Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 590: Chương 590



Sao có thể tùy tiện nói như thế, cô sẽ không làm chuyện đó.

Giang Bác nói: “Anh tìm hiểu rồi, không lấy kết hôn làm điều kiện quen nhau tức là quất ngựa truy phong.”

"..." Tống Sở không còn lời nào để nói.

Sao cảm giác như mình nhảy xuống hố, cái hố càng lúc càng sâu vậy.

Tống Sở nói: “Tùy anh, dù sao em cũng mặc kệ.”

Tưởng tượng cha mẹ biết cô và anh Tiểu Bác quen nhau, trong lòng cô cảm thấy chột dạ, đặc biệt khẩn trương. Hiện tại Tống Sở luôn không dám nói chuyện nhiều với cha mẹ, sợ buột miệng sẽ nói ra.

Nhưng trên thực tế, quan hệ giữa cô và anh đâu có gì thay đổi, giống như trước kia thôi, chẳng qua thêm cái nhãn người yêu.

Tống Sở không rõ có gì khác nhau, tóm lại cảm thấy xấu hổ nếu bị ai biết.

Giang Bác vốn không trông chờ Tống Sở chủ động nói, dù sao đây cũng là kế hoạch tấn công của anh.

Buổi tối, chờ Tô Chí Phong và Mã Lan trở về từ cơ quan, Giang Bác nghiêm túc đưa thiệp mời của mình cho hai người, mời họ tham gia hoạt động quan sát máy bay đầu tiên của Hoa quốc thử cất cánh.

Mã Lan cùng Tô Chí Phong còn cho rằng chính mình nghe lầm, sau khi xem xong thiệp mời, Mã Lan nhất thời kích động suýt chút thét chói tai.

Tô Chí Phong kích động tới mức tay run run.

"Con trai, cảm ơn con!” Tô Chí Phong vui vẻ ôm Giang Bác.

Đây là máy bay, từ nay đại biểu cho công nghiệp của Hoa quốc tiến lên.

Quả thực là một việc có ý nghĩa lịch sử.

Mã Lan cũng kích động lau khóe mắt ửng đỏ: “Được tận mắt nhìn thấy trường hợp đó, cảm giác cuộc đời càng có ý nghĩa. Con trai, cảm ơn con, cảm ơn đã cho mẹ một cuộc đời đặc sắc như vậy, cảm giác sống không uổng phí.”

Giang Bác mỉm cười: “Không cần khách khí, cha mẹ, đây là việc con nên làm, chờ xem bay thử xong con có một việc rất quan trọng muốn nói với hai người.”

Hai vợ chồng nghe con trai nói lời này đều cảm thấy con trai thật là càng lúc càng tri kỷ.

Mã Lan cười nói: “Hiện tại cũng có thể nói, là có chuyện gì cần cha mẹ giúp đưa ra ý kiến à?”

TBC

Giang Bác nghiêm túc nói: “Không, chờ ngày mai mới nói.”

Mã Lan nhón chân sờ tóc anh: “Được rồi, vậy ngày mai nói."

Tống Sở nhéo ngón tay, lo lắng mím môi, chắc cha mẹ sẽ không tức giận đâu nhỉ?

Cơ hội lần này quá khó có được, Mã Lan cùng Tô Chí Phong đều rất kính trọng, buổi tối kích động đến mức không ngủ yên, sáng sớm thức dậy liền vệ sinh thân thể, còn cố ý tìm bộ đồ mới nhất mặc vào.

Mã Lan nói: “Nếu có camera thì tốt rồi, có thể quay lại cảnh này.”

Tống Sở nói: “Chắc sẽ có người chụp hình đó mẹ.”

Mã Lan cười lắc đầu, bà đang nói tới công năng trên điện thoại di động, có thể tự mình chụp lại làm kỷ niệm, không chừng có thể gửi cho hội thân hữu, cơ hội tốt biết mấy.

Giang Bác nói: “Sẽ có thôi mẹ.”

Mã Lan nghe lời này, trong lòng sung sướng: “Con trai của mẹ tuyệt nhất.”

Nơi máy bay thử cất cánh rất xa, cần đi xe, đã sớm có xe tới đón họ. Cả gia đình lên xe, tâm trạng đều kích động vô cùng.

Tâm trạng của Tống Sở phức tạp hơn bọn họ nhiều, không chỉ vì làm ra máy bay khiến cô vui sướng, cũng vì chuyện anh Tiểu Bác sắp nói.

Tống Sở có cảm giác như đứa trẻ làm sai việc chờ cha mẹ phê bình.

Bởi vì xuất phát sớm, trên đường không gặp gỡ người nào, chạy thật lâu mới tới đích đến.

Nhóm Mã Lan vừa xuống xe liền trông thấy vài người đứng trên bục xi măng ở một bên.

Mã Lan nhìn kỹ thì suýt thét chói tai.

Trừ lãnh đạo lớn còn có nhiều nhân vật bà cảm thấy quen mắt.

Các lãnh đạo đang đứng chung, vẻ mặt hớn hở, từ biểu cảm của họ dường như có thể nhìn thấy niềm vui tương lai quốc gia mạnh lên.

Lãnh đạo lớn biết người nhà họ Tô đến đông đủ, còn lên tiếng chào hỏi: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta cùng nhau chứng kiến kỳ tích."

Mã Lan cùng Tô Chí Phong đều kích động nói không ra lời, chỉ biết gật đầu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 591: Chương 591



Khi mặt trời bắt đầu mọc chợt nghe tiếng chuông vang, không khí hiện trường thoáng chốc nghiêm túc lên.

Mọi người đều nhìn máy bay đậu trên đường băng, hiện trường im phăng phắc, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của nhau.

