Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 270: Chương 270



Chương 270:

Anh không chuyên về luyện thép, còn phải tốn thêm mấy tiếng tính toán lại một chút.

Vẫn là trở về nhà tính xong rồi nói sau, hiện tại lò luyện chưa dựng tốt thì càng không nên vội vàng.

Hơn nữa Giang Bác cũng không muốn làm nhanh quá, vẫn nên cố gắng để bản thân trông có vẻ bình thường.

Phía bên công đoàn, nhóm trợ lý công đoàn đang trực ca trêu ghẹo Mã Lan: "Ôi Mã Lan, bà còn tăng ca làm gì nữa, con trai bà cũng được Xưởng trưởng Cao tự mình đón tiếp, người làm mẹ như bà về sau sao có thể không có lợi lộc gì ư?"

Mã Lan im lặng, không trả lời lại.

Thôi được rồi, suy nghĩ đời này không dựa vào con cái có thể không thực hiện được rồi.

Sau khi về nhà, Giang Bác bắt đầu vẽ bản thiết kế lò luyện cho công xưởng thép. Anh vừa vẽ vừa tính toán, phải xây thành hình dạng như thế nào mới có thể khiến lò luyện đạt tới nhiệt độ anh mong muốn.

Làm việc này tương đối hao tổn trí não, nhưng anh vẫn có thể phân ra một chút tinh thần chú ý đến tình trạng hoàn thành bài tập của Tống Sở.

Tốn mất hai đêm viết rồi lại vẽ, Giang Bác mới hoàn thành xong bản thiết kế lò luyện thép, sau đó đưa cho Mã Lan mang tới đơn vị.

Mã Lan đau lòng nói với Xưởng trưởng Cao: "Thằng bé không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, ngày đêm tăng ca đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng thì bản thiết kế cũng xong."

Xưởng trưởng Cao nghe xong thì cảm thấy vô cùng áy náy: "Cũng không cần gấp như vậy mà. Cố vấn Tô đây là..... tư tưởng giác ngộ rất cao, lần sau tôi phải nói chuyện với cậu ấy, phải đặt sức khỏe cơ thể lên hàng đầu."

Mã Lan thở dài: "Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi chỉ một lòng vì công việc, nhưng thằng bé vẫn còn rất nhỏ, cơ thể sao có thể chịu được chứ?"

Xưởng trưởng Cao: "Tiểu Mã à, bà yên tâm, tôi sẽ không thúc giục cậu ấy đâu, cho đứa nhỏ có thời gian nghỉ ngơi."

Nghe vậy Mã Lan mới yên lòng, sợ Xưởng trưởng Cao thấy hiệu suất làm việc của con trai bà cao thì cái gì cũng trông chờ vào con trai bà.

Phía Giang Bác bận rộn xong thì truyện mới của Tống Sở cũng lên kệ.

Lần này tuy không phải một bộ truyện nhưng bọn họ đã có lượng fan độc giả ổn định, dù sao đầu năm nay trẻ con có thể viết truyện cũng không nhiều, bọn họ còn viết sống động thú vị như vậy, phù hợp với suy nghĩ của bọn trẻ, rất nhiều fan truyện dù tốn tiền tiêu vặt cũng muốn mua một quyển.

May mà truyện của Tống Sở cũng không dày, mấy xu đã có thể mua được một quyển.

Vì thế quyển thứ ba cũng bán rất chạy, hơn nữa quyển sách này càng ngẫm càng thấy sâu sắc. Lúc mới đầu có một số người thấy đây không phải chỉ là dạng truyện tiểu thuyết chương hồi mà là truyện ngắn thì cảm thấy không không thu hút. Nhưng có một số thầy cô giáo và cha mẹ thấy thì cảm nhận sách này rất đáng để trẻ con học tập, nghe nói có ý nghĩa giáo dục nên trái lại đều mua cho con trong nhà mình.

Sau đó mấy đứa trẻ đọc cũng thấy loại truyện ngắn này rất thú vị, vô cùng khác biệt các quyển sách giáo dục bình thường, từng câu chuyện đều cho một cảm giác khác biệt, vì thế, càng về sau người tìm mua không ít.

Chưa tới hai ngày, Tống Sở đã nhận được thư của cô nhỏ Tô Văn Lệ từ tỉnh thành, còn gửi kèm ít tiền.

TBC

Bọn nhỏ lại chia nhau tiền nhuận bút rồi vui vẻ bàn bạc dùng phần tiền này như thế nào mới có ý nghĩa, không ngừng ríu ra ríu rít thảo luận.

Giang Bác ở bên cạnh nhìn bọn trẻ vây quanh Tống Sở, hừ một cái, nghĩ hiện tại Sở Sở học tập ổn định, anh cũng có thời gian, vừa hay có thể làm đề cương cho cả đám.

Ngữ văn trái lại không có vấn đề, mấu chốt là phải cho bọn trẻ con nhiều đề toán để bọn nó học cho tốt, đừng cả ngày tơ tưởng đến Sở Sở.

Tô Bảo Cương còn không biết bản thân bị ghét bỏ, nói: "Sở Sở, em tính dùng tiền thế nào?"

"Tiết kiệm tiền trước đã." Lần này Tống Sở được chia hai mươi lăm đồng, khoản tiền này cô không nỡ tiêu, dự định mua quà sinh nhật cho anh Tiểu Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 271: Chương 271



Chương 271:

Sắp tới sinh nhật của cô và anh Tiểu Bác rồi, đây là sinh nhật lần thứ hai của hai người ở nơi này. Anh Tiểu Bác đối với cô rất tốt, cô luôn muốn mua quà tặng lại cho anh.

Những đứa trẻ khác vừa nghe cô muốn tiết kiệm tiền cũng muốn làm theo.

Tô Bảo Cương nói: "Anh muốn mua cho mẹ cái gì đó, lần trước em và em Ba mua quà cho thím ba, mẹ rất hâm mộ, sau đó cứ nhắc hoài."

Tô Bảo Lượng nói: "Em cũng muốn mua, mẹ em là người sĩ diện thích so bì."

Tống Sở hỏi: "Vậy mọi người tính mua gì cho mẹ mình?"

Tô Bảo Cương nói: "Mua đồ ăn, mẹ thích ăn vặt, anh mua về cùng mẹ ăn với nhau."

Tô Bảo Lượng nói: "Anh trực tiếp đưa tiền, mẹ luôn hâm mộ Tiểu Bác có thể kiếm tiền, có tương lai."

"....."

Tống Sở vốn muốn hỏi Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng con trai thường thích quà gì, nghe hai người trả lời như vậy liền bỏ luôn ý định trong lòng.

Trước cuối tuần, Tống Sở lén tìm Mã Lan, muốn mẹ đưa cô lên tỉnh thành mua món đồ.

"Anh Tiểu Bác rất tốt với con, vẫn luôn giúp con, con muốn mua quà cho anh."

