Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 320: Em yêu nó rồi đúng không?



Hàng Tư xuống xe trước so với ga cần đến, theo cùng là Kiều Uyên.

Trong phòng giường nằm đã xảy ra một vụ án mạng, khiến lịch trình của chuyến tàu cao tốc nhất thời bị trì hoãn. Đầu tiên, lái tàu phong tỏa hiện trường lại. Sau khi tàu cao tốc đi tới ga gần nhất, cảnh sát địa phương cũng đã lập tức có mặt. Trong lúc họ khám nghiệm hiện trường, Kiều Uyên và Hàng Tư cũng được yêu cầu cho lời khai với tư cách là người ngủ chung phòng với hai người họ.

Khi đến đồn cảnh sát, Hàng Tư bỗng cảm nhận được một nỗi sợ hãi vô cớ.

Không phải vì vụ án. Cả hai người ấy đều không chết bởi tay cô nên cô cũng chẳng sợ việc hợp tác điều tra; cũng không phải vì cô cảm thấy mình không thân thuộc với mảnh đất này. Kể từ khi hiểu chuyện, cô đã giống như một tấm bèo trôi, ngoài trại trẻ mồ côi ra thì đâu cũng là nhà đối với cô.

Đơn thuần chỉ vì Kiều Uyên.

Cảm giác mà cô cảm nhận được là người mang tới sự an toàn cho cô, Lục Nam Thâm, đã biến mất, còn lúc này ở bên cạnh cô là một tên ác quỷ lúc nào cũng có thể làm tổn thương tới cô. Giây phút này cô mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào Lục Nam Thâm đã trở thành một bóng cây to lớn, rợp trời, khiến cô yên tâm dựa vào.

Hàng Tư hoang mang, bất an trong suốt thời gian lấy lời khai, tư duy chưa bao giờ hỗn loạn đến vậy. Ban đầu, người ghi lời khai cho cô là một cảnh sát nam, sau khi thấy vậy họ đổi sang một cảnh sát nữ. Nữ cảnh sát vỗ về Hàng Tư, bảo cô đừng căng thẳng, chỉ cần nói ra những thông tin mình biết là được.

Người đó hiểu lầm rằng cô đang hoảng hốt vì chứng kiến hiện trường vụ án, bèn nói thêm với Hàng Tư: "Chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt đâu, cô bé, cứ yên tâm."

Hàng Tư ngước mắt lên nhìn vị cảnh sát, mấp máy môi rồi lại ngậm miệng vào. Có mấy lần cô đã muốn nói với họ: Các người hãy bắt người đàn ông đang đi cùng tôi lại đi, hắn từng giam cầm tôi, làm tổn thương tôi!

Nhưng phải nói ra lời này thế nào đây? Kiều Uyên bị điều tra thì có khác gì Lục Nam Thâm bị điều tra? Rõ ràng họ sẽ chẳng điều tra ra được gì mà Kiều Uyên lại có thể nổi cơn lôi đình vì hành động của cô, chưa biết chừng còn làm điều gì đó với Lục Nam Thâm.

Khi đẩy cửa vào, Kiều Uyên có hơi mạnh tay, có lẽ vì nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Hàng Tư, hắn nghiêm mặt lại: "Những gì cần nói chúng tôi đều đã nói cả rồi. Bạn gái của tôi sức khỏe không tốt, mấy người làm vậy sẽ làm cô ấy sợ đấy."

Khi họ đi ra khỏi đồn cảnh sát, đã có ô tô đợi sẵn.

Thậm chí Hàng Tư bắt đầu nghi ngờ rằng tất cả chỉ là màn kịch do Kiều Uyên tự biên tự diễn.

Kiều Uyên đích thân lái xe.

Trong khoang xe kín đáo chỉ có cô và Kiều Uyên, tình huống này khiến Hàng Tư bất an. Đợi cho xe đi ra khỏi phạm vi của đồn cảnh sát, Kiều Uyên mới dừng xe lại ở một khu vực yên tĩnh.

Toàn bộ cơ thể Hàng Tư đều căng ra, hai tay cô bện chặt vào nhau, cho đến khi người đàn ông vươn cánh tay qua, nắm lấy tay cô, cô vẫn còn những phản ứng tiêu cực. Thấy vậy, Kiều Uyên âm thầm dồn sức, cưỡng ép nắm chặt tay cô trong tay mình. Nhưng giọng hắn thì khá dịu dàng: "A Tư, đừng sợ, không sao rồi."

Một tiếng "A Tư" như vòng kim cô siết chặt lấy cô, khiến cô không rét mà run. Nhưng cô nghĩ tới Lục Nam Thâm là lại như nhìn thấy chút ánh sáng le lói dưới vực sâu tăm tối. Cô tìm lại được giọng mình, nói: "Kiều Uyên, tôi không sợ hiện trường vụ án, cũng không phải cảnh sát, tôi sợ anh đó."

Kiều Uyên nhìn cô trân trân, không rời nửa khắc. Lát sau, hắn chạm tay lên mặt cô, tỉ mỉ v.uốt ve, "Sợ tôi à? A Tư, tôi đang bảo vệ em, em không nên sợ tôi."

Sao lại không sợ được? Nhưng Hàng Tư lo cho Lục Nam Thâm hơn, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vì sao anh lại xuất hiện?"

Kiều Uyên phì cười: "Lục Nam Thâm sợ hãi nên chạy rồi."

"Không đời nào."

Kiều Uyên nhướng mày, "Gì cơ?"

Hàng Tư thầm hít một hơi sâu, "Lục Nam Thâm có thể bị thương, có thể đổ máu, thậm chí liều mạng, nhưng tuyệt đối không bao giờ sợ hãi."

Kiều Uyên nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có vài phần ảm đạm, thậm chí còn xuất hiện đôi chút ngạc nhiên. Rất lâu sau hắn bỗng bật cười, cúi mặt xuống, che đi phản ứng chân thật nhất. Trong chất giọng trầm của hắn có chút đắng chát: "Em mới quen nó được bao lâu? Hai chúng ta đã bên nhau hai năm rồi."

"Nói chính xác, tôi bị anh giam cầm hai năm." Hàng Tư nghiến răng, "Thế nên Kiều Uyên, anh có lý do gì để yêu cầu tôi hiểu anh?"

Sức mạnh trên cổ tay bất ngờ thu chặt lại, cô bỗng thấy đau đớn.

Sau cùng Kiều Uyên vẫn buông tay, nói khẽ: "Không sao, chúng ta có thời gian."

"Kiều Uyên." Hàng Tư ngồi thẳng lưng lên, bấm bụng nói: "Bất kỳ ai trong số các anh cũng không đối phó được với tên hung thủ đó, chỉ có Lục Nam Thâm thôi. Anh ấy có thính giác nhạy bén mà các anh không có, chỉ có anh mới có thể ngăn hung thủ tiếp tục gây án."

Kiều Uyên chợt chau mày, ngước mắt, lạnh lùng nói, "Vậy tôi sẽ đưa em rời khỏi đây. Hung thủ liên quan gì tới tôi."

"Mục đích sau cùng của hung thủ chính là Lục Nam Thâm, sao lại không liên quan tới anh? Kẻ đó như một quả bom vậy. Rời đi ư? Nếu thực sự đi được, sao Lục Nam Thâm chỉ cho anh ra ngoài hoạt động hai năm?"

Ánh mắt Kiều Uyên trở nên băng giá, "Em muốn nói gì?"

Bàn tay đặt bên người của Hàng Tư siết chặt lại, cô kìm nén hơi thở gấp gáp. "Anh hoặc là Trần Lẫm, cũng có thể là Thẩm Phục, cho dù có là nhân cách ẩn khuất trong bóng tối kia bước được ra ngoài, không có nghĩa là mấy người kiểm soát được Lục Nam Thâm. Chỉ là ý thức của anh ấy đang yếu ớt trong phút chốc, hoặc là anh ấy cố tình làm vậy."

Đây có lẽ lần đầu tiên cô đối mặt với Kiều Uyên một cách dữ dằn như vậy. Vì ở trong lòng cô, Kiều Uyên tồn tại như một tên ác ma, cô không thể đối mặt, cũng không có cách để đối mặt.

Kiều Uyên cười khẩy, "Thế ư? A Tư, em vừa trải qua một màn khó quên trên tàu cao tốc, sao không thấy Lục Nam Thâm nhỉ? Người giải vây cho em, luôn bảo vệ em là tôi đây, không phải Lục Nam Thâm!"

"Vì anh không nghe được âm thanh đó." Hàng Tư bất thình lình nói.

Kiều Uyên nhíu chặt mày, "Gì cơ?"

Sự lý trí và gan dạ của Hàng Tư đang từ từ quay trở lại, ánh mắt cũng sáng lên lấp lánh. "Đâu phải anh không biết tình hình của hung thủ. Đối phương chắc chắn sẽ ra tay trong chuyến đi này, sự thật là khi lên tàu cao tốc đã như vậy. Hung thủ biết rõ về tình hình của tôi và Lục Nam Thâm nên mới lợi dụng âm thanh đặc biệt để gây ảnh hưởng cho chúng tôi, mà âm thanh đó chắc chắn chỉ có hai chúng tôi mới tiếp nhận được."

Bằng không toàn bộ hành khách đều bị ảnh hưởng, mục tiêu sẽ hóa rộng.

Thế nên Kiều Uyên mới không bị ảnh hưởng, hơn nữa chỉ số hành động của hắn lại cao hơn Trần Lẫm và Thẩm Phục, việc hắn xuất hiện vào lúc này trở nên hợp lý.

Sau khi nhặt lại được lý trí, mọi logic cũng trở nên mượt mà hơn, cô cũng hiểu vì sao Lục Nam Thâm lại "ẩn thân" vào lúc này, chắc hẳn đã bị âm thanh ấy ảnh hưởng.

Suốt cả quá trình, Kiều Uyên chỉ nhìn cô chằm chằm, cũng không ngắt lời cô. Đợi cô nói xong, rất lâu sau hắn mới lên tiếng, hỏi từng câu từng chữ: "Thế nên A Tư, em yêu nó rồi đúng không?"

Lồng ng.ực Hàng Tư phập phồng, ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Phải."

Bờ môi mỏng của Kiều Uyên mím chặt lại, có một khoảnh khắc trong mắt hắn chỉ toàn những tia sáng u ám, như mây mù giăng kín bầu trời.

"Nhưng em là của tôi."

Cô không né tránh sự dồn ép của hắn: "Tôi không thuộc về ai cả, tôi là tôi."

Một chút ngỡ ngàng thoáng qua nơi đáy mắt Kiều Uyên, rất rõ ràng. Lát sau hắn bật cười, rồi dần chuyển thành cay đắng. Khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn đã khàn đặc, "A Tư, chỉ cần em thừa nhận người em yêu là tôi, chỉ cần em chấp nhận ở bên tôi, tôi..."

"Kiều Uyên, những gì anh mang tới cho tôi, chỉ toàn là thương tổn." Hàng Tư ngắt lời hắn, gằn từng từ từng chữ để tỏ rõ thái độ.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 321: Ảo ảnh



Câu nói này của Hàng Tư khiến Kiều Uyên im lặng.

Chiếc ô tô đỗ bên dưới bức tường cao, ánh sáng vốn hạn chế, giờ càng khiến đôi mắt Kiều Uyên trở nên tăm tối hơn, như một đầm nước không thấy đáy mà người ta không dám thăm dò sâu thêm. Hàng Tư hiểu Kiều Uyên, càng u ám không nhìn thấy đáy lại càng đầy rẫy nguy hiểm. Bởi vì ở trong đầm nước ấy chứa một con quái thú nguy hiểm tột cùng, một con quái thú được hắn nuôi dưỡng bằng chính trái tim ma quỷ của mình, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó lôi xuống đầm, nuốt chửng.

Nhưng lần đối mặt này, Hàng Tư lại có dũng khí để phản kháng.

Khi Kiều Uyên ngước mắt nhìn cô, trong ảm đạm ánh lên một nỗi đau thoảng qua. Hắn giữ lấy gáy cô, hơi áp mặt xuống, "A Tư, lẽ nào không có nửa phần khiến em khó quên ư?"

Nếu có khó quên, nếu trong lòng có hắn, cho dù chỉ là một chút thôi, hắn tình nguyện làm bất cứ việc gì vì cô, cho dù bắt hắn biến thành Lục Nam Thâm, hắn cũng chấp nhận.

Chỉ cần cô thừa nhận.

Hàng Tư không giãy giụa, cô kìm nén nhịp tim điên cuồng cùng hơi thở dồn dập, cố gắng đối mặt một cách ung dung rồi nói: "Không có."

Bàn tay sau gáy bất ngờ siết mạnh hơn khiến con tim cô đập lỡ nhịp, cô bất giác nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng những cuồng phong bão táp mà cô đã chuẩn bị đón đợi lại không tới. Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là sống mũi thẳng tắp và bờ môi mím chặt của người đàn ông, một khuôn cằm thẳng căng thành một đường sắc lẹm.

Kiều Uyên không hề ngước lên mà cứ nhìn cô trân trân, rất lâu sau mới hỏi với chất giọng khô khốc: "Rốt cuộc nó tốt đẹp ở điểm gì?"

Hàng Tư hít sâu một hơi, đáp lại hắn, "Anh ấy để tôi được là chính mình."

Kiều Uyên sững người.

Tranh thủ lúc ấy, Hàng Tư thoát khỏi bàn tay hắn, kéo dãn khoảng cách với hắn ra một chút, "Kiều Uyên, đây chính là sự khác biệt giữa anh và anh ấy. Tình yêu của anh ấy là sự tôn trọng và tác thành, còn anh thì sao? Anh có yêu tôi không? Anh ích kỷ, ảo tưởng, anh chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi."

Kiều Uyên nhìn cô rất lâu rồi chợt bật cười, "Tác thành ư? Nếu có một ngày em yêu người khác, tôi không tin Lục Nam Thâm sẽ chịu nhường bước. A Tư, tình yêu luôn là ích kỷ, tôi không chịu nổi khi thấy em thuộc về người đàn ông khác. Kể cả là Lục Nam Thâm cũng sẽ nghĩ vậy thôi."

"Thế nên, anh định làm gì?" Hàng Tư hỏi thẳng vào vấn đề.

Kiều Uyên ngắm nhìn cô, vài tia sáng ánh lên nơi đáy mắt, "Tôi sẽ đưa em rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi càng xa càng tốt, đến một nơi chỉ có hai ta. A Tư, sẽ không ai tổn thương được em, cũng không ai có thể cướp em khỏi tôi."

