Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tú Nương - Cửu Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN_wPN2E1Twb5ejx7ABI1N57H-6GVhoS1g8yLDfIv_DlbfP9pbjbVHp17zLWZH4qxfqCaFbr3TtgraxfVl0SZcKJbJsqHBgoEakt37BionrWOnkuEJYasIOCmIab2xUQZSK3IeqdbvXiEI1XmQHOlNE=w215-h322-s-no-gm

Tú Nương - Cửu Niên
Tác giả: Cửu Niên
Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Cửu Niên

Thể loại: Cổ Đại, Trả Thù, Xuyên Không

Team dịch: Mỗi Bước Mỗi Xa

Giới thiệu

Ta xuyên qua, trở thành một tú nương có chút tiếng tăm ở thành Trường An.

Vì để cuộc sống trở nên thoải mái hơn, phu quân ta nói đã tìm được một công việc ở phủ Vinh Vương, canh giữ một biệt viện, mỗi đêm có thể kiếm được một hoặc hai lượng bạc.

Ban đầu ta không đồng ý. Công việc này rất vất vả, một khi có sai sót không chỉ không nhận được bạc, mà còn có thể bị phạt trượng.

Nhưng phu quân ta vẫn đi. Chàng nói muốn tiết kiệm một ít bạc, sau này có con cái thì không để bọn nhỏ phải chịu khổ cùng bọn ta.

Đêm đầu tiên phu quân ta đi.

Ta chờ từ lúc xế chiều cho đến sáng sớm, chàng vẫn chưa trở về.

Sau đó có người nói với ta, trong phủ Vinh Vương đang giam giữ một cô nương. Đương kim Tam hoàng tử phẫn nộ, vì hồng nhan mà cầm kiếm xông vào phủ Vinh Vương giải cứu cô nương đó.

Mà phu quân của ta, liền trở thành vong hồn dưới kiếm của Tam hoàng tử, khi hắn phẫn nộ cứu hồng nhan.​
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 1



Ta xuyên qua, trở thành một tú nương có chút tiếng tăm ở thành Trường An.

Vì để cuộc sống trở nên thoải mái hơn, phu quân ta nói đã tìm được một công việc ở phủ Vinh Vương, canh giữ một biệt viện, mỗi đêm có thể kiếm được một hoặc hai lượng bạc.

Ban đầu ta không đồng ý. Công việc này rất vất vả, một khi có sai sót không chỉ không nhận được bạc, mà còn có thể bị phạt trượng.

Nhưng phu quân ta vẫn đi. Chàng nói muốn tiết kiệm một ít bạc, sau này có con cái thì không để bọn nhỏ phải chịu khổ cùng bọn ta.

Đêm đầu tiên phu quân ta đi.

Ta chờ từ lúc xế chiều cho đến sáng sớm, chàng vẫn chưa trở về.

Sau đó có người nói với ta, trong phủ Vinh Vương đang giam giữ một cô nương. Đương kim Tam hoàng tử phẫn nộ, vì hồng nhan mà cầm kiếm xông vào phủ Vinh Vương giải cứu cô nương đó.

Mà phu quân của ta, liền trở thành vong hồn dưới kiếm của Tam hoàng tử, khi hắn phẫn nộ cứu hồng nhan.

Mỗi bước mỗi xa

1.

Ta là người xuyên không.

Bước vào thế giới khác, không có được cái gọi là "bàn tay vàng".

Ở sườn núi đá lởm chởm ngoài thành Trường An, ta đã ở đó ba ngày. Trên người không có của cải gì nên hồn, cũng không có tay nghề nào. Vào cửa thành, cách ăn mặc kỳ quái, chắc chắn sẽ bị người khác coi như yêu nghiệt.

Ta suýt nữa c.h.ế.t đói ở sườn núi đá, may mắn lúc đó gặp được phu quân ta. Chàng sống trên một ngọn núi gần đó, mỗi ngày kiếm sống bằng nghề săn bắn.

Chàng đưa ta về nhà, còn săn cho ta một con gà rừng, cứu ta khỏi tình cảnh tuyệt vọng lúc bấy giờ.

Phu quân không thích nói chuyện, sống một mình trên núi.

Nhớ ơn cứu mạng này, ta thay chàng giặt giũ nấu nướng. Dần dà, giữa chúng ta nảy sinh chút tình ý.

Ta rốt cuộc không thể quay trở về thế giới mà lẽ ra vốn thuộc về mình.

Cho nên, ta chọn chấp nhận số phận.

Yên tâm ở lại thế giới xa lạ này.

Phu quân ta có tình với ta, trong những ngày tháng sớm chiều bên nhau, ta cũng dần có ý với chàng.

Vì vậy, hai bọn ta đã thành thân ngay tại căn nhà tranh.

Chàng hứa sẽ đối xử tốt với ta suốt đời, ta cũng hứa hẹn cả kiếp này với chàng.

Nhưng đã có sự xuyên không.

Thì tuyệt đối không chỉ có một mình ta.

Nghe đồn có Tam tiểu thư Lâm Nguyệt trong phủ Thừa tướng ở thành Trường An, sau một lần rơi xuống nước, từ si dại trở nên thông minh. Nàng ta còn tỏa sáng rực rỡ tại một hội thơ, ngẫu hứng liền ngâm ra những bài thơ tuyệt cú nghìn đời.

Tiểu Hầu gia tài năng xuất chúng sùng bái nàng ta, Tam hoàng tử tôn quý cũng ngày ngày ở bên cạnh nàng ta.

Ngay cả Vinh Vương điện hạ luôn phóng túng chỉ yêu thích mỹ nhân, cũng thu lại những tính cách ph*ng đ*ng, trong mắt chỉ nhìn thấy Tam tiểu thư.

Lúc đó, ta đã biết.

Nếu thế giới này có nữ chính, thì Tam tiểu thư chắc chắn là nhân vật nữ chính mang hào quang.

Chẳng qua, những điều này đều không liên quan đến ta.

Ta chỉ muốn giữ gìn những tháng ngày được bên cạnh phu quân, sống một cuộc sống bình dị suôn sẻ như thế.

2.

Thành thân được ba tháng.

Phu quân ta khi đi săn trên núi thì bị thương, ta sớm bảo chàng vào thành tìm đại phu, nhưng phu quân ta nói phí xem bệnh ở trong thành rất đắt, nói thế nào cũng không muốn đi.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể mang giỏ lên núi hái chút thảo dược.

Khi ta vừa lên núi, đã thấy tiểu thư Lâm Nguyệt ngất xỉu trong rừng.

Nàng ta dáng vẻ xinh đẹp, đuôi mắt có một nốt ruồi son. Dấu hiệu rõ ràng như vậy, ta liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra nàng ta.

Cũng có thể xuất phát từ việc đồng bệnh tương liên, hoặc không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, ta đã cõng nàng ta xuống núi, chăm sóc nàng ta ba ngày.

Lâm Nguyệt tỉnh lại.

Nàng ta nói ta là ân nhân cứu mạng của nàng ta, còn kể về đích tỷ trong nhà đã ghen tị với nàng ta thế nào, nên mới nhân lúc nàng ta ra ngoài thành du ngoạn liền ra tay độc ác như thế.

Nàng ta còn tặng ta một miếng ngọc bội.

Nói rằng ân cứu mạng không thể không báo đáp, sau này nếu ta có bất kỳ chuyện gì, có thể dùng miếng ngọc này đến tìm nàng ta.

Trong những ngày này vì có mặt Lâm Nguyệt, để bảo vệ danh tiếng của khuê môn quý nữ, phu quân ta đã lên núi săn bắn.