Mã Lan thấy con gái nhà mình rất hiểu chuyện, rất nhiều người lớn đều nghĩ trẻ con thì biết gì, nhưng thật ra thế giới nội tâm trẻ em rất phong phú. Con gái bà giống bà, người khác tốt với bà, trong lòng sẽ luôn nhớ phải báo đáp, so với nhiều người lớn khác thì mạnh mẽ hơn.

Đối với trẻ em có suy nghĩ tốt như vậy đương nhiên phải ủng hộ.

"Được, tuần này mẹ cùng con lên tỉnh thành mua, đồ trong huyện không tốt."

Tống Sở vui vẻ cực kì: "Cảm ơn mẹ. Mẹ, con không nói cho anh Tiểu Bác được không, con muốn tạo bất ngờ cho anh."

"Được." Mã Lan mỉm cười, kinh ngạc lần trước khiến bà rơi không ít nước mắt, lần này bà muốn con trai cũng nếm một lần.

Vì giữ bí mật chuyện này mà ngay cả Tô Chí Phong hai mẹ con cũng không nói, sáng sớm hôm sau Mã Lan dẫn Tống Sở đi ra ngoài, chỉ để Tô Chí Phong chăm sóc Giang Bác.

Giang Bác thấy Tống Sở ra ngoài còn không dẫn theo anh, trong lòng thấy hơi tủi thân.

Tô Chí Phong an ủi anh: "Phụ nữ cũng nên có không gian riêng của mình, đàn ông chúng ta không nên cứ theo cùng. Về sau con có người yêu cũng không thể luôn quấn lấy người yêu con, nếu không sẽ bị người ta ghét bỏ."

TBC

Giang Bác: "..... Cha và mẹ yêu nhau như thế nào?"

Tô Chí Phong đỏ mặt: "Con nít hỏi cái này làm gì?"

Giang Bác nhìn ông.

Tô Chí Phong liềm ho khụ khụ, cảm thấy cha con hai người cũng không có gì khó nói, con trai sắp mười tuổi rồi, người làm cha có thể dạy một chút cũng được, người làm cha như ông không dạy thì ai dạy được.

Tính cách của con trai ông, không dạy tốt sau này khó có thể tìm người yêu, cho dù tìm được rồi cũng sẽ bị nhà gái ghét bỏ.

Người làm cha đau lòng mất thôi.

"Thật ra với người yêu, quan trọng chính là thật lòng thật dạ. Lúc trước khi cha với mẹ con ở cùng nhau, trái tim cũng muốn moi ra."

Giang Bác sờ tim mình: “ Moi ra như thế nào?"

Thằng bé ngốc này, Tô Chí Phong hiếm khi thấy con trai mình cũng có chỗ ngốc: "Đương nhiên là tùy vào con thích làm gì, ví dụ như dẫn người đó tới nơi yêu thích, tặng người đó thứ yêu thích. Ngày lễ ngày Tết, ngày nào quan trọng đều phải nhớ kĩ. Đặc biệt là mẹ con..... cực kỳ quan trọng mấy việc đó."

Tô Chí Phong nghĩ lúc trước mình là một thanh niên ngây ngốc, cái gì cũng không biết, ngốc tới bị Mã Lan dụ đi. Khi đó quen nhau đã phải chú ý nào là ngày kỉ niệm lần đầu gặp mặt, ngày kỉ niệm lần đầu nắm tay. Một đống ngày kỉ niệm.

Nhưng mà cũng vì những chuyện này khiến ông cảm thấy bản thân được người mình thương xem trọng, nếu không xem trọng thì sao cần nhiều ngày kỷ niệm như vậy?

Nhớ tới chuyện tình năm đó, trên mặt Tô Chí Phong bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.

Giang Bác vừa thấy đã rùng mình, anh nghĩ kĩ lại ngày quan trọng của mình và Sở Sở, cảm giác có rất nhiều ngày quan trọng.

Nhưng hình như Sở Sở không quan tâm mấy chuyện đó thì phải.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 272: Chương 272



Chương 272:

À, cũng có cái quan tâm, cô quan tâm tới ngày sinh nhật, sinh nhật năm ngoái còn vui vẻ tới bật khóc.

Hiện tại, Giang Bác cũng muốn tặng quà sinh nhật cho Tống Sở.

Tùy vào con thích làm gì.....

Giang Bác nhìn lướt qua Tô Chí Phong, vào nhà lấy chìa khoá xe.

"Con ra ngoài làm gì?"

"Đến đơn vị." Giang Bác ngồi trên xe, bắt đầu chạy ra cửa.

Tô Chí Phong: "....." Một đứa nhóc như con có thể đừng ra vẻ người lớn có được không?

TBC

Một mình đứa nhỏ ra ngoài thì không được, Tô Chí Phong vội vàng đạp xe đuổi theo, nếu không nhanh có khi sẽ không đuổi theo kịp xe thằng bé.

Thật vất vả mới theo kịp, Tô Chí Phong vừa th* d*c vừa đạp nói: "Tiểu Bác, con đến đơn vị làm gì?"

"Tạo ra vật gì đó."

"Để làm gì?"

"Sắp tới sinh nhật Sở Sở, phải chuẩn bị quà cho em ấy."

Mã Lan và Sở Sở nghiêng ngả cả buổi rốt cuộc cũng tới tỉnh thành, hai người đến thẳng cửa hàng bách hóa. Sau khi tới nơi, nhìn tới hoa cả mắt.

Tống Sở muốn tặng Giang Bác vật gì đó có ý nghĩa, về sau vẫn có thể dùng. Cho nên xác định không tặng quần áo và giày dép, tất vớ, cô muốn tặng Giang Bác một cây bút máy.

Anh Tiểu Bác luôn phải viết rất nhiều, trước đó ông nội có tặng cho bọn họ một cái, nhưng bút máy của ông nội đều dùng đã lâu, đầu bút dùng thời gian dài quá thì viết chữ sẽ không đẹp. Hơn nữa cây bút đó có hơi thô, tay anh Tiểu Bác bây giờ còn rất nhỏ, cầm hơi gắng sức.

"Mua cho anh Tiểu Bác một cây bút máy tốt vậy."

Mã Lan đưa ra ý kiến: "Bên ngoài đẹp chút, về sau Tiểu Bác cài ở túi trước n.g.ự.c cực kì đẹp trai nha." Giống như ông chủ nhỏ vậy.

Hai người chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một cây bút máy hiệu Anh Hùng, Tống Sở thấy tên nhãn hiệu dễ nghe, anh Tiểu Bác làm được nhiều chuyện tốt như vậy chính là một vị anh hùng.

Cây bút này cũng không rẻ, gần như tốn hết tiền nhuận bút.

Tống Sở muốn xây phòng thí nghiệm cho Giang Bác, nhưng cứ tiêu như vậy, phòng thí nghiệm của anh Tiểu Bác sẽ thật sự không còn chỗ nữa.