Cảm giác ngạt thở và hoảng sợ kia lại quay về, Hàng Tư như thấy dòng máu trong người chảy ngược, toàn thân bỗng chốc lạnh tê tái. Cô cười khẩy, khi lên tiếng bờ môi còn run rẩy, "Nói thì hay lắm, chẳng qua anh vẫn muốn giam cầm tôi. Kiều Uyên, anh làm vậy chẳng phải chỉ để thỏa mãn ha.m mu.ốn ích kỷ của riêng mình sao?"

"Em nghĩ Lục Nam Thâm thanh tâm quả dục đến mức nào?" Kiều Uyên một lần nữa khống chế cô, ánh mắt trở nên giá lạnh, "Nó cũng là đàn ông, gì mà tôn trọng rồi tác thành, mục đích cuối cùng vẫn là có được em thôi. Nó không có d.ục v.ọng với em à? Chỉ cần có thì nó và tôi chẳng có gì khác nhau cả!"

"Anh ấy không phải anh, và anh cũng không bao giờ trở thành anh ấy được!" Hàng Tư nhấn mạnh từng chữ.

"A Tư, tôi đưa được em đi một lần thì sẽ đưa được đi lần thứ hai." Kiều Uyên giữ lấy cằm cô, giọng run rẩy.

Hàng Tư để mặc cho hắn giữ lấy mình, cố kìm nén cơn đau trên cằm, "Vậy thì lần này tôi sẽ chết cho anh xem. Giờ tôi chẳng còn điểm yếu nào cả. Cho dù không có Lục Nam Thâm thì tôi nghĩ Niên Bách Tiêu vẫn sẽ nể tình bạn bè, thay tôi trông nom trại trẻ mồ côi. Tôi không tin anh dám đối phó với người nhà họ Niên."

Cô thể hiện thái độ lành làm gáo, vỡ làm môi.

Nó khiến Kiều Uyên thật sự sa sầm mặt lại, như có một lớp sương giá phủ trên gương mặt. Bàn tay giữ cằm cô của hắn càng lúc càng siết mạnh, đau đớn tới nỗi đôi mắt Hàng Tư đỏ rực lên nhưng cô hoàn toàn không có ý thỏa hiệp. Kiều Uyên hơi nheo mắt lại, cúi đầu phủ kín đôi môi cô.

Nói là hôn, nhưng đa phần là trút giận, khí thế hung hăng, không chút tiếc thương. Hàng Tư bị ép phải ngẩng đầu, hắn cưỡng ép cô mở miệng ra. Cô cảm thấy đau nhưng không kêu, càng không cầu xin.

Dần dần, nụ hôn của người đàn ông chuyển từ bạo lực sang triền miên nhưng sau khi nhận ra Hàng Tư không đáp trả lại chút nào, hắn bèn dừng lại. Anh chợt tựa trán mình vào trán cô, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

Hàng Tư cũng cảm nhận được rõ ràng sự tàn bạo xung quanh hắn đang từ từ tan đi.

Rất lâu sau Kiều Uyên lên tiếng, giọng khô khốc: "A Tư, ở trong mắt em, tôi tồi tệ vậy sao? Tôi phải làm sao với em đây..."

***

Hàng Tư choàng tỉnh, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của Kiều Uyên, như thở than, như khó xử, lại có chút bi thương? Cô không dám chắc cảm xúc của Kiều Uyên qua câu nói ấy.

Nhưng lại giật mình vì khung cảnh trước mắt.

Cô vẫn đang ở trên xe, trước mắt là gương mặt một người đàn ông tuấn tú, sáng sủa, rạng ngời như cả trời sao đã được vo tròn vào trong ánh mắt. Thấy cô tỉnh, anh như thở phào, "Hàng Hàng?"

Hàng Tư vẫn còn đang ngơ ngác thì lại có tiếng nói khác vang lên bên tai: "Cảm tạ trời đất!"

Là ảo giác ư? Sao cô lại nghe thấy tiếng của Phương Sênh nhỉ? Cô quay đầu lại nhìn, không phải Phương Sênh thì là ai? Cô ấy ngồi ở ghế lái phụ, đang quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hân hoan. Còn lúc này, người lái xe là Niên Bách Tiêu. Anh ấy ngó qua gương chiếu hậu, cũng nói theo một câu, "Tỉnh táo chưa?"

Hàng Tư chưa hiểu chuyện gì, một lần nữa quay lại quan sát gương mặt người đàn ông trước mắt. "Lục Nam Thâm?" Cô bỗng không dám chắc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đâu là thật? Đâu là giả?

Lục Nam Thâm vu.ốt ve gò má cô, dịu dàng nói: "Phải, anh là Lục Nam Thâm."

Lần này Hàng Tư nhìn rất kỹ càng, nỗi sợ hãi trong lòng chợt biến tan. Cô bỗng trở nên kích động, lập tức chủ động ôm lấy người đàn ông trước mặt, "Nam Thâm, là anh thì tốt rồi."

Niên Bách Tiêu ngồi trước lái xe bỗng huýt một tiếng sáo.

Phương Sênh bĩu môi, quay đầu qua: "Có người yêu là quên bạn."

Ở ghế sau, Lục Nam Thâm để mặc cho Hàng Tư ôm chặt lấy mình như một con bạch tuộc. Anh vòng một cánh tay qua người cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, từng nhịp từng nhịp, dịu dàng, đầy kiên nhẫn, "Anh đây, Hàng Hàng."

Có ai biết đâu, anh cũng sợ muốn chết, đến khi đôi mắt cô trong veo trở lại, anh mới thực sự yên tâm.

Sau khi chắc chắn đó là anh, cô không những không thu tay về mà càng ôm chặt hơn.

Lục Nam Thâm rất vui vì điều ấy.

Đây là lần đầu tiên Hàng Tư chủ động như vậy, trước nay cô đều rất dè dặt. Anh không biết cô sợ hãi điều gì, cũng không hiểu vì sao cô rõ ràng rất muốn gần gũi anh lại không dám gần gũi. Nhưng sau cái ôm lần này, có lẽ nút thắt trong lòng cô cuối cùng cũng đã được cởi bỏ.

Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh nói nhẹ nhàng: "Không sao rồi."

Qua một lúc rất lâu, những kích động của Hàng Tư tan đi, lý trí cũng đã quay về. Cô buông tay, nhìn Lục Nam Thâm rồi lại nhìn đôi Niên Bách Tiêu và Phương Sênh ở hàng trước, vẻ mặt khó hiểu, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao hai người lại tới đây?" Rồi cô quay lại nhìn Lục Nam Thâm, "Thứ ở trên tàu cao tốc... giống bóng người, còn nữa, Kiều Uyên đã xuất hiện rồi."

Nhìn thấy vẻ lo lắng nơi đáy mắt cô, đầu tiên, Lục Nam Thâm an ủi cô, "Trên tàu cao tốc đích thực đã có sát thủ xuất hiện, Kiều Uyên cũng đã xuất hiện, nhưng Hàng Hàng à, em đã rơi vào ảo ảnh, đây cũng là sự thực."

Hàng Tư thảng thốt, chìm trong ảo ảnh?

"Không đúng." Cô lắc đầu, "Sao lại là ảo ảnh được? Anh cũng đã nói Kiều Uyên đã xuất hiện, em đã xuống tàu, theo hắn đến đồn cảnh sát, những chuyện này đều không phải sự thật ư?"

Lục Nam Thâm thở dài, chạm tay lên mặt cô, "Hàng Hàng, em đã theo anh xuống xe."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 322: Biến mất hai mươi phút



Lục Nam Thâm kể lại với cô một phiên bản hoàn toàn khác.

Nhưng giữa hai phiên bản quả thực có những sự kiện trùng khớp với nhau.

Lúc ấy đúng là trên tàu cao tốc đã xảy ra một số chuyện, liên quan đến hai vị khách ở giường nằm đối diện. Lúc đó tuy đèn đã tắt nhưng Lục Nam Thâm chưa ngủ ngay, anh tập trung "theo dõi" hai người nhóm Giang Đông Dương. Quả không sai, sau một khoảng thời gian khá dài, cả hai đều có động tĩnh.

Là một khoảng thời gian tương đối dài, chứ không phải là không bao lâu như Hàng Tư nghĩ. Sau khi ngồi dậy khỏi giường, đầu tiên hai kẻ đó quan sát tình hình của họ, thế rồi Giang Đông Dương giơ dao lên, nhắm vào Lục Nam Thâm trước.

"Thế nên thứ em nhìn thấy không phải là bóng mà là ảo giác sau khi bị ảnh hưởng ư? Thực ra đó chính là Giang Đông Dương?" Hàng Tư hỏi.

Lục Nam Thâm gật đầu: "Thực ra chính anh cũng đã bị ảnh hưởng, ban đầu thứ anh nhìn thấy trước tiên cũng không phải là bóng."

Các vệ sĩ đã được sắp xếp từ đầu trên tàu cao tốc, cũng nằm ngay phòng bên như những vị khách bình thường khác. Còn cảnh tượng tiễn các vệ sĩ trên sân ga đích thực là thứ Lục Nam Thâm muốn hung thủ nhìn thấy.

Hung thủ sẽ không gây án độc lập mà chắc chắn phải có "tai" và "mắt" hỗ trợ. Hơn nữa nếu hung thủ muốn đối phó với Lục Nam Thâm, chỉ dùng thủ đoạn bình thường là không thể, việc khống chế bằng âm thanh trở thành thủ đoạn có khả năng cao nhất.

Nếu nói rằng việc âm thầm gài gắm vệ sĩ nằm trong kế hoạch của Lục Nam Thâm, vậy thì việc hợp tác với nhân cách phụ chính là phương án dự phòng. Lục Nam Thâm mơ hồ cảm nhận được, khả năng rất cao phương án dự phòng sẽ được dùng đến.

Hung thủ sẽ lợi dụng kiểu âm thanh gì, tiến hành kế hoạch gây án như thế nào, đây là điều chưa biết. Tuy đã có chuẩn bị, nhưng khi anh nhìn thấy có điều khác lạ trong phòng, anh biết ngay hung thủ đã ra tay rồi, hơn thế, khó mà đề phòng được.

Anh đã nhìn thấy bóng, méo mó quái dị, nhưng Lục Nam Thâm vẫn cắn răng, ép mình phải giữ bình tĩnh. Ở trong mắt anh, cái bóng đó lúc thì lơ lửng bất định, lúc lại thực sự hóa thành bóng của Giang Đông Dương. Còn kẻ kia thì đang trực ngay trước cửa phòng, có vẻ như đang kiểm tra tình hình.

Khi Giang Đông Dương giơ dao lên, Lục Nam Thâm nhảy phắt xuống, vừa khống chế con dao vừa làm chính Giang Đông Dương bị thương.

Việc Kiều Uyên xuất hiện nằm trong dự tính của Lục Nam Thâm.

Anh là nhân cách chính, Kiều Uyên là nhân cách phụ, cho dù Kiều Uyên muốn thay thế anh thì hắn cũng phải giữ cho cơ thể không bị tổn thương. Đương nhiên, đây chỉ là một trong số các nguyên nhân, nguyên nhân lớn hơn nằm ở Hàng Tư.

"Nói thật, lúc ấy chỉ có Kiều Uyên xuất hiện mới khiến anh yên tâm." Lục Nam Thâm nắm lấy tay Hàng Tư, thi thoảng lại vuốt vuốt trong lòng bàn tay mình. Giọng anh trầm trầm, "Bởi vì so với Trần Lẫm, Kiều Uyên sẽ biết lo cho em hơn."

Khoảng khắc Kiều Uyên xuất hiện chính là lúc Lục Nam Thâm bị âm thanh khống chế. Hàng Tư đoán không sai, hung thủ đã tung ra thứ âm thanh có thể ảnh hưởng tới Lục Nam Thâm. Thể chất của Hàng Tư rất đặc biệt, dòng điện mà cô cảm nhận được thật ra chính là một loại sóng âm nào đó đang truyền đi, vì thế cô cũng bị ảnh hưởng.

Giang Đông Dương bị Lục Nam Thâm đâm bị thương, kế hoạch thất bại. Hành động trong phòng giường nằm là như vậy, hoặc là một dao trí mạng, hoặc là thất thủ, gây nên xáo trộn lớn. Giang Đông Dương thuộc trường hợp thứ hai. Ngay cả Thẩm Lập Hạ cũng đã đánh mắt thời cơ ra tay đẹp nhất. Các vệ sĩ nghe thấy tiếng động, vội vã ập tới, kịp thời bắt được hai kẻ ấy.

Kiều Uyên xuất hiện sau khi Lục Nam Thâm đã đâm bị thương Giang Đông Dương, giây phút đó, anh không chống đỡ thêm được nữa.

"Thế tức là, cảnh tượng Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ bị giết cũng là ảo giác của em?" Hàng Tư hỏi.

Ban nãy Hàng Tư đã kể lại sơ qua những gì mình nhìn thấy và nghe thấy. Lục Nam Thâm gật đầu, "Bọn họ chưa chết, người quan trọng như vậy dĩ nhiên phải coi cho chặt."

Hàng Tư cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi.

Những gì cô nhìn thấy và những gì cô vừa được nghe giống như hai thế giới vậy.

"Chúng ta đúng là đã xuống xe, khi tới ga cuối cùng. Người của Trần Diệp Châu đã đợi sẵn ở đó từ trước. Họ dẫn Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ đi, sau đó..." Lục Nam Thâm ra hiệu về phía dãy ghế trước, "Họ cũng đã tới kịp để họp mặt chúng ta."

Hàng Tư cố gắng sắp xếp lại thứ tự mọi chuyện, "Cũng có nghĩa là, em đã theo anh xuống ga cuối, lúc đó, là anh? Sau đó thì sao?"

Sắc mặt Lục Nam Thâm hơi nặng nề đi một chút, thành thật với Hàng Tư: "Khi tới ga cuối, anh từng ép bản thân tỉnh táo lại để đưa em xuống tàu. Nhưng sau đó âm thanh kia vẫn gây ảnh hưởng cho anh, Kiều Uyên lại xuất hiện một lần nữa."

Nghe tới đây, Hàng Tư đã lờ mờ hiểu ra.

Thế tức là, dù cô nhìn thấy ảo giác, ví dụ như những việc Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ bị giết, cô xuống tàu giữa đường rồi tới đồn cảnh sát, v.v... đều không tồn tại. Nhưng Kiều Uyên thì thực sự xuất hiện, vậy thì những lời hắn nói với cô trên ô tô cũng là thật.

Nghĩ tới đây, Hàng Tư chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô ngước mắt, nơi đáy mắt có dè dặt, run sợ không thể che giấu, "Sau lần thứ hai Kiều Uyên xuất hiện thì sao? Anh trở lại khi nào?"

Gương mặt Lục Nam Thâm tối sầm xuống.

Thấy thế, trái tim Hàng Tư như đập lỡ nhịp.