Trong căn nhà tranh cũ kỹ, chỉ còn lại ta và Lâm Nguyệt.

Có lẽ vì đều là người hiện đại.

Ta có nhiều tiếng nói chung với nàng ta, mà không hiểu sao lại có cảm giác như hận vì đã gặp nhau quá muộn.

"Nhu Nương, nếu ngươi muốn, có thể theo ta về phủ Thừa tướng. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi cả đời vinh hoa phú quý."

Lâm Nguyệt muốn khuyên bảo ta cùng nàng ta rời đi.

Nhưng ta không muốn.

Ta biết nàng ta là nữ chính của thế giới này, chắc chắn sẽ bị cuốn vào cuộc chiến đấu tranh quyền lực và những rối ren dây dưa tình cảm các loại, trong quá trình đó, chỉ cần một chút bất cẩn cũng sẽ bị ngộ thương.

Ta chỉ là một người bình thường.

Cũng chỉ mong sống cuộc sống bình thường nhất.

Trông coi một căn nhà tranh, cùng phu quân ta ân ái bên nhau. Đó chính là điều ta mong muốn nhất.

Mà lần cứu giúp này.

Cũng chỉ là hành động tiện tay mà thôi.

Sau đó Lâm Nguyệt rời đi, ta không còn gặp lại nàng ta nữa.

Ta đã nghĩ đây chỉ là một hồi bèo nước gặp nhau với nữ chính của số phận, nhưng không ngờ khi biết tin tức về nàng ta lần nữa, lại là lúc phu quân ta bỏ mình.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 2



3.

Xác của phu quân ta bị vứt ở bãi tha ma.

Nghe nói phủ Vinh Vương chê chàng xui xẻo, nên đã vội vàng vứt vào bãi tha ma, ngay cả một cái chiếu cũng không có để bọc.

Phu quân đáng thương của ta, cứ thế mà phơi thây giữa đồng hoang.

Ban đêm, ta cầm đèn lồng, từng bước tiến vào bãi tha ma.

Khắp nơi là xác chết, cảnh tượng tan hoang tiêu điều.

Có những xác c.h.ế.t vẫn còn tươi mới, trợn trừng mắt, bộ dáng c.h.ế.t không được nhắm mắt. Có những cái xác đã lộ ra xương trắng, nhưng đều phát ra mùi hôi thối tanh tưởi hết sức khó ngửi.

Ta bịt miệng mũi, từng chút lật những xác c.h.ế.t này, m.á.u đông đặc dính cả vào tay ta, ta cố gắng kiềm chế sự buồn nôn trong lòng, mất nửa canh giờ mới tìm thấy phu quân đáng thương của ta.

Mà ta tựa hồ có chút không nhận ra chàng.

Trên mặt chàng có một vết thương rất dài, m.á.u tươi đông lại trên mặt, không nhìn rõ khuôn mặt. Bên hông cũng bị c.h.é.m một nhát, làm đỏ chiếc áo lót ta đã chuẩn bị cho chàng, vết thương chí mạng thì đ.â.m vào vị trí nơi ngực.

Chết không nhắm mắt.

Ta thậm chí không thể nghĩ ra, tại sao Tam hoàng tử lại ra tay tàn nhẫn như vậy?

Rõ ràng... phu quân ta chỉ là một hộ viện bình thường mà thôi.

Chàng thậm chí còn không kịp rút đao bên hông ra, chỉ đứng ở góc sân, đã bị Tam hoàng tử g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ.

Còn những lời hay ý đẹp về câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, đã lan truyền rầm rộ khắp thành Trường An.

Hắn nói: "Nếu Vinh Vương dám làm tổn thương Nguyệt Nhi một chút thôi, thì bản hoàng tử sẽ khiến toàn bộ phủ Vinh Vương chôn cùng!"

Có lẽ để tạo ra sự răn đe.

Nên Tam hoàng tử đã dùng thanh bảo kiếm ngự ban nhắm ngay vào phu quân ta.

Một nhát c.h.é.m vào mặt.

Hai nhát c.h.é.m vào hông.

Cuối cùng một nhát, đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c của phu quân ta.

Phu quân hiền lành chất phác của ta, một đời của chàng liền vì vậy mà kết thúc một cách mờ mịt như thế.

Chỉ còn lại một mình ta.

Mọi người đều cảm thán về sự tích Tam hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ai thương xót cho phu quân của ta.

Thế đạo này thật bất công.

4.

Ta vứt đi chiếc đèn lồng trong tay.

Ta đã phải cố gắng rất nhiều mới cõng được phu quân mình lên.

Chàng vốn là một người khỏe mạnh, ta cõng chàng đi ba bước thì phải dừng lại nghỉ ngơi.

Đi mãi cho đến tảng sáng, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên trên mặt ta, ta mới cõng được chàng đến sườn núi.

Ta thực sự không còn sức lực nữa.

Hai chân run rẩy, không thể di chuyển thêm một bước nào nữa.

Ta vốn định cõng chàng về nhà, nhưng con đường trên sườn núi quá dốc, ta không có cách nào mang chàng về.

Ta đã lấy tất cả số bạc trên người ra, cầu xin người qua đường giúp đỡ. Nhưng những người đó vừa nhìn thấy phu quân ta, đã hoảng sợ tới mức vội vàng lùi lại phía sau.

Người lớn gan hơn một chút, thì lại có ý đồ xấu.

Họ không chỉ cướp bạc của ta, mà còn mắng phu quân ta.

Mắng chàng đã là một xác c.h.ế.t rồi, mà còn dọa tới bọn họ.

Nói phu quân ta là chó săn của Vinh Vương, đã ức h.i.ế.p Tam tiểu thư tôn quý của phủ Thừa tướng, nên dù có c.h.ế.t cũng xứng đáng.

"Chó săn thôi mà, đáng bị phơi thây giữa đồng hoang. Tam hoàng tử vẫn còn tốt bụng đấy, đáng lẽ phải đánh nát xương cốt của hắn."

"Chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân thôi."

"Hạ nhân không quan trọng gì, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi."

Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không quan trọng.

Nhưng chàng lại là phu quân ta, là người mà ta chân thành yêu thương, cũng là phu quân mà ta đã cả đời chờ đợi.

Chàng rất quan trọng.

Ta đã khóc cạn nước mắt, nhưng chỉ có thể dùng hai tay đào một cái hố đất.

Không còn cách nào khác.

Ta thực sự không có cách mang phu quân về nhà, chỉ có thể chôn chàng ở nơi chúng ta lần đầu gặp nhau.

Ta dùng tay đào đất, đôi tay vốn được chăm sóc cẩn thận để thêu thùa, giờ đây mười ngón tay m.á.u me loang lổ, dính đầy bùn dất, xấu xí không thôi.

Những người đi qua nhưng lại sợ hãi, dường như không thể nhìn thêm nữa, đã cho ta cái cuốc trong tay bọn họ.

Ta quỳ xuống khấu tạ đại ân đại đức của bọn họ.

Sau đó, ta đã đào liên tục một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã đào được một cái hố lớn. Ta khó khăn đặt phu quân vào trong, có lẽ vì động tác mạnh quá, cổ tay áo chàng rơi ra một cây trâm.

Đó là một cây trâm bạc loại tốt.

Bên trong trâm có khắc chữ: Tặng thê tử Nhu Nương của ta.

Ta cầm cây trâm, lại khóc không thành tiếng.

Người phu quân ít nói này, luôn nhớ đến tiểu nương tử hay giận dỗi là ta. Nên thỉnh thoảng lại tặng ta những món quà nhỏ.