Lúc này Giang Bác vừa tới công xưởng sản xuất máy móc, anh trực tiếp tìm Xưởng trưởng Cổ.

Xưởng trưởng Cổ đã lâu không gặp Giang Bác, gần đây ông ta rất bận. Trong huyện muốn xây dựng công xưởng sản xuất phân hóa học, phía bên ông ta phải sản xuất dây chuyền phân hóa học.

Lần này chỉ đạo phía trên đặc biệt đáng sợ, mặc dù không nói phải giữ bí mật kỹ thuật, nhưng kỹ thuật này là của huyện Bình An cho nên huyện Bình An bọn họ muốn phát triển dây chuyền sản xuất phân hóa học, một số huyện ở lân cận còn tìm bọn họ mua lại dây chuyền sản xuất.

Cũng vì vậy mà công xưởng sản xuất máy móc huyện Bình An hoàn toàn được vực dậy.

Hiện tại máy móc trong xưởng hoạt động ngày đêm không ngừng, hiệu quả và lợi ích tốt vô cùng, Xưởng trưởng Cổ như trẻ ra mấy tuổi.

Lúc này lại thấy đại công thần Giang Bác đến, tự nhiên vừa mừng vừa lo

"Cố vấn Tô tới khảo sát xưởng chúng tôi sao? Vừa hay chúng tôi cũng cần cố vấn Tô chỉ điểm."

Giang Bác nói: "Cháu muốn làm chút đồ."

Xưởng trưởng Cổ thích nhất là Giang Bác chế tạo ra những thứ mới, nghe nói như thế, trên mặt tươi cười nói: "Lại muốn làm gì vậy, xưởng chúng tôi chắc chắn ủng hộ. Đi thôi, chúng ta đến phòng làm việc ngồi nói chuyện."

Ông ta nhiệt tình dẫn Giang Bác và Tô Chí Phong đến phòng làm việc ngồi.

Tới văn phòng, Giang Bác từ chối sự chiêu đãi nhiệt tình của Xưởng trưởng Cổ: "Cháu muốn làm chút đồ, khá gấp."

Xưởng trưởng Cổ nói: "Đồ gì vậy?"

"Máy đánh chữ."

Xưởng trưởng Cổ: "....."

Nguyên lý của máy đánh chữ tương đối đơn giản, trong nước cũng có sản xuất máy đánh chữ, nhưng loại máy đánh chữ đấy rất rắc rối, trước khi đánh máy cần phải tìm ra một số phông chữ trước. Giang Bác cảm thấy rất phiền phức, anh vốn muốn làm một cái máy đánh chữ ghép âm, nhưng nơi này làm không được, cho nên liền làm một loại máy đánh chữ chì khác, bên trong có rất nhiều chữ Hán thường dùng, đánh số từng chữ, chỉ cần nhớ kỹ số chữ, gõ số là có thể thực hiện đánh chữ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 273: Chương 273



Chương 273:

Nhược điểm của loại máy đánh chữ này chính là cần người đánh máy có trí nhớ tốt, bằng không thật đúng là không nhớ được nhiều số như vậy.

Nhưng đối với Giang Bác mà nói, đây cũng không phải là chuyện khó, dù sao người đánh máy cuối cùng vẫn là anh.

Giang Bác vẽ ra bản vẽ kết cấu bên trong của máy đánh chữ ngay trong văn phòng của Xưởng trưởng Cổ, các linh kiện cần thiết đều vẽ ra, từ lúc vẽ đến khi kết thúc tốn gần như một ngày, trời cũng tối.

Xưởng trưởng Cổ nhìn hồi lâu mới cất giọng hỏi: "Đây là máy đánh chữ ghép âm sao."

Giang Bác gật đầu.

Xưởng trưởng Cổ: "....." Đây lại là thứ trong nước không có.

Nghĩ đến trong xưởng ông ta sau này có thể làm máy đánh chữ, Xưởng trưởng Cổ vui mừng vô cùng, lại nghĩ tới tiền lời từ việc buôn bán sau này liền nhanh chóng chuẩn bị máy móc.

Giang Bác cung cấp thiết kế, Xưởng trưởng Cổ hứa làm cho anh một cái, không cần trả tiền.

"Trước ngày một tháng mười phải xong."

"Được, tôi cho người tăng ca làm thêm giờ." Lần này Xưởng trưởng Cổ cực kỳ khoái chí.

Giang Bác nghiêm túc nói: "Dùng vật liệu tốt."

Xưởng trưởng Cổ biết anh đang nhắc tới chuyện động cơ lần trước, chột dạ ho: "Nhất định."

Sau khi rời khỏi xưởng, cả người Tô Chí Phong đều lơ mơ. Con của ông tặng quà thật sự là danh tác mà, trực tiếp tặng một cái máy đánh chữ, nhưng lại do chính mình tạo ra.

Tô Chí Phong không còn lo cho con trai nữa, con của ông tài giỏi vậy, đồng chí nữ nào chống lại được chứ.

"Con trai, con suy nghĩ gì mà muốn tặng Sở Sở máy đánh chữ vậy?"

Giang Bác nói: "Sở Sở cần."

Tô Chí Phong nói: "Thằng bé này, chuyện cha dạy con không phải dùng cho em gái… Ừm, mà cũng đúng, dù sao cũng là anh em, anh trai đối xử tốt với em gái cũng rất tốt."

Giang Bác xoay cổ nghiêm mặt liếc mắt nhìn ông một cái.

TBC

Tô Chí Phong đang đạp xe nên nhìn đường, không chú ý tới, tiếp tục nói: "Con nói thật đi, con không phải vì không có tiền nên mới tự làm chứ? Cha biết tiền của con đều giao cho Sở Sở, cha dạy con một chiêu, về sau với đối tượng con lập gia đình, cho dù có nộp tiền lương lên cũng phải chừa lại chút tiền riêng, như vậy mới có thể thường tạo một chút kinh ngạc cho đối tượng chứ."

Rốt cuộc Giang Bác nhịn không được khinh bỉ nhìn ông: "Đồ con làm so với mua tốt hơn!"

Không phải do anh không có tiền, anh ngứa mắt những thứ kia!

Đương nhiên, cũng vừa đúng không có tiền thôi.

Buổi tối, cả nhà đều trở về, đều theo tiềm thức không nói ra chuyện lúc ban ngày, Tô Chí Phong là muốn tạo cho con gái kinh ngạc, Giang Bác là loại chỉ làm chứ không nói, vì thế hai bên cũng không biết chuyện này.

Bởi vì chuyện máy đánh chữ, mỗi ngày Giang Bác đều đến xưởng, lo bọn họ làm không tốt, giống như làm xe lần trước vậy.

Tống Sở thấy Giang Bác bận bịu như vậy, quan tâm nói: "Anh Tiểu Bác, anh lại làm cái gì đó sao?"

"Ừ." Giang Bác nằm trên giường nhắm mắt lại.

Tống Sở hỏi: "Có phải đồ gì rất quan trọng không, nếu anh bận thì không cần dạy bù cho em, gần đây em học tốt lắm, em có thể tự học."

Trong bóng đêm, Giang Bác mở to mắt nhìn cô: "Quan trọng giống nhau."

Rốt cuộc cũng tới lễ quốc khánh mùng một tháng mười.

Tô Chí phong và Mã Lan không tăng ca, đều ở nhà mừng sinh nhật cùng mấy đứa nhỏ.

Mã Lan mua quần áo mới làm quà cho bọn trẻ, để bọn trẻ mặc quần áo mới trong sinh nhật, còn tự mình làm một cái bánh kem.

"Mẹ, có phải cầu nguyện hay không?" Tống Sở hỏi, trong tiểu thuyết đều viết như vậy.

Mã Lan cười gật đầu: "Nhắm mắt lại ước, không được nói ra nha, bằng không sẽ không linh nghiệm."

Hai đứa nhỏ liền nhắm mắt lại nhẩm nguyện vọng trong lòng. Tống Sở ước rất nhiều, hy vọng người một nhà mãi mãi hạnh phúc bên nhau, hy vọng anh Tiểu Bác có nhiều bạn hơn, hy vọng cha mẹ mãi mãi trẻ trung khỏe mạnh,...

Giang Bác chỉ có một nguyện vọng, hy vọng tâm nguyện của Sở Sở đều được thành hiện thực.

Tống Sở và Giang bác cùng nhau cắt bánh ngọt, hạnh phúc vui vẻ, đều cảm giác không giống với sinh nhật năm trước.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 274: Chương 274



Chương 274:

Ăn xong bánh kem, Tống Sở cười tít mắt nói: "Anh Tiểu Bác, nhắm mắt lại."

Giang Bác ngây ra một lúc, sau đó nhắm mắt lại.

Tống Sở cười nắm tay anh. Giang Bác mím chặt môi, hơi căng thẳng, sau đó cảm giác trong tay được đặt vào đồ gì đó lạnh băng.

"Có thể mở mắt rồi."

Giang Bác mở mắt liếc nhìn cây bút máy trong tay mình.

"Anh Tiểu Bác, sinh nhật vui vẻ!"

—--

Giang Bác cầm bút trong tay, con mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nó giống như nhìn một bảo vật vô cùng quý giá.

Anh nhìn về phía khuôn mặt tươi cười của Tống Sở: "Em... Cố ý mua cho anh?"

Tống Sở cười xán lạn gật đầu: "Đúng vậy, dùng tiền em tự mình kiếm được để mua, đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh."

Nói đến c*̃ng thật xấu hổ, trước kia ở mạt thế nhiều năm như vậy, cô cũng không có tiền lương, chỉ có đồ ăn, đồ ăn mà phòng thí nghiệm phát cho trợ lý còn đặc biệt kém chất lượng nên cô đều dựa vào anh Tiểu Bác nuôi, thành ra đến bây giờ cũng chưa từng tặng quà cho anh Tiểu Bác.

Bây giờ rốt cuộc cô c*̃ng có khả năng mua đồ cho anh Tiểu Bác.

"Anh rất thích." Giang Bác mím môi cười, cười vô cùng hạnh phúc, đôi mắt đều cong lên.

Khi nhìn thấy cảnh này, trái tim Mã Lan như muốn tan ra, rốt cuộc con trai của bà cũng cười như một cậu bé, bộ dáng nhỏ bé kia quả thực đẹp c.h.ế.t người.

"Con trai của mẹ thật sự là quá đẹp rồi, tuyệt đối là đẹp trai nhất thế giới."

Tô Chí Phong: “...”

Giang Bác cảm thấy cha mẹ đều giống như bóng đèn, khiến anh cũng không biết nói chuyện với Sở Sở như thế nào, chỉ có thể yên lặng xoay người đi tháo miếng vải che kín cái máy nhỏ ở phía sau cho Tống Sở nhìn: "Tặng cho em, em có thể viết văn."

Mã Lan Hoa kinh ngạc: "Cái này hình như là một cái máy đánh chữ." Công đoàn của các bà cũng có một cái nhưng do một người chuyên phụ trách.

Tô Chí Phong nói: "Đây chính là máy đánh chữ mà Tiểu Bác của chúng ta làm."

Tống Sở kinh ngạc: "Cái máy đánh chữ này có thể đánh chữ sao?" Cô đã nhớ máy vi tính từ lâu lắm rồi.

Giang Bác đỏ mặt nói: "Nó sử dụng khá là phiền phức, sau này anh sẽ đánh chữ cho em."

Tống Sở nói: "Không sao, em không ngại phiền phức, em rất vui, cảm ơn anh Tiểu Bác!"

Trong lòng Giang Bác ngọt ngào ừ một tiếng.

Sau đó cả nhà đều bị hấp dẫn bởi cái máy đánh chữ này của Giang Bác.

Mọi người đều một tay cầm bánh, mắt thì nhìn chằm chằm máy đánh chữ.

Giang Bác rất muốn ngắm nghía cẩn thận món quà của mình nhưng Tống Sở lại cảm thấy hứng thú với máy đánh chữ, thế là chỉ có thể cất bút máy vào túi áo trước n.g.ự.c mình.

Tống Sở nói: "Thật là đẹp."

Lỗ tai Giang Bác đỏ lên, anh cúi đầu loay hoay với máy đánh chữ.

Linh kiện bên trong đều trang bị đầy đủ, mực in và chữ chì đúc c*̃ng được lắp đặt.

Giang Bác lập tức biểu diễn cho Tống Sở xem, anh bảo Tống Sở tùy tiện nói một đoạn văn.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, anh thật tốt."

Giang Bác: “...”

TBC

Khi anh di chuyển đầu ngón tay thì một đầu trang giấy lập tức nhô lên phía trên của máy đánh chữ, ở trên đầu nhô lên có mấy chữ ‘Anh Tiểu Bác, anh thật tốt’.

Tống Sở mừng rỡ không thôi. Mặc dù nó không thuận tiện như máy vi tính nhưng c*̃ng rất thần kỳ.

"Anh Tiểu Bác, em muốn học!"

Giang Bác nhíu mày, cảm thấy việc này có chút khó khăn, sau đó anh đưa một quyển sách nhỏ cho Tống Sở xem.

Tống Sở lật xem một lượt, phía trên đều là một ít chữ và số lít nha lít nhít. Muốn học đánh chữ thì nhất định phải ghi lại những số này, hai mươi nghìn số này không có cái nào lặp lại.

Đối với Giang Bác mà nói thì tất nhiên là rất đơn giản, nhưng đối với Tống Sở mà nói, chuyện này còn khó khăn hơn so với học tiếng nước ngoài.

Giang Bác nói: "Anh có thể giúp em đánh chữ."

Tống Sở mím môi, cảm thấy mình thật vô dụng.

Cái gì cũng phải dựa vào anh Tiểu Bác.

