Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 280: Chương 280



Chương 280:

"Nếu mọi người không có ý kiến thì tôi đề nghị lập tức bắt đầu dựa trên bản thảo này luyện một lò. Hiện tại đang vào đông, động lực làm việc của công nhân không cao, nên vẫn tính là thực nghiệm, cũng sẽ không ảnh hưởng quá đến công việc."

Khi Xưởng trưởng ra lệnh một tiếng, từ trên xuống dưới vội vàng bắt đầu công việc.

Tất cả mọi người đều biết công xưởng thép hiện tại đang làm một lò nung mới, hình như để luyện ra chất liệu thép mới. Cũng biết chất liệu thép này hình như từ con trai của Mã Lan, cố vấn Tô chỉ đạo muốn làm ra.

Chuyện này không phải do Xưởng trưởng Cao truyền ra, chẳng qua do lúc trước Giang Bác đến xưởng đi dạo một vòng, nhóm công nhân đều nhìn thấy tận mắt.

Lúc trước Xưởng trưởng Cao cũng không biết sẽ phải làm chuyện lớn như vậy cho nên cũng không muốn giấu diếm, sau này muốn giấu cũng không được nữa.

Rất nhiều công nhân tỏ vẻ hoài nghi đối với chuyện này.

Bọn họ biết Giang Bác chỉ trong giới hạn cách nói con nhà người ta, biết anh rất lợi hại, hình như chế tạo được rất nhiều thứ, còn tạo ra phân hóa học, nhận được khen ngợi từ lãnh đạo cấp cao.

Nhưng phân hóa học và luyện thép cũng không phải là một ngành, tạo ra phân hóa học cũng không chắc có thể tạo ra chất liệu thép nha.

Một số công nhân đều bàn tán sau lưng, cảm thấy Xưởng trưởng Cao mù mắt làm liều. Thậm chí còn có lão đồng chí đến công đoàn khuyên Mã Lan giáo dục con cái cho tốt, đừng để thằng bé làm loạn, chuyên tâm học một thứ tới nơi tới chốn, đừng tăng thêm khó khăn cho việc luyện thép.

Mã Lan: "....." Nếu có thể lựa chọn, bà sẽ không để thằng bé ôm việc vào người.

Nhưng chuyện này bà cũng không nói với con trai, tránh ảnh hưởng đến thằng bé.

Chất liệu thép mới luyện chế không dễ dàng bởi vì kĩ thuật nắm giữ không thành thạo, đã thất bại vài lần.

Mãi cho đến qua Tết âm lịch vẫn chưa thành công, Xưởng trưởng Cao đã gấp đến miệng cũng nổi nhọt.

Đối với chuyện đó, Giang Bác hoàn toàn không biết gì cả, mỗi ngày đều giúp Tống Sở ôn bài. Vừa bận rộn vừa nhàn nhã trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ của mình.

Hôm nay là Tết âm lịch, Mã Lan đặc biệt nấu bánh trôi, cùng người trong nhà chúc mừng năm mới cùng nhau.

Ngày hôm nay chỉ có Mã Lan mới hiểu được nó quan trọng như thế nào, nó có ý nghĩa chấm dứt năm cũ, mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Người một nhà đang chuẩn bị ăn thì cửa sân trong nhà lại vang tiếng gõ cửa.

Tống Sở đứng dậy kẽo kẹt đạp tuyết đi mở cửa, vừa mở cửa đã vui vẻ nói: "Cậu lớn, c** nh*."

Mã Lan vừa nghe là đám em trai đến thì kinh ngạc nói: "Sao lại tới nữa?"

"Đến đưa lương thực cho mọi người."

Đám Mã Đại Trụ lần này đến mang nhiều hơn lần trước.

Lần trước là hơn ba bốn mươi cân lúa mạch, lần này còn đưa tới hơn năm mươi cân hạt kê, thêm một ít khoai lang, lạc, các loại linh tinh khác, ngoài ra còn có thịt heo.

TBC

"Vốn sau khi thu hoạch nông sản thì chia lương thực, trong đội sẽ đưa đến nhưng đội trưởng nói rõ chờ bọn em g.i.ế.c heo rồi mang cùng tới đây."

Mã Tiểu Trụ vui vẻ nói: "Lúc trước nuôi heo đều ít khi sống nổi, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t đói, giờ lương thực nhiều hơn nên cho heo ăn cũng nhiều, cứ vậy nuôi cho tới giờ. Năm nay cuối cùng mọi người cũng được ăn một miếng thịt, mặc dù chia cho nhà chị cũng không được nhiều lắm, chỉ tầm nửa kí thịt, nhưng so với những người khác trong nhà đã nhiều hơn rồi."

Mã Lan cảm thấy lòng n.g.ự.c nóng lên vô cùng.

Trong tiết trời rét mướt mà người trong nhà còn mang lương thực đến đây: "Về sau đừng đưa tới nữa, Tiểu Bác nhà chúng ta có cái ăn rồi."

Mã Lan biết lương thực đối với quê nhà mà nói rất quan trọng. Chuyện như vậy một hai lần thì không sao, nếu nhiều hơn, cuối cùng lại tổn thương tình cảm. Không cần thiết vì chút lương thực mà gây rạn nứt tình cảm.

Mã Đại Trụ nói: "Trở về em sẽ nói với đại đội trưởng."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 281: Chương 281



Chương 281:

Mã Tiểu Trụ nói: "Thật ra cũng không có gì, đại đội vì có Tiểu Bác nên mỗi lần lấy phân hóa học đều rất thuận lợi. Mẹ nói, người trong đội cũng không ngốc."

Mã Lan mỉm cười, có một số việc người ta trong lòng thì hiểu nhưng vẫn không muốn coi chuyện này thành sự thật, coi như là người ở quê gửi tặng chút ấm áp cho bọn họ đi.

Trời ngày càng lạnh hơn, nên Mã Lan muốn giữ hai đứa em ngốc ở lại ăn cơm, Tô Chí Phong vội vàng giúp đem đồ vào trong nhà, sau đó vào bếp hỗ trợ làm chút đồ ăn.

Người một nhà vây quanh nồi bánh trôi nóng hổi, Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình, đã lâu bọn họ không được ăn loại thức ăn trắng mịn như vậy.

Thừa dịp đang ăn đồ nóng, Mã Lan hỏi thăm người trong nhà như thế nào.

Mã Đại Tru xúc động nói: "So với trước tốt hơn nhiều rồi, trước kia sản lượng lúa mì vụ xuân không cao, mọi người còn chưa cảm thấy gì, chờ sau khi lúa nước mọc lên, mới giật mình, được một nghìn một trăm cân. So với trước kia nhiều hơn năm trăm cân, lúc thu hoạch, cả đội đều bật khóc. Sau đó, đậu, lạc cũng phát triển tốt hơn, mọi người đều nói năm nay là năm bội thu, cuối năm chia lương thực, mọi người tính thử, cả hoa màu và lương thực cộng lại thì mỗi nhà đều không phải chịu đói. Đội trưởng còn nói, chờ năm mới cho em nuôi nhiều thêm vài con heo."