Chờ đợi lãnh đạo lớn phất xuống lá cờ màu đỏ, chiếc máy bay đầu tiên Hoa quốc tự chủ nghiên cứu phát triển rốt cuộc trượt trên đường băng.

Lúc đầu tốc độ rất chậm, nhưng không có một người nào nôn nóng, họ kiên nhẫn nhìn kỹ nó.

Máy bay trượt rất lâu trên đường băng mới chậm rãi bay lên trời.

Trong khoảnh khắc đấy, tất cả mọi người như ngừng thở, chờ nó bay lên trên cao mới bắt đầu hít thở.

Mã Lan kích động siết c.h.ặ.t t.a.y của Tô Chí Phong: “Bay lên rồi!”

Máy bay phải lượn một vòng dọc đường bay đã đặt sẵn mới có thể bảo chứng thành công.

Đường bay tạm đặt ra là nơi hoang vu không bóng người.

Chưa ai dám hoan hô, dù sao không ai biết máy bay lên trời sẽ phát sinh sự tình gì.

Mọi người đều không dám thả lỏng, ánh mắt luôn nhìn theo hướng máy bay.

Giang Bác cũng theo dõi bên kia, xem đồng hồ, cân nhắc đợi lát nữa nói chuyện như thế nào.

Tống Sở thì đã quên mất chuyện kia, tâm tư bị máy bay mang đi, kích động chờ nó thành công bay trở về.

Chỉ cần máy bay thành công, về sau quốc gia của họ sẽ không thiếu máy bay.

Trong thời gian này đã có người chuẩn bị trà bánh chiêu đãi mọi người.

Nhưng không ai có khẩu vị, đều theo dõi bầu trời.

Lãnh đạo lớn không nói tiếng nào, yên lặng nhìn bầu trời.

Một tiếng rưỡi sau, chân trời truyền đến âm thanh quen thuộc, từ xa đến gần.

Tất cả người ngồi trên ghế lại đứng lên, nhìn máy bay hạ thấp dần, sau đó đáp xuống, trượt đi, ngừng.

Khoảnh khắc máy bay ngừng, hiện trường rốt cuộc bạo phát ra tiếng hò reo.

"Thành công, thành công!"

"Chúng ta có có máy bay của mình rồi!”

"Thành công hạ xuống rồi, chúng ta làm được rồi!”

“. . .”

TBC

Tô Chí Phong và Mã Lan kích động ôm nhau, mắt rưng rưng lệ.

"Anh Tiểu Bác, các người giỏi quá!”

Tống Sở vui vẻ ôm chầm Giang Bác, giống như vô số lần từ thuở nhỏ.

Ngược lại mặt Giang Bác đỏ ửng, cười ôm lại cô.

Việc máy bay thử cất cánh không giữ bí mật quá kỹ, dường như áp lực quá lâu, thoáng chốc muốn bạo phát ra, lãnh đạo lớn lập tức thông qua đài phát thanh tuyên bố tin tốt này.

Người có cơ hội nghe thấy radio đều nghe được tin tốt lớn nhất vào ngày một tháng mười hôm nay. Chiếc máy bay thứ nhất Hoa quốc tự chủ nghiên cứu phát triển đã thử cất cánh thành công vào chín giờ ngày một tháng mười.

Người đang vội vàng giành mua vật tư giảm giá ăn Tết trong trung tâm thương mại, công nhân tăng ca sản xuất trong xưởng, các cán bộ làm việc trong công xã, công nhân đang cày cấy trong đội sản xuất, tập thể cùng ngừng lại.

Sau đó bùng nổ tiếng hò reo.

Lễ quốc khánh này xem như náo nhiệt nhất, hưng phấn nhất trong những năm qua.

Mọi người đều đàm luận tin tốt này.

Nếu nói thứ khác có lẽ mọi người chưa hiểu, nhưng bọn họ biết máy bay.

Là thứ bay trên trời, quá lợi hại, còn là máy bay, nghe nói siêu to, lớn còn hơn máy b** ch**n đ** gì đó trong phim.

Một số dân chúng biết rành về thứ này còn dự đoán có lẽ không lâu trong tương lai bọn họ sẽ được ngồi máy bay từ thành phố S đi thủ đô, giống như bây giờ đi xe lửa vậy, tuy nghe như giấc mơ đẹp không thể hoàn thành, nhưng đây là tương lai tốt đẹp có thể đoán trước.

Nhóm Tống Sở từ chỗ bay thử quay về thủ đô chợt thấy nhiều cơ quan nhảy múa đánh trống chúc mừng ngay giữa đường, náo nhiệt còn hơn năm mới.

Mã Lan không về nhà nữa, muốn dẫn bọn nhỏ đi ăn mừng ngày tốt này.

“Hôm nay là sinh nhật của tổ quốc, cũng là sinh nhật của hai đứa, còn là sinh nhật của máy bay, tam hỉ lâm môn, nhà chúng ta cũng đi chúc mừng."

Tống Sở vui vẻ gật đầu: “Mẹ, đi ăn vịt nướng đi."

Tô Chí Phong nói: “Được, hôm nay muốn ăn bao nhiêu tùy thích, cha đãi.”

Giang Bác nói: “Con trả tiền.”

Mã Lan cười nói: “Hôm nay sao đều khách khí như vậy, hai cha con giành mời cơm à.”

“Con có chuyện muốn tuyên bố." Giang Bác nghiêm túc nói.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 592: Chương 592



Mã Lan cười nói: “Có chuyện gì cứ nói ra.”

Tống Sở chợt nhớ ra chuyện đó, sờ đầu: “Mình ăn xong rồi nói?”

Giang Bác gật đầu.

Anh cũng lo đợi lát nữa cha mẹ sẽ vui đến ăn không ngon.

Mã Lan cười vỗ vai Giang Bác:

“Bí hiểm thế, làm cha mẹ cũng khẩn trương theo.”

Cả gia đình đi quán vịt nướng.

Hôm nay quán vịt nướng đông khách, nhưng ông chủ và nhóm Mã Lan quen biết, dù không có vị trí cũng ráng chừa một chỗ trong nhà cho họ.

Hơn nữa bởi vì hôm nay vui vẻ còn tặng nước trà cho mọi người.

"Quốc gia hiện tại phát triển tốt lên, mỗi ngày cung ứng cũng càng lúc càng nhiều, về sau hoàn cảnh chắc chắn sẽ càng tốt." Chủ tiệm vịt nướng vui vẻ nói: "Mọi người hôm nay cùng vui."

"Cùng vui cùng vui." Mã Lan làm vẻ mặt vui sướng nói.

Gia đình ăn ngon tâm trạng vui vẻ, sau đó nhàn nhã uống trà. Tống Sở ân cần rót trà cho cha mẹ, sau đó căng thẳng cúi đầu uống trà.

Giang Bác ngồi ngay ngắn nói:

“Cha mẹ, con còn một việc muốn tuyên bố với hai người.”

Mã Lan cười nói: “Rốt cuộc chịu nói, nói đi, cha mẹ nghe.”

“Con và Sở Sở quen nhau.”

“Quen nhau?”

Mã Lan cùng Tô Chí Phong lộ vẻ mặt kinh ngạc, tiếp đó nhìn khuôn mặt dần trưởng thành của con trai mình, không có gì khó chấp nhận. Mã Lan cũng cảm thấy vừa lúc, đây là lứa tuổi của nam chính nam khôi trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, không có gì khó chấp nhận.

“Tốt tốt, quen nhau tốt.”

Tô Chí Phong cũng gật đầu: “Con đã lớn, nên có bạn gái, hôm nào dắt về nhà ra mắt.”

Hai người cười tủm tỉm nói xong chợt nhận ra kỳ kỳ, nhìn nhau, Mã Lan hỏi: “Con mới nói gì?”

“Con, và Sở Sở, quen nhau.” Giang Bác gằn từng chữ.

Không khí đột nhiên im lặng.

Ly tráng men trong tay Tô Chí Phong rớt xuống mặt bàn, nước trà loang khắp bàn.

Ông chủ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng lại đây dọn dẹp, phát hiện gia đình bốn người này giống như khúc gỗ cứng ngắc nhìn nhau.

Ông chủ đang khó hiểu chợt thấy Tô Chí Phong đột nhiên đứng lên.

“Con... con lặp lại lần nữa?"

Ông chủ giật nảy mình: “Có gì từ từ nói, đừng đánh đứa nhỏ.”

Nói xong ông chạy ra khỏi cửa.

Giang Bác cũng đứng lên: “Con và Sở Sở quen nhau.”

Mã Lan tự an ủi mình: “Có thể là cùng tên."

Bà nhìn bộ dạng lo lắng trốn tránh của con gái thì trái tim rớt xuống đáy thung lũng.

Tô Chí Phong và Giang Bác trừng nhau một lúc lâu, ông mới nói: “Về nhà nói chuyện.”

Mã Lan thấy Tô Chí Phong có vẻ giận điên lên thì vội vuốt giận: “Đừng giận đừng giận, thầy Tô, ông dù gì cũng từng làm thầy, chúng ta nói đạo lý, không bạo lực.”

Tô Chí Phong vỗ n.g.ự.c mình, đè nén cảm xúc.

TBC

Gia đình bốn người nhanh chóng lên xe về nhà, bầu không khí trên xe nặng nề, Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ, hai người liếc nhau, đoán nhà này xảy ra chuyện lớn gì chăng? Lúc đi vào còn vui vẻ mà sao ăn một bữa cơm đã cãi nhau?

Không biết có cần báo lên trên không.

Rất nhanh về nhà, vừa vào sân Tô Chí Phong đã mang vợ, con trai con gái vào nhà, phi! Ông không có con trai như vậy.

Đóng cửa nhà chính, gia đình bốn người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Tô Chí Phong chỉ hướng Giang Bác: “Con nói đi, sao vậy hả, con biết Sở Sở và con là quan hệ gì không?”

Giang Bác dõng dạc nói: “Hiện tại là quan hệ người yêu.”

Tô Chí Phong tức muốn hộc máu.

Mã Lan nhìn con gái, hỏi:

“Chuyện lúc nào?”

Tống Sở: “Thì... sau khi khai giảng không lâu.”

Tô Chí Phong cùng Mã Lan: "..."

Cho nên, con trai và con gái quen nhau hơn một tháng ngay dưới mí mắt của họ? Bọn họ mù hay sao mà không nhìn ra?

Không không không, dường như cũng không có gì biến đổi, hai người vẫn luôn ở chung như vậy.

Tô Chí Phong vỗ đầu, thậm chí hoài nghi có phải là từ lúc ban đầu con trai đã xem con gái như người yêu?

Tống Sở thấy cha mẹ tức giận như vậy thì căng thẳng hỏi: “Mẹ, không... không thể quen nhau ạ? Chúng con lớn rồi.”

Mã Lan sửng sốt, nên trả lời thế nào?

Cũng không thể nói bọn họ là anh em gái.

Lúc hai đứa thành anh em đã được vài tuổi, có lẽ trong tiềm thức biết bọn họ không phải anh em ruột nên không suy nghĩ sâu xa.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 593: Chương 593



Hai người là anh em nhưng không phải ruột thịt, vậy có thể quen nhau không? Mã Lan bỗng chốc rối rắm.

“Cha không đồng ý!" Tô Chí Phong đột nhiên nghiêm túc nói: “Con và Sở Sở đều là con của chúng ta, cha không đồng ý!"

Giang Bác nói: “Không đồng ý cũng không được, chúng con đã quen nhau, cha muốn chúng con quất ngựa truy phong sao?”

Nhìn con trai nghiêm trang nói mấy chữ đó, Mã Lan dở khóc dở cười.

Bà không có ý kiến gì, mới rồi bị tin này làm hết hồn, nhưng không cứng nhắc như Tô Chí Phong, bà không quá tức giận.

Nhưng bà cần tìm hiểu rõ ràng tư tưởng của hai đứa trẻ đã chính chắn chưa, thật lòng quen nhau hay chỉ đùa chơi. Nếu đùa chơi thì sau này khó làm lại anh em, bà không muốn thấy hai đứa con đi tới bước đường đó.

“Sở Sở, con theo mẹ về phòng, chúng ta tâm sự.” Mã Lan cảm thấy cần xác định ý tưởng của con gái trước, tìm hiểu rõ quá trình trước sau.

Tô Chí Phong nói: “Đúng vậy! Sở Sở, con đi với mẹ vào nhà, cha sẽ nói chuyện với cái thằng này.”

Tống Sở lo lắng nhìn Giang Bác: “Chắc cha sẽ không đánh anh Tiểu Bác chứ?”

Tô Chí Phong: "..."

Làm như ông là nhân vật phản diện vậy.

Tô Chí Phong cực kỳ tức giận, cảm thấy con gái còn nhỏ, không hiểu gì, chắc chắn là bị Tiểu Bác dụ dỗ.

Thằng nhóc này lúc bình thường nhìn cái gì cũng đều không hiểu, trông thành thật, kết quả âm thầm dụ em gái làm người yêu của mình, đời này lần đầu tiên ông muốn đánh người.

Nhưng lúc này không thể làm con gái sợ.

“Cha không đánh nó, cha sẽ nói chuyện bình tĩnh với nó, con hãy đi với mẹ trước.”

Tống Sở: “. . . dạ.”

Cô lại nhìn Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, vậy... em đi nhé?”

Giang Bác gật đầu.

Mã Lan nhanh chóng dắt Tống Sở đi.

Chờ hai mẹ con rời đi, Tô Chí Phong bước tới đóng cửa lại, vỗ bàn cái rầm, lớn tiếng dọa người.

Nhưng không có hiệu quả, Giang Bác không sợ chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông.

Tô Chí Phong ngồi phịch xuống ghế: “Tô Giang Bác, cha không đồng ý chuyện này, con hãy mau bỏ ý tưởng này đi. Sở Sở là em gái của con, mặc kệ có phải m.á.u mủ hay không thì hai đứa vẫn là anh em, anh trai và em gái... làm vậy còn ra thể thống gì.”

TBC

Giang Bác nói: “Không phải em gái, trước đến giờ đều không phải.”

Tô Chí Phong quắc mắt chỉ vào anh: “Con thừa nhận rồi phải không! Con sớm có ý đồ này, nói đi, bắt đầu từ khi nào?”

Giang Bác nghiêm túc trả lời lại: “Con cũng không biết."

Tô Chí Phong: "..."

Ông lại đứng lên đi vài bước, vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng. Con trai và con gái yêu nhau, nghĩ sao cũng đều thấy kỳ, hai đứa còn nhỏ như vậy, bậy bạ hết sức.

“Cha nói thẳng với con, cha không đồng ý. Không thể nào đồng ý!"

Giang Bác nhìn chăm chú vào Tô Chí Phong, không hiểu tại sao tâm trạng của họ hôm nay tốt như vậy mà cha mẹ vẫn không đồng ý.

Chuyện này có gì nghiêm trọng sao?

Nhưng mặc kệ cha mẹ đồng ý hay không đều không thể thay đổi sự thực, không ai có thể tách rời anh và Sở Sở.

“Chúng con đã quen nhau.”

Cho nên dù ngài đồng ý hay không đều giống nhau.

Tô Chí Phong tức giận đến đen mặt.

Trong phòng, Mã Lan cũng đang tâm sự với con gái.

Mã Lan còn cho rằng con gái sẽ xấu hổ khi nói về chuyện này, nào ngờ vừa vào phòng cô đã mở miệng nói: “Mẹ, tại sao con không thể quen với anh Tiểu Bác? Chúng ta có bị ảnh hưởng gì đâu?”

Mã Lan không biết nên giải thích thế nào: “Vấn đề không phải là ảnh hưởng hay không, con có biết Tiểu Bác là anh trai của con không?”

“Nhưng anh Tiểu Bác không phải anh ruột.”

“Đúng, nhưng ở trong mắt người khác thì nó là anh của con.”

Tống Sở nói: “Chúng ta có thể giải thích."

"..."

Mã Lan xoa trán hỏi: “Sở Sở, con biết cái gì là người yêu không?”

“Biết chứ, là cả đời ở cùng nhau, con và anh Tiểu Bác, còn có cha mẹ, chúng ta cả đời đều không tách ra, vĩnh viễn sống bên nhau.”

“Vậy con thích anh Tiểu Bác của mình không?”

Tống Sở gật đầu: “Thích chứ, anh Tiểu Bác tốt như vậy.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 594: Chương 594



“Thích có sự khác nhau, thích là... khi con nhìn người đó, cảm thấy người đó chỗ nào cũng tuyệt vời.”

“Đúng rồi, anh Tiểu Bác chỗ nào cũng tuyệt hết.” Tống Sở nghiêm túc nói.

Mã Lan: "..."

Cho nên con gái của bà rốt cuộc có hiểu giữa ngưỡng mộ và người yêu khác với nhau như thế nào không?

Tống Sở kéo tay áo của Mã Lan:

“Mẹ giận hả?”

Mã Lan thở dài: “Mẹ không phải giận, là... cảm thấy hai đứa còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu, nếu về sau hai đứa chia tay thì sao? Rất lúng túng.”

“Tại sao lúng túng? Chia tay thì anh Tiểu Bác vẫn là anh Tiểu Bác của con thôi.”

Tống Sở cảm thấy cách ở chung hiện tại với anh Tiểu Bác so với lúc chưa quen nhau chẳng có gì khác, nên không sao cả.

“Con gái ngốc, về sau Tiểu Bác chia tay với con, tìm người yêu mới thì con sẽ làm sao?”

“Anh Tiểu Bác tìm người khác?”

Tống Sở nhướng mày, tưởng tượng cảnh đó thì lòng chua xót, mũi cũng cay.

"Có chút khó chịu, không muốn anh Tiểu Bác quen người khác, có phải con rất ích kỷ không mẹ?”

Mã Lan nghe vậy cảm thấy tiêu thật, con gái thật sự thích Tiểu Bác.

Nếu không thì tính cách của con gái sảng khoái như vậy, không thể nào ghen.

Mã Lan khó xử, Tô Chí Phong và Giang Bác cũng tan rã trong không vui.

Tóm lại đều nói chuyện không thành công.

Loại chuyện này Tô Chí Phong không tiện nói thẳng với Tống Sở, đành hỏi Mã Lan.

Sau khi nghe Mã Lan nói, Tô Chí Phong càng giận hơn: “Sở Sở còn nhỏ như vậy, biết cái gì? Tiểu Bác... Tiểu Bác là rất ưu tú, đồng chí nữ bình thường cũng dễ thích nó, nhưng... hai đứa còn nhỏ.”

Mã Lan nói: “Chí Phong, ông nói xem làm sao bây giờ? Hai đứa nhỏ rất kiên định, tôi cảm thấy mình dường như đang bổng đánh uyên ương."

“Đừng nói vớ vẩn, uyên ương gì, chỉ là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện.”

“Gì mà không hiểu, trong đội chúng ta cỡ tuổi như tụi nó đều có thể kết hôn."

Tô Chí Phong: "... cố suy nghĩ thêm đi.”

Bởi vì sợ cha mẹ tức giận, Tống Sở không dám lén gặp Giang Bác, hai người chỉ trao đổi qua mạng.

Tống Sở hỏi Giang Bác có bị đánh không.

Giang Bác nói: “Yên tâm đi, không có."

"Cha mẹ rất giận, làm sao bây giờ?”

TBC

Tống Sở ủ rũ.

"Không cần lo lắng, để anh giải quyết.” Giang Bác cực kỳ tự tin nói.

Tống Sở trợn trắng mắt, lúc trước anh Tiểu Bác cũng nói như vậy, kết quả hiện tại thế nào?

Không cần biết Mã Lan có giận hay không, dù sao tâm trạng của Tô Chí Phong cũng rất tệ, vì chuyện này mà buổi tối trằn trọc, hôm sau trông ông tiều tụy không thôi.

Tô Chí Phong định bụng tạm bình tĩnh hai ngày, tìm cách nói chuyện với con trai, kết quả mới sáng sớm, Giang Bác đột nhiên đã nói: “Cha mẹ hãy đồng ý đi.”

Tô Chí Phong siết chặt đũa: “Nếu con và Sở Sở quen nhau thì cha sẽ không nhận đứa con trai này.”

Tống Sở sốt ruột kêu lên: “Cha!”

Giang Bác nghiêm túc nói: “Con rể cũng được.”

Vì hẹn hò với Sở Sở, Giang Bác đã nghiêm túc nghiên cứu quan hệ nhân vật ở Hoa quốc.

Tô Chí Phong cùng Mã Lan: "..."

Tô Chí Phong tối sầm mặt nói: “Đừng nói bừa, hai đứa mới bao nhiêu tuổi? Con rể cái gì.”

Giang Bác giơ ngón tay:

“Còn ba năm."

"..."

Dẹp, không ăn sáng nữa.

Buổi sáng, người đi làm, người đi học. Giang Bác vốn muốn cùng Tống Sở đến trường, nhưng lãnh đạo lớn mời anh đi bàn việc nên cô kêu anh cứ đi chỗ lãnh đạo lớn.

Ngoài đường vẫn chìm trong bầu không khí vui sướng, đều đàm luận phát triển hiện giờ của Hoa quốc.

Lúc Tống Sở đến trường, trong trường học đã giăng biểu ngữ chúc mừng máy bay thành công thử cất cánh.

Các học sinh trong lớp phấn khởi bàn tán.

Tống Sở bị bầu không khí cảm nhiễm, tâm trạng khá lên nhiều, cô hãnh diện vì Giang Bác, tự hào thay anh.

Nhưng nhớ đến cha mẹ khiến cô thở dài, anh Tiểu Bác tốt như vậy, tại sao cha mẹ không cho họ quen nhau.

Nếu cha mẹ luôn không đồng ý thì phải làm sao?

Tôn Á tám chuyện rôm rả với mọi người xong quay lại thấy Tống Sở buồn rầu không vui bèn hỏi: “Sao thế? Ngày vui như vậy mà cậu thở dài.”

"Không có gì, tớ rất vui.” Tống Sở nói nhỏ, tiếp đó rối rắm hỏi Tôn Á: “Tôn Á, nếu cha mẹ của cậu không đồng ý cho cậu quen lớp trưởng thì cậu sẽ làm sao?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 595: Chương 595



“Sao có thể không đồng ý? Cha mẹ tớ đồng ý cả hai tay, cảm thấy A Nghiêm rất tốt, hết sức ủng hộ, miễn là chúng tớ không ảnh hưởng học tập là được."

