Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt

Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 10: Chương 10



19

Mùa đông qua đi, xuân đến, mùa hè dài lâu. Ngày hôm đó, ta vừa mới giao hàng xong, thì Đại tỷ vội vã tìm đến ta, nói rằng xưởng thêu đã có một đơn hàng lớn.

Chúng ta chạy vội, may mà kịp đến. Thương gia là một người buôn vải từ Tô Hàng, ăn mặc sang trọng, nhìn là biết rất giàu có.

Hắn nói đã nghe danh xưởng thêu của ta đẹp mà giá cả phải chăng, muốn đặt mua ba mươi bộ trang phục, và yêu cầu kỹ thuật thêu đặc biệt.

Ta nghe xong, biết hắn là người hiểu nghề. Nhưng xưởng thêu chưa bao giờ nhận một đơn hàng lớn như vậy, ta đổ mồ hôi hột.

Thương gia thấy ta do dự, mở túi nhỏ đeo bên mình, lấy ra mấy thỏi bạc, đặt mạnh lên bàn.

Một cách gọn gàng, ba mươi lượng! Ta choáng váng, ánh mắt lóe lên những tia sáng vàng.

Đại tỷ vỗ nhẹ vào lưng ta, cười lớn:

"Ngốc quá, mau nhận đi! Đứng đực ra làm gì!"

Ta giật mình tỉnh táo lại. Sau khi đàm phán xong với thương gia, ta còn mời nữ phu tử đứng ra làm chứng. Thương gia vừa đi, ta ngồi phịch xuống đất.

"Đại Tỷ ta không phải đang mơ đúng không?"

Đại tỷ cười không khép miệng, nữ phu tử cũng mỉm cười.

"Ngốc quá, ngươi là chủ xưởng thêu rồi, từ nay về sau công việc sẽ ngày càng lớn mạnh!"

Ngày hôm đó, ta lấy tiền ra, mời các thợ thêu trong xưởng ăn một bữa ngon. Lại mua rất nhiều mứt hoa quả, chia cho mọi người trong hẻm Goá Phụ.

Tối đó, sau khi ăn uống xong, Đại tỷ trở về thuyền, còn ta một mình đi về nhà. Khi đi đến một góc khuất trong hẻm, bỗng nghe thấy vài tiếng hét lớn.

Có người phụ nữ đang cầu cứu!

20

Ta gần như tỉnh rượu ngay lập tức. Sau cơn hoảng loạn, ta siết chặt con d.a.o nhọn trong tay áo.

Kể từ lần suýt bị mụ già kia bắt đi, ta đã rút được kinh nghiệm. Chỉ cần ra ngoài, con d.a.o nhọn không thể rời tay.

Ta không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng nàng gặp nguy hiểm, ta không thể làm ngơ. Ta siết chặt con dao, lặng lẽ chạy về phía nàng.

Nhờ vào màn đêm dày đặc, ta rút d.a.o c.h.é.m vào lưng kẻ xấu. Kẻ đó rên lên đau đớn, người phụ nữ bị giam cầm cũng tranh thủ cơ hội mà chạy mất.

Ta cũng quay lưng định chạy, nhưng ngay lúc đó, cổ ta bị ai đó túm chặt. Tên xấu quay ta lại, răng nghiến chặt, mặt nhăn nhúm vì đau, vừa nén giận vừa hỏi:

"Ngươi là đồng bọn của nàng ta?"

Ta khạc một tiếng vào mặt hắn: "Tên tồi! Ngươi làm nhục phụ nữ, còn dám sỉ nhục ta!"

Nói xong, ta lại vung dao, nhưng hắn nhanh nhẹn tránh được. Hắn nhìn ta với vẻ nghi hoặc trong vài giây, rồi chợt hiểu ra.

" Tổ tông ơi! Nàng ta cướp ví tiền của ta! Ngươi bảo ta có nên lấy lại không?!"

Thấy ta không tin, hắn cúi xuống nhặt đồ vật dưới đất. Ta nhìn vào, quả thật là một chiếc ví làm bằng vải thô, dây thừng bị cắt đứt.

"Nhìn kỹ chưa? Trên đó thêu chữ 'Tô', đó là họ của ta."

Mặt ta bỗng nóng bừng. Hắn thả ta xuống, mở ví ra nhìn một cái, nghiến răng nói:

"Rất tốt, mất sạch rồi."

Rồi hắn lại nhìn ta, như muốn nói "Ngươi tính làm sao?". Ta biết mình không có lý, chỉ đành cười khô, nói: "Ta sẽ bồi thường cho ngươi."

Hắn nâng một bên lông mày: "Ồ? Vậy sao cái vết thương trên lưng ta thì sao?"

"Ta sẽ tìm thầy thuốc chữa cho ngươi."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Vậy ngươi chạy mất thì sao?"

Ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ về phía xưởng thêu.

"Xưởng thêu Lưu Thủy ở đầu hẻm kia, ta là chủ, không chạy được đâu."

Hắn đánh giá ta từ đầu đến chân.

"Ngươi coi ta là đồ ngốc à? Một cô gái nhỏ như ngươi mà là chủ xưởng thêu?"

Lúc đó, cảm giác xấu hổ của ta đã bay biến.

"Tin hay không là quyền của ngươi, đàn ông thì thường chẳng có tầm nhìn rộng."
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 11: Chương 11



21

Đêm đã khuya, tiệm thuốc đã đóng cửa từ lâu. Ta dẫn người họ Tô về thuyền. Đại tỷ nhìn thấy một người đàn ông đi theo ta, giật mình một lúc. Nhưng khi nhận ra hắn ta, nàng ngẩn ra.

"Tô Huệ Minh?"

Người họ Tô cũng ngẩn người.

"Lục Tam Nương?"

Ta đứng một bên, ngây người nhìn: "Hai người quen nhau sao?"

Đại tỷ mời hắn ta lên thuyền, nhanh chóng bôi thuốc và băng bó cho hắn. Sau khi hiểu rõ sự tình, nàng cười ngặt nghẽo.

"Ngay cả diễn viên hát tuồng cũng không thể viết ra duyên phận như thế này!"

Trong lúc trò chuyện, ta biết người này tên Tô Huệ Minh, trước kia là quản sự của đội vận chuyển thuyền của Lưu Đại ca.

Trước đây, khi Đại tỷ bị những người vận chuyển ở ngoài đánh đập, Tô Huệ Minh đã cứu nàng. Quả nhiên là một người tốt.

Sau khi xong việc, Đại tỷ cầm chiếc khăn thấm m.á.u đi giặt. Ta và Tô Huệ Minh nhìn nhau, ngượng ngùng cười.

Ta cười khổ: "Hóa ra là người quen, ta cứ tưởng là chuyện ngoài ý muốn."

Hắn ta nhìn ta một cái, rồi ngừng lại một chút: "Ngươi không định quỵt tiền chứ?"

Câu này suýt chút nữa làm ta nghẹn. Ta cắn răng: "Không thể nào, bao nhiêu?"

"7 lượng."

...

Nhẫn nhịn đau đớn lấy ra số bạc chưa kịp ấm trong người, ta cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Đại tỷ giặt khăn xong trở vào, trò chuyện một lát, rồi kể về thân thế của ta cho Tô Huệ Minh.

Nói về việc ta đang dành dụm tiền bạc để đón bà nội, Tô Huệ Minh vỗ đùi một cái.

"Nói sớm thì tốt rồi! Có một đoàn thương đội sẽ xuất phát từ Nam Lăng trong vài ngày nữa, sẽ đi qua quê của ngươi, ta có thể tiện thể đi đón bà ngươi."

Hắn ta động tác quá mạnh, làm vết thương lại chảy máu. Ta ánh mắt sáng lên, chạy vội qua giúp hắn thay thuốc.

"Ta biết Tô Đại ca là người có tài mà!"

Tô Huệ Minh hơi rùng mình, chắc là không ngờ ta có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Sau một hồi thảo luận, chúng ta đã quyết định ngày xuất phát.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sau khi Tô Huệ Minh đi, ta hỏi Đại Tỷ về hắn ta. Biết được rằng hắn có lai lịch khá thần bí, chỉ biết gia cảnh sa sút, hiện giờ sống nhờ vào đội vận chuyển.

Ngày hôm sau, ta cầm bạc đi tìm Tô Huệ Minh. Khi bước vào con hẻm U Y, bước trên những viên đá xanh. Ngôi nhà thứ hai cuối hẻm có một cây hòe lớn là nơi hắn ta ở.

