Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 260: Chương 260



Chương 260:

Các đồng nghiệp trong đơn vị của Mã Lan và Tô Chí Phong đều đã nhìn thấy và vô cùng ngạc nhiên, làm cho hai người ở trong đơn vị vui vẻ nói chuyện cả ngày.

Vào buổi chiều, họ bỗng nhận được một cuộc gọi từ hiệu trưởng Tô, bảo họ đến nhà ăn tối.

Hiệu trưởng Tô xem báo xong, cả ngày ở nhà vui vẻ không thôi. Ban ngày, ông cụ mang báo ra tán gẫu với những người bạn cũ gần nhà và đọc báo cho họ nghe.

Khi nhìn thấy ánh mắt ghen tị tất cả những người bạn cũ, ông cụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Về nhà, ông cụ lại bảo vợ mình mua thức ăn cùng rượu để chuẩn bị cho buổi tối.

Buổi tối, khi cả gia đình tụ họp hiệu trưởng Tô còn đọc lại bài báo cho mọi người nghe. Đọc xong mắt ông cụ không khỏi đỏ hoe vì xúc động, cạn ly với các thành viên trong nhà. “Nhà họ Tô chúng ta vô cùng tự hào.”

Những người còn lại cũng rất vui, Tô Chí Phong cảm thấy vô cùng tự hào. Là một người cha, ông còn cảm thấy phấn khích hơn cả hiệu trưởng Tô, nhưng ông đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, không muốn bị mất kiểm soát trước mặt con cái.

Ông cũng nâng ly rượu lên với hiệu trưởng Tô: “Cha, con phải cảm ơn cha, cảm ơn cha năm đó đã dạy dỗ Tiểu Bác.”

Hiệu trưởng Tô đỏ mặt. “Đừng nhắc lại chuyện này, thành công này là của Tiểu Bác.”

Hiệu trưởng Tô nhớ lại khoảng thời trước đây ông cụ dạy dỗ Tiểu Bác, ông cụ không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, giống như mới ngày hôm qua vậy.

“Con vẫn phải cảm ơn cha.” Tô Chí Phong nói.

Tống Sở thì thầm vào tai Giang Bác: “Chúng ta phải cảm ơn ông nội.” bất kể họ có tự học hay không, ông nội thực sự đã đặt tâm mình vào việc dạy học cho họ, ông còn tìm mọi cách để đưa Tiểu Bác đến thành phố S mở mang.

Giang Bác bị khí nóng làm nóng lỗ tai, mặt đỏ bừng, đứng dậy cầm ly rượu đi tới ông cụ Tô. “Cháu cảm ơn ông nội.”

Bây giờ hiệu trưởng Tô cũng không khách khí, trong lòng tràn đầy vui sướng, mắt mang theo ý cười.

Hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ có sự thay đổi lớn như thế. Những người con trai và con dâu của nhà họ Tô ai nấy cũng đều ngạc nhiên.

Bọn họ thầm nghĩ, thật khó để ông cụ có được vẻ mặt vui vẻ như thế này.

TBC

Mã Lan cười nói: “Nhìn cha cười vui vẻ chưa kìa, cha thật thiên vị nha, xem ra vị trí cháu trai và con trai trong lòng cha đúng là không giống nhau.”

Bà nội Tô cười nói: “Ai dám coi thường Tiểu Bác nhà chúng ta? Ai dám đấu lại nó?"

Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng nở nụ cười.

Tô Chí Cường nói: “Bọn con đều công nhận rằng mình không giỏi như Tiểu Bác, chắc chắn là như vậy.”

Chị dâu cả Từ Mỹ Lệ hét lên: “Mẹ à, con đã tin điều đó từ lâu rồi. Con biết Mã Lan sẽ dạy được con cái mà, nhìn xem con trai và con gái đều được dạy dỗ rất tốt.”

Chị dâu thứ hai Phùng San cũng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”

Lần này bà ta hoàn toàn không có ý định tranh cãi gì cả, mặc dù trong lòng bà ta phục Mã Lan nhưng ít nhiều vẫn có một chút ghen tị.

Nếu như lúc trước bà ta luôn muốn khoe khoang con của mình, thì bây giờ bà ta không có suy nghĩ đó nữa. Khoảng cách giữa hai người thực sự vô cùng lớn, bản thân bà ta cũng biết rằng con mình sẽ không thể theo kịp Giang Bác.

Lần này bà ta thực sự bị thuyết phục.

Sau bữa tối, mấy đứa trẻ vây quanh Giang Bác.

Tô Bảo Cương nói: “Em ba, anh thực sự hâm mộ em, người làm anh như anh thực sự quá xấu hổ.”

Tô Bảo Lương cũng trịnh trọng nói: “Tiểu Bác, những việc em làm, anh thấy Sở Sở nói rất đúng, đều rất tốt.”

Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh che miệng cười.

Bọn họ ít căng thẳng nhất, cuối cùng, ai cũng cảm thấy tự hào khi có người anh em như vậy, sau này ra ngoài, luôn có thể tự hào trước mặt những đứa trẻ khác.

Tống Sở hiểu suy nghĩ của bọn họ, dù sao cô cũng là người từng trải vì vậy cô nhẹ nhàng an ủi bọn họ: “Đừng nản lòng, tuy chúng ta không giỏi bằng anh Tiểu Bác, nhưng chúng ta đều có chuyên môn riêng của mình, sau này chúng ta sẽ cùng nhau viết sách nhé.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 261: Chương 261



Chương 261:

Giang Bác không vui, anh nghĩ những người này nên bận rộn hơn.

“Anh sẽ tranh thủ thời gian tổng kết một số tài liệu học tập cho mọi người, IQ bình thường cũng không sao, thi vào đại học cũng không thành vấn đề.”

Bọn trẻ: “…” Trọng điểm rốt cuộc là chỉ số IQ bình thường hay thi đại học không thành vấn đề

Tống Sở che mặt, anh Tiểu Bác, anh giúp đỡ người khác thì thôi đi sao lại còn nói chỉ số thông minh của người ta là bình thường.

Đã một ngày trôi qua, tất cả mọi người đều mệt mỏi, buổi tối khi trở về nhà, Mã Lan và Tô Chí Phong lần lượt tắm rửa, thay quần áo sạch cho bọn trẻ rồi cho chúng đi ngủ.

Sau khi bọn trẻ ngủ say, Mã Lan gấp những tờ báo nói về Giang Bác lại và đặt chúng vào hộp đựng tiền của mình.

Tô Chí Phong nằm ở trên giường cười nói: “Bà làm sao thế, muốn đem chúng làm gia tài sao?”

“Cái này thậm chí còn quý giá hơn cả một gia tài, nó sẽ có ích rất nhiều trong tương lai.” Mã Lan nói.

Cái này sau này có thể dùng làm bùa hộ mệnh, mười năm nữa trong nhà có chuyện gì có thể lấy ra để sử dụng.

