Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPdYP7NCi8bYB0FvcPdauYJXjItAxL4BKCkZRp7T8eYXDuBYoV26U0SgiTiY6C_m3kPCvCLqocOcwKhKzjlmh1WmxY807BhHlnYwUNIa_oRNtIFNfBt5WlrSSy26H922BFfPxKIn1LzNmWj0-YJ9LlY=w215-h322-s-no-gm

Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thiếu gia Giang Chi Dao lại nổi tính công tử.

Hắn không chịu đọc sách, còn hắt mực lên mặt ta.

Không chút nể nang, mắng ta:

“Ngươi là một con câm thối không cha không mẹ!”

“Cũng đòi bắt chước người ta, mơ gả cho trạng nguyên lang?!”

“Không soi lại bản thân xem có xứng hay không!”

Ta sợ hắn lại đi giao du với đám công tử ăn chơi, khiến phu nhân nổi giận,

Đành phải lần lượt đi tìm từ tửu lâu này sang tửu lâu khác.

Ngoài phòng, truyền đến tiếng cười cợt của đám bạn hắn:

“Tiết Linh đúng là thứ hạ tiện, Giang thiếu gia vì muốn vứt bỏ nàng, chuốc nàng say rồi đẩy vào phòng người khác.”

“Nàng tỉnh lại rồi, vậy mà không khóc không náo, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Giang Chi Dao tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc, biểu ca ta lại không coi trọng con nha đầu câm ấy, đến một sợi tóc cũng chẳng đụng vào.”

Tên tiểu tư theo ta suốt dọc đường nhẹ giọng giục:

“Cô nương, chủ tử còn đang chờ thư hồi âm của cô đó.”

Trên thư viết:

“Nàng nhận lầm ta là Giang Chi Dao, làm hỏng sự trong sạch của ta. Nàng có nên chịu trách nhiệm hay không?”

Ta cầm bút than, hồi đáp một chữ:

【Nên.】​
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 1



GIỚI THIỆU:

Thiếu gia Giang Chi Dao lại nổi tính công tử.

Hắn không chịu đọc sách, còn hắt mực lên mặt ta.

Không chút nể nang, mắng ta:

“Ngươi là một con câm thối không cha không mẹ!”

“Cũng đòi bắt chước người ta, mơ gả cho trạng nguyên lang?!”

“Không soi lại bản thân xem có xứng hay không!”

Ta sợ hắn lại đi giao du với đám công tử ăn chơi, khiến phu nhân nổi giận,

Đành phải lần lượt đi tìm từ tửu lâu này sang tửu lâu khác.

Ngoài phòng, truyền đến tiếng cười cợt của đám bạn hắn:

“Tiết Linh đúng là thứ hạ tiện, Giang thiếu gia vì muốn vứt bỏ nàng, chuốc nàng say rồi đẩy vào phòng người khác.”

“Nàng tỉnh lại rồi, vậy mà không khóc không náo, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Giang Chi Dao tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc, biểu ca ta lại không coi trọng con nha đầu câm ấy, đến một sợi tóc cũng chẳng đụng vào.”

Tên tiểu tư theo ta suốt dọc đường nhẹ giọng giục:

“Cô nương, chủ tử còn đang chờ thư hồi âm của cô đó.”

Trên thư viết:

“Nàng nhận lầm ta là Giang Chi Dao, làm hỏng sự trong sạch của ta. Nàng có nên chịu trách nhiệm hay không?”

Ta cầm bút than, hồi đáp một chữ:

【Nên.】

01

Giang Chi Dao chuốc ta say, đẩy ta vào tay kẻ khác.

Chỉ vì một câu nói đùa của người trong lòng hắn.

Nàng ta bảo:

"Giang thiếu gia suốt ngày nói Tiết cô nương yêu chàng, ta lại chẳng tin."

"Chúng ta là nữ tử, xem trọng nhất là sự trong sạch. Nếu chàng đem sự trong sạch của nàng ta ra làm trò đùa..."

"Vậy mà nàng vẫn chẳng rời khỏi chàng, ấy mới là thật tâm yêu đến si mê rồi."

Giang Chi Dao liền cùng bọn họ đánh cược, xem ta rốt cuộc có giận hay không.

Hôm ấy, ta bước ra từ phòng của kẻ khác, quả nhiên không khóc, cũng chẳng náo.

Giang Chi Dao cười lớn, cao giọng tuyên bố bọn họ thua rồi.

Đám công tử nhà giàu, quả nhiên ra tay hào phóng, một ván cược thắng hơn trăm lượng bạc.

Ta đưa tay ra, ra hiệu:

“Lấy ta ra đặt cược, tối thiểu cũng nên chia cho ta chút lợi lộc chứ?”

Giang Chi Dao mắng ta bần hàn, ném bạc cho ta như bố thí.

Ở kinh thành, mưu sinh vốn chẳng dễ, có số bạc ấy, ta đã có thể thuê được một chỗ ở tử tế rồi.

Hắn mắng ta hèn hạ, rơi vào tai, chẳng đau chẳng ngứa, cũng chẳng thể lay động nổi nửa phần tâm ta.

Ta thản nhiên đáp lại một chữ: 【Nên】.

Tiểu tư mừng rỡ chạy đi đưa thư:

“Tiểu nhân xin chúc cô nương và chủ tử trăm năm hòa hợp ạ!”

Trong phòng riêng, lại lần nữa truyền đến tiếng Giang Chi Dao.

Hắn lại đang đánh cược với bè bạn.

Lần này, là cược xem ta mất bao lâu để tìm được hắn.

Ta tính toán thời gian, đẩy cửa bước vào.

Giang Chi Dao đắc ý nhướng mày:

“Thấy chưa? Vừa vặn nửa canh giờ, nha đầu câm này mũi như chó, ta có trốn trong khe đá, nàng cũng lôi được ta ra.”

Lũ bạn hắn lại cười vang trời.

Lần này, ta nhận được năm mươi lượng từ tay Giang Chi Dao.

Giang Chi Dao khoác vai ta, cười trêu:

“Đến thế này mà vẫn không rời nổi ta à?”

Ta cúi đầu, cất bạc cẩn thận.

Chẳng phải ta không rời được hắn, mà là không thể rời được số bạc hắn cho.

Học y ở kinh thành quá đỗi tốn kém.

Tá túc trong Giang phủ, có thể tiết kiệm không ít ngân lượng.

Chỉ là phải tốn thêm không ít sức lực, giúp phu nhân trông coi Giang Chi Dao học hành.

Giang Chi Dao hạ giọng nói:

“Giúp ta đánh cược thêm lần nữa, được không? Lần này mà thắng, bọn họ phải bồi cho ta một toà biệt viện có suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành.

Đợi sau khi chúng ta thành thân, sẽ đưa nàng tới đó ở.”

Ta khẽ gật đầu, đồng ý.

Đây là lần thứ ba, hắn lấy ta ra để đánh cược.

Lần này, là cược về tình yêu ta dành cho Giang Chi Dao.

Giang Chi Dao phe phẩy quạt, ngồi trên ghế cười bảo:

“Tiết Linh, chúng ta giải trừ hôn ước. Tương lai Phương Ninh làm chính thất, nàng làm thiếp, thế nào?”

Ta lập tức đồng ý, ngay tại chỗ viết thư từ hôn.

“Tình đoạn hôm nay, ngọc vỡ không lành.”

“Tiết Linh cùng Giang Chi Dao, đời này không còn dây dưa, ai nấy tự tìm nơi quy túc.”

“Nếu trái lời thề, gãy xương cạo tóc, vĩnh kiếp chìm trong khổ hải.”

Giang Chi Dao lầm bầm một tiếng:

“Chỉ là làm trò mà thôi, viết lời cay độc như vậy, chẳng lẽ nàng thật lòng muốn giải hôn ước với ta?”

Đám bạn hắn tán thưởng không ngớt:

“Trời ơi! Tiết Linh thật là yêu Giang thiếu gia đến mức không cần thể diện nữa, cam lòng làm kẻ thấp hèn!”

Giang Chi Dao càng đắc ý, không chần chừ, ký tên lên giấy thoái hôn.

