Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông

Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 10



Con trai bà, bà hiểu rõ nhất.

Từ nhỏ đã được nuông chiều mà hư hỏng.

Người vây quanh hắn quá nhiều, kẻ có tâm tư riêng lại càng không ít.

Hắn luôn sợ chân tâm bị lợi dụng, sợ bị phản bội.

Càng là người thân cận, hắn càng muốn đẩy ra xa.

Rõ ràng trong lòng yêu Tiết Linh đến c.h.ế.t đi được, mà miệng lại nói toàn lời cay độc.

Cứ như muốn dùng sự tàn nhẫn ấy để chứng minh: Tình cảm Tiết Linh dành cho hắn, trời đất có thể chứng giám.

“Dậy mau!”

Giang Phu nhân hắt cả bát nước lạnh vào mặt hắn.

Giang Chi Dao lúc ấy mới mơ màng tỉnh dậy.

Phu nhân hô lớn:

“Người đâu! Hầu hạ thiếu gia rửa mặt thay y phục!”

Bà lạnh mặt nói:

“Hôm nay Linh nhi đã đỗ đầu bảng, cho dù con chưa tìm được nó, thì đến Quan Y Ty vẫn có thể gặp.”

Nghe đến đó, Giang Chi Dao mới có chút sức sống, ngẩng đầu đầy tự hào:

“Con đã biết mà! Nàng ấy nhất định sẽ đỗ đầu!”

Giang Phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái:

“Giờ chuyện quan trọng nhất là biểu ca con thành thân, nhà chúng ta phải đến chúc mừng.”

Giang Chi Dao lại phát rồ:

“Hôm nay con cũng muốn thành thân với nha đầu câm! Con không đi!”

Giang Phu nhân tức đến véo mạnh hắn một cái.

Người ta bị ngươi dọa cho chạy mất rồi, giờ cưới với ai? Cưới ma chắc?

Đến vương phủ, lễ cưới đã bắt đầu.

Giang Chi Dao thấy Lận Trường Uyên nắm tay tân nương, bước qua chậu than đỏ.

Khoảng cách không xa, hắn thấy rõ trên mu bàn tay tân nương có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.

Hắn sững sờ.

Hắn nhớ rất rõ.

Có một năm vào mùa hè, hắn uống say, không chịu về nhà.

Nha đầu câm kia khuyên hắn mãi, hắn bực, liền ném vỡ chén rượu.

Mảnh sành cắt vào tay nàng, để lại vết sẹo ấy.

Lại nhìn vóc dáng tân nương, quả thực… giống y hệt nha đầu câm kia.

Tim Giang Chi Dao như treo lơ lửng.

Không kìm được, hắn khẽ gọi một tiếng:

“Nha đầu câm…”

Nhưng tiếng nhạc cưới, tiếng chúc mừng dập dờn, hoàn toàn át đi giọng hắn.

Thế nhưng… hắn thấy rõ, bước chân của tân nương, chợt khựng lại.

“...Mẫu thân… đó là con nha đầu câm của con…”

“Sao nàng có thể… gả cho người khác chứ?”

“Ngay từ khi con mười tuổi, nàng đã luôn theo con…”

Giang Chi Dao thế mà lại định lao lên tìm tân nương.

Giang Phu nhân sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cũng may, thị vệ trong phủ âm thầm tiến đến, vung tay c.h.é.m hắn ngất xỉu rồi lặng lẽ kéo ra ngoài.

13

Ta và Lận Trường Uyên trải qua mười lăm ngày tân hôn, rồi lại ai bận việc nấy.

Chàng quản lý kinh kỳ vệ, ngày ngày tuần tra, rèn luyện quân sĩ ở doanh trại ngoại thành.

Còn ta mới bước chân vào Quan Y Ty, tất thảy đều phải làm quen lại từ đầu.

Thi đậu rồi, không có nghĩa là được giữ lại.

Chúng ta – những người mới nhập môn – trong vòng một năm, phải luân chuyển đến từng ti phụ để học tập,

như Ty Thảo Dược, Ty Phụ Khoa, Ty Xoa Bóp v.v…

Chỉ có vượt qua kỳ đánh giá cuối năm, lấy được giấy bổ nhiệm y quan của Quan Y Ty, mới được coi là chính thức ở lại.

Suốt một năm ấy, ta bận đến tối tăm mặt mũi.

Một lần đang cùng đồng liêu chỉnh lý hồ sơ mạch án, đồng liêu ghé tai thì thầm:

“Nghe gì chưa? Lưu Phương Ninh bên Ty Thảo Dược dùng sai thuốc, khiến Dung Tần dưới hậu cung xuất huyết không ngừng. Bị đánh ba mươi trượng, gãy cả chân, còn lớn tiếng kêu oan. Rõ ràng là phương thuốc do nàng ta kê, còn oan với ai?”