Gõ cửa, Tô Huệ Minh đang cầm bút, trong sân có một chiếc bàn đá với đủ thứ giấy bút.

.

Một con chim bồ câu béo ục ịch bay qua, vừa đúng lúc xả chất thải trước mặt ta. Với sự hiểu lầm hôm qua, ta ngượng ngùng hỏi hắn ta vết thương có sao không, có cần phải tìm lang y nữa không.

Hắn lắc đầu, nhìn vào số bạc trong tay ta.

"Ngươi thật sự tin tưởng ta như vậy sao? Không sợ ta lấy bạc rồi chạy mất à?"

Ta lắc đầu như chiếc trống lắc, cười hề hề.

"Không thể nào, Tô Đại ca nhìn là người đáng tin cậy, có thể giao phó !"

Hắn ta nhìn ta một cái, không nói gì.

"Để bạc lại sau đi, đợi đón được bà nội ngươi rồi tính sau."

Công việc đã được thống nhất, Tô Huệ Minh tiễn ta ra tới ngã ba.

Trên đường, chúng ta gặp vài cô gái, thấy hắn ta thì đều đỏ mặt. Họ đi qua rồi, ánh mắt vẫn dính chặt vào hắn.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tô Huệ Minh. Thực sự không có gì đẹp đẽ, chẳng hiểu sao mọi người lại thích nhìn như vậy.

22

Ngày giao hàng với thương nhân buôn vải nhanh chóng đến. Ông ấy rất hài lòng, thốt ra một câu nói bằng ngôn ngữ địa phương mà ta không hiểu. Sau đó lại ký với ta một đơn hàng mới.

Lần này, họ muốn đặt làm một trăm bức tranh thêu Phật Bồ Tát. Và yêu cầu thêu bằng ba sợi chỉ xanh.

Ông ấy đưa ra bức tranh. Bức tranh vẽ Phật Bồ Tát đang chắp tay, mắt cúi xuống, trên áo có những đường chỉ xanh đậm nhạt.

"Thêu y như thế này, không sai một nét, chỉ xanh, không được thêu sai."

Ta gật đầu, thêu ba chỉ xanh không khó, nhưng để thêu sao cho đúng từng chi tiết trong tranh lại rất thử thách.

Thương nhân buôn vải đưa ra thời gian quá gấp, ta do dự.

"Xưởng thêu của chúng ta quá nhỏ, thời gian này có lẽ không kịp."

Họ nhìn nhau nhìn nhau:

"Không sao đâu, tiểu thư cứ làm trước, tiến độ có thể thỏa thuận sau." Rồi lại lấy ra 50 lượng bạc.

Ta đầu óc nóng bừng, nhận lời. Ta quá yêu tiền, và ta thực sự thiếu tiền.

Liêu Oanh có một câu cửa miệng: "Có tiền mà không kiếm thì thật là đồ ngốc."

Câu này miêu tả ta rất đúng. Tối hôm đó, ta quay về thuyền giúp Đại tỷ xay đậu nành. Nhị tỷ cũng rảnh rỗi đến thăm.

Cô ấy không làm việc, chỉ ngồi nhai hạt dưa và tán gẫu với chúng ta.

"Các ngươi có thấy kỳ lạ không? Những thương nhân giàu có như vậy, sao lại để ý đến thuyền của chúng ta! Thỏi bạc nén nói cho là cho ngay! Con người muốn phát tài, trời cũng không thể ngăn cản được!"

Nàng ấy tính toán kho bạc nhỏ của mình, nói rằng nếu tiết kiệm được thêm 100 lượng nữa, nàng ấy có thể chuộc thân. Chúng ta cũng vui mừng theo, nhớ lại lần trước, vì 30 lượng bạc mà vui mừng suốt đêm.

bây giờ, lợi nhuận đã gấp vài lần.

Cuộc sống càng ngày càng có hy vọng, ngay cả cái lạnh của mùa thu muộn cũng trở nên như làn gió xuân.

Tô Huệ Minh đã đi được một tháng, có thư gửi về nói mọi chuyện đều ổn, bảo ta yên tâm.

Ngay khi ta chuẩn bị mọi thứ để đón bà nội, thì bất ngờ trong thành Nam Lăng bắt đầu lan truyền một tin đồn.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 12: Chương 12



23

Có thuyền phu từ Giang Tô, Chiết Giang quay về, nói rằng loạn giặc Oa ngày càng nghiêm trọng.

Bọn giặc Oa giả làm thương nhân trà trộn vào các vùng ven biển, trong ngoài thông đồng, đã tấn công phá tan vệ Lâm Sơn ở Chiết Giang, thiêu rụi hơn ngàn căn nhà dân.

Người dân phải rời quê ly tán, ven biển rối loạn không yên. Nam Lăng cách đó không xa, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị vạ lây.

Trong chốc lát, lời đồn vang dội khắp nơi. Bách tính Nam Lăng người thì xem như chuyện cười, người lại âu lo ủ dột.

Lưu đại ca cũng gửi thư đến, nội dung y hệt lời đồn, dặn dò chúng tôi phải cẩn thận khi buôn bán đi lại. Huynh ấy còn nói, đã dành dụm đủ vốn liếng, chờ xong chuyến này sẽ ở lại Nam Lăng bảo vệ chúng ta.

Ban đầu ta chẳng cảm thấy gì, cho đến khi chợt nhớ ra, chuyến tàu của Tô Huệ Minh bắt buộc phải đi ngang qua Chiết Giang.

Trong khoảnh khắc ấy, ta như rơi vào hầm băng. Tính từ lần cuối nhận được thư của hắn đã hơn một tháng. Nói cách khác, có lẽ ngay khi thuyền đến Chiết Giang, hắn liền bặt vô âm tín.

Trong đầu ta toàn là những suy đoán xấu nhất, ngày nào cũng ra chặn người đưa thư, nhưng lần nào cũng thất vọng trở về.

Đêm xuống, Đại tỷ ôm ta an ủi. Ta nói:

"Muội sợ lắm, không phải không tin Tô Huệ Minh mà là sợ đoàn thương nhân gặp nạn vì giặc Oa, bà không đón về, lại còn hại hắn uổng mạng."

Đại tỷ lau nước mắt ta:

"Chúng ta nghĩ vẩn vơ cũng vô ích, vừa không giúp được hắn, lại tự rối lòng mình. Hơn nữa, mọi việc đều phải nghĩ theo chiều hướng tốt. Sức mạnh của niềm tin rất lớn, nếu muội tin chắc một chuyện có thể thành, thì nhất định sẽ thành."

24

Nơm nớp lo âu lại thêm nửa tháng trôi qua. Hôm đó ta như thường lệ ra chặn người đưa thư, biết vẫn không có tin tức gì của Tô Huệ Minh, lòng lại lạnh thêm một tầng.

Cả người chẳng biết bằng cách nào đã quay về hẻm Goá Phụ. Đầu hẻm có nhiều phụ nhân đang đứng, ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt sáng rỡ.

Thím Lý gọi ta:

"Tiểu Hi, mau nhìn bên đó ——"

Ta theo hướng bà chỉ nhìn qua ——

Không xa trong hẻm, có người thân mà ta ngày đêm mong nhớ đang đứng đó! Bà nội đứng trong ánh sớm mai, nắng rọi lên người bà phủ một lớp vàng óng ánh.

Ta ngỡ mình nhớ nhung quá đỗi mà sinh ảo giác, cho đến khi nhị tỷ Liêu Oanh kéo ta đến gần. Ta ngơ ngẩn tiến lên, thật sự nắm lấy tay bà.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Không phải mơ! Không phải mơ! Là bà nội của ta, là người bà từng rơi lệ gọi ta giữa gió rét ấy!

"Bà nội…"

Vô vàn lời nói trào dâng nơi lồng ngực, nhưng tất cả đều nghẹn nơi cổ họng. Bà nội chìa đôi tay già nua, lệ đục tuôn trào.

"Con là Xảo Nhi của ta sao? Không không… con là… con là Tiểu Hi của ta và Xảo Nhi!"

"Là con! Con là Tiểu Hi mà!"

Ta nhào vào lòng bà, khóc nức nở thành một khối nước mắt.

Đại tỷ và Nhị tỷ đứng bên cạnh cũng rơi lệ. Gương mặt tươi cười của các phụ nhân trong hẻm cũng đẫm đầy giọt lệ lấp lánh.

Bà nội nửa tỉnh nửa mê nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lẩm bẩm:

"Giờ thì nắm chắc rồi. Tiểu Hi của chúng ta sẽ không đi lạc nữa rồi."

