Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 30: Chương 30



Khi còn ở trong phòng thí nghiệm, mỗi lần phân tài liệu, tiến sĩ đều thích mua đường cho nên thứ nhiều nhất trong không gian của cô chính là đường.Nói đến không gian, đầu óc cô chợt lóe lên, trong tay xuất hiện một viên sô-cô-la.Nhìn thấy thanh sô-cô-la đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, cô sợ hết hồn.Giang Bác nhanh chóng kéo tay cô, để che sô-cô-la lại.

Nhìn sang bên cạnh, vợ chồng Mã Lan đang thảo luận mua sắm, những người khác đang cùng nhân viên bán hàng lấy đồ, ngược lại không ai chú ý đến hai đứa nhỏ vóc người nhỏ bé đang làm gì.Tống Sở vội vàng đem kẹo trong tay ném trở về không gian, may mắn thay, lần này không thất bại.Khi Tô Chí Phong và Mã Lan đã mua xong đồ bước tới, Tống Sở vẫn còn hơi lo lắng, có tật giật mình đem kẹo trong tay nhét vào trong miệng Mã Lan và Tô Chí Phong, để bọn họ cũng ăn.Giang Bác: ".

.

.” Lương tâm cắn rứt liền lấy lòng người khác.Buổi trưa trong phòng ăn, trong khi Mã Lan đang nấu ăn, Tô Chí Phong đã đến trường mượn một chiếc giường.Cũng không thể để hai đứa nhỏ suốt ngày chen chúc với bọn họ được, ông phải đóng một cái giường.

Trường trung học bên kia có ký túc xá, trường học cũng có mấy tấm ván giường không dùng đến, vừa vặn mượn hai tấm trở về.Trong khi Mã Lan bận rộn trong bếp, Tô Chí Phong lại ra ngoài, Tống Sở lập tức lén lút kéo Giang Bác trốn sau cánh cửa để kiểm tra không gian của mình.Với lần thử này, còn có thể kiểm tra tình hình trong không gian, Tống Sở vui vẻ đến mức gần như cười ra thành tiếng.Không gian của cô không lớn, chỉ rộng bằng một nửa căn phòng mà thôi.

Có rất nhiều thứ trong đó, tỷ như Tống Sở thích ăn đồ ngọt và một ít bột gạo.

Ngoài ra, còn có một số sản phẩm điện tử mà Tống Sở đã chơi trong thời mạt thế, hơn nữa còn có quần áo mà hai người thường mặc, một số thứ đẹp đẽ mà Tống Sở thường sưu tầm, chẳng hạn như vàng và đá quý có giá trị nhất trong thời mạt thế.Tất cả những thứ này đều được Tống Sở trao đổi bằng kẹo với những người trong phòng thí nghiệm, khi họ đi làm nhiệm vụ, họ luôn nhặt những thứ này.

Lúc đấy Tống Sở tình cờ mê đọc tiểu thuyết, nhìn thấy những thứ được mô tả trong đó, liền tưởng tượng rằng mình sẽ mua được rất nhiều đồ ăn thức uống ngon với số vàng và bạc này.Tống Sở đương nhiên không biết những thứ đấy ở chỗ này đáng giá bao nhiêu, cô chỉ là vui vẻ vì đồ ăn bên trong vẫn có thể ăn được.Tuy rằng chỉ ở nơi này mấy ngày, nhưng Tống Sở cũng cảm giác được nơi này hình như thiếu lương thực.Cho nên ở trong mắt Tống Sở, những đồ ăn này là át chủ bài của cô và tiến sĩ, không cần lo lắng sẽ bị chết đói.Khi Tô Chí Phong quay lại cùng hai đồng nghiệp để dọn giường, ông nhìn thấy con gái mình đang vui vẻ đung đưa bên cạnh như một chú thỏ nhỏ.

Nghĩ đến đứa bé này hạnh phúc vì có tổ ấm của riêng mình, trong lòng ông dâng lên một cảm giác thành tựu.Ông nhẹ nhàng cười xoa xoa đầu cô: "Từ giờ trở đi, Sở Sở và Tiểu Bác đã có giường riêng.”Vào buổi chiều, chiếc giường của hai đứa nhỏ cuối cùng cũng làm xong, đặt ở phía bên kia của ngôi nhà dựa vào bức tường.

Tô Chí Phong và Mã Lan còn cố tình chặn tủ quần áo ở giữa nhà, có thể coi là ngăn cách.Hai đứa nhỏ còn nhỏ, tạm thời không định cho chúng ngủ riêng nên ngủ chung một giường.

Thay vào đó, chuẩn bị hai chiếc gối nhỏ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 31: Chương 31



Với sự sắp xếp như vậy, sự tồn tại của hai đứa nhỏ ở nhà ngày càng lộ rõ.

Lúc nào cũng như nhắc nhở hai vợ chồng bọn họ, bây giờ ngôi nhà này đã có trẻ con.

Thu dọn xong cũng đã muộn, nghĩ đến sự an bài của bà nội Tô, hai người vội vàng thay cho đứa nhỏ bộ quần áo mới mua rồi cùng nhau đến nhà ông nội Tô bên kia!.

Ký túc xá nhân viên cách nhà hiệu trưởng Tô không xa, Tô Chí Phong thể hiện hết kỹ thuật lái xe cao siêu của mình, con trai ngồi ghế phụ trước, vợ ông ngồi phía sau cùng với con gái ở trong lòng, ông dùng xe đạp chở cả nhà nên chẳng mấy chốc đã đến nhà hiệu trưởng Tô.

Cửa nhà hiệu trưởng Tô mở rộng, trước khi vào đã thấy trong viện chật ních người.

Bà nội Tô và hiệu trưởng Tô ngồi ở vị trí hàng đầu, bên cạnh là con trai và con dâu, còn có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một bé trai vui mừng reo lên: “Đến rồi, chú ba đến rồi.

Bà nội, bà nội có cần chuẩn bị chổi lông gà không?”“…” Đứa nhỏ vừa nói là Tô Bảo Cương, cháu đích tôn của ông Tô, bởi vì là cháu đích tôn, được chiều từ nhỏ nên tính tình nghịch ngợm nhất thường xuyên bị cha đánh đòn.

“Mấy đứa, đừng nghịch nữa.

” Tô Chí Cường nghiêm mặt trừng mắt nhìn.

Tống Sở cùng Mã Lan nắm tay đi vào sân, vừa vào đã nhìn thấy trong viện chật ních người, cô phấn khích nói: “Mẹ, đây đều là người nhà họ Tô sao? Nhà chúng ta thật nhiều người.

”Mã Lan ậm ừ, thực chất trong lòng có chút bồn chồn.

Tất cả người nhà họ Tô, cô đều không sợ, chỉ duy nhất sợ cha chồng của mình, người từng là hiệu trưởng, cũng cảm thấy giống như trưởng khoa.

Tống Sở vừa nghe thấy, trong lòng mừng rỡ.

Trước đây cô là một đứa nhỏ mồ côi, không có người thân nào khác ngoài Giang Bác.

Trong tiểu thuyết nói rằng, một gia đình sẽ không bị chia cắt trừ khi xương và gân bị đứt.

Cô hớn hở chạy vào trong, vừa nhìn thấy bà nội Tô thì chạy lại ôm chầm lấy bà: “Bà ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, cháu nhớ bà quá!” Lời nói này là xuất phát từ tận đáy lòng, dù sao thì những viên kẹo hồ lô ăn ban ngày kia cũng thật ngon, trong miệng cô vẫn còn vị ngọt đây này…Những người khác trong nhà họ Tô: “…” Như này là sao?Những đứa cháu còn lại của nhà họ Tô rất khó chịu, đây là ai vậy, vừa tới liền chạy đến ôm bà nội, đúng là không biết xấu hổ?!Bà nội Tô không thể nhịn được nữa.

Bà nhìn sang phía hiệu trưởng Tô: “Ông Tô, đây là Sở Sở, được vợ chồng thằng út nhận nuôi.

”Tống Sở cũng nhìn thấy hiệu trưởng Tô, cảm thấy rất giống cha mình: “Bà nội, đây là ông nội đúng không?”“…Đúng vậy.

”Tống Sở lập tức cất giọng chào hiệu trưởng Tô: “Cháu chào ông nội”, rồi quay sang nói với bà nội Tô: “Bà nội, ông nội trông thật hiền từ.

”Những người khác trong nhà họ Tô: “…” Hiền từ chỗ nào thế?Vốn dĩ khuôn mặt hiệu trưởng Tô đang nghiêm túc, lúc này không nhịn được cong khoé miệng cười.

Ông không giữ được vẻ nghiêm nghị trước đứa nhóc này nữa, chỉ đành nhìn cặp vợ chồng con trai thứ ba: “Để bọn trẻ cùng chơi bên ngoài, người lớn vào thư phòng đi, cha có chuyện muốn nói với các con.

”Chắc là muốn nói về chuyện chính sự.

Mã Lan lo lắng nhìn Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong nhẹ nhàng cười, xoa đầu con: “Cha mẹ đi nói chuyện với ông nội, các con ra kia chơi nhé.

”Tống Sở trả lời: “Cha yên tâm, bọn con sẽ ngoan ngoãn chờ cha mẹ.

”Thật là đứa nhỏ hiểu chuyện.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 32: Chương 32



Trong lòng Tô Chí Phong thêm phần yên tâm, nhanh chóng cùng vợ đi vào thư phòng.Sau khi người lớn đi vào, đám nhỏ nhanh chóng xúm lại với nhau.Bác cả Tô Chí Cường với vợ Từ Mỹ Lệ sinh được hai người con, đứa lớn Tô Bảo Cương mười tuổi, đứa nhỏ Tô Bảo Minh được năm tuổi.

Bác hai Tô Chí Quốc cùng vợ Phùng San có một đứa con trai và một đứa con gái, con trai là Tô Bảo Lượng chín tuổi, con gái là Tô Bảo Phương bảy tuổi.Bọn trẻ không có tên cúng cơm nên chỉ gọi là Tiểu Cương, Tiểu Minh, Tiểu Lượng và Tiểu Phương.Mấy đứa nhỏ này đã biết đến Giang Bác và Tống Sở từ trước, đặc biệt là Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh đều bị Từ Mỹ Lệ tẩy não, nói rằng hai đứa nhỏ đều là con nuôi, nói mấy đứa nhóc không phải là người một nhà, sau này muốn cướp ông bà nội nên hai đứa nhỏ đều ghét Giang Bác với Tống Sở.Đến nỗi kéo theo Tô Bảo Lượng cùng Tô Bảo Phương, hai đứa cũng không thích Tống Sở và Giang Bác.

Nhà con thứ hai Tô gia thực tế không tẩy não hai đứa nhỏ, nhưng Tô Bảo Lượng cảm thấy bản thân phải đồng lòng với anh chị em trong gia đình nên cũng không thích bọn họ.Về phía Tô Bảo Phương lại càng dễ hiểu, trước kia trong nhà chỉ có cô bé là cháu gái, hiện tại lại có thêm Tống Sở, cô bé cảm giác vị trí của mình có nguy cơ lung lay.