Không được, cô vẫn phải cố gắng học, không thể luôn luôn làm phiền anh Tiểu Bác.

Mã Lan bên cạnh tò mò loay hoay một chút với cái máy đánh chữ này, bà cảm thấy dùng tốt hơn nhiều so với máy đánh chữ kia ở văn phòng của bọn họ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 275: Chương 275



Chương 275:

Máy đánh chữ ở văn phòng kia rất rắc rối, trước mỗi lần đánh chữ còn phải dùng cái kìm nhỏ để tiến hành thay đổi chữ chì đúc bên trong. Hơn nữa cũng phải ghi chép lại vị trí chữ chì đúc, trí nhớ không tốt sẽ dễ dàng phạm sai lầm.

Tuy rằng cái máy này của Tiểu Bác phải ghi chép lại số trên quyển sách, nhưng chỉ cần ghi chép lại, quen tay hay làm thì về sau sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Mã Lan hỏi : “Đây cũng là do Tiểu Bác nhà chúng ta làm sao?”

Tô Chí Phong nói. "Anh tự mình dẫn Tiểu Bác đến xưởng cơ khí, nhìn Tiểu Bác vẽ ra, cũng thật khó cho công xưởng sản xuất máy móc, bắt họ làm một thứ tinh tế như vậy.”

Mã Lan vẻ mặt hâm mộ. "Con trai nhà chúng ta thật tinh tế, tặng đồ đều sẽ tặng đồ mình làm. Các đồng chí nam bình thường thực sự không thể so sánh, thật là ghen tị với con dâu tương lai của tôi, quả thực chính là một tiểu nam thần .”

TBC

Tô Chí Phong: "…”

Buổi chiều Mã Lan còn định mang theo bọn nhỏ đi xem phim ở huyện, mặc dù hoàn cảnh kém một chút, nhưng có ít còn hơn không, kết quả Huyện trưởng Lữ đến nhà.

Vẻ mặt của Huyện trưởng Lữ rạng rỡ, phía sau còn có Xưởng trưởng Cổ và hai thợ của công xưởng sản xuất máy móc.

Bọn họ tới chúc mừng sinh nhật Giang Bác nhưng quan trọng nhất là để tặng quà sinh nhật cho Giang Bác, Huyện trưởng Lữ nói: "Chúng tôi cũng là mượn hoa hiến phật thôi, động cơ mà Sở trưởng Cao cho người ta đưa đến hoàn toàn dựa theo thông số kỹ thuật chiếc xe này của Giang Bác mà chỉnh sửa. Bởi vì phải chỉnh sửa cho nên thời gian hơi chậm, Tiểu Bác, cháu cũng đừng so đo nhé."

Thật ra chủ yếu là do thủ tục trung gian có chút phiền phức, Sở trưởng Cao có chút quyền nhưng không thể sử dụng vào mục đích cá nhân, vì vậy ông ta phải xin ý kiến của cấp trên.

Xưởng trưởng Cổ mang theo hai thợ kỹ thuật để hỗ trợ Giang Bác thay đổi động cơ trên chiếc xe.

Mặc dù không phải kiểu động cơ mới kia của Giang Bác nhưng cũng là loại động cơ trên chiếc xe hơi Hồng Kỳ ngày nay, xem như tân tiến, nó dùng tốt hơn nhiều so với những động cơ cũ trong huyện.

Giang Bác lái xe hơi chạy một vòng rồi tính toán một chút năng lượng tiêu hao, cảm thấy sau này đi học cùng trở về, một ngày thêm than một lần là được.

Nhưng rốt cuộc vẫn không tốt bằng xe điện.

Chờ khi cả nhà đi ra ngoài xem phim, Tô Chí Phong lập tức phát hiện mình cố hết sức đi xe đạp thế nào cũng không đuổi kịp chiếc xe kia của con trai.

Con trai ông cũng không đợi bọn họ mà trực tiếp đưa con gái đi trước.

Tô Chí Phong mệt sắp c.h.ế.t vẫn không đuổi kịp, kết quả sau lưng ông có một chiếc xe đạp đi vô cùng nhanh đã vượt qua ông và sắp đuổi kịp con trai ông.

Tô Chí Phong: “...” Quả nhiên trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh.

Buổi tối, nhóm người Từ Mỹ Lệ cũng mang theo đứa nhỏ đến chúc mừng sinh nhật Giang Bác và Tống Sở, còn thuận tiện mang quà của bà nội Tô và hiệu trưởng Tô tới, hai người đã lớn tuổi nên buổi tối không tiện đi ra ngoài.

Bọn nhỏ cũng mang phần quà riêng của mình, đều là một ít đồ chơi nhỏ ví dụ như búp bê vải của Tô Bảo Phương, bút chì và tẩy của bọn Tô Bảo Lượng.

Tô Bảo Cương còn ho khan hai tiếng: "Món quà nhỏ bé nhưng nặng tình cảm."

Tống Sở nhận được quà sinh nhật của mọi người thì vui mừng không thôi, cô còn dẫn bọn họ đi khoe khoang món quà anh Tiểu Bác tặng cho mình.

Đám Tô Bảo Cương chỉ cảm thấy thứ này quá lợi hại.

Tô Bảo Lượng nói: "Vậy sau này chúng ta viết sách, không cần viết chữ tay nữa ư?"

Tống Sở nói: "Đúng vậy, cho nên sau này các anh phải động não nhiều hơn để phát huy tư duy."

Tô Bảo Lượng lập tức hạnh phúc, cậu bé đã muốn động não từ lâu.

Người thật sự động não mới biết được người lao động trí óc hạnh phúc dường nào.

Giang Bác nghiêm túc nói: "Các anh nên học tập cho giỏi, em sẽ tóm tắt chút kiến thức cho các anh, các anh cố gắng học."

Mấy đứa nhỏ: “...”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 276: Chương 276



Chương 276:

Ngược lại Từ Mỹ Lệ và Phùng San rất vui mừng: "Tiểu Bác nhà chúng ta càng ngày càng có dáng vẻ của anh trai, còn mang theo anh em trai, em gái nhà mình cùng học tập."

Tô Bảo Cương hét lên: "Mẹ, con mới là anh cả."

Từ Mỹ Lệ không nể mặt một chút nào: "Con thừa nhận đi, trên phương diện học tập con chính là người ở hạng bét."

Sắc mặt của Tô Bảo Cương xanh như ếch.

Bởi vì chuyện của Giang Bác, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc c*̃ng rất vui, người làm cha không có một ai không hy vọng đứa nhỏ nhà mình có tương lai, họ không nói phải giống như Tiểu Bác nhưng chí ít trên phương diện học tập không ở hạng bét.

Chờ mọi người ăn cơm tối xong, lúc trở về Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đều dặn dò vợ mình tranh thủ mua cho hai đứa nhỏ chút đồ, không thể để cho Tiểu Bác và Sở Sở uổng công bận rộn.