Ta không lên tiếng.

Lại một người khác bĩu môi:

“Cũng tại nàng ta là nhân tài, phương thuốc ấy đúng là táo bạo, nhưng kỳ thực có hiệu quả. Ai mà ngờ Dung Tần lại âm thầm dùng ‘Trụ Nhan Hoàn’, khiến dược tính xung khắc.”

Khóe mắt ta liếc thấy có bóng người nơi cửa sổ, bèn khẽ ho một tiếng.

Mọi người lập tức im bặt.

Quản sự bước vào, liếc ta một cái, nói:

“Ty Giám Ngục cho mời cô nương một chuyến.”

Ta bình thản đi đến.

Vừa thấy ta, Lưu Phương Ninh liền gào lên:

“Là nàng ta! Đại nhân, chính là nàng ta hãm hại ta!”

Dù nàng nói gì, ta chỉ một mực đáp: không rõ, không biết, không hiểu.

Ty Giám Ngục cũng phiền lòng, áy náy nói:

“Cô nương, huynh đệ chúng ta ngày thường đều được cô bắt mạch bốc thuốc, mang ơn không ít. Thật chẳng đành lòng để cô bước chân vào nơi bẩn thỉu này. Nhưng nữ nhân kia cứ kéo cô vào chuyện, nên đành theo thủ tục mà thôi.”

Ta mỉm cười đáp:

“Trước kia ta và Lưu cô nương từng vì chuyện của Giang công tử mà không ít lần mâu thuẫn, chắc bởi thế mà nàng ấy sinh lòng oán hận, vu vạ cho ta.”

Người của Giám Ngục cười gượng.

Chuyện phong lưu này, ai mà chẳng từng nghe qua.

“Hay là để ta khuyên nàng ta sớm nhận tội.”

Kẻ thẩm vấn vốn đã mệt, bèn lui ra nghỉ ngơi.

Lưu Phương Ninh nhìn ta đầy hận ý:

“Ngươi biết rõ ta sai Giang Chi Dao trộm tập y học của ngươi, nên cố tình không nói cho ta biết thuốc sẽ xung khắc, khiến ta sa cơ!”

Ta vẫn mỉm cười:

“Ta chẳng hiểu Lưu cô nương đang nói gì. Cô thi đậu vào Quan Y Ty, chỉ hai năm đã khiến các phi tần trọng dụng, ai mà chẳng ngưỡng mộ.”

Nghe câu “dựa vào năng lực bản thân”, nàng bật cười lạnh.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 11: Hết



Ta dịu giọng:

“Lưu cô nương à, có khi phương thuốc kia cũng chẳng phải của cô đâu.

Có lẽ chỉ là nghe được từ ai đó, tình cờ dùng trúng mà thôi.”

Nói xong, ta quay người rời đi.

Không lâu sau, nghe nói Lưu Phương Ninh bị trục xuất khỏi Quan Y Ty, vĩnh viễn không được tái dụng.

Còn Giang Chi Dao, người vốn dĩ nên kế thừa tước vị, bỗng bị Thánh thượng khiển trách đạo đức bất chính, không đủ đảm đương trọng trách, bị bãi bỏ quyền thừa kế.

Tất nhiên, mọi việc ấy… đều không liên quan gì đến ta.

Tối đó, ta làm việc đến khuya mới rời khỏi Quan Y Ty.

Lận Trường Uyên chờ sẵn ở cổng.

Ta đứng trên bậc thềm, không chịu xuống.

Chàng cười, bước tới ôm ta bế xuống.

“Hôm nay đến hẻm Vĩnh An ăn hoành thánh nhỏ được không?”

Chàng cõng ta sau lưng.

Ta tựa đầu lên vai chàng, thì thầm:

“Ta thấy mình… là người xấu.”

Dù sao đi nữa, chính Giang Chi Dao đã đưa ta thoát khỏi bùn lầy, đã từng cho ta một tia hy vọng sống.

Nhưng ta vẫn nhớ mãi, hắn từng khiến ta trượt kỳ thi hai lần, khiến ta hận.

Giờ hắn mất cả tước vị.

Lận Trường Uyên đặt ta xuống, nhìn ta chăm chú.

Ta né tránh ánh mắt chàng.

Chàng nâng mặt ta, nói:

“Vậy phu nhân của ta, là người xấu… quá đỗi mềm lòng.

Nếu là ta ra tay, Lưu Phương Ninh đã c.h.ế.t trong ngục,

còn Giang Chi Dao bị đày đi ba ngàn dặm rồi.”

Ta đ.ấ.m chàng một cái:

“Nói chuyện nghiêm túc đi.”

Chàng trầm giọng:

“Ta đang nghiêm túc đó.