Cô bé cảm thấy trong lòng không yên tâm, cách mà trẻ em thể hiện cảm giác khủng hoảng chính là ghét nhau.Chẳng mấy chốc mấy đứa nhóc đã vây quanh Giang Bác và Tống Sở.Mấy đứa đều cao lớn, lại còn đông như vậy, vừa bị bao vây Tống Sở lập tức cảm giác được nguy hiểm sắp ập đến.Cô vội vàng trốn sau lưng Giang Bác, thò đầu ra suy nghĩ một chút chắc Giang Bác cũng không khoẻ hơn mình nên lại đứng lên che trước mặt Giang Bác, nghiêm túc nói: “Các anh chị muốn làm gì?”Tô Bảo Cương khoanh tay nói: “Chúng mày là con hoang, bọn tao không chào đón chúng mày, chúng mày đi đi.”Tống Sở không vui vì bị mắng là đứa con hoang, cô và Giang Bác không phải là con hoang! Bọn họ không phải là con hoang!“Bọn em không phải là con hoang, bọn em là con của cha mẹ!”Tô Bảo Cường hừ một tiếng: “Nói điêu! Mẹ tao bảo chúng mày đều là được nhặt về.”Tống Sở ngẩng đầu nói: “Vậy anh không phải là được nhặt về sao?”“Bọn tao đều là được cha mẹ sinh ra!” Tô Bảo Cương lớn tiếng nói, những đứa nhỏ khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, bọn tao cũng được cha mẹ sinh ra.”Tống Sở ghen tị nhìn bọn họ, cô đúng là không có cơ hội ở bên cha mẹ.

Nếu không phải vì đọc tiểu thuyết, cô sẽ không biết được rằng đứa nhỏ sẽ được sống với cha mẹ mình.

Trước đây cô rất ghen tị với những đứa nhỏ trong sách được cha mẹ chiều chuộng mà lớn lên.

Những đứa nhỏ đó bây giờ lại đứng trước mặt cô, trong ánh mắt cô lộ ra vẻ ghen tị: “Anh đúng là hạnh phúc, thật đáng ghen tị! Cha mẹ anh chắc yêu anh lắm.”Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Tống Sở, bọn trẻ lập tức thấy hài lòng.Tô Bảo Phương nói: “Mẹ của tao bảo tao là bảo bối của bà ấy.”Tô Bảo Lượng nói: “Bọn tao đều là những điều tự hào của cha mẹ, bọn tao muốn gì đều được mua cho.”Tô Bảo Minh nói: “Mẹ tao còn nói sẽ mua cặp sách mới cho tao.”Tô Bảo Cương nói: “Mẹ tao nói về sau còn phải chuẩn bị tiền cho tao cưới vợ.”“…”Tống Sở hâm mộ nói: “Các anh thật hạnh phúc, em cùng anh Tiểu Bác trước kia đều không có gia đình.".
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 33: Chương 33



Tống Sở ngậm ngùi nói tiếp: "Bọn em cũng chưa gặp cha mẹ lần nào cả, lúc bọn em còn rất nhỏ đã phải tự nuôi sống bản thân.

Lúc đó anh Tiểu Bác rất bản lĩnh, nhưng chúng em vẫn thường xuyên bị đói.

” Sau đó, cô xúc động nói: “Anh nên trân trọng cuộc sống hiện tại đi.

”Những đứa nhỏ vừa mới khoe xong niềm hạnh phúc của mình thì lại nghe Tống Sở kể về cuộc sống tuổi thơ bất hạnh của cô, bấc giác chúng cảm thấy đồng cảm trong lòng.

Tô Bảo Cương ho khan một tiếng: “Thực ra không phải lúc nào cũng tốt, cha mẹ thường xuyên mắng bọn anh.

”Tống Sở nói: “Em với anh Tiểu Bác cũng thường xuyên bị mắng.

” Khi còn nhỏ những người trong cô nhi viện cũng rất hay bắt nạt bọn họ.

Những đứa nhỏ lại cảm thấy Tống Sở và Giang Bác bị bắt nạt khi chúng còn lang thang bên ngoài.

Thật đáng thương biết bao.

Tô Bảo Phương nói: “Hiện tại các em cũng có cha mẹ, thím Ba và chú Ba về sau sẽ rất thương hai đứa.

”Tống Sở đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, cha mẹ đối xử với bọn em rất tốt, về sau bọn em nhất định báo hiếu cha mẹ.

Đúng rồi, anh chị cũng đều là con cháu nhà họ Tô, chúng ta là người nhà đúng chứ?”Tô Bảo Phương nói: “Chúng ta đều là cháu của nhà họ Tô, chị là người được yêu thương nhất.

”Tô Bảo Cương rất có khí thế nói: “Anh là anh cả của chúng nó, về sau cũng là anh cả của các em, về sau các em gọi anh là anh cả là được.

”Sau đó thuận tay kéo Tô Bảo Lượng tới “Đây là anh hai, mấy đứa gọi là anh hai.

” Giới thiệu xong liền đẩy sang một bên, sau đó muốn tóm lấy Tô Bảo Phương, còn chưa kịp chạm vào đã dừng lại, quay sang hỏi Giang Bác: “Đúng rồi, hai đứa mấy tuổi?”Giang Bác phớt lờ cậu nhóc, không thèm đáp lại.

Tống Sở cảm thấy hành vi của Giang Bác không tôn trọng mấy đứa nhỏ, nên vội vàng nói: “Anh ấy tám tuổi, còn em thì sáu tuổi.

”Tô Bảo Cương nói: “Ồ, thế thì nó là anh ba, về sau mấy đứa gọi là anh ba.

”Sau đó chỉ về phía Tô Bảo Phương kiêu ngạo: “Đây là chị tư, mấy đứa gọi là chị Tư là được.

” Lại chỉ Tống Sở nói: “Em là chị Năm còn Tiểu Minh là em út.

”Tô Bảo Minh lập tức cãi lại, nhóc con không hài lòng tí nào: “Tại sao em là anh tư lại thành em út, em không đồng ý!”Tô Bảo Cương lườm cậu một cái: “Kể cả là anh tư hay em út thì em vẫn là nhỏ nhất.

”Tô Bảo Minh nghe vậy liền oà khóc.

Tống Sở cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, cho rằng cậu mít ướt nên vội dỗ dành: “Đừng khóc nữa, chị cho em ăn kẹo nhé.