Trước kia phải nói là nể mặt chú ba nhà mình mới nhận làm cháu trai cháu gái, bây giờ hai đứa nhỏ đều thật lòng đối xử với con nhà mình như vậy, bọn họ là người lớn cũng không thể quá vô lương tâm, phải thật lòng và chân thành.

Bên nhà họ Tô, Tống Sở c*̃ng kinh ngạc nhìn Giang Bác, trong mắt đều là mới lạ, sau đó nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác, anh thay đổi rồi, anh không còn là anh Tiểu Bác trước kia chỉ đối xử tốt với em nữa."

Giang Bác nhìn cô, cảm thấy cô vu oan cho anh. Anh cơ bản không thay đổi chút nào!

Tống Sở cười nói: "Bây giờ anh là một anh Tiểu Bác giúp người khác làm niềm vui, nhiệt tình như lửa."

Giang Bác: “.....”

Buổi tối, Giang Bác chờ sau khi Tống Sở ngủ thiếp đi mới lấy cây bút máy mà Tống Sở tặng cho anh ra nhẹ nhàng v**t v*.

Có lẽ là bởi vì có bút máy mới, Giang Bác đột nhiên muốn làm việc, thế là anh tìm một bộ sách giáo khoa ngữ văn, sách giáo khoa toán tiểu học rồi phác hoạ trọng điểm bên trong.

Sau đó ngẫu nhiên viết chút trọng điểm ở trên trang sách.

Bảo anh kiên nhẫn giống như đối với Tống Sở là không thể nào, anh nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ vạch ra trọng điểm.

Chẳng qua anh cảm thấy trình độ trí tuệ của đám Tô Bảo Cương nếu như có thể nắm chắc được những trọng điểm này thì đứng đầu cũng không có vấn đề.

TBC

Phác hoạ xong trọng điểm, anh liền nhờ cha mình đưa qua cho đám Tô Bảo Cương.

"Cha, nhớ kỹ bảo bọn họ cố gắng học tập, đừng luôn quấn lấy Sở Sở chơi đùa."

Tô Chí Phong vui rỡ nói: "Yên tâm đi, cha nhất định dặn dò bọn họ. Con trai, con trưởng thành rồi."

Giang Bác: “...”

Chờ khi Tô Chí Phong đưa đồ xong trở về thì tay đã xách theo một đống đồ, có cá ướp muối, thịt khô, còn có một bình sữa mạch nha, chúng đều là Từ Mỹ Lệ và Phùng San cho.

Bọn họ nói là cảm ơn đứa nhỏ trong nhà đã dẫn con nhà bọn họ tiến bộ.

Mã Lan Hoa nhận đồ sau đó nhìn hai đứa nhỏ trêu ghẹo nói: "Nhà chúng ta chỉ dựa vào hai người các con kiếm thêm thu nhập cũng đủ ăn."

Tống Sở nói: "Đây đều là công lao của anh Tiểu Bác, là anh Tiểu Bác đối xử tốt với bọn họ nên bác gái cả và bác gái hai mới cảm động."

“....” Anh không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng chỉ là hy vọng đám Tô Bảo Cương bận rộn một chút, đừng lúc nào cũng chiếm lấy Sở Sở, anh c*̃ng không biết tại sao bọn họ muốn tặng đồ cảm ơn anh.

Giang Bác ít nhiều có chút không quen, anh cảm thấy không hiểu loại chuyện này.

Nhưng hình như Sở Sở thật sự thích anh như thế, vì vậy… Anh im lặng chấp nhận.

Công xưởng sản xuất máy móc bên này, Xưởng trưởng Cổ c*̃ng đang để nhân viên đánh máy trong văn phòng dùng thử cái máy đánh chữ mà trước đó Giang Bác làm.

Ông ta vô cùng tín nhiệm Giang Bác, cho nên c*̃ng tìm thợ từng làm thứ này lần nữa làm ra một cái giống như đúc.

Sau đó để nhân viên đánh máy thử nghiệm.

Nhân viên đánh máy đương nhiên không nhớ rõ số, nhưng anh ta có thể đối chiếu với quyển sách để đánh chữ. Bởi vì anh ta không thuần thục nên tốc độ hơi chậm, nhưng sau khi đánh mấy dòng chữ anh ta đã vui mừng nói: "Loại máy đánh chữ này thuận tiện hơn rất nhiều."

Xưởng trưởng Cổ nói: "Làm sao để dùng cái này?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 277: Chương 277



Chương 277:

"Mọi người chỉ cần nhớ kỹ mã hoá trên quyển sổ là có thể học đánh chữ, chẳng qua quyển sách này cũng không dễ nhớ, số bên trong cơ bản không lặp lại... Người có thể nghĩ ra loại mã hoá này thật sự quá giỏi."

Nhân viên đánh máy kia kinh ngạc nói.

Phải biết là mã hoá tương ứng với hai mươi nghìn con số đều không thể lặp lại, ví dụ như nói có 123 thì không thể xuất hiện 12 hoặc là 124 vân vân. Cái này cần có khả năng tính toán cực cao mới có thể tạo ra nhiều số như vậy.

Quá tài giỏi.

Ngược lại Xưởng trưởng Cổ không có kinh ngạc như vậy, ông ta cảm thấy cố vấn Tô không giỏi mới là lạ. "Được, nếu đã dùng tốt, vậy xưởng chúng ta lập tức có thể sản xuất."

"Xưởng của chúng ta không phải muốn sản xuất hàng loạt phân hóa học sao?" Nhân viên đánh máy hỏi.

"Chúng ta không thể mở rộng tuyển dụng sao? Mở rộng thêm bao nhiêu loại thì phát triển bấy nhiêu!" Trong lòng Xưởng trưởng Cổ hí ha hí hửng, cảm thấy chuyện công xưởng sản xuất máy móc Bình An nổi tiếng ở khu vực Vân Châu chỉ trong tầm tay.

Nhân viên đánh máy nhắc nhở: "Thế nhưng cái máy đánh chữ này vẫn chưa hoàn thiện mấy, chữ bên trong đều là chữ thường dùng, đây cũng là thiếu sót."

Xưởng trưởng Cổ: “... Chúng ta có thể tự mình thêm nó không?" Nguyên lý không phải đều giống nhau sao?

"Có thể thêm, nhưng... Chúng ta không biết mã hóa số."

Ai có thể có cái đầu thông minh tạo ra các số khác chứ?

TBC

Chuyện này Xưởng trưởng Cổ chỉ có thể đi tìm Giang Bác nhờ giúp đỡ.

Sau khi Giang Bác nghe xong tình huống, không cảm thấy xấu hổ chút nào: "Tôi chỉ dùng để đạt được hai mươi nghìn chữ kia thôi."

“...”