Tất nhiên, không ai ở đây có thể hiểu được suy nghĩ của bà.

Mã Lan định ngày mai lên đơn vị lấy thêm mấy bản cho chắc ăn.

Ngày hôm sau, Mã Lan đi thu thập báo trong đơn vị.

Mọi người đều biết con trai bà được lên báo nên cũng rất phối hợp giúp bà tìm ở các văn phòng khác, tìm được liền đem cho bà.

Mã Lan gấp tờ báo cẩn thận, bỏ vào túi thì thấy trợ lý của Xưởng trưởng từ văn phòng đi tới mời Mã Lan lên văn phòng xưởng trưởng.

Xưởng trưởng - Xưởng trưởng Cao cũng đang nghiêm túc ngồi trong văn phòng.

Bây giờ huyện đã xây dựng một công xưởng sản xuất phân bón, chuỗi sản xuất đã bắt đầu sản xuất mạnh mẽ.

Xưởng trưởng Cao cảm thấy rằng công xưởng sản xuất hoạt động với chuỗi sản xuất phân bón chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp cả nước trong tương lai.

Đây chính là công xưởng đầu tiên ở Trung Hoa sản xuất phân bón hoá học, có thể không nổi tiếng sao?

Là giám đốc của công xưởng thép, Xưởng trưởng Cao cũng có tham vọng của mình.

Đừng thấy ông ta bây giờ là xưởng trưởng của công xưởng thép thì nghĩ ông ta có vẻ rất tài giỏi, thật ra so với những công xưởng lớn khác, ông ta không đáng được nhắc đến. Nói cách khác, nhờ vào việc ở huyện Bình An có một mảnh đất ba mẫu nên mới có chút địa vị.

Xưởng trưởng Cao muốn phát triển công xưởng thép Bình An hơn.

Trước kia vì không có cơ hội nên thôi, nhưng hiện tại trước mắt có một chút cơ hội nhất định phải giơ tay nắm bắt, ông ta sẽ không nghi ngờ khả năng của một người được lãnh đạo lớn ca ngợi.

Trước đây Xưởng trưởng Cao có chút lưỡng lự, nhưng bây giờ ông ta tin tưởng chỉ cần có cố vấn Tô thì chắc chắn khả năng sản xuất thép sẽ tốt hơn trước kia.

Chỉ là, ông ta không biết làm thế nào để có thể nói chuyện với cố vấn Tô.

Xưởng trưởng Cao nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ đến mẹ của cố vấn Tô bà Mã Lan.

Đồng chí Mã Lan là một đồng chí tốt trong công xưởng, và một nhân viên tốt nhất định sẽ giúp đỡ công xưởng.

TBC

Nghĩ là làm, sáng sớm Xưởng trưởng Cao đã mời Mã Lan đến văn phòng.

Khi Mã Lan vào văn phòng, bà liền được Xưởng trưởng Cao đón tiếp nồng nhiệt.

Mã Lan: “…” Bà cảm thấy hơi bối rối.

Dù sao thì ông ta cũng là người quản lý trực tiếp của bà, không giống như Huyện trưởng Lữ, bà có thể không sợ Huyện trưởng, nhưng bà không thể không sợ ông chủ của mình.

“Tiểu Mã, tôi đã nghe nói qua về đồng chí Tô Giang Bác, tôi rất ngưỡng mộ bà khi có đứa con trai tài giỏi như thế.”

Mã Lan lập tức mím môi, gọi bà là Tiểu Mã nhưng lại gọi con trai bà là đồng chí, cho rằng ngang hàng hay sao?

Xưởng trưởng Cao cười gật đầu: “Thằng bé thật có triển vọng, là nhân tài ở huyện chúng ta, cậu nhóc làm được bao nhiêu việc như thế, còn đều là việc tốt cho quốc gia...”

Mã Lan gật đầu.

“Tiểu Mã, bà cũng là một đồng chí tốt, luôn cố gắng, tôi cũng đã nhìn thấy những biểu hiện của bà.”

Mã Lan nghe vậy thấy vô cùng vui mừng, mấy ngày nay bà vất vả quả không thật phí công. Làm thêm giờ cùng đưa ra đề xuất, quả nhiên đều có người nhìn thấy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 262: Chương 262



Chương 262:

Bà đã có thể tự tin nói rằng mình dựa vào năng lực của bản thân và làm việc chăm chỉ để leo lên.

Xưởng trưởng Cao nói thêm: “Bà biết đấy, thép luôn là ưu tiên hàng đầu của đất nước chúng ta. Bởi vì vật liệu mà sự phát triển thép của chúng ta đã bị hạn chế đến mức nào…”

Mã Lan thực sự không biết, bà lập tức bày tỏ ý kiến. “Công nhân công xưởng thép của chúng ta làm việc rất chăm chỉ, công đoàn của chúng ta nhất định sẽ khuyến khích họ làm thép.”

Xưởng trưởng Cao: “…”

Ông ta vẫn chưa làm tốt trong việc dẫn dắt câu chuyện ư, cho nên ông ta đã nói thẳng: “Đúng vậy, lần trước đồng chí Tô Giang Bác nhà bà đến đây không phải nói muốn cải tiến công xưởng của chúng ta sao? Tôi không biết khi nào đồng chí Tô Giang Bác có thời gian qua đây xem một chút?”

Mã Lan: “…” nói nhiều như vậy, hóa ra bởi vì con trai của bà!

Mã Lan không nhận nhiệm vụ khó khăn này vì bà cũng không biết gần đây con trai mình đang bận chuyện gì, có thời gian hay không.

Vì vậy bà chỉ có thể nói rằng sẽ nói chuyện lại với con trai mình.

Con trai bà bây giờ là một người đầy triển vọng, và người mẹ vô dụng như bà thì không có mặt mũi nào để đưa ra quyết định thay con trai mình.

Buổi trưa, Mã Lan trở về nhà với tâm trạng chua chát và phức tạp. Bà chưa có thời gian để nói chuyện với con trai về công xưởng thép.

Huyện trưởng Lữ lại đến cửa.

TBC

Mã Lan thở dài, sao ai cũng tìm đến con trai bà.

Huyện trưởng Lữ lần này tới nói chuyện, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Mã Lan lo lắng. “Có chuyện gì sao?”

Tô Chí Phong cũng nghiêm túc nhìn Huyện trưởng Lữ.

“Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.” Huyện trưởng Lữ thở dài. “Bộ Nông nghiệp muốn Tiểu Bác đến làm tại văn phòng của Bộ Nông nghiệp, ở đấy sẽ chuyên trách nghiên cứu về phân bón hoá học và nông nghiệp.”

“…”

Giang Bác không ngẩng đầu lên nói một tiếng: “Cháu không đi đâu.” Sau đó lại ăn tiếp.

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác của chúng cháu có thể làm nông nghiệp ở đây.”

Mã Lan và Tô Chí Phong thở phào nhẹ nhõm.

