Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 410: Chương 410



Điều này đem lại phiền toái cho cha mẹ bọn họ.

Người dân cả nước đang vất vả đấu tranh, lũ nhóc còn muốn đòi đồ chơi, lăn sang một bên!

Còn là loại đồ chơi biết bay, sao không muốn lên chiến trường luôn đi?

Người cha thì đánh con trai một cái, còn người mẹ thì len lén hỏi thăm mua thứ đó ở đâu, đang tính để dành tiền mua một cái cho con, người lớn khổ thì không sao, nhưng cũng không thể cho bọn nhỏ chịu khổ.

Hơn nữa, ngay cả hai đứa Lôi Hổ và Lôi Báo bị ghét bỏ kia cũng có thì sao đứa trẻ nhà bọn họ không thể có.

Tất nhiên, không thể nào hỏi thăm được, chỉ biết là đồ vật người ta tặng.

Đến nổi nơi nào bán, cũng không ai biết.

Cho nên bọn nhỏ làm nũng cũng vô dụng, bọn họ chỉ có thể đem lực chú ý hướng về anh em nhà họ Lôi và Tống Sở.

Trong sân nhà họ Tô, anh em nhà họ Lôi ngồi trên ghế, cầm bộ điều khiển từ xa điều khiển chiếc máy bay phía trên.

Tống Sở đã chơi chán rồi, đang chuẩn bị bài lên cấp ba, cho nên thứ này liền tiện nghi cho bọn họ, nhưng hai đứa trẻ vẫn bị Tống Sở hạn chế cho ra sân chơi, bởi vì lo lắng nếu ra ngoài quậy phá, sẽ phá hỏng, làm lãng phí tâm ý của anh Tiểu Bác.

Giang Bác, người đang hoàn thiện và cải tiến kỹ thuật máy bay con bướm: "....." Không quan trọng, cách càng xa càng tốt.

Anh em nhà họ Lôi đang chơi thì để ý thấy một đám trẻ con đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào họ.

Tất cả bọn họ đều háo hức nhìn, kèm theo một chút nịnh hót trong mắt.

Họ hoàn toàn quên đi những cuộc chiến đánh nhau trước đây, bây giờ chỉ muốn làm bạn tốt với nhóm Lôi Hổ.

"Lôi Hổ Lôi Báo, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi."

"Đúng vậy, cùng nhau chơi đi."

Lôi Hổ, Lôi Báo bày tỏ không để ý bọn họ.

Trước đây một con diều cũng không cho họ chơi, còn mắng bọn họ là những đứa trẻ xấu xa, còn mắng Sở Sở của bọn họ.

Muốn hòa giải? Không đời nào! Hôm qua bạn coi thường tôi, nhưng hôm nay bạn không với nổi tới tôi.

TBC

Cả hai thu lại máy bay, vào nhà khoe với anh em Tống Sở.

Lôi Hổ nói: "Bọn họ đều muốn cùng chúng ta giảng hòa, cho nên bọn anh mặc kệ bọn họ."

Lôi Báo tức giận nói: "Đúng vậy, chúng ta không chơi với bọn họ, ai bảo trước đây bọn họ xem thường chúng ta."

Giang Bác sửa lại lời hai người: "Họ không phải muốn chơi với cậu, bọn họ muốn chơi với con bướm."

Hai anh em nhà họ Lôi: "....."

Mặc dù Tống Sở không muốn thừa nhận bọn nhỏ thực tế như vậy, nhưng cũng không khỏi thừa nhận ý kiến của anh Tiểu Bác.

Hai anh em cầm bộ điều khiển từ xa, không nói chuyện.

Họ cũng cảm thấy chua chát bên trong lòng, niềm kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất.

Sở Sở và anh Tiểu Bác đã đúng, những đứa trẻ đó không đến với họ vì muốn chơi với họ, đơn giản vì bọn họ có đồ chơi.

Và món đồ chơi này lại không phải của họ, nó là do anh Tiểu Bác làm.

Nếu như anh Tiểu Bác không làm ra, bọn họ cũng chả có gì.

Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh cả Lôi Hổ, anh hai Lôi Báo, chúng ta cùng nhau chăm chỉ học tập, trở thành người ưu tú, nhân tài ưu tú không thiếu bạn bè."

Mặc dù hai anh em nhìn rõ thực tế, nhưng vẫn không bị lời nói của Tống Sở thuyết phục.

"Không thể nào, mẹ anh nói, bọn anh tính khí giống như cha mình, cha anh tính khí như vậy, nhưng ông ấy cũng có bạn bè, hơn nữa bạn bè cũng khá nhiều."

Tống Sở nói: "Đó nhất định là bởi vì ông Lôi là người ưu tú."

“Theo bọn anh, ông ấy cũng không phải là người ưu tú?”

"… Vậy khẳng định là hai anh không tìm ra được mặt ưu điểm trên người ông."

Hai anh em khịt mũi coi thường, cha của họ là ưu tú ư? Ông không những xấu tính, còn không chú ý vệ sinh, hơn nữa luôn luôn vô lý, ưu tú ở đâu chứ?

Không thể nào!



Thủ trưởng Lôi có chút thất vọng khi quay về.

Ông ấy đã đi hỏi thăm cái đồ chơi biết bay kia rốt cuộc là nơi nào sản xuất, nhưng không thể tìm ra.

Theo đạo lý thì cấp bậc của ông ấy không thấp, nhưng phía trên lại giữ bí mật đối với ông ấy.

Trong lòng thủ trưởng Lôi rất chán nản, trước hết là mình không được tín nhiệm, cảm thấy lòng trung thành của mình bị người hoài nghi,thứ hai chính là trong lòng nghĩ chưa thông, vẫn còn có điểm suy tư.

Khi quay lại còn chắp tay sau lưng vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí không màng đến vườn rau quý giá của mình.

Vừa vào nhà, thấy hai đứa con trai của mình đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào mình liền hỏi. "Sao vậy, hôm nay không đi ra ngoài sao?"

Hai anh em cùng trợn tròn mắt, cảm thấy quả thật tìm không ra điểm tốt trên người ông ấy.

Bà Lôi bưng hai cốc sữa mạch nha đi ra, sắc mặt có chút không vui: "Ông về đến nhà còn khó chịu với con trai?"

“Sắc mặt của tôi không tốt?” Thủ trưởng Lôi không vui, ông ấy đã lớn tuổi rồi, còn phải bày ra khuôn mặt vui vẻ dỗ trẻ con sao?

Con trai nào mà yếu ớt như thế?

Bà Lôi không muốn nói chuyện với ông ấy: "Vào nhà đi, tôi không cãi nhau với ông, bây giờ chúng ta đã có hàng xóm mới, nên kiềm chế một chút."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 411: Chương 411



Thủ trưởng Lôi nói: "Bà có lần nào không cãi nhau với tôi? Họ Lôi tôi đây chưa bao giờ chủ động cãi nhau với phụ nữ.”

Bà Lôi cười nhạt một tiếng: "Vậy mỗi lần chúng ta cãi nhau, giọng ai còn lớn hơn cả tiếng sấm hả?"

