[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Tu Tiên Để Hoá Phàm
Chương 019. Dám gạ kèo với ta?
Chương 019. Dám gạ kèo với ta?
Trên khán đài, âm thanh tiếng kiếm va chạm vang vọng, mỗi đường kiếm đều sắc bén, mỗi chiêu thức đều mang theo khí thế mạnh mẽ, dẫu chỉ là một cuộc tỷ thí giữa đệ tử ngoại môn, nhưng bầu không khí căng thẳng chẳng kém gì những trận đấu sống còn thực sự.Ta và Đàm Vân Hoa đứng dưới khán đài, bị buộc phải làm khán giả bất đắc dĩ.Ban đầu, nàng ta còn hậm hực, mặt hằm hằm nhìn các đệ tử khác thi đấu, rõ ràng vẫn còn bực tức vì bị ta chơi một vố đau khiến nàng ta không được tham gia hội tỷ thí.
Nhưng dần dần, nàng ta cũng bị cuốn vào những trận đấu, ánh mắt dõi theo từng đường kiếm, hai tay siết chặt vạt áo, hẳn là trong lòng đang nghĩ nếu nàng ta được đứng trên đài, thì sẽ thi triển kiếm pháp oai phong lẫm liệt thế nào.Ta cũng vậy, nhưng tâm tư lại khác nàng ta một chút.Nếu là trước đây, ta sẽ không quá quan tâm đến những trận đấu này, dù sao ta cũng đã từng xem qua nhiều cuộc luận kiếm giữa các ngoại môn trong lúc dạy học, nhưng chưa bao giờ để ý quá kỹ vì lúc ấy ta không biết mình có kiếm đạo thần thông.Nhưng bây giờ...
Chỉ cần ta tập trung suy nghĩ, chỉ cần ta có mong muốn hiểu rõ về một kiếm pháp, năng lực này sẽ tự động kích hoạt, như thể ta có một đôi mắt khác, có thể nhìn thấy rõ ràng từng quỹ tích, từng biến hóa trong mỗi đường kiếm của các đệ tử trên đài.Trên đài đấu, hai đệ tử đang giao kiếm.Cả hai đều sử dụng Thanh Hoa Kiếm Quyết, bộ kiếm pháp nhập môn của Diệu Hoa môn, nhưng ta nhận ra sự khác biệt rõ ràng trong cách thi triển của từng người.Người bên trái ra kiếm sắc bén, chiêu thức nhanh như nước chảy, hầu như không để lại khoảng trống giữa các đòn tấn công, đây là kiểu sử dụng Thanh Hoa Kiếm Quyết dựa vào tốc độ để áp đảo đối thủ, một khi đã ra chiêu thì sẽ ép đối phương liên tục phòng ngự, không thể phản kích.Người bên phải thì thi triển kiếm chậm hơn, nhưng lại có sự trầm ổn, mỗi đường kiếm đều có một khoảng trễ rất nhỏ, nhưng không phải là sơ hở, mà là để phản ứng theo từng thế công của đối phương, đọc trước chiêu thức tiếp theo, để chuẩn bị đòn phản kích chính xác nhất.Ta nhíu mày, nhận ra cách đánh này có điểm rất giống với phong cách của Đặng Nhất Mai.Người bên trái chém ra một đường kiếm, nhanh và mạnh, nhưng cũng đồng thời tự đặt mình vào thế không có đường lui, chỉ cần đối phương tìm ra một kẽ hở nhỏ, hắn sẽ ngay lập tức rơi vào tình thế nguy hiểm.Ta khẽ hừ một tiếng, rồi buột miệng bình luận: "Hắn thua rồi."
Đàm Vân Hoa quay phắt sang nhìn ta, bĩu môi chê bai: "Ngươi nói linh tinh gì vậy?
Trận đấu còn chưa xong!"
Ta nhún vai, không tranh cãi, chỉ chỉ lên đài đấu: "Xem đi, hắn sắp bị phản kích rồi."
Vừa dứt lời, ngay trên đài, người bên phải đột nhiên thay đổi thế kiếm, đánh trúng một điểm sơ hở của đối phương, một đường kiếm chém sượt qua vai, khiến đối phương mất cân bằng, rồi bị ép rơi khỏi đài.Trận đấu kết thúc.Người bên trái bại.
Ta cười nhẹ, nhìn sang Đàm Vân Hoa.
Nàng ta đứng đờ ra, như thể vừa bị ai đó nhét một quả trứng vào miệng, không thể tin nổi một phế vật như ta lại nói đúng.Nàng ta quay sang nhìn ta, ánh mắt như thể đang đánh giá lại con người ta từ đầu: "Ngươi... làm sao đoán được?"
Ta nhún vai, đáp tỉnh bơ: "Đoán bừa thôi."
Mặt nàng ta lập tức sa sầm.
Rõ ràng nàng ta không tin, nhưng cũng không có cách nào bác bỏ được, bởi vì ta đã nói đúng.