25

Ta dắt bà nội đến căn lầu nhỏ hai tầng đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Cửa sổ sát sông, nhìn ra làn nước sông Hoài mênh m.ô.n.g bất tận.

Bà nội rất thích nơi này, phấn khởi nói muốn đưa Xảo Nhi và Tiểu Hi đi ngồi thuyền.

Bà vẫn còn lẫn thẫn, nhưng cho dù có lẫn thế nào, cũng không quên yêu thương con cháu mình.

Ta nắm tay bà, giúp bà rửa mặt chải tóc, đút bà ăn. Bà ngoan ngoãn như một đứa trẻ sơ sinh. Giống hệt năm xưa, khi bà ôm ta vào lòng, Từng thìa từng đũa đút ta ăn rau, Từng chữ từng câu dạy ta hát đồng dao.

Bà nội đã già, nhưng ta đang dần lớn lên. Ta v**t v* bàn tay bà, khẽ nói:

“Bà nội, từ nay về sau, mỗi ngày con đều ở bên cạnh người.”

Ngày hôm sau, ta mang bạc và thuốc bổ đến tạ ơn Tô Huệ Minh. Vẫn là căn viện đó, cây hoè lớn đã trụi lá. Mấy tháng không gặp, Tô Huệ Minh gầy đi rất nhiều.

Vừa thấy hắn, ta lập tức quỳ rạp xuống đất:

“Đa tạ Tô đại ca đã đưa bà nội về, Tiểu Hi không gì báo đáp, chỉ có thể dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn.”

Tô Huệ Minh giật mình nhảy ra một bên, như bị bỏng chân, vội vã đỡ ta dậy:

“Con nhóc này, học đâu cái thói giang hồ lạc hậu đó chứ!”

Ta lau nước mắt: “Muội thật lòng cảm tạ huynh…”

Hắn ôm trán: “Ta cảm tạ muội đã không làm ta c.h.ế.t khiếp…”

Hai người cùng ngồi xuống bên ghế đá. Ta hỏi hắn đã làm sao đưa được bà nội về, có gặp nguy hiểm gì không, sao giữa đường lại bặt vô âm tín.

Tô Huệ Minh nói, khi thuyền đi đến vùng duyên hải Giang Chiết, nghe tin giặc Oa quấy phá nên không dám ghé bờ, vì thế không gửi được thư.

Rồi hắn cắn thêm miếng bánh bát bảo ta mang đến, vài câu ngắn gọn đã kể rõ tình cảnh nhà ta.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 13: Chương 13



26

Sau khi ta rời đi, cha và mẹ kế lấy bạc ra ăn tiêu hoang phí. Ban đầu đương nhiên sống sung sướng, nhưng bạc chẳng mấy chốc tiêu hết.

Những khách quen của bà nội biết được hành vi của cha ta, cũng không mua thêu phẩm nhà ta nữa.

Cha và mẹ kế thấy bà nội già yếu vô dụng, mỗi ngày chỉ cho một bát cháo loãng, trông mong bà c.h.ế.t đi rồi lấy một tấm chiếu rách quấn lại, ném bỏ cho xong chuyện.

Tô Huệ Minh xuất hiện, nói mình là đứa ăn mày từng được bà nội cứu giúp. Chàng dùng mười lượng bạc, mua cho ân nhân một con đường sống.

“Cha ta đồng ý dễ vậy sao?”

Tô Huệ Minh gãi đầu không nói. Không nói chính là câu trả lời. Mẹ ruột thân yêu cũng không bằng mười lượng bạc vụn.

Ta cười lạnh, nước mắt giàn giụa.

Đây là cái thế đạo gì chứ? Nếu không có Đại tỷ cứu ta khi ta định nhảy sông, ta đã sớm trở thành một vong hồn dưới dòng sông Hoài

Nếu không phải ta dốc hết tâm huyết đưa bà nội về, thì bà đã sớm thành một cái xác khô bên bìa núi hoang.

Cha ruột bán con! Con ruột bán mẹ! Lòng người thật khó dò, khiến người ta lạnh toát cả chân.

Có lẽ bộ dạng đau đớn của ta làm Tô Huệ Minh hoảng hốt, hắn vội vàng lấy ra một chiếc túi gấm đưa cho ta:

“Là ta tìm thấy dưới gối của bà nội, nghĩ có thể hữu dụng với muội.”

Ta nhìn chằm chằm vào chiếc túi, không thốt nên lời, chỉ biết nức nở. Đó là món quà sinh nhật tám tuổi của ta, mẹ và bà nội đã thức suốt mười mấy đêm để làm.

Ta còn nhớ nụ cười từ ái dịu dàng của bà nội. Nhớ mẹ giấu túi gấm sau lưng, cố ý trêu ta là không có quà, trên khoé miệng hiện rõ lúm đồng tiền.

Nhớ hai người luôn dồn hết món ngon vào đáy bát của ta với tình yêu tha thiết. Nhớ khi ta bị thằng con béo nhà địa chủ bắt nạt, họ đã đứng ra bênh vực không chút do dự…

Nó không phải chỉ là một chiếc túi gấm nhỏ bé. Nó là bằng chứng cho toàn bộ tình yêu thương mà ta từng nhận được trong đời.

“Tổ tông ơi, sao muội lại khóc nữa rồi! Ây da ây da, đừng khóc mà đừng khóc…”

Tô Huệ Minh luống cuống tay chân, như dỗ trẻ con, chạy vào nhà mang ra hai miếng kẹo hạnh nhân cho ta. Ta vừa nhìn liền bật khóc lớn hơn:

“Mẹ ta thích ăn kẹo hạnh nhân nhất…”

Ta khóc đến nỗi không còn hình dáng gì nữa.

27

Làn gió tà của nạn giặc Oa rốt cuộc cũng đã thổi tới thành Nam Lăng. Những lời đồn đãi dần dần được chứng thực.

Sắp đến cuối năm, quan phủ ban xuống mệnh lệnh:

Toàn diện thu thuế, thu lương, thu vải, bắt lính. Nói là tiền tuyến vùng ven biển chiến sự đang giằng co, cần chuẩn bị phòng họa về sau.

Bề ngoài thành Nam Lăng vẫn như ngày thường, nhưng lòng người đã rối loạn.

Đại tỷ dò hỏi tin tức từ những người làm đường thủy. Nhị Tỷ có thể tiếp xúc với quan lại quyền quý, hễ nghe được động tĩnh gì liền lập tức đến báo cho bọn ta.

Còn ta thì thu hẹp phạm vi khách hàng, trừ phi là người thân quen, tuyệt đối không nhận đơn.

Dù vậy, tai họa vẫn ập đến. Quan phủ đột ngột gây áp lực, ép ta phải cung cấp hàng cho thủy binh vùng ven biển với giá chỉ bằng một nửa thường ngày.

Bằng không, thì sẽ ép ta bán rẻ xưởng thêu. Không để người ta sống nổi nữa rồi!

Ta dò hỏi một vòng, phát hiện không chỉ riêng xưởng nhỏ của ta gặp nạn. Các xưởng thêu lớn trong thành cũng lần lượt bị ép buộc.

Ta không hiểu nổi. Vùng duyên hải đại loạn, quan phủ chẳng lo luyện binh tác chiến, tại sao lại nhắm vào thương nhân ở thành Nam Lăng mà hút máu? Chẳng phải sẽ khiến nội loạn càng thêm trầm trọng sao?

Một câu nói của nữ phu tử đã giải thích nghi hoặc trong lòng ta:

“Có người muốn nhân lúc loạn lạc phát tài từ tai họa quốc gia.”

Thế là, mọi thứ đều sáng tỏ. Nạn giặc Oa chưa trừ, vị quyền quý trong triều kia chỉ lo tu tiên hỏi đạo, không còn một đồng bạc.

Liền ép các cấp quan phủ nghĩ cách xoay tiền kháng giặc. Mấy vị đại nhân dĩ nhiên không chịu móc tiền túi ra.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Vậy thì tiền từ đâu ra? Tất nhiên là từ dân mà đến, vơ vét của dân.

Ta không cam lòng. Xưởng thêu là tâm huyết suốt hai năm của những người phụ nữ ở hẻm Goá Phụ. Ta thì cùng lắm bắt đầu lại từ đầu, vẫn có thể kiếm đường sống. Nhưng còn các nàng ấy, một khi mất kế sinh nhai, phải làm sao đây?
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 14: Chương 14



28

Đêm khuya, ta ngồi dưới đèn, cẩn thận tính toán sổ sách. Tiền bạc còn lại trên sổ không nhiều.