"Trời sinh giọng tôi đã lớn!"

"....."

Bà Lôi ngừng nói chuyện với ông ấy, đừng nghĩ bình thường ông ấy thô bạo, miệng của ông ấy so với người khác còn lợi hại hơn.

Hồi đó, không phải vì nhìn thấy ông ấy nói chuyện thẳng thắng trước đám sơn tặc nên bà ấy mới yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Đã ngần ấy năm, nghĩ lại chỉ hận không thể quay về tát cho mình mất bạt tai.

Thủ trưởng Lôi thấy vợ mình không nói nữa, một mình độc diễn cũng không có ý nghĩa gì, liền dứt khoát chắp tay sau lưng đi ra ngoài, ông ấy còn phải đi quân đội bên kia xem một chút.

Sau khi ông ấy rời đi, bà Lôi nhìn hai đứa con trai: "Hai con làm sao vậy?"

Lôi Hổ nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy cha con rất ưu tú sao, con nhìn nửa ngày cũng không ra."

Lôi Báo nói: "Ông ấy có một giọng nói rất lớn."

Bà Lôi: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, cha của các con là anh hùng, hai con không phải là không tin sao, tại sao đột nhiên lại hỏi đến?”

Lôi Hổ nói: "Sở Sở nói người xuất sắc không thiếu bạn bè, con và Tiểu Báo đều giống như cha mình, nhưng chúng con không có bạn bè mà cha lại có bạn bè, không công bằng nha, em ấy nói cha con là người ưu tú.."

Bà Lôi cảm thấy đau lòng khi nghe con trai nói rằng không có bạn bè: "Sở Sở và Tiểu Bác không phải là bạn của các con sao? Sao con có thể nói là con không có bạn chứ?"

Lôi Hổ nói: "Mẹ, vậy mẹ cảm thấy cha có điểm gì tốt?"

Bà Lôi thực sự có chút xấu hổ, bà ấy cũng khá lớn tuổi rồi, thực ra thì những năm này gây gổ cãi cọ, hình tượng người anh hùng trong lòng bà ấy đã phai mờ từ lâu, trong mắt bà ấy, ông Lôi chỉ là một ông già vô lý, nhưng không thể nói điều đó trước mặt con trai mình, bà ấy cố gắng nhớ lại hình tượng trước đây của ông Lôi.

"Ông rất thông minh và biết cách chiến đấu, ông luôn chiến thắng, ông chưa bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình, ngay cả khi ông bị kẻ thù bao vây, ông ấy cũng sẽ cõng người lính thương binh trên lưng để xông ra, trung thành và chịu trách nhiệm cùng nhau, có chuyện gì đều cùng nhau gánh vác chịu trách nhiệm..."

Trong khi nói chuyện, bà Lôi phát hiện ra rằng trên người ông Lôi vẫn còn nhiều ưu điểm.

Lôi Hổ và Lôi Báo không thể nói nên lời.

Người này thật sự là cha của bọn họ ư, vậy bọn họ quả thật không ưu tú bằng cha mình.

Không đánh thắng trận chỉ biết đánh nhau, đến những thứ khác, càng không cần phải nói.

TBC

Bà Lôi lại nhớ tới chuyện cũ, đối với bọn nhỏ nói: "Sở Sở nói đúng, người ưu tú không thiếu bạn bè, cha các con tuy rằng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều người làm bạn với ông ấy từ ưu điểm."

Buổi tối, hai anh em nằm trên giường, suy nghĩ về những gì mình đã làm trước đây, thật giống như bọn họ không có một chút ưu điểm nào.

Cha của họ biết đánh giặc, Tiểu Bác biết chế tạo máy bay, Sở Sở biết viết sách, nhưng họ không biết gì cả.

Lần đầu tiên cả hai bị mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai anh em xuống giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy đến nhà Tống Sở.

Tống Sở và Giang Bác đang ngồi trên bàn ăn cùng nhau, hai người còn đang ăn bánh bao, nhìn thấy hai anh em chạy vào, suýt chút nữa thì bị nghẹn.

Giang Bác có chút chán nản, máy bay con bướm kia không thể chuyển hướng sự chú ý của bọn họ sao.

Mã Lan hỏi: "Hai đứa ăn cơm chưa? Sao lại tới sớm vậy?"

"Chúng cháu đến đây để học, học chung với Sở Sở Tiểu Bác."

Mã Lan: "..." Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tống Sở rất vui mừng trước sự tiến bộ của hai anh em, vội vàng ăn xong bữa sáng rồi nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập.

Lôi Hổ và Lôi Báo một bên lật vở, một bên lập kế hoạch cho tương lai.

Họ muốn trở thành những vị tướng, mạnh hơn và giỏi hơn cha của họ.

Ban đầu, Lôi Hổ định giúp Tống Sở và Giang Bác học tập, cảm thấy rằng dù sao mình cũng có ích, cũng coi như là một cái ưu điểm.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta phát hiện ra rằng mình thậm chí còn không thể làm được câu hỏi của năm đầu tiên ở trường trung học...

Ngược lại, Tống Sở làm rất thuận lợi.

Hai anh em lại im lặng, người giỏi hơn họ còn chăm chỉ như vậy, sao họ không có mặt mũi nào mà không cố gắng chứ?

Lũ trẻ trong sân lớn tìm mãi không thấy anh em nhà họ Lôi, ngay cả hai đứa trẻ mới đến cũng không tìm được.

Bốn người dường như không ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở nhà.

Vì vậy, bọn họ cũng không thể xem cái gọi là phi cơ bướm bay được.

Một số đứa nhỏ còn gây rắc rối ở nhà, muốn mẹ mình mượn.

Những bà mẹ đấy đều không vui, họ không vui lắm khi tiếp xúc với bà Lôi - một người tư bản, vì nghĩ rằng bà ấy là tiểu tư sản.

Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến Mã Lan.

Mã Lan tan việc liền bị một nhóm vợ quân nhân chặn lại, hỏi mượn đồ chơi có thể bay ở nhà.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 412: Chương 412



Mã Lan liếc nhìn các người vợ quân nhân, cười nói: "Thật xin lỗi, vật này được một người bạn tặng, dạo này bọn trẻ ham học không thích chơi, tôi thấy đắt quá nên đã trả cho người ta."

Cái này cũng không phải là một lời nói dối, con bướm kia thực sự đã bị phòng thí nghiệm thu hồi, dù sao thứ này cũng không thể để lâu ở bên ngoài, lỡ như bị mật thám đánh cắp thì sao? Hơn nữa nếu không mang nó trở về phòng thí nghiệm, vậy tuyệt đối cũng không thể cho bên ngoài mượn.

TBC

Việc mượn đồ không thành, khiến những người vợ quân nhân này có chút bất mãn.

Tất cả bây giờ đơn giản nhẹ nhàng, mượn đồ qua lại là chuyện bình thường, lúc này không mượn được, vô luận là lý do gì cũng không thoát khỏi một câu keo kiệt.

Ít nhiều cũng có một số ý kiến về Mã Lan.

