.

Vậy là, Phù Đông không còn lo lắng gì, thực sự bày tỏ trung thành với triều đình.

Mùa đông năm thứ 28 triều đại Trung Gia,, Tổng đốc Chiết Giang nhân lúc Phù Đông đầu hàng, đã c.h.é.m đầu hắn ta

Rồi lợi dụng lúc quân giặc suy yếu, phát động cuộc tấn công bất ngờ.

Trận chiến ác liệt bùng nổ ở ven biển, mặc dù thất bại của đám giặclà điều chắc chắn,

nhưng trong cảnh đường cùng, chúng vẫn liều mình chống lại.

Trận chiến này vô cùng gian nan. Sau nhiều ngày chiến đấu, quân ta bắt được thủ lĩnh giặc Oa, cuối cùng chiến thắng trong gang tấc.

Tuy nhiên, đội quân của tra tổn thất đến 80%. Đặc biệt là đội tiên phong được tuyển từ dân quân,

hầu như toàn bộ hy sinh.

59

Khi ta nghe được tin tức cuối cùng của Tô Huệ Minh, ta đang may áo cưới cho chính mình.

Vào sinh nhật thứ mười bảy, ta đã ước nguyện: sẽ tự tay làm áo cưới cho chúng ta trước khi Tô Huệ Minh trở về.

Lúc ấy, tay ta run lên, kim may đ.â.m vào đầu ngón tay. Một giọt m.á.u đỏ tươi rơi xuống áo cưới,

nhanh chóng hòa vào một mảng đỏ.

Ta ngẩng đầu nhìn vị quan tri phủ họ Ngô, người đã nậhn chức ở đây gần một năm.

Ông là bạn cũ của cha Tô Huệ Minh, người đã tự mình đưa Tô Huệ Minh đi chiến trường ven biển. Ông đứng trước mặt ta, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi, tay nắm chặt, không dám nhìn ta.

Ta nói: "Ta đã biết rồi. Nam Lăng vẫn cần sự chăm sóc của ngài, xin hãy trở về."

Ngô tri phủ lấy ra vài chục lạng bạc.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Ta đã hứa với Huệ Minh rằng sẽ chăm sóc tốt cho cô. Đây là tất cả bạc của ta, không nhiều, nhưng là chút lòng thành của ta."

Ta cẩn thận lau sạch m.á.u trên áo cưới.

"Tri phủ không cần phải như vậy. Con đường của Huệ Minh, là do chàng tự chọn, và ta ủng hộ chàng ấy. Bởi vì ta hiểu chàng, và ta hiểu chính mình."

Ta yêu cầu ông thu lại bạc và dùng nó cho những người dân thực sự cần giúp đỡ. Ông đồng ý, rồi chào ta thật sâu.

Sau khi ông đi, ta chôn mặt vào áo cưới, lặng lẽ khóc.

Ta từ chối tất cả sự khuyên nhủ của mọi người, khóa mình trong phòng suốt ba ngày.

Sau ba ngày, ta mở cửa với nụ cười và ăn hết sạch đồ ăn mà bà và Đại tỷ mang đến.

Mọi người nhìn ta với ánh mắt lo lắng. Ta cắn vào một cái đùi gà lớn, miệng đầy dầu mỡ,

cười và nói:

"Các người nhìn ta làm gì? Chàng ấy không sống để về cưới ta, đó là do chàng không có phúc. Bao nhiêu người phụ nữ ở hẻn Goá Phụ vẫn sống như vậy? Sao chỉ có tôi, Triệu Tiểu Hi, không thể sống nếu không có đàn ông?"

Bà ôm tôi vào lòng, thở dài. Đại tỷ và Nhị tỷ lau nước mắt, cười đưa cho ta thêm một bát cơm.\

...

Ta chôn chiếc khóa đồng tâm dưới gốc cây hòe lớn, cùng với tất cả những tình yêu không bao giờ đáp lại.

Tất cả đều được chôn dưới đất.

Gió nổi lên.

Một đóa hoa đào rơi vào lòng bàn tay ta. Ta ngẩng đầu nhìn, ngoài tường, vài bông hoa đỏ mới nở.

Một mùa xuân mới lại đến.

Tô Huệ Minh, ta sẽ sống tốt, xin chàng hãy đợt ta ở cầu Nại Hà… ta sẽ đến sớm thôi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom