Siêu Nhiên Tu Tiên Để Hoá Phàm

Tu Tiên Để Hoá Phàm
Chương 019. Dám gạ kèo với ta?


Trên khán đài, âm thanh tiếng kiếm va chạm vang vọng, mỗi đường kiếm đều sắc bén, mỗi chiêu thức đều mang theo khí thế mạnh mẽ, dẫu chỉ là một cuộc tỷ thí giữa đệ tử ngoại môn, nhưng bầu không khí căng thẳng chẳng kém gì những trận đấu sống còn thực sự.Ta và Đàm Vân Hoa đứng dưới khán đài, bị buộc phải làm khán giả bất đắc dĩ.Ban đầu, nàng ta còn hậm hực, mặt hằm hằm nhìn các đệ tử khác thi đấu, rõ ràng vẫn còn bực tức vì bị ta chơi một vố đau khiến nàng ta không được tham gia hội tỷ thí.

Nhưng dần dần, nàng ta cũng bị cuốn vào những trận đấu, ánh mắt dõi theo từng đường kiếm, hai tay siết chặt vạt áo, hẳn là trong lòng đang nghĩ nếu nàng ta được đứng trên đài, thì sẽ thi triển kiếm pháp oai phong lẫm liệt thế nào.Ta cũng vậy, nhưng tâm tư lại khác nàng ta một chút.Nếu là trước đây, ta sẽ không quá quan tâm đến những trận đấu này, dù sao ta cũng đã từng xem qua nhiều cuộc luận kiếm giữa các ngoại môn trong lúc dạy học, nhưng chưa bao giờ để ý quá kỹ vì lúc ấy ta không biết mình có kiếm đạo thần thông.Nhưng bây giờ...

Chỉ cần ta tập trung suy nghĩ, chỉ cần ta có mong muốn hiểu rõ về một kiếm pháp, năng lực này sẽ tự động kích hoạt, như thể ta có một đôi mắt khác, có thể nhìn thấy rõ ràng từng quỹ tích, từng biến hóa trong mỗi đường kiếm của các đệ tử trên đài.Trên đài đấu, hai đệ tử đang giao kiếm.Cả hai đều sử dụng Thanh Hoa Kiếm Quyết, bộ kiếm pháp nhập môn của Diệu Hoa môn, nhưng ta nhận ra sự khác biệt rõ ràng trong cách thi triển của từng người.Người bên trái ra kiếm sắc bén, chiêu thức nhanh như nước chảy, hầu như không để lại khoảng trống giữa các đòn tấn công, đây là kiểu sử dụng Thanh Hoa Kiếm Quyết dựa vào tốc độ để áp đảo đối thủ, một khi đã ra chiêu thì sẽ ép đối phương liên tục phòng ngự, không thể phản kích.Người bên phải thì thi triển kiếm chậm hơn, nhưng lại có sự trầm ổn, mỗi đường kiếm đều có một khoảng trễ rất nhỏ, nhưng không phải là sơ hở, mà là để phản ứng theo từng thế công của đối phương, đọc trước chiêu thức tiếp theo, để chuẩn bị đòn phản kích chính xác nhất.Ta nhíu mày, nhận ra cách đánh này có điểm rất giống với phong cách của Đặng Nhất Mai.Người bên trái chém ra một đường kiếm, nhanh và mạnh, nhưng cũng đồng thời tự đặt mình vào thế không có đường lui, chỉ cần đối phương tìm ra một kẽ hở nhỏ, hắn sẽ ngay lập tức rơi vào tình thế nguy hiểm.Ta khẽ hừ một tiếng, rồi buột miệng bình luận: "Hắn thua rồi."

Đàm Vân Hoa quay phắt sang nhìn ta, bĩu môi chê bai: "Ngươi nói linh tinh gì vậy?

Trận đấu còn chưa xong!"

Ta nhún vai, không tranh cãi, chỉ chỉ lên đài đấu: "Xem đi, hắn sắp bị phản kích rồi."

Vừa dứt lời, ngay trên đài, người bên phải đột nhiên thay đổi thế kiếm, đánh trúng một điểm sơ hở của đối phương, một đường kiếm chém sượt qua vai, khiến đối phương mất cân bằng, rồi bị ép rơi khỏi đài.Trận đấu kết thúc.Người bên trái bại.

Ta cười nhẹ, nhìn sang Đàm Vân Hoa.

Nàng ta đứng đờ ra, như thể vừa bị ai đó nhét một quả trứng vào miệng, không thể tin nổi một phế vật như ta lại nói đúng.Nàng ta quay sang nhìn ta, ánh mắt như thể đang đánh giá lại con người ta từ đầu: "Ngươi... làm sao đoán được?"

Ta nhún vai, đáp tỉnh bơ: "Đoán bừa thôi."

Mặt nàng ta lập tức sa sầm.

Rõ ràng nàng ta không tin, nhưng cũng không có cách nào bác bỏ được, bởi vì ta đã nói đúng.

Và đúng như ta dự đoán, nàng ta nghĩ một lát rồi lập tức đưa ra một ý tưởng mới: "Nếu ngươi giỏi đoán như vậy, ta thách ngươi!

Nếu ngươi đoán đúng ai thắng ai thua trong mỗi vòng đấu, ta sẽ cho ngươi hai viên linh thạch hạ phẩm mỗi lần đoán đúng!"

Ta lập tức sáng mắt.

Linh thạch!

Dù ta chưa thể hấp thụ linh khí trời đất chứ đừng nói là luyện hóa linh thạch, nhưng tích góp linh thạch vẫn thà có còn hơn không.

Cơ hội kiếm linh thạch dễ dàng thế này, tội gì mà không cược?Ta cười đầy gian xảo, nhìn nàng ta rồi hỏi lại: "Ngươi chắc chứ?"

Nàng ta bĩu môi, khoanh tay hừ một tiếng: "Ta không tin một phế vật như ngươi có thể đoán đúng nhiều lần!"

Ta cười nhẹ, nghĩ thầm: "Được thôi, ta sẽ khiến ngươi tức đến mức tự đưa linh thạch cho ta!"