Hơn nữa, gia đình bọn họ ở trong khu quân khu hợp thành rất đặc thù, điều này càng làm cho nhà Mã Lan bỗng bị cô lập.

Khi về nhà, những bà mẹ này nói với con mình rằng người ta không cho mượn, chúng ta cũng không lạ gì, sau này đừng lui tới với đứa trẻ nhà bọn họ nữa.

Vì vậy, bọn Tống Sở lại bị cô lập.

Nhưng Tống Sở không thèm để ý loại chuyện này, suy cho cùng, trong thâm tâm cô và anh Tiểu Bác trong khu quân sự này họ luôn bị cô lập, vì vậy, cũng không có sự khác biệt.

Nếu có thời gian để chú ý đến điều này, tốt hơn là xem trước một số kiến thức, trường học sắp khai giảng rồi.

Giang Bác không quan tâm đến những điều đấy, lúc này anh vẫn đang thực hiện lời hứa của mình, bây giờ phòng thí nghiệm đã hứa sẽ cung cấp cho bọn họ kỹ thuật tốt.

Anh cần phải hỗ trợ tốt hơn.

Trước đây chỉ làm theo tiêu chuẩn đồ chơi, do đó, các yêu cầu dữ liệu về mọi mặt không quá cao, bây giờ vì đất nước, cho nên hiệu suất của máy bay phải được cải thiện, ví dụ như bay cao hơn, thời lượng pin khỏe hơn, khả năng thu tín hiệu cao hơn, khả năng chuyển đổi chip cũng cần được cải thiện.

Thế hệ đầu tiên đã tồn tại, đối với Giang Bác hiện tại chỉ là vấn đề điều chỉnh dữ liệu, vì vậy anh không dành quá nhiều thời gian cho thế hệ thứ hai, thay vào đó tập trung tinh thần cho anh em nhà họ Lôi.

Lôi Hổ và Lôi Báo hiện đã được hưởng những lợi ích to lớn do kế hoạch của Giang Bác mang lại. Thử nghĩ xem, một người từng cho rằng mình là một tên cặn bã vô dụng đột nhiên phát hiện mình có thể thi đỗ, cảm giác thành tựu này đúng là quá tuyệt vời.

Nhìn thấy Giang Bác vừa chăm lo việc học vừa làm việc còn quan tâm mình họ liền rất cảm động.

Lôi Hổ chân thành nói: "Anh Tiểu Bác, cậu đúng là một người anh trai nghĩa khí, tôi Lôi Hổ, đời này nguyện theo cậu lăn lộn, chờ sau khi nhập ngũ trở về, tôi sẽ làm cảnh vệ cho cậu suốt cuộc đời còn lại!"

Giang Bác: "... Không, cậu sẽ được nhận vào học viện quân sự!" Anh chỉ vì vội vàng đem họ đến học viện quân sự càng sớm càng tốt, mới chỉ cho bọn họ điểm quan trọng!

"Không có việc gì, vì người anh em, tôi có thể điều chỉnh một chút kế hoạch sau này." Lôi Hổ cam đoan nói, cậu ta rất thành khẩn vỗ n.g.ự.c mình. "Ở trong lòng tôi, anh em là trên hết."

Lôi Báo nói: "Tôi cũng có thể làm cảnh vệ của cậu, tôi sẽ ở cùng anh trai."

Giang Bác: "....."

Tống Sở thấy Giang Bác thật sự được người khác yêu thích, rất vui vẻ, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.

Anh Tiểu Bác của cô ngày càng có nhiều bạn bè, càng ngày sẽ càng thích nghi với xã hội này.

Hai ngày trước khi nhập học, Giang Bác đã gửi tài liệu mà anh đã chuẩn bị cho viện nghiên cứu.

Nhân tiện, còn thương lượng các điều kiện với viện nghiên cứu.

Anh có thể tham gia viện nghiên cứu, nhưng anh sẽ không làm việc, nếu có thứ gì muốn làm, sẽ tới lấy, nhưng bình thường viện nghiên cứu đừng tìm anh.

Để yêu cầu của mình có thuyết phục, Giang Bác còn nói với Tiểu Vũ một lý do rất thuyết phục: "Tôi cần cảm hứng để làm mọi thứ."

Nói cách khác, bình thời không có bất kỳ cảm hứng nào, tìm anh cũng vô dụng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 413: Chương 413



Trước yêu cầu của Giang Bác, viện trưởng viện nghiên cứu chỉ có thể im lặng trong ba phút.

Đây quả thật là lần đầu tiên ông ta gặp phải người chuyên gia thất thường như vậy.

Mấu chốt là người ta còn có tài hoa, nên có thể tự do phóng khoáng.

Không đề cập đến chuyện khác, chỉ cần nói đến chuyện đồng chí Giang Bác đã phát triển sản phẩm thế hệ thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà viện nghiên cứu của họ vẫn đang tìm hiểu các nguyên tắc kỹ thuật của thế hệ đầu tiên...

Đây chính là khoảng cách.

Viện trưởng viện nghiên cứu chỉ có thể đồng ý với một nụ cười đồng ý: "Chúng tôi không phản đối gì cả, nhưng tôi hy vọng đồng chí Giang Bác có thể thường xuyên đến viện nghiên cứu của chúng tôi."

Tất nhiên, Tiểu Vũ lịch sự đồng ý, nhưng anh ta cảm thấy rằng điều đó về cơ bản là không thể.

Bởi vì hoàn cảnh của Giang Bác là đặc biệt, không cần phải làm các thủ tục chính thức, nhưng vẫn phải trả lương.

Vì vậy, viện đã cho anh một vị trí trợ lý, nhưng mức lương được đưa ra ở vị trí của một chuyên gia.

Bình thường không phải đi làm, muốn đi thì đi.

TBC

Sau bữa tối trước ngày khai giảng một ngày, Giang Bác thông báo tin này cho gia đình.

"Sau này, cha cứ chuyên tâm vào kỳ liên thông đại học, còn mẹ cứ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học mới đi ạ, việc nuôi nấng gia đình cứ giao cho con."

Tô Chí Phong và Mã Lan: “...”

Giang Bác rất tự tin khi nói lời này.

Anh phát hiện thu nhập hiện tại của mình so với trong huyện cao hơn rất nhiều, hơn nữa mỗi lần công tác đều có tiền thưởng.

Đã có năng lực này tự nhiên là muốn nỗ lực gánh vác cả gia đình, để những người bên cạnh có thể sống hạnh phúc.

Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều không nói nên lời.

Cảm thấy chính mình làm cha mẹ rất thất bại.

Nhưng lại cảm thấy đặc biệt vui mừng, con trai trưởng thành có thể san sẻ gánh nặng gia đình, họ làm cha mẹ có thể theo đuổi lý tưởng của cuộc đời.

Tuy nhiên trên thực tế bọn họ cũng không thể để con trai nuôi mình, bởi vì chỉ cần thi đậu đại học sẽ có được trợ cấp sinh hoạt, có thể tiết kiệm được chút tiền.