Mã Lan nói: “Ông từ chối được không? Đi xa như vậy, chúng tôi thực sự rất lo lắng cho Tiểu Bác.”

Bà kiên quyết phản đối việc con trai mình vào đó làm việc, cho dù có nhiều đồng nghiệp có thể học hỏi nhưng không phải không có ghen tị, tranh đoạt, con trai bà đơn thuần như vậy để thằng bé đi một mình bà thực sự không yên tâm.

Tô Chí Phong cũng nói. “Ông phải có cách chứ.”

Huyện trưởng Lữ bình tĩnh nói. “Tôi đã nghĩ đến hai chiều hướng, nếu Tiểu Bác đồng ý thì không nói nữa. Nhưng nếu cậu bé không muốn đi thì tôi sẽ báo cáo sự việc lên viện nghiên cứu của huyện, để Sở trưởng Cao nói chuyện. Bộ Nông nghiệp rất quan trọng nhưng nghiên cứu kỹ thuật cũng quan trọng phải không?”

Lúc này Mã Lan vẫn chưa nói ngay với con trai mình về chuyện công xưởng thép.

Dù sao nếu chuyện của Bộ Nông Nghiệp chưa được giải quyết thì trong tương lai sự phát triển của con trai bà sẽ không chắc chắn, còn có thể gặp một chút phiền toái. Bà không muốn làm ảnh hưởng tới con trai mình, về phần Xưởng trưởng Cao, bà chỉ nói qua loa rằng dạo này con trai mình bận nên phải chờ đợi.

Huyện trưởng Lữ biết Giang Bác không muốn đến thủ đô, ông ta vui vẻ trở về văn phòng sau đó gọi cho Sở trưởng Cao.

Sở trưởng Cao vừa nghe thấy Bộ Nông nghiệp muốn đem người qua đó làm nghiên cứu phân bón lập tức nóng lòng.

Tô Giang Bác là một thiên tài, sao có thể để cho thằng bé tham gia làm phân bón hoá học được.

Phía ông ta còn đang mong đợi Tô Giang Bác trở thành ngọn cờ của cộng đồng vật lý trong nước khi anh lớn lên đấy! Nếu anh đến đó làm phân bón thì sau này ông ta biết tìm người ở đâu.

Sở trưởng Cao kiên quyết phản đối Giang Bác đi nên trực tiếp gọi cho Bộ Nông nghiệp.

“Đồng chí Giang Bác là một nhân tài trong việc nghiên cứu công nghệ của chúng tôi, trước đó cậu đã phát triển được một thành tựu công nghệ quan trọng, vì vậy nhân tài như này không thể lên thủ đô, cậu cần phải tiếp tục phát triển trên tuyến đường nghiên cứu khoa học.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 263: Chương 263



Chương 263:

Lãnh đạo Bộ Nông nghiệp nhận được cuộc gọi thì c.h.ế.t lặng.

Làm thế nào mà Tô Giang Bác đang là chuyên gia về phân bón hoá học lại trở thành chuyên gia về nghiên cứu công nghệ rồi.

Những chuyên gia như các ngành đều có rất nhiều tính chất khác nhau.

Dù tình huống có thế nào đi nữa Bộ Nông nghiệp cũng không thể cạnh tranh lại viện nghiên cứu, bởi vì ngành công nghiệp của đất nước là điều quan trọng nhất bây giờ, sức mạnh của công nghệ mới rất quan trọng.

Vấn đề này cuối cùng đã được giải quyết.

Sở trưởng Cao rất vui mừng, vì vậy ông đã gọi điện cho Huyện trưởng Lữ để thông báo tin tức và hỏi: “Đồng chí Tô Giang Bác hiện giờ sao rồi?”

“Gần đây bận viết sách” Huyện trưởng Lữ nói.

Gần đây trong huyện có rất nhiều việc, vì thế nên ông ta không có thời gian theo sát Tô Giang Bác. Suy cho cùng, cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ, không dễ làm được nhiều điều như vậy.

Sở trưởng Cao: “…” Lại định viết sách à?

“Về vấn đề gì? Tôi biết chuyện trước đây cậu ấy viết bài luận văn rồi, lần này vẫn cùng chủ đề đó à?”

“Hình như là… chủ đề về tư tưởng đạo đức.” Huyện trưởng Lữ biết chuyện này, bởi vì Giang Bác đã tìm ông ta để kiếm tư liệu.

Sở trưởng Cao: “…”

Con người này đúng là có thể phát triển được rất nhiều lĩnh vực, tóc của Sở trưởng Cao đều đã chuyển bạc, sợ rằng Giang Bác học quá nhiều thứ mà bỏ qua lĩnh vực mình giỏi nhất. Đó sẽ là một mất mát lớn.

Huyện trưởng Lữ nói: “Nhân tiện, Sở trưởng Cao, lần này sản xuất phân bón rất tốt, vì vậy chúng tôi muốn khen thưởng cho đồng chí Giang Bác.”

“Cậu ấy nên được khen thưởng, ông không nên đối xử tệ chỉ vì cậu ấy là một đứa trẻ, Nghiên cứu khoa học cũng cần tài trợ đấy.”

Huyện trưởng Lữ cười nói: “Đương nhiên rồi, lần trước tôi chưa hiểu chuyện. Lần này đã hiểu rồi nhưng ý muốn lại không giống nhau, thậm chí tôi còn hỏi ý cậu ấy, cậu ấy muốn động cơ.”

Sở trưởng Cao hỏi. “Cậu ấy muốn động cơ để làm gì?”

“Cậu ấy đã tự mình làm ra ô tô đấy ông còn nhớ không? Động cơ đấy được làm không tốt lắm, nên cậu ấy muốn công xưởng làm lại cái khác, nhưng tạm thời phía trên lại muốn giữ bí mật thành ra tôi đã đồng ý cho cậu ấy một cái mà chúng ta có trên thị trường. Nhưng chúng tôi không thể lấy nó ở đây, không biết ông có thể làm điều đó không.”

Sở trưởng Cao: “…”

Thấy Sở trưởng Cao im lặng, Huyện trưởng Lữ nói tiếp: “Dù sao thì cậu ấy cũng là một đứa trẻ nên ham chơi, tôi nghĩ nên dùng cách này để khuyến khích cậu ấy, khiến cho cậu ấy hứng thú hơn với lĩnh vực này, ông nghĩ có đúng không?”

Sở trưởng Cao nói: “Tôi sẽ yêu cầu công xưởng sản xuất động cơ chế tạo một động cơ riêng cho cậu ấy, ông cho tôi thông số kỹ thuật đi.”

Huyện trưởng Lữ vui mừng khôn xiết: “Sở trưởng Cao, ông đã giúp tôi rất nhiều. Yên tâm đi, nếu bên này Giang Bác có tình hình nghiên cứu nào mới thì tôi sẽ nói lại cho ông.”