Nghe được tin, người nhà họ Tô đều vui mừng không thôi, Tống Sở cười không khép được miệng. Cảm thấy may mắn không cần chờ tới khi cô học làm nông, bằng không mọi người còn phải chịu đói bụng dài dài, thật sự may mà có anh Tiểu Bác.

Mã Lan cũng rất kích động, lịch sử mà bà biết, dù đã trải qua đại dịch, vẫn còn nhiều người đói khổ như cũ.

Hiện tại, cuối cùng người ở quê cũng được ăn đầy đủ.

Tuy không biết các khu khác có được như vậy hay không nhưng đại đội Mã Gia đã thay đổi, về sau phân hóa học ngày càng phổ biến, mọi người sau này cũng sẽ ngày càng tốt hơn.

Đây chẳng phải là thay đổi lịch sử sao?

Mã Lan nhìn về phía con trai bà, anh còn chưa biết gì cả mà vẫn nhã nhặn ăn bánh trôi.

Thằng bé còn chưa rõ chuyện nó đã làm ảnh hưởng sâu xa đến cỡ nào.

Giang Bác thật sự không biết, nói chính xác là anh cảm thấy rất mơ hồ, vì sao những người này lại tặng anh đồ ăn.

Anh không thích loại cảm giác này, cảm thấy không quen, không phù hợp với suy nghĩ trả công và báo đáp bao lâu nay của anh, cứ cảm thấy giống như anh đang nợ người khác thứ gì đó.

Anh nghĩ, chờ xong hết công việc, lại bớt chút thời gian làm phân hóa học khác.

Qua Tết âm lịch được vài ngày thì Tống Sở cũng hoàn thành nhiệm vụ thi cuối kỳ gian khổ.

Tống Sở cảm thấy đề bài có chút khó nhưng cô vẫn có thể làm được.

Điều này khiến cô phát hiện, chỉ số thông minh của cô thật sự không cao.....

Đặc biệt là kiến thức khoa học tự nhiên, cô học đến đau cả đầu.

Tiếng nước ngoài học cũng sứt sẹo, lắp bắp.

Lúc đó cô đã ra quyết định, sau này thi đại học sẽ chọn khoa văn học.

Bản thân vui vẻ làm một tác giả là được.

Vì hoàn thành chí hướng và nguyện vọng của mình, Tống Sở đã chuẩn bị cho sự nghiệp sáng tác vĩ đại của mình.

Nhưng mà lần sáng tác này, chỉ có một mình cô.

TBC

Bởi vì bây giờ đám Tô Bảo Cương đang bị mắc kẹt trong kế hoạch trọng điểm do Giang Bác đưa cho, kì nghỉ đông này, bọn nó không thể đến đây viết sách.

Từ Mỹ Lệ và bọn nó cũng biết so với viết sách thì thành tích của bản thân vẫn quan trọng hơn.

Dù sao bọn họ cũng hiểu rõ, con mình đảm nhận vai trò không quan trọng trong việc viết sách. Trên thực tế vẫn là dựa vào năng lực của Tống Sở.

Cho nên bọn họ cảm thấy cải thiện việc học của mình, về sau thành tích ổn định mới có thể viết được tác phẩm tốt. Vì thế lần này, một mình Tống Sở phải hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.

Lần này Tống Sở chuẩn bị viết truyện không cùng thể loại với truyện trước.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 282: Chương 282



Chương 282:

Những quyển sách văn học mà cô Tô Văn Lệ đưa cho cô, đã cho cô rất nhiều gợi ý. Sách trước đó cô viết ít nhiều đều mượn tư liệu lịch sử rất nhiều, không phải thuộc về chính cô, bây giờ cô muốn viết ra thứ gì đó thuộc về tư duy của bản thân.

Lần đầu nếm trải cảm giác này, Tống Sở phát hiện bản thân bị thiếu hụt linh cảm.

Giang Bác rất lo lắng Sở Sở không vui, vì thế giữa tuyết lớn đã chạy tới bưu điện, gọi điện thoại cho cô nhỏ Tô Văn Lệ.

"Làm sao mới có thể viết văn tốt ạ."

"Đương nhiên là phải tìm linh cảm."

"Tìm linh cảm như thế nào?"

"Ra ngoài nha, ngồi ở trong nhà đương nhiên không tìm ra linh cảm."

"Cảm ơn." Giang Bác cúp máy, chạy về hướng nhà.

Sau khi về nhà, Giang Bác kéo Tống Sở ra bên ngoài.

Tống Sở rụt cổ: "Anh Tiểu Bác, làm gì vậy, trời lạnh như vậy, rất dễ cảm lạnh nha."

"Tìm linh cảm." Giang Bác nghiêm túc nói.

Tống Sở: "... Làm sao tìm?"

"Anh dẫn em đi ra ngoài." Giang Bác kéo Tống Sở chạy ra ngoài.

Tống Sở lắc đầu: "Nếu có nguy hiểm làm sao xử lý?" Cô cũng biết, vấn đề an toàn của anh Tiểu Bác rất quan trọng. Bình thường ngoài đến trường, trên cơ bản cũng không ra khỏi cửa.

Hiện tại cha mẹ cũng không có ở nhà.

"Không sao đâu, ngay gần đây thôi. Hơn nữa… còn có người bảo vệ, anh có thể cảm giác được, có người đi theo anh, chỉ là người đó không có ác ý."

Mắt Tống Sở sáng lên, lén nhìn xung quanh, tưởng tượng tới võ lâm cao thủ võ nghệ cao cường trong tiểu thuyết.

Nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.

Giang Bác nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, thở dài, kéo cô đi ra ngoài.

Tới bên ngoài, thích ứng với nhiệt độ rồi, Tống Sở cũng không còn thấy lạnh nữa, ngược lại cảm thấy chơi đùa rất vui. Nhìn thấy trên đường có đám động vật nhỏ do đám nhóc nặn, cô ngạc nhiên vui mừng nói: "Anh Tiểu Bác nhìn kìa, người tuyết nha."

Giang Bác nhìn thoáng qua: "Ấu trĩ."

Tống Sở: "....."

Hai người cũng không đi xa, chỉ đi loạn ở gần cửa, Tống Sở thật sự rất sợ lạnh nên chẳng mấy chốc đã kéo Giang Bác về nhà. Hai người vừa vào trong nhà, Tống Sở đã chạy đến cạnh bếp lò ngồi, trong tay còn cầm một củ khoai lang nóng hổi. "Anh Tiểu Bác, mau tới ăn khoai lang nóng."