Cho nên lần này hai vợ chồng cũng không phản bác đề nghị của con trai, con đã lớn rồi, cần phải động viên. Cứ để cho thằng bé nghĩ rằng nó có thể nuôi cả gia đình đi, khả năng thằng bé sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.

Ngay cả Tô Chí Phong cũng nghĩ rằng tạm thời nhường vị trí trụ cột trong nhà, một ngày nào đó ông sẽ giành lại sau.

Mùng 1 tháng 9 chính thức khai giảng.

Giang Bác cùng Tống Sở trực tiếp đi theo Tô Chí Phong đến trường.

Bọn họ đến trường cấp ba để báo danh, còn anh em nhà họ Lôi học trường trung học quân sự tương đối gần khu quân sự. Tuy nhiên vì Tống Sở và Giang Bác, hai anh em họ cũng làm ầm lên đòi chuyển trường.

Chuyện này khiến thủ trưởng Lôi tức giận lại muốn đánh bọn họ.

"Với cái thành tích kia của các con, nếu không phải quốc gia chiếu cố, các con có thể vào cấp ba hay sao? Còn muốn chuyển trường, các con cho rằng có trường học nào chịu nhận hai đứa hả?"

Lần đầu tiên, anh em nhà họ Lôi không thể phản bác lại lời nói của cha mình.

Hai người cắn răng, tỏ vẻ nhất định phải đạt điểm cao trong kì thi, sau này nhất định phải chuyển trường.

Hai anh em đeo cặp sách, đi theo bà Lôi đến trường báo danh, lúc đến cửa cùng anh em Tống Sở tách ra, Lôi Hổ nói: "Ở trường học nếu như bị bắt nạt, về nhà nhớ nói cho bọn anh, anh sẽ đòi lại công bằng cho hai người."

Lôi Báo nói: "Đánh không lại được bọn đầu gấu, thì tìm cách chạy trước chờ bọn anh đến hỗ trợ, phải học cách rút lui có chiến lược."

Tống Sở cười khan: "Cái đó… chuyện đấy không cần đâu, đánh nhau không tốt."

Lôi Hổ nghiêm túc nói: "Không phải đánh nhau mà là không thể chịu thua kém, không khom lưng vì năm đấu gạo. Đàn ông túng một lần, liền sẽ túng cả đời."

Lôi Báo nói: "Không cần sợ, cứ làm đi."

Bà Lôi: "….." Đúng là hai tên nhóc thổ phỉ.

Di truyền nhà lão Lôi quá lợi hại rồi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 414: Chương 414



Nhưng bà ấy vẫn rất biết ơn người nhà họ Tô.

Thời gian gần đây, bà ấy có thể thấy được sự thay đổi của hai đứa con trai, chúng không những không ra ngoài đánh nhau gây sự nữa, còn nhắc tới lý tưởng học tập.

Bà Lôi nghĩ lại chuyện nghe được những lời đàm tiếu, nói con mình dễ dạy hư con nhà người ta, không khỏi chờ mong 'vả sưng mặt'. Con trai bà sẽ không dạy hư con người ta, còn có thể cùng mấy đứa trẻ ngoan học hỏi nữa.

Giang Bác cùng Tống Sở tuy tới từ huyện Bình An, nhưng đến cả các giáo viên khó tính cũng biết bọn họ ưu tú.

Không cần làm kiểm tra đầu vào, trực tiếp được xếp vào lớp tốt nhất.

Bởi vì học sinh đều từ trung học cơ sở học lên, cho nên không ai quen biết nhau. Nhưng cặp đôi Tống Sở và Giang Bác quá bắt mắt, lớn lên quá đẹp, hơn nữa Tống Sở còn rất nhỏ tuổi.

Bạn học nam phía sau chọc ngón tay vào lưng Tống Sở: "Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Tống Sở rất vui khi được làm quen với những bạn mới, nói: "Tớ còn có một tháng nữa là tròn mười tuổi. Đây là anh Tiểu Bác nhà tớ, sắp mười hai tuổi. Chúng tớ cùng một ngày sinh nhật."

"Wow, c** nh* thật nha." Cậu bé kinh ngạc hô một tiếng, sau đó mặt có chút hồng.

Cậu chỉ nghĩ rằng bạn học nữ ngồi phía trước này lớn lên thật xinh đẹp, tuy rằng mặt hơi non, nhưng có thể trời sinh đã như vậy. Kết quả lại còn nhỏ như vậy… Quá ngượng ngùng, cậu cảm thấy tội lỗi đến mức đỏ mặt xấu hổ.

Giang Bác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta liền không vui, hận không thể làm cho cậu ta cách mình càng xa càng tốt.

Không phải chỉ có nam sinh này nghĩ như vậy, trên thực tế, lớp học đã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí hormone mơ hồ. Rốt cuộc trừ bỏ những người đi học sớm, có thể học lớp mười, đều là 14, 15 tuổi giống nhau.

Ở thời đại này, nữ 18 tuổi đã phải kết hôn, nam thì 20 tuổi. 14, 15 tuổi, chỉ cần không phải EQ quá thấp, trong lòng sẽ bắt đầu mơ hồ đối với người khác giới có chút tò mò. Chính thức có đối tượng hẹn hò là không được, nhưng trộm nhìn xem bạn khác phái nào đẹp thì vẫn có thể.

Cả Giang Bác và Tống Sở đều bị nhìn lén, nhưng sau khi cả lớp giới thiệu bản thân, mọi người đều biết tuổi thật của họ liền gạt chuyện đó sang một bên, không có suy nghĩ nhìn trộm nữa.

Vẫn là em trai, em gái nhỏ, nhìn nhiều thêm một cái đều cảm thấy có tội.

TBC

Tuy rằng khoảng cách tuổi tác quá lớn, Tống Sở vẫn rất nỗ lực cùng mọi người làm quen. Bạn học bên trái, bên phải đều biết nhau.

Mặc dù các bạn học nữ sẵn sàng nói chuyện với cô, nhưng khi họ thì thầm, họ vẫn không để cho cô nghe.

Uỷ viên văn nghệ còn rất nghiêm túc nói: "Cậu còn nhỏ, không thích hợp để nghe."

Cô dựng lỗ tai cố gắng lắng nghe, liền nghe được bọn họ nói về 'bạn nam kia' lớn lên rất đẹp.

'Bạn nam kia' chính là lớp trưởng lớp bọn họ.

Tống Sở cảm thấy rất kỳ lạ, cấp hai và cấp ba thật không giống nhau.

Cô hỏi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem vì sao bọn họ luôn thảo luận người khác đẹp hay không đẹp?"

Giang Bác trả lời: "Nhàm chán."

Tống Sở cũng cảm thấy nhàm chán, người khác đẹp hay không đẹp quan trọng lắm sao?

Giang Bác lấy các câu ví dụ đã chọn trong sách giáo khoa ra đưa tới: "Em làm bài đi."

"À, dạ."

Vẫn nên học tập thật tốt, cố gắng thi đỗ đại học.

Buổi tối về đến nhà, Tống Sở liền kể lại chuyện ở lớp cho cha mẹ.

Mã Lan vừa nghe liền cảm thấy không tốt.

