Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 250: Chương 250



Chương 250:

Huyện trưởng Lữ c*̃ng vui mừng đến mức muốn ch** n**c mắt, làm Huyện trưởng, không sợ gì, chỉ sợ xã viên phía dưới đói bụng. Hai năm trước một số nơi có người c.h.ế.t đói, mỗi ngày bọn họ đều ngủ không được ngon, trong lòng nghĩ đến lập tức trở nên chua xót.

Không có gì là quan trọng hơn lương thực. Trước đó Tiểu Bác làm ra động cơ, ông ta c*̃ng mừng rỡ, vui mừng thay đất nước. Thế nhưng lần này, ông ta mới là thật sự hưng phấn từ trong ra ngoài, kích động, cảm kích. Đối với một cán bộ cấp thấp như ông ta, để người dân ăn no bụng còn quan trọng hơn việc cải tiến động cơ.

Ông ta rất cảm ơn Tiểu Bác!

Huyện trưởng Lữ kích động nói năng lộn xộn: "Không không không, chuyện này trong lòng tôi cũng cảm ơn mọi người, cảm ơn người nhà ông cụ Mã. Người nhà ông cụ Mã là nhân tài, làm ra phân hóa học, mang lại lợi ích cho mọi người, đây là niềm tự hào của huyện Bình An chúng ta!"

TBC

Đại đội trưởng Mã sững sờ: "Chuyện này, phân hóa học này là người nhà ông cụ Mã chúng tôi làm ra?"

Chuyện lớn như vậy, ông ấy làm đại đội trưởng sao lại không biết gì?

"Đây không phải là thứ của đất nước chủ nghĩa đế quốc kia sao?"

Huyện trưởng Lữ kiêu ngạo nói: "Đây là thứ của đất nước chúng ta, chúng ta tự nghiên cứu phát minh ngay trong huyện Bình An chúng ta. Cố vấn kỹ thuật trong huyện chúng ta, cháu ngoại của nhà ông cụ Mã, đồng chí Tô Giang Bác nghiên cứu và phát triển!"

Ông ta đã hỏi qua, thứ này trong nông nghiệp, không cần giữ bí mật, có thể công khai với bên ngoài. Chính huyện Bình An bọn họ đã làm ra phân hóa học, làm ra loại phân hóa học có thể gia tăng sản lượng.

Các cán bộ trong đại đội Mã Gia ngạc nhiên nghi ngờ.

Tô Giang Bác? Ai vậy, đại đội Mã Gia có nhân tài như vậy sao, sao chưa từng nghe qua?

"Cái tên này nghe quen tai."

"Tô… là tên của đứa con trai nuôi nhà Mã Lan."

"Nói lung tung, nó vẫn còn con nít."

"Đúng vậy, đứa trẻ có thể làm ra phân hóa học sao?"

"Nếu người này trong nhà Tam Căn, sao có thể không nói một tiếng chứ." Nhà Tam Căn còn có thể khoe khoang với bọn họ.

Huyện trưởng Lữ cười nói: "Chính là con trai của đồng chí Mã Lan, Tô Giang Bác. Đồng chí Tô Giang Bác vì bà ngoại cậu ăn không no, cho nên mới nghiên cứu phát minh phân hóa học."

“...!!!”

Các cán bộ trong đại đội Mã Gia đều hóa đá.

Thật sự đúng là cháu trai nhà Tam Căn, đứa trẻ đó làm ra?

Lại có người nhớ tới một chuyện, trong nhà Tam Căn chẳng phải từng khoe khoang sao, nói Mã Lan trở thành công nhân chính thức, cũng bởi vì con trai của bà tài giỏi.

Còn nói con gái của Mã Lan c*̃ng có tài, những cuốn sách viết ra đều đã được xuất bản.

Con gái nhỏ có thể xuất bản sách, con trai lớn làm ra phân hóa học hình như cũng không phải không có khả năng.

Hơn nữa chuyện này còn do Huyện trưởng nói, có thể sai sao?

Cháu ngoại nhà Tam Căn người ta còn là cố vấn kỹ thuật trong huyện, nghe xong chuyện này đúng là có tài giỏi.

Không hổ là cháu ngoại của đại đội Mã Gia bọn họ, thật là tài giỏi và có tương lai.

Rất nhanh, toàn bộ đại đội Mã Gia đều lan truyền, phân hóa học có thể làm cho lương thực của bọn họ gia tăng sản lượng, vốn là cháu ngoại đại đội Mã Gia, Tô Giang Bác làm ra.

Còn không biết Tô Giang Bác là ai ư? Chính là cháu ngoại nhà Tam Căn, con trai Mã Lan!

Chờ tin tức truyền đến tai Lý Tứ Hỷ và Mã Tam Căn, hai người đều ngạc nhiên.

Lý Tứ Hỷ không thể tin được nói: "Chắc chắn là nhầm."

Con trai lớn nhà đại đội trưởng Mã, Mã Đại Hàm nói: "Ôi, thím, chuyện này là chính Huyện trưởng nói! Chuyện này còn có thể sai sao?"

Lý Tứ Hỷ kinh hãi há miệng, xoay người nhìn một cái, thấy Mã Tam Căn cũng kinh ngạc như vậy: "Cha nó, tôi không nghe lầm chứ."

"Không có, hình như là nói như vậy."

"Ôi trời, chuyện lớn như vậy, thế mà bây giờ tôi mới biết!" Lý Tứ Hỷ ngạc nhiên mừng rỡ mặt đỏ tía tai, quay người lập tức hét: "Đại Trụ, Mã Đại Trụ, lăn tới đây cho mẹ!"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 251: Chương 251



Chương 251:

Mã Đại Trụ lúc này đã mệt đến mờ mắt, hôm nay bội thu, ông ấy còn chuẩn bị về nhà thì sẽ nói tin vui này cho mọi người.

Kết quả còn chưa có cơ hội thể hiện, tin tức này đã truyền ra trong đại đội.

Lý Tứ Hỷ tìm thấy ông ấy, lập tức quát: "Chuyện lớn như vậy con không biết sao? Không phải con đến huyện rồi sao?"

Mã Đại Trụ run rẩy nói: "Con biết, nhưng con không dám nói."

"Chuyện tốt như vậy, có cái gì không dám nói?" Lý Tứ Hỷ tức chết, nếu nói chuyện này sớm một chút, nhà bọn họ chẳng phải có thể khoe khoang từ lâu sao, thậm chí còn có thể khoe khoang mấy tháng.

Thật sự thua thiệt!

"Sao con lại ngu ngốc như thế!" Quả thực không giống con trai của bà cụ.

Đại đội trưởng Mã tiễn Huyện trưởng Lữ về, c*̃ng chạy tới, nhìn Mã Tam Căn nói: "Không tốt, quá tệ rồi, tin tức này sao không nói sớm một chút. Gần đây áp lực của tôi lớn biết bao, những đại đội trưởng kia nhìn hoa màu chúng ta phát triển tốt, tìm tôi gây phiền phức, nói đại đội Mã Gia chúng ta chiếm lợi. Nếu tôi biết là cháu ngoại chúng ta làm ra, chẳng phải chúng ta liền có thể gây khó dễ lại sao?"

Mã Tam Căn đánh vào đầu con trai mình: "Đều là thằng nhóc thối này, giấu diếm không nói."

Mã Đại Trụ oan uổng muốn chết: "Con đây không phải sợ nói ra thì mọi người sẽ không cần phân hóa học sao?"

Đại đội trưởng Mã cũng vỗ đầu ông ấy một cái: "Cho rằng chúng ta cũng ngu xuẩn như cậu sao, phân hóa học tốt như vậy, đồ đần mới không cần!"

Mã Đại Trụ ôm mình đầu, khuôn mặt khổ sở, oan uổng muốn khóc.

Đều là một đám vuốt đuôi, ông ấy khó xử quá.

TBC

Vì phải nhanh chóng hoàn thành công việc, đại đội tổ chức bữa ăn tập thể.

Thời gian ăn vào buổi trưa, cả nhà ăn của đại đội ồn ào, náo nhiệt. Mọi người đang nói về vụ thu hoạch, cả về Giang Bác, cháu ngoại của đại đội Mã Gia.

Đúng vậy, Giang Bác đã từ cháu trai ngoại của ông cụ Mã trở thành cháu trai bên ngoại của đại đội Mã Gia.

Anh là vinh quang của toàn bộ gia tộc họ Mã.

Họ còn nghe nói loại phân bón hóa học này là do cháu trai của ông cụ Mã - Tô Giang Bác làm ra để đặc biệt tặng cho nhà họ Mã của mẹ mình, cũng chính vì lý do này mà huyện mới chọn đại đội Mã Gia làm nơi thí nghiệm phân bón hóa học đầu tiên.

Vì vậy, vinh quang và thu hoạch của đại đội Mã Gia bọn họ ngày hôm nay tất cả đều là do một người làm nên– Tô Giang Bác!

Dựa vào công lao của cháu mình là Tô Giang Bác, Mã Tam Căn, một người bình thường trong đội, bây giờ đã trở thành một sự tồn tại rất được tôn trọng trong toàn đội, ai bảo ông cụ chính là ông ngoại hợp pháp chứ!

Mã Tam Căn đang bưng một cái bát lớn, vui vẻ uống cạn, nhấp một ngụm rồi nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, đứa con của Lan Hoa chúng tôi rất có triển vọng, nó quả thực là một thần đồng."

"Đừng nhìn tuổi còn trẻ, thằng bé rất có bản lĩnh, nó cũng là người đã biến Lan Hoa thành người chăm chỉ, bây giờ đừng nói đến phân bón. Thực ra, khi phân bón ra đời, tôi đã tự hỏi liệu đó có phải là thằng bé làm. Nhưng nhà chúng tôi tương đối giản dị, nó khá trầm mặc ít nói, cho dù đoán cũng không nói ra được, nhà chúng tôi cũng không phải khoác lác a?"

Mã Hữu Căn, em họ của Mã Tam Căn, nói: "Đáng lẽ điều đó phải được nói sớm hơn, anh mà nói sớm ra chẳng phải cả đội chúng ta sẽ rất vinh dự sao? Chúng em với gia đình vẫn luôn để ý đến những điều đó, nếu có chuyện tốt thì nên nói để mọi người đều biết."

Lý Tứ Hỷ từ bên cạnh nói: "Nếu em muốn hỏi điều đó, em phải đi trách Đại Trụ. Nó quá thành thật, có chuyện tốt cũng xấu hổ không nói ra bên ngoài, nếu không nói chuyện với mọi người, chị cũng không biết chuyện này. Cũng không còn cách nào, người nhà họ Mã chúng ta đều quá thật thà."

Vì vậy, Mã Đại Trụ trở thành đối tượng bị cả đại đội Mã trách móc.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 252: Chương 252



Chương 252:

Ngay cả vợ của Đại Trụ cũng phàn nàn về ông ấy, còn nói rằng từ sau có chuyện thì phải nói ra. Nếu như chuyện này nói ra sớm hơn, không phải bà ấy có thể về nhà cha mẹ nói chuyện sao, nhìn cha mẹ đẻ cũng dễ hơn.

Mã Đại Trụ không muốn nói bất cứ điều gì, uống cạn bát mình một cách ủ rũ.

Tất nhiên, sau khi khiển trách xong, đại đội trưởng Mã vẫn khen ngợi Mã Đại Trụ vì đã đến thành phố để giúp hỏi thăm tin tức, giúp cho đại đội Mã Gia không bị bỏ lỡ phân bón quý giá.

Mã Đại Trụ cuối cùng cũng có một lời khen ngợi, đỏ mặt ngẩng đầu ưỡn ngực.

Điều đó rất đúng, ông ấy đã đóng góp rất nhiều. Nếu lúc đó ông ấy không nói rằng phân bón hóa học tốt thì đại đội làm sao có thể sử dụng được?

Ông ấy vẫn khiêm tốn nói: "Tôi không làm gì cả, tôi chỉ là làm chút việc vặt thôi”.

Đội trưởng Mã gật đầu và nói: "Công lao lớn nhất vẫn là của Tiểu Bác, nếu không có Tiểu Bác, đội của chúng ta có thể làm được điều này không?"

Hoàn toàn không, vậy vấn đề là gì?

Trong lòng ai cũng hiểu.

Đội trưởng Mã nói tiếp: "Cho nên, tôi tới đây để hỏi ý kiến của mọi người, đại đội chúng ta sẽ tặng một ít lương thực cho gia đình Tiểu Bác. Mỗi người chúng ta đều lấy một cân lúa mì của vụ xuân năm nay vừa thu hoạch mang ra tặng, mọi người thấy thế nào?"

"Không có gì để bàn cãi, chúng tôi đều sẽ đóng góp đủ mỗi người một cân."

"Vâng, chúng tôi có đủ khả năng cho được!"

Các thành viên của đại đội Mã Gia vừa có một vụ mùa bội thu, nên ai cũng tràn đầy tự tin, không phải chỉ ăn ít đi một cân thôi sao? Họ ăn bớt một chút vẫn có thể để dành được khá nhiều đấy.

Đội trưởng Mã tỏ vẻ hài lòng: "Muốn uống nước đừng quên những người đào giếng, đại đội Mã Gia chúng ta không bao giờ đối xử tệ với mọi người, đoàn kết như thế này mới được."

Lý Tứ Hỷ vui mừng khôn xiết khi nghe điều này, nói như vậy gia đình con gái bà cụ sẽ có thêm hàng chục cân lương thực đấy.

Hơn nữa còn là thực phẩm tốt như lúa mì, đứa nhỏ trong nhà của Mã Lan thực sự là sao may mắn.

Tin tức về vụ mùa bội thu của đại đội Mã Gia nhanh chóng lan truyền đến các đội sản xuất lân cận.

Những đại đội khác vẫn luôn chú ý đến vấn đề phân bón, từng cười nhạo đại đội Mã vì làm lung tung, không sợ lỗ vốn với nhiều ruộng thí nghiệm như vậy.

Không ngờ càng để lâu hạt càng ngon, mùa màng càng bội thu.

Trước khi xung công lương thực, chỉ mới nhìn thấy cây trồng tốt tươi là họ đã biết cái lợi của phân hóa học, nên đã không ngừng kéo nhau lên công xã làm ầm ĩ, nói có phân hóa học sao lại đưa cho đại đội Mã Gia trước thôi.

Giờ được mùa, mọi người càng không thể ngồi yên được nữa, kéo nhau lên công xã để yêu cầu giải thích.

Bí thư xã thời gian trước bị mấy người này chèn ép không khỏi đau đầu, khi chưa có kết quả ai cũng sợ mình bị chọn làm ruộng thí nghiệm, kết quả vừa thấy lợi liền chạy đến công xã gây rối với bí thư, quả thực không thể nói lý.

Bây giờ bọn họ có thế mạnh rồi nên bí thư xã nói thẳng: “Số phân bón đó là cháu trai bên ngoại của đại đội Mã nghiên cứu ra, nếu cháu các người có năng lực tôi cũng đưa cho các người trước.”

"..."

…..

Mã Lan và những người khác cũng đã nghe tin.

Tin tức đến từ chính Huyện trưởng Lữ.

Sau khi Huyện trưởng từ đại đội Mã Gia trở về, ông ta phấn khích đến mức không thể diễn tả được. Vì vậy, ông ta đã trực tiếp đến gặp Giang Bác.

Mã Lan và những người khác đang ăn tối thì nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Huyện trưởng Lữ.

TBC

Thật khó để ông ra có một màu sắc khỏe mạnh như vậy trên khuôn mặt tái nhợt của mình.

“Vụ mùa bội thu, vụ mùa bộ thu rồi.”

Huyện trưởng Lữ nhìn Giang Bác với đôi mắt sáng ngời.

Giang Bác đang bưng bát liếc ông ta một cái, rất bình tĩnh. Anh không cảm thấy kinh ngạc chút nào, kết quả này anh đã đoán trước được rồi.

May mắn thay, Mã Lan và Tống Sở phối hợp rất tốt. Nghe tin, ai cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 253: Chương 253



Chương 253:

Mã Lan nói: "Huyện trưởng, tin tức này ông chắc chắn chứ?"

"Tôi mới từ nơi đó trở về, lúa mì vụ xuân năng suất là 400 kg một mẫu, sau khi phơi khô có thể hơn 300 kg."

Nghe thấy con số này, Mã Lan rất phấn khích.

TBC

Bà được đại đội Mã Gia nuôi dưỡng, trước kia sản lượng lúa mì vụ xuân của ruộng tự nhiên không cao, một mẫu đất chỉ hơn 100 kg.

Trước đây bà không biết làm ruộng như thế nào, bà chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao sản lượng của ruộng đất trong xã hội hiện tại lại thấp như vậy. Dù sao trong ký ức kiếp trước của bà, ruộng cũng cho rất nhiều lượng thực, cho dù chỉ là nông dân làm ruộng bình thường cũng có thể xách túi to về quê mỗi năm.

Sau này từ từ mới biết, thì ra vì cách làm thiếu khoa học.

Đại đội Mã Gia vẫn áp dụng mô hình canh tác của xã hội cũ, thức ăn dựa vào thời tiết và bón bằng phân, hạt giống cũng là hạt thường thì làm sao có năng suất cao được? Vì vậy, cho dù tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ họ vẫn không đủ ăn.

Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, 300 kg không phải rất nhiều sao?"

Mã Lan gật đầu, bây giờ năng suất trên mỗi vụ là 300 kg đã rất cao rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Sở tràn đầy nụ cười xán lạn, nhìn Giang Bác nói: "Anh Giang Bác, anh đã làm một việc lớn, anh để cho rất nhiều người có thêm miếng ăn, anh thật tốt. Em rất hâm mộ anh đó!"

Khuôn mặt trắng nõn của Giang Bác từ từ đỏ lên, cơm cũng không vội ăn, anh mím môi. "Sau này bọn họ sẽ ăn được nhiều cơm hơn."

Tống Sở vui vẻ gật đầu.

Huyện trưởng Lữ xúc động nói: "Tiểu Bác, lần này cháu thật sự làm được một việc lớn, sau này nếu loại phân bón này mở rộng trên khắp nước, sẽ có càng nhiều người có thể ăn cơm mà không lo hết."

“Mở rộng?” Giang Bác cau mày, “Nó thuộc về huyện Bình An.”

Huyện trưởng Lữ nghĩ rằng Giang Bác không muốn mở rộng ra thế giới bên ngoài nên thuyết phục: "Tiểu Bác, chúng ta đều là người Trung Hoa, và chúng ta ăn thức ăn giống nhau. Những gì cậu làm có thể mang lại lợi ích cho nhiều người hơn, không phải tốt sao"

"Tôi làm vì huyện Bình An để có điều kiện phát triển nó, nếu như quảng bá ra bên ngoài, hiệu quả cũng chỉ có 80% mà thôi."

Huyện trưởng: "..."

Mã Lan cũng hiểu rằng con trai mình là thiết kế phân bón riêng cho huyện Bình An.

Huyện trưởng Lữ trước đây còn cảm động vì Giang Bác có tình yêu thương quê nhà, nhưng bây giờ ông ta không khỏi đau đầu vì tính cách này. Để nuôi sống gia đình bà ngoại, cậu nhóc thực sự chỉ nhắm vào huyện Bình An.

Tô Chí Phong giải thích: "Thực ra, tất cả các loại phân bón hóa học không thể mang lại hiệu quả giống nhau ở bất kỳ nơi nào đâu, thông thường đều như vậy, sự phân bố ở mỗi nơi khác nhau nên hiệu quả sử dụng cũng sẽ khác nhau."

Mã Lan gật đầu. "Đúng vậy, chuyện này không thể tránh khỏi."