Trận đấu tiếp theo bắt đầu.Lần này, hai đệ tử khác lên đài, một người có dáng người cao lớn, tay cầm thanh kiếm dài hơn kiếm tiêu chuẩn bình thường, một người nhỏ hơn một chút, nhưng bước chân rất nhẹ, rõ ràng là một kẻ có lối đánh linh hoạt, lấy tốc độ làm chủ đạo.Chỉ nhìn thoáng qua, ta đã nhận ra đây sẽ là một trận đấu tốc độ chống lại sức mạnh.

Ta khẽ liếc mắt, Đàm Vân Hoa đang chăm chú theo dõi, hẳn là đang nghĩ xem ai sẽ thắng.Ta thản nhiên nói trước: "Người thấp thắng."

Nàng ta quay sang trừng mắt nhìn ta: "Dựa vào cái gì?"

Ta cười nhạt, chỉ vào đấu trường: "Kiếm của người cao quá dài, tốc độ ra chiêu có phần chậm, gặp phải kẻ nhanh nhẹn thì sẽ dễ bị khai thác sơ hở.

Người thấp kia chỉ cần né tránh đủ lâu, rồi tìm kẽ hở mà phản công, là có thể thắng."

Nàng ta khịt mũi, vẻ không tin tưởng lắm.Nhưng chưa đầy hai phút sau, người thấp quả nhiên lợi dụng tốc độ, né tránh liên tục, làm đối phương tốn sức mà không đánh trúng được, rồi cuối cùng tận dụng một sơ hở để đánh trúng đối phương, hất hắn xuống đài.Lại đoán đúng!

Ta quay sang nhìn Đàm Vân Hoa, nhoẻn miệng cười: "Ta lấy linh thạch đây."

Nàng ta cứng họng, khuôn mặt như thể bị ta xúc phạm trí tuệ, nhưng vẫn lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm, tức tối ném vào tay ta"Lần sau ngươi không đoán đúng được đâu!", nàng ta hằm hè.Ta cười lớn, nhìn viên linh thạch trong tay, trong lòng hết sức vui vẻ.

Chưa bao giờ kiếm linh thạch lại dễ như thế này!

Cứ thế, trận đấu tiếp theo, rồi trận tiếp theo nữa, ta liên tục đoán đúng, liên tục khiến Đàm Vân Hoa tức giận.Đến trận thứ năm, nàng ta đã muốn khóc: "Ngươi có phải đang chơi ta không?"

Ta cười gian: "Không phải ta giỏi, mà là ngươi quá dốt thôi."

Nàng ta định lao vào cấu xé ta tiếp, nhưng cuối cùng vẫn cay cú ném linh thạch cho ta, vừa lườm vừa nghiến răng: "Ta sẽ lấy lại gấp mười lần trong lần cược tiếp theo!"

Ta nhìn số linh thạch trong tay, cười khoái chí.

Cược nữa cũng được thôi, miễn là ta vẫn tiếp tục thắng!Tổng kết lại, sau một loạt các trận đấu và hàng loạt ánh mắt đầy sát khí của Đàm Vân Hoa, ta đã đút túi được tận sáu mươi viên linh thạch hạ phẩm từ tay nàng ta.Sáu mươi viên!

Một gia tài đối với một đệ tử ngoại môn như ta!Nếu ta tu luyện chăm chỉ, với số linh thạch này, nếu ta có thể bước đầu Nạp Khí, ít nhất ta cũng có thể bổ sung linh khí nhanh hơn hẳn mấy tháng hấp thụ linh khí trời đất, không chừng còn có thể tích trữ để phòng thân, trao đổi lấy tài nguyên hữu ích khác.Nhưng đổi lại, ta gần như lấy đi nửa mạng sống của Đàm Vân Hoa.Nàng ta đang nhìn ta như muốn chặt đầu ta ngay tại chỗ, ánh mắt bốc hỏa, môi mím chặt, cứ mỗi ba câu lại nhét một từ phế vật vào lời nói của mình."

Ngươi... phế vật!

Làm sao mà ngươi... phế vật!

Đoán trúng được như vậy?!

Phế vật!

Ngươi chắc chắn giở trò gì đó!

Phế vật!"

Mỗi lần nàng ta tức giận, từ "phế vật" cứ như một câu thần chú mà nàng ta không thể không nói ra.

Có lẽ...

đây chính là cách nàng ta giải tỏa cơn giận của mình?Ta bật cười thầm, nhưng không nói gì, chỉ tung linh thạch trên tay lên rồi bắt lại, khiến nàng ta tức đến đỏ mặt tía tai.

Ta biết nàng ta không cam lòng, nhưng cược là cược, thua thì phải chịu, nàng ta còn có thể làm gì được ta chứ?Sau một ngày dài tỷ thí căng thẳng, cuối cùng cũng đến trận chung kết của các đệ tử ngoại môn.

Người chiến thắng cuối cùng là Dương Trung Kiên, một đệ tử ngoại môn có thực lực mạnh nhất trong đám bọn ta, cùng thời gian nhập môn với ta.Hắn cao lớn, sức mạnh nội kình thâm hậu, Thanh Hoa Kiếm Quyết được hắn thi triển đến mức hoàn mỹ, mỗi một đường kiếm đều mạnh mẽ và vững chắc như núi, kết hợp với bộ pháp linh hoạt khiến đối thủ không thể tìm ra kẽ hở.Tư Bình đích thân bước lên trao giải, trong tay hắn là một trăm viên linh thạch hạ phẩm, phần thưởng cao nhất cho người chiến thắng.Hắn nhìn Dương Trung Kiên một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng: "Rất tốt.

Trong đệ tử ngoại môn, ngươi là người có thực lực mạnh nhất.

Nếu ngươi tiếp tục cố gắng, sớm muộn gì cũng có thể nhập nội môn."

Lời khen từ Tư Bình, một đệ tử thân truyền phi chính thức của môn chủ, có giá trị hơn bất cứ điều gì.Dương Trung Kiên cúi đầu cảm tạ, nhưng ta có thể thấy được ánh sáng trong mắt hắn, hắn không chỉ muốn dừng lại ở đây, hắn muốn nhiều hơn thế nữa, hắn muốn đứng ở đỉnh cao của Diệu Hoa môn.Những đệ tử khác nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cả ghen tị, bởi vì hắn đã tiến một bước dài trên con đường tu luyện, còn bọn họ vẫn còn loay hoay phía sau.