Và đúng như ta dự đoán, nàng ta nghĩ một lát rồi lập tức đưa ra một ý tưởng mới: "Nếu ngươi giỏi đoán như vậy, ta thách ngươi!
Nếu ngươi đoán đúng ai thắng ai thua trong mỗi vòng đấu, ta sẽ cho ngươi hai viên linh thạch hạ phẩm mỗi lần đoán đúng!"
Ta lập tức sáng mắt.
Linh thạch!
Dù ta chưa thể hấp thụ linh khí trời đất chứ đừng nói là luyện hóa linh thạch, nhưng tích góp linh thạch vẫn thà có còn hơn không.
Cơ hội kiếm linh thạch dễ dàng thế này, tội gì mà không cược?Ta cười đầy gian xảo, nhìn nàng ta rồi hỏi lại: "Ngươi chắc chứ?"
Nàng ta bĩu môi, khoanh tay hừ một tiếng: "Ta không tin một phế vật như ngươi có thể đoán đúng nhiều lần!"
Ta cười nhẹ, nghĩ thầm: "Được thôi, ta sẽ khiến ngươi tức đến mức tự đưa linh thạch cho ta!"
Trận đấu tiếp theo bắt đầu.Lần này, hai đệ tử khác lên đài, một người có dáng người cao lớn, tay cầm thanh kiếm dài hơn kiếm tiêu chuẩn bình thường, một người nhỏ hơn một chút, nhưng bước chân rất nhẹ, rõ ràng là một kẻ có lối đánh linh hoạt, lấy tốc độ làm chủ đạo.Chỉ nhìn thoáng qua, ta đã nhận ra đây sẽ là một trận đấu tốc độ chống lại sức mạnh.
Ta khẽ liếc mắt, Đàm Vân Hoa đang chăm chú theo dõi, hẳn là đang nghĩ xem ai sẽ thắng.Ta thản nhiên nói trước: "Người thấp thắng."
Nàng ta quay sang trừng mắt nhìn ta: "Dựa vào cái gì?"
Ta cười nhạt, chỉ vào đấu trường: "Kiếm của người cao quá dài, tốc độ ra chiêu có phần chậm, gặp phải kẻ nhanh nhẹn thì sẽ dễ bị khai thác sơ hở.
Người thấp kia chỉ cần né tránh đủ lâu, rồi tìm kẽ hở mà phản công, là có thể thắng."
Nàng ta khịt mũi, vẻ không tin tưởng lắm.Nhưng chưa đầy hai phút sau, người thấp quả nhiên lợi dụng tốc độ, né tránh liên tục, làm đối phương tốn sức mà không đánh trúng được, rồi cuối cùng tận dụng một sơ hở để đánh trúng đối phương, hất hắn xuống đài.Lại đoán đúng!
Ta quay sang nhìn Đàm Vân Hoa, nhoẻn miệng cười: "Ta lấy linh thạch đây."
Nàng ta cứng họng, khuôn mặt như thể bị ta xúc phạm trí tuệ, nhưng vẫn lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm, tức tối ném vào tay ta"Lần sau ngươi không đoán đúng được đâu!", nàng ta hằm hè.Ta cười lớn, nhìn viên linh thạch trong tay, trong lòng hết sức vui vẻ.
Chưa bao giờ kiếm linh thạch lại dễ như thế này!
Cứ thế, trận đấu tiếp theo, rồi trận tiếp theo nữa, ta liên tục đoán đúng, liên tục khiến Đàm Vân Hoa tức giận.Đến trận thứ năm, nàng ta đã muốn khóc: "Ngươi có phải đang chơi ta không?"
Ta cười gian: "Không phải ta giỏi, mà là ngươi quá dốt thôi."
Nàng ta định lao vào cấu xé ta tiếp, nhưng cuối cùng vẫn cay cú ném linh thạch cho ta, vừa lườm vừa nghiến răng: "Ta sẽ lấy lại gấp mười lần trong lần cược tiếp theo!"
Ta nhìn số linh thạch trong tay, cười khoái chí.
Cược nữa cũng được thôi, miễn là ta vẫn tiếp tục thắng!Tổng kết lại, sau một loạt các trận đấu và hàng loạt ánh mắt đầy sát khí của Đàm Vân Hoa, ta đã đút túi được tận sáu mươi viên linh thạch hạ phẩm từ tay nàng ta.Sáu mươi viên!
Một gia tài đối với một đệ tử ngoại môn như ta!Nếu ta tu luyện chăm chỉ, với số linh thạch này, nếu ta có thể bước đầu Nạp Khí, ít nhất ta cũng có thể bổ sung linh khí nhanh hơn hẳn mấy tháng hấp thụ linh khí trời đất, không chừng còn có thể tích trữ để phòng thân, trao đổi lấy tài nguyên hữu ích khác.Nhưng đổi lại, ta gần như lấy đi nửa mạng sống của Đàm Vân Hoa.Nàng ta đang nhìn ta như muốn chặt đầu ta ngay tại chỗ, ánh mắt bốc hỏa, môi mím chặt, cứ mỗi ba câu lại nhét một từ phế vật vào lời nói của mình."