”Tô Bảo Minh sụt sịt nước mũi: “Kẹo ở đâu ra?”Tống Sở: “Đợi chị có tiền sẽ mua kẹo cho em.

”Tô Bảo Minh: “…” Vậy cũng được nữa hả?Trong phòng, người lớn đang bàn chuyện nuôi dạy con cái.

Bởi vì đòn tấn công bọc đường của Tống Sở, người suy nghĩ nhất lúc này là bà nội Tô không hề lên tiếng, không nói đồng ý nhưng cũng không thể nói được câu phản đối.

Người có tiếng nói nhất là ông nội Tô cũng giữ im lặng.

Chính hai anh trai của Tô Chí Phong đã đưa ra ý kiến của mình.

Tô Chí Cường là con trai cả, từ nhỏ đã được giáo dục theo hơi hướng truyền thống.

Cảm thấy nuôi con là chuyện lớn, vợ chồng chú út quá tùy hứng, nhận nuôi hai đứa trẻ lớn như vậy, sau này chúng lớn lên đi tìm cha mẹ ruột của mình thì vợ chồng chú út nghĩ sao?Tô Chí Quốc cũng cho rằng con vẫn nên là mình sinh, em trai mới chừng ba mươi hơn, chờ thêm một chút có khi cũng có thể sinh con được.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 34: Chương 34



Hoặc là nuôi hai đứa nhỏ ruột thịt trong nhà cũng tốt, về sau có thể nói rằng do mình nuôi dạy, không lo lắng người nuôi không bằng người sinh, những suy nghĩ của mọi người trong gia đình đều là như vậy.

Nghe được hai ý kiến của các anh, Tô Chí Phong rất xúc động: "Con nghĩ việc con cái là duyên số, con với hai đứa nhỏ này có duyên.

Dù sao cũng đã mang hai đứa về rồi, hơn nữa con với Mã Lan cũng không có thời gian để lo chuyện sinh đẻ.

”Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc nghe đến đây cũng không phản bác lại.

Từ Mỹ Lệ định mở miệng nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cha chồng cũng không dám mở miệng.

Con dâu nhà họ Tô đều cảm thấy sợ hãi với cha chồng.

Về phần con dâu thứ hai, Phùng San tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan tới mình.

Người có tiếng nói nhất – hiệu trưởng Tô lại trầm mặc nghe con cái tranh luận, chờ bọn họ nói xong rồi mới hỏi con trai út Tô Chí Phong: “Nuôi dạy con cái là việc cả đời, con sẽ không thể thay đổi lời nói của mình.

Nó có nghĩa là sau này con có con riêng của chính mình thì không thể đuổi chúng nó đi được, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”Lúc này, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Trên thực tế, quan trọng nhất chính là lời của ông Tô nói, sau này nếu có con riêng của mình, cũng không thể đuổi chúng đi được.

Tô Chí Phong và Mã Lan nhìn nhau, và họ đều thấy sự kiên định trong mắt nhau.

Anh kiên quyết nói: “Cha, mẹ, một khi đưa chúng về, con sẽ không hối hận, trước kia không phải cha mẹ đã dạy dỗ chúng con sao? Con và Mã Lan sẽ tiếp tục nuôi dạy hai đứa nhỏ này cho đến khi chúng lớn lên.

”Bà nội Tô khẩn trương nhìn chồng.

Hiệu trưởng Tô trầm mặc thở dài: “Nếu thế thì cứ vậy đi.

”Người đứng đầu gia đình tuyên bố, những người khác chỉ có thể kìm nén suy nghĩ của mình nếu như có suy nghĩ khác.

Bà nội Tô bảo ba cô con dâu đi nấu cơm, hôm nay là ngày nhận mặt họ hàng, cả nhà sẽ cùng ăn cơm.

Từ Mỹ Lệ kéo Phùng San xuống bếp, nói nhỏ: “Sao thím hai không nói câu nào vậy?”Phùng San cười cười: “Chị dâu cả, không phải chị cũng không nói gì sao?”Từ Mỹ Lệ : “…”Trước mặt cha chồng, ai dám nói gì cơ chứ.

Trong nhà bắt đầu nấu cơm, ngoài sân mấy đứa nhỏ nô đùa với nhau.

Mấy đứa đang chơi cờ đá, Tống Sở không biết chơi, chỉ đứng một bên để xem.

Giang Bác liếc nhìn, nhưng anh không thích nên chỉ ngồi nhìn Tống Sở.

Tống Sở nhìn Tô Chí Phong và mọi người đi ra liền chạy tới khoe: “Cha, con có anh chị em rồi, anh Tiểu Bác là anh ba còn con là chị năm.

”Tô Chí Phong không ngờ con gái mình lại hoà đồng với những đứa nhỏ khác ở trong nhà nhanh như thế, trước đó ông còn hơi lo lắng hai đứa sẽ bị bắt nạt khi hai vợ chồng ông vào trong, dù sao mấy đứa con nhà các anh trai cũng ghê gớm chứ không phải là dạng vừa gì cho cam.

“Sở Sở, đi, chúng ta đi vào phòng chơi thôi.

” Tô Bảo Cương ra dáng làm anh cả, thét to để các em trai em gái nghe lời mình.

Tống Sở kéo Giang Bác theo, cô thích chơi với những người bằng tuổi mình, mọi người thật đáng yêu.

Nhưng những đứa nhỏ đáng yêu thường dễ gây rắc rối…Trong bữa ăn, hiệu trưởng Tô về thư phòng để chuẩn bị cho cháu trai, cháu gái mỗi đứa một cây bút làm quà gặp mặt.

Kết quả, về đến thư phòng, ông cụ bỗng thấy ván cờ mình đang chơi dở đã bị phá.