Và tất cả mọi người đều hiểu rõ, cuộc tỷ thí ngoại môn chỉ là màn dạo đầu.Mười ngày sau, trận đấu giữa các đệ tử nội môn sẽ diễn ra!Lúc này, không còn là đám đệ tử ngoại môn với Thanh Hoa Kiếm Quyết đơn giản nữa, bởi vì hầu hết đệ tử nội môn đều đã bước vào Phá Cảnh nhập đạo, có thể kết hợp kiếm pháp với một chút thuật pháp!Trận đấu giữa đệ tử nội môn không chỉ đơn thuần là đấu kiếm, mà còn sử dụng linh lực, thi triển thuật pháp, trận pháp, có khi còn có cả kiếm khí bắn ra từ mỗi chiêu kiếm.

Đây mới chính là trận chiến thực sự giữa các thiên tài của Diệu Hoa môn!Người thắng trong hội tỷ thí này sẽ trở thành niềm tự hào của nội môn, có cơ hội được trưởng lão chú ý, được truyền thụ công pháp mạnh hơn, thậm chí nếu quá xuất sắc, có thể lọt vào mắt xanh của môn chủ hoặc trở thành đệ tử thân truyền!Không khí trong Diệu Hoa môn càng ngày càng sục sôi hơn bao giờ hết.Những đệ tử ngoại môn như bọn ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn, bởi vì khoảng cách giữa ngoại môn và nội môn giống như một vách ngăn không thể vượt qua.

Đó là giữa Phàm Cảnh và Phá Cảnh!Ta quay sang nhìn Đàm Vân Hoa, thấy nàng ta cũng đang nghiêm túc nhìn lên khán đài, hai tay siết chặt, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.

Rõ ràng, nàng ta không muốn chỉ làm một đệ tử ngoại môn mãi mãi.Ta cười nhạt, rồi lặng lẽ nhìn lên sân đấu, nơi mười ngày nữa sẽ trở thành chiến trường thực sự.

Lần này, ta sẽ không cược, cũng không trêu tức ai.Ta sẽ quan sát thật kỹ.

Bởi vì ta biết, nếu có một ngày ta muốn bước lên con đường của cường giả, thì những gì ta thấy trong trận tỷ thí nội môn này sẽ là bài học quan trọng nhất.
 
Tu Tiên Để Hoá Phàm
Chương 20. Khoảnh khắc rung động


Mười ngày trước khi cuộc tỷ thí nội môn diễn ra, Diệu Hoa môn đã hoàn toàn sôi động như một lò luyện đan đang đến hồi bùng nổ.Nhưng điều khiến mọi người bàn tán nhiều nhất không phải là các ứng cử viên cho chức quán quân, mà là một tin tức khiến ai nấy đều kinh ngạc, một trưởng lão của Thiên Đạo Kiếm Tông sẽ đến tham dự!Thiên Đạo Kiếm Tông, một tông môn lớn, thống lĩnh tu thành Quan Trúc.Bọn họ cao cao tại thượng, từ trước đến nay không hề quan tâm đến những tông môn nhỏ hơn, vậy mà lần này lại chịu đến Diệu Hoa môn để dự khán cuộc tỷ thí nội môn?

Không chỉ có đệ tử ngoại môn như bọn ta xôn xao, ngay cả những đệ tử nội môn, thậm chí cả các trưởng lão của Diệu Hoa môn cũng có chút nghi hoặc.Nghe nói, trưởng lão này từng đến Diệu Hoa môn trước đây, cũng chính là người đến xác minh tin đồn về con chó có thể thi triển kiếm pháp!

Chuyện đó ai cũng nghĩ chỉ là trò cười, một tin đồn nhảm nhí, nhưng Thiên Đạo Kiếm Tông lại thực sự phái người đến điều tra.Vậy lần này hắn đến với mục đích gì?Là vì muốn xem thực lực của Diệu Hoa môn, hay vì vẫn còn tò mò về con chó có kiếm pháp kia?

Dù là lý do gì đi nữa, chuyện này cũng chứng tỏ một điều, Thiên Đạo Kiếm Tông nể mặt Diệu Hoa môn đến mức này, có lẽ không chỉ đơn giản là chuyện xã giao.Dĩ nhiên, ta và Đàm Vân Hoa lại tranh cãi với nhau về chuyện này.Chuyện gì mà bọn ta không cãi nhau cơ chứ?Nàng ta lúc nào cũng thích đối đầu với ta, còn ta thì lại thích chọc tức nàng ta, thế là cuộc tranh luận này bắt đầu như một điều hiển nhiên.Ta nheo mắt, khoanh tay, giọng điệu đầy vẻ xảo quyệt: "Nói thật nhé, Thiên Đạo Kiếm Tông đồng ý đến đây không phải chỉ vì nể mặt đâu."

Đàm Vân Hoa liếc ta đầy khó chịu: "Thế theo ngươi là vì cái gì?"

Ta nhún vai, nói với vẻ đầy mưu mô: "Họ đến đây là để thăm dò thực lực của Diệu Hoa môn, không khéo còn muốn đào tường luôn một vài đệ tử giỏi đem về tông môn của họ."

Nàng ta trừng mắt nhìn ta: "Ngươi thật là một tên đê hèn, luôn nghĩ ai cũng bẩn thỉu như ngươi!"

Ta cười nhạt: "Nói thật đi, nếu ngươi là trưởng lão một đại tông môn, ngươi có chịu phí thời gian đến xem đệ tử một tông môn nhỏ tỷ thí chỉ vì vui không?"

Nàng ta khựng lại một chút, rồi nghiến răng phản bác: "Không phải tất cả đều đê tiện như ngươi!

Thiên Đạo Kiếm Tông là tông môn lớn, người ta có khí độ cao thượng, chứ không phải loại lòng dạ nhỏ nhen như ngươi!"

Ta bật cười, cười đến mức suýt ngã xuống ghế: "Khí độ cao thượng?

Ha ha ha!

Ngươi đúng là ngây thơ quá rồi!

Tông môn càng lớn, càng không làm gì vô ích!

Nếu đến đây mà không thu được lợi ích gì, ta dám chắc bọn họ thà ngồi bế quan còn hơn!"

Nàng ta tức đến đỏ mặt, đập mạnh xuống bàn: "Ngươi bớt suy bụng ta ra bụng người đi!"