Tống Sở lộ vẻ mặt hâm mộ, vẫn hỏi: “Nhưng... lỡ như phản đối thì sao?”

“Cũng tùy tình huống, trừ phi con người của A Nghiêm không tốt.”

“Anh ấy tốt lắm.”

“Vậy phải xem tớ đối với A Nghiêm như thế nào, nếu tớ đặc biệt thích anh ấy thì tớ sẽ lắng nghe con tim nói.”

Tôn Á đương nhiên nói."Dù sao cha mẹ tớ chắc chắn cũng sẽ đồng ý, nên không cần lo mấy chuyện này, ha ha ha ha ha ha!”

Tống Sở: "..."

Lúc lên lớp, lần đầu tiên Tống Sở không nghe giảng, cô cảm thấy không thể chỉ trông vào anh Tiểu Bác, chính mình cũng nên nỗ lực.

Tống Sở không biết vì sao cha mẹ phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy con người của anh Tiểu Bác rất tốt, cũng siêu tốt với cô, cô muốn mãi mãi ở bên anh Tiểu Bác.

Cái này chắc là... nhìn trúng?

Năm bốn ít chương trình học, buổi sáng có hai tiết học, buổi chiều trống, Tống Sở cũng không về nhà, trực tiếp đi cơ quan của Tô Chí Phong chờ ông tan ca.

Cô cảm thấy phải nói chuyện với cha, cho cha biết ý tưởng của mình.

Hai ngày này tâm trạng của Tô Chí Phong siêu tệ, lúc đi làm cũng không tập trung, trong lòng cảm thấy có lỗi với tổ chức đã tín nhiệm mình, nhưng nghĩ chuyện của con trai và con gái là bức bối lại trào dâng.

Vì sao hai đứa phải quen nhau!

Tô Chí Phong không trách con gái chút nào.

Con gái từ nhỏ đã tri kỷ, mềm mại, ngược lại con trai rất ương bướng, tính tình mười con trâu cũng không kéo về được.

Nhất định là con trai giở trò quỷ.

Bởi vậy nên trong lòng Tô Chí Phong càng bức bối, sớm biết thằng nhóc này như vậy... thôi, dù biết trước ông cũng không làm gì được.

Đợi tối về bàn bạc với vợ, suy nghĩ biện pháp tốt đã.

Khó khăn lắm mới đến giờ tan tầm, Tô Chí Phong định đi căn tin thì nghe người ta nhắn là con gái đến tìm.

Vừa nghe con gái đến, Tô Chí Phong nhanh chóng buông hộp cơm, đi ra cửa.

Vừa đến cửa lớn, Tống Sở chạy ra từ phòng bảo vệ: “Cha!”

Ông bác trông cửa bưng chén trà đi ra, cười nói với Tô Chí Phong: “Trưởng khoa Tô, đây là con gái của ông hả? Xinh lắm, giống ông.”

Tô Chí Phong cười nói: “Làm phiền bác rồi.”

Ông bác trông cửa cười nói: “Không có gì, mới rồi cô bé trò chuyện với tôi rất vui.”

Tống Sở cười cảm ơn người ta, sau đó nịnh nọt xách cặp cho Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong không để cô xách cặp, hỏi: “Sao Sở Sở đến đây?”

“Buổi sáng ít chương trình học, buổi chiều không có lớp nên con muốn tìm cha cùng ăn cơm."

Tô Chí Phong cười cười, không tin lời của con gái, bình thường không có tiết học chẳng thấy cô tới tìm.

"Tiểu Bác đâu?"

"Anh Tiểu Bác bị bác lãnh đạo lớn kêu đi rồi.”

Tô Chí Phong mím môi: “Đi thôi, cha mang con đi ăn cơm."

Không đi căn tin của cơ quan, hai cha con vào một tiệm cơm Quốc doanh, gọi hai tô mì.

Nhưng hai người ăn mà lòng không yên.

Sau khi ăn xong, Tống Sở nói: “Cha, chúng ta đi dạo đi.”

Tô Chí Phong nói: “Cha biết ngay không có chuyện gì thì con không đến tìm mà.”

Tống Sở ngại ngùng xoa mặt.

Phong cảnh quanh cơ quan của Tô Chí Phong khá tốt, còn có công viên nhỏ, nhưng lúc này không có ai đi dạo công viên.

TBC

Hai cha con đi trên đường nhỏ trong rừng, ngắm hoa sen nhỏ trong công viên.

Tống Sở rốt cuộc phá vỡ bình tĩnh: “Cha còn giận sao?”

Tô Chí Phong thở dài: “Cha không giận con, là giận Tiểu Bác, cái thằng đó”

“Cha, không thể trách một mình anh Tiểu Bác.” Tống Sở vội vàng giải thích.

"Không trách nó chứ trách ai, nó lớn hơn con hai tuổi, hiểu nhiều hơn con.”

“Con cũng không nhỏ." Tống Sở nói.

Cô cũng là người trưởng thành, tuy có vẻ như không hiểu nhiều chuyện.

Tô Chí Phong cho rằng Tống Sở muốn nói tốt cho Giang Bác, nghiêm túc nói: “Sở Sở, không phải cha tức giận nên mới phản đối, phần lớn là vì hai đứa không thể nào quen nhau.”

