Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,837
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM18l7qX2WYBsDkfgPaouy8VTW2ZRzhp04FgWjbHxPU-eTe68XJlADdiN7jTqRT-C0kF_OHL-HJ4OlHv0lyiUzjJuohaKTCgJcWXeuJQgMqGCTLEb2VeI59_ERQb7w1LOCKRPliuI6Gei_W0lCCgzZe=w215-h322-s-no-gm

Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Tác giả: Ngẫu Sổ Nguyệt
Thể loại: Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm ấy ta mười bốn tuổi.

Cha ta nhận ba mươi lượng bạc từ tay người môi giới. Muốn bán ta làm thiếp cho một thương nhân buôn muối.

Trước khi xuất phát, bà nội kéo tay ta, nước mắt lưng tròng.

Mẹ kế cười nói: “Sao mà phải khóc! Nó vào trong thành là để hưởng phúc!”

Trên đường đi, người môi giới buột miệng nói hớ. Thì ra thương nhân buôn muối cưới ta là để “đóng sinh cọc”.

Đó là một phong tục đóng đinh người sống ở đầu thuyền để trấn tà trước khi ra khơi.

Ta nhìn dòng nước sông Hoài mênh mông vô tận, không hề do dự mà nhảy xuống…​
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 1: Chương 1



Năm ấy ta mười bốn tuổi.

Cha ta nhận ba mươi lượng bạc từ tay người môi giới. Muốn bán ta làm thiếp cho một thương nhân buôn muối.

Trước khi xuất phát, bà nội kéo tay ta, nước mắt lưng tròng.

Mẹ kế cười nói: “Sao mà phải khóc! Nó vào trong thành là để hưởng phúc!”

Trên đường đi, người môi giới buột miệng nói hớ. Thì ra thương nhân buôn muối cưới ta là để “đóng sinh cọc”.

Đó là một phong tục đóng đinh người sống ở đầu thuyền để trấn tà trước khi ra khơi.

Ta nhìn dòng nước sông Hoài mênh m.ô.n.g vô tận, không hề do dự mà nhảy xuống…

1.

Mùa đông năm Chung Gia thứ hai mươi lăm.

Cha ta thua nốt số tiền cuối cùng trong nhà, bắt đầu nổi lên tâm tư muốn bán con gái. Có một người môi giới tìm tới, ra giá năm mươi lượng, nói muốn mua ta làm tiểu thiếp cho phú thương Nam Lăng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tiền bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, cha ta cùng mẹ kế vui mừng đến phát khóc. Hai người bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, lập tức định ra cuộc hôn nhân này, còn nhận của người môi giới mười lượng bạc.

Bạc về tới tay, cha ta tức thì chạy tới sòng bạc, hiếm lắm mới chỉ thua một nửa. Khi trở về còn mua hồ lô đường cho ta, mua bánh hoa quế cho bà nội, mua cho đệ đệ chiếc khóa trường mệnh làm từ bạc nguyên chất, còn mua cả thịt ngon rượu tốt. Thơm đến mức khiến người ta muốn ngất đi.

Đã lâu lắm rồi cha không đối xử với ta tốt như vậy. Ta hơi cảm động, nói lời cảm tạ người vì đã nhớ tới ngày sinh nhật của ta.

Cha ta thoáng hoảng hốt, sau đó cười ha hả, nói con gái thật may mắn, ít ngày nữa sẽ gả đến gia đình giàu có hưởng phúc rồi.

Khi ấy ta mới biết, món quà thực sự mừng tuổi mười bốn của ta chính là gả làm tiểu thiếp cho một ông lão đã sống qua nửa đời người. Ông lão kia đã có thể làm cụ nội của ta được rồi.

Ngày hôm sau, người môi giới đến như đã hẹn, xe ngựa dừng trước cửa sẵn sàng đón ta “hưởng phúc”.

Mùa đông giá rét khắc nghiệt, chậu than duy nhất trong nhà để dưới chân người môi giới. Ta muốn lùi về phía sau trốn tránh, mẹ kế lại đẩy ta lên phía trước.

“Ngẩng đầu để ta nhìn một chút.”

Miệng người môi giới thật hôi, ta nhíu chặt mày.

Cha lập tức đá một cú, mắng ta không biết cố gắng, trời sinh là đồ đê tiện. Mẹ kế làm bộ làm tịch can ngăn, bị người môi giới phát hiện vết sẹo bên thái dương của ta.

Bà ấy nói vết sẹo ấy đã phá tướng, ra giá ban đầu năm mươi lượng thì hiện giờ đổi thành ba mươi lượng mà thôi.

Cha ta chửi bới ta thậm tệ, gọi ta là kỹ nữ rác rưởi, là món hàng lỗ vốn. Nhưng ông ấy không biết, vết sẹo kia là do mẹ kế đánh ta mà thành.

2.

Mẹ kế của ta là kiểu hồ ly đội lốt con người.

Khi mẹ ta còn sống, nàng đã góa chồng. Ngày ngày chạy qua nhà ta khóc lóc kể lể, kết tỷ muội tình thâm với mẹ ta. Nhưng sau này không biết chạy tới chạy lui thế nào mà chạy đến tận giường của cha ta.

Mẹ ta tức giận đến mức sinh bệnh không dậy nổi, tang lễ chưa qua được mấy ngày, mẹ kế đã bước vào cửa.

Năm sau đó, nàng ta sinh cho cha một đứa con trai. Cha ta mắng mẹ ta sao không c-h-ế-t sớm một chút, lại cứ ngăn cản đường con cháu của ông ấy.

Mẹ đã mất rồi, bà nội cũng đã già đến lẫn, ta trở thành người hầu kẻ hạ cho mẹ kế và em trai.

Giặt đồ không hết, nấu cơm không xong, không ngày nào là không bị đánh đập.

Lúc này, cha ta và người môi giới đang cãi cọ qua lại.

Người môi giới nói: “Không muốn cũng được, trả lại tiền đặt cọc cho ta.”

Tiền đặt cọc đã sớm tiêu pha gần hết, cha ta cắn răng nói: “Ba mươi thì ba mươi.”

Cứ như thể ta là củ cải thối ngoài chợ, không ai mua nên đành phải bán rẻ. Nhưng ba mươi lượng cũng đã nhiều rồi, trong lòng ta thầm nhủ, ta đáng giá hơn củ cải rồi.

Người đánh xe ở bên ngoài giục giã, người môi giới móc từ trong lòng n.g.ự.c ra hai mươi lượng còn lại, bị cha ta vươn tay giật phắt. Bạc cộm đến mức khiến ông đau cả răng nhưng lại cười thật khoái chí.

Ta bị xô đẩy ra đến cửa, đụng phải bà nội nhặt củi trở về. Bà nội chẳng rõ xảy ra chuyện gì nhưng linh cảm có điều chẳng lành. Bó củi rải đầy trên nền đất, bà cứ thế chạy tới kéo lấy ta.

Mũi ta chua xót, muốn khóc nhưng phải nhịn xuống. Ta không muốn người duy nhất yêu thương ta trong ngôi nhà này sẽ phải đau lòng khổ sở vì ta.

Ta gượng cười:

“Bà nội, cháu gái gả cho người ta, là một người có tiền, chờ tới khi lại nhà, cháu sẽ mua bánh hoa quế mà người yêu thích nhất.”

Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt của bà. Mẹ kế lại cười đến không khép miệng lại được:

“Sao mà phải khóc! Nó vào trong thành là để hưởng phúc!”

“Đến lúc ấy cũng đừng quên chúng ta là được!”

Nói rồi lập tức kéo ta lên kiệu. Ta quay đầu nhìn lại, thấy bà nội đang lau nước mắt, đôi chân khập khiễng chạy theo gọi với từ phía sau:

“Xảo Nhi, Xảo Nhi à……”

Cuối cùng ta cũng không thể kìm nén những giọt nước mắt thêm được nữa.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 2: Chương 2



3.

Bà nội ta khổ cả một đời.

Sinh cha ta chưa được bao lâu thì ông nội lâm bệnh qua đời, bà trở thành góa phụ.

Về sau, khi đang chặt củi trên núi, bà nhặt được mẹ ta – khi đó là một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Một người phụ nữ góa bụa, khổ cực trăm bề, một mình nuôi nấng cả con trai lẫn con dâu lớn khôn.

Cha ta không nên thân, thi trượt công danh, lại còn học thói ăn chơi trác táng, cờ b.ạ.c rượu chè gái gú hút xách đủ cả năm thứ độc.

Bà nội và mẹ ta dựa vào đôi tay khéo léo, thêu thùa cho nhà phú hộ, mới tạm đủ trang trải sinh hoạt.

Sau khi sinh ta, cha ta bị đám bạn bè hư hỏng chế nhạo là tuyệt tự.

Hắn đánh mẹ ta, bà nội liền cầm d.a.o rượt theo chém.

Ai dám cười nhạo tuyệt tự, bà liền đến đứng trước cửa nhà họ chửi rủa mỗi ngày.

Có người nói chính vì bà nội quá đanh đá, nên mới khắc c.h.ế.t chồng, thành ra góa phụ.

Mẹ ta nghe được, đêm nào cũng lén hắt phân vào sân nhà bọn họ, hôi thối đến mức họ phải quỳ xuống xin tha.

Hai người bọn họ cùng làm chỗ dựa cho nhau, cũng cùng nhau dựng nên cho ta một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.

Thế nhưng, mẹ mất rồi, bà nội cũng lẫn rồi, thường xuyên nhận lầm ta là mẹ.

Xảo Nhi là tên của mẹ ta.

Ngày mẹ mất, bà nội nắm tay mẹ đã cứng lạnh, gọi suốt một đêm:

“ Xảo Nhi à, Xảo Nhi…”

Ta đã không còn mẹ nữa, ta không thể để mất cả bà nội.

Bà đã mất mẹ, cũng không thể để mất cả ta.

Ta muốn xuống kiệu, nhưng người môi giới giữ chặt không buông: “Tiền đã nhận rồi, còn muốn chạy chắc?”

“Ta chỉ muốn nói lời từ biệt với bà nội thôi…” – ta khẩn cầu, nhưng lại bị mạnh tay nhét vào kiệu.

Phu xe giục ngựa lăn bánh.

Tiếng gọi kia vẫn còn vang vọng bên tai.

Nhưng rồi nhanh chóng tan vào trong gió…

4.

Xe ngựa rong ruổi hơn một tháng trên đường.

Vào giữa xuân, cuối cùng cũng đến thành Nam Lăng – nơi vị phú thương kia cư ngụ.

Thành Nam Lăng phồn hoa náo nhiệt.Còn ta, như con chuột chui ra giữa phố, chỉ cần ánh mặt trời rọi xuống là hiện nguyên hình nghèo khổ.

Người môi giới vén rèm xe ngắm cảnh, từ xa vọng đến tiếng ca:

“Loạn hoa dần khiến mắt người lạc lối, chẳng biết yêu hận cái nào trước sau,

Lầu son đàn ngọc năm mươi năm, thiếp chờ chàng mãi chàng chẳng quay về…”

Người hát giọng ẻo lả dịu dàng, người môi giới khinh khỉnh lên tiếng:

“Mấy mụ góa phụ mất chồng ấy mà, quen thói buôn da bán thịt trên sông nước.”

Bà ta vừa nhắc đến góa phụ, ta lập tức nghĩ đến ả kế mẫu kia của mình – thầm mong đời này bà ta còn cơ hội làm thêm một lần góa phụ nữa.

Vào thành, người môi giới tìm một tửu lâu nghỉ chân. Ngày mai sẽ gặp vị phú thương, tâm trạng bà ta phấn khởi, uống rượu đến say mèm. Miệng bắt đầu nói những lời hồ đồ:

“Xong vụ này, lão bà ta cũng phát tài rồi! Tìm bao năm cũng chẳng thấy ai có mệnh vượng nổi hợp với vị lão gia buôn muối ấy, thế mà lại để ta gặp được ngươi… Ngươi đừng oán ta, ai bảo số ngươi đen đủi chứ…”

Ta không hiểu lắm, nhưng trong lòng có dự cảm chẳng lành. Đợi bà mối say khướt, ta lấy hết dũng khí đi hỏi phu xe: “Áp xưởng nương tử là gì vậy?”

Phu xe sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ thở dài: “Đi mà hỏi tiểu nhị ấy.”

Tiểu nhị đang dọn dẹp bữa ăn trong đại sảnh, nghe ta hỏi, sắc mặt lập tức biến đổi, kéo ta ra sau hậu đường, quát khẽ:

“Cô hỏi cái đó làm gì?”

Ta đáp: “Cha ta bán ta cho phú thương làm thiếp, nhưng người môi giới khi uống say lại nói là để làm áp xưởng nương tử.”

Tiểu nhị vứt phăng khăn bàn xuống đất:

“Tội lỗi! Nói cho hay thì gọi là áp xưởng nương tử, nhưng thực chất là để làm “ đóng sinh cọc” cho bọn thương lái buôn muối ra biển! “

“Cô biết “ đóng sinh cọc” là gì không? Là tìm một thiếu nữ còn trinh, sinh thần bát tự hợp mệnh, sau đó đóng đinh trên mũi tàu ngay khi còn sống! Nghe nói làm vậy thì chuyến đi biển sẽ bình an thuận lợi, buôn bán phát đạt.”

Cậu ta còn định nói tiếp, nhưng thấy mặt ta tái nhợt như tờ giấy, chỉ tức tối giậm chân mắng:

“Nói chung, làm áp xưởng nương tử thì chỉ có đường chết! Cô còn nhỏ thế này, có cơ hội thì trốn đi!”

Ta không nhớ mình đã quay về phòng như thế nào, chỉ nhớ cả người đẫm mồ hôi, mắt mở trừng trừng cho tới tận sáng.

Ta muốn trốn. Ta nhất định phải trốn. Nhưng Nam Lăng lớn như cái cũi sắt, ta có thể trốn đi đâu?

Canh năm, nhà bếp tửu lâu bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Cánh cổng vốn đóng suốt đêm phát ra tiếng kẽo kẹt mở ra.

Ta nghĩ, cơ hội đến rồi.

Ta lặng lẽ ngồi dậy, ngồi yên một lát để chắc chắn người môi giới chưa tỉnh dậy, rồi mới rón rén nhích dần về phía cửa.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tối qua vì muốn trốn, ta cố tình không đóng chặt cửa phòng.