"Không, ngươi mới là kẻ quá ngu ngốc khi không thấy rõ bản chất của thế giới này.", cứ thế, ta với nàng ta cãi nhau chí chóe như hai con gà chọi, thu hút không ít ánh mắt tò mò từ xung quanh.Một số đệ tử nội môn ngồi gần đó lắc đầu ngán ngẩm, một người cười khẽ: "Hai người này thật đúng là oan gia mà."

Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến chúng ta lao vào đấm đá nhau túi bụi!

Nhưng lần này đến một khu vắng vẻ, lại là buổi tối, không có ai nhìn thấy.Hai đứa vừa lăn lộn vừa siết cổ nhau, miệng không ngừng chửi bới lẫn nhau, nhưng giữa lúc hỗn loạn, ta bỗng thấy có gì đó không ổn: "Này... ngươi có nghe thấy tiếng bước chân không?"

Nàng ta đang túm tóc ta, nghe vậy thì khựng lại, lắng tai nghe.

Bước chân?Là đệ tử Chấp Pháp Đường đang tuần tra!Hai đứa lập tức buông nhau ra, ôm đầu chạy tán loạn như hai con chuột vừa ăn vụng trong bếp.

Cả ta và nàng ta đều đã quá quen với cảnh bị lôi đến Chấp Pháp Đường.

Lần này mà bị bắt nữa, chắc sẽ bị phạt nặng hơn mấy lần trước.Cả hai trốn vào một góc tối, nín thở chờ đội tuần tra đi qua.Nàng ta liếc ta, giọng nhỏ nhưng đầy phẫn nộ: "Tất cả là tại ngươi!

Nếu không phải ngươi chọc ta, ta đã không rơi vào tình cảnh này!"

Ta hừ lạnh, nhìn nàng ta đầy khiêu khích: "Ngươi cũng có phải loại dễ bị kích động đâu?

Không lẽ ngươi thừa nhận ta nói đúng nên mới tức giận đến mức đánh ta?"

Nàng ta cứng họng, rồi nghiến răng, không nói gì nữa.

Cả hai đứa chạy trối chết, nép mình vào một ngách nhỏ bên tường, nín thở, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.Bên ngoài, tiếng bước chân đội tuần tra của Chấp Pháp Đường vang lên đều đặn, mỗi nhịp chân như một lưỡi dao sắc lạnh, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, ta với Đàm Vân Hoa sẽ lại bị lôi lên Chấp Pháp Đường lần nữa.Không thể để chuyện đó xảy ra!Chúng ta đều biết điều đó, vì thế không ai dám cử động, không ai dám thở mạnh.Nhưng...Khoảng cách này quá gần!Nàng ta đứng ép sát vào ta, lưng tựa vào tường, còn ta thì không thể lùi thêm được nữa, cả người gần như dán sát vào nàng ta, cơ hồ mặt đối mặt trong khoảng cách cực kỳ ngắn.Chỉ cần ta cúi đầu một chút, là có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên mặt nàng ta, đôi mắt sáng long lanh, hàng mi khẽ run, sống mũi cao thẳng, và đôi môi có chút mím lại vì căng thẳng.Ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ta, rất nhẹ, nhưng rõ ràng.Nàng ta cũng cảm nhận được điều đó.Ta biết.Vì nàng ta khẽ cứng người, đôi mắt hơi mở lớn, như thể chỉ vừa mới nhận ra tình huống trớ trêu này.Bên ngoài, tiếng bước chân vẫn đang tiến gần hơn, từng nhịp gõ vào nền đá càng lúc càng rõ ràng, khiến ta không dám lơ là, nhưng sự gần gũi bất ngờ này lại khiến ta không thể không để ý đến nàng ta.Một phần trong ta cảm thấy buồn cười.Hai đứa đánh nhau suốt ngày, cào cấu giật tóc không chừa một chỗ nào, thế mà bây giờ lại bị ép vào tình huống này!Ta liếc mắt nhìn nàng ta, thấy gương mặt nàng ta cứng đờ, hai tay siết chặt vạt áo, dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thực chất cả người đã đông cứng vì lúng túng.Thật hiếm khi thấy nàng ta có bộ dạng này!Ta bỗng nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc nàng ta một chút, thế là cố tình ghé sát hơn một chút, tạo cảm giác như sắp áp sát vào mặt nàng ta.Nàng ta lập tức phản ứng, tay khẽ siết chặt, mắt trừng lên đầy cảnh giác: "Ngươi làm cái gì đấy hả phế vật?"

Giọng nàng ta hạ xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn giữ nguyên sự hung hãn quen thuộc.Ta nhếch môi cười khẽ, hạ giọng đáp lại: "Ta đâu có làm gì, là ngươi tự ép sát ta đấy chứ?"

Nàng ta nghiến răng, mắt long lên, dường như nếu không phải đang trốn đội tuần tra, nàng ta đã giơ chân đạp ta bay ra ngoài rồi.

Ta hài lòng với phản ứng của nàng ta, nhưng cũng không dám làm quá, chỉ giữ nguyên khoảng cách, chờ đợi đội tuần tra đi qua.Khoảnh khắc này, ta bỗng nhiên cảm nhận được một sự im lặng lạ lùng giữa hai chúng ta.Không phải sự im lặng của những cuộc tranh cãi, cũng không phải sự im lặng đầy sát khí mỗi khi nàng ta chửi ta là phế vật, mà là một loại im lặng khác, không hẳn khó chịu, nhưng cũng không dễ chịu.Giống như cả hai đều nhận thức được khoảng cách gần gũi này, nhưng không ai muốn nhắc đến nó.Ta bất giác nhận ra, dù ngày thường hai đứa đánh nhau loạn xạ, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên ta thực sự nhìn kỹ gương mặt nàng ta ở khoảng cách gần như vậy.Nhận ra điều này, ta khẽ nhíu mày.

Từ bao giờ nàng ta lại trở thành một nữ nhân rồi nhỉ?