“Tại sao vậy cha?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 596: Chương 596



“Hai đứa là anh em, đây là chuyện không thể thay đổi.” Tô Chí Phong hiếm có nghiêm túc nhìn con gái: “Hai đứa không có huyết thống, nhưng trong mắt người ngoài thì hai đứa là anh em. Ông bà nội của con, bác thím, bạn bè, bạn cùng lớp, anh chị em của con, ở trong mắt họ thì hai đứa là anh em. Con nói đi, anh em yêu nhau thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cha ví dụ nhé, nếu anh em nhà người ta yêu nhau thì con có thấy kỳ không?”

Tống Sở há mồm, trong một chốc thế nhưng nói không ra lời.

Cô chỉ cảm thấy giữa cô và anh Tiểu Bác xưa nay không phải quan hệ anh em, hơn nữa lần này mặc dù cùng nhau lớn lên còn cùng gọi cha mẹ, bọn họ vẫn là người thân thiết nhất của nhau, nhưng không phải tình cảm anh em.

Là người thân, nhưng khác.

Tống Sở chưa từng nghĩ ở trong mắt người ngoài sẽ thế nào.

"Thật sự không được sao, cha?”

Tống Sở đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cảm giác này từ trong lòng chậm rãi khuếch tán đến toàn thân.

Tô Chí Phong nói: “Cha làm vậy vì tốt cho hai đứa, nếu hai đứa ở tuổi này đã phải chịu đựng lời đồn thất thiệt, các con sẽ không chịu nổi đâu.”

Tống Sở dụi mắt, nghĩ rằng chính mình thật sự không thể làm người yêu với anh Tiểu Bác rồi, không hiểu sao bình thường cảm thấy dù có yêu đương hay không đều như nhau, không có gì thay đổi, nhưng khi xác định không thể thì cô nhận ra nó khác biệt.

“Cha, rất xin lỗi, khiến cha mẹ khó xử."

Thấy Tống Sở khổ sở như vậy, Tô Chí Phong không thể nói nặng lời hơn, trong lòng rất khó chịu: “Sở Sở, con và Tiểu Bác còn nhỏ lắm, hiện tại còn chưa hiểu chuyện cả đời, về sau lớn lên liền biết."

Tống Sở lắc đầu: “Con biết chứ cha, con luôn muốn sống cùng anh Tiểu Bác, mặc kệ là người thân hay... là người yêu, chúng con muốn bên nhau cả đời.”

Tô Chí Phong nói: “Con còn nhỏ.”

“Cha, con luôn biết trên đời này sẽ không tìm được ai tốt với con nhiều hơn anh Tiểu Bác. Anh ấy thật sự rất tốt, tốt lắm.”

Tống Sở kiên định nhìn ông: “Con thừa nhận, trước kia con chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với anh Tiểu Bác.”

"Cho nên là Tiểu Bác..."

"Không phải, bởi vì con cảm thấy mặc kệ là quan hệ gì, chúng con cũng sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau.”

Tô Chí Phong: "..."

“Cha, con chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai, vì con không muốn rời xa cha mẹ, cũng vì con không muốn rời xa anh Tiểu Bác. Nếu không thì tại sao con không tìm một người đồng ý đến ở nhà chúng ta?”

Tô Chí Phong hoang mang hỏi: “Vậy tại sao con đột nhiên muốn quen với Tiểu Bác?”

"Bởi vì anh Tiểu Bác muốn quen.” Tống Sở đương nhiên nói: “Anh Tiểu Bác muốn, con không muốn làm anh ấy thất vọng. Cha, như vậy có phải là thích một người? Bởi vì thích người đó nên không muốn làm người đó không vui.”

TBC

Gần đây Tống Sở suy nghĩ khá nhiều, cảm giác mình càng lúc càng hiểu nhiều hơn.

Tô Chí Phong thở dài vỗ đầu mình, cảm thấy thật thất bại, không biết tâm tư của Sở Sở.

“Sở Sở à, con muốn cho nó vui, nhưng con có nghĩ tới chính mình không? Tính tình của Tiểu Bác vốn đã không quan tâm cái nhìn của người khác, cha thấy dù nó bị người chỉ vào mũi mắng cũng không có phản ứng gì, nhưng còn con thì sao?”

Tống Sở nói: “Cha, con người sống trên đời chỉ vì bị người khác nghị luận mà từ bỏ thứ mình thật sự muốn sao? Chỉ cần bản thân con cho rằng chuyện đó là đúng, dù bị người chửi vào mặt con cũng không sợ, con sợ nhất là cha và mẹ không vui. Con thích anh Tiểu Bác, cũng thích cha mẹ, con hy vọng gia đình chúng ta đều tốt.”

Tô Chí Phong trầm mặc nhìn con gái, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, nhớ năm xưa ông kiên trì muốn kết hôn với Mã Lan cũng từng nói như vậy với cha mẹ mình.

Mặc kệ người ngoài cười nhạo ông, thân thích bạn bè không thông cảm, nhưng trong lòng ông hiểu rõ chính mình muốn là cái gì, biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Trước kia là ông, hiện tại là con gái.

Sở Sở từ nhỏ đã ngoan nhất, nghe lời người lớn, đây là lần đầu tiên cô kiên định từ chối quyết định của cha mẹ.

Con gái nhỏ đã trưởng thành.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 597: Chương 597 - Kết



Trong phòng tiếp khách, Giang Bác liên tục nhìn đồng hồ trên tay.

Lãnh đạo lớn đang nói về công việc chế tạo máy bay với các đồng chí trong ban hạng mục máy bay.

Dù sao sau khi thực nghiệm máy bay sẽ bắt đầu sản xuất, vì khiến kỹ thuật luôn ở tuyến đầu, hạng mục này còn cần tiếp tục.

Lãnh đạo lớn vì chuyện này mà kêu mọi người đến.

Mọi người trong phòng họp hưng phấn thảo luận, giống như nhìn thấy tương lai Hoa quốc đứng trên đỉnh nước lớn công nghiệp.