Ở ghế trước, Niên Bách Tiêu ngứa miệng chen ngang: "Cụ thể chuyện này phải để tôi kể lại, dù sao thì lúc đó Lục Nam Thâm đã bị Kiều Uyên chiếm chỗ."

Nghe xong, sắc mặt Lục Nam Thâm càng tệ hơn, anh liếc xéo Niên Bách Tiêu. Mức độ sắc bén của ánh mắt ấy, cho dù Niên Bách Tiêu không nhìn vào gương chiếu hậu cũng vẫn cảm nhận được. Hàng Tư một lòng muốn biết sự thật. Cô mặc kệ nét mặt của Lục Nam Thâm, thúc giục Niên Bách Tiêu mau nói.

"Vệ sĩ trên tàu tuy là người của Nam Thâm nhưng người bàn giao với Trần Diệp Châu khi xuống tàu là Kiều Uyên. Sau đó Kiều Uyên đã đưa cô rời khỏi phạm vi kiểm soát của Trần Diệp Châu hơn hai mươi phút, sau đó thì cô được Nam Thâm đưa trở về."

Niên Bách Tiêu diễn đạt từng mốc thời gian một cách rõ ràng, mạch lạc, mà chuyện này anh ấy được nghe Trần Diệp Châu nói lại. Khi anh ấy và Phương Sênh tới nơi, Lục Nam Thâm đã đưa Hàng Tư quay lại, họ ngồi trên xe nghỉ ngơi từ bấy đến giờ. Trần Diệp Châu kéo Niên Bách Tiêu qua một bên, hỏi nhỏ: "Lần này gặp Lục Nam Thâm, tôi cứ thấy không bình thường."

Trần Diệp Châu kể lại rằng khi Lục Nam Thâm dẫn theo vệ sĩ, áp giải mấy người đó xuống tàu thì vẫn còn khá bình thường, có điều cả người trông rất yếu, nhưng anh cũng tỏ ra không sao hết ngay lập tức. "Giống như kiểu một giây trước còn không sống nổi, một giây sau đã không sao. Hơn nữa, lúc bàn giao cho tôi, tôi đã có một cảm giác rất mãnh liệt, hình như đó không phải Lục Nam Thâm, cảm giác cậu ấy mang lại cho tôi rất lạ lẫm. Hơn nữa, lúc đó cậu ấy còn đấm Giang Đông Dương ngay trước mặt cảnh sát."

Chính hành vi này càng khiến Trần Diệp Châu kinh ngạc tột độ. Anh ấy miêu tả, lúc đó Lục Nam Thâm đã một tay nhấc Giang Đông Dương đang bị thương lên, vung một cú đấm làm gãy hai chiếc răng của cậu ta. "Tôi biết Lục Nam Thâm có võ, nhưng chưa từng thấy cậu ấy bạo lực đến mức đó. Hơn nữa cậu ấy ra tay quá mạnh, lực của cú đấm đó có khi đến tôi cũng chưa làm nổi."

Trần Diệp Châu không biết rõ tình hình của Lục Nam Thâm, Niên Bách Tiêu nghe xong thì đã hiểu rõ trong lòng, anh ấy nói với Trần Diệp Châu: "Có thể cậu ấy bị âm thanh ảnh hưởng, điên đảo mọi chuyện."

Rõ ràng, Trần Diệp Châu rất bất mãn về hành động ẩu đả trước mặt mọi người của Lục Nam Thâm, bèn nói với Niên Bách Tiêu: "Làm việc điên đảo hết cả, hiện tại thì không rõ chạy đi đâu rồi."

"Thế nên," Niên Bách Tiêu tổng kết tạm thời, "Em đã tiếp xúc với Kiều Uyên trong vòng hai mươi phút hắn đưa em đi. Sau khi Lục Nam Thâm đưa em về, phải mất một lúc lâu em mới tỉnh táo lại."

Phương Sênh quay đầu, nhìn Hàng Tư đầy lo lắng, "Kiều Uyên đã làm gì cậu chưa? Có tổn thương gì cậu không?"

Cô ấy vừa dứt lời, Niên Bách Tiêu bèn âm thầm kéo tay Phương Sênh, lặng lẽ siết chặt như một lời nhắc nhở. Ý tứ rất rõ ràng: Đừng có hỏi câu ấy, Lục Nam Thâm còn đang ở đây. Cứ cho là Kiều Uyên thật sự đã làm điều gì, Hàng Tư phải mở lời thế nào? Huống hồ anh ấy nghĩ rằng, có hai mươi phút thôi, làm được gì đâu?

Thật ra hỏi xong, chính bản thân Phương Sênh cũng thấy đường đột, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không thể. Hàng Tư cụp mắt xuống, cô vẫn trả lời, nét mặt không mấy tự nhiên, "Hắn không làm gì mình cả, chỉ là... hắn muốn đưa mình đi."

Phương Sênh "á" một tiếng, rồi vô thức buông một câu: "Giống như hai năm trước ấy hả?"

Hàng Tư cắn môi, gật đầu.

Thấy vậy, Phương Sênh phẫn uất vô cùng: "Quá vô liêm sỉ! Hắn nghĩ gì vậy? Vẫn muốn tiếp tục tổn thương cậu ư? May mà Nam Thâm kịp thời quay lại, bằng không chắc bây giờ bọn mình đang phải đi khắp nơi tìm cậu."

Hàng Tư không nói gì, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng ảm đạm.

Lục Nam Thâm vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lần này cô không còn bài xích và căng thẳng giống như trước đó, chỉ yên lặng dựa vào lòng anh, chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác căng ra, đau đớn.

Anh cụp mắt nhìn gương mặt cô rồi giơ tay xoa nhẹ đầu cô, nói khẽ: "Xin lỗi, khiến em lo lắng, sợ hãi rồi."

Hàng Tư rúc lại gần một chút, khẽ lắc đầu rồi lại hỏi anh: "Em được anh đưa về bao lâu mới tỉnh thế?"

Lục Nam Thâm không giấu gì cô: "Hơn bốn tiếng thì phải."

Nghe xong Hàng Tư thảng thốt, lâu như vậy sao. Sau khi Kiều Uyên nói với cô mấy lời đó, cô cảm thấy mình gần như tỉnh lại ngay, hóa ra không phải.

"Thế..." Cô chợt nhớ ra điều gì, ngước mắt nhìn Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm biết những gì cô nghĩ trong lòng, không cần cô mở lời, anh đã vỗ về ngay, "Luôn là anh ở bên em."

Hàng Tư "ừm" một tiếng, cúi mặt. Lát sau cô lẩm bẩm, "Nam Thâm, anh hãy ôm chặt em đi."
Lục Nam Thâm thu chặt tay lại, ôm ghì cô trong vòng tay mình. Mặt Hàng Tư áp lên lồng ng.ực người đàn ông, lắng nghe nhịp tim và hơi thở mạnh mẽ của anh, từng nhịp từng nhịp đều rất chân thực.

Phương Sênh tranh thủ ngó về phía sau một cái rồi lại quay đầu đi, rõ ràng mối quan hệ giữa họ đã gần thêm một bậc. Đương nhiên đây là chuyện tốt, nhưng Phương Sênh cứ có cảm giác Hàng Tư còn giấu tâm sự, sắc mặt cô không hề tốt. Cô ấy bèn lẩm nhẩm trong lòng: Xin đừng có chuyện gì nhé.

Sau lưng, Hàng Tư hỏi khẽ: "Đúng rồi, sao hai người lại tới đây?"

Niên Bách Tiêu phóng khoáng đáp: "Tuy rằng cậu út nhà họ Lục đây túc trí đa mưu, nhưng dù sao cũng vẫn là anh em với tôi, tôi không thể yên tâm được, anh em như thể tay chân mà."

Thật ra là lúc trước Niên Bách Tiêu gọi điện thoại cho Lục Nam Thâm, câu "quả thực hung thủ luôn giở trò suốt dọc đường" của anh khiến Niên Bách Tiêu đứng ngồi không yên. Anh ấy biết với khả năng của Lục Nam Thâm và những vệ sĩ của Lục Môn, hung thủ không dễ dàng ra tay, nhưng lỡ như thì sao? Càng nghĩ càng thấy bất ổn, anh ấy bàn bạc với Phương Sênh, quyết định xuất phát.

Họ nhờ cậy một số mối quan hệ, đi bằng chuyên cơ riêng rồi lái ô tô tức tốc có mặt, như vậy mới kịp bước chân của Lục Nam Thâm.

"May là chúng tôi đến đấy, hung thủ hung hăng quá!" Câu nói này được Niên Bách Tiêu bật ra với khí thế như muốn băm vằm hắn thành ngàn mảnh, anh ấy nghiến răng kèn kẹt.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 323: Cậu đã can thiệp vào?



Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ không phải người yêu, giống với những gì trước đó Lục Nam Thâm phân tích. Nhiệm vụ mà bọn chúng nhận được từ người thuê là khiến Lục Nam Thâm bị thương nặng.

Bọn chúng không cần biết thân phận của Lục Nam Thâm là gì hay Lục Nam Thâm có thù oán gì với người đi thuê. Chúng chỉ cần cầm tiền và thay người ta trừ khử mối họa. Hai người ấy trước đó là côn đồ chuyên nghiệp, ở bên ngoài hay sắm vai người yêu để hợp tác làm nhiệm vụ, che mắt người khác. Chỉ cần trả tiền, chúng sẽ làm bất cứ việc gì, ngoại trừ giết người, bắt cóc trẻ em và buôn bán m.a t.úy.

Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ không phải quân cảm tử nên không đến mức bị bắt thì sẽ phải tự vẫn để giữ bí mật. Vì thế khi thẩm vấn bọn chúng, Trần Diệp Châu cũng hỏi ra được tình hình chung một cách thuận lợi.

Phục vụ cho chủ, đây là tôn chỉ làm việc của Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ. Người thuê chúng chưa bao giờ lộ diện, chỉ có tài khoản tạm thời và số điện thoại tạm thời để liên lạc. Khi hỏi đến nhiệm vụ cụ thể, Giang Đông Dương bày tỏ: Người thuê nhấn mạnh chỉ làm bị thương nặng, phải giữ mạng sống cho đối phương. Nếu nhất định phải giết người thì chúng tôi cũng sẽ không nhận.

Trần Diệp Châu hỏi: Trong trường hợp thành công, bọn chúng sẽ liên lạc với người thuê bằng cách nào?

Giang Đông Dương lắc đầu: "Chúng tôi và người thuê thuộc dạng giao kèo dứt điểm một lần, tiền cũng chuyển khoản một lần duy nhất, sau khi thực hiện, dù thành công hay thất bại cũng sẽ không liên lạc với người thuê. Ví dụ như vụ lần này, chúng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ thất thủ. Chúng tôi đã tính toán chuẩn xác thời gian ra tay và thời gian từ lúc ra tay tới khi tàu về ga. Chỉ cần chúng tôi xuống tàu thuận lợi thì tỷ lệ bị tìm thấy là rất nhỏ."

Quan trọng hơn là người thuê từng dặn dò: Đối tượng mà họ cần làm bị thương không khó đối phó, nhưng điều kiện tiên quyết là...

"Kẻ thuê Giang Đông Dương rất có thể chính là hung thủ, nhưng cũng có thể là một người làm việc cho hung thủ. Nhưng dù thế nào thì cũng liên quan mật thiết tới hung thủ. Tóm lại, khi Giang Đông Dương nhận nhiệm vụ cũng đã nhận được một đoạn ghi âm, một đoạn âm thanh kéo dài hai phút. Dù là Giang Đông Dương hay Trần Diệp Châu, sau khi nghe xong đoạn âm thanh ấy, họ đều bày tỏ chưa nghe thấy bất cứ âm thanh nào, nghe xong họ cũng không có bất cứ phản ứng nào."

Nhưng đoạn âm thanh ấy được người thuê hết sức nhấn mạnh, ít nhất một tiếng trước khi động thủ phải mở nó lên.

Trên đường bốn người họ tới thôn Mai Đường, Trần Diệp Châu thông tin lại kết quả thẩm vấn cho Lục Nam Thâm, cũng gửi cho anh đoạn âm thanh kia. Tuy rằng Lục Nam Thâm biết vấn đề nằm ở chính âm thanh ấy, nhưng anh vẫn bật lên nghe.

Niên Bách Tiêu và Phương Sênh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, những thứ lọt vào tai hoàn toàn trắng xóa. Lục Nam Thâm tắt ngay nó đi chỉ khoảng mười giây sau khi bật lên, nhíu chặt mày lại. Hàng Tư vẫn tạm ổn, không có phản ứng mãnh liệt như lúc ở trên tàu, một là vì thời gian bật âm thanh khá ngắn, hai là trước khi bật lên, Lục Nam Thâm đã để nó ra xa khỏi cô.

Mọi chuyện đã sáng tỏ trong phút chốc, ban đầu hung thủ muốn lợi dụng đoạn âm thanh này để kí.ch th.ích Lục Nam Thâm, sau đó mới để Giang Đông Dương ra tay. Như vậy, ngoài lý do giúp Giang Đông Dương tiện ra tay thì còn một lý do quan trọng khác.

"Khiêu khích." Lục Nam Thâm nói, "Bằng không hắn đã chẳng bảo Giang Đông Dương chỉ làm tôi bị thương nặng chứ không giết tôi."

Đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất.

Hàng Tư đồng ý với điểm này, "Thế nên, bất luận đám Giang Đông Dương có thành công hay không, hung thủ cũng đều không lo, mà vì chứng cứ đã bị xóa sạch sẽ nên hắn càng không lo Giang Đông Dương khai ra được gì."

Nói cho cùng, những chuyện Giang Đông Dương khai với cảnh sát không có nhiều giá trị đối với Lục Nam Thâm, vì những gì cần biết anh đã biết cả rồi.

"Hung thủ cho rằng mạng của cậu là của hắn, thế nên cậu xem, hắn tuyệt đối không để cậu chết trong tay ai khác." Niên Bách Tiêu nói một cách thẳng thắn.

Phương Sênh đăm chiêu giây lát: "Vậy mọi người nói xem, rốt cuộc hung thủ có biết tình trạng của Nam Thâm không?"

Câu hỏi này đáng để suy nghĩ.

Từ trước tới nay họ luôn cho rằng hung thủ chỉ nhắm vào Lục Nam Thâm, còn lâu nay hung thủ luôn chơi trò mèo vờn chuột với Lục Nam Thâm, chẳng qua chỉ là tâm lý khiêu khích đang thao túng.

"Thế nên, phải chăng vẫn còn một khả năng khác?" Phương Sênh nghĩ ra nguyên nhân mấu chốt nhất.