Lúc này có thể dựa vào, chỉ còn tiền hàng của thương nhân buôn vải Tô Hàng.

Đó là đơn đặt hàng lớn nhất của ta.

Nếu hoàn thành, không chỉ có thể giải quyết nguy cấp trước mắt, mà còn dư tiền chia cho các cô nương trong xưởng, giúp họ có thời gian xoay sở tìm đường khác.

Thế nhưng làm kịp trăm bức tranh thêu quả thực rất khó khăn, huống hồ thương nhân kia lại yêu cầu cực kỳ khắt khe.

Ba ngày năm lượt cử người đến kiểm hàng, đặc biệt soi mói sợi chỉ xanh trên hình Phật, nghiêm ngặt đến mức gần như phát điên.

Bà nội thấy ta nửa đêm không ngủ, bưng chén bánh trôi đến đút cho ta.

“Tiểu Hi, ăn đi con, lo lắng đến đâu cũng không đáng để hại thân mình.”

Thầy thuốc ở thành Nam Lăng y thuật cao minh, đầu óc bà nội giờ đã minh mẫn hơn trước nhiều. Ta cảm ơn bà, vừa ăn bánh trôi vừa xem kỹ bức tranh Phật thương nhân mang đến hôm trước.

Bà nội nhìn vào, bỗng khẽ “chà” một tiếng:

“Nơi này thật kỳ lạ,” bà nói.

Ta đặt bát xuống, nhìn theo ngón tay bà chỉ. Phần tay áo của tượng Phật có một vùng mây xanh đậm nhạt đan xen. Ta không hiểu — có gì lạ sao?

Bà nội lại nói:

“Lúc ta còn trẻ từng thêu y phục cho một vị Đô đốc thủy quân. Trên tay áo y phục đó cũng có đường vân xanh thế này. Hắn thấy ta chỉ là bà thôn phụ, không sợ lộ chuyện, bèn nói cho ta biết: đó là bản đồ hải đạo, đánh dấu độ nông sâu của sông. Một vệt xanh là chỗ cạn, ba vệt xanh là kênh sâu. Dân đi biển chỉ cần nhìn là biết.”

Viên bánh trôi mềm dẻo trượt thẳng xuống họng, tim ta cũng “bụp” một tiếng. Không kịp giải thích với bà nội, ta lập tức chạy xuống lầu gọi Đại tỷ.

Đại tỷ còn ngái ngủ, nghe xong chuyện liền giật b.ắ.n người ngồi bật dậy.

Ta hỏi tỷ: “Lưu đại ca bao giờ về?”

“ Hắn nói trong thư là hai ngày nữa sẽ đến.”

Không kịp rồi, ta sợ đêm dài lắm mộng. Ta kéo Đại tỷ chạy đi tìm Tô Huệ Minh.

29

Đêm khuya, ta không dám gõ cửa. Quay đầu lại, ta phát hiện góc tường có vài chiếc ghế gỗ cũ.

Ta bước lên, bất ngờ là rất vững chãi.

Ta nhờ Đại tỷ giúp đỡ xếp các ghế lại với nhau, thử từng bậc một, cuối cùng vừa đủ để ta với tới bức tường trong sân.

Dùng sức chân một cái, ta nhảy qua một vòng, rơi xuống sân. Cứ như vậy, một tiếng "phụt" vang lên, ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Vừa định đứng dậy, bỗng nhiên sau gáy ta lạnh buốt, một con d.a.o găm sáng loáng kề sát cổ.

"Thật to gan, tiểu trộm, dám xông vào ổ của lão tử!"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta nghe là tiếng của Tô Huệ Minh!

"Tô đại ca, là ta! Triệu Tiểu Hi!"

Hắn ngẩn người, lại gần nhìn ta, trong bóng tối, mắt hắn trừng trừng, hơi thở nóng hổi phả vào mũi ta. Ta lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng. Hắn hoảng hốt nhảy ra xa ba mét.

"Ngươi... ngươi... cô nương, sao lại ban đêm lẻn vào nhà đàn ông thế này?"

Ta nói Đại tỷ vẫn còn ở bên ngoài, bảo hắn mau mở cửa! Khi ba người vào trong, ngồi xuống, ta kể lại sự tình. Mặt Tô Huệ Minh dần trở nên nghiêm túc.

Ta nhìn thấy hắn nắm chặt tay, dường như đang kiềm chế cơn giận, cuối cùng hắn đ.ấ.m mạnh vào tường.

"Chết tiệt bọn giặc Oa!"

Hắn nhìn có vẻ căm hận giặc Oa đến tận xương tủy. Nghe hắn nói vậy, ta đã đoán được tám, chín phần.

Đó là lí do thương nhân buôn vải lại bỏ qua bao nhiêu xưởng thêu của quan phủ ở Nam Lăng, chọn hợp tác với ta một cửa hàng nhỏ. Tất cả đều hợp lý.

Đại tỷ vẫn chưa hiểu rõ, nhưng cũng cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, mở to mắt nhìn chúng ta.

Ta hỏi Tô Huệ Minh:

"Vậy những thương nhân buôn vải đó chính là giặc Oa sao?"

Hắn cười lạnh: "Chắc chắn là giặc Oa."

"Ngày mai muội gọi họ đến kiểm hàng, ta sẽ lén quan sát, chắc chắn biết ngay."
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 15: Chương 15



30

Ngày hôm sau. Ta nói dối rằng bức tranh thêu bị rách, cần gấp một bức tranh thêu mới từ thương nhân buôn vải.

Chỉ vừa mới gửi tin đi, ông ta cùng vài kẻ nữa đã vội vàng chạy tới.

"Đây là các người sao, sao lại mắc phải sai lầm lớn như thế?"

Một người trong số chúng, có lông mày ngang, giọng nói có chút ngọng. a vội vàng cười gượng, lấy ra bức tranh Phật bị rách.

"Thật xin lỗi, thêu công biết đơn này rất gấp, đã thêu tranh Phật ban đêm mà không cẩn thận làm rách. Nhưng những bức tranh khác vẫn nguyên vẹn, mong ngài có thể cho tôi một bức tranh mới."

Chúng mắng một câu trong tiếng quê mà ta không hiểu, lấy từ trong tay áo một bức tranh thêu mới, uy h**p:

"Đừng để xảy ra sai lầm như thế này nữa, tiền... sẽ không có!"

Ta vội vàng rót trà cho hắn để giảm cơn giận, ánh mắt hắn lại liếc qua n.g.ự.c ta. Hắn mở miệng lần nữa, giọng điệu thay đổi.

"Cô nương đã có người chưa?"

Ta lén lút bước sang một bên, tránh không để hắn chạm tay vào tay mình khi nhận trà.

"Đã có người, sau Tết sẽ kết hôn."

Thương nhân buôn vái nhấp một ngụm trà, nói:

"Thôi, gả cho ta đi, ta sẽ cho ngươi nhiều bạc, thoải mái tiêu xài."

Chưa kịp nghe ta đáp, một tên thuộc hạ của hắn bước vào, thì thầm gì đó. Thương nhân buôn vải vội vàng đứng dậy, đặt chén trà xuống, hối hả bỏ đi.

Tô Huệ Minh từ trong bóng tối đi ra. Ta hỏi: "Huynh có thấy rõ không?"

Hắn ánh mắt lửa giận: "Không sai đâu, bọn giặc Oa chắc chắn là chúng!"

Ta hỏi tiếp nên làm gì, hắn nói đợi thêm hai ngày, chờ Lưu đại ca về rồi mới bàn tiếp. Chiều tối, ta vội đi tìm Đại tỷ giúp đỡ.

Trên đường đi, ta nghe thấy người ta bàn tán. Nói rằng hôm nay một thương nhân giàu có bị người ta đánh bất tỉnh. Của quý bị cắt đi, m.á.u chảy thành sông.

Người qua lại không dám can thiệp, chỉ có một hòa thượng thương xót, vội vã cứu người.

Ta nghe mà thót tim. Không biết thương nhân này đã gây tội gì mà phải chịu trả thù như thế.

31

Hai ngày sau, Lưu đại ca trở về. Đại tỷ đưa thuyền bơm ra một chỗ lau sậy kín đáo ở thượng nguồn.

Chúng ta, ba tỷ muội , cùng với Lưu đại ca và Tô Huệ Minh, chen chúc trên chiếc thuyền nhỏ, khiến thuyền đầy ắp.