Lúc trước, ta chỉ nghĩ nàng ta là một con bé tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, lúc nào cũng thích gây chuyện với ta, nhưng bây giờ, khi đứng gần như vậy, ta mới chợt nhận ra nàng ta có vẻ ngoài rất tinh xảo, từ đôi mắt sắc sảo đến những đường nét thanh tú trên gương mặt.Dĩ nhiên, ta sẽ không bao giờ nói ra mấy lời này, nếu không nàng ta chắc chắn sẽ bóp cổ ta ngay lập tức.Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.Ta có chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng gạt đi, bởi vì ngay lúc này, đội tuần tra cuối cùng cũng đã đi xa.Hai chúng ta thở phào chui ra ngách nhỏ.Nàng ta lập tức đẩy mạnh ta ra, rồi bước lùi lại một khoảng cách an toàn, nhìn ta đầy phòng bị như thể ta là một tên lưu manh vừa định giở trò xấu xa.Ta cười khẽ, khoanh tay nhìn nàng ta, chậm rãi nói: "Ngươi làm gì căng thẳng thế?

Chẳng lẽ... ngươi vừa xấu hổ sao?"

Nàng ta sững người, rồi ngay lập tức mặt đỏ bừng, nhưng lại không chịu thừa nhận, chỉ hung hăng gắt lên: "Ngươi câm miệng đi phế vật!

Ngươi mới là kẻ đáng xấu hổ!"

Ta bật cười lớn, nhưng không trêu nàng ta thêm nữa, chỉ xoay người bước đi, vẫy tay nói: "Được rồi, ngươi cũng có thể giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra."

Nàng ta đứng sững lại một chút, rồi bực tức dậm chân, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ bước theo ta, không nói thêm gì nữa.

Trên đường trở về ký túc xá, ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, có lẽ, ta và nàng ta không chỉ đơn thuần là oan gia bình thường.

Có lẽ, giữa chúng ta có gì đó... khác biệt hơn ta nghĩ.Sau trận chiến tối nay, ta biết mình vừa ghi thêm một món nợ mới với nàng ta.

Nhưng dù sao, chuyện này cũng đáng!

Bởi vì chỉ trong mấy ngày nữa, ta sẽ được tận mắt chứng kiến trận đấu giữa các đệ tử nội môn, trước sự giám sát của Thiên Đạo Kiếm Tông.Ta thực sự muốn xem họ mạnh đến đâu.

Và nếu có thể, ta muốn biết bao lâu nữa, ta mới có thể vượt qua họ.
 
Tu Tiên Để Hoá Phàm
Chương 021. Ác mộng thành hôn


Sau những chuyện quái gở đã xảy ra, ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể mệt mỏi rã rời.

Không phải vì ta đã lao vào một trận chiến sinh tử nào đó, cũng không phải vì ta vừa dốc sức tu luyện đến kiệt quệ, mà là vì nàng ta, Đàm Vân Hoa.Tên tiểu thư kiêu ngạo đó, người mà ta luôn coi là một cái gai trong mắt, một kẻ lúc nào cũng thích châm chọc, chà đạp ta không thương tiếc... lại bất ngờ xuất hiện trong giấc mộng của ta.Và đó không phải một giấc mơ bình thường.

Nó là một cơn ác mộng!Trong mơ, ta thấy mình mặc một bộ trường bào màu đỏ thẫm, viền vàng rực rỡ, trên đầu đội khăn vấn mang hỉ sắc của chú rể.

Trước mặt ta là một đại sảnh rộng lớn, ánh nến lung linh, hương trầm thơm ngát, từng hàng đèn lồng đỏ treo cao, giữa đại đường là một chiếc bàn dài bày đầy rượu ngon và sơn hào hải vị.Ta hoàn toàn ngơ ngác.

Đây...

đây là đâu?Ngay khi ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, một loạt tiếng hô lớn vang lên:"Chú rể đến!

Chuẩn bị làm lễ giao bôi!"

Cái gì cơ?Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó đẩy về phía trước.

Như một con rối gỗ bị người khác điều khiển, ta bị đẩy đến bên cạnh một người.

Một thân ảnh kiều diễm, xiêm y đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh được vấn lên cẩn thận, lấp lánh trâm ngọc cài trên đầu.Là nàng ta!

Đàm Vân Hoa!

Cái quỷ gì đây!Nhưng điều khiến ta sốc hơn cả chính là biểu cảm của nàng ta.

Không có vẻ mặt kiêu ngạo thường thấy, không có ánh mắt khinh thường ta như mọi ngày.

Nàng ta... cười.

Một nụ cười nhẹ như nước chảy, ấm áp và dịu dàng đến mức ta suýt nữa tưởng mình đang nhìn nhầm người.Ta cứng đờ tại chỗ, còn chưa kịp mở miệng hỏi han gì thì giọng người chủ trì buổi lễ đã vang lên hùng hồn.

Ta trợn mắt, muốn phản kháng, nhưng hai chân như bị đóng chặt xuống mặt đất, không thể cử động.

Cả người ta như bị ràng buộc bởi một sức mạnh vô hình, chỉ có thể làm theo những gì được định sẵn.

Ta tuyệt vọng muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng vô dụng."

Phu thê giao bái!"

Lần này, ta hoảng hốt đến cực điểm.

Nàng ta từ từ quay sang ta, ánh mắt đầy dịu dàng, khóe môi hơi cong lên một nụ cười như gió xuân.

Rõ ràng là Đàm Vân Hoa, nhưng lại hoàn toàn khác với nàng ta mà ta biết.Ta run rẩy cúi đầu xuống, không thể không chạm mắt với nàng ta.

Và rồi, nàng ta khẽ nói một câu khiến ta gần như muốn chết ngất ngay tại chỗ: "Phu quân, chúng ta nên vào động phòng thôi."

Trời ạ!

Cứu ta với!

Động phòng... hay đại họa?Màn che đỏ phủ kín căn phòng, ánh nến mờ ảo, một hương thơm dìu dịu thoang thoảng trong không gian.

Ta ngồi cứng ngắc trên giường, cảm giác như cả người mình đang trong trạng thái bị phong ấn, không thể chạy trốn, không thể phản kháng.Ta biết mình đang mơ!

Ta biết đây là một cơn ác mộng!

Nhưng ta lại không thể tỉnh lại!Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, rồi tấm màn đỏ bị vén lên một cách chậm rãi.

Nàng ta, Đàm Vân Hoa, xuất hiện trước mặt ta, đôi mắt sáng rực, môi khẽ cong lên một nụ cười đầy ý vị.Nàng ta tiến gần, từng bước một.

Ta nuốt nước bọt, cả người cứng đờ như tượng đá.

Và rồi, nàng ta ngồi xuống ngay cạnh ta, bàn tay trắng nõn đưa lên nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trên trán ta.