Cẩn thận đẩy cửa ra một nửa, một chân đã bước ra ngoài… thì sau lưng bất chợt vang lên tiếng nói:

“Ngươi định đi đâu?”

Bà ta tỉnh rồi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ta cố làm ra vẻ bình thản: “Ra ngoài giải quyết một chút.”

Người môi giới khạc một tiếng: “Qua đây đỡ ta dậy, ta cũng muốn đi.”

Cánh cửa trước mắt gần trong gang tấc lại xa tận chân trời. Ta biết, mình không thể trốn nữa rồi.

Nước mắt dâng trào, nhưng ta vẫn cố nuốt ngược vào trong.

Ăn xong bữa sáng, xe ngựa lại lên đường tới phủ phú thương. Có lẽ vì cảm thấy chiến thắng đã gần kề, người môi giới ngồi trong xe gật gù buồn ngủ.

Ta gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ họng bà ta. Trong tay áo nắm chặt con d.a.o nhỏ mà tiểu nhị đã lén đưa cho ta đêm qua.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 3: Chương 3



5.

Ta không muốn chết. Nhưng nếu thật sự là đường cùng, ta thà liều một phen để sống.

Đang định ra tay, xe ngựa bỗng va phải một đoàn đưa tang. Hai bên kẹt cứng giữa cầu, không thể nhúc nhích.

Người môi giới xuống xe thương lượng với người ta. Rèm xe bị vén lên, ta nhìn thấy ánh nước sông lấp lánh dưới cầu.

Không chút do dự, ta lao mình nhảy xuống——

“Ùm” một tiếng, rơi vào làn nước lạnh buốt của sông Hoài. Tiếng la hét của đám đông tan vào dòng nước, lập tức bị nuốt chửng.

Ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ, A nương nâng mặt ta lên, dịu dàng gọi “Tiểu Hi.”

Lông mày, khóe mắt của A nương cong cong, còn ta nước mắt không ngừng tuôn: “A nương, con nhớ người lắm…”

Tỉnh dậy, trước mắt là một người con gái xa lạ đang day nhân trung của ta, tay kia lau nước chảy ra ở khóe miệng.

“Ông trời có mắt! Cuối cùng muội cũng tỉnh rồi .Dòng sông lạnh đến thế, mà muội cũng dám nhảy xuống! Đã có gan chết, sao lại không có gan sống chứ?”

Đầu ta choáng váng, nàng lại đưa một bát nước gừng hăng nồng đến trước mặt, ép ta uống cạn.

Lần tỉnh dậy tiếp theo, đầu đã không còn quay cuồng, toàn thân đổ nhiều mồ hôi, quần áo cũ được thay bằng áo vải thô sạch sẽ.

Người phụ nữ ấy vén màn cửa, tay cầm bát tàu hũ nóng hổi bước vào. Ta động ngón tay, phát hiện con d.a.o nhọn kia đã biến mất.

Thấy ta đầy cảnh giác, nàng mỉm cười:

“Tỷ là người cứu mạng muội, chẳng lẽ còn muốn ăn thịt muội sao?”

Nàng cười rất dịu dàng, trong ánh mắt có nét hiền hòa giống hệt A nương.

Mùi đậu hũ thơm lừng làm bụng ta réo ầm ỹ. Ta vồ lấy ăn ngấu nghiến, trong lòng nghĩ: Dù sắp c.h.ế.t cũng phải no một bữa.

Bát đậu hũ đầu tiên bị ta ăn sạch không còn vệt, nàng lại múc thêm, cho đến khi ta no căng không thể ăn nổi nữa.

“Đã no rồi chứ?”

Ta gật đầu. Nàng lấy ra con d.a.o nhọn, đưa lại cho ta.

“Hồi nãy sợ muội làm liều nên tỷ giữ lại. Nếu muội tin tỷ , kể tỷ nghe vì sao lại rơi xuống sông đi.”

Dao đã về tay, lòng ta cũng yên tâm hơn phần nào.

Ta kể từ khi bắt đầu biết nhớ. Kể về bà nội đáng thương, về mẹ mất sớm, về những ngày bị đánh đập, ăn không đủ no, kể về chuyện bị bán đi xa ngàn dặm, suýt mất mạng còn chưa về được.

Nàng ôm ta khóc một trận nức nở, cuối cùng đưa tay lau nước mắt cho ta. Nàng nói:

“Tỷ cô độc một mình, nếu muội chịu, hãy làm muội muội của ta đi. Cùng ta lênh đênh mưu sinh trên sông Hoài này, có ta ở đây, sẽ không để muội đói đâu.”

Giọng nàng dịu dàng mà kiên định, khiến ta không kìm được gật đầu.

Từ đó, ta gọi nàng là A Tỷ.

6.

A tỷ họ Lục, tên là Tam Nương.

Nàng chèo một chiếc thuyền bơm nhỏ, trôi dọc theo " Hẻm Góa Phụ". Trong Hẻm Góa Phụ, tất cả đều là những người vợ góa có chồng c.h.ế.t trong những chuyến vận chuyển muối.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Họ mở những cửa hàng nhỏ cho phụ nữ ở tầng dưới của các ngôi nhà gỗ bên sông, còn tầng trên là chỗ ở.

A tỷ không đủ tiền mua nhà, chỉ có một chiếc thuyền bơm nhỏ, trôi dọc trên dòng sông Hoài. Ban ngày là nhà, tối đến lại biến thành quán ăn khuya, chuyên bán "Đậu hũ canh ba đêm" cho những người thợ làm muối.

Ngày hôm sau ta đến, A tỷ dẫn ta đi làm quen với mọi người.

Bà Lý bán vải ở phía nam con hẻm đưa cho ta một viên kẹo ngọt.

Bà Lâm bán thịt ở phía tây đưa cho ta một miếng thịt chân giò muối.

Bà Thẩm làm hoa ở phía bắc đưa cho ta vài đóa hoa lụa thơm ngát.

Đến phía đông con hẻm, A tỷ không đi nữa. Ta hỏi A tỷ:

“Chúng ta không đi về phía đông à?”

A tỷ nói:

“Phía đông có một con cáo gian xảo, không cần đi cũng được.”

Nàng vừa dứt lời, một người phụ nữ bỗng dưng dội một chậu nước lớn vào mặt A tỷ.

“Ngươi đang mắng ai vậy?”

Ta mở mắt nhìn, thấy một người phụ nữ dáng dấp xinh đẹp, eo thon, tay cầm chiếc chậu gỗ trống không, đứng ở đầu con hẻm phía đông, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào A tỷ.

Nàng cũng nhìn thấy ta:

“Ngươi chính là cô bé mà Tam Hỗn Tử cứu đúng không?”

Ta nghe nàng chửi A tỷ, tức giận nói:

“Ngươi thật không có giáo dưỡng gì cả! Ngươi vừa dội nước bẩn vào tỷ ta, lại còn xúc phạm danh tiếng của tỷ ta nữa !”

Nghe vậy, nàng cười to, nhìn A tỷ mà nói:

“Tam Hỗn Tử thật may mắn, cứu được một trợ thủ nhỏ.”

A tỷ quay sang ta nói:

“Đây chính là con cáo tinh đó.”