Hàng Tư rùng mình, cùng tần số với Phương Sênh: "Còn có khả năng là hung thủ biết muốn giết Nam Thâm không hề dễ dàng."

Phương Sênh gật đầu thật mạnh, rồi quay đầu nhìn hai người họ: "Đây cũng là ý mình muốn nói đó."

Niên Bách Tiêu cho xe đi chậm lại.

Lục Nam Thâm thì rơi vào trầm tư.

Hàng Tư đang khá tỉnh táo, cô tiếp tục phân tích theo khả năng này: "Hung thủ bám chặt bao năm nay, nếu nói không hiểu chút nào về Nam Thâm là điều không thể, thế nên khả năng cao hung thủ đã biết Nam Thâm không dễ đối phó. Nếu thật sự có nguyên nhân này, vậy thì việc hung thủ dẫn dắt Nam Thâm tìm hiểu sâu về vụ án sẽ không đơn giản chỉ là khiêu khích nữa. Rất có thể hắn đang muốn tìm ra cách để đối phó với Nam Thâm."

Nam Thâm có nhiều nhân cách, tuy giữa các nhân cách ấy có sự cạnh tranh nhưng khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài sẽ trở thành một chiến sĩ lục giác, mỗi người có một thế mạnh riêng.

Hung thủ muốn đối phó với Lục Nam Thâm, nếu cứng đầu đối chọi thì Kiều Uyên và Trần Lẫm đều là đối thủ cực mạnh; nếu đọ trí tuệ, Lục Nam Thâm và Thẩm Phục lại không hề thua kém.

Hung thủ muốn đối phó với Kiều Uyên và những người khác thì việc lợi dụng âm thanh để kiểm soát là tiện lợi hơn cả. Nhưng vấn đề là Lục Nam Thâm lại có một đôi tai nhạy bén, anh sẽ kịp thời phát hiện ra vấn đề và có đối sách phù hợp.

Âm thanh làm hại được những người khác thì Lục Nam Thâm nghe được, âm thanh làm hại được Lục Nam Thâm thì lại không có tác dụng với mấy người khác, đây có lẽ là chuyện khó nhằn nhất với hung thủ chăng.

"Lục Nam Thâm," Niên Bách Tiêu lại âm thầm tăng tốc, lái xe vừa vững chắc vừa nhanh chóng. Đã vào núi rồi, đường vòng quanh co khó đi nhưng với Niên Bách Tiêu lại quá đơn giản. "Mấy vị ở trong người cậu ai cũng có mục đích riêng, không thể tin được."

Dĩ nhiên là không thể tin.

Sự tồn tại của cơ thể này là cơ bản, nếu giữ vững được điều căn bản, sau đó sẽ là cuộc chiến giữa nhân cách chính và nhân cách phụ.

"Hiện tại còn thiếu camera giao thông ở một hướng nữa." Rất lâu sau, Lục Nam Thâm lên tiếng.

Tin nhắn thoại Wechat của Lưu Quân và camera hành trình của Trần Hồ đều chứng minh được hung thủ đang lảng vảng quanh đó. Lần theo đường giao cắt của hai luồng âm thanh ấy có thể xác định được phương hướng đại khái. Điều kiện tiên quyết là phải tìm được camera giao thông để làm chỗ dựa vững chắc cho lập luận.

Hàng Tư như bị di chứng, đầu vẫn còn quay quay. Cô hỏi: "Phía Trần Diệp Châu đã chịu bó tay ư?"

Lục Nam Thâm nhíu mày: "Bây giờ tất cả mọi việc đều đang đổ dồn lên đầu Trần Diệp Châu, chưa chắc anh ta đã kham nổi. Hơn nữa đoạn camera ấy không dễ tìm. Nghe nói có mấy camera ở một vài điểm quan trọng khi ấy đều đang sửa chữa."

Nghe xong, tim Hàng Tư lạnh đi một nửa: "Vậy phải làm sao?"

"Có cách." Lục Nam Thâm nhìn ra vẻ nhợt nhạt trên gương mặt cô, anh lại kéo cô vào lòng, "Tạm thời đừng lo về mấy chuyện này, em nghỉ ngơi thêm chút đi."

Hàng Tư không muốn nghỉ ngơi, nhưng nép trong lòng anh, cơn buồn ngủ cứ từ từ ập tới. Cô không nói thêm nhiều với anh nữa, nhắm mắt lại là không biết gì nữa.

Phương Sênh vẫn còn thấy khó hiểu: "Âm thanh đó lợi hại vậy sao? Sao cảm giác Tư Tư bị di chứng vậy?"

"Không liên quan đến đoạn âm thanh đó." Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nói khẽ.

Niên Bách Tiêu lập tức hiểu ngay, "Cậu đã can thiệp vào?"

Nói thì không dễ nghe nhưng sự thật là vậy. Lục Nam Thâm gật đầu, xoa đầu Hàng Tư: "Lúc này, việc cô ấy cần làm nhất chính là nghỉ ngơi."

Như vậy, một chút suy nghĩ còn lưu lại trong lòng đối với Kiều Uyên mới dần phai nhạt.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 324: Nghe nói thôn đó rất ma quỷ



Khi nói câu này, Lục Nam Thâm hạ giọng xuống rất thấp, giống như sợ bị Hàng Tư nghe thấy, cũng giống như đang tự lẩm bẩm một mình.

Nhưng Phương Sênh và Niên Bách Tiêu đều đã nghe thấy, họ đưa mắt nhìn nhau. Lát sau, Niên Bách Tiêu không kìm được lòng, hỏi một câu: "Mọi động tĩnh của Kiều Uyên sau khi xuất hiện, cậu đều biết?"

Lục Nam Thâm không trả lời, nhưng đã gật đầu.

Phương Sênh không yên tâm được, suýt chút nữa thì buột miệng hỏi, vậy Kiều Uyên đã làm gì Hàng Tư? Nhưng sau cùng cô ấy nuốt câu hỏi đó xuống, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Hầy, anh đã quay lại kịp thời, cho dù Kiều Uyên muốn làm gì Hàng Tư cũng không có cơ hội." Sau đó, cô ấy điều hướng câu chuyện về phía Niên Bách Tiêu, "Anh bảo có đúng không?"

Niên Bách Tiêu nghe xong bèn gật đầu: "Đúng, nãy tôi cũng nói rồi, hai mươi phút thì làm gì được? Trừ phi hắn bất lực, nhưng hắn và cậu lại dùng chung một cơ thể, hắn có bất lực hay không chắc là cậu..."

Những lời còn lại của Niên Bách Tiêu bị Phương Sênh giơ tay b.óp ch.ết, cô ấy tiện thể trừng mắt thêm một cái. Có biết ăn nói không vậy? Giờ anh ấy có vẻ ghê gớm thật, từ nghĩ gì cũng tuôn ra ào ào.

Dù sao cũng liên quan tới Hàng Tư, Phương Sênh chỉ sợ Lục Nam Thâm suy nghĩ nhiều, bèn cười gượng xoa dịu: "Thật ra bây giờ Tư Tư đã khác rất nhiều, tôi nghĩ có liên quan rất lớn tới việc anh bầu bạn cùng cô ấy, thế nên tôi cảm thấy cô ấy sẽ không còn sợ hãi Kiều Uyên như trước nữa. Nam Thâm, sự dũng cảm của cô ấy do anh mang lại."

Niên Bách Tiêu tay giữ vô lăng, tranh thủ liếc nhìn Phương Sênh. Anh ấy cảm thấy cô gái này nói chuyện thật khéo léo, thật ra đàn ông chỉ quan tâm có vài ba chuyện ấy thôi, nói rõ ràng ra sẽ có tác dụng hơn bất cứ cách nào khác. Có điều, câu nói này của Củ Lạc thật sự khiến người ta thấy dễ chịu.

Lục Nam Thâm không quan tâm tới cuộc hội thoại mỗi người một câu của hai nhân vật hàng trên, cũng không đáp lại bất cứ câu nào.

Anh dựa vào đó, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt xinh xắn của Hàng Tư, động tác rất nhẹ, như sợ làm cô tỉnh giấc đột ngột.

Anh biết tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy, bao gồm cả những câu Hàng Tư nói với Kiều Uyên. Trái tim anh khẽ thắt lại, động tác vu.ốt ve cũng hơi khựng nhẹ. Anh biết Kiều Uyên rung động với Hàng Tư, không chỉ là rung động đơn thuần, thậm chí tâm tư đã có sự thay đổi to lớn so với lúc trước.

Sự thay đổi ấy khiến anh không thoải mái chút nào.

***

Một trận bão tuyết lớn làm trở ngại tới tốc độ di chuyển của xe.

Ngay phía trước, cách đó không xa có một khu vực bị đọng tuyết nghiêm trọng, phía trước chưa thấy thôn đâu, phía sau đã vắng bóng người, lại chỉ có một con đường duy nhất đi sâu vào núi. Khi cứu hộ giao thông tới nơi, Niên Bách Tiêu đã đánh xe tới một khu vực trống bên cạnh, dựng chiếc lều tạm mang theo xe lên, dựa núi nhìn sông, nơi này tuy tuyết phủ trắng xóa nhưng vẫn có vẻ đẹp riêng. Lục Nam Thâm ra thương lượng với chiếc xe đến sau, chiếc xe ấy xuất hiện sau khoảng hai, ba phút từ lúc họ dừng lại.

Xe sau không đi ngay. Có một người đàn ông từ trên xe bước xuống, nãy giờ vẫn nói chuyện suốt với Lục Nam Thâm, nét mặt hơi tệ, trông có vẻ như đang rất khó chịu. Chợt thấy Lục Nam Thâm rướn sâu người vào trong xe của đối phương, rồi nhanh chóng chui ra, nói thêm với đối phương vài câu, đối phương mới rời đi.

Hàng Tư đã tỉnh lại, giấc ngủ này thật sự rất trọn vẹn, không mơ mộng chút nào. Lúc này cô đang giúp Phương Sênh dựng bàn gấp. Phương Sênh khẽ đánh mắt về phía Lục Nam Thâm, tò mò: "Du khách à?"

Hàng Tư đã dựng xong bàn, tiện thể nhìn qua: "Vệ sĩ."

Phương Sênh ngỡ ngàng, rất lâu sau mới "Á" lên một tiếng.

Hàng Tư bèn giải thích ngắn gọn với cô ấy: "Thật ra suốt dọc đường chúng ta đi đều có vệ sĩ của Lục Môn bám theo, chỉ có điều họ không bám quá sát. Nam Thâm thính tai, lúc nào cũng phán đoán được vị trí của vệ sĩ, và ngược lại, họ cũng nắm rõ vị trí của Nam Thâm."

Phương Sênh cảm thán, vệ sĩ của Lục Môn cũng thật là khác bọt.

Niên Bách Tiêu không quá ngạc nhiên. Anh ấy gom rất nhiều cành cây khô bên đường lại thành một đống nhỏ, châm lửa để sưởi ấm, rồi nói một câu: "Họ chịu xuất hiện, chứng tỏ họ đang gặp vấn đề gì khó nhằn rồi."

Hàng Tư cũng đã sớm đoán ra chuyện ấy. Cô đặt một cái kiềng ba chân lên đống lửa rồi treo chiếc chảo gang dạng nhỏ dùng khi đi dã ngoại lên, "Càng sát gần thôn Mai Đường, hung thủ sẽ càng không chịu ngồi yên, thế nên việc đầu tiên hắn cần giải quyết chính là những người vệ sĩ ấy, chí ít hung thủ sẽ không để họ bám theo tới tận thôn Mai Đường."

Nếu chưa trải qua những chuyện trên tàu cao tốc, Hàng Tư sẽ không thể ngờ được vệ sĩ của Lục Môn có thể hành động kín đáo đến thế. Thế mà vẫn khiến họ phải bó tay chịu trận, nghĩ cũng đủ biết khả năng của hung thủ.

Quả nhiên, Lục Nam Thâm trở về lều, nói với ba người họ: Người của hung thủ đã giở trò với xe của đám vệ sĩ, mấy người vệ sĩ đã bị trúng chiêu, theo được tới đây là phải bất chấp cả mạng sống.

Nghe xong ba người họ đều phải thấy sởn tóc gáy.

Các vệ sĩ trúng chiêu, không thể tiếp tục đi theo được nữa, đây cũng là chuyện Lục Nam Thâm đã sớm dự liệu được, thế nên sau khi để họ đi, cảm xúc của anh cũng không thay đổi quá lớn, anh chỉ hết sức dặn dò họ phải thật cẩn thận trên đường trở về. Lục Nam Thâm nhanh chóng nhận được điện thoại, ở đây sóng quá yếu, nên tiếng của đầu kia cũng lúc được lúc không.

Hàng Tư ngồi kế bên cạnh Lục Nam Thâm, ít nhiều nghe ra giọng của Lục Đông Thâm, xem ra anh cả đã biết chuyện anh để cho vệ sĩ trở về. Trong di động, hết lần này đến lần khác, Lục Nam Thâm hứa sẽ trở về an toàn, bấy giờ mới khiến Lục Đông Thâm từ bỏ suy nghĩ tiếp tục cử vệ sĩ đến. Lục Nam Thâm chân thành nói một câu: "Vệ sĩ muốn theo em vào thôn Mai Đường là chuyện chắc chắn không thể xảy ra, lẽ nào anh định xới tung thôn người ta lên."

Thái độ ở đầu kia điện thoại có vẻ rất cương quyết: "Em tưởng anh không dám xới lên à? Em mà bình an vô sự thì chuyện gì cũng dễ thương lượng."

Lục Nam Thâm bật cười, nói câu cuối cùng: "Đám Trần Diệp Châu sẽ tập trung với bọn em, anh yên tâm đi."

Cuộc điện thoại không kéo dài quá lâu, sóng ở đây luôn trong trạng thái chập chờn, càng đi sâu vào trong núi càng yếu ớt hơn, không biết khi tới thôn Mai Đường còn dùng được điện thoại vệ tinh hay không nữa.

Xe cứu hộ giao thông tới khá kịp thời, nhưng để xử lý mặt đường phải mất ít nhất một tiếng, vừa hay có thời gian cho bốn người họ ngồi trong lều nấu mỳ, ăn cho đỡ đói và nghỉ ngơi một chút. Phương Sênh và Hàng Tư mang cho tài xế xe cứu hộ một cốc trà nóng. Người đó cảm ơn lia lịa. Hàng Tư nói: "Chúng cháu mới cần cảm ơn chú chứ. Tuyết nặng hạt thế này, nếu không có mọi người thì bọn cháu không thể nào đi tiếp được."

Sau khi hay tin họ muốn tới thôn Mai Đường, người tài xế xe cứu hộ rất ngạc nhiên, nói với họ: "Bốn thanh niên tới đó du lịch à? Chú khuyên mấy đứa không nên đi là hơn, nghe nói thôn ấy ma quỷ lắm."