Động tác đó mềm mại đến mức khiến ta nổi cả da gà.Giọng nàng ta nhẹ như gió thoảng, mang theo một tia trêu chọc: "Chồng à, chàng không định làm gì sao?"

Ta trợn mắt nhìn nàng ta.

Là nàng ta!

Chính là nàng ta!

Nhưng sao nàng ta lại có thể dịu dàng như thế?

Không, đây không phải thật!

Đây chắc chắn là một lời nguyền!Nhưng chưa dừng lại ở đó, nàng ta còn chậm rãi cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai ta, khiến cả người ta cứng ngắc không nhúc nhích nổi: "Chồng... chàng không muốn làm gì sao?"

Ta suýt nữa thì nghẹt thở.

Khoảnh khắc đó, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Ta chết chắc rồi!Và đúng lúc đó, một đứa bé con đột nhiên chạy vào phòng!Một đứa bé con!Nó nhào vào người Đàm Vân Hoa, kéo tay nàng ta rồi giơ tay chỉ thẳng vào ta, đôi mắt tròn vo sáng rực: "Mẹ à!

Tại sao mẹ lại gả cho một tên phế vật như hắn?"

Ầm một tiếng, sấm sét vang dội trong đầu ta!Ta chết lặng.Cả người ta như bị sét đánh trúng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé con kia.Nó... nó gọi nàng ta là mẹ?

Nó là con của ta và nàng ta?

Trời ơi, giết ta đi!Nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đó!Nó quay sang ta, hùng hồn chỉ trích: "Phế vật!

Cha là phế vật!

Tên phế vật này sao có thể là cha của ta?

Con không chấp nhận một người cha phế vật!"

Một tiếng Ầm!Vang lên trong đầu ta, như thể có hàng ngàn tia sét đánh xuống cùng lúc!Không thể chịu nổi nữa, ta gào lên một tiếng, rồi giật mình bật dậy khỏi giường!Mồ hôi ướt đẫm áo ta, hơi thở dồn dập, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Ta hoảng loạn nhìn xung quanh, chỉ thấy căn phòng nhỏ quen thuộc của mình.

Không có nến đỏ, không có hỉ phục, không có Đàm Vân Hoa!

Không có...

đứa con kia!Ta run rẩy ôm đầu, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận!

Quái quỷ gì thế này?Đây là loại giấc mộng gì vậy?Ta nắm chặt tay, thở hổn hển, rồi tự nhủ với lòng mình: "Không thể nào!

Ta thà chết cũng không cưới nàng ta!"

Nhưng khi ta bước ra ngoài vào sáng hôm sau, bắt gặp ánh mắt của Đàm Vân Hoa, một ánh mắt như thể nàng ta chẳng hề biết gì về cơn ác mộng kinh hoàng đêm qua, ta bỗng dưng thấy rùng mình.Không thể nào...

Đúng không?
 
Tu Tiên Để Hoá Phàm
Chương 022. Tàn yêu lộ diện


Còn vài ngày nữa là đến đại hội tỷ thí dành cho đệ tử nội môn, bầu không khí trong Diệu Hoa môn căng thẳng hơn bao giờ hết.

Những kẻ có thực lực thì tất bật chuẩn bị, rèn luyện kiếm pháp, tu dưỡng linh lực.

Những kẻ yếu hơn thì tìm cách củng cố nền tảng, mong có thể không bị hạ gục quá nhanh khi bước lên đài.Còn ta?

Ta chẳng cần làm gì cả.Dù gì ta cũng chỉ là phế vật, một tên không thể tu luyện, ngay cả linh lực còn không có lấy một điểm thì có cố gắng cũng vô ích mà thôi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sống nhàn nhã.

Vì từ sau vụ đặt cược với Đàm Vân Hoa, ta có một biệt danh mới để gọi nàng ta là sáu mươi linh thạch.

Ta không ngờ biệt danh này lại khiến nàng ta tức đến mức suýt nhảy bổ vào cào nát mặt ta ngay khi ta vừa buột miệng gọi."

Phế vật!

Ngươi câm miệng ngay!"

Ta cười nhạt, thản nhiên vỗ tay lên vai nàng ta: "Sáu mươi linh thạch, bình tĩnh, tức giận không tốt cho nhan sắc đâu."

"Ngươi!", nàng ta nghiến răng ken két, ánh mắt như muốn lột da róc thịt ta ngay tại chỗ, "ngươi mà còn gọi ta như vậy nữa, ta sẽ""Sẽ làm gì?", ta nghiêng đầu, cười khẩy, "lại cá cược thua thêm sáu mươi linh thạch nữa sao?"

Nàng ta trừng ta đến mức ta có thể cảm thấy sát khí bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng đúng lúc nàng ta đang giơ tay định đấm ta một cú, cậu Vàng bỗng sủa lên một tiếng, như thể muốn bảo hai đứa ta đừng cãi nhau nữa mà tập trung vào chuyện chính.

Vậy nên bọn ta tiếp tục đi dạo, hay đúng hơn là dắt cậu Vàng đi tiểu gần bờ tường.Lúc ấy trời đã tối, ánh trăng lơ lửng treo trên cao, không khí mang theo một cơn gió mát nhẹ.

Ta thả lỏng người, hít sâu một hơi, chuẩn bị tận hưởng một buổi tối yên bình hiếm có.Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cảm giác lạnh sống lưng ập đến!Bản năng cảnh báo có thứ gì đó không ổn!Ta chưa kịp quay đầu, đã có bốn bóng đen lao ra từ trong bóng tối, động tác nhanh như tia chớp.

Chúng không nhắm vào ta mà là chúng đang nhắm vào Đàm Vân Hoa!Nàng ta chưa kịp phản ứng thì một trong số chúng đã vung kiếm chém tới.Nàng ta la lên: "Phế vật tránh ra!"

Ta phản xạ lùi lại, còn nàng ta lập tức rút kiếm ra, linh lực loé lên quanh lưỡi kiếm, thi triển Thanh Hoa Kiếm Quyết.

Nàng ta phản ứng nhanh, đỡ được đòn đầu tiên, nhưng đó chỉ là thử chiêu!Tên áo đen thứ hai lập tức áp sát, vung kiếm chém thẳng xuống.