Lưu đại ca vẻ mặt trầm tư. Hắn nói rằng giặc Oa đã phá hủy vùng duyên hải Giang Tô, rồi chia thành vài nhóm lính đi thăm dò các thành phố.

Nam Lăng giàu có, là một miếng mồi béo, giặc Oa chắc chắn sẽ không bỏ qua. E rằng trong thành đã có tay trong ẩn nấp.

Ta kể với Lưu đại ca về chuyện thêu thùa, Tô Huệ Minh cũng đứng bên cạnh chứng thực.

"Những người đó đúng là giặc Oa."

Chúng ta hỏi hắn sao lại chắc chắn như vậy. Hắn mắt đỏ hoe, rót một chén rượu rồi uống cạn, bắt đầu kể về quá khứ của mình.

Tô Huệ Minh quê ở Sơn Đông. Khi hắn năm tuổi, ông nội hắn được chuyển công tác đến làm chỉ huy quân sự ở Đài Châu, Chiết Giang. Cả gia đình theo cùng.

Nhà hắn có truyền thống quân đội, hắn lại mang phong cách của một tên côn đồ, từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách. Cha hắn gửi hắn đi học, nhưng hắn không thể ngồi yên.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hắn không quăng ếch vào túi sách của thầy giáo thì lại dẫn bạn cùng lớp bỏ học đi bắt chim.

Hắn không làm chuyện ác lớn, nhưng làm đủ mọi chuyện quấy phá. Ông lão hàng xóm mắt kém cực kỳ ghét hắn, mỗi lần nhìn thấy đều lắc đầu.

"Đứa trẻ nghịch ngợm này, chính là tai họa của nhà họ Tô!"

Vậy là hắn lớn lên đến mười tuổi, ngay cả chó cũng không muốn lại gần. Cha hắn thỉnh thoảng dùng roi dạy dỗ, nhưng không thể làm gì được vì bà nội chiều chuộng, bảo vệ hắn như bảo vệ trái tim mình.

Đến năm mười hai tuổi, hắn gây ra một tai họa lớn. Hắn dẫn theo đám trẻ con leo núi hái quả dại, gặp phải mưa lớn, hai đứa trẻ không may bị ngã xuống vực, gãy chân.

Người lớn phải mạo hiểm trong mưa suốt đêm đi tìm, nếu muộn một chút nữa, đám trẻ đã bị c.h.ế.t cóng rồi.

Cha hắn giận dữ, trói hắn lại rồi dắt đi khắp thành Đài Châu cho người ta chê cười. Mặc dù còn nhỏ, hắn cũng hiểu mình sai quá mức, mất hết mặt mũi.

Ngày hôm sau, cha hắn thuê xe ngựa, quyết tâm đưa hắn đến chùa Phổ Đà để học kinh, ngồi thiền và rèn tính cách. Trên xe ngựa, hắn khóc thảm thiết. Ngoài xe ngựa, cha hắn đứng tựa tay vào, nói vọng lại:

"Đợi khi nào con biết phép tắc, ta mới nhận con là con trai!"

Một năm sau, hắn nhớ nhà không chịu nổi, trộm con ngựa nhanh ở chùa rồi đi đường tắt về nhà.

Cả đường vắng lặng đến đáng sợ, một cảm giác bất an ngày càng rõ ràng khi hắn càng gần nhà.

Cuối con đường nhỏ là một ngõ vắng ở thành Đài Châu.

Hắn bò qua một cái lỗ chó. Phát hiện thành Đài Châu cũng im lặng một cách kỳ quái.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 16: Chương 16



32

Gió nổi lên, một mùi tanh hôi xộc vào mũi. Năm nay sống biệt lập, hắn đã học được cách kiên nhẫn.

Hắn bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận men theo chân tường, tiến vào trong thành. Khi ra khỏi con hẻm hoang tàn, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hoàng. Trên đường phố đầy xác chết, m.á.u chảy thành sông.

Những con ch.ó hoang tụ tập ăn xác người, một con mắt xám trắng lăn đến dưới chân hắn.

Hắn ngây người, nôn thốc nôn tháo, không thể chịu nổi.

Hắn lau khô nước mắt và mũi, cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, ép mình phải tiếp tục bước đi. Cuối cùng khi hắn nhìn thấy cánh cổng nhà mình, hắn đã chứng kiến cảnh tượng đau lòng nhất trong đời—

Mẹ hắn nằm trong vũng máu, quần áo xộc xệch, bụng bị moi rỗng.

Một cây thương cắm trên cánh cửa, xuyên qua một đứa bé đầy máu. Cánh cửa mở rộng, nhìn vào thấy xác c.h.ế.t nằm la liệt khắp nơi.

Ở giữa là bà hắn, bị trói trước máy dệt, hai tay đầy máu, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trời…

Trái tim hắn như bị xé nát. Hắn nước mắt tuôn rơi, vừa định lao về phía bà, thì đột nhiên bị ai đó kéo lại.

"Đừng lên tiếng, là ta!"

Trong làn nước mắt mờ mịt, hắn nhận ra người kéo mình lại là ông lão hàng xóm đối diện.

"Nhanh lên, đi với ta!"

Hắn như mất hồn, theo bước ông lão, đến một căn phòng tối.Ông lão nước mắt tuôn trào:

"Ngày hôm trước, vào lúc sáng sớm, giặc Oa bất ngờ tấn công Hải Môn Vệ, ông nội và cha con đã dẫn ba trăm lính kiên cường bảo vệ đồn lửa. Chiến đấu ba ngày ba đêm, dù bị mấy mũi tên trúng, vẫn đánh trống không lùi, cuối cùng kiệt sức mà hy sinh.”

"Giặc Oa tàn sát thành phố, cả nhà họ Tô đều bị giết. Con ạ, con là hy vọng cuối cùng của nhà họ Tô! Con tuyệt đối không được gặp chuyện gì!"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hắn ngã ngồi xuống đất, mấy lần ngất đi. Không lâu sau, từ ngoài căn phòng tối vang lên tiếng động.

"Thưa đại nhân, là chỗ này!"

Hắn nhìn qua khe gạch, thấy một khuôn mặt quen thuộc đang cung kính với bọn giặc Oa. Tên chỉ huy giặc Oa vẻ mặt khó chịu:

"Giết hết dân trong thành, chúng nói ông lão này không có cháu. Ngươi dám lừa ta, ta sẽ c.h.é.m đầu ngươi!"

Người kia sợ hãi, run rẩy: "Tôi thật sự vừa thấy có người chạy vào đây..."

Giặc Oa ra lệnh lục soát, nhìn thấy gần như sắp phát hiện ra lối vào phòng tối. Trong lúc hoảng hốt, ông lão xông ra ngoài. Thanh kiếm xuyên qua ngực, m.á.u b.ắ.n đầy mặt bọn giặc Oa.

Tên chỉ huy đó khạc nhổ vào xác chết: "Khốn kiếp!"

Khuôn mặt quen thuộc nhìn xác chết, thất vọng. Hắn lại cười tươi, dẫn bọn giặc Oa tiếp tục đi tìm người sống.

Đó là năm Trùng Hưng thứ mười bảy. Chỉ trong một đêm, Tô Huệ Minh trở thành mồ côi.

33

Chiếc thuyền trôi lững lờ, chúng ta đều mang khuôn mặt đẫm lệ. Nhị tỷ đã khóc đến mức ngất đi mấy lần, phải một lúc lâu mới lấy lại hơi thở. Tô Huệ Minh cố gắng kiềm chế, nhưng những cảnh tượng đó như mới vừa xảy ra trước mắt, khiến lòng hắn vừa đau đớn vừa hoảng loạn.

"Các ngươi hỏi ta sao lại chắc chắn vậy? Trùng hợp, người mà ta thấy trong thêu phường hôm đó chính là tên giặc Oa đã đ.â.m c.h.ế.t ông nội ta mười năm trước!"

Một tiếng vỡ giòn, chai rượu trong tay hắn bị bóp nát.

"Chỉ tiếc là nếu không phải vì việc lớn, chỉ cắt bỏ thứ linh tinh kia thì thật là rẻ cho tên súc sinh đó!"

Ta chợt bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu ra. Nhìn Tô Huệ Minh, ta từng thấy hắn là người dễ dàng lãng đãng, nhưng không ngờ phía sau sự lộn xộn đó lại là một trái tim đầy vết thương.

Nhị tỷ lau nước mắt: "Sao không báo quan? Dù sao chúng ta cũng chỉ là dân thường, sao có thể đối đầu với bọn giặc Oa tàn ác như vậy?"