Huyện trưởng Lữ chỉ có thể chấp nhận chuyện này, may mắn là vẫn còn 80% tác dụng, chừng đấy cũng không xem là quá tệ. "Huyện chúng ta đang có kế hoạch mở một nhà máy sản xuất phân bón hóa học, nên chúng ta cần sản xuất một lượng lớn phân bón. Ngoài ra, chúng tôi sẽ báo cáo lên trên, đến lúc đó huyện nhất định sẽ thưởng cho Tiểu Bác. Tiểu Bác, cháu có yêu cầu cá nhân nào không?"

Tất nhiên Giang Bác có một yêu cầu, động cơ xe của anh thực sự khiến anh đau đầu. Thời gian duy trì năng lượng quá ít, ngày nào cũng phải mang theo một bao than trong cái thời tiết nóng bức này thật là kinh khủng.

"Cháu cần thay đổi động cơ."

Lại đổi động cơ, Huyện trưởng gãi gãi đầu. "Hình như bên trên nói kỹ thuật đấy phải giữ bí mật."

"Vậy thì hãy sử dụng những gì đã có sẵn." Giang Bác trả lời.

Anh không định chế tạo thêm động cơ mới nữa, cái lần trước làm ra xong cũng không để cho anh sử dụng.

Huyện trưởng Lữ: "... Hay là bác phân cho cháu một chiếc xe riêng nhé? Chiếc xe đấy đặc biệt chỉ cho cháu sử dụng, tài xế cũng chuẩn bị sẵn."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 254: Chương 254



Chương 254:

Với chức vị hiện tại của Giang Bác ở trong huyện cũng coi như là khá cao, cho anh đi xe chuyên dụng cũng khá xứng đáng, cùng lắm thì để Huyện trưởng ông đi xe đạp.

Tô Chí Phương và Mã Lan: "..." Con trai của họ thực sự ngày càng trưởng thành rồi.

Giang Bác lắc đầu, anh vẫn thích tự mình lái xe đưa Sở Sở đến trường.

Huyện trưởng Lữ thật sự không muốn Giang Bác bị ủy khuất, một nhân tài quan trọng như cậu nhóc, có chút nhu cầu cũng không thỏa mãn được sao.

Dù sao, vẫn còn Sở trưởng Cao ở tỉnh thành bên cạnh, nếu ông ta không thể tự mình làm điều đó, tại sao không tìm đến Sở trưởng Cao? "... Bác sẽ nộp đơn lên trên và đặt mua một động cơ mới cho cháu, được chứ?"

Nói xong yêu cầu, Huyện trưởng vội vàng rời đi.

Ông ta phải quay lại huyện ủy và tổ chức một cuộc họp.

Các cán bộ của toàn bộ huyện ủy phải tham gia cuộc họp này, và Xưởng trưởng Cổ cũng đến.

Chủ đề của cuộc họp là sản xuất phân bón và quảng bá chúng trên toàn huyện.

Vì vụ mùa bội thu của đại đội Mã Gia đã chứng minh hiệu quả của phân bón nên các cán bộ huyện nhất trí triển khai kế hoạch này.

Xưởng trưởng Cổ nở nụ cười ngoác tận mang tai. “May mắn là tôi đã chuẩn bị sẵn từ sớm, nhà máy của chúng tôi đã hoàn thành xong hai dây chuyền để sản xuất, nếu huyện có nhu cầu, chúng tôi có thể đến đó lấy hàng ngay lập tức, nhưng sổ sách vẫn nên rõ ràng một chút.

Huyện trưởng liếc ông ta một cái. "Thời gian dài như vậy mà ông mới hoàn thành được hai dây chuyền, không biết xấu hổ mà còn kiêu ngạo. Xưởng sản xuất máy móc của ông thật sự càng ngày càng kém, chẳng lẽ vì ông làm ốc vít lâu nên như vậy sao? "

Nụ cười trên khuôn mặt của Xưởng trưởng Cổ lập tức đông cứng lại, ông ta thật sự muốn mắng Huyện trưởng Lữ.

Trước đây là ai nói thí nghiệm chưa xong, không biết có thành công hay không, phải đợi thí nghiệm xong báo cáo cấp trên mới quyết định.

Nếu không phải vô cùng tin tưởng vào khả năng thần kỳ của cố vấn Tô và chuẩn bị từ sớm, thì hai dây chuyền sản xuất kia lúc này vẫn chưa có rồi đấy.

Tất nhiên, ông ta không dám nói ra những gì mình nghĩ trong đầu. Ông ta hỏi: "Chủ tịch, nếu công nghệ này được báo cáo lên cấp trên, huyện của chúng ta có còn sản xuất được không?"

"Sao lại không? Đây không phải là dự án cần phải giữ bí mật. Chúng ta sẽ tự làm, nó thuộc về huyện Bình An của chúng ta. Chúng ta hãy tự sản xuất, xưởng máy móc của ông cũng nhanh chóng tăng ca để sản xuất thêm một số dây chuyền sản xuất đi, huyện của chúng ta lập tức xây dựng một nhà máy phân bón lớn.”

Huyện trưởng Lữ không ngu, cho dù muốn đem lại lợi ích cho mọi người, cũng phải đảm bảo huyện có thể có một ít lợi nhuận.

Dù sao, cũng phải báo cáo quá trình tăng sản lượng với cấp trên.

Chờ người ở bên trên đưa ra kết luận, huyện của họ liền có thể sản xuất một lô phân bón hóa học.

"Tiện thể, tôi còn phải viết một bản thảo đăng lên báo tỉnh để mọi người biết về tác dụng phân bón hóa học của chúng ta. Nếu không, ai sẽ mua phân bón hóa học chứ? Hãy tìm người viết tốt nhất từ Ban Tuyên giáo để viết nó."

Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, toàn bộ huyện Bình An trở nên bận rộn.

TBC

Sau khi Xưởng trưởng Cổ rời khỏi huyện ủy, ông ta vội vã liên hệ với nhà máy thép để xin thêm thép.

Xưởng trưởng công xưởng thép, rất ngạc nhiên. "Vẫn sản xuất dây chuyền đó sao? Thứ đó thực sự hoạt động ư?"

"Đương nhiên có thể làm được, thí nghiệm ruộng sản xuất tăng sản lượng rồi, mỗi mẫu sản lượng gần như tăng gấp đôi, ông cảm thấy có nên sản xuất không?"

Tất nhiên là có!

Xưởng trưởng Cao sửng sốt. "Cố vấn Tô thật sự đã làm thành công rồi sao, cậu nhóc đấy có năng lực cao đến như vậy ư."

Sau vụ động cơ, Xưởng trưởng Cổ đã trở thành một fan hâm mộ thực sự của Giang Bác. "Đúng vậy, tuy cố vấn Tô còn trẻ nhưng cậu nhóc rất giỏi, và cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 255: Chương 255



Chương 255:

Xưởng trưởng Cao nhớ lại một chuyện. "Tôi nhớ, lần trước cậu nhóc đến nhà máy của chúng tôi, có nói rằng cậu ấy sẽ cải tiến thép cho chúng tôi..."