Sở trưởng Cao thực sự không tin tưởng vào Huyện trưởng Lữ nữa, ông ta không được việc.

Có lời hứa của Sở trưởng Cao và xử lý được vấn đề của Bộ Nông nghiệp, Huyện trưởng Lữ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, lập tức nói Thư ký Lý sau khi tan làm liền đi báo tin cho nhà họ Tô, nói rằng vấn đề của Bộ Nông nghiệp đã được giải quyết, động cơ sẽ cung cấp cho gia đình họ sau.

Thư ký Lý nịnh nọt nói: “Ngài đúng là một người lãnh đạo có năng lực.”

Huyện trưởng Lữ cảm động nói: “Nếu không phải vì Tiểu Bác có năng lực thì tôi nói gì cũng vô nghĩa.”

Thư ký Lý cảm thấy lãnh đạo của mình đúng là một người nhạy cảm, đừng nghĩ rằng ông ta là người vô tâm, ông ta thực sự rất khôn ngoan.

TBC

Thư ký Lý cảm thấy mình cần nên học hỏi ông ta rất nhiều.

Sau khi tan làm, Thư ký Lý đến nhà họ Tô để báo tin.

Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều cảm thấy nhẹ nhõm và không cần phải lo lắng về chuyện con trai mình xa nhà.

Sau khi cảm ơn Thư ký Lý và tiễn ông ta về, Mã Lan bế đứa nhỏ lên. “Tiểu Bác con đừng lo lắng, những lãnh đạo kia vẫn còn đạo lý.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 264: Chương 264



Chương 264:

Giang Bác gật đầu.

Tống Sở cảm thấy nhẹ nhõm vì sợ những người khác sẽ ép Giang Bác phải đi, khi đó anh sẽ càng cô lập hơn.

Sau khi vấn đề được giải quyết, Mã Lan nhớ đến nhiệm vụ của Xưởng trưởng Cao đã giao cho mình.

Chuyện này đã kéo dài vài ngày nên bà cần có câu trả lời, vì vậy sau khi ăn xong, bà nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa và gọi bọn trẻ đi tắm.

Giang Bác mặc quần đùi đen, kết hợp với áo ngắn tay màu trắng, tóc vẫn còn ướt đứng ở phía sau nhìn Tống Sở chải tóc. Mã Lan cười cười, đây vẫn là đứa nhỏ cần phải nhờ bà chăm sóc, dù tính cách khá giống người lớn.

TBC

Tống Sở lấy khăn tắm lớn lau tóc cho Giang Bác, anh Tiểu Bác luôn xuề xoà, lần nào tắm xong cũng không lau tóc, ngủ khi tóc ướt thế này sẽ khiến anh đau đầu.

Cô thực sự rất buồn.

Giang Bác ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, để Tống Sở tiện tay chải tóc.

“Mẹ có chuyện gì sao ạ?” Tống Sở vừa lau tóc vừa hỏi.

Mã Lan nói với Giang Bác về tất cả những gì xưởng trưởng nói.

“Mẹ muốn cùng con nói chuyện này, nếu con không thích thì không sao, chúng ta không phải người máy chuyện gì cũng có thể làm.”

Mã Lan cảm thấy con trai mình đã làm được nhiều chuyện, nên cho dù không nhận làm việc này thì cũng không ai nói được gì.

Giang Bác cau mày, nghiêm túc suy nghĩ về sự sắp xếp công việc của mình.

Hiện tại anh đang là cố vấn kỹ thuật của huyện, nhưng anh chỉ làm việc khi anh không bận.

Bây giờ anh muốn giúp Sở Sở viết một cuốn sách, sau khi tan học anh còn phải chuẩn bị tài liệu học tập cho Tô Bảo Cương và những người khác.

Khi những công việc đó kết thúc thì sẽ đến lượt công xưởng thép.

“Đợi sau khi con học xong đi, hiện tại con bận lắm không có thời gian, mẹ nói cho ông ấy là sau khi con học xong thì sẽ đến công xưởng.”

Mã Lan nói: “Có thật là con sẽ đến gặp ông ấy không? Con trai, mẹ không muốn con ép buộc chính mình quá đâu.”

Giang Bác gật đầu. “Con muốn làm thêm việc khác để duy trì thu nhập của mình, con không muốn làm phân bón nữa, mùi của nó rất khó chịu.”

Tống Sở nói: “Đúng thế, khắp người anh Tiểu Bác đều có mùi, vất vả lắm.”

Giang Bác cau mày, nếu không phải vì muốn thể hiện cho cô thấy anh sẽ không đụng vào những thứ đó, quá rắc rối!

Mã Lan đau lòng nói: “Con trai, đừng làm việc quá sức. Con rất có năng lực, cho dù con có làm ít hơn thì người khác cũng không nói được gì. Mẹ không muốn con quá vất vả, chỉ cần con vui vẻ là được.”

Tống Sở cũng nói: “Anh Tiểu bác, mẹ yêu anh rất nhiều.”

Giang Bác ân cần tốt bụng. “Con cảm ơn mẹ.”

Anh vẫn yêu cha mẹ của mình. Những người khác đối xử với anh và cô tốt vì nhiều mục đích khác nhau, nhưng chỉ có cha mẹ là không cần họ phải trả ơn.

“Cảm ơn gì chứ, mẹ mới là người nên cảm ơn con, gia đình chúng ta đã trông cậy vào con rất nhiều.” Mã Lan cảm thấy áy náy khi con trai nói ra điều đó, bà cảm thấy rằng mình đã làm quá ít với tư cách một người mẹ.

Vẫn còn quá vô dụng, nếu như bà có thể mạnh mẽ như những nữ anh hùng đang cống hiến tứ phương thì bà đã có thể đưa con trai con gái của mình đi ăn ngon.

Có lẽ Tiểu Bác cũng không phải lao động sớm vì áp lực cuộc sống.

Mã Lan thật sự rất buồn khi nghĩ đến chuyện này, một đứa trẻ chín tuổi đã phải gánh vác gánh nặng gia đình, nếu chuyện này xảy ra ở kiếp trước của bà, nó sẽ trở thành một vấn nạn, bà và Tô Chí Phong sẽ là đối tượng bị lên án của hàng nghìn người.

Trước khi chuẩn bị ngủ, Mã Lan đã tâm sự với Tô Chí Phong về điều này.

Tô Chí Phong an ủi: “Trước đây tôi cũng đã nghĩ về điều này, nghĩ rằng mình là một người cha vô dụng. Lúc đầu, tôi còn nghĩ phải đến lớp đi dạy nhiều hơn để kiếm tiền nuôi con, kết quả là lương của tôi không tăng chút nào mà bọn trẻ còn kiếm được nhiều tiền hơn.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 265: Chương 265



Chương 265:

Mã Lan tò mò hỏi: “Làm sao mà ông nghĩ thông suốt được.”