Ta nhanh chóng thu lại giấy, xoay người rời đi.

Sau lưng, Giang Chi Dao còn cười nói:

“Này, chắc lại trốn đi chỗ nào đó khóc rồi.

Nàng ấy thật sự yêu ta đến điên mất thôi.”

Ra khỏi cửa, ta đếm lại ngân lượng trong tay.

Tích góp đến nay, cuối cùng cũng đủ hai trăm lượng.

Ta lập tức tới nha môn chuyển hộ tịch.

Có giấy chứng nhận hộ tịch trong tay, không cần ai bảo lãnh, ta liền có thể tự mình thuê một căn nhà ở kinh thành rồi.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 2



02

Lần này thắng được một tòa nhà, tâm tình của Giang Chi Dao tốt lạ thường.

Hắn hiếm hoi chịu nghe lời, ở nhà đọc sách.

Giang Chi Dao lật giở quyển sổ ghi chép các món đồ quý trong phủ,

hờ hững hỏi:

“Con nha đầu câm, ngươi muốn sính lễ là thứ gì?”

“Đừng có nói bạc hay nhà cửa gì đấy nhé, vừa bần tiện vừa tầm thường.”

Ta nép sang một bên, đang hồi thư cho người khác, không thèm để ý tới hắn.

Phía bên kia cũng đang hỏi ta muốn sính lễ gì.

Ta mở miệng to gan đòi: hai trăm lượng bạc, một căn tiểu viện.

Kết quả, bên đó lại hồi thư với giọng đầy ghét bỏ:

“Đã sớm chuẩn bị cho nàng hai vạn lượng bạc, mười gian cửa hàng, ba căn nhà.”

“Đừng nói đến mấy thứ phàm tục ấy! Nghĩ cho kỹ đi, có thứ gì năm xưa tha thiết cầu mà không được không?”

“Dù là ánh trăng trên trời, ta cũng nguyện vì nàng mà hái xuống.”

Ta thầm nghĩ, chẳng phải làm khó người quá sao?

Đòi bạc cũng không được, lại còn bắt ta phải yêu cầu mấy thứ kỳ lạ khó tin.

Ta suy đi nghĩ lại, dè dặt viết thêm một câu:

“Muốn bánh đào Giang Nam.”

Khi còn nhỏ, từng thấy đệ đệ ăn, ta chỉ dám trốn trong góc, nuốt nước miếng, thầm mong hắn làm rơi một miếng xuống đất.

Chờ hắn rời đi, ta mới dám chạy tới, nhặt lấy chút vụn vương trên đất, nếm thử chút hương vị.

Cho đến nay, vẫn chẳng biết bánh đào nguyên vẹn sẽ ngon thế nào.

Giang Chi Dao ném một cục giấy về phía ta, giục ta hồi âm cho hắn.

Ta viết một câu:

【Muốn ánh trăng.】

Câu này khiến Giang Chi Dao tức đến phát điên.

Hắn bước lại, véo má ta:

“Gia thật chiều hư ngươi rồi! Sao không dứt khoát đòi luôn trái tim của gia đi?”

Ta cần thứ ấy để làm gì chứ?

Vừa bẩn vừa hôi, lại chẳng đáng tiền.

Giang Chi Dao ép ta:

“Nói mau, nghiêm túc nói một thứ sính lễ cho đàng hoàng!”

Ta suy nghĩ một lát, liền viết:

【Hai vạn lượng bạc, mười gian cửa hàng, ba căn nhà.】

Giang Chi Dao cười nghiêng ngả:

“Ngươi đúng là biết mở miệng mà! Con nha đầu câm kia, tự soi vào gương đồng mà xem, ngươi có xứng không?”

Ta không đáp nữa.

Ta thầm nghĩ:

Ngươi – một kẻ hư hỏng như vậy – còn xứng đáng có cả đống tài sản.

Cớ sao ta lại không xứng?

Ta đang độ thanh xuân, lại chăm chỉ cầu tiến.

Đợi ngày ta thi đỗ vào quan y ty, tiền đồ sẽ rộng mở vô cùng.

Ta sẽ từng bước tiến về phía trước.

Còn Giang Chi Dao – sẽ chỉ càng ngày càng mục nát.

Giang Chi Dao lại nhớ ra điều gì, trầm ngâm nói:

“Ta nhớ lúc ngươi mười hai tuổi, lúc ốm mê sảng có nói muốn ăn bánh đào.

Chi bằng ta tặng ngươi một trăm cân bánh ấy làm sính lễ, thế nào?”

Nói xong câu đó, hắn lại tự cười phá lên.

Ta len lén tránh xa một chút, sợ hắn điên đến lây sang người ta.

Thấy ta hoàn toàn phớt lờ,

Giang Chi Dao mới làm bộ làm tịch quay lại học bài.

Nhưng người ngồi trong thư phòng, tâm đã bay đến chỗ Lưu Phương Ninh rồi.

Hai người viết cho nhau toàn những lời hoa tình sắc ý, ta chỉ vờ như không thấy.

Ta liếc nhìn mặt bàn, mấy bức thư ấy vẫn còn kẹp trong sách thánh hiền.

Giang Chi Dao liền có chút chột dạ, khẽ ho một tiếng rồi nói:

“Lưu Phương Ninh chỉ là thứ nữ con của kỹ nữ, ta chỉ coi nàng ta là trò tiêu khiển thôi.

Sau này, nàng mới là chính thất của ta, cớ gì phải tức giận vì nàng ta?”

Nói xong, Giang Chi Dao thấy nóng, phẩy phẩy ống tay áo.

Chiếc áo yếm màu đào của Lưu Phương Ninh liền rơi ra khỏi tay áo hắn.

Ta nhìn mà thấy buồn nôn, ôm lấy thư của mình bỏ chạy.

Phía sau, Giang Chi Dao quát lớn:

“Đừng có lại chạy đến trước mặt mẫu thân ta khóc lóc, để ta bị mắng!”

Hắn đã lầm rồi.

Từ lúc ta hoàn toàn c.h.ế.t tâm với hắn, ta chỉ còn một mục đích – moi tiền từ hắn.

Tuyệt đối sẽ không rơi thêm một giọt lệ nào vì hắn nữa.

Ta giao thư cho tiểu tư ở cửa sau.

Tiểu tư bưng một nồi canh nóng hôi hổi, cẩn thận trao cho ta.

Tiểu tư cười nói:

“Bữa trước cô nương đến phủ dùng bữa, chủ tử thấy cô uống thêm một chén, hôm nay đặc biệt sai tiểu nhân đưa tới.

Nếu uống hợp khẩu vị, sẽ đưa cả đầu bếp sang cho cô.”

Ta vội vàng xua tay, từ chối.

Nghĩ ngợi một lát,

ta liền lấy bút than, thêm một dòng vào thư:

“Không cần đưa đầu bếp. Gả qua rồi, thì mỗi ngày đều được uống.”

03

Chờ đợi mười mấy ngày, cuối cùng hộ tịch cũng làm xong.

Ta lập tức thuê nhà, chuẩn bị dọn ra ở riêng.

Lúc thu dọn đồ đạc, mới phát hiện — ở đã tám năm, trong phòng chẳng hay lại chất đầy những vật dụng.

Khi xưa, Giang Chi Dao từng cười giễu ta:

“Ngươi ngoài việc gả cho ta, còn có thể đi đâu? Muốn đi cũng chẳng mang nổi hết đống đồ kia.”

Thế nhưng, khi thực sự muốn rời đi, lại nhanh đến không ngờ.

Hôm nay dọn một chút, ngày mai lại dọn thêm một chút.

Đồ tích góp tám năm, ba ngày là xong.

Giống như tình cảm ta dành cho Giang Chi Dao suốt tám năm qua.

Cũng chỉ trong một đêm, là sạch sẽ chẳng còn.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 3



Người muốn thật sự buông bỏ, không phải xem thời gian có đủ dài, mà là lòng có đủ quyết tuyệt hay không.

Nay trên kệ Đa Bảo, chỉ còn lại những thứ Giang Chi Dao từng tặng.

Khi ta mới đến ở, hắn thấy trong phòng ta trống rỗng, sắc mặt liền khó coi.