Khóe miệng của Xưởng trưởng Cổ giật giật.

Ông ta tỏ thái độ coi thường bộ mặt dày hiện tại của Xưởng trưởng Cao, lúc đầu ông ta ghét cố vấn Tô biết bao nhiêu còn suýt cãi nhau, hiện tại lại nghĩ đến việc cầu xin cậu nhóc?

Ha hả.

Bên kia, Huyện trưởng Lữ cũng gọi điện cho chính quyền huyện Vân Sơn bên cạnh.

Báo cáo tình hình của đại đội Mã Gia.

Bí thư huyện ủy Nghiêm của quận Vân Sơn rất ngạc nhiên, "Điều này là thật sao?" Sau đó, ông ta nghiêm túc nói: "Vấn đề lương thực phải được coi trọng, chúng tôi hiện đang kiên quyết chống lại sự phóng đại, nên ông không thể làm theo những lời xằng bậy của những người đó."

Trong vài năm qua, một số cán bộ chính quyền địa phương đột nhiên có hành vi phóng đại và báo cáo sai sản lượng lên cấp trên.

Bọn họ mồm mép không tổn hại gì, nhưng lại đáng thương cho người dân ở nông thôn, vì để hoàn thành nhiệm vụ người dân chỉ có thể thắt lưng buộc bụng để hoàn thành nhiệm vụ xung công lương thực, cho nên bây giờ các cán bộ ở trên đều cảm thấy đau đầu khi nghe những lời phóng đại này.

Huyện trưởng Lữ cũng trịnh trọng nói: "Tôi đảm bảo với tinh thần đảng của mình rằng tôi chưa bao giờ nói dối, huyện có thể bố trí điều tra viên đến điều tra bất cứ lúc nào."

Thấy những gì ông ta nói, bí thư huyện ủy Lý trực tiếp nói: "Tôi sẽ sắp xếp."

Sau khi kết thúc vấn đề nghiêm túc, bí thư huyện ủy Lý đột nhiên thay đổi phong cách nói chuyện của mình. "Có phải thiên tài động cơ của ông đã nhúng tay vào hay không?"

Huyện trưởng Lữ cười nói: "Đúng vậy, cậu ấy hiện tại là cố vấn của huyện."

Bí thư huyện ủy Lý chua chát nói: "Hãy nói cho tôi biết huyện của ông kiếm được kho báu này như thế nào đi."

Nếu không phải nghe nói đồng chí kia không muốn rời khỏi huyện Bình An, người kia đã được giao một công việc trong khu vực của ông ta.

Phía trên nhanh chóng bố trí người điều tra đại đội Mã Gia, khi các nhà điều tra đến đó, thật sự không thể tin vào mắt mình.

Các thành viên của đại đội Mã Gia biết rằng nhóm người đến đây để điều tra vụ thu hoạch, vì vậy họ đã vây quanh và nói về nó.

"Đây đương nhiên là thật, chắc chắn là thật, chính mắt chúng tôi nhìn thấy và cũng chính chúng tôi tuốt lúa!"

TBC

"Người của đại đội Mã Gia chúng tôi không bao giờ khoác lác, lời chúng tôi nói đều là thật, đó là phân bón hóa học do cháu trai chúng tôi nghiên cứu ra. Phân bón là thứ tốt, tốt hơn nhiều so với phân chuồng, cây trồng mà bón thứ này sẽ phát triển tốt."

"Đồ của chúng tôi sản xuất, còn có thể là giả sao? Không tin, hãy đi đến kho chứa nhìn một chút."

"Đội trưởng, trở về nhớ nói hộ tôi, phân bón này là do cháu trai của đại đội Mã Gia sản xuất."

"Đúng, đúng vậy, nhớ cho đứa nhỏ chút khen thưởng, ít nhất cũng cho một tấm bằng chứng nhận cùng một cái cốc tráng men đấy."

"Sẽ tốt hơn nếu có một ấm đun nước..."

Điều tra viên: “…..”

Những người trong đội nhất trí đưa cán bộ điều tra đi xem thóc trong kho, sự thật đã chứng minh vụ việc gia tăng sản lượng nhờ phân bón hóa học là có thật, không phải là sự phóng đại.

Quá phấn khích, điều tra viên đã báo cáo tin tức ngay cho chính quyền khu vực.

Bí thư Huyện ủy Lý lập tức kích động đập bàn, hưng phấn nói: "Được rồi, huyện Bình An này thật là một nơi tốt, tên cũng chọn hay, chuyện tốt nối tiếp nhau."

Huyện lập tức báo cáo sự việc. Báo cáo càng sớm thì càng được xử lý sớm, việc thúc đẩy sớm sử dụng phân bón hóa học có thể mang lại lợi ích cho nhiều người hơn trong tương lai.

So với những người này, Giang Bác thoải mái hơn.

Anh cũng đã sản xuất xong tất cả các loại phân bón nên sản xuất, tạm thời anh không định làm tiếp việc này.

Trong kỳ nghỉ hè của Tống Sở, họ bắt đầu viết một cuốn sách mới. Anh đã giúp cô viết nó, bởi vì nếu chỉ có một mình Tô Bảo Lượng viết, tiến độ sẽ có chút chậm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 256: Chương 256



Chương 256:

Giang Bác lo lắng rằng nếu cậu bé không thể viết xong cuốn sách mới, Sở Sở sẽ không có thời gian để đi cùng anh, vì vậy anh chỉ còn cách giúp cô viết. Những lúc như vậy, anh đặc biệt muốn có một chiếc máy tính, nhưng điều này không thể được thực hiện bằng cách chỉ thiết kế hình ảnh.

Bọn trẻ mỗi ngày đều ở trong sân nhà họ Tô nói chuyện rôm rả.

Từ Mỹ Lệ và những người khác đã để bọn trẻ ăn ở đây, nên cả bọn đều sẽ ăn ở nhà Mã Lan.

Mã Lan không ngại cực, bà còn ước có ai đó có thể chơi với con mình ở nhà, nhưng người mỗi ngày quay về nấu ăn đều là Tô Chí Phong. Ông phụ trách lớp dạy bù trong kỳ nghỉ hè, lớp học này thoải mái hơn bình thường nên ông có thể về sớm và nấu ăn.

Buổi trưa, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, giọng nói của Mã Đại Trụ bỗng vang tới.

"Chị, chị, chúng em tới đây!"

Mã Đại Trụ hét lên phấn khích bên ngoài.

Tống Sở vội vàng chạy ra mở cửa, vừa chạy ra vừa gọi "cậu ơi", lúc mở cửa nhìn thấy đúng là cậu của mình càng mừng rỡ nói: "Cậu lớn, c** nh*!"