Con trai và con gái của mình còn nhỏ như vậy, có thể sẽ trưởng thành sớm hay không?

Mã Lan nghiêm túc nói: "Làm học sinh thì nên học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, không được nghe lén người khác xì xào bàn tán."

Tống Sở gật đầu: "Vâng, con biết sai rồi."

Mã Lan ho khan một tiếng: "Kỳ thật mẹ cũng không phải đang phê bình con, chỉ là các con cách nhau rất nhiều, có một số đề tài không tiện biết, chờ về sau con lớn mẹ sẽ nói cho con nghe."

Tống Sở rất muốn nói rằng mình đã lớn, có thể nghe bất cứ chuyện gì.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của mẹ, cô không hỏi thêm nữa, mẹ sẽ không bao giờ sai.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 415: Chương 415



Mã Lan lo lắng con gái còn nhỏ bị người ta lừa, cho nên lại lén tìm con trai nhìn có vẻ đáng tin: "Quan tâm Sở Sở thật tốt, đừng để con bé thân thiết với bạn học nam quá. Hiện tại nam sinh trưởng thành, không đơn thuần giống như trước kia. Cho nên cần chú ý hơn trước đây, để Sở Sở học tập nhiều chút, đừng tiếp xúc với nam sinh nào."

Giang Bác gật mạnh đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với lời nói của mẹ: "Con sẽ để ý đến em ấy!"

Cơm nước xong, hai anh em Lôi Hổ Lôi Báo cách vách lại tới, Giang Bác liếc nhìn bọn họ, nội tâm không có gì lo lắng. Trải qua lần ở chung này, anh cảm thấy này hai kẻ này ngốc như vậy, hẳn là không được ai thích.

Hai anh em không biết chính mình bị Giang Bác xếp vào hàng ngũ ngốc nghếch nên vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Vốn dĩ trước đây vào ngày khai giảng đầu tiên, hai người sẽ kiếm chuyện quậy phá một chút, nhưng lần này không giống, lúc khai giảng bọn họ còn được giáo viên khen ngợi.

Bởi vì nghỉ hè Giang Bác đã giúp bọn họ học bù, cho nên sau khi khai giảng, thầy cô giảng gì bọn họ cũng có thể hiểu được.

Khi giáo viên đặt câu hỏi, bọn họ liền chủ động giơ tay xin trả lời.

Lôi Báo còn tốt, rốt cuộc cũng mới học lớp mười, trước kia giáo viên không quen biết cậu ta. Nhưng Lôi Hổ lại khiến giáo viên kinh ngạc, còn nói một câu ngạn ngữ: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác."

Lôi Hổ bắt chước giọng điệu của giáo viên nói xong, lại có chút xấu hổ.

Tống Sở nói: "Anh Hổ Tử, vậy anh càng phải nỗ lực nha, cũng không thể làm thầy cô thất vọng, nếu lần sau mời anh trả lời câu hỏi, anh không trả lời được, như vậy giáo viên sẽ rất mất mặt."

Lôi Hổ cảm thấy rất đúng.

Giáo viên đã khen cậu ta trước cả lớp, nếu cậu ta không biết cố gắng, không phải sẽ khiến thầy cô mất mặt sao?

Đối với một tên học kém hiếm khi được giáo viên công nhận mà nói, có thể làm giáo viên khen đã là một trải nghiệm vô cùng quý giá, nên cậu ta muốn tiếp tục cố gắng.

"Anh sẽ nỗ lực học tập, hôm nay trở về anh sẽ học tiếng nước ngoài, anh phát hiện trí nhớ của mình không tệ lắm, trước kia tại sao lại không phát hiện ra nhỉ?"

Tống Sở nói: "Ông Lôi rất thông minh, các anh học ông ấy đi."

Hai anh em…

Đến cả lãnh đạo lớn cũng quan tâm đến việc đi học của Giang Bác.

Quan tâm đến tình hình sinh hoạt ở trường của anh.

Dù sao lần này Giang Bác lấy ra kỹ thuật điều khiển bươm bướm từ xa cũng mang đến cho đất nước lợi ích rất lớn, ở phương diện thông tin và máy tính, kỹ thuật con chip dường như cũng có phát hiện mới, nhờ vậy mà viện nghiên cứu vũ khí bên kia có thêm ý tưởng mới nhờ món đồ chơi này.

Tất cả đều phát triển một cách rất nhanh, mà mọi thứ đều do cậu bé mười hai tuổi này mang tới.

Sau khi biết Giang Bác ở trường học rất tốt không gặp bất cứ khó khăn gì thì ông cũng yên tâm hẳn, còn bảo người phía dưới làm tốt công việc bảo vệ rồi quay sang nói chuyện phiếm cùng lãnh đạo số hai.

Lãnh đạo lớn nói: "Đứa bé này hoàn toàn không cần đi học, thế nhưng cậu ấy lại kiên trì đi, mặc dù chỉ là đi theo em gái, thế nhưng việc này cũng nói rõ cậu ấy còn rất quan tâm đến giáo dục. Lần trước trò chuyện cùng nhau, cậu ấy còn đưa ra ý kiến về phương diện giáo dục, đại khái là nói người tài không nhiều khiến việc phát triển kỹ thuật bị hạn chế "

Lãnh đạo số hai nói: "Giáo dục quả thực rất quan trọng, hai năm qua phát triển công nghiệp trong nước tăng nhanh, càng ngày càng cần thanh niên có trí thức làm công nhân. Ví dụ như lần này thủ đô đang chuẩn bị mở công xưởng chế tạo chip và công xưởng chế tạo bóng tinh thể, thứ này ở trong nước còn mới, công nhân lâu năm cũng không có kinh nghiệm, bọn họ học vấn thấp cũng không hiểu những thứ này, cần dùng đến phần tử trí thức."

Lãnh đạo lớn hút thuốc, như có điều suy nghĩ.

TBC

Bắt đầu từ thập niên 50, có rất nhiều thanh niên có trí thức tự động về vùng sâu xây dựng nông thôn.

Mấy năm nay thanh niên có trí thức ở tỉnh thành càng ngày càng nhiều, các vị trí công tác cũng không đủ, dễ dẫn đến một ít vấn đề mâu thuẫn.

Nếu như công nghiệp chế tạo và khoa học kỹ thuật nước nhà phát triển, và có thể duy trì một mức độ như vậy thì những người đấy sẽ có nơi bố trí ổn định.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 416: Chương 416



Nếu như cần, còn có thể đem các thành phần trí thức xuống nông thôn lúc trước gọi về. Nhưng mà, nếu như cứ phát triển dựa theo tốc độ này, những người hiện tại có lẽ vẫn không đủ.

"Xem ra, về phương diện giáo dục, chúng ta vẫn cần tiến hành chính sách cổ vũ. Cổ vũ thanh niên tỉnh thành học trung học, thi đại học, làm tốt công tác dự trữ nhân tài, phải bảo đảm khi cần đến là có người có thể dùng."