Ánh mắt Tô Huệ Minh tối lại.

"Đưa đơn báo quan? Mười năm trước, khi ông nội ta bị bọn giặc Oa đột kích, người đã gửi thư cầu cứu cho người giữ chức quan vệ binh ở Nam Lăng hiện tại. Các ngươi đoán xem, hắn có giúp đỡ, cứu chúng ta khỏi nạn không?"

Im lặng như tờ. Kết cục của thành phố Đài Châu đã sớm cho ta biết mọi thứ. Thời gian cấp bách, Lưu đại ca nhắc nhở chúng ta cần quay lại chủ đề chính.

Hiện tại mặc dù đã biết được kế hoạch của bọn giặc Oa, nhưng làm sao để phá giải mới là điều quan trọng. Bọn giặc hành động rất cẩn thận, Tô Huệ Minh đã theo dõi mấy lần mà vẫn bị bọn chúng phát hiện.

Không biiết rõ nơi ẩn náu của giặc Oa, ta chỉ có thể tìm cách khác. Sau khi suy nghĩ, ta nhận ra chỉ có thể tìm điểm đột phá từ những tấm thêu phẩm. Nhưng cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa có đáp án.

Ta sốt ruột, tay vuốt đầu, mọi người cũng cau mày, chẳng ai có cách nào. Tô Huệ Minh an ủi ta, nói rằng tranh thêu Phật Bồ Tát hoàn thành nhanh nhất cũng phải hai tháng, không cần phải lo lắng. Hắn lấy ra một vài miếng đá giống hệt nhau, mỗi người đưa một miếng.

"Đây là phù diệt giặc Oa, nếu ta không có mặt, khi các ngươi gặp nguy hiểm, có thể cầm nó đến xóm Kho Thùng tìm một người tên là Tử Bạch, hắn sẽ giúp các ngươi."

Ta hỏi hắn Tử Bạch là ai, có đáng tin không? Hắn gật đầu:

"Là đồng đội cũ của cha ta. Mười năm trước, trước khi giặc Oa tấn công thành, hắn về quê chịu tang, thoát khỏi một kiếp nạn. Mười năm qua, chúng ta đã tập hợp tất cả những người sống sót từ thành Đài Châu ngày đó. Bọn ta theo dấu chân của giặc Oa, phá hoại kế hoạch của chúng, g.i.ế.c không ít quân địch."

Tô Huệ Minh nói rằng đó là một đội quân hơn nghìn người. Còn ta đang cầm trong tay phù diệt giặc có thể điều động đội quân đó. Hắn đã mở lòng, chia sẻ với chúng ta những bí mật sâu kín nhất của mình.

Ta nhìn vào miếng đá nhỏ trong tay, trái tim đập mạnh như trống.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 17: Chương 17



Chương 34

Đêm về, ta quay lại nhà. Trước cửa, bà nội để một ngọn đèn nhỏ. Ta lặng lẽ đi lên lầu hai.

"Tiểu Hi đã về rồi à?"

Ta vội vàng đi tới: "Bà, đêm khuya rồi, sao bà vẫn chưa ngủ?"

Bà nội nắm lấy tay ta: "Không có con bà không ngủ được."

Ta tựa đầu lên đùi bà ngoại, khẽ thở dài. Bà nội lập tức nhận ra, nghiêng đầu nhìn ta: "Tiểu Hi có tâm sự à?"

Ta không muốn bà cùng ta lo lắng, chỉ im lặng không nói gì. Bà nội bảo ta lên giường: "Không muốn nói thì ngủ đi, ngủ đủ rồi thì sẽ có sức nghĩ thông suốt."

Đêm đó, ta mơ một cơn ác mộng, như thể mình là Tô Huệ Minh năm mười ba tuổi. Mong mỏi trở về nhà, nhưng chỉ thấy xác c.h.ế.t khắp nơi, thân nhân của mình bị thảm sát.

Ta khóc rống lên, khi tỉnh dậy thì thấy bà nội đang lo lắng gọi tên ta. Ta ôm chặt bà .

Ta may mắn hơn Tô Huệ Minh, ta còn có người thân. Bà lau nước mắt cho ta, nhẹ nhàng hỏi ta sao vậy.

Ta biết mình không thể giấu bà nữa, liền kể lại mọi chuyện cho bà.

"Chính là Huệ Minh à? Hắn là một đứa trẻ rất tốt."

Bà nội rơi nước mắt: "Cũng là một đứa trẻ rất đáng thương."

Bà luôn có ấn tượng tốt với Tô Huệ Minh. Sau khi tỉnh dậy, bà không ngừng nhắc đến hắn, khen ngợi hắn đức hạnh thuần khiết, trí tuệ đáng tin cậy.

Khi biết rõ thân thế của Tô Huệ Minh, bà ngoại không thể ngừng rơi lệ.

Ta tự trách mình: "Đều là lỗi của con, khiến bà nội phải buồn!"

Bà au khô nước mắt, bảo ta đứng dậy cùng bà xuống lầu vào thêu phường.

"Tiểu Hi, con đã lớn, có một số việc, bà có thể dạy con rồi."

35.

Canh tư. Phòng thêu lầu một.

Ta thắp đèn dầu, mang ra những thứ mà bà nội muốn ta chuẩn bị sẵn.

Ba sợi chỉ xanh lam, kim thêu, bột huỳnh quang, cao ô đầu và sáp ong. Hai thứ đầu thì ở phòng thêu đâu đâu cũng có, ba thứ sau là ta tìm được từ chiếc túi nhỏ mà bà nội mang theo bên người.

Dưới ánh đèn leo lét, bà nội trộn bột huỳnh quang vào ba sợi chỉ xanh lam.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"A Hi, con còn nhớ có năm nào đó, con bắt được một con đom đóm rồi nó chết, con vừa khóc vừa đòi bắt con khác không?"

"Lúc đó không hiểu sao lại chẳng bắt được con nào, con tức đến mức không chịu ăn cơm. Mẹ con để con vui, cả đêm không ngủ ngồi thêu, đến tối hôm sau tắt đèn rồi, con phát hiện trên màn có một con đom đóm sáng lấp lánh..."

Ta cố nhớ lại, rồi cũng nhớ ra. Thật ra đó không phải đom đóm thật, mà là mẹ đã trộn bột huỳnh quang vào chỉ rồi thêu lên màn một con đom đóm. Trong bóng tối, nó phát ra ánh sáng xanh nhạt, trông như đom đóm thật vậy.

Khoan đã! Ta bất chợt quay đầu nhìn bà nội, tim đập thình thịch——

"Nếu trộn bột huỳnh quang vào sợi chỉ xanh lam, chỉ cần bọn giặc Oa hành động, vị trí cứ điểm sẽ lập tức hiện rõ!"

Bà nội mỉm cười, chạm nhẹ vào trán ta: "Bà đã nói rồi mà, A Hi của ta thông minh lắm!"

Trong lúc trò chuyện, bà nội đã chuẩn bị xong kim chỉ. Sợi chỉ xanh lam trộn huỳnh thạch trong căn phòng tối lặng lẽ phát ra ánh sáng xanh rất khó phát hiện. Có thể tưởng tượng nếu thêu thành một mảng, sẽ sáng đẹp đến nhường nào.

Bà nội lại lấy ra một cây kim thêu đặc chế, ánh mắt thâm sâu nhìn ta.

"Tiếp theo, là bước quan trọng nhất. A Hi, con phải nhớ kỹ. Bà sẽ dạy con cách g.i.ế.c người."

36

Ta nín thở. Tưởng như mình nghe lầm.

Bà nội nét mặt nghiêm nghị, đưa đầu kim hơ lên ngọn đèn dầu. Đầu kim bốc lên một làn dầu óng ánh, phát ra âm thanh xèo xèo.

"Hồi trẻ, bà nội từng g.i.ế.c một người. Đó là một tên lưu manh trong làng, thấy ta ngoài đường thì đòi cưới bằng được. Nhưng khi đó ta thích ông con, đương nhiên không muốn gả cho hắn. Hắn cứ bám lấy không buông, còn đem cha mẹ ta ra uy h**p.”

"Ta giả vờ đồng ý, nói cho ta nửa tháng để tự tay may khăn hỉ. Tên lưu manh chấp nhận, thế là ta làm ra cây kim thêu rỗng này."

Bà nội giơ kim lên, ta ghé sát lại, quả nhiên thấy nơi đầu kim có một lỗ nhỏ li ti, mắt thường khó mà thấy rõ.