Sắc mặt hiệu trưởng Tô lập tức tối sầm lại, nhưng nghĩ lại còn chuyện phải làm nên kìm nén cơn giận xuống.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 35: Chương 35



Người một nhà ăn cơm cùng nhau vô cùng vui vẻ, Tô Chí Phong cùng Mã Lan lại giới thiệu bọn nhỏ với mọi người trong nhà.Tống Sở lúc này mới biết, mình không chỉ có bà nội, ông nội, anh chị em mà còn có các bác và một người cô không có ở nhà.Tống Sở dẫn Giang Bác đi chơi khắp nơi.Hiệu trưởng Tô gật đầu và đưa cho mỗi đứa một cây bút, hy vọng rằng hai đứa sau này sẽ chăm chỉ học tập.Bác cả và bác hai không chuẩn bị quà nên trực tiếp đưa cho hai đứa bao lì xì.Sau khi nhận tiền, Tống Sở nở nụ cười tươi, nhét vào túi, cười nói: “Bác, bác thật tốt bụng, cháu rất thích hai bác ạ.” Nhìn lại thấy hiệu trưởng Tô có vẻ không vui, cô nói thêm.

“Nhưng cháu vẫn thích ông nội hơn.”Tô Chí Cường với Tô Chí Quốc: “…” Thằng út này tìm con gái ở đâu ra vậy, lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng nữa?----------Lúc đầu, vốn dĩ vẻ mặt của hiệu trưởng Tô không được tốt cho lắm, nhưng nghe Tống Sở nói như vậy, cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tất nhiên, tâm trạng của ông vẫn rất tệ.Thấy hai người cầm lì xì cùng với quà, những đứa nhỏ bắt đầu nhốn nháo.Tô Bảo Cương bĩu môi: "Cháu cũng muốn có lì xì và quà.”Thấy có người dẫn đầu, những đứa nhỏ khác cũng hùa theo: "Tụi con cũng muốn"Hiệu trưởng Tô cũng bắt đầu lên tiếng: "Không cần vội, ông còn muốn hỏi các cháu một câu, ai là người đã chơi cờ vây trong phòng ông mà chưa có sự xin phép?”Vừa dứt lời, cả căn phòng trở nên im lặng.Ai cũng đưa mắt nhìn nhau, hiệu trưởng Tô bình thường không để ý chuyện gì, nhưng một khi mở miệng là liền có chuyện.Tô Chí Cường vội vàng hỏi con trai: "Bảo Cương, con là anh cả, con nói đi!”Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Tô Bảo Cương nhìn về phía cậu em trai út Tô Bảo Minh, Tô Bảo Cương lớn tiếng nói: "Là Tiểu Minh!”Nhỏ nhất, thích hợp nhận tội.Tô Bảo Minh sửng sốt một chút, sau đó òa khóc: "Không phải em! Anh, anh nói oan cho em!”Tô Bảo Cương chột dạ nói: "Là em ấy, Tiểu Lượng em nói xem có đúng không?”Tô Bảo Lượng vội vàng gật đầu.

“Tiểu Phương cũng thấy đó ạ.”Tô Bảo Phương quay đầu nhìn về phía Tống Sở: “Hình như là vậy, Sở Sở, chị nói có đúng không?”Tống Sở đang cười tủm tỉm v**t v* bao lì xì trong tay, nghe vậy sửng sốt, sau đó nhớ lại: "Vừa rồi anh cả và anh hai không phải đang đánh cờ ạ?”Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng: ".

.

.”Hỏng rồi!Mã Lan vội vàng ôm lấy con gái, con gái, làm người không thể quá thành thật.Sắc mặt hiệu trưởng Tô đen lại vì tức giận.Sau khi về hưu, ông cụ không có sở thích nào khác ngoài chơi cờ, chỉ là chơi rất dở, mấy ngày nay ông đều nghiên cứu, cuối cùng lại bị phá hỏng mất.Thấy sắc mặt hiệu trưởng Tô không tốt, Tô Chí Cường vội vàng nói: "Tiểu Cương, là con đúng không? Mau nhận lỗi với ông nội đi!”Tô Bảo Cương lo lắng nhìn ông nội mình.

"Cháu, cháu không có cố ý.

.

.”Tô Bảo Lượng cũng cúi đầu: “Cháu xin lỗi, ông nội.”Tô Chí Cường tức giận, anh ta biết tính khí của cha mình như thế nào, lập tức nhéo Tô Bảo Cương một cái: “Ai bảo con đụng vào đồ của ông nội? Đồ của ông nội mà có thể tùy tiện đụng vào sao?”Tô Bảo Cương lo lắng nói: "Con chỉ muốn mượn bàn cờ của ông nội để dạy Sở Sở chơi cờ thôi mà.”Từ Mỹ Lệ tức giận vươn tay tóm lấy con trai mình: “Ai thèm để ý lý do đó của con chứ, nhìn xem, mẹ nhất định sẽ phạt con cho chừa cái tật táy máy đi.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 36: Chương 36



Tống Sở nghe xong trong lòng cảm động, tất cả đều là vì cô, nghĩ đến cậu bé bị mắng thì trong lòng rất áy náy, vì vậy chân thành nói: "Ông nội, cháu cũng có lỗi, cháu xin lỗi ông ạ.

”Tâm trạng hiệu trưởng Tô không tốt khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ như thế này, đứa thì nghịch ngợm tùy ý vào phòng chơi cờ mà chưa có sự xin phép, rồi còn nói dối lừa nhau.

Hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mấy đứa cháu trai, thầm nghĩ mình nên giáo dục chúng cho tốt, nếu không quan tâm đến chúng, sau này, ông cụ còn có thể trông cậy gì nữa chứ?Cảm nhận được sự uy nghiêm của hiệu trưởng Tô, bọn trẻ vô cùng hồi hộp, Tống Sở lo lắng nuốt nước bọt, còn cha mẹ của bọn trẻ, đương nhiên họ không dám nói gì, ba anh em Tô Chí Phong đã được hiệu trưởng Tô nuôi nấng từ nhỏ, biết ông cụ là người nói một không nói hai, nếu ai ngăn cản ông giáo dục cháu trai, có lẽ ông cụ sẽ dạy dỗ họ luôn.