“Tôi muốn nghĩ thông cũng không được, tôi chỉ có thể an ủi bản thân mình thôi. Không sao đâu, khi tôi về hưu tôi vẫn có thể chăm sóc con của hai đứa nhỏ, cháu nội cũng có thể là cháu ngoại tương lai của chúng ta.”

Mã Lan cười lớn: “Đúng là ông cụ non, ông nghĩ xa như vậy rồi sao.”

“Xa lắm sao? Tiểu Bác rất xuất sắc, 20 tuổi nhất định có thể kết hôn, không bị kéo dài giống người khác đâu.”

Mã Lan nói: “Mười năm, nói ra cũng rất nhanh, chúng ta cũng đã kết hôn đã gần 10 năm rồi, nhưng Sở Sở của chúng ta, không thể kết hôn quá sớm, dù sao cũng phải ở với chúng ta hai mươi năm.”

“30 năm cũng được.” Tô Chí Phong đồng ý

Hai vợ chồng đều có tiêu chuẩn kép, cho rằng con trai có thể lấy vợ sớm nhưng con gái nhất định phải lấy chồng muộn.

Ngày hôm sau, tại văn phòng công xưởng, sáng sớm Mã Lan đã nói với Xưởng trưởng Cao về tình hình của Giang Bác.

“Dạo này thằng bé còn phải quan sát phản ứng tiếp theo của phân bón hoá học, dù sao chuyện này cũng đã được đăng báo rồi nên nhất định phải nghiêm túc. Ngoài ra nó còn đang viết sách, nhà xuất bản cũng đang thúc giục lắm rồi. Nhưng Tiểu Bác nói rằng sau khi học xong, sẽ đến công xưởng của chúng ta để xem. Mong xưởng trưởng thông cảm, dù sao thì nó cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất xót cho con trai mình, nó đã gầy đi rất nhiều.”

Xưởng trưởng Cao tỏ ra hài lòng: “Không sao, cậu bé có nhiệm vụ to hơn, chúng tôi biết điều đó, chỉ cần cậu nguyện ý đến công xưởng xem xét qua một chút là được. Chuyện này, Tiểu Mã, bà không cần quá lo lắng.”

Mã Lan mỉm cười.

Cuối tháng 8, cuốn sách mới của Tống Sở đã hoàn thành.

Cuốn sách cô viết lần này khác với những lần trước, nó là một loạt truyện ngắn, lồng ghép những câu nói nổi tiếng cần học vào từng truyện ngắn. Còn có một số truyện ngắn như đang phân tích thành ngữ, nó có ý nghĩa giáo dục nhất định.

Như thế có thể giúp những đứa trẻ học một số tư tưởng tiến bộ trong quá trình đọc, trở thành một đứa trẻ năng động.

Lần này cô không gửi qua đường bưu điện mà đem đến tận nơi, dù sao cũng sắp khai giảng, Mã Lan muốn dẫn hai đứa đi đến huyện mua chút đồ ăn và đồ dùng.

Tống Sở vẫn hơi sợ khi nhìn thấy cô Út của mình là Tô Văn Lệ, sợ rằng cô Út sẽ đưa mình về nhà nuôi.

Cũng may là lần này Tô Văn Lệ không nhắc gì, sau khi đọc qua bản thảo, Tô Văn Lệ nói: “Ý tưởng này không tệ, những chuyện nhỏ này đều là do cháu tự viết ra sao? Sao có thể nghĩ nhiều đến thế?”

Tống Sở nói: “Chúng cháu cùng nhau nghĩ ra ý tưởng, không phải trong ba người thợ sửa thì Gia Cát Lượng là giỏi nhất, nhưng nếu sáu đứa chúng cháu là những thợ thì cháu sẽ là người giỏi như Gia Cát Lượng.”

Tô Văn Lệ lại nhìn cô.

Tống Sở mím môi im lặng.

Tô Văn Lệ mỉm cười. “Được rồi, cô Út sẽ không chê cháu. Cháu viết sách rất tốt, ở đây cô Út có mấy cuốn sách, cháu có thể đem về đọc. Cháu không thể chỉ viết về đề tài của trẻ em, khi lớn lên thì cháu vẫn phải viết về những đề tài nghiên cứu khoa học thật sự..”

TBC

Tống Sở trong lòng vui vẻ mà kinh ngạc, nhưng lại ngại ngùng nói: “Nói thực là cháu cũng rất thích cô Út.”

Tô Văn Lệ nói: “Thật à? Thế thì ở đây với cô Út hai ngày đi.”

Tống Sở: “…Như thế hơi phiền phức ạ.”

“…”

Mã Lan mỉm cười, cảm thấy rất tự hào. Trước đây em chồng có tầm mắt rất cao, nhìn bà không bao giờ thấy vừa mắt, vậy mà bây giờ lại nhìn trúng con gái của bà, nhưng con gái của bà lại không thèm để ý em chồng bà một chút nào.

Bà xoa đầu con gái mình.

Khi trở về, Tống Sở lấy được một chồng sách, tất cả đều là sách khoa học, cô phấn khích tính toán trở về sẽ đọc hết tất cả.

Dù sao thì anh Tiểu Bác cũng đã sản xuất ra phân bón, vì thế cô không cần phải học làm ruộng nữa.

—--
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 266: Chương 266



Chương 266:

Ngày một tháng chín, Tống Sở và Giang Bác chính thức trở thành học sinh trung học ở trường cấp hai số một huyện Bình An, trở thành một học sinh trung học vinh dự nổi tiếng.

Tống Sở mặc bộ váy màu xanh lam mà Mã Lan đưa cho, lưng đeo cặp sách nhỏ, lòng lại lo lắng không yên. Bên cạnh cô, Giang Bác cũng mặc áo ngắn tay và quần sooc xanh. Quần áo của cả hai đều được may từ cùng một tấm vải, dựa theo cách Mã Lan nói thì đây là đồ đôi, ra ngoài vừa nhìn đã biết là người một nhà.

Tô Chí Phong cong khóe miệng, vẻ mặt tự hào và kiêu ngạo nắm tay con gái và con trai đi báo danh, sau đó dẫn bọn nhỏ đi nhận lớp.

Hai đứa chỉ mới vào học cấp hai, ông không thể làm thầy cho hai đứa con mình, nên chỉ có thể tạm thời gửi cho thầy cô giáo khác trước.

Nhưng hiện giờ ở dưới mí mắt ông, ông vẫn thấy yên tâm hơn nhiều trong lòng.

Khi cả hai cùng xuất hiện ở sân trường còn gây ra chấn động không nhỏ.

Dù sao hai người ở trong huyện cũng là người nổi tiếng, toàn bộ trẻ con trong huyện đều biết tới danh tiếng của hai người. Biết hai người họ tài giỏi như thế nào, cũng là con nhà người ta trong miệng cha mẹ cả huyện.