"Khăn đội đầu nhanh chóng thêu xong, đến lúc khóa chỉ. Ta cắm đầu kim rỗng vào cao ô đầu. Đợi khi kim đã thấm thuốc, ta mới đeo bao ngón tay có tẩm thuốc giải rồi từ từ khâu. Cao ô đầu là chất kịch độc, bao ngón tay có thể kháng độc. Khâu xong, ta dùng sáp ong niêm phong đầu kim và mép khóa chỉ, đề phòng mình chạm nhầm."

Bà nội nhìn hộp cao ô đầu, như chìm vào ký ức.

"Ngày tên lưu manh tới rước dâu cũng rất nhanh tới. Trên đại đường, hắn vén khăn hỉ trên đầu ta lên, nhiệt độ ngón tay vừa đủ làm sáp ong mỏng trên mép chỉ tan chảy. Từ lúc bái đường đến khi vào động phòng, cách nhau ba canh giờ….Đủ rồi."

Bà nội như nhớ ra chuyện gì vui, khóe miệng khẽ cong.

"Đêm đó, ta an tọa trong phòng, nghe tiếng nước nhỏ tí tách. Trong sân chợt vang lên một tiếng hét thất thanh. Bà mối hoảng hốt xông vào nói tên lưu manh đột tử. Pháp y đến xem, thấy t.h.i t.h.ể nổi đầy vết bầm tím, đoán là trúng độc, nhưng không biết là loại độc gì.”

"Hôm đó chỉ có ta là không tiếp xúc với hắn, nên chẳng ai nghi ngờ ta. Quan phủ điều tra mãi không ra, cuối cùng kết án là bệnh nặng đột phát mà chết. Ta bị đồn là khắc phu, may mà ông con không chê, vẫn cưới ta về làm vợ."
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 18: Chương 18



37

Trời tờ mờ sáng. Dưới gầm bàn c.h.ế.t một đám chuột. Chuột không như người, c.h.ế.t rất nhanh.

Bà nội mỉm cười hiền hậu: "Mấy chục năm rồi chưa thử lại, hiệu quả vẫn tốt như vậy đó."

Tay chân ta mềm nhũn, nhìn bà nội mà rùng mình. Sớm đã biết bà nội là người quyết đoán, nhưng không ngờ lại sát phạt đến mức này.

Thu dọn xong một mớ hỗn độn, ta đưa bà nội lên lầu nghỉ ngơi. Bản thân thì chợp mắt nửa canh giờ, sau đó lại ra sông tìm Đạy tỷ.

Để tránh tai mắt, chúng ta vẫn neo thuyền ở khúc lau sậy phía thượng nguồn. Ta kể lại phương pháp bà nội dạy cho mọi người nghe.

Ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Tô Huệ Minh im lặng dịch xa ta thêm một chút.

" Bà lão quả nhiên là người không đơn giản. Thật ra, ngay lần đầu gặp, ta đã nhận ra rồi."

Ta trừng mắt liếc hắn.

"Thế rốt cuộc cách này có hiệu quả không?"

Hắn cười: "Ai mà dám nói cách này không hiệu quả chứ? Cách này… hiệu quả quá đi ấy chứ!"

Những người khác cũng gật đầu lia lịa. Tiếp theo là bàn bạc chi tiết kế hoạch.

Trong các vật liệu cần dùng, mấy thứ khác thì dễ xoay sở, chỉ có cao ô đầu là khó nhất — số lượng ít, giá cao, không thể mua ở ngoài.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đã là để g.i.ế.c người, thì không thể qua đường quan phủ chính thống, chỉ có thể tìm đến các tay buôn thuốc lậu trong bóng tối.

Lưu đại ca định hỏi Lão Mặc — người chuyên buôn hàng cho đoàn thuyền — nhưng Tô Huệ Minh lắc đầu:

"Buôn bán thuốc cấm của quan phủ là tội chặt đầu, chuyện này không nên lôi thêm người vào. Ta biết có vài Mã bang vùng Thục có thể xoay được thứ này, nhưng ta chưa từng tiếp xúc với họ."

Một bên, Nhị tỷ định nói lại thôi. Đại tỷ thấy nàng cứ ấp a ấp úng, bực mình nói nàng có gì thì nói toẹt ra. Làm Liêu Oanh tức đến mức suýt lao vào bóp c.h.ế.t nàng.

Chần chừ một lúc, Nhị tỷ nói:

"Nhị đương gia của Mã bang Thổ ty là khách quen của ta. Ta muốn nói… ta có thể giúp các người liên hệ — nếu các người không chê thì."

Thì ra là vì chuyện này. Đại tỷ giận nàng không ra gì:

"Hồi trước ai vênh váo tự ví mình là Hồng Phất Nữ? Giờ lại tự xem thường mình hả? Vô dụng thấy rõ!"

Một bên, Tô Huệ Minh đứng dậy, chắp tay:

"Giặc Oa g.i.ế.c cả nhà ta, đồ sát toàn thành. Nếu cô nương Liêu Oanh chịu ra tay giúp đỡ, Tô mỗ xin cảm kích không hết!"

Nhị tỷ rưng rưng nước mắt, khịt mũi, đứng dậy thi lễ.

"Ta nhất định không phụ kỳ vọng."

38

Ba ngày sau, Tô Huệ Minh đột nhiên tìm ta lúc nửa đêm. Không đi cửa chính đàng hoàng, lại bò tới dưới cửa sổ phòng ta giả tiếng dế kêu.

Ta nghe phát bực, còn ngờ sao giữa trời đông giá rét lại có dế. Vừa mở cửa sổ ra, một khuôn mặt trắng bệch đập ngay vào mắt.

Ta lập tức bị dọa ngất xỉu.

Tỉnh lại đã thấy Tô Huệ Minh ngồi xổm cạnh bên. Vừa điên cuồng nhéo mặt ta vừa gọi ta tỉnh lại.

Đau đến nhe răng trợn mắt, ta tức đến không chịu nổi. Vô thức đá một cước trúng n.g.ự.c hắn, làm hắn ngã sóng soài ra đất.

"Ngươi bị bệnh à Tô Huệ Minh? Không đi cửa chính mà leo cửa sổ, muốn làm kẻ hái hoa chắc?!"

Hắn ngồi dưới đất, vội ra dấu im lặng, rồi chỉ vào phòng bên cạnh:

"Đừng làm bà nội ngươi thức giấc. Liêu Oanh đã đưa ta gặp Nhị đương gia của Mã bang. Ta đến để nói chuyện này với ngươi. Không đi cửa chính để tránh rắc rối."

Ta rùng mình, lập tức đứng phắt dậy.

“ Mã bang nói sao?"

“Họ đòi giá trên trời, nhưng ta đã đồng ý. Sợ bị chơi khăm, ta phải cùng họ sang đất Thục một chuyến, đi nhanh nhất cũng mất một tháng rưỡi."

Hắn nhìn ta rất lâu:

"Phía giặc Oa, việc kéo dài tiến độ giao hàng cần ngươi để tâm lo liệu, kéo càng lâu càng tốt. Nếu có thay đổi, ngươi đến tìm Tử Bạch, hắn có cách liên lạc với ta."

Nói xong hắn liền định trèo cửa sổ rời đi, ta vội kéo hắn lại:

"Ngươi có gặp nguy hiểm không?"

Hắn nhìn ta: "Không đâu. Ta không dễ c.h.ế.t thế được."

Hai ngày sau, giặc Oa lại tới kiểm hàng. Lần này là kẻ âm hiểm kia đến.

Ta giả bộ không biết, hỏi hắn:

"Vị gia còn lại sao không đến?"

Hắn cười giả lả: "Bị phong hàn, đang ở nhà dưỡng bệnh."

Rồi liền chuyển chủ đề, hỏi ta có thể đẩy nhanh tiến độ không.

"Ôi, ta đang định nói với ngài đây!"

Ta đưa tách trà đã pha sẵn cho hắn:

"Sắp đến Tết rồi, mấy cô nương trong xưởng thêu đều muốn về nhà nghỉ. Theo lệ xưa ở Nam Lăng, trước Rằm tháng Giêng, xưởng thêu không được động kim chỉ — làm vậy là không may."

Sắc mặt giặc Oa thay đổi.

"Ngươi muốn ngừng thi công?"

Ta làm mặt bất đắc dĩ.