"Ai u, Sở Sở nhà chúng ta lại lớn hơn rồi, để cậu xem con có tăng cân không nào."

Mã Tiểu Trụ ôm Sở Sở cười.

TBC

Tống Sở khá lúng túng.

Giang Bác không hài lòng trước hành động của cậu mình, lạnh lùng bước tới kéo Sở Sở xuống.

Mã Tiểu Trụ nhìn thấy Tiểu Bác, mỉm cười đặt Sở Sở xuống rồi nhấc cậu nhóc lên. "Cháu trai của đại đội Mã Gia nhà ta đây rồi! Hãy cho chú xem thử sự thông minh của cháu nào."

Giang Bác: "..."

“Bỏ thằng bé xuống!” Mã Đại Trụ không vui nói. “Đừng đem sự ngu xuẩn của mày lây cho Tiểu Bác.”

Mã Tiểu Trụ vội vàng đặt cháu trai xuống, sau đó lấy một thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho mấy đứa nhỏ.

Chúng đều là những quả dại hái dọc đường.

Trong thời tiết nắng nóng này, có rất nhiều loại trái cây dại.

Tống Sở vui vẻ cầm trên tay nhỏ bé của mình, sau đó phân phát cho những đứa trẻ khác, bọn nhỏ trong thành phố vui vẻ đến mức không nỡ ăn món này.

Mã Lan nhìn hai người khiêng một đống đồ, hỏi: “Các cậu mang nhiều đồ như vậy, định làm gì đấy?”

"Cái này không phải của chúng em, là đại đội phân cho chị."

Mã Đại Trụ tự hào nói.

—-------

Mã Tiểu Trụ lấy đồ ra cho Mã Lan xem.

Lễ vật lần này thực sự rất nhiều, riêng lương thực đã nặng tới ba bốn mươi cân, hơn nữa còn đều là lúa mì mới, bình thường người ở nông thôn rất không nỡ ăn loại đồ tốt thế này.

Ngoài lương thực chính, còn có một số đặc sản vùng núi đã được sấy khô.

Ông ấy lấy tất cả ra và giải thích: “Đại đội trưởng nói, lần này nếu không có Tiểu Bác thì đại đội của chúng ta đã không có nhiều lương thực. Hơn nữa Tiểu Bác vẫn đang làm phân bón cho đại đội, cho nên không thể quên ân tình này được, cần phải gửi cho thằng bé một ít lương thực. Đại đội trưởng còn nói mong mọi người đừng chê ít, đây mới là vụ lúa đầu tiên trong năm nay, trước đó chỉ có một nửa số ruộng được sử dụng phân bón hoá học cho nên năng suất lúa mì vụ xuân không cao, thành ra không thể chia nhiều cho mọi người được, lương thực đợt sau sẽ cấp thêm cho mọi người một ít nữa.”

Mã Lan không nghĩ đến bản thân mình cũng được phân lương thực của đại đội.

Cuộc sống ở nông thôn khó khăn đến mức bọn trẻ còn không đủ ăn, nhưng họ vẫn gửi lương thực cho Tiểu Bác.

“Mọi người khách khí quá rồi.”

Tống Sở vui vẻ nói: “Đây đều là quà tặng cho anh em cháu sao? Mọi người muốn cảm ơn anh Tiểu Bác ạ?”

“Đúng vậy.” Mã Tiểu Trụ cười nói.

Hai mắt Tống Sở sáng ngời nhìn Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, anh nghe thấy chưa! Mọi người đều cảm kích anh kìa, còn tặng đồ cho anh nữa, anh thật giỏi quá đi.”

Giang Bác có chút bối rối, không biết tại sao mọi người lại làm như thế.

Anh chỉ làm điều này vì Sở Sở chứ không phải vì bọn họ, Ủy ban huyện đã trả lương cho anh, vì thế những người này không cần phải làm như vậy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 257: Chương 257



Chương 257:

Bản thân họ thậm chí còn không có của ăn của để, mỗi lần trở về đều thấy họ đang ăn rau dại, vậy mà còn tặng cho anh những lương thực quý báu như này?

Chuyện này dường như không giống với quy luật tồn tại trước đây của anh.

Bản thân Giang Bác không trả lời nhưng Tô Bảo Cương và những người khác thì tò mò hỏi Tống Sở đang xảy ra chuyện gì.

Tống Sở tự hào khoe khoang về Giang Bác: “Anh Tiểu Bác vì muốn mọi người có thể ăn no nên đã nghiên cứu ra phân bón hoá học và canh tác, bây giờ bà ngoại em trồng được rất nhiều lương thực, ai cũng đủ ăn cho nên đến cảm ơn anh Tiểu Bác.”

“Em ba tài giỏi thật đấy!” Tô Bảo Cương kinh ngạc.

Những người khác cũng bị sốc.

Bởi vì họ biết ở nông thôn kiếm miếng ăn không dễ dàng gì, đặc biệt vào những năm trước, nguồn cung cấp lương thực trong ngoài đều khan hiếm, thậm chí có người còn c.h.ế.t đói.

Vì vậy khi họ nghe nói Giang Bác có thể giúp đại đội trồng được nhiều thực phẩm, họ đều cảm thấy Giang Bác quá tài giỏi.

“Em đã nói rồi, anh ba của chúng ta là giỏi nhất mà, chị Sở Sở chỉ kém hơn một chút mà thôi.” Tô Bảo Minh khoe khoang.

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương nhìn cậu nhóc một cách khinh bỉ, đúng là một đứa thảo mai.

Sau khi khinh bỉ xong, Tô Bảo Lượng nói: “Tiểu Bác của chúng ta dù sao cũng là người có trình độ học vấn cao nhất trong gia đình mình, nên em ấy rất giỏi.”

Tô Bảo Phương nói: “Anh ba quả nhiên là một nhân tài! Anh ba, anh giỏi quá!”

Tô Bảo Minh cũng ném cho họ một cái nhìn khinh bỉ.

Tống Sở nhìn Giang Bác nói: “Anh Tiểu Bác, bọn họ đang nịnh nọt so sánh anh hơn em kìa, anh có vui không?”

Giang Bác: “…”

Mã Lan không để ý tới mấy đứa nhỏ mà mời Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ vào nhà, còn bà nhanh chóng chuẩn bị cơm.

Đây cũng là lần đầu tiên Mã Tiểu Trụ tới đây, nhìn thấy nhà chị gái mình rộng rãi như vậy, đồ ăn trong nhà cũng ngon, cảm thấy cuộc sống trên thành thị thật sự rất tốt.

Nhưng bản thân ông ấy không có hộ khẩu thành phố, nên chỉ có thể làm ruộng ở nông thôn.

Trong bữa ăn, Mã Tiểu Trụ không ngừng hỏi Giang Bác cách làm phân bón và tại sao lương thực có thể phát triển tốt như thế, ông ấy muốn học hỏi thật kỹ để sau khi quay về còn phổ biến lại cho đại đội.