Cây trâm bạc mà vài ngày trước ta đã thuận miệng nhắc đến.

Giờ đây lại hiện ra trước mắt ta.

Cây trâm bạc này được làm rất tinh xảo, chắc chắn đã tốn không ít bạc. Nhưng chỉ cần ta muốn, chàng đều sẵn lòng cho ta.

Cố nén nước mắt, ta từng chút một lấp đất lên trên mặt phu quân.

Mỗi bước mỗi xa

Một đêm nữa trôi qua.

Cuối cùng ta cũng đã dựng xong mộ cho phu quân, bia mộ mà ta tự tay khắc chữ, tuy có chút xiêu vẹo, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên người nằm trong mộ.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 3



5.

Ta vì kiệt sức mà ngất đi.

Khi tỉnh dậy, ta thấy mình ở một nơi rất xa lạ. Chăn mềm mại, giường ngọc gối mềm, không có chỗ nào không tinh xảo.

Ta cố gắng đứng dậy khỏi giường, nhưng một đôi tay ngọc đã giữ ta lại.

"Thân thể ngươi còn yếu, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

Khi giọng nói vang lên, ta nhìn rõ diện mạo của người trước mặt. Rực rỡ và xinh đẹp, phong tư yểu điệu, đuôi mắt có một nốt ruồi son, môi cong lên tạo thành nụ cười khuynh thành.

"Tam tiểu thư?"

Ta gọi nàng ta một tiếng, nàng ta hình như vẫn nhớ được ta. Ngồi trên giường, nắm lấy tay ta, ánh mắt không thể che giấu niềm vui.

"Ngày kia ta gặp phải kẻ xấu, nương của ta đã bảo ta đi đến Ngọc An Tự ngoài thành thắp hương cầu phúc, để xua đi vận xui trên người. Ai ngờ trên đường về, thấy ngươi ngã bên một ngôi mộ mới, ta vội vàng cứu ngươi trở về."

Nàng ta tốt bụng, như trước đây.

Nhưng tâm trạng của ta không thể giống như một năm trước.

Ta không chút dấu vết mà rút tay ra, tiếp lời nàng ta: "Có phải Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện ở phủ Vinh Vương không?"

Nàng ta à một tiếng, hình như có chút tức giận.

Sau đó bắt đầu kể khổ cùng ta: "Con người Vinh Vương này lòng tham không đáy, ta vô tình bị hắn bắt đi. Hắn dám trắng trợn giam giữ ta trong phủ, may mà Tam hoàng tử chàng... chàng đã đến cứu ta."

Nói về Tam hoàng tử, trên mặt Lâm Nguyệt mang theo chút ngượng ngùng.

Ta gật đầu, cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng. Ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt đang xuân phong đắc ý: "Ta cũng đã nghe nói, nghe nói Tam hoàng tử phẫn nộ vì hồng nhan, đã g.i.ế.c một hạ nhân canh cửa của phủ Vinh Vương."

Lâm Nguyệt nhún vai, mặt đầy vẻ không quan tâm.

"Đúng vậy."

"Vinh Vương như vậy, những thị vệ hạ nhân bên cạnh hắn chắc chắn cũng không phải người tốt, g.i.ế.c thì g.i.ế.c thôi, cả thành Trường An đều nói Tam hoàng tử đang trừ hại cho dân."

Giết... thì g.i.ế.c ư?

Tim ta đau nhói từng cơn.

Phu quân ta rõ ràng chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi sống gia đình, chàng không làm gì cả, chỉ đứng ở bên cửa viện, canh giữ nhà cho người ta.

Rồi, chàng bị Tam hoàng tử giết.

Phu quân ta trở thành chó săn của kẻ xấu trong miệng người dân thành Trường An.

Chết chưa hết tội.

Dù sao, đó là thanh kiếm của Tam hoàng tử.

Nhân vật tôn quý như vậy, vì nữ nhi của Thừa Tướng cũng tôn quý như thế, chỉ g.i.ế.c một hạ nhân không biết tên.

Sẽ không ai quan tâm.

Nhưng ta.

Lại có chút oán hận.

6.

Ta giãy giụa muốn về nhà.

Lâm Nguyệt vội vàng giữ ta lại, nói gì cũng không chịu để ta rời đi.

"Vừa rồi lang trung đã đến xem, nói ngươi đã mang thai hai tháng. Nhưng thai khí có chút không ổn, không nên cử động nhiều." Nàng ta vội vàng nói lại lời của đại phu.

Ta đưa tay ôm bụng, trong nỗi buồn lại pha chút vui mừng.

Ta sắp trở thành mẫu thân.

Nhưng đứa trẻ này sẽ không còn phụ thân nữa.

Lâm Nguyệt hình như cảm thấy tò mò, đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng của ta.

"Phụ thân của đứa trẻ ở đâu? Có thể bảo hắn đến phủ Thừa tướng của ta, ta sẽ tìm cho hắn một công việc nhẹ nhàng, thế nào?"

Nàng ta trước đây chưa từng gặp phu quân ta, trên ngôi mộ mới, cũng khắc tên thật của ta.

Nên nàng ta không biết, phu quân ta đã c.h.ế.t dưới kiếm của Tam hoàng tử.

Để cứu nàng ta.

Lâm Nguyệt vui vẻ, nói xong lại nắm tay ta, vẻ mặt mong chờ chăm chú nhìn ta: "Nhu Nương, ngươi đã cứu mạng ta, sau này ở lại phủ Thừa tướng được chứ?"

Nói xong.

Nàng ta lại bắt đầu nói về đứa trẻ trong bụng của ta.

"Nếu đã có duyên, sau này ngươi làm nghĩa mẫu của con ngươi được không?"

"Khi nó ra đời, ta sẽ tặng nó một chiếc khóa ngọc như ý, nhất định phải để nó thân thiết với người nghĩa mẫu là ta đây."

Nói xong, nàng ta quay lại bảo các nha hoàn chuẩn bị thuốc bổ cho ta, không cần quan tâm giá cả, chỉ cần tốt cho thân thể của ta, thì liền bảo phòng kho mang đến.

"Nhu Nương, sau này ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ ngươi!"

Lâm Nguyệt vỗ n.g.ự.c nói, rồi hạ giọng: "Tam hoàng tử là chỗ dựa của ta, sau này cũng là của ngươi. Thế nào?"

Khi nàng ta nhắc đến Tam hoàng tử, ánh mắt liền tràn đầy ánh sáng.

Mỗi bước mỗi xa

Ta không trả lời.

Bởi vì ở sườn núi có một người, sẽ tức giận.

Nhưng chàng có vẻ cũng sẽ không tức giận.

Nếu chàng còn có thể nói, có lẽ sẽ nói với ta: "Nhu Nương, phủ Thừa tướng cao quý, nàng ở bên Tam tiểu thư sẽ có người chăm sóc, ta có thể yên tâm ra đi."

Phu quân ngốc.

Ta không kìm được, trước mặt Lâm Nguyệt đã rơi nước mắt.

Nàng ta lập tức hoảng hốt, vội vàng lấy khăn ra định lau nước mắt cho ta. Ta hơi nghiêng người về phía sau, tránh khỏi sự đụng chạm của nàng ta.

Nàng ta chỉ cho rằng thân thể của ta yếu ớt, nhắc nhở ta phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Sau đó một tiểu nha hoàn chạy vào, thì thầm bên tai nàng ta: "Tam hoàng tử đã đến ạ."

Lâm Nguyệt vội vàng ra đón.