"Vì giao hàng cho các ngài, bọn họ đã không nghỉ hơn một tháng rồi, ai cũng ấm ức cả trong lòng. Nếu ngay cả nghỉ Tết cũng không cho, thì xưởng này ta còn mở làm gì nữa! Huống chi ban đầu ta bảo không kịp tiến độ, là các ngài bảo mọi chuyện đều có thể thương lượng mà!"

Giặc Oa nhíu mày: "Nhưng mà…"

Ta đặt tiền đặt cọc lên bàn: "Không thì các ngài tìm xưởng khác vậy, ta trả tiền lại đây!"

Nhờ vậy mà kéo dài thêm được nửa tháng.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 19: Chương 19



39

Đêm giao thừa. Hẻm Goá Phụ đèn đuốc lấp loáng, pháo hoa rực rỡ. Ta mời các cô nương trong xưởng thêu cùng ăn bữa cơm đoàn viên.

Sau đó, cùng Đại tỷ và Nhị tỷ đưa bà nội lên thuyền dạo ngắm đèn hoa. Vừa đi vừa ăn: bánh quế hoa ở Phu tử miếu, bánh trôi ở hẻm Lục Phụng, kẹo hồ lô ở phố Tam Sơn, đèn thỏ ở bến Đào Diệp...

Dạo mệt rồi, chúng ta nằm tựa vào mui thuyền, nghe tiếng nước róc rách, nhìn sao trời lấp lánh.

Liêu Oanh khe khẽ hát:

“Thiếp rời nhà khi còn nhỏ, chỉ mong già đi được về lại quê hương...”

Bên tai vang lên một tiếng thở dài khe khẽ: “Giá mà Xảo Nhi còn ở đây thì tốt biết mấy...”

Là bà nội, ta xoay người ôm lấy bà. Nghĩ đến khi mới đến Nam Lăng, cảm thấy mình hèn mọn như chuột chạy qua đường, không đáng sống. Về sau được các cô nương ở hẻm Goá Phụ chở che, dần dần mới cắm rễ yên ổn nơi này, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy trống vắng một chỗ.

Giờ thì bà nội đã đến.

Chỗ trống mà hẻm Goá Phụ không thể bù đắp nổi, cuối cùng cũng khít khao viên mãn. Ta siết chặt lấy bà: “Chúng ta phải sống thật tốt, sống thay cả phần của A nương nữa.”

Thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi. Bỗng nhiên, tiếng hát của nhị tỷ như bị c.h.é.m đứt, đột ngột im bặt.

Ta quay đầu tìm nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng tràn ngập kinh hoàng, run lẩy bẩy nhìn về một phía—

Ở đó, một con họa thuyền dần rời xa, cuối thuyền có một bóng người ôm trái phải.

“Nhị tỷ?” Ta hốt hoảng gọi nàng.

Đạy tỷ cũng đưa tay kéo nàng lại: “Sao như trúng tà vậy?”

Một lúc lâu sau, Nhị tỷ khuỵu ngồi xuống: “Là hắn! Đạy tỷ... hắn trở lại rồi!”

“Ai cơ?”

Nhị tỷ từng chữ như rỉ máu:

“Là tên súc sinh nên bị lăng trì xẻ xác, băm ra cho chó ăn ấy!”

Đại tỷ chấn động: “Nhìn rõ chứ? Sao lại trùng hợp đến vậy?”

“Không thể sai, hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”

Nhị tỷ cười yêu mị, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị. “ Ông trời có mắt rồi, cho hắn quay về để chết!”

40

Ngày mười tháng Giêng, ta nhận được thư của Tô Huệ Minh. Trong thư nói bọn họ giữa đường gặp thổ phỉ, tuy thương vong không nhiều nhưng Mã bang cần nghỉ ngơi tại chỗ, dặn ta bằng mọi giá phải kéo dài thêm hai mươi ngày.

Ta cầm thư xem đi xem lại mấy chục lần. Hắn không nói mình có bị thương hay không.

Cũng chẳng hỏi ta sống ra sao.

Có một thứ cảm xúc mơ hồ nghẹn lại nơi lồng ngực. Chát chát, khó chịu vô cùng.

Còn năm ngày nữa là đến rằm tháng Giêng. Trước đó đã kéo dài được nửa tháng là vô cùng khó nhọc, giờ thật sự không nghĩ ra cách nào nữa.

Ta mang lễ tết đi tìm nữ phu tử. Bà là người thông tuệ tháo vát nhất mà ta biết.

Ta giấu đi nguyên nhân thật sự, chỉ nói xưởng thêu không kịp tiến độ, đành phải nghĩ cách kéo dài. Phu tử nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nói:

“Từ xưa dân không dám tranh với quan. Nếu quan phủ có đơn hàng lớn, ép ngươi phải làm trước, thì ngươi chỉ có thể tự bảo toàn thôi, đúng không?”

Lời như sấm vang đầu óc, ta vội vàng cảm tạ nữ phu tử, lập tức đến tìm công công quản việc dệt.

Sau khi nói rõ ý định, công công phun cả ngụm trà:

“Ngươi nói ngươi muốn cung cấp miễn phí năm mươi bộ áo giáp thủy binh?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy!”

Ông ta nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: “Dám đùa giỡn với quan lại triều đình là tội mất đầu đấy.”

Ta lập tức quỳ xuống: “Nay nạn Oa ven biển hoành hành, ta biết năm mươi bộ áo giáp chẳng là gì, chỉ muốn góp chút sức mọn, mong công công cho một cơ hội.”

Thịt dâng tận miệng, có lý nào lại không ăn? Công công cười lớn, bảo ta ký khế ước, hẹn thời hạn đến tháng Ba.

41

Ta hẹn tên giặc Oa đến xưởng thêu gặp mặt. Nói rằng quan phủ đang gây áp lực, ép chúng ta gấp rút may áo giáp cho thủy binh. Nếu không chịu, bọn họ sẽ bắt ta vào ngục.

Ta vừa khóc vừa mếu máo: “Lão gia, ngài cứu ta với, bức thêu Bồ Tát phải dời lại thôi...”

Tên giặc Oa mặt hiện sát khí, siết chặt chuôi đao bên hông: “Không được! Không thể chậm trễ!”

Ta chủ động vươn cổ ra: “Cùng lắm ngài cứ c.h.é.m ta đi! Dù sao sống cũng là chết!”

Lúc ấy xưởng thêu đang vào giờ náo nhiệt nhất, khách khứa ra vào đều bị dọa sợ hết hồn.

Tên giặc Oa nhìn quanh một vòng, đôi mắt bốc lửa căm hận, nhưng rốt cuộc vẫn không xuống tay.

Ta vội kéo hắn ngồi xuống.

“Ta biết mình có lỗi với ngài, vậy ta giảm hai thành tiền đợt cuối, được chứ?”

“Không phải chuyện tiền bạc!”

“Ta cam đoan sẽ tuyển thêm người, ngày đêm gấp rút.”

“Không kéo dài thêm được nữa!”

“Vậy ngài cứ c.h.é.m ta đi!” Ta dúi đầu sát vào trước mặt hắn.

“Ngươi!” Hắn giận đến nghiến răng.

Ta đưa chén trà cho hắn: “Gia, không phải ta cố ý chậm trễ ngài, mà là dân không dám tranh với quan… Nếu trái ý triều đình, đến lúc đó gán cho ngài cái tội ‘giặc Oa mưu phản’, thì phải làm sao?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ánh mắt hắn chợt lóe, sắc mặt dịu xuống.

“Còn cần bao lâu nữa?”

“Ta sẽ tuyển thêm người, cam đoan trong ba tháng hoàn thành.”

“Thật không?”

Ta gật đầu lia lịa. Sau khi chốt được thời gian, ta cầm theo thư cùng với phù diệt giặc Oa đến hẻm Kho Thùng. Vừa đến đầu hẻm đã bị một người chặn lại.

“Cô nương tìm ai?”

Ta ghé tai nói nhỏ là tìm Tử Bạch, rồi đưa cho hắn xem phù diệt giặc Oa.

Hắn nhìn ta từ đầu đến chân: “Có phải là cô nương tiệm thêu Lưu Thủy, tên Tiểu Hi không?”

“Ngươi nhận ra ta?”

“Ta chính là Tử Bạch. Huệ Minh từng kể về cô.”

Mắt ta sáng rỡ: “Hắn nói ta thế nào?”

Tử Bạch ho một tiếng: “Cũng… chẳng nói gì nhiều.”

Hắn nhận thư của ta, hỏi vài câu là hiểu rõ tình hình. Rồi dặn ta đừng gấp, chờ Tô Huệ Minh hồi âm.
 
Back
Top Bottom