Không nói không rằng, liền kéo tay ta sang phòng hắn chuyển đồ.

Bình hoa thanh hoa trị giá ngàn vàng.

Tượng sư tử ngọc Hòa Điền khó cầu bằng tiền.

Bình phong gỗ trắc độc nhất vô song thiên hạ.

Cái gì quý, là hắn chuyển.

Cuối cùng, hắn ôm đến một chiếc bình mai.

Quản gia thấy vậy liền cản:

“Thiếu gia! Đây là vật tiên hoàng ngự ban, không thể tặng được!”

Không ngờ Giang Chi Dao lại ném mạnh bình hoa xuống chân quản gia.

Quản gia bị dọa đến mặt mày trắng bệch, quỳ rạp trên đất run rẩy.

Những hạ nhân từng khinh thường ta cũng đồng loạt quỳ xuống.

Giang Chi Dao nắm lấy tay ta, ngẩng đầu cười lạnh:

“Ta biết, các ngươi đều là hạng người trọng sang khinh hèn,

trong lòng khinh rẻ Tiết cô nương là cô nhi đến từ Giang Nam.

Nhưng ta nói cho các ngươi biết — ta nợ phụ thân nàng một mạng.

Nàng bây giờ là vị hôn thê của Giang Chi Dao ta, là nửa chủ nhân của Giang phủ này!”

Năm ta vào Giang phủ, chính là mùa đông lạnh nhất kinh thành.

Quản gia không phát than, đêm ấy ta liền lâm bệnh vì lạnh.

Giang Chi Dao nổi trận lôi đình, xử lý một phen, từ đó chẳng còn ai dám ức h.i.ế.p ta nữa.

Khi ấy, thân thể ta tuy lạnh, nhưng lòng lại ấm.

Ta từng nghĩ, nếu tương lai thật sự được gả cho Giang Chi Dao, thì cũng là điều khiến ta vui lòng.

Hồi ấy, về lại phòng, ta lén liếc nhìn hắn một cái.

Ta đè nén xấu hổ, viết lên giấy một dòng:

“Khi nào thì ta và huynh định thân vậy? Sao ta chẳng hay biết?”

Giang Chi Dao lập tức cầm sách trên bàn che mặt, giọng căng cứng:

“Mẫu thân ta ép đấy. Bà bảo cha ngươi vì cứu ta mà mất mạng, ta dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm cho tương lai của ngươi.”

Thì ra là vậy.

Tấm lòng vừa mới rung động của ta, cũng theo lời ấy mà dần lặng xuống.

Giang Chi Dao thấy ta cúi đầu, mặt mày trầm lặng,

liền ném sách vào lòng ta, quát:

“Ngươi tưởng ta khao khát cưới một con nha đầu nhà quê như ngươi chắc?

Ta đây ái mộ là tài nữ đệ nhất kinh thành — Lưu Phương Ninh!

Ngươi thế này, sao sánh nổi với một đầu ngón tay của nàng ấy?”

Bên ngoài, ai nấy đều nghĩ hôn sự này là do ta cầu mà có.

Nhưng rõ ràng là Giang Chi Dao đích thân đề nghị.

Giờ đây, so đo cũng vô ích.

Đêm hắn đưa ta vào phòng của Lận Trường Uyên, ta đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm với hắn rồi.

04

Lận Trường Uyên là biểu ca của Giang Chi Dao, hai mươi lăm tuổi, đến nay vẫn chưa kết hôn.

Hắn khi còn trẻ đã được phong vương, ngồi ở ngôi cao đã nhiều năm, quyền uy sâu nặng.

Nhưng lạ là, Giang Chi Dao thì sợ hắn, còn ta lại không.

Mỗi lần ta vì Giang Chi Dao mà tức giận đến nỗi trốn đi khóc, người đầu tiên tìm thấy ta, luôn là Lận Trường Uyên.

Hắn chưa từng an ủi ta, cũng chẳng hỏi ta vì sao mà khóc.

Chính vì thế, ta thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Ta vốn rất sợ bị người khác hỏi đông hỏi tây.

Những chuyện Giang Chi Dao đã làm với ta… nói ra thì thấy yếu đuối, nhưng nuốt vào thì nghẹn đắng.

Ta chỉ có thể lặng lẽ khóc một trận, rồi lòng mới thấy dễ chịu hơn đôi phần.

Chờ ta khóc đủ rồi, Lận Trường Uyên mới đưa ra một chiếc khăn tay, bảo ta lau mặt.

Rồi lại cho ta một viên đường ngọt ngào.

Có khi là vị quýt, có khi là vị đào.

Lận Trường Uyên từng nói, mỗi lần ta thấy hắn đều tránh đường, chắc là sợ hắn.

Kỳ thực không phải.

Là ta xấu hổ.

Lúc khóc thì đầy bụng tủi thân, chẳng để ý gì, nhưng khi tỉnh táo lại, thì chẳng biết phải đối diện với hắn ra sao.

Thế nên mỗi lần nhìn thấy hắn, ta đều lặng lẽ rẽ lối khác.

Đêm ấy, khi Giang Chi Dao chuốc ta say, đẩy ta vào phòng Lận Trường Uyên…

Ta có say, nhưng lòng thì vẫn tỉnh.

Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng Giang Chi Dao quay đi.

Hắn đi đến cửa, bước chân khựng lại.

Ta gọi tên hắn trong lòng.

Nhưng Giang Chi Dao vẫn rời đi.

Hắn nói:

“Nha đầu câm, không sao đâu, biểu ca sẽ không động vào ngươi.”

Cửa khép lại, nước mắt ta cũng đã cạn khô.

Ta biết, kể từ khoảnh khắc ấy trở đi…

Giang Chi Dao đã c.h.ế.t trong lòng ta.

Giang Chi Dao vẫn luôn cho rằng, bất kể hắn làm gì, ta cũng sẽ tha thứ cho hắn.

Hắn chưa từng nghĩ đến — nếu như Lận Trường Uyên không phải người tốt thì sao?

Ta sẽ rơi vào kết cục như thế nào?

05

Hôm đó, ta ở trong phòng của Lận Trường Uyên, đã làm ra không ít chuyện hoang đường.

Trên tờ giấy đặt cạnh gối, nét chữ ngoằn ngoèo, nguệch ngoạc:

“Xin hỏi, có thể cho ta nghiên cứu thân thể nam nhân một chút được không?”

“Cầu xin huynh, ta chỉ sờ một chút thôi.”

“Sờ xong rồi… có thể cho ta nhìn tiếp không…”

Ta hổ thẹn đến mức chỉ muốn độn thổ cho rồi!

Khi ấy quả thực ta quá hồ đồ!
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 4



Trước kia ở y quán, vị đại phu dạy ta từng mắng rằng ta e thẹn không dám nhìn thân thể nam nhân, thì khó mà làm nên đại sự.

Ông nói, y giả phụ mẫu tâm* – nam hay nữ trước mắt y giả đều như nhau.

(*người làm nghề y có tấm lòng như cha mẹ)

Nếu ta không vượt qua được rào cản này, thì mãi mãi không thể trở thành một danh y chân chính.

Đêm ấy, ta liền mượn rượu làm gan, đưa ra yêu cầu hoang đường kia với Lận Trường Uyên.

Có lẽ bị ta làm loạn đến mức không còn cách nào, hắn thật sự đồng ý.

Sau khi tỉnh lại, ta xấu hổ vô cùng, sợ hắn cho rằng ta là hạng nữ tử phóng túng lả lơi.

Ta liền viện cớ rằng mình uống say, nhận nhầm hắn là Giang Chi Dao.

Lận Trường Uyên sắc mặt điềm tĩnh, cũng không hỏi thêm gì.

Ngoài cửa, Giang Chi Dao đã tìm đến.

Hắn lớn tiếng gào:

“Cái gì mà đội nón xanh! Nói bậy nói bạ! Biểu ca ta làm sao có thể coi trọng con nha đầu câm ấy!”

“Nha đầu câm đó nhất định sẽ tha thứ cho ta! Các ngươi thua rồi, chuẩn bị bồi bạc đi!”