Ta ngượng ngùng đỏ mặt, nàng ấy nhướng mày cười:

“Nghe thấy rồi chứ? Chính tỷ của ngươi đã nhục mạ ta trước, dội nước lên người tỷ ngươi, ta đã để cho nàng ta mặt mũi lắm rồi đấy!”

A tỷ không thèm để ý đến nàng, tự tay quay thuyền lại. Một chiếc sào đ.â.m xuống, chiếc thuyền nhỏ như con cá trôi xa dần.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 4: Chương 4



7

Chẳng bao lâu sau, ta đã quen với những người phụ nữ trong con hẻm. Có lẽ vì A tỷ đã nói hết về hoàn cảnh của ta, nên ai cũng đối xử với ta rất tốt.

Hôm nay nhà này đưa cho chút thức ăn, ngày mai nhà khác lại cho vài bộ quần áo cũ.

Lũ trẻ trong hẻm cũng thích chơi với ta, có một nữ phu tử tên là Triệu Hoa còn nhận ta làm học trò, dạy ta đọc sách và nhận chữ.

Ta sống cùng A tỷ trên chiếc thuyền nhỏ, ban ngày giúp những người thợ làm muối giặt quần áo, nhóm lửa, xay đậu; tối đến dùng bình thiếc đựng đầy đậu hũ, dọc theo con sông bán cho mọi người.

Các thợ làm muối rất thích món "Đậu hũ canh ba đêm" của A tỷ, cứ đông đúc tới lui một cách vui vẻ.

Họ bảo rằng mùi đậu hũ trong lò có thể khơi dậy cơn thèm ăn trong lòng người, uống một bát đậu hũ vào đêm lạnh, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ấm áp.

Đêm đến, sau khi xong hết công việc, ta ôm A tỷ ngủ trên chiếc giường nhỏ trong khoang thuyền.

Tóc của A tỷ sau khi chải xong tỏa ra mùi thảo dược dịu nhẹ. Ta nói: “A tỷ, ta thật sự rất vui.”

A tỷ vuốt đầu ta, mơ màng trả lời: “Ngốc lắm, nếu không ngủ, trời sáng mất.”

Ta khẽ “ừ” một tiếng, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Mẹ, người có linh thiêng trên trời, nhìn thấy cuộc sống hiện tại của tiểu Hi, người cũng sẽ vui mừng phải không?

Chỉ là bà nội, không biết giờ bà ấy thế nào. Ta âm thầm chắp tay cầu nguyện, mong trời cho ta sớm được gặp lại người.

Không biết ta đã ngủ từ khi nào, khi thức dậy, một mùi hương quen thuộc của phấn son bay vào mũi.

Ta dụi mắt, thấy A tỷ đang múc đậu hũ từ bình thiếc ra, bên cạnh có một người dáng dấp thướt tha.

“Rắc thêm ít kẹo trái cây đi, chẳng mất bao nhiêu tiền đâu!”

Giọng nói này cũng quen thuộc, nhìn kỹ mới nhận ra chính là cô gái đã dội nước hôm ấy!

Nàng ấy không khách khí, cầm bát lại gần:

“Cô bé, không đánh không quen biết, ta là Liêu Oanh, cô gái hát hay nhất trên sông Hoài.

Ngày mai ngươi đến thuyền Ngọc Bích, ta sẽ hát cho ngươi nghe.”

A tỷ đi đến, đá mạnh một cái vào cô ấy: “Đừng làm phiền tiểu Hi ngủ.”

Cô gái tên Liêu Oanh khẽ cười:

“Có gia đình rồi có khác, biết thương người hơn rồi.”

A tỷ vỗ ta ngủ rồi, chờ Liêu Oanh uống xong bát đậu hũ, nhận tiền rồi đuổi nàng ấy đi, khiến Liêu Oanh tức giận đến mức chửi:

“Làm ăn mà có người giống ngươi là khó chịu nhất!”

8

Ta không thích Liêu Oanh. Những người phụ nữ trong con hẻm “góa phụ” biết về hoàn cảnh của ta, ai cũng đối xử với ta rất tốt.

Chỉ riêng nàng ấy là ngoại lệ, lúc nào cũng thích trêu chọc ta.

Không phải là cố ý gọi sai tên, thì cũng là mua đồ thiếu tiền.

Thậm chí còn quá đáng hơn, nàng ấy luôn cố tình kể những cảnh tượng bẩn thỉu cho ta nghe, khiến ta xấu hổ đến đỏ mặt.

Dù những điều ấy ta có thể chịu đựng, nhưng có lần nàng ấy thực sự khiến ta nổi giận.

Hôm ấy Liêu Oanh đến muộn, A tỷ đã đi giao quần áo cho các thợ muối, chỉ còn mình ta trong khoang.

Nàng ấy bước lên thuyền, trước tiên dùng khăn thêu chim uyên ương lau mặt ta, rồi lại vươn tay sờ vào eo ta.

“Không tệ không tệ, tuy vẻ ngoài còn non nớt, nhưng dáng vóc lại rất thướt tha. Hai năm nữa lớn thêm, có thể trở thành ngôi sao trên sông Hoài.”

Ta trong lòng khinh bỉ, thầm nói một tiếng "khó chịu".

Lý lịch của nàng ấy, nói theo cách nhẹ nhàng, là Liêu Oanh, cô gái có tiếng ở thuyền Ngọc Bích.

Còn nếu nói theo cách khó nghe, chính là một cô gái đón khách trên thuyền” bán hoa”.. Ai mà muốn trở thành kiểu người như vậy?

Ta đáp lại nàng ấy “Dù ta xuất thân nghèo khó, nhưng cũng biết tự trọng.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta đợi Liêu Oanh như mọi khi sẽ cười nhạo ta rồi vỗ về, nhưng mãi không nghe thấy tiếng động gì.

Quay lại nhìn, thấy nàng ấy đứng cứng đơ, mắt cũng trở nên u ám. Cảnh tượng này khiến ta không hiểu sao lại cảm thấy có chút lúng túng.

Hôm ấy là lần đầu tiên Liêu Oanh không ăn hết bát đậu hũ, đặt đồng tiền xuống rồi lặng lẽ quay người đi.

Khi A tỷ trở về, ta kể cho cô ấy nghe việc này. Kỳ lạ là lần này A tỷ không mắng Liêu Oanh, chỉ thở dài thật lâu, rồi nói với ta:

“Góa phụ hẻm này đều là những người khổ, muội không nên nói những lời đ.â.m vào trái tim người ta.”
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 5: Chương 5



9

Từ đó, ta mới bắt đầu nhận ra một vài điều. Hàng đêm, món “đậu hũ canh ba đêm “của A tỷ luôn đủ cho một người.

Vào canh ba, khi mùi son phấn pha lẫn mùi rượu từ xa kéo lại gần. A tỷ miệng lầm bầm mắng chửi, nhưng tay vẫn đong đầy đậu hũ, không quên thêm chút kẹo trái cây.

Sau khi khách ăn xong, A tỷ sẽ không kiên nhẫn thu tiền rồi đuổi người đi, rồi thay đồ vào giấc ngủ.

Nếu thật sự ghét một người, làm sao lại đối xử tốt với họ như vậy?