Giang Bác bắt chước Tô Chí Phong đeo bao tay lớn vào, đi tới sân học nặn viên.

"Anh Tiểu Bác, anh làm gì vậy?"

"Làm việc." Giang Bác nghiêm túc trả lời.

Tống Sở nghĩ anh lại muốn làm thực nghiệm gì nên cũng không dám quấy rầy, ngồi xổm bên cạnh nhìn.

Kết quả một lát sau đã nhận ra, Giang Bác đang đắp người tuyết.

Người tuyết hơi nhỏ và đơn giản.

TBC

Mắt Tống Sở long lanh, đôi mắt nhìn Giang Bác sáng rực lên.

Giang Bác mím môi: "Anh thử chút."

Tống Sở cảm động, anh Tiểu Bác đối với cô rất tốt. Cô nắm tay Giang Bác kéo lại, tháo bao tay xuống, hà hơi thổi nhiệt vào đôi tay bị đông lạnh đến đỏ lên của anh: "Cảm ơn anh Tiểu Bác."

Mặt Giang Bác hơi nóng lên.

Không khí đang ấm áp, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến.

Tống Sở hoảng sợ, nhìn thấy một con mèo từ trên tường nhảy xuống, trên đuôi mèo còn cháy xém đến bốc khói.

Tiếng vừa rồi là của con mèo kia vọng tới.

Nhìn thấy thảm trạng của con mèo, Tống Sở sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Vẻ mặt Giang Bác tức giận.

Phía bên ngoài truyền đến tiếng đám trẻ con: "Chạy đâu rồi?"

"Có phải nhảy vào trong sân nhà người ta rồi không?"

"Vẫn là thôi đi, lần trước có người đến đây còn bị công an bắt đi đó."

"Nhưng mèo của chúng ta thì làm sao?"

"Lần sau lại bắt, đợi lát nữa đi bắt con khác, dù sao cũng không chỉ có một con này."

Mấy đứa nhỏ bàn bạc ồn ào.

Tống Sở nghe nói như vậy thì tức giận cực kỳ.

Nghe những lời đó, trong lòng Tống Sở lửa giận hừng hực.

Cô rất muốn mở cửa cãi nhau với những người đó, nhưng cô không quan tâm, con mèo vẫn còn đang kêu gào thảm thiết trong sân, trước mắt vẫn nên nhìn xem con mèo một chút.

"Anh Tiểu Bác, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Cô muốn nhìn xem con mèo, nhưng trông bộ dáng nó có vẻ sợ cô.

Giang Bác cố gắng nhịn xuống ý định dạy cho đám trẻ kia một bài học, quay sang nhìn con mèo.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 283: Chương 283



Chương 283:

Đôi mắt đen láy chớp động, kỳ lạ thay, con mèo bình tĩnh lại, an tĩnh nằm xuống đất ngủ.

Tống Sở vô cùng sợ hãi, tưởng rằng con mèo đã chết, liền chạy tới ôm nó, lại phát hiện nó chỉ đang ngủ say: "Chỉ ngủ thiếp đi thôi sao? Anh Tiểu Bác, chúng ta đưa nó đến bệnh viện được không?"

Giang Bác nói: "Ở đây không có bác sĩ nào chữa trị cho nó, bệnh viện cũng sẽ không nhận lấy."

Tống Sở nhìn cái đuôi bị thương mà lo lắng, đôi mắt đỏ hoe, bước vào trong nhà tìm lọ thuốc mỡ, nó thường được cha mẹ sử dụng khi bọn họ bị va chạm hoặc chấn thương, lần trước mẹ cô thái rau, thái đến đứt tay cũng là dùng cái này: "Anh Tiểu Bác, cái này dùng được không?"

Giang Bác liếc nhìn thuốc mỡ: "Thuốc mỡ này có thành phần kháng viêm, có thể dùng được."

Tống Sở lau một ít lên đuôi mèo, sau đó bọc nó trong một chiếc khăn vuông nhỏ, sau khi quấn xong phần đuôi bị thương nặng nhất, cô phát hiện con mèo còn có những vết thương khác, hơn nữa chú mèo này rất gầy gò, gầy da bọc xương, vừa rồi nó bị một đám người như vậy bắt nạt, còn sống được đã là một kỳ tích.

Cô nhúng một chiếc khăn vào nước nóng, lau sạch bụi bẩn trên cơ thể con mèo từng chút một.

Cũng không dám để lông mèo quá ướt, lo lắng việc nó bị cảm lạnh.

Cô chưa bao giờ chăm sóc động vật nhỏ, vì vậy chỉ có thể cẩn thận một chút.

Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của cô, Giang Bác nghĩ đến việc khi còn bé, cũng được Tống Sở chăm sóc như vậy.

Cô cũng ở độ tuổi này, vào thời điểm đó, anh đang thăng cấp dị năng, thân thể yếu ớt, Sở Sở sợ anh c.h.ế.t nên suốt cả đêm lau mặt cho anh, cho đến khi mặt anh đỏ hồng còn nắm tay anh, nước mắt lưng tròng nói anh đừng chết.

TBC

"Anh Tiểu Bác, nó là một con mèo mướp nhỏ khá đẹp." Tống Sở đột nhiên nói.

Giang Bác gật đầu.

"Anh Tiểu Bác, anh nói xem, chúng ta có thể nuôi nó không?" Tống Sở rất muốn nuôi, sau này cô nguyện ý ăn ít lại một chút, chia cho con mèo này ăn.

Thực ra, Giang Bác đã nghĩ đến việc mua cho cô một con chó, nhưng anh cũng lo lắng con ch.ó sẽ cắn cô, bây giờ Sở Sở muốn nuôi một con mèo, Giang Bác cảm thất thật thích hợp: "Nếu em muốn nuôi thì nuôi đi, cha mẹ sẽ không phản đối. Cũng không phải là không nuôi nổi, anh sẽ kiếm tiền."

Tống Sở vui vẻ nói: "Quá tốt, chúng ta đặt tên cho nó đi, gọi là Tô Tiểu Hoa đi."

Giang Bác: "..."

Tô Tiểu Hoa ngủ một giấc rất lâu, Cho đến khi buổi trưa Mã Lan và Tô Chí Phong trở lại, nó mới chịu tỉnh dậy, sau khi thấy con người, nó bị sợ hãi lại muốn chạy trốn.

Nhưng còn chưa kịp trốn ra khỏi cửa, liền bị Giang Bác làm mất đi sức lực, chỉ có thể đáng thương nằm trên mặt đất.

Tống Sở có chút không hiểu: "Nó không muốn ở lại trong nhà của chúng ta sao? Có phải nó đã có chủ hay không?"

Mã Lan nói: "Bẩn như vậy, còn bị nhiều vết thương như vậy, nhất định là vô chủ, mẹ có biện pháp."