Lận Trường Uyên nhìn ta một lát, chợt hỏi:

“Không khóc vì hắn nữa sao?”

Ta khẽ lắc đầu.

Nước mắt của nữ nhân, là m.á.u được rút ra từ tình yêu.

Một khi tâm đã chết, thì sẽ chẳng còn giọt lệ nào vì người ấy nữa.

Lận Trường Uyên bật ngón tay gõ vào trán ta, nói:

“Vậy thì cân nhắc lấy ta đi. Thanh bạch ta giữ suốt hai mươi lăm năm, đều bị nàng phá sạch rồi.”

Hắn cúi người thu dọn chăn gối.

Ta nhìn vết tích còn lưu lại trên đó, mặt nóng bừng như sắp bốc cháy thành tro.

Lận Trường Uyên lại còn nói thêm:

“Cũng đừng trách ta không giữ được mình. Đây là lần đầu tiên trong đời ta bị nữ nhân chạm vào.

Nàng dù sao cũng là y giả, chẩn đoán thử xem, ta mắc phải chứng gì, sao chỉ cần nữ nhân đụng đến là liền…”

Ta không thể nghe tiếp được nữa, bịt tai, chạy ra ngoài.

Vừa vặn đ.â.m sầm vào lòng Giang Chi Dao.

Hắn không hỏi ta có bị uất ức hay bị ức h.i.ế.p gì không, chỉ quan tâm đến một chuyện — mình có thắng cược hay không.

Thấy ta không khóc, không mắng, không oán, hắn liền cười lớn ha hả:

“Thấy chưa! Nha đầu câm của ta là yêu ta c.h.ế.t mất rồi! Các ngươi thua rồi!”

Khóe mắt ta liếc thấy ánh giễu cợt lướt qua trong mắt Lưu Phương Ninh.

Vài tên công tử bột khác nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu.

Chỉ riêng Giang Chi Dao vẫn chẳng hay biết gì, còn vui vẻ thu bạc vào túi.

Nếu là trước kia, ắt ta sẽ nhắc hắn — rằng những người đó chẳng hề thật tâm đối đãi hắn.

Nhưng lúc ấy, ta vờ như không thấy gì cả.

Chỉ một lòng nghĩ cách lừa thêm chút bạc từ Giang Chi Dao.

Để sớm ngày thoát khỏi Giang phủ.

Sau ba ngày lục tục dọn dẹp, cuối cùng cũng đã chuyển đi xong hết.

Hiện tại, ở Giang gia, chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.

Ta đang điều dưỡng thân thể cho phu nhân, chờ bà uống xong thang thuốc cuối cùng của liệu trình, là ta có thể hoàn toàn rời đi, không còn lưu luyến.

06

Phu nhân đã biết chuyện ta và Giang Chi Dao hủy hôn.

Giang Chi Dao bị bắt quỳ trong từ đường, bị phu nhân đánh đến da tróc thịt bong.

Ta đứng ở đằng xa, lặng lẽ nhìn.

Ban đầu, Giang Chi Dao còn gào khóc cầu xin tha thứ.

Nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của ta, liền sững người.

Vì nếu là trước kia, ta nhất định sẽ đau lòng rơi lệ, chạy lên che cho hắn, ôm hắn, chắn roi thay hắn.

Phu nhân cũng phát hiện — đánh lâu như vậy, mà ta vẫn không ra mặt ngăn cản.

Cây roi trong tay bà — vung cũng chẳng phải, hạ xuống cũng chẳng xong.

Ta không nỡ để bà khó xử, bèn bước lên, nhẹ nhàng níu tay áo bà, lắc nhẹ tay bà, ngẩng mặt nhìn với vẻ đáng thương.

Phu nhân liền nói:

“Nếu không phải Linh nhi xin tha, hôm nay ta đánh c.h.ế.t cái đứa con bất hiếu này rồi!”

Giang Chi Dao liền ghé lại gần, cười nhăn nhở khoác vai ta:

“Vẫn là nha đầu câm đau lòng vì gia mà.”

Hắn lại dỗ ta:

“Yên tâm đi, đợi gia chơi chán với Lưu Phương Ninh rồi, sẽ thu tâm cưới nàng.”

“Chờ thành thân rồi, thân thể và trái tim của gia đều dành cho nàng.”

Ta liếc nhìn dấu răng mà Lưu Phương Ninh để lại trên cổ hắn.

Thầm nghĩ: Thôi miễn.

Tâm thì đã thối rữa.

Thân thì hôi hám.

Ta nào phải kẻ nhặt rác!

Phu nhân thấy ta và hắn đứng cùng một chỗ, tưởng rằng ta đã tha thứ cho hắn, nên cũng tha cho hắn.

Phu nhân chuẩn bị đi Giang Nam để tra sổ sách các cửa hàng, phải mấy tháng mới trở về.

Trước khi lên đường, ta giục phu nhân uống xong thang thuốc hôm nay, lại đưa theo vài gói thuốc mang theo dọc đường.

Phu nhân hiền hòa nói:

“Vẫn là Linh nhi chu đáo nhất. Ta uống thuốc con kê, thân thể đã khá hơn nhiều. Theo ta thấy, năm nay nhất định con sẽ thi đậu vào Quan Y Ty.”

Nhắc đến Quan Y Ty, lòng ta lại trĩu xuống.

Thi hai lần đều trượt, trong lòng ít nhiều có chút nản lòng.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 5



Giang Chi Dao thì giở giọng chua ngoa:

“Lưu Phương Ninh thi một lần là đậu, theo ta thấy, ngươi đúng là hạng tầm thường, cũng đừng phí công đèn dầu chi nữa.

Gả cho ta làm thiếu phu nhân còn thoải mái hơn là vất vả kiếm mấy đồng bạc.”

Ta ghét cái miệng độc địa của hắn, bèn giẫm mạnh lên chân hắn một cái.

Giang Chi Dao vẫn còn cười:

“Mỗi lần nghe thấy tên Lưu Phương Ninh là ghen, tính khí càng ngày càng lớn.”

Đúng là một tên hạ tiện!

Đáng đời bị người ta lừa mất mấy ngàn lượng bạc.

Ta sẽ không giống trước kia, thay hắn tính toán, đi đòi lại nợ giúp hắn.

Sớm muộn gì, Giang Chi Dao cũng sẽ phá nát cả Giang phủ.

Ta nghĩ vậy, liền quay người lại, chìa tay ra đòi bạc hắn:

“Đúng, ghen đấy. Cho tiền đi!”

Giang Chi Dao tùy tiện nhét cho ta một tờ ngân phiếu.

Miệng còn chê bai:

“Phàm tục! Tham tài! Cưới ngươi thế này, ngày sau e là khổ không kể xiết.”

Thật nực cười, hai ta đã ký hưu thư rồi, mà hắn còn cứ mở miệng ra là “cưới với chẳng cưới”.

Về đến viện của hai người.

Ta trở lại thu dọn nốt mấy món còn lại, buộc lại thành bọc.

Giang Chi Dao liếc nhìn vào phòng, lại vỗ lên chiếc tay nải nhỏ của ta, cười nói:

“Ồ, dọn sạch sành sanh rồi, cái màn kịch từ hôn này diễn cũng sâu thật đấy.

Cũng tốt, đỡ để bọn họ nghi ngờ chúng ta cố ý dàn cảnh lừa tiền.

Vài bữa nữa, ta lại đến đón nàng về.”

Miệng hắn còn nhắc đến cái vụ cá cược kia.

Giang Chi Dao tự mình tiễn ta ra cửa.

Vừa hay xe ngựa của phu nhân chưa đi xa, cả hai ta đều có thể trông thấy.

Giang Chi Dao như bừng tỉnh, cười cợt trêu chọc ta:

“Bị ta bắt được rồi nhé! Nàng là muốn theo mẫu thân ta xuống Giang Nam, rồi bày trò bỏ nhà ra đi, khiến ta lo lắng đó mà!”

Hắn lắc đầu:

“Đáng tiếc, kế sách ấy lại bị thiếu gia ta nhìn thấu cả rồi.”

Nếu như ta có thể mở miệng, ta nhất định sẽ nói với Giang Chi Dao một câu:

“Ngươi đôi khi ngu đến buồn cười, tự cho là đúng đến mức khiến người ta tuyệt vọng.”