Ta đi hỏi Lâm đại nương. Lâm đại nương lúc này đang cắt thịt heo thành từng miếng nhỏ: “A tỷ của ngươi có nói cô ấy ghét Liêu Oanh à?”

Ta lắc đầu: “Nhưng A tỷ nói Liêu Oanh là con cáo gian xảo, không cho cô ấy nói chuyện với ta.”

Máu heo thấm vào đá xanh, Lâm đại nương bày thịt heo lên bàn: “Muốn biết thì giúp ta một tay.”

Gió hè thổi tung tóc, dòng nước cứ cuốn trôi không ngừng. Ta đứng bên quầy thịt nghe hết câu chuyện đầy u uất của một người con gái làm nghề.

Cô ấy bị bắt cóc, trên đường chạy trốn đã cứu một chàng thư sinh đang c.h.ế.t đói, nuôi anh ta bằng cách hát trong các buổi diễn, chỉ mong một ngày anh ta thành đạt rồi cưới cô.

Nhưng thư sinh đó lại trèo cao, mê mệt những kẻ quyền thế, rồi đem cô làm “món quà” cho bọn quan lại. Lúc đó cô gái đã mang thai.

Bị người yêu phản bội, đứa con c.h.ế.t non, thư sinh cuối cùng kiếm được một chức vụ nhỏ, để bịt miệng cô, anh ta tính toán g.i.ế.c cô.

“Xác chết” theo dòng sông Hoài trôi dạt, vướng vào đầm lau sậy, một cơn mưa lớn đã đánh thức người sắp chết.

Cô gái từ đó đổi tên thành Liêu Oanh, vào nghề làm gái, sống những ngày tháng phong trần.

“A tỷ của ngươi mắng nàng ấy, là hy vọng mắng Liêu Oanh tỉnh lại. Dù cuộc sống có tệ đến đâu, cũng không nên sống vô nghĩa.”

Đêm ấy sau khi bán xong” đậu hủ canh ba đêm”, ta nằm trên chiếc ghế mảnh, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

A tỷ hỏi vì sao ta không ngủ, ta đáp rằng ta đang đợi một cơ hội để nói lời xin lỗi.

A tỷ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ khoác áo cho ta. Vào giờ mùi, người đó đến.

Tiếng cười cùng mùi phấn son đầu tiên bay vào phòng, ta nhảy bật dậy cầm bát chạy lại.

"Liêu Oanh tỷ." Ta không dám ngẩng đầu lên.

Một bàn tay mềm mại nhận lấy bát, giọng điệu vẫn như mọi khi, đùa cợt: "Ô, hôm nay sao lại xấu hổ vậy?"

Ta đỏ mặt: "Xin lỗi, hôm qua ta không nên như vậy... Nữ phu tử đã dạy ta, chưa hiểu nỗi khổ của người khác, không nên nói linh tinh.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Nữ phu tử còn dạy ta, biết sai mà sửa thì mới là người có nghĩa khí.”

Ta đưa tay ra, lòng bàn tay chứa hai viên kẹo bơ đã lâu không dám ăn. Nàng ấy ngẩn ra một lúc, rồi bỗng cười vang, cười đến mức nước mắt rơi xuống.

A tỷ đưa cho nàng ấy một chiếc khăn tay, nàng ấy nhận lấy, che mặt lại. Một lúc lâu sau, Liêu Oanh nhẹ nhàng thở ra.

"Thực ra, ngươi có nói sai đâu? Chỉ là trời trêu đùa ta, ta đành nằm chấp nhận. Nhưng ta không nên trêu đùa ngươi như vậy, ngươi là một cô gái lanh lợi và tốt bụng. Đều là lỗi của ta. Ta mới là người phải xin lỗi ngươi."

Nàng ấy bước lại gần ta, ôm ta thật chặt, giọng điệu mang theo sự đáng yêu và thành khẩn:

"Tiểu Hi muội muội, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Tóc nàng ấy rơi lên mặt ta, mang theo cảm giác ngứa ngáy. Ta đưa tay nâng mặt nàng ấy lên:

"Ta nghĩ, ngươi chỉ là quá đau buồn. Mẹ ta đã nói, người đau buồn sẽ làm những điều sai lầm. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần người luôn muốn sống tốt, sẽ luôn có cơ hội."

Nàng ấy ôm lấy ta, run lên một cái. Nước mắt ấm áp từ từ chảy xuống, rơi vào lòng bàn tay ta.

Một lúc lâu sau, Liêu Oanh lau khô nước mắt, quay đầu cười hỏi A tỷ:

"Tam tỷ, cuối cùng người ở đâu mà tìm được muội muội tốt như vậy! Chỉ cho ta đi, ngày mai ta cũng muốn đi tìm một người!"

Rồi nàng ấy bỗng nhớ ra điều gì, vỗ nhẹ lên đầu.

"Ôi, sao lại phải tìm nơi xa xôi, Tiểu Hi, ngươi có muốn có thêm một tỷ tỷ nữa không?

"Tam tỷ lớn hơn ta hai tuổi, nàng làm đại tỷ, ta làm nhị tỷ, ngươi là muội muội thân thiết nhất của chúng ta."

Ta nhìn nàng ấy, gật đầu thật chắc chắn.

Ánh trăng ẩn trong mây mù, hoa đào nở nơi góc tối. Trước dòng sông Hài, ba chị em chúng ta quỳ trên mạn thuyền, cùng uống một bát rượu.

"Trời đất chứng giám—

"Đại tỷ Lục Tam Nương.”

"Nhị tỷ Thẩm Liêu Oanh.”

"Tam muội Tiểu Hi.”

"Chúng ta hôm nay kết nghĩa tỷ muội, dù giàu hay nghèo, không bỏ nhau, tỷ muội đến c.h.ế.t vẫn là một nhà!"
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 6: Chương 6



Mùa xuân sắp hết. Đại tỷ nói đã tích góp được một ít tiền, định mua vải để may cho ta một bộ quần áo đẹp.

"Tiểu Himập mạp hơn một chút rồi, đồ cũ không vừa nữa."

Chúng ta vui vẻ cười đùa khi vừa đưa thuyền vào bến, nhưng chưa kịp dừng, thì đã thấy lính thu thuế đến trước.

Bọn họ ầm ĩ, cứ như ma quái đòi nợ. Xé vải nhà Đông gia, lấy gà nhà Tây gia, cướp lúa nhà Nam hộ, lấy tiền nhà Bắc hộ.

Trong ngõ, dân chúng chỉ dám căm tức, không dám lên tiếng, đấu với quan thì chẳng khác nào tự nộp mạng.

Mọi lần ta trốn tránh, nhưng hôm nay mọi ngõ ngách đều có lính. Ta không còn nơi nào để trốn, không còn cách nào để chạy, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Một tên lính bắt lấy cổ ta, quay đầu hỏi Đại tỷ: "Người này là ai?"

Đại tỷ mồ hôi đổ xuống: "Quan gia nhẹ tay! Đây là muội muội của ta, vừa từ quê lên."

Tên lính giận dữ hét lên: "Sao không báo sớm? Sau này thuế đất, thuế kinh doanh, thuế nhân khẩu... tất cả đều phải tăng thêm một phần!"