Mã Lan lấy cho nó một miếng cá khô, cùng Tống Sở đặt bên cạnh con mèo.

Sau đó kéo Tống Sở ra, nhìn con mèo giật giật lỗ mũi, ăn ngấu nghiến miếng cá khô, rồi hướng về phía hai người meo một tiếng.

Mã Lan mỉm cười nói: "Bây giờ nó là mèo của chúng ta."

Tống Sở vui vẻ nói: "Nó tên là Tô Tiểu Hoa."

Tô Chí Phong: "..."

Mã Lan cười nói: "Tên này kêu cũng thật là dễ nghe."

Tô Tiểu Hoa định cư tại nhà họ Tô, Giang Bác từ chối không cho nó vào phòng, cảm thấy nó thật bẩn.

Mã Lan nói với Tống Sở không được để con mèo vào nhà trước khi nó được huấn luyện, chờ sau khi huấn luyện cho nó đi vệ sinh ở một nơi cố định, mới để nó vào phòng.

Tống Sở gật đầu, dẫu sao, cô ở chung phòng với anh Tiểu Bác, cô phải tôn trọng ý kiến của anh Tiểu Bác: "Em sẽ huấn luyện thật tốt."

Trong bữa ăn, Mã Lan còn đặc biệt làm một bát thức ăn cho Tô Tiểu Hoa, dù sao cũng giống như ăn với gia đình vậy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 284: Chương 284



Chương 284:

Đối với Mã Lan mà nói, nếu đã quyết định nuôi, vậy dĩ nhiên là được coi như một thành viên trong gia đình, bà cũng không cảm thấy mình làm như vậy là phung phí, nghĩ đến đời trước những người cuồng mèo sống tằn tiện mua đồ chơi, đồ ăn thức uống cho mèo, so với bây giờ bà làm sao có thể đến mức đó?

Tống Sở thì càng không cần phải nói tới, tình nguyện ăn ít một miếng để nuôi mèo.

TBC

Bởi vì thái độ của hai đồng chí nữ trong nhà họ Tô, vị trí của Tô Tiểu Hoa trong nhà họ Tô đã được thiết lập.

Cơm nước xong, hai người còn cẩn thận tắm nước nóng cho mèo, vuốt lông cho nó.

Tô Chí Phong và Giang Bác chua chát nghĩ, may mà nó là một con mèo cái...

Buổi tối nằm trên giường, Tống Sở vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, liền chui ra khỏi chăn ấm nhìn con mèo ngủ trong phòng khách có ngủ ngon không, thấy nó nằm trong ổ một cách ngon lành, cô mới an tâm leo lên giường.

Giang Bác đặt chân nhỏ của cô dưới chân anh: “Trời lạnh, đừng xuống giường.”

"Em biết, anh Tiểu Bác, em chỉ muốn nhìn một chút." Tống Sở cười nói: "Anh Tiểu Bác, khi em nhìn thấy Tô Tiểu Hoa, em nhớ đến quá khứ của chúng ta, nếu như không có cha mẹ thu nhận chúng ta thì thật đáng thương biết bao."

Sau khi Tống Sở thở dài, lại nghĩ tới những thứ mà Tô Tiểu Hoa từng trải qua: "Anh Tiểu Bác, anh cảm thấy những đứa trẻ đó vì sao lại độc ác như vậy? Bọn họ tại sao muốn bắt nạt mèo?"

Cô thật sự rất khó tưởng tượng, những đứa trẻ đó cũng cùng tuổi với những người bạn học của cô ở trường, ai cũng học rất giỏi, tại sao làm như vậy chứ?

Giang Bác không ngạc nhiên, trong những ngày tận thế, anh đã nhìn thấy những điều tàn nhẫn hơn thế này, khi anh chưa có dị năng những gì anh nhìn thấy ở những đứa trẻ đó thậm chí còn tàn nhẫn hơn thế này, chính là vì chúng là những đứa trẻ, chúng không sợ hãi, không tôn trọng với cuộc sống.

Đôi khi, sự thiếu hiểu biết cũng có thể tạo ra điều ác.

Buổi tối, Tống Sở có một giấc mơ, cô mơ thấy Tô Tiểu Hoa bị nhiều đứa trẻ đuổi theo, đánh đập một cách vô cùng tàn nhẫn, một lúc là Tô Tiểu Hoa, một lúc lại là chính cô, sau khi cô biến thành Tô Tiểu Hoa dường như bị ai đó đuổi theo, và khi cô trở lại chính mình, dù cô có hét lên làm sao cũng không có ai lắng nghe.

Cô bị dọa sợ đến tỉnh, sau đó nghe thấy tiếng meo meo của Tô Tiểu Hoa ở bên ngoài.

Tống Sở xuống giường nhìn một cái, anh Tiểu Bác đang cho nó ăn cá khô, còn nghiêm túc dặn dò Tô Tiểu Hoa: "Không được ồn ào."

Tô Tiểu Hoa buồn bã meo meo, giống như nó nghe hiểu vậy.

Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác, em có một linh cảm."

Mã Lan bưng thức ăn đi vào, hỏi: "Linh cảm gì?"

"Là sách mới của con, nhân vật chính trong sách mới của con sẽ là Tô Tiểu Hoa."

Tô Chí Phong mỉm cười nói: "Cái này khá là mới mẻ, lấy một con mèo làm nhân vật chính?"

“Mèo cũng có tình cảm và trí tuệ.” Tống Sở nghiêm túc nhìn Tô Tiểu Hoa: “Con muốn thông qua đôi mắt của Tiểu Hoa để mọi người biết thế giới của loài mèo.”

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn nhau, cảm thấy rằng con gái của họ dường như đang viết một thứ không phải là sách.

Sau khi Mã Lan và Tô Chí Phong ăn xong và đi làm, Tống Sở và Giang Bác ngồi bên lò lửa để nghĩ ra ý tưởng cho cuốn sách mới.

Tô Tiểu Hoa cũng nằm bên cạnh lò lửa, ngay cả cái đuôi bị thương của nó cũng vẫy vẫy, tựa như đã ở trong ngôi nhà này rất lâu.

Tống Sở và Giang Bác nói về ý tưởng của họ: "Cuốn sách này là "Mèo con lang thang", bắt đầu từ khi Tô Tiểu Hoa của chúng ta sinh ra, sau đó viết về việc nó bị buộc phải rời xa chủ nhân của mình như thế nào, quá trình tìm kiếm chủ nhân mới đã học được những gì, nó đã làm chuyện gì, trải qua những gì, suy nghĩ như thế nào... Em sẽ cho những đứa trẻ kia biết rằng những con vật nhỏ bé cũng có suy nghĩ, chúng cũng giống như con người, chúng sẽ có hạnh phúc, có đau đớn và tuyệt vọng, chúng cũng giúp ích cho con người…”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 285: Chương 285



Vào lúc khi Giang Bác và Tống Sở đang ở nhà viết sách, công xưởng thép dựa theo thông tin mà Giang Bác đưa cuối cùng cũng đã sản xuất ra loại thép mạ kẽm mà Giang Bác muốn.