Lúc trước, khi cả hai người ở trường tiểu học trà trộn trong đám học sinh tiểu học nên cho dù có nhảy lớp cũng không ai cảm thấy vượt ngoài dự tính. Bây giờ hai củ cà rốt nhỏ lại lẫn trong đám thiếu niên trung học liền thấy đặc biệt.

Hầu như vừa thấy hai người bọn họ, không cần biết là quen hay không quen đều biết danh tính hai người.

Rất nhiều trẻ con từ trong phòng học đều chạy ra hóng hớt.

Miệng thì bàn tán: "A, chính là bọn họ đó."

"Được thầy Tô dắt tay đi thì chắc chắn là bọn họ rồi."

"Nhìn trông rất đáng yêu nha, hóa ra bọn họ thật sự còn nhỏ như vậy."

"Nhỏ như vậy, thật sự thông minh tới thế sao? Không phải do mẹ mình khoác lác chứ."

"Nhìn cô bé trông hơi căng thẳng, đứa bé nam nhỏ kia thì trông rất nghiêm túc nha. Giống như ông cụ non vậy, ha ha ha, so với cha mình giả bộ còn giống hơn."

"....."

Tống Sở ngẩng đầu nhìn Tô Chí Phong: "Cha, bọn họ đều có vẻ rất nhiệt tình."

Tô Chí Phong cười nói: "Mấy anh chị đó đều biết mấy đứa, có thể là rất thích mấy đứa. Sở Sở cũng không cần sợ, bọn họ sẽ không bắt nạt con đâu."

Tống Sở nói: "Con không sợ, trước khi tới đây đã quen được một vài bạn rồi."

Giang Bác vừa nghe vậy, bĩu môi, anh vậy mà không biết chuyện này!

Tô Chí Phong dẫn hai đứa nhỏ đi nhận chủ nhiệm mới của bọn họ - cô giáo Thái.

Cô giáo Thái là một giáo viên nữ, đây cũng lớp là do Tô Chí Phong cố ý sắp xếp. Ông nghĩ so với con trai thì con gái càng cần phải che chở hơn, chủ nhiệm lớp là nữ rất thích hợp, cho nên đã chọn lớp hai của cô giáo Thái.

TBC

Cô giáo Thái cũng đã hơn ba mươi tuổi, thường ngày là một người nghiêm túc. Hiện tại gặp Tống Sở và Giang Bác, trong mắt tràn ngập tình mẫu tử.

Các thầy cô khác tới đây hóng chuyện cũng mặt mũi tươi cười.

Trước đó, bọn họ vẫn luôn trông ngóng Tô Chí Phong dẫn đứa nhỏ tới chơi.

Sở Sở thì có vài người đã từng gặp, một số thì chưa, nhưng Giang Bác tất cả đều chưa từng gặp qua.

Bình thường thầy giáo Tô bảo vệ con mình chặt chẽ, nhất quyết không dẫn con tới đây khoe khoang khiến mọi người vẫn luôn nhớ thương trong lòng, hiện tại biết được bọn nhỏ sẽ tới trường học nên đều chạy tới xem.

"Thầy giáo Tô, hiện tại không giấu con được rồi, về sau chúng tôi đều có thể gặp mỗi ngày nha."

"Thầy giáo Tô, con nhà hai người nuôi cũng tốt thật, rốt cuộc là cho ăn gì vậy?"

"Nhìn kìa trắng trẻo hồng hào, trong mắt lại lộ vẻ lạnh lợi, khỏe mạnh.”

"Ai ôi, tóc đều đen nhánh."

Tống Sở đối diện với nhiều thầy cô như vậy thì thấy hơi căng thẳng nhưng vẫn lấy hết dũng khí trả lời: "Mỗi ngày bọn con đều ăn cơm tình yêu do mẹ nấu."

Cơm tình yêu.

Chao ôi, nghe thấy tim cũng muốn tan chảy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 267: Chương 267



Chương 267:

Cô giáo Thái nói: "Thầy giáo Tô, cơm tình yêu của đồng chí Mã Lan nhà thầy là gì vậy."

Tô Chí Phong cười nói: "Chỉ là cơm thường mà thôi."

Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, nhưng do mẹ làm cực kì ngon."

Nghe đã thấy miệng cũng ngọt quá chừng, các thầy cô giáo ở đây đều hận không thể ôm về nhà mình nuôi. Đứa bé đáng yêu như vậy, miệng lại ngọt, học hành còn thông minh, nhà ai lại không muốn nuôi chứ.

Mấy vị giáo viên này đều có nhiều hoặc ít quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng khi gặp Tống Sở, bọn họ đều chung một suy nghĩ, nếu có thể nuôi một đứa con gái như vậy, thật ra không có con trai cũng không vấn đề.

Vậy mà ' thầyTô tốt số', không chỉ có một bé gái bảo bối như vậy mà còn có một đứa con trai cực kỳ thông minh.

Mọi người lại nhìn Giang Bác: "Thầy giáo Tô, đây là thần đồng nhỏ nhà thầy sao, trông rất đẹp trai nha."

Giang Bác mím môi không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đẹp trai hay không cũng không sao, con trai mà, vẻ ngoài không quan trọng." Tô Chí Phong xoa đầu anh, xoa tới tóc tai lù xù.

Giang Bác cực kì ghét bỏ, đầu tóc này nhờ mẹ dùng nước chải cho anh, Sở Sở cũng khen đẹp!

TBC

Tống Sở thấy anh mếu máo, vội chải vuốt lại cho anh: "Đẹp lắm đẹp lắm."

Mọi người nhìn thấy một màn như vậy đều thấy mềm lòng, một đứa con trai thì chững chạc không thích nói chuyện nhưng lại cực kỳ có bản lĩnh, một đứa con gái thì thông minh, đáng yêu, thân thiết. Rốt cuộc thầy Tô đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới được.

Hơn nữa còn không phải tự mình sinh, không cần tự nuôi, khi nhận về thì đã lớn như vậy.

Hâm mộ c.h.ế.t thôi!

Mấy vị giáo viên còn muốn hỏi Giang Bác sao lại thông minh như thế, muốn hỏi cả Tống Sở còn nhỏ như vậy viết sách như thế nào, nhưng chưa đợi bọn họ hỏi thì hiệu trưởng đã tới đây.

Hiệu trưởng Yên trường cấp hai mặt cười đến híp cả mắt, khỏi phải hỏi cũng biết rất vui vẻ.

Hiệu trưởng Yên cùng hiệu trưởng Tô cũng là chỗ quen biết lâu, lúc trước hiệu trưởng Tô về hưu, chính hiệu trưởng Yên tiếp nhận, cũng bởi vì quan hệ tốt cho nên bình thường nghe hiệu trưởng Tô khoe khoang cháu trai cháu gái không ít.

Dù là chuyện nhỏ hay lớn lão hiệu trưởng kia cũng có thể kiêu ngạo cả ngày như con công làm ông cụ hâm mộ hết sức.