Nhưng Giang Bác vẫn có đạo đức nghề nghiệp, lúc trước anh chỉ nghĩ đến Sở Sở cho nên không suy nghĩ nhiều như vậy, nếu hiện tại đã có vấn đề thì đương nhiên anh cũng sẽ giải quyết, vì vậy anh nhớ lại sau đó tạo ra dãy số và tiếp tục giúp đỡ công xưởng sản xuất máy móc bên này tạo ra dãy số mới.

Anh nhẹ nhàng lấy bút máy cài trên túi áo trước n.g.ự.c mình ra, động tác giống như động tác chậm.

Xưởng trưởng Cổ phát hiện bút máy trong tay anh thì thuận miệng nói một câu: "Cái bút máy này nhìn thật đẹp."

Giang Bác cong cong khoé miệng, cúi đầu bắt đầu sảng khoái viết mã hoá.

Xưởng trưởng Cổ nhìn anh viết ra mã hoá cũng ngây người, cảm giác dáng vẻ này của cố vấn Tô là hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Không phải nói rất khó sao, vì sao cố vấn Tô người ta bên này cũng không có một chút khó khăn nào.

Vẫn là đầu óc chênh lệch quá nhiều.

Chờ đến tháng mười một thì kiểu số mới của máy đánh chữ cũng lặng lẽ truyền ra ngoài, Xưởng trưởng Cổ còn đặt một cái tên cho máy đánh chữ này, là máy đánh chữ số Tô Thị.

Chẳng qua cho dù đồ vật tốt thì cũng phải có người biết, vì tuyên truyền ông ta còn sáng tác một câu chuyện tuyên truyền ngắn - Tình anh em cảm động trời đất.

Câu chuyện đại khái kể về một người anh trai nhìn thấy em gái nhà mình mỗi ngày đều viết chữ rất vất vả, anh rất đau lòng cho em gái, thế là tận dụng trí thông minh của bản thân không ngừng cố gắng nghiên cứu rốt cuộc cũng làm ra máy đánh chữ kiểu mới.

Trong quá trình nghiên cứu phát minh trải qua vô vàn khó khăn, có thể nói là vô cùng cảm động, hoàn toàn được xứng đáng với bốn chữ cảm động trời đất này.

Bên công đoàn của Mã Lan c*̃ng có một cái máy đánh chữ kiểu mới như này.

Sau khi mọi người nhìn thấy câu chuyện ngắn được in trên vỏ hộp máy đánh chữ còn hỏi Mã Lan có phải thật vậy hay không.

Mã Lan cảm thấy tự hào, ngoại trừ việc Tiểu Bác nhà họ hoàn toàn không gặp bất kỳ khó khăn nào trong quá trình nghiên cứu phát minh ra thì những cái khác đều đúng.

Anh em nhà họ chính là giúp đỡ yêu thương lẫn nhau như vậy.

Bà cười nói: "Chuyện đúng là như thế."

Đợi sau khi tan làm, Mã Lan lập tức trở về nhà thì thầm với người trong nhà chuyện này.

Tống Sở ngượng ngùng nói: "Đây chẳng phải để mọi người đều biết anh Tiểu Bác đối xử với con rất tốt sao?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 278: Chương 278



Chương 278:

"Đúng vậy." Mã Lan cười.

Sau khi Giang Bác nhìn thấy câu chuyện kia thì mặt đều đen sì, anh quyết định trong thời gian ngắn sẽ không làm bất cứ thứ gì cho công xưởng sản xuất máy móc nữa, tâm trạng của anh rất tệ!

Cái gì tình anh em cảm động trời đất, thật trẻ con!

Tâm trạng của Giang Bác hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc tuyên truyền câu chuyện.

Đầu tiên là tuyên truyền ở trong huyện, sau đó lại tuyên truyền đến khu vực, về sau lại đến tỉnh.

Đồ tốt luôn được lan truyền cực nhanh.

Không bao lâu mọi người đều biết công xưởng sản xuất máy móc huyện Bình An làm ra kiểu máy đánh chữ mới, nó dùng rất tốt.

Máy đánh chữ số Tô Thị rất nhanh đã nổi tiếng, rất nhiều nhân viên đánh máy đều họp để học thuộc lòng những con số viết đầy trong quyển sách kia, họ chuẩn bị ra mắt phương thức đánh chữ mới.

Công xưởng sản xuất máy móc Bình An đầu tiên là sản xuất hàng loạt phân hóa học đã có danh tiếng, bây giờ lại làm ra máy đánh chữ kiểu mới, chuyện này lập tức khiến rất nhiều công xưởng sản xuất máy móc khác nhìn chằm chằm vào.

Ngay cả Xưởng trưởng cơ khí có mười ngàn công nhân trong tỉnh cũng không khỏi nói: "Cái huyện Bình An này rốt cuộc là đang làm gì, ba ngày hai cái thành tích, kỹ thuật viên kia của người ta giỏi như vậy sao? Kỹ thuật viên trong xưởng chúng ta cả ngày đều làm cái gì vậy? Bảo bọn họ nhanh chóng nắm chặt thời gian nghiên cứu, phải làm ra sản phẩm tốt hơn." Ông ta cũng không tin một cái xưởng lớn mười nghìn người của ông ta lại không so được với cái xưởng nhỏ mấy trăm người của huyện Bình An.



Công xưởng thép bên này cũng đang trong giai đoạn 'nóng phỏng tay', Xưởng trưởng Cao nhìn lò luyện thép mới đang được xây dựng ngay bên trong xưởng, quyết tâm ngày càng sâu hơn.

Trước đó còn định xây dựng từng bước, nhưng nhìn công xưởng sản xuất máy móc ngày càng phát triển liền trực tiếp mời thợ của huyện khác đến cùng nhau hỗ trợ xây dựng.

"Phải nắm chặt cái công trình này, chúng ta tranh thủ xây cho xong trước năm mới!"

Giữa tháng mười hai, ở bên công xưởng thép, lò luyện thép mới cuối cùng đã được xây dựng.

Cái tốc độ này cũng xem như nhanh rồi vì dù sao lò luyện thép cũng là công trình lớn, một cái lò có thể sử dụng trăm năm.

TBC

Một số lò cũ ở công xưởng thép của bọn họ đều đến từ thời kỳ Dân Quốc.

Cuối cùng cũng xây dựng lò luyện xong, Xưởng trưởng Cao tìm Mã Lan để mời Giang Bác đến xưởng.

Mã Lan cũng rất thấp thỏm.

Bà là một phần của công xưởng thép, tất nhiên biết rõ sự thiếu hụt của vật liệu trong nước lúc bấy giờ.

Có đôi khi đất nước có được loại kỹ thuật này nhưng lại bởi vì thiếu hụt vật liệu mà không làm được.

Điều này cũng cho thấy có được vật liệu khó khăn đến mức nào.

Lần này con trai của bà gây ra động tĩnh lớn như thế, bà luôn cảm thấy hoảng hốt.

Về đến nhà, Mã Lan hít sâu một hơi nhìn thấy con trai nhà mình ngồi bên bếp lửa đang rang đậu phộng.