Sau khi sản phẩm đầu tiên được luyện ra, Xưởng trưởng Cao ngay lập tức dẫn các kỹ thuật viên đi kiểm tra thép.

Sau nhiều ngày thử nghiệm, cuối cùng phát hiện loại thép này có khả năng chống ăn mòn rất mạnh, hiện tại bất kỳ loại thép nào cùng giá thành đều không thể sánh được với khả năng chống ăn mòn của nó, nếu như dùng nó để làm vật liệu cho các loại thân xe sẽ vô cùng thích hợp.

Đây là một phát hiện mới quan trọng trong lĩnh vực thép của bọn họ.

Xưởng trưởng Cao hưng phấn kêu lên: "Tốt quá rồi!"

Bên trong công xưởng thép mấy người lớn tuổi đều có chút lờ mờ, cái này thực sự có thể làm ra sao? Thằng bé cố vấn đó thực sự không chỉ biết sản xuất phân bón mà còn có thể luyện thép.

Nghĩ đến mấy ngày nay Xưởng trưởng Cao áp lực, trên mặt có chút run rẩy.

May mắn thay, Xưởng trưởng Cao đã không cãi nhau với bọn họ.

Điều quan trọng nhất bây giờ là sản xuất loại thép này, hơn nữa còn báo cáo kết quả này cho nhà máy chính càng sớm càng tốt, loại thép tốt như vậy không thể chỉ để một công xưởng thép nhỏ như họ sản xuất, nhưng loại thép này được phát hiện trong công xưởng của họ, trong tương lai, công xưởng thép Bình An của họ nhất định sẽ là công xưởng thép nổi tiếng nhất cả nước.

Xưởng trưởng Cao rất phấn khích, tranh thủ thời gian yêu cầu trợ lý của mình sắp xếp một chiếc xe, trước tiên đến huyện báo cáo tình hình với Huyện trưởng Lữ.

TBC

Gần đây tâm trạng Huyện trưởng Lữ cũng khá tốt, mấy ngày này, ông ta chú ý đến việc khuyến khích sử dụng phân bón hóa học ở nhiều xã khác nhau, bây giờ lúa trên đồng đã được thu hoạch, so với năm ngoái vụ thu năm nay, cả huyện Bình An đã thu hoạch được gấp bội.

Nghĩa là các đồng chí nông dân có thóc gạo gấp đôi năm ngoái, không thể ăn được trăm suất mì trắng, ít nhất có thể đủ ăn một bữa cơm no, không giống như lúc trước hàng ngày phải thắt lưng buộc bụng.

Trong suốt mùa đông này, Huyện trưởng Lữ ngày nào cũng xuống thị sát nông thôn, xem nông dân sống sót qua mùa đông như thế nào, thấy các đồng chí nông dân đang nướng khoai, nấu cơm trong nhà, nhà nào cũng bốc khói nghi ngút, cuối cùng cũng mới thấy nhẹ lòng.

Vừa mới từ bên ngoài trở về, lại nghe được tin tức tốt lành do Xưởng trưởng Cao báo cáo.

Huyện trưởng Lữ kinh ngạc nhiệt huyết dâng trào: "Tiểu Bác của chúng ta lại có thể làm ra cái này? A, tôi gần đây bận rộn, không quan tâm đến cậu ấy, vừa rồi cậu ấy còn làm một cái máy đánh chữ, chẳng mới bao lâu mà đã làm ra thêm vật liệu thép mới."

Xưởng trưởng Cao cười nói: "Đúng vậy, đồng chí Tô Giang Bác là một đồng chí rất tận tâm và vô cùng chuyên nghiệp, ở tuổi của cậu ấy thật sự rất hiếm khi có tư tưởng và ý thức cao như vậy, lần này công xưởng của chúng ta nhất định phải khen thưởng cậu ấy."

Vấn đề này còn phải nói với Giang Bác một tiếng, dù sao thì chính anh cũng là người làm ra thứ này.

Mùa đông không thể để bọn trẻ ra ngoài nên hai người dứt khoát đi đến nhà.

Vừa vặn cuối năm, hỏi thăm một chút tình hình “công việc” của đồng chí.

Hai người đến cửa còn mang theo bột, thịt heo, các loại kẹo.

Tình cờ là Mã Lan và Tô Chí Phong cũng đang ở nhà.

Thấy hai người vừa đến mang theo nhiều đồ tới như vậy, Mã Lan không biết nên phản ứng thế nào.

Một người là lãnh đạo huyện, còn người kia là cấp trên của mình...

Nhưng mà hai vị lãnh đạo này ở trước mặt Giang Bác không có bất kỳ dáng vẻ của nhà lãnh đạo, đều cười ha hả.

Xưởng trưởng Cao cười nói: "Đồng chí Giang Bác, loại thép kia sau khi luyện ra đúng là thép tốt. Cậu thật là có năng lực! Điều này đã có đóng góp rất lớn cho hoạt động sản xuất thép của chúng ta."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 286: Chương 286



Chương 286:

Giang Bác cảm thấy luyện lâu như vậy mới luyện xong, anh cảm thấy không có gì đáng vui mừng.

Tống Sở ngừng viết sách, chạy tới nói: "Anh Tiểu Bác lại làm được việc gì lớn sao?"

Huyện trưởng Lữ cười nói: "Đúng vậy, lần này chúng ta làm ra thép loại tốt, tương lai ngành ô tô nước ta nhất định phải thay diện mạo mới."

Giang Bác nói: "Thân xe của tôi bị rỉ sét."

Huyện trưởng Lữ: "..." Thì ra là thế...

Xưởng trưởng Cao không hiểu lắm về Giang Bác, nghe Giang Bác nói mấy điều này, ông ta lập tức vỗ n.g.ự.c mình nói: "Không sao, tôi sẽ thay nó cho cậu!"

Xe nhỏ như vậy, có thể tốn bao nhiêu vật liệu chứ, bản thân chính là muốn khen thưởng.

Xưởng trưởng Cao đã nói như vậy, Huyện trưởng Lữ đương nhiên cũng hào phóng: "Đến lúc đó tôi sẽ nói cho ông Cổ bên kia đổi cho cậu, muốn đổi thành cái gì?"

“Sao cũng được, không muốn nhiều màu!” Anh nhấn thật mạnh hai chữ nhiều màu.

Anh không muốn một chiếc xe lòe loẹt nữa, thật xấu!

Huyện trưởng Lữ xoa lỗ mũi, ông ta cảm thấy xe của trẻ con càng nhiều màu càng đẹp mắt, nhưng nếu đứa trẻ không vui, vậy quên nó đi.