Hiện tại hai đứa cũng đến chỗ ông cụ, về sau ông cụ cũng có thể ra ngoài khoe khoang rồi.

Hiệu trưởng Yên cười nói: "Tình huống của học sinh Tô Giang Bác khá đặc biệt, phía trường học cũng nhận được sắp xếp trong huyện, chuẩn bị văn phòng cho cậu bé ở bên cạnh, tôi dẫn mọi người qua xem."

Các vị giáo viên khác vừa nghe, đứa bé này còn văn phòng riêng bỗng cảm khái một trận.

Đứa bé mới hơn chín tuổi, vậy mà còn có văn phòng riêng, bọn họ lăn lộn tới hiện tại mới chỉ có một cái bàn.

Tô Chí Phong cười chào mọi người rồi dẫn mấy đứa nhỏ đi xem văn phòng.

Hiệu trưởng Yên hết sức coi trọng Giang Bác, dù sao cũng là nhân tài Trung Hoa được các lãnh đạo cấp cao khen ngợi, lại còn tạo ra phân hóa học gì đó có lợi cho người dân nước nhà. Có coi trọng hơn cũng không đủ, cho nên đã tạo một phòng với môi trường tốt nhất trong trường.

Hơn nữa ông cụ còn cực kỳ tinh ý, biết quan hệ của cặp anh em này tốt, ở một góc văn phòng của Giang Bác làm thêm cho Tống Sở một góc học tập, bên trong còn có một ít sách văn học chuẩn bị sẵn trên bàn để cô dùng cho sáng tác sách.

Tống Sở kinh ngạc nói: "Cháu cũng có ạ."

Hiệu trưởng Yên nói: "Đương nhiên rồi, học trò Tô Tống Sở của chúng ta phải trở thành đại thi hào mà, không biết mấy đứa có thích không."

"Cảm ơn hiệu trưởng, cháu rất thích ạ!"

Vẻ mặt Tống Sở tự hào đến hồng nhuận, đôi mắt lộ vẻ vui sướng và long lanh như có những ngôi sao nhỏ trong mắt, cô quay qua nhìn Giang Bác nói: "Anh Tiểu Bác, về sau chúng ta có thể cùng nhau làm việc."

Hiếm khi Giang Bác lộ vẻ vui sướng, biểu hiện ra tâm tình tốt của mình, còn khách khí nói lời cảm ơn với hiệu trưởng Yên: "Cảm ơn, cháu rất thích."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 268: Chương 268



Chương 268:

Vẻ mặt Tô Chí Phong kinh ngạc, con trai ông cho tới bây giờ cũng chưa từng nể mặt ai như vậy.

Hiệu trưởng Yên cười không khép được miệng, ông cụ cũng thấy vừa mừng vừa lo. Dù sao trước đó lão hiệu trưởng Tô cũng từng đánh tiếng với ông cụ vài lần, nói tính tình cháu trai bảo bối này của ông ấy có chút không tốt, không dễ gần với người lạ, còn không quan tâm ai, mong hiệu trưởng như ông cụ đừng so đo, không nghĩ tới đứa bé này còn rất lễ phép.

Kỳ thật ông cụ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đều là cháu trai cháu gái của ông bạn già cũng không thể bên nặng bên nhẹ, chỉ là chuẩn bị thêm chút sách và một cái bàn trẻ em.

Nhưng xem ra hiệu quả không tệ nha, lão hiệu trưởng Tô nói không sai, tình cảm hai anh em rất tốt, về sau muốn sắp xếp gì cứ sắp cùng một chỗ là được.

Xem xong văn phòng, hiệu trưởng Yên đưa bọn họ đến lớp học, sau đó còn dặn dò cô giáo Thái vài câu. "Hai đứa bé tuổi còn nhỏ, học sinh trong lớp đều lớn, nên bình thường cô phải chú ý nhiều hơn, đừng để đứa nhỏ bị bắt nạt."

Cô giáo Thái vỗ n.g.ự.c nói: "Chắc chắn không để cho người khác bắt nạt, thầy yên tâm ạ, tôi sẽ để mắt đến."

Lúc này hiệu trưởng Yên mới rời đi.

Những học sinh ở đây đều từ cấp tiểu học lên, cho nên cũng không quen biết nhau, nhưng bọn nó đều biết Tống Sở và Giang Bác.

Tống Sở còn tìm được một học sinh nhỏ trong lớp học, trước đây bạn học nhỏ đó học cùng lớp với bọn họ, hiện tại lại cùng lớp, nhất thời có cảm giác quen thuộc, đối với cuộc sống trung học xa lạ cũng không còn hồi hộp như vậy nữa.

Cô giáo Thái sắp xếp cho mọi người tự giới thiệu trước, một đám nhỏ ngượng ngùng lần lượt bước lên bục.

Trái lại, Tống Sở có vẻ thoải mái, lưu loát lấy bài phát biểu chuẩn bị sẵn ra đọc: "Chào mọi người, mình tên Tống Sở, sắp tới tròn tám tuổi. Sở thích của mình là đọc sách, viết truyện. Mình rất thích cùng mọi người nói chuyện với nhau, hy vọng sau này có thể trở thành bạn tốt với mọi người."

TBC

Lúc đến lượt Giang Bác, Tống Sở đưa giấy cho anh. Cô biết anh Tiểu Bác là người ngại phiền phức, cho nên dứt khoát viết xong bài giới thiệu cho anh từ trước, để anh đọc theo là được. Trước đó, anh Tiểu Bác ghét học sinh tiểu học nhỏ, hiện tại cũng lên cấp hai, dù sao cũng sẽ có vài người bạn đi.

Giang Bác xoa lông mày nhìn thoáng qua, cầm đi lên đọc: "Chào mọi người, mình tên Tô Giang Bác, sắp tới tròn mười tuổi. Sở thích của mình là học, nghiên cứu khoa học. Bình thường mình có thể không nói nhiều lắm nhưng trong lòng thật ra rất niềm nở..... Hy vọng về sau chúng ta có thể cùng học tập, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau kế thừa xây dựng tổ quốc....."

Ở dưới ngay tức khắc xuất hiện một trận vỗ tay sôi nổi.

Tống Sở cũng vui vẻ vỗ tay, vui mừng thay anh.

Giang Bác: "....."

Hai đứa nhỏ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thật sự rất xuất sắc, cho nên chuyện hiệu trưởng lo lắng trước đó không hề xảy ra.

Mấy đứa nhỏ học cấp hai khỏe mạnh nhưng không bắt nạt bọn họ mà còn tranh nhau làm quen, bảo vệ bọn họ.

Không để bọn họ bị bắt nạt.

Cuộc sống học sinh trung học khiến Tống Sở cảm thấy rất tốt đẹp, chỉ riêng một việc làm cô đau đầu chính là chương trình học so với tiểu học rất nhiều, muốn nhảy lớp có thể sẽ không dễ dàng như trước, hơn nữa sách giáo khoa cũng khó hơn rất nhiều, đặc biệt còn phải học tiếng nước ngoài.