Ma quỷ thế nào?

"Mọi người ở thôn đó cứ chết sẽ trở thành ma bị treo cổ."

Cụ thể thế nào thì người ấy không nói rõ, chỉ nghe nói rằng người trong thôn Mai Đường luôn tin tưởng người dân thôn mình có bản lĩnh chết đi sống lại. "Nghe nói trước đây cũng có rất nhiều người muốn đi qua con đường đó, nhưng không chỉ là gặp ma, mà còn trở nên điên điên khùng khùng. Thế nên những ai biết tin đồn này, cứ nhắc đến thôn Mai Đường là đều cảm thấy xui xẻo."

Hàng Tư và Phương Sênh trở lại bếp lửa, kể lại cho Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu chuyện ấy. Niên Bách Tiêu đích thân làm đầu bếp, đang nấu mỳ chũ, nghe xong cực kỳ tò mò: "Ma treo cổ? Kiểu ma mà lưỡi dài cả tấc ấy hả?"

Phương Sênh ngẫm nghĩ: "Trên phim ảnh, sách vở thì là như vậy."

Niên Bách Tiêu cuộn tay lại thành nắm đấm, xoa xoa, "Nếu nó có thật thì tôi cũng muốn gặp gỡ xem sao, bắt được một hai con không biết bán được bao nhiêu tiền."

Lục Nam Thâm không tham gia vào cuộc thảo luận của ba người còn lại. Anh ngồi trên chiếc ghế gấp, đặt chiếc laptop trên đùi, ngón tay gầy đang gõ rất nhanh lên bàn phím, không biết là gõ cái gì. Tuyết bay thành lốc xoáy sau lưng anh, có một vài bông tuyết rơi xuống mái tóc đen nhánh của anh, bỗng khiến anh trong khoảnh khắc này trở nên già cỗi hẳn.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 325: Tiện cho cô đưa ra một sự lựa chọn lý trí hơn



Không nói cụ thể được Thẩm Phục đã xuất hiện vào thời điểm nào, có thể là sau khi Lục Nam Thâm nói chuyện với bọn họ, cũng có thể là lúc Hàng Tư và Phương Sênh kiếm thông tin từ người tài xế xe cứu hộ. Tóm lại, Thẩm Phục đã xuất hiện như thế, hơn nữa còn sử dụng máy tính của Lục Nam Thâm một cách rất thuần thục.

Sự xuất hiện của ông không hề khiến ba người khác căng thẳng hay hoảng sợ, ngược lại giống như họ đã quen. Khi nhìn thẳng về phía đó, Niên Bách Tiêu tuyệt nhiên cũng không có ý tò mò. Thẩm Phục không ngẩng đầu nhưng cũng như mọc thêm một con mắt vậy, chậm rãi hỏi một câu: "Cậu muốn nói gì?"

Ngay cả giọng nói cũng như tiến hóa thành một con rồng già vậy.

Phương Sênh nhìn thấy cảnh ấy mà liên tục cảm thấy sửng sốt, sự thay đổi này dù có một Ảnh đế xuất hiện ở đây chắc cũng phải ngả mũ bái phục, thật sự là hóa thành một người khác trong khoảnh khắc. Hàng Tư cũng đã cảm nhận được một bầu không khí xa lạ, cho dù ngay lúc này đây diện mạo của Thẩm Phục vẫn giống Lục Nam Thâm y như đúc nhưng trên người ông không hề có một chút bóng dáng nào của Lục Nam Thâm cả.

Cô vô thức ngồi xích ra sau một chút, giữ một khoảng cách nhất định với Thẩm Phục.

Niên Bách Tiêu hỏi thẳng thừng: "Ông dùng được máy tính của Lục Nam Thâm sao?"

Thẩm Phục từ đầu tới cuối chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, nói một câu nhẹ tênh, "Vì sao lại không dùng được? Tôi không dùng của cậu ta thì còn dùng của ai?"

Niên Bách Tiêu nói: "Mật khẩu máy tính của Lục Nam Thâm khá phức tạp."

Không những phức tạp mà còn tương đối chuyên nghiệp, đều liên quan đến âm nhạc. Có một lần, anh ấy muốn mượn máy tính của Lục Nam Thâm để tra cứu một số thứ nhưng không tài nào phá giải được mật khẩu của nó. Tuy Niên Bách Tiêu không phải hacker, nhưng cũng khá nhạy cảm với những con số, những mật khẩu thông thường không làm khó được anh ấy.

Thẩm Phục bật cười, giọng điệu đầy kiêu ngạo, "Trên đời này không có hệ thống nào tôi không vào được, chỉ cần tôi muốn."

Niên Bách Tiêu cảm giác mấy nhân cách của Lục Nam Thâm tuy mỗi người một tính, mỗi người một bản lĩnh khác nhau nhưng đều có một điểm chung, đó chính là cực kỳ tự phụ.

Thẩm Phục không nói nhiều với Niên Bách Tiêu, ông dồn toàn bộ sự chú ý sang Hàng Tư, nhưng dù hóng chuyện vẫn không lơ là công việc chính của mình. Ông hỏi Hàng Tư: "Cô bé, nói thử xem, rốt cuộc cô thích ai nhiều hơn một chút?"

Hàng Tư ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu ông đang hỏi mình, sắc mặt hơi ngượng ngập, "Vì sao tôi phải trả lời chú?"

Thẩm Phục bật cười ha ha, nhưng nụ cười ấy không hề có ý châm chọc, phần nhiều là sự khoan dung và nuông chiều của một người bề trên với vãn bối. Ông nói, "Nếu xét về thời gian ở bên cạnh Lục Nam Thâm và Kiều Uyên thì tôi lâu hơn cô một chút, chưa biết chừng cũng hiểu hai người đó hơn cô đấy."

Hàng Tư mím môi, "Tôi hiểu Kiều Uyên, và cũng hiểu Nam Thâm."

Thẩm Phục đang gõ bàn phím chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn Hàng Tư, "Ồ? Vậy cô nói về Kiều Uyên trước đi."

Hàng Tư hoàn toàn không muốn nói về chủ đề này, Phương Sênh nhìn ra được điều ấy. Chính Phương Sênh cũng không muốn bàn luận về Kiều Uyên vào lúc này. Một kẻ điên cuồng sinh hoang tưởng thì có gì để bàn tới? Thế là cô ấy lên tiếng thay Hàng Tư, "Giáo sư Thẩm, ông nói vậy là hơi làm khó người khác rồi. Kiều Uyên là kẻ tổn thương Hàng Tư sâu sắc nhất, nói về hắn ư? Hàng Tư chưa phanh thây hắn thành trăm mảnh là nhân từ lắm rồi."

Thẩm Phục không tức giận, từ đầu tới cuối chỉ cười khà khà, ông nhìn thẳng vào mặt Hàng Tư, "Thế nên cho tới tận bây giờ, cô vẫn trốn tránh, đúng không?"

"Ai trốn tránh?" Hàng Tư khẽ nhíu mày, "Kiểu khích tướng này không có tác dụng với tôi đâu. Giáo sư Thẩm, ông nên khẩn trương tìm ra thông tin của hung thủ là hơn."

Thẩm Phục từ tốn nói: "Con người ấy mà, trái tim chỉ có từng ấy chỗ. Nếu phải chứa đựng quá nhiều thứ trong quá khứ thì chắc chắn sẽ không có chỗ cho thứ mới dọn vào. Đúng là Kiều Uyên đã tổn thương cô, nhưng địa vị của cậu ta ở trong cuộc đời cô cũng không phải là một chấm nhỏ như sao. Thế nên, cô phải làm sao để quên Kiều Uyên, đến với Lục Nam Thâm đây?"

Một thái độ rất dồn ép, bức người.

Niên Bách Tiêu ngồi cạnh không muốn Hàng Tư cảm thấy khó xử, bèn lên tiếng kịp thời, "Mỳ xong rồi đây, mọi người đều ăn một ít đi cho ấm bụng."

Thẩm Phục quét mắt nhìn Niên Bách Tiêu, cười nói, "Cậu hai nhà họ Niên trong hai năm ở lại Trung Quốc có vẻ đã học được khá nhiều thứ, ví dụ như, trộn đất*."

*Còn có ý muốn nói một người giỏi giảng hòa, làm hòa hoãn bầu không khí.

Phương Sênh nghĩ bụng, từ này hơi làm khó Niên Bách Tiêu rồi.

Quả nhiên, Niên Bách Tiêu ngồi nghĩ một lúc lâu, đầu mày sắp nhíu lại như cái giẻ lau rồi, anh ấy nói một câu, "Tôi có làm đồ gốm đâu."

Phương Sênh suýt chút nữa không nhịn được cười, vội vàng nhìn vào đống lửa. Niên Bách Tiêu bày ra vẻ hồ nghi. Anh ấy chợt nhận ra từ đó tuyệt đối không có ý gì tốt đẹp, nhưng cũng không muốn để lộ, bèn nhíu mày nói một câu, "Mỳ được rồi, ăn mỳ."

Thẩm Phục vẫn ngang nhiên ngồi ăn, Niên Bách Tiêu liếc ông, "Ông còn thời gian ăn cơ à?"

"Không cho ăn là cậu đang ngược đãi người già. Vả lại, tôi đang nén tập tin, tín hiệu ở đây quá tệ, làm ảnh hưởng rất nhiều tới tốc độ làm việc của tôi." Nói rồi, Thẩm Phục tự động cầm một bát lên, chìa ra trước mặt Niên Bách Tiêu.

Hàng Tư nghe thấy đã đến bước nén tập tin rồi, bèn hỏi, "Đã xác định được hung thủ?"

"Xác định hung thủ là việc của Lục Nam Thâm, tìm được cho cậu ta đoạn clip thứ ba là tôi đã giỏi lắm rồi." Thẩm Phục từ tốn nói, "Đợi tới khi cậu ta xác định được hung thủ, tôi sẽ có thể phác họa chân dung hung thủ. Chỉ cần khoanh vùng được hắn, tiến độ sẽ được đẩy nhanh hơn."

Niên Bách Tiêu hỏi ông, "Tức là, công việc của ông lần này đã kết thúc?"

Thẩm Phục vẫn đang giơ cái bát lên, "Đúng."

Niên Bách Tiêu không chút nể mặt, "Công việc đã kết thúc rồi còn không mau quay về đi?"

Thẩm Phục trừng mắt với anh ấy, "Thì đúng lúc đến giờ ăn còn gì? Cậu nhóc, nên biết kính già yêu trẻ, mau lên." Nghĩ một chút, ông nói thêm một câu, "Hơn nữa, đây là cơ thể của Lục Nam Thâm, cậu muốn cậu ấy chết đói hả?"

Nhân cách thì khác nhau, nhưng dạ dày chỉ có một.

Niên Bách Tiêu không muốn Lục Nam Thâm chết đói, bèn đón lấy cái bát một cách không mấy tình nguyện. Thẩm Phục thật sự không khách khí, ăn hẳn một bát to ự. Với lượng ăn đó chắc phải gấp đôi lượng ăn bình thường của Lục Nam Thâm, khiến Niên Bách Tiêu nhìn thấy mà hoảng hốt, "Ông ăn như thế, Lục Nam Thâm sẽ không chịu nổi đâu."

Thẩm Phục bĩu môi, tiện thể liếc màn hình máy tính, "Cậu thanh niên, phải biết sống rộng lượng."

Ông đã... tiện thể ăn luôn cả phần của Niên Bách Tiêu.

Trong lúc ăn, ông cũng không hề rảnh rang, còn mải lo cả chuyện của Hàng Tư. Ông vẫn nói với giọng đủng đỉnh, "Còn cô ấy à, tôi hiểu cô không muốn đối mặt với Kiều Uyên, đoạn trải nghiệm đó không phải là thứ nói quên là quên được ngay."

Hàng Tư kìm nén một cục tức trong lòng, chưa ăn được mấy miếng mỳ, cô cũng cảm thấy không muốn ăn thêm nữa. Cô đặt cái bát xuống, "Đối với tôi, chẳng có gì đáng để nói về Kiều Uyên, nhắc tới hắn, quanh đi quẩn lại chỉ có tính tình bạo ngược, làm việc cố chấp và bất chấp thủ đoạn. Tôi không muốn nhắc không phải vì không muốn đối mặt, mà vì không muốn tự giày vò bản thân thêm nữa. Tôi không thể cứ dừng mãi ở quá khứ, tôi cũng phải tiến lên chứ."

"Nhưng đối với Kiều Uyên, mọi suy nghĩ của cậu ta đều ở trong quá khứ, thế nên cậu ta sẽ mãi chìm đắm vào đó." Thẩm Phục nói nhẹ nhàng.

Hơi thở của Hàng Tư hơi gấp hơn, cô nghiến răng, "Đây là chuyện của anh ta, không liên quan tới tôi.

"Cậu ta là người đàn ông đầu tiên của cô, cô cũng là cô gái duy nhất cậu ta chạm vào. Rất nhiều chuyện của cậu ta chính là chuyện của cô, không phải cô nói không liên quan là sẽ không liên quan." Thẩm Phục luôn nói bằng ngữ điệu chậm rãi, động tác ăn mỳ cũng không hề vồn vã, "Cô bé, dù hôm nay tôi nhắc đến Kiều Uyên hay Lục Nam Thâm, tôi cũng không có mục đích gì khác ngoài việc mong cô hiểu họ sâu sắc hơn nữa, để tiện cho cô đưa ra một sự lựa chọn lý trí hơn."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 326: Không phải là sự cưỡng ép mà ông nói



Hàng Tư nhìn chằm chằm Thẩm Phục.

Tuyết ngoài trời nặng hạt dần, trút xuống từng mảng lớn, gió nhẹ đi nhiều nên tuyết rơi khá ổn định. Bóng hình Lục Nam Thâm như được khắc vào trong tuyết, rõ ràng vẫn tuấn tú, vẫn cao gầy nhưng lúc này vì Thẩm Phục mà lại có một cảm giác lọm khọm, già cả. Ngay cả đôi mắt tỏa sáng rạng rỡ ấy cũng nhuộm màu thời gian có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Giây phút này sự bực dọc, một ngọn lửa không tên chợt bùng lên từ tận đáy lòng Hàng Tư. Chẳng qua chỉ là một nhân cách phụ, vì cớ gì ông ta được chiếm dụng cơ thể của Lục Nam Thâm rồi ở đây dồn ép, bức người? Cô lạnh lùng nói, "Tôi biết rất rõ sự lựa chọn của mình, thế nên không phiền giáo sư Thẩm phải lo lắng thay."