Phu nhân, chỉ khi dừng chiến mới là võ, tự xét mà lùi mới là trí.

Nếu lòng ngay thẳng, thì dù phản kích cũng không cần phải áy náy.”

“Nếu nàng không đuổi Lưu Phương Ninh khỏi Quan Y Ty,

chỉ sợ sau này nàng ta vì tự thấy tội lỗi mà phản đòn, tiếp tục vu hại nàng.

Còn nếu Giang Chi Dao được giữ tước, hắn sẽ càng bám riết không buông.

Lúc đó nàng bị quấn vào, thiên hạ sẽ chỉ nhìn vào 'tình sử' của nàng, chứ chẳng ai buồn để mắt đến năng lực.

Công sức nàng nỗ lực bao năm, đều sẽ tan thành mây khói.”

Ta không thể không thừa nhận — lời chàng nói, khiến lòng ta được an ủi rất nhiều.

Kỳ thực, ai có thể phân định rõ mình là chính nghĩa?

Nhưng sống trên đời, nếu không biết nghĩ cho bản thân, sao mà đi được xa?

Hôm sau, phu nhân đến vương phủ tìm ta.

Bà tiều tụy, hai mắt đỏ hoe, cầu xin ta đi gặp Giang Chi Dao một lần.

Giang Chi Dao vốn bị nhốt trong nhà, vậy mà lại nhảy từ lầu hai xuống để đi tìm ta, gãy cả chân.

Ta nghĩ thầm, Lận Trường Uyên quả thật nói đúng.

Ta không thể để bản thân bị cuốn vào chuyện này nữa.

Ta đến phủ Giang gia.

Giang Chi Dao nhìn ta, ánh mắt ngập tràn hối hận.

Thực ra, ta và hắn đã một năm không gặp, sớm chẳng còn gì để nói.

Thấy vẻ lạnh nhạt của ta, hắn mím môi, nước mắt lăn dài.

“Nha đầu câm… ta xin lỗi, ta sai rồi.”

Ta nghĩ một lúc, dịu giọng nói:

“Giang Chi Dao, từng có một thời, ta thật lòng yêu ngươi.”

Làm sao có thể không từng yêu?

Trong đêm mưa lớn, hắn che ô dẫn ta ra hồ ngắm cá.

Cả hai cùng ngốc nghếch đứng ở đầu cầu, chia nhau một bát hoành thánh nóng.

Giữa mùa hè, hắn chèo thuyền đưa ta hái ấu, giả vờ rơi xuống nước dọa ta, rồi trồi lên từ mặt hồ,

ôm bó sen tươi cười với ta.

Đêm đông giá rét, trong phòng luôn ấm áp.

Hắn biết ta sợ mùa đông, nên nghĩ đủ mọi cách khiến ta vui.

Tình cảm Giang Chi Dao dành cho ta — là thật.

Nhưng tổn thương hắn gây ra cho ta — cũng là thật.

Trong ký ức của ta, thiếu niên tươi sáng, phóng khoáng năm nào vẫn còn hiện rõ như in.

Còn Giang Chi Dao trước mắt ta lúc này… khuôn mặt đã trở nên mơ hồ.

Nghe ta nói vậy, hắn thoáng sững người.

Rồi run rẩy đứng dậy, muốn bước đến gần ta.

Ta nhìn hắn.

Chậm rãi nói:

“Rời khỏi kinh thành đi.

Đừng để ta nghe thấy tên ta, hay chuyện về ta… từ miệng ngươi nữa.”

“Giang Chi Dao, đừng gặp lại nữa.”

Ta quay người rời đi.

Phía sau vang lên tiếng hét giận dữ của hắn:

“Ngươi rời bỏ ta… chỉ vì Lưu Phương Ninh sao?!”

Ta thầm nghĩ:

Có lẽ — đó chính là đàn ông.

Đến nước này rồi, vẫn còn cố đi tìm một lý do nực cười như thế.

Thoáng chốc, ta bỗng thấy hối hận vì đã quay về gặp hắn một lần cuối.

Có lẽ… Lận Trường Uyên đã nói đúng.

Ngay từ đầu, ta nên tàn nhẫn hơn một chút.

Để hắn bị đày đi ba ngàn dặm, vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu lại nữa.

14. Phiên Ngoại

Nhiều năm sau, ta trở thành nữ y quan nhất phẩm đầu tiên trong lịch sử Quan Y Ty.

Ta đứng trên bậc thềm cao cao, ngước nhìn những y quan tân tiến đang đứng bên dưới, lòng chợt có chút bâng khuâng.

Người bên cạnh khẽ nhắc:

“Đại nhân, mọi người đang đợi ngài huấn thị.”

Ta trầm ngâm một lúc, rồi cất cao giọng:

“Chư vị, hôm nay cầm trong tay giấy bổ nhiệm y quan, tương lai sẽ tản về khắp chốn cửu châu.