Mà ở sau lưng nàng ta, ta gỡ lấy cây trâm bạc từ trên búi tóc xuống, nắm trong tay, rồi cũng xốc chăn đi theo sau.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 4



7.

Đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn rõ được Tam hoàng tử điện hạ trước mắt.

Khí chất phi phàm, dung mạo tuấn tú.

Là một mỹ nam hiếm có, tự nhiên mang trong mình sự kiêu ngạo tôn quý, nhìn người khác đều luôn bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ta có thân phận hết sức hèn mọn, nhưng vẫn vì Lâm Nguyệt mà mỉm cười về phía ta: "Không biết vị này là ai?"

Lâm Nguyệt quay đầu thấy ta, lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay ta, vội vàng nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của ta, Nhu Nương."

Nàng ta lại cười với ta: "Vị này là Tam hoàng tử điện hạ."

Ta khẽ gật đầu chào Tam hoàng tử, nhưng không giống như những nha hoàn khác mà hành lễ. Hắn cũng không để tâm nhiều, mà vội vàng hỏi Lâm Nguyệt: "Hôm qua thấy máu, có sợ không?"

Lâm Nguyệt lắc đầu, nụ cười rạng rỡ.

"Chỉ là một hạ nhân mà thôi."

Chiếc trâm trong tay bỗng dưng bị ta siết chặt, phần nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay, ta cảm nhận được một chút trơn trượt.

"Chỉ là... một hạ nhân sao?"

Ta đột nhiên lên tiếng, Tam hoàng tử và Lâm Nguyệt đều nhìn về phía ta.

Lâm Nguyệt đưa tay chỉnh lại tóc mái của ta, với vẻ tự nhiên: "Giết một hạ nhân canh cửa, chẳng có gì cả. Đơn giản chỉ là để cảnh cáo Vinh Vương mà thôi."

Nàng ta nói xong, Tam hoàng tử cũng tiếp lời: "Ta chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, còn cảm thấy chưa đủ. Vinh Vương ức h.i.ế.p Nguyệt nhi, ta g.i.ế.c hết những hạ nhân trong nhà hắn thì có gì?"

Vừa dứt lời, những nha hoàn đứng bên cạnh đều cúi đầu hành lễ, rồi đồng thanh hô: "Điện hạ uy vũ."

Ồ.

Uy vũ sao?

Dựa vào m.á.u của những người vô tội để nâng cao danh vọng của bản thân. Nếu thật sự có thù có oán, sao không nhắm vào kẻ đầu sỏ gây ra chuyện?

Phu quân ta.

Chàng đã làm sai điều gì?

Chỉ vì một hai lượng bạc, để có thể cho ta và đứa trẻ sau này một cuộc sống ổn định hơn, chàng đã làm hết phận sự canh giữ sân vườn, không làm điều gì sai trái.

Tại sao, lại phải đáng chết?

Cơ thể vô cùng đau đớn, trước mắt ta bắt đầu m.ô.n.g lung. Nhưng ta vẫn cố gắng tiến về phía Tam hoàng tử: "Hạ nhân, thì phải c.h.ế.t sao?"

Tam hoàng tử cười khẽ.

"Chỉ là một hạ nhân, c.h.ế.t cũng đã chết. Có thể c.h.ế.t dưới tay ta, đó là vinh hạnh lớn lao của hắn."

Mà những nha hoàn đứng bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa:

"Cô nương tại sao phải có lòng từ bi như vậy?"

"Chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, đó đã là ân huệ của Tam hoàng tử."

"Hạ nhân không quan trọng gì, g.i.ế.c thì giết, ai bảo hắn là tay sai của Vinh Vương điện hạ, ức h.i.ế.p tiểu thư nhà ta?"

Mỗi bước mỗi xa

Một tiếng lại một tiếng.

Mọi người đều nói, chàng chỉ là một người không quan trọng.

Thế giới này đều cho rằng chàng không quan trọng.

Nhưng chàng, lại là người quan trọng nhất đối với ta.

Khóe mắt bỗng rơi xuống một giọt lệ, hận thù bị ta chôn vùi trong lòng.

Người không quan trọng thì sao? Thế gian vẫn sẽ có người muốn đòi lại công lý cho chàng.

Vì vậy ta nắm chặt chiếc trâm bạc trong tay, không ngừng tiến gần về phía Tam hoàng tử.

8.

Có lẽ ta đã điên rồi.

Ta thậm chí muốn trực tiếp ám sát Tam hoàng tử, để hắn phải đền mạng cho phu quân ta.

Nhưng khi ta lấy chiếc trâm từ sau lưng ra, ta lại đột ngột thay đổi ý định.

Bụng vẫn còn phẳng, nhưng nhắc nhở ta rằng ở thế giới xa lạ này vẫn còn người thân.

Chỉ vì đứa trẻ này.

Ta không thể làm ra hành động nóng vội như vậy.

Ta cố gắng kiềm chế cơn giận và hận thù trong lòng, chậm rãi thu chiếc trâm lại.

Nhưng sự biến đổi đến quá nhanh.

Ta vừa định quay người về phòng, thì Lâm Nguyệt bỗng dưng mở to mắt. Nàng ta lao về phía trước, miệng hô "Cẩn thận", rồi lập tức chạy đến bên Tam hoàng tử.

Nàng ta lướt qua ta.

Vô tình va vào vai ta, ta vốn đã yếu ớt, giờ đây cả người đầy phẫn nộ cùng bi thương chưa buông xuống, bị Lâm Nguyệt va phải, ta ngã xuống đất.

Ngay lúc ta ngã xuống,

Ta thấy Lâm Nguyệt nắm lấy cánh tay Tam hoàng tử, hai người lập tức đổi chỗ, Lâm Nguyệt lấy cơ thể chắn một nha hoàn đang cầm chủy thủ ở phía sau.

Chủy thủ sắc bén cắt vào cánh tay nàng ta.

Máu chảy ồ ạt.

Tam hoàng tử kêu lên một tiếng, đỡ Lâm Nguyệt bị thương, tay trái phản xạ đ.â.m chủy thủ vào n.g.ự.c của thích khách.

Sự xuất hiện bất ngờ của thích khách khiến tất cả các nha hoàn xung quanh hoảng loạn, trong khi ta bị Lâm Nguyệt đẩy ngã xuống đất, thậm chí còn chưa kịp đứng dậy đã bị cuốn vào đám đông.

Bụng dưới bỗng đau nhói.

Trong khoảnh khắc ý thức sắp biến mất.

Ta thấy Tam hoàng tử ôm Lâm Nguyệt bị thương, mặt đầy tức giận và lo lắng. Hắn bước nhanh về phía trước, miệng hô: "Mau đi tìm đại phu, mau lên!"
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 5



9.

Ta như đang mơ một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, phu quân ta vẫn sống khỏe mạnh, chàng biết ta đang mang thai, trên mặt hiện rõ niềm vui sướng.

Hứa hẹn suốt đời sẽ chăm sóc mẫu tử bọn ta.

Cả hai cùng tâm sự, ta muốn đưa tay v**t v* mặt chàng. Nhưng chưa kịp chạm vào, lại như bị hụt chân rơi vào a tì địa ngục, trước mắt chỉ còn lại một mảng tối tăm.

Ý thức dần trở lại.

Ta bỗng nhận ra trong bụng còn một đứa trẻ, nhưng trước khi ngất đi, bụng ta đau nhói, ta thậm chí cảm nhận được có một dòng nhiệt chảy ra. Con của ta.

Con vẫn còn tồn tại chứ?

Ta thậm chí không dám nghĩ.

Bên tai ta mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.