Ngoài việc cổ vũ những người trẻ tuổi đang học ra, nhà nước đồng thời khuyến khích các công nhân trẻ tiến hành học tập. Các công nhân có bằng cấp từ trung học cơ sở trở lên và có kinh nghiệm làm việc, nên nâng cao thêm về phương diện học vấn.

Dù sao xưởng thép thủ đô cũng ở thủ đô, cho nên nhận được tin tức đầu tiên.

Mã Lan ở công hội liền nhận được tin tức nhanh hơn những người khác, cả người mê man vài phút. Bà tỉ mỉ nhớ lại kí ức của bản thân ở kiếp trước, thực sự không nhớ nổi thời đại này có một chính sách như thế hay không. Đáng tiếc với mớ kiến thức lịch sử ít ỏi của bà, bà thật sự không nhớ những thứ này.

Đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc, nếu như thật sự có chính sách này, thế tại sao sau này họ lại nghỉ học về nông thôn chứ? Chuyển biến cũng quá lớn rồi.

Trong lúc nhất thời bà cũng không làm rõ được, đây rốt cuộc là lịch sử phát sinh chuyện sai lệch hay là quỹ đạo ban đầu vốn là như vậy?

Đương nhiên, sau khi xoắn xuýt xong, cả người bà lại hưng phấn không thôi. Bất kể tình huống nào, đều quá có lợi đối với bà.

Chính sách này thực sự quá tốt, bà có thể thông qua đơn vị đề cử để thi đại học, chỉ cần thi đậu liền có thể giữ nguyên chức vị, mỗi tháng vẫn nhận được tiền lương cơ bản.

Đối với Mã Lan mà nói, bà rất hài lòng với công việc ở xưởng thép, ngay cả khi học xong đại học, bà khẳng định cũng phải trở về. Hơn nữa, bà hình như cũng không thể hoàn thành xong đại học kịp.

Mã Lan nhanh chóng xác nhận với chủ tịch Hứa của công hội về việc nộp đơn.

Với thành tích là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của công hội, Mã Lan tuy rằng không đủ kinh nghiệm công tác, thế nhưng ý tưởng lại rất nhiều. Ví dụ như, 'người huấn luyện số một' giúp người học việc được đảm bảo chất lượng hơn. Không như giống trước, một người thầy phụ trách hướng dẫn nhiều người học việc, người học việc nào không biết ăn nói khéo léo liền khó có thể chuyển lên chính thức, ảnh hưởng đến tinh thần tập thể. Hiện tại rất tốt, các thầy phụ trách cạnh tranh nhau, trái lại còn rất nỗ lực dạy học trò. Chủ tịch Hứa nghe bà nói muốn thi đại học, kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này? Chức chủ nhiệm bà đang làm khá tốt mà."

"Tôi cảm thấy mình vẫn còn có thiếu sót, muốn học thêm chút kiến thức." Hơn nữa con trai và con gái bà quá tài giỏi, bà làm mẹ cũng thấy áp lực, lên tinh thần không được thua kém.

TBC

"Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, hiện tại đất nước cũng cổ vũ học tập, nếu bà đã có ý nghĩ này, đơn vị vẫn có thể cho bà một cơ hội. Bà nên chuẩn bị tốt đi, thời gian chỉ có một năm, bà có nắm chắc hay không?"

"... Có." Mã Lan rất có lòng tin đối với con trai của mình.

Buổi tối về đến nhà, Mã Lan hưng phấn tuyên bố tin tức này.

Tống Sở vui vẻ vỗ tay: "Mẹ quá tuyệt vời."

"Ha ha ha, cũng tàm tạm thôi." Mã Lan khoát khoát tay: "Đương nhiên, mẹ muốn cảm ơn chính sách nhà nước thật tốt, nên phải báo đáp cho Tổ Quốc nữa."

Tô Chí Phong nói: "Tôi chuẩn bị đi thăm một người bạn già của cha chúng ta, ông ấy cũng là giáo sư đang giảng dạy, tôi muốn thử một chút xem ông ấy có nhận tôi hay không."

Tống Sở nói: "Cha ưu tú như vậy, nhất định sẽ được nhận."

Buổi tối Tống Sở nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trên môi nở nụ cười.

"Anh Tiểu Bác, tất cả mọi người ở đây đều vì lý tưởng của mình mà nỗ lực, việc này thật tốt. Anh Tiểu Bác, lý tưởng của anh là gì?"

Giang Bác không có lý tưởng, thế nhưng nếu như buộc phải nói ra một cái thì đó chính là công việc chăng?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 417: Chương 417



Dù sao công việc cũng có thể làm cho người nhà được sống cuộc sống tốt, không sai, anh chính là người thực tế như vậy.

"Làm việc cho tốt."

Tống Sở xoay người nhìn sang giường của Giang Bác, nghiêm túc nói: "Đồng chí Tô Giang Bác, anh thực sự là một đồng chí tốt, luôn làm việc đến nơi đến chốn."

Giang bác hơi hé miệng cười cười, cảm thấy bản thân cũng nên tìm vài chuyện để làm.

Cũng không thể để lộ ra chuyện mình không có lý tưởng, sẽ làm Sở Sở coi thường.

Thế nhưng hiệu suất của những người ở viện nghiên cứu quá thấp.

Giang Bác thấy trước tiên mình vẫn phải nâng cao hiệu suất làm việc của bọn họ, như vậy về sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Chẳng hạn như trước đó mỗi lần đều phải hoàn chỉnh số liệu trong đầu, nhưng sau khi đến đây có máy tính, anh chỉ cần cho một ít kiến thức lý thuyết sau đó để bọn họ dựa theo nguyên lý đó đi tính số liệu là được, anh gần như có thể bỏ qua được quá trình tính toán.

Hơn nữa sắp đến sinh nhật của Sở Sở rồi, tốt nhất nên chuẩn bị xong quà sinh nhật thật nhanh.

Giang Bác rất nhanh cũng nhớ tới một vật tương đối thực tế.

Vì vậy cuối tuần, Mã Lan và Tống Sở ở nhà học, Tô Chí Phong đi thăm người bạn già của hiệu trưởng Tô còn Giang Bác lại lái xe đến viện nghiên cứu.

Dọc theo đường đi, chiếc xe điện của anh khiến những đứa trẻ ở tòa nhà quân khu ngưỡng mộ không ngừng.

Nhưng khi nghĩ đến lần trước mượn đồ chơi không được, bọn họ cũng không muốn bị mất mặt thêm lần nữa, thành ra đều làm bộ như không thấy, chỉ len lén nhìn mà thôi.

Giang Bác nguyện ý chủ động đến viện nghiên cứu đi làm, khiến cho các chuyên gia kỳ cựu vô cùng kích động. Hiện tại với năng lực của Giang Bác, anh được cả viện nghiên cứu công nhận là số một, trình độ bác học không ai có thể so được. Đối với việc xin chỉ bảo từ anh cũng không ai thấy mất mặt, ngược lại còn cảm thấy đây chính là cơ hội khó mà có được.

Biết Giang Bác muốn tới, những chuyên gia này ngay cả công việc cũng không làm, vội vàng sắp xếp lại những vấn đề khó mà bản thân không giải quyết được, chuẩn bị xin chỉ bảo từ Giang Bác.