Phương Sênh cũng cảm thấy Thẩm Phục rất quá đáng bèn lên tiếng, "Giáo sư Thẩm, ông đang dồn người ta vào thế khó đấy, như vậy không hay lắm thì phải."

Thẩm Phục không hề tức giận, từ đầu chí cuối cứ hớn ha hớn hở nhưng lời nào nói ra cũng như mũi kim làm bật máu, "Là tôi đang dồn người ta vào thế khó, hay mọi người đã nhìn thấu mọi chuyện nhưng vẫn không dám nói thẳng ra? Tôi biết cái gọi là cách giao tiếp của những người trưởng thành, thế nào là tôn trọng số phận mỗi con người, thế nào là biết nhưng không chọc vào. Nhưng đứng ở góc độ của tôi, làm vậy như vậy là tồi, nhất là khi mọi người còn là bạn thân của cô bé Hàng đây, biết rõ cô ấy đang trốn tránh hiện thực lại chẳng giúp cô ấy chữa lành vết lở loét, như thế là xấu tính."

Phương Sênh lập tức nổi nóng: "Ông nói ai xấu tính?"

Nhưng cô ấy bị Niên Bách Tiêu kịp thời giữ lại.

Phương Sênh quay ngoắt lại, nhíu mày nhìn anh ấy, "Sao anh kéo em lại?"

Lúc này, Niên Bách Tiêu lại tỏ ra chín chắn hơn hẳn. Anh ấy nhìn Hàng Tư rồi lại ngước mắt lên nhìn Phương Sênh, "Những gì giáo sư Thẩm nói cũng không phải là không có lý, có những chuyện cần rạch ròi mới có thể giải quyết vấn đề."

Phương Sênh sững người.

Sắc mặt Hàng Tư khá tệ nhưng sau cùng cô cũng không phẫn nộ bỏ đi một cách bất lịch sự.

Một bát mỳ thế mà vẫn chưa đủ đối với Thẩm Phục, ông lại tự múc thêm cho mình một bát. Đừng thấy ông già này ăn uống trong im lặng, nhưng ông ăn rất giỏi.

Vừa ăn vẫn vừa nói từng chữ rõ ràng. "Kiều Uyên là người miệng hùm gan sứa, nói trắng ra là một tên tội nghiệp. Bề ngoài trông có vẻ rất cứng rắn, thực ra là rất dễ tổn thương."

Nghe xong câu ấy, Hàng Tư chợt nhếch miệng cười khẩy.

Phương Sênh cũng hỉ mũi khinh thường, "Hắn ta đáng thương ư?"

Những lời còn lại không cần nói mọi người cũng đều hiểu. Hắn mà cũng gọi là đáng thương, thế còn Hàng Tư thì sao? Hai năm đó cô có đáng thương hay không?

Thẩm Phục cũng không chú ý tới phản ứng của hai người họ, chỉ đi theo tiết tấu của mình. "Nếu cậu ta không yếu đuối thì sao lại tìm đủ mọi cách tìm kiếm cảm giác an toàn từ một người khác chứ? Trước kia là Tư Niệm, bây giờ là cô đó, Hàng Tư."

Ông ngước lên từ bát nước mỳ vẫn còn ánh màu mỡ rồi nhìn thẳng vào mặt Hàng Tư. Không biết có phải vì thời tiết lạnh hay không, sắc mặt Hàng Tư tái nhợt đi, khiến đôi mắt cô trông càng đen hơn, môi càng đỏ hơn.

"Kiều Uyên tìm tới cô là vì Tư Niệm, trông có vẻ hận cô, thực ra cậu ta rất cô đơn, cô đã trở thành suy nghĩ và động lực duy nhất của cậu ta."

Giọng Hàng Tư lạnh giá hẳn đi: "Hậu quả việc trở thành suy nghĩ và động lực duy nhất của hắn chính là bị ức h**p, bị giày vò ư?"

"Tôi thừa nhận, cách thể hiện cảm xúc của Kiều Uyên rất cực đoan, Kiều Uyên đã mang tới cho cô những tổn thương, đây là sự thật không thể chối cãi, cô không tha thứ cho cậu ta cũng là hết sức bình thường. Hành vi của cậu ta quả thực cũng khiến người ta không thể tha thứ." Thẩm Phục từ tốn, những lời sau đó rõ ràng đã có bước ngoặt. "Nhưng mà, trước khi gặp cô, Kiều Uyên đã ngủ say rất lâu. Sau khi Tư Niệm bị giết, cậu ta đã chọn cách ngủ say. Thế nên, Hàng Tư, nói cô là ánh sáng duy nhất của cậu ta không hề nói quá."

Trái tim Hàng Tư thắt lại, "Thế tức là, ông đang nói đỡ cho Kiều Uyên?"

"Tôi chỉ muốn cô hiểu một Kiều Uyên thực sự, giống như tiếp theo đây tôi sẽ nói với cô về Lục Nam Thâm thực sự vậy." Thẩm Phục từ tốn lên tiếng.

Sau khi nghe những lời của Thẩm Phục, Niên Bách Tiêu lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Làm người làm việc đều phải như một bát nước, đừng có ngoài mặt thì chê, bên trong thì khen hoặc ngược lại."

Phương Sênh cảm thấy trình độ tiếng Trung của Niên Bách Tiêu luôn đi trên con đường lúc thì mạnh, lúc lại yếu, nhưng câu này anh ấy nói rất hay, cô ấy cũng nghĩ như vậy.

Thẩm Phục húp cạn bát nước mỳ, thở phào một tiếng thật thoải mái: "Tôi nói thật mà."

"Nếu nói cô là tia sáng duy nhất của Kiều Uyên thì Lục Nam Thâm lại là tia sáng duy nhất của cô. Con người cậu ta, trí tuệ siêu phàm. Đừng thấy cậu ta còn trẻ tuổi, cậu ta làm việc cực kỳ chín chắn, luôn vững vàng trước mọi tình huống. Năng lực chuyên môn dĩ nhiên không cần phải nói, cậu ta mà nhận là thứ hai, không ai dám nhận là thứ nhất, luôn nghiêm túc và tập trung với tất cả mọi việc. Nói thế nào nhỉ, tức là khi cậu ta đứng trước cả đám đông, dường như sẽ tự nhiên trở thành thủ lĩnh tinh thần, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm, có cảm giác an toàn."

Nghe thấy Thẩm Phục nói như vậy, sắc mặt Hàng Tư mới dịu hơn một chút. Cô mở lời: "Chắc tiếp theo đây ông sẽ nói nhưng mà."

"Không ai hoàn hảo, chắc chắn sẽ có nhưng mà, hơn nữa tôi còn muốn nhấn mạnh vào phần nhưng mà này." Thẩm Phục nhấn mạnh một câu.

Hàng Tư tỏ ra bình thản, vì đã sớm đoán ra.

"Nhắc đến Lục Nam Thâm, đánh giá của mọi người bên ngoài về cậu ta có thể nói là tốt một cách kỳ lạ, ngay cả những lão hồ ly đã kinh qua sóng to gió lớn trên thương trường ở trong Lục Môn cũng đều đánh giá Lục Nam Thâm rất cao: Cực lương thiện và cực trong sáng." Thẩm Phục uể oải nói: "Một người có thể tốt đến mức đó, đây chẳng phải là chuyện rất đáng sợ sao?"

Phương Sênh không nhịn nổi nữa: "Giáo sư Thẩm, đó là vì ông không nhìn thấy điểm tốt đẹp của Lục Nam Thâm thì có."

"Nếu cậu ta thật sự cực lương thiện và cực trong sáng, thì vì sao lại phân liệt ra nhiều nhân cách như vậy?" Thẩm Phục hỏi một câu.

Câu nói này khiến Phương Sênh á khẩu trong giây lát.

Nhưng Hàng Tư thì lại có lời phản biện: "Vì những gì trải qua lúc nhỏ mới tạo ra tình trạng hiện tại của anh ấy, giáo sư Thẩm nên biết rõ mới phải."

Thẩm Phục cười: "Có rất nhiều đứa trẻ, có người thậm chí còn thê thảm hơn cậu ta, sao chỉ có cậu ta là phân liệt nhân cách? Cô Hàng, bản thân cô từ nhỏ cũng trải qua đâu có ít, cô có phân liệt nhân cách sao?"

Hàng Tư cắn môi: "Người với người sao giống nhau được?"

"Phải, Nam Thâm quá nhạy cảm, đây cũng là một nguyên nhân lớn cho việc cậu ta bị phân liệt nhân cách. Nói cho cùng, dù là tôi hay Kiều Uyên, những nhân cách phụ như chúng tôi há chẳng phải cũng là một hình tượng cụ thể cho những cảm xúc nội tâm của cậu ta sao?" Thẩm Phục thở dài.

Hàng Tư chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dần dọc sống lưng, cô hiểu ý của Thẩm Phục. Nhân cách phụ tuy giống những con người độc lập, khác xa với tính cách của nhân cách chính, nhưng ban đầu trước khi nhân cách phụ hình thành, có thể nói nhân cách chính là một sự tồn tại cực kỳ phức tạp.

Thẩm Phục tiếp tục nói: "Cực lương thiện, cực trong sáng, mặt sau của nó chính là che giấu cực sâu. Lục Nam Thâm thực sự đang nghĩ gì, mấy người sẽ mãi mãi không hiểu được. Hơn nữa, cô Hàng, cô nghĩ Kiều Uyên là người cưỡng ép, nhưng có thể cô không nhận ra rằng Lục Nam Thâm mới là người cưỡng ép nhiều hơn, nhất là với cô."

Hàng Tư cảm thấy nực cười, "Giáo sư Thẩm, tôi đang chịu ngồi nghe ông nói là vì kính trọng ông, ông không thể ăn nói bậy bạ được."

"Xem kìa, cô vội vã giãi bày cho cậu ta chẳng phải càng chứng tỏ những gì tôi nói sao?" Thẩm Phục nói trúng tim đen.

"Tôi cãi vì ông hiểu sai rồi." Hàng Tư phản bác đanh thép, "Nam Thâm cũng rất tôn trọng tôi. Mọi hành xử của anh ấy đều suy nghĩ tới bạn bè và những người xung quanh. Sự lương thiện này không phải là sự cưỡng ép mà ông nói."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 327: Cô cứ thử rời xa Lục Nam Thâm mà xem



Khi nói những lời này, tuy tông giọng của Hàng Tư không quá cao, nhưng về thái độ thì đầy phẫn nộ căm hờn. Nét mặt của Thẩm Phục luôn ổn định từ đầu tới cuối, rất có tâm thế của một người "không vui vì sự tốt đẹp của kẻ khác, không buồn vì sự thê thảm của chính mình". Ông chỉ nhìn Hàng Tư chăm chú, cũng không ngắt lời cô.

Sau cùng, vẫn phải là Hàng Tư lên tiếng hỏi khi cảm thấy thiếu tự nhiên, "Ông cứ nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

Thẩm Phục cười ha ha, "Cũng không có gì, tôi chỉ đang thấy cô kích động quá."

Ông vừa nói xong, Hàng Tư lập tức đỏ ửng mặt lên. Ngoài mặt nghe có vẻ đơn giản, thực chất ý tứ rất rõ ràng, con người ta chỉ khi cảm thấy chột dạ, tâm lý mới tồi tệ đến vậy. Nhưng Hàng Tư không cho rằng mình đang chột dạ, cô quay đầu, đánh mắt nhìn Niên Bách Tiêu và Phương Sênh. Nhận được ánh mắt của Hàng Tư, Niên Bách Tiêu thấu hiểu bèn mỉm cười, nói, "Lục Nam Thâm giống như một dòng suối , không ai thuần khiết hơn cậu ta được nữa. Tuy có đôi lúc xấu xa thật, nhưng tâm địa lương thiện, thế nên chúng tôi ai cũng yêu quý cậu ta."

Lời đánh giá này sao nghe... Hàng Tư không cảm thấy nó đi vào trọng tâm, nhưng ý tứ chung thì cũng không tệ.

Thẩm Phục hỏi Niên Bách Tiêu, "Mấy người cảm thấy cậu ta đơn thuần, thế nên mấy người đều thích ở bên cạnh cậu ta. Mấy người nghĩ cậu ta sức trói gà không chặt, thế nên dù biết chuyến hành trình xa xôi này đầy rẫy nguy hiểm cũng đi theo không chút do dự, phải không?"

Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Nói vậy không hề sai. Khi anh ấy biết rằng chuyến hành trình này của Lục Nam Thâm không hề suôn sẻ, thuận lợi, anh ấy quả thực đã rục rịch chuẩn bị ngay, tuy ngoài mặt không muốn thừa nhận, chỉ viện cớ muốn đi du lịch đây đó trước khi mùa đông tới, thực ra là lo lắng cho an nguy của Lục Nam Thâm.

Thẩm Phục lại nhìn về phía Hàng Tư và Phương Sênh, "Hai người cũng nghĩ như vậy chứ gì."

Phương Sênh tới đây thuần túy là vì Niên Bách Tiêu có mặt ở đây. Đương nhiên, không phải cô ấy không quan tâm tới sự sống chết của Lục Nam Thâm, cũng là bạn bè không quan tâm được sao? Chỉ có điều, anh cũng không phải là người đàn ông cô ấy cần canh cánh trong lòng. Có điều, nói ra câu đấy nghe chẳng hay chút nào, cô ấy bèn nói: "Đương nhiên rồi."

Câu trả lời của Hàng Tư rất đơn giản, "Đây là sự thật."

"Cô Hàng, để tôi nói cho cô đâu mới là sự thật." Thẩm Phục trên tay vẫn đang cầm bát, lúc nói những lời này còn nhai nhóp nhép, đôi đồng tử như muốn bị nhúng thẳng xuống nồi nước mỳ.

Niên Bách Tiêu nhìn thấy mà run rẩy tim gan, vội vàng bê cái nồi đi. Thẩm Phục chép miệng hai tiếng, chỉ vào Niên Bách Tiêu, đại ý muốn nói tên nhóc này không rộng lượng chút nào. Nhưng ông quyết định tiếp tục chủ đề trước đó, "Lục Môn là nơi như thế nào, tôi nghĩ các vị đều hiểu rõ, nhất là cậu hai nhà họ Niên. Cho dù chưa thực sự tiếp xúc nhưng cũng biết Lục Môn thâm sâu đến mức nào. Từ bậc trưởng bối cao nhất cho đến đám cháu chắt vai vế thấp nhất, cho dù là một người bụng đầy tính toán như Lục Đông Thâm thì cũng đều một lần chết đi sống lại. Một đứa trẻ lớn lên ở một môi trường như thế mà vừa lương thiện vừa trong sáng được ư? Có đáng tin không?"