Đại tỷ vội vàng đồng ý, lính cướp tiền bạc, rời đi ầm ĩ, lúc này Đại Tỷ mới dám nhổ nước bọt vào bóng lưng chúng.

"Để bọn giặc Nhật không đi bắt, lại đi ức h.i.ế.p dân lành, bọn chúng đúng là thua hết cả nhân tính!"

"Phì! Lũ cặn bã, lòng dạ đen tối!"

Nàng mở bao tiền tiết kiệm ra, những đồng bạc dành dụm suốt mấy ngày lại trống rỗng.

Con hẻm Goá Phụ là nơi nghèo nhất ở Nam Lăng. Không phải vì người dân ở đây lười biếng, mà vì thuế quá nặng.

Nơi này phải đóng nhiều loại thuế hơn bất cứ ai, sống đã khó lại càng khó hơn.

Ta nhìn Đại tỷ buồn bã, trong lòng dần có quyết tâm. Ta dậy sớm làm việc vất vả, trong ba tháng ở quán rượu lớn nhất nơi này, ta giúp dọn dẹp bã rượu.

Dùng số tiền tiết kiệm được, ta mua vải và chỉ để may vá. Mẹ ta ngày xưa đã dạy ta thêu thùa, lúc ấy ta dựa vào tình yêu thương của mẹ và bà nội nên lúc ấy không chịu chăm chỉ học hỏi.

Trong những ngày còn lại, khi Dại Tỷ đi phát đồ, ta sẽ ngồi trên mạn thuyền luyện thêu.

Ta nghĩ mình đã thừa hưởng đôi tay khéo léo của mẹ, chỉ một tháng, ta đã thêu khá tốt. Ngày ta đưa bộ đồ mới cho Đại tỷ, trong mắt nàng tràn ngập sự ngạc nhiên:

"Ngươi có tài thêu giỏi như vậy, sau này sẽ không cần lo lắng gì nữa!"

Nàng ấy nghĩ ta đang chuẩn bị cho kế hoạch tương lai của mình. Ta nhìn Đại Tỷ, nghiêm túc nói:

"A tỷ, ta muốn chia sẻ lo âu với tỷ."

Ánh mắt Đại tỷ lấp lánh, nàng mỉm cười, lau nước mắt:

"Ngốc quá, ngươi sợ A tỷ không nuôi nổi ngươi sao?"

12.

Trên dòng sông Hoài. Đại tỷ mang các sản phẩm thêu của ta ra khoe khắp nơi:

"Muội muội ta làm đó, đẹp không?"

Liêu Oanh mang những túi hương ta làm đi bán trên thuyền Bích Ngọc, rất nhanh đã hết sạch sẽ.

Xưởng thêu của ta đã thành công mở cửa.

Khi nhận được đơn hàng đầu tiên, ta vui mừng đến rơi nước mắt. Hóa ra ta không phải là gánh nặng của hai tỷ. Ta. cũnglà người có thể sống nhờ đôi tay của chính mình.

Chiếc thuyền nhỏ hàng ngày vẫn trôi qua, Liêu Oanh cũng được khích lệ, chuẩn bị tích cóp tiền để chuộc thân.

Ta hỏi nàng ra ngoài rồi muốn làm gì, nàng chống cằm suy nghĩ một lát:

"Mở một quán nhỏ ven đường, khách ăn uống nhắm với rượu, nếu vui thì ta sẽ hát vài bài cho họ nghe."

Ta vỗ tay: "Công việc này hay quá! Vừa kiếm tiền lại vui vẻ tự do!"

Nàng nghe xong cười lớn: "Người hiểu ta nhất chính là Tiểu Hi."

Thời gian trôi qua. Một sáng hè, con hẻm Goá Phụ bỗng trở nên náo nhiệt.

Trẻ con từ xa đã reo lên: "Đoàn thuyền trở về rồi——"

Ta không hiểu gì, quay lại hỏi Đại tỷ. Nhưng khi nhìn lên thuyền, ta thấy một người đàn ông lạ mặt, thân hình cường tráng đang mài đậu.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta hỏi Đại tỷ người đó là ai, nhưng người ấy đã lên tiếng trước:

"Ta họ Lưu, là bằng hữu của Tam Nương, trước đây đi theo đoàn thuyền ra biển, hôm nay mới trở về."

Vì là bằng hữu của Đại tỷ, ta vội vàng rót nước cho người ấy uống.

Người ấy cười hì hì: "Ngươi là Tiểu Hi muội muội đúng không? Tam Nương nói ngươi rất xinh đẹp và thông minh!"

Rồi người ấy liếc trộm Đại tỷ, ngửa đầu uống cạn nước. Cuối cùng lau miệng: "Nước ở đây uống ngon hơn những nơi khác."

Ta trong lòng thắc mắc, đều là nước từ sông Hoài, sao lại có sự khác biệt nhỉ?

Quay đầu lại, ta thấy Đại tỷ đang đỏ mặt. Người lớn thật kỳ lạ.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 7: Chương 7



13.

Lưu đại ca gần như ngày nào cũng đến. Mỗi lần đến đều không rảnh tay, vừa đến là bắt tay vào làm việc ngay.

Có lần không biết từ đâu Lưu đại ca lấy ra hai chiếc trâm hoa đào, chiếc lớn cho Tam tỷ, chiếc nhỏ cho ta.

Nhưng ta lập tức nhận ra chiếc trâm của Đại tỷ tinh xảo hơn:

"Sao trâm của đại tỷ lại có hạt ngọc đỏ, còn trâm của ta thì không?"

Lưu đại ca ho một tiếng:

"Tiền không đủ... Đại ca hứa với muội, sau này sẽ tích cóp tiền mua chiếc tốt hơn cho ngươi!"

Ta cười khẽ: "Ta chỉ đùa thôi, ta biết đại ca thích Đại tỷ mà."

Người đối tốt với Đại tỷ, ta cũng thích.

Nghe Nhị Tỷ Liêu Oanh nói, Đại tỷ, Đại tỷ phu và Lưu đại ca vốn là bạn bè từ nhỏ, cùng lớn lên ở một làng.

Đại tỷ phu tài cao, biết chữ, làm quản sự cho đoàn thuyền. Còn Lưu đại ca lại là một người khỏe mạnh, làm công việc bốc lác vất vả trên đó..

Đại tỷ yêu quý người lịch sự, có học thức như Đại tỷ phu, hai người kết hôn sống hạnh phúc. Nhưng không may Đại tỷ phu mắc bệnh nặng và qua đời rất nhanh.

Trước khi qua đời, Đại tỷ phu đã gọi Lưu đại ca đến, nói: "Lưu sinh, ta biết ngươi cũng thích Tam Nương, nếu ta qua đời, ngươi có thể thay ta bảo vệ nàng ấy suốt đời không?"

Lưu đại ca quỳ xuống bên cạnh, hứa rằng chỉ cần còn sống một ngày, sẽ không để Đại tỷ phải chịu bất kỳ khổ sở nào.

Sau đó Đại tỷ phu nhắm mắt.

Nhiều năm trôi qua, quả thật Lưu đại ca vẫn sống một mình. Mối mai cũng đến khuyên, nhưng hắn chỉ lắc đầu, còn nếu có cô gái nào hỏi thăm, bà mối sẽ nói:

"Người đó không có gì trong tay, theo hắn ta sẽ chẳng vui vẻ gì!"