Huyện trưởng Lữ bày tỏ, chờ sau khi báo cáo vật liệu thép, chắc chắn sẽ thưởng cho Giang Bác.

Sau khi nói xong, Huyện trưởng Lữ và Xưởng trưởng Cao hướng tới Mã Lan và Tô Chí Phong tiến hành khen thưởng cha mẹ bọn trẻ, Huyện trưởng Lữ nói: "Đều là nhờ hai người giáo dục bọn trẻ tốt."

Mã Lan chột dạ cười, bà thật sự không giáo dục đứa trẻ này, trời sinh liền đã giỏi như vậy.

Xưởng trưởng Cao nói: "Đồng chí Mã Lan, công việc của cô ở công xưởng như thế nào rồi? Có muốn thử làm trong văn phòng ủy ban công xưởng không? Tôi biết biểu hiện công việc của cô rất tốt."

Mã Lan nhanh chóng lắc đầu, mặc dù bà thực sự muốn thăng chức, nhưng càng muốn dựa vào năng lực của bản thân, chứ không phải dựa vào quan hệ của con trai mình

Nếu không, những người phía dưới sẽ không phục: "Xưởng trưởng, tôi tham gia công đoàn chưa được bao lâu, tôi còn muốn học hỏi thêm nhiều thứ."

Xưởng trưởng Cao có một chút thất vọng, ông ta vẫn muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với đồng chí Mã Lan, sau này nhờ cậy cố vấn Tô sẽ thuận tiện nhiều hơn.

Nhưng mà tư tưởng ý thức của đồng chí Mã Lan quá cao.

Hai mẹ con này, cảnh giới giác ngộ đúng là cao, những đồng chí như vậy, sau này phải được phát huy hơn nữa.

Huyện trưởng Lữ và Xưởng trưởng Cao sau khi nói chuyện một lúc đã rời đi, bây giờ sản phẩm thép mới sắp ra mắt, bọn họ phải nhanh chóng sắp xếp công việc tiếp theo.

Mã Lan đóng cửa lại, nhìn đồ ăn đưa tới nhà, mặt lập tức thở dài.

"Tôi lại cảm thấy, chúng ta ăn cũng quá nhiều rồi."

Trước đó dưới quê đã gửi đồ ăn, hiện giờ bên đây lại đưa nhiều đồ ăn tới như vậy.

Cảm giác chỉ dựa vào con trai nhận mấy thứ này, cũng có thể sống tốt một năm.

Tô Chí Phong nói: "Nhà chúng ta ăn nhiều rồi, hay là chúng ta dùng trả một phần nợ cho cho hàng xóm đi."

Mã Lan cũng cho rằng nên như vậy.

TBC

Phòng này của họ là trả góp, hàng tháng còn phải trả lại cho người ta ít lương thực, thức ăn hôm nay coi như là không ít.

Có thể trả sớm một chút đương nhiên là rất tốt, mắc nợ người khác bao giờ cũng là điều phiền não.

“Tôi sẽ lấy thêm thịt cho họ.” Mã Lan cảm thấy căn nhà này ban đầu bà đã mua với giá hời, hiện tại sống ở nơi này rất thoải mái, trong lòng bà vẫn có chút cảm kích.

Chỉ là bà vẫn có chút bận tâm cho nên không cùng bên kia tiếp xúc.

Sau bữa trưa, Mã Lan thừa dịp ông lão Lâm còn chưa ra ngoài, liền giao thức ăn và thịt cho bọn họ, bà xách gạo còn Tống Sở thì cầm một miếng thịt nhỏ.

Ông lão Lâm cân qua, hai mươi cân gạo, đều là gạo ngon.

“Miếng thịt này, coi như ông cân cho cháu hai cân thức ăn đi.” Ông lão Lâm nói.

Mã Lan nói: "Không cần, ban đầu chúng cháu mua nhà cũng coi là chiếm được một chút hời từ ông, thịt này là quà cảm ơn của chúng cháu, dù sao cũng đã qua năm."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 287: Chương 287



Chương 287:

Tống Sở nói: "Ông nội Lâm, đây là quà cảm ơn, xin ông đừng khách sáo."

Ông lão Lâm mỉm cười một chút nhìn cô, mặc dù mỗi ngày đều gặp cô rất ít, nhưng ở trong sân lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, người vợ già của ông lão cũng thích ngồi ngoài sân lắng nghe tiếng nói từ phía đối diện, mỗi lần như vậy tâm trạng cũng khá hơn một chút.

“Cảm ơn các cháu, vậy ông sẽ không khách sáo nữa.” Ông lão Lâm cũng không phụ lòng tâm ý của đứa trẻ.

Tống Sở híp mắt cười.

Cô thực sự rất thích kết bạn với hàng xóm của mình, không phải là nói tình làng nghĩa xóm sao? Nhưng cha mẹ không để cô và anh Tiểu Bác tới hàng xóm chơi, nói ảnh hưởng không tốt, cô cũng chỉ có thể nghe theo lời cha mẹ, đôi khi cô sẽ lắng nghe một chút động tĩnh bên cách vách, nếu bà nội bên cạnh cảm thấy không khỏe, cô sẽ lén leo lên thang nhìn xem.

Sau khi cùng Mã Lan ra khỏi nhà họ Lâm, Tống Sở quay đầu lại hỏi Mã Lan: "Mẹ, chúng ta thật sự không thể làm bạn với bọn họ sao?"

Mã Lan nói: "Như vậy là tốt rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ và cha con sẽ giúp đỡ một tay, nhưng bình thường thì cứ như vậy, mẹ nhìn dáng vẻ ông Lâm cũng không thích giao du với người khác."

Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Về phía nhà họ Lâm bên này, ông lão Lâm gói miếng thịt lại, bàn bạc với bà lão Lâm về việc bữa tối sẽ nấu cháo thịt nạc.

Bà lão Lâm cười nói: "Đã lâu không ăn, mau làm món đó, nhất định rất thơm."

Từ khi sau khi nhà bọn họ xảy ra chuyện, lần đầu cảm nhận được tình hàng xóm.

Trong nhà còn có một ít thức ăn, Mã Lan thu dọn một chút, chuẩn bị để dành ăn Tết, chờ cuối năm cơ quan chia tiền trợ cấp, còn lại mang cho nhà mẹ và nhà chồng.

Mã Lan và Tô Chí Phong đang bận rộn với mùa xuân sắp tới, Tống Sở và Giang Bác thì dành cả ngày trong phòng sách để viết sách.

Có máy đánh chữ quả thực tiện lợi hơn nhiều, Tống Sở chỉ cần đọc, Giang Bác cơ bản có thể đồng thời gõ ra, hơn nữa chữ viết rất chỉnh tề.