Thẩm Phục nói rất chậm rãi, cũng chẳng quan tâm Niên Bách Tiêu có vui vẻ hay không, nói xong lời bên trên còn không quên chen vào một câu, "Thêm bát nữa đi, tôi phải huyên thuyên nhiều như vậy, lẽ nào không mất sức?"

Sau cùng, Niên Bách Tiêu vẫn không hạ được thể diện của mình xuống, đành múc cho ông thêm một bát. Lần này, Thẩm Phục sướng rơn, nét mặt hớn hở, ông nói tiếp, "Thế mà dù là người trong Lục Môn hay người ở bên ngoài đều tin vào chuyện ấy, mấy người nghĩ có đáng sợ không? Còn nữa, mấy người đều đã tận mắt chứng kiến, Lục Nam Thâm có thể đánh nhau. Một người có thể sống sốt khi đứng trước lợn vòi thì làm gì có chuyện sức trói gà không chặt?"

Khi nghe được câu trước, cả ba chưa có phản ứng gì, nhưng những lời phía sau lập tức như cây búa giáng thẳng xuống đầu họ, khiến họ nhất thời chết sững.

Trong lúc xì xụp bát mỳ thứ ba, Thẩm Phục yên tĩnh hơn nhiều, có lẽ hai bát trước giúp ông no bụng, bát này dùng để nhét kẽ răng. Ông quan sát thấy hết phản ứng của họ, bật cười: "Trình độ võ nghệ rất tốt đó của Kiều Uyên không phải là tài năng sinh ra đã có, đó thuần túy là vì từ nhỏ Lục Nam Thâm đã sở hữu nền tảng võ thuật. Sau khi Lục Nam Thâm gặp chuyện, để đề phòng những chuyện chưa xảy ra, nhà họ Lục đều mời những võ sư bậc thầy về dạy cho cậu ta. Nhưng rất kỳ lạ, không chỉ mấy người nghĩ Lục Nam Thâm yếu ớt đâu, từ trên xuống dưới trong Lục Môn cũng đều có suy nghĩ này."

Hàng Tư không nói nữa, nhíu chặt mày lại. Những lời Thẩm Phục nói giống như sóng biển, tầng tầng lớp lớp đập vào trái tim cô. Cô bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã qua. Phải rồi, ngay từ khi mới quen Lục Nam Thâm, cô đã biết thân thủ của anh không hề tầm thường, sao từ đầu chí cuối cô cứ có cảm giác anh gầy yếu thảm thương nhỉ?

Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đều không nói gì, nhất thời cũng không đưa ra được một lý do hoàn hảo.

Thẩm Phục dùng đũa khều mỳ lên: "Con người một khi tính cách khác nhau thì cách cưỡng ép cũng sẽ khác nhau. Kiều Uyên giữ duy nhất một người ở cạnh mình, thủ đoạn thẳng thắn, dứt khoát, rõ ràng quá, thành ra khiến người ta không thoải mái. Lục Nam Thâm thì sao, cậu ta cũng muốn giữ một người ở bên cạnh mình nhưng là nuôi dưỡng từ từ và lặng lẽ, có thể khiến mấy người chịu ở lại một cách cam tâm tình nguyện, bất giác coi cậu ta là trung tâm. Người của Lục Môn là như vậy, người của dàn nhạc cũng như vậy, rồi bây giờ mấy người cũng như vậy."

Ông ta lại tóp tép mấy miếng nữa, "Cậu hai nhà họ Niên, trình độ nấu mỳ của cậu được đấy, xem ra từ nhỏ đến giờ đã được anh trai cậu nấu cho ăn rất nhiều lần rồi."

Niên Bách Tiêu chợt nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn Thẩm Phục có sự dò xét.

Ông già này quả nhiên lợi hại, chuyện gì cũng biết.

Thẩm Phục cũng không định chọc ghẹo Niên Bách Tiêu, lại vòng về chuyện chính: "Thế nên theo quan điểm của tôi, xét về độ thâm sâu trong ý đồ, Kiều Uyên không so sánh được với Lục Nam Thâm. Đương nhiên, tôi nói vậy mấy người không thích nghe. Tôi chỉ muốn nói, bất luận có dùng cách nào để thể hiện sự cưỡng ép của mình thì mục đích vẫn chỉ có một. Dù là Kiều Uyên hay Lục Nam Thâm thì một khi muốn giữ ai ở bên cạnh, họ nhất định phải đạt được mục đích. Hơn nữa mục tiêu một khi muốn ra đi, họ tuyệt đối cũng không cho phép."

Nói tới đây, ông nhướng mày nhìn Hàng Tư, cười nửa đùa nửa thật, "Không tin, cô cứ thử rời xa Lục Nam Thâm mà xem."

Hàng Tư rùng mình, ngay sau đó cô phản ứng lại. Cô vừa định chất vấn Thẩm Phục khi nào đi thì thấy Thẩm Phục không nuốt kịp miếng mỳ, ho lấy ho để, tiếng động không hề nhỏ. Thấy vậy, cô giật mình, không buồn suy nghĩ, lập tức tiến lên vỗ lưng cho ông. Niên Bách Tiêu cũng rất hốt hoảng, với ngay một chai nước khoáng, tiến tới hỗ trợ.

Cơn ho của Thẩm Phục từ từ chậm rãi sau giây phút dữ dội, tông giọng cũng từ già nua chuyển qua trẻ trung. Ban đầu Hàng Tư chưa kịp nhận ra, chỉ mải vỗ lưng. Không phải vì cô lo lắng cho Thẩm Phục, mà dù gì đây cũng là cơ thể của Lục Nam Thâm. Có câu "quan tâm nhiều ắt rối loạn", thế nên với tư cách một người ngoài cuộc, Phương Sênh nhận ra trước tiên, chỉ tay vào Thẩm Phục, "Lục Nam Thâm trở lại rồi!"

Hàng Tư sững người, động tác vỗ lưng cũng khựng lại. Lục Nam Thâm ho đến nỗi đỏ sọng cả mặt mày, anh quay đầu nhìn Hàng Tư, "Là anh đây, không sao rồi, yên tâm."

Quả nhiên Lục Nam Thâm đã trở về, một cách lặng thầm và đột ngột.

Niên Bách Tiêu tỉnh lại trước, vội vàng đưa nước. Lục Nam Thâm đón lấy, vừa uống một ngụm mặt đã biến sắc. Anh nhét chai nước khoáng vào tay Hàng Tư, quay người lao về phía một lùm cây ngay gần đó, nôn thốc nôn tháo.

Hàng Tư cả kinh, đang định tiến lên thì Lục Nam Thâm cản cô lại: "Đừng qua đây." Giọng anh nghe có vẻ rất khó chịu.

Niên Bách Tiêu không yên tâm, "Thế này là sao đây? Ngộ độc thực phẩm à?"

Một lúc lâu sau, Lục Nam Thâm mới quay trở về, dùng cả chai nước chỉ để súc miệng. Trông anh có vẻ rất khó chịu, tay ôm bụng, hỏi họ, "Vừa nãy Thẩm Phục ăn cái gì thế?"
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 328: Vệ Trưởng



Cái dạ dày rộng lớn của Thẩm Phục rõ ràng là một gánh nặng đối với Lục Nam Thâm, kết quả là, Thẩm Phục ăn vào bao nhiêu, Lục Nam Thâm bèn nôn ra bấy nhiêu, khi trở về vẫn liên tục ôm bụng, thoạt nhìn không khác gì một cô Tây Thi ốm yếu, bệnh tật.

Không cần phải diễn tả sự tò mò của Niên Bách Tiêu, anh ấy hỏi Lục Nam Thâm, "Chẳng phải dùng chung cơ thể sao? Sao còn có thể phân ra người dạ dày to, người dạ dày nhỏ chứ?"

Lục Nam Thâm đã nôn tới mức rệu rã, bất lực. Anh ngồi trên chiếc ghế gấp, hơn nửa cơ thể yếu ớt dựa vào người Hàng Tư. Anh không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua quýt một cách uể oải, "Không liên quan tới dạ dày, mà liên quan tới khẩu vị."

Thẩm Phục tham ăn, là điển hình cho kiểu người ăn không nổi nhưng vẫn cố nuốt xuống. Trông Lục Nam Thâm cao to vậy thôi nhưng từ nhỏ Lục Môn đã rèn giũa cho anh một thói quen ăn uống, không bao giờ ham ăn tục uống, ăn no khoảng bảy phần là dừng. Bởi vậy sau khi Thẩm Phục điên cuồng tống ba bát mỳ vào bụng, người chịu khổ sẽ chính là Lục Nam Thâm.

Bờ vai mỏng manh của Hàng Tư phải đỡ lấy cái đầu của Lục Nam Thâm, cứng thật sự. Cô nhớ lại những lời Thẩm Phục nói ban nãy, quay đầu hỏi anh, "Anh biết Thẩm Phục đã xuất hiện đúng không?"

Lục Nam Thâm gật đầu.

"Lão già đó cũng lợi hại ra phết, đã khoanh vùng được phương hướng của hung thủ rồi." Niên Bách Tiêu vừa mở một chai nước khoáng ra, tiến lên thì lại suy nghĩ không biết có nên đưa cho Lục Nam Thâm không, sợ anh uống nhiều nước cũng nôn.

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, giơ tay về phía anh ấy. Niên Bách Tiêu bèn đưa cho anh, còn chu đáo vặn mở nắp ra sẵn. Nhìn thấy cảnh ấy, Hàng Tư thầm nghĩ: Đây rõ ràng là sự quan tâm giữa những người bạn mà, Thẩm Phục nói sai rồi.

"Thế tức là Thẩm Phục nói gì cậu đều biết cả?" Niên Bách Tiêu nôn nóng hỏi.

Đây cũng chính là điều mà Hàng Tư muốn hỏi, tuy cô không tán thành quan điểm của Thẩm Phục, nhưng cứ thi thoảng nhớ những lời ấy, trái tim liền nghẹn lại.

Họ đại khái cũng hiểu là Lục Nam Thâm sẽ biết, không ngờ anh lắc đầu, hỏi ngược lại họ, "Thẩm Phục đã nói những gì?"

Hàng Tư hồ nghi, Niên Bách Tiêu liền hỏi thẳng, "Nhân cách phụ ra ngoài làm gì mà cậu cũng không biết ư?"

Lục Nam Thâm nói, "Tôi muốn tranh thủ tìm hiểu về nhân cách ẩn kia, nên không để ý tới Thẩm Phục bên này. Tuy ông ta tính tình quái đản, nhưng không có tâm địa xấu, thế nên không cần đề phòng."

Hàng Tư tò mò, "Anh đã biết bao nhiêu phần về tình hình của nhân cách ẩn?"

Lục Nam Thâm lắc đầu, "Ẩn rất sâu, chỉ biết được đại khái. Hắn ta tên là Vệ Trường, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, rất giỏi ẩn nhẫn, mọi suy tính đều rất thận trọng. Giống như trước đây chúng ta đã phát hiện ra, khả năng thính giác của hắn ta rất mạnh, có đặc điểm nổi bật của nhân cách chính."

Hàng Tư rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, thấy vậy Lục Nam Thâm ngồi thẳng dậy, an ủi cô, "Đừng căng thẳng."

"Đến tên cũng biết luôn rồi, được đấy." Niên Bách Tiêu không phản kháng mãnh liệt như Hàng Tư, chỉ cảm thấy khó hiểu, "Đặc điểm nổi bật của nhân cách chính? Nói vậy là sao?"

"Cũng không khác mấy so với các thông tin chúng ta thu thập được trước đây, bản thân hắn ta còn có nhân cách phụ, có mấy nhân cách phụ vẫn chưa rõ danh tính." Lục Nam Thâm khẽ nói.

Câu nói này khiến cả ba người còn lại đều cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Rất lâu sau, Hàng Tư bất thình lình hỏi một câu, "Mọi người bảo, nếu hung thủ biết được tình trạng của Lục Nam Thâm, thì liệu có biết đến sự tồn tại của Vệ Trường không?"

Mọi người im ắng.

Rất lâu sau, Niên Bách Tiêu mới ngập ngừng nói, "Chắc là... không biết đâu nhỉ, đến cả Nam Thâm cũng chỉ vừa mới biết về Vệ Trường trong thời gian gần đây."

Câu nói của anh ấy không có ai hùa theo, vì không có đáp án.

Con đường phía trước đã được thông.

Khi nhân viên cứu hộ tiến tới thông báo cũng đã liếc thấy Lục Nam Thâm. Không phải là vì quen anh, mà vì Lục Nam Thâm lại đang ngả vào người Hàng Tư như sắp chết tới nơi, giống như một con lười. Nhân viên cứu hộ sinh lòng trắc ẩn, bèn hỏi, "Người anh em này trông có vẻ rất khó chịu, có cần để chúng tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện xem sao không?"

Hàng Tư chưa kịp trả lời, Lục Nam Thâm đã xua tay với họ, "Không sao đâu, bạn gái tôi có thể chăm sóc cho tôi."

Sau khi người nhân viên cứu hộ đi khỏi, Niên Bách Tiêu vừa thu lại lều vừa phì cười, "Thôi đi Lục Nam Thâm, có khoa trương đến mức ấy không?"

"Dạ dày bị chướng, nói to cũng to, nói nhỏ thì nhỏ."

Lên xe rồi, Niên Bách Tiêu vẫn làm khổ sai, lái xe thẳng tiến.

Càng đi sâu vào trong, phong cảnh hai bên càng đẹp.

Niên Bách Tiêu không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, anh ấy đang cằn nhằn chuyện mình chưa được ăn no, liếc vào trong gương chiếu hậu và nói: "Lục Nam Thâm, tôi quá thiệt. Tôi nấu mỳ, đã vào trong dạ dày của cậu rồi giờ lại bị cậu nôn ra."

Bên cạnh tay Phương Sênh có một túi khoai tây chiên, cô ấy cầm lên, dùng răng xé miệng, lấy ra một miếng hỏi anh ấy có ăn không. Niên Bách Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, "Ăn, đút anh đi."

Anh ấy nhai rồn rột, còn không quên nói với Lục Nam Thâm, "Này, Tiểu Thâm Thâm, cậu thật sự không biết Thẩm Phục nói gì về cậu à? Tôi thấy ông ta làm giáo sư hơi bị lãng phí đấy, làm bác sỹ ngoại khoa thích hợp hơn."

Cách "giải phẫu" người như thế, dù có là thật hay giả, chí ít ông ta cũng thể hiện được thái độ.

Lên xe rồi, Lục Nam Thâm vẫn dựa vào Hàng Tư, suốt dọc đường luôn bày ra vẻ ăn quá no, dạ dày không chịu nổi. Nghe xong câu nói của Niên Bách Tiêu, cảm xúc của anh cũng không có gì biến chuyển, hoặc vốn dĩ anh không muốn đoái hoài tới anh ấy, ngược lại quay mặt qua cọ cọ vào cổ Hàng Tư.