Thế nhưng sau khi Giang Bác đến liền đi thẳng tới phòng làm việc của sở trưởng, trực tiếp bày tỏ bản thân muốn làm một cái máy tính.

Sở trưởng Thái của viện nghiên cứu: "....."

Ông ta bỗng nhớ tới lời nói của lãnh đạo lớn: Sắp đến lúc bước vào công cuộc làm những hạng mục lớn rồi, chúng ta không sợ làm hạng mục lớn, chỉ sợ đồng chí nhỏ không nguyện ý làm.

Sở trưởng Thái mỉm cười, nói: "Máy tính, hiện tại đất nước chúng ta cũng có."

Giang Bác nói: "Tôi biết, nhưng năng lực tính toán còn không bằng gảy bàn tính."

Sở trưởng Thái: "....."

TBC

"Máy tính mới không những nâng cao chức năng tính toán, mà còn thêm chức năng xử lý văn bản, chức năng phát hình ảnh, phát video... Ừm, tạm thời cứ như vậy đã." Anh vốn còn muốn nói cần có chức năng internet, thế nhưng cái này là không có cách nào thực hiện được, không phải vấn đề kỹ thuật mà là cả thời đại tạm thời còn chưa đạt được điều kiện này.

Chỉ có điều nếu như chờ sau khi máy tính thông dụng hơn, anh trái lại có thể làm mạng lưới internet ở trong nước.

Giang Bác nói xong yêu cầu của, Sở trưởng Thái không nhịn được che lại trái tim nhỏ bé của mình.

Máy tính có khả năng tính toán dữ liệu thì ông ta biết, còn có khả năng xử lý văn bản hình được sao? Còn có cái video kia là thứ gì?

Giang bác nói: "Viện nghiên cứu này có năng lực làm ra hay không?"

Sở trường Thái thầm nghĩ không có, bọn họ mặc dù là viện nghiên cứu tổng hợp, thế nhưng cấp bậc nghiên cứu anh muốn thật sự không đảm nhận được.

Nhưng nghĩ đến chỉ thị ở phía trên, phối hợp công việc nghiên cứu với Giang Bác, sở trường Thái chỉ có thể kiên trì nói không thành vấn đề.

Dù sao đến lúc đó đi cầu cứu cấp trên là được, một năm không làm được thì hai năm, bọn họ không thiếu thời gian.

Giang Bác nghiêm túc gật đầu: "Trước ngày mười một chúng ta phải nhìn thấy thành phẩm."

Lần này anh tự mình giám sát việc sản xuất, tuyệt đối sẽ không để chậm trễ.

Sở trưởng Thái: "....."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 418: Chương 418



Cuối những năm 50, Trung Quốc có chiếc máy tính đầu tiên, đây có thể coi là điều khiến cả nước Hoa kiêu ngạo. Hơn nữa chỉ trong khoảng một năm, năng lực tính toán đã đạt tới 10000 lần/ giây, có thể nói là vô cùng lợi hại.

Việc cải tiến dựa trên cơ sở từ dữ liệu máy tính có sẵn dù sao cũng đơn giản hơn nhiều so việc bắt đầu lại từ đầu, nhưng lúc này, trước những yêu cầu không thể tưởng tượng được của Giang Bác, Sở trưởng Thái vẫn cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tác chiến lâu dài, nhưng Giang Bác lại cố tình muốn tốc chiến tốc thắng.

Với tư cách là một Sở trưởng, ông ta không thể sợ. Nếu nhận sợ khiến cho đồng chí Tô Giang Bác không còn muốn làm nữa thì làm sao bây giờ?

Sở trưởng Thái rất khó xử, sau khi tiễn Giang Bác đi với vẻ mặt hài lòng, ông ta liền lập tức ngồi xe ra cửa, muốn đi tìm lãnh đạo lớn báo cáo tình huống.

Bất kể như thế nào, nhân lực và nguồn vật tư đều phải có đầy đủ, bằng không chỉ dựa vào bọn họ và viện nghiên cứu này, chắc chắn sẽ không tạo nên được thành phẩm gì đáng giá.

Gần đây, lãnh đạo lớn bận rộn khuyến khích nhân dân cả nước tăng cường công tác giáo dục văn hóa tri thức, đồng thời phải phụ trách tiến hành đàm phán với các nước xung quanh.

Mặc dù đất nước muốn giấu diếm thành quả cho riêng mình, nhưng quả thật có rất nhiều kỹ thuật bắt buộc phải đưa vào sử dụng, việc này đã khiến cho những quốc gia khác đều biết được tin tức.

Những chuyện này cứ liên tục xảy ra làm cho lãnh đạo lớn bận rộn không thôi, ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít.

Nhưng nghe tin Sở trưởng Thái từ viện nghiên cứu tới, ông vẫn rất nồng nhiệt đón chào.

Sở trưởng Thái lau mồ hôi trên trán, đem một loạt điều kiện mà Giang Bác đưa ra nói với lãnh đạo lớn.

"Những ý tưởng cậu ấy đưa ra quả thực chưa từng có, tôi cũng không biết kỹ thuật này có thể thực hiện hay không. Nhưng trông cậu ta có vẻ rất tự tin, tôi không muốn đả kích lòng tin của cậu ấy, nên đã không từ chối."

Lãnh đạo lớn nói thẳng: "Không cần từ chối, cần người thì điều người từ nơi khác, cần vật tư thì điều động vật tư."

"Nhưng cậu ấy nói trước tháng 11 chúng ta cần… hoàn thành."

"Cứ tận lực phối hợp, nếu như quả thật không thể làm được, tôi tin tưởng cậu ấy cũng có thể hiểu."

Sở trưởng Thái gật đầu, tuy rằng ông ta cảm thấy với ánh mắt kiên nghị kia của đồng chí, có lẽ anh sẽ không hiểu, nhưng ông ta vẫn cắn răng làm theo.

Cảm giác trong viện nghiên cứu sắp có náo loạn lớn rồi.

Có lãnh đạo lớn phê chuẩn, nhóm chuyên gia về nghiên cứu máy tính tốt nhất đã có mặt đầy đủ ở viện nghiên cứu, tạm thời hợp thành một dự án ở chỗ này.

Bên nhà Tô, Giang Bác vừa về nhà một lúc, Tô Chí Phong cũng vui vẻ trở lại.

Hôm nay ông đi thăm hỏi bạn học cũ của hiệu trưởng Tô, vị thầy giáo kia dạy học ở Đại học Bắc Kinh. Sau khi ông nói chuyện với vị giáo sư già đó, vị giáo sư già đã đồng ý tiếp nhận ông. Chỉ cần ông vượt qua kỳ thi của trường, liền có thể nhập học.

"Chính thức tuyên bố rằng lý tưởng của tôi đã đạt được bước đầu tiên."

"Cha, cha thật tuyệt vời." Tống Sở kéo cánh tay Tô Chí Phong khen ngợi.