Có người sẽ đến các vùng có dịch bệnh, cứu người trong hoạn nạn.

Có người sẽ bước vào các thôn làng heo hút, khám bệnh cho bá tánh.

Cũng có người, sẽ đến châu huyện dạy dỗ những thầy lang biết chút y lý.”

Nghe vậy, không ít người hiện nét âu lo.

Họ vốn đã đoán trước việc thi đậu vào Quan Y Ty sẽ là một con đường khổ luyện, nhưng không ngờ… lại vất vả đến vậy.

Ta khựng lại, rồi bật cười:

“Nhưng nếu các ngươi vượt qua được, thì cũng sẽ có một ngày, đứng tại nơi này, vận trên mình hồng bào phẩm nhất, nói ra vài câu dọa người, rồi nhìn gương mặt tái nhợt của lớp y quan bên dưới.”

Dưới khán đài vang lên tiếng cười rộn ràng.

“Đại nhân đang dọa chúng ta đó!”

“Trời ơi, ta bị hù c.h.ế.t rồi!”

“Đại nhân, những điều ngài nói, ngài đã thật sự trải qua hết rồi sao?”

Ta giơ tay lên, mọi người lập tức im lặng.

Ánh mắt đầy chờ mong nhìn ta, mong được nghe vài chuyện truyền kỳ.

Ta khẽ ho hai tiếng, rồi lớn tiếng hô:

“Cho nghỉ! Về nhà!”

Mọi người ngẩn ra.

Ta là người đầu tiên rời đi.

Ra khỏi cổng, thấy Lận Trường Uyên đang đứng chờ bên ngoài.

Ta cười đến cong cả lưng.

Chàng nhéo mũi ta, thở dài:

“Nàng đó, hôm qua còn ở nhà luyện lời huấn thị suốt, lo lắng mình không đủ nghiêm trang. Sao hôm nay lại diễn trò như thế?”

Ta cười không ngớt:

“Chỉ là… ta chợt nhớ đến năm đó, mùa đông giá lạnh,

đứng trong gió rét nghe đại nhân Thái Y Viện đọc diễn văn dài dằng dặc,

bụng đói, tay lạnh, chỉ mong ông ta nhanh chóng tuyên bố nghỉ lễ.

Hôm nay, ta liền làm vậy.”

Lận Trường Uyên cũng bật cười:

“Vậy nên hôm nay ta cũng không huấn thị binh sĩ,

mà tuyên bố nghỉ luôn.

Bọn lính vui đến mức khen ta là minh quân.”

Ta đẩy chàng một cái:

“Biết người ta không thích nghe mấy thứ đó,

thế mà hôm qua còn nghiêm túc ngồi nghe ta thao thao bất tuyệt.”

Chàng nói nghiêm túc:

“Phu nhân của ta lần đầu làm chức quan to như thế,

tất nhiên phải luyện tập cho quen.”

Chàng nhìn sắc trời:

“Đi dạo Đông Thị một vòng chứ? Cũng đến lúc chuẩn bị đồ Tết rồi.”

Sắp đến Tết.

Ai nấy đều hân hoan.

Ta không ngồi xe ngựa, cùng chàng sánh bước dọc đường.

Tuyết rơi nhẹ, người qua lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.

Ta khẽ nói:

“Năm nay, mùa đông dường như không còn rét buốt như trước nữa.”

Lận Trường Uyên nhìn ta một cái, nhận lấy áo choàng từ tay thị vệ, khoác lên vai ta.

Lúc ấy, có một đứa trẻ hét lớn:

“Năm nay lạnh quá đi! Cha! Mẹ! Chúng ta dọn về Giang Nam sống đi!”

Nghe câu ấy, ta sững lại.

Nhưng rõ ràng… mùa đông Giang Nam còn dài và lạnh hơn cả kinh thành mà.

Gặp ánh mắt mỉm cười của Lận Trường Uyên, ta bỗng bừng tỉnh.

Có lẽ, chẳng phải mùa đông kinh thành ấm hơn.

Mà là trí nhớ ta, tấm lòng ta… đã không còn giá lạnh nữa.

Tâm an, thân yên, bốn mùa hòa thuận.

Tự lúc nào, ta đã lặng lẽ buông bỏ mọi khổ đau của tuổi thơ.

Từ nay về sau, trong mắt ta, kinh thành không còn mùa đông.

Có lẽ… ta nên về Giang Nam, ngắm nhìn mùa xuân nơi ấy một lần.

Ta nói:

“Tháng Ba, chúng ta về Giang Nam, xem thử nơi ta lớn lên, được không?”

Lận Trường Uyên mỉm cười dịu dàng:

“Được.”

-HẾT-
 
Back
Top Bottom