Nhưng mí mắt rất nặng, dù cảm thấy có người kéo rèm giường lên, lấy tay ta ra khỏi chăn, có vẻ như đang bắt mạch cho ta.

Những âm thanh nhỏ nhẹ liên tục vang lên, nhưng ta không thể mở mắt.

"Ta thật có lỗi với Nhu Nương, còn nói sẽ làm nghĩa mẫu của đứa trẻ, nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ được nó."

Giọng Lâm Nguyệt đầy tự trách. Ta có thể nghe thấy, nhưng không thể cử động.

Tim vẫn đau nhói, lệ từ khóe mắt chảy ra, lăn trên gương mặt, cuối cùng từng chút một hội tụ vào gối mềm.

Mỗi bước mỗi xa

Đứa trẻ số khổ này.

Cuối cùng không thể chào đời vào thế giới này.

Mà người thân duy nhất của ta ở đây, cuối cùng cũng đã bị giết.

"Sở Chi, thích khách lần này chắc chắn là do Vinh Vương phái đến. Chính vì hắn, Nhu Nương mới bị sảy thai."

"Hắn đã tuyên chiến với chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không cần phải giữ tình huynh đệ nữa."

Khi nàng ta vừa nói xong, ta lại nghe thấy giọng của Tam hoàng tử.

Hắn hừ lạnh một tiếng.

Giống như đang kìm nén cơn giận trong lòng, hoàng tử kiêu ngạo đang nói về sự căm ghét Vinh Vương với người mình yêu:

"Vinh Vương kia chẳng qua chỉ ỷ vào việc là đích tử của Trung cung, lại là hoàng tử duy nhất được phong vương, hành động ngày càng không kiềm chế. Nếu hắn bất nhân, ta cần gì phải giữ tình thủ túc?"

"Sở Chi, đừng nóng vội."

Lâm Nguyệt dường như đã hạ thấp giọng, nhưng trong phòng rất im ắng, có lẽ ngoài hai người họ ra, chỉ còn lại ta đang hôn mê trên giường.

Vì vậy, dù cố tình hạ thấp giọng, ta vẫn nghe rõ từng chữ.

Nghe thấy được -- sự thật khiến ta tan nát cõi lòng.

"Hiện giờ Vinh Vương kia đúng là xuân phong đắc ý, chúng ta còn phải chậm rãi lên kế hoạch. Lần trước ta bảo chàng g.i.ế.c người khai đao, chính là để cảnh cáo Vinh Vương, có vẻ hắn là một kẻ không kiên nhẫn, nên mới dám trắng trợn phái thích khách đến."

"Nếu đã biết hắn là kẻ ngu ngốc, vậy thì cần gì phải tức giận? Nếu chàng thực sự không kìm chế được, thì cứ tiếp tục dùng hạ nhân nhà Vinh Vương để đe dọa hắn. Để thiên hạ biết được sự rộng lượng của chàng, chỉ trích sự tàn ác của Vinh Vương, thế nào?"

"..."

Họ liên tục nói chuyện, nhưng phần sau nói gì, ta cũng không nghe thấy.

Ý thức mơ hồ.

Nhưng ta đã nghe thấy câu quan trọng nhất.

Dùng mạng sống của phu quân ta để cảnh cáo Vinh Vương, lại chính là ý tưởng của Lâm Nguyệt, người cũng đến từ thế giới hiện đại như ta.

Thật nực cười biết bao.

Ta đã cố gắng rất nhiều để sống sót trong thời đại này, nhưng Lâm Nguyệt, người cùng thời với ta, lại dễ dàng phá hủy tất cả hạnh phúc của ta.

Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi.

Một người bày mưu tính kế.

Một người rút kiếm g.i.ế.c người.

Không ai cho rằng bọn họ sai, thậm chí còn khen ngợi bọn họ không sợ cường quyền.

Hưởng thụ ánh mắt tán dương của quyền quý thành Trường An.

Nhưng dưới chân lại là xương cốt của phu quân ta.

Thật sự quá nực cười.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 6



10.

Khi ta tỉnh dậy.

Lâm Nguyệt ngồi bên giường, vành mắt đỏ hoe, đầy vẻ tự trách.

"Nhu Nương, là ta không bảo vệ tốt cho ngươi. Ngươi muốn đánh ta hay mắng ta đều được."

Nói xong, nàng ta định nắm tay ta để tát vào mặt mình.

Chỉ tiếc là bàn tay chưa kịp vung lên, thì đã bị Tam hoàng tử Chu Sở Chi đến kịp thời giữ cổ tay của ta lại.

Ta vốn đã không còn sức.

Chu Sở Chi dùng lực không nhẹ, bàn tay ta va vào giường, ta cúi đầu liếc nhìn xuống, thấy chỗ đó bắt đầu tím bầm.

Vô cùng đau đớn.

Trong khi đó, Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt quấn quýt bên nhau, Chu Sở Chi ôm chặt vai Lâm Nguyệt, mặt đầy thương xót: "Nguyệt nhi, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."

Lâm Nguyệt lắc đầu, rồi liếc nhìn ta một cái. Một giọt nước mắt trong veo từ hốc mắt lăn xuống, kèm theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào khiến người ta thương xót:

"Nếu không phải vì ta, chàng cũng sẽ không đắc tội với Vinh Vương, càng không để Nhu Nương vì ta mà sảy thai, ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra tội."

Chu Sở Chi đau lòng ôm nàng ta vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi, hai người không hề để ý đến ta vẫn đang nằm trên giường.

Hắn nói: "Đây vốn là một chuyện ngoài ý muốn, lang trung nói nàng ta không bị thương, sau này vẫn có thể có con..."

Tay trái ta ở dưới chăn nắm lại, siết thành nắm đấm. Mặc cho đầu ngón tay đ.â.m vào thịt, nhưng ta không cảm thấy đau.

Cơn đau trong lòng đã khiến ta hoàn toàn tê liệt.

Và lời của Chu Sở Chi, lại khiến trong lòng ta dâng lên từng cơn thù hận.

Liệu ta còn có thể có con nữa không? Phu quân của ta, đã c.h.ế.t thảm dưới kiếm của hắn.

Đứa trẻ chưa kịp chào đời này, là cốt nhục cuối cùng của phu quân ta.

Sẽ không bao giờ... có được ngày mai nữa.

Những lời tẩy trắng thế này.

Nghe vào lòng ta thật buồn nôn ghê tởm.

Tam hoàng tử Chu Sở Chi, Lâm Nguyệt, Vinh Vương Chu Ngộ Chi.

Ta sẽ không tha cho bất kỳ ai.

11.

Ta sống trong phủ Thừa tướng.

Cùng Lâm Nguyệt ở chung một viện.

Có lẽ vì đứa con của ta, mà Lâm Nguyệt giờ đây đối với ta không chỉ có lòng biết ơn, mà còn có cả sự áy náy.

Vì vậy, mỗi khi Chu Sở Chi tặng nàng ta món đồ gì tốt, nàng ta đều để lại một phần cho ta.

Như thể làm vậy có thể bù đắp được.

Ta nói năng mềm mỏng, trong lời nói không một chút trách móc. Như thể đứa trẻ này mất đi, chỉ là một ngoài ý muốn không liên quan đến bất kỳ ai.

Lâm Nguyệt mang theo sự áy náy và cảm kích, đối với ta không chút phòng bị gì, dưới sự dụ dỗ có chủ ý của ta, nàng ta ngược lại đã chia sẻ với ta không ít tâm sự.