Thấy Tống Sở không vui, lúc này Giang Bác mới đứng dậy nói: "Trả lại như cũ không phải là được rồi sao?” Giọng nói này trong phòng khách bỗng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Những người khác cùng lúc quay sang nhìn anh.

Đó là cờ vây đấy!Tống Sở sáng mắt: "Đúng vậy, anh Tiểu Bác có thể sửa lại bàn cờ.

” Đầu óc của tiến sĩ đương nhiên rất thông minh, lúc trước nhân viên trong phòng thí nghiệm đã nói, não bộ của tiến sĩ có thể so sánh với máy tính.

Giang Bác ngơ ngác nhìn hiệu trưởng Tô: "Nếu như cháu có thể sửa lại bàn cờ giúp bọn họ thì ông sẽ không phạt bọn họ chứ?”Hiệu trưởng Tô nhíu mày nói: “Phạm sai lầm không đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất chính là lừa dối nhau.

” Ván cờ bị hủy khiến ông cụ rất tức giận, nhưng điều khiến ông cụ tức giận hơn nữa là mấy đứa cháu lại thông đồng lừa dối ông cụ.

Vì vậy, nếu Giang Bác nói dối, ông cụ cũng sẽ phạt luôn cả anh.

"Cháu có thể sửa chúng.

” Giang Bác đi thẳng vào thư phòng, Tống Sở vội vàng đi theo, người lớn cũng đi theo phía sau.

Trong thư phòng, đôi bàn tay nhỏ bé của Giang Bác di chuyển trên bàn cờ, trong vòng chưa đầy hai phút, ván cờ đã được đặt lại như lúc đầu.

Nhưng mọi người đều không biết nên đều nghĩ anh đang quậy phá lung tung mà thôi.

Bà nội Tô lo lắng đứa nhỏ sẽ bị chồng mình dạy dỗ, lo lắng hỏi: "Ông Tô, như vậy là được rồi, sao không để bọn nhỏ trở về nghỉ ngơi?” Bà cụ lay tay áo ông cụ, ra hiệu cho ông, như vậy là được rồi, dù không sửa lại được thì bọn nhỏ cũng đã cố gắng, đừng truy cứu chuyện này thêm nữa.

Tô Bảo Cương lo lắng nói: "Ông nội, cháu cảm thấy hình như đúng là như vậy đấy ạ.

” Sau đó, nói với những đứa nhỏ khác: "Đúng vậy không?”Những đứa nhỏ khác gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cho dù không phải vậy, bây giờ cũng phải nói như vậy, nếu không ông nội sẽ dạy dỗ bọn họ một bài học cho mà xem.

Hiệu trưởng Tô đến gần để xem xét kỹ hơn.

Kỳ thực chính ông cũng không biết có đúng hay không, nhưng ông nhìn thế cờ mấy ngày nay, vẫn nhớ rõ vài chỗ, một số vị trí ông nhớ là chính xác.

Ông xem đi xem lại các ghi chú về nước đi tiếp theo của mình trong vài ngày qua và so sánh chúng với những gì anh đã làm.

Xác nhận xong, ông cụ kinh ngạc nhìn về phía Giang Bác: “Sao cháu nhớ được hay vậy?”Giang Bác nói: "Lúc cháu bước vào đây, cháu đã nhìn lướt qua.

”Hiệu trưởng Tô ".

.

.

” Nhóc mới nói gì cơ?.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 37: Chương 37



Cái từ lướt qua này đúng là vi diệu, trí nhớ tốt thế nào mới có thể trong nháy mắt ghi nhớ hết vị trí của các quân cờ đen và trắng này chứ.

Mã Lan lo lắng nói: "Cha, Tiểu Bác còn nhỏ, nên có trí nhớ tốt là đương nhiên.

”Hiệu trưởng Tô không để ý tới bà, mà là nhìn về phía Giang Bác: "Nhìn thoáng qua liền nhớ được sao?”Giang Bác gật đầu, kỳ thật anh không muốn nói, nếu như không phải Tống Sở không vui, anh căn bản không muốn tọc mạch vào chuyện của người khác, bị quá nhiều người nhìn chằm chằm khiến anh rất khó chịu.

Tống Sở tin tưởng nói: "Đầu óc của anh Giang Bác rất thông minh, nhất định là đúng rồi.

”Hiệu trưởng Tô cau mày, nghiêm túc nhìn Giang Bác: “Ý của cháu là, cháu có thể ghi nhớ dù chỉ nhìn qua một lần à? Đọc một lần liền có thể nhớ hết?”Giang Bác Nhìn ông cụ, sau đó gật đầu xác nhận.

Thấy anh gật đầu, cả nhà họ Tô đều tỏ ra ngạc nhiên và khó tin, Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn nhau, cảm thấy hơi lo lắng nhưng cũng rất mong đợi.

Hiệu trưởng Tô nói: "Các người ra ngoài hết đi, để tôi ở cùng nó một lát.

”Sau đó, tất cả người trong phòng đều bị đuổi ra ngoài.

Bọn trẻ không biết trí nhớ siêu phàm của Giang Bác rốt cuộc là thế nào, chúng chỉ biết bây giờ ông nội hình như không còn truy cứu chuyện chúng táy máy bàn cờ nữa, lập tức hớn hở chạy vào sân, cũng kéo Tống Sở đang lén lút nhìn ở cửa theo.

Tô Bảo Cương đơn phương tuyên bố: "Anh đã quyết định, Tiểu Bác từ nay trở đi sẽ là em trai tốt nhất của anh, Tiểu Minh, từ nay về sau cũng sẽ là em trai tốt nhất của anh.