Mã Lan cũng ngồi ở bên kia ôm cánh tay ông: “Cha bọn trẻ, chúc mừng ông tiếp tục trở thành người có trình độ học vấn cao nhất nhà chúng ta."

Giang Bác nhìn Tô Chí Phong đắc ý, mím môi, sau đó nói: "Con cũng bề bộn nhiều việc, con muốn bắt đầu làm dự án."

Mã Lan nói: "Hạng mục gì, ôi, con đừng nói, nhất định phải giữ bí mật."

Giang Bác nói: "Cũng không phải là bí mật gì, con muốn cải tiến máy tính, sau này con sẽ trang bị cho nhà chúng ta hai chiếc. Chờ con rảnh rỗi lại làm thêm một cái máy in để kết nối với máy tính, như vậy về sau Sở Sở liền có thể viết truyện trực tiếp trên máy tính, mẹ cũng có thể viết luận văn đại học, rất thuận tiện. ”

Mã Lan giật nảy mình, mẹ ơi, con trai bà muốn cải tiến máy tính sao?

TBC

Loại máy tính luôn nằm trong hàng ngũ cao cấp đấy ư?

Hiện tại con trai bà làm ra, tương lai không lẽ sẽ là ông lớn của ngành máy tính nổi tiếng toàn cầu đấy chứ?

Ánh mắt Mã Lan nhìn con trai mình chằm chằm như phát sáng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 419: Chương 419



Tống Sở thì chạy đến bên cạnh Giang Bác, rồi ngồi xuống cọ vào người anh: "Anh Tiểu Bác, anh là tốt nhất.”

Tô Chí Phong: "....." Vừa rồi không phải nói cha là tốt nhất sao.

Mã Lan cũng không nhịn được, đưa tay vuốt tóc con trai mình

Tuy Giang Bác có chút không quen, nhưng vẫn nhìn về phía Tô Chí Phong, ánh mắt mang theo đắc ý.

Tô Chí Phong ê răng chua xót.

Thằng oắt con này, càng ngày càng thiếu đánh mà.

Không biết là học từ ai!

Đối với người nhà họ Tô mà nói, công việc của Giang Bác đương nhiên là quan trọng nhất, tất cả đều phải ưu tiên cho anh.

Cho nên Mã Lan và Tô Chí Phong rất phối hợp với nhau, ở nhà nói chuyện đều tự động hạ thấp giọng.

Tống Sở cũng rất tự giác, mỗi ngày đều mang theo anh em nhà họ Lôi ở ngoài sân làm bài tập, sau khi làm xong liền để cho bọn họ về nhà trước, nói anh Tiểu Bác đang bận việc quan trọng, không thể quấy rầy.

TBC

Lôi Hổ nhất thời vẻ mặt thần bí nói: "Lại là việc cơ mật sao? ”

Tống Sở gật đầu.

Lôi Hổ lập tức nói: "Anh hiểu rồi, em yên tâm, anh sẽ làm tốt công tác canh gác, đảm bảo một con ruồi cũng không thể bay vào, tuyệt đối không để cho kẻ địch có cơ hội lén chuồn vào. ”

Vì thế hai anh em không trở về nhà, mà cầm sách giáo khoa, mang theo băng ghế nhỏ, ngồi ở cửa lớn nhà họ Tô canh giữ.

Tống Sở: "....."

Lúc Thủ trưởng Lôi ở nhà bên cạnh chắp tay sau lưng vào sân lớn, liền phát hiện con trai nhà mình đang làm người giữ cửa cho nhà bên cạnh.

Ông tức giận đi vào trong nhà, hỏi Bà Lôi: "Hai thằng oắt con kia lại làm chuyện gì nữa rồi, sao không trở về nhà, mà ngồi giữ cửa cho người ta?”

Bà Lôi ngược lại cảm thấy hai đứa nhỏ ở nhà cách vách rất tốt, nếu là trước kia, đã sớm không biết hai thằng con trai nhà mình chạy đi đâu. Có khi còn đang ở nhà đấu mắt với ông Lôi, sau đó cãi nhau. "So với trở về nhà cãi nhau với ông vẫn tốt hơn."

Thủ trưởng Lôi nói. "Cãi nhau cái gì, đó là tôi đang dạy dỗ con trai mình, hai thằng oắt kia không những không nghe còn cãi nhau. Nếu là cấp dưới của tôi, tôi đã đá cho một phát rồi. ”

Bà Lôi cảm thấy ông ấy đúng là vô lý: "Ông Lôi, ông tự mình suy nghĩ lại đi, lần nào hai đứa nhỏ phạm phải chuyện gì, ông cũng đều mặc kệ, không hỏi lý do đã bắt đầu giáo huấn một trận đúng không? Cũng bởi vì thái độ đấy của ông, nên mới làm cho toàn bộ nhà ở sân lớn đều cảm thấy con trai chúng ta không tốt.”

Bọn trẻ còn nhỏ không hiểu đúng sai, thấy mỗi lần có chuyện ông Lôi đều không hỏi nguyên nhân mà đã dạy dỗ con trai, nên những đứa nhỏ gây lỗi kia đều đem lỗi đẩy cho con trai nhà bà ấy, làm cho cả sân lớn đều cảm thấy cứ xảy ra chuyện gì con trai của bà ấy cũng là người sai, tất cả điều đấy đều là do ông Lôi gây ra.

"Đó là bởi vì chúng nó phạm lỗi! Tôi làm cha có thể mặc kệ sao? Suy nghĩ cái gì chứ!”

Bà Lôi tức giận vô cùng, dứt khoát cũng mang ghế đi cách vách, vừa vặn cùng đồng chí Mã Lan học làm dưa chua.

Thủ trưởng Lôi: "....."

Trong phòng, Giang Bác đang nghiêm túc làm việc.

Máy tính ở đây quá lạc hậu, khả năng tính toán chỉ đạt mức 10.000 lần mỗi giây. Loại năng lực tính toán này, hoàn toàn không đủ cả tiêu chuẩn để xử lý văn bản, huống chi là tính năng video.

Muốn cải tiến thêm những chức năng kia vào, năng lực tính toán ít nhất phải đạt mấy chục triệu lần trên mỗi giây.

Trước kia Giang Bác chưa từng nghiên cứu máy tính, nhưng phương diện này lại dự trữ không ít kiến thức.

Anh còn từng vì làm một món đồ chơi cho Tống Sở, đã đem máy tính trong phòng thí nghiệm tháo ra, lấy bảng mạch tích hợp bên trong xem xét, cho nên đối với cấu tạo bên trong máy tính hiểu rõ như nắm trong lòng bàn tay.

Giang Bác lại nhớ tới chiếc máy tính bị mình tháo rời ra kia, năng lực tính toán hình như đã đạt tới mấy chục tỷ lần mỗi giây...

Nhưng mà, mặc dù ở đây rất lạc hậu nhưng Sở Sở lại thích, hơn nữa nơi này còn có cha mẹ, rất nhiều bạn bè và người thân.

Công việc của anh cũng thoải mái hơn trước, mà việc lạc hậu cũng chỉ là tạm thời, sau này sẽ tốt lên.
 
Back
Top