Ta liếc hắn một cái, xoay người kiên định rời đi.

Tới đầu phố, Lận Trường Uyên đã chờ ta từ lâu.

Hắn một tay đỡ lấy tay nải, một tay nắm lấy tay ta.

Lận Trường Uyên điềm nhiên hỏi:

“Chọn ngày thành thân vào mùng tám tháng Sáu, được không?

Ngày đó là ngày Quan Y Ty công bố bảng vàng, nàng nhất định sẽ đậu.

Chúng ta liền nhân dịp hỷ sự, mời khắp dân thành đến dự, để cùng chứng kiến vinh quang của nàng.”

Hắn nói những lời ấy đầy chắc chắn, như thể chưa từng nghi ngờ ta sẽ trượt.

Lận Trường Uyên nói về hôn sự nhẹ nhàng như không, thế nhưng ta lại từ đường nét căng cứng nơi xương hàm của hắn, nhìn ra sự căng thẳng trong lòng.

Hắn sợ ta từ chối.

Không giống cái tên Giang Chi Dao tự cao tự đại kia, miệng cứ nói thành thân, như thể ta là vật trong túi hắn.

Thôi, từ nay về sau… không nghĩ tới hắn nữa.

Ta nhón chân, đặt một nụ hôn lên má Lận Trường Uyên, mỉm cười rạng rỡ gật đầu thật mạnh:

Được, mùng tám tháng Sáu, thành thân!

07

Tiết Linh theo mẫu thân xuống Giang Nam.

Giang Chi Dao thì ở ngoài mặc sức ăn chơi vui vẻ suốt nửa tháng.

Dù có qua đêm không về, cũng chẳng ai đi tìm.

Nhưng rượu uống nhiều cũng có lúc ngán, ca khúc nghe mãi cũng có lúc chán.

Theo đuổi Lưu Phương Ninh đến tay rồi, mới phát hiện thì ra cũng chỉ đến thế.

Nghĩ lại, ngày trước chẳng hiểu vì sao cứ nghe đám bằng hữu xúi giục, nhất định phải theo đuổi nàng ta bằng được.

Thật kỳ lạ, Tiết Linh ở bên hắn suốt tám năm, vậy mà chưa từng thấy chán nàng.

Giang Chi Dao cảm thấy lần này mình thật sự đã chơi đủ rồi.

Hắn bước xuống giường Lưu Phương Ninh, lạnh nhạt buông một câu:

“Sau này sẽ không đến nữa.”

Lưu Phương Ninh cũng chẳng giữ, chỉ mỉm cười:

“Gia nhớ mỗi tháng đem mấy bài y học tâm đắc của Tiết cô nương trộm về cho ta xem là được.”

Nếu là trước kia, Giang Chi Dao nhất định sẽ không do dự mà gật đầu.

Nhưng lúc này, hắn lại nhớ đến Tiết Linh ngày ngày khổ luyện chuẩn bị thi lần thứ ba, bèn từ chối.

Lưu Phương Ninh cúi đầu cười khẽ:

“Gia à, Tiết cô nương trượt hai lần thi, chẳng phải đều vì ngài hay sao? Giờ còn giả bộ si tình làm gì?”

Nhắc đến chuyện ấy, Giang Chi Dao liền nghẹn trong lòng.

Hắn có thể đem mọi chuyện kể hết cho Tiết Linh nghe, chỉ riêng chuyện này, chưa từng dám hé miệng.

Lần đầu Tiết Linh thi rớt, là do hắn cố ý bỏ thuốc vào bữa sáng của nàng, khiến nàng đau bụng, không thể thi tốt.

Khi đó, hắn chỉ nghĩ: nếu nàng thi đỗ vào Quan Y Ty, ắt hẳn sẽ bận rộn vô cùng, chưa kể có thể bị điều đi nơi xa.

Hắn không muốn Tiết Linh rời khỏi mình.

Lần thứ hai nàng thi rớt, là do hắn bỏ bạc ra mua chuộc, đem suất đậu của nàng đổi cho Lưu Phương Ninh.

Hắn chỉ cảm thấy, so với Tiết Linh, Lưu Phương Ninh càng cần cơ hội ấy hơn — nàng ta bị kế mẫu ngược đãi, không chốn nương thân.

Nếu có thể làm nữ quan y, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 6



Còn Tiết Linh thì khác. Có hắn che chở, lúc nào mà chẳng sống tốt?

Nhưng đến khi hắn nhìn thấy nàng thi trượt lần hai, tự nhốt mình ba ngày ba đêm không ăn không uống, ánh mắt tuyệt vọng kia…

Lần đầu tiên hắn cảm thấy hốt hoảng.

Hắn thực sự không hiểu, chỉ là trượt một kỳ thi thôi, cớ sao lại trở thành chuyện sinh tử đến vậy?

Chẳng lẽ — làm một tiểu quan y, còn dễ chịu hơn làm thiếu phu nhân Giang gia?

Bất luận hắn dỗ dành ra sao, Tiết Linh cũng không thèm đoái hoài.

Cuối cùng, vẫn là biểu ca nghĩ ra cách, mới dụ được nàng ra ngoài.

Di mẫu họ bị ho mãn tính không khỏi, biểu ca mời Tiết Linh đến phủ xem bệnh.

Tiết Linh lập tức bắt mạch, tìm ra trọng điểm.

Biểu ca liền khen:

“Trước sau có tám vị ngự y đến xem, đều không bắt được bệnh.

Chỉ có cô vừa chẩn liền chỉ đúng căn nguyên.

Chứng tỏ y thuật của cô thật sự cao minh.

Tiết Linh, hãy tiếp tục tinh tấn, sau này nhất định sẽ trở thành danh y một đời.”

Từ đó, Tiết Linh vực dậy tinh thần, chăm chỉ gấp bội.

Nàng làm học trò tập sự tại y quán, dần dần đã thành thạo bắt mạch, cũng bắt đầu có chút danh tiếng ở kinh thành.

Thậm chí, thỉnh thoảng biểu ca còn đưa nàng vào cung, khám bệnh cho các nương nương.

Mẫu thân Giang Chi Dao thấy vậy, tức giận mắng:

“Cứ chờ xem! Đợi Linh nhi thi đậu Quan Y Ty, tiền đồ rộng mở, chắc chắn sẽ chẳng còn nhìn ngươi — cái tên chơi bời lêu lổng — ra gì!”

Nhớ lại lời của mẫu thân, Giang Chi Dao đ.â.m ra hoảng hốt.

Hắn vội vã quay về nhà, định bụng chong đèn đọc sách.

Khoa cử và kỳ thi Quan Y Ty thi cùng ngày, bảng vàng cũng công bố cùng ngày.

Chỉ tiếc, hắn e rằng bản thân lần này vẫn sẽ trượt.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Giang Chi Dao nảy ra một ý tưởng.

Hắn có thể tặng Tiết Linh một bất ngờ thật lớn!

Giang Chi Dao hớn hở, hô lớn:

“Người đâu! Gia muốn chuẩn bị hôn sự!”

Tiểu tư ngẩn ra. Cả Giang phủ ai chẳng biết thiếu gia sớm đã hưu hôn với Tiết cô nương?

Thiếu gia định cưới ai chứ?

Tiểu tư dè dặt hỏi:

“Thiếu gia định thành thân với vị tiểu thư nhà nào ạ?”

Giang Chi Dao nổi giận:

“Tất nhiên là Tiết Linh! Thiếu phu nhân của Giang gia chúng ta!”

Tiểu tư nhỏ giọng nhắc:

“Nhưng mà… chẳng phải đã hưu rồi sao?”

Giang Chi Dao chẳng coi là chuyện gì:

“Đều là giả vờ thôi! Nàng sao nỡ rời xa ta?”

Tiểu tư nghĩ thầm: chưa từng nghe từ hôn là chuyện “giả vờ”.

Nhưng thiếu gia đã nói vậy… thì đành vậy.

Giang Chi Dao lật tung lịch cát hung, cuối cùng mừng rỡ nói:

“Chọn ngày thành thân là mùng tám tháng Sáu!