”Tô Bảo Minh khịt mũi, đứng bên cạnh Tống Sở, tỏ vẻ không quan tâm đến anh trai ruột Tô Bảo Cương này, ngược lại nắm tay Tống Sở: "Chị năm sẽ là chị của em.

” Thấy Tống Sở nhìn vào trong phòng, liền nói: "Chị, chị đang nhìn cái gì vậy?”Tống Sở lo lắng: "Liệu ông nội có phạt anh Tiểu Bác không?”Tô Bảo Cương khoát tay: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như ông nội cố tình phạt, liền sẽ làm như vậy trước mặt chúng ta, cái này gọi là giết gà dọa khỉ.

”Trong phòng, sau khi hiệu trưởng Tô thẩm vấn Giang Bác, khuôn mặt già nua nghiêm túc của ông cụ hiện lên một biểu cảm phấn khích hiếm thấy, ông cụ đã không hưng phấn như thế này trong nhiều năm rồi.

Ông cụ không biết bây giờ Giang Bác có thể đọc được chưa, vì vậy ông cụ đọc cho Giang Bác nghe, sau đó Giang Bác thuật lại.

Ban đầu, đó là để xem xem đứa nhỏ này có nói dối hay không, kết quả đứa nhỏ này mang đến cho ông cụ một bất ngờ lớn.

Một đoạn văn dài như vậy, ông cụ chỉ đọc một lần, đứa nhỏ này thế mà lại có thể lặp lại từng chữ một, hơn nữa giọng điệu lặp lại cũng không hề kém cạnh.

Thật không tệ chút nào.

Là một giáo sư, ông quá hiểu điều này có nghĩa là gì, đây là một đứa nhỏ thần đồng, một thiên tài hiếm có khó tìm!Hiệu trưởng Tô hào hứng lục lọi trong mớ tài liệu nghiên cứu, tìm thấy một số sách giáo khoa và tiếp tục kiểm tra anh.

Mãi đến một tiếng sau, thấy Giang Bác không chịu hợp tác nữa, ông cụ mới đành phải từ bỏ việc kiểm tra anh, nắm tay anh đi ra khỏi thư phòng.

Ông cụ không nói gì, những người khác không ai dám rời đi, sau khi giúp đỡ dọn dẹp xong, tất cả ngồi trong phòng khách chờ đợi.

Nhìn thấy hiệu trưởng Tô dẫn Giang Bác ra ngoài, Mã Lan và Tô Chí Phong lo lắng đứng dậy.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 38: Chương 38



Nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hiệu trưởng Tô, hai vợ chồng mới yên tâm, họ biết Tiểu Bác không nói nhiều và hơi hướng nội, nên họ lo lắng anh sẽ bị hiệu trưởng Tô phê bình, sau đó trong lòng sẽ khó chịu.

Tô Chí Phong nói: "Cha, Tiểu Bác không sao chứ, nó mới tới chưa quen với chúng ta lắm nên không thích nói chuyện.

Cha thông cảm cho nó nha.

”Hiệu trưởng Tô trừng Tô Chí Phong một cái, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Giang Bác, Giang Bác không thích hành động này nên đã lảng tránh đi.

Tô Bảo Cương và mấy đứa bé đang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy anh như vậy, lập tức bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Thằng ba thật trâu bò, ngay cả mặt mũi ông nội mà cũng không cho.

Hiệu trưởng Tô không có chút nào là không vui, ngược lại cười nói: "Tiểu Bác thật sự rất thông minh, nhà chúng ta nhất định đã sinh ra một thiên tài.

”Nghe những gì hiệu trưởng Tô nói, những người còn lại trong nhà họ Tô cũng đứng dậy.

Bác cả Tô Chí Cường nói: "Cha, cha nói Tiểu Bác thực sự thông minh như vậy sao?”Từ Mỹ Lệ cũng kinh ngạc nhìn Giang Bác: "Thực sự không khoác lác à?”Hiệu trưởng Tô mỉm cười gật đầu: "Cha vừa mới kiểm tra qua, Tiểu Bác quả nhiên có năng lực này.

”Hiệu trưởng Tô là người có uy quyền trong nhà họ Tô, ông cụ sẽ không nói dối, thế nên, ông cụ đã nói như vậy thì chắc chắn Giang Bác là một thiên tài.

Ngay lập tức, những người khác đều nhìn về phía Giang Bác.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng rất ngạc nhiên, là cha mẹ của một đứa nhỏ thiên tài, tất nhiên bọn họ rất tự hào.

Cả Tô Chí Phong và Tô Chí Quốc đều nhìn em ba Tô Chí Phong với một chút ghen tị.

“Chú ba, chú tìm bảo bối này ở đâu vậy?”Tìm một đứa con gái có cái miệng như bôi mật, một đứa con trai thiên tài! Đây chắc chắn là báu vật, mặc kệ có phải là cha mẹ ruột hay không, con cái xuất chúng, chẳng phải người làm cha mẹ rất tự hào sao?Tô Chí Phong tự hào nói: "Tất cả đều là số mệnh.

”Bà nội Tô cũng vui vẻ đi tới, nhìn Giang Bác từ trên xuống, vốn dĩ bà cụ chỉ chú ý đến Sở Sở hoạt bát, nhưng không bao giờ nghĩ rằng đứa cháu trai trầm tính này chính là một thiên tài.

Tống Sở mừng rỡ chạy tới kéo Giang Bác: "Cháu đã nói anh Giang Bác rất thông minh mà.

”Giang Bác lúc đầu có chút không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Tống Sở đến gần, khóe môi lại cong lên.

Hiện tại hiệu trưởng Tô căn bản không muốn nói chuyện với mấy đứa con trai của mình, ông cụ chỉ đang một lòng nghĩ cách bồi dưỡng thiên tài.

Cả đời ông cụ dành cho việc dạy học, chưa từng thấy đứa nhỏ nào thông minh như vậy, ông cụ không thể để lãng phí trí thông minh của đứa nhỏ như thế này được.