Chẳng hạn, trong số nhiều công tử quý tộc ở thành Trường An yêu mến nàng ta, nàng ta chỉ ái mộ Tam hoàng tử Chu Sở Chi. Nàng ta và Tam hoàng tử sớm đã tâm đầu ý hợp, ước định vĩnh viễn bên nhau.

Hay như, nàng ta ái mộ Chu Sở Chi, thì sẽ dùng mọi thứ để giúp hắn thực hiện tâm nguyện.

Một hoàng tử có dã tâm và năng lực, có thể có những tâm nguyện gì chứ, gần như không cần nói cũng biết được.

Mỗi bước mỗi xa

Vì vậy, ta mỉm cười nắm tay Lâm Nguyệt, giọng điệu dịu dàng: "Nếu đến ngày đó, Tam hoàng tử có ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung, ngươi thật sự muốn trở thành một trong số nữ nhân đó sao?"

Vẻ mặt Lâm Nguyệt có chút cô đơn.

Nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng ta cười nói: "Sở Chi đã hứa với ta, chàng ấy chỉ yêu một mình ta."

Ồ.

Cũng giống như a, kẻ ngốc sa vào tình yêu.

Nhưng lại có chút khác biệt.

Phu quân ta chỉ là một người bình thường, chàng không cần gánh vác trách nhiệm của thiên hạ, có thể an tâm giữ gìn tổ ấm của bọn ta.

Nếu không có những chuyện ngoài ý muốn này.

Có lẽ cả đời ta và phu quân sẽ sống trên sườn đồi, sinh một hai đứa trẻ, sống cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc.

Nhưng Chu Sở Chi thì không thể.

Ngày nào đó nếu hắn lên được đế vị, triều đình và hậu cung liên kết chặt chẽ, thì làm sao có thể thực hiện được điều gọi là độc sủng một người?

Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, thì sẽ khiến triều đình chao đảo, lòng dân thiên hạ không yên.

Cố gắng bàn luận với một vị đế vương về một đời một kiếp.

Quả thật chính là một trò cười.

Chỉ là...

Ta hơi nghiêng người về phía trước, tránh khỏi nha hoàn bên cạnh, rồi dùng âm thanh mà chỉ hai chúng ta mới nghe thấy: "Vậy Nguyệt nhi, ngươi có muốn làm Hoàng hậu không?"

Ta hỏi thẳng thừng như vậy.

Nàng ta ban đầu hơi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp gắt gao đảo quanh trên người ta. Sau một lúc lâu, nàng ta rời mắt, mỉm cười chậm rãi đáp lại ta bằng cái gật đầu khẽ khàng.

Trong mắt nàng ta dần dần hiện lên sự kiêu hãnh và dã tâm.

Nhưng thật ra lại có phần tương tự Chu Sở Chi một cách kỳ lạ.

"Nếu đã đến thế gian này, đương nhiên phải làm tốt nhất."

Trong thời đại này.

Nữ tử muốn làm tốt nhất, thì phải đi lên phượng vị mà ai cũng ao ước.

Chu Sở Chi muốn làm Hoàng đế, Lâm Nguyệt cũng muốn trở thành Hoàng hậu của hắn, còn Vinh Vương Chu Ngộ Chi thì tham tài và háo sắc.

Mỗi người bọn họ, đều có những điều mình muốn đạt được nhất.

Còn ta đây, sẽ phá hủy tất cả.

Báo thù cho phu quân và đứa con đã c.h.ế.t của ta.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 7



12.

Ngày thất đầu của phu quân.

Ta cầm giỏ rượu và đồ ăn một mình đến sườn núi, nhìn ngôi mộ còn khá mới, người phu quân không lâu trước đó vừa nắm tay ta hứa hẹn tương lai, giờ đã trở thành một t.h.i t.h.ể lạnh như băng.

Mỗi bước mỗi xa

Ta lấy rượu ra, đổ hết lên bia mộ.

"Phu quân, ta sẽ báo thù cho chàng."

Tất cả những người khinh thường phu quân ta.

Những kẻ tay đã nhuốm m.á.u tươi, nhưng vẫn cho rằng chàng không quan trọng, một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua.

Gió đêm có hơi lạnh.

Ta lại lảm nhảm nói một hồi lâu, nhìn bầu trời đêm u ám, sợ Lâm Nguyệt nghi ngờ, nên mới lưu luyến rời khỏi sườn núi đá.

Vừa dọn dẹp xong đồ đạc, quay người lại thì thấy một người mặc áo trắng... Hắn.

13.

Trở về phủ Thừa tướng.

Ta nhốt mình trong phòng.

Nếu đã quyết tâm để những người này phải trả giá cho những gì bọn chúng đã làm, thì ta phải từng bước một cắt bỏ đôi cánh của bọn chúng.

Nếu muốn lên ngôi vị cữu ngũ chí tôn.

Binh quyền, dân tâm, con có tiền tài.

Tất cả đều không thể thiếu.

Mà quan trọng nhất là binh quyền, nằm trong tay lão hầu gia quyền cao chức trọng.

Lão hầu gia có một đứa nhi tử độc nhất, là tiểu hầu gia Chu Mộ kinh tài tuyệt diễm ở thành Trường An. Chu Mộ lần đầu ở hội thi, gặp Lâm Nguyệt thuận miệng liền ngâm ra những bài thơ tuyệt cú nghìn đời, đã ngay lập tức vừa gặp liền yêu.

Vì hắn đã yêu thích tài năng của Lâm Nguyệt, ta sẽ tự tay vạch trần âm mưu này.

Chỉ là tập thơ của ta vẫn chưa hoàn thành, thì đã va phải một âm mưu quỷ kế.

14.

Nữ nhi của Thừa tướng là Lâm Muội, đã mua chuộc một tiểu nha hoàn trong viện của Lâm Nguyệt, bảo nha hoàn đổi trà cho Lâm Nguyệt.

Còn về việc trong trà có bỏ thêm thứ gì.

Nhìn ánh mắt căm ghét của Lâm Muội, ta có thể đoán ra phần nào.

Đáng tiếc Lâm Nguyệt không phải là kẻ ngốc.

Nàng ta đã nhận ra trà có vấn đề, lập tức lôi kẻ phản bội trong viện ra, đưa thẳng đến trước mặt Thừa tướng.

Lâm Muội mặt mày hoảng hốt.

Chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra rằng, trà có độc là do mình bỏ vào.

"Phụ thân, người phải làm chủ cho nữ nhi."

Lâm Nguyệt ghét bỏ nhìn Lâm Muội, sau đó vẻ mặt đầy tủi thân nhìn chằm chằm vào Thừa tướng đại nhân vô cùng uy nghi trước mặt.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Nhưng Lâm Nguyệt rất thông minh, trực tiếp vạch trần chuyện này, trong đại sảnh đầy hạ nhân nha hoàn, dù có muốn nhẹ nhàng lướt qua chuyện này thì cũng không thể bịt được miệng lưỡi thiên hạ.

Lâm Muội có vẻ hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cứng miệng: "Ngươi có bằng chứng gì để nói ta làm? Có ai thấy ta bỏ gì vào trà này không?"

Tất nhiên, nha hoàn bị mua chuộc sẽ khai hết.

Cảnh vạch mặt diễn ra như dự kiến, ta đứng ở một bên nhìn mà cảm thấy hơi mệt mỏi.

Chỉ là màn kịch hay vẫn chưa bắt đầu.

Lâm Nguyệt để chứng minh mình không oan uổng cho đích tỷ, lập tức sai người từ ngoài phủ gọi ba lang trung vào, để bọn họ kiểm tra xem trong trà có độc hay không.

Sắc mặt Lâm Muội tái mét.