Ta nghe xong thì hiểu ra. Hóa ra Đại tỷ không ở bên Lưu đại ca vì hắn không đủ khả năng. Với một người đàn ông không đủ bản lĩnh, Đại tỷ đương nhiên không thể chọn.

14

Chớp mắt đã đến ngày Trung Nguyên.

Khi trời dần tối, mọi nhà đều đi lên thuyền treo đèn xá tội.

Đại Tỷ thương nhớ chồng đã khuất, Liêu Oanh cầu phúc cho đứa trẻ chưa sinh.

Ta dùng bút đỏ viết tên của mẹ, cầu mong mẹ ở kiếp sau sẽ được gả vào một gia đình tốt, chồng hiền, con hiếu, không còn phải sống trong những ngày tháng khổ sở này.

Trên sông trôi đầy đèn hoa sen, mang theo vô số nỗi nhớ của hẻm Goá Phụ.

Ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt lướt qua một khuôn mặt quen thuộc.

" Hừ, c.h.ế.t tiệt, ta tìm ngươi khó khăn biết chừng nào."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta ngớ người trong vài giây, ngay lập tức cảm thấy lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra, vội vàng nắm lấy tay Đại Tỷ:

" Mụ bà ... bà ta tìm đến rồi!"

Người mội giới dẫn theo ba bốn tay sai, định nhảy lên thuyền. Không kịp chèo thuyền bỏ trốn, Đại Tỷ lật ngược nồi đậu hũ nóng đẩy lùi đám người.

Nhị tỷ cầm vải nhúng dầu đốt lửa ném qua, rồi nắm tay ta chạy vào ngõ. Cùng lúc chạy, nàng còn kêu lên:

"Những ai ở nhà mau lấy vũ khí! Mụ bà muốn bắt Tiểu Hi đi!"

Đám tay sai bước gần hơn, người môi giới thở hổn hển đến gần, cười gian:

"Một đám goá phụ chẳng có đàn ông, có thể gây ra sóng gió gì Biết điều thì giao người ra, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của các ngươi!"

Đám tay sai cười nham hiểm tiến lên, thì bỗng nghe tiếng cửa ngõ mở ra từng cánh— Các goá phụ cầm dao, chèo thuyền, rìu, bàn là… từ nhà xông ra.

Lâm Đại Nương cầm d.a.o chặt xương chắn trước mặt ta. Ngay cả người phụ nữ thùy mị nhất trong xóm, Châu Hoa Nương, cũng siết chặt con d.a.o găm trong tay.

Mấy người phụ nữ xếp thành một bức tường vững chãi, bảo vệ ta ở phía sau. Dù đám tay sai có cao to thế nào, cũng bị cảnh tượng này làm khiếp sợ.

Người môi giới nuốt nước miếng: "Con nhóc này là ta bỏ tiền ra mua, ta bắt nàng về có gì sai?"

Đại Tỷ bước đến, phun một bãi nước miếng vào mụ ta:

"Phì! Đồ lòng dạ bẩn thỉu, mụ già quái vật! Khi ngươi mua nàng, có nói rõ là bảo nàng đi c.h.ế.t không? Ba mươi lạng bạc đổi một trăm lạng vàng, mạng người trong tay ngươi chỉ là một món hàng rẻ mạt!"

Những người phụ nữ không thể nhẫn nhịn nữa.

"Chẳng cần tranh cãi với mụ ta! Hôm nay muốn bắt Tiểu Hi, trước hết phải dẫm nát Hẻm Goá Phụ chúng ta!"

Lâm Đại Nương vung d.a.o chặt xương lao lên, cả đám người ùa vào như sóng vỡ.

Tiếng la hét, cầu xin vang lên phá vỡ bầu trời.
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 8: Chương 8



15.

Khi quan phủ dẫn quân đến, Hẻm Goá Phụ đã trở lại yên tĩnh. Người môi giới bị đẩy ngã xuống nước mà chết, đám tay sai cũng c.h.ế.t và bị thương rất nhiều.

Có một tên tay sai không c.h.ế.t muốn tố cáo, nhưng bị các goá phụ cùng nhau nhổ nước miếng vào mặt.

"Phì! Quan gia đừng nghe hắn nói bậy, gã này say rượu không trả tiền còn đi đốt tiệm! Giờ lại dám vu khống!"

Cả đám đồng thanh, người bị thương không dám nói sự thật, người c.h.ế.t thì không thể lên tiếng.

Liêu Oanh tựa vào n.g.ự.c quan phủ, dịu dàng kêu oan:

"Ai da, sợ c.h.ế.t mất! Mấy tên đàn ông thối tha muốn cướp phụ nữ, thật chẳng coi các quan gia ra gì!"

Nàng còn vươn tay theo cánh tay của quan phủ, nhét bạc vào tay ông ta.

"Ngài lâu rồi không đến thuyền Ngọc Bích, ta nhớ ngài lắm..."

Quan phủ hiểu ý, an ủi nàng đừng sợ, rồi vui vẻ nhận bạc, bắt tên tay sai bị thương, trở về giao nộp.

Đêm nay, nơi này không ai ngủ được . Ta quỳ trước mặt các goá phụ, cúi đầu lạy mấy cái thật mạnh.

Ta, Tiểu Hỉ, chẳng có công lao gì, lại được gặp nhiều người mẹ tái sinh như vậy. Nhờ họ bảo vệ mà ta mới vượt qua được kiếp nạn này.

Châu Hoa nương nâng ta dậy:

"Mọi người đều bảo Hẻm Goá Phụ chúng ta là nơi nghèo hèn nhất của thành Nam Lăng, là nơi ở của những người phụ nữ hèn mọn nhất. Nhưng hôm nay, tất cả những gì đã xảy ra, sẽ khiến bọn ngốc kia phải mở mắt ra. Ở đây, phụ nữ có ý chí mạnh mẽ… kiến có thể lay cây."

16

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ngày hôm sau, trời nắng đẹp.

Hẻm Goá Phụ vẫn nhộn nhịp như mọi khi. Nhưng ta biết, có một số thứ đã hoàn toàn khác biệt.

Chúng ta có một bí mật chiến thắng chung.

Bí mật này đã thêm chút huyền thoại cho hẻm Goá Phụ, đồng thời mang lại may mắn cho chúng ta.

Trước tiên là các sản phẩm thêu của ta, nhờ vào kỹ thuật thêu mới mẻ và giá cả hợp lý, đơn hàng đã nhận đến tận mùa xuân năm sau.

Tiếp theo, đoàn thuyền vận chuyển đã nhập một nhóm thợ từ Giang Tô và Chiết Giang, họ bao thầu món đậu hũ của Đại tỷ mỗi tháng.

Chiếc thuyền Ngọc Bích của Nhị Tỷ được một thương gia muối ở Hồ Châu chú ý, người này giàu có, chi tiêu tất tay, ngày nào cũng vung tiền như cát.

Đến cuối năm, ba tỷ muội ta tính toán lại số tiền còn lại. Trừ đi thuế cuối năm phải đóng, ta còn dư được ba mươi bảy lượng bốn tiền.

Ánh nến đỏ phản chiếu trong mắt chúng ta, sáng như sao. Đây là một năm tuyệt vời.