Anh vừa rang vừa bóc, sau đó nhét vào trong miệng con gái đang cúi đầu làm bài tập bên cạnh.

Dáng vẻ này của anh nhìn thế nào cũng thấy nhàn nhã.

Lúc này Mã Lan nghĩ đến một câu đó là Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Bà nghiêm túc nói: "Con trai, lò luyện thép bên công xưởng thép đã xây dựng xong, Xưởng trưởng Cao mời con đi qua xem."

Giang Bác nói: "Bên ngoài lạnh, con không đi."

Mã Lan: “...”

Giang Bác trực tiếp đứng dậy, lấy phương pháp luyện thép mới mà mình đã viết ở trong cặp sách ra đưa cho Mã Lan.

"Cái này là cái gì ?" Mã Lan hỏi.

"Nó có thể gọi là thép mỏng mạ kẽm, thích hợp làm thân ngoài của xe. Chiếc xe của con đều đã bị rỉ sét."

Giang Bác nghiêm túc nói.

Mã Lan Hoa: “...” Cho nên một câu cuối cùng mới là trọng điểm sao?

"Con trai, con thật sự không đi nhìn sao? Lỡ như bọn họ làm không đúng cách thì làm sao bây giờ?"

"Đó chính là vấn đề của riêng bọn họ, con đã cho số liệu rồi." Giang Bác nghiêm túc nói.

Anh cảm thấy làm một người nghiên cứu khoa học thì nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 279: Chương 279



Chương 279:

Nếu như cho số liệu kỹ càng như vậy cũng không làm được thì đó chính là vấn đề năng lực của người thực hiện.

Cho dù anh đi c*̃ng không thay đổi được gì, ngược lại còn rất ảnh hưởng đến tâm trạng.

"Mẹ, mẹ đưa giúp con là được rồi, bảo bọn họ tự mình làm."

Mã Lan ồ một tiếng, đặt ở trong ba lô.

Sau đó hỏi con trai: "Thép này có tốt hay không?"

Giang Bác nói: "Không được tốt lắm, thiết bị luyện thép ở chỗ này không tốt, chỉ có thể luyện được cái này." Sau đó nhíu mày: "Mặc dù những vật liệu kia chỉ tốt hơn một chút so với bên công xưởng thép, nhưng vẫn có thể chấp nhận mà dùng."

Đây cũng là chuyện Giang Bác thường xuyên không hài lòng. Lúc trước anh muốn làm động cơ tốt hơn thì kết quả phát hiện vật liệu hạn chế nên chỉ có thể chấp nhận.

Bây giờ anh muốn làm vật liệu tốt hơn thì kết quả thiết bị lại hạn chế nên lại chỉ có thể chấp nhận.

Khoa học kỹ thuật nơi này dường như chính là một cái động không đáy.

Mã Lan nghe xong lời này lập tức sợ ngây người.

Còn nói chỉ tốt hơn một chút so với vật liệu thép trong xưởng các bà ư.

Đứa con trai này rốt cuộc có biết kỹ thuật tiến bộ quan trọng bao nhiêu hay không! Cho dù là tiến bộ một chút xíu thì nó cũng rất đáng gờm rồi.

Tài liệu về vật liệu sắt thép quý giá như vậy mà anh chỉ tùy tiện nhét trong cặp xách, ngộ nhỡ bị gián điệp cướp thì sao?

Mã Lan vội vàng ôm chặt ba lô của mình vào trong ngực.

TBC

—-------

Ngày hôm sau, Mã Lan nhờ Tô Chí Phong đưa bà đến công xưởng thép, trên đường đi cứ ôm chặt bọc đồ của mình một cách thần bí.

Thứ này cũng không giống với máy đánh chữ hay phân bón hóa học.

Tuy vẫn chưa biết có dùng được hay không, nhưng trước đó con trai bà đã đoán tỉ lệ thành công lên đến một trăm phần trăm nên phải nghiêm túc bảo quản.

Tới xưởng, Mã Lan tự mình đưa tới cho Xưởng trưởng Cao, Giang Bác đã nói cặn kẽ về chất liệu thép này với bà một lần rồi.

Đối với việc Giang Bác không thể tới đây, Xưởng trưởng Cao thấy hơi thất vọng. Ông ta muốn được cố vấn Tô chỉ đạo xem lò luyện được bọn họ dựng lên có đạt tiêu chuẩn không, có gì cần phải sửa đổi không.

Dù sao công trình lớn như vậy không được người chuyên nghiệp nhận định thì trong lòng luôn cảm thấy không chắc chắn.

Mã Lan giận dữ nói: "Bình thường Tiểu Bác nhà chúng tôi thật sự rất bận, trước đó còn làm máy đánh chữ gì đó, bận tới không có thời gian nghỉ ngơi, người không nghỉ ngơi tốt, thân thể cũng yếu đi một ít, dễ bị cảm lạnh, tôi thấy thằng bé như vậy đã thấy đau lòng, hơn nữa gần đây còn bận thi cuối kì."

Xưởng trưởng Cao còn có thể nói gì nữa, nghĩ lại thấy cũng đúng, mùa đông năm nay tuyết lớn, kêu một đứa trẻ đi ra ngoài làm việc cực kỳ không tốt.

Dù sao tư liệu cũng có rồi, bọn họ tự mình suy xét rồi làm trước.

Nhận được tư liệu, Xưởng trưởng Cao lập tức tổ chức hội nghị.

Chuyện lò luyện lần này, Xưởng trưởng Cao làm trong áp lực cực lớn.

Trên thực tế, kiểu chất liệu mới này đều phải do phía nhà nước thực nghiệm vô số lần, nhận được thành quả cuối cùng mới có thể để phía bọn họ nung, như vậy họ sẽ không phải mày mò.

Cho nên hiện tại, Xưởng trưởng Cao chưa trải qua chứng nhận mà chỉ dựa vào câu của Giang Bác, đã khiến cho một số đồng chí lâu năm trong xưởng bất mãn.

Lúc họp, còn có lão đồng chí nói: "Thật sự quá đáng, chuyện này trái lại đã lãng phí bao nhiêu nhân lực, vật lực rồi. Với số tài nguyên làm lò nung mới đó, chúng ta đã có thể sửa được hai cái lò nung cũ."

Những người khác đều không nói gì nhưng vẻ mặt cũng giống vậy.

Xưởng trưởng Cao có thể làm gì được bây giờ, con người ông ấy chính là có dã vọng* như vậy. Cho nên chỉ có thể cưỡng chế: "Tôi cũng chỉ một lòng vì xưởng, tôi cũng nói rồi, nếu có chuyện xảy ra sẽ do tôi chịu trách nhiệm!"

*Dã tâm vọng tưởng

Những người khác cũng không lên tiếng, nếu Xưởng trưởng đồng ý chịu trách nhiệm, đến lúc đó chắc chắn là phải rời khỏi xưởng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back