Đặc biệt, bây giờ đứa nhỏ này còn thuộc về nhà họ Tô của ông cụ.

"Tuy hôm nay đám Tiểu Cương phạm lỗi, nhưng tạm thời cha sẽ châm chước, sau này nếu phạm sai một lần nữa, ta sẽ tự tay trừng phạt!”Tô Bảo Cường và Tô Bảo Lượng ngoan ngoãn cúi đầu: "Tụi con biết rồi, ông nội.

”Hiệu trưởng Tô lại nói: "Các con về trước đi, cha nói chuyện với Chí Phong một chút.

”Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc mỉm cười vỗ vai Tô Chí Phong, rồi cùng vợ con rời đi.

Ngay khi hai người rời đi, hiệu trưởng Tô đã nghiêm túc hỏi Tô Chí Phong về việc sắp xếp trường học cho hai đứa nhỏ.

"Cho hai đứa nhỏ đến trường đi, không được lãng phí một thiên tài.

”Tô Chí Phong lập tức nói: "Con và Mã Lan đã bàn bạc rồi, sau khi đăng ký chúng con sẽ đưa hai đứa nhỏ đến trường.

”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 39: Chương 39



Hiệu trưởng Tô: "Được, mấy ngày nữa sẽ khai giảng, con đưa con của mình đến đây, ta sẽ khai sáng cho nó.

Giáo dục bình thường sẽ không dạy được Giang Bác, những cái đó sẽ làm Giang Bác cảm thấy nhàm chán.”Tô Chí Phong lại có chút không nỡ, ông cũng muốn tự dạy học cho con trai mình, đó là con trai của ông cơ mà!Hiệu trưởng Tô lại nói: "Đêm nay Tiểu Bác sẽ ở lại cùng cha, mấy ngày nữa ta sẽ đưa thằng bé đi nhập học.”Giang Bác nghe vậy lập tức nắm tay Tống Sở định đi thẳng ra ngoài.Hiệu trưởng Tô: ".

.

.”Tô Chí Phong cười nói: "Cha, người xem cháu trai của cha không hề vui chút nào.” Bà nội Tô phản ứng rất nhanh: “Sở Sở và Tiểu Bác đâu rồi, bà nội có sữa mạch nha đây.”Tống Sở lập tức quay đầu lại nói: "Bà nội, sữa mạch nha là cái gì vậy ạ?”Bà nội Tô cười nói: "Sữa này tốt lắm, lại còn ngon nữa.”.

.

.

Hai đứa nhỏ bị bỏ lại cùng nhau ở nhà cũ nhà họ Tô.

Trước khi Tô Chí Phong và Mã Lan rời đi, họ đã nhận thức được khả năng của Giang Bác.Chứng kiến tận mắt còn sốc hơn là nghe thấy.Nhưng Tống Sở không có chút kinh ngạc nào, trong lòng thầm nghĩ, đây đã là gì, sức mạnh lớn nhất của tiến sĩ chính là năng lực tính toán.Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tống Sở và Giang Bác mỗi người được uống một cốc sữa mạch nha.Tống Sở vừa uống vừa cảm động nhìn Giang Bác: "Anh Bác, đầu óc anh tốt như vậy, đi đâu cũng có thể kiếm cơm ăn.”.

.

.Khi Tô Chí Phong và Mã Lan trở về nhà, họ vẫn không thể tin được.Tình cờ nhận nuôi một đứa nhỏ, không ngờ lại là một thiên tài, cảm giác như một miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống vậy.Ông luôn cảm thấy rằng sẽ luôn có những điều bất ngờ khi ông nhận nuôi hai đứa nhỏ, đầu tiên, thấy cô bé xinh đẹp và hoạt bát, mọi người dường như đều thích cô bé.Về sau, Sở Sở rất chu đáo, đặc biệt là cái miệng lễ phép, còn rất thông minh thấu hiểu lòng người.Bây giờ lại là Tiểu Bác, đứa nhỏ này thực sự là một thiên tài.Mã Lan nằm trên giường, kéo Tô Chí Phong: "Tôi cảm thấy hai đứa nhỏ của chúng ta rất không bình thường?”Tô Chí Phong cũng xoa tay: "Thật sự là không bình thường, ngày mai tôi sẽ đến trường để hỏi làm thế nào để bồi dưỡng thiên tài.”Ông cũng là người làm công tác giáo dục, cho nên cũng rất háo hức được thử sức.----------Sáng sớm hôm sau, Tô Chí Phong và Mã Lan đi làm sớm, cả hai đều đang rất phấn chấn, khiến những người trong hành lang vô cùng tò mò nhìn theo.

Không phải chỉ nhận nuôi hai đứa nhỏ thôi sao, có cần vui mừng đến như vậy không?Khi ra ngoài cửa, những người hàng xóm còn hỏi tại sao không thấy đứa nhỏ.

Mã Lan đứng thẳng người nói: “Cha chồng cùng mẹ chồng tôi thích bọn trẻ, nên chúng tôi để bọn trẻ ở bên kia.”Không phải nói dối chứ! Những người khác không khỏi kinh ngạc, cũng không phải là con ruột, còn có thể thích tới mức này sao? Cũng không phải ông nội Tô không có cháu trai cháu gái, làm sao còn quan tâm đến người khác?“Mã Lan, bà nói thật sao?” Có người nhịn không được hỏi.Mã Lan nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ nhà chúng tôi xinh đẹp ưa nhìn, thông minh lại rất ngoan, cho dù không phải con ruột, không thích cũng không được, có phải không cha bọn nhỏ?”Tô Chí Phong gật đầu cười cười.Những người trong ký túc xá nhân viên của trường cấp hai ngưỡng mộ Mã Lan lại bắt đầu cảm thấy chua chát..
 
Back
Top Bottom