Đến lúc đó, gia mặc hỷ phục, dẫn đoàn đón dâu tới dưới bảng vàng rước nàng về,

há chẳng nở mày nở mặt một phen!”

08

Ta theo Lận Trường Uyên đến vương phủ, dâng lễ ra mắt Thái phi.

Thái phi là tỷ tỷ ruột của phu nhân, cũng là người đã nhìn ta lớn lên từ bé.

Bà biết Lận Trường Uyên muốn cưới ta, liền thở dài:

“Chuyện này… ồn ào quá đỗi…”

Trong lời nói ít nhiều mang theo vài phần không hài lòng.

Lận Trường Uyên lạnh mặt nói:

“Mẫu phi, nếu người định nói điều gì không nên, vậy thì xin hãy miễn.”

Thái phi trừng mắt nhìn hắn hai cái:

“Sao? Cưới vợ rồi, đến cả mẹ ruột cũng muốn đuổi đi?”

Ta tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng Thái phi.

Thái phi nắm tay ta, tức giận nói:

“Không đâu chu đáo bằng Linh nhi. Ta nhìn nó lớn lên, biết rõ nó là đứa tốt.

Chẳng phải không hài lòng, chỉ là nếu đã định gả vào vương phủ, thì có vài chuyện cần nói rõ.

Bằng không sau này sinh hiềm khích, sẽ khó mà sống yên ổn.

Con là nam nhân, sao hiểu được nỗi khổ của con dâu bị kẹt giữa trượng phu và mẹ chồng?”

Ta nghe hiểu — Thái phi có điều muốn hỏi.

Lận Trường Uyên để ta ngồi xuống, đích thân rót trà mời ta.

Thái phi chăm chú nhìn ta, hỏi thẳng:

“Linh nhi, ta chỉ hỏi con một câu — cha con thật sự vì cứu Chi Dao mà c.h.ế.t sao?”

Đã tám năm trôi qua, ta không ngờ mình lại phải nhớ lại ngày hôm ấy.

Xem ra, sau khi biết Lận Trường Uyên muốn cưới ta, Thái phi đã sai người về Giang Nam tra xét.

Vừa nghe câu ấy, Lận Trường Uyên lập tức đứng dậy, định đưa ta đi.

Ta lắc đầu, giọng khàn khàn nói:

“Biểu ca, ta nguyện kể cho Thái phi biết sự thật.”

Lời ấy khiến Thái phi chấn động.

Từ ba năm trước, Lận Trường Uyên đã tìm danh y họ Lâm mời đến kinh thành, ba tháng nay, Lâm thần y chẩn trị cho ta, châm cứu và kê dược, ta đã có thể dần dần mở miệng nói chuyện.

Lận Trường Uyên cau mày:

“Lâm thần y nói độc chưa trừ sạch, chưa nên nói nhiều.”

Thái phi lại giật mình:

“Độc? Là độc gì?”

Ta chậm rãi đáp:

“Là độc… do cha con ép con uống.”

Thái phi ôm ngực, ngã ngồi xuống ghế.

Chuyện này, thực ra nói ra cũng chẳng dài.

Phụ thân ta là một con nghiện cờ bạc, đồng thời là một tên lính gác cổng.

Ông ta nợ nần chồng chất, bị chủ nợ chặn ngay trước cửa nhà.

Ta từng nghe lén ông ta bàn bạc chuyện tham gia buôn bán muối lậu.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 7



Kẻ xấu kéo ta từ phòng ra, kề d.a.o vào cổ:

“Con nha đầu này nghe được bí mật của ta, phải g.i.ế.c nó.”

Phụ thân ta thản nhiên nói:

“Giết nó rồi ai giặt quần áo, nấu cơm cho ta? Độc cho câm là được.”

Độc cho câm là được.

Mấy chữ ấy đã định đoạt cả đời ta.

Phụ thân ta đích thân ép ta uống một bát thuốc làm câm.

Ta không cầu xin, vì biết cầu cũng vô ích.

Chờ bọn chúng đi khỏi, ta chạy ra xó xỉnh, móc họng nôn ra.

Nôn được hơn nửa, vẫn giữ được chút giọng nói yếu ớt.

Từ đó, ta tự mình luyện nói nơi không người.

Chỉ là độc chưa hết, dây thanh quản vẫn tổn thương.

Về sau, phụ thân phát đạt, cưới kế mẫu, sinh thêm đệ đệ.

Họ tiếc tiền thuê nha hoàn, mọi việc trong nhà đều do ta làm.

Thi nhân ca tụng Giang Nam xuân dài đông ngắn, dịu dàng như đất lành.

Nhưng thuở thơ ấu của ta, mười năm đầu đời, lại như sống mãi trong mùa đông không thấy lối ra.

Mỗi ngày trong cái rét âm u ấy đều là cực hình.

Ta ghét ban ngày, vì phải giặt đồ bên sông giá lạnh, đôi tay đỏ ửng, khô nứt như củ cải.

Giày vớ ướt sũng, gặp hơi nóng lại ngứa ngáy như có trăm ngàn con kiến cắn.

Ta cũng ghét buổi trưa — cơm nấu dở thì bị đánh, nấu ngon thì không được để lại cho ta ăn no.

Ta càng không ưa màn đêm.

Cái bụng đầy nước lạnh, đắp chăn cứng như gỗ, nằm co trong ổ lạnh.

Không dám nhắm mắt.

Sợ một khi nhắm mắt… sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.

Ta từng tự hỏi:

vì sao mùa đông Giang Nam lại dài đến thế?

Dài đến mức khiến người ta tưởng như không thể vượt qua.

Mãi đến năm ta mười tuổi, mùa đông ấy bỗng chậm rãi kết thúc.

Phụ thân nói có người từ kinh thành tới điều tra án muối lậu —

là Lận Trường Uyên.

Giang Chi Dao cũng theo đến Giang Nam chơi.

Khi đó, Giang Chi Dao vừa tròn mười tuổi, là một công tử nhà giàu tốt bụng hiếm thấy.

Ta theo hắn rong ruổi khắp Giang Nam, hắn thỉnh thoảng lại thưởng cho ta chút bạc lẻ.

Giang Chi Dao tiếc nuối nói:

“Nếu ngươi là cô nhi, ta đã có thể mang ngươi về kinh.”

Ta thầm nghĩ: ta có thể trở thành cô nhi mà.

Thế là đêm ấy, dù biết băng ven sông không chắc, ta vẫn cố gắng dỗ hắn đi ngắm hoa đăng bên sông.

Khi hắn rơi xuống nước, phụ thân ta lập tức xuất hiện.

Ông ta mừng rỡ:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này đúng là có chủ ý! Nếu ta cứu được công tử nhà giàu này, chẳng phải là lập công lớn sao!”

Ông ta nhảy xuống cứu Giang Chi Dao lên bờ, nhưng bản thân lại kiệt sức, c.h.ế.t chìm trong dòng nước lạnh.

Khi người ta vớt t.h.i t.h.ể ông ta lên, ta nhào tới, nhân lúc không ai để ý, rút cây ngân châm cắm ở cổ chân ông.

Phụ thân ta… cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi.

Ta khóc đến mức gần ngất đi.

Người ngoài chỉ cho rằng ta quá mực hiếu thảo.

Sau đó, mọi việc dễ hơn nhiều.

Chỉ cần để Giang Chi Dao biết ta sống khổ sở thế nào là được.

Tất nhiên, phải thê thảm hơn một chút.

Vậy nên đêm đó, ta cố ý không nhóm được than, để cả nhà đầy khói.

Kế mẫu đuổi ta ra sân, bắt ta nhóm lửa ngoài trời.

Ta "lỡ tay" làm cháy chiếc áo bông bằng gấm mà bà ta quý nhất.

Bà ta hét lên, vớ lấy cây chọc than định đánh ta.

Giang Chi Dao đến đúng lúc, chắn cho ta một đòn.

Hắn đánh cho kế mẫu và đệ đệ một trận, giận dữ nói:

“Ta mang ngươi đi! Rời khỏi cái hang sói này!”

Kế mẫu giở trò vòi tiền, đòi hắn hơn trăm lượng bạc.