Dù chỉ đứng một chỗ cũng cảm thấy hơi chao đảo, ta đứng bên cạnh nàng ấy và nhẹ nhàng đỡ một chút, khi nàng ấy nhìn sang thì nhanh chóng buông tay.

Lang trung đang kiểm tra nước trà trong tách.

Ông lão tóc bạc chưa kịp mở miệng, Lâm Nguyệt đã chỉ vào Lâm Muội mà khóc lóc: "Chúng ta vốn là tỷ muội ruột thịt, sao tỷ vẫn cứ một mực tính kế ta?"

Nghe giọng điệu đó.

Chuyện tính kế chắc chắn không chỉ xảy ra một lần, mà mỗi lần đều bị Lâm Nguyệt phát hiện, rồi từng chút một làm xấu đi danh tiếng của mình.

Ta nhìn Lâm Muội, tưởng nàng ấy sẽ tiếp tục tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng không biết vì sao, nàng ấy bỗng nổi giận.

"Ai là tỷ muội với ngươi?"

"Ngươi chỉ là một thứ nữ thân phận thấp kém, ngay cả việc xỏ giày cho ta cũng không xứng, có tư cách gì để xưng tỷ muội với ta?"

Mỗi câu mỗi chữ như chứa đựng vô vàn hận thù.

Lâm Nguyệt dường như còn muốn diễn thêm một màn thảm thương, cố gắng khiến Thừa tướng hoàn toàn thất vọng về Lâm Muội.

Nhưng ông lão tóc bạc lại đứng dậy, trực tiếp cắt đứt lời Thừa tướng vừa định nói:

"Trong trà không có độc, chỉ thêm một vị thuốc bổ, đối với nữ tử có lợi mà không có hại."

Vừa dứt lời.

Những lời trách mắng mà Thừa tướng định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, Lâm Nguyệt thì mặt đầy vẻ không thể tin.

Ngay cả kẻ chủ mưu Lâm Muội cũng bị khiếp sợ không thôi.

Nàng ấy liên tục nhìn quanh đại sảnh, vô tình nhìn thấy ta, ta tránh ánh mắt của mọi người, mỉm cười với nàng ấy.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 8



15.

Trận khôi hài này, cuối cùng cũng kết thúc trong sự bất mãn của Thừa tướng.

Tuy nhiên, lần này đối tượng bị trách mắng lại là Lâm Nguyệt.

Trong trà có thuốc bổ, Lâm Muội nhân cơ hội nói rằng bản thân thương xót muội muội, nên mới lén lút đổi trà.

Nhưng lại bị chính muội muội mình hiểu lầm, khóc lóc như hoa lê đẫm nước.

Thừa tướng vốn đã có phần thiên vị với đứa nữ nhi này, ngay lập tức phạt Lâm Nguyệt phải đóng cửa nhốt mình trong phòng suy nghĩ bảy ngày.

Lâm Nguyệt không hiểu.

Lại càng không tin tỷ tỷ ruột của mình lại có thể làm ra điều tốt.

Lẽ ra, càng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta mới đúng!

Điều đó mới phù hợp với thiết lập hình tượng độc ác của tỷ tỷ ruột.

Nhưng lại không thể tìm ra sơ hở nào. Thế nên chỉ có thể nuốt trôi mọi uất ức, nhưng càng nghĩ nàng ta càng tức giận.

Cuối cùng, Lâm Nguyệt đã đập vỡ một bộ trà tinh xảo để phát tiết cơn giận trong lòng.

"Lâm Muội giờ đây lại có thất khiếu linh lung, biết tính kế đến ta rồi sao?"

Nàng ta cười lạnh, ta đứng bên cạnh nhìn nàng ta.

Không ngoài dự đoán.

Lâm Nguyệt quy trách nhiệm cho Lâm Muội, vì kế trong kế.

Ta chỉ cười không nói, rồi nói muốn đi hậu viện tản bộ. Không ngoài ý muốn, ta đã gặp Lâm Muội.

Có lẽ nàng ấy đã chờ ta ở đây rất lâu.

Không chỉ có nàng ấy, bên cạnh Lâm Muội còn có một nữ tử quốc sắc thiên hương. Chỉ là ánh mắt của nữ tử quá trong trẻo, như trẻ con vậy.

Ta cũng đã sớm điều tra về phủ Thừa tướng.

Tự nhiên cũng biết trong phủ có hai vị tiểu thư đích xuất. Một vị là Lâm Muội, một vị còn lại là Ngũ tiểu thư Lâm An An có chút ngu dại.

Ngũ tiểu thư Lâm An An, có thể nói là quốc sắc thiên hương, dung mạo là người đẹp nhất trong số nhiều con cái của Lâm gia.

Nếu không phải khi còn nhỏ bị thương ở đầu, thì chắc chắn mỹ nhân đệ nhất Trường An sẽ thuộc về ngũ tiểu thư này.

Chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu ngươi.

Vừa thấy ta đến, Lâm Muội đã kéo ta ra phía sau núi giả.

Mỗi bước mỗi xa

Lâm An An ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn a tỷ, rồi lại cười ngọt ngào chớp mắt, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn ăn kẹo.

Khi chắc chắn xung quanh không có ai, Lâm Muội chỉ tay vào ta, mặt đầy cảnh giác: "Ngươi là người của Lâm Nguyệt, sao lại giúp ta?"

Xem ra cũng không phải quá ngốc nghếch.

Cũng còn nhận ra ta đang âm thầm giúp đỡ nàng ấy.

Ta không lập tức trả lời câu hỏi của nàng ấy, mà hỏi một điều mà ta thắc mắc:

"Trong phủ Thừa tướng có nhiều con cái, nữ nhi lại không chỉ có Lâm Nguyệt, sao ngươi lại chỉ nhằm vào nàng ta? Không, nên nói là căm ghét."

Căm ghét rõ ràng.

Không có chút che giấu nào.

Lâm Muội hừ một tiếng, ánh mắt nhìn ta đầy cảnh giác và khiêu khích.

"Tam hoàng tử từ nhỏ đã có hôn ước với ta, nhưng nàng ta lại không biết xấu hổ mà đến gần, trước mặt ta lại khanh khanh ta ta với Tam hoàng tử, hoàn toàn không coi ta ra gì, vậy thì ta ghét nàng ta cũng có gì sai?"

Ghét ư?

Ta nhạy bén nhận ra trong lời nói của nàng ấy có phần không thích hợp.

Có vẻ như khi nhắc đến Chu Sở Chi, ta có thể cảm nhận được sự không cam lòng của Lâm Muội, nhưng hoàn toàn không có sự căm ghét như hôm nay nàng ấy thể hiện.

Vì vậy chắc chắn còn có lý do khác.

"Chỉ có lý do này thôi sao?"

Ánh mắt ta dần dần rơi xuống Lâm An An bên cạnh, không biết có phải cảm giác của ta không, nhưng Lâm Muội dường như rất yêu thương muội muội này.

Nàng ấy như bị ta hỏi làm phiền.

Nàng ấy vừa mới đưa tay lên, thì Lâm An An đang ngồi bên cạnh ăn kẹo bỗng lên tiếng: "A tỷ, An An còn muốn kẹo."

Lâm Muội nhanh chóng thu lại cơn tức giận, lập tức trở thành một tỷ tỷ dịu dàng, lại từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa cho Lâm An An.

"Không phải muốn biết lý do sao?"

Lâm Muội nắm chặt viên kẹo trong tay, ánh mắt có chút lạnh lùng.

"Đây vốn cũng không phải là bí mật gì."