Hàng Tư cảm thấy tê dại khắp người.

"Bất luận Thẩm Phục có nói gì cũng đừng nghĩ nhiều." Lục Nam Thâm hơi mấp máy môi, hơi thở khẽ phả vào vành tai cô, "Ông ta là người chỉ sợ thiên hạ chưa đại loạn."

Lúc này, Hàng Tư cảm thấy bắp chân của mình mềm nhũn ra, hơi thở hơi nóng và đầy quyến rũ giống như sợi dây mắc vào một con rối gỗ, trái tim của cô cũng nhảy lên nhảy xuống theo nhịp thở của anh.

Cô ngược lại không có tâm trạng để nghĩ Thẩm Phục nói cái gì.

Niên Bách Tiêu rất gợi đòn, cứ như một khán giả hóng chuyện kiễng chân lên theo dõi vậy, anh ấy tươi cười nhìn Hàng Tư: "Hay là cô thử xem?"

Phương Sênh ngồi cạnh hiểu ra ngay, khẽ véo lên cánh tay Niên Bách Tiêu, "Anh còn phiền hơn cả Thẩm Phục đấy."

Vừa hay cô ấy bấu vào phần thịt dễ nhột của Niên Bách Tiêu, anh ấy bật cười xin hàng, "Lái xe đó, đừng quậy."

Hàng Tư cũng hiểu ý của Niên Bách Tiêu, thử ư? Thử rời xa Lục Nam Thâm... Ông ta quả nhiên rất phiền.

"Này, hai người." Cô chậm rãi lên tiếng, "Thế này là đến với nhau rồi sao."

Một câu nói khiến Phương Sênh ngượng ngập, từ góc độ của Hàng Tư có thể nhìn thấy gò má cô ấy ửng hồng. Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Một cô nàng trời sinh nhìn thấy trai là ch** n**c miếng cũng có ngày biết xấu hổ.

Niên Bách Tiêu thừa nhận rất thẳng thắn: "Đúng vậy, đang yêu nhau."

Lục Nam Thâm ở ghế sau cười nói, "Chúc mừng cậu hai nhà họ Niên nhé, được như mong đợi."

Hàng Tư nghĩ bụng, câu "được như mong đợi" này phải tặng Phương Sênh mới đúng chứ.

Nhìn ra được Phương Sênh thật sự xấu hổ, vội vàng quay lại ghế sau giải thích với họ, "Hai người đừng nghĩ lung tung, tôi và anh ấy chỉ khẳng định chuyện yêu đương thôi, không có gì khác."

Hàng Tư mím môi nhìn cười, "Hai chúng tôi cũng đâu nói chuyện gì khác."

Phương Sênh trừng mắt với cô.

Đúng vào lúc này, năng lực đọc hiểu tiếng Trung của Niên Bách Tiêu lại có vấn đề, anh ấy nhướng mày, "Sao lại không có gì khác? Củ Lạc, em cứ nói xem hai chúng ta còn thiếu chuyện gì nữa, em nói ra đi, anh bù."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 329: Không lừa em



Hàng Tư đã nghe rõ rành rành những lời Niên Bách Tiêu nói, bèn "hả" một tiếng. Thấy vậy, Phương Sênh sốt sắng, gào lên với Niên Bách Tiêu một câu, "Anh nói linh tinh gì thế?"

Sau đó cô ấy lại vội vàng quay đầu giải thích với phía sau: "Đừng nghe anh ấy ăn nói bừa bãi, mình và anh ấy hoàn toàn trong sạch."

Thề xong một câu mà cô ấy đỏ bừng mặt lên.

Hàng Tư thấy vậy, không nhịn được, mím môi cười, thật sự không ngờ một Phương Sênh trước giờ mặt dày vô sỉ cũng có lúc phải luống cuống.

Ầm ĩ như vậy, dù Niên Bách Tiêu có chậm đến mấy cũng phải hiểu ra. Anh ấy hắng giọng, khi lên tiếng lần nữa thì có thêm vài phần thiếu tự nhiên, "À thì... hai người suy nghĩ đen tối quá rồi đấy, như vậy không hay chút nào."

Lục Nam Thâm có phần hứng thú, nghiêng hơn nửa người về phía trước, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Niên Bách Tiêu, khẩu khí như phát hiện ra lục địa mới, "Ấy? Sao tai lại đỏ lên thế kia? Tại chúng tôi suy nghĩ không trong sáng hay tại cậu đang hướng về phía đen tối đấy?"

Phải công nhận rằng có lúc Lục Nam Thâm nói chuyện cũng rất thiếu đạo đức và gợi đòn, về điểm này Niên Bách Tiêu đã được lĩnh giáo lâu rồi. Anh ấy liếc mắt vào gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Lục Nam Thâm, trông thì có vẻ "mưa thuận gió hòa", lương thiện vô tội, thực chất ẩn giấu một sự xấu xa. Niên Bách Tiêu hừ một tiếng, "Lục Nam Thâm, cậu nói chuyện phải chú ý một chút, với thời tiết quái quỷ cùng con đường núi này, ai cầm vô lăng, người ấy có quyền nắm giữ sinh mệnh đấy."

Lục Nam Thâm phá lên cười, gác cánh tay lên lưng ghế: "Cậu chủ Niên, con người một khi có điểm yếu thì nói mấy lời dữ dằn đó cũng chỉ đến thế mà thôi. Bây giờ có phải phía trước chỉ cần có một cái ổ gà cũng sợ làm đối phương lắc lư không?"

Niên Bách Tiêu sững người.

Lục Nam Thâm nói đã đời, rồi tươi cười vỗ vai anh ấy.

Phương Sênh sực hiểu ra, gò má cũng chợt ửng hồng. Nhưng cô ấy không xen vào, chỉ ngoảnh đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Hàng Tư ngồi phía sau cô ấy, qua lớp kính xe nghiêng nghiêng có thể nhìn thấy khóe môi đang khẽ rướn lên của Phương Sênh dù đã cố nhịn xuống.

Ừm, ở bên cạnh người mình yêu quả nhiên có sự khác biệt.

Suy nghĩ ấy vừa lướt qua, Hàng Tư liền vô thức nhìn nhanh Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm đang tập trung chú ý vào chuyện của Niên Bách Tiêu, không nhận ra Hàng Tư đang nhìn mình. Chính vì vậy càng tiện cho Hàng Tư nhìn một cách quang minh chính đại. Ngoài cửa sổ có ánh sáng, có một nửa gương mặt của anh được chiếu rọi đến nhức mắt, còn một nửa thì chìm trong bóng tối. Anh rất đẹp, khung xương và nếp gấp má đều rất hoàn hảo, gương mặt này khi khẽ mỉm cười không cần nói cũng biết sẽ hớp hồn đến mức nào.

Anh cực kỳ thông minh, Hàng Tư thừa nhận; anh không phải là một người suy nghĩ đơn giản, Hàng Tư cũng đồng tình. Nhưng cô không đồng ý khi nói anh và Kiều Uyên là cùng một loại người, cho dù là nửa phần cô cũng không chấp nhận quan điểm này.

Niên Bách Tiêu vẫn đang quan tâm tới thể diện, nói lớn: "Lục Nam Thâm, cậu hết đau dạ dày rồi đấy à?"

Lục Nam Thâm cười rất đáng đấm, "Tự nhiên khỏe một cách thần kỳ."

Nên giờ mới hóng chuyện như vậy đấy.

Niên Bách Tiêu giữ vững vô lăng, khi lên tiếng lần nữa là nhắm vào Hàng Tư, "Cô cần chú ý một chút, tên này biết lừa gạt đấy."

Một câu nói vô tâm nhưng lại khiến trái tim Hàng Tư đập thình thịch. Nhưng cảm xúc kỳ lạ ấy không kịp lan rộng ra, bả vai chợt ấm áp, Lục Nam Thâm ôm cô vào lòng, một cử chỉ hết sức tự nhiên, rồi anh cười, nói với Niên Bách Tiêu, "Bây giờ cậu và tôi đều ở trong một hoàn cảnh giống nhau, nội bộ chớ nên lục đục."

Câu nói này đánh đúng vào điểm mù trong kho từ vựng của Niên Bách Tiêu, câu trước anh ấy còn hiểu, câu sau nghe rất kỳ quặc, anh ấy nhíu mày, "Lục Nam Thâm, cậu đẹp trai đấy nhưng tôi không có hứng thú với nam giới nhé."

Một câu nói kết thúc, cả ba người trong xe đều sững người, nhất thời chỉ còn lại sự im ắng đến đinh tai nhức óc...

Niên Bách Tiêu vẫn chưa nhận ra điều ấy. Anh ấy phóng khoáng đánh lái, chiếc xe rẽ đi một cách mượt mà. "Có thể cậu có suy nghĩ ấy với cậu chủ đây, nhưng muộn rồi, cậu chủ đây giờ là hoa đã có chủ. Này Lục Nam Thâm, bạn gái cậu ngồi ngay bên cạnh đấy, cậu nên thu lại những suy nghĩ sai trái với tôi đi."

Cái gì với cái gì vậy.

Phương Sênh nhịn cười, "Anh mau tập trung lái xe đi, sao tưởng tượng ra nhiều chuyện quá vậy."

Hàng Tư thì không nhịn nổi.

Cô bật cười, Lục Nam Thâm liền ngồi nhìn cô cười. Gương mặt cô rạng ngời, không rõ vì được ánh nắng chiếu vào hay sương mù nơi đáy lòng đã hoàn toàn tan biến. Tóm lại, ở trong mắt Lục Nam Thâm, cô vô cùng tốt đẹp. Anh không kìm được lòng, nghiêng người sát lại gần, ngón cái nhẹ nhàng cọ lên d** tai mềm mại của cô, rồi anh thầm thì vào tai cô, "Không lừa em đâu, yên tâm."

Cả cơ thể Hàng Tư lại mềm nhũn ra.

***

Ô tô đi vào đường núi, ban đầu vẫn còn nhìn thấy một vài thôn làng lớn nhỏ, sau ba, bốn tiếng chạy xe đã không còn thấy bóng dáng của bất cứ thôn làng nào nữa.

Theo vị trí trên bản đồ, họ ít nhất còn phải đi hơn một tiếng nữa. Đương nhiên, đây là dự kiến mang tính an toàn, đường núi không dễ đi, không thể đảm bảo tốc độ của xe. Nhưng kiểu đường này đối với một tay đua như Niên Bách Tiêu mà nói chỉ là trò trẻ con, vì vậy tâm thế của cả bốn đều khá bình thản.

Không thể đi nhanh được, con đường đất gập ghềnh khiến mọi người đều rất khó chịu, nhất là Lục Nam Thâm. Có lẽ ba bát mỳ đó của Thẩm Phục đã thật sự khiến anh no đến chướng bụng, bắt đầu say xe, cả người đều uể oải, sắc mặt nhợt nhạt.

Tín hiệu của điện thoại vệ tinh cũng không còn ổn định nữa, Lục Nam Thâm nói, "Một khu vực lớn ở đây có lẽ sẽ có từ trường, tuổi đời khá lâu, có thể sẽ không gây ra tổn thương chí mạng cho cơ thể con người, nhưng cũng có ảnh hưởng."

Bấy giờ Hàng Tư mới hiểu nguyên nhân khiến anh khó chịu, không đơn thuần chỉ vì ba bát mỳ kia. Cô hỏi, "Tai của anh có chịu nổi không?"

Từ tính của từ trường tới từ dòng điện, dòng điện là sự chuyển động của điện tích, đối với người bình thường, họ sẽ không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng chắc chắn sẽ bị tai của Lục Nam Thâm bắt được. Đừng nói là Lục Nam Thâm, ngay cả cô cũng mơ hồ cảm nhận được tần suất dòng điện chuyển động. Không thể xác định được đặc tính bức xạ hạt của từ trường xung quanh, thế nên chưa thể biết nếu kéo dài liệu có ảnh hưởng tới cả Niên Bách Tiêu và Phương Sênh hay không.

"Này này này, thế này là cậu đã nhìn thấy cái gì? Tôi biết là cậu hỏa lực mạnh, nhưng lúc nào rồi, có thể thanh tâm quả dục được không?" Niên Bách Tiêu liếc nhanh vào gương chiếu hậu rồi giật nảy mình, phanh gấp xe.

Trái tim Hàng Tư run lên, khi ngước nhìn Lục Nam Thâm lần nữa, cô giật thót mình, vội vàng rút ra mấy tờ giấy ăn để chèn vào lỗ mũi Lục Nam Thâm. Phương Sênh quay đầu nhìn thấy cảnh ấy cũng bàng hoàng, "Sao lại chảy nhiều máu thế này!"

Trong xe bật gió ấm, thế nên ở trên Lục Nam Thâm mặc một chiếc áo phông trắng, máu đỏ thấm đẫm nơi cổ áo, ai nhìn thấy cũng phải hoang mang, khiếp đảm. Chẳng mấy chốc, mấy tờ giấy trắng đã nhuốm đỏ, Lục Nam Thâm túm lấy một đống giấy chặn lỗ mũi lại, trên ngón tay dài cũng bị dính màu đỏ. Anh nói một câu "Không sao" rồi vội vàng xuống xe, mặc kệ trời đang lạnh.

Hàng Tư với lấy túi giấy, vội vàng xuống theo, "Đừng dùng giấy ăn chặn mũi, cầm máu chậm."

Cô bảo anh dùng giấy ăn giữ chặt cánh mũi rồi đón lấy chai nước sạch Phương Sênh đưa, đổ nước ra tay, nói với Lục Nam Thâm, "Anh cố chịu nhé." Nói rồi, cô đưa một vốc nước lên đầu anh, vỗ vỗ l*n đ*nh đầu, tiếp tục dùng nước lạnh thấm ướt khăn giấy rồi ấn vào mũi anh, liên tục lặp đi lặp lại.

Niên Bách Tiêu cũng không phải chưa từng gặp sóng to gió lớn trên đường đua, nhưng cách để máu mũi chảy như thế này thật sự hiếm gặp. Giấy ăn vừa được ấn vào mũi lập tức nhuốm đỏ, không phải lập tức là cầm được ngay. Niên Bách Tiêu sải bước tiến tới, kéo tay Lục Nam Thâm, bấm thật mạnh vào huyệt hõm vai của anh, sau đó lại dùng giấy ăn ướt ấn lên gáy anh, biết gì thì làm tạm vậy.

"Tai nghe giảm ồn." Hàng Tư bất thình lình nhớ ra điều quan trọng bèn nói với Niên Bách Tiêu, "Mau mang qua đây!"
 
Back
Top Bottom