Điều duy nhất khiến Tống Sở cảm thấy tồi tệ là cô không thể nhớ những thứ tự đó, cho nên chỉ có thể nhờ anh Tiểu Bác gõ giúp cô, điều này sẽ làm cho anh Tiểu Bác bị trì hoãn: "Anh Tiểu Bác, chờ em viết xong cuốn sách này, em sẽ dành thời gian để học cách đánh chữ, em sẽ không khiến anh chậm trễ công việc quan trọng!"

Tống Sở kiên định nói.

Giang Bác: "..." Anh cảm thấy đây là một việc quan trọng ...

...

Công xưởng thép huyện Bình An bên này đã nhanh chóng báo cáo kết quả của họ.

Huyện trưởng Lữ cũng đã báo cáo tin tức lên chính quyền cấp trên, và gọi cho Sở trưởng Cao.

Sở trưởng Cao vừa nghe nói Giang Bác lại làm ra thiết kế mới, nhất thời không biết nên vui mừng hay là than thở.

Đứa trẻ này thực sự ngày càng rời xa khả năng kiểm sóat của họ, nhưng ông ta cũng nhận ra rằng bất kể Giang Bác làm cái gì cũng đều thành công.

Lúc này, Sở trưởng Cao cũng phải thừa nhận đứa trẻ này thông minh hơn ông ta nghĩ, không chỉ có năng lực tính toán cao siêu mà còn có thiên phú trong nhiều lĩnh vực khác nhau, thuộc về tài năng toàn diện.

Sở trưởng Cao cảm thấy ông ta nên chú ý đến Giang Bác nhiều hơn, cho đến nay, ông ta là người biết rõ nhất về những thành tích của Giang Bác, rõ ràng cậu nhóc chính một nhân tài.

Ông ta suy nghĩ một chút, quyết định đến gặp Tỉnh trưởng xin bố trí người bảo vệ cho Giang Bác, chỉ dựa vào một mình huyện thì không làm được.

Xưởng thép thủ đô cũng đã nhận được báo cáo từ công xưởng thép huyện Bình An, ngày nay việc sản xuất thép là ưu tiên hàng đầu trong nước, vì vậy, sự xuất hiện của loại thép này đương nhiên được lãnh đạo coi trọng.

TBC

Để luyện được loại thép chất lượng cao, họ phải nhập thiết bị từ nước ngoài, thiếu không ít nợ nần, để trả nợ còn phải thắt lưng buộc bụng, có thể hình dung được một loại thép tốt đối với quốc gia là vô cùng quan trọng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 288: Chương 288



Chương 288:

Hôm nay, công xưởng thép Bình An có thể tự mình phát triển kỹ thuật mới, luyện ra sản phẩm thép tốt, đây chính là một tiến bộ lớn trong ngành sản xuất thép trong nước.

Sau khi lãnh đạo của công xưởng thép thủ đô nghe tin này, họ không thể tin được.

Bởi vì loại thép mới này lại do công xưởng thép Bình An nhỏ bé sản xuất ra, mặc dù công xưởng thép thủ đô bọn họ cũng có, nhưng phải luyện bằng một bộ thiết bị nhập từ nước ngoài mới có thể thành công, hơn nữa, mặc dù đã tổ chức một cuộc họp lớn để sao chép thiết bị kia, nhưng dự án rất lớn và khó khăn nên loại thép này vẫn chưa được phổ biến rộng rãi.

Nhưng mà bây giờ công xưởng thép Bình An lại có thể làm được mà không cần sử dụng những thiết bị đó, những người lãnh đạo của công xưởng thép thủ đô làm sao có thể tin được điều này?

Ngoài ra, dữ liệu do công xưởng thép Bình An đưa ra cho thấy thép mỏng mạ kẽm mà họ nấu chảy còn có khả năng chống ăn mòn tốt hơn so với loại thủ đô làm ra.

Nếu không phải Công xưởng thép Bình An bên kia rất nghiêm túc còn cung cấp số liệu hoàn thiện, mọi người sẽ cho rằng đó là khoác lác.

Công xưởng thép thủ đô ngay lập tức bố trí kỹ sư trưởng và kỹ thuật viên khẩn trương đến Công xưởng thép Bình An, mặc kệ trời băng giá, có tuyết rơi, sắp hết năm, mọi người cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm giác cả người tràn đầy năng lượng.

Vội vã mấy ngày, cuối cùng cũng tới huyện Bình An.

TBC

Người của công xưởng thép thủ đô không mất quá nhiều thời gian đã nhìn thấy lò luyện mới của công xưởng thép Bình An, nhìn thoáng qua có thể thấy lò này khác với lò luyện thông thường.

Xưởng trưởng Cao cười nói: "Cái này cũng là do cố vấn Tô của chúng tôi hướng dẫn, chỉ có hợp tác với phương pháp luyện thép mà cậu ấy đưa ra, chúng tôi mới có thể sản xuất được thép tốt."

"Cố vấn Tô của các ông ở đâu, chúng tôi có thể nói chuyện với cậu ấy về cái lò mới này hay không?" Kỹ sư trưởng Ngô của công xưởng thép thủ đô hỏi.

Xưởng trưởng Cao nghe vậy cảm thấy khó xử: "Cậu ấy không ở trong công xưởng, nếu ông muốn nói chuyện với cậu ấy, phải đến nhà bọn họ."

Kỹ sư trưởng Ngô nghi ngờ hỏi: "Cậu ấy không đi làm sao?"

"... Cậu ấy làm việc ở nhà, làm kỹ thuật mà, phải cần môi trường yên tĩnh."

"..." Chỉ là nói nhảm thôi, nếu làm kỹ thuật luyện thép, không ở công xưởng thép liên tục thử nghiệm, làm sao có thể làm ra loại thép mới?

Xưởng trưởng Cao thấy sắc mặt ông ta không được tốt lắm nên nói thật: "Tình huống của cố vấn Tô chúng tôi khá đặc biệt."

Ông ta liền kể chuyện của Giang Bác.

Sau khi nghe về tình hình của Giang Bác, kỹ sư trưởng Ngô cũng sợ ngây người.

Hóa ra đồng chí Tô Giang Bác, người được các vị lãnh đạo cao ca ngợi là nhân tài của Trung Hoa... Mới mười tuổi.

Hơn nữa không chỉ làm ra phân bón hóa học, mà hôm nay còn làm ra vật liệu mới.

Đây thực sự là...

Kỹ sư trưởng Ngô không biết nên nói cái gì nữa, trầm mặc một lát, mới nói: "Vậy tôi đến nhà hỏi thăm được không?"

Xưởng trưởng Cao nói: "Nghe nói gần đây cậu ấy đang bận viết sách cho em gái, rất bận rộn, tôi còn phải hỏi cậu ấy có chút thời gian rảnh nào không." Không còn cách nào, bây giờ ông ta cũng không dám đắc tội vị cố vấn nhỏ kia, ai biết khi nào tâm trạng anh tốt, sẽ lại cho xưởng của họ một vật liệu mới.