Giang Bác: "..."

Anh muốn về trường lên lớp.

Khó khăn lắm mới thảo luận xong rồi, lãnh đạo lớn thế mà còn kêu mọi người cùng đi ăn cơm, bên ông sẽ cung ứng thức ăn.

Giang Bác xách túi định đi.

Lãnh đạo lớn cười hỏi: “Đồng chí Tiểu Bác, nghe nói cậu gặp phải khó khăn?"

Giang Bác nói: “Không có."

Lãnh đạo lớn nói giỡn: “Tôi còn định giúp cậu ra chủ ý, nếu không cần thì thôi vậy.”

Giang Bác: “Có một chút.”

Lãnh đạo lớn chỉ cái ghế, nhân viên cần vụ lập tức bưng đồ ăn đến.

Lãnh đạo lớn kêu Giang Bác ăn cơm trước, chuyện lớn gì đợi ăn xong mới tính.

Khó khăn lắm mới ăn xong, Giang Bác nghiêm túc nhìn lãnh đạo lớn, nhìn ông uống trà, chậm rãi gói điếu thuốc, liếc nhìn anh, dường như suy xét đến người ta còn nhỏ, lại dập tắt điếu thuốc.

“. . .”

“Được rồi, vừa rồi là tôi cho cậu thời gian, để cậu suy xét rõ ràng có muốn tiếp tục nghe không.”

Giang Bác: "... Nghe."

Lãnh đạo lớn cười nói:

“Chuyện của cậu trong nước hiện tại sẽ không được chấp nhận, cậu nghĩ đi, xã hội cũ còn lưu truyền một câu cùng họ không hôn, kết thân hai họ. Huống chi cậu là quan hệ anh em thì càng không được chấp nhận.”

Giang Bác kiên định nói: “Sở Sở không phải em gái của tôi, đó là người khác cho rằng như vậy."

Giang Bác cảm thấy thế giới này quy củ quá nhiều, trong mạt thế không ai thèm quản những chuyện này, đương nhiên, cũng không ai hẹn hò, ngẫm lại thì bên này tốt hơn.

"Nhưng người khác nghĩ như vậy, ở trong mắt người khác quan hệ của hai người là anh em, nếu hai người bên nhau sẽ phải đối mặt giông tố.”

Giang Bác nhíu mày, vẫn cảm thấy không có gì phải sợ.

“Có lẽ cậu không e ngại, nhưng còn người cậu để ý thì sao? Suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, năng lực chịu đựng cũng khác. Đối với cậu là cỏn con, nhưng với người khác là chuyện lớn bằng trời.”

Giang Bác nghe thế mới nhìn thẳng vào sự việc.

Dường như Sở Sở để ý người khác.

Chân mày Giang Bác càng nhíu chặt, hiển nhiên tâm trạng bắt đầu bức bối.

Lãnh đạo lớn không hù dọa anh, từ khía cạnh này đủ thấy mặc kệ đứa trẻ này có thiên phú ở mặt nào đó thì vẫn là một đứa nhóc.

Lãnh đạo lớn thật sự thích anh, nên đưa ra chủ ý: “Dời hộ khẩu, một mình đứng tên.”

Giang Bác: "... Cha mẹ sẽ giận.”

Họ mà giận thì Sở Sở cũng sẽ không vui vẻ.

TBC

"Về sau sẽ chuyển về thôi.” Lãnh đạo lớn cười nói: “Cứ lấy lý do là cơ quan cần làm, giống như nhiều người nghiên cứu khoa học vì công việc giữ bí mật, tất cả hồ sơ đều sẽ bị niêm phong. Tôi nghĩ cha mẹ của cậu không phải loại người đầu óc cổ hủ.”

Thật ra lãnh đạo lớn cảm thấy biện pháp tốt nhất là tìm hai cha mẹ trên danh nghĩa, nhưng ông ấy cảm thấy ơn sinh không bằng ơn dưỡng, người nhà họ Tô nuôi nấng đứa nhỏ này thì không thể xóa bỏ mối quan hệ đó, không thể vì chuyện gì đó mà vứt bỏ lằn ranh giới hạn.

Hai đứa còn nhỏ, trước tiên dời hộ khẩu, thời gian lâu tự nhiên có thể cởi bỏ quan hệ cũ của hai người.

“Đồng chí Tiểu Bác, dù là vì người mà cậu để ý cũng nên giải quyết quan hệ giữa các người trước, rồi mới nghĩ đến chuyện khác." Lãnh đạo lớn vỗ vai anh: “Sắp có người yêu, cũng nên trưởng thành đi.”

Ngón tay Giang Bác nhích nhẹ, hiển nhiên đang suy xét vấn đề này.

Rời khỏi chỗ lãnh đạo lớn, nhớ buổi chiều không có môn học nên anh trực tiếp ngồi xe về nhà.

Tống Sở quả nhiên về nhà, nhưng không gặp mặt anh, cô chỉ hướng căn phòng, làm động tác gõ chữ.

Giang Bác nhướng mày, vào phòng mình, mở ra máy vi tính.

Quả nhiên Sở Sở gửi tin nhắn cho anh.

“Anh Tiểu Bác, hôm nay em đi tìm cha, cha đồng ý sẽ suy xét lại, anh hãy yên tâm.”

Giang Bác đột nhiên mím môi cười cười, tâm trạng sung sướng, tay vẫn gõ chữ:

“Anh có thể lo.”

“Đó cũng là việc của em.” Tống Sở nói: “Là chuyện của hai chúng ta.”

Giang Bác càng vui vẻ, trong mắt lấp lánh ánh sáng:

“Được.”
 
Back
Top Bottom