Nàng ta nghiến răng, đảo người né qua bên trái, ngay lập tức phản kích bằng một đường kiếm sắc bén nhằm vào sườn kẻ địch.

Nhưng hắn phản ứng nhanh hơn nàng tưởng, thanh kiếm trong tay vặn một góc chuẩn xác, xoay cổ tay đánh bật kiếm của nàng ta sang một bên, rồi vung chân đá thẳng vào ngực nàng ta!Bịch!Đàm Vân Hoa bị đẩy lùi ba bước, chân kéo một đường dài trên mặt đất.

Nhưng ngay khi nàng ta vừa đứng vững, tên áo đen thứ ba đã lao tới từ bên cạnh, kiếm quét ngang!

Nàng ta xoay người tránh, nhưng một phần tay áo vẫn bị lưỡi kiếm xé rách, để lại một vết cắt nhỏ trên cánh tay.Rõ ràng nàng ta đang bị dồn vào thế hạ phong!

Bọn chúng phối hợp nhịp nhàng, từng chiêu từng thức đều đan xen, không có chút sơ hở nào!

Nàng ta có thể đấu với một tên, thậm chí hai tên, nhưng bốn tên cùng lúc?Không thể!Nàng ta cố chống trả thêm vài chiêu, nhưng ngay khi vừa chặn được một đòn kiếm mạnh mẽ, tên cầm đầu đã lao tới, vung kiếm chém xuống như sấm sét!Kiếm của hắn nhanh và mạnh hơn hẳn ba kẻ còn lại!Nàng ta hoảng hốt, vội vàng giơ kiếm lên đỡ.Keng!Lực chấn động mạnh đến mức khiến cánh tay nàng ta tê rần, thanh kiếm gần như tuột khỏi tay.

Tên áo đen cười lạnh, lập tức xoay cổ tay, dồn thêm lực ép xuống.

Đàm Vân Hoa không thể chống đỡ được nữa!

Kiếm của nàng ta bật ra khỏi tay, rơi xuống đất.

Nàng ta lảo đảo ngã ngửa, cả người bị đè xuống dưới ánh trăng.Ta nhìn thấy tất cả.Và ta không thể đứng nhìn được!

Ta lao ra, chắn trước mặt nàng ta!Nàng ta trừng mắt, rõ ràng không tin nổi vào mắt mình: "Tên phế vật này!

Ngươi muốn làm anh hùng cái gì chứ?

Mau đi báo trưởng lão đi!"

Ta hừ lạnh, ta không phải muốn làm anh hùng.

Chỉ là nếu ta chạy đi báo tin, thì trước khi ta kịp mở miệng hét lên, có khi đầu ta đã rơi xuống đất rồi!Nhưng rất tiếc, tuy ta có kiếm đạo thần thông, có thể nhìn thấu quỹ tích của chiêu kiếm, nhưng trước sức mạnh của linh lực, tất cả đều như chó má.

Chỉ một chiêu đơn giản, một luồng kiếm khí đánh tới như một cơn bão.Ta không tránh được!

Cả người ta bị đánh văng ra xa như một bao cát.Bịch!Ta rơi xuống đất, chính xác là đè lên Đàm Vân Hoa.Ta cứng đờ, nàng ta cũng cứng đờ.Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng ta ré lên chói tai: "Tên khốn này!

Ngươi đang đặt cái gì lên người ta thế hả?!"

Ta bàng hoàng nhận ra, có cái gì đó mềm mại bị ta đè lên.

Nàng ta đỏ mặt, hai mắt trợn trừng, nhưng còn chưa kịp xé xác ta, bọn tu sĩ áo đen kia đã xông tới muốn kết liễu cả hai ngay tại chỗ!Và rồi, một bóng dáng màu vàng lao vút lên.

Cậu Vàng!

Nó vung chân, thi triển Thanh Hoa Kiếm Quyết, một con chó sử dụng kiếm pháp!Bọn tu sĩ kia thoáng khựng lại, có lẽ trong đầu chúng đang nghĩ: "Chúng ta vừa nhìn thấy cái quái gì vậy?!"

Nếu đây không phải một trận chiến sinh tử, chắc bọn chúng đã lăn ra cười rồi!Nhưng dù cậu Vàng có lợi hại đến đâu, thì nó vẫn là một con chó!

Bốn tên tu sĩ cùng vây công một con chó, cảnh tượng này nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị cười chết mất.

Nhưng dù có kiếm đạo thiên bẩm, cậu Vàng vẫn chỉ có bốn chân và một cái mõm, không thể so được với kẻ địch có linh lực.Chỉ vài chiêu sau, nó đã bị đánh văng ra xa, rên lên đau đớn.

Một kẻ áo đen lập tức vung kiếm, định chém xuống kết liễu nó.Nhưng ngay lúc đó, một cỗ lực lượng kỳ dị bùng nổ!Không phải kiếm khí, không phải linh lực, mà là yêu khí!Gió đêm thổi qua khu rừng, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc.Không khí bị xé toạc bởi những tiếng thét kinh hoàng.Cảnh tượng trước mắt ta, một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này ta cũng không quên được.

Cậu Vàng không còn là con chó vô dụng hay thích nằm ườn phơi nắng mỗi ngày nữa.

Nó không còn là tên "lục địa kiếm cẩu" thích ăn ba tê và xúc xích nữa.

Thứ ta đang chứng kiến lúc này, chính là một con yêu thú thật sự.Bốn tên tu sĩ áo đen, kẻ nào kẻ nấy vừa mới phút trước còn ngạo nghễ vung kiếm, giây tiếp theo đã rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ.

Bọn chúng không còn dáng vẻ hung hăng như trước nữa, mà giờ đây... chỉ còn lại sự sợ hãi.Cái loại sợ hãi mà một tu sĩ khi đối diện với thứ mà mình không thể nào chống lại sẽ bộc lộ ra.Một trong số chúng lắp bắp, giọng run rẩy: "Yêu... yêu thú?"

"Không thể nào, trong Diệu Hoa môn lại có yêu vật tồn tại ư?"