Giang Bác bước vào phòng rồi lấy ra một số sách hoá học.

“Cậu Út đọc cái này rồi sẽ biết.” Dù sao cuốn sách này để đây cũng vô ích, chi bằng để cho người khác học hỏi.

Mã Tiểu Trụ hào hứng nhận lấy chuẩn bị đọc, nhưng khi mở ra, vẻ mặt lại trở nên xám xịt… Ông ấy xem không hiểu.

Sau đó ông ấy nhìn Giang Bác, trong mắt tỏ ra sự ngưỡng mộ, trước đây người ở đại đội chỉ nói rằng Giang Bác rất tài giỏi nhưng không biết diễn tả sự tài giỏi đấy như thế nào, hiện tại nhìn qua những cuốn sách này ông ấy đã rõ, ngay cả những loại sách như này mà thằng bé cũng có thể hiểu được, đúng thật là thông minh.

Buổi chiều, Mã Lan vội vàng đem lúa mì mới đi xay thành bột, làm một bữa mì sợi cho mấy đứa Tống Sở.

TBC

Đồ ăn mới luôn có mùi thơm dịu khi ăn.

Tống Sở ăn sạch hai bát nhỏ, còn húp hết cả nước mì, trong lòng không ngừng cảm thán đây chính là hương vị của hạnh phúc .

Buổi tối nằm trên giường, Giang Bác dùng chiếc quạt tre để quạt cho Tống Sở, còn cô thì dùng đôi tay nhỏ bé đập bẹp những con muỗi đang chui vào màn, cô vừa đuổi muỗi vừa nói: “Anh Tiểu Bác, anh xem những việc anh làm không uổng phí chút nào. Nó mang đến hạnh phúc cho mọi người và mọi người vẫn luôn biết ơn anh, anh nói xem, những người ở đây thực sự tốt phải không?”

Giang Bác không nói gì, nhưng anh cũng cảm nhận được những người ở đây thực sự khác với những người trong Mạt thế.

Sở Sở không tiếp xúc với nhiều người, nhưng anh thì khác. Khi vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, anh đã từng tận mắt chứng kiến một chuyên gia nghiên cứu y học điều chế ra một loại thuốc giúp người bình thường có sức chiến đấu, mặc dù sẽ sinh ra di chứng nhưng có thể trợ giúp rất nhiều cho việc bảo vệ mạng sống của con người.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 258: Chương 258



Chương 258:

Khoảng thời gian sau, sức khoẻ của nhà khoa học kia bỗng chuyển biến xấu, anh ta mất trí nhớ dần và sau đó đã bị nhân viên phòng thí nghiệm ném ra ngoài không thương tiếc, nhà khoa học kia cứ thế sống sót không qua ngày thứ hai. Bởi vì những người dân ngoài kia đều phẫn nộ với loại thuốc mà anh ta đã điều chế, nó gây ra biến chứng trong cơ thể họ, cho nên đã bắt anh ta dùng nó và xông vào nhóm thây ma.

Cũng vì chuyện đó mà anh đã hạ quyết tâm đưa Sở Sở ra khỏi thế giới nguy hiểm đó, anh lo lắng sau khi mình không còn giá trị sử dụng nữa thì Sở Sở sẽ bị đuổi ra ngoài và cũng trải qua những việc tương tự.

“Anh Tiểu Bác, anh không vui à?”

Giang Bác mỉm cười nhìn cô: “Anh rất vui.” và anh biết Sở Sở ở đây cũng rất vui vẻ, những người ở đây dường như tốt hơn so với người ở Mạt thế rất nhiều.

“Anh Tiểu Bác, sau này chúng ta phải cùng nhau cố gắng nhé, kỳ nghỉ hè em nhất định sẽ cố gắng học hết nội dung trong sách giáo khoa.”

“Ừ.” Giang Bác thầm nghĩ sau này nên làm thêm máy đánh chữ cho Sở Sở, vì cô thích viết lách, chỉ cần dùng máy đánh chữ là có thể viết được, viết tay quá vất vả!

“Anh Tiểu Bác, trời nóng quá, em muốn ăn kem.” Tống Sở kêu lên.

Giang Bác: “…” Đầu tiên, chắc là thử làm đá viên trước đi.

Ngày hôm sau, Giang Bác đến phòng thí nghiệm phân bón, lấy một ít muối rồi quay trở lại, sau đó bọn trẻ đã được chứng kiến cảnh tượng nước đóng băng vào ngày hè nóng bức.”

“Uầy uầy!!!”

Vài đứa trẻ hét lên.

Giang Bác: “…”

Tô Bảo Cương hỏi: “Sao nó lại đóng băng thế? Em ba biết làm phép à?”

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác cái gì cũng biết, không có gì có thể làm khó anh Tiểu Bác cả.”

Giang Bác: “…Đọc nhiều sách vào.”

Tô Bảo Cương che mặt. “Anh cũng xem sách mà không thấy nó thú vị như thế?”

TBC

Những đứa trẻ khác cũng nhìn chằm chằm vào nước bị đông đá, nghĩ rằng nó thật tuyệt vời, sức mạnh của tri thức là vô tận.

Tống Sở thì rất bình tĩnh, cô đặt cốc nước đường đỏ lên nước đông đá để làm lạnh, tất cả bọn trẻ thấy thế đều làm theo.

Trời nóng như thế này được uống một cốc nước đá lạnh là thoải mái nhất.

Chúng đều công nhận Giang Bác là một người vô cùng giỏi.

Lúc này, danh tiếng của Tiểu Bác đã lan tới tận thủ đô.

Khu vực Vân Sơn đã đem chuyện phân bón hoá học báo cáo lên tỉnh, lãnh đạo tỉnh cũng biết tầm quan trọng của lương thực với đất nước nên đã báo cáo lên tới thủ đô, vấn đề này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của Bộ Nông nghiệp.

Hàng năm bọn họ vẫn phải nhập khẩu lương thực từ nước ngoài, mỗi năm phải tốn rất nhiều chi phí. Cuối cùng tính toán lại, bọn họ cho rằng mua thóc không bằng mua cả dây chuyền sản xuất phân bón hoá học, sau đó họ cắn răng nhập khẩu cả hai.

Tuy nhiên do số lượng quá ít nên chưa thể cung cấp phân bón hoá học cho cả nước.

Họ không nghĩ rằng người trong nước mình cũng có thể chế tạo ra.

Các đồng chí trong Bộ Nông nghiệp lúc đầu còn nghi ngờ người bên dưới chỉ làm quá lên.

Nhưng sau khi xem những thông số kỹ thuật báo cáo và dữ liệu phản hồi từ các nhân viên cấp dưới, thì họ đã thực sự tin vào điều này.