Giữa trưa tan học, Tống Sở than phiền với Tô Chí Phong khi tới đón bọn họ về nhà: "Cha, tiếng nước ngoài thật khó nha, cảm giác còn khó hơn tiếng mẹ đẻ của chúng ta."

Tô Chí Phong cười nói: "Thật ra tiếng mẹ đẻ của chúng ta mới là khó nhất, con chỉ vừa mới học thôi mà."



Tống Sở bắt buộc phải học tiếng nước ngoài.

Giang Bác trước giờ luôn phụ đạo cho Tống Sở nên hiện tại anh vẫn muốn như thế, mặc dù trước kia Giang Bác chưa từng học tiếng nước ngoài, nhưng đây không phải vấn đề khó, Anh chỉ tốn một lúc để đọc xong sách giáo khoa tiếng nước ngoài, sau đó để Tô Chí Phong đọc phiên âm cho anh nghe qua một lần. Tô Chí Phong tốt nghiệp đại học sư phạm cho nên tiếng nước ngoài không tệ, đọc phiên âm cũng xem như khá chuẩn. Sau khi nghe xong, tự Giang Bác đọc từ đơn.

Chỉ tốn hai ngày, việc đọc viết tiếng nước ngoài anh cũng coi như xong vỡ lòng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 269: Chương 269



Chương 269:

Nói một hơi tiếng nước ngoài cực kì trôi chảy không quá khó khăn, tiếp đó lại bắt đầu dạy phụ đạo tiếng nước ngoài cho Tống Sở.

"....." Thầy giáo Tô nhớ tới thời gian và công sức mà bản thân đã bỏ ra trước đó để học tiếng nước ngoài, tức khắc cảm thấy chỉ số thông minh của ông quá thấp.

Chương trình học cấp hai còn quan trọng và gấp rút hơn tiểu học, đối với Sở Sở mà nói có chút hơi quá sức.

Giang Bác không thể không bỏ ra nhiều thời gian hơn để dạy phụ đạo cho cô, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chăm chú học tập của Tống Sở, lòng Giang Bác cũng rất khó chịu.

Theo ý anh, Sở Sở chỉ cần học ngữ văn là được, còn tiếng nước ngoài, toán học, các môn khác gì đó không cần học cũng không sao, để anh học là được.

Nhưng Tống Sở lại lắc đầu: "Anh tiểu Bác, vậy không được. Xây dựng tổ quốc là trách nhiệm của mỗi người, em là người Trung Hoa nên cũng muốn đóng góp vì đất nước."

'Người Trung Hoa' ư…..

Sâu trong nội tâm Giang Bác nghĩ tới từ này, Sở Sở là người Trung Hoa, vậy anh cũng là người Trung Hoa.

Cho nên đất nước này nếu vẫn lạc hậu như vậy.....

.....

Sau khi lên cấp hai được một khoảng thời gian, cuối cùng Tống Sở cũng đã quen với nhịp điệu của cấp hai. Có Giang Bác giúp đỡ sắp xếp những phần trọng tâm, dạy thêm sau giờ học, lúc thi kiểm tra đầu năm, Tống Sở vừa khéo đạt hạng nhất toàn khối. Ừm, điều kiện tiên quyết là anh Tiểu Bác không tham gia thi.

TBC

Thấy phía Tống Sở đã ổn, Giang Bác dành ra cuối tuần đến công xưởng thép một chuyến.

Đây là chuyện đã đồng ý từ trước.

Cuối tuần, Mã Lan dẫn Giang Bác đến công xưởng thép.

Xưởng trưởng biết Giang Bác tới, đã nghển cao cổ trông mong từ sớm, ngay cả cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, chạy tới trong công xưởng đón tiếp.

"Cố vấn Tô, hoàn nghênh đến công xưởng thép của chúng tôi chỉ đạo công việc."

Giang Bác nể mặt mẹ mình, bắt tay với ông ta: "Cháu muốn đến xem lò luyện thép của mọi người."

Xưởng trưởng Cao vốn nghĩ còn phải hàn huyên vài câu, dù sao bọn họ đều là như vậy, trước khi làm việc đều phải khách khí hàn huyên một hồi, kéo gần quan hệ, không nghĩ tới cố vấn Tô chuyên nghiệp như vậy.

Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ.

Ông ta vui mừng nói: "Vậy chúng ta đi xem trước."

Xưởng trưởng Cao tự mình dẫn Giang Bác đi dạo đến dây chuyền sản xuất, còn gọi tổ trưởng và kỹ thuật viên đến để Giang Bác hỏi chuyện.

Giang Bác cũng không hỏi vấn đề gì, mấy thứ này anh vừa nhìn đã biết.

Từ số liệu lò luyện thép của bọn họ là có thể nhìn ra bọn họ nhiều nhất có thể sản xuất ra chất liệu thép gì.

Theo cách anh nghĩ, quặng mỏ là loại mỏ tốt, vào thời mạt thế muốn tìm được quặng sắt nguyên sinh này không dễ, đều là sắt thép luyện chảy ở kì cuối rồi luyện lại từ đầu.

Lò luyện thép này chỉ có thể trực tiếp dỡ bỏ, bếp lò được xây dựng với tiêu chuẩn quá thấp, độ ẩm không đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của anh.

Lãng phí tài nguyên.

Kỹ thuật như vậy lãng phí bao nhiêu tài nguyên quý giá của trái đất nha, Giang Bác lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, dù sao anh và Sở Sở cũng muốn ở đây ổn định cuộc sống.

Giang Bác nói: "Xây dựng lò luyện thép lại từ đầu, lò này không dùng được."

Xưởng trưởng Cao: "....." Hành động này có phải quá lớn hay không.

"Chúng ta có thể thay đổi lại một chút trước không?"

Giang Bác lắc đầu: "Đổi lò, không thể lãng phí. Cháu đưa mọi người bản vẽ, sau đó xây lại bếp lò."

Xưởng trưởng Cao bắt đầu xoắn xuýt trong lòng.

Ông ta chỉ muốn Giang Bác đến chỉ đạo một chút, chỉ là lần này có phải chỉ đạo hơi quá rồi không.

Xây dựng lò luyện thép là một công trình lớn, hơn nữa xây dựng cũng không dễ, cần phải dùng không ít tiền vốn và nhân vật lực.

Nhưng nghĩ tới sự bùng nổ của công xưởng sản xuất máy móc bây giờ, trong lòng Xưởng trưởng Cao lại quyết tâm kiên định thêm vài phần: "Được, vậy cố vấn Tô cho chúng tôi bản vẽ trước, sau đó chúng tôi sẽ xây dựng."

Bởi vì phải xây dựng lò luyện thép mới cho nên Giang Bác cũng không vội đưa cho bọn họ phương pháp luyện thép.
 
Back
Top