Hắn ép bà ta viết giấy bán người.

Ta ngồi trên xe ngựa về kinh, ôm chặt lấy mình.

Ta biết, mùa đông của ta cuối cùng cũng đã kết thúc.

Mùa xuân thuộc về ta, tuy đến muộn,

nhưng rốt cuộc vẫn đến.

*

Nói xong câu chuyện ấy, ta bình tĩnh nói:

“Thái phi, là con hại c.h.ế.t cha con. Nếu người cho rằng con không xứng gả vào vương phủ, con lập tức rời đi.”

Không ngờ Thái phi khóc không ngừng, ôm ta vào lòng, giận dữ nói:

“Ai dám nói con không xứng! Ta là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”

Lận Trường Uyên kéo tay bà ra, bất đắc dĩ nói:

“Mẫu phi, nàng nói nhiều như vậy, cổ họng cũng khàn rồi, phải đi uống thuốc.”

“Đi đi… đi mau… uống nhiều vào, uống nhiều vào.” Thái phi vội vã thúc giục.

Lận Trường Uyên dắt tay ta rời khỏi phòng.

Ta nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói:

“Thật ra, năm đó… chàng thấy ta rút ngân châm rồi.”

Suốt mấy năm nay, ta cứ thấy hắn là né tránh, cũng vì trong lòng có tội.

Năm đó, sau khi ta g.i.ế.c cha, quay đầu lại —

liền thấy Lận Trường Uyên đứng lặng lẽ nơi rìa đám đông, lặng lẽ nhìn ta.

Hắn khựng lại nửa bước, đáp:

“Thấy rồi. Khi đó ta vừa g.i.ế.c xong mấy trăm tên buôn muối lậu, nàng chỉ g.i.ế.c một người, có đáng gì đâu.”

Hắn cười khẽ:

“Nói ra thì, sau khi về kinh, Giang Chi Dao thường dẫn nàng vào vương phủ chơi, còn ở lại qua đêm.

Hắn kể ta dữ như ác thần, sao nàng lại chẳng hề sợ?”

Ta bật cười:

“Chàng thấy ta g.i.ế.c người còn tha cho ta, sao có thể là kẻ xấu được?”
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 8



Lận Trường Uyên quay sang nhìn ta, liếc trái liếc phải, rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu hôn ta.

Giây phút ấy, hai lòng đồng điệu.

Từ khi quen biết ta, hắn đã hiểu rõ bản chất linh hồn ta.

Người ngoài dù có vu vạ thế nào đi nữa,

cũng không thể thay đổi được cái nhìn của ta đối với hắn.

09

Lận Trường Uyên bận rộn chuẩn bị hôn sự, còn ta thì chăm chỉ ôn luyện chờ ngày thi.

Thái phi cũng bận rộn sắp xếp lại vương phủ.

Bà chê chủ viện mà Lận Trường Uyên từng ở quá đỗi lạnh lẽo, bèn đem bản vẽ đến hỏi ý ta, định sửa sang lại toàn bộ.

Trong vương phủ, người ra kẻ vào tấp nập suốt cả ngày.

Cả kinh thành đều biết:

Vị vương gia hai mươi lăm tuổi vẫn chưa cưới vợ kia, rốt cuộc cũng sắp thành thân.

Giang Chi Dao đang chọn vải ở tiệm lụa thì nghe được tin ấy, sững người tại chỗ.

“Hả? Vị vương gia nào?”

Lão chưởng quầy cười đáp:

“Tất nhiên là biểu ca của Giang thiếu gia rồi — vị Ninh vương điện hạ danh chấn kinh thành nhà ta!”

Giang Chi Dao giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tốt lắm! Biểu ca thành thân mà không thèm báo cho hắn một tiếng!

Hắn vội vàng chạy đến vương phủ, vừa vào cửa đã thấy không khí hỉ sự rộn ràng khắp nơi.

Hoa tươi kết thành từng cụm rực rỡ, hoàn toàn khác xa cái phủ vắng lặng giá buốt như hầm băng ngày nào.

Quản gia hô lớn:

“Chớ đi lối ấy! Vương phi thích yên tĩnh!”

Phía sau Giang Chi Dao là một nhóm người, tay bê mâm phủ lụa đỏ, lặng lẽ đi ngang qua.

Hắn tiện tay vén một tấm lên xem.

Ồ hô!

Trâm hoa đính ngọc lấp lánh.

Mũ phượng mạ vàng chạm khắc mây lành.

Trâm bướm nạm ngọc đính men sứ tinh xảo.

Mỗi món đều là trân bảo vô giá!

Giang Chi Dao hít sâu một hơi lạnh:

“Biểu ca ta đúng là muốn cưới tiên nữ hạ phàm hay sao!”

Quản gia thấy cái vị tổ tông này thò tay lung tung, sợ hắn làm hỏng sính lễ, vội xua tay cho người mang đồ đi.

Giang Chi Dao rút từ trong n.g.ự.c ra tờ sính lễ mình chuẩn bị.

So đi tính lại, đột nhiên thấy thật khó coi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại...

Nha đầu câm kia là ai chứ, sao có thể so được với vương phi của biểu ca?

Cho dù hắn không tặng lấy một xu, nha đầu ấy cũng nên biết ơn hắn mới phải.

Giang Chi Dao len lén đi về phía hậu viện.

Từ xa, hắn nhìn thấy một cô nương mặc cung trang, ngồi bên hồ vừa đọc sách vừa cho cá ăn.

Nàng vận xiêm y thêu bằng lụa thơm Vân Sa, nhẹ mềm như gió, gió thổi qua liền phiêu phiêu như tiên nữ.

Dáng vẻ đơn giản, nhưng đôi khuyên tai lại là trân châu tiến cống.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đã đẹp đến mê lòng người.

Giang Chi Dao càng nhìn càng thấy quen mắt.

Khi thấy vương phi vươn tay ngáp khẽ — cái động tác kia, lại giống hệt nha đầu câm kia!

Hắn chấn động đến hồn vía lên mây!

Lận Trường Uyên bước đến, nhẹ nhàng ôm người kia vào lòng, cúi đầu hôn nàng.

Hai người kề sát nhau, một cái hôn, một câu chuyện, lại một cái hôn.

Từ xa, Giang Chi Dao nghe thấy giọng nói khàn nhẹ của vương phi.

Hắn thở phào nhẹ nhõm:

Không phải nha đầu câm.

Phải rồi!

Sao có thể là nha đầu câm được chứ!

Hắn còn đang định xem tiếp, thì một hộ vệ cao lớn đã lặng lẽ đứng chắn trước mặt.

Nắm cổ áo hắn, vác thẳng ra ngoài vương phủ.

Hộ vệ mặt lạnh như băng:

“Vương gia căn dặn: nếu Giang thiếu gia còn tự tiện xông vào, lần sau sẽ đánh gãy chân.”

Giang Chi Dao giơ tờ sính lễ và thiệp mời, hét lên:

“Ta tới tìm di mẫu mà!

Ngày mùng tám tháng Sáu ta thành thân,

muốn nhờ di mẫu giúp ta lo liệu một chút!”

10

Giang Chi Dao bị Thái phi mắng cho một trận nên thân.

“Trên thiệp cưới này sao lại ghi tên Tiết Linh?”

“Người ta sớm đã hủy hôn với ngươi rồi, sao ngươi còn hồ đồ như vậy!”

Thái phi là người chứng kiến hắn và Tiết Linh lớn lên cùng nhau, nên những chuyện hồ đồ hắn từng làm, bà đều biết rõ.

Bà cố ý không nói cho hắn biết Tiết Linh sẽ gả vào vương phủ, là để cho hắn sốt ruột một phen.

Giang Chi Dao bị đuổi ra khỏi vương phủ, uể oải quay về nhà.

Quản gia vội vàng chạy tới:

“Thiếu gia! Phu nhân từ Giang Nam gửi thư về rồi!”

Tim Giang Chi Dao lập tức bay bổng!

Hắn vội vã lao về phía thư phòng, chạy đến mức thở không ra hơi.

Cả đời này chưa từng gấp gáp đến thế!