"Con chó này... không phải chó, nó là yêu thú cấp Tam Bích trở lên!", một kẻ thậm chí đã run đến mức suýt buông kiếm xuống đất thốt.Ta có thể thấy rõ ràng sắc mặt bọn chúng đang trắng bệch đi.Một danh môn chính phái như Diệu Hoa môn, một nơi luôn tự hào về việc tiêu diệt tà ma yêu nghiệt, lại ẩn chứa một con yêu thú?Lời này nếu nói ra bên ngoài, chắc chắn cả tu thành Quan Trúc sẽ chấn động.Nhưng trước khi bọn chúng kịp chạy, trước khi kẻ nào đó có thể sống sót rời khỏi nơi này để loan tin, thì Cậu Vàng đã lao vào cắn xé.Ầm!Nó nhảy vọt lên không trung, thân ảnh màu vàng lóe lên như tia chớp, bộ móng sắc bén cào thẳng vào kẻ đứng gần nhất.

Tên tu sĩ xấu số chỉ kịp trợn trừng mắt, trước khi cả đầu hắn bị ngoạm đứt lìa khỏi cổ.Máu phun thành vòi làm ta chết lặng!Nhưng bọn tu sĩ kia còn chưa kịp thốt lên tiếng nào thì cậu Vàng đã tiếp tục vồ lấy một kẻ khác.Phập!Hàm răng của nó ngoạm mạnh vào cổ hắn, lắc đầu một cái.Rắc!Xương gãy nát, hắn quằn quại, giãy giụa, nhưng chỉ vài nhịp thở sau, cơ thể hắn rơi xuống đất, bất động.Tên tiếp theo kinh hãi đến mức mất kiểm soát, lảo đảo lùi lại, tay nắm chặt kiếm nhưng chẳng thể vung nổi.

Nhưng hắn không có cơ hội chạy thì cậu Vàng vọt tới, vung chân trước quét ngang một cú.

Lưỡi móng sắc bén hơn cả kiếm phong cắt xuyên qua lớp y phục bảo vệ, rạch một đường từ bụng đến ngực hắn làm ruột gan lòi cả ra ngoài.

Hắn rú lên một tiếng thảm thiết, máu từ vết cắt trào ra, ngã xuống đất giãy giụa trong tuyệt vọng.Chỉ trong vòng vài hơi thở, ba kẻ đã chết.Chỉ còn một tên duy nhất, hắn đã sớm bị dọa cho mất sạch thần trí.Mặt hắn trắng bệch, môi run rẩy không nói nên lời.Hai chân hắn run đến mức không còn trụ nổi, nhưng bản năng sinh tồn vẫn bắt hắn phải xoay người bỏ chạy.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết như thế này.Không chết dưới tay những tu sĩ mạnh mẽ.Không chết trong một trận chiến hoành tráng.Mà là bị một con chó xé xác!Nhưng hắn không có cơ hội bởi cậu Vàng đã gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ rực, thân thể vọt lên không trung.

Chỉ một nhịp tim sau cả người hắn đã bị xé đôi.Ta không thở nổi.Đây không phải là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng tàn sát đẫm máu.

Từ rất lâu trước đây, khi ta còn nhỏ, ta đã chứng kiến cảnh thôn làng bị tu sĩ điên loạn tàn sát, từng thi thể đổ xuống ngay trước mắt ta.

Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một con yêu thú tàn sát con người như thế này.Bọn tu sĩ kia, bốn kẻ vốn còn sống sờ sờ vài phút trước, giờ đây chỉ còn là những mảnh xác nằm la liệt trên mặt đất.

Mùi máu tanh nồng, từng dòng đỏ thẫm chảy len lỏi giữa những kẽ đá, như những con rắn bò trên nền đất lạnh.Ta nuốt khan, người ta cứng ngắc, không phải vì sợ cậu Vàng.

Mà là vì đây là lần đầu tiên ta thực sự cảm nhận được sức mạnh của yêu tộc.Một mình nó, một con yêu thú chưa biết là cấp nào đã dễ dàng xé xác bốn tu sĩ.Vậy nếu là một đại yêu?

Một yêu vương?

Hoặc một con ma thú từ thời viễn cổ?Tu sĩ có thật sự mạnh như bọn họ vẫn nghĩ không?Bên cạnh ta, Đàm Vân Hoa cũng cứng đờ, hai mắt mở lớn đầy hoảng sợ.Lúc này, nàng ta không còn vẻ kiêu ngạo băng lãnh nữa.

Cũng không còn hếch cằm gọi ta là "phế vật", mà chỉ có sự run rẩy.Cả người nàng ta bất giác tựa vào ta, bàn tay siết chặt tay áo ta.Ta giật mình, nhìn xuống thấy nàng ta đang ôm chặt lấy ta.Dù rằng ta không rõ nàng ta đang sợ hãi đến mức nào, nhưng ta biết... ngay cả nàng ta, cũng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa.Lúc này, tiếng xôn xao vang lên từ xa.Người của Chấp Pháp Đường đã đến và dẫn đầu chính là...

Tư Bình!Nhưng bọn họ không đến vì đám tu sĩ sát thủ kia, mà là vì yêu khí của cậu Vàng đã bùng phát quá rõ ràng!

Khi Tư Bình nhìn thấy cậu Vàng đứng đó, toàn thân vẫn còn vấy máu, ánh mắt hắn thoáng sững lại một giây.Nhưng chỉ trong một nhịp thở, hắn đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.Hắn vung tay thi pháp, linh lực tỏa ra, một chiếc chuông lớn màu vàng nhạt hiện ra trên không trung, ánh sáng trong suốt mờ ảo phát ra từ nó.Chiếc chuông đột ngột úp xuống cậu Vàng!"

Gầm!"

Cậu Vàng gầm lên giận dữ, nó lập tức lao vào tấn công, dùng móng vuốt, dùng răng nanh, dùng cả thân thể va chạm, nhưng chiếc chuông chỉ rung lên nhè nhẹ, không hề suy suyển.Nó bị giam cầm!Nó nhìn thẳng vào Tư Bình, ánh mắt vốn dĩ luôn lười biếng và hiền lành giờ đây đầy sát khí.Nó không còn là cậu Vàng vô dụng của ta nữa.Nó thực sự là một yêu vật!Nhưng ngay khi ta tưởng rằng nó sẽ tiếp tục tấn công, nó chợt dừng lại mà nhìn ta.Ta có thể cảm nhận được ánh mắt nó, vẫn là cậu Vàng của ta, nhưng đồng thời cũng không còn là cậu Vàng như trước nữa.
 
Back
Top Bottom