Hiện giờ, Xưởng trưởng Cao rất tin tưởng vào cố vấn Tô này.

"..."

"Mẹ cậu ấy làm việc trong xưởng của chúng tôi, tôi để cho mẹ cậu ấy quay về hỏi, cũng rất thuận tiện."

Kỹ sư trưởng Ngô cũng không còn cách nào khác.

Xưởng trưởng Cao thầm nghĩ ông ta cũng đừng mất hứng, người ta có gặp hay không thật sự không chắc chắn.

Quả nhiên, Giang Bác từ chối trao đổi với bọn họ, anh rất lo sẽ lại vướng vào y như lần trước khi làm ra cái máy kia, anh cảm thấy rất phiền toái.

“Con bề bộn công việc, vô cùng bận bịu.” Giang Bác cảm thấy mình không nói dối, gần đây cảm hứng của Sở Sở như bùng nổ, mỗi ngày đều có rất nhiều tình tiết để viết, anh phải giúp đánh chữ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 289: Chương 289



Chương 289:

Mã Lan nói: "Người từ thủ đô đều đã tới, đi xa thật không dễ dàng."

“Con đã đưa tài liệu kỹ thuật rồi.” Giang Bác nghiêm túc nói, anh là cố vấn kỹ thuật, không phải là lễ tân, không phụ trách trò chuyện.

Thấy con trai không vui, Mã Lan cũng không thuyết phục nhiều nữa, sau khi đi làm, liền báo tin tức cho Xưởng trưởng Cao.

Kỹ sư trưởng Ngô lúc đó cũng đang ở trong phòng làm việc, nghe được tin tức này, bị một ngụm trà làm cho sặc.

Đây có nghĩa là ngay cả người cũng không được thấy?

Như vậy cũng không được, không gặp được người, ông ta sao có thể nguyện ý rời đi?

Nhưng Xưởng trưởng Cao cũng không thể làm gì được, khổ sở nói: "Dù sao cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, bình thường làm công việc cũng rất cố gắng, anh thử nghĩ xem, khối lượng công việc này nếu đặt lên một người trưởng thành cũng không nhỏ đúng không, những công việc này đều là do cậu ấy một mình hoàn thành, đồng chí Tô Giang Bác đã trả giá như vậy, một chút tự do chúng ta cũng không thể không cho, mà lại bắt cậu ấy làm việc này việc nọ, chúng ta không phải là nhà tư bản bóc lột công nhân trong xã hội cũ phải không?"

Kỹ sư trưởng Ngô, tuổi đã ngoài năm mươi vuốt vuốt tóc: "Xưởng trưởng Cao, tôi từ xa tới, không thấy người thì không được, tôi còn muốn trao đổi một chút, lần này tới, các đồng chí sở nghiên cứu vật liệu bên kia cũng nhờ tôi hỏi một chút, bọn họ cũng muốn tới xem, nhưng vì lớn tuổi không có phương tiện đi lại, tôi là theo lời dặn dò của bọn họ tới đây."

Nghe điều này, Xưởng trưởng Cao cảm thấy khó xử, ông ta cảm thấy không thể để người ta gặp mặt đúng là không được, hơn nữa, nếu lần này thành công, thủ đô bên kia còn có thể chi tiền cho bọn họ, xây thêm loại lò luyện thép mới này, dù sao đây cũng là một loại thép mới, ý định của thủ đô hẳn là tiến hành thử nghiệm kỹ thuật trước, họ sẽ xây dựng một vài tòa ở đây trước, sau khi hoàn thiện mới có thể phổ biến cho cả nước.

Cân nhắc những thứ này, Xưởng trưởng Cao cảm thấy mình nên giúp đỡ: “Bằng không như vầy, trước hết tôi để cho đồng chí Mã Lan mang quà tới, trẻ con mà, nhận được quà chắc chắn vui vẻ, một khi cao hứng sẽ đồng ý."

Kỹ sư trưởng Ngô: "..."

Cũng may lần này bọn họ từ thủ đô tới đây, cũng không phải tới tay không, cũng mang theo một số thứ để dự phòng.

Nhưng có vẻ như những thứ này không phù hợp với trẻ em, đều là thuốc lá, rượu và những thứ tương tự.

Ngược lại có một người trợ lý kỹ thuật viên giơ tay nói: "Tôi mang theo một ít... Kẹo hồ lô."

Kỹ sư trưởng Ngô đã kiểm tra túi của trợ lý trẻ tuổi này và tìm thấy sáu cây kẹo hồ lô, được gói trong túi da trâu khá tốt, cũng mắn đang là mùa đông nên không bị tan chảy.

Ngoài ra còn có một ít lương thực.

Tuy không biết có được hay không nhưng cũng coi như có tâm ý.

TBC

Xưởng trưởng Cao giúp ông ta đến công đoàn đưa thức ăn cho Mã Lan, đồng thời nhờ Mã Lan mang về cho bọn trẻ ăn, nhân tiện giúp dò xét một chút.

Mã Lan: "... Cái này không tốt lắm."

Xưởng trưởng Cao nói: "Không sao, cũng không phải vật gì quý giá, chỉ là đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nếu cố vấn Tô vẫn như vậy, vậy liền quên đi."

Trong lòng của Mã Lan thật tình khó từ chối, buổi trưa bà về nhà mang theo kẹo hồ lô.

Tống Sở vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy mẹ mang kẹo hồ lô về: "Kẹo so với chúng ta làm ở nơi này hình như không giống nhau."

Mã Lan thấy con gái mình vui mừng, tâm tình cũng buông lỏng: “Đúng vậy, là từ thủ đô đưa tới, bên kia là một tay lão luyện so với chúng ta không giống nhau.”

Tống Sở mím môi, giương mắt nhìn.

Giang Bác cầm lên một xâu cho cô ăn, Tống Sở cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, bên trong nhân đầy ắp, ăn thật ngon!

"Thật ngon, mọi người đều ăn đi."

Mã Lan đương nhiên sẽ không ăn đồ ăn vặt của đứa trẻ, bà nói ý của Xưởng trưởng Cao ra, sau đó nói tiếp: “Nhưng Xưởng trưởng Cao cũng nói qua, nếu con không vui thì cũng không sao, dù sao nó cũng không đáng giá gì, con đã làm rất nhiều việc cho công xưởng, bọn họ đưa một chút đồ ăn qua cũng không quá đáng, con không cần phải căng thẳng."

Thấy Tống Sở ăn uống vui vẻ, Giang Bác nghĩ đồ ăn ở thủ đô có lẽ sẽ ngon hơn một ít nên dự định đưa cho bọn họ chút ý tưởng, sau này để bọn họ có thể giúp mua đồ gửi về.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back