Hắn đã viết thư báo với mẫu thân và nha đầu câm rằng mình sắp thành thân,

trông chờ thư hồi âm.

Đẩy cửa bước vào — trên bàn chỉ có duy nhất một phong thư.

Là thư của mẫu thân.

Phải rồi… Nha đầu câm ấy vẫn đang giận hắn kia mà.

Chờ nàng biết hắn giờ ngày ngày ở nhà đọc sách, không còn qua lại với Lưu Phương Ninh nữa…

Chẳng phải nàng sẽ lập tức mọc cánh mà bay về từ Giang Nam sao?

Càng nghĩ, hắn càng đắc ý.

Thế nhưng khi mở thư ra xem — hắn lập tức sững sờ tại chỗ.

Trong thư, mẫu thân mắng hắn một trận tơi bời.

Chắc chắn là đoán được hắn lại làm chuyện gì đó chọc giận Tiết Linh rồi.
 
Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông
Chương 9



Cuối thư, bà dặn dò tha thiết:

“Tấm lòng nữ nhân, nào chịu nổi ngươi hết lần này đến lần khác chà đạp.

Nếu giờ đã hiểu ra, thì sống cho tử tế, đừng tiếp tục hồ đồ nữa.

Linh nhi là cô nương tốt, ngàn người có một.”

Đọc đến đây, Giang Chi Dao đột nhiên bừng tỉnh:

Thì ra… Tiết Linh không đi Giang Nam cùng mẫu thân hắn!

Khoảnh khắc ấy, như sét đánh ngang tai, hồn phách hắn rụng rời.

Nàng không thể nói, có thể đi đâu được chứ!

Họng Giang Chi Dao khô khốc, giọng run rẩy:

“Người… người đâu…”

Hắn lập tức triệu toàn bộ gia nhân, vội vàng đi tìm người.

Nếu Tiết Linh xảy ra chuyện, bị kẻ khác lừa bán… thì biết làm sao bây giờ?

Quản sự vội trấn an:

“Thiếu gia đừng vội, có khi Tiết cô nương về nhà rồi cũng nên.”

Giang Chi Dao quát lên:

“Nàng làm gì còn nhà!”

Vừa dứt lời, trong lòng hắn cũng chấn động.

Phải rồi… nha đầu câm ấy sớm đã không còn nhà nữa.

Chính vì biết nàng không nơi nương tựa, nên hắn mới dám hết lần này đến lần khác chèn ép nàng…

11

Nghe nói Giang Chi Dao lật tung cả kinh thành để tìm ta, cuối cùng ngất xỉu ngay giữa phố vì quá nóng ruột.

Thiên hạ ai nấy đều khen hắn là lãng tử quay đầu, quý giá hơn vàng, đúng là kẻ si tình trời ban.

Ta nghe xong, chỉ cười nhạt, coi như chuyện cười kể vui miệng.

Kỳ thi Quan Y Ty sắp bắt đầu.

Ta đứng trước cửa viện thi, hít sâu một hơi chuẩn bị vào trường.

Ngoảnh đầu nhìn về phía Lâu Vân trên phố.

Lận Trường Uyên đang đứng trên lầu hai, ánh mắt dõi theo ta.

Ánh mắt chạm nhau, hắn vẫy tay về phía ta.

Ta hít sâu một hơi, sải bước tiến vào sân thi.

Một ngày thi kéo dài, hao hết khí lực.

Về đến phủ, ba ngày liền chỉ ăn rồi ngủ, mọi việc chẳng màng đến.

Rồi đến mùng tám tháng Sáu — ngày niêm yết bảng vàng.

Cũng là ngày thành thân của chúng ta.

Trong vương phủ, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.

Khắp nơi treo lụa đỏ, tràn ngập không khí hân hoan.

Lận Trường Uyên thay hỉ phục.

Hắn vốn rất ít khi mặc màu tươi, nay vận hồng bào mà tuấn mỹ vô song, khí chất hơn người.

Ta ngẫm nghĩ một chút, khẽ nói:

“Ta muốn tự mình đi xem bảng.”

Nếu lần này lại trượt...

Ta không dám nghĩ tiếp.

Dẫu trong lòng có đủ dũng khí đón nhận thất bại, thì cũng cần một nơi lặng lẽ, để từ từ nuốt xuống tủi hổ.

Lận Trường Uyên đồng ý, nói:

“Được, ta dẫn đội ngũ rước dâu chờ nàng ở đầu phố.”

Thông lệ, tân lang phải đến nhà gái rước dâu.

Nhưng ta nào có nhà?

Nếu ta thi đậu Quan Y Ty, thì nơi ấy sẽ là khởi đầu cho một đời mới.

Từ thời khắc tên ta hiện trên bảng vàng, ta sẽ sống một cuộc đời khác.

Khi ta đến chỗ xem bảng, đã có rất đông người tụ lại.

Ta trông thấy tiểu tư nhà họ Giang chen chúc phía trước, dáo dác tìm quanh.

Hắn cuống cuồng:

“Trời ơi! Thiếu gia lại ngất đúng lúc thế này!

Tiết Cô nương nhất định sẽ tới xem bảng, chẳng biết bao giờ thiếu gia mới tỉnh lại!”

Hai lần trước ta đều đứng từ sớm, đợi xem bảng.

Nhưng lần này, ta lại đứng phía sau.

Người của Quan Y Ty bước ra dán bảng.

Đám đông đang râm ran, bỗng chốc im bặt.

Chỉ còn tiếng chim hót, ve kêu, gió lùa, và nhịp tim ta đập thình thịch.

Bảng dán xong.

Quan sai gõ trống gõ chiêng, xướng tên vang vọng:

“Chúc mừng Tiết Linh cô nương — đỗ thủ bảng!”

Ngay lập tức.

Đám người ồ lên như vỡ chợ.

“Là cô nương nhà ai mà thi được điểm cao như thế!”

“Trời ơi! Môn dược lý được điểm tuyệt đối, chắc đến trong mộng cũng còn học bài đấy!”

Hắn nói không sai.

Ta thực sự… học đến mức trong mơ cũng đang đọc sách.

Ta quay đầu, cất bước chạy về phía đầu phố.

Gió cuốn vạt áo ta tung bay, ta như muốn hóa tiên mà bay lên không trung.

Lận Trường Uyên đứng đợi nơi đầu ngõ.

Thấy ta, hắn lập tức sải bước tiến đến, ôm chặt ta vào lòng.

Ta nghẹn ngào nói:

“Lận Trường Uyên, ta thi đậu rồi! Đứng đầu bảng!”

Hắn hít sâu một hơi, ba tiếng “Tốt! Tốt! Tốt!” vang rền.

Thấy hắn cũng thả lỏng đôi chút, ta liền trêu chọc:

“Có phải chàng sợ ta thi rớt, liền bỏ cưới không đấy?”

Hắn dùng ngón tay cái khẽ vuốt má ta, ánh mắt sâu thẳm nói:

“Ta sợ… nàng sẽ chê ta.”

Ta nhìn hắn, đầy nghi hoặc.

Hắn khẽ cười, giọng có chút tự giễu:

“Ta như thế này… nếu chẳng phải sinh ra đã ngậm ngọc ngậm vàng, thì nào có tư cách cưới được một nữ tử như nàng — thiên tư xuất chúng, nỗ lực không ngơi, mạnh mẽ sinh trưởng như cỏ xuân qua tuyết.

Nàng khiến ta vừa thẹn, lại vừa tự hào.”

Ta nắm lấy tay hắn, nước mắt lưng tròng:

“Chúc mừng chàng… đã trở thành phu quân của Tiết Linh ta.”

Lận Trường Uyên bật cười sảng khoái, cao giọng hô:

“Đi nào! Rước vương phi hồi phủ!”

12

Giang Phu nhân vội vã trở về phủ. Vừa bước vào cửa, đã thấy Giang Chi Dao nằm co ro trên giường, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Gầy đi một vòng, sắc mặt tiều tụy, trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày.

Bà vừa giận vừa xót.

Sớm biết thế này, thì đã đối xử tốt với Linh nhi ngay từ đầu, sao để mọi chuyện thành ra thế này.
 
Back
Top Bottom