Không thể phủ nhận rằng Huyện trưởng Lữ là người khá chu đáo, khi mới tạo ra khu ruộng thí nghiệm, ông ta đã sắp xếp kỹ thuật viên của Cục Nông nghiệp thỉnh thoảng đến quan sát và đồng thời lập báo cáo so sánh về các khoảng thời gian khác nhau, tình hình tăng trưởng của từng cây.

Điều này rất có giá trị tham khảo để học tập.

Lãnh đạo Bộ Nông nghiệp ngay lập tức họp mặt, thảo luận nghiên cứu một số phương án xử lý loại phân bón hoá học này.

Những mẫu thử còn được gửi trực tiếp đến công xưởng phân bón.

Một số kỹ thuật viên cao cấp của công xưởng cũng tiến hành nghiên cứu về các loại phân bón được gửi đến, cùng công nghệ của dây chuyền sản xuất.

Cuối cùng, người ta kết luận rằng loại phân bón hoá học này thực sự phù hợp với điều kiện thổ nhưỡng trong nước, nó phù hợp hơn dây chuyền sản xuất phân bón mà họ nhập khẩu từ nước ngoài.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 259: Chương 259



Chương 259:

Hơn nữa, cấu trúc của chuỗi sản xuất này khá là đơn giản, trong nước cũng có đủ điều kiện để làm ra.

“Vị chuyên gia tạo ra chuỗi sản xuất này thật tài giỏi, tôi nghĩ anh ấy phải là người rất thành thạo trong việc vận dụng kiến thức.”

Lãnh đạo Bộ Nông nghiệp hỏi “Sao anh nói thế?”

“Khoa học bị ảnh hưởng rất nhiều bởi vật liệu, nhưng anh ấy đã vượt qua được khó khăn này, anh ấy không thay đổi vật liệu mà thay đổi phân bón, tự mình chế tạo ra phân bón phù hợp với sự phát triển của cây trồng trong điều kiện hiện nay.”

Điều này cũng giống như việc giải một bài toán, đối với một người giỏi thì luôn có vô số cách để giải.

Lãnh đạo Bộ Nông nghiệp trầm ngâm nói: “Xem ra đây không phải là ngẫu nhiên, người kia thật sự là một nhân tài, dù sao anh ấy cũng đã tạo ra thành tựu nông nghiệp cho nước nhà nên tôi nghĩ anh ấy xứng đáng có một vị trí tốt hơn.”

Bây giờ phân hoá học đang là một sự kiện lớn, chắc chắn sẽ được lên báo, nhất là về nội dung chuỗi sản xuất phân bón và kèm theo lời trích dẫn của các nhà lãnh đạo khen ngợi 'nhân tài'.

Thời gian tin tức truyền đến huyện Bình An có chút muộn, nhưng Huyện trưởng Lữ đã biết trước tin tức từ tạp chí nội bộ.

Những cán bộ đều nắm rõ thông tin trước người dân, Huyện trưởng Lữ cũng vậy, ông ta là người đầu tiên xem qua và biết điều này ở huyện Bình An.

Khi nhìn thấy tin tức, cổ của Huyện trưởng Lữ đột nhiên đỏ lên, tay ông ta run run, hào hứng đi đi lại lại trong văn phòng, thậm chí còn nhờ Thư ký Lý in bài báo ra và dán nó trong văn phòng.

“Phải dán nó trong văn phòng của tôi, để mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy! À đúng rồi, làm thêm một bản đặt dưới tấm kính trên bàn nữa, để khi cúi xuống tôi cũng có thể nhìn thấy nó.”

Thư ký Lý cảm thấy lãnh đạo của mình có chút điên rồi.

Người mà lãnh đạo cấp cao khen là 'nhân tài' vốn không phải Huyện trưởng Lữ, mà là đồng chí Tô Giang Bác!

Nhưng Thư ký Lý vẫn nhanh chóng hoàn thành công việc của mình và việc Huyện trưởng Lữ giao, dán bản sao của bài báo đầy văn phòng.

Và chắc chắn mọi người đi vào đều có thể nhìn thấy nó.

Sau khi tan sở, Huyện trưởng Lữ còn vui vẻ cầm bài báo đi đến nhà họ Tô.

Mã Lan và những người khác đang dùng bữa nhưng họ không mấy ngạc nhiên khi Huyện trưởng Lữ đến, bởi vì chuyện này xảy ra quá thường xuyên rồi.

Huyện trưởng Lữ hưng phấn giơ bài báo trong tay lên. “Mọi người đã nhìn thấy bài báo của lãnh đạo cấp cao khen Tiểu Bác chưa?”

“…!!!”

Lúc này Mã Lan và Tô Chí Phong không còn bĩnh tĩnh được nữa.

Mã Lan nhanh chóng cầm lấy bài báo rồi cùng Tô Chí Phong đọc nó, vừa nhìn vào liền thấy được tin muốn xem.

Dưới tiêu đề, lời khen của lãnh đạo cấp cao không những được phóng to, mà còn in đậm.

Môi Mã Lan run run. “Đây, đây là khen ngợi Tiểu Bác nhà chúng ta thật ư?”

“Đúng vậy, đây chính là khen ngợi Tiểu Bác của chúng ta.” Huyện trưởng Lữ tự hào nói.

Thư ký Lý: “…”

Cũng may mọi người đều đang quan tâm đến những chuyện khác, cho nên không chú ý đến Huyện trưởng Lữ đang tự luyến.

Tống Sở nói: “Mẹ, lãnh đạo cấp cao là ai vậy ạ?”

TBC

“Ông ấy là người đã giúp chúng ta có đủ cơm ăn áo mặc.” Mã Lan trả lời, sau đó lại nhìn vào dòng chữ lãnh đạo khen ngợi Tiểu Bác, vô cùng phấn khích nói. “Có còn bài nào nữa không, tôi muốn in hết ra, để dán lên tường nhà lưu giữ lại.”

Tô Chí Phong nói. “Tôi cũng muốn đặt nó trên bàn làm việc của mình.”

Tống Sở vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bác và con cũng sẽ dán nó trong phòng mình, bọn con sẽ đọc nó mỗi ngày.”

Thư ký Lý: “…” Ông ta còn phải in thêm bao nhiêu bản nữa đây?

May mắn thay, bài báo này sẽ đến huyện Bình An vào ngày hôm sau nên không cần in thêm nữa.

Tờ báo này là báo quốc gia, đương nhiên sẽ có nhiều người đọc.

Cán bộ của một số công xã còn đọc báo cho các xã viên nghe, để mọi người biết rằng một chuyên gia tên là Tô Giang Bác đã phát minh ra phân bón hoá học, sau này giúp cho cây trồng có thể phát triển nhiều hơn.
 
Back
Top