"Năm đó khi mẫu thân sinh An An, nương của ả tiện nhân Lâm Nguyệt kia đã mang bụng bầu đến cửa tìm, khóc lóc cầu xin mẫu thân của ta cho bà ta một danh phận."

"Nương của ả tiện nhân đó, vốn là bạn thân của mẫu thân ta. Chỉ vì gia đạo sa sút mà bị bán vào thanh lâu, nhưng mẫu thân đã nhiều lần giúp đỡ, để bà ta có thể đứng vững trong thời loạn thế."

"Không ngờ bà ta lại lấy oán trả ơn, cùng với phụ thân ta... lại đến vào ngày mẫu thân ta sinh mà tới cửa, vì vậy mẫu thân ta tức giận công tâm đến mức khó sinh, suýt chút nữa mất mạng, cũng không thể có thêm con nữa. An An cũng vì thế mà từ nhỏ đã yếu ớt, thường xuyên phải ngâm mình trong thuốc."

"Thực ra nếu bình an vô sự thì cũng không sao, nhưng không ngờ ả tiểu tiện nhân Lâm Nguyệt đó lại đẩy An An xuống ao. Khiến muội ấy bị lạnh cóng giữa ngày trời đông giá rét, đầu va vào đá. An An bị Lâm Nguyệt hại thành như vậy, ngươi nói sao ta có thể không hận?"

Trong mắt Lâm Muội là sự căm hận không thể che giấu, nàng ấy trực tiếp nắm cằm ta, hung tợn nói: "Đừng tưởng hôm nay ngươi giúp ta, ta sẽ cảm kích ngươi. Ngươi là bạn của Lâm Nguyệt, vậy thì chính là kẻ thù của ta!"

Một lần nữa, ta cảm nhận được sự căm hận mãnh liệt.

Tốt lắm.

Là đồng minh thứ hai của ta.
 
Tú Nương - Cửu Niên
Chương 9



16.

Thừa tướng phu nhân là biểu muội của lão hầu gia.

Do Lâm Muội mở lời, Thừa tướng phu nhân tổ chức một buổi tiệc thơ, mời rất nhiều quý nữ vọng tộc cùng với công tử thế gia ở thành Trường An đến.

Với mối quan hệ thông gia, tiểu hầu gia Chu Mộ tự nhiên sẽ có mặt.

Còn Lâm Nguyệt, để giúp người mình yêu hoàn thành thứ gọi là đại kế, cũng để có thể đứng vững gót chân ở thành Trường An, chắc chắn sẽ không vắng mặt trong buổi tiệc này.

Trước đêm tiệc bắt đầu, Lâm Muội đã sai một tiểu nha hoàn nhét cho ta một mảnh giấy, sau khi nhìn rõ chữ viết trên đó, ta cầm theo tập thơ mà mình đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành, đi đến mái đình trong hậu viện.

Nơi này vắng vẻ, cộng thêm sự sắp xếp của Lâm Muội, sẽ không có hạ nhân không có ánh mắt nào xông vào.

Cuộc gặp gỡ được sắp đặt tỉ mỉ này, giúp ta có thể gặp được tiểu hầu gia Chu Mộ trong mái đình.

Tiểu hầu gia tài năng xuất chúng trong thành Trường An, khí chất không thua gì Tam hoàng tử.

Nhưng cố tình số phận trêu ngươi, Lâm Nguyệt không yêu hắn. Còn Chu Mộ, lại yêu tài năng của Lâm Nguyệt đến thảm thiết.

Những danh ngôn nghìn đời này, Lâm Nguyệt thuận miệng liền có thể ngâm nga một cách dễ dàng.

Hiện tại.

Ta đã thức suốt mấy đêm, tất cả những câu thơ mà ta đã vắt óc suy nghĩ viết ra, giờ đây đều được bày trước mặt Chu Mộ.

"Những câu thơ này, là do ngươi viết sao?"

Tiểu hầu gia Chu Mộ tài năng xuất chúng, cúi đầu nhìn vào tập thơ trên bàn đá, vài câu thơ đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn mang theo sự ngạc nhiên cùng mừng rỡ.

Ta đứng dậy, cúi đầu chào.

"Nếu tiểu hầu gia thích, thì tập thơ này xin tặng cho ngài."

Mỗi bước mỗi xa

"Thật sao?"

Trong mắt Chu Mộ lấp lánh ánh sáng, cầm tập thơ không rời tay. Nhưng trên mặt hắn dường như có chút do dự.

"Quân tử không đoạt yêu thích của người khác, tất cả những câu thơ trong tập này, dù ta có dành cả đời cũng không viết ra được. Cô nương có tài năng như vậy, thật khiến ta kính nể."

Ta cười lắc đầu, cố tình lật tập thơ đến phần có những câu thơ lấy chủ đề từ hoa.

Hắn chăm chú nhìn động tác của ta, không khỏi nhìn thêm vài lần vào trang thơ đó.

Mỗi lần nhìn, hắn lại không ngừng gật đầu tán thưởng.

"Những câu thơ này không phải do ta viết."

Ta không như Lâm Nguyệt, trực tiếp lấy thơ của người khác làm của mình, như một bậc thang để bước lên địa vị cao hơn.

Dù sao đây cũng là của người khác.

Khi một ngày nào đó bị vạch trần, bậc thang sẽ hoàn toàn vỡ nát, cảm giác rơi từ trên cao xuống kia, chắc chắn sẽ rất tuyệt diệu.

Ánh mắt Chu Mộ gắt gao nhìn và ta, lại hỏi về xuất xứ của những câu thơ này.

"Tiểu hầu gia hãy coi những câu thơ này từ tiên giới mà đến, ta chỉ là có chút cơ duyên, mới có thể sao chép lại những câu thơ này."

Tóm lại, dù thế nào ta cũng sẽ không thừa nhận.

Không chỉ không thừa nhận, dưới ánh mắt nghi ngờ của Chu Mộ, ta chậm rãi mở lời: "Ta còn trẻ, mới hai mươi tuổi, chưa từng trải qua tang thương mất mác, sao có thể viết ra những danh ngôn thiên cổ rúng động đến tâm can như vậy được?"

Đúng vậy.

Không có trải nghiệm nhất định, thì tuyệt đối không thể viết ra những câu thơ như thế.

Chẳng hạn như ta, lại như Lâm Nguyệt.

Một nữ tử ngu dại nhiều năm bị giam hãm trong khuê phòng, sao có thể có tâm tư của ‘quốc phá sơn hà, bi thương chi thu’?

Hơn nữa, mỗi bài thơ đều có văn phong khác biệt.

Chỉ cần bình tĩnh lại, suy ngẫm kỹ càng, cũng có thể nhận ra những câu thơ đó không phải do cùng một người sáng tác.

Chỉ vì mê muội, mới không chịu tin.

Nhưng một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo trồng, thì khe hở của lòng tin sẽ ngày càng lớn.

Cũng như lúc này, ta tự tay xé toạc khe hở đó.

Khi đi về phía đại sảnh, cuối cùng ta cũng đã tặng tập thơ cho tiểu hầu gia, có lẽ vì sự hiện diện của những câu thơ này, hắn sẵn lòng kết bạn với người không có địa vị gì như ta.

"Tập thơ này tặng cho tiểu hầu gia, nhưng xin tiểu hầu gia đừng công khai, càng đừng nói là ta tặng cho ngài."

Một tập thơ chỉ đổi lấy một lời hứa.

Chu Mộ tự nhiên gật đầu đồng ý, mà hắn là quân tử, chắc chắn sẽ giữ lời hứa.
 
Back
Top Bottom