Ngươi... phế vật!
Làm sao mà ngươi... phế vật!
Đoán trúng được như vậy?!
Phế vật!
Ngươi chắc chắn giở trò gì đó!
Phế vật!"
Mỗi lần nàng ta tức giận, từ "phế vật" cứ như một câu thần chú mà nàng ta không thể không nói ra.
Có lẽ...
đây chính là cách nàng ta giải tỏa cơn giận của mình?Ta bật cười thầm, nhưng không nói gì, chỉ tung linh thạch trên tay lên rồi bắt lại, khiến nàng ta tức đến đỏ mặt tía tai.
Ta biết nàng ta không cam lòng, nhưng cược là cược, thua thì phải chịu, nàng ta còn có thể làm gì được ta chứ?Sau một ngày dài tỷ thí căng thẳng, cuối cùng cũng đến trận chung kết của các đệ tử ngoại môn.
Người chiến thắng cuối cùng là Dương Trung Kiên, một đệ tử ngoại môn có thực lực mạnh nhất trong đám bọn ta, cùng thời gian nhập môn với ta.Hắn cao lớn, sức mạnh nội kình thâm hậu, Thanh Hoa Kiếm Quyết được hắn thi triển đến mức hoàn mỹ, mỗi một đường kiếm đều mạnh mẽ và vững chắc như núi, kết hợp với bộ pháp linh hoạt khiến đối thủ không thể tìm ra kẽ hở.Tư Bình đích thân bước lên trao giải, trong tay hắn là một trăm viên linh thạch hạ phẩm, phần thưởng cao nhất cho người chiến thắng.Hắn nhìn Dương Trung Kiên một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng: "Rất tốt.
Trong đệ tử ngoại môn, ngươi là người có thực lực mạnh nhất.
Nếu ngươi tiếp tục cố gắng, sớm muộn gì cũng có thể nhập nội môn."
Lời khen từ Tư Bình, một đệ tử thân truyền phi chính thức của môn chủ, có giá trị hơn bất cứ điều gì.Dương Trung Kiên cúi đầu cảm tạ, nhưng ta có thể thấy được ánh sáng trong mắt hắn, hắn không chỉ muốn dừng lại ở đây, hắn muốn nhiều hơn thế nữa, hắn muốn đứng ở đỉnh cao của Diệu Hoa môn.Những đệ tử khác nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cả ghen tị, bởi vì hắn đã tiến một bước dài trên con đường tu luyện, còn bọn họ vẫn còn loay hoay phía sau.
Và tất cả mọi người đều hiểu rõ, cuộc tỷ thí ngoại môn chỉ là màn dạo đầu.Mười ngày sau, trận đấu giữa các đệ tử nội môn sẽ diễn ra!Lúc này, không còn là đám đệ tử ngoại môn với Thanh Hoa Kiếm Quyết đơn giản nữa, bởi vì hầu hết đệ tử nội môn đều đã bước vào Phá Cảnh nhập đạo, có thể kết hợp kiếm pháp với một chút thuật pháp!Trận đấu giữa đệ tử nội môn không chỉ đơn thuần là đấu kiếm, mà còn sử dụng linh lực, thi triển thuật pháp, trận pháp, có khi còn có cả kiếm khí bắn ra từ mỗi chiêu kiếm.
Đây mới chính là trận chiến thực sự giữa các thiên tài của Diệu Hoa môn!Người thắng trong hội tỷ thí này sẽ trở thành niềm tự hào của nội môn, có cơ hội được trưởng lão chú ý, được truyền thụ công pháp mạnh hơn, thậm chí nếu quá xuất sắc, có thể lọt vào mắt xanh của môn chủ hoặc trở thành đệ tử thân truyền!Không khí trong Diệu Hoa môn càng ngày càng sục sôi hơn bao giờ hết.Những đệ tử ngoại môn như bọn ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn, bởi vì khoảng cách giữa ngoại môn và nội môn giống như một vách ngăn không thể vượt qua.
Đó là giữa Phàm Cảnh và Phá Cảnh!Ta quay sang nhìn Đàm Vân Hoa, thấy nàng ta cũng đang nghiêm túc nhìn lên khán đài, hai tay siết chặt, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Rõ ràng, nàng ta không muốn chỉ làm một đệ tử ngoại môn mãi mãi.Ta cười nhạt, rồi lặng lẽ nhìn lên sân đấu, nơi mười ngày nữa sẽ trở thành chiến trường thực sự.
Lần này, ta sẽ không cược, cũng không trêu tức ai.Ta sẽ quan sát thật kỹ.
Bởi vì ta biết, nếu có một ngày ta muốn bước lên con đường của cường giả, thì những gì ta thấy trong trận tỷ thí nội môn này sẽ là bài học quan trọng nhất.