Từ đáy khổ cực, ta đã tìm thấy sự sống.

Mẹ không nói sai, chỉ cần con người ta quyết tâm sống tốt lên, rồi sẽ có một ngày vươn mình.

Đêm giao thừa, nhà nhà đều nổ pháo. Chúng ta mua rượu và thức ăn, hiếm khi được quây quần trong khoang thuyền, thưởng thức rượu hoa đào và bánh hạnh nhân.

Sông Hoài lặng lẽ chảy, thuyền lắc lư theo sóng. Chúng ta nằm gối lên nước sông, học theo Liêu Oanh hát vang những khúc nhạc.

Tối hôm ấy, ta mơ thấy bà nội. Bà ngồi bên chiếc giường cũ nát, nhẹ nhàng ru người trên giường ngủ.

Ta lại gần nhìn, phát hiện "người" đó chỉ là một bó rơm mặc bộ đồ của ta.

Bà đang gọi tên ta. Mẹ đã mất, ta và bà là điểm tựa của nhau.

Năm trước đêm giao thừa, bà lén giấu cho ta một quả trứng. Đêm giao thừa năm nay, liệu quả trứng ấy có còn được bà nội giữ gìn không?

Khi tỉnh dậy, ta nhận ra mặt mình đầy nước mắt. Trước kia ta chỉ lo cho bản thân, giờ ta đã có con đường kiếm tiền. Ta sẽ đón bà nội về. Để bà thưởng thức bánh quế hoa Nam Lăng, có phải ngon hơn bánh nhà quê không?
 
Tựa Gối Bên Sông - Ngẫu Sổ Nguyệt
Chương 9: Chương 9



17.

Ta mở túi bạc. Đúng mười lượng, là tất cả những gì ta kiếm được trong gần một năm qua.

Trước đó ta đã hỏi qua về việc này với Lưu đại ca.

Vận chuyển đường bộ gập ghềnh, ông bà già không chịu nổi. Vận chuyển đường thủy tiện lợi và nhanh chóng, phù hợp nhất.

Điều duy nhất thiếu là ta không đủ tiền. Lúc này chiến tranh với Nhật vẫn liên tục, thuyền buôn không nhận chở người, người già sức yếu, sợ dọc đường xảy ra sự cố.

Vì thế, vận chuyển dài hạn yêu cầu giá là mười lượng. Cộng với tiền ăn ở, ít nhất cũng phải mười lăm lượng.

Ta cần tiền, rất rất nhiều tiền.

Nếu ta còn ở quê, ta sẽ không bao giờ dám mơ về việc làm giàu như thế này. Nhưng đây là Nam Lăng, chỉ cần ta chăm chỉ, tốc độ kiếm tiền nhanh gấp trăm lần.

Mục tiêu cấp bách hiện giờ là mở rộng xưởng thêu.

Hẻm Goá Phụ không thiếu người làm, các cô gái muốn học thêu rất nhiều. Ta phát tín hiệu tuyển học trò, chẳng bao lâu đã đủ người.

Thuyền bơm đã không chứa nổi hết số công cụ và người, ta và Đại tỷ bàn bạc, lấy ra mười lăm lượng bạc thuê một ngôi nhà hai tầng gần đường. Tầng hai để ngủ, tầng một sửa thành xưởng thêu.

Ta còn mời nữ phu tử viết cho một tấm biển hiệu.

Những chữ vuông vức trên đó thông báo rằng "Xưởng thêu lưu thủy" chính thức mở cửa kinh doanh.

Mọi thủ tục với chính quyền, đóng thuế, mua sắm công cụ... bạc cứ như nước chảy đi. Khi mọi thứ hoàn tất, ta đã tiêu hết số bạc và còn mắc nợ không ít.

Nhưng ta không sợ. Hẻm Goá Phụ đã tái tạo lại ta. Khoảnh khắc nhảy xuống cầu sông Hoài, ta của ngày xưa yếu đuối đã c.h.ế.t đi.

Có lẽ ta vốn dĩ không yếu đuối. Phụ nữ yếu đuối là sự áp đặt của những kẻ trí thức mục nát.

Tự lập tự cường, mới là ngọn lửa bất diệt trong ta.

18

Tiếng pháo mừng khai trương là do các goá phụ trong hẻm cùng nhau mua. Tiếng nổ vang rền, chói tai.

Chỉ trong một năm, ta đã có một cửa hàng nhỏ của riêng mình, trở thành chủ của xưởng thêu. Ngày cửa hàng hoàn thành, cũng là đúng vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của ta.

Đại tỷ dùng dây đỏ cột tóc ta thành búi. Nhị Tỷ tặng ta một hộp phấn son.

Hai người họ sửa soạn cho ta thật xinh đẹp, nhìn vào mắt ta như những vì sao sáng ngời.

"Tiểu Hi của chúng ta đã là thiếu nữ rồi!"

Có lẽ là vì khói pháo làm cay mắt, ta không kìm được mà khóc ướt mặt. Nhị Tỷ đùa: "Nhìn xem! Cô bé đã lớn rồi mà còn làm nũng!"

Đại tỷ dùng khăn lau đi vết nước mắt trên mặt ta, dỗ dành như dỗ trẻ con:

"Được rồi được rồi, hôm nay tất cả uất ức khóc hết đi. Ngày mai, hoa nở trăng tròn, an vui như ý."

Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi. Từ nay về sau, cuộc sống còn lại, chỉ cần biết đủ là hạnh phúc.

Xưởng thêu đã hoạt động hơn nửa tháng. Ta tính toán lại, vẫn là thu không đủ chi. Ta phải gánh vác cuộc sống của các thợ thêu, mỗi ngày mở mắt ra là phải lo cho khách hàng và thu chi, đến nỗi miệng lưỡi bị đau.

Sau khi suy nghĩ, ta gọi Nhị Tỷ đến, nhờ nàng ấy giúp ta tổ chức một buổi biểu diễn, quảng bá cho xưởng thêu của ta.

Chẳng bao lâu, nàng ấy mời ta và Đại tỷ đi xem hát trên thuyền. Đây là lần đầu tiên xem hát, ta ngồi ngay ngắn, nghiêm túc.

Ánh đèn bật lên, Liêu Oanh và vài chị em bước vào theo từng hàng.

Vở kịch bắt đầu——

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

【Cô tiểu thư xưởng thêu nhận ra chàng trai phụ tình, dùng khăn tay và áo lụa dụ dỗ hắn vào phòng trọ giả. Bỗng nghe nói nhà ta thiếu bạc, lừa hắn lấy hết tiền bạc, lừa đến sạch trơn.】

Chúng ta nghe mà thích thú, liên tục vỗ tay.

Vở kịch "Chàng trai phụ tình" được diễn trên sông Hoài, nổi danh ngay lập tức. Nhờ cơ hội này, ta đã kịp thời làm ra nhiều mẫu thêu đẹp, giá cả phải chăng.

Lại nghe theo lời khuyên của nữ phu tử, mua nhiều tặng nhiều, khách cũ được giảm giá khi giới thiệu cho khách mới.

Vậy là, khi hoa nhài nở, xưởng thêu lưu thủy cuối cùng cũng có chỗ đứng trong thành Nam Lăng.
 
Back
Top Bottom